1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nhóm tiên sinh kỳ quái - Phù Hoa (hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      31 Giảo hoạt

      Tần Phi Thường lúc làm việc nhận được điện thoại của Mandison. lâu liên hệ, Mandison ở trong điện thoại khóc lớn, Tần Phi Thường nghe ấy khóc ít nhất ba phút, mới bắt đầu nức nở biểu đạt sợ hãi.

      “Cái trò chơi, 《Trang Viên Hoa Hồng》đó tôi từng chơi, cho nên, cho nên cốt truyện trò chơi đó là chăng, tổ tông chúng ta từng lên đảo Sương Mù …… Những người đó, cho nên Ecgberht muốn nguyền rủa chúng ta.” Mandison vừa khóc vừa , “Nếu như vậy, khẳng định buông tha chúng ta, làm sao bây giờ a.”

      Trầm mặc lát, Tần Phi Thường nhớ tới đêm qua, Ecgberht ôm eo nàng, hôn tai nàng, đúng là từng bên tai nàng “Ta buông tha em” như vậy.

      Bất quá, cái buông tha này, hình như quá giống ý tứ của Mandison.

      Nàng đẩy mắt kính của mình, “Chờ lát nữa tôi có thời gian, tới công ty tôi bên này, chúng ta tán gẫu chút.”

      Nàng nghĩ tới, lâu Ecgberht cũng lăn lộn Mandison nữa mà ấy còn có thể sợ hãi thành như vậy. Nàng cũng xem thường bóng ma Ecgberht lưu lại cho bọn họ.

      Mandison tới thực nhanh, lúc ngồi xuống phảng phất như làm trò mờ ám, sợ bị người ta phát ta , đứng ngồi yên mà quan sát bốn phía.

      Tần Phi Thường liếc mắt cái liền nhìn ra ấy lo cái gì, “Ecgberht ở nơi này.”

      Nhưng có thể đột nhiên xuất hay , nàng cũng biết.

      Mandison lắm, nghe thế thả lỏng rất nhiều, túm lấy túi của mình, lần những việc phát sinh gần đây.

      “…… Tôi vốn chuẩn bị cùng Lyon tìm kiếm vu sư đáng tin cậy tới đối phó Ecgberht, nhưng mà tôi bên này có cách nào tìm được vu sư lợi hại. Còn Lyon, lúc trước cậu ấy thất bại, cũng lâu có tin tức truyền đến, tôi lại nhìn thấy trò chơi kia, quá sợ hãi, cho nên mới nhịn được tới tìm …… Làm sao bây giờ a Lorraine?!”

      Đẩy chén trà nóng qua, Tần Phi Thường : “Mandison, cứ sinh hoạt giống như từ trước là được, cần tuyệt vọng như vậy.”

      Mandison lải nhải kể lể liền sửng sốt, “Lorraine, ý của là, Ecgberht làm gì chúng ta nữa sao?” ấy khỏi tràn ngập mong đợi hỏi.

      Tần Phi Thường: “ chọc , có việc gì.”

      Mandison: “Chính là, tổ tông chúng ta giết , đoạt bảo vật của , báo thù, giết chúng ta!”

      Tần Phi Thường bất đắc dĩ, lòng nhớ ân oán cừu hận quá khứ có bất kì tác dụng gì, nàng khác biệt với những người khác chính là trước sau nghĩ làm thế nào xử lý việc bày ở trước mặt, làm thế nào trấn an Ecgberht. Quan trọng nhất phải quá khứ mà là tại.

      Nàng thành công hấp dẫn lực chú ý của Ecgberht đến người mình, người còn lại chỉ cần chủ động đứng ra, Ecgberht phỏng chừng lo lắng đối phó bọn họ. Rốt cuộc với đây là thế giới mới mẻ, có nhiều người và việc thú vị hơn so với bọn họ.

      Nàng ở đảo Sương Mù thấy tình thế, quyết đoán thay đổi thái độ, lựa chọn cách làm có lợi nhất cho mình, nhưng hiển nhiên những người còn lại còn chưa thấy .

      Mandison còn mắt trông mong nhìn nàng, muốn từ chỗ nàng có được câu trả lời làm người ta an tâm.

      Tần Phi Thường uống ngụm nước, ngữ khí bình đạm, “Thời gian của nhân loại thực ngắn ngủi, Ecgberht tồn tại lâu. cùng tôi, mọi người còn lại, chúng ta nhiều nhất đều chỉ có thể sống vài thập niên. Vài thập niên này là cả đời chúng ta, nhưng khả năng đối với Ecgberht mà tính cái gì, hiểu chưa?”

      giống như người có thể sống trăm năm, đối lập với con ve chỉ có thể sống mùa hè, giống như con ve có thể sống mùa hè, đối lập phù du chỉ có thể sống ngày.

      “Từ đầu tới đuôi, ở trong mắt Ecgberht, chúng ta chính là việc vui, lúc nhàm chán có thể đem đùa bỡn chúng ta ở trong lòng bàn tay, cùng lý này, lúc nhàm chán cũng có thể nhàng buông chúng ta.” Tần Phi Thường tới đây, buông xuống cái ly trong tay, “ giờ, nhàng buông tha các người.”

      Mandison nghe thanh nàng lãnh đạm, ngây người chút, lẩm bẩm : “Phải ……”

      Tần Phi Thường: “Có lẽ ngày nào đó, tâm huyết dâng trào, còn tiếp tục cái nguyền rủa này, nhưng căn cứ cái nhìn của tôi, khả năng đó rất , lớn nhất có thể là chờ sau khi chúng ta chết, lại rút ra đời sau của chúng ta tiến hành lần ‘ trò chơi ’ đặc thù, nhưng khi đó quan hệ với chúng ta.”

      Mandison rùng mình cái, “Vậy có biện pháp có thể hoàn toàn giải quyết sao?”

      Tần Phi Thường: “Tôi kiến nghị là, tiếp túc tồn tại, nên khiêu khích .”

      Mandison tâm tình phức tạp, biết chính mình hẳn là cảm thấy thả lỏng, hay là cảm thấy áp lực. Ecgberht tồn tại, giống như là thanh kiếm của Damocles, treo ở đỉnh đầu họ, biết khi nào rơi xuống.

      Vào lúc tâm tình ấy vô cùng áp lực, Tần Phi Thường mở cái túi nàng mang đến, rút ra mấy cái hợp đồng, ngữ khí bình đạm như vừa rồi, “Tiền lời công ty tồi, lúc trước đầu tư có kết quả, kế tiếp tôi chuẩn bị lại mở công ty, biết còn có hứng thú tiếp tục tham gia cổ phần hay .”

      Mandison: “???”

      Tần Phi Thường: “Nhà cũng có thị trường và quan hệ , về sau khả năng chúng ta còn muốn hợp tác……”

      Mandison vô cùng mờ mịt, vừa rồi phải còn về Ecgberht sao? Vì sao đột nhiên lại bắt đầu công việc?

      Cho nên ở chỗ Tần Phi Thường chuyến này, phải là chuyện phiếm, mà xác công việc. Tuy rằng Mandison này năng lực quá được, nhưng thắng ở tâm tính cũng tệ lắm, công ty nhà ấy cũng phù hợp cầu hợp tác bước tiếp theo của nàng, có thể đáp cái quan hệ này đương nhiên tốt nhất.

      Cuối cùng Mandison mê mang mà cầm hợp đồng và thư kế hoạch của nàng về, cũng bảo đảm hỗ trợ thuyết phục cha ấy hợp tác.

      Tần Phi Thường tiễn Mandison , mình ngồi ở ghế uống nước, lại vừa ngước mắt, đối diện thấy Ecgberht ngồi.

      chống cằm thưởng thức ly sứ màu trắng, cười khanh khách : “Ta quá thích vừa rồi em những thứ đó về ta.”

      “Em sai rồi.” đáp ngón tay ở mu bàn tay Tần Phi Thường, “Em biết em sai chỗ nào ?”

      Nàng đương nhiên biết. Tần Phi Thường mặt đổi sắc, “ nhàng buông tha bọn họ, nhưng bỏ qua em.”

      Ecgberht: “Ha ha ha ha ~”

      cười to, bộ dáng rất là vui vẻ, bắt lấy tay Tần Phi Thường, trong mắt lại có ý cười, Tần Phi Thường biết, bất mãn với những lời nàng vừa rồi đó.

      “Những tên ngu xuẩn đó, khả năng nếu chết thoát khỏi ta, nhưng em có khả năng, dù em chết, chỉ cần ta muốn, em vẫn biến thành u linh ở bên ta, hiểu chưa? Trêu chọc ta, có kết cục tốt.”

      Tần Phi Thường dể kẻ điên biến sắc mặt này dọa đến, nàng thực bình tĩnh mà trả lời : “Mỗi tháng em đều làm kiểm tra, thân thể thực khỏe mạnh, nếu có gì ngoài ý muốn, hẳn là có thể làm nhân loại sống đến 80 tuổi, em quen mỗi mười năm làm kế hoạch, tại còn chưa kế hoạch đến sau khi chết, chờ tới lúc nên làm, em suy xét đến.”

      loạt câu thực phù hợp phong cách của nàng.

      Ecgberht giận quá mà cười, “Được, em là!”

      Tiểu công chúa vừa tức giận, quay đầu thấy tăm hơi. Tần Phi Thường nhìn chỗ ngồi trống trơn, bưng nước lên lại uống ngụm, trong mắt cất giấu ý cười.

      Lại phải chỉ có mình lấy chọc nàng tức giận làm vui.

      Ecgberht thoải mái, liền phải tìm người phát tiết, vì thế nhớ tới khoảng thời gian trước Lyon tìm phiền toái cho cùng với ba vị vu sư linh môi thể khơi mào sóng gió bị phế .

      Thực nhanh, những người chơi《Trang Viên Hoa Hồng 》 sau đó nằm mơ đều phát ở cảnh trong mơ vô cùng chân có thêm ba vị vu sư, linh môi. Ba vị “nc” hoàn toàn mới này xuất đường đào vong lúc bọn họ bị u linh đuổi giết, làm đồng bọn của bọn họ cùng thừa nhận đủ loại nguy nan.

      Những người chơi trò chơi đó cảm thấy mới mẻ thú vị, rốt cuộc bọn họ chỉ chơi trò chơi xong ngẫu nhiên làm ác mộng, nhưng đối với ba vị vu sư linh môi bị bắt vào giấc mộng mà , tình huống lại rất ổn.

      Bọn họ thể thường xuyên cùng những người khác nhau thể nghiệm “Trò chơi ác mộng thực tế ảo”, ở trong trò chơi rèn luyện kỹ năng đối phó u linh và quái vật, thực nhanh liền trở nên giống như thanh thiếu niên nghiện mạng thức đêm chơi trò chơi, treo hai cái quầng thâm mắt và túi mắt to tướng, mỗi ngày ngáp liên tục.

      Còn Lyon, nhóm cứu binh của cậu, ốc còn mang nổi mình ốc, cậu càng chỉ có thể bị Ecgberht đùa bỡn, cha cậu cho cậu công ty, thiếu chút nữa bị chơi đến phá sản.

      Cậu mắc phải chứng sợ hãi tiếng chuông, mỗi lần nghe thấy chuông điện thoại vang lên, liền tự giác da đầu tê dại, nhưng lại dám tiếp.

      Đầu kia điện thoại kia truyền đến thanh ma quỷ: “Ta, Ecgberht, thu tiền.”

      Lyon hối hận.

      Trước khi cậu bị đùa chết, Tần Phi Thường kịp thời tới cứu, nàng đón Ecgberht từ trong nhà Lyon trở về.

      Trước khi nàng đón người, nàng cầm hợp đồng cha Lyon gửi đến, lộ ra tươi cười vừa lòng.

      Công tác thuận lợi, nhưng Ecgberht tức giận dễ dỗ như vậy.

      Tần Phi Thường trơ mắt nhìn mỹ thiếu niên ngồi vào ghế sau trong xe của mình, nháy mắt biến thành bộ xương khô, tức khắc minh bạch, đây là còn tức giận mà.

      Nàng trực tiếp hủy bỏ bữa tối ánh nến vừa chuẩn bị và hành trình an bài tốt, nếu nàng sợ mang theo bộ xương khô nhà hàng ăn cơm dọa đến mọi người, hơn nữa nàng cũng muốn lên tin tức vì thích đặc thù đó.

      Cứ như vậy chở bộ xương khô về đến nhà, bộ xương khô câu cũng cùng nàng, đẩy cửa xe xuống, quang minh chính đại mà lên lầu.

      Bà lão chủ nhà nghe thấy thanh , ra chào hỏi bọn họ, Ecgberht cũng có ý tứ tránh , tuy rằng chỉ còn là bộ xương khô, nhưng Tần Phi Thường khẳng định tại tuyệt đối là biểu tình xem kịch vui, gia hỏa này chính là cố ý tìm phiền toái.

      Mắt thấy bà lão chủ nhà vừa quay đầu liền phải nhìn thấy bộ xương Ecgberht, Tần Phi Thường nhanh chóng tiến lên, đỡ lấy bà lão, cứng rắn đỡ bà đến phòng khách ngồi xuống sô pha.

      Bà lão chủ nhà: “?”

      Tần Phi Thường nghiêm trang hỏi: “Ngài có việc gì , vừa rồi thấy ngài lung lay chút giống như muốn té xỉu, là tuột huyết áp sao?”

      Nàng thành khẩn lại đứng đắn, bà lão chủ nhà cũng bắt đầu hoài nghi chính mình, “A? Tôi vừa rồi? Hình như có gì thoải mái?”

      Ứng phó xong bà lão, Tần Phi Thường thấy bộ xương khô Ecgberht dựa vào cầu thang mà run rẩy.

      người và bộ xương khô trước sau vào cửa, bộ xương khô nhốt mình vào trong phòng tắm.

      Bồn tắm có tầng bọt che khuất mặt nước, bộ xương khô tròng lên phao bơi nhi đồng, chỉ lộ ra cái đầu ở mặt nước, hai tay đáp ở bên cạnh bồn tắm.

      Tần Phi Thường mở cửa phòng tắm ra liền cảm giác bên trong tràn ngập hương hoa hồng nồng đậm ―― đến từ sữa tắm, dầu gội, các đồ dùng và sản phẩm tắm rửa.

      Vị điện hạ này biết có cái tật xấu gì, tắm lần là muốn bỏ nhiều thứ hoa hòe lòe loẹt như vậy, như bóng tắm rửa này liên tục ngừng ở trong nước phun ra bọt cầu vồng.

      Bọc khăn tắm tiến vào, Tần Phi Thường khả nghi mà chần chờ chút, biết muốn bỏ chính mình vào cái bồn tắm cầu vồng này hay .

      Cuối cùng nàng vẫn mặt đổi sắc mà chen vào. Dùng chân đẩy bộ xương khô trong bồn tắm sang bên kia, chính mình chiếm cứ bên.

      “Làm gì?” bộ xương khô Ecgberht ở trong bồn tắm bày tư thế ôm ngực. biết hồ ly giảo hoạt này khẳng định là muốn tới xin lỗi.

      Kết quả nghe thấy Tần Phi Thường mở miệng ―― “ thực phiền toái, chậm trễ rất nhiều công việc của em.”

      …… Cái gì? Ecgberht phát mình nghe lầm, bộ xương cào bồn tắm chút, phát ra tiếng kẽo kẹt chói tai.

      Tần Phi Thường để ý tới uy hiếp hung tàn này, tiếp tục : “Em chưa từng tốn quá nhiều thời gian và tâm tư như vậy ở bất kì người nào, là người đầu tiên, cũng là phiền toái lớn nhất trong nhân sinh của em.”

      Thanh xương cốt bén nhọn cào bồn tắm đột nhiên im bặt.

      Tuy rằng đây phải lời hay gì, nhưng…… Ecgberht quỷ dị mà cảm thấy sung sướng.

      Tần Phi Thường cuối cùng : “Về sau trong nhân sinh của em xuất người khác có thể làm em lãng phí nhiều tâm tư và thời gian như vậy nữa.”

      Đây đại khái là lời tỏ tình ràng nhất mà nàng có khả năng ra.

      Bộ xương khô trầm mặc lát, ở trong bồn tắm biến thành bộ dáng mỹ thiếu niên, oán hận mà búng bọt tay lên đầu nàng, “ giảo hoạt!”
      sabera.tran, A fang, Jenny Kún5 others thích bài này.

    2. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      32 ngày nào đó

      ngày nào đó trò chơi《Trang Viên Hoa Hồng 》còn chưa chế tác tốt.

      Tần Phi Thường mình đại học Thanh Sam học tập (nghỉ ngơi).

      Bởi vì tình huống nàng đặc thù, cũng bởi vì hoàn cảnh đại học, Tần Phi Thường tính là quen thuộc bất kì bạn học nào. Nàng duy trì nhân thiết độc lai độc vãng, đối với mọi người có thái độ lễ phép, cũng tuyệt đối thể xưng là nhiệt tình.

      Thời gian lâu dần, nàng đúng ý nguyện ở chỗ này tìm được nơi thanh tịnh có thể nghỉ ngơi.

      Nàng nhớ tới mấy năm trước chị dâu khóc lóc tới tìm nàng, họ nào đó của nàng hình như có tiểu tam, thường xuyên lấy danh nghĩa tăng ca thuê phòng ở bên ngoài thời gian. Chị dâu muốn nàng cùng bắt gian, kết quả hai người thực tìm được khách sạn nào đó, thấy họ mình thả lỏng nằm ở giường, cái gọi là tiểu tam căn bản có bóng dáng.

      Sau đó họ với nàng, kết hôn xong đối với tính tình của vợ mình có áp lực quá lớn, đôi khi muốn mình lẳng lặng, cho nên mới mình thuê phòng.

      Lúc ấy Tần Phi Thường cảm thấy đầu óc người họ này có vấn đề, giờ nàng mới ngộ ra.

      Nếu kết hôn xong, nửa kia tính tình rất lớn, xác cần gian thanh tĩnh chỉ thuộc về chính mình. Đây là nguyên nhân đầu tiên mà mỗi tuần nàng đúng hạn tới đây học.

      Thứ nhất cảm xúc của Ecgberht quá ổn định, biết là vấn đề sinh lý hay là tâm lý, dù sao cũng là u linh bóng đè, nàng lại thể đưa bệnh viện kiểm tra chút.

      “…… quá phiền mà, đặc biệt thích quấy rối, thường xuyên ở nhà phá hư bốn phía, để hấp dẫn lực chú ý của tôi.”

      ngồi ở vị trí trống nghỉ ngơi Tần Phi Thường bỗng nhiên nghe thấy nữ sinh phía trước như vậy.

      Theo bản năng nàng nhớ tới thường xuyên bị Ecgberht làm cho nhà ở thành mảng hỗn độn, nhịn được cẩn thận nghe xem.

      còn ăn vụng đồ ăn vặt của tôi, tôi ăn cái gì đều phải thò qua xem, đói bụng cũng muốn đoạt để nếm thử.”

      Tần Phi Thường: “……” Nàng nhớ tới mỗi lần ở nhà mình ăn cái gì, đều bị Ecgberht đoạt , khỏi gật gật đầu.

      Nữ sinh lại : “Có đôi khi tôi vội vàng làm việc, có thời gian để ý đến , đột nhiên phát giận, phải tới quấy rối làm rớt bút chính là sập máy tính của tôi, còn từ sau lưng chọc tôi chút! quá đáng!”

      Tần Phi Thường: “……” Nàng nhớ tới mình ở nhà làm việc, Ecgberht nhàn rỗi nhàm chán thiếu chút nữa hủy bàn làm việc của nàng, rất nhiều lần nếu phải nàng trực tiếp dùng phương pháp nào đó dời lực chú ý của cũng có cách nào làm xong công việc. Gần đây cũng đột nhiên từ sau lưng xông ra dọa nàng chút.

      Nữ sinh còn oán giận, “Quá dính người, thời thời khắc khắc nhìn chằm chằm tôi, tôi ra cửa cũng muốn theo.”

      Tần Phi Thường: “……” Nàng nhớ tới lúc cùng đồng nghiệp ăn cơm, Ecgberht xuất quỷ nhập thần ra.

      Nguyên lai người đều có phiền não giống nhau.

      nữ sinh khác : “ ở trong phúc mà biết phúc, tôi cũng muốn con mèo con dính người làm bạn a! Chờ lát nữa tan học tôi muốn nhà cậu hút mèo!”

      Tần Phi Thường sửng sốt, lúc này mới phản ứng lại nữ sinh kia oán giận mèo trong nhà mình, mà phải bạn trai.

      Sắc mặt nàng có chút vi diệu mà trầm tư trong chốc lát, vỗ vỗ vai nữ sinh phía trước, “Chào các , quấy rầy, vừa rồi nghe các đến mèo, có chút việc muốn thỉnh giáo các chút, nhà tôi cũng có con mèo.”

      Hai nữ sinh vốn tương đối xa lạ với nàng, nghe nàng đến mèo, lập tức nhiệt tình hơn, “ cũng nuôi mèo a, là mèo gì?”

      Tần Phi Thường: “…… Nhặt được, màu đen, lông quăn, huyết thống…… tương đối cao quý, tính tình có chút lớn. Gần đây thường xuyên cắn vai và tay tôi, các có biết vì sao ?”

      Hai nữ sinh người tới ta mà thảo luận chút, loại trừ khả năng ngứa răng linh tinh, cuối cùng : “Rất nhiều mèo đều thực kiêu ngạo, với chúng nó xem ra, chúng ta phải người hầu dưỡng nó mà là thú hai chân được nó che chở. Có thời gian tôi nhà bạn chơi, phó thác mèo trong nhà cho những người khác chiếu cố, sau khi trở về nó liền ôm tay tôi cắn, đây là bất mãn tôi bỏ qua nó, tuyên cáo địa vị của nó ở trong nhà, nó hy vọng tôi vẫn luôn cùng nó, nhắc nhở tôi về tầm quan trọng của nó.”

      Tần Phi Thường mở rộng tầm mắt. Nàng chỉ bởi vì nghe rồi cảm thấy tương đối giống, đột nhiên ma xui quỷ khiến hỏi vấn đề này, nghĩ tới còn có thể từ phương diện này để giải thích. Xấu hổ nhất chính là, đại nhập suy nghĩ chút thế nhưng có đạo lý.

      Nữ sinh khẳng định mà : “Mèo cắn xong hẳn là lại liếm ?”

      Tần Phi Thường: “Xác .” Chẳng qua liếm này phải là liếm kia.

      Nữ sinh cười rộ lên: “Vậy sai, nếu mèo vẫn luôn dùng miệng cọ , chính là đem loại hương vị người nó cọ đến người , đây là loại dục vọng độc chiếm, tuyên cáo chủ quyền, nó coi là vật sở hữu của nó.”

      Tần Phi Thường: “……” Mùi hương hoa hồng người Ecgberht quá nồng, làm cho nàng mỗi ngày cần nước hoa, những người khác đều cho rằng nàng dùng nước hoa mùi hoa hồng.

      ra là thế, thụ giáo.” Tần Phi Thường nghe nữ sinh nhiệt tâm đó về nuôi mèo cả buổi học, tan học rồi còn bỏ thêm số liên lạc của nữ sinh đó.

      Chờ nàng rồi, hai nữ sinh bắt đầu đàm luận về bạn học Lorraine thần bí này, “Lúc trước còn tưởng rằng khinh thường để ý người ta, giờ xem ra đồn đãi sai, khá dễ chuyện.”

      Leng keng tiếng chuông nhắc nhở, nữ sinh cầm lấy di động nhìn, sửng sốt.

      Bạn ấy hỏi: “Làm sao vậy?”

      Nữ sinh mê mang giơ di động lên, “Lorraine phát cho tôi hồng bao lớn.”

      Bên này Tần Phi Thường trải qua nhắc nhở liền có ý nghĩ mới, nghiên cứu tỉ mỉ kỹ xảo nuôi mèo, đẳng cấp cao hơn tầng.

      Lão tổ tông , vạn vạn vật kỳ đều tương thông, lời này quả thực sai.

      ngày nào đó sau khi trò chơi《Trang Viên Hoa Hồng》bán ra mười năm.

      Tần thị này từ tay Tần Phi Thường chế tạo nhãn hiệu, dưới trướng có mười mấy công ty bất đồng, trò chơi, điện ảnh, mua sắm, internet thậm chí điền sản và khoa học kỹ thuật, chế tạo vân vân các phương diện.

      Lúc mới sơ sơ bộc lộ tài năng, rất nhiều truyền thông rất tò mò, vì sao nàng phải đặt cho nhãn hiệu cái tên “Tần thị” kỳ quái như vậy, tiếp theo liền nghe nàng sửa lại tên cho mình, gọi là “Tần Phi Thường”.

      Đối với ý nghĩa và ngọn nguồn về tên và nhãn hiệu của nàng, truyền thông suy đoán rất nhiều năm, Tần Phi Thường trước sau có bất kì đáp lại nào.

      Nàng rời xa cố thổ, lẻ loi mình ở dị thế, luôn muốn ghi khắc chút gì, như vậy mới quên mình là ai, từ đâu ra, muốn đâu.

      Lúc nàng thay đổi tên, Ecgberht hỏi nàng: “Tên của em và bí mật của em có quan hệ , chừng nào em cho ta bí mật của em?”

      Tần Phi Thường đối diện : “ có thể tự tìm kiếm đáp án.”

      Tốt nhất vĩnh viễn bảo trì lòng hiếu kỳ này.

      Tòa nhà Tần thị giờ là mấy năm trước mới dọn đến, cao hơn trăm tầng, do Tần Phi Thường tự mình tuyển chọn xây dựng, dưới lầu đào cái hồ nhân tạo rất lớn, hình dạng đều giống như đúc cái hồ trong trí nhớ của nàng, chỗ giống nhau là ở bên hồ nàng cho người trồng rất nhiều cây cối, tạo rừng cây có diện tích lớn.

      Đó vốn dĩ hẳn là nơi tuyệt hảo để giải sầu thưởng cảnh, nhưng bởi vì bên hồ trồng hoa hồng đỏ, đại bộ phận nhân viên công ty Tần thị cũng dám qua, đặc biệt là buổi tối.

      Nguyên nhân trong đó còn phải từ thời Tần thị chế tác trò chơi 《Trang Viên Hoa Hồng 》rất phổ biến kia, trong trò chơi hoa hồng đỏ mọc ra đôi mắt, là bóng ma tâm lý của thế hệ, sau đó công ty game Tần thị lại ra loạt game kinh dị, đều có nguyên tố mắt hoa hồng.

      Công ty game đó biểu tượng chính là đóa hoa hồng ở giữa có con mắt. Mọi người từ đây nhìn đến biểu tượng hoa hồng bởi vậy mà nghĩ đến game kinh dị, nghĩ đến loạt cảnh tượng bóng ma, khiến cho phải hai người gặp phải chứng sợ hãi hoa hồng.

      Theo thống kê, trò chơi này ngang trời xuất thế, doanh số bán hoa hồng giảm xuống rất nhiều.

      Đến Tần Phi Thường là đại lão bản cũng nghe đến, nhân viên nào đó trong công ty game của nàng tặng hoa hồng cho bạn , ở trong hoa giấu mắt giả, muốn cho bạn kinh hỉ, kết quả đương trường dọa khóc bạn , mất luôn người .

      Loại hoa hồng này tuy rằng biến thành bóng ma của rất nhiều người, nhưng toàn bộ nhân viên công ty Tần thị đều biết, Tần tổng bọn họ thích nhất chính là hoa hồng. Nếu thích, có khả năng dùng hoa hồng làm nhãn hiệu, mười năm như ngày chỉ dùng nước hoa mùi hoa hồng, còn ở bên hồ trồng nhiều hoa hồng như vậy.

      Đối với việc này Tần Phi Thường tỏ vẻ: “Ha.”

      ngắn lại, hồ nhân tạo và rừng cây bên cạnh tòa nhà Tần thị ban đêm có người khác. Chỉ có Tần tổng ngẫu nhiên cùng đối tượng của nàng xuất ở bên hồ.

      Ở Tần thị, Ecgberht là cái đề tài vi diệu.

      Bề ngoài là Boss trong trò chơi《Trang Viên Hoa Hồng》, bóng ma tâm lý của bộ phận người chơi, cũng là bạch nguyệt quang trong cảm nhận của đám người chơi liếm nhan khác.

      Bởi vì quá đẹp, trong trò chơi bị giết cũng rất khó chán ghét , ít người chơi trò chơi chính là vì ngắm Boss đẹp nhất trong truyền thuyết này.

      Người quen biết ràng lắm, người biết đều phát nhiều năm như vậy qua , vẫn là bộ dáng trong trò chơi kia, dường như vĩnh viễn già . Đối với dị thường của , ai dám nhắc tới, cũng ai có thể nhắc tới. Trừ liên quan đến trò chơi, cũng xuất trong tầm mắt đại chúng, biết tồn tại cũng chỉ có rất ít người, phần lớn đều là nhân viên Tần thị.

      “Mấy ngày nay sao nhìn thấy điện hạ?” Tòa nhà Tần thị, nhân viên lễ tân thấp giọng chuyện phiếm với đồng nghiệp.

      Đồng nghiệp ấy sắc mặt tái nhợt, có tinh thần mà trả lời, “Ừ.”

      làm sao vậy, sao có tinh thần, ngày thường phải nghe thấy đề tài về điện hạ liền kích động sao?”

      “Tôi cũng biết, hai ngày này cả người rét run, có thể là hai ngày nghỉ trước cùng bạn trai ra ngoài chơi, nghỉ ngơi tốt mới sinh bệnh.”

      Hai người , thấy từ cửa có người vào.

      A, là điện hạ! Hai người đều ánh mắt sáng lên, nhân viên lễ tân thân thể thoải mái cũng lên tinh thần bày ra gương mặt tươi cười.

      Mỹ thiếu niên trước nay nhìn các bỗng nhiên tới, tùy tay bắt cái, sau đó giống như kéo thứ gì vào thang máy.

      “Điện hạ vừa rồi làm gì?”

      lễ tân có cảm giác thoải mái kia ngạc nhiên, vuốt cánh tay và trán mình, “Hai ngày này tôi vẫn luôn cảm thấy thân thể thực lạnh, giờ đột nhiên hết lạnh?”

      hồi ức động tác vừa rồi của điện hạ ―― tay nhẫn mang đá quý thoảng qua ở trước mắt mình, “Tôi, tôi hình như hoa mắt? Vừa rồi, tôi nhìn thấy điện hạ bắt thứ gì từ người tôi?”

      ấy xong, hai nhìn nhau.

      Ecgberht kéo con u linh văn phòng Tần Phi Thường, ngoài văn phòng những bí thư nhìn thấy đều là vẻ mặt bình thường, sôi nổi cùng chào hỏi.

      Tần Phi Thường chỉ nhìn cái liền chú ý tới tư thế tay .

      bắt thứ gì?”

      Ecgberht ngồi vào vị trí chuyên chúc của , niết niết lại cục u linh tay kia, tạo thành quả cầu, “Ở trong công ty phát con u linh.”

      đặt quả cầu ở trước mắt mình, ngón tay chọc vào sọ não u linh, cười : “Nơi này là địa bàn của ta, lâu có u linh khác dám đến gần rồi.”

      Tần Phi Thường coi như nghe thấy, chờ chơi xong thứ kia, nàng mới ngẩng đầu hoạt động cổ tay chút, thuận tiện từ trong ngăn kéo lấy ra phần văn kiện.

      “Xem gần đây nhàm chán, mua thứ này cho .”

      Ecgberht cong chân đứng dậy qua, tùy ý cầm lấy văn kiện, “Thứ gì?”

      hòn đảo.” Tần Phi Thường bình đạm .

      Ecgberht: “……”

      Tần Phi Thường nhìn máy tính, : “Đảo Tomani, em mua. Em an bài xây lại, chính quyết định xây thành cái gì……”

      còn chưa dứt lời, nàng bị người từ phía sau ôm lấy, bên cổ đau xót. Ecgberht biết vì sao đột nhiên thực hung ác cắn cổ nàng.

      Bí thư gõ của vào nhìn cái tạo hình của bọn họ, bình tĩnh mà câu xin lỗi rồi lui ra ngoài đóng cửa lại.

      Tần Phi Thường: “…… Buông miệng.”

      Nàng phát Ecgberht tựa hồ thực cảm động.

      Nhưng mà ――

      , nàng mua đảo này, chủ yếu là hy vọng có thể nuôi u linh nhặt ven đường ở đảo, nuôi dưỡng ở nhà, mỗi ngày nàng trở về nhìn thấy trong nhà tán loạn u linh, giống như nhìn thấy sủng vật quấy rối.

      Hôm nay buổi tối, Tần Phi Thường ngủ rồi, phát mình xuất ở trong đại sảnh. Đúng, chính là cái đại sảnh quen thuộc ở phế tích lâu đài cổ.

      Bên cạnh còn có hơn bốn mươi người, bao gồm Lyon và Mandison, Tần Phi Thường nhìn vòng liền phát đây là những người năm đó bị nguyền rủa. Có tráng niên sớm trọc, có tráng niên béo phì, chỉ mơ hồ còn có bộ dáng năm đó.

      Qua mười năm an ổn, mọi người đột nhiên xuất ở cái đại sảnh quen mắt này, sau khi lấy lại tinh thần đều sợ hãi.

      Trước lúc bọn họ bắt đầu khóc thành tiếng, phế tích lâu đài cổ đột nhiên rực rỡ hẳn lên, trở nên như là trường hoa lệ long trọng của…… hôn lễ.

      Cánh hoa hồng màu trắng và màu đỏ từ đỉnh rót xuống, hai bên bàn bày đầy đồ ăn cùng rượu ngon. Gác chuông bên ngoài vang lên từng hồi, dương cầm đặt ở lầu hai cũng tự động tấu vang nhạc.

      Tần Phi Thường nhìn người mình, phải nàng mặc áo ngủ trước lúc vào giấc ngủ, là cái váy màu trắng, nếu nhận sai, là bộ mấy ngày trước Ecgberht xem trong quyển sách mẫu sản phẩm mới nhất mùa này.

      Cầm gậy chống màu bạc, mặc tây trang màu trắng, Ecgberht từ lầu hai xuống, với mọi người run bần bật: “Hoan nghênh tới tham gia hôn lễ của ta.”

      Mọi người: “???”

      Ecgberht: “Bất quá ta có thời gian chiêu đãi các ngươi, các ngươi tự tiện , chơi vui.”

      giống như năm đó bỏ qua mọi người, lập tức đến trước mặt Tần Phi Thường, dưới cái nhìn chăm chú khiếp sợ của những người khác, dắt nàng từ trong đám người ra tới cửa, nơi đó có con hắc mã dịu ngoan.

      Ecgberht đỡ nàng lên lưng ngựa, “Ta mang em ngắm hòn đảo này.”

      Tần Phi Thường thấy “Các tân khách” trợn mắt há hốc mồm, tựa như mộng du, nhớ tới tình cảnh lần đầu tiên vào tòa phế tích lâu đài cổ này, mạc danh cảm thấy trận buồn cười, thiếu chút nữa nhịn được cười ra tiếng.

      “Được rồi” Nàng đưa tay cho Ecgberht.

      ―― đây là đảo của .

      ―― đây là nơi ác mộng bắt đầu, cũng là nơi ác mộng kết thúc.

      (Chuyện xưa thứ tư xong )
      sabera.tran, A fang, Jenny Kún7 others thích bài này.

    3. Tiểu Ly 1111

      Tiểu Ly 1111 Well-Known Member

      Bài viết:
      422
      Được thích:
      500
      uhuhu kết luận đây là chuyện quăng đường hạng nặng nhiều nhất từ đầu tới giờ. Mong những chuyện sau cũng tiếp tục phát huy quá. Cơ mà còn mấy chuyện nữa nhỉ? :'( để cmt xong ra trang 1 coi lại hiuhiu
      Last edited: 17/6/21
      heavydizzyTôm Thỏ thích bài này.

    4. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chuyện thứ năm: Biển sâu rơi xuống
      01 Hải

      Barry đóng mạnh tủ đông lại, buồn bực mà chửi câu thô tục.

      “Đáng chết, sao lại thế này, qua ba ngày còn chưa đưa đồ ăn mới tới đây, chỉ dư lại chút đồ như vậy làm sao đủ, chẳng lẽ muốn chúng ta đói chết ở chỗ này sao!”

      mặc bộ quần áo lao động màu xanh biển, đến nhà ăn , thấy ngồi ở phía trước đài TV, ngửa đầu nghiêm túc xem các tin tức nhàm chán chiếu.

      Barry nhận ra, đây là nhân viên mới ba ngày trước vừa tới, là người Châu Á tóc đen mắt đen.

      giờ nhân chủng hỗn cư, đại bộ phận đều là con lai, từ gương mặt cùng với hình thể người đó mà đó là nhân chủng thuần Châu Á tương đối hiếm thấy, rất có khả năng đến từ khu 6 có nhiều người Châu Á nhất.

      nhớ ta hình như gọi là ――

      “Tần Mẫn?” Barry hô tiếng, thấy người nọ dừng trong chốc lát mới quay đầu nhìn về phía , hình như chưa kịp phản ứng lại là gọi mình.

      gọi tôi?” Tần Minh Hoàng cười .

      Thân thể này thẻ chứng minh viết tên là Tần Mẫn, sao lại bị lão ca này gọi lên giống như là “Thanh minh”, nghe vào quá may mắn.

      Barry cảm thấy có chút kỳ quái, người này lúc trước nhìn qua là nhát gan sợ phiền phức, vào nơi này giống như con chuột luôn muốn giấu mình , người khác chuyện ta cũng hé răng.

      Nhưng giờ, ta thoải mái hào phóng chuyện với , thậm chí còn cười với ―― là gặp quỷ.

      Bỏ qua cổ quái ở đáy lòng, Barry nhớ tới tình huống ổn giờ, cũng có tâm tư tìm tòi nghiên cứu biến hóa của ta, biểu tình trở nên bực bội. ngồi xuống vị trí bên cạnh, gác chân lên bàn cơm phân phó, “, làm đồ ăn cho tôi.”

      Dựa theo tính cách và thói quen của người này, phỏng chừng ngày thường chỉ yên lặng cúi đầu vào phòng bếp bận rộn. Nhưng hôm nay, ấy giống như thay đổi, ngồi tại chỗ động đậy, còn kỳ quái hỏi : “Tôi là đầu bếp ở nơi này?”

      đương nhiên phải đầu bếp nơi này, nhưng cũng chỉ có thể sai sử .

      Barry lông mày nháy mắt dựng lên, “ trào phúng tôi?!”

      Tần Minh Hoàng thề, nàng muốn trào phúng, cũng chuẩn bị chọc lão ca này tức giận, nàng mới vừa tỉnh lại bao lâu, có ký ức của thân thể này, còn chưa làm ràng tại là tình huống thế nào, nỗ lực quan sát hoàn cảnh, vừa rồi câu kia thuần túy là nghi vấn bình thường.

      Nhưng Barry bởi vì thái độ của nàng mà mắng, “Con khỉ lùn đáng chết từ khu 6 này, đồ heo lười biếng ……”

      Tần Minh Hoàng: “Hừ, nghe xem.” Coi như cứng đầu.

      Lúc nàng suy xét có nên để lão ca của tổ bảo vệ này kiến thức chút công phu của Tần thị hay , nhà ăn lại tới hai người nữa. nam nữ, nhão nhão dính dính, nhìn như là tình nhân, trong đó gã đàn ông làn da hơi đen, thân hình cao lớn, so với Barry còn cao hơn cái đầu.

      Nhìn thấy bọn họ, Barry mới trừng mắt nhìn Tần Minh Hoàng, dừng chửi rủa trong miệng.

      Người phụ nữ làn da mật sắc, trước đột sau kiều, nhìn qua là vừa ngủ dậy. Ừ, chỗ này cái từ ngủ là động từ.

      “Lệ Hi, làm đầu bếp mà thức dậy cũng quá muộn, tôi sắp chết đói.” Barry oán giận , ngữ khí so với vừa rồi với Tần Minh Hoàng khá hơn nhiều.

      “Sắp chết đói cũng biết tự làm sao!” Lệ Hi tức giận .

      ta ở chỗ này kiêm nhiệm đầu bếp và hậu cần, nhưng gần đây loạn như vậy, cái căn cứ này cũng ai quản, toàn bộ căn cứ hết chỉ còn lại có bốn người bọn họ, ta đương nhiên là có thể lười biếng lười biếng. Chính Barry lúc làm đều là ngủ ngon, lười rửa sạch hồ nước, còn biết xấu hổ ta.

      Barry trong miệng lẩm bẩm câu chửi, lại dám ra miệng để bị Lệ Hi nghe thấy, nêu , gã Lôi cao lớn đó khẳng định muốn đánh trận với , vì thế lòng tràn đầy lửa giận chỉ có thể phát tiết ở chỗ Tần Minh Hoàng yếu nhất, lại lần nữa lấy đôi mắt trừng nàng.

      Tần Minh Hoàng lo để ý đến , nàng vội vàng xem TV.

      Trong TV phát chính là nghiên cứu mới nhất về “ Hải” ―― thế giới này khiến cho Tần Minh Hoàng cảm thấy thể tưởng tượng được là ở chỗ này.

      Thế nhưng xuất biển trôi nổi ở trời!

      Hải ước chừng xuất vào ba tháng trước, nó giống như mây đột nhiên xuất trung, nước biển màu lam rộng lớn thay thế tầng mây, phủ bóng phía mặt đất.

      Ban đầu lúc Hải xuất , từ mặt đất phái máy trinh sát đến điều tra.

      Nghe mảnh Hải này diện tích ước chừng hơn 500 vạn km vuông, bởi vì ở trung, nó có rất nhiều chỗ dày mỏng đồng nhất, chỗ sâu nhất hoặc là dày nhất khoảng 5000 m, chỗ mỏng nhất chính là bên rìa, thậm chí chỉ có mấy mét, ánh mặt trời có thể xuyên qua bên rìa chiếu xuống. Từ mặt đất nhìn lên bầu trời, bên rìa Hải giống như vòng quang mang màu lục lam.

      mặt đất nơi có người cư trú được phân chia thành 120 khu vực, những nơi còn lại chính là khu người. Ban đầu lúc Hải xuất là ở phía khu người, nhưng nó lại di động, trong ba tháng này vẫn luôn chậm rãi di động, giờ sắp tiếp cận gần bên khu 120, 119 và 118.

      Tần Minh Hoàng mới vừa tỉnh lại liền xem xét ít tin tức và bút ký linh tinh mà thân thể này để lại trong phòng. ràng giờ nàng ở nơi này là “Căn cứ nghiên cứu sinh vật biển xx” ở khu 118.

      Nàng vừa ra cửa phòng, liếc mắt cái nhìn thấy nơi xa chân trời là hình dáng Hải, bị hoảng sợ, tìm được nhà ăn , mở TV ra nghe lát xong mới làm ràng tình huống.

      Thế giới này cũng quá thần kỳ, Hải này là cái gì đột nhiên xuất , quả thực như là đề tài phim tận thế.

      chỉ nàng là “Du khách” từ thế giới ngoại lai nghĩ như vậy, Hải vừa xuất liền mang đến cho mọi người thế giới này khủng hoảng lớn, xuất loạt luận điệu xôn xao về “Tận thế”.

      Sau đó mọi người khủng hoảng rồi khủng hoảng, ba tháng qua , cái gì cũng chưa phát sinh, vì thế nên làm cái gì lại làm cái ấy, tận thế trong tưởng tượng vẫn luôn tới, mọi người cũng vẫn phải làm việc, kiếm tiền, ăn cơm.

      Nhưng mà Hải này ngừng di động, từ từ tới gần khu vực nhân loại sinh hoạt, thực mang cho ba khu áp lực cực lớn.

      Ai cũng biết thế nào, mặt đất nháy mắt sắp phải biến thành đại dương mênh mông.

      Dù nó rơi xuống, vẫn luôn treo đỉnh đầu chịu , mặt trời chiếu được xuống dưới, khu vực bị bao phủ đều sắp chết sạch cây cối.

      Đối với mảnh Hải này, hoạt động thăm dò vẫn luôn tiến triển chậm chạp, tất cả mọi người biết nó mang đến nguy hiểm nào, mọi người đoán tới đoán mới dễ gây ra khủng hoảng nhất.

      Nguyên vẹn hiểu biết xong giả thiết thế giới cùng với vị trí hoàn cảnh trước mắt, Tần Minh Hoàng cuối cùng hiểu ra lão ca Barry tổ bảo vệ kia đến tột cùng vì sao táo bạo bất an.

      Bởi vì Hải tới gần, trong căn cứ nghiên cứu sinh vật biển quá chính quy lại quy mô này của bọn họ, số lượng nhân viên giảm dần gần hết, cuối cùng chỉ còn lại vài người.

      Barry bọn họ đương nhiên cũng muốn chạy, nhưng người phụ trách muốn, tiến hành chuyện cùng bọn họ xong, trả thêm số tiền lương lớn, lúc này mới giữ được người lại.

      Tần Minh Hoàng từ bút ký nguyên thân lưu lại mới biết được, ba ngày trước nàng tới đây, người phụ trách căn cứ cho nàng tiền lương phong phú, cho nên nàng mới tới. Tần Minh Hoàng lấy giác quan thứ sáu của mình ra thề, nguyên thân tuyệt đối là bị lừa đến.

      Cũng bắt đầu từ ba ngày trước khi nguyên thân đến, cái căn cứ nho này bị phong tỏa hoàn toàn. Theo người phụ trách là vì bảo đảm an toàn cho bọn họ, nhưng Tần Minh Hoàng cảm thấy, có thể là ông ta sợ mấy nhân viên còn lại này chạy trốn.

      giờ bốn người họ bị nhốt ở nơi này, bên ngoài tin tức gì cũng có, người phụ trách liên hệ được, ba ngày trước đưa đồ ăn hàng ngày cũng ai đưa…… Đối mặt với tình huống như vậy, mấy người ngồi tâm tình ai cũng đều tốt nổi.

      Trừ Tần Minh Hoàng, tại nàng tràn ngập tò mò với thế giới này và Hải.

      Nàng rất ràng, mình lấy thân phận khác thức tỉnh ở thế giới xa lạ, khẳng định là bởi vì chết ở thế giới cũ. Phi cơ rủi ro có thể chết sao, tự nhiên nhặt cái mệnh sống thêm lần, đương nhiên đáng giá cao hứng.

      Lúc ấy máy bay còn có vài người Tần gia, nàng biết trừ Tần Minh Hồi cùng với nàng đều là thị nữ, còn có Tần Phi Thường vân vân…… chừng nàng còn có thể ở thế giới này tìm được những người khác.

      Khẩu vị rất tốt mà ăn xong đồ ăn Lệ Hi ứng phó làm ra, nghe họ oán giận trong tủ đông, đồ ăn dư lại nhiều lắm, lại oán giận người phụ trách liên lạc được, Tần Minh Hoàng lo tự mình thu thập mâm của mình, rời nhà ăn bộ khắp nơi.

      Thăm dò thế giới mới, bắt đầu từ xung quanh mình.

      Nàng dạo qua vòng, đầu tiên phát vấn đề. Vây quanh căn cứ là tường cao, là cao quá mức, bên còn quấn hàng rào điện và thiết bị, dường như chuyên để phòng bị người khác trèo tường. Cửa cũng vậy, cửa sắt lớn đóng chặt, cái cửa như bị rỉ sét đẩy thế nào cũng mở. Khoa trương như vậy, biết còn tưởng rằng đây là căn cứ quân .

      So sánh với phòng vệ nghiêm mật, bên trong căn cứ nhưng lại đơn sơ. Tổng cộng chỉ có hai tòa nhà, tòa lớn bên trong đặt chút thiết bị lung tung rối loạn và thiết bị cũ nhìn hiểu, tòa khác chính là ký túc xá, phân nửa trống rỗng.

      Trừ cái này ra, là hồ nước trong nhà diện tích lớn nhất cùng với mấy cái hồ nước bên ngoài, còn có cái hầm chứa đá lớn bên cạnh cái hồ trong nhà. Tần Minh Hoàng mở hầm chứa đá ra nhìn, bên trong có rất nhiều cá, hẳn là thức ăn cho sinh vật trong hồ.

      Cắt xén nghiêm trọng a, chỗ cá này cơ bản là động đến, phỏng chừng Barry bọn họ vài ngày cho ăn…… Trong nước nuôi cái gì, phải là bị chết đói ?

      Hồ nước diện tích rất lớn, nhưng căn cứ này nơi chốn đều lộ ra cũ nát, đơn sơ keo kiệt. Cho nên rốt cuộc là căn cứ nghiên cứu sinh vật biển bất chính quy gì?

      Còn có, sinh vật biển trong căn cứ đâu? Nàng vòng cũng nhìn thấy cái gì tồn tại trong nước?

      Đương nhiên cũng có khả năng là do nước trong ao quá đục, dù sao Tần Minh Hoàng dạo qua vòng, con cá sống cũng chưa thấy.

      Hồ nước trong nhà và hồ nước bên ngoài có thể liên thông, ngày thường vẫn ngăn lại, Tần Minh Hoàng thấy cái khóa giữa hồ.

      Bên ngoài còn tốt, ít nhất có thể thông khí tán vị, nước ao xanh lè giống như sinh trưởng rất nhiều tảo, nhưng trong nhà, vừa vào, mùi vị kia quả thực có thể hun cho người ta nửa đời sau đều muốn ăn hải sản.

      đến bên cạnh cái ao trong nhà, Tần Minh Hoàng ngồi xổm xuống nhìn làn nước vẩn đục tản ra mùi thối này, tự hỏi Barry và người tên Lôi kia rốt cuộc bao nhiêu lâu tử tế rửa sạch hồ nước, thay nước, mới làm nơi này nát thành như thế.

      Phía sau vang lên tiếng bước chân nhàng, có người lặng lẽ tới đây. Tần Minh Hoàng lông mày nhướn lên coi như phát , chờ đến phía sau người nọ giơ chân đá tới, nàng xoay người cái tránh .

      “A!” Đá vào chỗ trống, thân hình Barry ổn, Tần Minh Hoàng thấy thế vội vàng hỗ trợ , vươn mũi chân đá vào mông, giúp rơi vào nước hồ vẩn đục tanh tưởi.

      “Rầm ――”

      Barry từ trong nước toát ra, tức muốn hộc máu mà bám vào thành hồ bên cạnh. Tần Minh Hoàng lui về phía sau tránh nước ao vẩy ra, làm bộ làm tịch che miệng a tiếng, “A, sao chứ, vừa rồi là làm tôi sợ muốn chết, sao đột nhiên lại rớt vào trong nước!”

      “Mày tiện nhân này, là mày cố ý đẩy tao xuống!” Barry , ho khan hai tiếng nhổ nước trong miệng ra, bị mùi lạ đó kích thích đến buồn nôn, ngừng trợn trắng mắt.

      Tần Minh Hoàng mặt tươi cười cũng lười che giấu, nghe vừa nôn vừa chửi bới sạch , trực tiếp lại nhấc chân đá về trong ao.

      “Ha ha ha ha lão huynh cũng quá khôi hài, mẹ kiếp, thối ha ha ha ha!”

      Nàng cười cười, đột nhiên chỉ vào nước phía sau Barry, kinh hãi, “A, trong nước có quái vật!”

      Barry sắc mặt đại biến, ngã lộn nhào từ trong ao bò dậy, đường chạy như điên ra cửa chính, nửa đường cái trơn ngã vừa quỳ vưa hơn 3 mét, bò dậy rồi cũng quay đầu lại tiếp tục chạy.

      Tần Minh Hoàng: “…… phải đâu lão huynh, tôi thuận miệng lừa gạt, đến mức dọa thành như vậy sao.”

      Nàng nhìn vệt nước mặt đất tản ra mùi lạ, tấm tắc hai tiếng, cũng theo ra ngoài.

      Cửa bị đóng lại, trong hồ vẩn đục lớn, lên bóng dáng màu đen giống cụm hoa tản ra ở trong nước.
      sabera.tran, A fang, Jenny Kún7 others thích bài này.

    5. Mãi yêu editor

      Mãi yêu editor Active Member

      Bài viết:
      170
      Được thích:
      207
      Chào mừng nàng trở lại
      Hehe
      Nàng là lý do ngày nào ta cũng vào Cung ngắm xem có gì mới . ngờ lần này nhanh được gặp nàng thế.
      Hí hí
      nàng nhiều
      heavydizzy thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :