1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nhóm tiên sinh kỳ quái - Phù Hoa (hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      đọc mà hồi hộp ghia!
      heavydizzy thích bài này.

    2. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      02 Tế phẩm

      chút quang mang màu đỏ giống như ánh nến phiêu phiêu lắc lắc sáng lên, xuyên qua mành sa, bày ra loại đỏ tươi khác thường. Đôi mắt La Ngọc An từ khe cửa lộ ra cũng dính chút hồng quang, bao trùm lên làm đồng tử nàng chợt co chặt.

      Ngoài cửa tiếng bước chân của gã đàn ông đột nhiên dừng lại, vừa vặn đến trước cửa phòng La Ngọc An, hai người chỉ cách cánh cửa. La Ngọc An thậm chí có thể ràng nghe được tiếng gã nuốt nước miếng.

      Sợ hãi, sợ hãi vô hình ở trong khí giống như sợi tơ dần dần căng thẳng.

      “Cái đồ vật quỷ gì.” Thanh ngoài cửa hiển lộ ra chút suy yếu đủ hơi sức.

      Bất chợt, ngọn đèn đỏ ở chính giữa xuyên qua mành biến thành vài ngọn, đèn đỏ lục tục sáng lên soi chiếu điện thờ bên trong đỏ rực. Kiến trúc điện thờ bốn phía đều chỉ dùng mấy tầng mành che chắn, lúc này hồng quang chiếu lên, các nàng đều có thể ràng nhìn thấy bên trong điện thờ có cái bóng lung lay xuất .

      Nàng…… hoặc là , từ trong bóng tối đến dưới hồng quang, thân hình gầy mảnh, tư thái di động cổ quái, nhìn bóng dáng giống như người kéo bộ xiêm y dài.

      Cửa bỗng nhiên phát ra tiếng vang , tầm mắt La Ngọc An bị che khuất, bởi vì ngoài cửa gã đàn ông kia tự giác lui về phía sau, vừa vặn chắn phía trước tầm mắt nàng.

      La Ngọc An lui ra phía sau bước ngẩng đầu lên, phát hồng quang bên ngoài càng tăng lên, bóng dáng người đàn ông dán ở cửa nàng cũng có thể thấy .

      “Có người ? Người nào giả thần giả quỷ…… ô…… ……” Tiếng mắng của gã đột nhiên gián đoạn, trong cổ họng phát ra vài thanh mơ hồ, thanh này làm người ta miên man bất định, đồng thời cảm thấy sởn tóc gáy. Hai mắt La Ngọc An có chút đăm đăm nhìn cửa xuất vệt nước, cơ hồ có thể tưởng tượng ra mảng lớn dấu vết này vừa rồi bị hắt lên như thế nào.

      Ngay sau đó, bên ngoài vang lên tiếng kêu sắc nhọn, tiếng kêu đó thuộc về nữ tù phạm khác. Tiếng thét chói tai chứa đầy sợ hãi cùng với thanh của người sắp chết phát ra rất ,trộn lẫn vào nhau, từ xa hoặc gần đâm vào tai. Nàng thể thấy người đàn ông vừa rồi gặp phải tập kích gì, nhưng hai người trong hai căn phòng trái phải bên cạnh khẳng định thấy ràng.

      Trước khi tới nơi này, La Ngọc An ở trong ngục giam khu Du Lâm nửa tháng, bên cạnh đều là phạm nhân tử hình, phần lớn là lãnh khốc vượt quá người thường. Nữ tù phạm bên cạnh kia, nghe ta và chồng mình cùng nhau, trong mười năm liên tục, gây ra mấy chục đại án cướp bóc giết người, sau đó bởi vì hài lòng với chia chác tài sản mà động thủ giết chết chồng mình. người phụ nữ như vậy, tại cũng sợ hãi hét ầm lên.

      La Ngọc An cứng đờ nhìn bóng người ngoài cửa biến mất, nhìn lại khe cửa lần nữa lộ ra ảnh sáng, chậm rãi thò lại gần.

      Đầu tiên nàng nhìn thấy bên cạnh hành lang ngoài cửa có cái chân, cái chân lẻ loi bị ném lại.

      Trong phút chốc, cảm giác củanàng đều thức tỉnh, đặc biệt là khứu giác, hình như nàng mới phát vừa rồi mình nín thở, chợt hít hơi, kia cỗ hỗn hợp mùi hoa biết tên và mùi huyết tinh nùng liệt đánh sâu vào toàn bộ giác quan của nàng.

      cái chân đứt đến mức làm nàng sợ hãi như thế, nửa tháng trước, nàng gặp cảnh tượng khủng bố nhất. Nhưng cái chân kia chảy ra máu tươi, chậm rãi biến thành từng sợi tơ hồng, liên tiếp tiến vào bên trong điện thờ, cảnh tượng quỷ dị như vậy vượt quá tưởng tượng củanàng.

      Máu làm thế nào biến thành tơ hồng? Thậm chí chỉ có sợi, những khối vụn rơi rụng mặt đất đều mấp máy tơ hồng, giống như bị ai lôi kéo, rơi vào trong điện thờ.

      La Ngọc An thấy trong điện thờ có bóng dáng kỳ quái đứng, những sợi dây đó gắn kết ở người , làm nhìn giống như con rối gỗ giật dây. Rối gỗ giật dây bị sợi máu kéo động, bóng dáng ngừng phóng đại mành, giống như sắp sửa rời điện thờ ra ngoài.

      Nỗi sợ hãi đâm vào ngực nàng, La Ngọc An dám nhìn nữa, nhưng thân thể cứng đờ đến thể nhúc nhích. Chỉ có thể phí công mà đè cửa lại, gửi hy vọng vào cánh cửa này có thể bảo hộ nàng bị quái vật trong điện thờ bắt lấy.

      Nhưng mà, làm như vậy hiển nhiên là phí công, cùng với hai tiếng thét chói tai còn có thanh cánh cửa bị phá ra, La Ngọc An cảm giác thân mình bỗng, trong mờ mịt bay ngược ra ngoài.

      Cánh cửa trước mặt rộng mở, mấy sợi tơ hồng bắt được nàng, kéo nàng ra ngoài đối mặt vớithế giới đáng sợ kia. Thế giới nhìn thấytừ khe cửa chợt bày ra trước mặt, nàng càng nhìn thấy ràng màu đỏ đầy đất, còn có còn mấy cánh cửa mở rộng ra, hai người khác trốn tránh ở trong phòng cũng bị tơ hồng kéo ra ngoài.

      Người phụ nữ ý đồ giãy giụa, người đàn ông điên cuồng cào tơ hồng người, mà La Ngọc An, cử động cũng dám. Đôi mắt nàng chỉ gắt gao nhìn chằm chằm hồng quang sáng rực bên trong điện thờ, kinh sợ tới cực điểm.

      Bóng dáng kia hợp với vô số tơ hồng tới gần tấm mành, sợi tơ huyết sắc kéo mành ra bên ngoài ra, lộ ra bóng người chân .

      Đầu cúi xuống, khuôn mặt giấu ở dưới bóng tối củamái tóc dài đen nhánh giống như nước chảy, thân hình bị bộ quần áo màu trắng hình thức cổ quái bao vây hoàn toàn, bên trong trống rỗng phảng phất có huyết nhục. Tay áo màu trắng dài bên thân kéo mặt đất, từ phía dưới tay áo kéo dài ra vô số huyết tuyến.

      Tựa như người, lại giống người.

      biết từ khi nào bắt đầu, toàn bộ cái sân đều biến thành nhà giam đầy huyết tuyến đan xen, vô số huyết tuyến phân cách thế giới trước mắt nàng thành từng khối vụn. Quái vật tay áo trắng dẫm lên những huyết tuyến, giống con nhện màu trắng bám mạng nhện màu đỏ.

      Huyết tuyến kéo những khối vụn đến trước mặt , tay áo dường như có sinh mệnh bao trùm lên, đợt tiếng nhấm nuốt biết từ nơi nào truyền đến, khối thịt nhanh chóng biến mất.

      La Ngọc An trong giây lát hiểu được, bốn phạm nhân tử hình các nàng đây chính là làm thức ăn mà vào nơi này! Vốn tưởng có hy vọng sống, lại dự đoán được căn bản là vực sâu tử vong. Ý thức được điểm này, nàng lại nhìn quái vật dẫm lên huyết tuyến tới bên người đàn ông khác.

      Người đó giãy giụa rất mạnh, lựa lời mà hoảng loạn la to. Đại khái là bởi vì “ầm ĩ”, nên quái vật kia lựa chọn đầu tiên.

      Tay áo nuốt ăn huyết nhục vẫn cứ trắng tinh, giống như mâynhẹ phiêu phiêu bao trùm ở đầu người đàn ông. Trong phút chốc, màu đỏ phun trào ra biến thành vô số huyết tuyến từ phía dưới tay áo kéo dài ra, làmtơ hồng phân bố trong toàn bộ sân càng thêm dày đặc.

      La Ngọc An nhắm hai mắt lại. Nàng giống nữ tù phạm khác phí công thét lên, nàng chỉ gắt gao nhắm mắt lại, giống như lúc trước khi nàng gặp phảisự tình khó có thể tiếp thu.

      Tiếp theo, tiếng thét của người phụ nữ kia cũng đột nhiên im bặt, trong khí mùi hoa thơm ngào ngạt cùng vị rỉ sắt đều càng thêm dày đặc, dày đặc đến làm người ta có chút hít thở thông. Nàng biết xảy ra cái gì, cũng biết kế tiếp phát sinh cái gì, tuy rằng chưa từng thét lên, nhưng cũng khắc chế được mà run rẩy cả người.

      Quái vật kia tới gần nàng, mềm như mây, tay áo còn mang theo mùi hoa biết tên lâng lâng bao phủ nàng.

      Tới! Tới!

      Chỗ cổ bỗng nhiên đau xót, giống như bị cái gì cắn ngụm, La Ngọc An tưởng tượng thấy đầu mình sắp bị cắn đứt, sau đó giống như ba người khác, cái gì cũng thể lưu lại.

      Đau đớn cổ vẫn còn liên tục, nhưng đau đớn càng thêm bén nhọn trong tưởng tượng của nàng lại đến, tay áo bảo phủ nàng ngưng lại, sau đó bỗng nhiên bắt đầu run rẩy.

      La Ngọc An trước mắt sáng ngời, lần nữa thấy được trung phía bị huyết tuyến cắt thành vô số khối. Huyết tuyến trói chặt nàng chợt buông lỏng, rơi xuống, mà quái vật đứng ở trước mặt nàng đột nhiên cong người ——

      “Ọe……”

      La Ngọc An ngồi dưới đất, ngơ ngác nhìn quái vật kia chậm rãi bò mặt đất hộc ra búng máu, phần lưng cong giống như mọc lên cái xương gai, tùy thời đâm thủng tầng áo trắnghơi mỏng kia.

      Nôn mửa bình phục xong, bị huyết tuyến léo lên, tay áo dài rũ bên người. La Ngọc An cảm giác hình như liếc mắt nhìn chính mình cái, tiếp theo giống con diều nhanh chóng lui về tòa điện thờ sáng lên hồng quang kia.

      Chung quanh huyết tuyến vẫn còn, cái sân yên tĩnh còn bất kì thanh gì, chỉ còn lại mình nàng.

      Đột nhiên rùng mình cái, La Ngọc An bò dậy, nghiêng ngả lảo đảo về cái cửa ra khỏi sân duy nhất. Cửa bị khóa lại, ngoài cửa truyền đến tiếng hai lão thái thái bình đạm chuyện.

      “Bên trong còn tiếng động, thị thần hấp thu xong ‘ác’ lần này rồi, ngày mai lại phải bắt đầu kết kén.”

      “Ừ, đồ vật cần cho nghi thức đều chuẩn bị tốt, yên tâm .”

      Tay La Ngọc An sắp sờ đến cửa run lên, lại thu trở về. Rốt cuộc nàng tỉnh táo lại từ choàng váng vì tử vong và quái vật đánh sâu vào, ý thức được nếu bây giờ gõ vào cánh cửa này, hai người bên ngoài kia để ý đến nàng, thậm chí còn giết chết nàng.

      Nàng biết đây là nơi nào, nhưng từ lúc nàng bị đưa đến nơi này, trong quá trình nhìn thấy nghe thấy, nàng có thể được biết đây là thứ bí mà cổ xưa, có được đặc quyền tồn tại đặc thù, bọn họ muốn giết chết nàng đơn giản giống như nghiền chết con kiến vậy.

      thể thoát , mà cái sân vuông này…… La Ngọc An quay đầu lo sợ yên nhìn dấu vết dưới mặt đất, còn có những cănphòng tối om mở rộng đó, căn bản nàng thể chạy trốn, trong phòng cũng có chỗ nào có thể trốn tránh. Chỉ cần chờ đến ngày mai, khả năng nàng bị tìm ra. Bọn họ giết chết nàng, hoặc là đưa nàng về ngục giam khu Du Lâm chờ đợi xử quyết ban đầu.

      Giờ khắc này, La Ngọc An bỗng nhiên nhớ tới em mình. Ánh mắt suy yếu cùng đôi chân nhũn ra của nàng lại lần nữa kiên định lên.

      , ta còn thể chết được.”

      Bình minh, trời tảng sáng.

      Tháng quỷ, ngày mười lăm.

      Trăng tròn còn treo ở chân trời có chút phiếm đỏ, hai thị nữ đầu tóc hoa râm cầm theo đèn lồng màu đỏ mở cửa viện ra, giống như những lần trước, chuẩn bị nghi thức ngày thị thần trọng sinh. Nhưng mà đập vào mi mắt phải sân viện trống vắng, mà là huyết tuyến đầy viện từ tối hôm qua vẫn chưa từng thay đổi.

      “Cạch ——”

      Đèn lồng màu đỏ lăn xuống mặt đất, nhanh chóng cháy lên, dưới ánh lửa thiêu đốt, hai người già khuôn mặt cứng đờ trắng bệch, “Sao có thể!”

      “Thị thần sao còn chưa bắt đầu ngủ say?”

      Trong sân ba chỗ vết máu mười phần ràng, ánh mắt hai người đảo qua liền thấy, nhưng dù thế nào cũng chưa thể tìm thấy chỗ dấu vết cuối cùng.

      xong, lần này tế phẩm xảy ra vấn đề!”

      “Sao lại xảy ra sơ sót như vậy!”

      “Nhanh cho bọn họ đưa tế phẩm tới đây, thể chậm trễ thời gian nữa!”

      Trong hoảng loạn, cửa viện lần nữa bị đóng lại. Lại biết bao lâu cửa viện lần thứ hai mở ra. Trốn tránh ở phía dưới hành lang qua khe hở tối tăm, La Ngọc An nghe thấy tiếng bước chân hỗn độn vang lên đỉnh đầu mình.

      Tựa hồ có người bị trói đặt ở hành lang, tiếng bước chân đưa người đến rời , tiếp theo là khoảng thời gian yên tĩnh rất dài.

      La Ngọc An ôm lấy mình gắt gao cuộn tròn, mở to con mắt, nhìn ánh nắng từ khe hở hành lang chiếu vào, còn có chất lỏng màu đỏ cũng theo khe hở giọt xuống.

      “Tí tách, tí tách……”

      La Ngọc An nằm đến cả người cứng đờ, rốt cuộc trong yên tĩnh dài lâu giật giật ngón tay, thử làm chính mình từ nơi này dịch ra ngoài. Nàng cẩn thận từ phía dưới khe hở hành lang ló đầu ra, thấy toàn sân trống rỗng, huyết tuyến đầy trời thấy, ước chừng là buổi chiều 3, 4 giờ. Dương quang chiếu sáng hơn nửa cái sân, điện thờ kiến trúc hoa mỹ chỗ trung tâm dưới ánh mặt trời sáng ngời xán lạn.

      Nếu phải gần đấy có mảnh vết máu tàn lưu, cơ hồ nàng còn cho rằng ác mộng tối hôm qua chỉ là giấc mộng.

      Đột nhiên, chỗ cửa viện có tiếng động. La Ngọc An nhanh chóng giấu mình trở về, nàng nghe thấy trong viện có vài người vào, mỗi người đều thực trầm mặc, tận lực thả động tác, hai lão thái thái kia đè thấp thanh :

      “Nhất định phải tìm ra người kia!”

      “Thị thần kết kén bị ta ảnh hưởng, thể đểcô taở chỗ này quấy rầy thị thần nghỉ ngơi!”

      “Động tác nhanh chút, dù thị thần bắt đầu ‘ vào giấc ngủ’, cũng thể quấy rầy thị thần lâu.”

      “Thị nữ, tìm được người xử lý thế nào?”

      “Giết.”

      Đối thoại lạnh nhạt đó ở ngay đỉnh đầu nàng, La Ngọc An run rẩy chút. Tùy thời tùy chỗ bị tìm ra mà giết chết làm nàng nỗ lực cuộn mình trong khe hở. Nhưng nàng cũng rất ràng, cái sân này chỉ có lớn như vậy, thực nhanh nàng bị tìm ra.

      Ánh mắt tuyệt vọng hướng tới điện thờ, trong lòng La Ngọc An xuất ý tưởng điên cuồng —— nếu trốn vào nơi đó sao?

    3. KY_BIBG

      KY_BIBG Well-Known Member

      Bài viết:
      314
      Được thích:
      390
      Nhảy hố tiếp tục
      heavydizzy thích bài này.

    4. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Thiệt chứ, vừa hay vừa rợn :))
      Trịnh Thị Ninh Kiềuheavydizzy thích bài này.

    5. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      03 thân
      Bọn họ gọi quái vật ăn thịt người đáng sợ đó là “Thần”, còn tại vào giấc ngủ”. Vậy có phải là bây giờ nàng tạm thời thân trong tòa điện thờ kia cũng bị “Thần” phát ?

      Nghĩ đến tối hôm qua mệnh huyền đường, nghĩ đến “Thần” thể đưa nàng cái “đồ ăn” này vào miệng, trong lòng La Ngọc An đột nhiên xuất chút cảm xúc an tâm may mắn.

      có việc gì, nhất định có việc gì.

      Ở trong lòng nàng ngừng nhắc mãi, lặng lẽ nghe động tĩnh củanhững người ở bên ngoài. Bọn họ phân tán vào trong phòng tìm. Nếu trong phòng tìm thấy nàng, thực nhanh nghĩ đến khe hở phía dưới hành lang. Nhưng nàng biết giờ ra ngoài có thể vừa lúc bị bắt gặp hay . Chần chờ lúc, nàng cảm thấy thể lại tiếp tục kéo dài nữa.

      Giơ tay cởi ra đôi giày lúc lại có tiếng bước chân ràng, nhanh chóng thăm dò nhìn ra phía bên ngoài, trừ bóng dáng lão thái thái, những người còn lại đều vào phòng, là cơ hội tốt!

      Đừng có nhìn thấy ta! Đừng có nhìn thấy ta! Đừng có nhìn thấy ta!

      Nàng nhanh chóng nhảy ra ngoài, trái tim kinh hoàng, nhưng phát ra bất kì thanh nào, trong mắt chỉ nhìn mành điện thờ hơi hơi đong đưa. Nàng chưa bao giờ từng có động tác nhanh nhẹn lại linh hoạt đếnnhư vậy, nhấc chân chạy hành lang ven điện thờ, mành gần ngay trước mắt!

      Lúc này, lão thái thái kia quay người, trong lòng La Ngọc An lộp bộp, nhào vào mành. Nàng biết động tác vừa rồi có bị nhìn thấy hay , chỉ cảm thấy giây tiếp theo chừng có người vén rèm lên xem xét, khỏi cứng đờ mà dồn dập mà ngẩng đầu nhìn lướt bên trong điện thờ tìm xem có chỗ nào có thể thân hay . Liếc mắt cái thấy khu vực ở giữa bị màn che dày bao vây, chút suy nghĩ mà vọt vào giấumình ở sau màn.

      Kiến trúc bên trong điện thờ, mặt đất là sàn nhà gỗ màu sắc thâm trầm bóng loáng, tựa hồ tản ra cỗ mùi hương thoang thoảng đặc thù, nàng ngồi dưới đất, cũng cảm thấy mặt đất lạnh lẽo chút nào, hai mắt đăm đăm nhìn chằm chằm màn che rũ phía trước vẫn nhúc nhích.

      Tiếng người mơ hồ bên ngoài trở nên cực kì xa xôi. Ánh sáng chiếu vào cũng chỉlốm đốm rơi xuống, có người ở bên ngoài giọng chuyện, nghe quá ràng.

      “Thời gian…… muộn……”

      có cách nào…… chờ bên ngoài …… chắc chắn…… ra ……”

      “Rời trước …… Mặc kệ…… thể lại quấy rầy……”

      Nghe thấy từ rời này, La Ngọc An nháy mắt liền thả lỏng hơn, mới vừa giật giật chân lại có tiếng bước chân vào trong điện thờ. Nàng lập tức dừng động tác, nín thở ngưng thần. Cũng may người tiến vào có ý định xốc màn che lên, chỉ ở bên ngoài màn che khom người quỳ lạy, sau đó lại nhanh chóng lui ra ngoài.

      La Ngọc An lúc lâu mới xác nhận bọn họ rời toàn bộ. Nàng còn quá dám tin tưởng những người này nhanh như vậy từ bỏ tìm kiếm nàng. Nhưng suy nghĩ chút, có lẽ đối với họ mà , việc này giống như có con chuột chạy vào trong viện, dù muốn bắt chuột, nhưng chốc tìm thấy, cũng dám vì bắt con chuột nho mà quá mức quấy rầy chủ nhân nơi này.

      Rốt cuộc với , con chuột có khả năng có nguy hại quá lớn.

      Nguy cơ tạm thời giải trừ, La Ngọc An nháy mắt bị mỏi mệt sâu nặng áp sụp vai, mỏi mệt đến từ tối hôm qua đêm ngủ cùng với ngày hôm nay tinh thần căng chặt, trong lúc đó nàng còn ăn cơm uống nước. Loại trạng thái này làm nàng phản ứng trì độn, thậm chí giờ mới ý thức được phía sau mình chính là “Thần” kia.

      Màn đêm lại lần nữa buông xuống, trong khí yên tĩnh, mùi hương sâu kín tối hôm qua vẫn quanh quẩn, ngọn đèn đỏ đột ngột sáng lên ở phía sau nàng, La Ngọc An lập tức nhớ tới tối hôm qua nhìn thấy hết thảy, sau lưng lông tơ dựng ngược.

      Lúc trước nàng vùi đầu vọt vào đây, thể thấy tình cảnh nơi này, giờ khắc này nàng nhìn chằm chằm bóng dáng mình bị đèn đỏ chiếu ra, tấc tấc mà quay đầu lại.

      Trong đầu chịu khống chế mà xuất rất nhiều, rất nhiều hình ảnh khủng bố, ví dụ như quay lại rồi phát hai cái tay áo trắng rũ ở trước mặt, ví dụnhư phía sau là “Thần” biến thành quái vật chăm chú nhìn mình.

      Nhưng mà, quay đầu lại, cái đáng sợ gì cũng đều phát sinh. ngọn đèn đỏ là ngọn nến đỏ, nhìn qua như giá cắm nến bình thường, tràn ngập hơi thở cũ kỹ. So với giá cắm nến này, nhìn càng thêm dày nặng hoa mỹ chính là trong buồng rèm kia có tòa…… thần đài.

      Đó đại khái có thể được gọi là thần đài, La Ngọc An biết nên hình dung nó như thế nào, phong cách kiến trúc tương tự điện thờ, nhưng càng hoa lệ hơn vô số lần. Khung gỗ lớn trong đen phiếm đỏ khắc đủ loại đồ án và hoa văn, tạo thành tiểu các uyển chuyển ba tầng trong ngoài. Tầng ngoài cùng bày rất nhiều lư hương, có dấu vết châm rất nhiều hương; tầng giữa đặt rất nhiều cống phẩm, trái cây và điểm tâm linh tinh; tầng trong cùng như gian nho đơn độc, trải cái đệm, lúc này nơi đó treo tơ hồng rậm rạp, chính giữa nhất giắt cái kén màu đỏ.

      La Ngọc An trong nhất thời quên mất sợ hãi, bị tác phẩm nghệ thuật vô cùng tinh xảo trước mặt cùng bầu khí tràn ngập hơi thở trang nghiêm thần bí này chấn trụ.

      Phục hồi tinh thần lại, ánh mắt nàng cũng dừng lại ở cái kén đỏ tận cùng bên trong kia, mà tự giác bồi hồi ở cống phẩm tầng thứ hai. Đây là hành vi bản năng nhất, bởi vì lúc này nàng vừa khát lại đói, dạ dày phát bỏng, tay chân vô lực. Thêm với ngày hôm qua, nàng còn ở trong ngục giam chưa ăn cơm, tại hai ngày chưa có chút nước, hơi liếm liếm môi có thể liếm đến cánh môi rạn nứt tràn ra máu tươi.

      Nàng chần chờ tiến lên vài bước, muốn tới gần những đồ ăn ở tầng thứ hai đó. Tiến lên vài bước lại khẩn trương mà nhìn kén đó, sau đó, nàng đoan chính quỳ xuống, giống như chùa miếu bái phật, cẩn thận xá cái với vị “Thần” này.

      Quả đào lớn màu đỏ cầm ở trong tay, lạnh lẽo, phát ra thanh hương của trái cây. Điểm tâm nhắn tinh xảo, tản ra thơm ngọt. La Ngọc An ngồi ở bên màn che ngụm ngụm ăn những đồ ăn đó, trong lúc này, ngừng chú ý cái kén đỏ kia có động tĩnh hay .

      Nàng là người lá gan lớn, trước khi việc đó phát sinh, nàng đối đãi với bất kì ai đều hiền lành khoan dung, thích so đo, lại dễ chuyện, cho nên thường bị thiệt thòi.

      Cả đời này chuyện lớn gan nhất nànglàm, chuyện duy nhất so đo với người khác, rốt cuộc chính là lần giết người đó. Cho dù giết người, nàng vẫn là kẻ nhát gan như trước kia, bình phàm giãy giụa mà tồn tại.

      Lấp đầy bụng, rốt cuộc nàng cảm thấy thả lỏng.

      Ánh nến màu đỏ lẳng lặng thiêu đốt, lại thấy nến đỏ giảm bớt. Quen rồi, La Ngọc An cảm thấy hồng quang này tựa hồ cũng có đáng sợ như vậy. Nàng giãn thân thể ra chút, ra ngoài. Dù cái kén có động tĩnh, nàng vẫn dám ở lại nơi này.

      Bên ngoài phải hoàn toàn chìm trong bóng tối, quang mang trăng tròn nửa giấu ở trong tầng mây làm nàng có thể thấy ràng hết thảy trong viện. Ngày hôm qua lúc hoàng hôn mới tới nơi này, bởi vì khẩn trương dám nhìn nhiều, ai có thể nghĩ đến sau đó xảy ra tình đáng sợ như thế, ngược lại nàng có thể ở chỗ này lẳng lặng quan sát mỗi góc trong viện.

      Nàng bỗng nhiên phát , bên điện thờ trồng loạt cây, đóa hoa màu đỏ như như trong cành lá. Đó là mười mấy cây sơn trà đỏ đơn cánh xếp thành hàng, gần sát vào là có thể ngửi được mùi hoa sâu kín, hóa ra tối hôm qua ngửi được mùi hương là sơn trà đỏ này tỏa ra.

      La Ngọc An đến hành lang nằm xuống. Nàng quá mệt mỏi, vừa nằm xuống liền mơ mơ màng màng ngủ.

      Trong mơ người ta luôn thể nắm giữ, hơn nữa người nằm mơ cũng biết được mình nằm mơ. Trong mộng La Ngọc An quên mất mình nguy hiểm, quên mất đêm kinh hồn, nàng trở lại căn nhà mình ở hai mươi mấy năm. Phòng ở trong tòa nhà cũ vài thập niên, ban công tầng ba bày từng bồn hoa chính là nhà nàng.

      Em mười mấy tuổi vừa mới tan học, giúp nàng cùng nhặt rau, với nàng chuyện xảy ra ở trường học.

      “Chị, chờ về sau em ra ngoài làm việc, kiếm rất nhiều tiền, chúng ta liền đổi chỗ ở, làm cái biệt thự, có thể trồng hoa trồng cỏở trong vườn.”

      “Được a.”

      “Chị, chị cảm thấy về sau em làm diễn viên thế nào?”

      “Có thể a, Tiểu Tĩnh lớn lên đẹp.”

      Em cười rộ lên, khuôn mặt mỹ nhân tràn đầy ánh sáng thanh xuân niên thiếu.

      Sau lại ánh sáng xán lạn này biến mất. Con béđể lại phong di thư, nhảy xuống từ mái nhà. Từ đây, em cùng mình sống nương tựa lẫn nhau chỉ còn lại khuôn mặt tươi cười ảnh chụp đen trắng.

      Cảnh trong mơ từ vui sướng chuyển sang tuyệt vọng, cũng chỉ là chớp mắt, La Ngọc An cả người rét run mà tỉnh lại, phát giác trời còn chưa sáng, cả người mình đều bị đông cứng, nàng còn phát mình giọng nức nở, má đều là nước mắt ướt át, nàng là khóc tỉnh.

      Nàng lâu nằm mơ khóc tỉnh vào ban đêm, đại khái là bởi vì hai ngày này tinh thần căng thẳng.

      Bên ngoài nhiệt độ rất thấp, nàng run run rẩy rẩy lại vào bên trong điện thờ. Chỉ cách tầng mành, bên trong và bên ngoài điện thờ phảng phất là hai thế giới, nơi này ấm áp như xuân, vừa tiến vào liền có cảm giác được ấm áp chiếu rọi. La Ngọc An hướng ánh mắt về ngọn nến đỏ, phát độ ấm trong nhà hình như là từ ngọn nến đỏ kỳ quái mang đến.

      Nàng nằm ở mặt đất ấm áp, định lại lần nữa nghỉ ngơi, nhưng thế nào cũng ngủ được. Vị trí nàng nằm vừa vặn có thể thấy kén đỏ, kén vẫn luôn treo ở đó có động tĩnh. Nàng bắt đầu tưởng tượng từ bên trong ra thứ gì. Như vậy, bên trong kén hẳn xuất con bướm.

      Sau đó nàng lại bắt đầu nghĩ sau này mình phải làm sao đây. Nàng có khả năng vẫn luôn trốn ở chỗ này, cũng thể ra ngoài. Cũng mặc kệ nghĩ thế nào, ở trước mặt nàng chỉ có kết cục chú định tử vong. Nàng thể nghĩ được bất luận biện pháp cầu sinh nào, khỏi lâm vào mờ mịt nản lòng. Con đường phía trước mê mang, nàng chỉ có thể cứ như vậy bước xem bước mà tồn tại.

      Ở điện thờ trốn tránh ngày thứ hai, nàng ăn chút cống phẩm tầng thứ hai điện thờ.

      Ngày thứ ba, như cũ vẫn thế.

      Trong lúc đó, cửa viện rốt cuộc được mở ra, nàng thử tới gần cửa, nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân lại rất . Trong viện có bất kì thứ gì có thể leo lên, dù có thể bò ra ngoài, nàng cũng có thể đoán trước được, bên ngoài viện khẳng định sớm bao vây đầy người, chờ nàng chui đầu vào lưới.

      Nàng nhìn cái kén đỏ, trong lòng rất ràng, chờ đến lúc “Thần” từ bên trong kén ra, cũng là lúc nàng chết.

      Nhưng nàng nghĩ tới, thần đó “phá kén” tốc độ nhanh như vậy. Ban đêm ngày thứ ba, lần thứ hai từ trong lúc ngủ mơ tỉnh lại, mê mang, nàng thấy kén đỏ ở đệm, tơ hồng quấn quanh mặt ngoài kén xuất vệt trắng, đó là cái tay áo màu trắng.

      La Ngọc An giật mình tỉnh táo lại, cứ như vậy trợn tròn mắt nhìn đến bình minh, lại nhìn thấy sợi tóc dài màu đen từ trong kén lộ ra.

      Cửa viện đóng chặt suốt ba ngày mở ra, có người dẫm lên dương quang sáng sớm vào. Bọn họ thẳng đến điện thờ, La Ngọc An nghe thấy động tĩnh ngã nhào vào trốn sau màn che, thấy hai lão thái thái kéo mành bốn phía bên ngoài lên, hơn nữa các bà còn tiếp tục tiếng vào trong, cũng kéo dần từng lớp màn che rũ xuống lên, để ánh mặt trời chiếuvào điện thờ.

      La Ngọc An bị bắt buộc trốn vào tầng trong cùng, nhưng như vậy cũng thể che chắn được thân hình nàng. Mắt thấy tầng màn che cuối cùng cũng sắp bị xốc lên, La Ngọc An hoang mang lo sợ tới bên cạnh cái kén. Còn chưa hoàn toàn phá kén, “Thần” lộ ra hơn nửa thân thể, sợi tơ màu đỏ tạo thành kén trong quá trình tản ra, chồng chất lên, giống cái chăn đắp ở bên cạnh . La Ngọc An chui đầu vào.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :