1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nhân vật phản diện thật tuyết sắc - Nhất Mai Đồng Tiễn

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 16: Lên cấp rồi phải đánh tên Bánh Chưng ngu ngốc

      Editor: Snowflake HD

      Rừng cây vẫn giống trước kia, thể tìm được lối , mỗi cái cây như sinh mệnh sống. Ta nhìn về phía Thủy Đông Lưu, “Thủy Bánh Chưng, nhất định do ngươi lạc đường mới vào được nơi này, ha ha.”

      lườm ta cái, “ khéo là ta đến đây rước tên nhị ma đầu, sau đó tìm thấy ngươi.”

      “Vậy ta chắc chắn ngươi biết ra ngoài thế nào, ha ha.”

      Thủy Đông Lưu chân thành : “Cặn bã, ngươi cười quá bỉ ổi, chắc thấy đường nhà để về luôn nhỉ.”

      “Bản nương tha tội cho ngươi, được châm chọc ta, nếu ta đánh ngươi.”

      Ta vừa xong, cười nhạo tiếng, nghiêm túc , “Ngươi cảm thấy có thể đánh được ta hay sao?”

      “A a a, ngươi kiêu ngạo quá nha.” Nghĩ đến tên tiểu quỷ toàn thân bị trọng thương, có an bài của Thủy Đông Lưu, chung vẫn tốt hơn với ta, “Rốt cuộc ra ngoài như thế nào?”

      chỉ phía , “Đơn giản, dùng khinh công bước qua ngọn cây kia, xác định được phương hướng lập tức tìm thấy lối ra.” Cuối cùng nheo mắt nhìn ta, “A, nghe đồn ngươi cũng có chút kiến thức đường nó đâu rồi ta.”

      Ta giật giật khóe miệng, ngẩng đầu nhìn ngọn cây thấy đỉnh, người có đủ khinh công bay lên chỗ đó, trong võ lâm đến mười người làm được. Vừa rồi nhìn kĩ, bây giờ phát , khỏi nhíu mày, “Tại sao lúc nào ngươi cũng mặc quần áo đúng cỡ vậy, còn quấn người như cái bánh chưng, muốn phát triển sao?”

      “Ta nên tìm ngươi mới phải…”

      “A,… phải rồi, ta có chuyện muốn với ngươi.” Ta đem đầu đuôi ngọ ngành chuyện bản đồ kể cho nghe, hưng phấn ngồi chờ tên độc vương miệng này nổi trận lôi đình, ngờ vô cùng bình tĩnh sờ đầu, sau đó, có sau đó rồi.

      ràng… phụ lòng mong đợi của bản nương.

      Có Thủy Đông Lưu chỉ đường, chúng ta nhanh chóng thoát khỏi rừng cây. Ta nhìn bia đá trước đường lâu, ba chữ to nghệch ngoạc Khoái Hoạt Lâm vẫn y hệt lúc đầu. Đưa tay sờ chút, mặt trời chiếu xuống khiến bia đá ấm áp hơn, còn lạnh lẽo nữa.

      Tiếng vó ngựa vang lên, ta nghiêng người nhìn lại, lúc này Thủy Đông Lưu nhảy lên ngựa, đưa tay đến trước mặt ta, “ thôi.”

      Dừng chốc lát, giơ tay ra, thuận thế leo lên, ngồi vững vàng phía sau . Ta cúi đầu nhìn tấm bia đá kia, vẫy tay áo, “Con đây, nghĩa phụ.”

      Nếu mang nợ bọn họ, vậy hàng năm ta qua dọn mộ lần, ngoài nhổ cỏ, đốt cho họ nén hương luôn.

      “Cặn bã, ngươi cần liều mạng vùi đầu vào lưng ta, cũng đừng ôm eo ta chặt như vậy, muốn đứt ra rồi.”

      “Hu hu hu, để yên cho ta khóc.”

      “Lại bị ngươi làm bẩn quần áo!”

      “Vốn dơ rồi, hu hu hu, ngươi có tin ta đánh ngươi hay .”

      “…”

      Chạy đến trấn tiếp theo, Thủy Đông Lưu sống chết cũng chịu nữa. mang ngọc bội cầm, mua bộ y phục mới, còn có mảnh vải trắng. Sau đó tìm khách điếm, kêu bàn đồ ăn ngon, “Bồi thường cho ngươi.”

      “Bồi thường cái gì?” Ta nghịch đôi đũa, ngẩng đầu, “Chuyện ngươi bỏ ta mà chạy mình?”

      nhíu mày, “Ừ.”

      “Cứ thẳng thắn dễ dàng thông cảm, cho dù ngươi ngươi nhớ mong mấy nương thanh lâu kia, ta cũng có thể chấp nhận mà.”

      Ít khi thấy Thủy Đông Lưu im lặng lâu như vậy, “ cho ngươi biết, ta sợ ngươi kinh ngạc, mà là bị hù chết.”

      Ta vội vàng giơ tay, “Được rồi, dừng lại, ta muốn nghe. Còn nữa, ngươi bố trí an toàn cho tiểu quỷ kia rồi chứ? Vết thương rất nghiêm trọng, ta sợ chân tay ngươi vụng về lại tìm người đáng tin cậy.”

      Thủy Đông Lưu thong thả , “Yên tâm , vết thương của sao đâu.”

      Đồ ăn lần lượt được bưng ra, ta ăn ngấu nghiến trận, so với mình tự tay nấu cơm, cầm chén chờ ăn cơm mới là hạnh phúc nhất. Xoa xoa cái bụng tròn, nhìn bên ngoài, qua ba cái trấn nữa, có thể về đến nhà rồi.
      [​IMG]
      nhoxbinaTrâu thích bài này.

    2. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 17: Gặp lại liên minh chính phái ở đây

      Editor: Snowflake HD


      Nhận thấy luôn gọi mình là cặn bã, lúc Thủy Đông Lưu vừa mới ngồi lên ngựa, ta ôm ngực đứng phía dưới, ngẩng đầu nghiêm túc , “Thủy Bánh Chưng, ngươi nghe kĩ cho ta, ta là Hoa Lê, Hoa Lê chứ phải cặn bã.”

      Vẻ mặt Thủy Đông Lưu có vẻ suy tư, hồi sau ngạc nhiên , “Cặn bã, hóa ra ngươi là gỗ mục.”

      “…”

      “Cái bàn ăn cơm nhà ta, cả giá đỡ bồn hoa đều làm bằng gỗ cây hoa lê. Cặn bã ngươi đâu vậy? Cặn bã?!”

      còn cách chuyện bình thường, bí mật hành vậy!

      Ý đồ khơi thông tư tưởng để đừng gọi ta là cặn bã thất bại, ta cực kì vui.

      Trước kia thường bị bạn bè gọi ta là cái bàn, ta lập tức chạy tới chỗ cha mẹ hỏi tại sao lại đặt tên này cho ta. Cha , Lê Tử à, đồ gỗ trong nhà quan lại quyền quý đều dùng bằng gỗ cây lê, tao nhã lại tinh xảo, khiến người ta thích. Sau này, Hoa Lê nhà ta nhất định cũng giống như gỗ cây hoa lê, rất có thành tựu, người người quý trọng.

      Nghe xong, tức giận của ta với tên này liền biến mất, tuy biết quý trọng ở chỗ nào thành tựu ở chỗ nào… Hình như đều có, nhưng nghe cũng tệ nha. Sau đó mẫu thân ngồi bên cạnh hừ tiếng, “Còn phải là gỗ mục sao.”

      Suy nghĩ chút, chẳng trách Thủy Đông Lưu lời độc ác đến mấy cũng khiến ta bận tâm, căn bản là do mẫu thân luyện tư tưởng vững vàng cho ta từ lâu rồi.

      Về sau lúc ta tức giận, cha , ban đêm nương con với cha câu. Ta hỏi cái gì, ông , “Vẫn nên sống cuộc sống bình thường là tốt nhất, yên ổn cả đời, nghĩ ngợi nhiều làm gì cho nó mệt.”

      Tuy rằng ta nghe vẫn hiểu, nhưng đại khái chắc nó cũng xấu nha…

      Nhớ lại nương luôn luôn lời chua ngoa nhưng đều có dụng ý riêng của người, ràng tâm con thỏ lại giả bộ thành lão hổ, khiến ta nhớ thương thôi. Hành Sơn chết tiệt, làm ta có nhà cũng thể trở về.

      ngang qua vùng cỏ xanh mướt, Thủy Đông Lưu dừng lại để cho ngựa ăn cỏ. Ta ngồi bờ hồ nhìn đàn cá bơi qua bơi lại, nghiêng đầu , “Ngươi dùng nội lực đánh cá lên bờ , chúng ta nướng cá ăn.”

      Thủy Đông Lưu cúi đầu nheo mắt nhìn ta, khóe miệng kéo lên cao, chữ cũng trả lời.

      Được rồi… chúng ta vừa ăn điểm tâm cách đây lâu.

      “Ngươi có biết ai đưa bản đồ cho ngươi ? cần quay về xử lý ngay à, cứ theo ta tới Hành Sơn như vậy liệu có sao ?”

      Thủy Đông Lưu chậm rãi , “Năm lần bảy lượt phái người ám sát ta nhưng thành công. Chắc chắn đích thân ra tay. giờ chưa thấy người trong giáo đến tìm ta, ta nghĩ, có lẽ do ngăn cản bọn họ. Thay vì tự mình tìm, chi bằng đợi tự dâng mình đến cửa.”

      Ta nghĩ tới mưu kinh thiên động địa kia lập tức hoảng sợ, “Thủy Bánh Chưng, dựa theo thoại bản của giang hồ… Ngươi thử xem, phái Hành Sơn với phản đồ ma giáo có quan hệ mờ ám gì ? Phản đồ ma giáo cùng Trang Thế Chính bắt tay làm chuyện xấu, bên hứa giúp đối phương lên làm giáo chủ, bên làm Minh Chủ?”

      Thủy Đông Lưu cười cười, “ có khả năng.”

      Ta trợn to mắt, chuyện này hợp tình hợp lý vậy thôi sao có khả năng chứ, “Tại sao hả?”

      “Ngươi quên ngày ấy trong ngôi miếu đổ nát, mục đích mai phục của các ngươi là gì à?”

      Ta khép mi suy nghĩ trong chốc lát, hơi hiểu ra, “Bọn họ có khả năng là đồng bọn. Nếu thực có hợp tác với nhau, làm sao Trang Thế Chính lại đem tin tức võ lâm mai phục ngươi cho phản đồ ma giáo biết, nếu , phản đồ phái sát thủ đến cứu ngươi. Để cho chính phái giải quyết ngươi là được rồi, cần gì bản thân tham dự.”

      Thủy Đông Lưu gật đầu, “Chính xác.”

      ràng hai bên có cấu kết, ta thở dài hơi nhõm. Ít nhất nhân mã hai bên xuất cùng lúc, dù sao bọn họ cũng là ngươi ở trong tối còn chúng ta ở ngoài sáng, chỉ sợ yếu địch lại mạnh, “Nhưng mà Thủy Đông Lưu, sao ngươi biết ngôi miếu nát có người mai phục, còn đường vòng đến?”

      Xét về khả năng mù đường của , căn bản thể đường xa.

      Thủy Đông Lưu nhíu mày, “Ta đường vòng, chỉ là lúc đường xảy ra chút chuyện.”

      “Chút chuyện gì chứ?”

      giật giật khóe môi, , “Ngựa ăn no rồi.”

      “..” Có cần dụ dỗ trí tò mò người khác như vậy ! thèm a!

      Còn chưa kịp vào
      [​IMG]
      nhoxbinaTrâu thích bài này.

    3. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 18: Bách độc xâm phạm

      Editor: Snowflake HD


      Ta do dự nửa ngày biết có nên lên lầu tìm Thủy Đông Lưu hay , với nơi này có bẫy. Nhìn tay, chỉ có cây gậy, đáng lí ta phải mang theo kiếm, nếu có chuyện gì xảy ra còn có thể chém nhau.

      Loáng thoáng nghe thấy tiếng bước chân, ta lập tức chui vào nhà xí, nín thở bất động.

      Với thân thể đầy nội lực, ngay cả giác quan cũng nhạy bén hơn hẳn. Hơi nghiêng tai, nghe thanh bên ngoài cực kì . Tiếng bước chân của hai người họ rất , trong số đó là do tự nhiên, người còn lại do sở hữu nội lực quá thâm hậu, nên nhịp chân khi phát ra tiếng động vô cùng nhưng vẫn có thể nghe được.

      “Ngươi nữ Hoa Sơn ở nơi này? Hậu viện?”

      “Ban nãy mới thấy nàng ở đây, để ta tìm thử.”

      Ta nháy mắt mấy cái, hướng theo cửa sổ nhìn ra, ô ô, chính là Trang Thế Chính cùng với tên tiểu quỷ nhị ma đầu. Mặc dù Thủy Đông Lưu hóa trang cho ta thành bà lão, nhưng thể công nhận tay nghề rất cao siêu, đáng lẽ tiểu quỷ nhận ra ta mới phải. Giải thích đơn giản hơn, vô tình chỉ bậy nhưng lại trúng ta.

      Vậy mới bát tự của ta với tiểu quỷ hợp nhau nha.

      đúng, ta muốn bắt tên kia mà! Tiểu quỷ làm người ta vui mừng!

      Còn chưa ra tay, trong lòng vô cùng hồi hộp, ta cảm thấy tiếng tim đập của mình chắc bay tới lỗ tai Trang Thế Chính luôn rồi. Kề sát tường xem xét chờ thời cơ, bây giờ có ai giúp đỡ, tới lúc ra tay rồi. nghĩ ngợi nhiều, lắc mình nhảy ra, hét lớn tiếng theo đúng lời thoại trong thủ bản, “Lão tặc, nạp mạng !”

      Trang Thế Chính cùng tiểu quỷ đồng thời xoay người về hướng này, kinh ngạc vài giây, đợi ta xông đến, mới kịp phản ứng, “Hóa ra ngươi là nữ.”

      Dù sao cây gậy cũng thể bằng kiếm, chém ra kiếm thức, nhưng phối hợp tốt, lại căng thẳng như vậy, nên kiếm khí yếu phân nửa. Trang Thế Chính vừa rút kiếm dễ dàng ngăn cản được ta, nghe xuy xuy vài tiếng, lui lại ba bước, kinh ngạc nhìn, “Thâm tàng bất lộ, ngươi quả nhiên là mật thám của ma giáo!”

      Ta rảnh cãi lại, tay đẩy tiểu quỷ lùi về sau, tránh cho bị thương. Lại tiếp tục đối đầu với cao thủ, tay chân có chút cứng đờ, ta ra gậy, ép có đường lui. quát tiếng, cũng đánh ra chiêu ác liệt. Nhưng đến trước mặt chỉ là khí, thân kiếm vừa chuyển động, ánh sáng lóe lên, ta né sang bên trái, ra tay quá đê tiện rồi!

      Chân còn chưa chạm đất, xông đến, tiểu quỷ quát to tiếng “Cẩn thận”, trong lòng ta nhất thời lúng túng, cũng đánh lại chưởng. Lòng bàn tay bỗng nhiên run rẩy, ta vội vàng bày ra bộ dáng có việc gì, sau đó xoay người.

      Gương mặt Trang Thế Chính trắng bệch, cúi đầu nôn ra bụm máu, “Ngươi…”

      Ta loạng choạng rơi xuống đất, cũng may chưa đến mức hôn mê bất tỉnh. tới chỗ tiểu quỷ, cầm tay , chắc chắn tiếng đánh nhau truyền tới tai bọn người kia, nên tiếp tục ở lại đây. Ôm tiểu quỷ, nhanh chóng tẩu thoát.

      Chạy mạch được ba dặm, ta phát thân thể còn sức nữa, đứng bắt đầu khó khăn, nên tìm đại nơi nào đó để dừng chân.

      Khe núi hoang vắng, cây xanh rậm rạp.

      Ta uống mấy ngụm nước lớn, bình tĩnh khôi phục tinh thần. Sau đó gỡ lớp dịch dung bà lão ra, khuôn mặt có hơi ran rát. Khuôn mặt tiểu
      [​IMG]
      nhoxbinaTrâu thích bài này.

    4. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 19: Kinh động lòng người, giáo chủ ra tay giúp đỡ.

      Editor: Snowflake HD


      Sư phụ thấp giọng đáp lại tiếng, sau khi xong, tiếng càng , nghe có vẻ nặng nề, “Ban nãy là các ngươi đả thương Trang chưởng môn có phải hay ?”

      Ta buột miệng hỏi, “ chết chưa?”

      “…” Sư phụ nhìn ta, “Nếu ngươi muốn tìm Trang Thế Chính trả thù chuyện hãm hại ngươi, vậy nên giết .”

      Ta nhức đầu, “Đáng lẽ định bắt sống , nhưng đường xảy ra chút việc ngoài dự tính.”

      Sư phụ hỏi, “Ngươi có bị thương ?”

      có.” Ta cẩn thận nhìn , “ tìm tới Hoa Sơn tính sổ rồi hả?”

      “Tạm thời có, giờ hôn mê bất tỉnh, tất cả mọi người đều biết có chuyện gì xảy ra. Hơn nữa, xét theo nội thương của , phải người trong phái chúng ta gây ra.” Sư phụ hỏi, “Đả thương , là Thủy Đông Lưu làm sao?”

      Ta do dự lát, biết có nên chuyện ở Khoái Hoạt Lâm cho sư phụ nghe hay . Lỡ biết ta còn nội lực và võ công của Hoa Sơn nữa, liệu có đánh ta ngay tại chỗ, sau đó trục xuất khỏi sư môn nhỉ.

      Sư phụ ép ta trả lời lại , “Ngươi đừng dính dáng đến chuyện này nữa, mau chóng rời khỏi đây, nếu ngươi cùng Thủy Đông Lưu, vậy cứ trông cậy vào .”

      Ta nắm chặt tay sư phụ, sợ hãi hỏi, “Sư phụ, người cần đồ nhi nữa sao? Con , chắc chắn Trang Thế Chính mưu gì đó, nếu tại sao năm lần bảy lượt sai cao thủ truy sát con chứ.”

      Sư phụ suy nghĩ chốc lát, trong mắt lên vẻ tức giận, “ sai người đuổi giết ngươi?”

      Ta gật đầu, thấy sư phụ lo lắng cho mình, ta liền mang chuyện Khoái Hoạt Lâm kể cho nghe. Ít nhất để biết, ta bây giờ có thể bảo vệ bản thân tốt, người bình thường thể làm gì được ta.

      Sư phụ nghe xong thở dài, nắm cổ tay ta, bắt mạch lúc, mới thả xuống, “Đúng là nội lực của môn phái chúng ta bị phong bế rồi… Trong họa có phúc, cũng là chuyện tốt, chuyện này ta tạm thời cho thái sư phụ ngươi biết, ngươi tự giải quyết cho tốt . Sau khi ngươi xuống núi, ta cùng thái sư phụ bàn bạc hồi, cũng thấy chuyện này rất kì quái.”

      Nghe bảo bọn người thái sư phụ hề nghi ngờ ta dù chỉ chút, trong lòng ta vô cùng cảm động. Sư phụ thở dài, “Sư phụ thể cùng với ngươi, nhớ kĩ phải cẩn thận mọi . Để tránh người khác hoài nghi, vi sư về trước.”

      Ta gật gật đầu, lòng trả lời, “Sư phụ, người cũng phải cẩn thận.”

      Thân hình cao lớn của sư phụ biến mất ở cuối vách tường, ta nhìn theo lâu, rất giống với năm đó lúc cha mẹ vứt ta ở Hoa Sơn, xoay người bỏ .

      “Cặn bã, đến lúc phải rồi.”

      “A…” Chỉnh đốn lại tâm trạng, ta tiếp tục kéo , “Thừa dịp Trang Thế Chính bất tỉnh, chúng ta lên đường thôi, chờ lúc hẳn tỉnh lại, bày đủ thứ bẫy khi ấy khó lắm nha.” tay cảm thấy ấm áp, ta cúi đầu nhìn , hồi lâu mới kịp phản ứng, “Tiểu quỷ, ngươi bị thương nặng như vậy, thế mà vẫn bình an nhỉ?”

      Khóe miệng tiểu quỷ kéo lên, “Rốt cuộc ngươi có bao nhiêu ngu ngốc vậy.”

      Ta thừa dịp nhéo mặt với cánh tay , “A, thể chất tệ nha… Đúng rồi, ngươi có biết mấy chục tên ma giáo đến đây rồi ? Còn ở trọ tại khách điếm Vinh Cẩm nữa. Nhưng ta biết mấy tên đó có người hãm hại Thủy Đông Lưu hay , nên dám chào hỏi.”

      Tiểu quỷ nhíu mày, “Mới đây tìm ra chỗ này rồi.”

      “Tiểu quỷ, theo trí nhớ của ta Thủy Đông Lưu có huynh đệ nha…” Ta nắm xương quai xanh của , sau đó nhéo cái, “, ngươi có phải là tiểu nương hay .”

      Tiểu quỷ nổi giận, né người sang bên, “Ngươi mới là tiểu nương.”

      “Ha ha ha ha ha.”

      “Dừng, đến khách điếm xem thử.”

      Cứ nghĩ khách điếm Vinh Cẩm náo nhiệt lắm, còn cho rằng người trong phái Hành Sơn chạy tới chất vấn ma giáo, nhưng chưa thấy bàn tay nào vỗ tiếng vang nữa là, cũng đúng ai sẵn sàng khiêu khích ma giáo càng có bằng chứng do người ma giáo làm.

      Nghe tiểu nhị kể chuyện xong, tiểu quỷ rất rộng rãi cho tên đó ít bạc rồi đuổi . Thấy người đeo ngọc bội hoa mai, ta ngồi xuống hỏi, “Cái này cũng là người nhà mẹ đẻ ngươi cho ngươi à?”

      Tiểu quỷ đưa khối ngọc bội cho ta, “Vừa nãy ta nhìn thấy người của cậu mười bảy tìm ca ca, bảo tóm được tên cầm ngọc bội này, bây giờ trả vật lại nguyên chủ.”

      “Vậy sao ngươi lại đưa cho ta? sợ ta lấy tiền ở khắp nơi sao?”

      Tiểu quỷ giận dữ , “Bởi vì cậu mười bảy , ca ca ta là đồ cặn bã, nên tạm thời giao ngọc bội cho ngươi bảo quản.”

      “..”

      Tiêu môn chủ thực hiểu lầm, ta phải là vợ của tên Thủy Đông Lưu kia.

      Nhưng để ta giữ ngọc bội vẫn an toàn hơn là giao cho tiểu quỷ. Đeo bên hông, chọc chọc , “Chúng ta ngồi chồm hổm ở đây bao lâu nữa.”

      Sân sau vắng vẻ, thỉnh thoảng nhìn thấy người ló đầu ra
      [​IMG]
      nhoxbinaTrâu thích bài này.

    5. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 20: Tự rời khỏi môn phái thành người qua đường

      Editor: Du

      Nhất định là bát tự của ta hợp với rất nhiều người nhất là nhân vật phản diện.

      đôi mắt sắc bén như đao nhìn ta chằm chằm, tay cầm kiếm của ta đổ mồ hôi ướt đẫm, "Để ta giải thích, phải giáo chủ của các ngươi, mà chính là tên Ngọc Hồ Ly giả mạo!"

      Vẻ mặt mọi người lộ vẻ nghi ngờ, "Vừa rồi người nọ quả thực giống giáo chủ."

      đợi ta thở dài hơi, có người , " phải nàng là người đả thương Hữu hộ pháp sao!"

      Mắt đao lại xoát xoát chằm chằm khiến mồ hôi lạnh của ta tuôn rơi, cho dù ta là cao thủ, nhưng nếu đánh nhau nghiêm túc với họ, Thủy Đông Lưu nhất định đánh ta thành đầu heo. Mắt thấy mọi người chuẩn bị tấn công, ta bỗng dưng lui lại, bọn họ cũng dừng bước chân, ánh mắt nhìn chăm chú vào bên hông của ta.

      Ta nuốt nước miếng cái, cúi đầu nhìn xuống, đó là ngọc bội hoa mai của Thủy Đông Lưu. Thấy đôi mắt mọi người lóng lánh, thắt lưng của ta thẳng tắp. Đúng, sai, vật này chính là giáo chủ đại nhân đưa cho ta đó, quan hệ của chúng ta bình thường đâu, còn mau mau lui ra.

      người giận quá, " nữ, ngươi giấu giáo chủ ở đâu, còn dám lấy trộm ngọc bội."

      ... Mấy người có thể suy nghĩ theo lẽ thường hay ! Ta còn , nên thương tổn ta được . Đáng lí lúc này phải cho rằng ta là giáo chủ phu nhân tương lai mà cung phụng, khách sáo với ta mới đúng.

      Mắt thấy ta sắp bị chém thành tám khối, ta định dùng lưu quang kiếm đột phá vòng vây chạy trốn, cửa sổ sau lưng kẽo kẹo vang lên, gió táp đánh tới. Ta cho là bọn họ muốn đánh lén từ phía sau, rút kiếm quay người. Cổ tay bị tay áo rộng thùng thình nắm giữ lại, vững vàng thu hồi, nửa người rơi vào trong lòng ngực của , cuối cùng là giọng nhanh chậm vang lên, "Ta chỉ mới ra ngoài lát, xảy ra chuyện gì?"

      Ta ngẩng đầu nhìn lại, đưa tay sờ hai gò má của , xác định có dính mặt nạ da người, là Thủy Bánh Chưng.

      Trong phòng vang lên thanh đồng loạt quỳ xuống đất, "Tham kiến giáo chủ."

      Tâm treo cao của ta rốt cuộc rơi xuống, ta chân thành , "Vừa rồi Ngọc Hồ Ly giả mạo ngươi, ta đuổi theo đánh , bị thủ hạ của ngươi nghĩ lầm ta gây bất lợi với ngươi."

      Thủy Đông Lưu hơi gật đầu, "Bị thương ?"

      Ta nháy mắt mấy cái, lại nhéo nhéo mặt của , "Giáo chủ đại nhân thể dịu dàng như vậy nha..."

      "..." Thủy Đông Lưu mấp máy môi, hình như là muốn giữ hình tượng giáo chủ của mình, chưa muốn ném ta vào hố phân gì gì đó, mặt nhìn về phía thuộc hạ quỳ , "Lê Tử nương có ân với ta, ừ, các ngươi hiểu đấy."

      ... Người này cũng quá ngắn gọn rồi, cần chi giải thích như thế hả, chừng nháy mắt cái liền bị chém đấy. Oán thầm hồi, bọn họ cũng kêu lên, "Vâng."

      Ma giáo thường ngày cũng như vậy sao... Ta yên lặng nhìn lên trời, ngắn gọn thần bí như thế, là ngoài ý muốn nha... hợp khẩu vị.

      "Nhưng mà giáo chủ... Vị nương này hình như là... Người đánh Hữu hộ pháp bị thương..."

      Thủy Đông Lưu lạnh lùng liếc cái, "Các ngươi nhìn thấy, Hữu hộ pháp ra tay bức bách, Lê Tử nương chỉ tự vệ thôi sao. Hữu hộ pháp học nghệ tinh, bị trọng thương. Bây giờ thương thế của như thế nào?"

      "Thương thế quá nặng, còn chưa tỉnh."

      "Sau khi tỉnh lại báo với ta."

      "Vâng, giáo chủ."

      " có chuyện gì khác lui ra, hành trình ngày mai sau."

      Mọi người như thủy triều thối lui, ta lau mồ hôi lạnh trán, lắc đầu, " Nếu ngươi tới chậm nửa bước, ta bị băm thành cặn bã."

      Cách Thủy Đông Lưu đối đãi với người ngoài khác so với lúc đối diện với người trong phái, vừa rồi chớp mắt cái tại sao ta lại cảm thấy khí thế uy vũ người , cảm giác của ta nhất định là sai rồi. Nhìn thoáng qua trong phòng, tiểu quỷ có ở đây, suy nghĩ lát, đột nhiên cảm giác được có chỗ nào đó đúng. Nếu như tiểu bánh chưng chính là đệ đệ Thủy Đông Lưu, vậy tại sao... Thân là hộ pháp Hàn Dương lại biết ? Ta ngẩng đầu nhìn ngồi vào bên, lại quấn cả người thành bánh chưng, nhìn Thủy Đông Lưu còn chưa mặc quần áo đoàng hoàng, "Ngươi có đệ đệ ?"

      "Có."

      "... Vậy tại sao Hàn Dương biết ?"

      Thủy Đông Lưu lấy tay ra hiệu hơi ngừng, trừng mắt nhìn, "Người của Ma giáo cũng nhận ra , bởi vì từ chỉ được nuôi dưỡng ở Ngũ Độc giáo."

      Ta giật mình, "Nghe mẹ của ngươi là đệ tử Ngũ Độc giáo, khó trách tiểu quỷ biết dùng độc, ra từ như vậy." Ta thấm thía , "Vậy làm phiền ngươi chiếu cố tốt đệ đệ của ngươi, đừng để cho chạy loạn, giang hồ nguy hiểm như vậy, ngươi cũng nhẫn tâm để cho chạy loạn khắp nơi."

      Thủy Đông Lưu nhíu mày, "Ngươi dạy dỗ ta."

      "... dám."

      Thủy Đông Lưu uống xong ly trà, đến tủ đồ tìm kiếm lát, ôm ra cái chăn, dùng sức ném mặt đất, "Ngươi ngủ mặt đất, ta ngủ giường."

      "..." Đồ có phong độ, vì cái gì chúng ta phải ngủ cùng phòng? Ta đá chăn cước, "Muốn ngủ ngươi ngủ, ta đến phòng sát vách."

      Thủy Đông Lưu kéo ta lại, "Đồ cặn bã, ngươi cho rằng ngoại trừ giáo chủ cùng giáo chủ phu nhân, ai có thể đánh hộ pháp mà có thể có việc gì?"

      "Thủy Bánh Chưng ngươi đừng làm ta sợ."

      "Ngày mai ta đuổi bọn họ về, cần phải đóng kịch lâu đâu."

      "A." cái chớp mắt còn tưởng rằng muốn bắt ta trở về làm áp trại phu nhân, a , làm giáo chủ phu nhân. Ta vui sướng , "Xin xuất ra phong độ quân tử của ngươi, ta ngủ giường, ngươi ngủ mặt đất."

      Khóe môi của nhếch cao, cúi người , " ra ngủ chung đêm cũng sao cả, ngươi cần lo ta xem thân thể ngươi như bánh ngọt mà nhào tới ăn đâu."

      Đây quả thực là vô cùng nhục nhã, ta giận dữ, "Thủy Bánh Chưng, ta liều mạng với ngươi!"

      Cuối cùng vẫn đánh cho trận, có lẽ là động tĩnh quá lớn, tiếng ho khan phòng sát vách ngừng. Ta chỉ có thể ngoan ngoãn ngủ, tắt đèn, nghiêng người tìm vị trí thoải mái, "Thủy Bánh Chưng, ta vẫn cảm thấy ngươi rất vô lại."

      Thủy Đông Lưu miễn cưỡng ra, "Đồ cặn bã, ta cũng cảm thấy ngươi ở đâu cũng là cặn bã."

      Ta giận dữ, "Thủy Đông Lưu, ta cảm thấy nên chuyện nhân sinh với ngươi chút."

      Đột nhiên cười ra tiếng, trong đêm nghe vô cùng ràng, gần như có thể trông thấy nét mặt tươi cười vui vẻ của .

      Ta nằm ngửa nhìn màu đen kịt trước mắt, che ngực. Cảm giác giống như thiếu nữ mới là sao vậy. Thân là danh môn chính phái, tại sao có thể thích Đại Ma Đầu, còn là Đại Ma Đầu miệng ác độc lại kiêu ngạo.

      "Ngủ ."

      "Ừ." Ta cuốn chăn, quay người, cuối cùng lại quay người, chân thành , "Ta ngủ ngáy, tốn hơi thừa lời, mớ, sáng mai cho phép ngươi bậy, ta còn muốn lập gia đình đấy."

      "..."

      Buổi tối ngoài ý muốn ngủ vô cùng ngon, tỉnh lại Thủy Đông Lưu ở trong phòng. Tiểu nhị đến đưa nước, đối với người phá cửa sổ giả vờ như thấy, chỉ mạnh mẽ nuốt nước miếng. Cho nên ... Tối hôm qua người của Ma giáo "Khách khí" giải thích rồi .

      Rửa mặt xong, Thủy Đông Lưu từ bên ngoài trở về, nhìn cửa sổ bị phá suy nghĩ chốc lát, sau đó đến gần xem xét. Hình như ta có thể đoán được câu tiếp theo của , nhất định là "Đồ cặn bã, ngươi bạo lực như vậy nhất định gả được rồi".

      Thủy Đông Lưu sờ sờ cái cằm, "Đồ cặn bã, ngươi bạo lực như vậy nhất định gả được rồi."

      Thấy chưa!

      "Có lẽ kiếm pháp của ngươi tiến bộ, nhưng độ chuẩn xác chưa cao."

      Suy nghĩ chút đúng nha, bằng tối hôm qua lúc chém Ngọc Hồ Ly, có thể chém thành hai rồi, "Vậy có bắt được con hồ ly ? Vì sao luôn luôn theo dõi chúng ta?"

      "Ngọc Hồ Ly nổi danh trong giang hồ là đạo tặc, so sánh với những tên sát thủ kia đúng là khác xa. Hơn nữa lúc trước người muốn tìm là ta, lấy được ngọc bội hoa mai liền lập tức rời , sau đó nhận được tiền, lại xém mất mạng."

      Ta gật gật đầu, "Dù mang danh là sát thủ, nhưng vẫn biết ăn trộm." Ta buộc lưu quang kiếm chặt hơn, miễn cho tên kia quay lại trộm, "Chúng ta tìm chỗ trống luyện chiêu thức thứ ba ."

      "Ừ. Cũng nên luyện tập rồi, ta bảo bọn họ trở lại phân đà ở kinh thành."

      Vì muốn tránh tai mắt của người khác, nên bọn ta tìm nơi vắng vẻ ngoài thành, thấy bóng người, mới dừng lại.

      Có lẽ do ta luyện thuần thục hai thức trước, vì vậy chiêu kiếm lần này tập rất nhanh. Thủy Bánh Chưng hiếm khi khen ngợi ta, cuối cùng lại cảm khái, "Quả nhiên là danh sư xuất cao đồ."

      Phì!

      Luyện hồi qua buổi trưa, thu kiếm về. vào khách sạn gọi bàn đồ ăn, còn chưa ăn, chỉ nghe thấy có người gọi ta, ngẩng đầu nhìn lại, chiếc đũa lạch cạch rơi xuống: "Sư huynh."

      Nhìn phía sau, sư phụ và sư bá sư thúc tới quán. Lại nhìn bên cạnh, đồng minh võ lâm căn bản đến đông đủ.

      đôi mắt khác cũng sững sờ, đạo , "Ngươi phải là Hoa Lê đệ tử phái Hoa Sơn sao? tìm được người nọ chứng minh trong sạch cho ngươi chưa?"

      "Ta..."

      đợi ta che giấu, người ở bàn bên cạnh đứng dậy, bảo vệ ở bên người Thủy Đông Lưu, "Giáo chủ."

      Bên chính phái thay đổi sắc mặt, vô thức bước lui về sau, "Đệ tử Hoa Sơn lại cấu kết cùng giáo chủ Ma giáo?" Mọi người nhìn về phía sư phụ, trầm mặt, "Tống sư huynh, có thể giải thích chuyện đồ đệ ngươi gây nên ?"

      người cười lạnh, "Lúc trước là vô tình học được thủ pháp điểm huyệt của Ma giáo, hôm nay xem ra, quý đồ rất thân thiết với giáo chủ Ma giáo, nếu tại sao lại ngồi cùng bàn ăn cơm. Tiết lộ kế hoạch vây đánh của chúng ta, chính là nàng đúng ? Tống sư huynh muốn giải thích như thế nào?"

      giọng trong đám người đó truyền ra, "Người đánh ta bị thương chính là nàng."

      Lòng ta tiếp tục trầm xuống, nhìn Trang Thế Chính tới. Môi trắng như tờ giấy, cần người đỡ mới được, ở trước mặt ta , "Hôm nay mọi người có thể tin lời ta được rồi..., nàng là người Hoa Sơn, thậm chí là phản đồ của toàn bộ võ lâm. Nhưng biết, phái Hoa Sơn có tham dự trong đó ."

      Mọi người im lặng, ta cũng cách nào giải thích, cho dù từ đầu tới cuối, cũng có người tin. Có đôi khi... Danh môn chính phái lại muốn xé to chuyện này. Chẳng qua là sư phụ và mấy vị sư huynh sư tỷ... Có thể tin ta ?

      Sư phụ lặng yên hồi lâu, mới , "Đây là chuyện Hoa Sơn, ta đưa nàng về Hoa Sơn hỏi đầu đuôi."

      kẻ cười chế nhạo, "Chuyện Hoa Sơn? Xem ra Tống sư huynh rất có tâm bao che cho nàng. Ngươi cố ý như thế, vậy chỉ có thể kéo nàng đến đại lao."

      Dứt lời, giơ chưởng phong đánh về phía ta. Tay còn chưa tới trước mặt ta, Thủy Đông Lưu đưa tay mạnh mẽ đánh lại, chưởng đẩy quay về nằm gục trong đám người kia, trầm giọng , "Ta cho phép các ngươi tổn thương nàng."

      Võ lâm đồng minh bá tiếng rút kiếm, người trong Ma giáo cũng lập tức chuẩn bị tư thế chiến đấu.

      Khách điếm yên tĩnh, còn lại bầu khí vô cùng cứng ngắc, giống như bước tiếp theo, chỉ thấy hình ảnh kiếm gươm bay loạn.

      Ta ngẩng đầu nhìn chằm chằm Trang Thế Chính, "Ta là tên phản đồ như thế nào, lấy thân thủ của các ngươi, muốn bắt ta? Nằm mơ."

      Dứt lời, dưới chân khẽ động, giơ chưởng đánh tới sau ót Trang Thế Chính. Sư phụ quát to tiếng " được", lách mình bay ra. Ta tụ lực lòng bàn tay, lướt qua tay của sư phụ, chưởng vỗ người .

      Sư phụ lập tức lui về phía sau, khóe miệng trào máu.

      Khuôn mặt mấy vị sư huynh sư tỷ cực kì kinh sợ, "Lê Tử!"

      Ta chỉ giật mình chốc lát, lạnh giọng, "Các ngươi còn giá trị lợi dụng rồi, từ nay về sau, còn liên hệ tới ta nữa. Trước kia ta phải người Hoa Sơn, ngày sau cũng phải, gặp lại, ắt phải có kẻ chết."

      "Lê Tử!"

      Ta ngây người nhìn bọn họ, biết bước tiếp theo nên làm như thế nào. Nếu như cách nào giải thích, vậy hãy để cho ta cùng Hoa Sơn phủi sạch quan hệ. Đại nghiệp phái Hoa Sơn rất lớn, cho dù bọn họ còn muốn tính sổ, cũng dám càn rỡ. Nếu như sư phụ muốn liều mạng bảo vệ ta, yếu thế lên tiếng tranh cãi. Chẳng lẽ ta lại nhẫn tâm khiến Hoa Sơn mang danh là cấu kết với Ma giáo sao?

      Cắt đứt quan hệ, chỉ mong sư phụ có thể hiểu...

      bàn tay ấm áp khẽ nắm tay ta, cách vải gạt cũng có thể cảm giác được hơi ấm, ta khẽ ngẩng đầu, Thủy Đông Lưu kéo ta về phía sau.

      thanh tức giận phía sau, lại bị người Ma giáo ngăn cản.

      Ta quay đầu nhìn lại, thấy được ánh mắt nghi ngờ cùng chán ghét của sư huynh sư tỷ, trong lòng đau đớn. Quay đầu lại tiếp tục theo Thủy Đông Lưu về phía hậu viện, trong mắt nổi lên mảnh hơi nước.

      Từ nay về sau, ta còn là đệ tử Hoa Sơn nữa.

      Cũng thể trở về Hoa Sơn.

      Cũng thể về quê hương thăm người thân, ra đường gặp người khác càng thể tự hào —— "Ta, Hoa Lê ——là đệ tử phái Hoa Sơn!"

      Chương 21: Mỗi người ngả, trận Hồng Môn Yến

      Cảnh tượng nóc nhà rất tốt, tầm mắt rộng lớn. Mặt trời chiếu lên đỉnh đầu, nắng chiếu cả người khiến ta cảm thấy choáng váng, ngay cả nước mắt cũng bị bốc hơi mất.

      Thủy Đông Lưu ngồi bên cạnh, nhét ly rượu vào trong tay ta, chụp vai, "Cặn bã, đừng đau lòng."

      Ta nghiêng đầu nhìn , "Nếu để cho mẹ ta biết ta còn là đệ tử Hoa Sơn, nhất định bị bà đuổi đánh ba con phố, quá đau buồn rồi."

      "... Ngươi ngốc như vậy ta nhịn được cười." Thủy Đông Lưu cuối cùng ra, " cần cố kìm nén trước mặt ta ."

      Ta ôm rượu đưa mắt nhìn về phía trước, thu hết cảnh náo nhiệt của trấn vào trong mắt, "Ngươi lấy rượu cho ta làm gì vậy?"

      "Nhất túy giải thiên sầu."

      Ta đưa vào miệng, mùi rượu tinh khiết và thơm ngát, bay vào trong mũi, "Trúc Diệp Thanh."

      Ôm lấy bầu rượu , thanh ào ào rượu đổ miệng, hương nhàng tỏa ra bốn phía, từ trong cổ chảy thẳng đến bụng, vừa hay chỉ cái chớp mắt tinh thần mệt mỏi giống như bốc hơi.

      Giọng của Thủy Đông Lưu ưu sầu, "Cặn bã, uống ít chút, làm dạ dày bị thương."

      ra Thủy Bánh Chưng cũng biết an ủi người khác, hiếm có nha. Ta duỗi tay ra, "Ngươi cũng uống."

      Đột nhiên ngừng lại chốc lát, cầm lấy rượu, ngửa đầu uống ngụm, dĩ nhiên cũng có ý định đưa ta, "Được rồi, kỳ uống rượu say cũng phải là chuyện tốt."

      Ta đưa tay đoạt trở về, mới uống ngụm làm sao đủ. Ôm bầu rượu ngửa cái cổ dài, càng cảm thấy cay đắng, toàn bộ vào trong bụng, bộ dáng say rượu, có lẽ tinh thần vô cùng phấn chấn, nức nở nghẹn ngào, "Thủy Bánh Chưng ngươi biết người nghìn chén say có bao nhiêu đau buồn sao? Các sư huynh cũng dám cùng ta oẳn tù tì uống rượu, sư tỷ ta là đầu nam tử hán. tại giải sầu chỉ là vệ sinh nhiều hơn mấy lần mà thôi, , quan, tâm."

      Bên cạnh thanh, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Thủy Đông Lưu lung la lung lay. Ta chọc chọc , "Thủy Bánh Chưng, ngươi uống rượu được hả?"

      ngáp cái, khuôn mặt khi say rượu đỏ ửng, đôi mắt hẹp dài tràn đầy vui vẻ. Nhìn khiến cả người ta nổi da gà, tên gia hỏa này chính là kẻ uống rượu làm loạn trong truyền thuyết mà, "Ngươi uống rượu được còn uống cạn nha."

      Ta đặt rượu qua bên, vung mạnh tay áo chuẩn bị kéo trở về, bằng tên bất lương nào lại xử tiêu.

      "Cặn bã."

      Hơi thở có mùi rượu, mơ hồ lướt qua mặt. Mặt của nhanh áp vào chóp mũi ta, "Đừng sợ, ta bảo vệ ngươi."

      Ta ngẩn người, bỗng nhiên nghĩ đến vừa rồi che chở ta, mắt nhìn mọi người đầy khí thế hào hùng "Người nào cũng được tổn thương nàng". Bỏ qua lời ác độc kiêu ngạo vô lương tâm của ... Được rồi, ra tìm thấy ưu điểm, ưu điểm gì cũng có, vậy ta còn phải lưu lại qua Trung thu à.

      Nghĩ xấu chút, cuối cùng ta cảm thấy nỗi lòng mình cũng bình tĩnh lại. Cầm tay chuẩn bị ném lưng tiếp tục vác , mới phát rất nặng. Lưu quang kiếm thiếu chút nữa cắt ta làm đôi, muốn cõng lưng, ta phải đặt kiếm xuống đất, nhìn xung quanh thấy có người. Cẩn thận thả buông, "Đợi lát ta trở về, đừng chạy nhé."

      xong đột nhiên cảm thấy bản thân càng ngày càng thần kinh...

      Khiêng đại nam nhân từ nóc nhà nhảy xuống, dẫn tới mọi người nhìn chăm chú, tìm khách đếm gần đó ném giường, vội vàng trở lại lấy kiếm.

      Cất bước nhảy lên nóc nhà, phía mái ngói nâu đen nhưng thấy lưu quang kiếm. Khó khăn nuốt nước miếng, ngẩng đầu nhìn về phía xa, cách mười trượng bóng dáng vội vàng bỏ chạy, mơ hồ có ánh sáng chiết xạ phát ra. Mặc kệ đó có phải là kiếm của ta hay , ít nhất vẫn còn hy vọng.

      Hôm nay nội lực tăng lên trọn vẹn năm cấp độ của ta, đuổi theo tên kia cũng tính khó khăn gì. Chỉ là khinh công của người nọ cũng tệ, đuổi nửa canh giờ mới rút ngắn khoảng cách, ta mệt muốn ngất xỉu tại chỗ.

      Lại qua nửa canh giờ, gần tiếp cận . Ầm ầm chém ra chưởng, vội lướt qua rừng cây, gió thổi vù vù vang lên. Người nọ bị đánh trúng, đau đớn kêu tiếng lập tức rớt xuống mặt đất.

      Ta cúi người điểm huyệt đạo của , lấy lại kiếm, đạp cước, "Dám trộm kiếm của bổn nương, muốn ăn đòn."

      Khuôn mặt của người nọ chút điểm kinh sợ, chỉ là người trẻ tuổi bình thường, ngược lại có đôi mắt lóe sáng. Ta híp mắt nhìn , tức giận đưa ngón tay chỉ thẳng mặt , "Lại là ngươi, con hồ ly này."

      lại là Ngọc Hồ Ly, hại ta thiếu chút nữa bị Ma giáo hiểu lầm chém thành cặn bã.

      "Ta phải."

      "Hừ." Ta đưa tay sờ hai gò má của , tìm được nơi mà mọi người dịch dung thường dán, là Thủy Đông Lưu cho ta biết lúc trước, dùng sức xé, Ngọc Hồ Ly đau đớn hít hơi lạnh. Mặt da vừa lột ra, thấy khuôn mặt nghiệt vừa gặp quên được của , "Còn phải là ngươi, ngươi cho rằng mắt ta mù hả."

      Lúc này Ngọc Hồ Ly mới cam lòng ra, "Sao ngươi biết là ta? Cho tới bây giờ ai có thể nhìn thấu dịch dung thuật của ta."

      Ta lắp bắp kinh hãi, "Vậy mà ai nhìn thấu? Người mà ngươi đùa giỡn là ai, sao ánh mắt kém như vậy?"

      "... Ngươi có thể khinh thường dịch dung thuật của ta nhưng được kinh thường khách hàng của ta ."

      "A." Ta ngồi xuống đâm mặt của , "Ngươi lớn lên xinh đẹp như vậy, chút cũng giống người lớn, sau này bị người khác phát còn nơi nào để dung thân hả? nên làm đạo tặc, rất nguy hiểm nha."

      khinh thường , "Ngươi cho ta biết trước tại sao ngươi lại nhận ra ta."

      "Rất đơn giản nha, dù thay đổi như thế nào, ánh mắt cũng thay đổi."

      giật mình, "Khó trách ở khách đếm ngươi có thể nhận ra ta phải là Thủy Đông Lưu, cũng là nguyên nhân này?"

      " nửa thôi."

      Ngọc Hồ Ly bỗng nhiên tràn đầy tò mò, " nương, ngươi quan sát tỉ mỉ, tâm tư kín đáo, là thiên tài học dịch dung thuật, bằng bái ta làm sư phụ, ta chấp nhận ngươi làm đệ tử được ."

      Ta cười chế nhạo hai tiếng, tên đại ôn thần này, vì muốn thoát chết mà kiếm cớ đủ điều, định làm ta cười đến rụng răng luôn sao. Có thiên tài võ học làm sư phụ coi như xong, còn thiên tài dịch dung, được, "Lời suông coi như xong, , vì sao ngươi luôn theo dõi ta và Thủy Đông Lưu tha? Còn trộm kiếm của ta."

      Ngọc Hồ Ly thản nhiên , "Với tư cách đạo tặc rất nổi danh giang hồ mà , đương nhiên là ở đâu có người tốt chạy về phía đó. Ngươi biết ngọc bội hoa mai đáng giá thế nào ? Chẳng những có thể lấy được bạc của tất cả các tiền trang, còn có thể hưởng thụ đãi ngộ đặc biệt của giáo chủ trong phân đà Ma giáo."

      Ta nuốt nước miếng cái, cầm ngọc bội ở bên hông lên nhìn thử, thứ này vẫn còn có tác dụng à.

      Ngọc Hồ Ly nháy mắt mấy cái, "Thủy Đông Lưu tặng ngọc bội cho ngươi rồi hả? Chẳng lẽ... A..., các ngươi đều ngủ chung, quả nhiên... ách ~ "

      Này này, từ ách cuối cùng của ngươi nghĩa là ý gì.

      "Chẳng qua nương, dù cho ngọc bội kia là của ngươi, nhưng mà ngươi ta trộm kiếm của ngươi lời này đúng."

      " đúng chỗ nào?"

      "Kiếm này cũng là do ngươi trộm được, ta trộm lại, sao có thể coi là trộm đồ của ngươi."

      Ta vỗ vỗ đầu , " tranh luận với ngươi nữa, thanh kiếm này chính là của ta đấy."

      Ngọc Hồ Ly thản nhiên , "Ta khuyên ngươi nên bán kiếm này với giá cao cho ta , ta tính rồi có thể chia 5:5. Nếu , dù Thủy Đông Lưu che chở ngươi, cũng khó bảo vệ được an toàn của ngươi."

      Ta dừng bước chân chút, "Tại sao chứ?"

      "Mặc dù ta biết cố chủ là ai, nhưng có người tìm thanh kiếm này, tiếc bất cứ giá nào, nếu gặp trở ngại, giết tha."

      ... Ta đây là đắc tội tổ chức thần bí gì nữa à... Thôi , ta chỉ theo đại đội trưởng xuống núi mai phục, sao lại có nhiều chuyện như vậy rồi.

      Giận dữ trở lại khách sạn, bước vào trong phòng, Thủy Đông Lưu vẫn còn nằm ngáy o..o..., chăn màn bị đạp qua bên. lần nữa đắp kín cho , đợi ta đứng dậy, lại bị đá văng. Lại che, lại đá. Ta giận dữ, cầm chăn kéo thấp xuống, cuối cùng đá nữa.

      Àizz... Hơi nghiêng tai dán vào người, có thể cảm giác nhịp đập của trái tim, chợt cảm thấy an tâm. Giây phút này an tâm, muốn rời .

      thể trở về Hoa Sơn, thể về nhà, bằng hữu xa lánh, hôm nay... Ta chỉ có mình Thủy Bánh Chưng.

      Suy nghĩ mê mang, ta tiến vào trong mộng.

      Mộng cảnh cũng tốt đẹp, trong tay của ta cầm theo lưu quang kiếm, đứng ở giữa vũng máu, xác người nằm khắp nơi. Lúc hoảng hốt, thấy trong bóng nước máu kia phải mình, mà là người nam tử tuổi còn trẻ. Nhìn kỹ, dường như... Rất giống nghĩa phụ.

      "Cặn bã?"

      Sợ run cả người ta chợt tỉnh dậy, cảm giác tim vẫn đập rất mãnh liệt, hơi ngẩng đầu, Thủy Đông Lưu nhìn ta, "Ngươi gặp ác mộng?"

      Ta chậm rãi đứng dậy, lau cái trán ướt mồ hôi, "À..., coi là vậy . Trong mộng thấy nghĩa phụ của ta khi còn trẻ, giết rất nhiều người. Thế nhưng trong nháy mắt, biến thành lão nhân tóc trắng xoá, rồi lại cầm lưu quang kiếm với dáng vẻ oán trách trời đất. Ta nghĩ... Nghĩa phụ trước kia làm ít chuyện xấu, lựa chọn cư, có lẽ là cảm thấy bản thân làm sai."

      Thủy Đông Lưu cũng đứng lên, vỗ vỗ lưng của ta, "Ngươi gặp bộ dáng của tiền bối lúc còn trẻ sao?"

      Ta lắc đầu, lại nhìn lưu quang kiếm ở bên cạnh, "Đều kiếm có linh tính, có lẽ vừa rồi phải ta nằm mơ, mà là kiếm nhớ lại chuyện cũ."

      Người sử dụng kiếm như chúng ta mà , kiếm có linh khí, nên người và kiếm hợp nhất, phải là thân và kiếm hồn hợp làm thể sao?

      Tiếng gõ cửa vang lên, ta tưởng là tiểu nhị, nên cho vào. Ai ngờ phải tiểu nhị, mà là người của Ma giáo. Hình như xác định quan hệ của chúng ta, thấy chúng ta cùng giường cũng lộ ra nửa điểm kinh ngạc, chắp tay , "Giáo chủ, Hữu hộ pháp tỉnh."

      Thủy Đông Lưu gật đầu, " ở nơi nào?"

      " theo giáo chủ vào ở nơi này."

      Ta thầm sợ hãi thán phục tốc độ tìm người của bọn họ, ngay cả chỗ này cũng tìm ra nhanh như vậy.

      " cần tới đây, ta gặp, lui ra ." Chờ người nọ ra ngoài, Thủy Đông Lưu lại hỏi, "Cặn bã, thương thế của Hàn Dương và Trang Thế Chính, ngươi ra tay rất nặng sao?"

      Ta suy nghĩ chút, chân thành , "Khi đó ta chưa thể khống chế nội lực, theo lý thuyết mà ở dưới tình thế cấp bách dùng hết phần công lực."

      Thủy Đông Lưu nhíu mày, "Tên Hàn Dương khốn khiếp."

      "Làm sao vậy?"

      "Võ công của Hàn Dương tuyệt đối cao hơn Trang Thế Chính, nhưng Trang Thế Chính tỉnh còn có thể lại, lại giả chết. Hơn nữa, ngươi còn nhớ buổi trưa sau khi nhìn thấy sư phụ ngươi, căn bản ai biết được thân phận của ta, nhưng thuộc hạ của ta lại đứng lên chống thủ... Vừa nhìn biết ta là kẻ đứng đầu, nếu bọn họ có đầu óc, chắc chắn nên làm ra loại chuyện đó."

      Thoáng nghĩ, ta hiểu được, "Ngươi cho rằng tất cả bọn họ đều là người của Hàn Dương?"

      Thủy Đông Lưu cười , "Cặn bã theo ta, chỉ số thông minh cũng cao lên hẳn."

      Phì!

      ung dung , "Ở Ma giáo, cá con quản tôm tép, cá lớn quản cá con, tôm tiếp xúc rất ít. Bọn họ đúng là thuộc phạm vi Hàn Dương quản lý. Ta vốn giữ ba phần hoài nghi với Hàn Dương, sau chuyện hôm đó, ta hoàn toàn có thể xác định, Hàn Dương quả muốn phản giáo."

      Ta vội vàng , "Vậy làm sao bây giờ? Đợi tí nữa người có thể là Hồng Môn Yến nha."

      Thủy Đông Lưu sờ sờ đầu của ta, "Cặn bã, ta nghĩ đến câu tục ngữ."

      "Gì?"

      "Hoàng Đế vội nhưng thái giám vội."

      Ta giận dữ, "Đông Lưu ngươi nghiêm túc chút cho ta!"

      Thủy Đông Lưu cười cười, giọng chậm rãi vang lên, "Cặn bã... Đợi lát nữa ra khỏi căn phòng này, mỗi người ngả."

      Ta ngây người nhìn , sợ run hồi lâu, "Thủy Bánh Chưng... nên bỏ lại ta."

      Hồng Môn Yến như thế nào, tốt xấu cũng là trận tiệc rượu thôi, lần đối phó tiệc rượu.
      Trâu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :