1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nhím con, em đừng sợ! - Hoàng Phủ Vũ Nguyệt ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 3.2


      “Cậu chủ, bên kia có động tĩnh” giọng nhàn nhạt phát ra từ chiếc laptop đặt bàn.

      “Chuyện gì?”

      “Bùi Dập Viễn muốn móc nối với số người, muốn mở rộng địa bàn qua hắc đạo. Lần trước có tìm đến chúng ta muốn cùng hợp tác làm ăn nhưng bị cậu từ chối. muốn sòng bạc ở trung tâm thành phố nên tìm người có thế lực ngang chúng ta nhằm mở rộng địa bàn:

      Khá khen cho ông, Bùi Dập Viễn, dám mơ tưởng đến địa bàn của ta nữa à. Tôi cho ông biết thế nào là lễ độ. Thù mới hận cũ, tôi đòi lại cả vốn lẫn lời. Bùi Dập Viển phải ? Tôi “dập” cho đời ông tan nát. Lâm Dật cười lạnh.

      “Tiểu Nhất, cậu cứ làm theo như tôi ….”

      Lâm, Lâm, mau dậy ” Lâm Dật dúi dúi vào người Qúy Linh, nũng nịu kêu lên. Ba già của quả là quá đáng. Quăng công việc cho cậu rồi độc chiếm Qúy của cậu, là đáng ghét.

      Qúy Linh dịu dịu đôi mắt còn mơ màng ngủ của mình, nhìn thấy Lâm Dật cười hỏi: “Sao vậy, mấy hôm nay đâu chơi rồi bây giờ mới nhớ à?”

      “Mới phải vậy” Lâm Dật chu miệng lên phục.

      Qúy à, hôm nay con với khu vui chơi chơi ” Lâm Dật làm nũng.

      “Con hỏi ba con chưa mà đòi chơi?”

      “Hả…à…à” cậu bé chống tay lên đầu bắt đầy suy nghĩ.

      Qúy Linh cảm thấy buồn cười với hành động của cậu, là đáng quá .

      Lâm Dật suy nghĩ hồi, sau đó bày ra vẻ mặt đáng thương, đôi mắt long lanh nhìn : “ Qúy à, nghĩ thử xem, ba con bận rộn như thế lấy đâu ra thời gian dẫn con chơi. Bây giờ dẫn con sẵn tiễn cho em con chơi luôn, bé nhất định rất thích”

      Trời ạ, con còn chưa ra đời làm sao mà đòi chơi được chứ.

      Qúy à, chẳng lẽ muốn con bị người khác chê cười là đứa trẻ đáng thương từ lúc ra đời đến giờ chưa từng đến khu vui chơi sao?” ai đó mũi bắt đầu sụt sùi rồi.

      Qúy Linh ngỡ ngàng, nghe cậu bé thế bỗng nhớ lại khi mình con , cũng muốn đến khu vui chơi nhưng ai dẫn . chỉ là đứa trẻ mồ côi, được các sơ nuôi dưỡng cho ăn học là quý lắm rồi, lấy đâu ra tiền mà khu vui chơi chứ.

      Lúc đó, nhìn những đứa trẻ khác nắm tay ba mẹ mình chơi mà ngưỡng mộ trong lòng.

      Qúy Linh thở dài, vuốt ve khuôn mặt đáng kia: “Đợi thay đồ rồi chúng ta cùng , được

      Nghe thấy đồng ý, Lâm Dật nhảy cẫng lên, chạy lòng vòng: “Yeah, hay quá, Qúy đồng ý rồi…yeah”

      Khi hai cháu vừa định bước ra khỏi cửa thấy Lâm Dương chờ sẵn ở đó.

      “Hai người tính đâu à” cười hỏi.

      “Tôi tính dẫn nó khu vui chơi.”

      “Thế à. Sao cho biết?” Lâm Dương tiến lại, tự nhiên đưa tay vòng qua eo , kéo lại gần mình.

      phải rất bận sao?” Qúy Linh muốn cách xa ra chút, mấy ngày nay cứ gần như vậy cảm thấy rất khó chịu. Mặt nóng lên như bị sốt vậy, tim cũng tự nhiên đập rộn lên.

      “Làm gì có chuyện đó” Lâm Dương tham lam ghé vào đầu , hít vào mùi thơm người , là thơm.

      “Vậy…bây giờ…” Qúy Linh biết phải làm gì, biết có nên cùng hay ? nhìn Lâm Dật.

      Lâm Dật cũng muốn ba già của cậu dính lấy Qúy nên định mở miệng

      “Chúng ta cùng , dẫn em đến khu thương mại sẵn tiện dẫn nó theo”

      Cái gì mà gọi là “sẵn tiện” chứ. Ý tứ là nhìn cậu đáng thương nên cho theo hả. Lâm Dật phục. Đây ràng là cậu với Qúy hẹn trước mà. Cậu bé trừng mắt nhìn .

      Ý, vậy là có 3 người à. Có nghĩa là cần ở riêng với . Có Lâm Dật cùng thể tùy tiện ăn đậu hũ của được. Qúy Linh nghĩ thế nên rất vui vẻ mà theo Lâm Dương ra ngoài.

      Lâm Dương tùy ý ôm vào lòng bước , mặc kệ cho ánh mắt giết người phóng tới với mức độ cực đại.

      “A, a Qúy nhìn con nè…” Lâm Dật kích động la to.


      Con nít đến cuối cùng vẫn là con nít, cho dù có thông minh đến đâu vẫn thể thoát khỏi ma lực của trò chơi. Vừa vào khu vui chơi dành cho thiếu nhi cậu bé mê mẫn say mê chơi hết trò này đến trò khác. Qúy Linh chỉ cười theo sau lưng cậu, bây giờ mang thai 8 tháng rồi, bụng cũng lớn nên mọi cử chỉ đều phải cẩn thận. Lâm Dương cũng rất lo lắng, ta kế bên , đưa tay đỡ lấy vòng eo cẩn thận từng li từng tí dìu bước .

      xem, tiểu Dật vui chưa kìa. Có rảnh nhớ dẫn nó chơi, dù sao cậu bé vẫn còn nên cho nó chơi nhiều hơn.” Qúy Linh .

      “Hả?” Lâm Dương kinh ngạc, đứa con trai này của giống với những đứa trè khác. Nó thích xem phim siêu nhân cũng như chả thích những món đồ như mô hình đô chơi ô tô, máy bay…mà chỉ thích mấy cái số liệu vi tính hay chứng khoán. Nhưng muốn làm mất hứng thôi cứ im lặng vậy

      Bịch, bịch, bịch Lâm Dật người đầy mồ hôi chạy đến chỗ Qúy Linh. Hôm nay cậu rất vui, đây là lần đầu tiên cậu được đến đây, ngờ lại vui như vậy. Từ ngày Qúy đến bên cậu quả có ngày nào mà cậu cảm thấy vui thậm chí còn cảm nhận được ấm áp của người mẹ. Cậu mong mãi mãi được như thế này.

      Qúy Linh dùng khăn tay lau mồ hôi trán cậu bé, ánh mắt hiền hòa chan chứa tình thương vô tận.

      Qúy, sau này chúng ta lại đến đây chơi nữa nha.” Lâm Dật hưng phấn .

      Sau này? Qúy Linh biết có cái gọi là sau này ? Bây giờ còn ở lại nhà họ Lâm là vì chờ ngày sinh đứa ra. Sau đó sao? Liệu còn có thể ở lại đây?

      “Tiểu Dật à! Con phải hiểu, chẳng qua chỉ là bảo mẫu của con. Trước sau gì cũng phải rời khỏi đây.”

      “Vậy cần ” hai giọng đồng thời vang lên.

      Hai cha con Lâm Dương nhìn nhau, hiếm kh hai người này lại có chung suy nghĩ như vậy.

      “Tiểu Linh, phải với em rồi sao? Em cần dâu cả, em cứ ở bên cạnh là được rồi.”

      Qúy, cần để ý đến ba già của con làm gì. Con dư sức bảo vệ cho mà” cậu bé vừa vừa ngước mặt lên trời, chống tay lên hông tạo dáng của người đàn ông trưởng thành.

      Qúy Linh cảm động, cảm thấy mình có gì tốt mà hai người này lại chở che cho nhiều như thế. người tiền, quyền, còn là phụ nữ chồng mà có con nữa chứ. Khie1 mắt bỗng chốc ướt át.

      bằng giọng nghẹn ngào: “ có những thứ mà hai người cần. có tiền lại có quyền thế có thể giúp đỡ cho hai người.”

      Chẳng phải nhà giàu xưa nay luôn đòi hỏi môn đăng hộ đối sao? Kẻ kia giàu những chẳng phải cũng chọn lựa giàu có sao?

      “Mấy thứ đó con cần” tiền cậu thiếu gì, quyền thế ư? Ai dám chọc đến cậu nào? Thử xem.

      cần những thứ đó. người đàn ông nếu như dựa vào phụ nữ mà có được những thứ kia phải là quá vô dụng sao? đời này, chỉ cần thứ. Đó là em” Lâm Dương nhìn sâu vào trong mắt .

      “Em, liệu có thề sao?” nhìn như tin vào những gì vừa nghe.

      Lâm Dương ôm vào lòng, nhàng vỗ vào lưng : “Sao lại chứ”

      Lâm Dật muốn bị bỏ rơi ơ ngoài, cậu bé cố chen vào chính giữa hai người, ngả đầu tựa vào bụng to tròn của .


      Bàn tay mũm mĩm vuốt ve cái bụng hơi nhô lên, cậu thầm nghĩ: Em à, em có thấy ba già của chúng ta có đáng ghét ? Tối ngày cứ giành Qúy với hoài, mai mốt em ra đời nhớ giúp tay đối phó ba già nha.

      Qúy à, con khát nước” giọng xíu yếu ớt vang lên.

      Nghe cậu bé , Qúy Linh vội vàng đẩy Lâm Dương ra, mặt nóng rần lên. Tại sao có thể để cho ôm như thế chứ, hơn nữa còn là ở ngoài đường.

      mua chai nước suối cho Tiểu Dật uống .” Qúy Linh vội vàng .

      cam lòng mà, chỉ mới ôm được có chút thôi bị đẩy ra rồi. Tất cả là tại tên tiểu quỷ này.

      Lâm Dương bực bội, quay người .

      Ha ha cuối cùng cũng rồi, Lâm Dật nghiêng mắt nhìn theo bóng dáng vừa mới mà vui mừng.

      Qúy à, bên kia có bắn thú bông kìa, hai cháu mình qua đó chơi , ” cậu bé nắm lấy tay năn nỉ.

      Nhìn nét mặt vui cười của Lâm Dật, nỡ làm cho cậu bé mất hứng nên đành phải từ từ đứng lên theo phía sau cậu.

      Do quá vui mừng mà Lâm Dật hề nhìn phía trước, cậu bé cứ vừa chạy vừa ngoái đầu nhìn lại phía sau.

      “A”

      Tự nhiên hiểu sao cậu đụng vào cái gì đó, thân hình bé cứ như vậy mà ngã sấp về phía sau. Còn chưa kịp hoàn hồn cậu nghe tiếng the thé phát lên.”

      có mắt à, nhìn đường hả thằng ranh con”

      Lâm Dật ngước mặt lên, cậu nhìn thấy nam nữ đứng trước mặt mình. Có lẽ vừa rồi cậu đụng trúng ngườ nữ. Cậu biết cậu là người có lỗi nên định mở miệng xin lỗi lại nghe.

      “Con cái nhà ai mà thiếu giáo dục thế biết? Làm sai mà còn ngồi nó trừng người khác là sao? Muốn chết hả mày” ngón tay dí sát vào trán cậu, là đau nha.

      Đúng lúc đó, có lực đạo kéo cậu về phía sau.

      “Xin lỗi, cậu bé còn biết gì, xin bỏ qua cho” Qúy Linh sợ hết hồn, khi tới nơi thấy Lâm Dật ngã dưới mặt đất còn kia lời cay độc nhắm vào cậu. được, khổng thể để người ta bắt nạt cậu bé được.

      “À, ra là . lâu gặp, ngờ còn có thai nữa chứ. Tiêu Đường, phải là con rơi của đó chứ”

      Qúy Linh nhìn thẳng vào hai người trước mắt, như thể tin vào mắt mình. Tại sao ông trời lại cho gặp hai người này chứ.

      Bùi Ngân Diệp đợi mở miệng tiếp: “Tôi vốn tưởng là người hiền lành, thế nào, bị thằng kia chơi qua rồi chịu nổi nữa nên phải tìm thằng khác phải ? tôi nghe xem, ngày ngủ với mấy thằng vậy, có lẽ cũng biết ai là ba của đứa con trong bụng nữa phải ?”

      Bàn tay của Qúy Linh bỗng chốc lạnh run, biết phải phản bác những lời này như thế nào. ràng đây chỉ là những lời vu khống nhưng sao lại chỉ có thể đứng yên như thế.

      “Ngân Diệp à, chúng ta thôi” Tiêu Đường đứng bên cạnh dường như cảm thấy chột dạ, dám nhìn người phụ nữ trước mắt nên muốn nhanh chóng rời .

      “Sợ gì chứ, người phải sợ là ta mới đúng. Ả là con đàn bà lẳng lơ lúc trước còn là vợ mà còn ngủ với thằng đàn ông khác, ả sợ mất mặt sợ gì chứ?” Lúc này Ngân Diệp bực mình, mấy ngày nay tìm mọi cách để tiếp cận với Lâm Dương mà được, tính bữa nay ra ngoài tìm trò gì đó chơi. Vừa hay có ả đàn bà ngu ngốc này ở đây, dại gì mà trút giận chứ.

      “Này, bà già kia, bà biết gì mà hả. Người vừa xấu vừa có đầu óc câm mồm ” Lâm Dật hét toáng lên

      Ngân Diệp trừng mắt, tốt lắm dám chống đối với tôi à: “Thằng nhãi ranh này là ai, phải là con rơi của đó chứ. ngờ trước khi kết hôn mà có con rồi biết mắc cỡ mà.”

      Mọi người tụ tập lại càng ngày càng đông, lời xì xào bàn tán mỗi lúc lớn hơn. Qúy Linh cảm thấy như ai cũng nhìn mình bằng con mắt khinh bỉ.

      phải…tôi có làm như thế… được thế…” Qúy Linh run rẩy, miệng lắp bắp.

      “Sao? Tôi thế là còn đó, hạng người như chỉ đáng để người ta sỉ nhục, trắng ra khác gì điếm” thấy ta run rẩy, Ngân DIệp cảm thấy rất vui, ả còn muốn nhiều hơn thế nữa.

      “Cái mụ dạ xoa kia có câm mồm hả, mới là điếm đó, ai là con rơi hả?” Lâm Dật lao tới, đấm đá túi bụi vào ả đàn bà độc ác.

      “Đau, mày dám đánh tao à. Mày chết chắc rồi.” Ngân DIệp tiến tới vung tay lên.

      “Chát” thanh chói tay vang lên., tiếp sau đó là giọng nghẹn ngào của phụ nữ vang lên.

      “A, đau quá”

      Nhìn thấy ta muốn ra tay đánh Lâm Dật, Qúy Linh liều mình đẩy cậu bé ra sau còn mình hứng chịu cái tát ấy. Nhưng ngờ, ta lại ra tay mạnh như thế, Qúy Linh lảo đão ngã xuống đất, cảm thấy bụng mình rất đau, giữa hai chân chảy xuống dòng nước ấm. đưa mắt nhìn xuống thấy dòng máu đỏ tươi thấm ướt cả váy.

      Qúy, Qúy có sao ?” Lâm Dật hoảng hốt chạy đến.

      “Tại sao lại thế này?” thanh giận dữ của người đàn ông vang lên.

      Lâm Dương chạy tới, cẩn thận đỡ Qúy Linh ngồi dậy tựa vào người . Sau đó nhanh tay gọi điện thoại kêu xe tới.

      Nhìn thấy Lâm Dương, Qúy Linh gắng gượng : “Làm ơn…cứu…con……” chưa dứt câu, rơi vào trạng thái hôn mê.

      , tỉnh lại, tỉnh lại tiểu Linh, em có chuyện gì đâu” Lâm Dương bế lên, chạy nhanh ra ngoài cửa.

      “Chậc, có vậy cũng ngã, biết ta có qua được ? Tốt nhất là chết cho rồi” Ngân Diệp vừa xoa xoa tay mình vừa . Ả thấy Lâm Dương bế ả đê tiện đó , làm thế nào mà ả có thể quen biết . Khốn kiếp, dám giành đàn ông với tôi. Cầu cho xuống địa ngục.

      “Nếu Qúy chết, tôi cho lót đường theo” từng chữ bật ra từ miệng Lâm Dật, hai bàn tay bé xiết chặt lại với nhau, ánh mắt cậu bé đỏ ngầu, khí lạnh tỏa ra xung quanh. Cậu bé bây giờ giống như tử thần đòi mạng.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 4:


      Ánh đèn đỏ trước cửa phòng cấp cứu vẫn sáng suốt 3 tiếng qua. Bên ngoài, Lâm Dương gần như đứng ngồi yên. rất lo lắng, sợ hãi. Từ khi sinh ra cho đến bây giờ chưa bao giờ cảm thấy lo sợ đến như vậy.

      Khi còn ôm trong ngực mặt gần như còn chút màu nào. Đôi môi trắng bệt, đôi mắt nhắm chặt lại. Nếu như cặp mắt ấy bao giờ mở ra nữa sao? Nếu như bao giờ nhìn đến nữa… muốn như vậy. Nhưng cho dù có lay gọi đến cỡ nào vẫn như nghe biết đến, cứ như thế chìm vào thế giới riêng của mình.

      Toàn thân toàn là máu, nhất là ở phía dưới. rất sợ nếu như cứ như thế mà rời xa phải làm thế nào đây.

      “Cạch” cửa phòng cấp cứu mở ra, có mấy y tá và bác sĩ vội vội vàng vàng chạy ra ngoài.

      “Bác sĩ, ấy thế nào rồi?” Lâm Dương chạy lại tóm lấy vị bác sĩ gần nhất.

      “Chủ tịch, ấy là…?”

      ấy là vợ tôi.” Lâm Dương ngay lập tức trả lời

      Hả? Chủ tịch có vợ từ khi nào vậy? Nhưng nhìn thấy khí thế kinh người của Lâm Dương, vị bác sĩ dám hỏi nhiều mà ngay lập tức trả lời.

      “Sản phụ bị động thai còn mất máu quá nhiều, tình hình bây giờ rất là căng thẳng, ngài muốn giữ đứa hay giữ người mẹ?”

      Đứa bé có thể giữ được nhưng Qúy Linh quý nó như vậy, nếu mất chừng phát điên mất. Còn nếu giữ lại hai mẹ con gặp nguy hiểm. Phải làm thế nào đây? , được, cả hai người đều cần. đau đau mười, làm sao có thể nhẫn tâm làm đau lòng được.

      Ánh mắt lóe lên tia sáng: “Tôi muốn cả hai người, nếu họ có mệnh hệ nào các ông chuẩn bị cuốn gói về quê .”

      “Vâng..vâng…” Run sợ trước áp lực đó, vị bác sĩ cuốn quýt chạy vào trong phòng cấp cứu.

      Qúy Linh, em nhất định được có chuyện gì. Nếu như em mất kể như trái tim cũng chết theo. Nó sớm nằm trọn trong tay em rồi. xin em, Qúy Linh, em nhất định phải trở về bên .

      Thời gian dài đằng đẵng trôi qua, chỉ mới có mấy tiếng đồng hồ mà Lâm Dương cảm thấy dường như sống hằng trăm năm. Lâm Dật ngồi bên cũng bắt đầu còn kiên nhẫn được nữa. Đúng vào lúc còn có thể chờ thêm được nữa ánh đèn đỏ cũng tắt. Sau đó Qúy Linh được đẩy ra ngoài. Gương mặt nhợt nhạt thấm đầy mồ hôi, trông tiều tụy hơn bao giờ hết. Kế bên là y tá ôm khối tròn tròn.

      Lâm Dật ghé người lại nhìn vào, cậu bé như thể tin vào mắt mình, , đứa bé nhắn khép mắt lại khẽ ngủ say. Trong lòng cậu bé tự nhiên dâng lên cảm xúc khó tả.

      “Chủ tịch… ngài…ngài đừng kích động như vậy… ấy… chỉ là mệt quá nên ngủ mất thôi, qua vài giờ nữa tỉnh lại, ngài… có thể bỏ áo tôi ra được ?” giọng run rẩy vang lên.

      Lâm Dật quay sang thấy ba mình nắm chặt lấy cổ áo của vị bác sĩ, ba cậu thể khống chế được bản thân nữa rồi.

      “Vậy sao!” Nghe những lời đó, cuối cùng tảng đá trong lòng Lâm Dương mới được đặt xuống. xoay người, tiến lại gần , bàn tay run rẩy khẽ chạm vào má , khi cảm giác ấm áp truyền tới mới có thể tin đó là . Từ trong khóe mắt hình như chảy ra vài giọt nước mắt.

      tốt quá, em bỏ lại mình. Tiểu Linh, em. Có được em, như có được cả thế giới này. chỉ cần em thôi, do đó, em đừng bao giờ rời xa .


      Nặng nề mở mắt quá, Qúy Linh cảm thấy rất mệt, hình như sức lực toàn thân tan biến hết rồi, đến động đầu ngón tay mà cũng làm được.

      “Em tỉnh rồi” giọng vui mừng vang lên.

      nhìn sang thấy Lâm Dương cầm tay mình và ra sức hôn lấy hôn để. Mặc dù còn chút sức lực nào nhưng xấu hổ đỏ mặt vẫn biểu ra được. muốn rút tay về nhưng bị nắm lại càng chặt hơn.

      …”

      lấy cho em ly nước. Chờ nha” Lâm Dương cuốn quýt chạy lại bàn, cẩn thận rót ly nước.

      Sau đó, Lâm Dương nhàng đỡ lên chậm rãi cho uống từng hớp nước. vô cùng dịu dàng trong từng cử chỉ, ánh mắt trìu mến nhìn dứt.

      Đột nhiên, Qúy Linh giật mình, sực nhớ ra điều gì đó, đưa tay sờ sờ bụng mình. Thấy bụng còn to tròn như trước trong chớp mắt từng giọt nước mắt rơi ra từng khóe mắt .

      “Con…con em…hu hu hu…hu hu hu…” khóc nấc lên, thành lời.

      Lâm Dương thấy khóc đau lòng khôn thôi. đưa tay lau từng giọt trân châu của rồi đặt nụ hôn nồng thắm lên mí mắt. Hành động này thành công làm Qúy Linh khóc nữa. tự hỏi làm gì thế này, tại sao dám cả gan hôn chứ?

      “Con sao cả, bây giờ được y tá chăm sóc, ngoan, đừng khóc nữa, em trong thời gian ở cữ nên khóc, tốt cho sức khỏe đâu”

      “Con …chăm sóc…” câu dài như thế mà chỉ nhớ được mấy từ này. Lâm Dương cảm thấy tủi thân, chẳng lẽ có chút vị trí nào trong lòng sao.

      Thế là người nào đó được vui cho lắm, xụ mặt xuống, trề môi, giọng vô cùng đáng thương tràn đầy uất ức. “Em đó, từ khi tỉnh lại tới giờ chỉ nhớ đến con thèm quan tâm gì hết, đáng thương mà” Sau đó còn dụi mặt vào gáy đung đưa thân mình cứ như đứa trẻ làm nũng. Nhưng ra là lợi dụng sàm sỡ có.

      “Hả?” Qúy Linh chớp chớp mắt hiểu, đây có là Lâm Dương hay ? Tại sao lại làm hành động giống Lâm Dật như thế?

      “Rầm”

      Hai người còn chìm trong suy nghĩ của bản thân cánh cửa đột nhiên bị mở ra. Sau đó là bóng dáng nho chạy vọt vào, leo lên giường, nhào vào lòng Qúy Linh.

      Qúy, Qúy, dậy rồi sao? ngủ là lâu đó nha, làm con sợ hết hồn, con còn tưởng rằng để ý đến con như lần trước nữa chứ. Con rất là sợ.”

      Mặt của Lâm Dật úp vào trong người nên thể thấy được vẻ mặt của cậu bé. Nhưng nghe giọng đáng thương như thế, Qúy Linh có chút đành lòng, thế là đẩy Lâm Dương ra, ôm lấy cậu bé giọng .

      “Con xem, chẳng phải là dậy rồi sao! chỉ là mệt quá ngủ mất thôi, làm sao có thể cần con chứ.”

      sao?” Lâm Dật giương đôi mắt to tròn ngân ngấn nước mắt lên hỏi.



      “Vậy hôn con cái để chứng minh .” Cậu bé vừa vừa chỉ vào gò má phúng phính của mình.

      Qúy Linh hôn lên má cậu bé cái, Lâm Dật khoái chí cười ha hả len lén đưa mắt khiêu khích ba già, còn người nào đó vẻ mặt càng lúc càng đen thui.

      Qúy, con biết rất muốn gặp em bé nên con mang nó lại đây rồi này, thấy con giỏi ?” cậu bé vừa vừa chỉ chỉ vào người tới.

      y tá cẩn thận giao đứa bé cho Qúy Linh rồi rời . nhìn chăm chú vào đứa bé trước mặt. Đây là con sao? Là đứa con mang nặng đẻ đau sinh ra sao? Nó đáng . Giờ phút này mới cảm thấy niềm hạnh phúc lớn lao của việc làm mẹ. Mọi đau khổ phải chịu đựng giờ đây cũng chẳng là gì cả. Hai cháu vô cùng cẩn thận chăm sóc cho tiểu bảo bối trong lòng . Và hiển nhiên cũng quên tồn tại của ai đó.

      cam tâm, tại sao? Tại sao lại nhìn đến chứ, chỉ lo cho hai đứa , công bằng mà. Lâm Dương kêu gào ở trong lòng.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 4.2

      “Tiểu Lâm, con xem này, bảo bối mới nhích người đó.” Qúy Linh mừng rỡ reo lên.

      Ngay lập tức, Lâm Dật dính sát vào đứa bé mới sinh, say sưa nhìn ngắm nó. Cậu bé cảm thấy em bé là xinh đẹp, đáng quá mất. Hôm nay là ngày thứ năm em bé được sinh ra, cậu bé cảm thấy bảo bối càng ngày càng xinh đẹp nha. Cậu muốn cắn cái vào đôi má hồng hồng của bảo bối nhưng mà…nếu như làm vậy bảo bối khóc, mà bảo bối khóc cậu đau lòng. Cho nên cậu bé quyết định chỉ nên nhìn ngắm thôi.

      “Ý, Qúy, bảo bối mở mắt ra rồi kìa.”

      sao, sao”

      Hai người chụm lại nhìn ngắm đứa bé, dường như biết đó là mẹ mình, đứa bé cười cái.

      “’Bùm”

      Hai trái tim cùng tan vỡ, là đáng quá mất, đôi mắt to tròn, cái miệng chúm chím, nhắn còn nữa…còn nữa…hồi nãy bảo bối là dễ thương quá .

      Cuối cùng Qúy Linh cũng kìm được lòng mình mà bế bảo bối dậy ôm vào trong ngực vuốt ve. Nhưng mà bé đói rồi, bảo bối khóc toáng lên.

      “Ngoan ngoan nào, mẹ thương, sao tự nhiên con bé khóc to thế này?” Qúy Linh xót xa .

      Lâm Dật nghiêng đầu suy nghĩ sau đó : “’Có phải em đói bụng ?”

      Như bừng tỉnh khỏi cơn mộng, lúc này Qúy Linh mới nghĩ ra ra mình chưa có con bú.

      Ha ha, cuối cùng cũng có cơ hội. Mấy ngày nay hai người này cứ bám riết lấy đứa bé mới sinh mà thèm để ý đến . Lâm Dương sắp chịu nổi rồi, thằng nhãi kia gì nhưng tại sao cũng quan tâm đến chứ.

      “Đưa , đưa , cho y tá bế con bé uống sữa.” Lâm Dương mừng rỡ chạy đến.

      được, em muốn cho con bú.” Qúy Linh kiên quyết đẩy tay ra.

      Lâm Dương buồn rầu vì bị gạt tay ra. là đáng thương mà.

      Qúy Linh thấy Lâm Dương vẫn đứng chết trân tại chỗ, vừa : “Tại sao còn chưa ra ngoài?”

      “Tại sao phải ra ngoài?”

      “Em muốn cho con bú, lẽ còn muốn ở lại nhìn…” Qúy Linh đỏ mặt khi nghĩ đến cảnh đó.

      À ha, vậy là có thể nhìn thấy phần ngực trắng nõn của rồi, cũng được, coi như đền bù lại cho .

      có nhìn gì đâu, em cứ cho con bú .” Lâm Dương làm ra vẻ quân tử còn thúc giục mau chóng lên.

      được.” hai thanh cùng vang lên.

      “Ai cho ba ăn đậu hủ của Qúy chứ.” Lâm Dật liếc xéo ba mình, muốn kiếm lợi à, có cửa đâu.

      Lâm Dương liếc xéo con trai mình, dám ngăn cản ba mày làm chuyện tốt à.

      Lâm Dật cũng chịu thua kém, cậu bé trừng mắt nhìn lại, sao nào, ba dám làm gì.

      Cuộc đối đầu nảy lửa giữa hai cha con diễn ra, hai người cứ mắt to trừng mắt và ngược lại.

      ra ngoài chút .” Thấy con mình cứ khóc suốt Qúy Linh đau lòng nên mở miệng nài nỉ.

      Lâm Dương phục, vì cớ gì mà kêu thằng nhóc này cùng ra ngoài chứ.

      “Tại sao nó phải ra ngoài?” kích động chỉ vào thằng nhãi ranh dựa sát vào .

      “Tiểu Lâm là con nít mà. ra ngoài , nhanh lên”

      Lâm Dương xị mặt bước ra khỏi phòng.

      Hiệp 1, tiểu Lâm và bảo bối toàn thắng.

      Buổi chiều.

      “Tiểu Linh à, em nhìn này.” Lâm Dương hớn hở khoe thành tích của mình với .

      bị đuổi ra ngoài nên rất cam tâm. Chi nên về nhà làm mấy món ngon cho ăn. Chắc hẳn là rất vui mừng vì những gì làm. Với lại xa nhau mấy tiếng rồi, chắc chắn là nhớ .

      Thế nhưng, Lâm Dương ơi, ngươi hi vọng quá sớm rồi.

      vào rồi hả, em muốn tắm cho bảo bối nên có thể ra ngoài sẵn tiện về nhà lấy thêm quần áo vào cho em” Qúy Linh vừa vừa bận rộn chuẩn bị đồ dùng, thèm liếc mấy món đồ ăn dù chỉ là cái.

      Lâm Dương méo miệng á khẩu.

      Thất bại lần 2.

      Buổi tối.

      “Tiểu Linh à, chúng ta ngủ thôi.” Lâm Dương hí hửng, cuối cùng cũng đến lúc ngủ rồi. có thể ôm vào lòng, là vui quá .

      được, về nhà mà ngủ, giường thế này còn có bảo bối với Tiểu Lâm nữa, làm sao có chỗ cho chứ.” Qúy Linh xua xua tay từ chối.

      Hiệp 3, thất bại hoàn toàn.

      Tại sao, tại sao, tại sao…. phục. phải kiếm cái gì xả stress mới được nếu điên mất. Đúng rồi, chẳng phải có sẵn người đấy sao. Thế là người nào cam tâm bỏ mang theo nỗ khí sát người.


      “Ông chủ” hai người đàn ông cung kính cúi người trước Lâm Dương.

      Mấy hôm nay được vui nên bay giờ muốn tìm thứ gì đó xả vào mới được. Đúng lúc cũng cần phải tính toán thù mới hận cũ phen mới được.

      Lâm Dương bước vào trong căn phòng bốn bề kín mít chỉ có bóng đèn để ở giữa phòng. người đàn ông ngồi co rúm sợ hãi nép sát vào vách tường, toàn thân run rẩy cứ như con chó bị mắc mưa. Khi nghe có tiếng động giật bắn người dậy, từ từ nhìn về phía phát ra thanh.

      đôi con ngươi đỏ ngầu nhìn thẳng vào Lâm Dương, giọng khàn khàn vẫn đục phát ra: “ là ai?....Tại sao lại bắt tôi…tôi …làm gì hết…nếu…nếu cần tiền… để tôi với vị hôn thê của tôi… ấy đưa cho

      “Ngoài tiền và bám váy phụ nữ ra mày còn biết làm gì hả?” Lâm Dương khinh thường .

      gì? Tôi hiểu gì hết.”

      “Vẫn muốn tiếp tục dối à. Vậy được, tao tốt bụng cho mày biết. Mày có biết Qúy Linh ?” giọng của Lâm Dương hàm chứa tức giận trong đó, rít qua khẽ răng từng chữ .

      Vừa nghe đến hai chữ “Qúy Linh” là tên kia cứ như bị sét đánh, trợn to cả hai mắt, thể tin nổi nhìn vào người đàn ông trước mắt. Phải, chính là Tiêu Dương, người hại Qúy Linh đến còn ra hình người nữa.

      …có quan hệ gì với Tiểu Linh?”

      Lâm Dương đạp cú vào bụng và quát: “Mày có tư cách gì hỏi tao hả? Cái thứ người như mày đáng gọi tên ấy.”

      Khốn kiếp , Tiểu Linh, nghe sao mà ngọt ngào thế. dám gọi như vậy sao? Khi lăng nhục hành hạ cũng gọi tên như vậy sao? Thảo nào mỗi lần gọi như thế, ánh mắt lại chớm vẻ đau thương. Mẹ kiếp! Thằng khốn này làm mình bị mất điểm trước mặt ấy rồi.

      “Tôi là… chồng…của ấy.” giọng thoi thóp vang lên phía sau Lâm Dương.

      Ngọn núi lửa nổ tung tại chỗ, xoay người đá vào mặt tên kia cái “bốp”

      “Mày dám đến chữ “chồng” với tao sao? ấy làm kiếm tiền cho mày học đại học, lo liệu cuộc sống cho mày. Thế mà mày dám kêu người lại cưỡng hiếp ấy. Chồng sao? Mày xứng đáng ra chữ này à? Vì lấy lòng ả đàn bà lẳng lơ mà mày dám làm chuyện bại hoại này à. Mày đúng phải là con người mà. Cả chó cũng bằng. Suốt ngày bám váy phụ nữ mà sống, biết nhục sao? Mày có lòng tự trọng à? À…! Tao nghĩ cả lòng tự trong của mày cũng bị chó ăn mất rồi.”

      Lâm Dương chửi thẳng hơi cho hả cơn giận trong lòng. Sau đó, xoay người ngồi ghế, ngoác tay cho hai tên áo đen vào.

      “Các ngươi nhớ kĩ, được để chết, chỉ làm cho …sống bằng chết.”

      Hai người đó gật đầu, trói tên kia vào cái giá chữ thập sau đó cầm con dao vẽ từng đường từng đường người . Vết thương sâu, nguy hiểm đến tính mạng nhưng chảy máu rất nhiều vì hai người đó toàn cắt lên động mạch chủ. Mặc cho tiếng kêu gào của Tiêu Dương vang lên hai người đó vẫn mặt lạnh như băng tiếp tục thực nghĩa vụ của mình. Sau khi rạch ra đường, lấy axit từng giọt lên đó, tiếng xèo xèo vang lên cứ như bản hòa ca bất hủ.

      Rón rén…rón rén….

      Chầm chậm… chầm chậm…

      “Cách” tiếng, cửa phòng nhàng bị mở ra, bóng người tiến vào trong phòng, nhìn trái, tốt lắm có thằng nhãi kia, nhìn phải, ừ, cục thịt nho quơ quơ cái tay… Cái gì, hai hàng lông mày nhíu lại, tại sao giờ này con bé còn chưa ngủ chứ? được, thể để nó phá hỏng chuyện của mình được.

      Thế là Lâm Dương, ừ đúng vậy, cái người rình rập rón rén như ăn trộm kia chính là tổng giám đốc Lâm minh thần võ của chúng ta, tiến lại gần cái thứ nho đó, dùng ánh mắt chan chứa tình thương nhìn chằm chằm vào nó.

      Lâm Dương: Bé ngoan, được làm ồn nghe chưa?

      Bảo bối: *chớp chớp mắt*

      Lâm Dương: Con gì tức là đồng ý rồi đó *cười gian manh*

      (Nguyệt: Con bé mới sinh sao biết chứ? Ăn gian quá! >_< Lâm Dương: *lườm*)

      Lâm Dương nhàng vén chăn lê, nằm xuống ôm vào trong lòng. Ừm, thơm quá, mềm mại quá, lâu lắm rồi được ôm như thế này, sắp chết mất rồi.

      “Ưm…” Qúy Linh khẽ rên lên, đột nhiên cảm thấy ngộp thở. Mà…hình như có cái gì liếm môi , Qúy Linh đưa lưỡi ra khẽ liếm vòng ngờ lưỡi lại bị cái gì đó cuốn lấy, từ từ mở mắt ra…

      …Tại sao lại ở đây?” Qúy Linh thể giấu được kinh ngạc trong đáy mắt.

      Lâm Dương bày ra vẻ mặt đáng thương nhìn : “ mấy ngày rồi em thèm nhìn lấy cái, em thiên vị mà chỉ lo cho hai đứa nó.”

      xong liền gục đầu vào hõm cổ , nếu nhìn bên ngoài có vẻ giống đứa bé đáng thương nhưng ra…Ý, hôm nay ấy mới đổi sữa tắm à, giống mùi lúc trước, nhưng sao, miễn là người có thể chấp nhận hết.

      “Lâm Dương, nên vào phòng em như vậy, dù sao chúng ta…” Qúy Linh còn chưa hết môi bị chặn lại, Lâm Dương bá đạo càn quét trong miệng , bàn tay cũng yên phận mà len lỏi vào bên trong.

      Qúy Linh kinh sợ, bóng đen trong kí ức lại lần nữa về, càn quét khắp người , đánh , nhục nhã …Qúy Linh bất lực khóc nấc lên.

      Nghe thấy tiếng khóc nghẹn ngào, Lâm Dương hoảng sợ nhìn vào gương mặt . Chẳng lẽ vẫn còn bị quá khứ ám ảnh ư? được! thể cứ bị kìm hãm trong bóng tối như thế.

      Lâm Dương hôn lên từng giọt nước mắt của , nhàng chậm rãi tiến về bên tai : “ làm em đau, em tin chứ?”

      nhìn thẳng vào trong mắt , chăm chú, dịu dàng pha chút chờ mong, Qúy Linh ngỡ ngàng trước những hành động của , biết mình phải làm gì nên chỉ có thể nhìn .

      Lâm Dương nhìn thấy ngỡ ngàng trong mắt , chạm vào môi từ từ chậm rãi rồi dần dần mãnh liệt hơn, cuồng dã hơn nữa. Sau đó, hôn dọc xuống cổ rồi xuống đến bầu ngực nở nang. Cách lớp áo, cắn vào hạt trâu , thỏa mãn khi nghe rên tiếng. Miệng lần lần tiến đến hàng cúc áo áo , bỗng…

      “Oa….oa….oa…”

      Đứa bé kế bên khóc nấc lên, Qúy Linh hoàn hồn, vội vàng đẩy Lâm Dương ra, ôm đứa bé vào trong lòng, cẩn thận từng li từng tí kiểm tra xem con bé bị gì. Khi còn chưa biết được nguyên nhân đứa bé ngọ nguậy vào ngực , cái miệng nhắn khẽ cắn cắn. À, ra, khẽ mỉm cười. Sau đó xoay người lại cho bảo bối ăn no.

      Lâm Dương trừng mắt nhìn đứa bé trong ngực còn ai đó chỉ mở đôi mắt to tròn ra nhìn cách vô tội như muốn : Con còn là con nít mà, đói bụng phải khóc thôi.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 5:

      ! Đây là chuyện gì?” Bùi Dập Viễn tức giận đập tờ báo xuống mặt bàn.

      “Trời ơi! Có chuyện gì vậy ba? Con còn muốn ngủ đó.” Bùi Ngân Diệp ngáp ngắn ngáp dài uể oải dựa vào ghế.

      Tối qua chơi bar đến gần 3 giờ sáng mới loạng choạng về đến nhà. Vậy mà mới sáng sớm ba lôi đầu dậy chỉ vào tờ báo tầm phào chứ. là bực mình!

      “Ngủ, ngủ, ngủ suốt ngày chỉ là ngủ. Thằng đàn ông của làm nhà ta mát mặt.”

      Bùi Ngân Diệp nghe vậy mới chậm rãi cầm tờ báo lên coi. “Oanh” tiếng, đầu như nổ tung ra. Tiêu Dương, là Tiêu Dương sao? Tại sao lại thê thảm như vậy? Người ra người, quỷ ra quỷ. Còn nữa, cái gì đây, cái đó của bị cắt mất rồi sao?

      bị người nào đó vất ngay trước trụ sở cảnh sát, bên cạnh còn có máy thu ghi lại chứng cứ thông đồng với Bùi Ngân Diệp hãm hại người khác. Rất nhanh chóng, toàn thể giới nhà báo như tập trung lại trụ sở đó, muốn moi cho được tin tức từ Tiêu Dương. Nhưng cảnh sát canh phòng quá cẩn mật nên bọn họ cũng moi được thêm tin tức gì. Cho nên… Bọn họ đổi mục tiêu… Tiến đến Bùi gia

      Thành ra bây giờ trước cửa Bùi Ngân Diệp là mảnh hoảng loạn.

      Bùi Ngân Diệp ở trong lòng thề rằng, phải tìm ra cho được kẻ nào dám cả gan xen vào chuyện của . phải cho chết kịp ngáp. Lửa cháy phần phật ánh lên trong con ngươi của Bùi Ngân Diệp.

      Nhưng đời đâu phải lúc nào cũng như ý mình. Bùi Ngân Diệp biết sắp phải chịu tai họa chết người.

      Lâm Dật nhìn tờ báo khinh bỉ: “Chỉ có nhiêu đây sao, quá tệ!”

      Ai, cũng thể trách ba già của cậu được. Dạo này ba già của cậu dục hỏa công tâm được thoải mái nên chỉ nghĩ được có nhiêu đây, Có phải bây giờ, đến lượt cậu ra tay ?

      Lâm Dật nợ nụ cười lạnh.

      “Á! Các ngươi là ai?” Bùi Ngân Diệp vùng vẫy cố gắng chạy thoát thân nhưng được. bị nhóm người tóm lấy. Trước khi kịp kêu lên cứu mạng trước mắt tối sầm lại.

      “Tạt nước” Lâm Dật lạnh lùng .

      “Aò” thau nước xối thẳng vào người Bùi Ngân Diệp, bị lạnh run mà tỉnh lại.

      Có chừng mười mấy người ở trong phòng, toàn bộ đều là đàn ông cao to khỏe mạnh… khoan… ánh mắt dừng lại ở người ngồi ghế. Sao lại có trẻ con ở đây?

      Đôi mắt lèm nhèm nhìn vào thằng nhóc ngồi trước mặt. nhớ ra, đây là thằng nhãi ranh đụng trúng mình lúc trước.

      “Này! Nhóc con, mau thả bà mày ra, nếu tao đánh vào mông mày”

      thôi vừa mở miệng ra là thấy ngu xuẩn rồi, đám thủ hạ đứng đằng sau Lâm Dật thầm nghĩ. Chủ nhân của bọn họ mà phải sợ ả đàn bà này sao? Ánh mắt khinh bỉ của tất cả mọi người ở trong phòng đều nhìn về phía Bùi Ngân Diệp. Còn Lâm Dật chỉ nhếch môi cười.

      Thấy mình bị phớt lờ, Bùi Ngân Diệp lại lớn tiếng quát lên: “Này! Thằng khỉ kia, tao mày nghe hả?”

      “Chó ở đâu mà sủa lớn thế biết?” Lúc này Lâm Dật mới nhàng tuôn ra câu.

      “Mày… mày dám tao là…chó” Bùi Ngân Diệp tức điên người lên rồi. Cả cuộc đời này của chưa có ai dám như vậy.

      “Ừ, tôi sai rồi, phải là chó…chỉ là…chó cũng bằng”

      Ặc, cậu chủ à, mắng người ta đến chó cũng bằng như vậy có hơi quá đáng đó.

      “Mày… mày…” Bùi Ngân Diệp tức đến nỗi nên lời.

      “Sao? Cái loại người đem danh tiết của người ta ra làm niềm vui đến súc sinh cũng bằng, tôi sai rồi sao?” Lâm Dật tiếp tuc bối thêm câu.

      “Chuyện tao làm có liên quan gì đến mày chứ?”

      “Nhưng người mà hãm hại lại là người tôi quý nhất.” Khi ra lời này, ánh mắt của Lâm Dật như lóe lên ngọn lửa, toàn thân cậu bé phủ đầy sát khí. Bây giờ cậu hoàn toàn như Atula đến từ địa ngục.

      “Con đàn bà đó được làm đồ chơi cho tao là may mắn lằm rồi, à, mày thích nó như vậy chắc cũng tiện tì như nó thôi.” Bùi Ngân Diệp vừa vừa nhổ nước bọt.

      “Vèo” Thời gian trong phòng dường như ngừng lại, ai dám động đậy.

      Mọi người trong phòng hít vào hơi, ai dám thở mạnh, bọn họ sợ mình bị ngọn lửa giận của vậu chủ thiêu đốt ngay cả tro cũng còn.

      “Được lắm dám mắng người như vậy. ngờ đại tiểu thư của Bùi gia lại mở miệng ra những lời vàng ngọc như vậy.” giọng của cậu bé khiến mọi người trong phòng lạnh mà rét run lên.

      ghi lại cẩn thận rồi chứ?” Cậu bé vừa vừa liếc nhìn người phía sau cái.

      Tiểu Nhất hiểu ý, bước lên đưa cái máy ra phía trước, từ trong đó truyền ra tất cả những đoạn đối thoại mà hai người nãy giờ.

      Mặt Bùi Ngân Diệp biến sắc, tưởng tượng được nếu những thứ này truyền ra bên ngoài danh dự của bị ảnh hưởng như thế nào.

      “Mày…khốn kiếp…trả cái đó lại đây…” Bùi Ngân Diệp cố gắng vùng vẫy chạy tới nhưng lại thể thoát khỏi sợi xích sắt.

      “Chó má… mày phải là người mà… Mày giống y hệt con đàn bà kia ti tiện, hèn kém…”

      “Bốp!”

      thanh vang lên cắt đứt tiếng la hét chói tai của Bùi Ngân Diệp. Lúc mọi người kịp hoàn hồn ta hằn lên nam dấu tay đỏ chói.

      Lâm Dật từ từ xoa bóp bàn tay của mình, đáng để cho cậu phải ra tay mà: “Tôi cho biết thế nào phải là người. Đem chúng nó vào đây.”

      “Két” tiếng, cánh cửa từ từ mở ra, sau đó có hai người khiêng vào cái rương theo sau đó là có thứ gì đó theo.

      Khi cái rương được mở ra trước mặt Bùi Ngân Diệp hai mắt ả trợn to ra như muốn rớt xuống đất, ả hoàn toàn nên lời.

      “Bắt đầu ” Lâm Dật nhàn nhạt ra lệnh.

      …………….” Tiếng kêu la của Bùi Ngân Diệp chìm hẳn vào trong màn đêm u tối.


      Từng con, từng con dòi lúc nhúc chen chúc da thịt của Bùi Ngân Diệp, người đàn ông cầm con rết lên thả nó lên chỗ nào đó da thịt của ta. Từng cái chân gớm ghiếc bám vào da thịt trắng nõn nà. Bùi Ngân Diệp khiếp sợ đến nỗi mặt còn giọt máu, cả người run lẩy bẩy, đưa ánh mắt vô tội nhìn người đàn ông trước mặt những mong động lòng mà buông ta cho . Nhưng sai lầm rồi.

      Bùi Ngân Diệp thét lên tiếng khi con rết đó cắn vào lòng bàn tay . đau, nước mắt ngừng rơi xuống từ khóe mắt của ta. Nhưng trừng phạt chưa dừng lại ở đó, khi Bùi Ngân Diệp thấy có con dòi bò đến chỗ con rết vừa cắn như muốn ngất xỉu tại chỗ.

      ! Van cầu , mau… mau… đem nó chỗ khác…” Bùi Ngân Diệp nức nở lên tiếng cầu xin.

      Nhưng trả lời chỉ là im lặng tĩnh mịch, muốn thoát ra khỏi nó nhưng còn kịp nữa rồi. Nó… bò vào. Cả người Bùi Ngân Diệp rét run lên, con dòi ngừng chui rúc vào trong người như xé từng thớ thịt người ra.

      Lúc này Lâm Dật mới từ ghế đứng dậy về phía Bùi Ngân Diệp. Cậu bé nhìn người quằn quại nằm đó.

      “Có muốn kết thúc nỗi đau này ?”

      “Muốn… muốn” Bùi Ngân Diệp lắp bắp .

      “Vậy tôi hỏi điều gì cũng phải trả lời đúng nếu …” Lâm Dật nở nụ cười lạnh.

      “Được…”

      Lâm Dật bắt đầu hỏi, Tiểu Nhất ở bên cạnh cẩn thận ghi lại tất cả.

      Sau khi hoàn thành, Bùi Ngân Diệp đưa ánh mắt chờ mong nhìn vào cậu bé. sai rồi, nên dính vào nó. Nó phải là đứa trẻ bình thường, đắc tội với nó chỉ có con con đường chết. Nhưng tất cả quá muộn màng

      “Tôi có thể chưa?” Bùi Ngân Diệp dè dặt hỏi.

      Lâm Dật nở nụ cười lạnh: “Được, nhưng mà sau khi nếm đủ mọi đau đớn . thích xem người khác bị cưỡng bức như thế tôi cho tự mình trải qua… cứ yên tâm , tôi có vô đạo đức như đâu, tôi kêu người chơi mà là…” Cậu bé đưa mắt nhìn vào góc khuất .

      Bùi Ngân Diệp đưa mắt nhỉn theo, đó phải là thứ theo sau hai người đàn ông khiêng vào chiếc rương đầy dòi và rết đó sao? Đó là …con chó.

      “Cậu điên rồi hả? Tại sao cậu có thể làm thế được? Người và chó làm sao có thể?”

      “Sao lại ? Tiểu Nhất! Lấy ra .”

      Tiểu Nhất tiến lên bóp chặt miệng Bùi Ngân Diệp thả vào trong miệng ta viên thuốc.

      “Ngươi… Các ngươi cho ta uống cái gì?”

      có gì! Chỉ là muốn trợ giúp chút thôi mà. Cứ từ từ hưởng thụ .” Lâm Dật xong liền cất bước ra ngoài, cậu bé muốn nhìn thấy ả đàn bà dơ bẩn này thêm giây nào nữa. Cậu bé nhớ bảo bối rồi, biết em ấy dậy chưa?

      Cánh cửa khép lại, trong phòng chỉ còn lại Bùi Ngân Diệp và con chó ngồi đó. Đó là con beggie cỡ bự, ngồi nhìn chằm chằm vào . Bùi Ngân Diệp cảm thấy là nóng, luồng nóng xông thẳng lên, phía dưới ngứa ngáy, đưa tay vào thử nhưng vẫn thấm thám vào đâu. Từ từ sinh ra ảo giác đến cuối cùng nhĩn được nữa, với tay lấy chìm chìa khóa trước mặt mở còng cho mình rồi tiến lên gần con chó. Kho6ngbao lâu sau, trong phòng phát ra những tiếng thở dốc. Tất cả những hình ảnh nóng bỏng đó đều được ghi lại cách chân .

      Trong lúc đó, Đinh Tư Bình ngồi trong phòng khách của Lâm gia. Bà đặc biệt chọn thời điểm Lâm Dương có ở nhà mà đến. Vì người bà muốn tìm chính là người phụ nữ gần đây xuất bên cạnh . Đứa con rể này bà thể bỏ qua được nhưng trước tiên phải loại bỏ chướng ngại vật trước mắt này. Bà nhờ thám tử tư điều tra, người phụ nữ này rất được Lâm Dương thương che chở nhưng ta lại phải là người xuất thân danh giá gì hơn nữa là có con. Bà nghĩ chỉ cần cho ta số tiền đuổi được ta .

      Qúy Linh mới ru bảo bối ngủ xong nghe là có người tìm . kỳ lạ! có quen ai ở đây đâu mà lại có người tìm chứ nhưng người ta cũng đến đây rồi mình cũng phải tiếp đón mới đúng phép tắc. Nghĩ vậy, khoác chiếc áo lên người rồi xuống phòng khách.

      Khi xuống tới nơi, Qúy Linh ngỡ ngàng nhìn người phụ nữ trung niên trước mặt. Trong trí nhớ của chưa bao giờ có người này xuất .

      “Bà tìm tôi có chuyện gì?” Qúy Linh nhàn nhạt .

      Đinh Tư Bình đánh giá người phụ nữ trước mặt. Sắc đẹp bằng con bà, dáng người cũng , quyền thế cũng . Như vậy lấy gì mà cạnh tranh với con bà chứ. Nhưng tại sao Lâm Dương lại chú ý tới ta chứ? giây sau đó, bà nhìn vào chiếc áo mà Qúy Linh mặc. Sau đó nở ra nụ cười khinh bỉ. ra là chỉ có như vậy.

      khinh bỉ che giấu của người trước mắt đều rơi vào trong mắt Qúy Linh. hiểu là có chuyện gì xảy ra. Cũng đợi hiểu ra, người đó đến trước mặt .

      “Tôi muốn vòng vo với . Tôi muốn rời khỏi nơi này ngay lập tức.”

      “Tại sao?” Qúy Linh ngạc nhiên.

      “Tại sao ư? nghĩ có tư cách sống ở đây à? chẳng qua chỉ là đồ chơi giải khuây cho Lâm Dương thôi. Bây giờ cũng nên khỏi đây rồi. Tôi cho số tiền lập tức rời khỏi đây ngay.” Đinh Tư Bình khinh người .

      Qúy Linh chấn động, phải như vậy mà? vẫn còn suy nghĩ xem có nên qua lại với Lâm Dương ? Với lại Lâm Dương cũng chưa bao giờ đối xử với như là món đồ chơi. rất tốt với . Người này là ai? Mà lại ra những lời này.

      “Bà lấy quyền gì mà thế?” Qúy Linh .

      “Quyền gì ư? Chỉ bằng tôi là mẹ vơ tương lai của .” Đinh Tư Bình huyên hoang .

      “Vậy sao? Tôi khi nào có mẹ vơ tương lai vậy?” giọng lạnh lùng phát ra từ phía sau hai người.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 6:

      Qúy Linh xoay người lại, đập vào mắt là hình dáng của người đàn ông thể nào quen thuộc hơn nữa. nhớ, rất nhớ , chỉ mới mấy ngày gặp mà tưởng như trăm năm. Mặc dù hàng ngày đều bận rộn lo cho cục cưng và Lâm Dật nhưng vẫn cảm thấy thiếu thiếu thứ gì đó. Đêm nào cũng giật mình tỉnh giấc khi bị lạnh lẽo bao trùm lấy. Ngay lúc này đây, khi xuất trước mặt , cảm thấy có gì vui hơn bây giờ hết.

      Nhìn thấy vẻ mặt nghẹn ngào của , Lâm Dương khỏi đau lòng. Mấy ngày qua, tránh mặt phần là vì công việc quá bận rộn phần còn lại là vì… ghen. Phải, ghen tỵ với đứa bé mới sinh kia. Nó chiếm lấy tất cả chú ý của , còn để ý đến nữa. quả cảm thấy rất buồn nhưng lại thề để lộ ra ngoài được nên… chỉ đành tránh mặt .

      Lâm Dương bước lại gần Qúy Linh, đưa tay vén vài sợi tóc rũ xuống trước mặt , ánh mắt thâm tình khôn xiết nhìn thẳng vào người nắm giữ toàn bộ trái tim .

      “Sao vậy? Sao nhìn em lại muốn khóc thế kia? Ai bắt nạt em à?” Lâm Dương dùng tất cả tình cảm của mình đặt vào hết trong lời .

      Nước mắt của Qúy Linh cứ như sắp tuôn ra tới nơi, lắc lắc đầu sau đó tiến tới vòng tay ôm lấy . Động tác này của dọa sợ Lâm Dương. sững sờ trong giây lát như thể tin vào những gì diễn ra. ôm , ôm sao? phải là nằm mơ chứ?

      ấm áp kia cho biết tất cả là còn có mùi hương chỉ thuộc về riêng mình . thể chờ thêm giây nào nữa, Lâm Dương vươn hai tay ra ôm trọn vào lòng. dịu dàng ôm ấp như bảo vật quý giá nhất của cuộc đời . như thế cũng sai, đối với , là người quan trọng hơn tất cả kể cả mạng sống này.

      nam nữ ôm lấy nhau, nam đẹp trai phong độ, nữ dịu dàng ấm áp. Hình ảnh đó là đẹp biết bao nhưng khi vào mắt người nào đó cứ như là lấy kim đâm vào mắt bà vậy.

      “Hèm…” Đinh Tư Bình khẽ giọng cái, bà thích mình bị làm ngơ như vậy. Bà lúc nào cũng phải là trung tâm của mọi chú ý.

      Lâm Dương nhíu mày, thích bị người ta phá đám chút nào. lâu lắm rồi mới được ôm như thế, kẻ nào muốn chết mà phá ngang thế hả? còn muốn ôm thêm chút nữa, chỉ chút nữa thôi đỏ mặt đẩy ra. mặt Lâm Dương tràn ngập vẻ tiếc nuối.

      Còn Qúy Linh đỏ mặt thôi. là xấu hổ mà! lại nhất thời quên mất có khách ở đây.

      biết Bùi phu nhân đến đây làm gì?” Lâm Dương chán ghét .

      xong liền đỡ ngồi xuống ghế sa lon. muốn mệt chút nào.

      “Tổng giám đốc Lâm, tôi tới đây là muốn hỏi cậu số chuyện có liên quan đến con tôi.” Đinh Tư Bình mặt dày ra mục đích của mình. Bà thèm quan tâm xem bây giờ có ai ở đây chỉ cần đạt được mục đích của mình, bà bất chấp tất cả.

      Tay Qúy Linh khẽ run lên. Tại sao bà ta lại muốn chuyện với Lâm Dương về chuyện của con bà ta. Phải rồi! Vừa rồi bà ta bà là mẹ vợ tương lai của . Có phải điều đó là ? sắp kết hôn sao? Vậy ấm áp vừa rồi là gì? Chẳng lẽ đều là ảo giác của sao?

      Lâm Dương nhíu chặt đôi mày nhìn người phụ nữ trước mặt. biết đầu óc của bà ta làm bằng cái gì? Khi mà mới gặp mặt đối phương được hai lần muốn gán ghép với con bà ta. vậy còn ở trước mặt người của đối phương nữa chứ. thèm so đo với bà nữa, tay của tại sao đột nhiên lại lạnh thế này? Lâm Dương ngẩng đầu lên nhìn Qúy Linh. thấy đau đớn, bi ai còn có chút mặc cảm trong mắt . thích như thế. chỉ muốn cười tươi.

      “Tôi biết bà muốn gì với tôi? Nhưng tôi và con có liên quan gì với nhau cả.” vừa vừa vỗ vỗ vào tay như muốn an ủi.

      Đinh Tư Bình chỉ cười cười trước câu trả lời của Lâm Dương, bà : “Cậu thấy là con tôi rất hợp với cậu sao? Vừa xinh đẹp vừa giỏi giang lại có gia thế. Bảo đảm hơn hẳn số người nào đó có tư cách kia.” Bà vừa vừa cố tình nhìn Qúy Linh bằng ánh mắt khinh bỉ,

      Nghe câu đó, Qúy Linh càng cúi đầu xuống thấp hơn. cảm thấy mình hèn mọn, bà ta sai chút nào. lấy tư cách gì để ở bên cạnh chứ.

      Đến lúc này thí quả quá mức chịu đựng của Lâm Dương, khách sáo nữa mà thằng: “Con của bà có hôn ước có tư cách gì chứ?”

      “Ái da, cậu hiểu lầm rồi, tôi con lớn của tôi, Bùi Ngân Diệp, mà là con của tôi, Bùi Ngân Tuyết” nhận thấy ác ý trong câu của đối phương, Đinh Tư Bình tiếp tục huyên hoang: “Cậu biết đó, Đinh Tư Bình tôi hồi trẻ cũng là tuyệt sắc giai nhân cho nên con của tôi thế nào cũng phải hơn hẳn số kẻ hèn mọn nào đó, thêm vào đó chồng tôi là Bùi Dập Viễn, cũng là người giàu có, cậu cảm thấy hai nhà chúng ta rất môn đăng hộ đối sao.”

      Bà ta có cố tình nhấn mạnh bốn chữ “Môn đăng hộ đối”

      Lúc này, Qúy Linh bỗng đứng phắt dậy. bàng hoàng nhìn kỹ người trước mặt: “Con bà là Bùi Ngân Diệp…” như gằng từng chữ mà .

      “Đúng” Đinh Tư Bình rất thoải mái thừa nhận. Sao nào? Chắc là có gặp qua con của bà rồi nên mới ngỡ ngàng như vậy.

      “Bà là Đinh…Tư… Bình” Giọng Qúy Linh run rẩy như nên lời.

      “Đúng”

      “Ầm.” Qúy Linh như bị sét đánh ngang tay, ngã phịch xuống ghế sa lon ở phía sau. Chưa đầy giây sau, nước mắt rơi xuống. Lâm Dương vội vàng ôm lấy . muốn ngăn cản bà ta ra đáp án nhưng ngờ lại kịp.

      Qúy Linh khóc nức nở trong lòng . : “Lâm… Dương… Em … muốn thấy bà ta… hu hu hu”

      “Được, được, em đừng khóc.” Lâm Dương diu dàng .

      Sau đó sắc mặt biến đổi, lạnh lùng : “Bà nghe rồi đấy, cửa ra ở ngoài kia, tôi tiễn.” đợi bà ta kịp phản ứng ôm rời .

      “Hức… hức… hu hu hu” Qúy Linh cứ khóc mãi dứt làm lòng Lâm Dương như có lửa đốt, dịu dàng ôm vào lòng, cằm chống đỉnh đầu giọng hỏi: “Có chuyện gì vậy em? nghe .”

      dịu dàng như thế càng làm muốn khóc lớn hơn, có biết bây giờ rất là đau đớn ? Tâm rất đau, cứ như bị mãnh thú gặm nhấm xé nát từng chút .

      Lâm Dương đột nhiên nâng cằm lên, hôn lên những giọt nước mắt chảy dài gương mặt thanh tú của . Từng chút, từng chút nuốt xuống những nỗi buồn vương khóe mắt cho đến khi ngừng khóc.

      nhìn thẳm vào đôi mắt sâu thẳm của , đôi mắt ấy bây giờ như chứa chan rất nhiều uất ức, cam chịu còn có… tủi nhục. Tất cả những thứ đó làm đau lòng.

      “Linh Linh, qúa khứ của em thể xen vào, nhưng tại, tương lai hãy để lau những nỗi buồn vương trong mắt em.”

      câu thấm đẫm tình cảm chứa chan của , bắt đầu từ khi nào gọi là Linh Linh, biết, nhưng chỉ cần gọi là Tiểu Linh là được rồi. Cái tên đó đem lại cho biết bao nhiêu ưu sầu nên thích nó chút nào. có thể thấy được tình cảm của đối với chỉ có tăng lên chứ hề giảm xuống. Lần này, tìm được nữa của mình ?

      chê em sao? coi thường em sao? Em từng bị người khác chà đạp còn có tiền có quyền, có gì có thể giúp .” Qúy Linh giọng

      quan tâm quá khứ của em, cái hận là thể quen biết em sớm hơn để em phải chịu những nỗi đau như vậy. Em cần phải có những thứ đó, tiền, quyền, đều quan trọng, cái cần là con người em, tâm tư của em còn có… trái tim của em.” Lâm Dương vuốt ve khuôn mặt nhắn của . “Trái tim của trao cho em rồi vậy , em có bằng lòng nhận lấy ?” thanh khẩn thiết như van nài cầu xin lại phát ra từ miệng , điều này làm thể nào tin được. Trước nay chỉ có hèn mọn cầu xin người khác nhưng chưa có ai đối xử tốt với , mở lời cầu xin như . còn mong gì nữa đây.

      “Lấy… Em muốn nó… Vậy có còn cần em ? …” Qúy Linh còn chưa hết câu bị ôm chầm lấy, Lâm Dương ôm chặt như thể tin vào những gì mình vừa nghe. đồng ý rồi, ấy đồng ý rồi. Cuộc đời này của chưa bao giờ vui vẻ như bây giờ.

      cần em, luôn cần em, sẵn sàng làm mọi thứ vì em cho đến khi, em còn cần nữa.”

      bao giờ có chuyện đó xảy ra.” xong câu đó, hôn lên đôi môi . Hai người quấn quýt lấy nhau, môi lưỡi rờ.

      lát sau, từ trong phòng vang ra giọng hát:

      Những lúc bỗng thấy em lặng yên trong đêm vắng.
      Nước mắt mãi rơi cũng thể hết nên lời.
      Vì ai, vì những thương của ngày xưa.
      Sao vẫn làm cho bờ mi em còn cay.

      Những lúc thấy nhớ chỉ nhìn em .
      Biết những kí ức của em là chẳng thể phai nhoà
      Lặng lẽ chỉ biết đứng sau những niềm đau.
      Chỉ mong em vui và cười mãi thôi !

      [ĐK] :

      Tình có đủ lớn để thay thế ai trong lòng em.
      Bờ vai có đủ để chở che em trong cuộc đời.
      Vòng tay mãi mãi ôm chặt em xa rời.
      Những ánh mắt ngây ngô thương làm sao quên.

      Tình có đủ lớn để với em con đường đầy.
      Bàn tay có ấm áp hơn ai bao tháng ngày.
      Hãy quên những gì qua để bước đến bên này.
      hứa để em phải buồn.
      mãi em thôi !!!



      Ca khúc: Ngày Ấy Đến
      Ca sĩ: Hồ Quang Hiếu
      Sáng Tác: Liêu Hưng

      “Cộc, cộc”

      “Vào .”

      “Thưa tổng giám đốc, Bùi muốn gặp ngài.” Vị thư ký xinh đẹp với Lâm Dương.

      Nghe thấy câu đó, hai hàng lông mày của Lâm Dương nhíu lại. là đau đầu, mấy ngày nay Bùi Ngân Tuyết cứ liên tục quấy rấy , lúc hẹn ăn cơm, lúc hẹn dạo phố… Mặc dù từ chối tất cả các cuộc hẹn nhưng ta vẫn bỏ cuộc, ngày nào cũng đến đây báo danh. Rốt cuộc ta muốn gì đây?

      “Cho ta vào .” Lâm Dương miễn cưỡng , cũng muốn biết ta muốn giở trò gì.

      “Cộp… cộp… cộp…”

      Bóng dáng chưa thấy đâu nhưng nghe thấy tiếng giày cao gót nện xuống nền nhà cách nặng nề. biết ý tứ chút nào, giống như Linh Linh của , diu dàng, thuần khiết.

      Còn nữa “Khịt” mùi gì thế này. là nồng quá , thể chịu nổi, là khó ngửi.

      Lâm, em là nhớ đó nha, tại sao từ buổi tiệc hôm trước đến giờ cứ tránh mặt em hoài vậy?” giọng sến đến chảy nước vang lên, Lâm Dương nổi hết cả da gà nhưng vẫn bình tĩnh như có chuyện gì.

      biết tìm tôi có chuyện gì ?” Lâm Dương đến đầu cũng thèm ngẩn lên mà .

      “Ấy da, đến đầu mà cũng dám ngẩng lên à, hay là…?” Bùi Ngân Diệp vừa vừa đến bàn làm việc của Lâm Dương. Sau đó ta cúi người xuống làm lộ ra phần thịt trắng nõn nà đầy đặn. Hôm nay cố ý mặc chiếc váy bó sát người phần cổ thể nào xuống thêm được nữa, còn về chiều dài của cái váy, đương nhiên là… thể ngắn hơn được nữa. Chỉ cần muốn là có thể làm ngay.

      “Nếu có chuyện gì mời về cho.” Giọng bây giờ của Lâm Dương cứ như gằn từng chữ ra, quả thể chịu nổi nữa.

      Đây ràng là câu chán ghét trong đó nhưng khi vào tai Bùi Ngân Diệp lại là những tình cảm lãng mạn.

      “Trời ơi, ngờ quan tâm em như vậy nha. Sợ em mệt nên muốn em về nghỉ ngơi sao.” Bàn tay của ta bắt đầu an phận mà mò lên người Lâm Dương.

      Lâm Dương nhìn người đàn bà trước mặt bằng ánh mắt thể tin được. Đầu óc của ta làm bằng cái gì mà ngu thế biết. Lời ràng như vậy mà ta còn hiểu sao? Tay ta làm gì thế kia?

      Tay Bùi Ngân Diệp mò vào trong áo sơ mi của Lâm Dương, bắt đầu sờ mó kích thích .

      “Bốp” Lâm Dương gạt phăng tay của ả ra, giận dữ . “ Bùi, tôi còn có việc, tiễn.”

      Thấy đột nhiên giận dữ như vậy, Bùi Ngân Diệp cũng muốn làm căng lên. ta đứng dậy di ra cửa. Trước khi bước ra còn để lại câu: “Honey, tối nay có nhớ em đến nha. Em lúc nào cũng sẵn sàng.”

      “Thần kinh” Lâm Dương bực bội mắng người, sau đó vào phòng nghĩ của mình tẩy sạch mùi của ả đàn bà điên kia, muốn để cho Linh Linh có bất kỳ nghi vấn nào. Thời điểm kia sắp đến rồi, muốn có bất cứ chuyện gì hay xảy ra.

      Bảy giờ tối, Qúy Linh cặm cụi ở trong bếp lo chuẩn bị bữa tối cho Lâm Dương. Hôm qua cả gan chủ động hôn , là xấu hổ nha. Đột nhiên, cả người như bị kéo về phía sau.

      “Linh Linh, về rồi.” Lâm Dương ôm từ phía sau, vùi mặt vào trong mái tóc dài mêm mượt của .

      về rồi…có mệt ?” Qúy Linh ngập ngừng hỏi.

      mệt.”

      đợi chút, em dọn cơm cho ăn.” Qúy Linh muốn thoát khỏi vòng tay của nhưng lại bị mạnh mẽ kéo trở lại.

      cần… muốn ăn em…” Giọng khàn khàn của vang lên. Trong đó chứa đựng dục vọng nhẫn quá lâu.

      “Chúng ta tiếp tục chuyện hôm qua .” Lâm Dương giọng dụ dỗ.

      Hôm qua chưa kịp ăn bị hai tiểu quỷ kia quấy rầy rồi. là ông trời ghen tỵ với mà, muốn hạnh phúc nên kêu hai tên tiểu quỷ này tới phá đám.

      Qúy Linh đỏ mặt khi nghe trắng trợn ra như vậy: “... … sao có thể vậy được.”

      “Sao lại được. Em cứ bắt nhẫn nhịn thế này rất có hại cho sức khỏe đó.” Lâm Dương tiếp tục tỏ vẻ đáng thương nhằm dụ dỗ con mồi, tay cũng bắt đầu nhàn rỗi mà tấn công lên phần đầy đặn kia.

      “Á” Qúy Linh khẽ rên tiếng, đụng chạm của làm cả người nóng lên. Mỗi nơi qua cứ như có lửa đốt trong đó, là khó chịu.

      Nhận thấy thay đổi của , khẽ mỉm cười hài lòng, bắt đầu luồn tay vào bên trong áo, đẩy áo lót của lên, vuốt ve đỉnh núi đỏ hồng kia đến khi nó đứng thẳng vì .

      “A… được… Dừng… … Ở đây…” Qúy Linh biết người đàn ông này thể chịu đựng nỗi nữa. Nếu được thỏa mãn phát điên mất.

      Nhận được đồng ý của , Lâm Dương mừng như điên. nhấc bổng lên, hướng thẳng vầ phòng ngủ mà chạy.

      Tới lúc phòng bếp trở lại vẻ tĩnh lặng như thường ngày cậu bé mới từ góc khuất bước ra. Lâm Dật nhún nhún vai vẻ bất đắc dĩ, xem ra lần này cậu thể tới phá đám được rồi. Ba cậu nổi điên lên mà tống cậu sang Mỹ mất. được, còn bảo bối ở đây cậu sao được, cho nên tốt nhất cứ ngoan ngoãn .

      Lâm Dật thảnh thơi hướng về phía phòng mình mà , cậu nghỉ chắc giờ này bảo bối cũng dậy rồi. Hì, cậu phải mau xem mới được.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :