1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nhóm tiên sinh kỳ quái - Phù Hoa (hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      10 Kẹo mạch nha

      Trong loại khí quỷ dị mà thuận lợi rời trấn , Tần Minh Hoàng lần cho rằng phải mình lái chiếc xe mà là cưỡi con khủng long đường, nếu đạt tới hiệu quả người gặp người trốn này.

      Vậy quá làm người ta thấy kỳ quặc, người khác nhìn thấy nàng đều sợ hãi, nàng lại biết đến tột cùng bọn họ sợ hãi thứ gì. Nếu bây giờ có thể phát nhạc nền, khẳng định là cái loại nhạc làm nhân tâm sởn tóc gáy, khí ngưng trọng giống như giây tiếp theo có nguy hiểm buông xuống.

      Rời thị trấn, Tần Minh Hoàng chuẩn bị xuống xe nhìn xem chiếc xe này bề ngoài có phải có cái gì ổn hay . Xe mới vừa dừng lại, kính chắn gió đột nhiên phanh tiếng, cái bóng đen từ nóc xe đổ xuống dưới, nện vào kính trước mặt nàng, khuôn mặt quen thuộc mang màu xanh trắng, cách nàng đến nửa thước, cực đại đánh sâu vào nàng ―― màn này nhìn qua đặc biệt như là xe chở thi thể đổ xuống.

      Chẳng lẽ người qua đường sợ hãi đều là bởi vì nóc xe nàng có người chết?!

      Tần Minh Hoàng xuống xe, chuẩn bị lấy thi thể xuống, mới vừa đụng tới, “Thi thể” liền động đậy, bò dậy, lộ ra gương mặt tiến sĩ ngốc kia.

      Tần Minh Hoàng: “……?”

      “Đừng…… rời khỏi tôi.” Nam nhân này sâu kín .

      Tần Minh Hoàng túm lấy gia hỏa giả thần giả quỷ này, ấn vào cái trạm vứt ở ven đường, ý bảo đứng yên, sau đó cũng quay đầu lại quay về xe, khởi động!

      Mặc kệ làm thế nào bám lên nóc xe, lần này cuối cùng có thể ném rớt …… mới là lạ!

      Xe lần thứ hai dừng ở giao lộ, kính chắn gió phía trước bỗng nhiên lăn xuống người, sâu kín mà quay đầu, xuyên qua kính nhìn nàng, há mồm, “Đừng rời khỏi tôi.”

      Tần Minh Hoàng: “……”

      Nàng cũng tin thứ này! Lấy dây thừng ra, Tần Minh Hoàng kéo ngài tiến sĩ xong này từ trước nắp xe xuống, cột vào cái cây ven đường.

      chân nàng dẫm lên thân cây, siết chặt dây thừng, bảo đảm trong khoảng thời gian ngắn thể trốn thoát, rồi sau đó vỗ vỗ tay với Kỷ Luân: “Đây là bức tôi.”

      Lên xe, đóng sầm cửa xe, khởi động.

      Xe chạy đường, cơ hồ bị làm ra bóng ma nóc xe, Tần Minh Hoàng vì nghi thần nghi quỷ, để cầu an tâm, mở cửa sổ ra, làm động tác mạo hiểm, nửa người của nàng chui ra cửa sổ, nhìn về phía nóc xe.

      ra lời kịch kinh điển của ―― “Đừng rời khỏi tôi.”

      Tần Minh Hoàng thiếu chút nữa bị tươi cười quỷ dị của mà rời khỏi thế giới này, nàng la lên tiếng, đột nhiên phanh lại.

      biến thái a! theo tôi làm gì!” Tần Minh Hoàng chân đá văng cửa xe, điên cuồng lắc cái đầu của tiến sĩ Kỷ Luân, trong đầu đều là ý niệm muốn vi phạm nguyên tắc nhiều năm sát sinh của mình.

      Bị nàng lắc đến như cây rong biển, Kỷ Luân biểu đến nhu nhược mà dịu ngoan, thuận thế dựa đầu vào vai nàng, liếc mắt đưa tình mà nhìn nàng, “Tôi em, đừng rời khỏi tôi.”

      Tần Minh Hoàng nháy mắt buông ra, lui về phía sau ba bước lớn.

      Nàng sai rồi, lúc trước nàng nên đánh vào đầu , nàng làm sao biết tiến sĩ này choáng váng rồi khó chơi như vậy.

      choáng váng, cũng mạnh lên.

      “Tôi ném được phải ?” Tần Minh Hoàng hít sâu hơi, “Được, chúng ta tâm .”

      Dù sao nàng cũng đói bụng, vừa vặn dừng lại ở gần đó ăn cái gì. xe có bàn gấp và ghế dựa, nàng lấy ra dọn xuống, lại lấy mì ăn liền, nấu mì gói.

      Cách cái bàn, Tần Minh Hoàng tay lấy nĩa, tay lấy côn sắt, chuyện cùng tiến sĩ Kỷ Luân đối diện.

      “A, chuyện chuyện, nên động thủ động cước, ngồi trở lại .” Nàng dùng côn sắt chống lại Kỷ Luân tự giác đổ về phía mình, ấn về chỗ ngồi.

      So với ngay từ đầu đều đứng nổi, tại tiến sĩ Kỷ Luân có thể ngồi tốt, chỉ là biểu tình vẫn cứ ngây ngốc .

      cũng làm gì, chỉ dùng ánh mắt tình nhân triền miên nhìn nàng, làm Tần Minh Hoàng rợn tóc gáy.

      “Đến tột cùng vì sao muốn theo tôi, có thể cho tôi lý do ?” Tần Minh Hoàng nghĩ trăm lần cũng ra, nàng oan uổng a, trừ đánh ngốc người ta, nàng cũng chưa làm gì a.

      Kỷ Luân giống cái máy đọc bị hỏng, “Tôi em ――”

      Tần Minh Hoàng: “ nhận sai người, nhận tôi thành vợ ?”

      Kỷ Luân cười rộ lên, “Vợ.”

      Tần Minh Hoàng: “……” so đo cùng đồ ngốc, so đo cùng đồ ngốc.

      Nàng ngậm miệng, từ bỏ giao lưu cùng , nhanh chóng ăn xong mì của mình, lên xe, lấy lọ đồ uống đưa cho Kỷ Luân, “Tới, uống .”

      Nàng nghĩ nếu Kỷ Luân muốn uống rót hết cho , kết quả vô cùng thuận theo, tiếp nhận liền uống vào.

      biết có phải ảo giác hay , nàng cứ cảm giác lúc mình cho uống đồ uống, cả người Kỷ Luân chợt trở nên quang thải chiếu nhân, như người bỏ thêm lớp kính mỹ nhan.

      Nàng chỉ cho đồ uống bình thường, phải nước thuốc mỹ dung ?

      Hoài nghi ánh mắt mình xuất vấn đề, Tần Minh Hoàng chậm rãi chờ đợi dược hiệu phát tác. Đúng vậy, nàng thả thuốc ngủ ở đồ uống đó, thuốc là của Tần Mẫn chủ nhân ban đầu của thân thể này, ấy phỏng chừng có vấn đề về giấc ngủ.

      Đợi nửa ngày, Kỷ Luân vẫn cứ tinh thần sáng láng mà nhìn nàng, Tần Minh Hoàng ho khan tiếng, “Tôi mệt nhọc chuẩn bị ngủ, mệt sao?”

      Kỷ Luân phản ứng ba giây, tươi cười giống bông hoa nở rộ, “Chúng ta ngủ.”

      Tần Minh Hoàng ngồi ở ghế điều khiển nhắm mắt dưỡng thần, hơn nữa để Kỷ Luân cái kẹo mạch nha đuổi này nằm ở phía sau. Nàng nhắm mắt lại như lâm vào ngủ say, nhưng lâu sau, nàng lặng lẽ mở to mắt, nhìn về phía ghế sau.

      Kỷ Luân dựa theo cầu của nàng nằm ở đó, đôi tay đặt ở trước ngực, nhắm mắt lại.

      Dược hiệu phát tác! rốt cuộc ngủ rồi! Tần Minh Hoàng nhảy dựng lên, kéo Kỷ Luân từ xe xuống, đặt ở ven đường, chính mình trở lại xe, dùng tốc độ nhanh nhất lái xe để người hôn mê lại ở phía sau.

      “Ha ha ha ha ha! cho rằng tôi có biện pháp nào với sao!”

      Chỉ lái xe lái xe, Tần Minh Hoàng vẫn nhịn được nhìn đỉnh đầu.

      Nàng thầm nghĩ, lúc này Kỷ Luân dù thế nào cũng đến mức có thể theo kịp , nếu vẫn có thể theo kịp, vậy cũng quá phải người.

      Sắc trời tối tăm, hai bên con đường tối tăm cây cối dần dần thêm nhiều, nàng mình lái xe đường nhìn thấy điểm cuối, cảm giác nóc xe có thứ gì chiếm cứ, nàng tự giác nghiêng tai lắng nghe những thanh rất đó.

      “Thùng thùng.” Nàng gõ gõ đỉnh xe, thử thăm dò hô: “Tiến sĩ Kỷ Luân?”

      Ngay sau đó, từ nóc xe: “Tôi đây.”

      Tần Minh Hoàng hơi nhấc nổi, nghẹn vào trong người.

      Mẹ , sao vẫn còn tới!

      Nếu đổi thành nhát gan, giờ có thể bị gia hỏa này sống sờ sờ hù chết. Làm cái gì, ở đây cùng nàng diễn phim kinh dị à? kẻ biến thái đúng là hồn bất tán, cuồng theo dõi, cuồng bày tỏ tình , còn là bối cảnh sinh tồn tận thế!

      Coi như cứng đầu, đánh thể được rồi.

      Vùng hoang vu người, Tần Minh Hoàng đem tiến sĩ vẫn Kỷ Luân bám nóc xe ấn ở cửa sổ xe, nắm cổ áo , cho mặt quyền.

      Đối với thao tác cơ bản này, Kỷ Luân nửa điểm hoảng hốt, rốt cuộc cũng đau, đụng vào như vậy cũng coi như là hành vi thân mật.

      Tần Minh Hoàng ấn người đấm trận, thấy hé răng, còn tưởng rằng bị đánh ngất rồi, ai ngờ mới vừa thu tay lại, tay nàng bị người ta nắm lấy.

      Mới trải qua trận hành hung, nam nhân nâng tay nàng, đầy mặt trìu mến mà sờ sờ, thậm chí đầu gối quỳ xuống đất, ôm lấy eo nàng, cọ cọ ở người nàng, ngửa đầu lên, xem ra biểu tình ngọt ngào cực kỳ.

      Tần Minh Hoàng, đời này thời khắc mê mang nhất chính là giờ phút này.

      Vừa rồi ta làm cái gì? Vừa rồi là ta đánh sai ?

      Đến bình minh, Tần Minh Hoàng tay ấn tay lái, mặt chết lặng treo hai quầng thâm mắt.

      tay cầm gậy, tay khác chống Kỷ Luân ghế phụ, ấn ở trong góc cho tới gần. Nàng có cách nào, nếu làm như vậy, thời thời khắc khắc ngo ngoe rục rịch muốn dựa vào gần nàng, quả thực tựa như mắc chứng làn da cơ khát gì đó.

      Kỷ Luân mang bịt mắt, miệng bị dán, hai tay hai chân bị dây thừng trói chặt ―― giống nạn nhân bị bắt cóc.

      cảm xúc ổn định, chỉ có chút lo lắng, bởi vì người bên cạnh truyền đến hơi thở có chút uể oải, nàng hình như cảm thấy mệt mỏi. Dưới tình huống như vậy, hẳn nên tìm được chỗ an toàn, đồ ăn sung túc, nơi giống cái thích xây tổ, để nàng nghỉ ngơi tử tế.

      Trong cảm giác của , nơi này chỗ nào cũng thực an toàn, bất quá hơi thở đồ ăn mỹ vị cách nơi này còn khoảng.

      thể sáng tạo điều kiện sinh hoạt tốt nhất cho giống cái của mình, thể làm nàng tản mát ra hơi thở vui vẻ, Kỷ Luân có chút xao động, các chi trong thân thể bất an mà vặn vẹo, muốn phá thể xông ra.

      Nhận thấy được động tác của , Tần Minh Hoàng cảnh giác mà ấn gậy ở mặt , “Đừng nhúc nhích!”

      “Dừng xe! Làm ơn dừng xe! Đưa tôi đoạn đường!” Ven đường bỗng nhiên chạy ra người phụ nữ vẫy tay.

      Khó được nhìn thấy người sống có thể giao lưu, Tần Minh Hoàng dừng xe lại, người phụ nữ kia sát lại đây, đầy mặt kích động, “ tốt quá, rốt cuộc nhìn thấy người sống, tôi ở chỗ này lâu, cầu xin dẫn tôi rời .”

      Tần Minh Hoàng nhìn hình dáng kiến trúc mơ hồ trước mắt, “Tôi chuẩn bị thành phố phía trước, tiện đường sao?”

      ! Đừng nơi đó, tôi chính là chạy ra từ nơi đó, mọi người đều trốn ra bên ngoài, nơi đó quá nguy hiểm ――”

      Người phụ nữ đến đây ngừng lại, ấy thấy Kỷ Luân ghế phụ. Người đàn ông toàn thân bị trói chặt, biết bị dạng tra tấn gì, quần áo hỗn độn, chật vật lại đáng thương.

      muốn tìm hiểu tin tức từ ấy, Tần Minh Hoàng thấy ấy đột biến sắc mặt, nháy mắt hiểu người ta suy nghĩ cái gì, “Chờ , đừng sợ, phải như nghĩ ――”

      “A!” Người phụ nữ kêu to quay đầu chạy trốn.

      Tần Minh Hoàng ló đầu ra, “A, đừng chạy, tôi phải người xấu, từ từ quay về, tôi có thể giải thích a!”

      Nhưng người phụ nữ kia giống như muốn nghe nàng giải thích, nhanh chóng chạy vào rừng cây thấy bóng nữa. ấy đại khái cảm thấy nàng là biến thái sát nhân cuồng, dù sao cũng giống người đứng đắn, người đứng đắn nào trói người đàn ông thành dạng này rồi giấu ở trong xe?

      Lau mặt phen, thể xác và tinh thần đều mệt moit, Tần Minh Hoàng dứt khoát từ bỏ tính toán lập tức vào thành phố. Ai, mặc kệ, trước ngủ giấcỏồi lại , nàng chịu được nữa.

      an phận cho tôi!” Cảnh cáo Kỷ Luân câu, Tần Minh Hoàng nhấc chân đạp lên người . như vậy, chỉ cần lộn xộn là nàng có thể bừng tỉnh, miễn cho nhân lúc nàng ngủ lại làm chuyện xấu gì.

      Nàng thực nhanh ngủ rồi. Kỷ Luân bị trói chặt nhận thấy hơi thở nàng biến hóa, bỗng nhiên thay đổi bộ dáng. Nếu nàng nhìn thấy, cần bảo trì ngoại hình nhân loại thuận tiện này nữa, thân thể mềm thành bãi, từ chân Tần Minh Hoàng lan tràn lên .

      trở thành thứ giữa sứa và bạch tuộc, bộ phận thân thể giống cái váy uyển chuyển nhàng khóa lại người Tần Minh Hoàng, còn thêm vào đó vươn mấy cái chi, quấn ở tay lái, sờ soạng khởi động xe.

      lại tiêu hóa “Đầu óc” chút, học được lái xe.

      Tần Minh Hoàng mỏi mệt, cảm giác người mình bọc cái chăn ấm áp mềm mại, chóp mũi ngửi được hương khí cách nào hình dung, nàng đắm chìm vào mộng đẹp hắc ngọt, quấn chặt chăn chút, chậc chậc lưỡi.

      Người biến hình thành bạch tuộc lái thay, xe chạy vững vàng, thẳng tắp hướng tới thành phố phía trước nghe là rất nguy hiểm kia.

      muốn mang nàng về phía trước, nơi có rất nhiều đồ ăn, xây cho nàng cái sào huyệt.
      sabera.tran, A fang, Jenny Kún5 others thích bài này.

    2. Tôm Thỏ

      Tôm Thỏ Well-Known Member

      Bài viết:
      603
      Được thích:
      553
      Dẫn xây tổ thoai
      heavydizzy thích bài này.

    3. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      11 Bong bóng

      Trước khi Hải tới gần, Nhân Lai là thành thị có ít người, tuy rằng khu 118 thể phồn hoa bằng khu trung tâm, nhưng bởi vì nơi này quản lý hỗn loạn rời rạc, ít kẻ phạm tội nhập cư trái phép đến đây, mang đến sinh cơ và sức sống mới cho thành phố từ trước vẫn hoang vu cằn cỗi này.

      Cư dân sinh sống ở chỗ này phần lớn hung hãn, ngay cả đường tùy ý còn có thể thấy được, người phụ nữ trung niên nhìn có vẻ bình thường cũng dễ chọc, ai biết bà ấy có thể đột nhiên từ dưới váy lấy ra khẩu súng bắn rớt đầu chó của kẻ khiêu khích hay .

      Chính là nơi này, sau thời gian ngắn ngủn Hải bao trùm , mọi người chết chết, trốn trốn, cái thành phố to như vậy hoàn toàn thay đổi.

      Đám người lúc trước lại đường phố trong các tòa nhà giống như là máu chảy trong thân thể, giờ máu chảy khô, thành phố này ra dáng vẻ tử vong.

      chiếc xe tiến vào đường phố chính trung tâm trong thành phố, đường ngày xưa chen chúc bây giờ trừ vật chết bị vứt bỏ, xuất bất kì vật còn sống nào, bao gồm cả lũ chuột từ trước vẫn hung hăng ngang ngược ở đây trong thành thị dơ loạn.

      Có lẽ trong các căn nhà hai bên còn nấp nhân loại, nhưng ai dám ra vào lúc này, bởi vì trời mưa.

      Hải đỉnh đầu, trời mưa nghĩa là tai nạn. Nước mưa kết nối Hải trời và mặt đất, rất rất nhiều sinh vật kỳ quái chưa từng thấy nhờ nước mưa rớt xuống, lấy loại tốc độ trưởng thành biến hóa nhanh đến thể tưởng tượng, chiếm cứ nơi vốn thuộc về nhân loại để làm tổ.

      Ban đầu chỉ là ít sinh vật đáng kể, những vật nhìn qua vô hại đó, nhưng chúng nó giống ôn dịch, thổi quét toàn thành phố.

      Ký sinh, săn mồi, khuếch tán…… mặt đất vật còn sống số lượng phồn đa hề phòng bị, đối với sinh vật xâm lấn mà là đồ ăn hiếm có tuyệt hảo. Tất cả chúng nó đều tụ tập ở chỗ này cuồng hoan.

      Chủng tộc Kỷ Luân này so với những tộc đàn chỉ biết kiếm ăn bằng bản năng càng bắt bẻ hơn, bọn họ có nhu cầu với “Tình cảm”, tiếp theo chính là theo đuổi “chất lượng sinh hoạt”.

      đường tìm kiếm sào huyệt thoải mái an toàn, Kỷ Luân lái xe chở giống cái của mình dừng ở dưới tòa tháp truyền hình trong thành phồ. Tháp truyền hình cao 550m là kiến trúc cao nhất trong thành, kết cấu rỗng bằng sắt thép kiên cố này thực phù hợp với thẩm mỹ của Kỷ Luân.

      Tuy rằng tiêu hóa đầu óc của tiến sĩ Kỷ Luân nguyên bản kia, nhưng vẫn càng có khuynh hướng thích của tộc đàn, nơi càng gần trung, ướt át, thông gió, hơn nữa rời xa những sinh vật hoạt động mặt đất, đối với giống cái vô hại mà càng thêm an toàn.

      Bởi vậy, cho dù từ trong đầu nhân loại biết được nhân loại bình thường sống ở khung tháp truyền hình, Kỷ Luân vẫn cứ đưa giống cái ngủ say lên khung thép cao 200 mét.

      quyết định trước tiên ở nơi này xây tổ, giống cái nghỉ ngơi cần sào huyệt, như vậy mới có thể yên tâm rời tìm đồ ăn. Xét thấy thời gian đủ, tạm thời chỉ có thể làm cái sào huyệt giản dị trước.

      Biến trở về hình dạng nguyên bản, bạch tuộc lớn dùng số lượng rất nhiều các chi bao quanh Tần Minh Hoàng, lại phân bố ra loại vật chất nửa trong suốt, dùng nó thổi phồng lên ―― cảnh tượng này nhìn qua giống như là con bạch tuộc phun bong bóng.

      Sào huyệt hình bong bóng có thể lọc khí, ngăn cản nước mưa. Tần Minh Hoàng nằm bên trong, Kỷ Luân lay cái “bong bóng” này, dùng chất nhầy cố định nó dưới mấy cái khung thép.

      Cái sào huyệt giản dị này tràn ngập khí vị của , có thể đuổi địch nhân, trấn an giống cái.

      Nhìn Tần Minh Hoàng nghỉ ngơi, bạch tuộc lớn chiếm cứ ở bong bóng, rất nỡ mà dùng mấy cái chi biến thành hồng nhạt cọ cọ bên ngoài, sau đó giống như khí cầu phồng lên, trực tiếp từ độ cao 200 mét bay xuống dưới, trong quá trình này dần dần cũng trở nên trong suốt.

      Tự thân nấp, như vậy càng thuận tiện săn.

      thứ màu lửa đỏ tươi đẹp.

      Sinh vật hình que dài uốn lượn bò sát mặt đất, đây là loại rắn biển ở Hải. Tộc đàn chúng nó ở Hải ít có thiên địch, tới mặt đất vẫn có thể ngạo thị sinh vật khác, nơi nó đến, vật còn sống né xa ba thước.

      Bởi vì da nó có kịch độc, phần đầu còn có cái túi độc rất lớn, lưỡi rắn giống như ống hút, có thể phun ra nọc độc.

      vào mặt đất, nó lại gặp thiên địch, sinh hoạt vui sướng, nuôi dưỡng mình đến béo béo tốt tốt, ở đường lại cũng che giấu chính mình.

      Kỷ Luân lập tức phát tung tích, đáp xuống phía nó, nhàng dùng chi đè lại thân thể tròn vo của nó.

      Chợt rơi vào tập kích, rắn biển vặn vẹo phun ra nọc độc, chất lỏng này thậm chí mang theo hiệu quả ăn mòn, nhưng Kỷ Luân dao động.

      Bọn họ có chi tộc đàn họ hàng gần, là sinh vật kịch độc nhất Hải, chi này của có kịch độc, lại có thể miễn dịch kịch độc, bởi vậy tộc đàn chính là thiên địch thứ nhất của loại rắn biển kịch độc này.

      Rắn biển kịch độc lan tràn ở Hải, đều là bởi vì tộc đàn của thích ăn chúng.

      Tuy rằng chính là đồ ăn mình thích, tuy rằng cũng đói bụng thời gian, nhưng nghĩ đến mình có giống cái, Kỷ Luân sắp chảy nước miếng vẫn quyết định mang đồ ăn mỹ vị này về.

      Bất quá đầu rắn có độc, giống cái bình thường ăn cái này, cho nên ―― vặn gãy đầu rắn trộm ăn luôn.

      hơi nếm ngụm thôi.

      Da cũng có độc, da cũng ăn luôn.

      Các chi nắm con rắn lột da, tạm thời cất vào trong túi trứng đựng đồ hình.

      còn phải bắt càng nhiều đồ ăn mang về, triển lãm năng lực của mình cho giống cái, nàng mới có thể càng dễ tiếp nhận .

      Rời khỏi giống cái âu yếm, bạch tuộc lớn Hải lập tức khôi phục hung tàn của kẻ săn.

      Cẩn trọng kiếm ăn, bạch tuộc lớn càng càng xa, gió tháp truyền hình gào thét, xa xa bay tới con bồ câu trắng đậu ở khung thép. Bồ câu trắng rung rung cánh, phát bên cạnh có quả cầu lớn kỳ quái.

      Bồ câu trắng thầm hai tiếng, nhảy đến bên quả cầu vặn vặn đầu, đốc đốc đốc mổ lên vài cái, vừa vặn đúng vào đầu Tần Minh Hoàng.

      Trong sào huyệt bong bóng giản dị, Tần Minh Hoàng bị chút động tĩnh này đánh thức, ngái ngủ mà mở mắt.

      Xuyên qua vách bong bóng nửa trong suốt, nàng thấy mình ở trời cao, dưới thân trống , chỉ có tầng đồ vật tựa hồ quá chắc chắn nâng thân thể của nàng.

      Tần Minh Hoàng: “……” Buồn ngủ cánh mà bay, tim đập nháy mắt tăng hai trăm tám.

      Che trái tim loạn nhảy, nàng thấy ràng đến tột cùng mình ở chỗ nào, mặt khỏi lộ ra mê man và hoang mang.

      Đây lại là tình huống thế nào? Ta ở đâu? Sao ta lại từ xe chạy lên tháp truyền hình? Cái quả cầu này lại là thứ gì?

      lâu trước đây, nàng cho rằng mình gặp thời khắc mê mang nhất cuộc đời này, tại mới phát , lúc trước mê mang hơi sớm.

      Hãi hùng khiếp vía mà dịch đến chỗ có giá cứng chống đỡ, Tần Minh Hoàng thử phá vỡ quả cầu lớn bao vây mình, ai ngờ còn rất vững chắc, bên trong bóng loáng dẻo dị thường, biết là chất liệu gì.

      Nàng từ đế giày rút dao ra, cắt vách cầu, lúc này mới giải thoát mình từ quả cầu lớn cổ quái ra. Quả cầu vỡ lỗ hổng nháy mắt bẹp xuống, đổ thành cục.

      Mới vừa chui ra khỏi quả cầu, suýt nữa bị gió mạnh nghênh diện thổi tới hất xuống, nhiệt đô thân thể rơi xuống.

      Bồ câu trắng tò mò bị người sống đột nhiên xuất dọa bay xuống rừng cây dưới tháp truyền hình. Tần Minh Hoàng bám giá đỡ lạnh lẽo, tầm mắt theo bồ câu trắng, nhìn xuống thành thị phía dưới.

      Nếu đổi thành người có bệnh sợ độ cao, chết ngay tại chỗ rồi.

      Nàng rụt đầu hắt xì, hút mũi cởi áo khoác, vòng qua giá cứng bên cạnh, đôi tay quấn chặt, thử bò xuống.

      Tuy ràng lắm về trạng huống, nhưng giá sắt cũng phải nơi ở lâu, nàng cần phải xuống.

      So với khung tháp truyền hình lớn, nàng bé giống con kiến, trận gió thổi tới có thể làm nàng lung lay treo ở giữa trung. Bất quá Tần Minh Hoàng thân thủ lưu loát, kỹ năng leo trèo thuần thục, cuối cùng hữu kinh vô hiểm mà bò tới tầng dưới cùng.

      Buông tay nhảy xuống tầng cuối cùng, chỉ mặc áo ngực, Tần Minh Hoàng nhìn cái áo khoác của mình vo thành cục, tiếc nuối mà ném nó xuống.

      Chung quanh có ai, nàng xoa xoa cánh tay nhìn xem trái phải, ở cách đó xa thấy được chiếc xe quen thuộc.

      Ánh mắt sáng lên, Tần Minh Hoàng chạy tới mở cửa xe chui vào, rút thảm ra bọc cho mình, nhìn chung quanh vòng thấy tiến sĩ ngốc quỷ dị kia, chút do dự lái xe rời .

      Lúc này , còn đợi khi nào!

      Mưa rơi xuống mênh mông, chung quanh hơi nước nồng đậm, tầng hơi nước hơi mỏng bao phủ kiến trúc thấp bé, ở tháp truyền hình nhìn lắm, Tần Minh Hoàng lái xe ở đường, mới thấy nơi này đến tột cùng là tình huống thế nào.

      Nàng thả chậm tốc độ ở giao lộ, nhìn về phía cao ốc đối diện bao trùm màu vàng sẫm.

      Cao ốc vốn hẳn là màu xanh xám, bên ngoài là kính phản quang, nhưng tại mặt ngoài có dấu vết màu cam, nếu nàng nhìn lầm, những đồ vật màu cam đó hình như còn lan tràn sinh trưởng.

      chỉ là cao ốc nơi xa, bên ngoài các toà nhà gần đó và mặt đất cũng có vết màu cam như vậy, Tần Minh Hoàng qua bên cạnh, cảm thấy mấy thứ này rất giống niêm khuẩn sinh trưởng.

      Nhưng niêm khuẩn lớn đến như vậy, bao trùm phạm vi rộng như vậy. Thứ kỳ quái này quá nhiều, cơ hồ lan tràn đến mọi nơi, làm người ta cảm thấy khó chịu.

      Những “Niêm khuẩn” đó đồng dạng cũng là loại sinh vật Hải. Chúng thường thường trôi nổi ở trong nước biển, là đồ ăn của rất nhiều loại sinh vật trong Hải, loại thức ăn thấp kém nhất.

      Nhưng mà loại đồ vật thấp kém nhất ở Hải, xuống mặt đất lập tức trở nên có cảm giác tồn tại mười phần, chúng có thể bám vào bất kì vật chết nào, cũng nhanh chóng lan rộng.

      Chỉ cần ngừng có nước mưa rơi xuống, là có thể bao trùm mỗi tấc đất. Chúng nó cũng nguy hại, chờ đến khi trời trong, khí khô ráo, mất hơi nước chúng nó lại nhanh chóng tử vong, héo rút thành khối .

      Tần Minh Hoàng lắm chuyện này, nàng theo bản năng tránh những sinh vật biết, dám tới gần, chỉ muốn tìm chỗ tu chỉnh chút.

      Trước kia nàng còn nghĩ sinh hoạt quá bình tĩnh, quá mức nhàm chán. biết thần thánh phương nào nghe được bực tức ở đáy lòng nàng, cho nàng cái thế giới kích thích như vậy.

      Nàng ý thức được đầy đủ từ trước mình có bao nhiêu vô tri, thế giới nhàm chán bình phàm thơm sao! Trở thành như bây giờ, kích thích kích thích, nhưng chút đồ ăn ngon đều có, còn phải chịu đói bụng.

      giờ nàng vô cùng hoài niệm đồ ăn mỹ vị từng ăn trước đây, đặc biệt là những thứ thể thường xuyên ăn được như que nướng, lẩu tôm hùm đất, cua vân vân.

      Ô tô động tĩnh hấp dẫn con cua tám chân kiếm ăn ở gần đó. Thân cua màu lam tính là quá lớn, nhưng đó là so với chân cua lớn hai mét mà .

      Đại gia hỏa này đứng thẳng lên so với ô tô còn cao hơn nửa thước từ gara nào đó chạy ra, rút chân chạy như điên bắt đầu đuổi theo xe, Tần Minh Hoàng quay đầu thấy ràng diện mạo đáng tôn vinh của đồ chơi này, hít hà hơi, nhấn mạnh ga.

      Mẹ! Nàng ở trong lòng muốn ăn con cua lớn, nhưng chưa là muốn cua sống, lại còn lớn như vậy a!

      đường phủ kín niêm khuẩn màu vàng, cùng con con cua lớn triển khai cuộc chiến truy đuổi, đây vốn nên là cảnh tượng thực mạo hiểm, nhưng Tần Minh Hoàng chỉ cảm thấy mình trình diễn phim hành động đua xe, đặc biệt ma huyễn, có cảm giác chân .

      Nàng nghĩ thầm, ta đây mẹ nó phải nằm mơ sao? Vốn dĩ đột nhiên xuất tháp truyền hình rất thái quá.

      Bạch tuộc lớn vừa vặn du đãng đến gần, nhận thấy khí vị của Tần Minh Hoàng, từ xa phát con cua tám chân đuổi theo nàng, khỏi phẫn nộ mà hoàn toàn triển khai thân thể, lập tức cất con cua tám chân vào túi trứng của mình.

      Con cua tám chân hư tiêu thất, giây tiếp theo Tần Minh Hoàng lại lần nữa quay đầu nhìn ra sau.

      “……?” phải, cua lớn đâu? chút động tĩnh cũng có, chớp mắt liền còn?

      “Chẳng lẽ ta là quá mệt mỏi, xuất ảo giác?” Tần Minh Hoàng quá tín nhiệm mà ấn trán mình, sinh ra hoài nghi sâu đối với chính mình.
      sabera.tran, A fang, Jenny Kún6 others thích bài này.

    4. Mãi yêu editor

      Mãi yêu editor Active Member

      Bài viết:
      170
      Được thích:
      207
      Cái đôi này mãi mà vẫn thể giao tiếp cách bình thường :v
      Đọc mà buồn cười chết mất :)))))))))
      Cảm ơn editor rất nhiều
      Tiểu Ly 1111heavydizzy thích bài này.

    5. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      12 Ăn

      Ven đường có nhà hàng loại , Tần Minh Hoàng dùng xe chặn kín cửa, chính mình từ kẹt cửa chui vào. Nàng tuần tra khắp nơi trong phòng loại trừ nguy hiểm, khóa lại hai cửa ra vào.

      Làm xong hết thảy, nàng nằm liệt phen ở ghế, gác chân lên cái bàn bên cạnh, ngẩng đầu lên nhìn trần nhà thở ra hơi.

      “Răng rắc.” Trong căn phòng yên tĩnh đột nhiên vang lên tiếng động rất , Tần Minh Hoàng nháy mắt ngồi dậy, rút sung bên hông cảnh giác nhìn quanh.

      Từ trong bóng tối, lộ ra khuôn mặt trắng lạnh đến giống như người chết, nam nhân ra từ trong bóng tối cười với nàng, tươi cười quá mức tiêu chuẩn mà cứng nhắc, : “Tôi trở về, để em đợi lâu.”

      tới! Gã nam nhân ném rớt này lại tới nữa!

      Tần Minh Hoàng tay cầm súng căng thẳng, chưa đến nàng ràng khóa cửa cũng xem xét lần tình huống bên trong cũng phát nơi này còn có người khác, nghe chút lời này ――

      rất giống như hai người họ có quan hệ thân mật gì, hẹn ở chỗ này gặp nhau vậy.

      Tần Minh Hoàng sớm phát tiến sĩ Kỷ Luân quỷ dị, rốt cuộc người bình thường sao có thể năm lần bảy lượt bị nàng ném xuống lại nhanh chóng bám lên nóc xe, đánh ngất, thuốc choáng.

      Đối với tiến sĩ ngốc hai phải theo mình này, đường nàng não bổ ra vô số cốt truyện mưu.

      Nhưng nàng hoàn toàn có suy đoán từ điểm “Tiến sĩ ngốc này là bạch tuộc biến thành sứa từ trước gặp” ―― trừ người mở góc nhìn của thượng đế, người bình thường ai cũng có khả năng đoán lung tung từ phương diện này a!

      Lại phải ở quốc gia nàng quen thuộc, bởi vì đủ loại truyền thuyết cổ xưa, động bất động liền có động vật tu luyện thành quái, hóa thành hình người.

      Tần Minh Hoàng suy đoán càng thêm phù hợp quy tắc cơ bản, nàng đoán tiến sĩ này có thể là đặc công, giấu thân phận và bí mật lớn, bởi vậy thân thủ hơn người mới có thể vô thanh vô tức theo kịp, hoặc là có siêu năng lực vân vân, cho nên mới có thể làm được chuyện rất nhiều người bình thường làm được.

      chừng thế giới này có giả thiết siêu năng lực đấy. Chỉ cần dựa theo tiến sĩ ngốc kỳ có siêu năng lực mà não bổ, hết thảy nghi hoặc đều có thể giải quyết dễ dàng!

      Cũng biết tiến sĩ siêu năng lực này theo nàng rốt cuộc là xuất phát từ cái mục đích gì.

      Ý nghĩ bay lên, Tần Minh Hoàng tự hỏi mình so với người siêu năng lực hẳn là bằng, cho nên trước khi chưa rốt cuộc tiến sĩ Kỷ Luân muốn làm cái gì, nàng cảm thấy tốt nhất nên cùng xé rách mặt.

      Gió lốc phức tạp trong não chỉ phát sinh trong nháy mắt, Tần Minh Hoàng treo lên tươi cười mặt, “Tiến sĩ Kỷ Luân, tới tìm tôi có việc gì a?”

      Kỷ Luân thấy nàng giơ côn sắt lên đánh , ngồi xe rời khỏi , càng đẩy ra xa, khỏi cảm thấy vui sướng lên, ôn ôn nhu nhu mà : “Tôi tới đút no em.”

      Tần Minh Hoàng: “……?!” Đây là cái từ hổ lang gì? Trong đầu chịu khống chế, xe lửa nháy mắt liền lên đường.

      Ở dưới ánh mắt phức tạp lời khó hết của nàng, Kỷ Luân dùng hành động giải thích ý tứ của “đút no”. nhổ ra những con mồi mình bắt được từ túi trứng hình.

      Trống rỗng xuất rắn lớn máu chảy đầm đìa, loại cá đen nhánh bộ dáng kỳ quái, đồ vật giống như rong biển …… Những thứ này bùm bùm rơi ở bên chân Kỷ Luân, phối hợp với biểu tình của hơi mang ngượng ngùng ôn nhu lấy lòng, hiệu quả đặc biệt phát nổ.

      Tần Minh Hoàng đồng tử co rụt, đây là cái dạng siêu năng lực gì!

      , so với siêu năng lực, đây càng như là dị năng! sai, đây quả thực chính là dị năng gian a! Dị năng quả nhiên càng xứng cùng bối cảnh tận thế.

      Thị nữ nghiện mạng từng ngâm mình trong các loại tiểu thuyết, đối với suy đoán của mình tin tưởng nghi ngờ. Đồng thời bóp cổ tay thở dài, nếu giả thiết thế giới có dị năng, sao nàng có a!

      có thể triển lãm với người thường năng lực của ? có tổ chức nào tới hạn chế sao?” Tần Minh Hoàng thử .

      Đáng thương bạch tuộc lớn còn chưa hoàn toàn tiêu hóa đầu óc con người toàn vẹn lại phức tạp, trong nhất thời càng thể nào thích ứng cách thử quanh co lòng vòng này, cho nên biết trả lời nàng thế nào. Kỷ Luân quyết định làm chính trước, đút no nàng lại . có thể cảm giác được, nàng vẫn luôn ở trạng thái đói khát.

      Thấy đáp, đến biểu tình cũng có bất kì biến hóa gì, Tần Minh Hoàng cảm nhận người này giọt nước lộ, hơn nữa im miệng , tuyệt đối đại biểu cho sau lưng có tình huống phức tạp.

      A, gia hỏa này lúc trước quả nhiên là giả ngu, ta muốn nhìn đến tột cùng muốn làm gì.

      Kỷ Luân muốn làm đồ ăn. muốn chuẩn bị cho giống cái của mình ăn chín, tuy rằng tộc đàn quen trực tiếp ăn sống, nhưng tốt xấu cũng tiêu hóa thường thức của những nhân loại, trọng điểm hiểu biết chính là vấn đề về phương diện sinh hoạt, đặc biệt là ăn.

      Nhân loại cái chủng tộc này, về ăn so với chủng tộc bọn chú ý nhiều hơn. Kỷ Luân cũng lần đầu tiên phát , giữa bắt được con mồi và ăn con mồi còn cần có nhiều trình tự như vậy.

      Nhưng sao, vấn đề đối đãi với giống cái của mình, tiếc thời gian, kiên nhẫn và tự thân. Tựa như có thể vì kéo gần khoảng cách cùng giống cái mà biến thành bộ dáng của chủng tộc khác, tại đồng dạng có thể càng bám sát phương thức ăn cơm của chủng tộc này.

      Vì thế, Tần Minh Hoàng liền nhìn thấy tiến sĩ Kỷ Luân cầm theo rắn biển, cá lớn, rong biển còn có con cua to―― con cua quen mắt, giống như con vừa rồi đuổi theo xe nàng kia.

      cầm theo đống lớn vụn vặt này, tìm được phòng bếp, tiếp theo bên đó liền truyền đến từng đợt thanh kỳ quái như tách rời thi thể, giống như là tự mang nguyên liệu nấu ăn lại đây nấu cơm, cho dù nguyên liệu nấu ăn kỳ quái chút.

      Tần Minh Hoàng lại hiểu hướng này, bất quá gần đây nàng cũng thấy hiểu bất kì hướng nào, bởi vậy thích ứng tốt đẹp. Xác nàng cũng đói bụng, vài bữa ăn cái gì tử tế.

      Mang theo tò mò cùng chút chờ mong, nàng vào phòng bếp, thấy Tiến sĩ Kỷ Luân chưng con cua lớn.

      biểu tình nghiêm cẩn, thủ pháp mới lạ, tựa hồ buồn rầu với nồi quá mà chân cua quá dài, liền tay bẻ chân cua thành từng đoạn, ném vào trong nồi, vỏ cua cứng nện vào sắt thép phát ra tiếng va chạm thanh thúy.

      Bên kia, đồ vật lớn lên như là mảng rong biển lớn, đội nắp nồi sôi từ trong nồi chạy trốn ra, dán tường bò lên , Kỷ Luân xé nó xuống, thô bạo mà nhét trở lại nồi, vì cho nó tiếp tục chạy trốn, tay cũng đặt ở trong nồi vẫn luôn ấn nó.

      Lửa lớn đáy nồi khiến cho nước trong nồi thực nhanh sôi trào, chịu nổi nước nóng, “Rong biển” như nổi điên vặn vẹo ở trong nồi, quấy cho nước nóng vẩy ra.

      Kỷ Luân làm lơ nó giãy giụa trước khi chết, thờ ơ mà cùng nó vật lộn ở trong nước sôi, hoàn toàn để bụng tay mình khả năng được nấu chín cùng gia hỏa này.

      Tần Minh Hoàng nhìn màn trước mặt này, trong đầu là khoảnh trống to đùng, trắng giống như nền tuyết mùa đông.

      Sau đó nàng lay động thân mình chút, từ chấn động hoàn hồn, bắt đầu chậm rãi nghĩ, nếu cái nồi canh này chín, rốt cuộc là canh rong biển hay là canh thịt người?

      Nào có nhân loại có thể làm ra loại tình này ở trong phòng bếp! Tần Minh Hoàng cảm giác mình sắp thở nổi, nàng cơ hồ muốn thét lên, hoặc là lại cho đầu Kỷ Luân gậy.

      được vũ nhục nguyên liệu nấu ăn! được vũ nhục phòng bếp! được vũ nhục trù nghệ của nhân loại!

      “Tránh ra!” Nàng rốt cuộc thể nhẫn nại, sắc mặt dữ tợn mà đẩy Kỷ Luân ra, kéo tay áo lên vừa tắt lửa vừa rút ra dao để trong phòng bếp, vớt ra rong biển còn hơi hơi giãy giụa, đốc đốc đốc băm nó vài nhát, tiếp theo chỉ thấy ánh đao lóe lên, rong biển thành đống sợi, lúc này cuối cùng thể động đậy.

      Sợi rong biển lại thả vào nước nóng lần, rải lên gia vị quấy quấy.

      Phá vỡ chân cua móc ra thịt cua bên trong, vứt bỏ cái vỏ. Thân cua quá mức khổng lồ, lồng hấp chưng nổi, Tần Minh Hoàng nghiến răng nghiến lợi xốc toàn bộ cái nắp lên, dùng nước chấm mình pha tưới xối lên thịt bên trong, cuối cùng mang kính bảo vệ mắt, túm súng phun lửa làm bữa nướng BBQ cuồng dã ――

      ……

      Tần Minh Hoàng biểu tình trong chết lặng mang theo ba phần mờ mịt, ngồi ở bên bàn ăn nhìn đống đồ ăn bàn, nàng làm.

      tình vì sao lại biến thành cái dạng này, nàng cũng phải rất ràng.

      Tóm lại tại tiến sĩ Kỷ Luân đứng ở bên nàng, tiếng động mà thúc giục nàng nhanh ăn .

      Ha ha, buồn cười, ai ăn đồ ăn làm từ nguyên liệu nấu ăn kỳ quái lai lịch .

      Nàng túm đũa lên gắp ít “Sợi rong biển” nhét vào trong miệng.

      Nàng cũng muốn ăn, nhưng quá thơm.

      Nàng đáng chết, lòng hiếu kỳ chỗ sắp đặt, còn thể áp lực thích mỹ thực.

      Thịt cua hồng nhạt béo ngậy, tươi ngon đến cực điểm, sợi rong biển lại giòn giòn ngon miệng, thịt của loài cá biết tên cũng trơn mềm thơm ngọt……

      Mấy ngày qua, lần đầu ăn uống no đủ, tiến vào thời gian hiền giả, Tần Minh Hoàng lười biếng dựa vào ghế muốn động.

      Kỷ Luân ngồi xuống gần nàng, tay cẩn thận mà dán dán lên bụng nàng hơi phồng, động tác giống người chồng tiêu chuẩn cùng vợ kiểm tra thai sản, ánh mắt giống bà ngoại quan tâm cháu có ăn no hay .

      “Em thích sao?” lại lộ ra gương mặt tươi cười cứng nhắc tiêu chuẩn hỏi.

      Tần Minh Hoàng tâm tình cũng tệ lắm, đẩy tay ra, ngữ khí còn tính là ôn hòa, “Hương vị tồi.”

      Đâu chỉ tồi, thực rất ngon, là hải sản mỹ vị nhất đời này nàng từng ăn! Dù tiến sĩ đáng chết này thực nghiệm mấy thứ có độc hay , có thể ăn hay , nàng đều nhận.

      Nhận thấy hơi thở nàng hòa hoãn, tản mát ra khí vị no đủ sung sướng, Kỷ Luân ngọt ngào nũng nịu mà dựa thân thể vào vai nàng, “Tôi bắt rất nhiều, em còn muốn ăn sao?”

      Tần Minh Hoàng dùng ngón tay đẩy đầu ra, “ cần, tôi no, tự ăn .”

      Vừa rồi nàng đúng là chút cũng phần cho , mình ăn hết toàn bộ đồ ăn.

      Nàng chỉ thuận miệng khách khí câu, đồng thời cũng muốn thử xem có thể ăn những thứ cổ quái này hay , nhưng Kỷ Luân hình như được cho phép, cao hứng mà : “Vậy tôi ăn.”

      chính là đường trộm ăn chút đồ thừa, còn chưa chính thức ăn đâu, so với Tần Minh Hoàng đói bụng càng lâu hơn, nhưng thiên tính chịu nổi để giống mình đói bụng, chính lại chịu được đói, cho nên mới nhịn đến bây giờ.

      Tần Minh Hoàng nhìn trống rỗng lấy ra thứ màu đen trắng, quái ngư hình ngũ giác …… Đại khái là cá , ngụm cắn lên. Chất lỏng đỏ tươi giống như máu vẩy ra, bắn lên lông mi dài của , còn chảy xuống từ khóe miệng ít.

      Kỷ Luân quen trực tiếp dùng các chi cuốn lấy con mồi, nhét vào cái miệng khổng lồ, có thể tiêu hóa đại bộ phận sinh vật Hải, bao gồm sò hến có vỏ cứng rắn nhất.

      Bất quá, Tần Minh Hoàng nhìn , vì để nàng tiếp nhận mình, Kỷ Luân ở trước mặt nàng hiển lộ nguyên hình để ăn, mà dựa theo hình thái nhân loại.

      Dùng hình dạng nhân loại từng ngụm cắn xé con mồi ăn, cảm giác này hết sức mới mẻ, hơn nữa hết sức cố gắng. Đối với Kỷ Luân mà , giống như là muốn con cá mập có miệng khổng lồ chỉ dùng khóe miệng cắn từng chút.

      Đây có thể là cách ăn hàm súc với , ở trong mắt Tần Minh Hoàng lại hoàn toàn là tình huống khác.

      Cảnh phim trường kinh dị gì đây, nàng cũng có chút chịu được! Tần Minh Hoàng yết hầu giật giật, biểu tình vi diệu mà xoay đầu , nhìn trường ăn uống hung tàn đó.

      vất vả chờ ăn xong con quái ngư, Tần Minh Hoàng lại dùng khóe mắt dư quang thấy lấy ra con cua, so với con nàng ăn hơn rất nhiều, đồng dạng có vỏ cứng rắn, nàng quên lúc vừa rồi xử lý vỏ cua, gãy ba con dao phòng bếp.

      Chỉ thấy tiến sĩ Kỷ Luân giống như ăn bánh quy, cả vỏ bỏ vào trong miệng cắn từng miếng, nháy mắt vỡ nát cả vỏ, bị nhai nhai nuốt xuống.

      Đây là răng thép cứng kiểu gì nha!

      Tần Minh Hoàng nghĩ thầm, giờ nhìn qua giống có dị năng, càng giống quái vật.
      sabera.tran, A fang, Jenny Kún7 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :