1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nhìn người không thể nhìn bề ngoài - Nguyệt Hạ Điệp Ảnh

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 22: Nhị thiếu gia, cậu xuất ở "Những câu chuyện bên mình" rồi!

      Editor: Hy

      Nguyên Dịch tưởng rằng lỗ tai của mình xuất ảo giác, nhưng khi quay đầu lại, phát người phỏng vấn cảnh sát đúng là Nhan Khê, vốn là định về phía xe nhưng lại quay lại, về phía Nhan Khê.

      Người tiễn Nguyên Dịch thấy bỗng nhiên thay đổi tuyến đường, lại nhìn phương hướng mà vị thiếu gia này , chẳng lẽ định đuổi phóng viên sao? Bởi vì vừa rồi tổng giám đốc chi nhánh bị mắng, nên những người khác cũng dám mở miệng, chỉ biết thành sau Nguyên Dịch.

      Nhan Khê tắt mic, quay người liền thấy Nguyên Dịch đứng phía sau mình, phía sau còn đám người cao cấp của công ty răm rắp theo, ôm mic lùi về sau bước: "Tôi chỉ phóng vấn cảnh sát phòng cháy thôi."

      Cũng bậy gì về công ty của mấy người cả.

      "Trong đầu có thể suy nghĩ tốt chút ?" Nguyên Dịch quay người với nhóm người phía sau: "Đây là người bạn của tôi."

      Nhóm người thấy Nguyên Dịch còn muốn chuyện gì đó với nữ phóng viên, đều rất thức thời mà tản , quấy rầy bọn họ chuyện. Đàn ông có việc gì mà chủ động tìm người phụ nữ để chuyện, luôn luôn đều có vài phần tâm tư riêng đấy, bọn họ hiểu mà.

      Triệu Bằng nhận ra Nguyên Dịch chính là người đàn ông lần trước mang Nhan Khê khám chân, ngờ những chủ quản của chi nhánh Trường Phong lại tôn kính với ta như vậy, chẳng lẽ người này là người quản lý nhân viên của tổng công ty?

      ta còn suy nghĩ thân phận của Nguyên Dịch, Nhan Khê cũng nhìn ra Nguyên Dịch phản đối hành vi phỏng vấn của mình, lập tức mặt mang theo nụ cười nịnh nọt: "Vậy, bây giờ có bận hay ?"

      "Ừ?" Nguyên Dịch lạnh lùng nhướn mày nhìn .

      "Nếu bận, nhận cuộc phỏng vấn của tôi ," Nhan Khê duỗi tay trái, mở năm ngón tay ra, "Năm phút là đủ rồi."

      Nguyên Dịch nhìn chằm chằm vào ngón tay trắng nõn cân xứng của lời nào cả.

      "Nguyên đại soái ca, giúp chút mà." Nhan Khê muốn đem tin tức nhảy lầu này làm chủ đề, nhưng cái phỏng vấn về cảnh sát, chưa chắc được cấp thông qua, nhưng nếu phỏng vấn được quản lý cấp cao của Trường Phong, vậy 100% được thông qua. quay đầu nhìn công cụ cứu viện được thu dọn xong, bước vài bước tới trước mặt Nguyên Dịch, "Tôi muốn làm đồng thời chương trình về nhân viên chữa cháy, nhưng lại sợ đài thông qua, nhưng nếu nhận phỏng vấn, khen bọn họ vài câu, vậy trăm phần trăm được thông qua rồi."

      ", chuyện cứ , đột nhiên dựa gần vào như vậy, làm tôi sợ hết hồn." Nguyên Dịch lui sau bước, quay đầu thấy nhân viên phòng cháy chừng 20 tuổi đầy mồ hôi ôm tấm khí lót vào trong xe, giày còn dính tầng tro. khẽ nâng cằm, "Vậy được, tôi chỉ cho 5 phút thôi."

      "Vậy nhất định phải khen chân thành tha thiết, cảm động chút," Nhan Khê cười nịnh nọt, "Được ?"

      Đài truyền hình nổi danh của quốc gia mời phỏng vấn mà Nguyên Dịch còn chưa đáp ứng bao giờ, nhưng đối mặt với khuôn mặt tội nghiệp này, bị mặt trời phơi nắng đến đỏ bừng lộ ra vài phần kiên nhẫn: "Khen khen khen, cam đoan khen họ thành đóa hoa."

      chứng minh, thời điểm Nguyên Dịch chăm chú khen người, vẫn rất đáng tin. dùng từ ngữ quá mức dối trá, nhưng từ trong miệng ra, những nhân viên phòng cháy này vừa đáng vừa đáng kính, ràng lời cảm ơn cũng chưa , nhưng mỗi câu đều mang theo lòng cảm kích.

      Phỏng vấn xong, Nhan Khê vụng trộm nhìn thời gian, bỏ ra gần 15 phút, so với hứa nhiều hơn 10 phút. Tại nơi này, cảm thấy mình giống như nhặt được món lời cực kì lớn, cảm thấy Nguyên Dịch giờ phút này vô cùng thuận mắt.

      "Cảm ơn Nguyên tiên sinh có thể nhận phỏng vấn của chúng tôi." Nhan Khê liên tục lời cảm ơn với Nguyên Dịch, "Lần này thực giúp tôi chuyện lớn rồi."

      " cảm ơn ngoài miệng tính," Nguyên Dịch nhìn giờ, "Sắp đến lúc ăn cơm chiều rồi."

      Nhan Khê cảm thấy mắt mình hơi mù, Nguyên tiểu nhị bây giờ đáng chút nào cả, "Nguyên tiên sinh, có câu là ban ơn cần báo đáp..."

      "Cái gì, những lời này gọi là ân báo ân sao?" Nguyên Dịch cho hai tay vào túi, thấy Nhan Khê trừng mắt nhìn mình, thiếu chút nữa lấy tay sờ ngực, trong ngực của ta có côn trùng bò à, tại sao lại thành như vậy?

      Nhan Khê hít sâu hơi, đem mic đưa cho Triệu Bằng, " Triệu, cùng lái xé trở về đài trước, đem xe của em đỗ vào bãi đỗ xe là được."

      "Được rồi," Triệu Bằng đáp ứng rất sảng khoái, Tiểu Nhan mới có hai mấy tuổi, có thanh niên nhiều tiền hẹn ấy, tiền bối như mình thể cản trở được, "Em yên tâm , vấn đề gì đâu."

      Nhan Khê nhìn nét mặt ta, biết có khả năng ta hiểu lầm cái gì đó, đành bất đắc dĩ : " đừng suy nghĩ nhiều, chỉ là bạn bè bình thường."

      " hiểu."

      Có đôi tình nhân nào mà từ đầu phải bạn bè bình thường chứ?

      Bình thường cộng với bình thường, liền biến thành đặc biệt, mình là người từng trải, rành cả.

      Nhan Khê chẳng muốn giải thích, đến trước mặt Nguyên Dịch: " thôi."

      Lúc hai người đến bên cạnh xe, lái xe vì bọn họ mà mở sẵn cửa xe, chuẩn bị xoay người ngồi vào Nguyên Dịch đột nhiên dừng động tác, quay đầu nhìn Nhan Khê ở sau lưng, làm động tác mời.

      "Cảm ơn," Nhan Khê chút do dự ngồi vào trong.

      Nguyên Dịch vội ho tiếng, theo ngồi vào trong xe, cởi áo khoác của mình ra, thắt dây an toàn.

      Đồ ăn buổi tối nên quá nhiều, Nhan Khê và Nguyên Dịch quyết định dùng bữa tại nhà hàng của ông lão. Dùng cơm xong, Nhan Khê uyển chuyển với Nguyên Dịch: "Nguyên tiên sinh, lần trước mời tôi ăn cơm, bằng lần này..."

      "Lần này là mời tôi, lần sau tôi mời , có vấn đề gì sao?" Nguyên Dịch lau sạch khóe miệng, nghiêm túc chăm chú nhìn Nhan Khê.

      Có thể có vấn đề gì?

      Vậy... thành vấn đề sao.

      "Nguyên tiên sinh, bạn làm quen qua đánh giá về như nào?" Nhan Khê thấy vẻ mặt bình tĩnh kia cua Nguyên Dịch, nhịn được đem nghi vấn ở trong lòng ra.

      "Lời này của là có ý gì?" Nguyên Dịch giương mắt nhìn Nhan Khê.

      " có gì, nghiêm túc giống người đàn ông tốt như vậy, cùng với bạn chia tay, các ấy nhất định rất đau khổ nhỉ?"

      " có," Nguyên Dịch mặt cảm xúc, nhìn vẻ mặt hiếu kì của Nhan Khê: "Phụ nữ quá phiền toái, tôi chưa từng có bạn ." Phụ nữ chính là thích nghe ngóng buôn chuyện, nếu như là người phụ nữ khác hỏi như vậy, sớm chẳng muốn phản ứng rồi, nhưng bây giờ người hỏi là Nhan Khê.

      Có câu là "Ăn thịt người mềm yếu", trước kia sao hiểu được nó, tại mới cảm thấy lời này rất có đạo lý, luôn cảm giác nếu mình mở miệng trả lời đối phương, trong lòng nhất định sợ.

      Xem ra mình nên mời cơm sớm chút, như vậy mềm yếu nữa.

      Nhan Khê trầm mặc chút, cười ha ha : "Xem bộ dạng như vậy, xác thực giống với bộ dạng của người chưa từng có bạn ." Đàn ông như vậy, chính là thiếu.

      Đàn ông nghe lời, nhiều tật xấu, hơn phân nửa là do nuông chiều, chỉnh đốn chút là tốt ngay.

      " cũng giống với dáng vẻ của người có bạn trái." Nguyên Dịch cảm thấy mình giống như bị giễu cợt, người phụ nữ này trong ngoài giống nhau, người đàn ông nào chịu được ta chứ?

      "Xì," Nhan Khê hếch cằm," Tôi đẹp như vậy, có bạn trai cũ chứ?"

      "Có bạn trai cũ chứ phải là bây giờ có, là cẩu độc thân, đem độc thân thành cảm giác kiêu ngạo rồi à?" Nguyên Dịch cảm thấy trong lòng mình khó chịu, bực bội khó chịu, cũng biết có phải dạ dày bị gì nữa.

      "Nguyên Dịch, để tôi mời cờm, chính là muốn tranh cãi cùng tôi à?" Nhan Khê nhếch lông mày, " có tin tôi nhét cái chén canh vào trong bụng , để cho được lời nào nữa ?"

      Nguyên Dịch trầm mặc, từng nghe hai , sau khi phụ nữ nổi giận, lời và hành động đều có logic. Ví dụ như bát canh còn thừa này, chỉ cần muốn, khẳng định ấy nhét vào bụng của , cho nên loại uy hiếp này đối với có hiệu quả.

      Thế nhưng biết vì cái gì, hết lần này tới lần khác đều cảm thấy chột dạ hết hơi, câu cũng nên lời.

      "Khó trách lưu manh nhiều năm như vậy, cái đức hạnh này của , nào chịu được hả?" ra khỏi quán, Nhan Khê liếc mắt nhìn Nguyên Dịch, "Đừng bảo tôi nhắc trước , về sau theo đuổi người trong lòng, ít làm nhiều lên, cũng đừng có việc gì lại cãi nhau cùng ấy, nếu như thắng cũng vẫn là người xui xẻo."

      Nguyên Dịch im lặng lúc lâu, chậm rãi câu: "Phụ nữ muốn gả cho tôi còn rất nhiều."

      "Vậy là rất đắc ý?" Nhan Khê khoanh tay trước ngực, "Vậy xem, họ vừa ý mặt của , thân hình của hay là tính cách của ?"

      Nguyên Dịch: chẳng phải phụ nữ, làm sao biết được?

      Nhưng dám đem lời này ra, bình thường, lại bị giáo huấn, còn dám trả lời nữa chứ, bữa cơm tối nay ăn thích hợp.

      " được à?" Nhan Khê thấy lời nào, thỏa mãn gật đầu: "Kỳ bản tính của rất tốt, chỉ là bệnh vặt hơi nhiều, sửa lại tốt rồi. Dù thế nào, cũng phải tìm lòng với , chứ phải vì vật chất mà ở cùng chỗ với ."

      người ở tổng công ti, bởi vì công nhân cấp dưới tự sát mà tới tận trường, quyên tiền cho viện nhi, lái xe tuân thủ nguyên tắc, chắc chắn phải xấu.

      Chỉ là quá nhiều tật xấu, vẫn là thiếu giáo dục.

      Nguyên Dịch: như vậy mà được thích sao?

      "Vậy," Nhan Khê cảm thấy mình hơi nhiều, giữa bạn bè bình thường với nhau, kiêng kị nhất là quen biết bình thường mà chuyện quá sâu, và Nguyên Dịch chỉ sợ ngay cả bạn bè bình thường cũng phải, "Những lời vừa rồi, chớ để trong lòng. đẹp trai nhiều tiền, gia thế hiển hách, tâm lại lương thiện, khẳng định nhiều người thích ."

      Sao lời này càng càng dối trá vậy?

      Nhan Khê cảm thấy mình bịa nổi nữa, đều do canh hôm nay quá ngon, làm hư đầu óc của rồi.

      "Rất nhiều phụ nữ đều thích lải nhải, tôi để trong lòng, sao." Nguyên Dịch rất độ lượng.

      Nhan Khê:....

      cảm thấy lời vừa rồi đều vô ích cả.

      Vài ngày sau, Nguyên Dịch vừa vào nhà, chợt nghe thấy bác Lý kinh ngạc vui mừng gọi lại: "Nhị thiếu gia, cậu xuất "Những câu chuyện bên mình" rồi!"

      Loại chương trình chẳng có mấy người xem này, có gì đáng kiêu ngạo hay sao?

      Nguyên Dịch ngồi xuống sô pha, quả nhiên thấy mình ở màn hình, tổ chương trình ghi là Nguyên tiên sinh - quản lý cấp cao của Trường Phong.

      "Nhị thiếu gia, sao cậu thay giày vậy!" Lúc này bác Lý mới chú ý Nguyên Dịch còn mang giày chân, liền vội lấy dép lê tới.


      Tác giả ra suy nghĩ của mình:

      Nguyên Dịch: Con mẹ nó chứ, Nguyên tiên sinh - quản lý cao cấp của Trường Phong!
      AliceNguyen, 1900, ZjnZjn9 others thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 23: rất vui mừng khi Nguyên Dịch đồng ý giúp chuyện này, vô cùng vui mừng và cảm ơn.


      Editor: Hy

      Nguyên Dịch phỏng vấn hơn 10 phút, nhưng biên tập lại cắt chỉ còn có 3 phút, trong ba phút này, trong màn ảnh chỉ trừ ra, cũng chỉ có mỗi nửa cánh tay giơ mic của Nhan KHê.

      "Nhị thiếu gia, cậu là ăn ảnh," Bác Lý tự hào, "So với các nam diễn viên còn đẹp hơn, ngày mai ta phải khoe với mấy người kia, người trẻ tuổi tivi là Nhị thiếu gia."

      Mấy người trong miệng bác lý, là chỉ ít các bà các mẹ ở cùng khu, gần đây ít các bà thích xem chương trình này, mọi người có việc gì lại vào ngồi cùng chỗ, trò chuyện nội dung của chương trình, dẫn chương trình xinh đẹp như vậy, biết có bạn trai chưa, vân vân...

      Trong mắt các bà, "Những câu chuyện bên mình" là chương trình đứng đầu trong lòng mọi người, thậm chí họ còn có thể vì chương trình này mà tạm thời bỏ phim về luân lý gia đình.

      Nguyên Dịch đổi dép lê, ngẩng đầu nhìn tivi, bên trong Nhan Khê phỏng vấn cảnh sát phòng cháy, về ghi chú thân phận của nhân viên phòng cháy này, còn cẩn thận hơn nhiều so với , nào là tuổi, danh tính, thuộc đội phòng cháy nào, tất cả đều ràng ngọn ngành.

      Cái đãi ngộ khác biệt này có phải quá ràng rồi ?

      Nhan Khê vẽ tranh, nghe được thanh nhắc của Wechat, cũng xem, mãi khi vẽ xong, sau khi up lên Weibo xong, mới nhớ tới Wechat.

      Nguyên tiểu nhị: Chương trình về nhân viên phòng cháy, cũng tệ lắm.

      Được đại thiếu gia này khích lệ, Nhan Khê cười cười, trả lời đối phương.

      Nhan cẩu độc thân: Cảm ơn khích lệ, toàn bộ nhờ mà chương trình mới thông qua. Tôi lo lắng đem ra thân phận của , làm ảnh hưởng tới , cho nên viết thân phận của , để bụng chứ?

      Nguyên Dịch đợi gần giờ, rốt cuộc Nhan Khê cũng hồi , xem hết tin nhắn, chuẩn bị sẵn lời giễu cợt đối phương, đều đem xóa . Trong lòng , nếu như ghi là nhị thiếu gia Trường Phong, đối với ngườ dẫn chương trình bé như Nhan Khê rất có lợi, nếu lấy ra làm tin tức, thậm chí có thể làm người dẫn chương trình ở chương trình tốt hơn, cần đợi ở đài truyền hình bé này, chen chúc cùng đồng nghiệp ở trong xe tải, ở ngoài trời nóng chạy tới chạy lui, ràng là người dẫn chương trình, nhưng lại kiêm thêm cả chức phóng viên.

      Nguyên tiểu nhị: nghĩ rất chu đáo, cảm ơn.

      Nhan cẩu độc thân: tôi nên lời cảm ơn với mới đúng, nếu tiết mục này của tôi thể nào thông qua được.

      Nguyên Dịch dạo vòng bạn bè của Nhan Khê, bên trong có nội dung mới nào cả, chỉ là cái avatar cọng lông nhuốm máu được đổi thành thịt dê nướng. Thoạt nhìn ảnh chụp thịt dê nướng này rất thơm, Nguyên Dịch biết mình nghĩ như nào nữa, tự nhiên cảm thấy Nhan Khê này hơi đáng .

      mở tư liệu của đối phương, muốn đổi lại tên ghi chú cho đối phương, nhưng sửa sửa lại, vẫn cảm thấy Nhan cẩu độc thân là hay nhất, đành bất đắc dĩ buông tha nó.

      Mặc dù cái chương trình phải câu chuyện quá mức cảm động lòng người, nhưng hậu kì lại làm rất kĩ. Vừa mở đầu là lần lượt các khuôn mặt mỉm cười, còn có giọng của các nhân viên phòng cháy tự giới thiệu.

      "Tôi là Vương Hải, năm nay 19 tuổi, đội viên của đội phòng cháy 1..."

      "Tôi là Bành Hùng, năm nay 20 tuổi, đội trưởng của đội phòng cháy 2..."

      Lần lượt từng khuôn mặt rực rỡ, nụ cười của họ cởi mở chất phác, giống như là mặt trời vậy.

      Những khuôn mặt rực rỡ biến mất, nhạc bỗng trở nên trầm hơn, cảnh tiếp theo là đám hoa cúc trắng, màn hình biến thành màu trắng, giọng nữ trầm vang lên.

      "Cậu ấy là Viên Dương..."

      "Đây là Chân Hàng..."

      "Đây là Dương Quang..."

      Đây là danh sách những nhân viên phòng cháy hi sinh, cái tên được đọc lên, đều làm cho lòng mỗi người run lên. Những người này còn rất trẻ, tuổi trẻ vậy mà hi sinh, khiến người xem nhịn được mà đau xót.

      Thôi Chính Dương là người đàn ông khá có tiếng mạng, ta thường xem phim, cũng thích các chương trình dối trá sáo rỗng,cho nên bình thường rất ít xem tivi.

      Hôm nay bà ngoại ta tới, muốn xem chương trình của kênh 8 đài Đế Đô, trong lòng ta cảm thấy hơi buồn cười, hóa ra đài Đế Đô còn có kênh 8, mình quả thực quá quê mùa rồi. Nhưng đây là bà ngoại luôn thương ta muốn xem, cho dù trong lòng ta thích, cũng ngoan ngoãn tìm kênh 8 đài Đế Đô.

      Tên của chương trình này là "Những câu chuyện bên mình"?

      Khẳng định lại là chương trình dối trá sáo rỗng, nội dung đơn giản là người dân và chủ xí nghiệp có mâu thuẫn với nhau, ở phía tây cống thoát nước chặn lại có người khác sửa. ta quay đầu thấy bà nhìn chằm chằm vào tivi, vậy nên câu phàn nàn cũng được.

      Được rồi, coi như là dỗ bà vui vẻ .

      ngờ tiếp tục xem chương trình này, chất lượng cũng tệ. Đầu tiên lời của người dẫn chương trình rất mạnh, thời điểm phỏng vấn cũng rất linh hoạt, thầy quay phim cũng chuyên nghiệp, quay nhân viên phòng cháy rất tốt, bên hậu kì cắt và biên tập lại rất cảm động nhưng lại dối trá, cuối cùng nhìn những những nhân viên phòng cháy kia tự giới thiệu bản thân, còn có ảnh chụp những nhân viên hi sinh, con mắt Thôi Chính Dương hơi xót.

      Chương trình có hữu dụng hay , khán giả xem là thấy, ngoài những tài liệu thu thập tích cóp này, còn có bên hậu kì cắt nối biên tập phối , tất cả cho thấy tổ chương trình bỏ ra ít sức lực, ngờ kênh như này mà cũng chú ý tới chương trình như vậy, lại bỏ sức lực là làm chuyên đề về nhân viên phòng cháy.

      Nội dung cảm động còn chưa chiếu, Thôi Chính Dương nghe thấy bà ngoại ngồi khóc nức nở, dọa ta phải ngồi khuyên bà cả nửa giờ, bà ngoại mới bình tĩnh lại.

      "Những đứa bé này vất vả," Bà ngoại quay đầu giáo huấn cháu trai, "Về sau nếu cháu ném chìa khóa, cũng đừng phiền tới những nhân viên phòng cháy, chính mình mời thợ là được rồi, chuyện gì cũng nhờ người ta, người ta còn tuổi hơn cháu đấy!"

      " đâu ạ, chắc chắn ," Thôi Chính Dương thở phào, trạch nam như ta có mấy khi ra ngoài chứ, muốn ta ném chìa khóa , cũng có điều kiện.

      Dỗ bà ngoại ngủ xong, Thôi Chính Dương phát tâm tình của mình còn buồn, ta liền nghĩ biện pháp lấy video của chương trình này, share lên Weibo của mình.

      Hạo nhiên chánh khí: Hôm này cùng bà ngoại ngồi xem chương trình này, "Những câu chuyện bên mình" của kênh 8 đài Đế Đô, chưa bao giờ chú ý đến kênh này, cũng chưa từng xem qua chương trình, nhưng nội dung lại vô cùng cảm động, cảm thấy tổ chương trình vất cả rồi [video]

      Thôi Chính Dương bình thường thích post các video tiết mục khôi hài, fans hâm mộ có mấy triệu, tại mọi người thấy ta nghiêm túc giới thiệu chương trình, ít anti nhịn được mà nhảy vào bảo ta quảng cáo, chút tài nghệ cũng có.

      Fans hâm mộ và người qua đường mở video ra xem, biết chủ Weibo phải quảng cáo, mà là cảm động nên mới share.

      Fans hâm mộ 1: ngờ tôi lại ngồi 1h để xem cái video này, khóc thành chó rồi, các phòng cháy khổ cực quá.

      Fans hâm mộ 2: Em trai của tôi làm tại đội phòng cháy, bình thường bọn rất vất vả, cảm ơn tổ chương trình nghiêm túc đưa tin về họ, cúi đầu cảm ơn.

      Fans hâm mộ 3: Chúng ta gặp lúc nguy nan hề cố ký chút nào mà chạy trốn, là bởi vì có bọn họ dũng cảm nghênh đón khó khăn, mặc dù bọn họ còn trẻ, nhưng bọn họ đáng được gọi là hùng.

      Trong mấy giờ ngắn ngủi mà cái video này đứng top 3 trong các video ở Weibo, ở dưới vô số bình luận cùng những câu chuyện cảm động về nhân viên phòng cháy, cảnh sát, nhân viên y tế, cảm động vô số dân mạng.

      Mọi người ở kênh 8 đài Đế Đô hay biết gì về chương trình của mình hot Weibo, ngày hôm sau làm như cũ, sau đó hai đường dây điện thoại đều bị tắc nghẽn, vô số khen ngợi giống như tấn công họ.

      Nhân viên phụ trách nhận điện thoại mờ mịt gõ cửa phòng Kim đài trưởng: "Đài trưởng, dùng tiền thuê người gọi tới khen ngợi chúng ta à?"

      Kim đài trưởng hiểu nhìn nhân viên tiếp điện thoại: "Nhìn tôi giống bộ dạng của kẻ có chỗ để tiêu tiền à?"

      Nhân viên tiếp điện thoại lắc đầu, cái kia phải, kênh của bọn họ lại thành cái dạng gì rồi? Vì tiền quảng cáo, ngay cả quảng cáo về có thai cũng nhận rồi.

      "Đài trưởng!" Trần Bội chen vào văn phòng đứng bên trái nhân viên tiếp điện thoại, " dùng tiền mua fans ảo cho chương trình của chúng ta rồi à? tại sao đội nhiên Weibo lại hơn nghìn theo dõi, hơn hai nghìn bình luận vậy?"

      Vẻ mặt Kim đài trưởng hiểu, hôm nay mọi người làm sao vậy?

      "Chị Trần," Nhan Khê chen vào bên phải nhân viên tiếp điện thoại, "Tối qua có ngoài share tiết mục của chúng ta lên mạng."

      "Cái về nhân viên phòng cháy á?" Trần Bội sửng sốt, cái tiết mục này là Nhan Khê kiên trì muốn làm, trong lòng chị hơi muốn, Nhan Khê có chút hậu thuẫn, còn phỏng vấn cả người cao cấp của Trường Phong, cộng thêm chữ kí của Kim đài trưởng, chị mới miễn cưỡng đáp ứng. Trước kia chị cũng làm loại chương trình như này, so với bọn họ phí sức còn , còn được người khác hoan nghênh, cho nên tại ngoại trừ quy định cứng nhắc của cấp , bằng làm loại chuyện phí sức mà được cảm ơn này.

      Bởi vì trong lòng hơi mất hứng, chị ta trực tiếp đem cái tiết mục này giao hoàn toàn cho Nhan Khê phụ trách, mình căn bản nhúng tay vào.

      Nghe Nhan Khê như vậy, chị ta quay người ra khỏi văn phòng của đài trưởng, vào máy tính xem video tiết mục hôm qua. Kim đài trưởng nghe chuông điện thoại kêu ngừng, cũng kích động mà nhìn đám người đánh giá ở mạng.

      Nhan Khê về phòng làm việc của mình, mở Weibo ra, ngay cả Weibo của người dẫn chương trình cũng tăng mấy ngàn fans, cả Weibo chỉ toàn bình luận khen , còn có người nhà của nhân viên phòng cháy cảm ơn .

      Đứng đầu các bình luận, có cái : "Cảm ơn , cảm ơn tổ chương trình còn nhớ trai của tôi, nhiều khi tôi cảm thấy ấy có chết, chỉ là ấy ngủ giấc, sau đó lên thiên đường làm hùng.

      Đầu ngón tay Nhan Khê run rẩy, trầm mặc lâu, mới đáp lại bình luận của đối phương.

      " có người nhớ tới cậu ấy, có người vẫn nhớ những hùng vì nhân dân mà hi sinh, mặc dù bọn họ ngủ say, nhưng trong lòng mọi người họ vẫn sống. Chúc ngài mà gia đình ngài mạnh khỏe, cảm ơn."

      Tắt máy tính , Nhan Khê gửi Wechat cho Nguyên Dịch.

      "Cám ơn".

      Ở vào giờ phút này, rất vui mừng vì Nguyên Dịch nguyện ý giúp chuyện này, vô cùng vui mừng và cảm ơn.

      Chương 24: Cơ thể nghe theo lời của đại não, rốt cuộc là do đại não có vấn đề, hay là do thân thể có vấn đề?


      Editor: Hy

      "Sếp?" Trợ lý thấy Nguyên Dịch bống nhiên nhìn chằm chằm điện thoại đến xuất thần, mặt lại thấy khó chịu chút nào, mới giọng : "Đây là thư mời của tổ phim mà ngài đầu tư, bên kia hi vọng ngài có thể đến dự buổi họp báo về phim ngày mai."

      Cái thiếp mời này vô cùng tinh xảo, mặt bìa còn có dấu chữ vàng, nhưng Nguyên Dịch đối với vòng giải trí này có hứng thú, "Tôi là thương nhân, có hứng thú với nghệ thuật."

      Thương nhân trọng lợi nhuận, đối với chuyện của người khác có hứng thú.

      Trợ lý lập tức hiểu ý của ánh, đem thiếp mời trả lại. Thấy sếp vẫn nhìn chằm chằm điện thoại, liền im lặng lui ra ngoài.

      Nguyên Dịch hiểu sao Nhan Khê bỗng dưng gửi cho cái tin "Cảm ơn", nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng nghĩ có phải đối phương gửi nhầm hay . Nếu cái này phải gửi nhầm, đầu óc của đối phương chắc chắn có vấn đề.

      Nhan Khê ngờ chính mình chỉ muốn biểu đạt cảm ơn, lại làm cho người khác hiểu lầm.

      tựa vào ghế, chọn tư thế ngồi thoải mái nhất, gọi điện cho Nguyên Dịch.

      Nguyên Dịch nhìn màn hình 5 giây, mới nhận điện thoại: "Lúc làm việc mà còn rảnh rỗi gọi điện thoại à?"

      "Chúng tôi là kênh tivi , công việc của người dẫn chương trình ít," Hôm nay tâm tình Nhan Khê rất tốt, thèm để ý tới đối phương quá vui mừng khi chuyện, "Tiết mục lần này rất thành công, được rất nhiều người xem."

      Nghe thấy thanh Nhan Khê vui mừng, Nguyên Dịch dùy trì khí phái lạnh lùng của nhà giàu: "Ừ, tiết mục gì vậy?"

      "Chính là cái mà nhận phỏng vấn đấy, liên quan tới nhân viên phòng cháy, phản ứng rất tốt," Nhan Khê cũng biết, thân phận như Nguyên Dịch chỉ sợ bình thường rất ít xem tivi, càng xem loại tiết mục như của , "Lúc trước trong đài cảm thấy tôi kiên trì làm tiết mục này là phí công vô ích lại được cảm ơn, sau khi thấy tôi phỏng vấn được người cao cấp của Trường Phong, chính là đó, mới đồng ý cho tiết mục này qua."

      "Lần trước cảm ơn rồi," Nguyên Dịch từ ghế đứng dậy, đến cửa sổ nhìn phong cảnh bên ngoài, tâm tình bỗng nhiên vô cùng tốt, "Những nhân viên phòng cháy kia cũng rất giỏi, khen bọn là đúng. Về phần chương trình của ... Tôi bỏ ít thời gian ra xem."

      Bình thưởng thỉnh thoảng nhắm vào hai mắt, cái kia tính là xem, chỉ là đúng dịp nhìn thấy.

      " xem cũng sao," Nhan Khê bật cười, "Dù sao ở trong đài đều , tôi chủ trì chương trình này là sư sát thủ, chỉ có bà lão mới thích xem."

      Nguyên Dịch:...

      " sao, tôi mở tivi, coi như là tăng thêm ratting."

      "Cảm ơn," Nhan Khê đùa, "Nhà nhiều tivi, có thể mở nhiều kênh."

      Nguyên Dịch hơi khó xử mà nhăn lông mày, nhà bọn họ thích xem tivi, cho nên trừ cái tivi ở phòng khách, còn cái nào cả. im lặng lát rồi , "Được."

      Nếu như người già thích xem chương trình này, có thể giới thiệu cho trưởng bối trong nhà mình, còn có những tivi của nhà bạn bè cũng phải là vô ích, giúp Nhan Khê tăng ratting phải là khó.

      phải có ý tứ gì với Nhan Khê, chỉ là... chỉ là muốn tiết mục hay mà bị vùi lấp thôi.

      Sau khi chương trình về những nhân viên phòng cháy hot, rất nhiều người khác thừa dịp còn nóng, đào lại những video trước kia của "Những câu chuyện bên mình". Dân mạng lúc này mới phát , hóa ra chương trình về Tiểu Tùng bị ngược đãi trước kia là do kênh này phát.

      Netizen 1: Nội dung của chương trình này rất có lương tâm, tiết mục cũng rất xuất sắc, chương trình tốt như vậy, tại sao bây giờ mới hot?

      Netizen 2: Bởi vì đây là chương trình của kênh , phải đài vệ tinh, cũng có trang web nào mua lại để phát. Hơn nữa, loại chương trình này có nghệ sĩ nổi tiếng, mọi người nhất thời đều có hứng thú, chờ khi hết hot ai còn quan tâm nữa?

      Netizen 3: Bạn phía mặc dù có đạo lý, nhưng tôi cảm thấy chương trình này có thể hot ở mạng, ngọn nguồn đều là do nội dung của nó đặc sắc, mặc dù toàn bộ hành trình đều mất sức, nhưng lại có cảm giác giáo điều cũ kĩ, bản lĩnh của người dẫn chương trình cũng rất tốt, nếu như làm ở chương trình lớn hơn, nhất định rất nổi tiếng.

      Netizen 4: Đại khái chỉ còn tôi còn nhớ , người dẫn chương trình này chân trần đuổi theo bố của Tiểu Tùng, dùng giày cao gót ném ta...

      Netizen 5: Tôi cũng còn nhớ kỹ, mặt nhu nhược nhưng lại có phi phạm của nữ hiệp, này rất mạnh.

      Là người dẫn chương trình của cái video hot kia, Nhan Khê được các cư dân mạng khen nức nở, biết họ rất dễ quên, chỉ cần còn làm ở kênh này, đầy vài ngày họ quên , bắt đầu tìm kiện hot khác. Cho nên đối với loại náo nhiệt ngắn ngủi này, rất hiểu , ngược lại bên trong đài bởi vì kiện này mà tổng lãnh đạo khen ngợi phen, người dẫn chương trình bé như được lộ diện trước mặt lãnh đạo, mặc dù cảm thấy đầy hai ngày, vị lãnh đạo này quên có hình dạng như nào, nhưng cái kinh nghiệm này cũng làm người khác hâm mộ thôi.

      Vốn có quan hệ tệ với người dẫn chương trình của kênh 9, nhưng nhìn ánh mắt ta lại có chút hợp lí. Nhan Khê biết mình là người mới là lại có được thành tích như này, chắc chắn nhiều tiền bối vui, cho nên mấy ngày nay rất thức thời cạnh đối phương, chờ khi độ hot giảm dần, mới đem quả và đồ ăn vặt chia cho mọi người.

      Đồ ăn vĩnh viễn là thủ đoạn hay nhất trong các cách để kéo gần quan hệ, tính Nhan Khê tốt, chuyện lại chừng mực, cộng thêm có bối cảnh, mặc dù mọi người vẫn còn vài phần ghen ghét với , nhưng là ăn thịt người mềm miệng, qua lại lâu tâm cũng phai nhật , chỉ có người dẫn chương trình của kênh 9 thân cận với như ngày xưa.

      "Tiểu Nhan" Kim đài trưởng cầm tờ thông bào vào, "Người dẫn chương trình của "Tin tức buổi trưa" có thai, bên quyết định tạm thời thay ấy. Trải qua trận bàn bạc, định để cho cháu thay tiểu Trần, cháu có vấn đề gì ?"

      "Tin tức buổi trưa" là phát trực tiếp, cho nên mặc dù chỉ là kênh , cũng cần phải tìm người dẫn chương trình có kinh nghiệm. Tin chị Trần có thai, đầu tuần Nhan Khê mới nghe, đứa bé này chị Trần đợi rất lâu, cho nên chị ấy ngoài 35 vì giữ thai, quyết định tạm thời nghỉ việc. Sau khi tin tức này truyền đến, Nhan Khê còn tưởng có người có kinh nghiệm của kênh khác chuyển qua đây, ngờ vận may lại rơi xuống người .

      "Cám ơn đài trưởng, cháu nhất định quý trọng dịp này, học tập kinh nghiệm của Trương tốt," Trương Hạo là nam dẫn chương trình của Tin tức buổi trưa, làm việc cùng chị Trần lâu.

      Kim đài trưởng vui thích cười ha ha, hài lòng , "Ta tin tưởng năng lực của cháu."

      Tiểu Trần thương lượng cùng với bên , tạm nghỉ là tạm nghỉ, mọi người mặc dù gì, nhưng trong lòng cũng vui, ông ta phải là người lí, nếu như Tiểu Trần trước cùng ông ta, muốn dưỡng thai, phối hợp an bài công tác xong, việc này liền trôi qua, nhưng hết lần này đến lần khác chị ta tiền trảm hậu tấu, . Đối phương là phụ nữ lớn tuổi có thai, ngay cả ý kiến phản đối ông cũng tiện , nhỡ may thai có vấn đề gì, đời này ông yên.

      Dù tính tình của Kim đài trưởng tốt, cũng phải là cục đất, Nhan Khê là người ông mang vào đây, nhân dịp này an bài cho Nhan Khê, là tâm tư tự nhiên của bản thân.

      Chỉ cần Nhan Khê biểu tốt, vậy người dẫn chương trình của Tin tức buổi trưa chính là của ấy, Tiểu Trần dù có về, vị trí này cũng đổi nữa.

      Hai ngày nay "Tin tức buổi trưa" là do mình Trương Hạo chủ trì, cho nên Kim đài trưởng thấy Nhan Khê đồng ý, nhân tiện : "Vậy cháu chuẩn bị , ngày mai cùng dẫn với Tiểu Trương."

      Nhan Khê:...

      Vậy có phải quá nhanh ? để quen thuộc quá trình à?

      Kim đài trưởng có lòng tin với , chính cũng thể tự tin lớn như vậy.

      Tan sở về nhà, Nhan Khê đem chuyện này cho Tống Hải, Tống Hải vui mừng làm bàn ăn lớn. Sau khi hai bố con ăn xong, Tống Hải lại gọi điện cho mấy người bạn, dùng thái độ " cẩn thận lỡ lời", thông báo cho bọn họ là con của ông được làm người dẫn chương trình của tin tức trực tiếp.

      Nhan Khê ngả vào lan can ở lầu hai, nghe thấy bố vui thích khoe khoang , cảm thấy hai má mình hơi nóng. Bố mẹ trong thiên hạ, có phải đều điểm tô hào quang cho con mình vậy ?

      Trở lại phòng, đem ảnh chụp bữa ăn tối nay post lên.

      Nhan cẩu độc thân: Bố nghe tôi ngày mai tôi làm người dẫn chương trình của "Tin tức buổi trưa", vui vẻ làm cho tôi bàn đầy đồ ăn, bố [kèm ảnh]

      Nhìn tin tức trong vòng bạn bè, Nguyên Dịch mở 9 tấm ảnh ra, công bằng mà , đồ ăn này chỉ là đồ ăn nhà làm bình thường, nhưng từ đây có thể nhìn thấy Nhan cẩu độc thân vui vẻ.

      gõ hai chữ chúc mừng nhưng lại thong thả xóa .

      Kể từ khi quen Nhan Khê, cảm thấy mình càng lúc càng khác.

      Chẳng lẽ đây là gần mực đen sao?

      Mở wechat của bạn tốt Trương Vọng ra, gửi câu.

      [Vọng Tử, ngày mai tôi đến bệnh viện nhà cậu kiểm tra.]

      Trương Vọng trả lời rất nhanh: "Cậu làm sao?"

      Nguyê Dịch: "Trái tim và đại não hình như có vấn đề, tôi muốn kiểm tra lần mới xác định được."

      Trương Vọng: " ít bệnh trạng với tôi xem nào, ngày mai tôi cùng cậu."

      Nguyên Dịch: "Thỉnh thoảng trái tim khó thở, tim đập nhanh, vừa chua xót lại tê dại, đầu óc..."

      Nguyên Dịch ngừng tay, cảm thấy loại cảm giác này thể dùng ngôn ngữ để diễn tả, cơ thể nghe đại não sai bảo, rốt cuộc là đại não có vấn đề, hay là thân thể có vấn đề, hoặc là cả hai đều có vấn đề?
      AliceNguyen, 1900, ZjnZjn10 others thích bài này.

    3. Iluvkiwi

      Iluvkiwi Well-Known Member

      Bài viết:
      240
      Được thích:
      266
      Hay! Mới! Lạ!

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 25: "Sư sát thủ" danh hiệu là có .


      Editor: Hy

      Cuối cùng Nguyên Dịch cũng cho Trương Vọng là mình bị bệnh gì, lấy lí do buồn ngủ, quang minh chính đại cắt đứt trò chuyện.

      Trương Vọng cảm thấy, nếu cậu ta phải là bạn tốt nhiều năm của mình, Nguyên Dịch sớm bị cho vào sổ đen rồi.

      Sáng sớm của cuối hè đầu thu ở Đế Đô, đúng là thời điểm ôn hòa. Buổi sáng Nguyên Dịch ăn uống gì, bụng rỗng chạy tới bệnh viện. Bệnh viện sớm biết bạn của thiếu gia đến kiểm tra sức khỏe, cho nên Nguyên Dịch vừa đến bệnh viện, có chuyên gia tiếp đãi.

      Phối hợp với bác sĩ kiểm tra xong sức khỏe, Nguyên Dịch chuẩn bị làm kiểm tra điện tâm đồ, Trương Vọng hấp tấp chạy tới.

      Kết quả kiểm tra tim xong, số liệu đều bình thường cả, bác sĩ đối mặt với ánh mắt ghi ngờ của thiếu gia giải thích: "Muốn đạt được số liệu chính xác, vậy nhất định phải đợi đến lúc tim của Nguyên tiên sinh thoải mái mới đến kiểm tra, xem tình huống bây giờ, tim của Nguyên tiên sinh có vấn đề gì cả. Bình thường ngủ sớm dậy sớm chút, đừng thức đêm."

      "Cậu ta là lão cán bộ của việc làm việc và nghỉ ngơi, có lúc nào sống về đêm đâu," Trương Vọng thở ra, tim có vấn đề là tốt rồi, ", làm kiểm tra não bộ thôi."

      Não so với trái tim càng thần bí, y học nay chưa khai phá hoàn toàn được những vấn đề khó khăn này. Kết quả kiểm tra của Nguyên Dịch vẫn bình thường như cũ, thậm chí bác sĩ còn đưa kiểm tra IQ của người trưởng thành, kết quả chỉ số IQ cảu cao hơn đa số người bình thường.

      "Nguyên tiểu nhị, tớ cảm thấy đầu óc cậu thực có bệnh," Trương Vọng đem chồng báo cáo kiểm tra nhét vào tay Nguyên Dịch, "Toàn thân của cậu, ngay cả điểm xấu cũng có," Sớm biết vậy chạy chuyến tới đây với cậu ta, lãng phí thời gian của mình, ", hôm nay thế nào cậu cũng phải mời tớ ăn cơm."

      Nguyên Dịch xem lần lượt từng báo cáo kiểm tra, mặt lộ ra vẻ nghiêm trọng, thân thể của có vấn đề, tại sao lại xuất đủ loại tình huống đúng?

      " thôi, đại thiếu gia," Trương Vọng thấy đứng tại chỗ nhúc nhích, tức giận , "Cậu hoài nghi trình độ chữa bệnh của bệnh viện nhà tới đấy à?"

      Nguyên Dịch trầm tư lát: "Thực có vấn đề gì?"

      " thôi," Trương Vọng hung hăng vỗ vài cái vào vai Nguyên Dịch, "Cho tới bây giờ chưa thấy qua loại người hiếm thấy như cậu, thân thể có bệnh lại mong muốn mình có bệnh à?"

      Nguyên Dịch đem giấy kiểm tra xé nát ném vào thùng rác, quay đầu nhìn nhìn bạn: "Muốn ăn gì, thôi."

      "Được thôi, tớ thuận tiện mang Lộ Lộ nhà tớ theo."

      " phải tên là Ngưng Ngưng sao?"

      "Đổi rồi, thú vị nữa," Trương Vọng cười thờ ơ.

      nhỡ lâu trước đây có người là Ngưng Ngưng, còn là theo chủ nghĩa đàn ông quá lớn, mới chưa được bao lâu đổi người rồi hả? Nguyên Dịch đối với sinh hoạt cá nhân của người khác có hứng thú, hỏi nhiều nữa, ", tớ gọi điện cho mấy người nữa, kêu họ cùng cho vui."

      Bạn bè nhiều năm, mặc dù tại mọi người đều còn nhàn nhã giống lúc trẻ, nhưng tình cảm có nhạt xuống.

      Mấy người bạn đến cùng nhau, Từ Kiều Sinh tháo mũ và kính râm xuống, ngồi phịch xuống ghế thở nặng nhọc.

      "Kiều Sinh, cậu làm đại minh tinh hay là làm kẻ gian vậy?" Trương Vọng kìm được mà giễu cợt, "Mặc thành như vậy, sao người phục vụ lại cho cậu vào vậy?"

      "Cậu cứ cười ," Từ Kiều Sinh ngồi tư thế đoan chính, "Cậu mang bạn đến à?"

      "Vốn là có ý định mang đến, nhưng hôm nay bạn thân hội họp, nên cho ấy tham gia chung được rồi," Trương Vọng phất phất tay, để phục vụ rót trà, mà tự mình cầm chén trà rót, "Xem ra vẫn là Nguyên tiểu nhị có mặt mũi, gọi đầy đủ được mọi người."

      Nguyên Dịch nghe được cậu ta về mình, gọi món cũng ngẩng đầu lên, "Đem đuổi cậu ra ngoài, vậy là vừa vặn thiếu người."

      Trương Vọng:....

      Mấy người em gọi đồ ăn, Trương Vọng theo miệng hỏi: "Đúng rồi, lần trước tớ giới thiệu quán cay Tứ Xuyên kia, cậu có ăn , mùi vị ra sao?"

      "Còn chưa ," Nguyên Dịch nghĩ mình còn ước hẹn thời gian với Nhan Khê, "Khách có thời gian."

      Mấy người bạn thân mơ hồ hơi ngoài ý muốn, Nguyên Dịch ở Đế Đô coi như là nhân vật có uy tín, tính từ lúc hỏi nhà hàng cũng được hai tuần rồi, ai lại lớn mặt như vậy, để cho đợi lâu như thế? Với tính cách của Nguyên tiểu nhị, cũng giống như có thể chịu được.

      Thấy Nguyên Dịch giải thích, mấy người cũng hỏi, chỉ có thể thầm hiếu kì ở trong lòng, Nguyên Dịch biết bọn họ hiếu kì, nhưng cảm thấy khó hiểu, việc này ngàn vạn lần thể ra miệng. quay đầu nhìn phục vụ, chỉ chỉ vào tivi treo tường, "Tivi mở được ?"

      "Được ạ," phục vụ vội cầm điều khiển, "Xin hỏi ngài muốn xem chương trình gì, tôi giúp ngài tìm."

      " cần, tự tôi tìm là được." Nguyên Dịch cầm điều khiển, bắt đầu tìm kênh 8 đài Đế Đô.

      Người mới thường làm tốt, hôm nay Nhan cẩu độc thân mới lần đầu làm người dẫn chương trình tin tức, xem chút coi như là ủng hộ công việc của .

      " Dịch, quảng cáo có gì đẹp mắt à?" Từ Kiều Sinh nhìn kí hiệu đài truyền hình, kí hiệu rất quen mắt, nhưng đằng sau còn có thêm số 8, ta biết đây là kênh địa phương của Đế Đô. tivi người dùng giọng điệu khoa trương sản phẩm tốt thế nào, sản phẩm Thương Thành này bán ở lầu mấy, toàn bộ quảng cáo đều có điểm nghệ thuật nào, vừa đơn giản vừa thô bạo, còn cố ý cường điệu địa điểm bán, rất giống người có đầu óc ép buộc khách hàng.

      " có gì, mở tivi cho vui." Nguyên Dịch đem điều khiển đặt trước mặt mình, làm tư thế "Tôi có ý định đổi đài."

      "Được... cậu vui là tốt rồi," Từ Kiều Sinh bắt mình rời ánh mắt khỏi tivi, nhưng ta là nghệ sĩ hot, tuyệt đối thể bị đài truyền hình thấp như vậy tẩy não, nhưng cái Thương Thành kia ở lầu mấy, ghi tạc vào trong đầu ta rồi.

      12 giờ, quảng cáo biến mất, bản nhạc giao hưởng kinh điển vang lên.

      "Chúc các bạn xem đài có buổi trưa tốt, hoan nghênh mọi người xem "tin tức buổi trưa" hôm nay, tôi là người dẫn trương trình Trương Hạo."

      "Tôi là người dẫn chương trình Nhan Khê."

      "Này, tiểu mỹ nữ dẫn chương trình này tôi gặp rồi,"Từ Kiều Sinh chỉ vào nhân vật nữ dẫn chương trình tivi, "Hai tháng trước tớ tới đài Đế Đô làm phỏng vấn, ở cửa thang máy gặp qua rồi."

      chung, cách đây lâu như vậy, ta nên sớm quên đối phương có hình dạng như nào, nhưng dẫn chương trình này có chút đặc biệt, đứng ở cửa thang máy lời nào, lại để cho ta có loại cảm giác mình bắt nạt ấy, cho nên ta còn chủ động mời vào thang máy, chỉ tiếc đối phương cự tuyệt.

      Có lẽ chính là vì đối phương thoạt nhìn quá mức điềm đạm đáng , cho nên ta còn lưu ấn tượng với .

      Chẳng lẽ Dịch có hứng thú với dẫn chương trình này? ta quay đầu nhìn Nguyên Dịch, cúi đầu uống trà, giống như có hứng thú với chương trình tivi.

      " Dịch, cậu xem?"

      "Vừa ăn cơm vừa xem tivi tốt cho mắt." Nguyên Dịch ngẩng đầu, ngón tay thon dài cầm lấy chén trà sức, tỏ ra thản nhiên.

      Mấy người bạn tốt: xem cậu mở nó làm gì, mưu tính gì đây?!

      "Mời xem tin tức đầu tiên," Nhan Khê nhìn lướt qua bàn tư liệu, ngẩng đầu thấy đạo diễn nhắc nhở bàn cầu đặc biệt nào, vì vậy thuận thục đọc nội dung tin tức, chỉ sợ ngoại trừ mình , ai cũng biết tại căng thẳng.

      Tin tức 10 phút ngắn ngủi, cảm thấy còn mệt mỏi hơn là tìm tư liệu cả ngày, sau khi chấm dứt ghi hình, lập tức tắt mic ở cổ áo, lời cảm ơn với Trương Hạo: "Cảm ơn thầy Trương hướng dẫn em, em căng thẳng đến toát cả mồ hôi."

      Trương Hạo sắp xếp tại tư liệu, cười ôn hoàn với Nhan Khê, "Lần đầu em dẫn tin tức trực tiếp, có thể biểu tốt như vậy, là tốt lắm rồi." Trước đó nghe lãnh đạo trong đài sắp người mới hợp tác với , trong lòng hơi khó chịu, nhưng bởi vì đối phương có chỗ dựa, thái độ thể vẫn rất đoan chính.

      Nhưng sau khi cùng với này, có cảm giác mới. Bất kể cái gì, thiên phú là quan trọng nhất, người mới này có cảm giác rất tốt, bản lĩnh tệ, ngoại hình cũng được người xem thích, cũng coi như tổ sư gia thưởng cơm ăn.

      "Là thầy Trương có tiết tấu tốt," Nhan Khê bày đủ tư thế của hậu bối, "Lúc vào ghi hình em căng thẳng đến mức nước cũng uống được, sau đó bất chấp tất cả, em dẫn được tốt, nhưng dù sao cũng có thầy Trương ở đây, phát sóng trực tiếp khẳng định sao, nghĩ như vậy, em yên tâm hẳn."

      Trương Hạo nghe vậy bật cười, : "Người trẻ tuổi mà có loại tư tưởng ỷ lại này cũng hay." Mặc dù như vậy, nhưng được Nhan Khê tâng bốc vẫn rất thoải mái, cộng thêm Nhan Khê trái câu thầy, phải câu thầy, làm cho nhìn Nhan Khê càng thêm thuận mắt.

      Thế đạo từ trước đến nay vẫn vậy, đẹp thôi chưa đủ, còn phải biết ăn , cộng thêm trong nhà Nhan Khê có thế lực, càng là thêu hoa gấm (ví với việc làm cho vật việc càng đẹp hơn). Vừa ra khỏi phòng ghi hình, đồng nghiệp trong đài liền khen nàng dẫn tệ, về sau rất có tiền đồ, vân vân và mây mây...

      Nhan Khê khiêm tốn cảm ơn từng người , buổi tối lại dùng danh nghĩa cảm ơn mọi người, mời các đồng nghiệp cùng ăn. cầm chắc cái ghế dẫn chương trình này, dù sao cũng nên mời khách.

      thực tế, người xem quen Trần Trương dẫn chương trình "tin tức buổi trưa" mà , bỗng nhiên thay đổi xinh đẹp trẻ tuổi, bọn họ quá vui vẻ. Cho nên hôm sau có người gọi điện tới, bọn họ nhìn kia xinh đẹp, nên đem thay thế người dẫn chương trình Trần, mặc dù tệ, nhưng bọn họ quen xem phong cách của Trần rồi.

      Trong đài sớm dự tính được tình huống này, cho nên sau khi "tin tức buổi trưa" kết thúc, bọn họ phát thông báo dẫn chương trình Trần có thai, có cách nào dẫn được chương trình nữa, loại điện thoại trách cứ này dần dần ít .

      Mọi người có thói quen, tự nhiên từ bỏ thói quen của họ, bọn họ kiểu gì cũng thấy được thoải mái. Nhưng khi họ quen với chuyện đó, cảm thấy hóa ra cũng tệ như tưởng tượng. Nhan Khê đối với họ mà , chính là loại tồn tại mới lạ, sau khi ném thành kiến , liền chầm chậm phát ra ưu điểm của .

      Đầu tiên, tiếng phổ thông chuẩn hơn so với Trần, giọng cũng êm tai, tiếp theo, cùng Trương Hạo phối hợp rất tốt, cũng xuất tình trạng tiếp được lời, hoặc là lời đồng nhất với hình ảnh. Trọng điểm nhất là, rất nhiều người cao tuổi xem kênh 8 đài Đế Đô, họ đối với trẻ tuổi xinh đẹp này, luôn ôm vài phần tha thứ, nhìn trong sáng, bộ dạng biết vâng lời, người xem nỡ lời quá đáng.

      Cho nên tới vài ngày, trước có người gọi điện tới kháng nghị, giờ lại gọi điện khích lệ Nhan Khê, còn muốn đài truyền hình cho người trẻ nhiều cơ hội hơn, này dẫn rất hay...

      Cũng bởi vì chuyện này, Nhan Khê ở trong đài cầm chắc danh hiệu "Sư sát thủ".
      AliceNguyen, 1900, ZjnZjn11 others thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 26: Chỉ là tôi ngẩn người thôi.


      Editor: Hy

      "Người khác đều là thiếu nam sát thủ, trạch nam sát thủ, trăm năm khó gặp người đẹp, tại sao đến em, lại là sư sát thủ chứ?" Nhan Khê giả bộ kéo hộp trái cây tới trước mặt mình, "Những hoa này em vẫn nên giữ lại tự mình ăn, thể cho mọi người rồi."

      "Thiếu nam sát thủ coi là cái gì, có thể làm cho các bà các mẹ thích, đó mới là con thực ." Trần Bội đem hộp hoa quả trong tay Nhan Khê cướp lại, cùng đám đồng nghiệp phân chia, "Em phát đồng nghiệp ở phòng quảng cáo của đài chúng ta, cứ nhìn thấy em là cười đến sáng lạn à? Nghe gần đây nhận rất nhiều tờ đơn quảng cáo, tất cả đều hướng về phía em đấy."

      "Quảng cáo gì ạ?"

      "Hình như là máy hút bụi, bột giặt các loại," Trần Bội đem hai quả ô mai trả lại cho Nhan Khê, "Ai bảo các bà các mẹ thích em, loại sản phẩm này cũng coi như là tiêu xài tập thể."

      "Lần sau chỉ sợ muốn cộng nước rửa bồn cầu và nước rửa chén," Nhan Khê nhìn hai quả ô mai trong tay vừa gầy lại , mặt đầy vẻ thể thương nổi, "Nghĩ tới em đời thiếu nữ xinh đẹp, lại lưu lạc quảng cáo nước rửa bồn cầu, nước giặt quần áo, đây gọi là mất nhân tính hay là có đạo đức?"

      "Chị Nhan," Tiểu Dương làm ở hậu kì lấy hai quả ô mai trong tay , "Mặc kệ lần sau là nhà đầu tư quảng cáo cái gì, có quảng cáo mới có thu nhập, có thu nhập chúng ta mới được hưởng phúc lợi, chị đừng ghét bỏ, làm thiếu nữ xinh đẹp quản lí gia đình cũng tệ đâu."

      Nhà ai lại có loại danh hiệu thiếu nữ xinh đẹp này?

      "Em hiểu đâu, mục tiêu của chị là làm thiếu nữ văn nghệ xinh đẹp cao quý, mười ngón tay dính nước vào mùa xuân." Mặt mũi Nhan Khê tràn đầy u buồn, "Tiểu Dương, em hiểu chị."

      Tiểu Dương thiếu chút nữa bị làm cho nôn ô mai ở trong miệng ra, "Chị Nhan, từ khi có cái đoạn video chị cởi giày cao gót đuổi theo bố của Tiểu Tùng, được vô số cư dân mạng nhìn thấy, vậy chị có duyên với văn nghệ cao quý rồi."

      , lúc nhìn thấy tư liệu sống, hơi hoài nghi con mắt của mình, trong nội tâm là tiểu mĩ nhân nhu nhược, tại sao lại làm ra loại hành động bạo động này? Lúc ấy biết ôm loại tâm tư gì, lúc hậu kì cắt nối biên tập lại, vẫn để vài giây cho đoạn video kia.

      Đại khái là loại bí mật này thể để mình mình biết được.

      Nhan Khê và Dương Thiến ở hậu kì gần tuổi nhau, quan hệ của hai người ở trong đài cũng tệ, lúc vui lên tùy ý so sánh. Trần Bội thấy hai trẻ cười cười vô cùng hòa hợp, liền trở về phòng làm việc của mình.

      Lúc ở ghế xử lí công việc, chị ta thấy người dẫn chương trình Trần nhắn tin cho mình. Hai người đều họ Trần, thầm có chút giao tình, tại người dẫn chương trình Trần nhắn tin cho chị ta, trong lòng chị ta hiểu .

      Đơn giản là lo lắng Nhan Khê thế mất vị trí của ta, chờ khi trở lại, Nhan Khê chiếm cái ghế này nữa.

      Xem hết tin nhắn, Trần Bội cười khẽ tiếng, người dẫn chương trình Trần và chị ta có vài phần giao tình, chẳng lẽ Nhan Khê và chị ta lại như vậy sao? Chị giả bộ như hiểu ngụ ý của người dẫn chương trình Trần, khách khí mà trả lời vài câu, lộ ra chút tin tức nào cả. Đều là người kiếm tiền ăn cơm, Nhan Khê là do Kim đài trưởng mang vào, đối với người khác lại tệ, công thêm có năng lực, ở trong đài ai gây khó dễ ấy chứ.

      Người dẫn chương trình Trần muốn khơi mào bất mãn của chị với Nhan Khê, làm cho chị gây khó dễ Nhan Khê, điểm tâm tư này có ý nghĩa gì cả. Chị là biên đạo lại gây khó dễ với người dẫn chương trình, đối với chị ta có chỗ nào tốt?

      "Chị Trần, trưa chị ăn ở căng tin hay là gọi giao hàng?" Nhan Khê gõ cửa, mở ra đứng tại cửa nhưng vào, "Em và Tiểu Dương chuẩn bị gọi giao hàng, chị muốn gọi giúp phần ?"

      "Được," Trần Bội xóa tin nhắn của người dẫn chương trình Trần, "Cảm ơn nhá."

      Buổi sáng chị dậy sớm, cho nên có việc gì giúp người trẻ trong đài mang bữa sáng tới, thời gian lâu dần mọi người cũng thấy đây là chuyện lớn gì. Chỉ có Nhan Khê lúc chị bận rộn, giúp chị gọi phần trà chiều hoặc cơm trưa. Tuy nhiên hai bên chỉ là tiện tay mà thôi, nhưng đều hướng tới có tình nghĩa, cũng để cho chị xem trọng người trẻ tuổi này vài lần.

      Kết thúc buổi họp, Nguyên Dịch lấy cơm trưa mà bác giúp việc đưa, ngón tay nghe lời ấn mở vòng bạn bè ra.

      Rốt cuộc Nhan Khê này lại phát vòng bạn bè, khó.

      Nhan cẩu độc thân: Tuyệt đối ngờ, tôi đường đường là thiếu nữ xinh đẹp thanh thuần, vậy là lại là sư sát thủ.

      Kèm ảnh là đao cực to, phù hợp với nhân vật manga bé.

      nhịn được nữa, rốt cuộc tại vòng bạn bè có người đầu tiên bình luận: Theo góc độ khoa học mà , qua 18 tuổi rồi thể xưng là thiếu nữ.

      " phải thiếu nữ sao, tôi vĩnh viễn 18 được ?" Nhan Khê tại đống lời khen và trêu trọc, thấy được cái bình luận của Nguyên tiểu nhị, yên lặng mắng chửi trong lòng, nhưng mềm mỏng, dám oán giận.

      Đại Hà, ta là Tiểu Khê trả lời bình luận của Nguyên tiểu nhị: tâm tình trẻ tuổi là được rồi [cười bán manh]

      *bán manh: cố ý làm dáng, kiểu giống thả thính ý :)))

      Nguyên tiểu nhị trả lời Đại Hà, ta là Tiểu Khê: Ừ, xác thực rất trẻ tuổi.

      Ừ cái con khỉ, lời này tại sao lại có mùi vị đúng? Nhan Khê cảm thấy mình nhận được phần ác ý từ Nguyên tiểu nhị.

      Nguyên Dịch thiếu chút nữa là cười ra tiếng, nghĩ đến bộ dạng cạn lời của kia, liền có loại cảm giác sung sướng nên lời, toàn thân đều sảng khoái. Đợi cả buổi, thấy đối phương trả lời mình, cảm giác toàn thân sung sướng của dần biến mất, chẳng lẽ lại tức giận?

      lại đợi 10 phút, di động tự cắt kết nối mạng, Nhan Khê còn chưa trả lời . Để di động sang bên, hơi ngoài ý muốn, phụ nữ phiền phức, giận là liền giận.

      Nhan Khê lướt vòng bạn bè, liền cùng Tiểu Dương sửa lại tư liệu sống của "Những câu chuyện bên mình", đợi khi rảnh rỗi, mới phát Wechat có mấy tin nhắn.

      Nguyên tiểu nhị: Tức giận?

      Nguyên tiểu nhị: Tôi còn chưa gì, thực tức giận?

      Nguyên tiểu nhị: là thiếu nữ xinh đẹp vô địch, được chưa?!

      Vẻ mặt Nhan Khê mờ mịt, tức giận cái gì? lại trở lại bình luận của bạn bè, bạn của trêu đùa còn quá phận hơn so với Nguyên tiểu nhị, còn nhớ hai câu đùa của .

      Nửa giờ sau, rốt cuộc Nguyên Dịch nhận được phản hồi của Nhan Khê.

      Nhan cẩu độc thân: Yên tâm, thiếu nữ xinh đẹp vô địch rất độ lượng. sao, vừa rồi tôi chỉ sửa lại tư liệu, thấy tin của .

      Lo lắng cả ngày khi thấy cái tin nhắn này, trong lòng có khẩu khí nửa vời, nghẹn đến mức khó chịu. Hóa ra là lo lắng cả buổi vô ích rồi.

      Phụ nữ, phụ nữ chính là phiền toái!

      "Chị Nhan, chị cười cái gì?" Tiểu Dương thấy Nhan Khê cười với cái điện thoại, "Lại xem chương trình mạng à?"

      "Hả?" Nhan Khê cười gật đầu, "Cái chương trình này rất thú vị," đứng dậy rót cho mình cốc nước, bắt đầu xem "Tin tức buổi trưa" hôm trước.

      tiếp được tiết tấu của Trương Hạo, phải vì lợi hại, mà là gần đây luôn nghiên cứu thói quen của Trương Hạo, nhân vật mới như thể để cho tiền bối tới tâng bốc trước, mà phải thích ứng với tiền bối tước.

      "Nhan Khê," vị đồng nghiệp ở bộ phận quảng cáo tới, "Có nhà đầu tư quảng cáo muốn gặp , đây là khách hàng lớn, bán giúp chúng tôi tên, giúp chúng tôi hai câu khen ngợi, có được ?"

      "Khách hàng lớn, ai?"Nhan Khê cùng với Chiêu Thương ở bộ phận quảng cáo quan hệ tệ lắm, có đôi khi cũng giúp đỡ bọn họ tiếp đãi khách, nhưng là bao giờ tham gia tiệc, tại đồng nghiệp gọi , lập tức đứng dậy, mà hỏi thân phận của người đến.

      Trước kia trong đài thấy có chút tiếng tăm mạng muốn mời làm ăn, lần này người khác điểm danh muốn gặp , nghi ngờ cũng khó.

      "Là tổng giám đốc, là sau khi xem chương trình của , cố ý đưa quảng cáo cho đài chúng ta có thêm thu nhập." đồng nghiệp bộ phận quảng cáo biết quy củ của , cường điệu , " đừng suy nghĩ nhiều, chỉ là chuyện ở trong văn phòng thôi."

      Cùng hợp tác với tổng giám đốc của đài, còn vội tới đầu tư quảng cáo cho họ, đây gọi là đầu óc có bệnh à?

      ở cùng với đồng nghiệp, tiện ra miệng, chỉ theo chân đồng nghiệp tới văn phòng.

      Mới vừa vào cửa, được mấy đồng nghiệp ở bộ phận quảng cáo tiếp đãi nhiệt tình, mãi khi ngồi xuống ghế sô pha, tay ly trà, phía sau lưng cũng có thêm chiếc đệm.

      "Nhan tiểu thư, chúng ta lại gặp mặt."

      Nhan Khê ngẩng đầu nhìn thấy Tống Triều mỉm cười, còn đưa tay ra trước mặt . Nhìn bàn tay sạch , Nhan Khê nắm tay đối phương, "Chào buổi chiều, Tống tiên sinh."

      "Trước kia biết Nhan tiểu thư sửa lại tên, cho nên mới luôn gọi Tống tiểu thư, để tâm chứ?" Tống Triều cười rộ lên rất đẹp, giống như là đóa hoa tươi nở rộ, mang theo hương vị mông lung câu hồn người.

      "Tống tiên sinh biết, làm sao để tâm được," Nhan Khê chú ý tới Tống Triều sửa tên, khóe môi giương lên, "Nghe Tống tiên sinh chuẩn bị đầu tư quảng cáo cho đài chúng tôi?"

      "Đúng vậy, chương trình của Nhan tiểu thư rất đặc sắc, tôi cảm thấy đầu tư quảng cáo vào quý đài, có lợi cho việc đề cao độ hảo cảm của người bản địa với công ty tôi," Tống Triều cầm bản hợp đồng còn chưa kí tên, "Cái gì cũng có thể qua, chỉ có tình cảm sâu dưới đáy lòng là biến sắc."

      Nhan Khê lễ phép cười cười, "Tống tiên sinh là người kinh doanh, nếu ngài đầu tư vào đài là có hiệu quả, vậy khẳng định là có hiệu quả. Chỉ tiếc tôi đối với kinh tế chữ cũng biết, bằng có thể giới thiệu thoáng qua hiệu ứng quảng cáo của đài."

      Tôi chỉ là vội tới làm bình hoa để quảng cáo đài thôi, những chuyện khác đừng với tôi, quảng cáo có hiệu quả cũng thể trách tôi.

      Đồng nghiệp bộ phận quảng cáo bước lên trước giới thiệu cho Tống Triều về quảng cáo của đài, nhà đầu tư quảng cáo mang đến bao nhiêu hiệu quả và lợi ích, càng bọn họ càng chắc chắn, tiền lời chỉ sợ lọt được vào mắt Tống tiên sinh.

      "Tôi tin tưởng công việc của Nhan tiểu thư và đài truyền hình," Tống Triều cúi đầu kí tên mình vào hợp đồng, kí tên rất đẹp, hiển nhiên là tỉ mỉ thiết kế chữ.

      Người của bộ phận quảng cáo lúc này mới hiểu , vị thiếu gia của tập đoàn lớn này có quen biết với Nhan Khê? Bằng loại người như họ, sao lại hợp tác cùng với đài, ràng là nể mặt mũi Nhan Khê.

      Nhan Khê cũng phải đồ ngốc, đương nhiên nhìn ra Tống Triều cố ý cho mặt mũi, thế nhưng mà và Tống Triều có giao tình gì, vì cái gì mà cố ý làm vậy, hơn nữa còn tự mình tới đài truyền hình?

      Chẳng lẽ... Vị này muốn dùng quy tắc ngầm với mình?

      Trong nháy mắt, đầu óc Nhan Khê lên vô số đầu đề báo, ví dụ như "công tử nhà giàu vừa ý người dẫn chương trình , vung tiền như rác vì ", "Kinh hoàng, người thừa kế của nhà giàu có làm tất cả mọi thứ vì ", "thiếu nữ xinh đẹp vô địch lại để cho công tử nhà giàu rơi vào lưới tình sao?"... nhưng đợi chút.

      đúng, thiếu nữ xinh đẹp vô địch là sao?

      Đều do Nguyên tiểu nhị gửi Wechat cho , tại trong đầu tràn đầy "thiếu nữ xinh đẹp vô địch".

      "Nhan tiểu thư?" Tống Triều thấy bộ dạng Nhan Khê tập trung, đem cất bút , " suy nghĩ gì vậy?"

      ", tôi chỉ là ngẩn người."

      Chương 27: được, chú à, chúng ta có hẹn.

      Editor: Hy

      "Xem ra sức hút của tôi quá ít," Tống Triều khẽ cười tiếng, "Tôi ngồi ngay trước mặt Nhan tiểu thư, nhưng em cũng chẳng chú ý tới tôi."

      Lời này quá mức mập mờ, Nhan Khê khẽ liếc mắt qua các đồng nghiệp của bộ phận quảng cáo, đứng lên : "Tống tiên sinh biết đùa, hôm nay khéo, chương trình của tôi còn chưa chuẩn bị xong, tại phải trở về đê gấp rút chế tác, xin lỗi tiếp được."

      Tống Triều đứng dậy từ sô pha, vô cùng phong độ mà tiễn Nhan Khê tới cửa: "Nhan tiểu thư, tối nay tôi có vinh hạnh mời em bữa cơm nhạt ?"'

      Nhan Khê muốn mở miệng từ chối, nhưng điện thoại vang lên, cười áy náy với Tống Triều, sang bên cạnh nghe máy.

      Tống Triều mơ hồ nghe thấy Nhan Khê xưng hô với người bên kia là Nguyên tiên sinh, biết vì sao, lại nhớ tới Nguyên Dịch. Hồi đại học, luôn bị so sánh với Nguyên Dịch, trong hội ai nhắc tới Nguyên Dịch cũng phải thở dài tiếng. Có thể biết từ bao giờ, Nguyên Dichj bắt đầu trở thành đạo lý, chỉ trong giới kinh doanh, còn trở thành đối tượng so sánh của ít thế hệ.

      đối với "con nhà người ta" này, trơ mắt nhìn mình bằng người bạn cũ, biến thành "con nhà người ta". Lần này về nước, thường ngghe ít người lão Nhị của nguyên gia thế này thế nọ, làm nảy sinh chút tôn sùng với Nguyên Dịch.

      "Tống tiên sinh, xin lỗi, tối nay tôi có hẹn với bạn rồi." Nhan Khê cúp điện thoại tới trước mặt Tống Triều, "Cảm ơn thịnh tình của ."

      "Nếu Nhan tiểu thư có thời gian, vậy hẹn lần sau," Tống Triều lấy điện thoại ra, "Có thể cho tôi phương thức liên lạc với Nhan tiểu thư ?"

      Nhan Khê đọc dãy số, gật đầu với Tống Triều: "Gặp lại, xin lỗi tiếp được."

      "Lần sau gặp," Tống Triều đưa mắt nhìn Nhan Khê rời , nhìn số điện thoại, nháy cái đến máy đối phương.

      "Chị Nhan", nhìn thấy Nhan Khê về, "Khách hàng có kí hợp đồng ?"'

      "Kí rồi," Nhan Khê phát mình lâu rồi chưa uống nước, liền cầm li nước lên uống, " chỉ là khách hàng lớn, mà còn là đại soái ca."

      "Em tin," Tiểu Dương nghi ngờ, "Nếu như là đại soái ca, chị về sớm vậy sao?"

      Nhan Khê: đồng nghiệp hiểu lầm mình thành cái dạng gì vậy?

      Từ khi chuyện điện thoại xong, Nguyên Dịch nửa giờ chưa tiếp tục làm việc, cầm danh sách, nhưng nhìn chữ nào. Ấn mở wechat, bên trong đều là tin tức vớ vẩn, cố ý mở wechat của Nhan Khê ra, quả nhiên có tin tức mới gì.

      rất lầu rồi chưa dùng qua Weibo, tiện tay viết hai chữ "Nhan Khê", vậy mà tìm được tài khoản Weibo của người dẫn chương trình Nhan Khê. vào nhìn, Weibo chứng thực là người dẫn chương trình của "Những câu chuyện bên mình", xem ra chính là tài khoản của Nhan Khê.

      Lại nhìn nội dung Weibo, tổng cộng chỉ có ba cái, hai cái là liên quan tới công việc, cái đầu tiên là lúc mới lập weibo, bình luận nhiều, người theo dõi cũng chỉ có hai ba nghìn. Mở bình luận ra, bên trong đều tới tiết mục về nhân viên phòng cháy.

      nhìn chằm chằm vào weibo, ấn theo dõi. Cách lúc hẹn Nhan Khê ăn cơm còn hai giờ nữa, nhưng tại muốn làm việc, tinh thần hơi mệt mỏi.

      Tựa ở ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, trong đầu nghĩ tới lát nữa gì với Nhan Khê, chút nữa ăn gì, đồ ăn có làm thoải mái , có dùng ánh mắt vô tội mà trừng .

      Có chút bực bội mở mắt ra, cầm âu phục ghế, bước ra ngoài.

      Nguyên tiểu nhị: Tôi làm việc đúng lúc qua đài truyền hình của , lát nữa cần lái xe, ngồi xe tôi là được rồi.

      Nhan Khê nhìn cái tin nhắn này, nghĩ nhiều, trực tiếp nhắn chữ được.

      Nguyên Dịch lái xe tới bãi đỗ xe của đài Đế Đô, mới vào cửa ra vào, liền thấy người đàn ông tới.

      "Nguyên Dịch?" Tống Triều nhìn người giày tây này, thoạt nhìn giống người dễ tiếp xúc, dừng bước. Nếu như phải sau khi về nước nhìn ảnh của Nguyên Dịch, khẳng định bây giờ nhận ra .

      Hai người là bạn học 3 năm, có nhiều quan hệ, tại lại là đối thủ thương trường, Tống Triều khó có hảo cảm với Nguyên Dịch.

      Cách 9 năm, Nguyên Dịch căn bản nhớ Tống Triều có bộ dạng như nào, tại thấy người lạ lẫm gọi mình, quay đầu, lộ vẻ xa cách.

      "Bạn học ba năm, năm gặp liền lạnh nhạt rồi," Tống Triều mỉm cười, giống như ngại thái độ lạnh nhạt của Nguyên Dịch, "Tôi là Tống Triều."

      "Hóa ra là cậu à," Nguyên Dịch nắm tay trong túi, giọng hời hợt, "Nghe cậu dựng nghiệp ở nước ngoài, tại phát triển sao rồi?"

      "Nước ngoài sao tốt bằng trong nước," Tống Triều cười cười, "Dù có phát triển ở nước ngoài, trong lòng tôi vẫn muốn trở về báo ơn tổ quốc."

      "Ồ," Nguyên Dịch dò xét liếc , "Tôi còn tưởng cậu ở nước ngoài lăn lộn nổi, thể về nước, tìm kiếm giúp đỡ của gia tộc..." chuyển chủ đề, "Nhưng Tống tiên sinh có năng lực, chắc chắn có việc gì."

      Nhân viên bộ phận quảng cáo biết thân phận của Nguyên Dịch, nhưng thấy khí thế vây quanh người, ai cũng dám lung tung. Bọn họ thấy Tống Triều cùng vị Nguyên tiên sinh này quá hòa thuận, trong lòng vừa sợ vừa lo, lo lắng hai người bọn họ túm nhau tại cửa thang máy.

      "Nguyên tiên sinh đến hợp tác với đài, thậm chí ngay cả trợ lí cũng mang theo?" Tống Triều biết mình thể tiếp cùng Nguyên Dịch, người này tính tình tà môn, đến lúc đó lại khiến cho cả hai đều sượng sùng lúng túng.

      "Tôi đón bạn cùng ăn cơm," Nguyên Dịch nghiêng đầu, vô cùng cao ngạo, "Những hợp tác này, giao cho người dưới là được, nên tự mình làm."

      Tống Triều đẩy kính mắt, giọng hơi lạnh: "Có số việc, vẫn tự mình làm là tốt hơn."

      Nguyên Dịch còn chưa kịp tiếp, điện thoại vang lên.

      "Nguyên tiên sinh, đến bãi xe chưa, xin lỗi, tôi đến ngay đây."

      "ừ, được." Nguyên Dịch cúp máy, cầm điện thoại qua bên.

      Tống Triều thấy làm bộ có tinh thần, muốn muốn chuyện với người khác, nụ cười mặt thiếu chút nữa khó mà gượng được, quay người ra ngoài. nhiều năm vậy, người này thoạt nhìn quy củ, nhưng làm chuyện gì, cũng khiến vừa mắt được.

      "Các vị cần tiễn nữa, mời về." Tống Triều quay đầu với mấy người, "Chương trình của đài rất đặc sắc, nhất là chương trình của Nhan tiểu thư, vô cùng thú vị."

      Đứng tại nơi hẻo lánh Nguyên Dịch bỗng nghiên ngẩng đầu nhìn Tống Triều, đôi mắt dò xét, sáng đến kinh người. Nhưng rất nhanh lại cúi người, lười biếng dựa vào tường, mặt có biểu cảm gì.

      Sau khi vào trong xe, khuôn mặt cười của Tống Triều biến mất dấu vết, tháo kính xuống, quay kính xe, nhìn cửa thang máy, "Đợi chút," ngược lại muốn biết, người Nguyên Dịch vừa ý là ai.

      Nếu là có thể...

      Nhan Khê từ thang máy tới, thấy Nguyên Dịch lười biếng tựa vào tường, "Nguyên tiên sinh, xin lỗi, làm đợi lâu."

      Nguyên Dịch mở mắt ra, nhìn đôi chân thon dài của Nhan Khê, chậm dãi : "Chân ngắn, tôi chấp."

      Ngắn cái cọng lông ý, được vô số người hâm mộ về đôi chân dài đấy, rốt cuộc ngắn ở đâu??

      "Tôi cảm thấy..." Nhan Khê vỗ gối mình, "Chiều dài của chân tôi tệ."

      Nguyên Dịch nhướn mày: " xác định?"

      Nhan Khê ôm mặt cười, "Đương nhiên, thể so với ." Nhìn đôi chân dài gợi cảm cua Nguyên Dịch, có thể so đo chuyện chân ngắn này.

      " thôi," Nguyên Dịch cảm thấy mình nên so đo với này, vậy làm mất phong độ của quá, "Vốn định cuối tuần mời , nhưng ngày mai tôi phải công tác ở nước ngoài, cho nên đành phải mời sớm hơn."

      "Kỳ nếu có thời gian, mời cũng sao." Nhan Khê vội ho tiếng, "Bạn bè tầm này, cần so đo nhặt."

      "Bạn bè?" Nguyên Dịch tiến lên bước, cao hơn Nhan Khê nửa cái đầu, bỗng nhiên Nhan Khê có cảm giác áp bức.

      Chẳng lẽ... chẳng lẽ tâm tư muốn ôm đùi của bị nhìn thấu rồi?

      "Cho tới bây giờ tôi chưa có bạn khác giới bao giờ," Nguyên Dịch xoay người về phía trước, Nhan Khê nhìn thấy vẻ mặt .

      "Nhưng thấy muốn làm bạn của tôi, tôi có thể miễn cưỡng thừa nhận là bạn."

      Tôi đây có cần tạ chủ long ân ?

      Nhan Khê chạy hai bước đuổi kịp: "Nguyên tiên sinh, tôi biết chân dài, nhưng có thể chậm chút ?"

      Nguyên Dịch bỗng nhiên dừng bước, thiếu chút nữa Nhan Khê đánh vào lưng , cũng may thân thủ kiện tráng, hơn nữa kịp thời che mũi, mới phát sinh tiếp xúc.

      "Loại bạn bè này nên gọi là tiên sinh sao?"

      " phải tiên sinh, là Nguyên tiên sinh," người độc thân trẻ tuổi quý báu khảm kim cương, cần tùy tiện gọi người khác là tiên sinh, đến lúc đó biết là ai chịu thiệt, "Nếu ... Tôi gọi là Nguyên Dịch?"

      Nguyên Dịch còn chưa , giọng thầm : "Nghe thế nào mới giống nguyện ý."

      "Tùy tiện gọi ," Nguyên Dịch nắm tay ở trong túi, cao lãnh , ", lên xe."

      "Tôi gọi là Nguyên tiểu nhị được ?"

      "Tôi gọi là Đại Hà, đồng ý?"

      "Vạy có sao đâu? Bạn tôi đều gọi như vậy, Đại Hà (sông lớn), Tiểu Khê (suối ), tùy gọi."

      "..."

      này bình thường, là mà suốt ngày gọi Đại Hà, êm tai sao?

      Sao gọi luôn là Thái Bình Dương .

      Tống Triều thấy Nhan Khê và Nguyên Dịch vừa cãi nhau vừa lên xe, mặc dù nghe họ gì, nhưng nhìn thần thái của họ, có lẽ họ rất quen thuộc. Nhớ tới lúc Nhan Khê lễ phép khách sáo với mình, mặt lạnh hơn.

      Ken két.

      Kính trong mắt kính bị vỡ, chán ghét vứt ra khỏi cửa xe, nghe thấy tiếng đồ rơi, Tống Triều cảm thấy khoái chí. vuốt huyệt thái dương, che dấu ý lạnh trong mắt, "Về nhà."

      "Vâng." trong xe yên tĩnh, truyền tới tiếng trả lời của trợ lí.

      Ăn xong bữa cơm, Nhan Khê phát Nguyên Dịch uống rất nhiều nước, "Nguyên tiểu nhị, thể ăn cay à?"

      " có thể đổi xưng hô ?" Nguyên Dịch lau miệng, Nguyên nhị ca, Dịch ca, Nguyên Dịch đều được, vì sao cứ gọi là Nguyên tiểu nhị?

      "Tôi cảm thấy cái tên Nguyên tiểu nhị rất đáng ," Nhan Khê hơi rũ mí mắt, "Nếu như ... thích thôi."

      Thấy bộ dạng ủy khuất của , trong lòng Nguyên Dịch biết diễn trò. Nhưng nhịn cả buổi, cũng chỉ cắn răng , " thích gọi sao gọi, đừng dùng từ đáng này, đàn ông như tôi lại dùng loại hình dung này sao?"

      Nhìn lỗ tai đỏ bừng, Nhan Khê gật đầu: "Được."

      Đáp ứng nhanh, nhưng thái độ qua loa, biểu rất đúng.

      Nguyên Dịch nhìn , cả buổi gì cả, cuối cùng quay đầu kết toán sổ tiền, cùng Nhan Khê ra khỏi nhà hàng.

      Đối diện nhà hàng là rạp chiếu phim, Nguyên Dịch bị ánh sáng lập lòe bên ngoài rạp thu hút ánh mắt, ma xui quỷ khiến lại : "Muốn xem phiim ?"

      " được, chú à, chúng ta có hẹn."


      Tác giả ra suy nghĩ của mình:

      Nguyên tiểu nhị: bậy, ai là chú của ! Tôi có cháu lớn như vậy!
      AliceNguyen, 1900, ZjnZjn8 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :