1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nhím con, em đừng sợ! - Hoàng Phủ Vũ Nguyệt ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 7

      Sáng hôm sau, Qúy Linh bị tiếng chim hót ríu rít đánh thức. khẽ cử động thân mình, là đau nhức, tối qua người kia cứ như con dã thú lâu ngày được thỏa mãn mà ăn hết lần này tới lần khác. Đến nỗi miếng xương vụn cũng để xót.

      khẽ xoay đầu nhìn người bên cạnh. Khi ngủ là hiền lành biết bao, còn nét cuồng dã như đêm qua, còn gấp gáp, bá đạo khiến người ta phải dè chừng. hàng lông mày rậm, thể ngang tàng, ngạo mạn. Nhưng tại sao lại cảm thấy rất dịu dàng nhỉ. Chỉ là có chút lạnh lùng khi hai người gặp mặt lần đầu tiên nhưng từ khi bày tỏ tình cảm với vô cùng dịu dàng, chu đáo bao giờ làm phiền lòng. cẩn thận che chở cho , làm quên những nỗi đau trong quá khứ. Còn có mũi là cao nha, đôi môi cũng hấp dẫn. khẽ đưa ngón tay lên lướt dọc qua gò má , nhàng vuốt ve từ hàng lông mày đến sống mũi rồi tới đôi môi kia. kìm được mà nhướn người lên hôn trộm cái.

      Sau đó, lập tức kéo chăn lên che kín mặt dám nhìn người bên cạnh, sợ phát ra việc mình vừa làm. Nhưng chờ lúc lâu sau vẫn nghe thấy động tĩnh gì, khẽ len lén hé đôi mắt ra thấy vẫn ngủ say như chết.

      Qúy Linh bĩu môi, cảm thấy vui chút nào. là mất hứng, chuẩn bị xuống giường thay quần áo.

      bàn tay vươn lên vòng qua eo , kéo trở về. Qúy Linh giật mình, la lên tiếng nhắm mắt lại. chợt nghe có tiếng cười khẽ, rồi giọng khàn khàn vang lên: “Sao thế, đánh lén xong rồi muốn chuồn mất à?”

      Hôm nay tâm trạng của Lâm Dương rất vui, này cũng biết trêu chọc nữa đây. thế lại còn đánh lén nữa chứ nhưng mà… lại thích cách đánh lén này.

      Qúy Linh mở to con mắt tròn xoe nhìn người bên cạnh, mắt đảo vòng vòng, hai gò má đỏ ửng, lấp lửng : “Đâu có đâu.”

      Lâm Dương mỉm cười, nâng mặt lên, đối diện với mắt : “Vậy sao, vậy là trách lầm em rồi à, đền bù cho em nha.”

      Nhanh như chớp, cầm lấy bàn tay bé của kéo thẳng xuống dưới, đặt lên bộ phận nào đó bắt đầu thức tỉnh.

      Qúy Linh biết thứ kia là gì, khỏi đỏ mặt muốn rút tay về nhưng lại được. chỉ có thể im lặng cảm nhận thứ đó lớn dần lên trong tay mình. Lâm Dương cũng rãnh rỗi nữa, cầm tay bắt đầu chuyển động lên xuống cách nhịp nhàng.

      Đến lúc này Qúy Linh thể chịu đựng nổi nữa, xấu hổ ngước đôi mắt nai nhìn . Như muốn cầu xin mau buông tay ra.

      mau buông tay ra ” Qúy Linh nũng nịu .

      được, em đốt lên ngọn lửa rồi mà chịu dập tắt nó sao.” vừa vừa chuyển động nhanh hơn nữa cho đến khi dòng chất lỏng bắn ra.

      Lâm Dương rên lên tiếng thỏa mãn, Qúy Linh dám động đậy sợ lại làm cho ngọn lửa của bùng cháy, đến lúc đó biết làm ra những chuyện gì nữa. bị bề ngoài hiền lành của lừa gạt mà, ai biết được lại thú tính đến thế chứ.

      Qúy Linh ngàn phòng trăm phòng nhưng phòng tránh được chuyện tinh lực buổi sáng của đàn ông rất dư thừa. hoảng hốt khi lại thấy vật đó bắt đầu cương cứng phình to ra.

      sao có thể… như thế được.” Qúy Linh như tin vào mắt mình hỏi Lâm Dương.

      Ngay sau đó, trời đất như đảo lộn, chớp cái bị đè ở dưới. Còn người ở vô cùng hưng phấn: “Sao lại chứ, chỉ cần là em bắt làm bao nhiêu lần cũng đủ.” vừa dứt lời, quả bắt tay vào làm rồi.

      Qúy Linh khóc ra nước mắt.

      Lần thứ hai tỉnh lại gần giữa trưa, Qúy Linh mệt mỏi ngồi dậy, nhìn sang bên cạnh rồi thở phào hơi. là may quá, Lâm Dương có ở đây. Qúy Linh thầm cảm tạ trời đất và hỏi thăm tổ tông mười tám đời của . là mệt chết mà, sáng nay lại ăn thêm ba lần nữa, đúng là thú tính.

      Qúy Linh vừa làu bàu vừa vào phòng tắm, muốn ngâm mình trong nước ấm. Cả người cứ như mới chạy bộ 5000 km vậy, nhức mỏi quá.

      Vừa bước vào phòng tắm, Qúy Linh thấy có bồn nước ấm chờ . khỏi vui mừng, chạy ngay vào đó mà ngâm mình. là thoải mái mà, xem ra tên kia cũng còn tính người, cũng biết chuẩn bị nước cho tắm.

      Qúy Linh còn muốn ngâm mình lâu thêm chút nhưng bụng đói cồn cào kháng nghị với . Thế là luyến tiếc bước ra ngoài phòng tắm, thay bộ đồ sạch rồi xuống lầu tìm đồ ăn. Ý chết, còn bảo bối nữa, sáng giờ chưa cho con bé ăn, chắc nó đói lắm rồi mà sao lại nghe thấy tiếng con bé khóc đòi ăn vậy? Qúy Linh ba chân bốn cẳng chạy mạch xuống dưới.


      “Y… A… A” Vừa vào phòng ăn nghe thấy tiếng con bảo bối vui vẻ chuyện. Con bé được Lâm Dật bế tay, hai bàn tay xíu mũm mỉm ngừng quơ về phía trước như muốn bắt lấy vật gì đó.

      là đáng quá .” Lâm Dật vuốt ve khuôn mặt nhắn tròn tròn của bé, kìm được hôn lên gò má phúng phính cái.

      Đột ngột bị hôn nhưng đứa bé hề khóc rống lên mà còn cười rất vui vẻ, bàn tay xíu lúc này bắt được ngón tay của Lâm Dật thế là nhất quyết chịu buông ra. Lâm Dật nở nụ cười khổ: “Bảo bối à, bỏ tay ra , nếu làm sao cho em uống sữa được.”

      “Ứ… ứ…” Hai hàng lông mày nhắn của đứa bé cau lại như muốn : muốn, em muốn nắm tay .

      Qúy Linh thở dài chán nản, con ngờ cũng biết chọn người đẹp trai để mà làm nũng chứ. tiến tới muốn ôm lấy con bé nhưng…

      “Oa… oa… oa…” Đứa bé khóc rống lên chịu rời , Qúy Linh biết là nó bị làm sao. thử đút muỗng sữa cho nó, nó liền thè ra chịu uống. kiểm tra xem nó có làm bậy hay tã của nó hoàn toàn sạch .

      Qúy Linh biết phải làm thế nào lúc này Lâm Dật bế bảo bối lên, nhàng : “Ngoan nào, khóc.”

      Đứa bé lập tức nín khóc ngay chỉ còn thút thít vài tiếng. Bảo bối khóc làm cho cái mũi nhắn và vành mắt đỏ ửng lên, Lâm Dật đau lòng thôi. Cậu lấy tờ khắn giấy lau khô nước mắt cho bảo bối rồi đút từng muỗng sữa cho nó: “Bảo bối, ngoan nha, uống sữa mới mau lớn được, lớn rồi dẫn em chơi.”

      biết đứa bé sơ sinh nghe có hiểu lời cậu bé nhưng từng muỗng sữa được uống hết. Qúy Linh đứng bên cạnh ngơ ngác thôi cho đến khi có bàn tay vỗ lên vai .

      “Xem ra con cần em nữa rồi, nhưng đừng buồn, còn có nữa mà.” Lâm Dương vừa vừa ôm vào lòng.

      Qúy Linh là tủi thân mà, con cần nữa mà chỉ cần trai của nó thôi.

      rất cần em đó, em muốn chứng minh ?” Lâm Dương vừa vừa thổi hơi nóng vào tai . Ngữ điệu cực kỳ mờ ám.

      Qúy Linh bực bội nhéo vào hông cái: “Em đói bụng rồi, đừng có ở đó mà giở trò nữa.” rồi Qúy Linh thẳng đến chỗ để thức ăn mà thèm nhìn Lâm Dương nữa.

      Lâm Dương phì cười, của cũng biết ghen tỵ và giận dỗi nữa chứ. là đáng mà.

      Mười giờ tối, phòng làm việc của Lâm Dương vẫn còn sáng đèn, cần mẫn chăm chỉ chuẩn bị cho kiện trọng đại.

      “Ba già, chuẩn bị xong chưa? là lâu lắc!” Lâm Dật nhàm chán ngồi ghế, cậu vừa xem cuốn sách dinh dưỡng cho trẻ sơ sinh vừa nhàm chán hỏi ba mình.

      là lâu quá mà! Muốn làm làm liền , cứ đợi hoài như thế đến cậu cũng phải sốt ruột rồi.

      “Con biết cái gì.” Lâm Dương liếc xéo con trai mình.

      “Con chỉ muốn nhắc nhở ba là còn do dự nữa coi chừng bị người khác cướp mất đó.” Lâm Dật tốt bụng nhắc nhở.

      Lâm Dương vừa nghe thấy thế đứng bậy dậy: “Thằng nào dám?” Ai dám có ý đồ với thứ thuộc về hãy chờ chết .

      Mới sáng sớm Qúy Linh bị Lâm Dương đánh thức. Sau đó cứ như con búp bê bị người ta trang điểm thay trang phục… Tất cả mọi chuyện đều thể có ý kiến gì.

      “Lâm Dương! Chúng ta đâu vậy? Tại sao lại cho Tiểu Dật với bào bối theo?” Qúy Linh hỏi.

      “Bí mật!” Lâm Dương lại làm ra vẻ thần bí nháy mắt với .

      “Xì.” Qúy Linh thấy thế thèm để ý đến nữa, quay đầu sang ngắm cảnh đẹp bên ngoài.

      Đến khi chiếc xe dừng lại, mới biết là mình đến trong những nơi tổ chức tiệc xa xỉ nhất. Ở ngoài có hai hàng nam nữ mặc trang phục trang trọng cúi chào khi qua. Những chùm pha lê lung linh huyền ảo được treo trần nhà. Còn có bản nhạc du dương êm ái vang lên xung quanh.

      Khi vào trong đại sảnh càng náo nhiệt hơn nữa. Mọi người chuyện với nhau đột nhiên ngừng lại nhìn chằm chằm vào . Lúc này Lâm Dương tiến tới vòng tay qua eo , kéo tới trước.

      Lâm Dương cầm tay lên lễ đài, sau đó tìm cái micro, điều chỉnh thanh rồi : “Xin quý vị chú ý! Tôi có chuyện quan trọng muốn được tuyên bố.”

      Mọi người đều tập trung chú ý vào Lâm Dương, chờ mong xem sắp điều gì.

      “Hôm nay tôi muốn cầu hôn với Qúy Linh ngay tại đây.” Vừa dứt lời, Lâm Dương quỳ gối xuống đưa viên kim cương ra trước mắt : “Linh Linh! Hãy đồng ý lấy nhé. Hãy để cho chăm sóc em và bảo bối suốt phần đời còn lại.”

      Qúy Linh ngạc nhiên, trợn tròn mắt, đến lúc này mới biết ra hôm nay Lâm Dương muốn cầu hôn với . Mà còn trước mặt bao nhiêu người thế này. Đây quả là điều hề ngờ tới.

      Qúy Linh xúc động, đưa tay lên che miệng, biết mình nên làm gì bây giờ, có nên đồng ý với lời cầu hôn của hay ?

      Lâm Dương thấy do dự rất là lo lắng, vội vàng : “Linh Linh, chẳng lẽ em chê già, xấu xí, xứng với em sao? Hay là em ghét bỏ ? Chỉ cần em đồng ý lấy em muốn gì đều có thể cho em, kể cả khi em bảo chết.”

      “Đừng… đừng nhắc đến chữ đó. Em muốn chết. chết rồi em phải làm sao đây? Tiểu Dật và bảo bối phải làm sao đây?” Qúy Linh vội vàng ôm lấy Lâm Dương. rất sợ hãi khi nghe chết.

      “Vậy em có đồng ý lấy ?” Lâm Dương hỏi lần nữa.

      “Vâng, em đồng…” Qúy Linh còn chưa hết câu bị Lâm Dương bế thốc lên, xoay vòng vòng. còn nghe la lớn: “Em đồng ý rồi, đồng ý rồi”

      Tiếng vỗ tay vang lên ngớt trong đại sảnh. Mọi người đều cảm thấy mừng cho hai người.

      thể như thế được.” tiếng hét chói tai vang lên.

      Lâm Dương nhíu mày, là ai dám phá đám chuyên tốt của chứ. Qúy Linh cũng nhìn theo hướng phát ra thanh. ra là… Đinh Tư Bình. Cuộc đời lúc nào cũng dính dáng đến bà ta.

      ta làm sao mà xứng với cậu. ta hèn mọn và ti tiện hoàn toàn xứng đáng bước vào Lâm gia.” Đinh Tư Bình hùng hổ , hoàn toàn muốn làm Qúy Linh xấu hổ trước mặt mọi người. Bà ngừng ra những câu làm tổn thương người khác.

      ta làm sao mà hơn hai đứa con tôi được chứ. Chưa kết hôn mà có con, đúng là được ba mẹ dạy dỗ mà.” Đinh Tư Bình tiếp tục thấy mặt Lâm Dương đen thui.

      “Đúng! Tôi có ba mẹ dạy. Bởi vì mẹ tôi giết ba tôi để theo người tình. Bà nghĩ xem tôi làm sao có ba mẹ dạy được chứ bà Bùi, hay tôi nên gọi bà tiếng bà Qúy.” Qúy Linh cười giễu .

      Đinh Tư Bình vừa nghe thấy hai chữ “bà Qúy” mặt đột nhiên biến sắc, miệng run rẩy: “… là ai?”

      Qúy Linh cất tiếng cười vang: “Ha ha ha. Tôi là ai? Bà biết tôi là ai sao? Vậy bà có nhớ cái tên Qúy Duy ?”

      làm sao biết ông ta?” Đinh Tư Bình kinh hãi.

      “Làm sao tôi biết ông ta ư? Tại vì tôi là con của ông ấy.” Qúy Linh phẫn nộ quát, giờ phút này muốn ra tất cả.

      “Linh Linh, cần làm khổ mình.” Lâm Dương bước tới nắm tay , muốn ra vết thương tồn tại rất lâu trong lòng .

      Qúy Linh rất ngạc nhiên khi nghe như vậy, chẳng lẽ biết tất cả. Cũng phải với thực lực của Lâm gia muốn điều tra việc gì mà được. Cũng tốt, cũng cần phải giấu diếm gì nữa.

      cứ để cho em .” Giọng Qúy Linh kiên quyết.

      “Chắc bà cũng quên bà còn có đứa con người chồng phải , bà Bùi?”

      Tiếng bàn tán bắt đầu lớn dần, mấy chục năm nay người ta chỉ biết Bùi Dập Viễn cưới người vợ rất xinh đẹp nhưng ai biết thân thế của bà ta, sau này lại nghe bà ta là con của gia đình giàu có sống bên Mỹ nên mọi người cũng cảm thấy bà ta rất cao quý. Nhưng hôm nay lại nghe được bà ta giết chồng bỏ con thể tin nổi.

      thể nào như thế được, phải …” Đinh Tư Bình run rẩy được hết lời.

      chết rồi phải ?” Qúy Linh .

      “Phải bà thể ngờ đứa bé bị bà vứt xuống sông vẫn còn sống phải ? Bà ngờ tôi phước lớn mạng lớn như thế, có thể là do ba tôi linh thiêng phù hộ nên tôi mới có thể sống đến ngày hôm nay, để giờ này đối mặt với bà.”

      “Thế nào? Bà vì người đàn ông giàu có mà giết chồng con, rồi sinh ra hai đứa nghiệt chủng đến chúng nó đến giày vò tôi. Cuộc đời tôi bị mẹ con bà giày vò như thế bà có vui ?” Nước mắt bắt đầu rơi gương mặt nhắn của Qúy Linh.

      bậy… tôi biết là ai?” Đinh Tư Bình thừa nhận những gì ta . Có đánh chết bà, bà cũng thừa nhận.

      “Bùm.” Đúng lúc đó, màn hình bự giữa đại sảnh đột nhiên xuất rất nhiều hình ảnh. đó chụp ba người, hai người lớn và đứa bé khoảng 5 tuổi. Chỉ cần nhìn sơ qua là có thể biết người phụ nữ trong bức hình là Đinh Tư Bình, còn người đàn ông phải là Bùi Dập Viễn.

      “Bà cảm thấy món quà của tôi như thế nào?” giọng trẻ con vang lên. Mọi người cùng nhau ngoảnh đầu lại thấy Lâm Dật bế đứa bé sơ sinh trong lòng từ từ tiến tới.

      “Phải thừa nhận là hồi trẻ bà cũng đẹp nhưng lòng dạ đen tối quá. Chồng mình mà cũng giết, còn ném con mình xuống sông. là quá ác độc. À, tôi có thứ này hay lắm mọi người cùng xem ,” Lâm Dật xong những hình ảnh màn hình biến mất thay vào đó là giấy chứng nhận kết hôn ghi là Đinh Tư Bình và Qúy Duy. Đến lúc này bà ta còn gì để .

      “Tất cả đều là thứ ông ta đáng phải nhận. Còn nên tồn tại đời này.” Đinh Tư Bình mạnh miệng , bà phục, tại sao chỉ trong nháy mắt mọi việc lại thay đổi nhanh như thế. Bà sắp mất tất cả mọi thứ chỉ vì người phụ nữ trước mắt này.

      Hai câu ngắn gọn nhưng lại như ngàn vạn con dao đâm thẳng vào tim Qúy Linh: “Phải, tôi nên tồn tại đời này. Bà đúng.”

      Qúy Linh cảm thấy mệt mỏi. ra tình cảm mà ba dành cho bà ta, bà ta lại coi ra gì. Còn , ra nên có mặt đời này, Hai chân mềm nhũn muốn ngã xuống đất. Lâm Dương vội vàng lao tới, bế lên bỏ lại câu: “Con xử lý .” Rồi thẳng ra ngoài.

      “Hai người họ đều đáng bị như vậy, là ti tiện, hèn mọn…” Đinh Tư Bình tiếp tục đứng đó la lớn như muốn chứng minh cho người khác thấy bà là người vô tội. Mọi việc bà làm đều hợp lý hợp tình.

      “Gia đình bà cao quý lắm sao?” Lâm Dật lớn tiếng, cậu bé vừa vuốt ve khuôn mặt tròn mũm của bảo bối vừa , thèm liếc nhìn đến thứ người dơ bẩn kia,

      “Thằng nhóc kia, mày biết cái gì mà hả?” Đinh Tư Bình la lớn.

      “Đúng! Tôi chỉ là thằng nhóc, nhưng tôi biết nhiều hơn bà. Sẵn đây tôi có đoạn phim rất hay muốn cho mọi người cùng xem, mọi người hãy thưởng thức nhé.” Lâm Dật nhàn nhạt .

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 8

      Sau đó, màn hình bắt đầu trình chiếu những thước phim đáng sợ. Người ta thấy Bùi Ngân Diệp chủ động giao hoan với con chó, tiếng rên rỉ phóng đãng ngừng vang vọng khắp nơi làm người ta đỏ mặt tía tai.

      Lâm Dật che đôi mắt của bảo bối lại, cậu muốn bất cứ thứ gì làm ô nhiễm bảo bối của cậu. Cậu bé nhanh chóng bước ra ngoài, mất hút giữa đám đông người để lại Đinh Tư Bình chứng kiến những cảnh dâm ô, nhức mắt nhất.

      Màn hình tiếp tục chiếu tới cảnh Bùi Ngân Diệp bị lũ dòi rết hành hạ còn những lời thú tội của ta. ra vì nhàm chán mà ta quyến rũ đàn ông có vợ. Người đó ai khác chính là chồng của Qúy Linh và là chồng chưa cưới của ta. Nhưng ta chịu mang tiếng làm kẻ thứ ba nên tìm người hãm hiếp Qúy Linh, rồi đổ tội cho ta ngoại tình, đánh đuổi ra khỏi nhà. Tất cả quá trình chồng của Qúy Linh đều biết nhưng bị tiền tài và quyền thế của Bùi Ngân Diệp làm cho chói mắt nên làm ngơ tất cả mọi chuyện. Lúc đó, Qúy Linh mang thai.

      Sau đó là tới Bùi Ngân Tuyết, mọi người thấy ta ngừng ra vào các quán bar, khách sạn, mỗi lần đều với mỗi người khác nhau, cần cũng biết là ta vào đó làm gì,

      Bùi Dập Viễn đột nhiên xuất màn hình, ra ông ta cũng vung số tiền lớn để chơi còn mua bán thuốc lắc, hàng cấm… Và gần đây là Macao đánh bạc mà bị nợ ngập đầu.

      Người cuối cùng xuất chính là Đinh Tư Bình, ngờ người nhà này ai nấy đều giống nhau. Bà ta lén lút nuôi trai bao ở ngoài, gần đây bị lừa gạt nên mất hết tiền còn phải gánh theo khoản nợ.

      Cả gia đình thối nát! Đây là điều mà mọi người cùng nhau bàn tán.

      Đinh Tư Bình hoảng loạn bỏ chạy ra ngoài. Bà muốn trốn, trốn đến nơi nào đó mà ai có thể tìm thấy bà. Nhưng khi vừa đến cửa có cảnh sát đứng đó chờ sẵn.

      Còn về Qúy Linh, hoàn toàn im lặng mặc cho Lâm Dương ôm vào phòng. cứ khăng khăng nắm chặt lấy vạt áo của . khí tĩnh lặng bao trùm khắp nơi. Qúy Linh muốn hăn cũng ép chỉ lẳng lặng ôm vào lòng. lúc lâu sau…

      “Ba em là thầy giáo nghèo, khi hai mươi lăm tuổi quen biết bà ta. Lúc đó bà ta chỉ là quê hiền lành, xinh đẹp. Ba em cảm thấy rất vui khi kết hôn với bà ta. năm sau, em ra đời nhưng bà ta hề chăm sóc cho em. Sau khi sinh em xong ra ngoài vui chơi với bạn bè, bỏ em và ba em ở nhà, nhưng ba hề gì, ông chỉ nghĩ là bà lòng vòng chơi với bạn bè. Tình hình như vậy kéo dài đến khi em năm tuổi, hôm bà ta về nhà là muốn ly hôn, bà ta tìm được người đàn ông khác giàu có nhiều tiền hơn. Ba em chịu, van xin bà ta đừng bỏ rơi em và ông. Bà ta chỉ cười lạnh, hai người giằng co với nhau đến cuối cùng bà ta xô ba em xuống. Ông ngã từ lần xuống, máu chảy rất nhiều… rất nhiều… Trước khi nhắm mắt, be em ngừng với em… được… quen kẻ giàu có…” Qúy Linh đến đây giọng bị đứt quãng.

      “Được rồi, biết rồi, em cần nhớ lại những thứ đó.” Lâm Dương ôm chặt vào lòng như muốn xóa tan những nỗi đau trong lòng .

      Qúy Linh chỉ lắc đầu rồi chậm rãi tiếp: “Em chạy, chạy rất nhanh nhưng bà ta vẫn đuổi kịp. Sau đó, bà ta ném em xuống dưới sông. Ở dưới đó rất lạnh…”

      Qúy Linh im lặng lúc rồi tiếp: “Em được cảnh sát cứu lên rồi được nhận nuôi vào nhi viện. Em luôn nhớ về câu của ba, được quen người giàu có cho nên em chọn kẻ nghèo để trao thân gửi phận. ngờ…”

      Lâm Dương rất đau lòng, nếu có thể rất muốn thay gánh chịu tất cả nỗi đau của . ôm chặt như muốn hòa tan vào người mình, để có thể chia sẻ bớt những đau đớn phải chịu.

      xem, có phải em nên tồn tại đời này ?” Qúy Linh nhàn nhạt .

      Lâm Dương hoảng sợ, sợ nghĩ quẩn, bỏ . trầm giọng : “, em được nghĩ thế. Nhờ có em đời mới biết thế nào là tình , Tiểu Dật mới cảm nhận được tình thương của người mẹ, còn có nếu có em làm sao có bảo bối chứ?”

      Qúy Linh nghe nhắc đến bảo bối mặt tối sầm lại, : “Bảo bối… phải là con của .”

      , con bé là con .” Lâm Dương quả quyết . “Em cần nghĩ nhiều. chỉ cần em ở tại, bảo bối là con , còn những chuyện trong quá khứ, hãy để nó trôi qua .”

      “Em… biết có làm được ?” Qúy Linh tự ti .

      Lâm Dương vuốt ve đầu : “ phải sợ, giúp em, chỉ cần còn sống ngày che chở cho em ngày. Nếu mất rồi còn Tiểu Dật, em phải sợ điều gì hết.”

      , nếu chết, em cũng muốn sống tiếp.” Qúy Linh chợt vùng ra khỏi vòng tay . kích động .

      Lâm Dương bất ngờ trước hành động của . chỉ mong chút để ý đến chứ dám cầu mong là . vậy có thể tham lam nghĩ rằng ?

      “Em , Lâm Dương. Cho nên, vì em, phải sống lâu mới được.” Qúy Linh vòng tay qua cổ , nhìn thẳng vào mắt .

      Ngay lúc này đây, Lâm Dương thầm cảm ơn ông trời vì mang đến bên : “Được, nghe lời em.” cúi đầu, đặt nụ hôn lên môi .

      Đêm nay là ấm áp.

      Sáng hôm sau, tất cả báo chí đều đưa tìn về gia đình Bùi gia bại hoại như thế nào. Bùi Dập Viễn, Đinh Tư Bình, Bùi Ngân Diệp đều bị cảnh sát bắt giữ và chờ ngày ra tòa lãnh án. Còn Bùi Ngân Tuyết, từ thiên kim tiểu thư phóng đảng giàu có bây giờ chỉ còn lại tay trắng. ta thể chịu nổi đả kích này mà phát điên.

      Qúy Linh nhìn chăm chú vào tờ báo tay, gì. Lâm Dương ngồi kế bên , chờ nghe điều gì đó. Nhưng , có bất kỳ câu bàn luận nào.

      Lâm Dương chờ nửa ngày trời mà thấy gì, chịu nỗi nữa nên cất tiếng hỏi: “Em… em có muốn tố cáo mấy người đó ?”

      Qúy Linh gì cả, bước lại gần cửa sổ nhìn Lâm Dật đẩy bảo bối nằm trong xe nôi dạo, khóe miệng nâng lên nụ cười mãn nguyện.

      cần nữa, cũng như , quá khứ còn quan trọng, bây giờ em có , có Tiểu Dật, có bảo bối, như vậy là em mãn nguyện.”

      Lâm Dương hiểu là bỏ được bóng ma ám ảnh trong lòng, muốn nhắc đến nó đến. , có gia đình này, như thế đủ rồi.

      Lâm Dương vòng tay qua eo từ phía sau, hai người cùng nhau ngắm nhìn hai đứa trẻ hồn nhiên cười đùa với nhau. Ánh hoàng hôn từ từ ló dạng, trái tim tràn ngập ấm áp. Và cũng chỉ cần có thế.

      Hết


      Lời kết: Mộng rốt cuộc chỉ là mộng. đời này có được mấy ai như Lâm Dương thương Qúy Linh. Có mấy tình gọi là vĩnh cửu. tờ hôn thú cũng chưa chắc có được lời hứa toàn vẹn.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :