1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nhè nhẹ vào lòng anh - Lưu Trúc Mã Đích Thanh Mai (16c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 5: Lòng tiểu nhân



      “Đúng vậy, nguyên gốc thuần túy. thể giả được.” Quên , chết chết . Dứt khoát quyết lần, ngẩng đầu trả lời.


      Khâu Tân vẫn nhìn , lại là im lặng lên tiếng rồi, bên trong phòng thoáng chốc lâm vào yên tĩnh. vào lúc Trình Ti Tư cảm thấy sống lưng sắp cứng ngắc lại rồi, Khâu Tân mở miệng.


      “Được rồi, em về viết thêm bài nữa, thơ cổ thuần túy, cứ dựa theo cách thức bài này là được, ngày mai giao cho tôi.”


      “Hả?”


      Trình Ti Tư hôn mê, Khâu Tân vẫn mang vẻ mặt lãnh đạm cho cự tuyệt.


      “Có vấn đề?”


      Trình Ti Tư là đánh chết cũng nghĩ đến lại ra kết quả này, rồi nhìn sắc mặt lạnh như núi băng của Khâu Tân kia, nhất thời lại nhụt trí rồi.


      có, thành vấn đề, bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ đúng hạn.”


      Xong rồi, Trình Ti Tư, miệng mi tiện. TT~~TT.


      Từ phòng thu buồn bã ỉu xìu trở lại phòng ngủ, đối mặt với máy vi tính, Trình Ti Tư khóc ra nước mắt. Chết tiệt, kể từ sau khi thi tốt nghiệp trung học, ngay cả viết văn cũng chưa từng viết, giờ còn bảo sáng tác bài hát, viết như thế nào? Lấy mạng viết à?


      Trong lòng hung hăng nguyền rủa Khâu Tân này vô đạo đức có chuyện gì lại kiếm chuyện lần rồi lần. vất vả chắp vá lung tung, tiêu tốn thời gian suốt đêm rốt cuộc nặn được lời ca ra ngoài, khi Trình Ti Tư đội đôi mắt sưng húp vừa nằm xuống bao lâu, điện thoại di động liền vang lên, mơ mơ màng màng ấn nút trả lời, nhưng ngay cả sức lực chuyện cũng có.


      “. . . . . .”


      “A lo.”


      “. . . . . . Khò khò khò khò.” Có thể làm như chưa từng nghe thấy tiếng gì được .


      “Trình Ti Tư?”


      “. . . . . .” nằm mơ, nằm mơ, giọng của Khâu Tân là ảo giác, nghe nhầm.


      “. . . . . . Trình Ti Tư ra ngoài.”


      “Có.” %>_<%, quả nhiên chịu nổi loại thanh lạnh như băng lại nghiêm túc này, cảm giác, cảm thấy giống như là bị chủ nhiệm lớp cao trung bắt được quả tang quay cóp trong kỳ thi, khiến cho người ta sợ mất mật.


      “Cho em 30 phút, mang lời bài hát lên tòa nhà Kim Hồ đường Tử Sa, nếu đến muộn tự gánh lấy hậu quả.”


      Bị cúp điện thoại chút lưu tình, Trình Ti Tư vô cùng oán niệm nhìn chằm hai con mắt gấu mèo, nhưng hôm nay cho dù có lời oán hận cũng làm lên tiếng được, quyền sinh quyền sát của mình còn bị ta nắm trong lòng bàn tay, nếu bị treo môn này, vậy còn phải đợi đến năm thứ tư mới có thể tốt nghiệp.


      Ai ai oán oán dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới tòa nhà Kim Hồ, dưới chỉ thị của Khâu Tân tìm được tầng mười hai, ra khỏi tháng máy liền thấy vài chữ to đùng “phòng nghe lồng tiếng”, bên trái là cửa thủy tinh cảm ứng điện tử, vừa tới gần, cửa liền tự động mở ra.


      thò đầu nhìn vào bên trong, bên trong rất mát mẻ, có lẽ là do mở điều hòa trung ương. Trình Ti Tư cẩn cẩn thận thận vào, nhìn quanh vòng, phát bên trái có bốn gian phòng cách nhau xa, nhưng đều đóng cửa, phòng khách vắng vẻ, đặt chiếc bàn hình bầu dục to, bên có mấy máy tính, bàn có nhiều giấy tờ nhưng có vẻ gì là bừa bãi. Góc phòng bày biện bồn cây màu xanh biếc và ít đồ trang trí đơn giản, toàn bộ bố cục vô cùng hợp lý hài hòa.


      lúc Trình Ti Tư thấy lạ vì sao bên trong có ai, cánh cửa dựa vào gần nhất, đột nhiên bị mở ra, Khâu Tân với sắc mặt tốt, từ bên trong ra, khẽ nghiêng mắt, vừa vặn đối diện với Trình Ti Tư đứng ở cửa.


      “Khâu học trưởng.”


      Vội vàng đứng thẳng người cung kính chào hỏi. Khâu Tân thu hồi tầm mắt.


      “Theo tôi vào.”


      Theo vòng qua cái bàn tròn vào bên trong, xuất gian phòng làm việc đơn giản, Khâu Tân mở cửa dẫn vào, hất đầu cái ý bảo ngồi xuống ghế sô pha, còn mình ngồi vào sau bàn công tác, bắt đầu lật xem giấy tờ.


      Mắt thấy Khâu Tân chỉ lo bận bịu công việc, Trình Ti Tư rất là lúng túng, lấy lời bài hát in từ trong ba lô, chần chừ mãi lâu mới đứng lên đưa lên bàn của .


      “Cái đó, học trưởng, đây là lời bài hát. Em thấy rất bận, nếu có việc gì khác, em đây có thể …. trước ?”


      Khâu Tân liếc tờ giấy đưa tới cái, đưa tay nhận lấy, chẳng qua là nhìn đại khái lần, tức khắc nhăn mặt lại, thấy vậy lòng Trình Ti Tư bỗng chốc thắt lại, (>-<) phải lại xảy ra vấn đề gì ?


      Khâu Tân quăng cái bút trong tay , cầm lời bài hát này ngả người ra sau, mắt nhìn bộ dạng căng thẳng của .


      “Em viết ?”


      “Vâng.”


      “Nhưng vì cái sao so với bài tập lần trước em giao, phong cách lại khác nhau lớn như thế?”


      Bởi vì đó phải là viết a. Dĩ nhiên, lời này thể .


      “Ha ha, học trưởng cũng biết, linh cảm này nha, đến hai ba hết sạch, ai cũng chính xác được mỗi lần viết ra thế nào.”


      cười ngớ ngẩn, sắc mặt Khâu Tân lãnh đạm, bỗng nhiên khóe miệng cong lên, cho nên, Trình Ti Tư cười được.


      “Lời ca bình thường.” Khâu Tân cúi đầu nhìn giấy, “Mặc dù còn chưa đủ tiêu chuẩn, nhưng lần đầu tiên có thể đến được trình độ này, coi như tệ.”


      chú ý tới chữ “lần đầu tiên” trong lời của , Trình Ti Tư gần như là vô thức lập tức lùi ra sau bước dài, đề phòng nhìn Khâu Tân trong suy nghĩ của là có khuôn mặt băng sơn vạn năm, lại có vẻ mặt ôn hòa như vậy?. Đây là tín hiệu gì? Nhất định là có, nguy, hiểm a.


      Lập tức liên tưởng đến hành động của đối với hồi đó, cho nên hề nghĩ ngợi liền duy trì cự ly an toàn với , đề phòng trả thù.


      Khâu Tân ngờ vực nhìn về phía , Trình Ti Tư lập tức nặn ra nụ cười khan.


      “Vô cùng cảm ơn khích lệ của học trưởng, như vậy, có phải là em có thể ….”


      “Mặc dù coi là vượt qua kiểm tra rồi, nhưng còn có rất nhiều chỗ cần sửa đổi.” Thong thả đứng lên, cầm lấy lời bài hát lướt qua liền ra ngoài.


      “Trước hết em ở lại đây , có vấn đề gì cũng tiện tùy lúc liên lạc.”


      xong, Khâu Tân đóng cửa lại rồi. Để lại mình Trình Ti Tư đứng trong phòng làm việc, mặc dù cảm thấy đây là bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, nhưng vì sao luôn có loại dự cảm, hôm nay đến đây tuyệt đối có chuyện gì tốt xảy ra đây?
      vulinhGấu's thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 6: Kinh sợ



      Trình Tư Ti cuộn mình ghế sô pha thượng đẳng chờ đầu óc choáng váng, vì đêm qua thức đêm, thêm vừa rồi nhìn thấy Khâu Tân mà căng thẳng thần kinh, khiến chống cự được sức nặng của mí mắt, thế mà lại có thể nghiêng đầu cứ nghế ngủ thiếp .


      Trong mộng dường như lại xuất vẻ mặt nghiêm túc của Khâu Tân, còn có cảnh tượng lần đầu tiên gặp mặt.


      Đó là cuộc thi tài năng mùa đông, Trình Ti Tư tham gia phần thi truyền bá chủ trương. Trừ mấy mục cố định, nội dung cuối cùng của cuộc thi có thêm đề do nhà trường tự mình định ra, mà đề bổ xung chính là muốn thí sinh hát bài hay.


      Những đứa trẻ thi vào trường cao đẳng nghệ thuật đều hiểu, thi tài năng là chú trọng cái gì, tung lưới mò cá. Hễ là trường về ngành truyền thông cơ bản đều bị học sinh phục thù lần, lại càng cần đến vì lớn mạnh của ngành truyền thông.


      Trình Ti Tư nằm mơ thấy hồi đó vì đối phó cuộc thi, tuy còn đến mức ngũ đủ, nhưng cũng tuyệt đối là người học mới vào nghề nhạc, vất vả trong khoảng thời gian ngắn sau khi tăng cường luyện tập, bài 《 Kim Sơn của Bắc Kinh》 dù thế nào cũng coi như có thể báo cáo kết quả rồi, chỉ nghĩ tới, vào lúc chuẩn bị tiến vào trường thi, thí sinh trước vừa vặn chọn biểu diễn ca khúc giống của .


      Vị thí sinh kia hiển nhiên là có chuẩn bị mà đến, chỉ có đệm piano trực tiếp, hơn nữa giọng hát đúng là vang vọng, chẳng qua là Trình Ti Tư lại lòng dạ nào thưởng thức, sợ hết hồn hết vía cuối cùng đợi đến lượt mình, như đứng pháp trường, trong đầu nhanh chóng quét qua những ca khúc có thể thay thế, thế nhưng nghĩ nghĩ lại cũng có manh mối.


      Cuối cùng cho đến khi tác phẩm phía trước kết thúc, vị giám khảo ra hiệu cho có thể bắt đầu bài thi cuối cùng rồi, Trình Ti Tư nhắm mắt, cắn răng cái, dứt khoát liều mạng.


      Hít thở sâu hơi, lần nữa mở mắt ra, mỉm cười mắt nhìn phía trước.


      “Các thầy đánh giá, hôm nay ca khúc em biểu diễn ọi người chính là Hành khúc nghĩa dũng quân, tên viết tắt, Quốc — Ca.”


      Vừa dứt lời, mấy luồng ánh mắt đồng loạt bắn về phía Trình Ti Tư, thậm chí ngay cả vị giám khảo ở chính giữa từ đầu đến cuối vẫn chưa ngẩng đầu quan sát cũng ngẩng đầu lên nhìn , nhất thời Trình Ti Tư cảm giác mình đúng là “Muôn người chú ý” rồi. Nhưng hôm nay tên lên dây, còn đường lui, khụ khụ cổ họng, dũng mở miệng.


      “Đứng lên. . . . . những người muốn làm nô lệ. ~” Trình Ti Tư vừa cất giọng, trước chưa đến giai điệu có đúng hay , nhưng giọng hét quái dị kia, gần như là trong nháy mắt, toàn bộ ban giám khảo đều cúi đầu, sau đó bả vai run lẩy bẩy, duy chỉ có vị ngồi ở giữa, mặt chút thay đổi.


      “Với máu thịt chúng ta, hãy hun đúc nên Trường Thành mới của chúng ta. Dân tộc Trung Hoa. . . . . .”


      “Xì.” Có người nhịn được cười ra tiếng, tiếp sau đó là loạt giọng thầm, “ đúng là – quốc – quốc – của cộng hoa dân tộc Trung Hoa a.”


      Trình Ti Tư cố gắng khiến mình coi như nghe thấy gì, tự mình hát của mình.


      “. . . . . . Chúng ta muôn người như , bất chấp lửa đạn quân thù, tiến lên. Bất chấp lửa đạn quân thù, tiến lên. Tiến lên. Tiến.”


      Rốt cục hát xong, Trình Ti Tư có thể nhìn thấy mấy vị giám khảo vừa liếc nhìn vừa che lại nụ cười môi, kiểu dạng muốn lại thôi, khiến Trình Ti Tư rất là buồn bực.


      “Xong rồi?” Cũng may có người từ đầu tới cuốn đều rất bình tĩnh như thường.


      Trình Ti Tư ngẩng đầu ưỡn ngực, thế đứng tiêu chuẩn đối diện với vị giám khảo ở chính giữa, cảm thấy giọng vừa rồi của rất trầm, nhưng lại có tác dụng rung động màng nhĩ.


      “Chưa xong.”


      khẽ nhíu mày, giống như là hiểu.


      “Thưa thầy, em cho rằng biểu vừa rồi rất lý tưởng, cho nên muốn vì các vị giáo sư lại biểu diễn hạng tài nghệ khác, em biết khiêu vũ, hơn nữa còn là từ . . . . . .” .


      cần.” Lạnh lùng cắt ngang lời tự đề cử của , đợi Trình Ti Tư có cơ hội phản bác, cúi đầu hề nhìn nữa.


      Thí sinh đều biết trường thi có quy định, chính là cho dù trường thi lớn cỡ nào, có bao nhiêu giám khảo, ngồi ở chính giữa thường thường cũng là quan chủ khảo, cho nên bình thường thí sinh dự thi, chỉ cần nhớ kỹ được lệch là cũng đủ.


      Hôm nay quan chủ khảo lên tiếng, Trình Ti Tư nhất thời nản chí, chuẩn bị yên lặng ra ngoài, vị giám khảo ngồi cạnh quan chủ khảo gọi lại.


      “Bạn học chờ chút, tôi rất tò mò, sao em lại lại lựa chọn hát quốc ca đây?” Vị giám khảo kia mỉm cười, rất thân thiện hòa nhã, Trình Ti Tư khỏi khống chế tâm tình mất mát của mình, lại đầu đuôi chuyện đổi lại bài hát.


      “. . . . . . em tự nhận hát hay như bạn học kia, cho nên em mới quyết định tạm thời thay đổi ca khúc, nhưng trong đầu suy nghĩ lượt, trong khoảng thời gian ngắn như vậy chỉ có thể nghĩ ra lời bài quốc ca.”


      “À, hóa ra là như vậy.”


      Vị giám khảo kia cười, mặt hầu hết những vị giám khảo khác chỉ có vị ở chính giữa, từ đầu đến cuối cũng chỉ là lấy bút viết gì lên giấy, chưa từng ngẩng đầu.


      “Mặc dù biểu của em, ừ như thế nào đây, rất sáng tạo , em phát huy trường thi cũng có thể được, nhưng làm ngành truyền bá chủ trương, ngoài cần giọng đặc biệt, mặt mày nghiêm chỉnh, năng lực thay đổi tư duy cũng phải mạnh hơn người khác.” Vị giám khảo thân thiện hòa nhã kia , cúi đầu xem tài liệu trong tay chút, ngẩng đầu ôn hòa nhìn Trình Ti Tư.


      “Như vậy, tôi cho em thêm cơ hội nữa.”


      Có thể tinh tường nhìn thấy vị quan chủ khảo ở giữa nghe như thế, động tác viết chữ dừng lại, hơi nhíu mày, nhưng vẫn là gì. Thấy quan chủ khảo phản đối, vị giám khảo kia mới tiếp: “ngay bây giờ, tôi cho em thời gian phút đồng hồ làm chuyện trong trường thi, tùy làm gì cũng được, nhưng chỉ có cầu, hiệu quả phải khiến cho tất cả ban giám khảo chúng tôi kinh ngạc, tốt nhất là thốt ra được lời nào, trợn mắt há hốc mồm kiểu thế….”


      “Tùy tiện làm gì cũng được sao?”


      “Tùy tiện làm gì cũng được.”


      Tất cả giám khảo đều nhìn về , ngay cả vị quan chủ khảo kia cũng buông bút xuống, ngẩng đầu nhìn .


      Trình Ti Tư mím môi, chỉ dừng lại vài giây, sau đó dưới ánh mắt của tất cả mọi người ở đây nhanh về phía trước. Đứng lại ở trước mặt quan chủ khảo, bỗng dưng giơ tay lên, hướng lên khuôn mặt băng sơn kia giáng cái bạt tai vang dội.


      Thời gian trong nháy mắt dừng lại rồi
      vulinhGấu's thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 7: Tướng quân lệnh



      “Bốp.”


      Dường như có bút ai đó rơi ….


      Trình Ti Tư mắt thấy làn da trắng nõn kia lên dấu năm ngón tay đỏ lừ, còn có gương mặt băng sơn kia rốt cục biến thành vẻ mặt khó có thể tin, Trình Ti Tư nhắm mắt, kiểu thấy chết sờn khom người cúi chào ban giám khảo còn ngây ra như phỗng, xoay người rời .


      Hình như vào khoảnh khắc rời khỏi trường thi, phía sau cánh cửa trường thi liền xao động rồi; cũng giống như vào giờ khắc ra khỏi trường thi, chân liền mềm nhũn, trực tiếp đặt mông ngồi xuống đất, rơi xuống đau đớn khiến kêu thành tiếng … mộng cũng tỉnh.


      Xoa xoa chỗ ngã đau, Trình Ti Tư còn buồn ngủ bò dậy từ mặt đất, hóa ra là lại ngủ an phận, thói quen nhích tới nhích lui, kết quả từ ghế sô pha lăn xuống tới.


      Vừa định vịn ghế sô pha đứng lên, phát người chợt lạnh, ra là biết là ai đắp cho cái chăn điều hòa, cũng rơi xuống đất giống .


      Trình Ti Tư đầu còn mông lung cầm lấy chăn, nghĩ cả buổi, trong đầu lên khuôn mặt lạnh lùng của Khâu Tân, còn có dấu năm ngón tay mà in khuôn mặt hồi đó, chậc chậc, đúng là nhìn thấy mà giật mình.


      Nhưng lại cúi đầu nhìn cái chăn trong tay, Trình Ti Tư thoáng cái thất thần rồi.


      Còn nhớ khi gặp lại Khâu Tân học kỳ này Trình Ti Tư bất giác nhớ tới cảnh tượng trong cuộc thi tài năng, thế nào cũng luôn nghĩ có thể ghi nhớ mối thù đó hay , muốn trả thù gì đó, song Khâu Tân lại coi như hoàn toàn nhận ra , điều này làm cho từng vui mừng ngớt, nhưng cũng dám lơ là, bây giờ xem ra, có lẽ suy nghĩ nhiều rồi.


      “Nha, xem ra ta cũng chỉ là mặt lạnh, cũng phải là tâm lạnh nha . . . . . .” giọng thầm, Trình Ti Tư đứng dậy, gấp chăn gọn gàng đặt ghế sô pha, lấy điện thoại di động ra nhìn thời gian, mới phát thế nhưng ngủ cả ngày, tại cũng gần năm giờ chiều rồi. Nếu ta để mặc ngủ, Trình Ti Tư nghĩ hẳn là có việc gì rồi, cầm túi xách ra khỏi phòng làm việc.


      Chuẩn bị chào hỏi Khâu Tân liền rời , vừa đến gần bốn gian phòng kia, Trình Ti Tư phát cửa phòng thứ hai khóa cửa, bên trong có tiếng nhạc cụ đàn sáo râm ran, nhàng đến gần, cầm tay nắm cửa đẩy ra, tức khắc, tiếng nhạc trở nên ràng.


      Trình Ti Tư đứng ở cạnh cửa, tay cầm tay nắm cửa, cứ như vậy sững sờ nhìn mấy người bên trong.


      Đó là Khâu Tân sao? Nhưng mà, Khâu Tân ôm tỳ bà …. Khâu Tân. . . . . . Khâu Tân. . . . . . Cũng quá rung động .


      Căn phòng này tương đương với phòng thu cỡ trung, bên ngoài là máy móc thiết bị, bên trong cách bức tường thủy tinh, Khâu Tân và đôi nam nữ khác, vẻ mặt chuyên tâm biểu diễn nhạc cụ.


      Trình Ti Tư bị khiếp sợ rồi, bởi vì bên ngoài có thể nghe thấy trình diễn bên trong, sau khi nữ sinh đè dây kéo ra dài, Trình Ti Tư chỉ thấy Khâu Tân ngồi thẳng người, nhàng nhắm mắt, mười ngón tay đặt dây tỳ bà, đoạn nhạc trong trẻo nhàng lưu loát vang lên.


      Trình Ti Tư cứ nhìn biểu diễn như vậy, chăm chú như vậy, đắm chìm trong đó như vậy, đây là lần đầu tiên Trình Ti Tư nhìn nam sinh đánh đàn tỳ bà hay như thế, còn cuốn hút hơn nữ sinh đánh ra. Hơn nữa hình tượng này hề có cảm giác hài hòa, từng điệu tuôn ra từ đầu ngón tay , khảy, gẩy, hất, bắn ra, hấp dẫn vô cùng.


      Trình Ti Tư bỗng chốc thấy ngây dại, tự chủ bước tới, ngồi xuống ghế sô pha nghỉ ngơi, nhưng từ đầu đến cuối ánh mắt rời khỏi Khâu Tân.


      Đoạn độc tấu tỳ bà thoáng qua , tiếng đàn tranh của nữ sinh cộng thêm tiếng sáo trúc của người nam sinh, phối hợp ăn ý, phổ ra nhạc, vờn quanh tai, có sức quyến rũ khiến người ta say mê …


      Có điều trong lúc Trình Ti Tư còn đắm chìm trong giai điệu cổ xưa tuyệt vời này, nhạc bất thình lình dừng lại, nam sinh ngồi trước máy móc bên ngoài nhíu mày bật míc chuyện.


      “Làm sao đột nhiên dừng lại? phải đoạn này rất tốt?”


      “Vẫn cảm thấy thiếu cái gì.”


      Giọng Khâu Tân vẫn lạnh lùng như thế.


      Trình Ti Tư ngừng thở, nhìn thấy bên trong bức tường thủy tinh, Khâu Tân từ chỗ ngồi đứng lên, để tỳ bà xuống, nhặt lấy cây đàn nhị, kéo đoạn, dường như vẫn cảm thấy thích hợp, nhíu mày, lại để xuống, cầm lấy ống tiêu ở trong góc … Trình Ti Tư mở to ánh mắt, cảm thấy khó có thể tin nổi. lại lại như vậy, ta thay đổi ít nhất năm sáu nhạc cụ, tuy chỉ có thể là tùy tiện, lấy ra thử gảy, mặc dù đều nửa bỏ dở giữa chừng, nhưng Trình Ti Tư vẫn cảm thấy rất thần kỳ, (T/g: (⊙o⊙), các này rốt cuộc có bao nhiêu nhạc cụ?)


      Cuối cùng đứng trước cây đàn dương cầm, cầm trong tay cây trúc, khúc 《 tướng quân lệnh 》, lưu loát gõ ra.


      Kèm theo nhạc, Trình Ti Tư giống như có thể nhìn thấy trang nghiêm oai hùng của của tướng quân thời cổ đại thăng trướng (thăng: lên, trướng: chỗ ngồi của tướng quân trong doanh trại), nhanh nhẹn mạnh mẽ khi ra trận, căng thẳng quyết liệt khi chiến đấu.


      Khâu Tân nghiêm mặt, động tác gõ của hai tay giống như là cổ động chiến đấu, trầm ổn hùng hồn. Trình Ti Tư nhìn ngây người, hề để ý tới tiếng trống và tiếng đàn cổ phối hợp với ngay sau đó, cứ như vậy mà sững sờ nhìn Khâu Tân, tim đập rộn lên.


      khúc ngừng lại, vẫn còn chìm đắm trong tiếng nhạc. Chung quanh rất an tĩnh, có ai chuyện, cho đến khi Khâu Tân từ từ mở mắt ra, nhưng vẫn rũ mắt xuống.


      Có thể nhìn thấy từ từ cong khóe miệng lên, nụ cười kia tràn đầy tự tin hút hồn con người.


      Trước kia đối với hành động mê giai của Úc Sóc, Trình Ti Tư rất khinh thường, giờ đột nhiên cảm thấy, rất đẹp trai, phong thái thanh nhã, trong trẻo lạnh lùng xuất trần, giờ phút này , tựa như vầng trăng sáng, khiến người ta thể chạm vào.
      vulinhGấu's thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 8: Bạn học, thắng rồi



      là ai?” .


      Trình Ti Tư sửng sốt, lúc này mới phát chẳng biết lúc nào mình từ ghế salon đứng lên, tới trước bức tường thủy tinh. Nam sinh vốn làm việc với máy vi tính, nghi hoặc nhìn .


      “A, là em nha.”


      Trình Ti Tư nháy mắt mấy cái, nhìn nam sinh xa lạ này, nhưng hề có chút ký ức nào.


      nhớ rồi?” Nam sinh nở nụ cười ôn hòa, nhưng ánh mắt lại giảo hoạt thoáng nhìn vào bên trong bức tường thủy tinh, “ cái tát của em lúc đó, đúng là đánh đến chấn động lòng người a.”


      “A.” Trình Ti Tư mở to mắt, “ là vị giám kháo kia.”


      nghĩ tới chính là vị giám khảo nở nụ cười thân thiện hòa nhã trong cuộc thi tài năng, Trình Ti Tư có chút kinh ngạc, vẫn luôn có cảm tình tốt với gần gũi của hồi đó, lập tức khom lưng, lễ độ cung kính.


      “Xin chào thầy.”


      “Thầy? Nhìn rất già sao? cần cẩn thận như vậy, và học trưởng Khâu Tân của em cùng khóa, gọi ta là Đổng Vận Bạch là được.”


      “Đổng Vận Bạch?” Trình Ti Tư có chút ấn tượng với cái tên này. “ chính là Đồng Vần Bạch – đài trưởng đài truyền thanh của trường, còn chưa tốt nghiệp cũng được đài trung ương nhận vào?”


      Đổng Vần Bạch nhướng mi, chẳng đúng sai.


      “Là nút áo gọi em tới a?”


      Nút áo(*) ? tới ai? (_).


      Trình Ti Tư còn chưa trả lời, cánh cửa ngăn cách được người ta đẩy từ trong ra, Khâu Tân còn có đôi nam nữ kia từ bên trong ra.


      (*) Nút áo: có cách phát là kòu·zi, chữ ‘Khâu’ trong ‘Khâu Tân’ đọc là kòu, cho nên ở đây Đổng Vần Bạch dùng từ đồng khác nghĩa để gọi Khâu Tân.


      “Ơ, Tiểu Bạch, bạn mới?” Nữ sinh kia hoạt bát nháy mắt với , bộ dạng vô cùng đáng .


      “Bạn mới sao ~” Đổng Vần Bạch cười sâu xa, nhòm lên Khâu Tân, “còn biết là của ai.”


      Nữ sinh kia lập tức sáng mắt lên, tay khoác lên bả vai Trình Ti Tư như từ trước đến giờ vô cùng quen thuộc.


      “Chào em, chị tên là Tiết Mẫn, em tên gì?”


      “Trình Ti Tư.”


      “Ti Tư a, vậy em là bạn của ai đây?”


      Vẻ mặt Trình Ti Tư cứng đờ, nhất thời đáp ra lời, Khâu Tân lạnh lùng câu.


      thôi.”


      “A, đúng rồi. Chết đói chết đói. Ti Tư, em ăn cơm chưa? Cùng nhau?”


      “Em. . . . . .” Vừa định từ chối nhã nhặn, ngờ vừa lúc gặp phải ánh mắt Khâu Tân nhìn sang, thoáng cái lời muốn từ chối bị nuốt xuống, “Vừa lúc cũng đói bụng.”


      , Trình Ti Tư cảm thấy mình rất có cốt khí, cũng phải là chưa từng thấy người chơi nhạc cụ hò hét dòn ép trâu bò, ngày ngày xem các bậc thầy nhạc trong chương trình ca nhạc truyền hình, nhưng vì sao cảm thấy mình thể khuất phục dưới ánh mắt của Khâu Tân đây?


      Mang theo khinh bỉ đối với mờ mắt đột ngột của mình, cùng bọn họ tới quán cơm tây đường dành riêng cho người bộ gần đây.


      “Tôi muốn ăn thịt bò bít tết.” .


      Tiết Mẫn chọn món đầu tiên, thậm chí đến cả thực đơn cũng mở ra liếc mắt nhìn. Đổng Vần Bạch cùng nam sinh kia tên là Tần Dịch Bác dứt khoát cũng lãng phí thời gian vào thực đơn.


      “Cũng thế.”


      “Được, xin hỏi ba vị muốn mấy phần chín?”


      “Bảy phần.”


      Người phục vụ gật đầu, nghiêng đầu nhìn về phía Trình Ti Tư và Khâu Tân ngồi ở bên kia.


      “Hai vị sao?”


      ra Trình Ti Tư còn chưa nghĩ ra ăn cái gì, nhưng mắt thấy cả ba bọn họ đều gọi thịt bò bít tết, cũng khép thực đơn lại.


      “Tôi cũng muốn thịt bò bít tết.” Dừng chút, : “Năm phần, cám ơn.”


      Vừa gọi xong, Trình Ti Tư liền phát Tiết Mẫn đối diện nhìn ngạc nhiên.


      “Wow, Ti Tư, em thích ăn thịt bò còn có tia máu sao? cảm thấy khó nuốt trôi sao?”


      ấy ngạc nhiên như vậy, lại khiến Trình Ti Tư xấu hổ rồi, đỏ mặt lên, giải thích: “em cảm thấy ăn thịt bò bít tết còn có ít mùi máu tươi rất có dã tính nguyên thủy.”


      “Có sao? Nhưng chị chỉ biết cảm thấy máu chảy đàm đìa, ợ, là vừa nghĩ tới còn khẩu vị.”


      Tiết Mẫn có ý gì khác. Nhưng Trình Ti Tư nghe vào tai lại cảm thấy bản thân mình có phải là tỏ ra quá quái dị rồi , nhếch miệng suy nghĩ xem có cần thay đổi , ngờ Khâu Tân ngồi bên cạnh chuyện …


      “Tôi giống ấy, thăn Phi-lê (*) năm phần chín, ngoài ra thêm món thịt nguội, bình trà thơm tuyết lê, cảm ơn.”


      (*)Thăn Phi-lê (thăn nội, thăn chuột): loại bít tết được chế biến từ phần thịt mềm nhất, ngon nhất, đắt nhất của thịt bò.


      “Được, xin chờ chút.” .


      Sau khi nhân viên phục vụ , Tiết Mẫn nhìn Khâu Tân đối diện khó hiểu.


      cả Nút Áo thích ăn thịt bò bít tết từ bao giờ rồi? còn năm phần chín, ăn quen sao?”


      Khâu Tân liếc ấy, hỏi đằng đáp nẻo: “em muốn mời khách?”


      ” khoát tay liên tục, vội vàng phủ nhận, “Ha ha, cả nghĩ nhiều, sao em có thể tranh hóa đơn với chứ.” đùa sao, mấy ngày qua vì đẩy nhanh tốc độ, cả phòng làm việc đều phải ở lại làm thêm giờ, bọn họ sắp mệt chết rồi, vất vả hôm nay hơi có chút thành quả, làm sao có thể bỏ qua lời chủ động muốn mời khách của người nào đó được chứ.


      Khâu Tân liếc xéo cái, lười nhiều lời. .


      Đợi lát, đồ của bọn họ đều được đưa lên bàn. Mấy ngày nay Tiết Mẫn đói thảm rồi, cũng khách khí, cầm lấy dao nĩa bắt đầu ăn từng miếng to, Đổng Vần Bạch và Tần Dịch Bác ngồi ở bên người mặc dù ăn ngang nhiên như , nhưng nhìn ra được là đói bụng, cúi đầu tự lo ăn của mình.


      Trình Ti Tư ngủ cả ngày, bụng cũng sớm trống rỗng, cầm dao nĩa, cắt miếng thịt ăn, cảm giác miếng thịt mềm mềm tức khắc khiến cảm thấy tâm tình khoan khoái, lại cắt miếng thứ hai bỏ vào miệng. Trong lúc vô tình liếc nhìn Khâu Tân bên cạnh, Trình Ti Tư phát khay thịt bò trước mặt thế mà lại chưa hề được động.


      “Khâu học trưởng, ăn sao?”


      Nhìn Khâu Tân chỉ cúi đầu uống canh cho có lệ và ăn chút ít điểm tâm tặng kèm, ngược lại thịt bò bít tết bị đẩy sang bên, Trình Ti Tư rất là kỳ quái.


      Khâu Tân dùng khăn giấy lau tay, lười biếng bưng chén trà tựa vào tay vịn ghế sô pha, tùy tiện đáp tiếng.


      “Ừ.”


      có khẩu vị?”


      “Ừ.”


      “Ơ, là thích năm phần chín?”


      “Ừ.”


      “Vậy sao còn gọi làm gì?”


      Trình Ti Tư buồn bực. Khâu Tân nâng mí mắt, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng nhìn .


      “Cảm nhận chút cái gì là dã tính nguyên thủy.”


      “. . . . . .” (─. ─|||) được rồi, bạn học, tanhg.


      “Làm sao, xem vẻ mặt của em, phần đủ?” Khâu Tân rộng lượng đẩy phần của đến tầm tay : “đây, của tôi cũng cho em luôn.”


      cả, cho cho, nhưng vẻ mặt “vô cùng đau đớn” này rốt cuộc là muốn thế nào?


      Trình Ti Tư nghiến răng nghiến lợi, lực cắt lấy thịt bò bít tết tăng lên, tức khắc con dao va xuống bàn vang lên tiếng “tanh”, thu hút ánh mắt của ba người đối diện.


      “Cái gì vậy? Ti Tư, em và thịt bò có thù hận sao? Sao lại lăng trì nó thành như thế?”


      Tiết Mẫn trêu đùa câu, Trình Ti Tư lập tức càng đỏ mặt hơn. Vùi đầu chuyên tâm ăn đồ ăn, xen vào việc của người khác nữa, nhưng cũng bỏ qua người nào đó nhếch khóe miệng lên.
      vulinhGấu's thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 9: hỏng bét

      Ăn được bữa cơm này Trình Ti Tư là “trăm mối cảm xúc ngổn ngang.”….




      Sau khi tính tiền đứng ở bên ngoài, Trình Ti Tư vừa mới chuẩn bị tạm biệt trở về trường, cũng hiểu Tiết Mẫn nhìn thấy gì, lớn tiếng gọi, sau đó hưng phấn kéo chạy tới phía đường dành cho người bộ…




      Bị kéo thẳng đến vị trí giữa sân, người chung quanh cũng trở nên nhiều hơn, đều xúm lại tập trung ở chỗ, nhìn vị trí trung tâm sân khấu.




      “Mau nhìn, là Vân Song.”




      Tiết Mẫn kéo Trình Ti Tư chen vào trong đám người, lúc này mới thuận mắt nhìn về phía bục, phát là mỹ nhân lạnh lùng Vân Song gần đây là chủ đề nóng internet, lúc này người mặc bộ đồ đuôi én quá gối, cộng thêm đôi môi đỏ mọng phục cổ cùng tóc xoăn lọn lớn lệch bên, ưu nhã lẳng lặng ngồi ở bên sàn nhảy đem chỗ ngồi tựa như bảo tọa, lạnh nhạt chịu muôn người chú ý.




      Sau khi cảm thán từ dưới đáy lòng vẻ xinh đẹp của ấy ít, lúc này Trình Ti Tư mới nhìn quanh vòng sân khấu ngoài trời, bình thường nó lớn, lúc này lại làm thành cái bộ dáng tòa thành , rồi sau đó bình phong hình chữ L chuyển động trình chiếu chủ đề quảng cáo thứ nhất, có lẽ hẳn là trường hoạt động thương mại của thương hiệu nào đó.




      Quả nhiên, cũng lâu lắm, người chủ trì lên sân Khâu.




      Trình Ti Tư ở phía dưới nghe, hóa ra là nhãn hiệu mới đưa ra chiếc đồng hồ đeo tay tình nhân, thừa dịp Chủ nhật ở đây làm quảng cáo.




      “. . . . .Vì cảm ơn đông đảo khách hàng tiêu dùng, công ty của chúng tôi quyết định vào tối nay cử hành ‘mộ danh đệ nhất sao’, chủ đề tranh tài hoàng tử của công chúa, phần thưởng công ty của chúng ta đưa ra là mười đôi đồng hồ đeo tay kiểu tình nhân mới, hơn nữa tối nay chúng ta rất vinh hạnh mời đến được chính là nữ thần gợi cảm tiểu thư Vân Song đảm nhiệm vai chính của buổi tối ngày hôm nay, đồng thời cũng là khách quý bình bầu cho cuộc tranh tài lần này.”




      ” Quy tắc của cuộc tranh tài rất đơn giản, chỉ cần là nam giới trưởng thành, lên sân Khâu biểu diễn ngẫu hứng bài hát hoặc là đoạn bày tỏ thâm tình, nếu như ngươi là người độc thân, có thể mời Vân tiểu thư lên sân khấu để làm đối tượng bày tỏ của mình, nếu như có bạn , cũng có thể đối diện với người của mình bộc bạch ý nghĩ thương của mình, nhưng chỉ với điều kiện, là phải đả động đến công chúa Vân Song của chúng ta ngày hôm nay, chỉ có ấy gật đầu thừa nhận, đó mới chính là người chiến tanhg của hôm nay, bạn cũng có thể tanhg được đôi đồng hồ đeo tay tình nhân kiểu mới nhất giá trị RM mới đưa ra của nhãn hiệu XX . Được rồi, cần nhiều lời nhảm, nếu có hứng thú, lập tức có thể tới dưới sân khấu tìm nhân viên làm việc của chúng ta điền bảng báo danh. Cơ hội khó có được, thời gian có hạn, phần thưởng tối nay rơi vào tay ai, công chúa cũng ở đây chờ đợi, mà hoàng tử của là ai đây?”




      “Tiểu Mẫn, .”




      Bọn Khâu Tân tìm được các rồi, nghe hồi xem những cái quy tắc thi đấu này, cảm thấy thú vị, Đổng Vận Mạch liền muốn kéo Tiết Mẫn .




      cần, em muốn xem chút. Ti Tư, em biết Vân Song kia là người nổi tiếng cao ngạo lạnh lùng, bây giờ gian thương này còn muốn mời ấy làm cuộc hoạt động như vậy, đúng là gian phải thương nhân. Chị đoán là bọn họ vốn có ý định đem đồng hồ đeo tay đưa cho người ta.”




      Trình Ti Tư rất đồng ý gật đầu, Vân Song này cũng biết, mặc dù lớn lên rất đẹp, lại là người mẫu, hình như người ta ngay cả sao nam đứng đầu bảng cũng nhìn thuận mắt, như thế nào lại vì người dân bé như các mà động lòng, xem ra cửa hàng này có ý lừa gạt.




      “Tối nay lại có rất nhiều người phải thất vọng rồi.”




      Trình Ti Tư cảm thán, nhưng ngờ phía sau Khâu Tân lạnh như băng tới câu.




      “Lấy lòng mọi người.”




      Trình Ti Tư quay đầu lại, Khâu Tân lộ vẻ gì nhìn sân khấu, nhìn ra được rất ghét loại hoạt động như vậy.




      “Ừ, nếu Nút Áo cậu cũng tới thử chút ?”




      Đổng Vân Bạch cũng biết động cái tâm tư gì, trực tiếp coi ánh mắt cảnh cáo mà Khâu Tân ném tới, vuốt sống mũi cao thẳng lên tiếng ho khan, lập tức dẫn tới Tiết Mẫn phụ họa chuyện tốt.




      “Đúng nga. em làm sao lại quên mất lão đại Nút áo. Lão Đại ,lấy thực lực của , bất kể là Vân Song Vô Song gì, tuyệt đối chưa đến mấy phút đồng hồ lập tức chết ngay tại đây.” .




      Có cơ hội có thể thấy đại thần bộc lộ tài năng trong truyền thuyết? Trình Ti Tư dĩ nhiên cũng bỏ qua, lập tức liền gia nhập vào hàng ngũ giựt dây.




      “Đúng vậy đúng vậy, Khâu học trưởng, để cho tiểu học muội ta mở mang con mắt .”




      ………..




      Lúc này có người lên đài rồi, nhưng mà chút ít kết quả kia làm cho người ta thất vọng. Khiến cho Trình Ti Tư cùng Tiết Mẫn ờ dưới sân khấu càng thêm kiên định muốn đẩy người nào đó lên, quyết tâm làm chấn động toàn trường.




      “Ai. Khâu Tử học trưởng, đừng hẹp hòi như vậy . Chỉ hát ca khúc, có được hay ?”




      Khâu Tân nhướng mày, ánh mắt như đao ném tới đây.




      xem tôi là cái gì?”




      ~~(╯﹏╰) , hỏng bét, nhất thời nhanh miệng nghĩ sao vậy. Cũng may Tiết Mẫn lập tức cứu . .




      “Nút Áo lão Đại, chỉ là tới thử chút thôi. Lại em cũng lâu có nghe hát rồi.”




      Khâu Tân sắc mặt trầm, cuối cùng cũng lười nghe các ồn ào, xoay người muốn .




      Trình Ti Tư thấy thờ ơ như vậy, trong lòng kêu rên tiếng, nhưng cũng có biện pháp khác có thể thuyết phục Khâu Tân lên sân khấu, nhất thời có chút mất mát nho .




      ra vừa rồi khi nhìn thấy đồng hồ tình nhân trong các poster lớn sân khấu, trong lòng vẫn là có chút thèm muốn.




      “Ai, nếu như em có bạn trai giống như Phỉ thạch chi tâm như vậy tốt rồi, tiếng tăm của Phỉ Thạch đại nhân nhất định có thể đoạt giải, đáng tiếc. . . . . .”




      Chẳng qua là tiếng lẩm bẩm rất , lại nghĩ tới Khâu Tân đột nhiên lại dừng bước, quay người lại nhướng mày nhìn , nhưng cũng chuyện, bên cạnh Trình Ti Tư bao gồm cả người đường đều xấu hổ hướng nội Tần Dịch Bác, cũng đồng thời dùng ánh mắt vô cùng kinh ngạc nhìn .




      “Ti Tư, em em muốn người nào? Phỉ Thạch chi tâm? Đừng cho chị biết chính là CV internet kia?”




      “Ơ, chị Mẫn, chị cũng biết ấy hả? thanh của Phỉ Thạch mới là tiếng trời, cũng là hình ảnh vương tử trong suy nghĩ ảo tưởng của em a. Ai, chị xem cõi đời này tại sao lại có thể có giọng đàn ông dễ nghe như vậy, là thiếu chút nữa muốn mạng của em a.”




      Ba người Tiết Mẫn liếc mắt nhìn nhau, nhất thời đều bộ dáng muốn cười nhưng được cười, làm cho Trình Ti Tư càng cảm thấy kỳ quái. sai cái gì sao?




      “Các người bị sao vậy?”




      có, có chuyện gì. . . .chị thấy chúng ta nên thôi.”




      Tiết Mẫn co rút khóe miệng, Đổng Vận Bạch đem nắm tay để ở môi, trong mắt mảnh ý cười.




      “Ê, Nút Áo lão Đại, muốn đâu? Chúng ta trở về là bên này.”




      Nhìn thấy Khâu Tân ở trong nhóm người, đột nhiên đổi hướng về phía ngược lại, Tiết Mẫn khó hiểu nên gọi . Khâu Tân cũng quay đầu lại, trực tiếp tới trước mặt nhân viên làm việc ở phía hậu trường, bình tĩnh muốn ghi danh, cầm bút liền bắt đầu điền.




      Đám người Trình Ti Tư đứng xa xa nhìn , mở to mắt khó hiểu.




      “Học trưởng phải là muốn. . . . . .” Lên sân khấu chứ?




      “Ừ hừm, nếu có gì bất ngờ xảy ra, chính là như vậy. »




      Tiết Mẫn cũng bị Khâu Tân đột nhiên thay đổi dọa đến, nhưng nhớ lại nguyên nhân Khâu Tân đột nhiên chủ động quyết định muốn lên sân khấu, lập tức lại khôi phục vẻ mặt hưng phấn, cùng Đổng Vận Bạch trao đổi ánh mắt, kéo Trình Ti Tư chen chúc đến trước sân khấu.




      “Tiểu học muội, xem ra hôm nay em sướng tai sướng mắt rồi.”




      Học trưởng muốn lên sân khấu. . . . . . .




      Lập tức có thể nhìn thấy Học trưởng biểu diễn. . . . . . .




      Trời ạ, Trình Ti Tư cảm thấy thể tưởng tượng nổi, nhưng sao lại đột nhiên nghĩ thông suốt vậy?




      Mắt thấy Khâu Tân ở dưới sân khấu cùng nhân viên làm việc trao đổi cái gì, Trình Ti Tư cảm thấy tim đập nhanh, có cái loại khuynh hướng “Sắp nhảy đến cổ họng” mà tiểu thuyết ngôn tình miêu tả.




      “Tiểu Ti tư, lấy di động cầm ở tay.”




      “A? Tại sao?”




      Tiết mẫn nén lại hưng phấn, chớp mắt nhìn chằm chằm sân khấu, thần thần bí bí để vào sát bên tai , “Chị sợ cảnh tiếp theo thể khống chế, vẫn nên chuẩn bị trước tốt hơn, đến lúc đó để cho cảnh sát trực tiếp mang Nút Áo lão Đại là được.”




      (⊙o⊙). . Đại tỷ, cần khoa trương như vậy chứ. . . . . . .




      Cái trán đổ mồ hôi, bỗng nhiên đuôi mắt lướt qua Khâu Tân hướng bên này các tới, vội vàng đảo mắt nhìn sang. Khâu Tân thấy nhìn sang, dừng bước, sau đó duỗi ngón tay hướng ngoắc ngoắc.




      “Em?”




      Thấy gật đầu, Trình Ti Tư tuy có nghi ngờ, nhưng vẫn còn rất vui vẻ chạy đến bên cạnh . .




      “Học trưởng, chuyện gì?”




      biết khiêu vũ.” .




      Giọng khẳng định, làm cho Trình Ti Tư sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng, Khâu Tân lại : “Khiêu vũ cái gì cũng biết?”




      “A, có thể như vậy.” Trình Ti Tư suy nghĩ chút, vẫn còn lo lắng thấp thỏm mà hỏi : “Có vấn đề gì ?”




      Khâu Tân liếc cái, khóe miệng nhấc lên: “ có.” .




      xong, xoay người trở lại khu hậu trường. Để lại Trình Ti Tư sững sờ ở đó, ràng là gần đến tháng sáu, nhưng tại sao lại cảm thấy có cỗ hàn khí từ lòng bàn chân toát ra, cảm giác bất an tự nhiên nảy sinh như vậy?




      Ông trời ơi . (┬_┬) đại ca, ánh rốt cuộc muốn tôi làm cái gì?
      vulinhGấu's thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :