1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nhân vật phản diện thật tuyết sắc - Nhất Mai Đồng Tiễn

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 11: Bọ ngựa bắt ve

      Editor: Snowflake HD


      Hai mươi tám vị huynh đệ tỷ muội mỗi người ở nơi, nghe tất cả bọn họ đều là người có quyền thế. Căn bản mà toàn bộ võ lâm chỉ xứng đáng để bọn họ đùa giỡn…

      Nghiên cứu các đại môn phái trong võ lâm, rồi nhìn lâu, “Ngươi là… Nam Hải Tiêu môn chủ?”

      Đại thúc xinh đẹp gật đầu, “Nam Hải môn Tiêu Luyện.”

      Rốt cục cũng hiểu tại sao lại có bộ dáng thận hư, tất cả đồ đệ trong Nam Hải môn đều là mỹ nữ, sống ở đó kìm chế được bản thân cũng là dễ hiểu thôi. Ta lau mồ hôi lạnh trán, “Cái vật kia… ra ta với cháu trai ngài là bằng hữu tốt, cùng nhau vào sinh ra tử. Cho nên mới đưa ngọc bội đó cho ta, chứ làm sao ta dám ngang nhiên đến tiền trang lấy ngân lượng.”

      Tiêu Luyện nheo đôi mắt nhìn ta, “ đưa ngọc bội cho ngươi…” Ánh mắt bỗng nhiên sáng lên, lập tức xúc động, “Tiêu chuẩn chọn nương của nam tử Thủy gia giống nhau.”

      Nghe vậy ta cảm thấy hình như có cái gì đúng lắm… Ta bị hiểu lầm là nương mà Thủy Đông Lưu thích rồi sao? Chuyện này ….

      Tiêu Luyện cười lớn tiếng, : “Thiếu chút nữa là chém chết con dâu của cháu ngoại ta rồi.”

      Bỗng nhiên ta thấy con sóng hắc tuyến bao phủ trán, người này quả nhiên là hiểu lầm nha. Để tránh cho hiểu lầm càng ngày càng nặng, sau khi lấy giải dược từ vị mỹ nhân tỷ tỷ kia, ta vội vàng , “Bây giờ ở khách điếm Cẩm Tú, nếu ta về trễ, chạy tới tìm ta.”

      Im lặng nhớ tới tính tình của , nếu tìm thấy người tất cả các tiền trang đều gặp tai họa.

      gật gật đầu, “Vậy ngươi cứ nghỉ ngơi ở đây, ta sai người tìm .”

      Được sắp xếp ở trong gian phòng lớn, ta nằm chiếc chăn mềm cảm giác vô cùng thoải mái, lăn hai vòng, cơ thể rã rời ban nãy dần dần lấy lại sức lực, nếu lăn tiếp hai vòng, là có thể hồi phục hoàn toàn. Nghe phòng này là ít mùi son phấn nhất, nhưng vẫn loáng thoáng ngửi thấy hương thơm lan tỏa đến mũi.

      Vừa nằm xuống thấy buồn ngủ, ta ôm chăn ngáp cái, thôi cứ vừa ngủ vừa chờ đến vậy.

      Trong lúc mê mang ngủ, nghe có tiếng động bên cạnh, dụi dụi mắt lập tức thấy trời đất tối đen như mực, trông thấy cái gì cả, “Thủy Bánh Trưng?”

      tiếng cười bên lỗ tai ta, tên kia ngồi xuống giường, “Bảo ngươi đừng cầm ngọc bội chạy lung tung mà chịu nghe, cũng may là gặp thập thất cữu của ta, nếu ngươi gặp a di hay cữu cữu khác, đảm bảo có vận khí tốt như vậy đâu.”

      Ta giơ tay nhéo , “Ai biểu ngươi mang tiền chứ.” Chỗ ta chạm vào, có thể nhận ra đó là bàn tay , nhưng vẫn như cũ quấn mảnh vải, “ ngươi là bánh trưng quả nhiên sai, tại sao lại gói mình thành như vậy chứ?”

      Theo ánh sáng bên ngoài chiếu vào thấp thoáng thấy gỡ từ từ từng lớp vải xuống, động tác nhàng chậm chạp, cứ tưởng thực nghi lễ nào đó, “Bí mật. Ài, lúc vừa lên lầu liền bị đống nương bao vây, nhào tới làm cho toàn thân ta dính mùi son phấn, cũng khó trách do ta quá đẹp mà thôi. Ta tắm rửa chút, ở đây chờ ta.”

      “…” Nhân gian sao có thể sản sinh ra loại người vừa tự kỉ vừa độc miệng như Thủy Đông Lưu a, hết lần này tới lần khác làm ra vẻ đại nhân vật phản diện dễ bị người khác chêu đùa… Bất quá tướng mạo quả rất dễ nhìn, nếu độc mồm độc miệng, ta nhất định cũng giống mấy vị nương kia nhào tới chọc ghẹo . Đáng tiếc phải, cho nên buộc lòng phải ngồi đây ôm bắp đùi.

      Cúi xuống xỏ giày, Thủy Đông Lưu còn chưa ra ngoài, có người gõ cửa, “ nương, nô tì mang cơm chiều đến cho ngài đây.”

      “Vào .”

      Cánh cửa két… tiếng mở ra, nhưng vẫn chưa nghe thấy động tĩnh của Thủy Đông Lưu. Ta vừa mang giày vừa thò đầu ra nhìn, “Để cạnh cây nến bên trái… Khoan , ngươi tới đưa cơm sao?”

      Giọng người nọ dịu dàng như chim oanh, “Bẩm nương, đúng vậy.”

      Ta bực mình phỉ nàng tiếng, “ bậy, cái thứ trong tay ngươi đâu phải đồ ăn, ngươi cho rằng ta bị điếc sao!”

      “…”

      Vì sao khí bỗng trở nên yên tĩnh vậy…

      Thủy Đông Lưu cười khẽ, ràng là cố nín cười! Ta tức giận mang nốt chiếc giày còn lại định đứng lên thắp đèn, nhưng ầm tiếng, bóng người kia đột nhiên di chuyển, thoáng cái nhìn thấy thanh kiếm đâm về phía ta. Vừa mới bước lên được hai bước, bị cánh tay của Thủy Đông Lưu ngăn lại, chưởng gió vù vù lướt qua, thổi bay các tơ lụa treo trong phòng.

      Hai bóng đen trong căn phòng lúc lúc , ta cố gắng mở mắt to để nhìn, nhưng thể phân biệt ai với ai.

      Ta chuẩn bị rút kiếm, chờ cơ hội để ra tay, vừa mới nhấc chân lên, liền nghe thấy giọng kinh ngạc của Thủy Đông Lưu, “Ngươi là nam!”

      Cũng biết xảy ra chuyện gì, thích khách kia sợ hãi la lên tiếng, giống như cổ họng bị người ta bóp chặt, lát sau, nghe thấy gì nữa.

      Ta vội , “Thủy Đông Lưu? Ngươi giết rồi hả?”

      có tiếng đáp trả, cũng tìm thấy người đâu, ta bước từng bước về phía trước để đốt đèn, cảm thấy trong phòng có tiếng chân người bước , nhưng vô cùng nhàng chậm chạp, giống của Thủy Đông Lưu. Ngọn đèn trong phòng sáng, tên thích khách kia bị đâm kiếm vào cổ họng. Nghĩ đến thanh vừa rồi rất
      [​IMG]
      nhoxbinaTrâu thích bài này.

    2. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 12: Ăn chân gà

      Editor: Snowflake HD


      Ăn chân gà tìm thấy Khoái Hoạt Lâm

      Hôm sau, vẫn chưa thấy Thủy Đông Lưu quay trở lại, những người khác cũng gặp . Ta đến chỗ Tiêu môn chủ lời từ biệt, tặng cho ta chiếc xe ngựa, thời điểm tiễn ta ra cửa, thở dài, “Bỏ mặc người , bỏ chạy mình, đúng là cặn bả.”

      Trừ cái chữ người ấy ra, mấy cái còn lại ta đều đồng tình, nhất là cái chữ cặn bả.

      Kéo tiểu quỷ lên xe ngựa, giơ roi vụt xuống, bắt đầu tiến về Hành Sơn. Nghiêng đầu nhìn tiểu quỷ ngồi bên cạnh, ban nãy muốn mua kẹo đường cho bảo cần, mua quả cầu để chơi giải trí cũng thích, vậy mà Tiêu môn chủ vừa nhắc đến chuyện đại võ lâm lập tức vểnh tai tập trung nghe ngóng, quả nhiên là người xuất thân từ gia đình giang hồ. Lại thầm than Trang Thế Chính kia đúng là tên cha dượng, dạy con những thú vui trẻ thơ, lại vun đắp tư tưởng tranh đấu võ lâm, cướp đoạt niềm vui của tiểu hài tử.

      Nhưng càng nghĩ càng thấy khó hiểu, mỗi lần tiểu quỷ xuất đều có chút kỳ lạ. Ném ở Tà Nguyệt Cung mà có thể bình yên ra , rồi đột nhiên xuất ở khách điếm Thúy Tùng trấn cũng , nhưng sao có thể tự mình thoát khỏi Hoa Sơn… Chỉ riêng lần này trốn dưới gầm giường, cũng vô cùng bất thường rồi. Ta còn nghĩ, có người trốn dưới gầm giường vậy mà Thủy Đông Lưu phát ra sao?

      “Tiểu quỷ, lúc đó ngươi trốn dưới gầm giường?”

      lườm ta cái, “Dưới gầm giường có lối bí mật.” Vẻ mặt ta kinh ngạc trong giây lát, lại tiếp, “Vậy mà ngươi biết ư.”

      “Ta…” Bị người khác bắt nhốt ta vui rồi, càng rảnh quay về xác minh . Nghe để tránh bị vợ cả bắt gian tại trận nên những nơi hoa bướm đều thiết kế mật đạo ở trong phòng cho người ta dễ dàng chạy trốn. Chẳng biết căn phòng kia có hay nữa.

      ý nghĩ vô tình lóe qua đầu ta, nheo mắt nhìn . Tiểu quỷ ngẩng đầu nhìn lại, “Nhìn ta làm cái gì?”

      “Tiểu quỷ… ngươi là người của ma giáo?”

      Tiểu quỷ gượng cười hai tiếng, “Ngươi sao?”

      “Ta nhìn kỉ thế nào cũng thấy mặt ngươi có vài điểm giống với Thủy Đông Lưu… các ngươi là họ hàng à?”

      nghiêng đầu, “ phải.” Sau đó hơi cười cười nhìn ta, nhấn mạnh từng chữ, “Ngươi phải biết rằng, người đẹp đời này dù hay lớn dung mạo cũng thay đổi quá nhiều, ta chắc chắn ngươi nhận thức được điều này nên mới hay nhận nhầm người này thành người khác.”

      Ta muốn đạp rớt xuống xe ngựa, quá ngông cuồng, “Đúng, đời này ngươi là đẹp trai nhất rồi.”

      “Cẩn thận phía trước!”

      Ta vội vàng kéo dây cương, xe ngựa xém chút là chạy sai đường, lao ra khỏi vách núi. Toàn thân ta sợ hãi, mồ hôi lạnh chảy ngừng, “Đừng chuyện với ta, cũng đừng làm ta xúc động.”

      Tiểu quỷ hừ tiếng, “Cặn bã, võ công của ngươi quá kém, đợi khi nào có điểm dừng chân, ta dạy võ công tâm pháp cho ngươi.”

      cần, học công phu môn phái khác, tức là phản bội sư môn rồi.” Huống chi còn là kiếm pháp phái Hành Sơn, ta đây muốn tự tát vào mặt mình đâu, “Ha ha, lúc ta bái sư, thái sư phụ từng ta là gân cốt dẻo giai, thiên tài luyện võ, là người khó gặp đời nha.”

      khí yên tĩnh, sau đó tiểu quỷ chợt ha ha cười, thiếu chút nữa cười ngã xuống đất, “Gân cốt dẻo giai, thiên tài luyện võ, cặn bã thái sư phụ ngươi vui tính.”

      Ta nổi giận trợn mắt nhìn , nếu năm xưa ta chưa đốt sổ đen, nhất định viết tên ở đầu danh sách, hừ.

      Đến được trấn tiếp theo là giữa trưa, tìm chỗ vắng rồi dừng xe lại, xong kéo tiểu quỷ tới quán mì, lúc ngồi xuống mới có cảm giác toàn thân nhõm, “Ông chủ, cho hai chén sủi cảo .”

      Vẻ mặt tiểu quỷ hơi nghi ngờ, “Chẳng lẽ ngươi muốn ta ăn mỳ sợi?”

      Thấy vừa ý, trong lòng ta khinh thường phen, đồ công tử, “Được rồi, cho ngươi thêm hai quả trứng.”

      “Cũng phải là có tiền, ta muốn tửu lâu.”

      được, ăn chỗ này tốn ít thời gian hơn, nén nhang là xong, sau đó tiếp tục lên đường. Buổi tối đến khách điếm rồi ăn món ngon sau.” Ta sờ sờ cái bụng, so với dạ dày … Vẫn là ăn no quan trọng. Ai ôi, vì sao ta cảm thấy trong lòng
      [​IMG]
      nhoxbinaTrâu thích bài này.

    3. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 13: Thiên tài luyện võ đưa ta sổ đen

      Editor: Snowflake HD


      Nhìn chữ to màu đỏ kia, trong lòng ta đột nhiên sợ hãi. Ta nuốt nước bọt, lấy tư cách là người đọc thoại bản võ hiệp những tình huống máu chó thường xảy ra lúc này, hơn nữa còn kèm theo những kiện kỳ lạ, ta tránh khỏi lo lắng. Ngẩng đầu nhìn lại, đến giữa khu rừng. Ta vội vàng kéo dây cương, “ mau!”

      Lông mày tiểu quỷ nhăn lại, rút cánh tay bị thương về, hài lòng , “Ta vừa mới coi bản đồ, qua khu rừng này có khách điếm.”

      Ta gượng cười, “Cho dù có khách điếm cũng là Long Môn khách điếm.

      Tiểu quỷ cười nhạo , “Cặn bã lá gan ngươi .”

      “Cài này gọi là thận trọng.” Ta dùng lực kéo dây cương, để cho ngựa thay đổi hướng , ở cái địa phương lai lịch này tốt hơn nên nhanh chóng thoát khỏi.

      Sắc trời bắt đầu tối, còn thấy đường nữa. Quay lại đường cũ, càng chạy càng cảm thấy đúng lắm. Ban nãy mới vô, dựa theo quãng đường ngựa được, sớm nên chạy ra bên ngoài rồi chứ. Gió đêm mát rượi, vô cùng quỷ dị, lướt qua mặt càng thấy lạnh lẽo. Ta hít hơi lạnh, “Xong rồi, chắc chắn khu rừng này có bày trận pháp, là cái gì gọi là Qủy Đả Tường đó.”

      Tiểu quỷ ngáp cái, “Mau vào rừng tìm người bày ra trận pháp quyết đấu cao thấp phen , như vậy chẳng cần lãng phí thời gian chạy lòng vòng, còn phải lo lắng phòng bị, dù là người hay quỷ cứ giải quyết trước mới tốt.”

      Ta run cái, “Lấy võ công của ta, đấu chính diện chẳng khác nào bảo xử đẹp ta .”

      chán đến nỗi duỗi lưng ngáp, “Vậy ngươi cứ tiếp tục , ta vào bên trong ngủ giấc.”

      “Đứng lại!” Ta nắm chặt bả vai , “ được , ta sợ bóng tối sợ quỷ sợ gặp cao thủ.”

      “…”

      Thành công giữ lại, ta hài lòng bắt cầm lồng đèn soi đường cho ta, chẳng mấy chốc biến thành lồng đèn, muốn nhìn cũng cực kì khó khăn nha.

      Xe ngựa cũng qua quá xa, hết đường, đạp cỏ xanh mà tiếp, tiếng côn trùng kêu vô tình dọa người.

      “Cặn bã, ta đói bụng.”

      “Ta cũng đói bụng.”

      tay tiểu quỷ cầm lồng đèn, tay chống má, ngọn đèn dầu đung đưa dao động.

      Hình như bánh xe va vào tảng đá, xe bỗng dưng nghiêng cao về phía bên trái. Chuyện này vốn là việc , ai ngờ dầu trong lồng đèn tràn ra ngoài, rơi trúng vào da ngựa, khiến con ngựa bị bỏng. Ngựa lập tức hí tiếng, mạnh mẽ tháo chạy, dây cương bị tuột khỏi tay, xe ngựa hướng về phía trước chạy như điên.

      “A a a! Cặn bã ngươi là tên ngu ngốc đần độn!”

      “A a a! Ngươi cầm lồng đèn cũng xong còn dám quay lại cắn ta.”

      Xe ngựa điên khiến bụng ta quay cuồng, thò người ra định nắm lại dây cương, nhưng thân ngựa chạy khiến xe di chuyển, căn bản có biện pháp khống chế tình cảnh này.

      Ngựa càng chạy càng nhanh, lại thấy đường phía trước. Ầm tiếng, bánh xe lại cán trúng hòn đá, cả xe ngựa đều bị hất văng. Ta vốn chuẩn bị tinh thần nên giữ bản thân chặt, nhưng tiểu quỷ giống như đồ vật, nhàng bị hất ra ngoài. Vô thức đưa tay chụp , bắt được, ầm tiếng nữa, chính mình cũng bị văng ra ngoài.

      Căn cứ theo tình huống, thuận thế mà làm, xoay người 360 độ hoàn hảo, hơi nghiêng ngã rơi xuống, ta bình an vô rồi. Ta lau mồ hôi, thời điểm quan trọng dùng khinh công vẫn rất có ích.

      Tuy nhiên tiểu quỷ nằm ở phía trước nhúc nhích…

      Ta chạy lên, ngồi xuống tính ôm vào lòng, tay vừa chạm đến, gào thét, “Đau…”

      “Đau chỗ nào? Ta băng bó cho ngươi.”

      “Chỗ nào cũng đau. Cặn bã, có phải cánh tay với chân của ta tàn phế rồi , còn xương sống của ta có bị gãy hay ?”

      Sờ người, tìm hỏa chiết, cuối cùng cũng có ánh sáng. Chiếu người , thiếu chút nữa khóc. Toàn thân đều là máu, vậy mà giọng vẫn nhàng như có gì.

      “Ngươi đừng di chuyển, ráng
      [​IMG]

    4. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 14: Nội lực kinh người, nhân sâm và gà trống

      Editor: Snowflake HD

      Chuyện mà ta lo lắng được hóa giải, suốt ngày trời cũng mệt mỏi, ta liền nằm xuống bên cạnh tiểu quỷ, kéo hơn phân nửa chăn của , trong lòng thoải mái. Nghiêng người nhìn ra bên ngoài, biết đại cao thủ đâu rồi. Dù gì nơi này vẫn an toàn hơn chỗ khác, nghĩ xong, ta lại chìm vào giấc ngủ.

      Trong lòng tuy lo lắng, nhưng nhanh chóng ngủ say. Tiểu quỷ ngủ cũng rất ngon, cả đêm thấy hừ tiếng nào.

      Buổi sáng tỉnh lại, cảm thấy hình như mình giẫm lên thứ gì đó, mềm mềm. Dần tỉnh giấc, kinh ngạc nhìn tiểu quỷ vẫn ngủ ở bên cạnh, đột nhiên trợn to mắt, chỉ thấy khuôn mặt bánh bao của giận dữ, “Cặn bã, ngươi ngủ có thể giữ ý tứ chút được ?”

      Ta cười gượng, thấy tinh thần rất hăng hái, theo bộ dạng mò chân của , “Có phải đạp trúng chỗ này rồi … Để ta xem.”

      “A, a, a, a, dừng tay! ra ngươi đạp lên chăn thôi.”

      “A… đừng có nhìn ta như nhìn sói như vậy, làm tổn thương lòng tự ái ta nha. Ta có hứng thú với ngươi, người ta thích phải là nam nhân đẹp trai cao lớn, phải là nam nhân có võ công giỏi.”

      “Hừ.” liếc mắt nhìn ra ngoài, “Ở chỗ nào vậy?”

      Ta đứng dậy duỗi thẳng lưng, “Căn nhà gỗ trong Khoái Hoạt Lâm. Đúng rồi.. hắc hắc.”

      “…” nheo mắt nhìn chằm chằm, “Cặn bã cần cười bỉ ổi như vậy, coi chừng lấy được chồng.”

      Ta nhéo bên má bị thương của , đỡ đứng dậy, “Có vị tiến bối ở đây, ta gân cốt dẻo giai, muốn đem tuyệt học cả đời ngài ấy truyền lại cho ta. Về sau ta có khả năng bảo vệ ngươi rồi ~”

      Tiểu quỷ thản nhiên bước qua mặt ta, “Lúc trước ta bảo ngươi học tâm pháp ngươi chịu, còn đạo nghĩa rằng bởi vì sư môn. Vậy mà bây giờ người ta hỏi, ngươi lại đồng ý.”

      Trong lời nghe ra có chút khinh bỉ, ta quát , “Được rồi, đừng khinh thường ta nữa, ta lấy nước cho ngươi rửa mặt.”

      Từ trong nhà ra, gặp lão tiền bối hai tay ông ta mỗi bên xách con gà rừng bước chân nhanh như gió, chớp mắt cái đến trước mặt ta. Nhìn con gà rừng còn sống, thiếu chút nữa ta chảy nước miếng, ưỡn ngực thẳng lưng cất cao giọng, “Tiền bối sáng hảo.”

      “Mang nó nấu .”

      Dứt lời, ông ta ném con gà rừng xuống đất, nó xòe cánh. Ta vội cúi người chụp lấy, cuối cùng ta cũng biết lý do tại sao khu rừng này có dã thú, chính là bị ông ta ăn hết sạch rồi đó mà.

      Sáng sớm có thịt ăn, nên tâm trạng cả ngày vô cùng tốt a.

      Vì muốn tẩm bổ thêm cho tiểu quỷ, ta đích thân nấu nồi canh, băm phân nửa thịt nấu cháo, còn lại ta rang xào. Mùi hương bay bốn phía, muốn nuốt hết vào bụng.

      Bưng vào trong nhà, ăn uống no bụng, chợt cảm thấy tinh thần sảng khoái.

      Lâu lâu tiền bối lại đưa mắt nhìn tiểu quỷ, đôi mắt xem xét, “Bị thương nặng như vậy mà la hét nửa tiếng, cũng rất xuất sắc đấy. Chỉ tiếc ngươi còn quá , nếu lão phu ngại nhận thêm ngươi làm đồ đệ.”

      Tiểu quỷ sợ chết nghiêng mắt nhìn ông ta, “ võ lâm có rất nhiều môn phái, biết lão tiền bối xuất thân từ môn phái nào?”

      Tiền bối lạnh nhạt trả lời, “Chuyện xưa của võ lâm, nhắc tới cũng được. Ngươi cứ ngồi đây chơi, tiểu nữ nhi, theo ta đến rừng cây luyện công.”

      Ta nhăn mặt, luyện công gì gì đó, quá đau khổ rồi. Trong lòng bi thương nhưng vẫn phải theo, ra khỏi nhà gỗ là tới rừng cây, ta yên lặng khẽ quay đầu nhìn về phía gian phòng bé dưới tầng trời xanh bao la, ách, sấm sét bão tố cũng chẻ đôi nó được à.

      Tiền bối dừng bước, khoanh tay đứng lại, chậm rãi xoay người mỗi động tác đều khiến ta cảm thấy run
      [​IMG]
      nhoxbinaTrâu thích bài này.

    5. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 15: Rời khỏi Khoái Hoạt Lâm

      Editor: Snowflake HD

      Rửa sạch nhân sâm, bỏ vào nồi hấp, nước nóng bốc hơi lên. Ta cầm phiến quạt ngồi bên cạnh, mặt mũi cũng nóng theo. Ngẩng đầu nhìn phòng bếp, hình như rộng hơn phòng ngủ kia, cũng có đầy đủ các dụng cụ nha. Gọn gàng ngăn nắp, quét dọn sạch .

      Thêm củi lửa, lửa thế này chắc chưa tắt được, ta cầm cây quạt ra ngoài. Tiền bối đứng trước khu đất trống luyện võ, từng chiêu thức lên lên xuống xuống, nhanh chậm. Chém ra chưởng, gió bay cuồng cuộng, lá khô mặt đất như bị gom lại nhàng bay lên trời.

      Tiền bối chợt ngừng tư thế, mũi chân hơi nhếch, cành cây khô mặt đất lập tức bắn lên, đưa tay chụp lấy, động tác nhanh như gió, chiêu thức hoa lệ phức tạp.

      biết dùng từ gì để diễn tả…

      Dưới ánh trăng bụi cùng sương mù bay ngập trời, nhào về phía ta, ta giơ tay phủi , yên lặng lui về phía sau. Cùng lúc đó động tác của tiền bối dừng hẳn, ném cây gậy xinh xắn cho ta, ta nhịn được vỗ tay khen hay.

      Thái độ tiền bối vẫn như cũ, đứng nhìn, “Những chiêu thức này, ngươi nhớ chưa?”

      “… Chưa…”

      Khóe miệng tiền bối cố gắng kéo lên, “ chiêu cũng ?”

      Ánh mắt ông ấy lạnh rét nhìn ta, thiếu chút nữa ta sợ phát khóc, ra chiêu nhanh như vậy có thiên tài mới thấy kịp, nếu thị lực ta tốt sư phụ sớm chỉ dạy đầy đủ, giọng run rẩy, “.”

      “..” Tiền bối khoanh tay nhìn trăng, mặt vẻ đau buồn, “Qủa chỉ được cái gân cốt dẻo giai mà thôi a…”

      Ta yên lặng ngồi xổm ở góc tường, “Tiền bối, nếu ngài mang hết nội lực truyền cho ta… Chỉ sợ ngài cũng sống được?”

      Ông ta nhìn ta đến cái, vẫn mãi mê ngắm trăng, “Ngươi biết tại sao phòng bếp lại đầy đủ dụng cụ ?”

      Ta cẩn thận hỏi, “Để cho phu nhân của ngài dùng?”

      “Ừ, chúng ta cư ở nơi này ba mươi năm, nàng qua đời được hai mươi ba năm. Nàng quá đau buồn vì thể mang thai. Mà hai chúng ta đều muốn truyền thụ công phu lại cho đời sau, đáng tiếc tìm mấy chục năm, cũng có ai hợp ý. Bây giờ ta có nhiều thời gian để chỉ dạy ngươi, chỉ có thể đem nội lực truyền cho ngươi, như vậy ngươi mới luyện được kiếm pháp.”

      biết vì sao, nhìn tiền bối tóc bạc phơ dáng người vẫn rất mạnh khỏe ra những lời này, ta lại cảm thấy chua xót trong lòng.

      Bọn họ chờ “Hài tử” để trao phó tâm huyết cả đời, lại khổ sở đợi thêm hai mươi ba năm. Nếu là ta, nhất định kiên nhẫn như vậy.

      “Ta gần đất xa trời, lưu luyến thứ gì nữa, cuộc đời này chẳng còn nghĩa lý chi. Khi ta mất, ngươi hãy chôn ta ở khu rừng trúc cách đây nửa dặm.”

      Lời đến bên miệng, suy nghĩ hồi, giọng hỏi, “Sư nương cũng ở đó?”

      Tiền bối chợt im lặng, thu hồi ánh mắt, nghiêng người nhìn. Ta ôm đầu gối tiếp tục lui vào góc tường, ta nên nhắc tới sư nương mới phải. Tuy đổi sư môn, nhưng mấy ngày nay thấy ông ta nhắc đến vấn đề này nha.

      “Ngươi tên gì?”

      “Hoa, Hoa Lê.”

      gật đầu, “Ngươi cũng muốn thay đổi sư phụ, vậy lão phu nhận ngươi làm nghĩa nữ, thế nào? Danh chính ngôn thuận rồi.”

      Ta ngạc nhiên, “Tiền bối…”

      thở dài, “Ta với Vân Thanh vất vả cả đời giang hồ, có con cái, vẫn còn rất tiếc nuối. Chỉ sợ do lúc trẻ ta gây quá nhiều nghiệp chướng, nên bị ông trời chừng phạt. Lại khiến Vân Thanh mất sớm, cực khổ hơn hai mươi năm. Chỉ mong sau này, vào ngày thanh minh có nữ nhi cúng bái, chưa tới mức để mộ phần mọc đầy cỏ.”

      Ta nhìn ông ấy lâu, mặc dù tiền bối năm lần bảy lượt bản thân là người xấu, nhưng so với đám người danh môn chính phái truy sát ta, còn thẳng thắn hơn nhiều. Miệng khẽ động, giọng gọi, “Nghĩa phụ.”

      Khuôn mặt vô cảm của tiền bối xúc động, đột nhiên cười lớn, “Tốt, tốt, Mộ Ban ta rốt cuộc cũng có con rồi.”

      Mộ Ban? Ta nhíu mày, tên này nghe quen tai… Ừm, hình như từng nghe thái sư phụ qua. Lâu quá rồi, nhớ ra.

      Ông ta vội vàng vào bên trong, giây sau ta nghe thấy tiếng vang. tới cửa, thò đầu vào bên trong coi thử, thấy ông cầm cái hộp dài ra, ta lập tức đứng lên.

      Nghĩa phụ mở chiếc hộp trong tay, trường kiếm lặng lẽ nằm đó. Có lẽ dài hơn thanh kiếm thông thường chút, cỡ chừng ba thước bảy tấc, vỏ kiếm được đính ba khối ngọc quý, hơi lệch, dưới ánh trăng lên ánh sáng rực rỡ.

      “Lưu Quang Kiếm, chém sắt như bùn, cực kì quý báu.”

      xong, tay cầm kiếm rút ra khỏi vỏ, vang lên hồi tiếng động êm tai. Trong nháy mắt Lưu Quang Phi Vũ, khiến người người run sợ.

      Tư thế của nghĩa phụ chuẩn bị sẵn sàng, trong lúc ta cực kì mong chờ, ai ngờ ông im lặng, thu kiếm, “Mà thôi, dù sao con cũng nhớ được chiêu thức.”

      … Bị ghét bỏ rồi…

      Ông ấy đưa kiếm cho ta, “Thanh kiếm này, tặng cho con.”

      Ta giơ hai tay cung kính nhận lấy, quan sát nó kỹ, dùng ánh mắt của con chủ tiệm cầm đồ mà nhìn, kiếm này bán được rất nhiều tiền nha… đúng, vô tình nghĩ lạc hướng. Nó quả là thanh kiếm lợi hại giúp người ta đánh thắng kẻ mạnh, trước đây ta từng dùng kiếm chắc sử dụng tốt thôi, “Nghĩa phụ, con quý trọng nó.”

      Nghĩa phụ gật đầu, “ uống canh nhân sâm .”

      Ta dừng chút, “Nghĩa phụ, ban nãy người còn chuyện vương vấn, giờ cha còn có con là nữ nhi nha, con chuyện cùng người. Thân thể cha khỏe mạnh như vậy, chắc chắn có thể sống lâu mà từ từ dạy con.”

      Ông vuốt cằm nhìn ta, “ nhiều lời, nhanh .”

      Ta ôm hộp kiếm ra, hiểu tại sao tuyệt học cả đời lại có thể quan trọng hơn tính mạng người.

      Nghĩa phụ bỗng giận dữ, “Con vẫn chưa chịu uống!”

      Ta xoay người bỏ chạy, cái này ràng là ép ta giết người. Mới chạy được hai bước, có gió từ phía sau đuổi tới. Đôi mắt cay cay, nước mắt đồng thời chảy xuống hai gò má.

      &&&&&&&&

      Lúc khi đói, ta lén chạy xuống phòng bếp mở nồi, kết quả bị khí nóng trong nồi bốc ra làm cho phỏng tay, ta lập tức chạy đến bên cạnh mẫu thân khóc lóc. Mẫu thân vừa thấy liền tức giận, bảo ta là heo, tham ăn lại ngốc nghếch. Mà cha lại ôm ta vào lòng, thổi đầu ngón tay giúp ta, hỏi có đau hay .

      Dù sao cũng lâu lắm rồi, ta vốn quên chuyện kia. Nhưng hôm nay ở trong mơ, lại loáng thoáng thấy cơn nóng ấy. Hơi trợn mắt, lửa cháy đầy trời, căn nhà gỗ kia giờ đây chìm trong biển lửa, khí nóng lan tràn xung quanh, vô cùng nóng bỏng. Ta vội vàng ngồi dậy nhìn ngó xung quanh, thấy nghĩa phụ, lúc này mới giật mình nghĩ tới ở bên trong, định xông vào, nhà gỗ “rầm” tiếng sập xuống, đốm lửa bắn tung tóe.

      Ta quỳ ngơ ngác nhìn căn phòng , đầu óc rối loạn.

      Bị mẫu thân chửi là ngốc như heo, sau đó lâu bà mang ta lên Hoa Sơn, khi đó ta cho rằng bà cực kì chán ghét ta.

      Bái sư được năm ta từ Hoa Sơn về thăm nhà, phát mắt mẫu thân tốt lắm. Cha , ngày đêm nhớ mong, ngày đêm khóc, khóc đến nỗi mắt cũng sắp mù luôn rồi.

      Lúc đó ta biết phải mẫu thân thương ta, chỉ là cách thương của mỗi người khác nhau.

      biết bởi vì chuyện cũ khiến ta xúc động, hay do tình cảnh trước mắt này, đôi mắt ta ẩm ướt, nghẹn ngào khóc lớn.

      bóng dàng mờ ảo theo ánh lửa cao vút trời xuất , ta lau khóe mắt đẫm lệ ngây ngốc nhìn người kia, “Nghĩa phụ…”

      Nhưng người xuất phải ông ấy, là Thủy Đông Lưu.

      nhíu mày bước nhanh tới, ngồi xuống hỏi, “Xảy ra chuyện gì rồi hả?”

      biết tại sao ta lại tức giận đến như vậy, ngẩng đầu nhìn chằm chằm, “Tại sao người xuất lại là ngươi! Đến cuối cùng lại vô cớ biến mất, đừng coi ta như con khỉ mà đùa giỡn. Ta ngốc, ta cặn bã, nhưng cũng có thất tình lục dục, ngươi cứ bỏ chạy như vậy, có biết ta lo lắng cho ngươi lắm ?”

      Ta nghẹn giọng nên chuyện ràng, chút khí thế tức giận cũng có.

      chớp mắt cái có hơi do dự, rồi đưa tay ra, “ xin lỗi.”

      làm thôi, làm phải làm đến cùng, ta nằm trong lòng , tiếp tục khóc lóc, đem hết nước mắt nước mũi chà vào quần áo .

      Lửa cháy đến tận sáng hôm sau, phía chân trời đỏ hồng, ánh nắng sớm chiếu rọi mặt đất. Xuyên qua kẽ lá thưa thớt, căn nhà gỗ trở thành tro bụi.

      Thủy Đông Lưu cho ta qua đó, những cọc gỗ mặt đất vẫn còn rất nóng.

      Ta ôm đầu gối nhìn, còn sức lực để khóc nữa, “Thủy Đông Lưu, ngươi , ta có thể mình tới Hành Sơn.”

      Hiếm khi thấy ngồi xuống đất, giọng từ tốn, “ phải ta cố ý bỏ … Sau này, ta cho ngươi biết nguyên nhân.”

      Ta lắc đầu, tối hôm qua ta hôn mê bất tỉnh, nghĩa phụ truyền toàn bộ công lực cho ta. Khắp nơi trong cơ thể đều có dòng chân khí chạy qua, ta cảm thấy chỉ cần đánh ra chưởng , cũng có thể tạo nên cái hố to mặt đất, “Ngươi , ta có thể bảo vệ chính mình, nghĩa phụ mang bảy mươi năm công lực truyền cho ta rồi.”

      Thủy Đông Lưu chợt lên giọng, “Cho nên trong mắt ngươi coi ta giống như tiêu sư sao?”

      Ta cắn răng nhìn , “Ngươi phải tiêu sư, có tiêu sư nào lại vô trách nhiệm như ngươi , cậu mười bảy của ngươi sai, ngươi là cặn bã, là đồ cặn bã.”

      “Ta…” Thủy Đông Lưu cực kì tức nhưng chỉ nhìn trời, “Được rồi, ta theo ngươi nữa.”

      Ta cười nhạo tiếng, thấy tro tàn chỗ kia còn nóng nữa, đứng dậy phủi mông qua. Tuy chuẩn bị tinh thần, nhưng khi nhìn xuống tro cốt người nọ, trong lòng lại vô cùng đau đớn. Nhìn chỗ này, là phòng bếp.....

      &&&&&&&

      Thu dọn hài cốt nghĩa phụ, nhưng tìm thấy đồ gì để đựng. Ta nghĩ hồi, cầm kiếm ra, buộc ở lưng. Mang di hài người bỏ vào hộp kiếm gỗ, ôm nửa dặm tới rừng trúc. Ở chỗ đó, đúng là có bia mộ, bia đề mấy chữ đơn
      [​IMG]
      nhoxbinaTrâu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :