1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nhóm tiên sinh kỳ quái - Phù Hoa (hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      02 Khóc ( Khổ Sinh: “A! Đáng giận!”...)

      Đối với chuyện phát sinh người mình, La Ngọc Tĩnh còn nhớ ràng rành mạch.

      Ban đầu, nàng chỉ cùng bạn tốt tham gia buổi gặp mặt minh tinh. Bạn nàng thích minh tinh tên là Phan Cối này, mỗi ngày ở trong trường học kể cho nàng, tuy rằng Phan Cối tính là nổi lắm, nhưng con người đặc biệt tốt, còn thực sủng fans.

      Xác , đối phương thực bình dị gần gũi, lần đầu tiên nhìn thấy nàng còn khen nàng lớn lên xinh đẹp, khả năng về sau cũng có thể trở thành minh tinh.

      Hai người thêm phương thức liên lạc, ngẫu nhiên vài câu, ngày đó Phan Cối thực thích hai em các nàng, muốn đưa các nàng xem đóng phim truyền hình, còn tìm cơ hội để các nàng đóng vai hai nhân vật . La Ngọc Tĩnh có chút động tâm, nhưng dám , bạn nàng lại vô cùng cao hứng, giục nàng .

      Sau đó…… Sau đó ác mộng liền bắt đầu.

      Ban đầu chỉ mình Phan Cối, làm loại chuyện này, còn : “ chỉ vì thực thích em.”

      La Ngọc Tĩnh bị hoa ngôn xảo ngữ của Phan Cối mê hoặc, cùng với bạn nàng đau khổ cầu xin, ra chuyện này.

      Nhưng Phan Cối lấy chuyện này uy hiếp nàng gặp mặt, về sau lại tới người đàn ông nữa, La Ngọc Tĩnh khi đó mới phát mình rốt cuộc gặp phải cái gì.

      Sau khi hết thảy kết thúc, Phan Cối với nàng: “ còn học cấp 3 nhỉ, trường cấp 3 đó cũng tốt gì, vị này chính là giáo sư đại học xx nổi danh, và ông ấy làm bạn tốt, về sau còn sợ trở thành sinh viên của ông ấy sao, sinh viên trưởng nổi tiếng, tốt.”

      “Ai, đừng nghĩ đến cáo trạng chúng tôi, vô dụng.” Phan Cối lần thứ ba gọi tới luật sư, “ xem, ông ấy là luật sư rất có danh tiếng, Mã Tuấn Mậu, tra thử mạng , xem ông ấy thắng bao nhiêu án, lại có chứng cứ, tố cáo được chúng tôi, ngoan ngoãn nghe lời, được ?”

      La Ngọc Tĩnh mới chưa đầy 17 tuổi, bị bọn họ dọa sợ. Nàng sợ việc này bị phát , đặc biệt sợ bị chị phát , nhưng bạn nàng ghen ghét nàng năm lần bảy lượt được Phan Cối gọi , chất vấn có phải hai người trở thành tình lữ hay .

      Dưới thống khổ, La Ngọc Tĩnh kể mình gặp phải chuyện gì, còn cho ấy mình phải tìm biện pháp cố vấn luật sư lợi hại.

      Kết quả, người bạn lại cầu nàng đừng huỷ hoại thần tượng Phan Cối, việc này lộ ra, nghiệp của Phan Cối liền xong rồi. La Ngọc Tĩnh thể tin được bạn nàng như vậy, hai người cãi nhau trận rồi tan rã trong vui.

      Nhưng đến mấy ngày, tin tức về nàng làm loạn cùng người bên ngoài liền truyền khắp trường học, đồn đãi nàng tự ái, vì kiếm tiền tiêu pha mà làm tiểu tam cho phú hào.

      “Nếu muốn huỷ hoại Phan Cối, tôi liền huỷ hoại trước!” Bạn nàng biến thành bộ dáng nàng quen biết.

      Trường học từng bình thản cũng biến thành nơi nàng thể đối mặt.

      Để cho nàng sợ hãi chính là, chị nàng cũng bởi vậy bị gọi vào trường.

      Châm chọc, cười nhạo, chửi rủa che trời lấp đất cùng rất rất nhiều ác ý phỏng đoán. Đầu tiên là fan của Phan Cối, nghe có nữ sinh cấp 3 La Ngọc Tĩnh đối với thần tượng Phan Cối được, ăn vạ bôi nhọ, cho nên bọn họ loan tin tức về nàng, đối với nàng tiến hành “khiển trách đạo đức”.

      Ở trường học gặp những chuyện đó, làm La Ngọc Tĩnh cơ hồ thể chịu nổi, thảo phạt mạng thanh thế to lớn, càng làm cho nàng cảm thấy chỗ để trốn, thậm chí nơi chị nàng công tác cũng bị fan của Phan Cối cử báo quấy rối.

      thể làm La Ngọc Tĩnh tiếp thu nhất chính là điểm này, nàng rất có khả năng làm cho chị mình mất việc.

      “Chỉ cần ngoan chút, mọi chuyện tôi đều giúp giải quyết, thế nào?” Phan Cối .

      La Ngọc Tĩnh thỏa hiệp, nàng quá sợ hãi, cho nên có lần thứ tư, gã đó là Đoạn Nhạc Nghiêm chủ xí nghiệp.

      Nhưng kết quả của thỏa hiệp cũng kết thúc thống khổ, ngược lại, ít ảnh chụp bất nhã của nàng truyền tới mạng, mạng bắt đầu vòng ý dâm cuồng hoan mới.

      Ở trong miệng người xa lạ xưa nay quen biết, nàng trở thành thứ ghê tởm nhất thế giới, hết đường chối cãi.

      Nàng mắc bệnh tâm lý nghiêm trọng, thể học nữa. Khoảng thời gian đó thời tiết tươi đẹp, nhưng thế giới của nàng vẫn luôn đầy trời mưa to, nước mưa rót vào từ trong mắt, lỗ tai, trong miệng nàng, làm nàng hít thở thông. Nàng giống như đường phố mưa to, người đường khác đều có nơi tránh mưa, bọn họ đều tránh ở trong nhà an toàn, chỉ có nàng biết nên nơi nào tránh né.

      Trong cực độ thống khổ, nàng lựa chọn kết thúc.

      Chính là, tựa như vô số lần trước, vì trốn tránh lại gây ra chuyện, nàng lại lần làm ra lựa chọn sai lầm, vì thế lâm vào thống khổ càng vô cùng vô tận.

      Nàng biến thành Trịnh thị ở thế giới xa lạ này, bị nhốt ở trong gian nhà , chờ đợi bị an bài vận mệnh .

      Nàng có dũng khí lại lần nữa từ bỏ sinh mệnh, những tiếp tục ở cái thế giới xa lạ này, nàng phải sống sót như thế nào đây?

      Thân nhân duy nhất còn nàng, bị chính nàng vứt bỏ. Rốt cuộc còn ai nàng nữa.

      .

      Ôm hai sọt tre đựng người, Khổ Sinh chạy trốn như bay, chớp mắt liền biến mất ở đường phố gần Thích gia, ngay cả những xe ngựa chạy nhanh đường cũng thể đuổi kịp tốc độ của . Thích gia bên kia thanh hỗn loạn, thực nhanh rốt cuộc nghe thấy nữa, Những phố phường náo nhiệt trong huyện Từ Khê cũng chậm rãi xa.

      hơi chạy đến vùng ngoại ô núi, thấy chung quanh hẻo lánh ít dấu chân người, Khổ Sinh lúc này mới buông sọt tre, phát dọc đường , nữ nhân bị tròng vào sọt cũng ra tiếng, đến giãy giụa đều có.

      Kỳ quái kỳ quái!

      Lôi người trong sọt tre ra, nữ nhân chậm rãi từ mặt đất bò lên, vẫn là vẻ mặt đờ đẫn, ngồi tại chỗ nhìn núi rừng xa lạ chung quanh vẫn nhúc nhích.

      Vứt bỏ sọt tre, Khổ Sinh ngồi xổm hòn đá to phía trước nàng : “Mau ra khỏi thân thể nhân loại này, để ta siêu độ ngươi, lệ quỷ.”

      “……”

      “Ra đây!”

      “……”

      Khổ Sinh vài câu, thấy người này chút phản ứng cũng có, cầm lên kiếm Tru Tà người chọc chọc vai nàng: “Chẳng lẽ là đồ ngốc?”

      ――!” La Ngọc Tĩnh từ mặt đất cầm cục đá đập lên mặt Khổ Sinh, vừa lúc nện ở cái lồng sắt che khuất miệng kia, phát ra tiếng ầm ĩ.

      Khổ Sinh bị đập đến nghiêng ngả, giận dữ, nhìn qua rất muốn đánh nàng lại thể động thủ, đành phải nhảy dựng lên, đôi tay túm lấy tóc mình, loạn trận phát tiết.

      La Ngọc Tĩnh mặt vô biểu tình nhìn : “Nếu ta là đồ ngốc, ngươi chính là kẻ điên.”

      con lệ quỷ, cũng dám kiêu ngạo, coi ta có biện pháp bắt ngươi!”

      Khổ Sinh từ đống đồ vật rải rác người cởi xuống cái hồ lô, đem chất lỏng màu đỏ mang theo vị chu sa bên trong hất vòng quanh La Ngọc Tĩnh, chấm ngón tay vẽ ít bùa.

      La Ngọc Tĩnh mắt lạnh nhìn, phát quái nhân này ngón tay đeo bao bằng sắt giống ngoài miệng , chặt chẽ bao lấy ngón tay, dẫn tới khi động tay, những cái bao đó va chạm vào nhau, đều phát ra tiếng leng keng.

      Khổ Sinh bởi vì trời sinh thể chất có vấn đề, lại có Tru Tà kiếm nơi tay, đối phó những lệ quỷ hung quái trước nay đều đơn giản thô bạo, ít khi phí công phu. Lúc này Tru Tà kiếm muốn động thủ, liền dùng biện pháp này bức lệ quỷ từ trong thân thể nhân loại ra.

      Nhưng mà, phù vẽ xong rồi vẫn nửa điểm vô dụng. Nữ nhân vẫn tóc tai tán loạn ngồi ở kia trào phúng mà nhìn .

      Khổ Sinh lại phối hợp bước Thiên Cương, niệm chú hàng quỷ vẫn nửa điểm cũng có phản ứng. ràng cảm giác được nữ nhân này thân hơi thở lệ quỷ, nhưng mặc kệ phù chú chu sa máu chó đen hay là Tru Tà kiếm, đều coi nàng người thường, có bất kì tác dụng gì.

      tin, cắm Tru Tà kiếm xuống trước mặt La Ngọc Tĩnh, : “Ngươi ở chỗ này chờ ta, được lại lung tung.”

      xong nhát nhảy vào núi rừng, bao lâu trở lại tay cầm theo đồ vật thập phần khó coi. Vật đó tứ chi gầy phát xanh, người quần áo lam lũ còn mang theo đất, như là mới đào từ trong đất ra. Bụng to đầu tròn, trong miệng mọc ra răng nanh biến thành màu đen, bị Khổ Sinh túm lấy sau cổ, vẫn cứ giãy giụa mà muốn cào .

      La Ngọc Tĩnh vẫn thờ ơ nhìn, trong lòng nghĩ: quái nhân này muốn làm ta sợ.

      Nhưng Khổ Sinh tay kéo nàng từ trong trận có những phù văn huyết hồng ra, để nàng đứng ở bên, sau đó ném vật trong tay kia vào. Chỉ trong nháy mắt, vật đó phát ra tiếng rít chói tai, toàn thân toát ra khói đen, đốt thành ngọn lửa, lát sau thiêu cháy đến chút bụi cũng lưu lại.

      “Thế này mới đúng, phù của ta sao lại có vấn đề.” Khổ Sinh thí nghiệm xong rồi, lại ấn bả vai La Ngọc Tĩnh, bỏ nàng vào trong trận phù văn, lui ra ngoài, tay chỉ vào nàng hét lớn tiếng: “Tru!”

      Lặng lẽ, có việc gì phát sinh.

      La Ngọc Tĩnh cười lạnh: “Ngươi mới là heo.” (tru = diệt, đồng với trư = heo)

      Khổ Sinh đầu tóc rối bị cào càng thêm xoã tung, suy nghĩ chút, lại với La Ngọc Tĩnh: “Ngươi ở yên đây được đâu, ta rất nhanh trở về.”

      Tiếp theo lại về hướng núi rừng. Qua chốc lát, bắt trở về vật kì quái vặn vẹo, đen thùi lùi dạng tóc.

      Vốn nên ở trong trận phù văn, nữ nhân lại thấy nữa.

      Khổ Sinh chân đá Tru Tà kiếm lên, để nó chỉ dẫn phương hướng, thực nhanh ở bên hồ gần đó thấy La Ngọc Tĩnh ngồi nhìn hồ nước.

      “Ngươi lệ quỷ này, phải bảo ngươi đừng cử động?” Khổ Sinh bước qua.

      La Ngọc Tĩnh để ý đến . Khổ Sinh hai câu, thấy nàng lại tự bế muốn để ý tới mình, cũng nhiều lời, tay bắt lấy quả cầu tóc vặn vẹo kia, tay bắt La Ngọc Tĩnh lại khiêng lên vai về.

      Ai ngờ La Ngọc Tĩnh vẫn luôn lặng lẽ, như là bị động tác này của kích thích đến, đột nhiên kịch liệt giãy giụa, nàng túm lấy tóc Khổ Sinh, tay đấm chân đá trận điên cuồng.

      ngại nàng bỗng nhiên phát tác, Khổ Sinh đầu tóc tươi tốt bị nàng kéo xuống nắm, đau đến kêu to, thể ném quả cầu tóc cũng đồng dạng vặn vẹo giãy giụa tay xuống đất, nhấc chân dẫm lên, đôi tay dùng để chế phục lệ quỷ người.

      động tác này của , La Ngọc Tĩnh nháy mắt bị đè đất, càng thêm kích thích tới nàng, nàng lên tiếng kêu to lên, kêu xong lại bỗng nhiên thất thanh khóc rống, tiếng khóc thê lương chói tai.

      Tru Tà kiếm bỗng nhiên rung động, tự động ra khỏi vỏ, mũi kiếm chỉ thẳng vào Khổ Sinh. Khổ Sinh bị người ta khóc ngốc, lại bị Tru Tà kiếm chỉ thế này, giống như bị nóng nhanh chóng buông La Ngọc Tĩnh ra, nhảy ra sau ba bước, kêu to: “Ta cũng chưa làm chuyện xấu!”

      La Ngọc Tĩnh đắm chìm ở trong thống khổ nào đó, càng khóc càng lớn tiếng. Khổ Sinh nghe mà mặt nhăn thành cục, nhanh chóng lôi tóc lấp kín tai, hơn nữa lại dịch ra sau, lui ra nửa dặm, ngồi xổm dưới thân cây xa xa nhìn nữ nhân bên kia khóc đến kinh thiên động địa.

      Tru Tà kiếm phiêu phù ở bên , đợi trong chốc lát, Khổ Sinh nhàm chán mà bắt đầu nắm tiểu quỷ tóc bị dẫm dưới chân lên, bên kia tiếng khóc còn chưa ngừng.

      “……rốt cuộc muốn khóc tới khi nào?” Khổ Sinh với Tru Tà kiếm bên cạnh.

      Tru Tà kiếm bất động.

      “Chúng ta thể thương lượng chút sao? Đó ràng chính là lệ quỷ, ngươi chỉ nhất đâm xuống liền……” Còn chưa xong, mũi kiếm Tru Tà chỉ vào .

      Khổ Sinh: “ được thôi, ta thu phục!” đứng lên, nghe được tiếng khóc bên kia bỗng nhiên lần nữa cất cao, lại nhanh chóng ngồi xổm xuống.

      Chờ đến trời sắp tối, bên kia rốt cuộc có động tĩnh. Khổ Sinh tay rút kiếm, tay nhấc tiểu quỷ tóc, chậm rãi gần vào.

      La Ngọc Tĩnh nằm ở đó vẫn nhúc nhích, Khổ Sinh dám đụng vào nàng nữa, nhìn trái phải nhặt lên cây gậy, khều khều đẩy đẩy nàng lại trước trận phù văn vẽ.

      Tiểu quỷ tóc bị túm rớt rất nhiều tóc mới vừa ném vào phù trận trừ tà, lại lập tức bị thiêu đốt hóa thành bụi đen.

      “Hữu dụng.”

      Khổ Sinh dùng gậy chọc nữ nhân tê liệt ngã xuống bên cạnh vào trong trận, lẳng lặng chờ đợi.

      “Vẫn vô dụng.”

      “Sao lại thế này? Hẳn là có thể đuổi lệ quỷ từ trong thân thể nhân loại ra.” Khổ Sinh ngồi xếp bằng tại chỗ, nhíu mày nhìn chằm chằm nữ nhân trong trận, mấy ngón tay bực bội chọc lung tung ở đầu gối.

      Vừa lúc La Ngọc Tĩnh trở mình, lộ ra nửa khuôn mặt che giấu dưới tóc rối, mặt tràn ngập lạnh nhạt cùng trào phúng.

      Khổ Sinh xoay người liền , bắt về hai sơn quỷ du đãng trong núi, cùng ném vào phù trận. La Ngọc Tĩnh cùng ở trong phù trận chỉ sợ hãi, thậm chí kéo nhánh cỏ dại, nương lửa đốt sơn quỷ, lại túm cây gậy lúc trước Khổ Sinh chọc nàng, bẻ gãy, ném vào ngọn lửa, đốt lên đống lửa lớn.

      Khổ Sinh: “A! Đáng giận!”
      sabera.tran, Alice Huynh, Tôm Thỏ4 others thích bài này.

    2. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      03 Lá vàng (vài mảnh lá vàng phiêu phiêu đãng đãng cũng rơi xuống...)

      Ngồi xếp bằng ở tảng đá, Khổ Sinh cách đống lửa hừng hực thiêu đốt, bất mãn mà nhìn chằm chằm La Ngọc Tĩnh đối diện.

      lệ quỷ, thấy được lại giết được, với giống như ném thỏi bạc trước mặt người nghèo mà cho nhặt, khó chịu.

      Khổ Sinh xuất thân từ Bạch Hạc quan ở Linh Nhạc, sư phụ là Bạch Tu đạo nhân, ước chừng trăm năm trước bắt đầu lấy thân cương thi sống tu hành, mười năm sau xuống núi, từ đây khắp nơi siêu độ lệ quỷ.

      Đến nay qua hơn 90 năm, chém giết 990 lệ quỷ ―― năm đó sư phụ , đợi siêu độ 1300 lệ quỷ, là có thể hoàn toàn công thành viên mãn, có thể bỏ phong ấn khẩu gông cùng thiết chỉ bộ người, từ đây được tự do.

      người có gông xiềng phong ấn, làm ngày đêm thống khổ, hận thể sớm ngày gỡ xuống, bởi vậy lệ quỷ cũng muốn buông tha.

      Huống chi mấy năm gần đây, lệ quỷ thế gian trở nên hiếm thấy, trước khi gặp được lệ quỷ Thích gia, ba tháng chưa thấy tung tích lệ quỷ. Như thế, sao chịu buông tha nữ nhân trước mặt này.

      Xem nàng thần trí ngu muội, thân tử khí, muốn sống, chừng sắp chết rồi, chờ thân thể này vừa chết, đương nhiên có thể chém giết lệ quỷ trốn tránh trong đó. Khổ Sinh thầm nghĩ, bằng mang nàng theo, chờ thời điểm vừa đến, cũng giải quyết luôn.

      Nghĩ xong, Khổ Sinh định ra chủ ý, lại tùy tay bẻ đoạn củi ném vào đống lửa. Ngay sau đó cũng để ý tới La Ngọc Tĩnh, lo tự mình tu luyện ở dưới ánh trăng.

      Là cương thi, khát máu, hoặc hút sinh khí người sống, nhưng khẩu gông mặt Khổ Sinh chặt chẽ phong bế miệng, phía dưới khẩu gông còn dùng chu sa tơ hồng bịt kín miệng, chớ uống máu, chính là muốn há miệng to chút cũng làm được.

      Cũng chỉ có thể phơi phơi ánh trăng, làm chút an ủi.

      Nửa đêm, trong núi chợt có tiếng ầm ĩ, có mấy chục người giơ đuốc, dắt chó tìm tới đây, mơ hồ nghe thấy cái gì: “Kẻ xấu cướp Trịnh thị nương tử Thích gia chạy lên núi bên này?” “Hẳn là đúng, xem nhánh cây này còn có dấu vết bị bẻ gãy, hẳn là ở phía trước.” “Có phản ứng, con chó này ngửi được mùi gì!”

      trận chó sủa, Khổ Sinh đột nhiên mở mắt ra.

      Có người tìm tới đây, ra sợ người đông, nhưng phiền chán giao lưu nhất. Thế gian ngu muội phàm nhân đông đảo, rất nhiều người lại giống mọc đôi mắt có thể phân quỷ quái, còn phần lớn nghe hiểu giải thích, động chút là nháo thôi.

      Từ trước nhà người ta bắt quỷ trừ tà, có nữ nhân ràng phải quỷ, người trong nhà lại hai muốn trừ tà sát quỷ, còn thích nghe .

      Có đôi khi trong nhà thực tà ác quỷ, bị bắt ra, những người đó lại kêu trời khóc đất cho giết, là buồn cười, đều biến thành lệ quỷ, có thần trí chỉ biết hại người, sao có thể giết.

      Lần trước còn tùy tay giết quỷ hóa thành nữ tử mỹ diễm hút tinh khí, nhà đó có mấy nam tử bị mê hoặc tâm hồn, đám đều bị hút lộ ra tướng chết, còn làm thế nào cũng chịu tin nữ tử là quỷ biến thành, bẩm báo với quan phủ hại người. Chọc đến đám sai dịch muốn tróc nã , đuổi theo qua mấy huyện.

      Vì đề phòng phiền toái, Khổ Sinh nhảy dựng lên dẫm tắt lửa, duỗi tay muốn bắt La Ngọc Tĩnh, chuẩn bị đưa nàng rời . Chợt nhớ tới lúc trước nàng khóc, lòng còn sợ hãi, lại lấy sọt tre mang ra đựng nàng, dùng vỏ kiếm Tru Tà khều sọt tre, chui vào chỗ sâu trong núi rừng.

      cương thi, biết mệt mỏi, lòng muốn thoát khỏi phiền toái phía sau, ngày đêm ngừng chỉ về phía trước, núi sâu rừng già có mãnh hổ mãng xà lui tới cũng sợ vẫn vào.

      Đợi đến giữa trưa ngày hôm sau, Khổ Sinh cõng sọt tre qua hai tòa núi, những người truy đuổi đó có mọc bốn chân cũng đuổi kịp.

      Thái dương mãnh liệt, làm cương thi, Khổ Sinh đương nhiên là thích tinh hỏa khí ban ngày, dừng dưới thân cây nghỉ ngơi, sọt tre cũng thả xuống dưới.

      Bên trong nữ nhân rên tiếng, Khổ Sinh tâm sọt tre này chẳng lẽ là công cụ phong ấn lệ quỷ kỳ quái này sao, mỗi lần cất vào sọt tre liền ra tiếng. Đổ người ra, lúc này mới phát hình như là nàng hôn mê bất tỉnh, thở ra nhiều mà hít vào ít.

      Khổ Sinh thấy thế đại hỉ, nhìn thế này chẳng lẽ là sắp chết! Vừa vặn, liền chờ ở đây!

      Lúc này, Tru Tà kiếm lại tự ra khỏi vỏ, mũi kiếm chỉ thẳng vào .

      Khổ Sinh cảm giác oan uổng: “…… Làm gì! Ta lại muốn giết nàng, ta chỉ muốn chờ nàng tự chết mà thôi.”

      Tru Tà kiếm tới gần , thân kiếm linh quang lập loè.

      Kiếm Tru Tà này là kiếm của Tổ sư gia Bạch Hạc quan, vì theo Tổ sư gia nhiều năm hàng trừ ma có linh tính, trở thành bảo kiếm, sau đó lần phục ma bị gãy, Tổ sư gia vì chữa trị nó, lao vào lò lấy thân rèn kiếm, từ đây Tổ sư gia hồn phách liền lưu lại trong Tru Tà kiếm, ngưng tụ thành kiếm linh.

      Tru Tà kiếm tràn ngập linh tính này được Bạch Tu đạo nhân truyền cho Khổ Sinh, chủ yếu là vì gánh vác trách nhiệm trông coi Khổ Sinh ―― tóm lại Tru Tà kiếm này có linh tính thời khắc trông chừng cho làm chuyện xấu.

      Khi Tru Tà kiếm cảm thấy thằng nhãi này có vẻ làm bậy, giống như vậy, tự động ra khỏi vỏ tiến hành cảnh cáo .

      Nếu thay đổi, vẫn cứ muốn làm chuyện xấu, Tru Tà kiếm cho kiếm trước.

      Bình thường lệ quỷ bị Tru Tà kiếm này chém nhát thứ nhất chết, có thể thấy được nó có bao nhiêu lợi hại, Khổ Sinh tuy bị nhát kiếm cũng chết, nhưng tư vị thống khổ kiếp sau cũng quên được.

      Mắt thấy Tru Tà kiếm đạo lý, càng ép càng gần, Khổ Sinh giận dữ: “Ta cũng làm gì hết!”

      Khổ Sinh: “Hay là ngươi muốn ta cứu trị nàng ấy? Ta lại phải đại phu, cũng biết trị liệu phàm nhân!”

      ……

      Bị Tru Tà kiếm bức cho phát điên, Khổ Sinh vẫn thối mặt, dưới tình huống bị mũi kiếm chỉ vào đầu, kiểm tra La Ngọc Tĩnh. Dưới thao tác hồi ngựa chết coi như ngựa sống mà chạy chữa, phát người này tựa hồ là đói đến hôn mê bất tỉnh.

      Dù hồn phách bên trong thế nào, thân thể này chung quy là người thường, khi Trịnh thị còn sống ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt, chờ đến La Ngọc Tĩnh tới trong thân thể này, tâm tình nàng buồn bực, đồng dạng đêm thể ngủ, nuốt trôi, như vậy sao có thể chịu được. Lại bị Khổ Sinh nguyên lành điên đảo ngày đêm như vậy, đương nhiên hấp hối té xỉu .

      “Ta còn phải tìm thực vật cho nàng?” Khổ Sinh giận dữ đấm thân cây bên cạnh, bỗng nhiên đỉnh đầu trận o o, quả cầu gai từ cây rơi xuống, vừa lúc nện ở lên đầu .

      Khổ Sinh duỗi tay sờ, từ đầu túm được quả hạt dẻ. Nguyên lai cái cây bên cạnh này đúng là cây hạt dẻ, ngửa đầu nhìn, quả thưa thớt, chỉ có chỗ ngọn cây còn ít.

      Cương thi có xương đồng da sắt, đao bình thường cũng đâm được vào da thịt, quả hạt dẻ đâm yếu như vậy đương nhiên để trong mắt, tay bóp vỡ lấy ra hạt dẻ bên trong.

      “Phàm nhân hẳn là có thể ăn cái quả này?” hỏi Tru Tà kiếm.

      Tru Tà kiếm vẫn nhúc nhích. Thấy nó phản đối, Khổ Sinh ngồi xổm bên La Ngọc Tĩnh, nhét hạt dẻ vào miệng nàng. lột ra hạt nhét hạt, thực nhanh nhét đầy hạt dẻ trong miệng La Ngọc Tĩnh, nhét đến phình phình.

      “Nàng ấy nuốt xuống, vậy nên làm thế nào cho phải?” Khổ Sinh nhấc đầu La Ngọc Tĩnh, “Để ta giúp nàng ấy nuốt xuống .”

      Trong hôn mê La Ngọc Tĩnh lộ ra biểu tình thống khổ, cổ họng nàng bị giữ chặt.

      Tru Tà kiếm rung động, bắt đầu chỉ vào Khổ Sinh, Khổ Sinh lại quay La Ngọc Tĩnh cái, đánh mạnh vào phía sau lưng nàng, làm nàng nhổ hạt dẻ trong miệng ra.

      oán giận với Tru Tà kiếm: “Mới vừa rồi phải ngươi cũng đồng ý đút cái này rồi, sao lại đều do ta!”

      “Đáng giận, từ khi sinh ra ta ăn, làm thế nào biết lúc này nên cho nàng ấy ăn cái gì!”

      bế người mềm như bông lên, phiền não mà nhìn xung quanh khắp nơi. Nơi này ở trong núi sâu, hẻo lánh ít dấu chân, có bóng người.

      Cũng may đây là thời tiết ngày mùa thu, trong núi cũng có chút quả dại chín, Khổ Sinh tìm được, liền hỏi Tru Tà kiếm: “Thứ này có thể ăn được hay ?”

      “Tru Tà kiếm, ngươi đừng giả chết, đáp lại chút cho ta! Bằng , nếu ăn xảy ra vấn đề ngươi cũng đừng có chỉa vào ta nữa!”

      Khổ Sinh lấy khẩu gông xuống được, lại thể nếm, đành phải dựa vào ngón tay bóp thử độ cứng xem thứ này có thể sặc chết người hay , dựa vào ngửi mùi vị để suy đoán thứ này có thể ăn được hay .

      cỗ vị ngọt, có thể ăn.” bóp quả hồng bôi ngoài miệng La Ngọc Tĩnh.

      Người này lúc tỉnh chạm vào chút đột nhiên thét chói tai khóc thút thít, giờ ngất xỉu, lại dựa vào trong ngực , còn chui đầu nấp vào vạt áo , có vẻ an tĩnh lại đáng thương.

      Khổ Sinh có tâm tư gì, giơ tay kéo đầu nàng ra đút quả, bôi loạn mặt nàng.

      Lại tìm được quả dại khác, bóp vỏ ngửi ngửi hương vị, khí vị rất kỳ quái. Khổ Sinh tâm khí vị này giống hương vị lúc trước sư phụ làm cơm, hẳn là cũng có thể ăn, lại lần nữa chút do dự nhét vào trong miệng La Ngọc Tĩnh.

      La Ngọc Tĩnh bị mùi thối làm người ta buồn nôn hun tỉnh, mới vừa mở mắt liền nhìn thấy cái tay mang thiết bộ chỉ (bọc ngón bằng sắt) bóp cái gì nhét vào miệng nàng. Nàng giãy giụa né tránh, sâu kín hỏi: “Ngươi đút cho ta…… phân?”

      ……

      Ở bên bờ nước tẩy rửa bụi mặt, La Ngọc Tĩnh chải vuốt đầu tóc lung tung rối loạn, búi lại, nhìn ảnh ngược trong nước lại bắt đầu phát ngốc.

      “Sao nàng ấy lại phát ngốc?” Khổ Sinh ngồi xổm hòn đá to bên cạnh, hỏi Tru Tà kiếm.

      chung, lệ quỷ đều có thần trí thể giao lưu, nhưng nữ nhân này tuy rằng có hơi thở lệ quỷ, nhưng lại là người, tựa quỷ phải quỷ, tựa người phải người. Từ ý nghĩa nào đó, nhưng ra rất giống .

      Người sở dĩ thành lệ quỷ, đơn giản là ôm hận hoặc cam lòng, nữ nhân này lại biết là bởi vì cái gì. Nếu vì hận, thấy nàng trả thù, nếu vì cam lòng, cũng thấy nàng làm ý nguyện gì mãnh liệt, chỉ có thân bi và đau.

      “Lệ quỷ kia, về sau theo ta.” Khổ Sinh , “Đừng nghĩ chạy trốn, chạy thoát được đâu, hiểu chưa?”

      La Ngọc Tĩnh lời, dùng tay chậm rãi vấn tóc.

      Khổ Sinh lại : “Dù nấp trong thân thể phàm nhân, thân oán khí lệ quỷ cũng ăn mòn thân thể, thân thể này có khả năng vẫn dùng mãi được, đến mấy năm cuối cùng phải chết.”

      “Phải .” La Ngọc Tĩnh rốt cuộc mở miệng hai chữ, nhìn qua vẫn cứ thờ ơ.

      Khổ Sinh muốn tiếp tục tìm tung tích lệ quỷ, muốn trì hoãn thời gian ở đây, nhấc sọt tre chuẩn bị lại như lúc trước đựng người mang , kết quả sọt tre bị lăn lộn lâu như vậy, vỡ toàn bộ.

      Ném sọt tre , Khổ Sinh chân đá gãy thân cây, bẻ thân cây làm cái giá chứa củi. Thả La Ngọc Tĩnh lên , cõng .

      Người này phản ứng trì độn với ngoại giới, cần nhiều lời, chính là coi nàng giống Bồ Tát cõng . Chỉ cần chạm vào nàng, nàng liền có phản ứng gì.

      đường núi, La Ngọc Tĩnh ngồi ở giá củi cũng thoải mái, hai cái đùi rũ xuống, váy màu trắng phiêu phiêu đãng đãng, xuất thần nhìn cây cối lùi lại hai bên.

      trận gió từ phía sau thổi tới, thổi tóc La Ngọc Tĩnh đến bên mặt Khổ Sinh, ghét bỏ mà túm lấy vứt ra sau: “Buộc tóc lại, nếu đốt cho xem.”

      La Ngọc Tĩnh cầm tóc ngẩn ngơ nhìn trời.

      Phía trước có cây hồng, Khổ Sinh hái được hai quả hồng tùy tay ném , tinh chuẩn mà vứt lên đùi La Ngọc Tĩnh, lăn vào trong lòng nàng.

      Trong núi lá thu đỏ vàng giao nhau, thâm thâm thiển thiển. Khổ Sinh ở phía trước đẩy nhánh cây đầu, vài mảnh lá vàng phiêu phiêu đãng đãng, cũng rơi vào trong ngực La Ngọc Tĩnh.

    3. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      04 Uống thuốc ( thứ này ai uống xong cũng chết....)

      đường cái người đến người , ai qua đều phải nhìn đôi nam nữ đó.

      Nam tử mặt mang cái lồng che miệng kỳ quái, tay leng keng leng keng bọc ngón bằng sắt, dùng thanh kiếm trừ tà của đạo sĩ, xem bề ngoài chính là “Kỳ nhân dị sĩ”.

      Nữ tử nhưng ra khuôn mặt giảo hảo, tóc cực đen, mặt lại cực trắng, thân áo trắng giống như đồ tang nhìn vào khiến nhân tâm e ngại.

      Hai người tư thế cũng kỳ quái, nam tử cõng nữ tử giống như cõng củi ở phía sau, hai người cách mấy nhánh cây dựa lưng vào nhau, tư thế này vốn nên vô cùng cố sức, nhưng xem nam tử kia bộ dáng nhàng tự nhiên, dường như nàng ấy có trọng lượng.

      Người thường gồng gánh, ôm theo rổ, ồn ào tránh bọn họ. Phụ nhân, ôm hài đồng thấy đứa hiểu chuyện duỗi tay lôi áo nữ nhân, vội túm tay bắt nó về, thấp giọng quát lớn, sợ nó chạm vào đồ vật sạch .

      Ở thời đại này, gặp được đồ vật “ sạch ” là chuyện thực tầm thường, cho nên mọi người nhìn thấy chút nhân sĩ “Kỳ quỷ” đều kính nhi viễn chi.

      Khổ Sinh sớm thành quen những ánh mắt đó, bước phố cảm ứng tung tích lệ quỷ.

      “Vị đạo trưởng qua đường này, mời vào trong nhà uống ly trà ?” đến đầu hẻm, nam nhân mặt mang thấp thỏm đứng ở trước cánh cửa .

      Khổ Sinh nhìn môn hộ phía sau cái, dưới chân vừa chuyển, qua.

      Nam nhân vội ân cần mở cửa chính, nghênh đón vào, còn sợ hãi mà nhìn La Ngọc Tĩnh lưng .

      Phía trước , lúc này mọi người thường gặp ít việc lạ, vì thế nhân sĩ đuổi quỷ bắt cùng việc liên quan cũng nhiều thêm ít, có rất nhiều người nếu gặp việc lạ, mời nổi những “Thần thánh” bản địa, gặp được kỳ nhân ngang qua, mời người vào trong nhà hỗ trợ nhìn cái, đây cũng là loại ước định trở thành cách làm.

      vào tiểu viện, thấy phòng ốc xưa cũ, trong viện nuôi gà vịt, nhưng quét dọn thực sạch , ngửi thấy khí vị gì, góc sân trồng cây lê.

      Nam chủ nhân dựa theo thói quen rót chén trà, nâng đến gần, thấy vị này mặt có cái lồng che uống được, nhất thời biết có nên tiếp tục đưa qua hay .

      Khổ Sinh : “Có vấn đề gì?”

      Nam tử vội buông trà đáp: “Là nhi tử ta, ngủ ba ngày gọi cũng tỉnh, lạy trong miếu cũng có tác dụng, biết là bị bóng đè hay là cái gì.” xong hô tiếng vào trong phòng, để ôm hài tử ra.

      Buồng trong thê tử và lão nương đều ra, thê tử hai mắt khóc sưng, trong lòng ngực gắt gao ôm hài đồng vài tuổi.

      Hai nữ nhân mồm năm miệng mười kể hồi, mắt thấy lại sắp khóc lên. Khổ Sinh tay túm mặt hài tử lật xem, lóng tay lạnh băng băng chọc vào giữa mày, cắt đứt tiếng khóc của hai người.

      “Là ‘ ếch’, để mẫu thân của hài tử ôm ra bên ngoài chỗ nào có cầu, đến đâu hài tử phát ra tiếng khóc, liền dừng lại đào đất, trong đất con ếch đất, dùng chén mang về, cho gà trong nhà ăn.” Khổ Sinh xong liền xua xua tay.

      Mẫu thân của hài tử lập tức ôm nó, mang theo cái cuốc và chén ra cửa.

      Khổ Sinh gỡ cái giá cõng củi lưng xuống, tay dẫn theo La Ngọc Tĩnh lời, đặt nàng ngồi ở tảng đá xanh dưới cây lê.

      Nam nhân lưu tại trong nhà theo bên, lão nương lại cẩn thận nhìn La Ngọc Tĩnh vài lần, hỏi Khổ Sinh: “Vị đạo trưởng này a, ngài mang theo đây chính là nữ quỷ ngài hàng phục?”

      Khổ Sinh vừa định phải quỷ, lại nghĩ trong thân thể xác là lệ quỷ sai, giải thích phiền toái, liền trực tiếp gật gật đầu. Lão bà bà kia lộ ra thần sắc “Quả nhiên như thế”, vào phòng, qua lát lấy ra ba cây hương, đốt lên cắm ở bên chân La Ngọc Tĩnh bái bái, trong miệng : “Chớ trách, chớ trách.”

      La Ngọc Tĩnh nhìn hương bên chân: “……”

      Hương châm tàn rồi, nữ nhân ôm hài tử trở lại, trong chén quả nhiên có con ếch đất, bắt lấy cho gà ăn, thực nhanh, trong phòng liền truyền đến tiếng khóc hài tử, vừa khóc vừa kêu đói.

      Người nhà đó ngàn ân vạn tạ, cuối cùng cẩn thận lấy ra mấy đồng tiền, đưa vào trong tay Khổ Sinh. Nhìn qua như là sợ chê ít, nhưng Khổ Sinh cái gì cũng , nhận lấy tiền liền cõng La Ngọc Tĩnh lên. Nam chủ nhân ân cần đưa bọn họ đến cửa.

      qua mấy con phố, Khổ Sinh lại lần nữa dừng lại. Bên cạnh là cái sạp dùng cành trúc và vải dựng lên, dựa vào hai mảnh tường nhà người ta, dựa tường lập quầy, bày mấy cái bàn. Buổi chiều phải giờ cơm, có ai hỏi thăm, chủ quán ngồi ở đó ngủ gật.

      Bày La Ngọc Tĩnh ở trước bàn, Khổ Sinh chính mình ngồi xổm cái ghế dài khác, đánh thức chủ tiệm: “ chén mì.”

      “Ai, được rồi, chờ lát.” Chủ tiệm tỉnh thần, thấy bọn họ tướng mạo dị thường, dám hỏi nhiều, xốc lên cái nắp nồi đun nước sôi, thả mì nước.

      chén mì, bưng lên sau đó do dự chút, đặt ở trước mặt Khổ Sinh, đại khái là cảm thấy nữ nhân nhìn qua giống như cần ăn cơm ―― giống nữ quỷ.

      Khổ Sinh ngón tay đẩy chén mỳ đến trước mặt La Ngọc Tĩnh, lại móc tiền mới vừa rồi người nhà kia cảm tạ , trả cho chủ tiệm hai đồng.

      Lúc mình hành tẩu, cần ăn ngủ, người từ trước đến nay có tiền, giờ nuôi người ăn cơm, chỉ phải tốn chút công phu lo thêm chuyện bao đồng.

      Tiếp theo đường này, ngẫu nhiên dừng lại, quản chuyện em bé khóc đêm ngừng, lại xem ông già bà cả nửa đêm mộng du…… kiếm tiền cơm cho La Ngọc Tĩnh.

      nếu có chỗ nào làm tốt uy hiếp đến tính mạng La Ngọc Tĩnh, Tru Tà kiếm dạy làm người. Trong cơn giận dữ cũng có nghĩ tới ném xuống phiền toái này, nhưng lệ quỷ là quá khó tìm, bỏ lỡ lần, tiếp theo còn biết tìm ở đâu.

      Khổ Sinh tự nhận mình đủ cần thận đối đãi La Ngọc Tĩnh, tốt xấu ngày dừng lại nghỉ ngơi lát, trước khi nàng đói ngất lấy chút đồ ăn cho nàng, trời mưa cũng cõng nàng ra ngoài gặp mưa ―― nuôi mình cũng chưa bao giờ tỉ mỉ như vậy. Nhưng dù như thế, La Ngọc Tĩnh vẫn ngã bệnh.

      “Người bệnh sốt cao lùi, chỉ sợ có chút nguy hiểm, làm tốt có nguy hiểm đến tính mạng……” Lão đại phu đến đây, thấy nam tử kỳ quái trước mặt đầu tiên là sắc mặt vui vẻ, tiếp theo sắc mặt đau khổ.

      Khổ Sinh: “……” Tru Tà kiếm! Chớ chọc chân ta nữa!

      “Ta xem người bệnh này ràng là thất tình tích tụ, người còn có rất nhiều vết ứ, giống bị ngược đãi.” Đại phu hồ nghi hỏi, “Ngươi và nữ tử này quan hệ ra sao?”

      Cái gọi là vết ứ, toàn là lúc trước đựng vào sọt tre, cùng với cái giá ngồi đơn sơ, đường núi lắc ra, nếu phải đại phu này phát , Khổ Sinh cũng chú ý, tâm nữ tử này sao giống như đậu hủ vậy, vừa lắc liền hỏng.

      vất vả đem câu chuyện mơ hồ qua , dây dưa cùng lão đại phu hồi lấy được thuốc, đợi mang theo La Ngọc Tĩnh hôn mê ra cửa, tiểu tạp dịch của dược đường dẫn nha dịch tới, chỉ vào : “Chính là người này, hình như là lừa bán phụ nhân!”

      Nguyên lai, chưởng quầy dược đường cảm thấy đạo sĩ kỳ quái mang theo nữ nhân, nữ nhân còn bị ngược đãi, hoài nghi cướp nữ tử trong sạch, liền bên cùng dây dưa, bên lén sai tạp dịch báo quan, mới bắt ngay tại đây.

      Cửa chính bị chặn kín, Khổ Sinh đành phải vừa nhắc thuốc gói buộc lên eo lưng, vừa bế La Ngọc Tĩnh lên để nàng nằm ở vai mình, vọt tới hậu viện, từ tường cao nhảy ra, trong tiếng kinh hô kêu gào của đám người phiêu nhiên xa.

      Cũng phải lần đầu tiên bị truy đuổi, Khổ Sinh chạy nhanh như điên, với Tru Tà kiếm: “Nhiều lần làm chuyện tốt đều bị hiểu lầm, đây là lần thứ mấy?”

      là oan chết ta, ta khi nào tra tấn nàng ấy?”

      “Ọe……” Trong hôn mê La Ngọc Tĩnh bỗng nhiên phát ra tiếng rên thoải mái, Khổ Sinh đoán có thể là nàng bị đầu vai cộm bụng thoải mái, đường lại đổi tư thế, cuộn nàng ôm vào trong ngực ―― những phụ nhân ôm hài đồng phần lớn là ôm như vậy, cũng có gì sai.

      Nữ nhân nóng lên, lại trời sinh lạnh băng, bị cục nóng ở trong ngực làm cả người kì cục, ngón tay đều cứng đờ mà giương ra.

      “Quá phiền toái! Sớm biết như thế, sớm biết như thế……”

      Rời khỏi trấn này, nghênh diện trận gió thu, thổi đến La Ngọc Tĩnh run rẩy ngừng. Cả người nàng nóng lên lại cảm thấy lạnh, trong lúc hôn mê cũng cảm thấy thống khổ, dưới áp lực chỉ theo bản năng khóc kêu thấp giọng gọi tỷ tỷ.

      Đồng hành mấy ngày, Khổ Sinh cũng nghe thấy nàng mấy câu, chính là thái độ hờ hững làm cơ hồ muốn coi nàng như tôn tượng đất. giờ từng tiếng tỷ tỷ, như là từ bùn liều mạng toát ra mới có thể nghe thấy, cũng làm nàng càng giống người, rốt cuộc lệ quỷ cũng như vậy.

      Khổ Sinh cứng cổ, sắc mặt xanh mét. ôm người coi coi như “Tỷ tỷ”, giống bắt lấy cọng rơm cứu mạng gắt gao ôm cổ , dán đến cực gần, nước mắt đều theo vạt áo rơi vào trong lăn xuống, đọng hết ở ngực .

      ngừng ngửa đầu ra sau, phát điên đến mức muốn hành hung Tru Tà kiếm, lúc này Tru Tà kiếm thành thành treo ở người , cũng cho nửa điểm phản ứng.

      “Tru Tà kiếm! Ngươi ra khỏi vỏ, đừng có giả chết! Nếu cho nàng cái thống khoái, liền cho ta cái thống khoái!”

      Tru Tà kiếm bất động.

      .

      La Ngọc Tĩnh tỉnh lại, hôn hôn trầm trầm, thấy đỉnh đầu có tượng tôn thần, chỉ còn nửa khuôn mặt từ bi, gốc cỏ dại làm càn từ lỗ trống trước ngực mọc ra. nóc nhà kết mấy tầng mạng nhện, tựa như sửa chữa nóc nhà dột nát này.

      Nàng lật người, dưới thân cỏ khô dày kêu vang. cái áo ngoài nam nhân trải ở đống cỏ, có đám to bị ngấm ra vệt nước, La Ngọc Tĩnh sờ sờ đôi mắt mình vẫn cứ ướt át, phát kia rất có thể là mình nằm mơ khóc ướt.

      “Uống thuốc.” Khổ Sinh nghe được thanh , đưa lưng về phía nàng . Bởi vì miệng bị cái lồng sắt bịt lên, chuyện luôn có chút hàm hồ nặng nề, làm người nghe có thể nhận ra.

      La Ngọc Tĩnh mới phát trong khí bay mùi thuốc chua xót, nàng thấy đạo sĩ điên điên khùng khùng kia lúc này ngồi xổm trước đống lửa nấu thuốc, bởi vì bỏ áo ngoài, chỉ mặc chiếc áo cũ đơn bạc, tóc tai lộn xộn, bên chân ném đống bao giấy.

      Cũng biết làm ra gáo ở đâu, hầm gáo to nước thuốc vừa đắng lại đen đưa cho nàng, dùng ngữ khí khó chịu báo ra: “Nếu lần sau lại thoải mái, phải báo trước cho ta.”

      La Ngọc Tĩnh ôm thuốc bất động: “……mỗi thời mỗi khắc ta đều thoải mái, ra ngươi để ý ta?”

      Khổ Sinh : “Ta mua thuốc với , suýt nữa bị những sai dịch đó tróc nã, bọn họ thế nhưng ta bắt cóc nữ tử đàng hoàng!”

      La Ngọc Tĩnh liếc cái, : “Ngươi phải sao?”

      Bị nàng hỏi nghẹn lại, Khổ Sinh cẩn thận nghĩ ngợi lại có cách nào phản bác.

      La Ngọc Tĩnh lại : “Ngươi ta là lệ quỷ, muốn giết ta, lại uy hiếp ta thể chạy trốn, cứ như vậy, còn muốn ta phối hợp với ngươi?”

      “Chính là, sợ chết, cũng muốn trốn.” Khổ Sinh nhíu mày , “Ta tuy muốn giết lệ quỷ, nhưng cũng chỉ có thể chờ chính hết tuổi thọ …… thể cũng tự coi mình là người, tự biết chăm sóc bản thân, cũng bớt chút phiền toái cho ta sao?”

      La Ngọc Tĩnh giọng : “Muốn ta coi mình là người, các ngươi coi ta là người sao?”

      Khổ Sinh lại bị nàng nghẹn lại, tức giận đến nhịn được, nắm nắm mặt đất dưới tay, cứ thế mặt đất đào ra cái hố bằng nắm tay.

      Bưng gáo lên, La Ngọc Tĩnh yên lặng uống ngụm thuốc. Tuy tâm tình nàng buồn bực, cảm thấy cái gì cũng khó có thể nuốt xuống, thứ này vào miệng trong nháy mắt vẫn làm nàng cảm thấy muốn mắng chửi người.

      Khổ Sinh còn thúc giục: “Nhanh uống hết!”

      “Ngươi muốn giết ta trực tiếp dùng kiếm giết.” La Ngọc Tĩnh , “Thứ này ai uống vào cũng chết.”

      Khổ Sinh cùng nàng dây dưa vài câu, thấy thuyết phục được nàng, dưới giận dữ, chạy ra tìm con gà rừng về: “Chớ có cho là ta hại , để cho súc sinh này thử dược, khiến còn lời nào để !”

      Gà rừng bị nhồi thuốc chết nhắm mắt. Khổ Sinh còn lời nào để .

      Đối diện ánh mắt La Ngọc Tĩnh, trận đứng ngồi yên, lại thấy Tru Tà kiếm đều rung động lên.

      Khổ Sinh: “A, đáng giận!”

    4. Mãi yêu editor

      Mãi yêu editor Active Member

      Bài viết:
      170
      Được thích:
      207
      Chắc đây là nam chủ “chủ động” nhất trong tất cả các phần
      Mình thực thích các phần có nam chủ manh manh dễ thương bạn “Đầm lầy” và bạn “người máy”
      Cảm ơn editor rất nhiều
      heavydizzy thích bài này.

    5. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      05 Cứng đờ (Trầm mặc, là Tru Tà kiếm giờ phút này....)

      Huyện Kiến Thương, hộ họ Ngụy, mấy ngày gần đây trong nhà hơi an bình.

      Đầu tiên là đứa tráu chai nhà này vô cớ mất tích, sau đó mỗi khi ban đêm liền có quái vật lông dài theo ánh trăng mà đến, tập kích người Ngụy gia.

      Ngụy gia con nối dõi đông đảo, huynh đệ mấy người đều ở cùng chỗ, giờ gặp phải việc lạ này, mặt mọi người đều tiều tụy sợ hãi, các nữ nhân ôm hài tử chen vào chỗ, dám rời khỏi những người khác, các nam nhân canh giữ ở bên cạnh, đao rìu rời thân.

      Trước khi mời Khổ Sinh vào nhà, bọn họ từng mời hai đạo nhân tới xem, nhưng mà có tác dụng gì. Hai vị đó ngoài miệng lợi hại, vừa đến buổi tối thấy quái vật xuất lại nửa điểm tác dụng cũng có, sợ đến ngã nhào ra đất, so với người Ngụy gia còn vô dụng hơn.

      “Vị đạo trưởng này, biết ngài có nắm chắc bắt được quái vật kia ?” Con trai cả Ngụy gia , “ dám giấu giếm, chúng ta từng mời vài đạo nhân, đều vật kia lợi hại, người bình thường sợ là hàng phục được.”

      “Bảo đảm các ngươi có việc gì.” Khổ Sinh chỉ câu như vậy.

      chủ động tìm tới, đứng ở cạnh cửa liếc mắt nhìn cái, liền trực tiếp gõ cửa tiến vào, há mồm có thể giải quyết vấn đề.

      Người Ngụy gia tuy tin mấy, nhưng thấy bề ngoài khác hẳn với thường nhân, có lẽ là kỳ nhân thực có vài phần bản lĩnh, bởi vậy dám xem thường cũng dám đắc tội, chỉ mời đến tiền đường, chuẩn bị rượu và đồ ăn chiêu đãi.

      Khổ Sinh đương nhiên là thể ăn, giống như mọi lần, trực tiếp đưa La Ngọc Tĩnh lên bàn, để tự nàng ăn. Bọn họ ở đường, Khổ Sinh ngẫu nhiên tiêu tai cho người ta, gia chủ chuẩn bị cơm canh, Khổ Sinh cứ như vậy để La Ngọc Tĩnh ăn, chính mình ngồi xổm bên nhìn, thường thường thúc giục nàng ăn nhiều chút, giống như người nuôi heo cho heo ăn.

      Cơn bệnh mấy ngày trước còn chưa hết, La Ngọc Tĩnh cả người lại gầy thêm hai phần, thường thường ho khan tiếng, vốn khẩu vị tốt, giờ bàn lớn cố ý chuẩn bị toàn món ăn mặn, mùi dầu mỡ, mùi tanh xộc vào mũi càng làm cho ngực nàng ghê tởm muốn nôn.

      Phụ nhân Ngụy gia thấy nàng như vậy, sợ hãi hỏi: “Vị này……”

      Sờ quan hệ của nàng là gì, cũng biết nên xưng hô thế nào, đành phải mơ hồ : “Là đồ ăn hợp khẩu vị sao, dưới bếp còn có chút cháo rau, nếu bằng bưng ít tới?”

      theo Khổ Sinh ăn nhiều chút đồ lung tung rối loạn, rốt cuộc được lần cháo nấu nhừ, La Ngọc Tĩnh uống hai chén, chính nàng thấy sao còn Khổ Sinh nhìn lại cơ hồ từ trong lòng sinh ra loại vui mừng khó hiểu.

      “Tối nay cứ chờ ở đây, chớ có chạy loạn.” Khổ Sinh bảo nàng và các phụ nhân Ngụy gia ở cùng nhau.

      La Ngọc Tĩnh tốt xấu vẫn cho mặt mũi, gật gật đầu. Nàng thích chuyện Khổ Sinh quen, cởi xuống Tru Tà kiếm người vứt vào trong ngực nàng : “Để phòng thân.”

      Mấy phụ nhân Ngụy gia thấy thế vội vàng đáp ứng: “Đạo trưởng yên tâm, chúng ta cẩn thận chăm sóc nàng.”

      Bị kéo đến bên bàn ngồi, mấy phụ nhân Ngụy gia còn bưng lên đồ đãi khách gồm bánh ngọt, đậu phộng hạt dưa vân vân, mời nàng ăn.

      Các phụ nhân ngồi ở bên tuy rằng nỗ lực bày ra nhiệt tình, nhưng theo sắc trời dần tối xuống, mặt mỗi người đều thể khống chế mà lộ ra sợ hãi, gắt gao giữ mấy hài tử ở bên người.

      Hài tử khẩn trương như người lớn, có hai nữ hài lớn quấn hai cái búi tóc , bị mẫu thân ôm vào trong ngực, tròn xoe đôi mắt nhìn chằm chằm đồ ăn bàn.

      Những thứ này bình thường đều cất ở tủ bát, có khách mới lấy ra để mang lên, người lớn cho phép bọn nó ở trước mặt khách nhân tự mình lấy ăn, nhưng lúc này thấy đồ ăn vặt mà thèm, ánh mắt đều dời nổi.



      Ngồi vô thanh vô tức, La Ngọc Tĩnh bỗng nhiên duỗi tay cầm khối bánh đường, đưa cho nữ hài lớn hơn, nữ hài thấy mẫu thân gật đầu mới tiếp nhận, lộ ra tươi cười vui sướng. Nó cũng vội ăn mà bẻ miếng bánh đường lớn đó ra, cho muội muội bên cạnh nửa.

      Muội muội đó tuổi còn , ăn nửa khối bánh đường, cảm thấy đủ, thấy tỷ tỷ muốn ăn nửa khối bánh khác, lại giơ tay đòi. Tỷ tỷ do dự chút, vẫn đưa nửa khối bánh đường còn lại cho muội muội.

      La Ngọc Tĩnh nhìn màn này có chút xuất thần, lại cầm khối bánh đường đưa cho tỷ tỷ : “Đừng có cái gì cũng cho muội muội, tự mình cũng ăn …… Phải đối xử tốt với chính mình chút.”

      Ôm cánh tay ngồi xổm ở cạnh cửa, Khổ Sinh nghe thấy nàng thế nhưng chủ động mở miệng chuyện, kinh ngạc quay đầu lại. Nàng nhàng vuốt đầu nữ hài lớn hơn chút, biểu tình nhất quán hờ hững thế nhưng mang thêm chút tươi cười chưa bao giờ thấy.

      Khổ Sinh trong lòng biết, nhất định là nàng lại nghĩ tới “Tỷ tỷ” kia, nàng bệnh đến mơ hồ túm cổ chịu buông, duy nhất chính là gọi tỷ tỷ.

      Ánh trăng từ tường viện bò dần lên, Khổ Sinh : “Tới.”

      Mọi người ngoài phòng trận khẩn trương, các nam nhân Ngụy gia cầm đao ào ào đứng lên. Khổ Sinh lúc này mới đứng lên theo, chỉ là tùy ý xoay cổ và cánh tay, cùng người khác căng thẳng hình thành đối lập ràng.

      hắc ảnh lông tóc tràn đầy leo lên tường cao trong sân Ngụy gia, đôi tay gãi bụi tường, phát ra trận chói tai.

      “Là nó! Quả nhiên lại tới nữa!” Nam nhân Ngụy gia vừa kêu, thứ kia liền chạy lên nóc nhà, dẫm nóc nhà kêu vang. Khổ Sinh giơ tay đoạt dao chẻ củi tay nam nhân run rẩy bên cạnh, phóng về phía thứ chạy bằng tứ chi nóc nhà.

      Chỉ nghe được tiếng lưỡi mác xé gió, dao chẻ củi nện lên thân thể thứ kia, mang theo lực đạo lớn cùng tiếng với tiếng đánh nó rơi xuống viện.

      Những nam nhân Ngụy gia còn lại nhìn thấy ràng, trận trợn mắt há hốc mồm. thời gian, bọn họ cũng từng đối kháng với thứ này, nhiều lần đều dùng đuốc và máu chó đen giằng co với nó, miễn cưỡng chịu đựng đến bình minh.

      Chỉ có lần con thứ hai Ngụy gia dùng đao chém cánh tay thứ kia, nhưng sao có thể chém đứt được, ngược lại bị chấn động đến mức gân cốt cánh tay rối loạn. Thứ kia chỉ da đồng xương sắt còn sức lực vô cùng lớn, mấy đại nam nhân cũng làm gì được nó, ai ngờ người này lại chỉ đơn giản có thể đánh nó rơi xuống.

      Hắc ảnh lông dài đó thân hình nhanh nhẹn, lăn vòng ở trong viện, phát ổn muốn chạy trốn, nhưng tốc độ của Khổ Sinh càng nhanh hơn nó, các nam nhân chỉ thấy trước mắt trận gió, hắc ảnh kia bị Khổ Sinh cước đá bay ra ngoài, lăn vài vòng rời xa căn nhà.

      Mấy nam nhân cầm đao, nơi dụng võ, ngây ngốc nhìn Khổ Sinh vài bước đuổi theo, túm chặt quái vật lông dài, vài nhát lưu loát bẻ gãy móng tay dài của nó, lại nắm thiết chỉ bộ thành quyền đảo nát răng nanh sắc nhọn của nó. Chỉ đơn giản như vậy xử lý xong quái vật làm bọn họ sợ hãi lâu.

      Mọi người trận vui sướng, vừa muốn thả lỏng, chợt nghe mái ngói đỉnh đầu vỡ vụn. động tác của Khổ Sinh cũng dừng lại, bỗng nhiên quay đầu, bóp chặt cổ quái vật lông dài, quay người chạy trở về.

      La Ngọc Tĩnh và nữ nhân hài tử Ngụy gia ở trong phòng, nghe động tĩnh bên ngoài, bỗng nhiên mái ngói đầu vỡ vụn, rơi xuống cái hắc ảnh.

      Dưới ánh trăng, hắc ảnh lớn lộ ra hai cái răng nanh, đối diện hai nữ hài lớn bên người La Ngọc Tĩnh.

      Hai nữ hài bao gồm mẫu thân các nàng đều bị dọa choáng váng, trong nhất thời thể phản ứng, La Ngọc Tĩnh đồng tử co chặt, theo bản năng vung Tru Tà kiếm trong ngực lên, dùng ra sức lực toàn thân hung hăng chém hắc ảnh kia, đánh nó rớt đến cạnh cửa.

      “A ――!” Lúc này, nữ nhân bọn trong phòng mới ý thức được cái gì, hét lên.

      Khổ Sinh kéo quái vật lông dài chạy vào, vừa lúc thấy quái lông dài từ mặt đất bò dậy muốn lao vào cắn người, tiến lên tay cắm vào trong miệng nó há to. Mấy ngón tay cứng đến đáng sợ, so với đao kiếm còn lợi hại hơn, lại cứ thế bẻ gãy răng nanh trong miệng quái vật.

      Quái vật ngửa đầu hí.

      “A! Là hài tử của ta!” phụ nhân Ngụy gia vẫn luôn đột nhiên xông tới hô to.

      Khổ Sinh bóp hai quái lông dài thối lui ra sau, nhíu mày : “ chết, hóa thành cương thi, chỉ muốn hút máu người, cũng còn là con của bà.”

      Phụ nhân khóc kêu bị người khác ngăn lại, mọi người đốt đèn, cẩn thận vén lông tóc mặt hai quái lông dài ra, từ diện mạo dữ tợn nhận ra được chút bộ dáng quen thuộc.

      Lúc này chỉ mấy phụ nhân, các nam nhân Ngụy gia cũng đại kinh thất sắc hô: “Phụ thân!”

      lớn hai cương thi lông dài này, là lão thái gia Ngụy gia chết mười năm, cái khác lại là đại tôn tử mấy ngày trước mất tích.

      Mọi người lại ra mồ lão thái gia nhìn vòng, từ cây cối sau mồ tìm ra cái động, nối thẳng tới quan tài phía dưới.

      Nguyên lai, đại tôn tử nhà này ham ăn biếng làm, tâm thuật bất chính, thời gian trước muốn trộm đào phần mộ thái gia mình, lặng lẽ lấy chút vật bồi táng ra cầm bán. Ai ngờ trong quan tài, Ngụy lão gia tử thành cương thi, hút máu của người có quan hệ huyết thống trực hệ, hóa thành phi cương, cũng biến đại tôn tử này thành cương thi, cùng làm hại người trong nhà.

      Là cương thi, đuổi theo nhân khí, khát máu, hơn nữa là máu của thân nhân. Cương thi xuất thế, trước đó đều phải tìm thân nhân huyết thống.

      Hai cương thi lông dài cuối cùng bị Khổ Sinh dùng hai đạo phù đốt thành tro bụi, mọi người Ngụy gia về sau làm đạo tràng siêu độ thế nào, liên quan đến Khổ Sinh và La Ngọc Tĩnh. Bọn họ cầm tiền tạ ơn rời Ngụy gia, chuẩn bị tiếp tục lên đường.

      Bởi vì mấy ngày trước bị bệnh, Khổ Sinh tìm cái ghế mây cho La Ngọc Tĩnh ngồi, phía dưới ghế mây đặt cái rương , đựng đồ vật như cốc, chén, bàn, đĩa, ấm nước, muối ăn.

      Tuy từ trước hành tẩu ở nhân gian, nhưng trừ tìm lệ quỷ, cơ hồ lui tới với ai, càng chú ý phàm nhân bình thường cần cái gì, nhưng hôm nay lại thể tìm hiểu những thứ này, bởi vậy khí cụ tùy thân mang theo cũng càng ngày càng nhiều.

      Cầm tiền tạ ơn của Ngụy gia, Khổ Sinh đến cửa hàng mua cái chăn, khoa tay múa chân đo lớn , cảm thấy có thể cuốn lên đặt ở phía dưới ghế mây.

      Buổi tối nếu có nhà ở nhờ, ở vùng hoang vu dã ngoại, việc gì nhưng La Ngọc Tĩnh có việc. Mắt thấy trời càng lạnh, nếu thêm cái chăn cho La Ngọc Tĩnh bọc để ngủ, Khổ Sinh chút nghi ngờ nàng lập tức có thể bệnh lần nữa cho xem.

      Lúc mua chăn, La Ngọc Tĩnh ngồi ở cạnh cửa bên ngoài, nhìn quýt thò ra từ ven tường, quả quýt vàng óng ánh treo đầy cành. Phụ nhân gần ở chuyện Ngụy gia, quanh đây có rất nhiều nhà họ Ngụy, đường còn thấy được cái từ đường Ngụy gia.

      “Nếu mấy trăm năm trước, chúng ta nơi này cũng có Thị Thần, làm sao xảy ra loại tình này.”

      “Cũng phải sao, nếu có Thị Thần trấn thủ, quỷ quái đó cũng thể xuất nhiều như vậy, ta có hàng xóm thân thích, từ trước ở Cẩm Xuyên bên kia, bọn họ vẫn còn Thị Thần đó, chưa từng nghe có cương thi như vậy ……”

      Khổ Sinh cầm cuộn chăn từ trong tiệm ra, cõng La Ngọc Tĩnh muốn . Thấy nàng nhìn những quả quýt đó, tùy tay liền bẻ cành nặng trĩu quả cho nàng.

      Bên kia phụ nhân chuyện phiếm nhìn thấy, hô to tiếng: “Ai! Các ngươi sao lại tùy tiện bẻ quýt nhà ta a!”

      Khổ Sinh đè lại Tru Tà kiếm bên hông, cất bước liền chạy.

      chạy trốn quá nhanh, lại qua Ngụy gia, vụn giấy tung bay, giấy vàng trôi loạn, La Ngọc Tĩnh giơ tay đón được tờ.

      Rời thị trấn, Khổ Sinh thả chậm tốc độ, La Ngọc Tĩnh cầm tờ giấy vàng nhìn lát, bắt đầu nghịch tờ giấy này. Nàng cầm tờ giấy gấp tới gấp , muốn gấp đóa hoa.

      Chị nàng thực am hiểu gấp giấy, gấp hoa giấy rất đẹp, nhưng nàng lại học được.

      Khổ Sinh nhìn nàng vùi đầu gấp tờ giấy, gấp hai ngày, cũng chưa nhìn ra rốt cuộc nàng gấp thứ gì.

      đường, bỗng nhiên có trận gió, La Ngọc Tĩnh cầm chắc, tờ giấy bị gió thổi .

      La Ngọc Tĩnh a tiếng.

      Vùi đầu lên đường, Khổ Sinh ngẩng đầu nhìn, thấy tờ giấy La Ngọc Tĩnh lăn lộn hai ngày bay , chút nghĩ ngợi nhảy lên, kẹp tờ giấy bằng ngón tay.

      Giấy được nhặt về, nhưng người cõng sau lưng bị soái khí hất rơi, ngã vào trong bụi cỏ ven đường.

      La Ngọc Tĩnh bò dậy, nhặt cọng cỏ trong tóc.

      Trầm mặc, là Tru Tà kiếm giờ phút này.

      Khổ Sinh tránh ánh mắt nàng, ngồi xổm xuống, để nàng khập khiễng ngồi trở lại ghế .

      “Còn thêm lần nữa, ngươi có thể trực tiếp quăng ngã chết ta.”

      “…… Ta cũng cố ý.”

      “Nếu ngươi cố ý, Tru Tà kiếm động. Ngươi chính là đầu óc chập mạch, ta và Tru Tà kiếm đều hiểu .”

      “……”

      tới tới, Khổ Sinh đưa tờ giấy rách tung toé về phía sau trả cho nàng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :