1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nhóm tiên sinh kỳ quái - Phù Hoa (hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      04 Thị thần

      La Ngọc An vừa chui vào cái “chăn” từ sợi tơ màu đỏ chất đống đó liền hối hận.

      Nàng hậu tri hậu giác nhớ ra tơ hồng đến tột cùng là làm bằng thứ gì, thân thể nháy mắt cứng đờ thành cục đá, cong lưng giữ động tác nằm sấp dám nhúc nhích.

      Càng làm cho nàng cảm thấy cứng đờ chính là, tay và đầu nàng dường như đều đụng phải thân thể khác trong kén. Cái cảm giác dựa gần vật lạnh băng rất ràng, ràng đến mức cơ hồ nàng thể hô hấp, trái tim sắp ngừng đập.

      đợi nàng tự mình hù chết mình, tầng màn che tận cùng bên trong bị người ta kéo ra, ánh mặt trời chiếu rọi, bốn phía mảnh sáng trưng.

      Hai lão thái thái cầmhương trong tay đến, các bà châm hương ở tầng ngoài cùng, thành kính quỳ xuống, phủ phục thân thể, dập đầu mặt đất, ngữ khí vô cùng lo lắng mà cẩn thận, “Thị thần, lần này chỉ ngủ say thời gian ngắn ngủi như thế, có phải bởi vì việc tế phẩm mà thể hoàn toàn khôi phục hay ?”

      Sau khoảng thời gian an tĩnh, La Ngọc An nghe thấy thanh , từ chỗ cực gần đỉnh đầu nàng truyền đến.

      “Xác thể khôi phục.”

      Thanh này bí lưu tuyền, nhu hòa mà thong thả.

      Theo lời đáp này, La Ngọc An cảm giác thần bên người giật giật, tựa hồ là ngồi dậy, vì thế thể tránh né mà cũng đụng phải nàng. La Ngọc An chỉ cảm thấy tay áo bẫng phất qua mặt, nháy mắt da đầu tê dại. Đại khái là bởi vì buổi tối ngày đó mà sinh ra bóng ma tâm lý với tay áo trắng.

      Phát bên cạnh có dị vật, vị kia có vẻ cũng ngừng lại chút, nhưng ngay sau đó giống như cái gì cũng phát sinh, ngồi dậy từ trong đống sợi tơ màu đỏ. ngồi ở chính giữa, giống như là tôn chân thần trong điện thờ, làm hai vị thị nữ bên ngoài dám ngẩng đầu nhìn thẳng.

      “Hết thảy đều là bởi vì con cháu Tần thị phụ trách tế phẩm lần này sơ sẩy, bọn họ đều bị xử phạt xứng đáng.”

      “Làm ngài thể khôi phục trạng thái toàn thịnh, là chúng ta thất trách, xin ngài trách phạt.”

      Hai thị nữ tuổi hạc thân hình run rẩy, hối hận tự trách, La Ngọc An ở trong chỗ trống chịu đủ kinh hách, nghe thanh khàn khàncủa họ, cảm thấy các bà ấy dường như khóc ra.

      “Tiểu trừng đại giới, có lần sau.” Thanh nhu hòa thong thả lần thứ hai vang lên, nháy mắt có thể xua tan khói mù trong tâm.

      Mặc kệ ở bên ngoài kia hai thị nữ tuổi già có phản ứng gì, La Ngọc An tự nhiên mà thả lỏng xuống. Đây chuyện rất cổ quái, bởi vì nàng dựa vào phần lưng của thần biết ăn thịt người, nghĩ thế nào đều phải sợ hãi mới đúng. Nhưng nàng giống như bị mê hoặc, thậm chí cũng chưa nghe đối thoại ngắn gọn kế tiếp, chỉ phát hai thị nữ lui xuống.

      Nàng vẫn nhúc nhích mà nằm ở đó, nhưng thần trước mặt nàng dời , có bàn tay từ trong tay áo màu trắng vươn ra, cái tay kia tái nhợt giống tuyết, lạnh băng giống sương, phất đống tơ hồng mặt nàng.

      Ban đêm mấy hôm trước, thiếu chút nữa nàng bị vị thần này ăn luôn, nhưng lúc ấy thân hình và động tác đều mười phần quỷ dị, mà tại chỉ nhìn bề ngoài, càng như nhân loại.

      Bộ dáng thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, sai biệt lắm lớn bằng em nàng. Che lấp dưới mái tóc dài màu đen là khuôn mặt thiếu niên xuất sắc. phảng phất là thần tượng mỉm cười bày ở điện thờ ngàn năm, duy trì bộ dángcổ xưa bất biến, hương khí lượn lờ hun đúc ra đôi mắt bình tĩnh, lúc chăm chú nhìn nàng tựa như chăm chú nhìn nhân gian.

      La Ngọc An mênh mang cùng nhìn nhau, cảm giác mình thấy được rất nhiều thứ mờ ảo hỗn độn, chính là thấy được cảm giác “Người”. Cho dù có vẻ bên ngoài là người, cặp mắt kia cũng cho người ta loại cảm giác “ phải người”.

      Thần tượng đài cao sống lại, ngồi ở bên nàng, ngữ khí bình thản, thanh mang cười hỏi nàng: “Sao nằm ở nơi đây?”

      Những đám tơ hồng chồng chất thành đống tự động tự giác mà mấp máy chui vào hai mảng to rộng tản ra trong tay áo .

      “Tôi, tôi là……” La Ngọc An bò dậy, co quắp cúi đầu, dám nhìn thẳng vị thần mạc danh tản ra cỗ hơi thở uy nghi này, “Tôi hình như…… là tế phẩm.”

      ra là thế.” chuyện nhanh chậm, ngữ khí bình tĩnh hề gợn sóng.

      La Ngọc An nghe lời ôn hòa này, trong lòng trào ra vô hạn hy vọng, nàng cầu xin : “Nếu ngài là thần, có thể xin ngài thả tôi bình an rời hay ?”

      Thị thần như cũ mang theo cười, hỏi nàng: “ từng giết người?”

      La Ngọc An hề giấu giếm, “Đúng vậy.”

      Thị thần: “Trong lòng mỗi người đều có ác niệm, nhưng ‘ác’ lại chỉ hội tụ vào thân thể sau khi thương tổn người khác. Bất kể nguyên nhân vì sao, giết ngườilà có đủ ác để ta cắn nuốt, lại có chút bình thường.”

      La Ngọc An mê mang: “Tôi biết.” Trước khi vào nơi này, nàng cũng chưa nghĩ tới giờ thế giới này vẫn còn thần tồn tại.

      Thị thần mỉm cười nhìn nàng, hơi hơi lắc lắc đầu, biết là có ý tứ gì. La Ngọc An còn muốn gì, thấy hai lão thái thái lại tới nữa, còn mang đến đội người mặc bạch y, trong tay bọn họ bưng cống phẩm, nângcột hương màu đỏ nhạt.

      ai dám nhìn thẳng vị thị thần giữa điện thờ, đương nhiên cũng ai nhìn thấy La Ngọc An trốn phía sau thị thần. Thị thần biết xuất phát từ nguyên nhân gì, chưa từng chủ động để lộ La Ngọc An tồn tại. Các bà thay cống phẩm mới, đốt hương lên, thuần thục mà lễ bái thị thần, lại nhanh chóng mà có thứ tự lui ra ngoài.

      Trong điện thờ khói lượn lờ, bị La Ngọc An theo bản năng coi như vật che đậy, thị thần nhìn những khói đó, hợp lại hai tay áo xỏe ra, ra…… bay ra điện thờ. Tóc của hơi hơi tản ra bên ngoài, giống như bị ngọn gió vô hình kéo , tay áo cũng vậy, làm người ta dám dựa vào quá gần. La Ngọc An sửng sốt chút, xa gần đuổi theo , giống cái đuôi theo xoay hai vòng, “Ngài…… Đây là cử hành nghi thức gì sao?”

      Thị thần hòa ái trả lời: “Chỉ là ra tản bộ thông khí thôi, khói hương có chút sặc người.”

      La Ngọc An dù thế nào cũng chưa nghĩ đến câu trả lời này, lập tức ngây người. Tản bộ? ràng chính là bay, hơn nữa khói…… sặc người? Tuy khói kia xác có vẻ sặc, nhưng mà thần sao lại ghét bỏ khói sặc người?

      “Vậy, tắt khói ?” Nàng giống như lúc đối mặt với em mình, hỏi theo bản năng.

      Thị thần: “ thể, khói kia dùng để đuổi muỗi, dập tắt ban đêm nhiều muỗi.”

      La Ngọc An nghe câu trả lời thế, lại lần nữa lộ ra biểu tình mê mang dại ra. Đuổi…… muỗi?

      Thị thần vì thế cười khẽ hai tiếng, “Ta giỡn với thôi. Đó là hương có công dụng đặc thù, chỉ cần ta tỉnh, mỗi ngày đều cần phải đốt lên.”

      Có trong nháy mắt như vậy, La Ngọc An cảm thấy thị thần giống như vị lão giả hơi bướng bỉnh, hoàn toàn bất đồng với khuôn mặt quá mức trẻ tuổi, cũng hoàn toàn giống lúc trước nàng tưởng tượng.

      Bụng nàng bỗng nhiên lộc cộc hai tiếng, phát ra tiếng động đói khát.

      Thị thần cảm thán : “Đúng rồi, người thường mỗi ngày đều cần đồ ăn.”

      La Ngọc An cúi đầu, “Lúc trước tôi ăn vụng cống phẩm của ngài.”

      Thị thần: “ việc gì, những cống phẩm đặt ở đó vốn là lãng phí, ta cũng thể ăn.”

      La Ngọc An giọng thỉnh cầu: “Tôi đây có thể lại lấy chút cống phẩm để ăn sao?”

      Thị thần: “ thể.”

      La Ngọc An: “……?”

      Thị thần: “Ta nhớ , phàm nhân hẳn là phải ăn ngũ cốc, chỉ ăn những cống phẩm đó tựa hồ được.” , cười nâng bàn tay lên, tay áo rũ ở trước mặt nàng, bộ dáng lại có vẻ thiếu niên trong sáng.

      La Ngọc An trong khoảng khắc kịp phản ứng có ý tứ gì, rũ tay xuống nhìn tay áo .

      Thị thần: “Cầm lấy .”

      La Ngọc An nơm nớp lo sợ mà cầm lấy “Sát khí” mềm mại kia, theo thị thần đến chỗ cửa ra khỏi sân. Thị thần bình thường trôi ra ngoài, nàng cũng bị bách bước nhanh theo ra ngoài. Bên ngoài sân quả nhiên có rất nhiều người trông coi, mỗi người biểu tình nghiêm túc, mặc quần áo kiểu cổ hoàn toàn bất đồng với tập tục đại, cố tình bên hông lại đeo súng. Nhìn thấy những người này, La Ngọc An lại trận khẩn trương, túm chặt tay áo trong tay.

      Nhưng nàng thực nhanh phát , những người này đối với nàng và thị thần đều biểu làm như thấy, mắt nhìn thẳng.

      La Ngọc An theo sát bước chân thị thần, quay đầu lại nhìn những thủ vệ vẫn nhúc nhích giống như pho tượng, tới tòa sân bên ngoài, lại thấy hai lão thái thái tự xưng là thị nữ kia. Các bà mang theo mấy trẻ quỳ gối trước rất nhiều bài vị, trong miệng tụng niệm bài ca . Họ vừa niệm vừa dập đầu, tựa hồ là dạy dỗ lễ nghi gì đó.Thị thần mang theo La Ngọc An qua trước mặt bọn họ, biểu tình của họ cũng có chút thay đổi.

      Đại khái là bọn họ nhìn thấy hai người.

      Nguyên lai cái sân lớn này còn có nhiều người như vậy, lúc trước nàng tới người cũng gặp ai, còn tưởng rằng nơi này chỉ có hai cái lão thái thái kia. Sân ban ngày và ban đêm cũng như là hai thế giới trong ngoài bất đồng.

      “Tới rồi.”

      La Ngọc An thấy cái phòng bếp, còn có gian phòng bố trí thành nhà ăn. Tuy rằng bề ngoài là kiến trúc cổ, nhưng bên trong vẫn có thể nhìn thấy máy móc và thiết bị đại, vào làm người ta hơi cảm thấy rối loạn.

      “Mọi người đều hưởng dụng đồ ăn tại đây.” Thị thần giới thiệu cho nàng, giống chủ nhân chu đáo mà lễ phép đãi khách.

      La Ngọc An thấy rất nhiều đồ ăn đặt ở mâm sạch cho mọi người tự lấy, vài ngày nàng ăn đồ ăn bình thường, hơn nữa mùi thơm đồ ăn nồng đậm, căn bản khống chế được mà nuốt nước miếng.

      Thị thần mỉm cười giơ tay ý bảo, La Ngọc An lấy chén đũa dùng lần, thử lấy cơm. tay nàng còn dám buông tay áo ra, sợ hiển lộ ra thân hình bị nhóm đầu bếp nấu ăn cách đó xa nhìn thấy.

      Xem La Ngọc An chậm chạp động thủ, thị thần kiến nghị: “ ngại nếm thử cái này.”

      chỉ vào món tương vịt thơm nồng, La Ngọc An nghe lời gắp miếng bỏ vào miệng.

      Thị thần ngữ khí hòa hoãn, hơi mang tò mò mà dò hỏi nàng: “Thế nào? Là hương vị thế nào?”

      Tuy rằng thực mỹ vị, nhưng La Ngọc An biết dùng từ ngữ gì để biểu đạt, chỉ khô cằn mà miêu tả: “Chính là hương vị thịt.”

      Thị thần cảm thán: “Hương vị thịt …… nghe tựa hồ ngon lắm.”

      Kỳ tích, La Ngọc An nháy mắt hiểu ra có ý tứ gì, nhớ tới hình ảnh buổi tối ngày đó nhìn thấy, tức khắc cảm thấy miếng thịt mỹ vị trong miệng có chút buồn nôn. Nhưng nàng dám nhổ ra, kiên cường mà nuốt miếng thịt trong miệng xuống.

      Bất quá dù cho thế nào nàng cũng dám ăn thịt nữa, cũng may thị thần cũng có ý tứ luôn khuyên nàng ăn thịt, rất có hứng thú mà nhìn những đồ ăn đó, thường thường kiến nghị nàng ăn loại này nọ, sau đó dò hỏi hương vị chút. giống như là chính thể ăn, cho nên chỉ có thể nhìn người khác ăn, sau đó hỏi câu hương vị thế nào để tự mình tưởng tượng chút.

      Lại lần lúc kiến nghị ăn thử cái bánh mì hình dạng con mèo, La Ngọc An hàm hồ hỏi: “Ngài thể ăn những thứ này sao?”

      Thị thần: “ thể.”

      La Ngọc An vốn muốn hỏi chút ăn thế nào, lại nghĩ tới ngày đó cách thức mà thần cắn mình ngụm, kết quảlại quỳ rạp mặt đất phun ra.Vì thế nàng yên lặng ngậm miệng lại.

      Sau khi ăn xong, nàng lại túm lấy tay áo thị thần rời , nhìn thấy hành lang lúc mình tới, nàng nhịn được nhìn vài lần, hỏi: “Tôi có thể rời khỏi nơi này sao?”

      Thị thần vẫn giao lưu trong hoà bình, trả lời: “ tạm thời ở chỗ này thời gian.”

      La Ngọc An nghe hiểu ý tứ , đôi mắt lập tức sáng lên. Tình huống thế này so với lúc trước nàng dự đoán tốt hơn vô số lần, thị thần có ý tứ giết nàng, có lẽ thời gian sau, nàng có thể bình an rời khỏi nơi này. Chỉ cần có thể tồn tại rời là tốt rồi, nàng còn việc thể làm.

      Thị thần đại bộ phận thời gian đều ở điện thờ, giống pho tượng thú vị. Hai thị nữ kia ngày ba lần tới dâng hương lễ bái, tiến hành cầu nguyện. Còn những người khác, bọn họ có chuyện gì đều thể tới gần điện thờ, đến sân cũng vào được.

      Hai lão thái thái tới cầu nguyện, La Ngọc An liền trốn ở sau lưng thị thần. Kỳ nàng có chút nghi hoặc, làm thần được mọi người nơi này kính sợ, vì sao thị thần trực tiếp cho những người này về tồn tại của nàng, phải làm đến giống như lén lút ở sau lưng người nhà nuôi thú hoang?

      Hai thị nữ lui ra rồi, thị thần từ điện thờ ra, tới bên cạnh bụi sơn trà đỏ, mang theo tươi cười, lẳng lặng mà nhìn những bông hoa đó.

      La Ngọc An đến gần , hỏi ra nghi hoặc của mình. Thị thần mỉm cười lời nào, nàng cũng dám hỏi lại.

      Thấy vẫn luôn nhìn sơn trà đỏ, có vẻ rất thích, La Ngọc An đến điện thờ, từtrong những tờ giấy bọc hương màu đỏ rút ra tờ, ngón tay linh hoạt, thực nhanh gấp ra đóa sơn trà.

      Thị thần nhìn sơn trà gấp bằng giấy được đưa đến trước mắt mình, nhìn La Ngọc An vài lần.

      Bị ánh mắt này nhìn mà bất an lên, La Ngọc An hỏi: “Ngài…… làm sao vậy?”

      Thị thần vê đóa hoa sơn trà giấy, trầm ngâm lát, cười rộ lên, “Ta chưa bao giờ từng nhận cống phẩm như vậy.”

      La Ngọc An: “ phải cống phẩm, là quà tặng cho ngài.” Tuy rằng có chút xấu hổ, nhưng mà nàng muốn lấy lòng vị thần minh này, cầu sớm ngày để mình .

      Thị thần: “ ra là thế.”

      Bất quá, ai dám tặng quà cho thị thần, đây đại khái chính là dũng khí của kẻ vô tri.

    2. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,235
      Được thích:
      4,727
      A thế là ngôn tình giữa thị thần và tiểu nương à

    3. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      05 Bí

      Đóa sơn trà đỏ đó được sợi tơ hồng treo trong điện thờ.

      La Ngọc An xác định thị thần hẳn là thực rất thích sơn trà đỏ, cho nên nàng thu thập hết toàn bộ giấy đỏ bọc hương, gấp bó sơn trà đỏ to, còn dùng giấy cuốn lại làm cành hoa—— đây là biện pháp đầu tiền nàng dùng để dỗ em lúc em nàng còn .

      Cha mẹ hai chị em qua đời từ rất sớm, nàng làm chị so với em lớn hơn mấy tuổi, em học lớp 6, nàng lên lớp 10, cho nên khi đó còn thường xuyên dùng ít đồ chơi dỗ dành em . Có thời gian rất dài, bình hoa trong phòng em đều cắm hoa giấy đủ mọi màu sắc do nàng gấp ra.

      Loại giấy đỏ dùng để bọc hương đặc biệt tốt, bên còn rải hoa văn nhũ vàng, cho nên dùng để gấp hoa sơn trà rất đẹp. Tuy rằng cầm bó hoa giấy to tướng màu đỏ hiến cho thị thần nhìn qua có chút kỳ quái nên lời, hình như là cảnh tượng cầu ái cũ kỹ gì đó, nhưng chính La Ngọc An cũng có cảm giác gì. Rốt cuộc nàng hoàn toàn dám có ý tưởng với thần, vị thần đó đương nhiên cũng có cảm giác gì. Bất quá từ độ cong nụ cười của xem ra, tỏ vẻ có ý tứ bài xích, vui vẻ tiếp nhận.

      Bó hoa được đãi ngộ giống đóa hoa lúc trước kia, được tơ hồng treo trong điện thờ, hơn nữa là tầng thứ nhất, so với đãi ngộ dành cho bản thân La Ngọc An còn tốt hơn rất nhiều. Buổi tối La Ngọc An chỉ nằm ngủ ở điện thờ ngoài cùng. Bởi vì chuyện như vậy, La Ngọc An kỳ dị mà còn sợ hãi những tơ hồng đó.

      Ngay từ đầu nàng cho rằng thị thần chỉ thích sơn trà đỏ, nhưng được mang ra ngoài ăn vài lần, đường nhìn thấy thị thần nghỉ chân xem xét hoa cỏ khác, bộ dáng tựa hồ cũng rất thích.

      “Ngài thích những thứ hoa này? Nếu thích, vì sao cho người trồng trong sân của ngài?”

      “Thị thần thiên vị bất kì thứ gì.” Thị thần trả lời nàng như vậy.

      La Ngọc An phải thực hiểu, nhưng từ thị thần tươi cười, từ đôi mắt cong lên, lắc lắc đầu tóc, hợp lại tay áo, nàng tỉ mỉ nhìn ra hai cái chữ to.

      —— Rất muốn.

      Cống phẩm thần đài của điện thờ, nhiều thêm cái chai nho , bên cắm hai đóa hoa tươi hái từ ngoài viện.

      Các thị nữ hề phát thần đài thêm hoa, duy có thị thần lúc ngồi ngay ngắn ở thần đài, ngẫu nhiên nhìn chăm chú hai đóa hoa tầm thường đó. Chúng thường khô héo sau hai ngày, nhưng trước khi khô héo, người lặng lẽ cắm chúng vào bình hoa đổi , thay hoa tươi khác.

      So với những trái cây bên cạnh giá cả cao, còn được tỉ mỉ lựa chọn ra, đây là cống phẩm keo kiệt.

      La Ngọc An đối với hành vi “Mượn hoa hiến phật” của mình này, cảm thấy thực hổ thẹn. Hoa hái ở ven đường, bình thủy tinh là bình phòng bếp đựng đồ uống, nàng cũng ngượng ngùng đây là lễ vật, chỉ có thể yên lặng coi như cống phẩm xen lẫn trong những trái cây điểm tâm.

      Đối mặt với thần, làm người bình thường, nàng luôn sợ hãi, nhưng mặt thần lại biểu vô cùng ôn hòa vô hại, mà nàng chỉ có thể ỷ lại , thường xuyên bị bề ngoài rất giống nhân loại của mê hoặc, cảm thấy chỉ là thiếu niên tuổi tác khác em mình.

      Kéo tay áo thị thần được mang ăn cơm rất nhiều lần, La Ngọc An có thể thực bình tĩnh mà đối diện. Đại bộ phận thời gian họ đến nhà ăn vào thời điểm có rất nhiều người, nhưng ngẫu nhiên cũng có lúc đúng. Cho nên La Ngọc An bưng đồ ăn co vào trong căn phòng đơn độc ít người nhất, nơi này chỉ có hai người dùng cơm.

      Hai lão thái thái thị nữ dùng cơm xong còn uống trà, hơn nữa chuyện phiếm lúc, La Ngọc An vừa ăn vừa nghe các bà chuyện.

      “Hai ngày này lúc điện thờ dâng hương cho thị thần, tựa hồ ngửi thấy mùi hôi.”

      “Tôi cũng ngửi được, như như , sao lại thế?”

      “Tôi cảm thấy có phải lúc trước tế phẩm chạy thoát kia chết ở cái góc nào trong viện, bắt đầu hư thối cho nên có chút mùi?”

      “Có khả năng, trốn lâu như vậy, sai biệt lắm hẳn là chết đói rồi, cần nhanh chóng theo mùi tìm ra thi thể để xử lý.”

      “Mùi thối ở gần điện thờ, người nọ trốn ở phía dưới điện thờ ?”

      “Người thường sao lại e ngại thị thần, còn phải điên rồi.”

      La Ngọc An yên lặng ăn cái gì, cảm thấy hai lão thái thái này như là đến con chuột chết trong góc nhà nào đó.

      Sau đó chính là…… nàng vươn cánh tay ngửi ngửi mình. Hình như, có vẻ hôi, thế này làm người ta cảm thấy cảm thấy thực xấu hổ. Nàng cũng muốn tắm rửa, nhưng trong sân có nơi có thể tắm rửa. Nàng muốn ra khỏi sân còn cần thị thần đưa , nàng quá dám phiền toái thị thần, cho nên vẫn luôn chịu đựng.

      tại tắm rửa sạch được, sắp hun thối thị thần lão nhân gia ngài.

      “Tắm rửa?” Thị thần rất giống như vừa mới được nhắc nhở, mỉm cười : “Đúng vậy, nhân loại cầu rửa sạch thân thể.”

      Đưa ra cầu này La Ngọc An thấy thị thần có ghét bỏ phiền toái, trong lòng thở dài nhõm hơi. Thị thần trôi ở phía trước, nàng đuổi ở phía sau, tìm được cái nhà tắm. Tòa nhà này, nhà tắm giống nhà ăn, bề ngoài dạt dào phong cách cổ kính, vừa vào bên trong xây dựng lên đều là tiêu chuẩn thoải mái, có mười mấy buống tắm rửa, còn có bể tắm.

      Rốt cuộc có thể thống thống khoái khoái tắm nước ấm cái thoải mái, chỉ là quá trình làm người ta lo lắng đề phòng. Cũng phải bởi vì thị thần bay ở gần đó, mà là bởi vì tắm được nửa có người khác nữa. Hơn nữa rốt cuộc nàng còn phát , đây là nhà tắm nam.

      Nàng ở cái buồng bên trong cùng, mấy buồng bên cạnh có người vào, mấy người kia vừa tắm vừa chuyện phiếm. Các đại ca tựa hồ phụ trách thủ vệ sân điện thờ, tuy rằng bề ngoài là phong cách cứng lạnh nghiêm túc, nhưng lúc tắm rửa thế nhưng thực có thể buôn chuyện.

      La Ngọc An nghe bọn họ từ chu kỳ thay ca cho tới trả phép trở về rồi đâu chơi, lại cho tới chuyện thị thần.

      Trải qua khoảng thời gian này, ngẫu nhiên ở bên ngoài sân nghe được ba từ hai câu, La Ngọc An biết được thị thần là thị thần của tộc Tần thị, Tần thị có thần phù hộ cho nên là gia tộc khổng lồ sum xuê, những người này đều từ trong tộc Tần thị chọn lựa tới đây, trừ hai thị nữ, những người còn lại cách thời gian thay phiên.

      “Nghe thị nữ , lần này thị thần thức tỉnh, tính tình thực ôn hòa, lúc trước Tần Minh Lãng và Tần Minh Thành phạm vào sai lầm lớn như vậy, tế phẩm sơ sót, cũng xóa họ của bọn họ, chỉ đuổi bọn họ tới khu bên cạnh.”

      “Nhiệm vụ hộ vệ kỳ này của chúng ta hẳn là tương đối nhàng, ít nhất chết người.”

      kỳ hai năm trước kia mới là thảm, thị thần thức tỉnh lần đó tính cách lãnh khốc. Lúc ngài thức tỉnh, tộc nhân Tần thị phạm sai lầm đều có kết cục tốt, đến thủ vệ còn bởi vì bị ngài phát có hành vi đúng mà chết hai người. Hơn nữa vị kia vô cùng thiên vị với ‘hình’, năm đó trẻ mới sinh trong nhà được đưa tới tiếp nhận ‘chúc phúc’, phỏng chừng về sau đều bị ảnh hưởng biến thành ‘ác quan’.”

      đến cái này, trước kia cũng có lần. Biết thúc tổ Tần Phi Quân ? giờ làm người đứng đầu quan phán quyết, lão nhân gia đó được coi là ‘bộ pháp điển sống’. Nghe thúc tổ sinh ra năm đó, thị thần thức tỉnh có tính cách đặc biệt khắc nghiệt lãnh khốc, cho nên thúc tổ bọn họ là mấy đứa được thị thần chúc phúc đó cũng bị ảnh hưởng. Bọn họ sửa chữa luật pháp chế định, còn thúc tổ làm quan phán quyết phán những vụ án đó, phạm nhân hết thảy đều chịu xử phạt nghiêm trọng nhất.”

      La Ngọc An nghe bát quái, đầu càng ngày càng thấp. Những người này biết, lúc bọn họ bát quái thị thần của bọn họ, bản thân thị thần ngồi ở bên cạnh, cách chỗ tắm rửa đoạn, mang theo tươi cười ôn hòa, lẳng lặng nghe.

      Thoáng ngẩng đầu liếc mắt hướng lên nhìn cái, La Ngọc An thấy tay áo trắng của thị thần rũ xuống, động tác tắm rửa nhanh hơn.

      Thừa dịp những người đó còn tắm rửa ra, La Ngọc An nhanh chóng thay áo tắm sạch chuồn ra, lại lần nữa kéo tay áo thị thần, được dẫn . Lần đầu tiên nàng tới nơi này, khi qua hành lang, vẫn là ánh sáng ảm đạm như cũ, nàng lại cảm thấy sợ hãi, thậm chí còn muốn chuyện phiếm.

      “Cách khoảng thời gian ngài ngủ say sao?”

      Thị thần mỉm cười gật đầu.

      “Vậy, mỗi lần thức tỉnh đều ra tính cách bất đồng?”

      Thị thần mỉm cười gật đầu.

      “Ngài vẫn nhớ những chuyện lúc trước từng phát sinh sao?”

      La Ngọc An hỏi ba câu, chỉ có mình nàng phát ra tiếng bước chân rất vọng ở hành lang.

      Thị thần rốt cuộc còn mỉm cười gật đầu, ngữ điệu giống như hoàng hôn từ từ chìm xuống: “Thị thần quên bất kì cái gì, mỗi thức thần của gia tộc, đều là quyển ký về gia phả và gia tộc càng ngày càng dày.”

      La Ngọc An kinh ngạc, “Mỗi gia tộc…… Chẳng lẽ trừ ngài còn có thị thần khác?”

      Thị thần nghiêng đầu, biểu tình mang cười giống mặt nạ thần tượng bị đọng lại, : “Thế giới này cũng đơn giản như trong mắt người thường.”

      Tiếng gió ù ù xuyên qua hành lang, xuyên qua áo tắm dài trống rỗng của nàng, làm nàng cảm thấy có chút lạnh.

      Đúng vậy, bộ dáng chân của thế giới bí này, mới vạch trần góc ở trước mặt ta. La Ngọc An có ý đồ dò hỏi vấn đề liên quan nữa, thấy ven đường bụi hoa cúc nở vừa lúc, bẻ hai cành cầm ở trong tay, chuẩn bị trở về thay hoa sắp tàn trong điện thờ.

      .

      “Ta sao lại cảm thấy gần đây cống phẩm thay thế ngẫu nhiên thiếu mất chút?”

      “Mùi hôi như có như đó cũng thấy.”

      “Tế phẩm trốn tránh vẫn có dấu vết, đến tột cùng là chết ở trong góc nào, chúng ta tìm được chẳng lẽ là thị thần xử lý?”

      “Phải để cho thị thần tự mình xử lý việc như vậy, chúng ta là quá hổ thẹn.”

      La Ngọc An nghe thấy hai thị nữ lải nhải theo lệ thường, trong lòng hề gợn sóng, cơm nước xong liền . Nàng tồn tại tựa như u linh sinh hoạt tại đây trong cổ trạch, so với ban đầu bị các bà ấy dọa đến, nàng cảm thấy tại hẳn là ngược lại. Nếu ngày nào đó nàng lộ ra dấu vết, phỏng chừng dọa đến hai thị nữ này.

      theo hai thị nữ học tập, mấy trẻ tuổi tựa hồ được bồi dưỡng làm thị nữ đời kế tiếp. Tuy rằng thị nữ cường điệu phải đem việc phụng dưỡng thị thần là điều duy nhất trong sinh mệnh, hy vọng mấy người nối nghiệp có thể chuyên tâm học tập, nhưng có hai người luôn quá nghiêm túc, lặng lẽ trốn chơi di động.

      La Ngọc An lâu thấy di động, có lần vừa lúc gặp được hai người kia chơi, nhịn được thò lại gần xem, thị thần cũng theo ý tứ nàng qua. La Ngọc An đứng ở bên hai , thăm dò xem màn hình di động của các nàng, thị thần lại bay ở bên cạnh nhìn chăm chú.

      Hai chơi trò chơi, La Ngọc An chưa từng chơi, nhưng nàng nhớ em hình như cũng từng chơi trò này, lại nhìn hai khỏi cảm thấy thân thiết hơn.

      Trò chơi chế tác hoàn mỹ, hai người chuyên tâm thao tác nhân vật trò chơi chiến đấu, thị thần nhìn trong chốc lát, hỏi: “Đây là vật gì?”

      “Là di động, các ấy chơi trò chơi.” La Ngọc An chần chờ, “Nếu ngài cảm thấy hứng thú với cái này, có thể để các thị nữ dâng cống di động.” Nàng lời này kỳ chút tư tâm. Rời khỏi cuộc sống mình quen thuộc lâu, nàng muốn tiếp xúc nhiều với thế giới mình vẫn quen thuộc.

      Thị thần ngữ khí bình thản: “Thị thần thiên vị bất kì thứ gì.”

      La Ngọc An: “……” Giọng điệu rất quen thuộc.

      Tuy rằng chủ động mở miệng muốn có, nhưng nếu đặt trước mặt vẫn tiếp nhận, là ý tứ này sao? La Ngọc An dùng kinh nghiệm giao lưu với em tuổi dậy để suy đoán.

      Thị thần, nên giống lão nhân gia thích đưa ra cầu, chỉ thích để đám người tới đoán, hay là giống thiếu niên thanh xuân muốn cái gì lại mở miệng mà phải đợi người khác tới đoán?

      Tuy rằng thể có dộng, nhưng mỗi ngày lúc ra sân bên ngoài, nếu chú ý tìm kiếm cũng có thể nhìn thấy ít người thầm dùng di động. Gọi điện thoại, chuyện phiếm, xem tin tức, chơi trò chơi đều có, La Ngọc An mỗi lần thấy đều phải túm tay áo thị thần cái, nếu có thể kéo động liền tỏ vẻ thị thần cho phép nàng xem.

      Mỗi lần đều cho phép.

      Xuyên qua hành vi như vậy, La Ngọc An cuối cùng lại có cảm giác liên lạc được với thế giới thực, những di động đó ngẫu nhiên xuất tin tức qua lại, cũng có những thứ nàng quen thuộc.

      Mọi người ở cổ trạch chưa từng phát dưới tình huống này La Ngọc An mang theo thị thần cơ hồ xem hết di động của bọn họ. Cho nên có ít bí mật cũng thể che giấu, ví dụ như có gã thủ vệ ở sau lưng vợ mình, đồng thời hòa hảo kết giao mấy tình nhân.

      Gã buông di động lấy đồ, La Ngọc An đứng ở bên nhìn di động kia, mặt lộ ra biểu tình do dự, muốn lại thôi mà nhìn về phía thị thần.

      Thị thần cười gật đầu.

      La Ngọc An nháy mắt cảm thấy thị thần hiểu được mình suy nghĩ cái gì, còn tỏ vẻ hỗ trợ. Vì thế nàng cầm lấy di động, nhanh chóng đem vợ và các tình nhân của gã toàn bộ kéo vào nhóm, sau đó chia sẻ toàn bộ ảnh chụp chuyện phiếm. Hơn nữa trước khi gã đàn ông trở về, nhanh chóng đặt điện thoại lại chỗ cũ.

      Làm xong hết thảy, nàng nhìn về phía thị thần, nhịn được lộ ra cái tươi cười.

      Thị thần vẫn là biểu tình mỉm cười bất biến, nhưng lát sau, hơi cảm thấy nghi hoặc mà nghiêng nghiêng đầu, phảng phất như hỏi: “ làm cái gì?”

      La Ngọc An cũng tự giác gục đầu xuống, lộ ra biểu tình nghi hoặc y hệt: “……?” Ngài biết vừa rồi ta làm cái gì? Cái gật đầu kia, phải ý tứ là ngầm đồng ý sao?

    4. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Hihi, Thị Thần làm mình buồn cười quá. Chắc nhờ có bạn An tâm cùng nên tính ác nó ko trỗi dậy. Hay quá tác giả vs editor ơi.
      heavydizzy thích bài này.

    5. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,235
      Được thích:
      4,727
      Hehe.hiểu nhầm tí thôi, thị thần thường ra tay mạnh mẽ hơn cơ
      heavydizzy thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :