1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nhóm tiên sinh kỳ quái - Phù Hoa (hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      06 Hang động ( Tru Tà kiếm! Sao ngươi lại thế này!...)

      Hoang sơn dã lĩnh, trăng sáng sao thưa.

      Trong núi hoang bên phần mộ có lân hỏa màu lam trôi nổi, cùng quái phong mùa thu lúc lúc , chợt cao chợt thấp. bóng người màu đen đứng ở nấm mồ xúc đất, tiếng đào nặng nề cùng với tiếng quan tài mở ra kẽo kẹt, thậm chí còn còn có chút thanh càng kỳ quái hơn.

      “Hô hô ―― hô ――” như là rên rỉ vô lực xé rách ra từ trong cổ họng người chết.

      “Đáng giận, quanh đây sao có nhiều cương thi như vậy!” Hắc ảnh nhảy đến bên quan tài, nặn ra đạo phù đánh vào bên trong, chỉ thoáng ngọn lửa lạch tách bốc cháy lên, trận rên rỉ đó trở thành tiếng rít biến điệu.

      Tình cảnh náo nhiệt này đủ để cho bất kì người đêm nào cũng bị dọa vỡ gan. Nhưng La Ngọc Tĩnh quen. Nàng mặc kệ động tĩnh sau lưng, ngồi trước đống lửa cách mồ hoang xa, bọc chăn, dùng muỗng gỗ quấy cháo thập cẩm trong nồi.

      Cháo thả chút thịt nát, cùng với củ mài Khổ Sinh đào đường, nhìn qua cũng tệ lắm.

      Động tĩnh từ ngọn lửa cùng với cương thi cào quan tài phía sau còn, lại biến thành tiếng xúc đất đơn điệu. Vừa rồi là đào ra, giờ là chôn về.

      La Ngọc Tĩnh hai tai nghe thấy chuyện phía sau, lại rải chút muối vào trong nồi. Nàng và con cương thi đạo trưởng cần ăn cần ngủ, cùng nhau màn trời chiếu đất, sinh hoạt hề có quy luật.

      Ban đầu Khổ Sinh tùy tiện tìm chút gì lung tung nấu cho nàng ăn, chính là…… nhìn thấy Khổ Sinh bóp đầu cương thi xong, lại quay đầu làm thức ăn cho nàng, màn đó La Ngọc Tĩnh chịu đựng nổi.

      có dục vọng cầu sinh, ý chí mỗi ngày sa sút dậy nổi tinh thần là chuyện, nhưng tay mới bắt cương thi, ngón tay còn dính dịch xác chết, cứ như vậy làm thức ăn cho nàng, đều cho hết vào trong nồi!

      ―― đây phải đơn thuần là vấn đề hương vị ăn ngon , mà là vấn đề ăn xong biết biến thành cái gì.

      “Thế nào, hôm nay lại muốn ăn gì?” Bị nàng ngăn cản lại, Khổ Sinh nghi hoặc hỏi.

      La Ngọc Tĩnh: “Ta vẫn là câu kia, muốn ta chết trực tiếp dùng kiếm giết.”

      “Sao lại như vậy!” Khổ Sinh suýt nữa nhảy dựng lên, “Ta cũng chưa làm cái gì!”

      La Ngọc Tĩnh bưng nồi rửa sạch ba trăm lượt.

      Từ đó về sau, nàng đành phải tự mình quản mình ăn, Khổ Sinh ngoại trừ ở thành trấn mua chút gạo thóc cho nàng, còn ở nơi sơn dã tìm chút nguyên liệu có thể ăn cùng với thể ăn.

      Thí dụ như các loại nấm kỳ quái núi, rắn độc nhảy đến trước mặt bọn họ bị Khổ Sinh tùy tay bắt được lúc đường, nhân sâm tùy tay đào ra lúc nghỉ ngơi dưới tàng cây ……

      “Hôm qua ngủ say, ta gọi cũng tỉnh.” Ngày nọ Khổ Sinh .

      “…… Ngươi phát , ta bị những độc khuẩn ngươi tìm được đó đầu độc ngất sao?” La Ngọc Tĩnh hút khí sâu.

      “???”

      “Sao đột nhiên chảy nhiều máu mũi như vậy? Đáng giận, lại làm sao vậy!” Lại ngày, Khổ Sinh nôn nóng mà túm tóc .

      “…… Ngươi hỏi ta? phải ngươi trộm bỏ nhân sâm đào được vào trong nồi?” La Ngọc Tĩnh hút khí sâu.

      Khổ Sinh: “Nhân sâm là vật tốt, rất nhiều nhân loại đều thích ăn nhân sâm, ta thấy hấp hối, mới dùng nhân sâm giữ mệnh cho !”

      La Ngọc Tĩnh: “Ngươi đây là làm ta toi mạng.”

      Khổ Sinh vẫn tin, tay chỉ Tru Tà kiếm: “Nếu ta làm sai, Tru Tà kiếm sao có phản ứng?”

      “Tru Tà kiếm từ bỏ ngươi rồi.” La Ngọc Tĩnh vất vả ngừng máu mũi, chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, cũng biết là di chứng của dùng quá nhiều nhân sâm, hay là bị chọc tức.

      có khả năng!” Khổ Sinh chém đinh chặt sắt, lại nhìn Tru Tà kiếm, ngữ khí chậm rãi trở nên do dự, “ có khả năng……?”

      La Ngọc Tĩnh: “A.”

      Nếu làm sai cái gì phải chỉ vào , vậy Tru Tà kiếm cũng cần vỏ nữa, suốt ngày chỉ vào là được rồi.

      Mỗi ngày buổi sáng tỉnh lại, La Ngọc Tĩnh đều cảm thấy kỳ quái, sao hôm nay nàng còn sống?

      Bất tri bất giác qua gần tháng, dục vọng cầu sinh của nàng tựa hồ kỳ tích mà sống lại. Nếu chút dục vọng cầu sinh, theo Khổ Sinh lăn lộn, sinh mệnh nàng sớm tới cuối cùng rồi.

      .

      Sau nửa đêm, tiếng xúc đất rốt cuộc dừng lại. La Ngọc Tĩnh ăn xong, bọc chăn, nhìn đống lửa nhảy lên, mùi đất tanh tới gần, Khổ Sinh đường mang gió, ngồi xếp bằng bên đống lửa.

      Vùng này trong núi có rất nhiều phần mộ, mà nhiều là mồ mả tổ tiên lâu đời. Mấy ngày gần đây, Khổ Sinh đều muốn dừng lại quật mộ khai quan, dùng phù lửa đốt chết những cương thi trong quan bị hơi thở dẫn động mà sống lại.

      Khổ Sinh là cương thi sống hóa thành từ thần thai, làm thần thai lúc sinh ra xương cốt mang mùi thơm lạ lùng trời sinh, có thể trừ tà tiêu ách, mà trở thành cương thi đó là từ “Thần vật” biến thành “Tà vật”, trừ tà cũng thành chiêu tà.

      Đặc biệt có tác dụng uy hiếp với cương thi, những thi thể xơ cứng đó chôn ở trong đất, khả năng đều bởi vì qua mà xao động sống lại, theo bản năng từ trong đất bò dậy truy tìm .

      Khổ Sinh bất luận nơi nào, ngoại trừ diệt lệ quỷ, cương thi cũng bỏ qua.

      Nếu mặc kệ, cương thi bị hơi thở của dẫn động chạy ra, tạo sát nghiệt cũng có quan hệ với , bởi vậy thể quản.

      Ban đêm đào mồ, ban ngày lên đường, như thế mấy ngày.

      Chiều hôm nay, cách thời gian ngày thường bọn họ dừng lại nghỉ ngơi còn sớm, trung mây tối buông xuống, trời như muốn mưa. La Ngọc Tĩnh cảm thấy được Khổ Sinh có chút khác thường, bước chân trầm trọng kéo dài, dị thường trầm mặc.

      Chợt, dừng lại, lầm bầm lầu bầu: “ tốt, sợ là thời điểm lại đến.”

      La Ngọc Tĩnh hé răng, thấy hơi nghiêng đầu ra sau : “Đợi ta tìm cái miếu thờ để cư trú, hôm nay nghỉ ngơi sớm chút.”

      quỷ tinh quái nhiều, những truyền thuyết thần tiên cũng nhiều, bởi vậy nơi chốn đều tu sửa miếu thờ. Có khi trong hương dã, miếu thờ lớn lớn bé bé có thể trăm tòa, bên cạnh thôn đơn sơ nhất, đều tùy ý có thể thấy được tiểu từ cao nửa người.

      ra ngoài thêm nửa dặm, thấy sơn miếu tạc ra ở vách núi đá.

      Hang động lớn, thờ phụng thần tiên gì ràng lắm, chỉ biết nơi này như là lâu ai tới, bàn thần tượng phủ bụi, mặt sau trong góc còn để mấy cái quan tài vỡ. Hẳn là từ trước thôn dân gần đây coi nơi này như chỗ để xác lâm thời.

      Khổ Sinh chân đạp lên vũng nước, bắn ra đám bọt nước, chân trước mới chạy vào sơn miếu, bên ngoài mưa to rối tinh rối mù gấp chờ nổi nối thành mảnh, hạt mưa thành từng chuỗi rơi thẳng xuống như rèm châu. Lảo đảo bước, buông La Ngọc Tĩnh lưng, Khổ Sinh động đầu chút, kéo cái quan tài hỏng ra, xoay người nằm vào.

      “Tối nay ta hôn mê, sáng mai liền tỉnh.” Khổ Sinh cởi xuống Tru Tà kiếm đưa cho La Ngọc Tĩnh, “Nếu buổi tối xuất chút quỷ quái, cần phải để ý ta, Tru Tà kiếm bảo hộ có việc gì.”

      hai câu, nhớ tới lần đầu tiên gặp mặt là nàng và lệ quỷ đánh nhau, Khổ Sinh cảm thấy cần nhiều lời, từ trong tay áo móc ra lá bùa muốn dán lên giữa trán mình, còn chưa dán xuống, lại dừng động tác, thêm câu: “Chớ có nghĩ chạy trốn!”

      xong lá bùa dán lên trán, nháy mắt có động tĩnh.

      La Ngọc Tĩnh cầm Tru Tà kiếm đứng dậy xem, trong quan tài Khổ Sinh mặt dán hoàng phù, vẫn nhúc nhích tựa như khối thi thể.

      Nàng biết tình huống ra sao, cũng tìm tòi nghiên cứu, ai ở bên cạnh chuyện thúc giục, nàng cũng lười lo làm đồ ăn, mình ngồi ngắm mưa bên ngoài.

      Lần ngồi ngốc này, trời thực nhanh đen xuống, bỗng nhiên nàng ngửi được mùi hương nhàn nhạt kỳ lạ.

      Mùi hương này ngừng biến hóa, mũi khi ngửi được hương vị này, tựa như mượn từ khí vị liên thông tới ngũ cảm, trong đầu tự nhiên ra hình ảnh.

      Nhắm mắt lại, La Ngọc Tĩnh ngửi được khí vị quen thuộc. Từ nước giặt quần áo, nước hoa, long não đuổi muỗi trong tủ quần áo, cái cây ngoài cửa sổ khu chung cư …… Các loại khí vị nhàn nhạt hỗn hợp thành hơi thở của gia đình nàng.

      Sau đó mùi hương càng thêm nồng đậm, có thêm có mùi đồ ăn nhân gian, là chị nàng làm vịt nướng, chị ấy thường mình có bí quyết làm ra hương vị giống người khác làm.

      Theo mùi hương, La Ngọc Tĩnh vào bên quan tài Khổ Sinh nằm. Những khí vị lộn xộn trong trí nhớ tiêu tán , lộ ra mùi hương kỳ diệu nguyên bản tựa mùi hoa lại tựa mùi quả.

      Là từ người Khổ Sinh phát ra. La Ngọc Tĩnh thoáng ghé sát vào ngửi ngửi, có chút hoảng hốt, nàng được Khổ Sinh cõng sau lưng, cách chỗ tựa lưng ghế ngẫu nhiên cũng ngửi được mùi hương thoang thoảng rất khó bắt giữ, hơi lướt qua, biết từ đâu mà đến.

      Bỗng nhiên, Tru Tà kiếm an tĩnh lại rung động, La Ngọc Tĩnh cả kinh, thu hồi tay mình, nàng phát hang động tựa hồ có thêm cái gì.

      Hang động lớn, mặt thần tượng đơn sơ vặn vẹo trận, trồi lên đám lông trắng dài dài rũ đến mặt đất, dường như thần tượng bỗng nhiên mọc ra chòm râu dài, lan tràn về phía quan tài.

      Trong bóng tối phía dưới bàn thờ, lập loè chuỗi đèn đỏ , hình như có đám người nấp ở đó giọng chuyện, lắng nghe xem cái gì, lại nghe .

      Bên ngoài màn mưa lay động, trận tiếng bước chân nhanh chậm, La Ngọc Tĩnh nhìn lại, thấy nước mưa ở cửa đột ngột gián đoạn, như bị cái gì ngăn lại lát. Vừa đứt lại nối, phảng phất có năm, sáu người nhìn thấy lục tục đến.

      mặt đất hơi hơi thấm ra vệt nước, La Ngọc Tĩnh dựa lên quan tài phía sau, trước mặt Tru Tà kiếm trôi nổi lên, thân kiếm phát ra ánh sáng nhạt, làm kinh sợ những thứ nhìn thấy đó cách ra khoảng cách ở bên ngoài.

      Quan sát từ vết nước mặt đất, mấy thứ kia vòng quanh quan tài, tựa hồ vô kế khả thi, qua lúc vệt nước hoàn toàn khô , La Ngọc Tĩnh cũng lắm rốt cuộc chúng nó dừng ở nơi nào, chỉ biết chúng nó ước chừng chưa ra ngoài, còn ở lại nơi này.

      bàn phủ đầy tro bụi, ngọn nến màu đỏ đốt nửa bỗng nhiên sáng lên, chiếu ra bộ da lông du quang thủy hoạt bên cạnh bàn ―― đó là con chồn sóc dài.

      “Rừng núi hoang vắng gặp được thần hương, là tạo hóa khó được nha.” Chồn sóc híp mắt lộ ra cái cười, dưới móng vuốt hiển lộ ra đám ánh vàng rực rỡ.

      với La Ngọc Tĩnh: “Muốn vàng sao? Muốn ngươi cầm thanh kiếm trước người kia ra ngoài!”

      La Ngọc Tĩnh cầm cục đá bên chân lên ném về phía nó, ném ít tạp vật bàn đều rơi đầy mặt đất.

      Chồn sóc nhe răng, cả giận : “ đứa con hiểu chuyện!”

      Tiếng của nó vừa dứt, dưới bàn những con mắt đỏ đều chớp động lên, tiếng nghiến răng tinh tế tiếng tiếp tiếng.

      Thấy La Ngọc Tĩnh sợ, cũng bất động, tròng mắt chồn sóc vừa chuyển, đuôi dài cong lên, phun ra đám mây vàng. Mây vàng tan ra, La Ngọc Tĩnh ngửi được mùi tanh tưởi, thần trí chậm rãi trở nên hỗn độn, mà ở trong hỗn độn, nàng nghe được thanh tiêm tế : “Người ngươi thấy sợ hãi nhất xuất ở trước mắt.”

      La Ngọc Tĩnh ngẩng đầu, hai mắt đỏ bừng, bỗng nhiên ôm đầu hét lên tiếng, cả người run rẩy lên.

      Thanh kia tiếp tục : “Bây giờ lấy kiếm ở trước mặt ngươi, nhanh chạy trốn , thoát khỏi người mà ngươi sợ hãi, thoát càng xa càng tốt……”

      La Ngọc Tĩnh quả nhiên hoảng sợ mà túm Tru Tà kiếm trước mặt, nhưng nàng cũng nghe lời chạy trốn, mà run rẩy lẩm bẩm : “Ta chết, ta chết.”

      “Ta làm sao…… mà chết?” mặt nàng tựa khóc tựa cười, dần dần hiển lộ ra dữ tợn, đột nhiên rút Tru Tà kiếm ra chém về phía trước.

      “Đốc ――” bàn bị Tru Tà kiếm gọt góc, con chồn sóc đột nhiên kịp phòng bị, cái đuôi nhọn cũng bị nàng cắt miếng, tức giận đến bén nhọn kêu to, “Ta bảo ngươi chạy ! Chạy trốn!”

      Nhưng mà mặc kệ nó thế nào, La Ngọc Tĩnh lâm vào điên cuồng. Mắt nàng tràn đầy tơ máu, lại kiếm bổ về phía chồn sóc.

      La Ngọc Tĩnh đuổi theo chồn sóc, đông kiếm tây kiếm, làm bàn án, vách đá chung quanh án đều vẽ ra vết kiếm, chồn sóc ngại bị nhân loại bức thành bộ dáng này, nhào về quan tài, La Ngọc Tĩnh lại kiếm chém vào quan tài, chém đứt cái đuôi chồn sóc.

      “Nha ――!”

      Ánh nến màu đỏ lập loè, chiếu vào mấy bóng dáng vách động, bị La Ngọc Tĩnh chọc trúng.

      Trong hỗn loạn, chòm râu màu trắng lặng yên thoát ly từ thần tượng, phủ lên người La Ngọc Tĩnh. La Ngọc Tĩnh cúi đầu nhìn, biết thấy ảo giác gì, đột nhiên cười rộ lên: “Ha ha…… Ha ha!”

      Cười nâng Tru Tà kiếm lên đâm vào người mình, mũi kiếm chọc trúng đám râu trắng đó, còn theo lực đạo chọc vào trong bụng, Tru Tà kiếm cùng nàng giằng co kéo ra sau, mới làm nàng tàn nhẫn dùng kiếm chọc thủng mình.

      ……

      Sáng sớm, hoàng phù chu sa trán Khổ Sinh tự cháy hầu như còn, ngồi dậy, thầm nghĩ biết tối hôm qua có xảy ra chuyện hay , giương mắt nhìn chỉ thấy ――

      Hang động khắp nơi đều là vết kiếm, đến quan tài nằm đều bị chém đến sắp tan thành từng mảnh, đám chồn sóc da thịt chia lìa rải mặt đất, đám nhện lông bị cắt thành hai nửa, lông rơi tứ tán, còn có quỷ vật bị Tru Tà kiếm đốt thành tro, hơi thở tràn ngập tiêu tan.

      Ở đây vật sống còn sót lại, cũng chỉ có mình La Ngọc Tĩnh tay cầm Tru Tà kiếm, dựa ngồi ở bên quan tài.

      “……” Khổ Sinh nhìn đỉnh đầu nữ nhân, hô to, “Tru Tà kiếm! Ngươi sao lại thế này!”

      @Mãi editor cảm ơn nàng. Đôi này là gà bay chó sủa nhất nhưng mà ra bạn Khổ Sinh rất cute.
      sabera.tran, Alice Huynh, Tôm Thỏ4 others thích bài này.

    2. Mãi yêu editor

      Mãi yêu editor Active Member

      Bài viết:
      170
      Được thích:
      207
      Công nhận, gà bay chó sủa nhưng vẫn manh vô cùng
      Truyện của bạn rất hay, mình thích kiểu này lắm, nếu có giới thiệu truyện cho ai đó đọc, chắc chắn mình giới thiệu mấy bộ bạn edit như cá muối, nữ chính luôn cùng nam phụ HE, rồi bộ này nữa :)))
      Cảm ơn bạn nhiều

    3. Mãi yêu editor

      Mãi yêu editor Active Member

      Bài viết:
      170
      Được thích:
      207
      hiuhiu
      Bạn Khổ Sinh này đáng

      Cảm ơn editor
      heavydizzy thích bài này.

    4. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      07 An hồn hương (Trộm chạy đến chỗ ta chém cây của ta...)

      La Ngọc Tĩnh ngồi quỳ ở bên quan tài, rũ đầu, tư thế của Khổ Sinh cũng chỉ có thể thấy đỉnh đầu nàng. tay đè lại đầu La Ngọc Tĩnh, vừa hô to Tru Tà kiếm.

      “Đêm qua ngươi cứ như vậy theo nàng làm xằng làm bậy!”

      Thế này mới mẻ, Tru Tà kiếm theo Khổ Sinh nhiều năm, lần đầu tiên bị bôi nhọ như thế. Bởi vậy, lúc La Ngọc Tĩnh bị kích thích bởi cái “Tay sắt” đè lên đầu, giơ tay nắm lấy nó chọc ra sau về phía Khổ Sinh, Tru Tà kiếm cũng chống cự, thuận thế liền đâm ra ngoài.

      ―― nó chỉ là thanh kiếm mà thôi.

      Khổ Sinh đầu nghiêng tránh thoát nhát kiếm này của La Ngọc Tĩnh, từ trong quan tài xoay người nhảy ra, La Ngọc Tĩnh lại thất tha thất thểu từng kiếm chọc tới, bị Khổ Sinh mở ra hai ngón tay kẹp lấy mũi kiếm.

      “Đây là…… bị tinh quái mê tâm hồn.” Khổ Sinh vừa thấy La Ngọc Tĩnh hai mắt vô thần, lại xem chồn sóc tử trạng thê thảm mặt đất, liền biết được đêm qua xảy ra chuyện gì.

      Nếu là người bình thường, bị tinh quái mê hoặc, cũng chỉ hỗn hỗn độn độn nghe lệnh hành mà thôi. Nhưng La Ngọc Tĩnh bình thường, nàng lấy hồn lệ quỷ nấp trong thân người, lại thấy thân thể bài xích, vẫn có thể bảo trì thần trí thanh tỉnh.

      Nếu khi gặp kích thích, lệ khí của nàng liền bị dẫn động, che mờ tâm trí, khiến nàng làm ra ít cử chỉ quá kích.

      Xem bộ dáng nàng giờ, so với tháng trước khi nhìn thấy nàng còn phải nghiêm trọng hơn. Khổ Sinh cảm thấy đau đầu, miệng : “Đừng khóc! Đừng khóc! Đừng khóc!”

      Sau đó đôi tay bắt lấy cổ tay của nàng, đoạt được Tru Tà kiếm trong tay nàng.

      Đôi tay bị khóa chặt, thần trí La Ngọc Tĩnh vừa bị chạm vào, quả nhiên khóc lớn hơn. Khổ Sinh nghe tiếng nàng khóc, sắc mặt vặn vẹo trận, tay quăng Tru Tà kiếm nguy hiểm ra ngoài, cắm vào vỏ kiếm ở cách đó mấy mét, sau đó liền muốn bịt miệng nàng.

      Ai ngờ thấy tay tới gần, La Ngọc Tĩnh như chịu kích thích lớn hơn nữa, kỳ tích mà khôi phục chút thần trí, tránh tay , giãy giụa : “ được…… tay mới vừa sờ cương thi …… chưa rửa!”

      Khổ Sinh sửng sốt, theo bản năng phản bác: “ bậy, ta vừa mới sờ cương thi! đúng, khôi phục?”

      Tiếp theo nháy mắt La Ngọc Tĩnh lại khóc lóc giãy giụa lên, đôi mắt hơi có thanh tỉnh lần thứ hai trở nên vẩn đục.

      Khổ Sinh: “……” Được rồi, chưa thanh tỉnh.

      ngón tay chọc trúng La Ngọc Tĩnh, ấn nàng ngả ra sau, chân câu lấy quan tài, vừa lúc cất nàng vào trong. La Ngọc Tĩnh rầm tiếng lọt vào quan tài, muốn bò dậy, Khổ Sinh ngồi xổm quan tài bên cạnh, lần thứ hai chọc nàng trở về.

      cởi xuống hồ lô bên hông, chấm mực chu sa bên trong, vẽ cái trấn quỷ phù ở mặt La Ngọc Tĩnh.

      Tru Tà kiếm ở bên điên cuồng lập loè.

      Vẽ xong phù, thấy La Ngọc Tĩnh còn giãy giụa, Khổ Sinh phản ứng lại, dùng ngón tay gõ gõ giữa trán, lầm bầm lầu bầu: “Nghĩ sai rồi, hẳn là vẽ an thần phù.”

      diệt quỷ tru tà làm nhiều, đặt bút chính là tru quỷ, cũng chưa từng suy xét.

      Vớt lên tay áo trắng của La Ngọc Tĩnh lau mặt nàng trận, xóa nét mực lúc trước , lần nữa vẽ cái an thần phù ở mặt nàng, lúc này mới thấy nàng dần dần an tĩnh lại, đôi mắt nhắm nghiền ngủ rồi.

      Bất quá lúc này, mặt và quần áo nàng mảnh nét mực đỏ đen.

      Nàng vừa an tĩnh như vậy, Khổ Sinh phát chỗ bụng của nàng có mảnh màu đỏ, nguyên lai bụng nàng bị thương. Vốn còn đổ máu, mới vừa rồi giãy giụa lợi hại, lại bắt đầu thấm ra. Xem hình dạng miếng rách quần áo, ràng là Tru Tà kiếm đâm bị thương.

      Khổ Sinh cao hứng mà quay đầu với Tru Tà kiếm: “Tru Tà kiếm! Ngươi để ta làm nàng bị thương, chính ngươi ngược lại ở bụng nàng đâm ra lỗ thủng!”

      Tru Tà kiếm lười để ý .

      “Vậy phải thế nào mới được? Mặc kệ? Mặc kệ chết mất!” Khổ Sinh xoay đầu nhìn chằm chằm bụng La Ngọc Tĩnh, tự mình cân nhắc lát, vẫn chuẩn bị cởi bỏ quần áo nàng nhìn miệng vết thương.

      Nhưng mới vươn tay, thầm nghĩ nếu nàng tỉnh lại, phát mình cởi xiêm y nàng, chẳng phải là bị hiểu lầm? Hiểu lầm cũng thôi, nếu làm nàng lại chịu kích thích, mất nhiều hơn được.

      Như vậy cũng được, thể cởi quần áo, trực tiếp xé mở miếng tốt rồi.

      “Xoẹt xoẹt ――”

      Tru Tà kiếm, giống như chết, bay màu.

      quần áo La Ngọc Tĩnh xé ra cái lỗ, Khổ Sinh xem qua miệng vết thương, cảm thấy so với mình nghĩ còn hơn, tức khắc thả lỏng, lấy ra tấm hoàng phù, vẽ phù cầm máu dán lên miệng vết thương ở bụng La Ngọc Tĩnh. Cảm thấy đủ, lại vẽ hai tấm toàn bộ dán lên.

      Làm xong chuyện này, từ quan tài nhảy xuống, ngồi xổm bên Tru Tà kiếm, lòng còn sợ hãi, : “Tru Tà kiếm, ta vào đời gần trăm năm, lần đầu tiên phát giác lệ quỷ đáng sợ như thế.”

      Lệ quỷ bình thường xuất liền phải giết người. Nếu bị kích thích đến, lệ quỷ liền lợi hại hơn. Muốn lệ quỷ khôi phục bình tĩnh, Khổ Sinh từ trước đến nay đều trực tiếp tru sát, cho nó cái bình tĩnh vĩnh cửu, nhưng trước mắt thể giết, đành phải tìm kiếm con đường thứ hai.

      “Chỉ có thể đốt cho nàng chút an hồn hương, vừa trừ lệ khí của nàng, miễn cho nàng chịu kích thích lại nổi điên.” Khổ Sinh gãi đầu mình. năm đó ở Bạch Hạc quan tuy rằng cũng từng học chế hương này đó, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới ngày hữu dụng.

      đâu tìm an hồn mộc chế hương?” Khổ Sinh cân nhắc.

      An hồn mộc này phải chỉ loại cây nào, mà là cây cối sinh trưởng nơi tràn đầy hương khói mà có linh tính, được tẩm bổ, năm rộng tháng dài liền có thể gọi là an hồn mộc, dùng để chế tác an hồn hương hiệu quả tốt nhất.

      Bọn họ giờ ở Tố Châu, Tố Châu nổi danh nhất là Cẩm Xuyên, phủ thành Cẩm Xuyên có vị Thị Thần phù hộ, đúng là “Bạch y Chúc thị”.

      Khổ Sinh hành tẩu bên ngoài, từ trước đến nay thích những địa phương có Thị Thần che chở, nguyên nhân do , chỉ vì có Thị Thần, quanh đó liền ít có tà ám quỷ mị, càng có lệ quỷ muốn tìm.

      Bất quá giờ muốn tìm an hồn mộc, nếu muốn hỏi quanh nơi này ở đâu khả năng xuất an hồn mộc, cần phải , quanh dinh thự Thị Thần chắc chắn có. Vừa lúc Cẩm Xuyên cách nơi này xa, liền chuyến.

      La Ngọc Tĩnh lúc này hôn mê rồi, thể ngồi ghế mây, Khổ Sinh lại dám ôm nàng bên người, dứt khoát vẫn để nàng nằm ở trong quan tài, tay khiêng quan tài vai, tay vác tạp vật, cứ như vậy đường đinh linh leng keng bước vào Cẩm Xuyên.

      Lấy cước trình của , tới nửa ngày đến.

      Phủ thành Cẩm Xuyên có đại gia tộc Chúc thị, lại có quỷ quái quấy nhiễu, mọi người sinh hoạt giàu có và đông đúc, phòng ốc so với nơi khác càng xa hoa, đường phố so với nơi khác càng rộng lớn, đến người nơi này so với nơi khác kiến thức càng rộng rãi. Thấy Khổ Sinh “kỳ lạ” như vậy đường, đều chỉ xem nhiều hai mắt mà thôi, ít có chỉ chỉ trỏ trỏ.

      Cẩm Xuyên nhiều sông, đại trạch Chúc thị đúng lúc được nhánh sông Cẩm Xuyên ngăn cách thành đơn độc, trừ tộc nhân Chúc thị, cho người thường tới gần. Trong mắt dân bản xứ, tòa đại trạch đó vạn phần thần thánh, thường thường có người miếu thờ Thị Thần xây gần sông dâng hương.

      Khổ Sinh ngang qua những miếu Thị Thần dân bản xứ tự phát tu sửa, bước chân ngừng, vòng đến ngoài bìa rừng hẻo lánh ít dấu chân người, từ nơi đó lặng lẽ lẻn vào đại trạch Chúc thị. Chỗ các gia tộc cung phụng Thị Thần thực dễ tìm, là nơi hương khói nồng đậm nhất.

      Hơn nữa vào, chỉ cần nháo ra động tĩnh lớn, trong khoảng thời gian ngắn cũng lo lắng bị ai phát , rốt cuộc những người phụng dưỡng thần, ai đối với thần của mình mà phải vừa kính lại sợ, kính nhi viễn chi.

      Tránh những thủ vệ Chúc thị mặc bạch y tố sắc, theo hơi thở hương khói, Khổ Sinh bưng quan tài tạp vật vào bên cái hồ. Hồ bị tầng tầng lớp lớp lụa trắng che đậy, bên trong lặng lẽ có hơi thở người sống, tòa gác mái hoa mỹ xây ở bên hồ. Bên cạnh có cây đại thụ, dưới tàng cây hương tro tế thần tích tầng dày.

      Đây là cây an hồn mộc, Khổ Sinh nhìn thân cây cái, còn tính là vừa lòng, buông quan tài tạp vật, rút ra Tru Tà kiếm chọc lên thân cây.

      Chọc hai cái, thanh sâu kín vang lên ở bên tai.

      “Trộm chạy đến chỗ ta chém cây của ta, thích hợp sao?”

      Lúc này là chính ngọ, chung quanh nơi nơi là lụa trắng tung bay, nam tử phiêu phù trong trung làm ánh mắt Khổ Sinh nhìn lần đầu tiên thiếu chút nữa cũng nhận lầm khối lụa trắng phiêu đãng.

      Bởi vì thân hình mờ ảo, lại mặc thân lụa trắng, cả người phai màu thuần tịnh. Ánh mặt trời từ khe hở lá cây rơi xuống, xuyên thấu thân hình nam tử này.

      Khổ Sinh biết đây ước chừng là Chúc thị thần.

      “Sao lại thích hợp, bóc chút vỏ cây mà thôi.” , động tác cũng ngừng, bào tiếp mảng lớn vỏ cây.

      Chúc thị thần thấy tức giận, trôi ở đó nhìn bóc vỏ cây của mình. Làm Thị Thần, đương nhiên có thể cảm giác được hơi thở “đồng loại”. “Khí” thân người và thứ phải người trong mắt là hoàn toàn bất đồng. có thể thấy khách nhân mời tự đến trước mặt này, là Thị Thần “thai chết trong bụng”.

      Tuy rằng biến thành Thị Thần, mà là biến thành thứ khác, nhưng xem thời gian ra đời, là tiểu gia hỏa thập phần non nớt.

      Chúc thị thần thấy để ý tới mình, lại bay tới quan tài bên cạnh, nhìn nhìn La Ngọc Tĩnh nằm bên trong.

      ngạc nhiên : “Đây chẳng lẽ là thê tử của ngươi sao? Ngươi biến nàng thành chật vật như vậy, đợi nàng tỉnh lại, sợ là muốn tức giận với ngươi.”

      Khổ Sinh nhét vỏ cây bóc xuống vào trong lòng, : “ phải thê tử, chớ có bậy! Huống hồ nàng tức giận cái gì, nàng lấy kiếm của ta chém lung tung, nên tức giận chẳng lẽ phải ta sao? Đợi nàng tỉnh lại ta phải cẩn thận giáo huấn nàng mới đúng!”

      Chúc thị thần nhìn , lắc đầu thở dài: “Mạnh miệng cái gì, ta là người từng trải, thể hiểu hơn ngươi.”

      Khổ Sinh chỉ cảm thấy thằng nhãi này thể hiểu được, lười cùng nhiều lời, đồ vật lấy được vào tay, vừa lúc nghe thấy xa xa có người tới, lập tức bưng quan tài, nhấc tạp vật, giống như lúc tới, nhanh chóng rời .

      Chúc thị thần trôi trong tầng lụa trắng, nhìn bóng dáng trèo tường mà , cười than tiếng, vung tay áo thân hình tiêu tán.

      Thực nhanh, có vài tộc nhân Chúc thị mặc bạch y bưng hương và cống phẩm xuyên qua tầng tầng tố sa đến dưới tàng cây, chuẩn bị cung lên như ngày thường. Thị Thần bọn họ muốn thấy tộc nhân, bọn họ chỉ có thể ở bên ngoài cung phụng dưới thần thụ, ai ngờ liếc mắt cái, nhìn thấy thần thụ thiếu miếng vỏ cây to, thân cây lộ ra màu trắng phía dưới.

      “A!” Mấy tộc nhân kinh hãi, “Sao lại thế này! Thần thụ! Vỏ thần thụ bị cắt!”

      Cuối cùng, đương nhiên cũng thể tìm ra ai làm chuyện đại nghịch bất đạo này, chỉ ở Thị Thần phổ của Chúc thị ghi bút, ngày nọ tháng nọ năm nọ, vỏ cây thần thụ ly kỳ biến mất miếng, cũng dặn ngày sau mọi người cẩn thận trông thần thụ.

      chuyện này, lại Khổ Sinh rời đại trạch Chúc thị, tìm nơi đốt vỏ cây thành tro, xứng với ít nguyên liệu khác, cuối cùng còn dùng Tru Tà kiếm cắt cánh tay ra, hai giọt máu, làm ra an hồn hương.

      châm an hồn hương, cắm ở bên cạnh quan tài.

      mùi hương sâu kín quen thuộc quanh quẩn ở bốn phía, La Ngọc Tĩnh trong mảnh đần độn dần dần thanh tỉnh. Mùi hương này như là dẫn đường làm người ta an tâm, mang theo nàng rất xa rất xa, rốt cuộc tới chính đồ.

      La Ngọc Tĩnh cảm giác được an tâm bình tĩnh lâu chưa từng có.

      Nàng ở trong xóc nảy mở mắt ra, phát mình nằm trong quan tài đầy dấu vết bị chém, đỉnh đầu cắm cây hương, hương tro run run rẩy rẩy rơi xuống, bay tới mặt nàng.

      Giơ tay xoa xoa hương tro mặt, sờ được ít bụi màu đen và màu đỏ. chút, hai chút …… Càng lau càng bẩn, lau như thế nào cũng sạch.

      La Ngọc Tĩnh: “……” Cảm giác bình tĩnh chậm rãi biến mất.

      Nàng định ngồi dậy, lại phát giác bụng lạnh căm căm, cúi đầu nhìn lại, quần áo bụng bị xé mở cái lỗ to, mấy tấm hoàng phù dán ở đó muốn rớt rớt, quần áo càng dính đầy mực máu đen, cùng với bụi, cả người nàng tràn ngập mùi hôi kỳ lạ.

      Khổ Sinh thấy nàng tỉnh lại, buông quan tài, muốn chất vấn nàng lạm dụng Tru Tà kiếm.

      La Ngọc Tĩnh mở miệng trước hỏi: “…… Ngươi ném ta vào hầm cầu?”

      PS: Các nàng ơi sau bộ này ta định làm đam mỹ, các nàng thấy thế nào?
      sabera.tran, Alice Huynh, Tôm Thỏ4 others thích bài này.

    5. Mãi yêu editor

      Mãi yêu editor Active Member

      Bài viết:
      170
      Được thích:
      207
      Chỉ cần truyện nàng làm mình đều ủng hộ :))))))
      Miễn là truyện cẩu huyết, nhân vật chính chỉ số thông minh bị là được =D =D =D
      Thanks nàng nhiều
      heavydizzyA fang thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :