1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nhóm tiên sinh kỳ quái - Phù Hoa (hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu Ly 1111

      Tiểu Ly 1111 Well-Known Member

      Bài viết:
      422
      Được thích:
      500
      La Ngọc An chủ động quá. Đừng vậy nữa mình thích lắm.

    2. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      12 Ngược dòng

      La Ngọc An lâm vào ngực thị thần, giống như lâm vào lốc xoáy ký ức của .

      Trong bóng tối, có người cao giọng hoan hô, thanh tràn ngập vui sướng.

      .

      tốt quá! tốt quá! Tần thị chúng ta rốt cuộc cũng có thai thần sinh ra!”

      “Cứ như vậy, sau này chúng ta bao giờ sợ hãi những thứ quỷ quái ăn mòn, có thể được thị thần phù hộ, có thể cầu mọi người bình an trôi chảy, cầu gia tộc hưng thịnh!”

      “Chúng ta nhất định càng ngày càng tốt, tốt quá!”

      Lúc này Tần thị còn chỉ là nhánh thị tộc phân ra từ đại tộc, nhân số cực ít, hình thành thôn xóm tụ cư nho ở trong núi rừng. Ở thời điểm này loạn lạc nổi lên bốn phía, mấy năm liên tục chiến loạn cùng thiên tai liên miên, dân chúng lầm than, đến quỷ đều xuất càng thường xuyên hơn trước. Trong tộc trẻ con vừa để ý trong nom là có khả năng bị quỷ hút hồn phách, thậm chí cướp thân thể nuốt ăn.

      Nhưng mà so với quỷ tà vật, càng thêm đáng sợ chính là thiên tai, bệnh tật tìm thấy biện pháp trị liệu, trong đất trồng ra lương thực, còn có những cái kẻ lưu vong hung ác tập kích thôn xóm, cướp bóc lương thực và phụ nữ, ngay cả thôn trại thành gần đó hơi lớn hơn cũng có thể ức hiếp bọn họ.

      Nhưng chi này của bọn họ ra đời thần thai! Thần thai là thần minh giáng thế, mượn bụng người sinh ra, chính là đến để hưng thịnh gia tộc. Ban đầu, là từ chi thương thị dùng thần thai làm ra “Thị thần”, tộc trưởng bọn họ được trời cao gợi ý, biết được biện pháp nắn thần thai thành thị thần.

      khi hoàn thành nghi thức, như vậy thị thần chân chính trở thành thần linh nhân gian, có thể trấn thủ gia tộc mấy ngàn năm. Chỉ cần có bọn họ tọa trấn, trong phạm vi nhất định quỷ xâm, ác dịch sinh, mọi người có thể khẩn cầu ngài, được thị thần tặng lực lượng. Phàm là thị tộc có thị thần, đều nhất định trở thành bá chủ chiếm cứ phương, giờ rất nhiều thành trì đại tộc đều là bởi vậy mà đến.

      Cho nên, khi chi Tần thị này sinh ra thần thai, tất cả mọi người mừng rỡ như điên.

      Cái gọi là thần thai, cốt mang mùi thơm lạ lùng, còn trừ tà, bọn họ vừa sinh ra hiểu biết, nhưng cũng thường thường xuất tàn khuyết nhất định. Thần thai này của tộc Tần thị cũng từ khi vừa sinh ra là tứ chi thể nhúc nhích, chỉ có thể mỗi ngày nằm giường.

      Lúc thần thai lớn đến mười mấy tuổi, trước khi có thể dùng nghi thức chuyển hóa làm thị thần, đều là do người có quan hệ huyết thống cẩn thận chiếu cố, được toàn tộc cung cấp nuôi dưỡng.

      “Thân hình huyết nhục của nhân loại trói buộc thần thai, chỉ cần chờ đến khi trưởng thành, biến thành thị thần, siêu thoát huyết nhục trói buộc, tự do.” Cha ruột của thị thần, tộc trưởng Tần thị thường xuyên như vậy.

      Phu nhân tộc trưởng Bình Hương là phu nhân ôn nhu, mỗi lần bà nghe thấy trượng phu như vậy, đều yên lặng khóc hồi. Tuy thần thai khẳng định phải hóa thành thị thần, nhưng nghi thức đó tàn nhẫn thống khổ như thế, chỉ cần nghĩ đến hài tử của bà sau khi lớn lên chịu đựng thống khổ như vậy, bà liền cảm thấy đau lòng khó nhịn.

      Thần thai chỉ là hài tử của bà, càng là hy vọng và tương lai của cả tộc, là thần của bọn họ, bởi vậy chú định có tên, chỉ có thể lấy thị thần làm danh, bất quá Bình Hương phu nhân ngầm lặng lẽ đặt tên cho hài tử của mình —— An, An trong bình an.

      “An, hôm nay con cảm thấy thế nào?”

      “An, hôm qua hài tử nhà tiểu thúc thúc con gặp phải tà, cho đeo sợi tóc của con, hôm nay tình huống của hài tử đó tốt hơn nhiều rồi, tiểu thúc thúc bọn họ đều thực cảm kích con.”

      “An, ít nhiều có con ở đây, năm nay chúng ta lại sống tốt hơn chút, trong thôn có hài tử bị quỷ bắt , ác dịch cũng xâm nhiễm đến chỗ chúng ta nơi này.”

      “Hoa màu trong đất lớn lên thực tốt, năm nay ước chừng là năm được mùa.”

      Mỗi ngày bà làm bạn bên hài tử này, dốc lòng chiếu cố nó, với nó chuyện về các thân hữu trong tộc. Hài tử lặng lẽ lắng nghe những việc sinh hoạt linh tinh vụn vặt đó.

      “Ngoài việc là con của chúng ta, đó càng là thần của chúng ta, bà nên đặt tên cho .” Tộc trưởng như vậy, nhưng ngầm thăm hài tử, cũng nhịn được gọi tên của .

      So sánh với tình cảm phức tạp của cha mẹ và các trưởng bối đối với thần thai này, chị của An càng thêm đơn giản hơn, chúng còn chưa lớn, chỉ biết mình thêm đệ đệ, đệ đệ này lớn lên ngọc tuyết đáng , nằm ở giường thể động, ôn nhu thích cười, giống mẫu thân.

      Trong tộc mọi người đối với An phần lớn đều là trong kính sợ mang theo thân cận, rốt cuộc lúc này bọn họ đều có quan hệ huyết thống thực thân cận. Hơn nữa cũng có nhiều quy củ như đời sau, các thân thích tới thăm, đều trực tiếp vào bên An, thăm hỏi hai câu. Bọn trong tộc, trừ chị ruột của An, còn có các chị họ khác, cũng thường xuyên leo lên bờ tường, nhìn thần thai trân quý được cẩn thận giấu ở trong phòng.

      “Đó là đệ đệ ta! Cái gì mà thần thai, thần thai, khó nghe chết!” Thằng bé trai mấy tuổi là đứa bé đầu tiên của tộc trưởng và phu nhân, tính cách bất hảo. Nó phản bác đám đồng bọn của mình, lại bởi vì mẫu thân luôn mãi dặn dò, dám cho người khác đệ đệ mình tên là An.

      Nó và các bạn chơi đùa rồi trở về nhà, thăm đệ đệ, hi hi ha ha chơi với . Nó từng định lặng lẽ mang đệ đệ ra khỏi căn phòng kia, đưa ra ngoài chơi, để cho đệ đệ từ lúc sinh ra phải ở chỗ này có thể nhìn thấy thế giới bên ngoài.

      Kết quả, đương nhiên là nó bị cha mẹ trừng phạt nặng, đánh đến mức khập khiễng, nhưng mà tiếp theo, nó vẫn dám làm. Cậu bé An tay chân thể nhúc nhích được ca ca cõng ở sau lưng, lần đầu tiên thấy trời xanh nước biếc bên ngoài.

      Ca ca cõng chạy như điên con đường hẻo lánh, hai bên đường sum xuê lá cỏ và hoa dại xẹt qua tay áo màu trắng rũ xuống. Ca ca lộ ra tươi cười tự hào kiêu ngạo, ngữ khí hưng phấn giới thiệu cho các thứ chung quanh: “An xem, đó là lúa, đệ biết lúa rồi, chính là thứ chúng ta ăn, lúc chúng mọc đất là cái dạng này. Còn có cái này, đây là hoa, đây là kiến, đây là bọ cánh cứng! Ác —— côn trùng lớn! Đệ có sợ !”

      Thằng bé cố ý dùng con bọ đen thui hù dọa đệ đệ sau lưng, An lại chỉ trợn tròn mắt nhìn, hơi hơi nghiêng đầu xuống, lộ ra tươi cười nghi hoặc.

      Thằng bé hắc hắc cười rộ lên. Nó đặt con bọ vỏ cứng ở bên gối đệ đệ, là muốn tặng cho làm lễ vật, làm bạn với . Lúc thay quần áo cho hài tử, kết quả từ trong chăn giũ ra con bọ to tướng, Bình Hương phu nhân cả kinh hét lên, túm chặt lỗ tai cậu con lớn lại hung hăng đánh nó trận.

      Bị đánh đến vành mắt đều xanh, thằng bé vẫn là tính xấu đổi, thể trộm mang đệ đệ ra ngoài, nó liền lôi rất nhiều đồ vật lung tung rối loạn ở bên ngoài về, đặt bên giường đệ đệ.

      “An, đệ biết cái này là cái gì ? Cái này có thể ăn, đệ nếm thử?”

      “Ca ca! Đứng cho An ăn loạn cái gì! Còn cái kia thực chua, huynh đừng nhét vào miệng An!” Ngoài cửa có vào ngăn cản ca ca.

      Thân là đứa con thứ hai, tỷ tỷ hiểu chuyện hơn nhiều so với ca ca, từ lúc rất chủ động cùng mẫu thân chiếu cố đệ đệ, cẩn thận lại chu đáo.

      lần, búi tóc nàng cài đóa hoa sơn trà, phát ra đệ đệ vẫn luôn nhìn mãi, tựa hồ có vẻ thích thú, nàng riêng năn nỉ phụ thân, đào ở trong núi vài cây sơn trà đỏ, trồng ở trong sân, đệ đệ nằm ở giường nghiêng đầu là có thể nhìn thấy tử cửa sổ mở rộng.

      “An thích hoa này? Nghe nơi khác còn có hoa càng đẹp hơn, chúng ta nơi này còn quá hẻo lánh, chờ về sau nếu có cơ hội ra ngoài, tỷ tỷ mang hoa khác đẹp hơn về cho đệ.”

      Vào ngày hội truyền thống của bọn họ, nàng cẩn thận làm vòng tay cầu phúc chia cho toàn bộ người nhà, mình An có thể được hai cái. Từ lúc nàng học được may áo làm y phục, quần áo của mọi người trong nhà đều là nàng và mẫu thân cùng làm. Nàng làm quần áo cho đệ đệ đặc biệt thoải mái, bởi vì chỉ có thể nằm ở giường, lo lắng thoải mái, tỷ tỷ còn mỗi ngày xoay người cho , chải đầu lau mặt cho , giống mẫu thân khác.

      Sau đó, An lại có thêm mấy đệ đệ, muội muội. Mới sinh ra, đứa trẻ nho thuần khiết sạch , mở to đôi mắt tò mò, ghé vào đệm chảy nước miếng. Trọng lượng nặng trĩu đè ở trong lòng .

      Mẫu thân cười nhìn bọn , với : “An, đệ đệ đây là cảm thấy con rất thơm đó.”

      Đệ đệ bò mặt đất bi bô tập , biết gọi ca ca, biết đường, giống đại ca ca bọn họ, thường xuyên trộm chạy tới thăm , chạy tới chạy lui ở trong phòng, dẫm sàn nhà kêu , phá lệ ầm ĩ.

      Muội muội nho cũng thực ầm ĩ, bởi vì thân thể tốt lắm, thoải mái thường xuyên oa oa khóc lớn, chỉ có nằm bên ca ca thần thai mới có thể an tĩnh. Cho nên lúc còn rất , nàng thường xuyên trộm chui vào trong chăn ca ca, co ở bên người ca ca vào giấc ngủ.

      Mọi người trong nhà dùng hết thảy biện pháp đối tốt với , bởi vì , càng bởi vì áy náy.

      Rốt cuộc, từng ngày qua , phải cử hành nghi thức chuyển hóa.

      Mọi người tin tưởng, thần thai trời sinh thần lực từ trong xương cốt, cho nên mổ ra huyết nhục, lấy ra xương cốt. Xương cốt tản ra u hương mài thành bột trộn cùng đất tổ địa Tần thị, dùng để thiêu chế làm thần tượng gốm sứ.

      Mọi người cảm thấy, cảm xúc và dục vọng đến từ lục phủ ngũ tạng, tư dục khiến thần sa đọa, cho nên tháo xuống tạng phủ.

      Mọi người cảm thấy, ô trọc đến từ máu, cho nên làm máu khô cạn.

      ……

      Làn da thêu lên phù văn, mất xương và máu, thân thể héo rút dùng tơ hồng quấn quanh bao vây chặt chẽ, bỏ vào tro cốt và bùn đất để nặn thần tượng, đưa vào trong lò thiêu chế.

      Đất thó được bỏ thêm thần cốt trở nên trắng sáng, ở trong lửa nung khô tháng mới có thể thành hình.

      Trước đó, khi dùng bùn đất làm thần tượng, mọi người còn làm ra mặt nạ quỷ thần đắp lên. Mặt nạ biểu tình uy nghiêm, mặt nạ biểu tình lạnh lùng, mặt nạ biểu tình hiền lành …… tầng tầng dán lên khuôn mặt thần tượng.

      Vừa vuốt phẳng những mặt nạ đó, vu vừa ngâm xướng:

      “Nguyện ngài công chính nghiêm minh, nguyện ngài nhân ái dày rộng…… Hưng thịnh gia tộc…… Kế tục muôn đời……”

      Trong tháng, các tộc nhân cử hành nghi thức long trọng, thành kính quỳ lạy khẩn cầu. Đây là tháng sinh thần.

      Đó là trải qua bao nhiêu thống khổ a ——

      Thần thai trời sinh là trường sinh bất tử, cho dù thân thể phá hư, còn vẫn trọng sinh, cho nên bên ngừng sinh trưởng, bên ngừng tử vong.

      nghe thấy mọi người trong nhà khóc, đệ muội tuổi khóc nháo, cần ca ca làm thị thần, bọn họ đến thị thần là cái gì còn lắm. Cha mẹ huynh tỷ lớn tuổi, trầm mặc lời, yên lặng rơi lệ.

      Trở thành thị thần thu được khẩn cầu thứ nhất, đến từ chính người nhà, họ khóc cầu : “Hy vọng thị thần còn có thống khổ!”

      “Hy vọng thị thần rời xa thống khổ.”

      “Hy vọng thị thần có oán hận.”

      Trở thành thị thần xác là rất thống khổ, nhưng mà khi làm người, An cam tâm tình nguyện phù hộ người nhà.

      Cha mẹ già cả, tóc trắng xoá, trước khi hai người chết , còn ở trong điện thờ cầu phúc dâng hương cho ; ca ca sớm kế nhiệm tộc trưởng, dựa vào thị thần phù hộ và chúc phúc, mở rộng địa bàn tộc Tần thị, thôn xóm biến thành thành trì; tỷ tỷ gả thị tộc khác, mỗi năm trở về, đều mang theo hoa tươi sinh trưởng ở bên đó; các đệ đệ, muội muội cũng chậm rãi lớn lên, kết hôn sinh con, con cháu mãn đường, sau đó đám liên tiếp già .

      Tộc nhân Tần thị càng ngày càng nhiều, người nhà của càng ngày càng ít.

      Bị bao vây ở điện thờ an tĩnh giữa phòng ốc hoa mỹ, còn tung tích các thân nhân. ngồi ngay ngắn ở thần đài, nhìn mặt trời dần nghiêng về tây, dừng ở dưới thần đài, nhật nguyệt luân phiên, bốn mùa luân chuyển.

      Thời gian của con người trôi mau, chỉ là chớp mắt, đứa bé từng lộ ra ánh mắt tò mò với , cũng biến thành lão giả khô gầy. Lúc này lão giả quỳ lạy trước thần đài là ai? nhớ tới, là tiểu tôn tử của kia đệ đệ nhất, cũng già như vậy rồi. Lần này hài tử được đưa tới trước thần đài xin cầu chúc phúc là ai? Là hài tử trong chi của ca ca, là đời thứ chín . Thân thể này tràn ngập ác ý, đứa bé bị người ta áp đến trước điện thờ thỉnh cầu xử quyết lại là ai? Đôi mắt lớn lên có chút giống ca ca, là hài tử đời thứ mười ba a.

      thế hệ lại thế hệ, người thờ phụng càng ngày càng nhiều, nhớ từng người, bọn họ ở chỗ nơi này cũng chỉ còn lưu lại cái tên. Bọn họ vẫn cứ kéo dài thói quen nhiều năm trước, cung cấp đồ ăn cho , bởi vì ở niên đại ra đời, trân quý nhất chính là đồ ăn.

      qua khoảng thời gian gian nan nhất đó, tộc Tần thị trở thành bá chủ phương, tòa thành phụ cận di chuyển tới nơi khác, duy chỉ điện thờ vẫn giữ ở chỗ này, nhận hương khói cung phụng. Thợ thủ công tốt nhất tiêu phí tâm huyết cả đời kiến tạo tòa nhà, dưới thời gian ăn mòn chậm rãi cũ , rừng rậm bao phủ nơi từng có dấu vết thành trì, tộc nhân đều phương xa.

      giờ khi những bọn đó lại đến tế bái, thể từ trong hệ thống gia phả dày đặc hồi tưởng tổ tiên bọn họ đến tột cùng là ai.

      qua lâu lắm lâu lắm, đến sơn trà đỏ cũng chết già vài lần. Chỉ có , thời gian chậm đến gần như đình trệ.

      .

      La Ngọc An thức tỉnh từ trong trí nhớ tịch mịch dài lâu, khó chịu đến thở nổi, thể nào ngừng nức nở. Thị thần truyền đạt cho nàng cảm xúc rất nhợt nhạt, nhợt nhạt phiền muộn và cảm thán, nhợt nhạt vui mừng và hoài niệm. Bình tĩnh qua vô số tuế nguyệt, cho dù có tháng sinh thần thống khổ, cũng chưa từng oán hận, bởi vì toàn bộ tộc nhân Tần thị đều là những đứa trẻ nhìn từ khi sinh ra đến lớn lên, là mảnh hình cắt trong ký ức của .

      giờ trong lòng nàng tràn đầy khó chịu đến từ chính bản thân nàng.

      “Sao lại khóc thành như vậy rồi.” Thị thần nâng mặt nàng lên, xoa xoa giống như đối đãi với đứa trẻ.

      PS: Thương thị thần quá à!

    3. Tiểu Ly 1111

      Tiểu Ly 1111 Well-Known Member

      Bài viết:
      422
      Được thích:
      500
      biết là thị thần có khổ đau nhưng cũng may còn có gia đình thương hết mực
      levuong thích bài này.

    4. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      13 Chân

      Đối với thị thần trải qua thời gian lâu dài mà , có lẽ ở trong mắt , nàng chính là đứa trẻ mà thôi, còn là đứa trẻ rất , rất .

      Nàng vô cùng muốn an ủi thị thần, nhưng mà thị thần cũng cần an ủi, ngược lại còn an ủi nàng. La Ngọc An cầm lấy tay thị thần, dán lên hồi lâu để hòa hoãn. Sau đó trong bầu khí trầm mặc, bắt đầu hoài nghi chính mình. Vừa rồi quá trình ra đời của thị thần chân như vậy, còn những ký ức đó, nàng có thể ảo tưởng những thứ này sao? Vậy thế giới sau khi chết đến tột cùng xảy ra chuyện gì?

      “Quả thực giống như ảo tưởng, càng như là chân phát sinh.” Nàng ra tiếng.

      “Sao lại có chút ngu ngốc rồi, còn chưa tin đây là ?” Thị thần khẽ mỉm cười hỏi.

      Ánh mắt La Ngọc An chậm rãi thay đổi, ngượng ngùng : “Nhưng mà, em chết a, tử vong cũng rất chân , nếu chết, vậy tại những chuyện này khẳng định phải là .”

      “Ừm…… Vì sao cảm thấy sau tử vong chân ?” Thị thần ngữ khí hòa hoãn mà chậm rãi giảng đạo lý với nàng, “Lúc trước xác nàng chết, nhưng nàng cùng ta kết khế ước thần hôn, sau này lấy loại trạng thái khác với nhân loại tồn tại thế giới này. Nơi này là bên trong thần tượng của ta, giống như đất trời hỗn độn, nàng lấy thân quỷ tạm thời thể ra ngoài, cần ở đây nhuộm dần hơi thở của ta để ngưng tụ thân thể.”

      “Vì phải nghỉ ngơi thời gian, lại lo lắng nàng cảm thấy nhàm chán mới để nàng nhìn thấy ta ra đời.”

      La Ngọc An, như bị sét đánh.

      Đó đều phải ta tưởng tượng?

      Nàng nhìn thấy mình nắm chặt tay thị thần, tay kia còn gắt gao ôm , tư thái nhiệt tình đến hận thể chui vào trong thân thể . Nếu là , vậy lúc trước nàng làm hết thảy, phải như là đồ biến…… , si hán? Nàng chần chờ mà dùng từ này ở người mình, hổ thẹn bất an, kinh hồn chừng.

      Ngay sau đó nàng lại phản ứng lại, nếu đây là , vậy nàng cũng gả cho thị thần, thê tử làm loại chuyện này với trượng phu, cũng tính là biến thái?

      Nàng cho mình hết thảy này đều thực bình thường, nâng mắt lên dạo vòng ở mặt thị thần mang theo tươi cười, vẫn cứ muốn tìm lý do chứng minh chuyện trước phát sinh mặt là hay giả.

      “Nếu là , sao ngài có thể kết hôn cùng em được? Cái gì em cũng có, cũng có chỗ nào đặc thù.”

      “Nàng có a, quên sao.” Thị thần : “Tuy nàng giết người, trong thân thể có ‘ác’, ta lại cắn nuốt được, tình huống như vậy, ta chỉ từng thấy mình nàng mà thôi, như thế còn đặc thù?”

      Đúng vậy. La Ngọc An nhớ tới, lúc trước nàng từng suy đoán, thị thần giữ nàng ở chỗ này năm tháng, chính là vì quan sát rốt cuộc vì sao thể ăn nàng.

      “Vậy ngài tìm được lý do, mới có thể cùng ta kết hôn sao?”

      “Vậy phải, nếu nàng chết , đương nhiên tìm được lý do.” Thị thần mỉm cười, từ từ : “Bất quá, dù chưa tìm được lý do, lại tìm được thê tử, cũng coi như có được thứ.”

      La Ngọc An mạc danh đơ chút, có chút muốn cười, thị thần đùa nàng sao?

      “Vậy ngài cùng em kết hôn, là thể ly hôn, thể đổi ý đâu?” Nàng cẩn thận hỏi ra vấn đề này.

      Được thị thần lắc đầu phủ nhận rồi, La Ngọc An nháy mắt cảm thấy có chút bành trướng. Mặc kệ lý do gì, nàng trở thành thê tử của thị thần! Dù nàng ở chỗ này sờ tay thị thần, , dù nàng sờ càng nhiều chỗ nữa, thị thần cũng thể đổi ý!

      La Ngọc An nhịn được mà cười rộ lên.

      Hai người ngồi ở trong thế giới hỗn độn màu đen, thị thần căng căng cằm, thấy tiểu thê tử vụng trộm vui vẻ, vui xong, hơi xấu hổ lại có chút chờ mong mà nhìn ngực , hẳn là tò mò khe hở ngực . Toàn thân hiển lộ ra loại cảm giác mâu thuẫn dám động thủ đan xen với nóng lòng muốn thử.

      Thị thần thấy nàng ngồi đó suy nghĩ nửa ngày còn chưa quyết định, thiện giải nhân ý mà săn sóc phen, : “Muốn làm cái gì đều có thể, ta tức giận, càng trách nàng.”

      La Ngọc An kinh hỉ, nàng cảm thấy thị thần hiểu hết thảy, những tiểu tâm tư đó của mình đều biết, cũng cảm thấy nên tận dụng thời cơ, cho nên trong lúc thị thần tươi cười nàng ôm lên, ôm lấy cổ . Đôi tay xuyên qua cổ, từ dưới hướng lên sờ tóc dài của —— đó cũng là nơi nàng sớm muốn sờ.

      Xúc cảm quả nhiên như lúc trước nàng suy nghĩ, mát lạnh, giống nước chảy. Mùi u hương nhàn nhạt lại phiêu tán ở chóp mũi, nhớ tới lúc chứng kiến thị thần ra đời, lại liên hệ đến câu lúc trước thị thần mỉm cười “Là mùi hương tro cốt”, La Ngọc An đau xót trong lòng.

      Nàng cảm thấy mùi hương này nhất định có cái gì có thể mê hoặc nhân tâm, làm nàng tự giác muốn càng sát vào thị thần, vốn dĩ vừa rồi ôm lên chỉ muốn sờ sờ tóc, tại bị mùi hương mê hoặc, thần hồn điên đảo mà trực tiếp hôn lên rồi.

      Thị thần: “A……?”

      nghiêng đầu, cảm giác bên gáy bị hôn hai cái, thầm nghĩ, hóa ra phải muốn nhìn cái khe a.

      Cảm giác tóc bị nhàng vuốt ve ngừng, hơi hơi dịch dịch, bưng khuôn mặt thê tử trầm mê hút ra, còn chưa kịp mở miệng, thấy nàng tỉnh táo lại, mặt lộ ra biểu tình thấp thỏm áy náy, như lập tức liền xin lỗi sám hối, đành phải vào trước khi nàng còn chưa héo xuống, ấn nàng trở về chỗ cũ, dung túng : “Thôi, nếu thích, nàng tùy ý là được.”

      Bị ấn trở về bên cổ, La Ngọc An tỉnh lại chút, nàng nên giống tiểu lưu manh động tay động chân, quả thực tựa như cái loại người ra gì cầm giữ được đối với người vợ quốc sắc thiên hương của mình, màng người ta vui vẻ hay cứ cứng rắn đè lên. Nhưng trước kia nàng phải như thế.

      Nàng thu tay, chịu đựng xúc động muốn dính lên, cúi đầu : “Em sai rồi.”

      Thị thần trấn an: “Nàng mới vừa cùng ta kết thần hôn, xác có chịu ít ảnh hưởng, muốn thân cận hấp thu hơi thở và lực lượng của ta, để sau khi rời khỏi nơi này có thể thích ứng thế giới bên ngoài, đây là bình thường, cần như thế. Nhưng mà……”

      vớt tóc dài của mình lên đặt ở trong tay, triển lãm cho La Ngọc An xem, “Tóc của ta, ở nơi đây giấu rất nhiều ác.”

      La Ngọc An nhìn kỹ, quả nhiên thấy tóc dài đen nhánh lưu động nhè từng đợt từng đợt hắc khí. Thị thần kéo tay nàng, để nàng xem trong tay nàng biết khi nào quấn quanh lên từng đợt từng đợt ác khí nhè . “Bởi vậy, nàng chớ có sờ chúng lâu, chọn chỗ khác .”

      Hóa ra phải ghét bỏ ta, hơn nữa cũng phải vấn đề do ta! La Ngọc An nháy mắt được an ủi rồi, trong lòng cảm thấy có thị thần nào ôn nhu đến như vậy còn tồn tại, sao lại tốt như vậy đây.

      Thị thần vớt tóc mình thả lại ra phía sau, cũng chỉ có thể lại lần nữa cảm thán, tiểu thê tử tuổi trẻ quá mức nhiệt tình.

      .

      Điện thờ là bộ dáng quen thuộc, chỉ có mành che chung quanh biến thành màu đỏ, vô cùng phù hợp với hỉ phục màu đỏ nàng mặc người. La Ngọc An đứng ở giữa điện thờ, nhìn chung quanh vòng, có cảm giác phảng phất giống như cách thế hệ.

      Nàng thành kiên định đạp lên mặt đất, nhưng thân thể có vẻ , giống như chỉ cần nàng muốn, khẽ nhàng nhón chân là có thể nhảy cao.

      Hai lão thái thái đứng ở bên ngoài điện thờ chờ đợi, thấy nàng xuất , thái độ so với trước chuyển biến 180 độ, cung kính mà cúi thấp đầu, “Phu nhân.”

      La Ngọc An nhìn thấy hai bà, theo bản năng quay đầu nhìn thị thần thần đài, nhưng thị thần ở đây. Hai thị nữ cũng theo động tác nàng nhìn xem, châm chước hỏi nàng: “Thị thần có vấn đề gì, sao vẫn chưa xuất ?”

      La Ngọc An đồng dạng mờ mịt, nàng cũng ràng lắm. Nàng chỉ nhớ mình ôm người ngủ rồi, vừa tỉnh tới liền ở chỗ này, chẳng lẽ thị thần ra ngoài? tản bộ ở trong sân sao?

      Nàng cất bước về phía trước, ra khỏi điện thờ.

      Hai thị nữ thấy động tác của nàng, kinh hô tiếng: “Phu nhân!” Vội vã theo sau, xòe ra cái dù đen sớm chuẩn bị sẵn, che lên đầu La Ngọc An. Nhưng hai lão nhân gia tuổi lớn, động tác có chút chậm, đuổi kịp động tác của La Ngọc An, vẫn để nàng phơi thái dương chút.

      La Ngọc An chỉ cảm thấy chỗ phơi thái dương phỏng trận, như là bị rót nước ấm, có chút nóng. Nàng dừng ở dưới tán dù đen, nhìn mu bàn tay mình vừa phơi thái dương chút, ra màu hồng phấn.

      Hai thị nữ thấy nàng có trở ngại, thả lỏng rất nhiều, ánh mắt nhìn nàng lại trở nên kỳ quái. Trong đó người tính tình tương đối kém hơn : “Phu nhân giờ mới vừa được chuyển hóa, trong khoảng thời gian này tạm thời thể dưới thái dương, nếu nghiêm trọng có khả năng bị thái dương phơi hóa thành khói.”

      La Ngọc An cả kinh, nghĩ thầm, vậy còn phải là quỷ sao? Hóa ra quỷ được phơi thái dương? Nàng hỏi: “Bị thái dương phơi tan ra…… chết sao?”

      Thị nữ trả lời: “Phu nhân cùng hưởng sinh mệnh của thị thần, đương nhiên chết, bị thái dương phơi hóa thành khói, cũng chỉ trở lại trong điện thờ, ở bên thị thần lần nữa ngưng tụ. Nhưng mà, phu nhân nên cảm thấy vì xảy ra chuyện thiếu cảnh giác, ngài lần nữa ngưng tụ, lực lượng là thị thần cho, nếu ngài chịu tổn thương, bản thân ngài có chuyện, nhưng thị thần lại phải vì ngài mà tiêu hao lực lượng.”

      như vậy, La Ngọc An liền hiểu, nàng càng muốn thị thần chịu khổ, đương nhiên phải cẩn thận nhớ kỹ lời dặn dò này.

      Thị nữ tính tình tốt, dù che dấu thế nào khi chuyện vẫn nhịn được mang ra vài phần bất mãn, bà : “Trong tình huống bình thường, thị thần cưới vợ, thê tử hóa quỷ, lúc mới sinh mười phần yếu ớt, bị thái dương phơi chút đều chịu nổi, ngài ở trạng thái này là quá tốt, có thể thấy được là nhận từ chỗ thị thần rất nhiều lực lượng…… Nhưng đây nguyên là quá trình thích ứng lâu dài, thể nóng lòng nhất thời, dù chính thị thần thèm để ý, ngài cũng phải biết vừa hai phải, chớ có tác cầu vô độ, nếu rất dễ tổn hại thị thần.”

      La Ngọc An trợn mắt há mồm, ngay sau đó xấu hổ đến sắc mặt bạo hồng, cảm giác hình như là gả chồng ngày đầu tiên bị phê phán chuyện phòng the vô độ. Nàng, nàng làm cái gì a, chỉ ôm ôm, lúc nàng hỏi, thị thần đều cười tùy nàng cao hứng, tùy nàng thích, vậy, vậy, hóa ra là được sao?

      Nàng biết đến tột cùng phạm vào kiêng kị gì, vì thế nghi hoặc mà ngượng ngùng giọng : “Ta biết làm thế nào có được lực lượng từ chỗ thị thần, ta chỉ ôm còn có…… hôn, làm chuyện khác.”

      đúng, còn trầm tiến vào trong thân thể , nhìn ra đời! Nhớ tới chuyện này, La Ngọc An lại thêm câu: “Còn nhìn quá khứ cùng ít ký ức của thị thần, chẳng lẽ là cái này sao? Vậy là có hại với thị thần?”

      Hai thị nữ đống tuổi nghe vậy, mặt run rẩy có cách nào dùng nhiều năm tu dưỡng chức nghiệp che dấu, các bà liếc nhau, trong mắt tràn ngập đau đớn vô cùng. Muốn cái gì, nhưng thể há mồm, cuối cùng chỉ lẩm bẩm : “Khó trách hôm nay thị thần chưa từng xuất , hóa ra là tiêu hao quá lớn.”

      La Ngọc An: “……?” Cái loại cảm giác kỳ quái này càng ngày càng nặng.

      Các thị nữ hề nhắc tới cái này, La Ngọc An tự giác cũng có mặt mũi ra, nàng dưới cái dù đen các thị nữ giơ lên, cũng có dũng khí quay đầu lại nhìn điện thờ cái.

      Các thị nữ cầm ô cho nàng, dùng ngữ khí dò hỏi : “Ngài ở Tần thị giờ địa vị cực cao, là lão tổ tông của chúng ta, trong tộc rất nhiều người muốn bái kiến ngài, nhưng cổ trạch bên này thuận tiện, biết ngài có nguyện ý biệt trạch của Tần thị ở khu Du Hạm ở tạm mấy ngày, để nhóm con cháu trong tộc tiến đến gặp mặt hay ?”

      La Ngọc An thế nhưng lập tức từ đoạn lời này nghe ra ý ngoài lời của hai vị lão nhân gia.

      Hai lão thái thái lo lắng nàng biết nặng trở về lại quấn lấy thị thần muốn…… lực lượng, cho nên hy vọng khiến nàng ngừng nghỉ, trước vu hồi mà dùng chuyện tộc nhân bái kiến kéo nàng .

      La Ngọc An che che mặt, ngữ khí chột dạ: “Có thể.”

    5. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      14 Khách nhân

      Tộc Tần thị thế lực chủ yếu phân bố ở Du Châu, mấy chục khu trong châu, lãnh thổ quốc gia rộng lớn, đều lấy chữ Du mở đầu tên gọi. La Ngọc An từ lớn lên ở khu Du Lâm, cả Du Châu có rất nhiều khu còn chưa từng , ví dụ như khu Du Hạm này.

      Khu Du Hạm cách cổ trạch còn gần hơn khu Du Bắc, từ bên kia núi rừng cổ trạch Tần thị đều thuộc về phạm vi khu Du Hạm. Khu Du Hạm ở Du Châu cũng phải thành nội phồn hoa nhất, nhưng mà phi thường đặc thù, bởi vì lịch sử nơi này, cũng bởi vì đây là địa phương bảo tồn hoàn hảo nhất rất nhiều di lưu của kiến trúc cổ đại quy mô lớn.

      Lúc Ngọc Tĩnh còn sống, từng với nàng, về sau muốn khu Du Hạm tham quan du lịch lần, La Ngọc An đáp ứng, chờ con bé thi vào đại học xin nghỉ đưa em du lịch, kết quả chờ luốn đến em qua đời, hai người cũng thể tới.

      Sắp qua năm, thể ngờ được, cuối cùng là mình nàng tới nơi này.

      Xe xuyên qua khu quảng trường Du Hạm đại náo nhiệt, tiến vào khu kiến trúc cổ, rốt cuộc nhìn thấy cao ốc building cùng đền sáng rực rỡ, bên ngoài dần dần yên tĩnh xuống. Tần thị có thời gian xây chủ thành ở khu Du Hạm, cũng chính là nơi giờ nàng xuống xe. Bất quá tại, nơi này cải biến thành tòa đại trạch càng thêm khiêm tốn nội liễm. Tường trắng ngói đen dài, rừng trúc, cổ tùng, dòng suối tất cả đều bị bao quát ở trong sân.

      “Nơi này từ trước được khóa kĩ, là cổ trạch thứ nhất của Tần thị, bất quá mỗi năm đều có người cẩn thận giữ gìn, giờ thuộc về danh nghĩa của ngài.” thị nữ che dù đen cho nàng, vừa vừa giới thiệu.

      Hai thị nữ, ở lại cổ trạch, người khác ra ngoài cùng nàng, trừ thị nữ, còn có mấy người khác, đều lặng yên tiếng động theo hai người.

      La Ngọc An ngồi xe, bị những người này vây quanh vào đại viện tử vừa nhìn là thấy giá trị lịch sử dày nặng còn chế tạo xa xỉ, cảm giác mình giống như đột nhiên tiến vào cốt truyện hào môn nào đó.

      Sau đó, nhìn thấy vô số người Tần gia chờ đợi ở kia, cảm giác này càng thêm mãnh liệt. Theo lý, nàng nên khẩn trương như vậy, rốt cuộc nàng phải làm thiếu nãi nãi hào môn, mà đảm đương thái nãi nãi hào môn, nhưng nàng mới hai mươi mấy tuổi, nhìn thấy những người đó năm sáu chục tuổi có thể làm cha nàng, thậm chí sắp trăm tuổi như ông nàng, dập đầu quỳ lạy, La Ngọc An vẫn có chút tiếp thu được. Từ trước đến nay nàng vẫn kính già trẻ, giờ cảm giác ghế dựa dưới mông như đâm vào người.

      Nàng nhìn về phía thị nữ duy nhất mình quen biết, “ cần quỳ, đều là những người lớn tuổi như vậy.”

      Thị nữ là vị tính tình tốt, gợn sóng bất kinh : “Tộc Tần thị chúng ta từ trước đến nay tuân thủ quy củ nhất, nếu ngài là thê tử của thị thần, là đại hành giả của ngài ấy ở nhân gian, chúng ta nhất định phải tôn trọng ngài, đây chỉ vì ngài, càng là thể diện của thị thần.”

      Ở đây nhiều người như vậy, chỉ có mình nàng để ý việc này, người còn lại đều là vẻ mặt đương nhiên.

      Thôi, đều là ông bà già có chút cố chấp, tranh luận cũng ý nghĩa, dù sao cũng chỉ gặp lần như vậy mà thôi. Làm khó dễ là tồn tại, chỉ có như thế, La Ngọc An còn nhạy bén cảm giác được, bộ phận khá nhiều người còn có cảm giác sợ hãi đối với nàng.

      Vì sao? Bởi vì thị thần sao? La Ngọc An nhất thời còn chưa phản ứng lại, chờ mọi người động tác nhất trí đứng lên, nhìn theo nàng rời căn phòng tiếp khách này. Lúc thị nữ căng dù đen che cho nàng, nàng mới phản ứng lại. Đúng vậy, tại nàng giống bọn họ, nàng xem như là “Quỷ”, khó trách bọn họ sợ nàng, đổi thành chính nàng trước kia, nếu là thấy con quỷ sống sờ sờ, đại khái cũng phải sợ.

      Tòa nhà này cũng là cổ trạch, nhưng hiển nhiên cổ xưa bằng cổ trạch núi rừng bên kia, bên này càng thêm thích hợp cho người đại sinh sống, các loại đồ điện gia dụng cùng hệ thống sinh hoạt nhanh và tiện đều giấu ở dưới kiến trúc cổ xưa bề ngoài. Tới ban đêm, đèn đóm sáng trưng, giống cổ trạch bên kia vẫn có rất nhiều nơi dùng đèn lồng.

      Giường và các loại đồ dùng cũng càng thêm phù hợp thói quen thích của người đại. La Ngọc An sau khi thái dương xuống núi, quanh nhà. tại nàng và người kỳ khác bao nhiêu, vẫn có thể ăn, nhưng ăn xong cũng có cảm giác gì, là thần kỳ. Nàng còn trộm nhảy nhảy ở trong phòng, phát quả nhiên mình có thể nhảy cao, lập tức ngồi ở xà nhà, lại nhanh chóng nhảy xuống, miễn cho dọa đến người khác.

      Bất quá, tuy rằng nơi này thực nhanh và tiện, nàng vẫn càng muốn trở lại cổ trạch, nàng có chút nhớ thị thần. Cũng chỉ ngày chưa được gặp mà thôi, nàng cũng biết mình hóa ra cũng là loại dính người thế này.

      Có thể là nàng quá đơn, mất toàn bộ người thân, thậm chí mất thân phận nhân loại, chung quanh cung kính đối đãi nàng đều là người nàng quen biết, nàng cảm thấy loại độc nên lời. Có lẽ so với thị thần, nàng mới là người sợ hãi tĩnh mịch nhất.

      Cho nên buổi sáng ngày mai về cổ trạch bên kia thôi. Các thị nữ vui để cho các bà ấy vui , dù sao các bà ấy kỳ cũng thể quản nàng, duy nhất có thể quản nàng là thị thần.

      Nghĩ đến đây, tâm tình La Ngọc An tốt lên, cũng có tâm tư xem toàn bộ tòa nhà danh nghĩa thuộc về nàng này. Nơi này hoa mộc tràn đầy, hoa viên được xử lý đặc biệt tốt, La Ngọc An phá lệ thích bụi tường vi, thấy hoa nở như thác nước, bỗng nhiên nàng nhớ tới thị thần.

      “Hoa này, ta có thể nhổ về trồng ở cổ trạch bên kia sao? Trồng ở trong viện điện thờ thị thần.” Nàng luôn dùng ngữ khí thương lượng với thị nữ.

      Thị nữ kinh ngạc, lão thái thái chưa bao giờ nghe thấy cầu như vậy, ước chừng là cảm thấy hành vi của nàng quá mức tùy ý, tán đồng mà nhăn mi lại: “Điện thờ là nơi ở của thị thần, ngài ấy phân phó, chúng ta dám tự tiện làm chủ, vạn nhất chọc đến thị thần tức giận tốt.”

      Nhưng La Ngọc An biết vì sao lại chắc chắn thị thần tức giận, cao hứng, thích thứ nhiệt liệt xán lạn như vậy.

      Vì thế nàng thầy cũng hiểu mà thay đổi ngữ khí : “Cho người tới hỗ trợ đào cây hoa này ra, ngày mai ta muốn đem nó trồng ở bên điện thờ thị thần.”

      Thị nữ: “…… Vâng.”

      Sáng sớm hôm sau, La Ngọc An thể như nguyện trở về cổ trạch, bởi vì có người khách đặc thù tới thăm.

      Người khách mặc thân áo sơmi quần dài, buộc đuôi ngựa dài, nhìn qua xinh đẹp thanh xuân. Nàng ấy từ dưới thái dương về phía nàng, tiến vào phòng liền gỡ kính che nắng, tùy ý chào hỏi nàng.

      “Chào a, chính là thê tử của thị thần Tần thị? Mới vừa thấy thị nữ nhà các người che dù đen cho , vừa mới chuyển hóa lâu ? Nghe thị thần nhà ta thị thần Tần thị cưới vợ ta còn tin, hóa ra là .”

      “Ta là thê tử của thị thần tộc Lương thị, tên là Tề Quý. Địa bàn Lương thị chúng ta ở Cẩm Châu cạnh đây, đến Cẩm Châu chưa? Địa phương rộng như Du Châu bên này, nhưng cảnh sắc cũng tệ lắm, mấy năm gần đây phát triển mạnh trở thành thành thị đại nhất, tiện nghi nhất. Lần sau có cơ hội có thể chỗ chúng ta bên đó chơi, ừ, chờ ổn định xuống, cần cái dù đen này bảo hộ ta mời . Đúng rồi, Lương thị chúng ta và Tần thị quan hệ tồi, thường xuyên liên hôn, tại thời đại này tuy rằng thịnh hành việc liên hôn này, nhưng còn có ít quan hệ hợp tác. Cho nên ta mới nghe được tin tức liền tới nhìn xem, thuận tiện chúc mừng chút. Hy vọng trách ta tùy tiện chạy tới như vậy, rốt cuộc nhà chúng ta đều là người tùy tiện.”

      Nàng ấy hơi xong, La Ngọc An sửng sốt sửng sốt, đặc biệt câu cuối cùng, làm cho nàng tức cười. Tuy biết còn có thị thần khác, nhưng nghĩ tới nhanh như vậy có thể nhìn thấy thê tử của thị thần khác, quá giống nàng tưởng tượng. Hơn nữa nàng ấy đến Lương thị, La Ngọc An lập tức nghĩ đến trong trí nhớ thị thần, lúc ban đầu tỷ tỷ chính là gả tới Lương thị, chẳng lẽ chính là Lương thị này? Vậy bọn họ liên hôn có thể ngược dòng đến lâu trước kia.

      “Xin chào, tôi là La Ngọc An, đa tạ riêng tới chúc mừng, mời ngồi.” La Ngọc An cười chiêu đãi ấy.

      Tề Quý cũng khách khí, trực tiếp đặt mông liền ngồi ở bên cạnh nàng, bưng nước trà thị nữ đưa lên uống ngụm, thở dài: “Trà có tư vị, vẫn là Coca uống ngon a.”

      xong cười ngẩng đầu nhìn thị nữ: “Tiểu nương thị nữ, ta và phu nhân các ngươi trò chuyện, các ngươi đều xuống tự mình chơi .”

      Bị tiểu nương gọi là tiểu nương, thị nữ thế nhưng có khác thường, mặt vô biểu tình liền hành lễ xuống.

      Căn phòng to như vậy, trang trí hoa lệ, ba mặt thông thấu chỉ dư lại hai người các nàng. La Ngọc An còn vì vừa rồi nàng ấy gọi thị nữ câu tiểu nương mà cảm thấy vi diệu. Cho dù nàng sớm đoán được tuổi của vị này đại khái cũng quá , vẫn cảm thấy quá cổ quái.

      “Vài thập niên trước ta và thị thần nhà ta cùng tới cổ trạch nhà các người, khi đó thị nữ này xác vẫn là tiểu nương. Còn ta, từ trước là công chúa quốc gia , bất quá quốc gia đó ngàn năm trước diệt vong, cho nên ta muốn nhắc nhiều lắm, biết ta sống hơn ngàn năm…… Ách, hoặc ta chết hơn ngàn năm cũng được.” Tề Quý tùy tiện tự ra tuổi, còn giống tò mò lại nhiều, hỏi nàng: “ mới hơn hai mươi tuổi ?”

      La Ngọc An phân tâm nghĩ đến hơn ngàn năm đó, trong lòng kinh ngạc cảm thán, gật gật đầu : “Đúng vậy.”

      Tề Quý huýt điệu sáo phong lưu uyển chuyển, “Thị thần Tần gia các người là đủ khả năng, trâu già gặm cỏ non, cưới là tiểu thê tử trẻ tuổi như vậy, khẳng định thực dung túng , mọi chuyện đều tùy cao hứng có phải ?”

      Lời này La Ngọc An biết nên đáp thế nào, nhưng cũng cần nàng đáp, Tề Quý tựa hồ là người tự đắc tự vui, thực nhanh tiếp chuyện của mình: “Ta hiểu ta hiểu, rốt cuộc hồi trước ta cũng là dạng này mà, chỉ tiếc ở bên nhau quá lâu rồi, cái gì tình thú chồng già vợ trẻ đều tồn tại.”

      La Ngọc An vẫn luôn kiên nhẫn nghe vị khách xa lạ này lải nhải, nàng quen làm chị, nhìn thấy người ta lớn lên non nớt liền coi bản thân mình là chị, lúc này thả lỏng hơn, liền đáp lời hỏi: “Thị thần Lương thị cũng ở cổ trạch Lương thị , mình rời xa như vậy tới đây, có việc gì sao?”

      Tề Quý ngừng lại, sách tiếng, “ hình như hiểu lầm cái gì a.”

      phải toàn bộ thị thần đều ở cổ trạch làm thần tượng sống, phải , theo ta biết, giờ cũng chỉ thị thần Tần thị các người còn tuần hoàn theo bộ truyền thống cổ xưa kia.”

      La Ngọc An ràng ngây ngẩn cả người, “Cái gì?”

      Tề Quý: “Giống vị nhà ta kia, sớm làm, gần đây vội vàng tăng ca đó, nếu cùng ta tới đây rồi, Lương thị chúng ta cũng phải có việc hay có việc gì đều dâng hương bái , muốn gặp mỗi năm lúc họp thường niên hội báo công trạng gặp. Chúng ta ngày thường ở trung tâm thành thị, tầng cao nhất của cao ốc chọc trời, nếu ở tại biệt thự trong rừng rậm, chơi di động chơi máy tính, so với đại bộ phận phú hào tại, sinh hoạt kỳ có gì khác.”

      Buổi chuyện này nghe vào, La Ngọc An quả thực muốn điên đảo toàn bộ hiểu biết trong khoảng thời gian này tới nay. Nàng vất vả mới tiếp nhận xã hội đại của thế giới này còn có tồn tại đặc thù, tiếp thu cuộc sống thị thần hoàn toàn thoát ly cuộc sống đại. Kết quả bây giờ lại phát cũng phải như vậy?

      “Tại sao lại như vậy, vì sao thị thần các người có thể tự do như vậy, nhưng thị thần của tôi, tại còn bị nhốt ở cổ trạch…… Là bởi vì tộc nhân Tần thị cầu?” La Ngọc An nghĩ đến tháng sinh thần thống khổ, nhớ tới cổ trạch phòng giữ nghiêm mật, chân mày cau lại.

      “Xì, tiểu nương lầm rồi.” Tề Quý giống như nghe được chuyện cười mà vui vẻ, “ phải tộc nhân Tần thị vây khốn thị thần các người, hoàn toàn ngược lại, là thị thần tộc Tần thị các người gắt gao vây khốn toàn bộ tộc nhân Tần thị.”

      Khi nàng ấy những lời này, kèm theo tươi cười quỷ dị, rốt cuộc cũng có vài phần thâm trầm của người sống hơn ngàn năm nên có.

      “Mấy trăm năm trước, thế giới này xảy ra ít rung chuyển, có chút đồ vật bị thay đổi, quỷ ác dịch từ trước uy hiếp mọi người chậm rãi biến mất, đồng thời cũng có rất nhiều gia tộc xuống dốc. biết đấy, khi gia tộc xuống dốc diệt vong, thị thần tộc đó hoàn toàn chết . Diệt tộc, đây cũng là phương pháp duy nhất có thể giết chết thị thần. Rất nhiều thị thần đều từ mấy trăm năm bắt đầu, mất đại bộ phận lực lượng, thể phù hộ gia tộc nữa. Cho nên giờ tổng cộng cũng chỉ dư lại hơn mười thị thần mà thôi, rải rác ở các châu, sống cũng khác biệt lắm với thị thần Lương thị chúng ta.”

      “Duy chỉ thị thần Tần thị các ngươi giống các thị thần khác, cho tới bây giờ, còn giữ lại tuyệt đại bộ phận lực lượng…… biết làm thế nào bảo tồn lực lượng ?”

      Tề Quý nhìn chằm chằm La Ngọc An, tươi cười càng thêm quỷ dị, giọng : “ ai biết làm được thế nào, nhưng chúng ta biết, mấy trăm năm trước ở kỳ suy nhược, chủ động cắn nuốt chi mấy trăm người tộc nhân Tần thị. Từ đó về sau, có thể dựa vào cắn nuốt người khôi phục lực lượng. Thị thần Tần thị các ngươi được công nhận chính là thị thần hung tàn đáng sợ nhất.”

      Hung tàn…… Đáng sợ? Thị thần của nàng? La Ngọc An dù thế nào cũng có cách nào gắn cái từ này lên người .

      “Thị thần đáng sợ như vậy, chỉ cần muốn, tộc nhân sao có thể vây trụ được , ngược lại, mới là muốn thay đổi nhất, muốn tộc nhân ly tán nhất, cho nên toàn bộ Tần thị bị khống chế chặt chẽ, vẫn cứ ở cái xã hội đại này giữ lại tập tục cổ đại, thân phận tôn ti, tông tự tộc lão …… những thứ cũ rích đó.”

      “Tiểu nương, nên quá thiên chân, vị thị thần kia của các người nha, hung tàn đó.” Tề Quý vừa vừa lắc đầu.

      La Ngọc An nghe những lời này, đột nhiên cảm giác trái tim dồn dập nhảy lên.

      Nàng sợ hãi, nàng bỗng nhiên cảm thấy…… động tâm a.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :