1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nhân vật phản diện thật tuyết sắc - Nhất Mai Đồng Tiễn

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 32: Trà trộm vào Hành Sơn, được ăn hiếp nàng.

      Editor: Snowflake HD

      Sớm hay muộn cũng phải trả giá.

      Ngày trước sư huynh có qua, mãi đến hôm nay ta mới hiểu được, lời sư huynh phải là xạo.

      cần nhéo mặt ta!”

      “Cặn bã mặt của ngươi tròn trịa, là hình dạng của bánh bao hay sao?”

      Ta cắn răng nhìn , tóm tay di chuyển sang chỗ khác, hừ hừ, “Chắc chắn do ngươi dạy đúng bí quyết, cho nên ta mới bị tẩu hỏa nhập ma, biến thành cái bộ dạng như thế này.”

      Tiếng đánh nhau bên ngoài càng vang dội, Thủy Đông Lưu suy nghĩ chốc lát, sau đó vội vàng tới giường lấy kiếm cùng bao quần áo, xong túm lấy ta, hướng ra ngoài cửa sổ, “Người Nhạn môn đến tập kích, mặc dù có gì đáng sợ, nhưng bộ dạng lúc này của ngươi thể để người khác nhìn thấy, trước mắt nên lánh .”

      Ta phản đối, “Có thể đổi tư thế khác hay .”

      là giống với lần đầu gặp mặt, nhầm lẫn là Hành Sơn sư thúc biết ôm ấp nữ nhân nha.

      Đáng tiếc quá ngây thơ, chút lực uy hiếp, đau lòng.

      tay Thủy Đông Lưu xách ta chạy ra ngoài, xe ngựa cũng lấy. Cứ đoạn lại mất chiếc xe, ta cảm thấy chính mình còn hơn cả đại gia nữa. Đến được khách điếm bên ngoài, rốt cuộc cũng kéo ta lên lưng , tư thế này mới chính xác. Nằm sấp lưng thoải mái hơn nhiều, nghĩ vậy, hình như biến cũng tốt, khinh công Thủy Đông Lưu rất vững, so với xe ngựa vẫn tốt hơn.

      tới tiệm mua quần áo, nhìn gương mặt trước gương, mỗi lần chuyện với chủ tiệm đại thẩm đều phải ngẩng đầu là quá mỏi nha, cổ chịu nổi. Lúc thay quần áo phát ra, còn kinh nguyệt nữa. Ta sờ sờ cằm, ràng Thủy Đông Lưu sao, nhưng vì cớ gì ta thấy vẫn có sao.

      Bước ra ngoài, Thủy Bánh Chưng tính tiền xong, vội vàng , ta nhanh chóng theo sau, nắm ống tay áo của sát bên cạnh.

      bao lâu mua cỗ xe ngựa khác, ta bò lên, lên được, giương đôi mắt đáng thương nhìn Thủy Đông Lưu. dùng tay bế ta lên, lúc này tên đó vẫn cố nín cười, ta chịu được nữa a. Rời khỏi đường lớn, vào con đường vắng vẻ, ta định bảo cho ta hôn cái, nhưng nghĩ tới da mặt ta có dày như vậy.

      Thủy Bánh Chưng chợt lên tiếng, “Cặn bã, tình huống của ta với ngươi khác nhau, trời sinh ta cơ thể chứa ma độc, còn ngươi là luyện công bị tẩu hỏa nhập ma, cho nên hôn ta cái rất hữu dụng.”

      Ta kinh ngạc, “Sao ngươi lại biết ta suy nghĩ chuyện này?”

      nheo mắt nhìn ta, “Nãy giờ ngươi nhìn ta chằm chằm giống như hổ rình mồi ta tất nhiên tự hiểu, bản thân mình trong mắt ngươi khác gì chân gà thơm phức.”

      Ta buồn chán nâng cằm, ngọc bội hoa mai đeo bên hông rất thích hợp, nhưng bây giờ quá dài, đành phải treo cổ, càng thêm rầu rĩ, “Chẳng lẽ cả đời ta phải trở thành thế này sao, mặc dù duy trì nhan sắc trẻ thơ, nhưng làm sao ta dám gặp cha mẹ, lấy chồng như thế nào hả.”

      “Thích hợp làm tiểu nha hoàn.”

      Ta giận, chọt chọt .

      Vẻ mặt Thủy Đông Lưu hời hợt, chẳng thèm để ý, “Nhưng mà cặn bã, bộ dạng này của ngươi, có thể lén vào Hành Sơn mà bị phát , tự do hành động. Bữa trước ta cũng nghĩ, hay là hóa thân thành hài tử rồi trà trộn vào đó.”

      Ta nháy mắt mấy cái, “Thủy Bánh Chưng, vậy chúng ta hãy nắm tay nhau trà trộn vào Hành Sơn.”

      “Cặn bã, lúc ngươi những lời này ta cảm thấy cực kì buồn nôn biết ?”

      Ta ôm bụng cười lăn lộn, nhìn bĩu môi, thầm nắm tay thành đấm, chủ yếu là tìm cơ hội trả thù , ai ngờ ông trời lại trêu người như thế.

      &&&&&

      Trăng ngày mười tháng bảy, cuối cùng bọn ta cũng đến được Hành Sơn thành Hành Dương.

      Nam nhạc Hành Sơn, cao hơn 390 trượng, từ hướng cửa sổ kia nhìn về, đỉnh lồng Bạch Vân, màu xanh biếc ai cũng có thế thấy được, chẳng trách thái sư phụ trung tâm của Ngũ Nhạc, phong cảnh tuyệt nhất ở Nam Nhạc. Làn da của đệ tử Hành Sơn đều đẹp hơn các môn phái khác, là chỗ nổi bật nhất.

      Khi Thủy Bánh Chưng trở về, ta cũng mới chơi đùa với đám trẻ con phố xong, vừa vào cửa liền thấy ngồi ghế nghiên cứu tờ giấy gì đó. Ta chạy tới rót trà, liếc nhìn, mở miệng, “Thủy Bánh Chưng, ngươi cầm ngược bản đồ rồi.”

      “… À… Chẳng trách cảm thấy nó hợp lý.”

      hợp lý mà ngươi vẫn ngồi nghiên cứu lâu như vậy! Ta thầm than thở, giựt bản đồ trong tay , mắt sáng lên, “Bản đồ thành Hành Dương nha, ngươi lấy ở đâu thế.”

      “Ở đây cũng có người của ma giáo.”

      Ta dừng chút, “Chuyện quan trọng như vậy ngươi cũng ta biết? sợ ta tiết lộ thông tin cho người khác sao?”

      Thủy Đông Lưu giơ tay nắm mặt ta, “Ngươi dám.”

      “…” Ta nổi giận phỉ nhổ cái.

      Ở chỗ này có rất nhiều đệ tử Hành Sơn, nên tiện đến khách điếm hỏi thăm, nhưng chơi đùa trò chuyện với mấy đứa hài tử ít nguy hiểm hơn. Thời điểm đến cửa bái sư, làm thế nào để dễ dàng tiến vào.

      “Ta chơi chung với mấy đứa trẻ kia nên hỏi thăm được chút, Trang Thế Chính vẫn chưa quay lại, người xử lý công việc dưới giờ là sư đệ Trang Thế Chính Tống Vạn Hà, tính tình hiền lành thà dễ mềm lòng, nếu chúng ta muốn lẻn vào Hành Sơn cũng khó.”

      Thủy Đông Lưu gật đầu, “Trang Thế Chính đúng là lão hồ ly, giao Hành Sơn lại cho những người khác, lại để người nổi danh giang hồ là thà coi giữ, như vậy sợ bị người ta dòm ngó.”

      “Ta vẫn rất tò mò biết Trang Thế Chính mưu làm chuyện gì, cứ ra vẻ thần bí như vậy, còn thương tiếc thuê đám sát thủ đuổi giết ta.”

      lâu sau nghe thấy tiếng tiểu nhị, Thủy Đông Lưu lập tức mở cửa ra.

      Nhìn cánh tay hướng về phía tiểu nhị, đột nhiên ta cảm thấy, đoạn đường này Thủy Bánh Chưng ăn quá nhiều đậu hủ của tiểu nhị nha.

      Ầm ~

      Chờ đóng cửa, ta vội vàng chạy qua. tức muốn chạy, ta giơ chân, dẫm quần áo .

      Bốp ~

      Về với đất mẹ ~

      “Cặn bã!”

      Thù lớn báo tinh thần hết sức sảng khoái, cầm mặt phủi phủi, “Đáng đời ngươi dám khi dễ ta.”

      hất cằm, “Đồ cặn bã vô sỉ, hồi nãy ta nên điểm huyệt ngươi rồi nhét vào tủ quần áo mới phải.”

      Đợi thay quần áo xong, ta liền giấu Lưu Quang kiếm và kiếm phổ dưới gầm giường, cùng đến phái Hành Sơn. Địa hình Hành Sơn ta học thuộc lòng, vào được bên trong rồi tiếp tục nghiên cứu thêm. Đứng trước cửa Hành Sơn, lá cây bay tán loạn theo cơn gió, chắc chưa có ai dọn dẹp.

      Nhìn thấy có người cầm chổi ra, là hán tử.

      Kế hoạch , nếu người bước ra là đại thẩm, để Thủy Bánh Chưng xuất chiêu. Nếu là hán tử, giao cho ta.

      Ngẫm lại ta chỉ mới là nương mười sáu tuổi còn rất trong sáng đáng , suy nghĩ chút chợt thấy xấu hổ. Ngượng ngùng bước lên phía trước, ngẩng đầu, “Thúc thúc, chúng tôi muốn bái sư học nghệ, có thể dẫn chúng tôi đến gặp Trang chưởng môn được ?”

      Người kia nhìn chúng ta dò xét, hỏi, “Biết quét rác ?”

      Ta nháy mắt mấy cái, “Biết.”

      Hán tử cười hớn hở, “Vậy các ngươi được phép ở lại.”

      Sau đó chúng ta trở thành đệ tử quét rác….

      Ày! Cái này cũng đành phải nghe theo thôi! Chúng ta định buổi tối thương lượng quy củ nhập môn ông ta được hai câu rồi đuổi , ngươi có bao nhiêu người quét rác vậy hả. Ta buồn bực , “Thủy Bánh Chưng, ta cảm thấy chỉ số thông minh của bản thân bị sỉ nhục.”

      Thủy Bánh Chưng nhếch miệng cái, “Quét rác cho tốt .”

      Dọn sạch đám lá rụng kia, hán tử qua kiểm qua, đôi mắt lộ vẻ hài lòng, lúc này mới chịu dẫn chúng ta đến chỗ Tống Vạn Hà. Xét hỏi gia đình người thân, xong hán tử dẫn chúng ta thay y phục Hành Sơn. Sau đó dẫn ăn cơm tối, đồ ăn Hành Sơn ngược lại rất ngon, ta ăn đầy cả bụng.

      Ban đêm những nữ đồng khác ở trong phòng vẫn líu ríu chuyện. Tuổi còn nhiều chuyện như vậy, ta vểnh tai lên nghe, toàn là chuyện tào lao, ta trùm chăn, ngủ.

      Buổi sáng, ta cực khổ đấu tranh tung chăn tỉnh dậy, rửa mặt sạch rồi cầm chổi đến khu vực được phân công. Cẩn thận suy nghĩ, bên kia rất gần phòng ngủ của Trang Thế Chính, có thể sang dòm cái.

      Nhưng quá kì lạ, ở bên ngoài đồn ầm ĩ Trang Thế Chính gặp nạn, vậy mà Hành Sơn hề có động tĩnh nào?

      Lúc mơ màng, cầm chổi quét lá bay tứ tung, tức nghe tiếng chửi, “Nha đầu lười biếng này ở đâu chui ra, dám quét rác.”

      Ta ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy tên nhóc mập mạp đứng trước mặt, vênh mặt hất hàm sai khiến, thái độ vô cùng kiêu ngạo. tròn mắt nhìn ta lượt, lóe sáng, “Tại sao ta chưa từng thấy ngươi.”

      “Ta vừa mới đến đây thôi.” mặt biểu lộ vẻ ngây thơ, trong tay nắm chặt chổi, nếu dám bước lên phía trước ta lập tức đập chổi vào mặt .

      Tên mập bước lên bước, “Muội muội, bộ dáng muội đẹp mắt. Về sau đến phòng ta lau bàn , mỗi ngày đều có thịt ăn nha.”

      “…” Còn háo sắc, đảm bảo lớn lên có tiền đồ rồi. tránh được, đánh cũng đánh lại. Ta vội vàng ném vật trong tay, “Ta còn có việc, tạm biệt!”

      xong co chân bỏ chạy, tên mập ở phía sau lớn tiếng gọi, làm đệ tử dọc đường cười như điên.

      Các ngươi xem chúng ta đùa giỡn ư!

      Bây giờ ta mới phát chân mình ngắn, căn bản chạy nhanh nổi, cũng may thân hình tên kia hơi béo khó lòng đuổi kịp ta, lúc sau quay đầu nhìn, cách nhau khá xa. biết dưới chân đạp phải vật gì, ‘rầm’ té xuống đất. Khuôn mặt y hệt bánh mì sắp bị người ta bỏ vào lò lửa, gương mặt cảm thấy đau rát. Đầu cũng buốt, có người nắm tóc ta kéo lên, ta nổi giận nhìn tên mập kia, “Buông tay.”

      Tiểu mập vênh váo đắc ý, “Cho ngươi chạy, ngã chết ngươi chưa.”

      Ta nháy mắt mấy cái, sau gáy tiểu mập xuất cây chổi, ‘bốp’ đánh đầu . Tiểu mập la tiếng cuối cùng buông tay, ta vội vàng chạy sang bên cạnh Thủy Bánh Chưng, vừa hoảng sợ vừa lo lắng. Chợt cảm thấy thân hình bé của Thủy Bánh Chưng cũng hùng lắm nha!

      Khuôn mặt Thủy Bánh Chưng trước sau đều kiêu ngạo, “ được ăn hiếp nàng.”

      Tiểu mập lau khuôn mặt dính đầy bụi, kêu ê a rồi xông lên, đánh tay đôi với Thủy Bánh Chưng. Ta vừa thấy, lập tức giơ tay cào.

      Thân hình tiểu mập như vậy nhưng rất khỏe, bọn ta hai người chỉ có thể đánh ngang ngửa với , búi tóc rối tung, quần áo cũng rách tả tơi. Bàn tay kia tóm được vai ta, muốn đổ máu đây mà! Ta cắn răng, lấy tay còn lại chưởng phát, khiến cho tiểu mập ngã xuống đất, ta đạp , “Về sau nếu bản nương lấy được chồng ta tính sổ với ngươi!”

      Khuôn mặt tiểu mập chảy máu sau đó giật mình, òa khóc thành tiếng, “Người đàn bà chanh chua, người đàn bà đanh đá!”

      Ta hừ lạnh tiếng, vỗ tay nhìn Thủy Bánh Chưng, ơ, vẻ mặt Thủy Bánh Chưng là muốn lui binh sao?!

      Tiếng khóc của tiểu mập khiến cho đám người luyện công qua đây, sau đó hai chúng ta bị ném ra khỏi cửa Hành Sơn.

      Đường xa xôi nhiều lần vượt qua trăm ngàn cay đắng mới có thể trà trộm vào Hành Sơn nay lại bị tên mập phá hư, đúng là thể tưởng tượng được.

      Xuống núi, tìm dòng suối để rửa vết thương. Ta lấy thuốc trong bao quần áo bôi giúp , thấy liều mạng nhịn đau, ta cắn môi, “Thủy Bánh Chưng ngươi bị ngốc rồi sao, ngươi muốn sống nữa hay sao mà cầm chổi đánh tên tiểu mập kia, phải biết chịu đựng nghe chưa?”

      tức giận , “Lần sau ta chẳng thèm cứu ngươi.” nghiêng đầu, “Ngươi lo thoa thuốc cho bản thân trước , muốn để khuôn mặt xấu xí gả được à.”

      Ta tiếp tục bôi thuốc mặt , “ gả được ta vẫn có thể làm nha hoàn cho ngươi.”

      Thủy Bánh Chưng nhắm mắt, “Về sau ta cố gắng giữ hình dáng người lớn.”

      “Vì sao?”

      “Cái bộ dạng này hoàn toàn thể bảo vệ được ngươi.”

      Ta dừng chút, cẩn thận bôi thuốc, đâu phải bảo vệ được, chỉ là biết mà thôi. người cường đại chỉ xét ở sức mạnh thôi, quan trọng là.. Trái tim nha – Thủy Bánh Chưng, ta càng ngay càng thích ngươi, làm sao bây giờ?


      Chương 33: Nhận nhầm người Nhạn môn

      Editor: Snowflake HD

      Hai chúng ta trở về khách điếm, có lẽ người liên minh nhanh chóng tìm đến đây, vậy mà chúng ta vẫn còn ở hình dáng hài tử. Càng thể trà trộm vào Hành Sơn, nếu địa vị của tên tiểu mập kia mà cao, khẳng định người Hành Sơn tới bắt chúng ta. Nhưng biết khi nào mới có thể khôi phục nguyên hình, sau khi bàn bạc xong, ta đến tiền trang rút bạc mua quần áo mới, chuẩn bị rời khỏi thành Hành Dương.

      tại tay chân chúng ta đều rất bé, thực tế thể điều khiển xe ngựa, vì thế lúc ra khỏi khách điếm, tiện thể bán chiếc xe ngựa --- dọc đường vứt bỏ biết bao nhiêu tiền, quả là hào phóng.

      Rời khỏi thành Hành Dương, tìm khách điếm gần đó.

      Ta chui xuống gầm giường giấu kiếm, lúc bò ra đầu dính đầy bụi, phủi phủi, chạy tới soi gương, mặc dù vết thương mặt sâu, nhưng trông thấy cũng khiến ta giật mình.

      Gọi tiểu nhị bưng cơm chiều vào phòng, vừa , Thủy Bánh Chưng , “Hai chúng ta thể ngồi trong này đợi tới khi cơ thể hồi phục được, ăn no xong, ta dạy ngươi luyện kiếm.”

      Ta luyện hết nửa Lưu Tinh kiếm pháp, cảm thấy chỉ cần mười bốn chiêu này cũng được rồi, thử bàn bạc với , “ luyện được ?”

      Thủy Bánh Chưng nheo mắt nhìn, “Cặn bã, đừng lãng phí tài năng trời ban, mười chiêu cuối cực kì khó luyện, nếu là người khác dạy trăm lần chưa chắc học được, nhưng ngươi chỉ cần hai lần là có thể thông suốt mọi thứ.”

      Ta nghiêm túc nhìn , “Thông suốt mọi thứ? ngờ ngươi lại châm chọc bảo ta lười biếng nha.”

      Thủy Bánh Chưng cười thích thú, “Cặn bã ngươi tự tìm họa sao?”

      “… Ăn cơm!”

      Đưa đũa cho , mới ăn miếng, mở miệng , “Cho dù cơ thể bách độc xâm phạm nhưng cũng phải giả vờ lăn qua lăn lại nha…”

      “Chẳng lẽ…” Ta nhíu mày, gắp miếng thịt lên ăn, ta… Phì! Đại ca à, muốn hạ độc cũng đừng cho quá nhiều thuốc được , cực kì ảnh hưởng tới mùi vị thức ăn đó. Hai chúng ta đau đầu thở dài, tiếp tục ăn, vì cớ gì luôn bắt dạ dày chúng tôi bị thương, khẽ , “Trốn được ?”

      Thủy Bánh Chưng kéo ghế, phát ra tiếng động , ngoài cửa lập tức chớp lên mấy cái bóng người, lúc này mới thu ánh mắt lại, giọng, “ phải kịch độc, xem ra muốn lấy mạng chúng ta, yên lặng quan sát tình hình.”

      Lấp thức ăn đầy bụng, đoán chừng mấy người ngồi bên ngoài cũng sẵn sàng giăng lưới rồi. Uống ly trà, lau miệng sạch , giả vờ nằm úp bàn hôn mê.

      Lát sau, quả nhiên có người nhảy vào nhà, nghe tiếng bước chân khoảng chừng bốn người, ban nãy bọn ta chọn cách trốn là rất đúng đắn.

      “Đưa bọn họ .”

      Bị ném phía sau xe ngựa, ta sợ bọn họ tìm thấy Lưu Quang kiếm và kiếm phổ, Thủy Đông Lưu có , phải thiên tài ngàn năm thể học được thứ kia, có nội lực thâm hậu bảo vệ, sau khi học mà biết khống chế, bản thân bị nổ tung.

      Suy nghĩ chút cảm thấy cực kì kinh hãi nha.

      Bánh xe phát ra tiếng kêu lộc cộc, ta trợn mắt nhìn xung quanh, bên trong thùng xe tối lắm, hai cánh cửa sổ cũng đóng. Kéo tay áo Thủy Bánh Chưng, cũng nhìn ra bên ngoài, giơ ngón tay lên trung, thăm dò tứ phía, hồi sau lui người về, đưa hai ngón tay chỉ thẳng về đằng trước.

      Ta gãi đầu, người còn dễ dàng đối phó, hai người có phần thắng rồi.

      Thủy Bánh Chưng lục lọi người, sau đó nhét hai gói thuốc vào tay ta. Ta ngửi ngửi, phấn độc!

      Rải phấn độc tay, nhìn khẩu hình miệng đếm đến ba, vén rèm lên đá cú vào lưng hai tên kia. Hai người kia ngạc nhiên quay đầu, chúng ta lập tức ném phấn độc vào mặt bọn họ. Thủy Bánh Chưng ra sức đẩy, tên điều khiển xe ngựa nhanh chóng mất thăng bằng, kêu tiếng té xuống đất. Tên còn lại nắm chặt dây cương, ê a kêu gào đau đớn, tay còn lại tùy tiện đánh lung tung.

      chưởng đến trước mặt ta, khiến ta vấp chân, nghiêng sang bên cạnh. Mắt thấy ta sắp té xuống, có bàn tay chụp lấy. Thời điểm nguy cấp có đồng đội đáng tin cậy ở bên cạnh khiến người ta rất cảm động nha, đáng tiếc… Hình như ta quá nặng, Thủy Bánh Chưng bước tới bước, cùng ta ngã về phía sau.

      Ánh mắt tuyệt vọng của bày tỏ -- “Cặn bã! Ngươi quá béo!”

      “…” Lần sau ta ăn nhiều như vậy đâu, ta đó!

      &&&&&

      Thực ra người có lớp thịt dày cũng rất tốt, chẳng hạn như khi ngã xe ngựa sau đó lăn vòng rớt xuống núi… Còn có thể sống sót.

      Mặc dù chân bị gãy.

      Có lẽ cục thịt vẫn chưa đủ độ dày, cần cố gắng thêm, yên lặng nắm tay, Thủy Bánh Chưng mà biết nhất định đánh ta.

      “Tỉnh rồi?”

      Ta hơi trợn mắt, nhấc chân nổi, nghiêng đầu tìm Thủy Bánh Chưng, thấy đâu cả. Lại thấy đại thẩm ngồi bên cạnh lau vết thương cho ta, nước lạnh thấm vào xương cốt, cực kì đau đớn, “A…”

      Đại thẩm cười nhạt, “Đau cứ hét lên.”

      “Thẩm thẩm… vẫn còn người nữa…”

      trị thương ở phòng kế bên.”

      Ta yên tâm nằm xuống, ra ngoài gặp người tốt là chuyện đáng vui mừng a. Cứ cho là bị người ta đuổi giết, cũng may sức khỏe vận may ta đều tốt, liên tiếp gặp dữ hóa lành, là hên. Đại thẩm bôi thuốc xong, thấy bà định ra ngoài, ta mới chợt nhớ, “Thẩm thẩm, chỗ này là chỗ nào?”

      Đại thẩm xoay người, trong đôi mắt chứa ý cười, chậm rãi , “Nhạn môn”. Cuối cùng lại , “Nếu ngươi dám tùy tiện gây rối, ta lập tức bóp nát cổ ngươi.”

      “…”

      Xin chào quý nhân, tạm biệt quý nhân.

      Nghe thấy phòng kế bên có người ra vào, nhưng nghe được giọng của Thủy Bánh Chưng.

      Buổi tối đại thẩm quay lại thay thuốc cho ta, chân vẫn chưa cử động được, vẫn cố định bằng tấm ván gỗ. Bôi thuốc xong, ôm ta ra ngoài. Vừa nhìn thấy phong cảnh bên ngoài, sau đó thấy Thủy Bánh Chưng ra khỏi phòng, sống chết chịu để người ta ôm, cánh tay uốn éo đồng ý.

      “Thủy Bánh Chưng.”

      bỗng ngẩng đầu nhìn, mắt sáng lên, “Cặn bã.”

      Đại thẩm nhìn , , “ theo ta.”

      từ sân trong ra ngoài, lâu lâu nhìn thấy vài người, bọn họ đều rất lễ phép với đại thẩm.

      Đến trước căn phòng, khuôn mặt đại thẩm tỏ vẻ cung kính, “Môn chủ, đưa bọn họ tới.”

      “Vào .”

      Giọng trầm thấp đầy khí lực có chút lạnh lùng, đẩy cửa vào, ngang qua màn che, thấy chiếc giường lớn, có cái chăn, đệm lót lại cực kì cao, hình như dùng để ngủ, có thể coi là ghế dựa. Lúc này có người ngồi đằng kia, nam tử trung niên, vị này chắc là môn chủ Nhạn môn Yến Liên Thiên rồi.

      Tỳ nữ di chuyển ghế dựa hướng về phía này, đại thẩm cẩn thận buông ta ra, nhưng vết thương đùi rất đau, nhịn được nhíu mày, Thủy Bánh Chưng liền qua đỡ ta.

      Yến Liên Thiên , “Hai người các ngươi biết tung tích môn chủ Phi Vũ môn?”

      Ta nháy mắt mấy cái, “ biết.”

      Khuôn mặt Yến Liên Thiên vô cùng nghiêm nghị, cười lạnh, “ biết? Hay chịu nhận?”

      Thủy Bánh Chưng lên tiếng, “ biết.”

      “Hai tên tiểu quỷ các ngươi lớn gan lớn mật, biết sợ là gì, quả nhiên là người của ma giáo và Phi Vũ môn.”

      Yến Liên Thiên vung cánh tay phải, nhìn thứ kia hết sức quen mắt, ta giơ tay nhận lấy, là hai khối ngọc bội kia.

      “Ngọc bội liên hoa chính là tín vật của Phi Vũ môn, ngọc bội hoa mai là tín vật của ma giáo. Người trong giang hồ ai cũng biết, giáo chủ ma giáo là người của đệ tử Hoa Sơn Hoa Lê, biết vì sao Hoa Lê lại trở thành môn chủ Phi Vũ môn, còn nhận Mộ Ban và Thanh phu nhân làm nghĩa phụ nghĩa mẫu, mà nàng còn được ăn nhân sâm tinh ngàn năm. Hành tung hai người đều quỷ dị, thuộc hạ của ta phát người các ngươi mang theo tín vật của bọn họ, còn dám biết?”

      Nhạn môn tài giỏi tin tức gì cũng biết, vậy còn tìm chúng ta để tra hỏi nội tình.

      Ta lau mồ hôi, “Được rồi, chúng tôi nhận, nhưng biết bọn họ đâu rồi. là đệ đệ của Thủy Đông Lưu, ta là muội muội Hoa Lê, hai người bọn họ dám dẫn chúng tôi du sơn ngoạn thủy khắp thiên hạ, chỉ ngờ vừa mới tỉnh ngủ, lại tìm thấy bọn họ đâu nữa.”

      Yến Liên Thiên vẫn nghi ngờ, ta giận dữ , “ bằng cứ thế này , ngươi nhốt chúng tôi ở đây, sau đó loan tin đệ đệ với muội muội của bọn họ bị bắt, dĩ nhiên đích thân bọn họ tìm tới đòi người rồi. Ưm!”

      Mở mắt mà chờ , đợi đến chết cũng chẳng có vị ca ca hay tỷ tỷ nào xuất , hắc hắc.

      Thủy Bánh Chưng vứt bỏ bộ dáng hung hăng kiêu ngạo, vẻ mặt hồn nhiên, “ sai, người bọn họ có tiền, nhớ tới chúng tôi. Chúng tôi ngoan ngoãn ngồi ở đây chờ.”

      Ách, Thủy Bánh Chưng kỹ thuật diễn xuất của ngươi rất giỏi nha! Rất muốn xoa mặt .

      biết đại thẩm kia lấy đâu ra bức chân dung, nhìn hồi rồi nhéo mặt ta, lại quay sang nhéo mặt Thủy Bánh Chưng, lúc này vừa cười , “Giống Thủy Đông Lưu và Hoa Lê đến bảy tám phần, lại mang theo tín vật bên người, thể giả được.”

      Yến Liên Thiên nhíu mày suy nghĩ chốc lát, lúc sau mới phất tay, “Trông coi bọn họ tốt, lập tức tung tin đồn ra ngoài giang hồ, còn phải bố trí các cạm bẫy trong núi.”

      Ta thở dài, thân thể tiểu hài tử còn an toàn gấp mấy lần so với người lớn. Ta nghiêng đầu, “ biết thúc thúc tìm tỷ tỷ của ta làm gì?”

      Yến Liên Thiên lườm ta cái, thò người ra, cười lạnh, “Ăn thịt tỷ tỷ ngươi, uống máu tỷ tỷ ngươi, lấy lại hết công dụng của nhân sâm ngàn năm.”

      Ta sớm đoán ra lời này, nên có gì phải sợ, Thủy Bánh Chưng thầm cấu ta cái, lúc này mới nhớ. Ta lập tức giơ tay ôm mặt gào khóc… là… Biểu được tự nhiên.

      Thủy Bánh Chưng hết sức quan tâm ta, vỗ lưng an ủi, “Đừng khóc.”

      Đại thẩm hỏi, “Trang Thế Chính bên kia trả lời như thế nào?”

      Hai chúng ta đồng thời ngừng lại, Trang Thế Chính? Hóa ra cũng dính dáng tới Nhạn môn?

      Yến Liên Thiên lạnh nhạt đáp, “Phi Vũ môn chịu hợp tác với , nên tìm đến Nhạn môn chúng ta, buồn cười. Ngươi với , chúng ta muốn trả giá cao gấp đôi, mới đồng ý giúp .”

      “Vâng ạ.”

      Ta khóc thút thít, sợ chết nghiêng đầu nhìn , trong nháy mắt – bởi vì Thủy Đông Lưu từng bộ dáng hài tử ngây thơ khiến người ta vô tình đề phòng, lúc kẻ địch chú ý ta cũng muốn thử lần, “Thúc thúc, Trang Thế Chính có phải là người tiếng tăm lừng lẫy, vị quân tử cao quý chưởng môn phái Hành Sơn?”

      Yến Liên Thiên cười nhạo, “Quân tử? Chẳng qua chỉ là kẻ cướp ra dáng đạo sĩ thôi.”

      Thủy Bánh Chưng lắc đầu tiếp, “Nhưng mà lúc ta chơi đùa với cặn bã ở ngoài, nghe là quân tử, người tốt nha, được minh chủ coi trọng, đồng đạo tôn kính, đệ tử quý mến. Hơn nữa đại hội võ lâm lần này tổ chức ở Hành Sơn, nhất định rất tốt đẹp.”

      Yến Liên Thiên cười to, “Các ngươi có biết vì sao đại hội võ lâm lại chuyển đến Hành Sơn ? Vốn là tổ chức ở Hoa Sơn, nhưng nhờ tên phản đồ Hoa Lê, chưởng môn Hoa Sơn liền đề nghị mọi người thay đổi đến Hành Sơn. Nếu sửa lại địa điểm, chỉ sợ võ lâm sớm xảy ra đại loạn. Nhưng mà… Trang Thế Chính đúng là lão hồ li, dám gây chính địa bàn của mình.”

      Hình như suy nghĩ gì đó….

      Bàn tay Thủy Bánh Chưng đặt vai ta, ta nghiêng đầu nhìn , có vẻ, Thủy Bánh Chưng … hiểu hết rồi…
      Trâu thích bài này.

    2. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 34: Cùng nhau xông vào Long Đàm và Hang Hổ (1)

      Editor: Snowflake HD

      Hai người chúng ta mỗi người bị nhốt vào phòng, chưa chắc có thể gặp lại, nghĩ tới ánh mắt ban nãy của Thủy Bánh Chưng, rốt cuộc là hiểu được cái gì trong lời của Yến Liên Thiên, ta gấp đến mức chết tới nơi rồi.

      Nằm giường nghĩ muốn nát tim nát phổi, bởi vì vết thương người chưa lành nên dám lăn qua lăn lại. Bên ngoài trời bắt đầu mưa, từng giọt tí tách tí tách, càng nghe càng thấy mệt mỏi, cảm giác như bị vây khốn, hình như vải quấn chặt ta, xẹt… từ từ, ta trợn mắt, vừa cúi đầu liền thấy, “Hí ~” Quần áo rách ra…

      Bên ngoài có tiếng gõ cửa, “ nương?”

      Ta vội vàng nhéo cái mũi, “Hắt xì.”

      Bên ngoài lập tức im lặng… Ta thở dài, vậy mà có dấu hiệu biến trở lại bình thường. Vải rơi xuống đất, ta kéo chăn ra, tìm kéo cẩn thận cắt bỏ phần thừa để may y phục, mặc thứ đó đứng trước gương, người hành tinh a…

      Chân run rẩy, đau nữa rồi. Vết thương mặt hoàn toàn biến mất, mặt mày hốc hác gì đó cũng tan thành mây khói, thân thể hồi phục rồi có thể liều mạng với Thủy Bánh Chưng.

      Cuối cùng ta cũng có cơ hội cứu Thủy Bánh Chưng ở trong dầu sôi lửa bỏng, ta cực kì đắc ý. Nghiêng tai nghe ngóng động tĩnh khắp nơi, đến gần cửa sổ, mũi chân vừa động, nhảy ra bên ngoài, tìm phòng của .

      Bày trí trong phòng giống phòng ta, nghĩ rằng có thể lập tức nhìn thấy tiểu quỷ. Cẩn thận mò mẫn giường, thấy có bóng người tấm bình phong, ta vội vàng nín thở bất động. Đứng im rất lâu, bóng dáng kia lại di chuyển. Ta tiếp tục sờ soạng phía trước, chuẩn bị sẵn con dao để đánh , thình lình nhảy ra, giơ cánh tay lên, bàn tay đánh được nửa đường liền dừng lại, kéo khóe miệng.

      Thủy Bánh Chưng ngẩng đầu nhìn, mừng rỡ, “Cặn bã.”

      “Suỵt.” Ta cúi đầu, nâng mặt lên hôn cái. Ầm ~ hình như có điểm hợp lý, chớp mắt, “Thủy Bánh Chưng hóa ra ngươi cũng có cơ bụng sáu múi nha.”

      “…” Thủy Bánh Chưng mảnh vải che thân lập tức xoay người, vẻ mặt xấu hổ, “Cặn bã, nam nữ thụ thụ bất thân… Dù gì ta với ngươi đều là nam!”

      Ta liếm mặt bịt mũi, nhìn cái lưng rắn chắc của , trừ việc quá trắng, còn lại đều mang khí chất đàn ông, mắt vẫn chưa ngắm , tiếc nuối xoay người, “Ta lấy chăn.”

      Chỉnh sửa chăn trong tay, tạo thành bộ đồ đơn giản. Sau đó cất bao kim chỉ vào bên hông, ở lâu với , tay nghề khâu vá của ta nhất định tiến bộ, mai này rút khỏi giang hồ biết đâu còn có thể mở tiệm may quần áo.

      Hai người chúng ta nhìn quần áo của đối phương, còn lời nào để . Im lặng nhảy ra ngoài cửa sổ, xây cửa sổ cao như vậy, chắc chuyên dùng để nhốt trẻ em, nghe tiếng di chuyển ghế cái liền biết ngay là muốn chạy trốn, cho nên cần thiết phái người canh chừng.

      Đáng tiếc bọn họ gặp phải hai người chúng ta.

      Dọc đường chúng ta gì cả, chú tâm tìm lối ra.

      Địa hình Nhạn Môn hề phức tạp, từ trong sơn cốc, nhìn thẳng về phía ngọn núi cao vút kia là có thể thấy đường ra rồi.

      Thủy Bánh Chưng bên cạnh bỗng lên tiếng, “Cặn bã, Nhạn Môn nổi tiếng là nơi dễ thủ khó công, có lời đồn như vậy bởi vì họ bố trí rất nhiều bẫy.”

      Ta quan sát xung quanh, “Qủa có rất nhiều bẫy, từ nãy đến giờ chúng ta qua hơn 12 cái rồi.” Ta nhe răng, “Khi đó ngũ thúc muốn nhận ta làm đồ đệ, hễ rảnh rỗi tí lại lải nhải bên tai ta. là huyễn thuật sư nổi tiếng nhất thiên hạ, cũng nghiên cứu các trận huyễn thuật. Có nhiều chỗ giống lắm, nhưng chung cũng có điểm giống trận của ngũ thúc, mấy chỗ khác biệt chắc bị người ta động tay động chân.”

      Thủy Bánh Chưng nhìn trời lắc đầu, “Rốt cuộc ngươi có bao nhiêu tài năng vẫn chưa được phát .”

      “Nhưng mà ta đâu cố tình né bẫy đâu! Thiệt đó!” Liếc mắt cái cảm thấy lại sai rồi, ta nên biến mình thành đồ ngốc.

      “… Cặn bã, Yến Liên Thiên mà biết gào khóc đó.”

      Vào chỗ rừng rậm, nhìn thấy núi nữa. Đứng trước ngã rẽ, ta sờ cằm, “Hay là hướng kia…” Ta nghiêng đầu nhìn , “Thủy Bánh Chưng, hướng nào?”

      Thủy Bánh Chưng suy nghĩ hồi, chỉ tay hướng bên trái. Ta gật đầu, “Vậy bên phải.”

      “Cặn bã.” Thủy Bánh Chưng cười sâu xa, cực kì thâm hiểm, lại quỷ dị, “Ta muốn vo ngươi thành thịt viên vứt cho thỏ ăn.”

      “…”

      ngược đường với kẻ mù đường, tốt hơn là tự đoán mò. Bước về phía trước mấy chục bước, cuối cùng cũng ra khỏi khu rừng rậm. Đứng ở chỗ cao nhìn xuống, có thể trông thấy Nhạn Môn. Ta thở dài hơi, lần này gặp nguy hiểm gì chỉ biết thêm nhiều chuyện đáng kinh sợ.

      “Cặn bã, từ chỗ này về thế nào?”

      “Quay lại thành Hành Dương hả?”

      .” Thủy Bánh Chưng trầm giọng, “Nếu tới bị lộ hành tung.”

      Ta ngạc nhiên, “Tại sao?”

      “Ngươi quên rằng Yến Liên Thiên Trang Thế Chính tìm để bàn bạc đại ?” Thủy Đông Lưu lập tức biến thành người đa mưu túc trí, “Ngươi có biết lý do mà bọn người thái sư phụ của ngươi dời đại hội võ lâm đến Hành Sơn ? Yến Liên Thiên còn Trang Thế Chính muốn để đại hội võ lâm tổ chức ở Hành Sơn?”

      Ta cảm thấy hoang mang, người thông minh lanh lợi như ta lại nghĩ ra điểm này.

      “Chúng ta vẫn tưởng Trang Thế Chính mưu chuyện gì đó, cho nên mới lẻn vào Hành Sơn, nhưng chỗ đó cực kì bình thường, hoàn toàn chút điều mờ ám. Vậy có thể đoán rằng phần lớn người trong Hành Sơn biết việc Trang Thế Chính làm, cách khác, Trang Thế Chính hề muốn thực kế hoạch đó ở khu vực của . Tóm lại, thực mưu ở bên ngoài."

      Nhíu mày suy nghĩ, ta vô tình đến sát bên cạnh , “Ý của ngươi là… kế hoạch của Trang Thế Chính, ngay cả đệ tử Hành Sơn cũng biết, nhưng nếu bọn họ biết được, lập tức phản đối?”

      “Ừ.” Sắc mặt Thủy Bánh Chưng càng trở nên nghiêm túc, “Phải là loại chuyện như thế nào mới khiến cho cả người trong môn phái mình phản đối? Trước tiên thuê sát thủ, nhưng bị thất bại, tại lại nhờ cao thủ dùng độc và bố trí bẫy nổi tiếng giang hồ, Nhạn Môn?”

      Ta kinh hãi, “Trang Thế Chính muốn giết tất cả võ lâm đồng môn!” Ta lau mồ hôi, “Khó trách nóng lòng muốn bịt miệng ta như vậy, thậm chí còn sai người đuổi giết ta. E rằng bọn người thái sư phụ cũng biết được điều gì đó, cho nên mới đề nghị tổ chức đại hội võ lâm ở Hành Sơn, phá hoại phân nửa kế hoạch của . càng ngờ, ta lại trở thành môn chủ Phi Vũ môn, tiếp tục gây khó khăn cho .”

      Cuối cùng Thủy Bánh Chưng đưa ánh mắt khen thưởng nhìn ta, vỗ đầu ta bảo, “Cặn bã, trước kia ta thường nghe cha mẹ ta chung với lâu ngày mới trở thành cao thủ, chỉ số thông minh tăng ít, là do ảnh hưởng ánh hào quang của . Lúc đầu ta tin, nhưng bây giờ ta tin rồi.”

      “Xí!” Rẽ vào con đường dốc để xuống núi, trời vẫn mưa tí tách, con đường ngày càng trơn trượt. Ta nắm cánh tay hỏi, “Phải làm gì bây giờ? Chúng ta đâu có bằng chứng vạch trần bộ mặt của Trang Thế Chính, chẳng lẽ lại trơ mắt nhìn làm điều xấu?”

      “Tính toán kĩ càng trước , sau đó tới chỗ liên minh võ lâm.”

      Có Thủy Bánh Chưng bên cạnh, ta rất yên tâm. dùng cánh tay mình che đầu cho ta, tuy bàn tay thể sánh bằng cái dù lớn, nhưng có thể ngăn nước mưa hơn cả dù nha.

      tìm khách điếm cũ, chưa kịp bò vào cửa sổ, chớp mắt cái bốn phía phát ra tiếng động, vội vàng quay lại nhìn, thấy đám người mặc đồ đen, ta cười gượng, “Ta về rồi.”

      Mọi người nhảy vào trong nhà, đồng thời quỳ xuống, dáng vẻ lo sợ, “Thuộc hạ có tội, thể bảo vệ tốt cho môn chủ.”

      Ta lắc tay, “Có tội gì đâu, ta bây giờ khỏe lắm.”

      Ta chớp mắt nhìn bọn họ, sau đó cúi đầu nhìn lại mình, à… Quần áo là vật dụng ngoài thân cần để ý đâu, còn bùn đất bám đầy người, đầu tóc ẩm ướt… Được rồi, trông có vẻ cực kì thảm hại. chuyện lúc rồi bảo bọn họ ra ngoài, ta tới chỗ bao quần áo lấy bộ đồ mới.

      Lúc Thủy Đông Lưu thay quần áo, ta đến gầm giường lấy kiếm cùng kiếm phổ, sau đó nhanh chóng rời khỏi khách điếm. Ra đến vùng ngoại thành, hỏi thăm tin tức từ môn nhân, được biết võ lâm đồng minh tới Loạn Thạch Sơn, đắn đo suy nghĩ, ta liền triệu tập người trong phái, “Phải chặn tất cả bọn họ lại.”

      Môn nhân hỏi, “Tại sao môn chủ quang minh chính đại tham dự đại hội võ lâm… Như vậy đâu cần thiết phải lẩn trốn theo dõi, cùng với bọn họ dễ dàng biết được hành tung rồi.”

      Ta che ngực, “Đừng dọa ta, phải Phi Vũ môn được xưng là ma đầu sao, danh tiếng cũng khác gì người ma giáo, nếu ta là muốn tìm đường chết nha.”

      Nghe vậy bọn họ nín cười, “Nếu môn chủ lời này vào ba mươi năm trước đúng thực là vậy, nhưng từ khi Phi Vũ môn tách ra làm hai phái, Phi môn muốn tránh kẻ thù truy giết, nên làm nghề mua bán mạng người nữa, danh tiếng trong giang hồ dần dần tốt hơn, đại hội võ lâm năm nay cũng nhận được thiệp mời, nhưng bà bà muốn . Nếu như môn chủ muốn, người có thể .”

      Hình như Thủy Đông Lưu mưu tính gì đó gật đầu, “Trà trộm vào trong đó, bọn họ thể làm gì ngươi, vậy cũng tốt, có thể quan sát nhất cử nhất động của Trang Thế Chính. Nhưng mà, Hoa Sơn…”

      Ta hiểu Thủy Bánh Chưng lo lắng cái gì, nếu vậy, ta nhất định phải dùng thân phận khác đối mặt với nhóm người sư phụ. khi ta , ngày sau thể quay về Hoa Sơn nữa. quá tàn nhẫn. Trước đây ta vẫn nghĩ làm sáng tỏ mọi chuyện xong ta có thể trở về Hoa Sơn. Nhưng hôm nay…
      Vì đại cuộc, thể về về vậy.



      Chương 34: Cùng nhau xông vào Long Đàm và Hang Hổ (2)

      Editor: Snowflake HD

      Nhạn Môn cũng đuổi theo nữa, hoặc có thể , do lần trước ta đột nhiên mất tích, nên Phi Vũ môn phái thêm sát thủ đến, trong vòng nửa dặm toàn là người của ta, muốn bắt cóc ta, phải là chuyện dễ dàng đâu. Vả lại, môn đồ biết ai là người tập kích, đặc biệt gửi thư cảnh cáo, còn dám hỗn láo, giết.

      Địa bàn của Nhạn Môn dễ dàng xông vào, nhưng Phi Vũ môn mạnh mẽ tấn công, kẻ địch tổn thương 800 bản thân mình cũng phải mất 1000 những chuyện bất lợi thế này dĩ nhiên chúng ta làm, Yến Liên Thiên càng dám manh động.

      Vội vàng chạy vào trấn, có lẽ ngày mai là chạm mặt liên minh rồi. Dừng chân ở khách điếm nghỉ ngơi, bóng đêm bủa vây bên ngoài khiến cho hai hàng đèn đầu của các cửa hàng phố thêm rực rỡ, cảm thấy có chút nóng, tiếng côn trùng kêu hoài ngừng.

      Thủy Đông Lưu tắm xong trở về phòng, ta quay đầu nhìn , “Ta có thể tham dự đại hội võ lâm, nhưng ngươi được.”

      “Ừ, ngày mai ta về kinh thành. Ra ngoài lâu rồi, trong giáo còn nhiều chuyện phải xử lý.”

      vậy chẳng khác nào mỗi người ngả… Bỗng nhiên cảm thấy mất mác, hóa ra ở bên cạnh ta lâu như vậy, ta nên cảm ơn giúp ta vượt qua thời gian khó khăn, ta lấy ngọc bội hoa mai trả lại , “Nè, ngươi cũng nên trả ngọc bội liên hoa cho ta .”

      giơ cánh tay lâu, rồi mới đưa vật kia.

      Sắp xếp đồ đạc xong, hai bên nhìn nhau nhưng gì. Buổi tối nằm ngủ, vẫn như cũ nằm đất, ta ngủ giường. Lăn qua lăn lại muốn gì đó, nhưng cuối cùng vẫn lên tiếng.

      Hôm sau, chúng ta cùng nhau ăn cơm sáng, phải rồi. Ta cố gắng ăn từ tốn, môn nhân vào báo qua giờ thìn, ta mới đặt đũa xuống, chậm rãi uống ngụm trà, nhìn , “Thủy Bánh Chưng… bảo trọng.”

      gật đầu, “Ngươi cũng giữ gìn sức khỏe.”

      Lên xe ngựa, ta quay đầu lại nhìn, thầm nghĩ, Thủy Bánh Chưng lạc đường chứ. Ừm, có môn nhân dẫn đường, chắc lạc được đâu. Trong lòng ổn định, thấp giọng, “ Loạn Thạch Sơn.”

      &&&&&

      Rất nhanh đến Loạn Thạch Sơn, đệ tử trong Ác Nhân Cốc cũng vừa mang thiệp tới. Đến chỗ khách điếm ghi trong thiếp mời, người liên minh cũng mới vào trong, ngồi ở đại sảnh dùng cơm. Ta vừa bước chân lên thềm chuẩn bị vô, lập tức có đôi mắt nhìn ta chằm chằm, hai cặp mắt nhìn… rốt cuộc bị ánh mắt mọi người bao vây rồi.

      lúc sau có người đứng lên, cực kì bất ngờ, bộ dáng tức giận, “Lê Tử ngươi đến đây làm cái gì!”

      Đó phải là cái tên Hành Sơn cao sư huynh ngày trước muốn giết ta ở Hoa Sơn sao, lạnh lùng , “Ả nữ này, ngươi ngông cuồng, dám xuất ở đây!”

      Môn nhân lập tức rút kiếm phòng bị, ta khoanh tay đứng, “Viên Minh Chủ có ở đây ?”

      Viên Thường, ngồi chức Minh Chủ bảy năm, bốn mươi hai tuổi, xử lý công việc hết sức thận trọng, tính tình hào phóng, được mọi người trong võ lâm kính nể. Ta cũng phải chứng minh mình là người tầm thường, đưa mắt nhìn vào bên trong, muốn gặp người nọ. người trong góc đứng lên, ta kéo khóe miệng, làm ta phí công giả vờ đứng tiêu soái như hùng nãy giờ a.

      Viên minh chủ đứng dậy, thân hình hơi cao chút, trông có vẻ rắn chắc, giọng bình thản vang dội, “Vị nương này chắc hẳn là Hoa Lê, xin hỏi tìm tại hạ có chuyện gì?”

      Môn nhân qua đưa thiệp mời cho , Viên minh chủ vừa thấy, bỗng nhiên giật mình, “ là môn chủ Phi môn?”

      xong, cả căn phòng bắt đầu xì xào ầm ĩ.

      “Phi môn bặt vô tín nhiều năm, vẫn chưa có người nhận chức tân môn chủ, tại sao bây giờ lại đột ngột xuất .”

      “Hoa Lê kia phải là gian tế của ma giáo hay sao?”

      Ta lạnh nhạt nhìn căn phòng đầy ắp người, quả , nếu ta là người ngoài cuộc, nhất định cũng thắc mắc vì sao ‘Gian tế ma giáo’ bỗng nhiên trở thành lão đại của tổ chức sát thủ, chậm rãi , “ phải môn chủ Phi môn, mà là môn chủ của Phi Vũ môn.”

      Kết quả, người trẻ tuổi có phản ứng gì, nhưng những người lớn tuổi ở lâu trong giang hồ cực kì kinh ngạc, “Phi Vũ môn… Phi Vũ môn hợp lại làm rồi hả?”

      Môn nhân ở bên cạnh đáp, “Môn chủ hợp nhất Phi Vũ môn, sắp tới tham dự đại hội võ lâm, mong Viên minh chủ bố trí nơi ở.”

      Mọi người vẫn còn rất kinh ngạc.

      Bà bà chọn toàn cao thủ theo bảo vệ ta, vị đại thúc đứng đầu vừa mở miệng chính là gương mặt quen thuộc giang hồ, lời của cùng với các tín vật càng có ích cho việc chứng minh thân phận ta.

      Viên minh chủ hình như tin tưởng ta lắm, định mở miệng , nghe tiếng ho dữ dội phát ra từ Trang Thế Chính, bộ dạng của có vẻ chưa khỏi bệnh, “Minh chủ thể tin lời xằng bậy của nữ này, cho dù nàng là môn chủ Phi Vũ môn, nhưng thiệp mời kia chỉ mời mỗi Phi môn, phải cái tổ chức giết người chớp mắt Vũ môn.

      Ta hơi nghiêng mặt, “Trang chưởng môn sai, đúng là như vậy. Xem ra ta thực có tư cách tham gia đại hội này rồi.”

      Trang Thế Chính nhìn ta nghi ngờ, mọi người cũng cảm thấy hơi hoang mang nha. Ta thở dài, “Ban đầu— định bảo Nhị thúc coi sóc Vũ môn cho tốt, đừng làm việc chống lại võ lâm đồng môn nữa, phải học tập theo Phi môn. Nhưng mà bây giờ, ta lại bị chính đạo xua đuổi, vậy đành phải ra lệnh cho Phi môn theo con đường của Vũ môn, hợp nhất Phi Vũ môn xong, đào tạo năm sáu ngàn người trở thành đệ nhất sát thủ.”

      “…”

      Ta ngẩng đầu lên trời, thèm liếc ánh mắt ý bảo ‘Chà chà chà! Sao ngươi có thể vô lại như vậy chứ!’ của bọn họ. Ta liền quyết tâm đấu mắt với Trang Thế Chính, muốn hãm hại ta trước mặt sư môn ta sao, đừng hòng.

      Viên minh chủ là người hiểu chuyện, vì toàn bộ võ lâm, mặc kệ giữa Hoa Sơn và Hành Sơn xảy ra chuyện gì, “A Thanh, mau chóng dọn dẹp chỗ cho môn chủ Phi Vũ môn.”

      Người tên A Thanh vội vàng tìm tiểu nhị, thuê thêm gian phòng trống.

      Lúc ta nhận phòng, chắc là ý trời muốn ta lướt ngang qua nhóm người sư phụ. Ta cố gắng nhìn về phía bọn họ, chẳng qua là sắc mặt sư phụ tốt lắm, vết thương vẫn chưa lành hay sao… Chịu đựng, được dừng lại. Loáng thoáng nhìn thấy ánh mắt sáng quắc của sư huynh sư tỷ, có phần tức giận.

      Vào trong nhà, ngồi đợi bọn họ ăn cơm xong, sau đó ta chạy tới làm thằn lằn --- bò lên nóc nhà Trang Thế Chính nghe lén. Còn chưa kịp rửa mặt sạch , liền nghe thấy tiếng động bên ngoài, “Môn chủ, đệ tử Hoa Sơn cầu kiến.”

      Ta dừng chút, chắc như đinh đóng cột, “ gặp.”

      Bên ngoài muốn xông vào, rồi nghe thấy tiếng rút kiếm, ta lập tức mở cửa, nhìn mấy vị sư huynh sư tỷ, “Để bọn họ .”

      Chúng ta đứng ở chỗ này, bọn họ lại đứng hướng ngược lại, im lặng hồi lâu, sư tỷ mới mở miệng hỏi, “Lê Tử… cho cùng muội mà gian tế của ma giáo, hay là người của Phi Vũ môn, hay là… cái gì cũng phải, tất cả chỉ là giả, muội có nỗi khổ riêng?”

      hổ danh là sư tỷ chung chăn, chung phòng mười năm. Ta nhịn đau hất cằm, nhíu mày, “Ngươi đoán mò sao.”

      Lông mày sư huynh cau lại, nắm chặt quả đấm, mới vừa bước lên bước tới gần ta, môn nhân chặn lại. Sư huynh bực bội lườm họ, “Lê Tử, lúc đầu bọn họ muội là người của ma giáo, sư huynh tin, nhưng về sau, thấy muội ở chung với Thủy Đông Lưu, lại dám đả thương sư phụ, bây giờ còn là môn chủ, rốt cuộc cái nào mới là ?”

      Ta nhìn sư huynh, nhép miệng, thể qua lại với người Hoa Sơn, giọng lạnh nhạt, “Ngươi đoán sao.”

      “.. Lê Tử!”

      Ta lui về sau, môn nhân thấy vậy đóng cửa lại. Ta đứng yên chỗ rất lâu, sau đó về phía trước, đến bên cạnh bàn, dựa vào, cơ thể còn sức lực nữa.

      Nếu như… nếu như lúc này có mặt ở đây, ta có thể ôm khóc trận.

      Ta nghĩ sư phụ hiểu nỗi khổ tâm của ta, chứ ngày hôm đó ở khách điếm người cho ta biết Trang Thế Chính gài bẫy ta, tránh cho ta chui đầu vào lưới. Nhưng nhìn ánh mắt oán hận của sư huynh sư tỷ, ta cảm thấy rất buồn.

      Tủi thân.

      Đúng vậy, là ấm ức tủi thân. Tuy rằng đến bước đường này là do ta chọn, nhưng ai biết, trong lòng ta cực kì khó chịu buồn bực.

      Ta cắn cắn môi, cảm thấy hốc mắt mình ẩm ướt.

      “Nếu… ngươi tốt rồi… Có thể mượn bờ vai dùng lát.” Hít cái mũi, trong lòng ngột ngạt, giận dữ đứng dậy, “ uống rượu!”

      “Cặn bã, mỗi lần vui lại muốn uống rượu, ngươi phải nương đâu.”

      Ta ngây người nhìn phía sau tấm bình phong sau đó chạy tới, Thủy Bánh Chưng ngồi trước cửa sổ, ánh sáng ít ỏi, nhìn mặt . Nhưng giọng kia xác thực là , ngồi lệch sang bên, đôi môi xinh đẹp nở nụ cười kiêu ngạo, phải là ai, “Thủy, Thủy Bánh Chưng? phải ngươi nên về phân đà rồi sao?”

      hơi nghiêng đầu, nhìn ra bên ngoài, “Đường xá xa xôi, ta sợ lạc đường, cho nên quyết định trở lại bắt ngươi dẫn đường.”

      Ta nhịn được cười tươi, hai tay chống hông hất cằm, “Ngươi trả ta bao nhiêu bạc?”

      Thủy Đống Lưu nhếch miệng, giơ tay ném vật cho ta. Ta vội vàng chụp lấy, ra là ngọc bội hoa mai, đại gia hào phóng quá nha đưa toàn bộ tài sản cho ta rồi!

      “Đủ chưa?”

      Khuôn mặt ta nghiêm túc gật đầu, “Đủ rồi”. Lập tức chạy đến trước mặt , đưa ngọc bội liên hoa cho , “Đây là tiền công ngươi giúp ta luyện kiếm. Nhưng mà… bây giờ ngươi muốn ở lại đây như thế nào, bị phát nha.”

      Thủy Bánh Chưng suy nghĩ chốc lát, “Có môn phái nào trong liên minh giỏi dịch dung thuật ?”

      có.”

      Thủy Bánh Chưng cười cười, “ có người thạo nghề được rồi, bên cạnh ngươi lúc nào cũng có người bảo vệ, ta dịch dung thành bọn họ.” Cuối cùng hỏi, “Cặn bã, ngươi thích bộ dáng như thế nào?”

      Ta nháy mắt nhìn , ta định bộ dạng của Thủy Bánh Chưng là đẹp nhất rồi… Trong lòng hoảng sợ, vội vàng ôm miệng, gấp gáp , “ cần đâu ngươi thế này là được rồi.”

      “…”

      “Oa.. Đừng gõ đầu ta, phản đối bạo lực!”
      Trâu thích bài này.

    3. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 35: Ta thích ngươi(1)

      Edit:ღDuღ

      Mấy ngày nay có mưa , vào đêm sau ngừng, lại oi bức muốn chết, mấy con kiến có cánh cứ bay nhào, dù vậy mưa hạ vẫn rất to. chút mưa này, lại khiến chúng ta nghỉ lại trong khách điếm.

      Buổi sáng hôm sau, tiếng mưa rơi tí tách, bầu trời bên ngoài vẫn còn đen, nhưng tiểu nhị báo canh giờ, giờ Thìn. Đứng lên, thấy Thủy Đông Lưu ngồi đệm, chăn rớt dưới đất, kêu tiếng, vừa quay đầu lại nhìn, ta lập tức giật mình. Khuôn mặt tuấn tú hoàn toàn thay đổi, góc cạnh ràng, lạnh lùng. Đưa tay xoa bóp khuôn mặt của , “Thuật dịch dung của Ma giáo lợi hại.”

      Mưa rơi mái hiên ngoài cửa sổ bỗng nhiên có gián đoạn, ta mới đưa người ra nhìn, lúc này Thủy Đông Lưu ôm chăn nhảy lên giường, xoay người thả màn xuống, che tầm mắt bên ngoài.

      “Môn chủ.”

      Ta véo , lên tiếng, “Chuyện gì?”

      “Người này ở bên ngoài lén lút, sau khi bị chúng ta bắt, muốn gặp người.”

      Ta đẩy góc màn ra, nhìn về phía kia. người nam nhân bị môn hạ của ta bắt, vẻ mặt đau khổ nhìn về phía ta, toàn bộ tóc và y phục đều bị ướt. Thủ hạ tháo miếng vải đen mặt ra, khỏi ngạc nhiên, “Ngọc Hồ Ly.”

      ngờ rằng tiểu tử này lại quay về đây.

      Lúc trước để dịch dung thành Trang Thế Chính mang theo kiếm giả , hấp dẫn chú ý của Vũ Môn. Nhưng ai ngờ Vũ Môn và Trang Thế Chính cấu kết, căn bản biết là Ngọc Hồ Ly giả trang. Về sau có nhiều việc bận, nên quên mất chuyện này.

      Ngọc Hồ Ly vô cùng bất mãn và thất bại khi ta chỉ liếc mắt cái nhận ra , xé rách miếng mặt nạ da người, “Ngươi đừng dễ dàng nhận ra ta được !”

      Ta đến phía trước vỗ vai , “Nhiều lần nên quen rồi.”

      “……” Ngọc Hồ Ly ôm thanh kiếm trong ngực, lập tức ném ra, nhào đến ôm lấy đùi ta gào thét, “Ta liều mạng chạy, nhưng người tới tìm ta. Vì thế ta lại chạy trở về, bị mưa xối thành gà lọt vào nồi canh, còn bị bọn họ hành hung, mệnh ta khổ quá mà.”

      “Ngoan.”

      An ủi chút, kêu môn nhân mua y phục, dẫn tới phòng tắm sau hậu viên. Vừa bước ra, cửa phòng phía hành lang kia cũng vừa vặn mở ra, mấy vị sư huynh ra, bộ dáng chưa tỉnh ngủ. Vừa thấy ta, vẻ mặt cứng lại. Lại nhìn thấy quần áo người Ngọc Hồ Ly được chỉnh chu, ánh mắt lập tức trở nên ý vị thâm trường. Chỉ là Thủy bánh chưng vừa dịch dung lạnh lùng cũng ra tới, ánh mắt của mọi người liền……

      Sư huynh, ta có thể làm ánh mắt hài hòa của các ngươi rớt ra sao?

      Mọi người cùng nhau ăn cơm sáng, ta được an bài ở góc phòng, Viên minh chủ cũng ngồi ở bàn cách vách. Quả nhiên là lão Khương, sợ bọn người kia bố trí ta ở vị trí góc phòng nên trong lòng bất mãn, vì thế cùng. Nhưng nếu an bài ở bên trong hoặc vị trí ánh sáng, lại dễ dàng khiến cho môn phái khác vui, dứt khoát cùng
      [​IMG]
      Trâu thích bài này.

    4. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 35: (2)

      Edit: Du

      Hôm sau, mưa ngừng. Viên minh chủ cùng với các chương môn đến Sơn Trang nghỉ mát. Vì để sớm sớm về, bởi vậy chỉ cho phép dẫn theo đệ tử.

      Sư phụ có thương tích, cho nên cùng, phái sư huynh và sư tỷ rời . Trước khi ra ngoài ta lại thấy ánh mắt thâm trường của sư phụ, hình như có lời muốn với ta, đáng tiếc quá nhiều người, sư phụ vẫn thể tới đây.

      Ta vẫn luôn cảm thấy sư phụ tin ta.

      Đại đội nhân mã về phía Sơn Trang, ít nhất cũng có hơn trăm nhiều người. Ngược lại ta lại rất hiếu kỳ rốt cuộc Trang Thế Chính muốn "Giải quyết" nhiều cao thủ như vậy bằng cách nào? Hạ độc? Đặt bẫy? Nhưng cũng thể mẻ hốt gọn. Những đệ tử còn lại ở trong khách đếm cũng phải dễ áp chế, nếu có chuyện gì đó xảy ra, Trang Thế Chính phải giải thích thế nào?

      Sơn Trang nghỉ mát cách nơi này khá xa, xe ngựa tiện, nên đều cưỡi ngựa. Ta và Thủy Bánh Chưng cưỡi cùng con, bung dù chậm.

      Buổi trưa, người dẫn đường đằng trước dừng lại, là đường phía trước thể cưỡi ngựa, phải bộ đoạn.

      là phiền toái.

      Ta liếc nhìn đất bùn mặt đất, nếu chạm vào bị bẩn. Thủy bánh chưng xuống ngựa, đưa tay tới, lúc nào ta cũng yếu ớt muốn giúp đỡ, tay vừa đụng phải, lại bị tay nắm chặt bàn tay ta, tay kéo ta xuống. Thuận thế mà rơi, ta nằm ở lưng , nhìn thấy mọi người nheo mắt liếc nhìn, mặt ta đỏ bừng. Gần như nghiến răng ghé vào lỗ tai , "Thả ta xuống."

      "Bẩn, chờ qua đoạn này là được rồi."

      Qúa khủng khiếp rồi, Thủy bánh chưng càng ngày càng quan tâm ta, ta căn bản thể kháng cự nha.

      Ung dung ở phía sau, khoảng cách kéo xa, ta nhịn được hỏi, "Thủy bánh chưng, ta phát lần này ngươi trở về thay đổi thành người khác, đối xử rất tốt với ta, làm ta vô cùng sợ hãi đó."

      Thủy bánh chưng khẽ cười tiếng, "Cặn bã, ngươi cầu ngược hả. "

      Ta nghiêm mặt, " phải."

      lát mới lên tiếng, "Ngày đó sau khi rời ... Có vài chuyện nghĩ thông suốt..."

      Nghĩ thông suốt cái gì? Sao tiếp. Ta yên lặng che dù, tiếp tục nằm sấp lưng .

      Chậm rãi đến Sơn Trang, cuối cùng Thủy bánh chưng cũng cho ta xuống. Ta ngẩng đầu nhìn bảng hiệu Sơn Trang, quả rất cũ kỹ. theo bọn vào bên trong, nhìn thấy đầu tiên chính là mảng đất trống lớn. Xuyên qua hai cái cửa, vào ở bên trong đại sảnh, cũng rộng lắm. Hơn trăm người đứng ở nơi này, hình như có chút chật chội.

      Dưới chân bỗng nhiên chấn động, kinh ngạc cúi đầu. Tay ta bị Thủy bánh chưng nắm chặt, ta nắm chặt lại, sàn nhà ầm ầm lõm xuống, mọi người trước sau đều ngã, trước mắt đen kịt.

      Chỗ chật hẹp như vậy quả thể sử dụng sức lực, trong hỗn loạn còn bị người đá cước.

      Té xuống, may mà có Thủy bánh chưng, mặc dù trong lúc rơi xuống có chút ổn, nhưng ít ra có té đến bị thương chân. thanh kêu rên đau đớn cũng ít, quanh quẩn ở nơi này, đúng là mật thất.

      Cũng biết sư huynh bọn họ như thế nào, ánh sáng quá mờ, nhìn .

      Cũng biết tại sao Thủy bánh chưng lại bước , ta cũng theo ở phía sau nhưng lên tiếng. Mơ hồ nhìn thấy có chút ánh sáng lắc lư ở phía trước, lại biết là cái gì. Đột nhiên bước chân của nhanh hơn, ta vội vàng dí theo, thiếu chút nữa bị trượt chân. Tiếng vang oanh oanh, nghe gặp cửa đá mở ra, truyền đến tiếng cười láo xược, "Chờ các ngươi chết rồi, Ngọc Hồ ly ta tới gom bảo bối của các vị."

      Ta ngẩn người, tiếng vang bên trong mật thất đột nhiên ngừng lại, Thủy bánh chưng cũng lách mình từ cửa đá qua, thiếu chút nữa bị cửa đá kẹp thành bánh bao nhân thịt rồi.

      Ngoài mật thất là gian nhà đá sáng ngời, mà người vừa mới tiến vào, chính
      [​IMG]
      Trâu thích bài này.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :