1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nhân vật phản diện thật tuyết sắc - Nhất Mai Đồng Tiễn

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆, Chương 07: Danh môn chính phái tề tụ ở Hoa Sơn

      Tiếng chuông tập hợp vang lên, lúc ta ra bên ngoài, đám đông như nước chảy, đồng loạt về hướng chính điện, bọn họ chen lấn khiến cho vết thương của ta càng trở nên trầm trọng, chẳng lẽ ta phải băng bó cả người giống như quả trứng gà - - rồi ghi chú lên chữ đồ dễ vỡ xin cấm đụng vào, cầu xin các vị biết thương hoa tiếc ngọc a!

      vất vả mới chen đến trước cửa chính điện, mọi người nín thở nhìn cách cửa đại sảnh đóng chặt, chờ hồi lâu, cuối cùng cũng có người mở miệng lên tiếng.

      Tất nhiên ta bỏ qua bất kì cơ hội nào để nhiều chuyện, kéo cánh tay áo người kế bên, "Tại sao lại gõ chuông tập hợp vậy hả?"

      "Nghe tìm ra gian tế tiếc lộ thông tin ngày chúng ta định tiêu diệt Thủy Đông Lưu trong ngôi miếu cũ, cho nên khi nghe được tin đồn, tự mình xuất , mà sai đệ tử ma giáo đến trước, làm cho đệ tử chính phái của chúng ta phải thiệt mạng hơn mười mấy người. Bây giờ chưởng môn các phái khác quy tụ về Hoa Sơn, là muốn bắt cái tên mật gián kia, vẫn thảo luận ở bên trong nha."

      Biết được nguyên nhân ta cảm thấy cực kì hài lòng, an lòng đợi bọn người sư phụ ra.

      Qua nửa canh giờ, cửa đại sảnh rốt cuộc cũng mở, Nhị sư bá ra, bảo chúng ta mau quay về, mọi người lập tức giải tán.

      Ta đến nhà ăn để xin đại thẩm chút cơm, nếu có chén cơm trắng, cộng thêm thịt khô, oa tưởng tượng thôi cũng khiến ta thèm chảy nước miếng. Đại thẩm ở nhà ăn nhìn ta, giơ tay nắn bóp cánh tay ta, vô cùng đau lòng , "A Lê à, ngày nào cũng ăn nhiều như vậy tại sao thịt lại săn chắc thêm chút hả, quá lãng phí lương thực."

      Ta đồng ý, "Đại thẩm, ràng mỗi ngày ta ăn có chút xíu."

      "Hừ, dối cũng buồn chớp mắt."

      ... Đầu năm nay người nào cũng thích lấy ta ra để châm chọc nhỉ.

      Ta tức giận bới chén cơm lớn nhất, phải lấp đầy dạ dày mới được, dù có bị thương cũng cảm thấy đau như thế này. Sờ sờ bụng tâm tình hết sức vui vẻ, bởi vì ta bị thương, nên bị bắt luyện công. Nghĩ đến tên tiểu quỷ kia có người chăm sóc, ta vội vàng về chỗ . Ta nghĩ biết có nên cho bọn người thái sư phụ là tiểu sư đệ Hành Sơn hay , nhưng nếu chưởng môn Hành Sơn mà biết ta đâm con trai thành như vậy, nhất định ném ta từ đỉnh núi xuống đất.

      Nghĩ đến gương mặt hung dữ của chưởng môn Hành Sơn, toàn thân ta run rẩy. Nghe ngày mai lên núi để gặp mặt chưởng môn các phái khác, hôm nay ta phải tìm cách giải huyệt cho tiểu quỷ thôi.

      Bước vào trong phòng, đến cạnh giường rồi cúi người nhìn . Chậc, da mặt mỏng đến mức có thể chảy ra nước, làm cho người người ta vừa hâm mộ vừa ghen tị.

      Tiểu quỷ mở to mắt nhìn chằm chằm ta, "Ngươi muốn làm gì."

      Ta nheo mắt, nâng cánh tay, "Thử lại lần nữa."

      hít ngụm khí lạnh, lập tức hét lên. Ta tay bịt miệng , tay giơ lên, đâm.

      "..."

      Đáng tiếc kết quả vẫn có gì thay đổi, vấn có cách giải huyệt. Nhìn thấy ánh mắt cực kì tức giận của , ta nhàng xoa bả vai giúp , "Tay ta cũng đau mà."

      nhếch cao khóe môi, "Đồ cặn bã, cả người ngươi đều có mùi thuốc."

      "Ở trong ngôi miếu hoang ta giúp ngươi tránh cái cửa đổ nát, lại ôm ngươi té từ núi xuống, còn..." Ta yên lặng rút tay lại, "Ta vừa nghĩ đến, vậy mà tiểu quỷ ngươi lại dám hôn ta!"

      Khuôn mặt nhất thời cứng đờ, "Cái từ 'vậy mà' nên dùng người ngươi hợp lý hơn."

      Ta đứng dậy đẩy nằm sát vào bên trong, bản thân mình cũng nằm xuống, ngáp cái, “Đừng làm phiền ta, ta muốn ngủ giấc ."

      "Vậy về phòng của ngươi !"

      "... Chỗ này chính là phòng của ta! Bởi vì ngươi chiếm lấy, nên ta mới bị ép sang ngủ chung giường với sư tỷ, sáng sớm bị nàng làm phiền, còn bị phạt quỳ trước tổ sư gia canh giờ, phải đứng thêm nửa canh giờ trước chính điện, ta mệt muốn khóc luôn rồi đây."

      "A."

      rảnh để ý đến nữa, đợi ta ngủ xong, rồi đánh sau cũng muộn. Nhưng vừa mới nhắm mắt, lại có tiếng vang lên bên tai, "Đồ cặn bã, ngươi quỳ trước tổ sư gia làm cái gì?" Cuối cùng giọng mang chút gian tà, "Chắc chắn là do làm chuyện sai trái."

      Ta nhắm hai mắt lại mơ mơ màng màng trả lời , "Đều do công phu điểm huyệt này hại ta, bọn người thái sư phụ cho rằng ta cấu kết cùng với người trong ma giáo."

      "Ồ..."

      Giọng mà thấp, lúc sau nghe thấy tiếng động nào nữa. Ta lập tức chìm vào giấc ngủ, bàn tay bé nắm lấy tay ta, lại mở miệng , "Đồ cặn bã, hình như ta có thể cử động được rồi. Mau đứng lên bóp chân cho ta."

      Ta uể oải , “Đừng làm phiền ta mà." Mấy ngày nay ta sợ chân tay trở nên cứng ngắt, nên mỗi ngày đều mặc kệ bàn tay bị thương của mình mà xoa bóp cho , được, ta thực muốn ngủ, được động lòng.

      Chuyện quan trọng nhất trong đời người đó là ngủ,
      [​IMG]
      nhoxbinaTrâu thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆, Chương 8: Tháng sáu lạnh giá

      Editor: Snowflake HD


      Tiếng quát rung trời, thoát cái hơn mười đạo ánh mắt sắc bén nhìn chăm chú về phía ta, làm cho trái tim bé của ta nhảy thình thịch. Chỉ khổ cho sư phụ đứng phía trước hứng đỡ, thân hình cao lớn chút ý muốn nhường đường, "Chuyện này đồ nhi giải thích qua với chúng ta, phiền Trang chưởng môn và các vị theo ta đến chính điện, sau đó hiểu ràng."

      Trang Thế Chính cười lạnh, ta suy nghĩ tên này ngoài cười lạnh ra chắc còn vẻ mặt nào khác đâu, nhìn đáng ghét.

      "Trong chính điện toàn là người của Hoa Sơn các ngươi, ta có thể cãi lý với các ngươi được chắc? Hay là định đưa chúng ta vào trong, rồi lén lút thả nàng chứ gì."

      vừa xong, các chưởng môn khác cũng bắt đầu nghi ngờ. đệ tử Hành Sơn lớn tiếng quát: "Bắt nàng lại", có kẻ dẫn đầu, đệ tử các môn phái khác nhanh chóng rút binh khí ra.

      Lúc này sư phụ đẩy ta đến bên cạnh sư tỷ, thấp giọng, "Đưa nàng đến chính điện."

      biết lỗ tai tên nào lại thính đến như vậy, nghe được liền la lên "Đừng để cho nàng thoát ra khỏi đây", trong nháy mắt cả đám người đứng chặn lối .

      Người Hoa Sơn tuy nhiều, nhưng phải lúc nào cũng ở chung chỗ, tại đối phó với Hành Sơn thôi nhất định thắng thế, tuy nhiên nếu các môn phái khác giúp đỡ bọn họ, số lượng người hai bên đều bằng nhau. Bất quá bên đối phương phải là chưởng môn phái, cũng là đệ tử nhập thất, so sánh lực lượng hai bên ràng phe ta yếu hơn hẳn. Đấu võ hồi, dần dần rơi vào thế hạ phong.

      Mắt thấy bọn người sư phụ thể chống đỡ thêm được nữa, khuôn mặt người nào người nấy đều lên vẻ mệt mỏi.

      trời bỗng vang lên tiếng hét vô cùng lớn, "Dừng tay."

      thanh cùng với nội lực truyền tới tai, mọi người đều ngừng động tác lại. Thoáng chốc thái sư phụ giống như tiên nhân hạ phàm, đạp gió mà đến, nhàng rơi xuống đất, phất cánh tay áo. Chắp tay nhìn về phía mọi người, giọng nặng nề, "Nếu các vị chưởng môn muốn tỉ thí võ nghệ, hình như đến nhầm nơi rồi, hay là chuyển đến nơi khác ?"

      Trang Thế Chính bước lên , "Đồ đệ cấu kết với ma giáo, phiền Bạch chưởng môn chớ vì giao tình mà bao che."

      Thái sư phụ cười nhạt, "Tất cả đồ đệ Hoa Sơn đều thẳng thắng chính trực, biết vì lý do gì mà Trang chưởng môn lại tiểu đồ đệ cấu kết với ma giáo?"

      "Nàng biết công phu điểm huyệt độc môn của ma giáo."

      Thái sư phụ giơ tay vuốt vuốt chòm râu, tiếp tục , "Ngày chúng ta bao vây giáo chủ ma giáo, nàng vô tình bị Tà Nguyệt Cung bắt , ở trong đó gặp được quái nhân, chính quái nhân kia chỉ nàng công phu điểm huyệt này. Giang hồ có câu người biết có tội, Trang chưởng môn có chút đa nghi quá rồi chăng."

      Mắt Trang Thế Chính tràn đầy xảo quyệt, "Thế sao ngươi biết nàng phải gian tế, mà có là nàng gặp được quái nhân hay ?"

      Thái sư phụ khôi phục vẻ mặt lạnh lùng, "Vậy sao Trang chưởng môn biết nàng phải vô tình gặp được quái nhân, mà cũng là gian tế của ma giáo?"

      Màn đối thoại trong giây lát có kết quả, bầu khí trở nên bế tắc. Khoảnh khắc trước các phái còn cùng nhau hợp lực, tại người này đùn đẩy người kia, rất may cho phương trượng Thiếu Lâm do dáng người bé, nên bị mọi người đẩy ra. bước chân này bước ra, sắc mặt trăm người lập tức nhõm, ánh mắt đồng loạt quy tụ người .

      Phương trượng Thiếu lâm cố gắng để lộ bộ dáng run rẩy, a di đà phật đại từ đại bi hồi, mới lên tiếng, "Nếu hai vị đều thể chứng minh vị nữ thí chủ này là vô tội hay có tội, chi bằng cứ giải quyết trong yên bình để giữ hòa khí hai bên , bảo vị thí chủ này tìm tên quái nhân kia, để chứng minh trong sạch cho nàng, như vậy mọi chuyện được phơi bày ràng. Ba ngày sau Minh chủ cũng đến đây, tới khi đó hẳn đưa ra quyết định."d.d.l.q.d

      xong, quần chúng màn xúc động cảm tạ, khen phương trượng là người thông minh quả thực sai.

      Ta lén nhìn sang Trang Thế Chính, lập tức thấy ánh mắt sắc bén của giống như dao nhọn phóng về phía ta, nhìn chăm chú đến mức sống lưng ta đổ đầy mồ hôi.

      Hai con mắt lạnh lùng của Trang Thế Chính chậm rãi thu lại, , "Như thế cũng được, nhưng để tránh việc Hoa Sơn bao che cho nàng, bây giờ lập tức để nàng xuống núi, được phép chuyện nhiều với các đồ đệ khác, làm như vậy được chứ?"

      Thái sư phụ im lặng, quay qua với sư tỷ, "Mau lấy chút ngân lượng, tiện thể mang vài bộ quần áo cho A Lê."

      Ta giữ lấy cánh tay sư phụ chịu buông, "Sư phụ..."

      Sư phụ hơi nghiêng đầu, nhưng chỉ hé môi, gần như thể nghe cái gì, "Xuống được núi cũng đừng bao giờ quay trở lại, phải xa."

      Ta sững sờ, hiểu ý tứ của . Đến lúc sư tỷ đưa bao đồ vào trong tay ta, ta vẫn cảm thấy như mình nằm mộng.

      Sư phụ nhàng đẩy ta cái, bộ dáng nghiêm túc thay đổi, "."

      Ta giật mình bỗng nhiên đứng lại, quỳ hai đầu gối xuống đất, cúi người về phía sư phụ và thái sư phụ vái ba lạy, mặc kệ ý của sư phụ là cái gì, trước mắt vẫn nên đóng kịch cho bọn người kia coi, lớn giọng, "Đồ nhi nhất định tìm được tên quái nhân kia, sau đó lập tức quay trở lại!"d.d.l.q.d

      xong, cột chắc bao quần áo, dưới cái nhìn chằm chằm của mọi người, thẳng xuống núi.

      Dưới ngọn núi lớn chỉ có người, trông vô cùng đơn. Ra khỏi cửa môn, ta quay đầu nhìn lại đỉnh núi Hoa Sơn tràn đầy khí thế, lòng đưa ra quyết định, tiếp tục xuống chân núi.

      Đến chân núi, ta nhìn ba bốn con đường trước mặt, sờ sờ cái cằm, rốt cuộc đường nào mới tìm được quái nhân đây?

      Ta thở dài hơi, suy nghĩ kỹ càng hình như lần cuối
      [​IMG]
      nhoxbina, TrâuBanashi thích bài này.

    3. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      ☆, chương 9 Truy cầu nhân sinh

      Edit: Du


      Sáng hôm sau, ta ngồi xổm đằng sau ngôi miếu đổ nát lâu, sờ sờ mặt, sờ sờ cái cằm, càng thêm giận dữ, ta chỗ nào giống như nha hoàn chứ ! Mắt bị chọi gà hay sao.

      Thân là đồng bọn từng đồng sinh cộng tử, cùng ta kết bái thành huynh muội, lại muốn ta làm nha hoàn, thậm chí lời này trong thời điểm vô cùng khó xử như vậy.

      Trong lòng ta khinh bỉ trăm lần, cuối cùng đầy bụng khó chịu ngủ thiếp , tới lúc thấy ở đây, chợt cảm thấy tinh thần sảng khoái. Ta cũng thích bị ngược, ai nguyện ý ở bên cạnh hỗn thế ma vương luôn độc miệng như thế. Thoải mái duỗi lưng cái, cổ họng vì ngáp mà mở lớn, liền thấy tự dung xuất , kinh hãi tới nuốt trở về, chặn ngay trong cổ.

      Thủy Đông Lưu buông tay, túi trái cây lăn xuống mặt đất, "Rửa sạch ."

      Ta khụt khịt nhặt trái cây, cảm thấy nhẫn nhịn của ta qua tầm cao mới. Rữa sạch đưa cho , "A."

      Bản thân lại cắn cái, hương vị thế nhưng cũng tệ lắm, thuần thục ăn vào trong bụng. Ta lấy trái thứ hai, hỏi, "Trái cây này tên gì? ngon ."

      Thủy Đông Lưu cũng cắn cái, lắc đầu, "Ta cũng biết."

      Ta chợt cảm thấy có xương trong cổ họng, khó nhọc , "Ngươi biết , ngươi còn hái, hả?"

      "Đó... Bởi vì cây kia cách gần nhất, thuận tay nên hái."

      Vẻ mặt ta đau khổ, "Vạn nhất có độc làm sao bây giờ?"

      nghĩ chút, trầm ngâm, " sao, ta bách độc bất xâm."

      Ta phát cáu , "Ngươi bách độc bất xâm, ta phải! Giáo chủ đại nhân, ngươi muốn chết đừng kéo ta theo!"

      lườm ta cái, "Máu của ta có thể giải bách độc, nếu ngươi trúng độc ta bất đắc dĩ cho ngươi uống hớp."

      Ta che trái tim, cắn răng, hàng này ràng chính là bị sủng hư, chút cũng hiểu thương hương tiếc ngọc là gì.

      "Đồ cặn bã, ngươi làm nha hoàn của ta hả, cùng ta trở lại kinh thành?"

      ", muốn!"

      Thủy Đông Lưu cong khóe môi, "Thần kinh được bình thường của ngươi cũng đừng xem ta như người xấu."

      Ta liếc cái, mặc dù độc miệng vô cùng, cũng hiểu thương hương tiếc ngọc, nhưng là từ Tà Nguyệt Cung tới đây, cũng biết phải là người thích giết người vô tội. Nghĩ lại, nếu là ma đầu, ta chừng sớm bị chụp bẹp, "Vậy ngươi có việc gì từ kinh thành chạy đến Quan Trung của chúng ta làm gì?"

      Dứt lời, lại cắn trái cây miếng, tay chống cằm nhìn chằm chằm phía xa, " ngang qua."

      Mặc dù gương mặt này tuấn mỹ như ngọc, nhưng nghĩ muốn đánh nhau với trăm lần cũng thắng nỗi. Ta giận dữ nuốt trái cây, ăn no bụng, lại giấu vài trái, " thôi, cáo từ."

      bất đắc dĩ , "Ta ngang qua... Được rồi... ra là vì lạc đường."

      "A?" Ta hơi nghiêng đầu, nhìn vẻ mặt nghiêm túc kia, nín cười, " lạc đường?"

      quay mặt, "Ừm, vốn là muốn Trung Nguyên ①, thăm Thần y bá bá, kết quả ở ngã ba, lại lạc qua Quan Trung."

      Nếu để cho những chưởng môn đồng minh biết nguyên nhân khiến cho vị đại ma đầu trong truyền thuyết đến đây, biết có ói ra máu hay a. Nhưng ai có thể nghĩ tới, đường đường Giáo chủ ma giáp lại là cái dân mù đường. Ta nhịn xuống hai vai run run, nhìn xem mũi giày dám cười. Khẽ nâng mi mắt nhìn , vẻ mặt cũng kéo căng cùng như đầu gỗ .

      "Ha…ha…ha."

      nhịn được, cười ha hả, lại nghẹn muốn hỏng ! Nở nụ cười hồi lại cười được, "Ngươi nếu ngang qua, vậy tại sao muốn phái người đến ngôi miếu đổ nát giết chúng ta?"

      Ánh mắt của Thủy Đông Lưu lạnh lùng, "Những người kia phải là đến giết các ngươi , mà là tới giết ta. Nhưng ai biết lại gặp được mai phục ở trong ngôi miếu đổ nát của các ngươi."

      Ta nghĩ lại mọi chuyện, bừng tỉnh, "Đúng nha, lúc ấy ta và ngươi ở khách đếm, có tên sát thủ đến, ngươi còn võ công của cùng với sát thủ trong ngôi miếu đổ nát đều giống nhau, chất vấn vì sao phải giết ngươi ấy."

      Bởi vì giá trị võ lực của ta ở trước mặt Thủy Đông Lưu căn bản đáng nhắc tới, ta lại phải nhân vật quan trọng gì trong liên minh, cũng có phí công phu để tới gần ta. Hơn nữa lúc ấy khách đếm đột phát chuyện, ta lại hoài nghi nhìn , "Ngươi cũng biết những những người kia ai?"

      "Ừm."

      "Còn có... Tại sao ngươi phải đến Tà Nguyệt Cung cứu ta?"

      Lông mày của Thủy Đông Lưu nhướng lên cao, " ngang qua."

      ... Cùng cái lý do mà dùng hai lần ràng rất vô nghĩa nha. Ta cắn trái cây, "Cám ơn, sau này ngươi nếu muốn ta giúp đỡ gì, nhất định giúp ngươi tiếc cả mạng sống ."

      nhàn nhạt đáp tiếng, "Vậy ngươi bây giờ có tính toán
      [​IMG]
      nhoxbina thích bài này.

    4. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      ☆, Chương 10: Kết bạn đồng hành, hai mươi tám tin đồn

      Editor: Snowflake HD


      Cứ tưởng rất nhanh đến cái trấn tiếp theo, ai ngờ hơn nửa ngày trời cũng chẳng đến được thị trấn nào, khó khăn lắm mới gặp vị tiều phu, vừa hỏi xong, nghe bảo còn phải thêm mười dặm nữa, ta yên lặng ngậm búng máu.

      Mặt trời quá tàn nhẫn, nóng đến mức ta hận thể vén quần áo lên rồi lấy lá cây quạt cho mát, Thủy Đông Lưu nghiêng đầu nhìn ta, ta vội ôm cơ thể chặt, kéo cao khóe miệng , "Thủy Bánh Trưng (*), có cần ta cho ngươi mượn khăn che mặt để bịt khuôn mặt lại? Khỏi phải phơi nắng đen da nha."

      (*) Thủy Bánh Trưng: ý nữ 9 là nam 9 bịt kín mít giống bánh trưng

      Thủy Đông Lưu lườm ta cái, "Thân là nữ nhi tại sao da lại đen quá vậy, buổi tối ra ngoài có cầm theo lồng đèn cũng ai thấy được."

      "... Thân là nam tử tại sao lại trắng thế hả, cần phơi nắng cũng chẳng thấy cơ thể ngươi rồi." Ta sờ sờ khuôn mặt, bổn nương vẫn rất trắng, đen ở chỗ nào chứ, "Vì yên ổn của giang hồ, từ giờ trở ta gọi ngươi là sư thúc, tránh cho người khác nghe thấy rồi lại dí theo chúng ta suốt mười tám con phố."

      Vẻ mặt Thủy Đông Lưu vô cùng điềm đạm, "Bọn họ dám sao?"

      "Ngươi có thể an phận chút hay ."

      "Ta an phận lắm rồi, bọn người kia đâu còn đuổi theo chúng ta nữa."

      Ta nổi điên, "An phận ở chỗ nào, những bị phái Hành Sơn truy sát. Còn nữa, tin tức loan truyền với tốc độ nhanh chóng mặt, nếu bọn họ nhận được mật báo ngay lập tức che giấu chứng cớ."

      Lúc này mới miễn cưỡng , "Được rồi."

      Ta thở dài, "Sau này ta cứ gọi ngươi là sư thúc, dù sao cũng thuận miệng rồi."

      "Tùy ngươi. Nhưng mà... ta vừa nhận được mật báo, vì nghi ngờ người trong Hoa Sơn là gian tế, nên các môn phái muốn dời đến nơi khác để bàn bạc đại ."

      "Bọn họ muốn chuyển tới chỗ nào?"

      "Hành Sơn."

      Ta ngạc nhiên nhìn , "Trèo non lội suối đến Hành Sơn?!"

      Thủy Đông Lưu vuốt cằm, "Phải hao tổn rất nhiều công sức mới tới được Hành Sơn, phải chăng nơi đó có cất giấu bí mật động trời gì? Hay là Trang Thế Chính cố tình dụ bọn người chính phái vào đó?"

      tâm ta cực kì tán thành với ý kiến của , việc này cũng rất có khả năng xảy ra. Ta bất ngờ nắm cánh tay , "A, chính là cái tên hỗn đản Trang Thế Chính đuổi theo chúng ta suốt đường phải ?"

      Hai mắt Thủy Đông Lưu nhếch lên, trái tim bé của ta lập tức thấy lạnh buốt, hít hơi liều mạng hỏi, "Sư thúc, thôi chúng ta cứ quay về Tây Vực ?"

      Vừa dứt lời, để lại cho ta mấy chữ " có tiền đồ", tiếp tục thẳng về phía trước ngoảnh đầu lại.

      Ta ngại ngùng chạy tới bên cạnh , ta cảm thấy Trang Thế Chính mới đúng là tên đại ma đầu, Thủy Đông Lưu tốt hơn rất nhiều.

      "Đợi khi vào được trong trấn, mua hai con ngựa, rồi lập tức lên đường tới Hành Sơn, chừng còn đủ thời gian để bố trí chút."

      "Đợi chút... Sư thúc, ta cưỡi ngựa đâu."

      Thủy Đông Lưu dừng bước, khuôn mặt khó tin nhìn ta, " chịu cưỡi ngựa? Nhưng bên trong thoại bản ..."

      Ta nheo mắt nhìn , "Ờ ... Ngươi cho rằng trong thoại bản là nữ hiệp nhất định phải biết cưỡi ngựa hay sao? Hoa Sơn chúng ta là nơi luyện võ, phải nơi tập cưỡi ngựa, còn rất nhiều sư huynh trong phái ta biết. Ta ngồi xe ngựa vẫn tốt hơn!"

      Thủy Đông Lưu khinh thường, "Khó trách cha ta muốn cho mẹ ta đọc nhiều thoại bản, hóa ra đều là giả dối. Nhưng mà đồ cặn bã này, nếu ngươi như vậy, cách khác... Ngươi cũng thích xem cái thứ đó?"

      Ta chớp mắt mấy cái, lặng lẽ nhìn trời xanh, cảnh tượng tài tử giai nhân rồi hùng cứu mỹ gì gì đó quả thực rất đẹp, còn có định luật nhảy vực trăm lần chết cũng là đoạn xem hoài chán, mỗi lần ngồi vách núi Hoa Sơn ta đều xúc động muốn thò đầu ra nhìn xuống - - đáng tiếc ta sợ độ cao.

      Gặp ngã ba, tấm biển chỉ đường, người qua lại để hỏi, lúc đau đầu suy nghĩ, thấy Thủy Đông Lưu cầm tấm bản đồ, chăm chú quan sát, " đường nào?"

      do dự rất lâu, nhìn lại con đường vừa mới . Ta chợt nhớ ra, cũng là tên mù đường... Lông mày nhăn nhó hồi, cuối cùng chỉ bên trái, "Hướng này."

      Ta miễn cưỡng cười hai tiếng, "Được, hướng bên phải."

      "..."

      Hình như cũng tự biết bản thân là dân mù đường, cho nên Thủy Đông Lưu có phản đối, mà theo ta, sau đó ném tấm bản đồ qua cho ta, đề nghị ta làm người dẫn đường.

      hơn nửa ngày, mệt gần chết rốt cuộc cũng thấy được cái trấn . Thuê hai phòng trong khách điếm, thoải mái ngâm mình xuống dòng nước nóng, ta cảm thấy bản thân như được sống lại.

      Ngồi giường nhìn toàn bộ tài sản của mình, tránh khỏi đau buồn nhanh chóng đứng dậy. Ngày đó sư tỷ vội vàng thu thập hành lý cho ta, có mang theo chút bạc lẽ, ngay cả tiền đồng cũng có, quan trọng hơn là tất cả số bạc ở đây đều là tiền dành dụm của sư tỷ, vậy mà nàng lại bỏ vào túi hành lý cho ta.

      Ta cực kì cảm động, nhưng chỉ với chừng này tiền thể giúp ta và Thủy Đông Lưu cầm cự đến khi tới được Hành Sơn. Chống cằm nghĩ chốc lát, vội vàng giấu tiền , chạy qua căn phòng sát vách, "Sư thúc."

      "Vào ."

      Đẩy cửa bước vô, trong phòng tràn ngập hơi nước, ta híp mắt, nhìn bóng dáng in tấm bình phong, nhịn
      [​IMG]
      nhoxbinaTrâu thích bài này.

    5. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :