1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nhóm tiên sinh kỳ quái - Phù Hoa (hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      27 Diệt vong

      Tơ hồng!

      Tơ hồng còn máu, ba người mặt sợ mềm tới chân, liên tục hét ầm lên lui về phía sau, nhưng La Ngọc An lập tức lướt qua bọn họ định đụng vào tơ hồng. Đáng tiếc tay nàng trực tiếp xuyên qua, thể chạm được.

      Tuy rằng sớm có đoán trước, nhưng vẫn thực cam lòng, nàng lại quay đầu nhìn về phía điện thờ trống . Nếu tơ hồng còn ở đây, vậy thuyết minh Nhị ca hẳn là cũng còn ở nơi này! Nàng còn tưởng rằng cổ trạch có dạng này, Tần thị chừng xuống dốc, Nhị ca cũng tiêu vong.

      “Đây là có chuyện gì? Đại Uy?!”

      “Chết người, chết người, Đại Uy chết!”

      Trong tiếng thét hoảng sợ ba người năng lộn xộn, điện thờ trống vắng đen tối xuất cái bóng, bóng dáng đong đưa, tay áo dài kéo mặt đất, trong sáng tối xuất lại biến mất. Lần này La Ngọc An và ba người kia đều chú ý thấy, hơn nữa La Ngọc An so với ba người kia nhìn càng thêm ràng.

      Đó là bộ dáng đáng sợ nàng chưa bao giờ gặp, quần áo màu trắng bao vây lấy hắc khí và sợi tuyến vặn vẹo thành đoàn, đến tóc cũng biến thành vặn vẹo giống trùng xà dây dưa mấp máy, sợi màu đen từ trong quần áo màu trắng chảy ra, hỗn loạn du đãng mặt đất. Nếu phải còn có bộ quần áo màu trắng bao vây lấy, vật thể này có thân hình cực độ ổn định, hỗn loạn cơ hồ ra hình người.

      Trong tiếng thét chói tai chậm rãi xoay “Đầu”, “ mặt” tối đen như mực có ngũ quan chỉ có ngẫu nhiên nhô lên vật màu đen hình sợi, loại cảm giác nhìn chăm chú mãnh liệt này biết từ đâu mà đến, mang theo cỗ kinh tủng làm lông tơ dựng thẳng lên.

      Như là chú ý thấy ba người trong viện khóc thút thít thét lên, rời điện thờ ra sân. Ở trong quá trình này, tối tăm trong điện thờ theo cùng , từ bên trong di động ra bên ngoài.

      ở nơi nào, cái loại đen tối này liền theo tới nơi đó, thực nhanh, toàn bộ sân đều biến thành trung tối tăm lúc mưa dầm.

      “Lạch cạch.”

      Hàng loạt sợ đen mấp máy từ người rơi xuống, như có sinh mệnh tới gần ba người kia.

      …… Cái quái vật gì! Đừng có lại đây!” Nữ sinh tóc ngắn hỏng mất, ấy bị màn này sợ tới mức quên mất nam sinh biết vì sao chết ở cửa, chút nghĩ ngợi ra cửa, vì thế giây tiếp theo, toàn bộ thân hình ấy bị cắt thành vài khối, máu tươi bất quy tắc phun tung toé ở chung quanh.

      cửa biết khi nào, lại nhiều thêm vài sợi dây tinh tế.

      Dư lại đôi nam nữ kia, hét cũng thể hét ra, mặt đủ đầy hoảng sợ và tuyệt vọng cực độ, trơ mắt nhìn vật hình người hỗn loạn càng ngày càng gần, biết còn có thể trốn nơi nào.

      Thị thần nâng tay áo lên, vươn “Tay” ―― đám sợi mấp máy ở trong hắc khí, đặt đầu nam sinh Lưu Nguyên Đông.

      “Là bọn Tần gia ta trở lại sao.” Thanh cổ quái từ mỗi đường cong khe hở chui ra.

      phải a.” lầm bầm lầu bầu, thanh dao động vang vọng lặp lại. Bị những hắc tuyến cùng hắc khí đụng vào, nam sinh sợ tới mức ngừng run rẩy, đột nhiên phát ra tiếng thở dốc gần chết, máu tươi từ đầu đầm đìa chảy xuống, thể nhúc nhích. Thân thể bị cắt nát, hơn nữa mỗi mảnh vỡ và máu đều bị những hắc tuyến cơ khát mà cắn nuốt hết.

      Hắc tuyến cắn nuốt huyết nhục ngắn ngủi trở nên đỏ tươi, nhưng thực nhanh, những đỏ tươi đó lần thứ hai lại bị màu đen bao trùm. La Ngọc An thấy màn này, mạc danh nghĩ tới từ ―― ô nhiễm.

      Lúc này Nhị ca bị ô nhiễm sao, đến tột cùng xảy ra cái gì?

      “Là bọn Tần gia ta trở lại sao.” Nuốt ăn xong người, thị thần lại hỏi nữ sinh Lâm Lạc còn dư lại kia.

      Lâm Lạc sợ tới mức sắp thần trí , thế nhưng còn kiên cường mà ra tiếng trả lời câu hỏi này, đại khái ấy nghĩ đúng là có thể bị giết, run rẩy : “Đúng, đúng.”

      Những hắc tuyến đó cuộn tròn đặt ở đầu. Thanh thị thần nghe lên thế nhưng còn có chút ôn nhu quỷ dị, : “ phải a.”

      “Đừng giết tôi ―― a a ――”

      Hắc tuyến cuồn cuộn lại trong nháy mắt biến thành đỏ tươi. Những tơ hồng vốn ở cửa cũng vậy, nó cắt người, lây dính máu tươi mới ngắn ngủi biến đỏ, giờ phút này lần nữa biến thành màu đen.

      Bộ mặt hoàn toàn thay đổi, Nhị ca cắn nuốt hai thi thể còn lại, La Ngọc An theo phía sau , nhìn du đãng bồi hồi, phảng phất tìm kiếm cái gì, cuối cùng lại chậm rãi xê dịch, biến mất ở trong mảnh bóng đêm.

      La Ngọc An đứng tại chỗ, nhìn chung quanh tình vũ tuyết nhanh chóng luân chuyển biến hóa. Cổ trạch hoang phế yên tĩnh người này chết lâu, thẳng đến nhóm người tiếp theo tới nơi này, mới có thể ngắn ngủi sống lại.

      “Oa…… Các cậu xem căn phòng này, xinh đẹp a, nếu hôm nay buổi tối chúng ta ngủ ở chỗ này , chỉ nơi này bảo tồn tương đối hoàn hảo.”

      “Chung quanh đều là cổ mộc, chúng ta để đồ vật dạo bốn phía trước .”

      “Nơi này cũng quá đẹp, trước kia sao ai phát ?”

      Hơi thở, thanh và hoạt động của con người kinh động quỷ thần ngủ say, La Ngọc An thấy điện thờ đen tối lần thứ hai xuất thân ảnh vặn vẹo kia. giống như lần trước cắn nuốt mỗi người vào tòa sân này. Thực hiển nhiên, giờ còn tuân thủ nguyên tắc “Cắn nuốt ác”.

      Phía sau có người : “Trước đây xảy ra cái gì rồi.”

      La Ngọc An cả kinh quay đầu, thấy mèo đen cười giả tạo nhảy tới chỗ mình. Trước mắt lại hoa lên, lần thứ hai nàng đứng ở trước cổng chính cổ trạch. Lúc này cổng chính cổ trạch càng giống bộ dáng trong ấn tượng của nàng, cũng có rách nát hoang vắng như trước.

      Lúc này trước cổng chính cổ trạch náo nhiệt vạn phần, chen chúc rất nhiều người và xe, hỗn loạn đến như là chợ bán thức ăn.

      giờ mọi người hẳn là đều tin tưởng tôi, thị thần chúng ta sớm từ hơn hai trăm năm trước bắt đầu cắn nuốt tộc nhân nên bị ô nhiễm, nó sa đọa thành quái vật!” Tần Trĩ khoảng 25-26 tuổi đứng ở phía trước mọi người, ngữ khí trào dâng, “Nó lợi dụng cái gọi là chúc phúc trẻ mới sinh, ô nhiễm trẻ em mới sinh trong tộc, làm cho bọn họ bất tri bất giác bị khống chế tư tưởng, cuồng nhiệt thành kính mà giữ gìn nó, chúng ta thể cứ bị nó khống chế như vậy!”

      “Những tộc lão cố chấp đều chết, tộc nhân bị nó khống chế cũng bị diệt trừ, chỉ cần hôm nay chúng ta có thể hoàn toàn hủy diệt nó, chúng ta đây sau này có thể thoát ly khống chế, chúng ta liền tự do!”

      Mọi người mặt đều là cuồng nhiệt và hưng phấn, bọn họ hẳn đều là người Tần gia, nhưng La Ngọc An quen ai. Những người này cầm vũ khí, do Tần Trĩ dẫn dắt vọt vào cổ trạch.

      “Từ trước nơi này chúng ta có tư cách tới, bây giờ để cho chúng ta hủy diệt nó! Tựa như hủy diệt lão quái vật hủ bại này!”

      Bọn họ điên cuồng mà phá phách cướp bóc, cảm xúc mãnh liệt giống sóng triều thanh thế to lớn, thế tới rào rạt thể đỡ. Cứ như vậy, bọn họ đường vọt vào điện thờ, hai thị nữ già đầu tóc hoa râm liều mạng ngăn ở trước mặt mọi người, lớn tiếng quát mọi người, đặc biệt là quát Tần Trĩ, “Chúng ta tài bồi ngươi như vậy, Tần Trĩ, sao ngươi có thể làm ra loại chuyện này!”

      Tần Trĩ tiến lên đẩy hai người ra, cười lạnh: “Hai con chó săn của lão quái vật mà thôi, hoàn toàn bị nó khống chế.”

      Có người trói các bà vào bên, còn Tần Trĩ mang theo người vào bên trong điện thờ, lộ ra thị thần kết thành kén. nhìn kén này, giống những người khác lộ ra thần sắc chần chờ cùng hoảng sợ, ngược lại đầy mặt oán hận, giơ đao trong tay lên, chút do dự hung hăng thọc vào.

      “Đều lên , chúng ta cùng nhau mổ thứ này ra! Nó mới vừa cắn nuốt Lương thị thần, tại đúng là lúc yếu ớt nhất, có cách nào phản kháng!”

      >/>

      theo phía sau , mấy người tuổi lớn lắm hưởng ứng trước tiên, xông lên, hai ba nhát cắt kén đỏ. Cuối cùng, bọn họ từ kén đỏ mổ ra cái thần tượng bằng gốm sứ. ngực thần tượng có cái khe, ngừng tràn hắc khí ra bên ngoài.

      Tần Trĩ nâng đao lên, cắm vào cái khe hở, “Hôm nay chúng ta đập vỡ thứ này!”

      “Đánh nát nó! Đánh nát nó!”

      Hai thị nữ già nua phát ra tiếng kêu to thê lương, lại có ngăn cản được đám người mãnh liệt, mọi người tựa như điên cuồng, tiến đến đập thần tượng.

      “Dừng tay! Các ngươi dừng tay!”

      “Các ngươi nhất định bị nguyền rủa!”

      Hai lão thị nữ bị đám người trẻ tuổi kích động đá ngã xuống đất, hô hấp dồn dập mà run rẩy, trong lúc hỗn loạn ngừng thở. Mà thần tượng vốn cứng rắn thể hủy hoại, theo những tộc nhân Tần thị điên cuồng đập phá, nứt ra khe lại khe hở.

      Tần Trĩ thấy thế mặt lộ vẻ kinh hỉ, càng thêm chắc chắn ý nghĩ của mình, “ sai, quả nhiên là thế này, chỉ có tộc nhân Tần thị mới có thể hủy diệt Tần thị thần!”

      “Cách ―― xoảng ――”

      Thần tượng hoàn toàn vỡ nát.

      Tần Trĩ còn chưa kịp hoan hô, tuyên bố bọn họ thắng lợi, màu đen che trời lấp đất từ thần tượng vỡ nát trào ra, bao trùm toàn bộ cổ trạch.

      “Đây là cái gì?”

      “Đây, đây phải là thị thần ?”

      phải đập nát thần tượng thị thần biến mất sao, đây là có chuyện gì?”

      Đám người kích động thoáng bình tĩnh lại, bắt đầu biết sợ hãi, đáng tiếc quá trễ. Hắc ám bao phủ mọi người, vô số tơ hồng từ trong bóng tối dò ra, siết chặt cổ và tay chân những người này. Trong mảnh tiếng khóc và kêu la sợ hãi, bọn họ bị cắn nuốt hầu như còn, bao gồm cả hai thi thể thị nữ, tất cả đều bị cắn nuốt.

      Ngoài cổ trạch , còn cuồn cuộn ngừng có người tiến đến, có rất nhiều người bị Tần Trĩ kích động, muốn cùng Tần Trĩ lật đổ thị thần khống chế, cướp đoạt càng nhiều ích lợi; có rất nhiều người phản đối Tần Trĩ, muốn đến ngăn cản. Mặc kệ là ai, tiến vào cổ trạch rồi, đều rốt cuộc thể ra ngoài.

      Tất cả mọi người bị thị thần cắn nuốt. Tơ hồng của cũng chậm rãi biến thành màu đen, biến thành bộ dáng cổ quái ra hình người kia.

      Cổ trạch còn có tộc nhân Tần thị tiến đến, biết là còn tộc nhân Tần thị hay là người còn lại dám đến nữa. Thời gian chuyển dời đến sau này, bắt đầu xuất ít người trẻ tuổi nghe được tin tức tới thám hiểm, du khách ba lô tới đây du ngoạn đánh bậy đánh bạ tìm tới nơi này …… Mỗi người, chỉ cần vào điện thờ đánh thức thị thần, cũng thể tránh được vận mệnh tử vong.

      “Tần Trĩ.” La Ngọc An nhìn hết thảy, đứng tại chỗ giọng ra cái tên này.

      .

      Hoàng hôn vô hạn mỹ lệ, những đám mây hồng nhạt và da cam ở bầu trời hoàn mỹ quá mức. La Ngọc An đứng ở trong bụi hoa, phát giác mình trở lại, chung quanh hết thảy có biến hóa, hoa lá trước mặt còn có bọt nước trong suốt, là trước đó lâu nàng mới vừa tưới, còn mèo đen thần bí thấy bóng dáng.

      Nàng hốt nhiên quay đầu chạy về điện thờ, vén rèm lên, đến phòng trong cùng ôm chặt lấy cái kén đỏ lặng yên tiếng động kia.

      Vừa rồi, vô số lần nàng muốn ôm thị thần bị ô nhiễm đáng sợ đó. Muốn ngăn , muốn cứu , nhưng có cách nào, chỉ có thể đứng bên nhìn. Thần tượng thị thần vỡ vụn, nàng cảm giác mình cũng vỡ nát theo. Bị tộc nhân mà mình bảo hộ đánh nát, Nhị ca hẳn là có bao nhiêu đau đớn!

      Khi ra đời bị mài xương tước thịt, từng bị hung hăng đánh nát, tuyệt đối thể lại vỡ thêm lần!

      “Nhị ca, Nhị ca, Nhị ca……”

      La Ngọc An ôm kén đỏ, chôn mặt ở bên , kinh hồn chưa định mà vuốt ve.

      Qua lát, nàng hơi chút bình tĩnh lại, phát người mình quấn đầy tơ hồng, những tơ hồng tươi đẹp đó chậm rì rì dán người nàng, còn rất có thú vị mà thắt nơ con bướm ở cánh tay nàng, làm cả người nàng sắp bị trói lên kén đỏ.

      Nàng hoàn toàn bình tĩnh lại, kéo những tơ hồng lỏng lẻo người ra, quấn lại mặt kén, đứng lên, “Nhị ca, bỗng nhiên em nhớ ra có chút việc phải làm, chờ lát nữa lại đến bồi , cứ cẩn thận nghỉ ngơi.”

      Nàng kéo mành xuống, ra điện thờ.

      Ban đêm trong cổ trạch trừ thị nữ, những người khác bình thường ra ngoài loạn, đại bộ phận mọi người đều là sau khi trời tối tự động tự giác vào phòng mình. Cho nên lúc này cổ trạch phá lệ an tĩnh, La Ngọc An phòng bếp dạo vòng trước, tiếp theo về chỗ các thủ vệ cổ trạch cư trú, trực tiếp tiến vào phòng Tần Trĩ.

      Nàng phải người, chỉ cần nàng muốn, liền có thể xuyên qua cánh cửa này, hơn nữa có được lực lượng người thường chống cự được, đây là lực lượng Nhị ca cho nàng.

      Tần Trĩ còn chưa ngủ, cơ hồ là lập tức phát trong phòng có thêm người, từ giường ngồi dậy, ngữ khí cảnh giác hỏi: “Là ai?”

      Hỏi xong những lời này, thấy ràng La Ngọc An, mặt thoáng chốc phủ kín nghi hoặc, “Phu nhân? Sao người lại ở đây?”

      “Tôi muốn đến chứng thực với cậu vấn đề.” La Ngọc An đứng ở giữa phòng, nhìn , “Có phải cậu muốn hủy diệt thị thần hay ?”

      Tần Trĩ sắc mặt biến đổi, thề thốt phủ nhận, “Sao có thể! Đương nhiên có khả năng!”

      La Ngọc An: “Phải ? Bất quá kỳ đáp án của cậu cũng quan trọng.”

      Tần Trĩ: “Có ý tứ gì? Phu nhân, có phải người hiểu lầm cái gì hay , tôi……”

      La Ngọc An để ý tới , chỉ vào chính mình : “Ngày trước, các người cần , cho nên dùng phương pháp tàn khốc chế tạo ra , kỳ vọng phù hộ gia tộc. Tới bây giờ, các người còn cần phù hộ nữa, cho nên lại thành thừa thãi, trở thành nhà giam cần hủy diệt. Hưởng thụ chỗ tốt, còn muốn trả giá cái gì, đời nào có chuyện tốt như vậy. Các người đều bị sủng hư.”

      Tần Trĩ sắc mặt biến đổi lại biến đổi, nhịn nổi lộ ra cảm xúc chân chính. giờ mới mười chín tuổi, bị người ta hoàn toàn vạch trần tâm tư, lại thể tiếp tục bảo trì bình tĩnh, phản bác : “Chị dễ nghe, phù hộ gia tộc, vậy lúc trước vì sao cắn nuốt chi hơn bốn trăm người nhà tôi? Chị biết vì sao cắn nuốt ? Chỉ bởi vì bọn họ muốn thoát ly Tần thị! Thị thần như vậy, căn bản đáng để chúng tôi cung phụng!”

      La Ngọc An tới chỗ , “Phải , nếu cậu cảm thấy cậu là chính nghĩa, đó chính là vậy . Chẳng qua thực đáng tiếc, tôi thuộc về tà ác.”

      Nàng lộ ra con dao trong tay, “Thại ngại ngùng, vừa rồi, tôi quyết định giết cậu.”

      ……

      Minh Hồi và Minh Hoàng cầm theo đèn xuyên qua hành lang, thấy La Ngọc An kéo theo cái túi to về điện thờ, hai người cùng chào hỏi nàng.

      “An tỷ, chị đây là lại cầm cái gì chuẩn bị đưa cho thị thần sao?”

      La Ngọc An trả lời câu hỏi này, chỉ ôn hòa mà cười cười với hai người, dặn dò các : “ ngủ sớm chút, nên thức đêm.”

      “Vâng, biết rồi.” Hai trẻ tươi cười rời .

      Cửa viện đóng lại, La Ngọc An mang theo cái túi nặng nề, mảy may phải cố sức. Túi đóng kín còn thực tốt, chút máu loãng cũng chảy ra. Giống bình thường như vẫn trồng hoa, nàng đào cái hố to, khối thi thể trong túi bị nàng đồ vào cái hố sâu đào, dùng tầng đất vùi lấp.

      Cuối cùng, ở bên , nàng trồng thêm gốc sơn trà đỏ.

    2. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Bạn An cố gắng bảo vệ ck đấy mà.

    3. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      28 Vấn đề

      La Ngọc An bị hình ảnh tương lai mèo đen cho nàng xem dọa tới chút, dám tùy ý rời khỏi điện thờ, luôn cảm thấy mình vừa , có người thừa dịp trạng thái Nhị ca giờ tốt, đến mổ ra, hủy diệt .

      Trải qua việc em chết, trải qua kiếp sống ngục giam cùng kiện giết người, hơn nữa tự bản thân cũng tao ngộ loạt tình, bất tri bất giác nàng thay đổi rất nhiều.

      Ví dụ như nàng nghĩ tới, mình giết Tần Trĩ bình tĩnh như vậy. Thi thể chôn ngay ở trong viện, nhưng nàng hề có cảm giác. Cổ trạch có người tìm kiếm Tần Trĩ mất tích, nàng vẫn luôn chưa từng mở miệng, mắt lạnh nhìn bọn họ tìm kiếm. Đến nỗi Minh Hồi lo lắng thương tâm, ít nhất ấy cần biết chàng trai mình thích lợi dụng ấy.

      Yên lặng lợi dụng quyền hạn phu nhân thị thần xem xét ít tư liệu, La Ngọc An ở hành lang bên ngoài điện thờ mở hội nghị video, tham dự hội nghị chính là các tộc lão Tần thị cùng với rất nhiều nhân vật cầm quyền ở Tần thị.

      La Ngọc An đúng giờ click mở video, cơ hồ ngay lập tức tất cả mọi người tiến vào hội nghị, có thể thấy được là sớm đợi sẵn, bao gồm những lão nhân gia tuổi rất lớn, ngày thường thích sử dụng di động với khoa học kỹ thuật đại vân vân. Tất cả đều đứng đắn ngồi trước cameras. Có vài người phía sau còn kèm theo người trẻ tuổi, phụ trách hướng dẫn bọn họ sử dụng thế nào.

      “Gia gia, màn ảnh ở đây, ngài nhìn hướng này xem nào.”

      “Ta biết, biết, cần cháu dạy, tránh ra chút.”

      Nàng cũng biết tối hôm qua vừa phát xuống thông báo mở hội nghị video, làm cho bao nhiêu người ngủ ngon. Thấy tất cả mọi người tới rồi, La Ngọc An cười chào hỏi, sau đó thẳng ra mục đích chủ yếu mình triệu tập hội nghị này.

      “Nếu gia tộc Tần thị có ai cảm thấy giờ gia tộc đối với mình mà là trói buộc lớn hơn trợ lực, vậy có thể lựa chọn sửa họ khác, thoát ly Tần thị.” La Ngọc An vô cùng đơn giản ra câu như vậy, làm tất cả mọi người kinh ngạc sững sờ, lâu phục hồi lại tinh thần.

      Thoát ly gia tộc? Sửa họ khác? Bọn họ chưa bao giờ nghe còn có loại việc này. Thị thần khởi nguyên có thể ngược dòng đến mấy ngàn năm trước, khi đó mọi người đều lấy việc có thị thần phù hộ là vinh, mãi cho đến tại, những người thế hệ trước đều chưa bao giờ nghĩ tới muốn thoát ly gia tộc, đối với bọn họ căn bản là chuyện thể tưởng tượng.

      Hơn nữa, giờ làm gia tộc duy nhất còn có được thị thần cường đại, trong lòng bọn họ có cảm giác tự nhiên về ưu việt, cùng với áp lực thể miêu tả. Gia tộc suy sụp ảnh hưởng thị thần, thị thần suy nhược ảnh hưởng gia tộc, bọn họ chỉ biết tìm mọi cách mở rộng gia tộc, tuyệt hy vọng có người thoát ly gia tộc.

      được!” Rốt cuộc có người phản ứng lại, leng keng hữu lực mà đáp câu.

      Cho dù bọn họ tôn kính phu nhân thị thần, nhưng nàng những lời này, bọn họ vẫn thể tiếp thu dễ dàng. Có người có gan lên tiếng làm đại biểu như vậy, hội nghị video cơ hồ lập tức nháo thành chợ bán thức ăn.

      “Phu nhân sao đột nhiên đến việc này, việc lớn như vậy lần làm sao là có thể quyết định, tình liên quan đến gia tộc hưng suy đương nhiên phải càng thêm thận trọng.” Đây là chuyện tương đối hàm súc.

      “Vậy tuyệt đối được, thoát ly gia tộc, phải tổn hại lợi ích của gia tộc sao?” Đây là chuyện trực tiếp.

      “Sao có người nguyện ý thoát ly gia tộc đâu, đùa.” Đây là thể tin được.

      Người lớn tuổi nghị luận sôi nổi, mặt già đều là cố chấp và tán đồng, nếu phải ngại với thân phận La Ngọc An, giờ phút này đại đa số nhảy dựng lên đập bàn chửi bới.

      Nhưng ra ít người trẻ tuổi phía sau bọn họ để ý lắm, còn có người lẩm bẩm: “Có cái gì tốt, mọi người tự do lựa chọn phải được rồi, là thời đại nào, có chút thay đổi làm sao.”

      Kết quả lập tức bị các lão nhân răn dạy.

      La Ngọc An nhìn màn ảnh, mặt tươi cười chậm rãi biến mất. Nàng biến thành phu nhân thị thần rồi, dung mạo cũng có thay đổi quá lớn, nhưng người loại cảm giác phải người ngày càng gần với thị thần. Lúc nàng vẫn nhúc nhích mặt vô biểu tình ngồi ở trước màn ảnh như vậy, đôi mắt đen như mực nhìn chằm chằm mọi người, tất cả mọi người cảm giác được loại áp lực cổ quái, bọn họ tự chủ được đè thấp thanh , cuối cùng hoàn toàn an tĩnh lại.

      “Cảm thấy thị thần thể mang đến phù hộ cho mình, cảm thấy gia tộc thể mang đến chỗ tốt, cảm thấy gia tộc trói buộc mình, bởi vậy tâm sinh bất mãn, người như vậy là tồn tại, tồn tại ở mỗi góc trong cái gia tộc này.” La Ngọc An nâng tay lên, chỉ vào màn ảnh, “Tồn tại ở những góc các người nhìn tới.”

      Mỗi người đều cảm thấy nàng chỉ vào mình, trong lòng khó tránh khỏi sinh ra chút cảm giác thoải mái. Đối với bọn họ mà , thị thần cao cao tại thượng, nhưng bọn họ đối với gia tộc những người khác mà , cũng cao cao tại thượng. Nhưng thị thần cúi người nhìn chăm chú mọi người phía dưới, bọn họ phần lớn lại .

      La Ngọc An có ôn hòa kiên nhẫn ngày xưa đối với bọn họ, trong mắt nàng phảng phất cất giấu ngọn lửa thầm thiêu đốt, ngón tay chỉ vào bọn họ chậm rãi buông xuống, “Tôi biết, các người bất mãn chuyện này, dù tôi cầu, cũng bằng mặt bằng lòng, thậm chí chỉ dùng ít thủ đoạn nho là có thể làm người khác dám thoát ly gia tộc.”

      “Nhưng sao.” La Ngọc An lần nữa lộ ra tươi cười, “Bởi vì chư vị chung quy chết, mà tôi . Chuyện tôi phải làm, các người ngăn cản được. Nếu giờ giải quyết được vấn đề này, chờ đến lúc chư vị chết , khi tôi cảm thấy vấn đề càng thêm nghiêm trọng, sử dụng biện pháp càng kịch liệt hơn để giải quyết.”

      đám lão nhân gia bị nàng nghẹn đến nên lời, sắc mặt chợt hồng chợt trắng, có người trung niên hơi trẻ hơn nhíu mày hỏi: “Xin hỏi phu nhân, vì sao bỗng nhiên làm ra quyết định như vậy?”

      La Ngọc An: “Vì thị thần.”

      Tất cả mọi người hỏi đến tột cùng có phải ý tứ thị thần hay , tựa hồ mọi người đều cam chịu thị thần có khả năng đồng ý, đây chỉ là phu nhân thị thần nhất thời tâm huyết dâng trào.

      vị lão gia tử hòa hoãn lại, đẩy cháu đỡ bên cạnh, : “Phu nhân, chuyện này, thị thần đồng ý, ngài ấy tuyệt muốn nhìn thấy gia tộc chúng ta con cháu ly tán! Thứ cho chúng ta thể nghe theo ý kiến ngài!”

      La Ngọc An ngữ khí cố chấp: “Đây phải ý kiến, là thông báo, tôi cầu các người làm như vậy.”

      Bị thái độ của nàng chọc giận, lão gia tử ầm cái từ ghế thái sư đứng lên, ngữ khí có chút cứng rắn, “Phu nhân tuổi còn , đại khái cũng , từ trước người muốn thoát ly gia tộc đều có hậu quả thế nào! chỉ chúng ta muốn, thị thần càng nguyện ý!”

      La Ngọc An: “Ông đến chuyện hơn hai trăm năm trước?”

      Đây là chuyện ở trong Tần thị cũng cực ít người nhắc tới, nếu phải bị thái độ cấp của nàng chọc đến, lão gia tử cũng lựa lời mà đến việc này. Lời vừa ra miệng, trong video rất nhiều người sắc mặt trở nên càng thêm khó coi, đặc biệt là La Ngọc An dùng thái độ tầm thường mà trực tiếp nhắc tới, mọi người đều có thái độ thầm, ánh mắt trốn tránh, ít người đều thể che dấu sợ hãi trong mắt.

      La Ngọc An trầm mặc lát, “Các người đều , bốn trăm người kia là bởi vì muốn thoát ly gia tộc cho nên bị thị thần cắn nuốt, nhưng tôi cảm thấy phải như vậy.”

      Nàng ở chỗ này lâu, chỉ thấy vài lần tộc nhân Tần thị và thị thần ở chung, nàng thường xuyên cảm thấy, thị thần đối với gia tộc xác loại chấp niệm. đối với “Bọn ” này quá mức sủng ái, bọn họ muốn là gì, chính là thế. Nhưng mà, nếu chỉ đơn thuần bởi vì có người muốn thoát ly gia tộc mà cắn nuốt người đó, nàng cũng tin.

      Từ sớm trước kia bắt đầu, nàng có thể phát tâm tình và thích của thị thần. cảm thấy hứng thú cái gì, nghĩ muốn cái gì, phần lớn nàng có thể đoán được, đều phải là bởi vì nàng có năng lực đặc thù, chỉ là bởi vì từ khi đó nàng thời khắc nhìn chăm chú vào thị thần, coi như người bình thường để quan sát hiểu biết.

      Nhị ca của nàng, là tồn tại thực thuần túy, đồng thời có thiếu niên chân thành cùng với người lớn tuổi khoan dung.

      “Ngài là thị thần của các ngươi, cũng là của tôi.” La Ngọc An cầm cameras đứng lên, vào điện thờ, “Nếu như vậy, chúng ta đây trực tiếp hỏi hỏi thị thần .”

      Có người còn muốn chuyện, thấy thế đều ngậm miệng lại. Đại bộ phận người nhìn kén đỏ quỷ dị, ánh mắt đều là sợ hãi.

      Cameras đặt ở bên, La Ngọc An ngồi quỳ ở trước thần đài, lấy ra đôi quẻ kia.

      Trong video các lão nhân cũng nín thở nhìn, trong điện thờ phi thường an tĩnh, chỉ có thể nghe thấy thanh La Ngọc An, nàng : “Tôi hy vọng thị thần cho phép tộc nhân Tần thị căn cứ ý nguyện của mình thoát ly gia tộc, sửa thành họ khác.”

      Hai quẻ màu đỏ ở trong tay nàng tung ra, xoay tròn rơi xuống mặt đất.

      “Bang.”

      La Ngọc An ném quẻ xuống, cũng xác định Nhị ca có thể đồng ý hay , nhưng mà…… nàng nhìn quẻ trước mặt sấp ngửa lộ ra cái cười.

      “Thị thần , có thể.”

      ràng quẻ cười, thị thần đồng ý, nhàng đơn giản như thế, có vẻ vừa rồi bọn họ tranh chấp và kiên trì có chút buồn cười, loại kết quả này hiển nhiên vượt ra các lão nhân dự đoán, còn có người thất thanh : “Sao có thể!”

      La Ngọc An nhặt hai cái quẻ, để cameras đối diện quay lát, chính nàng ở chỗ cameras quay tới thò lại gần hôn hôn kén đẻ, thấp giọng : “Cảm ơn Nhị ca.”

      “Như vậy, mọi người còn có dị nghị ?” Nàng ngồi trở lại trước màn ảnh hỏi.

      “Nếu…… có rất nhiều người muốn thoát ly Tần thị, vậy làm sao bây giờ?” Vẫn có người nhịn được hỏi.

      La Ngọc An: “Vậy cho bọn họ .”

      Nàng cũng có quan niệm ăn sâu bén rễ về vinh nhục của gia tộc và dục vọng mãnh liệt khống chế quyền lực như các lão nhân Tần thị này, nàng suy nghĩ hết thảy đều chỉ vì người mình , cho nên có thể dứt khoát lưu loát như vậy.

      Chuyện này thi hành xuống rồi, quả nhiên khiến cho sóng to gió lớn, bên trong Tần thị cơ hồ mỗi người đều thảo luận.

      Nhưng thời gian trôi qua, người thoát ly Tần thị nhiều như La Ngọc An tưởng tượng.

      “Có ngu mới thoát ly Tần thị, toàn bộ Du Châu đều là địa bàn của Tần thị, chúng ta dựa lưng đại hưởng bóng mát, ai có việc gì mà thoát ly gia tộc a.”

      “Tuy rằng đôi khi gia tộc có ít quy củ rất là phiền toái, nhưng chỗ tốt cũng nhiều a, trong nhà trẻ con học đều có trợ cấp, nếu ưu tú còn có thể trực tiếp được phân phối công tác.”

      “Phía những người này lại làm cái gì, phải cảm thấy chúng ta những tộc nhân này có tác dụng với gia tộc, muốn đuổi chúng ta , để cho chính bọn họ càng chiếm nhiều tiện nghi hơn?” Người trẻ tuổi lời này, trong tương lai mèo đen bày ra, là người thứ nhất theo Tần Trĩ cùng điên cuồng đập phá thần tượng.

      Nàng cho rằng những người đó điên cuồng là bởi vì bất mãn gia tộc trói buộc và hạn chế, giờ mới biết được cũng phải như vậy, bọn họ chỉ phẫn nộ vì sao phải bọn họ nắm giữ quyền lợi.

      Đại bộ phận người cũng để ý cái gọi là trói buộc, ích lợi mới là nguyên nhân căn bản làm những người Tần gia này theo Tần Trĩ huỷ diệt thị thần, Tần Trĩ làm cho bọn họ thấy được ích lợi lớn nhận được.

      Vào lúc có ai dẫn dắt, những người này chỉ là ít cát , khi bọn bị ích lợi sai sử mới có thể biến thành bão cát.

      Nhưng mà, đó bất quá đều chỉ là người bình thường mà thôi.

      Bởi vì tương lai mà sinh ra chán ghét bọn họ, La Ngọc An suy nghĩ ràng điểm này rồi, cuối cùng làm gì những người nàng tìm ra này.

      Tần Trĩ chết, chuyện này kết thúc.

      Nàng trở lại điện thờ, tâm tình hiểu sao hạ xuống, trong lúc vô tình vừa ngẩng đầu, phát bên bụi hoa sơn trà trong viện có bóng người màu trắng bay bay. Giống vòng minh nguyệt tản ra quang huy mông lung, chiếu rọi trước hoa.

      lần này kết kén, cơ hồ dùng hết ba tháng.

      La Ngọc An quá nhớ , nàng biết mình chạy tới thế nào, chờ lấy lại tinh thần, cả người chôn ở trong lòng ngực tản ra u hương kia. Dùng sức túm lấy tóc , siết eo .

      Nàng nhớ tới trong khoảng thời gian này mình làm gì, ngẩng đầu lên, “Nhị ca, có rất nhiều chuyện em cũng thể làm tốt.”

      Thị thần mặt mang cười nhìn chăm chú khuôn mặt nàng uể oải, hôn lên trán nàng chút. La Ngọc An nhắm mắt, cảm giác mái tóc như nước chảy bao phủ mình, lo âu cùng phẫn nộ trong lòng đều bị an ủi nhu hòa này xua tan.

      “An vẫn là đứa trẻ a.”

      La Ngọc An: “…… Nhị ca, cần loại lời này nữa, nếu chính là phạm tội.”

      Thị thần biết nghe lời phải, “Được, .”

      Nhưng ánh mắt ràng vẫn là ý tứ này.

      La Ngọc An nắm quần áo và tóc buông tay, “ em giống đứa trẻ là …… cách làm của em ấu trĩ sao? Lúc trước em có kinh nghiệm, lại quá sốt ruột……”

      Thị thần: “ phải, là ý tứ đáng .”

      La Ngọc An nhìn tươi cười, phát giác khả năng để chuyện lần này ở trong lòng, buột miệng thốt ra vấn đề: “Nhị ca, hơn hai trăm năm trước đó, đến tột cùng xảy ra cái gì, có thể với em sao?”

      Tộc nhân Tần thị giữ kín như bưng chuyện này, từ trước Tề Quý cũng chút lời giống mà như giả với nàng, Tần Trĩ càng tin tưởng vững chắc thị thần khác hẳn ma quỷ. Bọn họ , tất cả nàng đều tin, nàng chỉ tin lời chính người mình .

      Thị thần bị nàng ôm gắt gao, cười tủm tỉm mà vuốt tóc nàng, bỗng nhiên lại nghịch ngợm chút, “Nàng dùng quẻ hỏi chút, xem thị thần có thể hay .”

      La Ngọc An: “……” cũng tỉnh vì sao còn phải dùng quẻ đẻ hỏi? Nhưng nhìn Nhị ca có dạng này, tâm tình căng thẳng tự giác lại thả lỏng.

      Nàng yên lặng lấy ra đôi quẻ, ở trước mặt thị thần vứt ra ngoài.

      hề ngoài ý muốn là cái quẻ cười sấp ngửa.

      Nhận được ánh mắt ý bảo của nàng, thị thần cười cười, : “ lâu, lâu trước kia……”
      sabera.tran, NTL, Alice Huynh14 others thích bài này.

    4. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      29 Lịch sử

      lâu trước kia, “Thị thần” thương tộc đầu tiên xuất , mở ra chế độ thị tộc dài lâu. Thị tộc độc lập ở ngoài quốc gia, thường có cấp bậc nghiêm ngặt cùng với rất nhiều quy củ, tộc nhân tín ngưỡng cung phụng thị thần, thị thần phù hộ tộc nhân, khiến gia tộc phồn vinh. Thị tộc cũng giống quốc gia thường xuyên trải qua biến động thay đổi triều đại, toàn bộ thị tộc từ lúc ra đời bắt đầu, có được kết cấu và phát triển ổn định.

      thời gian rất dài, rất nhiều tiểu quốc đều bị thế lực khổng lồ của thị tộc đè ép sinh tồn, tất cả các quốc gia đều kỳ vọng có thể được các đại thị tộc duy trì và trợ giúp.

      Tần thị thần ra đời vào sơ trung kỳ, chứng kiến mấy ngàn năm lịch sử, ở niên đại trăm nước hỗn loạn, còn từng chứng kiến mười mấy thị tộc diệt vong ―― bởi vì những thị tộc đó đều duy trì những quốc gia bị cuốn vào hỗn chiến, mất nước đồng thời gia tộc cũng đồng loạt diệt vong, vì thế thị thần đồng dạng tiêu vong.

      Nhân loại vẫn luôn phát triển, từ mấy ngàn năm trước, biến hóa cực độ thong thả, nhưng tới mấy trăm năm nay, đột nhiên hết thảy đều như bị loại lực lượng thần bí chi phối, biến hóa cực nhanh làm người ta đáp ứng xuể. Quỷ quái ác dịch từng làm nhân loại bối rối nhất biến mất, đến cận đại thậm chí đại bộ phận người hề tin tưởng chúng từng tồn tại. Nhân loại có phát triển mới hoàn toàn bất đồng, tín ngưỡng đối với thị thần cũng chậm rãi biến mất.

      Hơn hai trăm năm trước, đúng là lúc thời gian phân liệt dài đến mấy ngàn năm kết thúc, chính quyền 36 châu ở đông lục địa nhất thống. Chiến tranh dài đến hơn trăm năm, rốt cuộc đặt ra thế cục giờ.

      Trong trăm năm chiến tranh, rất nhiều thị tộc tồn tại bị đánh sâu vào, có ít người cảm thấy co đầu rút cổ dưới thị tộc bảo hộ có ý nghĩa, rất nhiều người khát vọng ở loạn thế này sáng tạo ra thế giới hoàn toàn mới. Tần thị có người cầm quyền của chi dứt khoát rời khỏi gia tộc, mang theo tộc nhân chi đó lao vào chiến tranh, thành lập quân đoàn.

      Cuối cùng, chi này trở thành thành viên thắng lợi trong chiến tranh, người cầm quyền dựa vào quân đoàn thủ hạ lên làm tướng quân. hề nghi ngờ, có tiền đồ rất tốt, nhưng đối với thành tựu của mình vẫn thỏa mãn, muốn được càng nhiều quyền lợi.

      Lúc ấy, đại bộ phận các thị thần đều tiến vào kỳ suy nhược, nhưng lực kêu gọi của thị tộc vẫn rất lớn. Đối với chính quyền Đông Châu mới thành lập mà , thị tộc tồn tại giống như căn bệnh trầm kha mấy ngàn năm. Nếu thể loại trừ căn bệnh này, bọn họ thể hoàn toàn thay đổi cục diện thị tộc cường đại mấy ngàn năm, thể hoàn toàn nắm giữ Đông Châu.

      Xuất thân từ thị tộc, lại trở thành thành viên của chính quyền Đông Châu mới, Tần tướng quân đứng dậy, quyết định bắt đầu từ chính thị tộc của mình, hủy diệt chế độ thị tộc. khi khơi dòng này, hung hăng đả kích thị tộc, như vậy công lao của lớn, có được ủng hộ của người thường có thị tộc, còn có thể có cơ hội tranh đoạt vị trí tối cao trong chính quyền Đông Châu ―― chỉ Tần thị chiếm cứ Du Châu, đương nhiên so được với toàn bộ đông lục địa.

      Mang theo dã tâm bừng bừng, trở lại tộc địa Tần thị. Đáng tiếc, đưa ra ý kiến hủy diệt thị thần, giải tán thị tộc lại chỉ được các tộc nhân tiếp thu, mà còn nhận về trách cứ. Tần tướng quân sớm có chuẩn bị, ra lệnh tiếng, quân đoàn của lập tức vây quanh tộc địa Tần thị, khống chế tộc nhân những chi khác còn chưa kịp phản ứng lại, cũng mang theo chi tộc nhân của mình đến trước điện thờ, chuẩn bị phá huỷ thị thần.

      Lúc trước, tất cả mọi người cam chịu thị thần tiêu vong chỉ có đường là thị tộc tiêu vong, nhưng biết từ đâu có được biện pháp, mang đến đám ác đồ giết chết ở điện thờ, ý đồ ô nhiễm thị thần, khiến cho thị thần sa đọa thành “Quỷ” vô thần trí, sau đó lại lợi dụng thị thần giết chết tộc nhân khiến cho bị phản phệ làm thị thần tiêu vong ―― Tộc nhân Tần thị nhiều như vậy, chỉ cần thị thần biến thành quỷ, thần trí mà giết hơn nửa, liền suy nhược đến còn tạo thành uy hiếp nữa.

      “Lúc ấy xảy ra ít ngoài ý muốn , ta chưa từng mất thần trí. Cách làm của đứa bé kia thực làm ta có chút tức giận, liền cắn nuốt bọn họ.”

      Lúc ấy đến tột cùng là tình huống thế nào, thị thần chưa bao giờ với các tộc nhân còn lại, bọn họ cũng dám hỏi, chỉ nhìn thấy Tần tướng quân và tộc nhân chi kia, cùng với những ác đồ mang tới, tất cả đều bị cắn nuốt. Bọn họ liền im như ve sầu mùa đông, coi việc này là bí trong tộc. Về sau, hoàn toàn dị biến thành bất đồng tồn tại với thị thần khác.

      “Đứa trẻ hiểu chuyện kia, là hậu đại của huynh trưởng ta, dã tâm quá lớn.” Thị thần ngữ khí bằng phẳng, thậm chí khẽ mỉm cười lắc lắc đầu, “Trẻ con nghịch ngợm sao, nhưng mà gây ra đại họa, phải bị phạt.”

      La Ngọc An nghe đến chưa hồi thần, Tần thị thần sống lâu lắm, gặp qua rất nhiều điều, ở trong miệng tùy ý mấy câu, chính là thời gian ngàn năm qua . Trong lúc đó, biết bao nhiêu gia tộc hưng suy, bị bình bình đạm đạm dùng câu xong.

      Lại lần, La Ngọc An cảm giác được thị thần khác với mình, trong lòng tự chủ được sinh ra nỗi sợ hãi từng có kia ―― vì sao lại là ta? Vì sao ta có thể trở thành thê tử thị thần như vậy đây?

      Nàng nhịn được càng ôm chặt lấy thị thần, thị thần nghĩ lầm nàng có chút sợ hãi, liền vỗ vỗ vai nàng, mỉm cười, “ cần sợ hãi, tuy rằng xác ta bị ‘ ô nhiễm ’, nhưng cũng ăn thịt người lung tung.”

      La Ngọc An liều mạng lắc đầu, cằm chống ngực , “Em sợ, em chỉ nghĩ, dấu vết ngực Nhị ca này là người kia làm ra sao?”

      Thị thần: “Là đứa trẻ hiểu chuyện kia đập.”

      thế nhưng còn có tâm tư đùa giỡn, cảm thán : “Đáng tiếc sức lực quá , nếu trực tiếp gõ vỡ, có lẽ thành công.”

      La Ngọc An trong nháy mắt muốn xuyên qua thời trở lại quá khứ, cầm đao thọc chết Tần tướng quân kia.

      Thị thần: “Ha ha ha, giỡn, kỳ là cắn nuốt ác mới có thể vỡ ra.”

      Nhưng La Ngọc An cũng có cảm thấy tốt hơn chút nào, nàng nhớ tới lúc trước nhìn thấy Lương thị thần, người có rất nhiều khe hở, khỏi nắm chặt cánh tay thị thần, truy vấn: “Nhị ca, tiếp tục cắn nuốt ác như vậy, khe hở có phải gia tăng hay ? Chờ đến cuối cùng, biến thành dạng gì? chết sao?”

      So với nàng khẩn trương, thị thần vẫn nhanh chậm, “Cho dù ‘sinh mệnh’ thị thần dài lâu, cũng có điểm cuối, thời đại thị thần qua, ta là điểm cuối cùng của thời đại này.”

      Thấy tiểu thê tử vẫn nhấc mi, bế người lên, giống ôm đứa trẻ, bồi hồi trong vườn hoa mà La Ngọc An tay xây mới, “An sợ tử vong?”

      La Ngọc An nằm ở vai , ngửi u hương phát ra từ cổ và tóc , “Em sớm chết rồi, em chỉ sợ Nhị ca khó chịu, nếu Nhị ca thống khổ, em càng thống khổ.”

      Thị thần: “Nhưng mà ít nhiều có An, ta có rất nhiều vui sướng khó được.”

      La Ngọc An dám tin tưởng, “ vậy chăng? Em có mang đến cho ngài vui sướng sao?”

      Thị thần cười, “Từ trước ta chỉ có những đứa trẻ Tần thị, nhưng tại, nàng cũng là đứa trẻ quý giá nhất của ta.”

      La Ngọc An: “…… Tuy rằng em biết, tuổi của em đối với Nhị ca mà là đứa , nhưng mà Nhị ca làm ơn gọi em là đứa trẻ, giống như phạm tội.”

      Thị thần: “Được, gọi.” Lão nhân gia nhận sai ra rất tích cực, nhưng mà lại nhớ được, thuận miệng chính là câu đứa trẻ tràn ngập trìu mến.

      “Kỳ Nhị ca cũng mệt mỏi .” La Ngọc An bỗng nhiên ôm lấy cổ thị thần, “Ngày nào đó Nhị ca tự nhiên tiêu vong, hoặc là chủ động từ bỏ, em cũng bồi Nhị ca cùng nhau.”

      Tề Quý lần thứ hai cùng nàng gặp mặt, từng nàng ấy muốn vĩnh viễn. Nhưng La Ngọc An cảm thấy nàng ấy quá có lòng tham, đời nào có vĩnh viễn, tham quá nhiều phải chuyện tốt. Lúc nàng làm người sớm thể hội con người yếu ớt và nhân sinh ngắn ngủi vô thường, nàng có thể đối mặt với thị thần tự nhiên tiêu vong, chỉ thể chịu đựng được thị thần bị mưu đánh vỡ, bị tộc nhân bảo hộ đánh nát.

      “Được, bồi ta. Chẳng qua, trước đó, chúng ta ít nhất còn thời gian trăm năm, cũng có thể cùng nàng làm phu thê cả đời nhân thế.” Thị thần xong câu này, La Ngọc An nhịn được nóng mặt.

      đột nhiên loại lời này, nàng cảm giác ngực giống như có lửa thiêu đốt.

      Đây rốt cuộc là cảm giác của nàng, hay là cảm giác thị thần truyền đến cho nàng? Tâm như lửa đốt, thân thể càng như liệt hỏa cháy lan đồng cỏ, thị thần phóng hỏa còn ở đó, đầy mặt thuần khiết thản nhiên mà cười.

      La Ngọc An nhịn được lặng lẽ hôn cần cổ giống như bạch ngọc trước mặt.

      Nàng vừa hôn vừa ở trong lòng phỉ nhổ chính mình, sao lại thế này, vì sao mỗi lần nhìn thấy thị thần liền nhịn được, xúc động ra miệng như vậy rốt cuộc là tới thế nào. Chẳng lẽ thiên tính của nàng chính là như vậy, chẳng qua từ trước phát ra? Hay là quá thích thị thần, mới có thể thấy thân mật với mình như vậy liền cầm giữ được?

      Thị thần thấp giọng cười, nghiêng nghiêng đầu, cùng nàng nhìn nhau.

      La Ngọc An ngượng ngùng mà thu hồi tay, khắc chế chính mình.

      Thị thần: “Ta hiểu được.”

      La Ngọc An: “……Chính em cũng quá .”

      Thị thần bịt kín đôi mắt nàng.

      La Ngọc An đầy mặt nghi hoặc, bị Nhị ca che đôi mắt làm nàng lập tức hồi tưởng chuyện lúc trước phát sinh bên trong kén đỏ, cả người đều xao động bất an.

      Nhưng mà, thình lình xảy ra cơn buồn ngủ xâm nhập nàng, nàng thực nhanh nhắm mắt lại, lặng lẽ nằm ngủ ở người thị thần. Đây đương nhiên phải giấc ngủ bình thường, thị thần làm nàng lâm vào loại tình huống hồn phách ngủ đông.

      Thị thần nâng thê tử, dừng ở thần đài. Ngón tay dán ở giữa trán nàng, thong thả mà thăm vào trong đầu nàng ―― giống như tuyết tan vào trong nước.

      Đây ước chừng là khó chịu, thân thể La Ngọc An vốn ngưng tụ có chút tán loạn, tay thị thần vững vàng thăm dò trong đầu nàng, tay khác nắm cổ tay nàng, trấn an mà ngừng vuốt ve.

      Cái tay như bạch ngọc vững vàng từ trong đầu La Ngọc An lôi ra thứ đồ vật trong đen mang theo đỏ. Vừa rời ra khỏi đầu La Ngọc An, đồ vật đó dường như mất chất dinh dưỡng, héo rũ xuống, đồng thời còn ngừng vặn vẹo trong tay thị thần, tựa hồ muốn từ cái tay đó hấp thu lực lượng.

      Thị thần tay ôm thê tử, vỗ lưng nàng, tay cầm lấy đồ vật kia nhìn kỹ.

      lâu sau, lộ ra tươi cười “ ra là thế”.

      Rất là hữu hảo mà với đồ vật kia: “Nguyên lai là La thị thần.”

      Đồ vật đó đáp lại , Tần thị thần lại nhìn trong chốc lát, cảm thấy thú vị, còn nhớ La thị ngày trước ở vùng Nghiên Châu. La thị thần hẳn là từ hai trăm năm trước sớm tiêu vong, nghĩ tới còn để lại loại đồ vật này, vẫn chưa hoàn toàn biến mất.

      “Tuy rằng là thị thần trong nhà thê tử, nhưng tránh ở nơi này của nàng, hấp thu lực lượng của ta, sợ là tốt .”

      Thê tử thực , trong lòng cũng rất muốn cùng thân cận, nhưng loại trạng thái bị thứ gì ảnh hưởng, hướng dẫn, muốn cùng thân cận xác có vẻ bình thường. Chính nàng ước chừng cũng cảm thấy đúng, khắc chế vất vả, là làm khó nàng. Lúc trước ít phát , giờ cắn nuốt Lương thị thần mới ràng thấy thứ này trong đầu nàng.

      “Khó trách lúc trước ta thể cắn nuốt nàng, xem ra cũng là vì ngươi.”

      bên bảo hộ nàng, bên lại thôi phát cảm xúc của nàng cùng các loại dục vọng, ái dục, hận dục. Cái mảnh thị thần ký sinh này muốn làm cái gì? Trong tay Tần thị thần trào ra tơ hồng, nhanh chóng bao vây đồ vật héo thành cục kia, bọc thành quả tơ hồng .

      vừa mới chuẩn bị đánh thức thê tử, bỗng nhiên lại nghi hoặc mà “A” tiếng, lần thứ hai vươn tay, từ trong đầu thê tử túm ra cục đỏ đen nho nữa.

      Chúng nó tựa hồ có thể lấy cảm xúc làm thổ nhưỡng, ngừng nảy sinh.

      có cách nào trừ tận gốc, vậy có chút phiền phức.” Trong miệng phiền toái, mặt vẫn là tươi cười, thị thần nhét đồ vật này vào trong cục tơ hồng lúc trước, cúi đầu đánh thức La Ngọc An.

      La Ngọc An đầy mắt mờ mịt, “Nhị ca……?”

      Thị thần trả lời tiếng, mỉm cười hỏi: “Muốn sinh hoạt phu thê sao?”

      Vì sao mỗi lần Nhị ca đều có thể trực tiếp hỏi ra như vậy? La Ngọc An ánh mắt mơ hồ: “…… được.”

      giờ nàng giống như mới vừa tỉnh ngủ, có chút nhớ chuyện lúc trước, còn có vẻ mê mang. Lại nghe thị thần : “Vậy chơi trò chơi .”

      La Ngọc An lấy ra di động, quen cửa quen nẻo mở trò chơi mới, game xếp hình Tetris.

      Chơi trong chốc lát, dần dần thanh tỉnh, phía sau thị thần : “An, ta vừa mới biết được, nàng là người của tộc La thị thần a.”

      Ngón tay La Ngọc An cứng đờ ở giữa trung, quay đầu lại: “Cái gì?!”

      Tuy lâu trước kia, cùng họ là tộc, nhưng tộc cũng phân ra rất nhiều thị, có thị thần phù hộ chỉ là thị trong đó. Hơn nữa cũng phải mỗi tộc đều xuất thị thần, có thị thần phù hộ mới là đại đa số, La Ngọc An trước khi gặp được Tần thị thần đều lắm về thị tộc tồn tại, cũng chưa bao giờ nghĩ tới chính mình cùng thị thần khác có quan hệ gì. Bỗng nhiên nghe thế, cả người đều chấn kinh rồi.

      cây gạch dài màu đỏ trong game xếp hình Tetris lập tức dừng ở chính giữa, nhô lên cao cao, thể vào đúng khe hở bên cạnh.

      Thị thần: “Ai, đáng tiếc, miếng này đặt ở bên cạnh mới vừa vặn thích hợp.”

      Đối diện ánh mắt nàng vẫn khiếp sợ nhúc nhích, thị thần nghi hoặc: “Sao? Thế nào lại chơi?”

      La Ngọc An: “……” Nhị ca?? Vì sao đột nhiên thuận miệng ra cái bí mật lớn, còn muốn em tiếp tục giống như có việc gì mà chơi trò chơi?!
      sabera.tran, NTL, Alice Huynh13 others thích bài này.

    5. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,235
      Được thích:
      4,727
      An an: vẫn là chơi với thị thần, nghe thị thần kể chuyện xưa thích hơn chơi game nhiều...
      heavydizzy thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :