1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nhóm tiên sinh kỳ quái - Phù Hoa (hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu Ly 1111

      Tiểu Ly 1111 Well-Known Member

      Bài viết:
      422
      Được thích:
      500
      ố ồ. Hình như truyện này là truyện kinh dị nhất trong mấy truyện từ đầu tới giờ nhỉ :-?
      heavydizzy thích bài này.

    2. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      06 Bộ xương khô

      “Lonso gạt tôi, cậu ấy thoát khỏi nguyền rủa! Cậu ấy tránh thoát!” Andy , bỗng nhiên bắt lấy vai Tần Phi Thường, kích động mà : “Là bà nội làm, bà ấy là linh môi lợi hại đúng , bà ấy có thể giúp Lonso thoát khỏi nguyền rủa, cũng có thể giúp tôi!”

      “Ô ô ô ô! còn kịp rồi, tôi vào cái nơi đáng chết này, tôi muốn trở về, tôi phải về ô ô ô ô!” Andy nhìn qua giống như sắp điên rồi, đợi Tần Phi Thường động thủ xốc lên, liền buông nàng ra, dựa vào tường gắt gao túm lấy tóc mình, nức nở khóc thút thít.

      Tuy rằng là thiếu niên xã hội bất lương, nhưng lúc này lại co ở đó khóc đến giống con chó đáng thương.

      Những người trẻ tuổi này năng lực thừa nhận quá kém. Tần Phi Thường nghĩ, đây đại khái chính là kết quả của sinh hoạt trôi chảy, nuôi trong nhà kính.

      Hơn nữa cậu trai tên là Andy này cũng nghĩ nếu thoát khỏi nguyền rủa dễ dàng như vậy, cũng cần thiết hy sinh cháu đổi lấy cháu trai, tùy tiện tìm những người khác là được, hiển nhiên muốn thoát khỏi nguyền rủa là có điều kiện.

      “A ―― ta hơi thở nguyền rủa của quá bình thường, nguyên lai là như thế này sao.” Lông mi cong dài của Ecgberht chớp chớp, trong mắt ánh sáng vụn , kéo tay Tần Phi Thường lên, đặt ở trước mắt mình cẩn thận ngắm nghĩa.

      Đường cong màu đen hỗn độn đại biểu cho đồ án nguyền rủa, bị nhìn chăm chú trở nên nóng rực.

      Môi màu đỏ mềm mại như có như mà cọ lên đồ án, môi Ecgberht treo ở cổ tay Tần Phi Thường, đôi mắt nghiêng nghiêng mà nhìn về phía nàng, góc độ này có vẻ đặc biệt mỹ diễm động lòng người, vượt qua giới hạn nam nữ. Thanh êm tai, như ngâm ca hát khúc, “ ai có thể thoát được nguyền rủa của ta.”

      Tần Phi Thường mắt lạnh nhìn, rút tay mình về hỏi: “Cho nên, cậu làm cho người bị nguyền rủa nguyên bản tới thay đổi với tôi sao?”

      Ecgberht phụt cười, tóc dài lắc lư dựa vào người nàng, “Ha ha ha ~ sao lại nghĩ như vậy. Các ngươi làm ra chuyện khiến ta cao hứng, muốn trốn tránh nguyền rủa của ta, đương nhiên phải trả giá lớn.”

      “Cho nên các ngươi đều phải ―― bị nguyền rủa.” Ngữ khí từ tự nhiên trở nên trầm.

      là đồ biến thái biến sắc mặt siêu nhanh. Tần Phi Thường sớm đoán được có tốt lành như vậy, cũng ôm ảo tưởng gì, tiếp tục : “Nếu như vậy, bằng bây giờ để cho ấy tời cùng tôi.”

      Ecgberht nghiêng nghiêng đầu, từ người nàng đứng dậy, chống cằm, “ thử năng lực của ta?”

      “Các người…… có ý tứ gì?” phát điên trận, Andy nghe bọn họ chuyện, càng nghe càng cảm thấy đúng, hoang mang nhìn Ecgberht, “Cậu , cậu nguyền rủa?”

      Ecgberht chăm chú nhìn Andy kinh sợ bất an, đồng dạng lộ ra cái cười, “Đúng a, ta nguyền rủa.”

      Andy cũng theo đó cứng đờ mà cười cười, bất an nhìn về phía Tần Phi Thường “Cậu ấy đùa , đều lúc này sao các người còn đùa.”

      Tần Phi Thường gì, nàng am hiểu an ủi người khác. Nếu lúc này nàng trả lời, sợ Andy lập tức bị dọa điên.

      Andy nhìn hai bọn họ, bỗng nhiên như gặp quỷ, từ mặt đất bò dậy, té ngã lộn nhào rời xa khỏi bọn họ.

      lúc này, cửa chính giáo đường lần thứ hai bị mở ra, người tới khẳng định : “Đây là giáo đường, giáo đường có khả năng có quỷ hồn, những đồ vật dơ bẩn cũng vào được, chúng ta chỉ cần tránh ở giáo đường tốt rồi……”

      “A ――!!!” còn chưa dứt lời, kết thúc liền biến thành thét chói tai.

      Người vào trước hết thấy trong giáo đường có trăm bộ xương khô tĩnh tọa, thiếu chút nữa còn bị dọa điên tại chỗ.

      Andy lúc này phản ứng ra rất nhanh, lại lần nữa bò dậy, nghiêng ngả lảo đảo mà nhằm phía cửa chính, muốn thoát khỏi nơi này.

      Nhưng đột nhiên xuất làm mấy người kia đều bị dọa đến, toàn trường lập tức trở nên lộn xộn.

      “Tránh ra! Tránh ra! Để tôi ra ngoài!” Andy xô đẩy vài người ở cửa, vất vả chạy đến bên cửa chính, mắt thấy sắp bước ra, đột nhiên, hai cánh cửa tính là dày nặng loảng xoảng tiếng đóng lại, vừa lúc kẹp thành hai nửa, kẹt cửa tức khắc tràn ra chút tơ hồng.

      Ngửi được mùi máu tươi, những bộ xương khô chỉ ngồi ở ghế động động cái đầu xôn xao lên. Chúng nó đồng thời đứng lên, mặc quần áo lam lũ, khung xương cọ xát phát ra thanh kẽo kẹt kẽo kẹt, vây quanh mấy người bị chặn ở cửa.

      Mấy người phản ứng kịp, trơ mắt nhìn những bộ xương khô vây lại đây, rốt cuộc bất chấp thi thể cùng vết máu cạnh cửa, nhào lên dùng sức chụp đánh cửa chính, nhưng cái cửa chút sứt mẻ, chặt chẽ mà nhốt bọn họ ở cái lồng sắt này.

      Có người chạy vào trong giáo đường, tránh các bộ xương khô truy đuổi, trường hợp lập tức biến thành trò chơi mèo đuổi chuốt. Chỉ là trò chơi này ai cảm thấy thú vị, chỉ có cảm xúc khủng bố và nôn nóng lan tràn.

      Bọn họ phí công mà tìm kiếm nơi trốn tránh, lại tuyệt vọng mà bị những bộ xương khô biết mệt mỏi còn có số lượng đông đảo đó bắt được, cuối cùng bị chúng nó sống sờ sờ cắn chết.

      Thi thể rách tung toé nằm mặt đất, qua lúc, lại bò dậy, theo những bộ xương khô lang thang có mục tiêu đó, đồng loạt ngồi vào ghế, biến thành tín đồ cầu nguyện.

      Hỗn loạn hết sức, ở trong giáo đường Tần Phi Thường đương nhiên cũng chịu công kích, chỉ là từ lúc các bộ xương khô bắt đầu xôn xao nàng có phán đoán, lúc hỗn loạn bắt đầu, nàng kéo Ecgberht sang ―― nhìn như là muốn mang theo cùng nhau chạy trốn, kỳ là dùng làm tấm chắn.

      gia hỏa phải người như vậy, dùng để làm tấm chắn vẫn khá hữu dụng, như nàng suy nghĩ, những bộ xương khô này căn bản thương tổn Ecgberht.

      Nàng lôi kéo Ecgberht trốn đến kẽ hở cửa pha lê, hỏi : “Cậu thích giáo đường này sao?”

      Ecgberht nhìn những người hoảng loạn bị bộ xương khô gặm đầu, tiếng thét chói tai quanh quẩn ở trong giáo đường trống trải ngừng vang vọng, như thưởng thức nhạc kịch, tâm tình sung sướng mà thuận miệng trả lời: “ thích.”

      “Tốt.” Tần Phi Thường nâng lên tượng thần vừa rồi nhặt được ở trong góc coi như vũ khí, nện mạnh lên cửa kính. Cửa kính xinh đẹp theo tiếng vỡ vụn.

      Tiếng pha lê vỡ vụn đặc biệt ràng, át tiếng người la hét, hấp dẫn lực chú ý. Người còn sống thấy Tần Phi Thường đập vỡ cửa kính, giãy giụa chạy tới.

      Trước khi bọn họ dắt những bộ xương khô tụ tập lại đây, Tần Phi Thường từ cửa kính bị phá vỡ chạy thoát ra ngoài.

      Vận mệnh bọn họ như thế nào, Tần Phi Thường lắm, nhưng gia hỏa xấu xa nhất theo nàng cùng rời khỏi giáo đường.

      đập vỡ cửa sổ giáo đường.” Ecgberht .

      phải cậu thích giáo đường sao?” Tần Phi Thường hỏi lại. Vậy nàng đập vỡ hẳn là kích phát điều kiện tử vong của .

      “Cho nên ta cũng trách .” Ecgberht hồn tan mà theo phía sau nàng. Giết nhiều người như vậy xong, hoàn toàn còn che dấu mình dị thường và điên cuồng.

      Dựa theo thói quen từ trước, ở lại nơi tử vong quan khán phản ứng của những người đó trước khi chết, nhưng xem nhiều năm như vậy, phát người trước khi chết cơ hồ đều có bộ dáng giống nhau như đúc, bắt đầu cảm thấy phiền chán, còn bằng nhìn có vẻ bình thường lại phản ứng cực nhanh này.

      Thống khổ làm sao thú vị hơn giãy giụa, nhưng mà đáng tiếc cho tới nay, người vào nơi tĩnh mịch thú vị này cũng đều giãy giụa nhiều.

      Rời khỏi giáo đường, bước chân Tần Phi Thường chậm lại. Nàng thay đổi phương hướng, bắt đầu thăm dò những nơi mình còn chưa qua. Trong lòng nàng ràng ở nơi này kết cục hẳn là phải chết, nhưng nàng quen từ bỏ quá sớm, vẫn cứ muốn thăm dò ràng nơi này.

      ngang qua gần đại sảnh yến hội, ở ven đường nàng nhìn thấy thi thể, bụng thi thể hơi phồng, bên miệng có máu, quanh đó còn có mảnh kinh ho ra. Đây là người đầu tiên đêm qua ăn những đồ ăn bàn. Có thể nhìn ra được, ấy từ sảnh yến hội chạy ra, vào nơi này, phun ra những mảnh pha lê đó, trong lúc đó trải qua thống khổ đến thế nào.

      Tần Phi Thường trầm mặc lát, bước chân vẫn cứ ngừng, tiếp tục về phía trước.

      “Tổng cộng hơn năm mươi người, giờ sắp chết hết rồi.”

      Ecgberht duỗi tay chạm chạm hoa hồng kiều diễm ven đường, “Xác sai biệt lắm, còn dư lại bốn người…… À, tại là ba.”

      .

      khát đến thể chịu đựng được, lại bất chấp dáng vẻ ưu nhã và chú ý cái gì, nam thanh niên diện mạo tuấn lãng chật vật mà vốc nước trong ao lên uống ngụm, giảm bớt cổ họng khát khô cơ hồ bốc khói.

      Chỉ là, mát lạnh qua , từ trong cổ họng sinh ra ngứa ngày, ngứa càng ngày càng nghiêm trọng, làm nhịn được gãi yết hầu. Quá ngứa, hận thể cho ngón tay vào.

      “Ô…… ọe……” bóp cổ mình, thể khống chế mà mở miệng ra đến lớn nhất, cuồn cuộn ngừng phun ra bãi nước trong. Thân thể bằng mắt thường có thể thấy được trở nên khô quắt, theo nôn mửa mất toàn bộ lượng nước.

      Nước đó thực nhanh thấm vào đất, bị dây leo và hoa hồng chung quanh hấp thu, chỉ còn lại khối thi thể khô quắt thấy nguyên trạng ngã mặt đất.

      Tần Phi Thường qua đó, thấy màn này, đồng thời cũng nghe thấy phía sau Ecgberht đếm tiếp: “Hai.”

      về phía trước, tới vườn hoa hồng khổng lồ, hoa hồng xanh um tươi tốt cơ hồ sắp mọc thành mê cung. Những cây hoa đó vốn nên hình dáng mảnh mai, lại mọc rào rạt, cành khô và lá cây cũng lớn thành dáng vẻ dữ tợn hung ác, duy chỉ hoa cành vẫn nở, vẫn nhu nhược diễm lệ ―― giống như là cảm giác Ecgberht mang cho người ta.

      Tần Phi Thường trực giác cảm thấy nơi này có lẽ có chút đồ vật đặc biệt. Trực giác của người Tần gia thường thường là đúng, bởi vì phía sau loại “trực giác” thể hiểu này, thường thường đến từ chính chỉ dẫn tiếng động của lão tổ tông Thị Thần của bọn họ. Tuy rằng nàng tới thế giới khác, nhưng nàng vẫn cứ nguyện ý tin tưởng trực giác như vậy.

      muốn vào?”

      Ecgberht hỏi câu này giống mà như giả, với có vẻ là làm điều thừa. Tần Phi Thường vốn cũng phải mười phần xác định, vì đột nhiên ra tiếng dò hỏi, mới xác định nơi này có thứ đặc thù.

      “Nơi này chính là rất nguy hiểm, chừng vào chết.” Ecgberht nghe tựa hồ rất là suy nghĩ vì nàng, nhưng trong ánh mắt quang mang ác liệt hề che dấu.

      Tần Phi Thường chỉ lần cảm thấy vật xinh đẹp này thiếu giáo huấn, nàng cũng để ý vào vườn hoa hồng bụi gai mọc thành cụm. Ecgberht dừng ở bên ngoài, theo nàng cùng vào. Nhưng sau khi Tần Phi Thường vào, chậm rãi : “.”

      @Tiểu Ly 1111 cũng ko kinh dị lắm đâu
      sabera.tran, A fang, Jenny Kún6 others thích bài này.

    3. Tiểu Ly 1111

      Tiểu Ly 1111 Well-Known Member

      Bài viết:
      422
      Được thích:
      500
      lôi cuốn ghê nơi luôn ó~~~
      heavydizzy thích bài này.

    4. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      07 Vườn hoa hồng

      Tần Phi Thường nghe thấy chữ “” đó, nhưng nàng còn lo âu như ban đầu.

      Nàng đoán được ở chỗ này tử vong lần chỉ sợ cũng phải là kết thúc. Cái nguyền rủa này chỉ vừa mới bắt đầu. giờ nàng nên làm, chính là thăm dò trước toàn bộ dị thường nơi này, sau đó tiến hành phân tích, làm chuẩn bị cho những khả năng phát sinh sau này.

      Hoa hồng trong vườn mọc lên rất nhiều gai, đụng phải là có thể dễ dàng vẽ ra vết máu ở người. Phát ra chúng nó chậm rãi động đậy, Tần Phi Thường liền biết mình phải chết ở chỗ này.

      Là cách chết ổn. Nhưng tử vong hẳn là có giá trị, nàng muốn trước khi tử vong tới được chỗ sâu trong vườn hoa hồng.

      Nàng chạy như điên, bóng dáng thấp thoáng ở dưới cành hoa hồng, như là bức tranh trang trí bị đóng khung vào trong khung kính.

      Ecgberht cũng đường có bụi gai nở đầy hoa hồng, bất quá khi qua, toàn bộ gai đều tránh , tất cả hoa đều ôn thuần rũ ở bên người . Nếu bỏ qua những con mắt chuyển động ục ục trong nhụy hoa, đây hẳn tương đương là hình ảnh mỹ lệ.

      Xuyên qua con mắt chỗ nào có, Ecgberht có thể thấy nhất cử nhất động của Tần Phi Thường, nếu muốn, có thể lập tức làm bụi gai chung quanh xuyên qua thân hình này, giết chết nàng ở chỗ này.

      Chỉ là, có chút do dự, lúc này đây những người này bị chết quá nhanh, có lẽ nên cho người sống sót cuối cùng này chút thời gian, để nàng lại chơi cùng trong chốc lát.

      Được rồi, vậy lại cho nàng chốc lát ―― để nhìn xem mặt người cuối cùng này lộ ra biểu tình thất vọng cam lòng.

      .

      Tần Phi Thường mặc sơ mi trắng, đó lộ ra từng vệt huyết sắc, mặt cĩng có vết xước tràn ra từng giọt huyết châu.

      Vườn hoa hồng này diện tích rất lớn, con đường hỗn độn, dễ bị lạc đường. Bất quá Tần Phi Thường lại vô cùng am hiểu ghi nhớ và phân tích, cảm giác phương hướng cũng tuyệt hảo, bởi vậy trước khi kiệt lực, nàng thành công xông qua những bụi gai dày, tới chỗ sâu trong vườn hoa hồng.

      Nàng cho rằng mình chết ở đường, nhưng những bụi gai đó cũng phải thực nghiêm túc công kích nàng, chúng nó chỉ giống như trêu đùa, ở người nàng làm ra ít vết thương, lại dường như cũng để nàng vào mắt, vui đùa nàng, xua đuổi nàng, cho nàng qua.

      Như vậy so với ngăn trở nàng, giết chết nàng ở giữa đường còn làm nàng cảm thấy tức giận hơn.

      Làm người tuổi trẻ xuất sắc trong thế hệ Tần thị, làm người lãnh đạo đại biểu cho Tần thị Du Châu giao lưu cùng các châu khác, lâu nàng bị ai trêu chọc như vậy. Tuy rằng mặt biểu lộ ra phẫn nộ, nhưng dưới mắt kính, trong ánh mắt Tần Phi Thường tràn đầy lạnh lẹo.

      Ở trung tâm chỗ sâu trong vườn hoa hồng, nàng gặp được bức tượng điêu khắc thánh mẫu dị thường sinh động, bức tượng thánh mẫu này chính là đồ vật đặc thù duy nhất ở nơi này.

      Mà Ecgberht ngồi ở cánh tay nâng lên của bức tượng thánh mẫu, người khoác vải dài đỏ sậm quanh co khúc khuỷu rũ xuống. dường như chờ đợi hồi lâu, có chút kiên nhẫn mà dùng chân khảy hoa hồng đỏ tươi phía dưới tượng.

      Thấy nàng chật vật mà tới nơi này như thế, Ecgberht cười lớn vỗ cánh tay tượng thánh mẫu, bức tượng chậm rãi động đậy, buông ra, liền dẫm lên hoa hồng đến trước mặt Tần Phi Thường, hứng thú bừng bừng hỏi nàng: “Thế nào, có phải cho rằng trong vườn hoa hồng có cái gì đặc thù hay ? Kỳ , nơi này cái gì cũng có, kinh hỉ sao!”

      cố ý chờ ở nơi này, chính là vì nhìn nàng trăm cay ngàn đắng đến đây, kết quả cái gì cũng thấy.

      là người thông minh, đoán được rất nhiều điều, chính là ta cũng thích nhất nhìn người thông minh bị tuyệt vọng, đoán sai.” Ác ma Ecgberht phát ra tiếng .

      Tần Phi Thường tại tình huống mười phần ổn, thân thể nàng suy yếu, sức cùng lực kiệt, bởi vì mất máu và mất nước quá nhiều mà trước mắt biến thành màu đen.

      Tính tình nàng kỳ tồi, từ trước ở Tần thị cũng hay tức giận, chỉ vào lúc công tác nhìn qua nghiêm túc lạnh nhạt chút. Rốt cuộc công tác bận rộn đến thời gian nghỉ ngơi còn có, nàng lại quản đống người, ai cũng thể mãi duy trì vẻ mặt tươi cười. Bất quá tại, bên tai nghe tiếng cười của thiếu niên mang theo ác ý, nàng lại khó được cảm giác mình bùng nổ tức giận.

      Nàng vươn tay, hung hăng túm chặt mảnh vải dài đỏ sậm người Ecgberht, dùng trọng lượng thân thể áp đảo mặt đất.

      Ecgberht hiển nhiên đặt nàng ở trong mắt, ngã mặt đất cũng giãy giụa, chỉ dùng biểu tình hồn nhiên kia thản nhiên : “Thế nào, muốn giết ta sao, đáng tiếc làm được……”

      Tần Phi Thường túm lấy tóc dài màu đen hơn xoăn của Ecgberht, kéo về phía trước, cúi người cắn mạnh vào môi .

      Ecgberht biểu tình cứng đờ, khó được mà lộ ra chút thần sắc kinh ngạc.

      ngửa mặt ngã mặt đất, tóc tán đầy đất, sau lưng đều là hoa hồng đỏ bị áp lên, vừa ngước mắt là có thể thấy ngườ phụ nữ ngồi ở người với khuôn mặt lạnh lùng.

      Nàng chút nào e lệ, dù còn đè ở môi , ánh mắt cũng lạnh lùng đánh giá .

      Hung hăng cắn ngụm, trong miệng nếm ra chút mùi máu tươi. Tần Phi Thường buông Ecgberht ra, bóp cổ khàn giọng : “Cậu thiếu thao.”

      Khiêu khích lại khinh thường.

      Ecgberht đồng tử co lại, biểu tình của vặn vẹo lát, tươi cười trở nên dị thường đáng sợ, “Ha ―― ha ha ――”

      bỗng nhiên xoay người cái, trở tay ấn ngã Tần Phi Thường xuống đất, giơ tay bịt miệng và mũi nàng, muốn cho nàng hít thở được mà chết.

      Tần Phi Thường há mồm cắn xuống, cơ hồ muốn cắn thủng bàn tay xinh đẹp của , màu đỏ giống như hoa hồng thoáng chốc chảy tới mặt và trong miệng nàng, tẩm ướt môi nàng khô nứt trắng bệch.

      Ecgberht kéo tay ra, giận cực mà cười, cho tới nay tìm niềm vui trong người khác tử vong và thống khổ, nhưng cho phép người khác lấy tìm niềm vui.

      bóp chặt cổ Tần Phi Thường, Tần Phi Thường cũng lần thứ hai kéo mái tóc dài rối tung của , kéo mặt xuống, hơn nữa khách khí mà lần thứ hai cắn yết hầu .

      Nàng xác là muốn cắn đứt yết hầu , có làm được hay , phải thử xem mới biết được.

      Nhưng mà phát triển về sau làm chính Tần Phi Thường cũng đoán được.

      Hành vi của nàng chỉ là cố ý khiêu khích, tuy thành công nhưng phát thể vãn hồi…… Chính nàng cũng biết đến tột cùng là như thế nào.

      Cành hoa hồng bị đè gãy tảng lớn, mùi thơm ngào ngạt cùng nước đỏ tươi nhiễm đầy mảnh vải dài màu đỏ sẫm, vết thương bị gai đâm người vì dây dưa làm cho đau đớn càng ràng hơn rất nhiều so với sung sướng.

      Nàng chết, chết như thế nào?

      Tựa hồ là khi khoái cảm ngập đầu hít thở thông mà chết, lúc ấy sai biệt lắm nàng mất lý trí, thiếu chút nữa cắn đứt yết hầu Ecgberht, còn Ecgberht càng điên cuồng nhường tấc.

      .

      “Tiểu thư, tiểu thư vẫn ổn chứ?” Người phục vụ giọng nhắc nhở làm Tần Phi Thường tỉnh táo lại.

      Cảm giác quá mức ràng còn quay trong đầu, nhưng thân thể có gì khác thường.

      có việc gì.” Tần Phi Thường ngồi dậy, ấn ấn giữa mày. Nàng còn ngồi ở bên cửa sổ trong tiệm bánh ngọt, bàn bày cà phê chưa uống xong nhưng lạnh ngắt.

      Ngoài cửa sổ người đến người , trong tiệm nhạc du dương, tràn ngập hương vị đồ ngọt.

      có việc gì tốt rồi, vậy ngài còn có cầu gì sao?” Người phục vụ mỉm cười mang theo lễ phép hỏi.

      Tần Phi Thường thần sắc như thường, lại lấy menu gọi phần đồ ngọt và đồ uống: “Phiền toái lại cho tôi phần này.”

      “Vâng, xin ngài chờ lát.”

      Bên cạnh có ai khác, Tần Phi Thường nhìn lên người, có bất kì cái gì khác thường, áo lông ở thế giới kia cho Ecgberht từ đầu vẫn còn mặc tử tế ở người nàng, phảng phất nàng chỉ làm giấc mộng, nhưng trong mộng hết thảy đều ràng lại chân .

      .

      Ecgberht cúi đầu ngồi ở cỗ thi thể đó, tóc đen che khuất gương mặt , chậm rãi buông cái tay bóp cần cổ tinh tế, ngón tay theo phản xạ run hai cái.

      tồi, tồi ―― thực tốt!”

      đứng lên, lộ ra vệt đỏ hỗn độn trước ngực, còn có dấu cắn sâu cổ.

      Rốt cuộc cười nổi, khuôn mặt xinh đẹp vặn vẹo, ánh mắt đáng sợ mà sờ sờ mặt Tần Phi Thường, “ sao, còn có lần tiếp theo, ta chờ , ta, chờ, ――”

      .

      thân thể có vấn đề, nhưng tinh thần quá mức mỏi mệt, Tần Phi Thường chậm rãi uống xong ly cà phê nữa, mắt thấy trời sắp tối, lúc này mới đứng dậy rời .

      Nàng trở lại tòa nhà kia, còn chưa vào nghe thấy bên trong có tiếng la khóc lộn xộn.

      Có Lonso trai của thân thể này, giống như đại tinh tinh phát cuồng gầm rú với bà nội của bọn họ, “ phải bà nguyền rủa dời có việc gì sao, phải bà cứu cháu sao, vì sao nó lại xuất , đây là có chuyện gì! Bà phải cứu cháu! Bà lại dời lần nữa, dời tới những người khác!”

      cổ tay Lonso cũng xuất cái đồ án nguyền rủa màu đen tuyền đó. Quả nhiên như Ecgberht , bỏ qua bất kì kẻ nào trốn tránh nguyền rủa.

      Bất quá…… tại nghĩ đến Ecgberht, Tần Phi Thường liền cảm thấy đau đầu.

      Nàng hối hận, xúc động quả nhiên phải chuyện gì tốt.

      Nàng vào trong phòng, Lonso liếc mắt cái thấy nàng, lập tức nhớ tới hôm nay bị nàng đánh choáng còn bị nàng lấy mất tiền. Gã mới vừa tỉnh lại, xác phẫn nộ đến muốn tìm đứa em này giáo huấn nàng trận. Nhưng thực nhanh gã phát cổ tay mình lần nữa xuất đồ án nguyền rủa, vì thế thứ khác đều bị gã vứt ra sau đầu, sợ hãi lần nữa chiếm cứ đầu óc. Gã bất chấp em , cuồng loạn mà nháo lên cùng bà nội.

      Bà nội linh môi cũng nghĩ tới nguyền rủa này lần nữa xuất , đối với nguyền rủa đến từ gia tộc di truyền này bà ta cũng hiểu biết. Nhưng lúc còn trẻ bà ta từng dùng biện pháp này dời ít nguyền rủa, bà ta liền cho rằng lúc này đây cũng có vấn đề. Nhìn thấy tay cháu trai lại lần nữa xuất nguyền rủa, bà ta mới phát là chính mình xem mức độ lợi hại của nó.

      Trước khi Tần Phi Thường trở về, bà nội lại lần thử giúp cháu trai loại trừ nguyền rủa, nhưng lúc này đây hề có phản ứng, thậm chí chính bà ta cũng bị phản phệ, phun ra búng máu rồi bộ dáng uể oải rất nhiều.

      Tần Phi Thường vào ngay lúc này trở về, Lonso bầu phẫn nộ tìm được chỗ phát tiết. bước tới, Tần Phi Thường đứng ở cạnh cửa nhàn nhạt câu: “Nguyền rủa trước đó lâu phát tác lần, muốn biết cái nguyền rủa này ra sao?”

      Lonso biểu tình phẫn nộ cứng lại, gã lui về phía sau bước, thể tin được, “Cái gì, phát tác, vậy sao mày có việc gì?”

      Ngoài phòng có tiếng bóp còi, chiếc xe dừng lại, người trẻ tuổi tóc vàng sắc mặt trắng bệch xông vào, là Andy ở trong giáo đường bị cánh cửa kẹp thành hai nửa.

      giống con chim sợ cành cong, mất hồn mất vía, sợ hãi mà nhìn thoáng qua cửa chính, nhanh chóng nhảy vào phòng, ánh mắt mờ mịt mà xoay chuyển giữa bạn tốt Lonso cùng với bà lão sô pha, năng lộn xộn: “Lonso, cậu cứu tôi, cậu bảo bà nội cậu cứu tôi, tôi có thể cho các người tiền, cho các người rất nhiều tiền, cứu tôi với ――”

      , bỗng nhiên hai mắt đăm đăm, nhìn chằm chằm đồ án hắc tuyến tay Lonso, cứng còng tại chỗ.

      “Ha hả, ha hả, vô dụng, cậu cũng bị nguyền rủa, chúng ta trốn thoát……”

      Lonso bị bộ dáng thất hồn lạc phách làm cho hoảng sợ, trong lòng sợ hãi tăng lên gấp bội, lớn tiếng : “Sao lại thế này! Cái nguyền rủa này rốt cuộc là chuyện thế nào!”

      Andy ngã ngồi mặt đất, ôm đầu mình nức nở, “Tôi nhìn thấy sổ nhật ký ông nội lưu lại, toàn bộ người bị nguyền rủa cuối cùng đều nổi điên mà chết, giờ rốt cuộc tôi biết vì cái gì.”

      Tần Phi Thường sớm đoán được, tại càng thêm xác định. Bọn họ những người bị nguyền rủa này hẳn là lần lượt đến thế giới đáng sợ đó, trải qua các loại cách chết khủng bố, số lần nhiều, trong đời sống thực đều nổi điên.

      Chỗ đáng sợ nhất của nguyền rủa này là ở đây. Tử vong có thể kết thúc cũng đáng sợ, đáng sợ chính là thể kết thúc tử vong.
      sabera.tran, A fang, Jenny Kún7 others thích bài này.

    5. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      08 Thế giới thực

      Lấy ảnh chụp sổ nhật ký Andy gửi đến máy tính, phóng to xem xét mấy lần, chỉ ngắn ngủn ba trang giấy, Tần Phi Thường nhìn gần nửa tiếng đồng hồ.

      giấy nội dung ký lục cũng nhiều, chỉ có ông nội của Andy ghi lại ông ấy có em trai, vào năm hai mươi tuổi, có ngày bỗng nhiên bắt đầu tính tình táo bạo, lâu sau hoàn toàn nổi điên, thần trí chạy ra đường giết người, cuối cùng bị đánh gục.

      [Bắt đầu từ lúc tay cậu ấy xuất đồ án nguyền rủa đó, cậu ấy giống như là thay đổi cả người, trở nên đa nghi, tràn ngập sợ hãi. Cậu ấy cảm thấy tùy thời tùy chỗ đều xuất người đến thương tổn mình. Cậu ấy dám ngủ, sợ hãi bất kì thứ thức ăn, nước uống nào, thực nhanh trở nên gầy ốm……]

      Trong nhật ký ghi chép này, ước chừng là vào 50 năm trước. thực tế, trong gia tộc của Lorraine và Lonso cũng truyền lưu truyền thuyết nguyền rủa, nhưng thế hệ trước sớm qua đời, bọn họ cũng những tình huống cụ thể đó.

      Tựa như Tần Phi Thường, nguyền rủa này trước khi tự mình tiến vào thế giới phế tích, nàng cũng coi thứ này là chuyện gì.

      Nhưng bây giờ, nguyền rủa này biến thành vấn đề trước mắt nàng cần quan tâm nhất. Nếu , nàng mang theo quả bom hẹn giờ tùy thời tùy chỗ nổ mạnh như vậy, rất khó an tâm khai triển công tác.

      Nàng ngồi trước máy tính, tìm tòi những chuyện có liên quan tới nguyền rủa và phế tích lâu đài cổ của Ecgberht. Đáng tiếc đều chỉ là tin tức linh tinh vụn vặt, cơ hồ đều phải thứ nàng muốn tìm.

      Nàng nghĩ đến viết ra những điều trải qua coi như chuyện xưa, truyền bá qua truyền thông mạng xã hội, dùng để tìm những người khác tiến vào thế giới kia, hơn nữa thu thập tin tức liên quan, đáng tiếc chính là nàng làm được.

      Hết thảy về thế giới đó, nàng đều thể ra miệng, đương nhiên cũng có cách nào thông qua viết hay gõ chữ để miêu tả, nàng còn thử vẽ ra những cảnh tượng nơi đó, đương nhiên cũng có cách nào.

      Lúc nàng muốn thử bằng cách gần tương tự nhất, coi thế giới kia như cảnh trong mơ, hóa giải thành mảnh , hoặc là dùng biện pháp hư hư viết lại, cuối cùng đều thất bại.

      Cuối cùng, nàng còn thử chụp đồ án nguyền rủa cổ tay phát lên internet, kết quả chụp ra chính là mảnh màu đen, mơ hồ thấy . Còn dùng bút vẽ ra, lúc nàng định vẽ đồ án này, bút vừa đặt xuống thiếu chút nữa rơi ra, để giúp việc trong nhà thử xem, ấy đồng dạng cũng hoảng sợ tỏ vẻ mình đầu váng mắt hoa, thể đặt bút.

      chỉ nàng, Andy bị nguyền rủa cũng giống thế, trong đầu kịch liệt đau đớn ngăn cản bọn họ hết, cũng khiến bọn họ bảo trì trầm mặc.

      Cũng bởi vậy, Tần Phi Thường chỉ có thể tìm kiếm tin tức như là nhật ký tổ phụ Andy lưu lại này, từ góc độ người đứng xem quan sát miêu tả ra chuyện dị thường.

      Lượng công việc khổng lồ như vậy, đương nhiên nàng hoàn thành mình, thuyết phục Andy để bỏ tiền thuê người chuyên môn sàng chọn tin tức mạng là việc thực dễ dàng. Rốt cuộc cậu trai lớn này cơ hồ bị tử vong lần trước làm cho sợ tới mức hỏng mất, lại có chủ kiến gì, chỉ cần có hy vọng cứu mạng, bảo làm gì cũng nguyện ý.

      Đến ông trai Lonso kia sợ tới mức đều cùng giải quyết.

      Tần Phi Thường cần phải làm là bày ra loạt từ ngữ vụn vặt, để cho bọn họ cùng tìm người tiến hành sàng chọn, sau đó tập hợp cho nàng.

      Thông qua internet, tin tức lan tỏa vượt xa vài thập niên trước, cho nên cách thức tìm kim trong biển lớn như vậy ra có ít thành quả.

      Qua cả đêm sàng chọn, tìm được năm tin tức hữu dụng.

      là người từng là trùm xí nghiệp nổi danh nào đó trong đêm trở nên điên điên khùng khùng, báo chí đưa tin ông ấy hư hư thực thực bị quỷ ám, nửa tháng sau, ông ấy tự sát ở trong bể bơi biệt thự. Vợ ông ấy sau đó trả lời phỏng vấn, lộ ra dường như ông ấy bị cái gì nguyền rủa, bởi vì trước khi chết ông ấy vẫn luôn khóc rống đây là đến từ ma quỷ nguyền rủa.

      Lúc ấy có camera, làm danh nhân lúc đó, ảnh chụp người chết cũng có ít. Tuy rằng đều là ảnh chụp cũ quá ràng, nhưng ở trong bức ảnh chụp thi thể, có thể nhìn ra cổ tay ông ấy tối đen như mực.

      Đây là hình đồ án nguyền rủa bị chụp ra.

      Bốn tin tức khác, đều là người đột nhiên nổi điên rồi chết, từ người quen miêu tả trước khi chết bọn họ đều khác thường, cơ bản thời gian đều ở khoảng 50 năm trước, cơ bản phù hợp với thời gian nhật ký của tổ phụ Andy, những người này có ai phải là đột nhiên trở nên kỳ quái, cuối cùng lại đều trong nửa tháng ngắn ngủn điên cuồng tự sát.

      Bởi vì bốn người chết này đều chỉ là người thường, lại qua lâu, trừ hồi ức ghi lại đôi câu vài lời, tin tức của bọn họ rất khó tìm được nhiều, bất quá từ mức độ trùng hợp bọn họ trải qua để xem, Tần Phi Thường có thể xác định, nguyền rủa quy mô như vậy truyền lưu lâu, mà lần cuối rất có khả năng là vào 50 năm trước.

      Ghi lại tên năm người này cùng với họ tên gia tộc bọn ở quyển sổ ghi chép riêng, Tần Phi Thường dùng bút xẹt qua loạt tên, đằng trước là tên của Lonso, Lorraine cùng với Andy.

      Nàng chọn lựa ra năm tin tức có độ trùng hợp tương tự cao, sửa sang lại gửi cho Andy, để phát .

      [ Lorraine: Cậu hẳn có thể tìm được những người nổi danh internet thích loại lĩnh vực liên quan đến thần bí này, gửi những thứ này cho bọn họ. ]

      Tuy rằng nàng thể miêu tả, nhưng mà, thu thập tin tức lại sửa sang rồi phát tán ra ngoài, hoàn toàn có thể.

      Nếu ở thời đại tin tức bế tắc trước kia, chỉ cần đương có cách nào mở miệng lộ ra, tin tức liên quan đến nguyền rủa này vĩnh viễn chỉ có thể bị vùi lấp ở thời gian.

      Nhưng giờ, thời đại thay đổi.

      Ở thời đại internet và tin tức này, bất kì tin tức gì hút mắt đều có thể được mọi người chú ý, đặc biệt là cái này, còn có chuyện tử vong thần bí của doanh nhân nổi danh 50 năm trước, chỉ cần lăng xê tốt, hoàn toàn có thể dẫn phát nhiệt độ.

      Chỉ cần nhiệt độ đủ, người xem nhiều, là có thể hấp dẫn những người bị nguyền rủa giống bọn họ, rồi có được càng nhiều tin tức.

      Tuy rằng biện pháp vu hồi, nhưng cuối cùng có thể đạt tới mục đích.

      Càng nhiều tin tức còn sưu tầm, trước mắt chuyện có thể làm đều làm, Tần Phi Thường tạm thời tắt màn hình tràn đầy tin tức liên quan đến nguyền rủa, cầm lấy quyển bút ký khác. Vừa lật ra, ràng là loạt kế hoạch đầu tư. Nàng đè đè thái dương, lại đỡ đôi mắt, bắt đầu tìm hiểu về đầu tư sản nghiệp văn hóa giải trí thế giới này.

      Trước mắt tay nàng nhiều tiền lắm, cũng còn chưa đủ hiểu biết thế giới này, chưa nắm chắc khó trộn lẫn vào những thứ đặc biệt kiếm ra tiền, chỉ có thể trước làm chút đầu tư đơn giản bắt đầu thử xem.

      Lúc nàng còn vội vàng làm kế hoạch thương nghiệp, đồng thời rất nhiều người trẻ tuổi hoảng loạn ở trong nhà kêu khóc nổi điên.

      .

      “Ba, con sợ quá! Con sợ quá!” Ngồi ở mép giường, thiếu nữ bổ nhào vào người phụ thân khóc đến ngừng, nàng muốn cho cha mình rằng gặp phải chuyện đáng sợ cỡ nào, phế tích tòa lâu đài cổ, u linh nhìn thấy, dây leo giết người còn sát nhân cuồng ma đó.

      Nhưng làm thế nào cũng mở nổi miệng, mỗi khi muốn gì, trong đầu đau lên, vì thế chỉ có thể vừa khóc lóc sợ hãi, vừa ôm đầu kêu đau.

      Cha là thương nhân gia sản rất nhiều, thương nhất con này, thấy thế vội vàng kêu người đưa bệnh viện.

      Kiểm tra thực nhanh có rồi, bác sĩ cầm báo cáo với bọn họ: “Con ngài thân thể cũng có bất kì vấn đề gì.”

      Cha tin, cau mày nhắc lại: “Con bé vẫn luôn đau đầu, vẫn nên làm lại kiểm tra cẩn thận hơn.”

      Bác sĩ chỉ có thể châm chước kiến nghị: “Thân thể của ấy khỏe mạnh, não bộ cũng có vấn đề, có lẽ, ấy hẳn là nên gặp bác sĩ tâm lý.”

      vất vả an tĩnh lại, thiếu nữ nghe vậy lại kích động lên, nắm chặt tay áo cha mình, “Con có bệnh tâm lý, con bị nguyền rủa, con…… Ô ô ô…… Ba, cứu con!”

      .

      Trong đại sảnh tráng lệ huy hoàng, thanh niên sắc mặt trắng bệch tay hất tất cả đồ ăn bàn cơm xuống mặt đất, đám hầu sợ tới mức đứng bên, chỉ có mẹ tiến lên lo lắng dò hỏi: “Tom, đến tột cùng là làm sao vậy, từ hôm nay tỉnh lại bắt đầu chịu ăn cái gì, đồ ăn này hợp khẩu vị con? Mẹ cho bọn họ đổi thứ khác lên?”

      , con ăn!” Thanh niên che bụng mình, lại nghĩ tới cái loại thống khổ bụng bị căng ra đến trướng nứt, trong ánh mắt toát ra sợ hãi, “Đừng làm con nhìn thấy đồ ăn!”

      biết đến tột cùng có phải mình bị ác mộng hay , nhưng tình nguyện tin tưởng đó là mộng.

      là đáng sợ!

      .

      “Vu sư Rhodes, thế nào, nguyền rủa này của con trai tôi có thể loại trừ ?” Đại phú hào Doncas biểu tình lo âu, gấp chờ nổi hỏi, đôi mắt nhìn về phía cửa phòng nửa mở.

      Trong phòng đốt nến cùng các loại sương khói, nằm giường là con trai duy nhất của ông ta. Lúc này nằm an tĩnh, bộ dáng ngừng nôn mửa gần đây khá hơn nhiều. Ông ta thoáng an tâm, nhưng nhìn thấy Vu sư Rhodes thần sắc ngưng trọng chưa bao giờ từng có, ông ta lại lo lắng lên.

      “Đây là nguyền rủa thực ác độc.” Vu sư Rhodes đầu tóc bạc, xương gò má cao, mũi cao, mặt có từng mảnh đốm kỳ quái, đôi mắt lão che tầng bụi phấn, nhìn qua thần bí mà cổ quái.

      Lão chậm rãi : “Nguyền rủa đến từ huyết thống, ta cứu được nó, ông mang nó .”

      mặt thịt mỡ của Doncas run rẩy trận, bỗng nhiên ông ta quỳ xuống, hai tay chắp lại khẩn cầu : “Ngài là hắc vu sư nổi tiếng nhất, ngài nhất định có biện pháp, đây là con trai duy nhất của tôi, chỉ cần ngài chịu cứu nó, bao nhiêu tiền tôi đều nguyện ý bỏ ra!”

      Vu sư Rhodes lắc đầu, hề nhiều lời.

      Lão xác rất lợi hại, nhưng mà, nguyền rủa này lão nắm chắc loại trừ được, hơn nữa càng xem càng cảm thấy nguyền rủa này có vẻ quen mắt kinh người, thực nhanh lão nhớ tới kiện 50 năm trước.

      Khi đó lão mới mười lăm tuổi, sư phụ lão cũng từng giải trừ nguyền rủa cho vị khách thần bí. Lúc ấy lão cảm thấy tò mò, nhìn nhiều cái, cổ tay người khách đó tựa hồ chính là cái đồ án hắc tuyến hỗn độn như vậy.

      Sư phụ lão lợi hại vượt xa so với lão, nhưng cuối cùng người kia vẫn nổi điên mà chết, mà sư phụ lão cũng vào tháng sau đột nhiên già mà chết. Trước khi chết, sư phụ : “Đây là cái nguyền rủa đáng sợ.”

      Qua 50 năm, rốt cuộc lão hiểu cảm giác của sư phụ ngay lúc đó.

      .

      “Rhea? Rhea, con nhốt mình ở trong phòng đến tột cùng muốn làm gì! Có phải con còn tức giận vì mẹ chịu mua bộ lễ phục tốt nghiệp đó cho con ?”

      “Mẹ cho con, mẹ có khả năng dùng nửa tháng tiền lương mua lễ phục, tốt nhất con đừng náo loạn! Trước khi mẹ làm về, nếu con còn ra, cơm chiều cũng đừng ăn!”

      Người phụ nữ trung niên biểu tình phẫn nộ đứng ở trước cửa phòng con rống xong, cầm theo túi, giày liền nổi giận đùng đùng mà rời nhà. Bà ấy cũng biết, trong căn phòng đóng chặt cửa, con bà cũng cáu kỉnh, con bé chỉ dùng chăn gắt gao bao vây lấy mình, giống như con chuột nhắt hoảng sợ, ngừng nhìn bốn phía.

      .

      “Thứ này tuy rằng có thể đầu tư, nhưng thu hồi quá chậm, nguy hiểm cũng khá lớn…… Làm thực hay là làm internet…… Bên này internet tựa hồ chưa khai phá lớn như chúng ta bên kia, có lẽ có thể từ nơi này ra tay…… Tài chính vẫn là vấn đề lớn……”

      Tần Phi Thường nhìn màn hình máy tính, tùy tay lấy cái bánh mì ăn hai ngụm, cùng với sữa bò. Trong tầm tay nàng để thức ăn nước uống, phải thường xuyên bổ sung chút, bởi vì nàng biết khi nào lại lần nữa bị kéo vào thế giới kia, phải bảo trì trạng thái thân thể tốt nhất.

      chỉ là đồ ăn nước uống trong tầm tay, nàng thay quần áo thích hợp cho vận động, ở trong túi quần áo đặt ít công cụ , còn đeo cái túi, giấu súng. Nàng muốn thí nghiệm chút xem mấy thứ này có thể đưa tới nơi đó hay .

      Bỗng nhiên, màn hình máy tính trước mắt trận mơ hồ, nàng thể khắc chế mà cảm thấy trận ủ rũ đánh úp lại, rốt cuộc trước mắt tối sầm.

      Vừa mở mắt, quả nhiên nàng lại tới sảnh yến hội phế tích đó.
      sabera.tran, A fang, Jenny Kún7 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :