1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nhân vật phản diện thật tuyết sắc - Nhất Mai Đồng Tiễn

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆, Chương 3.2: Địa lao kỳ quái

      Editor: Snowflake HD



      lạnh lùng cười tiếng, "Đám tôm tép Tà Nguyệt Cung làm gì có khả năng vây bắt ta được."

      Sư thúc vẫn tiếp tục bước chân.

      xa trăm dặm vẫn nghe thấy giọng , "Thể chất ngươi cực dương, cần tìm nữ nhân thể cực để song tu. Nhưng mà nữ nhân như vậy rất khó tìm, căn bản là nhìn bên ngoài cũng biết họ như thế nào, nhưng đối với gia tộc Bách Lý mà việc này hề khó, ngươi thả ta ra, ta cho ngươi biết."

      Cuối cùng sư thúc cũng quay đầu lại, đôi mắt tăng thêm ba phần lãnh ý, "Võ công của gia tộc Bách Lý sâu lường được, bây giờ ta thấy, xem ra cũng là do song tu với nữ nhân?"

      Bách Lý bật cười, "Quả nhiên là người thông minh, lão phu định thu ngươi làm đồ đệ, mang bí học cả đời truyền cho ngươi."

      Giọng sư thúc lạnh nhạt, "Ta hứng thú. Dùng nữ nhân luyện công, mất mặt."

      Ta lập tức khen ngợi sư thúc, quả nhiên mang cốt khí của chính phái.

      Cho dù Đồ Tể kia cái gì, sư thúc cũng dừng bước, chút ý định ở lại. Chờ ra khỏi con đường này, mới lên tiếng, "Bây giờ ta dạy ngươi cách điểm huyệt, đợi tí nữa ta giả vờ đồng ý, tận dụng cơ hội bắt , như có cách bắt, ngươi hãy điểm huyệt đạo của , ta dò đường."

      Bị mọi người phong bế mạch môn còn canh chừng cẩn thận như vậy, Đồ Tể kia khủng bố quá nha, ta lắc đầu, "Làm như vậy quá nguy hiểm."

      khẽ cười tiếng, "Hang động này rất sâu, quan trọng là mang theo ngươi cùng thể leo lên được."

      Ta có chút cảm động, hai mắt rưng rưng nhìn , "Sư thúc..."

      Sắc mặt của đột nhiên cứng lại, do dự, "Thủ pháp điểm huyệt này là độc môn của ta, ngươi đần như vậy, biết mất bao lâu mới học xong..."

      Nước mắt cảm động ban nãy lập tức biến đâu mất tăm mất tích, sư thúc, khinh thường ta chịu được sao!

      Mặc dù trong mắt sư thúc tràn đầy nghi ngờ, nhưng vẫn nhẫn nại dạy. Chờ ta hoàn toàn thành công, mới ôm ta vào trong lại.

      Nghĩ đến việc tí nữa đây ta phải đối mặt với siêu cấp Đồ Tể, trái tim bé nhảy bịch bịch ngừng. Phật tổ phù hộ thuận buồm xuôi gió, nếu con có thể bình yên quay về nhất định đến ngôi miếu nát thắp cho ngài nén nhang.

      Bách Lý nhìn thấy chúng ta quay trở lại, phần mừng ba phần đắc ý, tất cả còn lại đều là khinh thường, " phải xem thường lão phu sao? Vậy trở lại làm cái gì."

      Sư thúc nhíu mày, “A.., chúng ta ."

      "... Đứng lại!" Mặt mũi Bách Lý cứng đờ, "Mau đến đây, ít nhảm thôi."

      Lông mày sư thúc nhếch cao hơn, "Ta giúp ngươi gỡ bỏ phong ấn mạch môn, ngươi giúp chúng ta thoát ra ngoài."

      "Được."

      Sư thúc nhàng thả ta xuống đất, tự đến lồng sắt phía trước, cái nâng tay, lồng sắt kia rầm rầm văng ra. Bách Lý lẩm bẩm, trong lời mang theo ý tứ khen ngợi, "Tuy là tẩu hỏa nhập ma, nhưng cũng có chút giá trị."

      Ta theo sát ở phía sau, tùy cơ hành động, bởi vì cầm chiếc đèn dầu vào đây, nên có thể thấy căn phòng bằng sắt này, trừ mặt đất ra, ba bên đều là sắt tinh chế. Lại nhìn Bách Lý Đồ Tể, xích sắt quấn quanh tay chân, đầu còn lại của xích sắt đóng chặt đá, chỉ cần hơi cử động lập tức phát ra tiếng leng keng leng keng.

      Sư thúc , "Ta muốn nhìn đường hầm trước."

      Bách Lý hiểu cười cười, "Dưới tảng đá này có đường hầm."

      Ta cảnh giác nhìn , "Phiền ngươi chút."

      Sư thúc lại nheo mắt nhìn ta, nhặt lên cục đá, bắn về hướng tảng đá kia, tảng đá kia lập tức vỡ vụn, đúng là có cái hang động, "Đường này có thể ra bên ngoài sao."

      Bách Lý cười lạnh lùng, "Hang đó là do ta đào, ta chờ ngày huyệt đạo được giải nhanh chóng cao bay xa chạy, sao có thể là giả được."

      "Tốt lắm, vậy để nàng trước dò đường."

      Sắc mặt Bách Lý trầm xuống, "Ngươi cho rằng lão phu là kẻ ngu chắc? Với công phu của ngươi, muốn thoát khỏi Thông Thiên động là chuyện quá dễ dàng. Nàng từ lối này, còn ngươi chạy ra bằng cửa chính."

      Sư thúc nhún vai, "Nếu ngươi đổi ý, chúng tôi cũng thiệt thòi"

      "Ngươi cứ tiếp tục kéo dài thêm canh giờ nữa , đợi lát nữa người đưa cơm đến, để ta xem các ngươi bị bắt thế nào."

      Cảm thấy cuộc giao dịch này tới hồi gây cấn, lập tức muốn động thủ, ta căng thẳng quan sát kỹ tình hình, lần đầu tiên giao đấu chính diện với siêu cấp Đồ Tể, ta thấy áp lực rất lớn nha.

      Nhưng trái lại nhìn sư thúc vô cùng thoải mái, đến chỗ Bách Lý, vận khí công, nhìn như chuẩn bị cởi bỏ mạch môn cho ông ta. Đôi mắt Bách Lý sắc bén như chim ưng, cực kỳ cảnh giác, nếu ông ta phát sư thúc có hành động nào khác lạ, lập tức giết chết hai chúng ta.

      Bàn tay trắng nõn thon dài giơ ra, tốc độ thay đổi cực nhanh, bầu khí trong chớp mắt như ngừng lại, Bách Lý giận dữ, quát to tiếng, giơ tay đánh trả. Phản ứng của sư thúc cũng rất nhanh, chẳng mấy chốc đánh chưởng lên vai ông ta. Nhấc mũi chân, trong nháy mắt lại bay xuống phía sau Bách Lý, chưởng phát nữa vào lưng .

      Bước chân Bách Lý vững vàng, lập tức chuyển hướng muốn đánh về phía ta, ta định điểm huyệt đạo của , ai ngờ hai ngón tay vừa đưa ra, trong lồng ngực như mang theo khối sắt nặng trịch, xương ngón tay "Rắc rắc" hai tiếng... Đau đến mức toàn thân run rẩy, đứt, đứt ... Trong nháy mắt, cổ họng bị bóp chặt, ta cảm thấy đau muốn chết được, năm ngón tay của giống như ưng chảo, nếu dùng phân nửa sức lực, cái cổ này coi như bị bẻ gẫy như chơi.

      "Tiểu nhân vô liêm sỉ, dám đánh lén lão phu!"

      Hai hàng lông mày sư thúc nhếch lên, "Đồ Tể chuyện cũng đòi có đạo đức nhân nghĩa? Thả ngươi ra ngoài, để ngươi tiếp tục tàn sát võ lâm sao?"

      Bách Lý cười lạnh, "Ngươi ràng tu luyện ma công, lại dám xem thường đồng đạo. Bây giờ ta muốn ngươi ở trước mặt lão phu tự phế võ công của mình, nếu ta giết nàng!"

      Ta khó nhọc ra từng chữ, "Sư thúc... , cần vì ta... Mà..."

      Lời oai phong lẫm liệt còn chưa xong, sư thúc lập tức , "Vì nàng tự phế võ công, Bách Lý Song Đồ, đầu óc ngươi bị con lừa giẫm rồi à?"

      Mặt ta cứng đờ, quả nhiên công phu độc miệng của sư thúc là đứng hạng nhất giang hồ. Nhưng mà cảm giác bản thân tự từ bỏ với bị người ta vứt bỏ rất khác nhau nha...

      Sức lực của Bách Lý vẫn hề thuyên giảm, "Thể chất của nàng với ngươi vô cùng xứng hợp, thiên hạ khó tìm ra người thứ hai, ngươi muốn bỏ nàng sao? Ban nãy ngươi chút do dự bỏ , chẳng lẽ phải vì biết thể chất của nàng mới chịu hợp tác cùng ta?"

      Cái gì? Ý của chính là thể chất ta cực rất thích hợp để song tu với sư thúc? Ta cùng sư thúc như trời với vực có bất kì điểm chung, vẻ mặt ta chán ghét cộng thêm khinh bỉ, "Đại thúc, ngươi cực kì có tài năng dối ngươi biết ? !"

      Bách Lý: "..."


      ☆, Chương 4.1: Thoát khỏi hang động

      Editor: Snowflake HD


      Lời vừa dứt, trực giác cho ta biết Bách Lý sắp sửa bẻ gãy cổ của ta, quả nhiên, nghiến răng nghiến lợi giọng giận dữ vang bên tai ta, "Nếu ngươi muốn như vậy, lão phu tác thành cho các ngươi!"

      Trong nháy mắt cảm thấy sức lực dùng để nắm cần cổ ta ngày càng tăng, ta nhắm mắt lại mạnh mẽ đẩy đầu mình lên, đập vào cằm , đầu ta cũng đau đến mức nổi đom đóm trong mắt. Bàn tay như ưng chảo kia cũng lập tức buông ra, sau đó chớp mắt cái thấy thân hình của sư thúc đẹp trai xuất trước mặt, chưởng vỗ thẳng vào ấn đường (*giữa trán) Bách Lý, kéo ta vẫn bị đau xuống phía sau .

      Két... Cánh tay bị kéo đứt rồi...

      "Oa..." Bách Lý hét lên tiếng, thân thể ngã ‘rầm’ xuống đất, chết.

      "Oa..."

      Ta kêu tiếng đau đớn, liền bị sư thúc vỗ đầu, giọng vô cùng chán ghét, " đau mới rên còn ngươi rên làm gì, đồ vô dụng."

      "..." Ta tức giận ngẩng đầu, "Sư thúc! Người mà cứ như vậy thể nào cũng lấy được vợ!"

      Sư thúc nhíu mày, "Người muốn gả cho ta xếp mười tám con phố còn đủ chỗ."

      Ta hừ tiếng, cười , "Đúng rồi, mấy đại thẩm kế bên nhà người đều muốn gả cho người hết đó." Thấy lại muốn đánh đầu ta tiếp, ta liền nghiêm mặt ôm cánh tay bị thương, " thôi."

      Sư thúc nhìn vào hang động kia, rồi cầm lấy đèn dầu tay ta vào trong, "Ta trước xem tình hình."

      "Sư thúc, có thể nắn lại xương cánh tay cho ta trước ."

      Sư thúc thở dài, "Sức lực của ngươi cũng khác gì cặn bã"

      Ta chửi thầm, đồ biết thương tiếc người bệnh, đồ máu lạnh, độc mồm độc miệng - - lấy được vợ ế suốt đời!

      Được... mắng rất tốt...

      Sư thúc rồi, ta mới nhớ tới việc bên cạnh còn cái xác của siêu cấp Đồ Tể, nuốt ngụm nước miếng khẽ liếc nhìn , hai mắt trợn lớn, ánh mắt độc ác, bởi vì bị nội lực đánh cho vỡ đầu, nên máu của vẫn chảy ra ngoài thấm xuống đất. Ta sợ hãi miệng lẩm bẩm đọc nam mô a di đà phật, đứng dậy đến gần chỗ có ánh đèn.

      Thời gian khoảng nửa ly trà sau, rốt cuộc sư thúc cũng quay lại. Thò đầu ra, hình như là thấy ta thắp quá nhiều đèn dầu, nên mở miệng hỏi, "Đồ vô dụng, ngươi chưa bao giờ giết người à?"

      "Chưa từng." Ta cắn răng, "Đừng gọi ta là đồ vô dụng nữa!"

      thèm để ý, giơ tay ra, " thôi."

      Ta lết thân thể đau nhức của mình di chuyển, cầm lấy tay rồi theo vào bên trong.

      Cửa hang rất chật, nhưng càng càng thấy nó rộng hơn, chẳng qua bức tường được tảng đá chống đỡ, mới hai bước chân dính đầy bùn đất, lúc nào cũng cảm thấy bị lún chết. Tiếp tục về phía trước, trông thấy có cây gỗ chống, lối này là đào từ bên ngoài vào trong sao? Lão già kia thực là quá rảnh rỗi có việc gì làm đây mà.

      Cuối cùng cũng nhìn thấy ánh sáng đằng trước, cố gắng leo lên , mặt trời vừa lặn, tia nắng ấm áp giống như của mùa xuân. Tinh thần căng thẳng ban nãy cuối cùng cũng được thả lỏng, ta vội vàng chạy theo sư thúc, ôm đùi cầu xin, "Sư thúc, làm ơn đưa ta quay về... Hoa Sơn."

      Giọng điệu sư thúc thay đổi, "Đồ vô dụng? Cặn bã!"

      &&&&&

      Đầu năm, đại sư huynh bấm ngón tay tính cho ta quẻ, năm nay ta tuyệt đối có số đào hoa. Thời điểm mới gặp sư thúc ta mực chịu tin, dù sao cũng cùng nhau vào sinh ra tử rồi còn đối đầu với siêu cấp Đồ Tể, nhưng bây giờ ta tin rồi.

      Trong lúc mơ màng ngủ dạ dày ta bị mùi thơm của thức ăn làm cho tỉnh giấc, mở to hai mắt nhìn xung quanh, nhìn thấy sư thúc ngồi mình trong phòng ăn cái gì đó, cả bàn đầy thức ăn. Ta tức giận, sư thúc ích kỷ ăn mà gọi ta dậy. Vén chăn lên loạng choạng đến trước bàn, run rẩy cầm đũa, ăn ngấu nghiến.

      Sư thúc lườm ta cái, "Ăn no xong tự mình về ."

      Chờ bụng ta hơi no, mới mở miệng hỏi, "Nơi này cách Thúy Tùng trấn có xa lắm ?"

      "Chính là nơi này"

      Ta kinh ngạc, "Vậy sao thẳng tới đại hội võ lâm để tụ hợp với mọi người? Ngồi ở đây để bọn người Tà Nguyệt Cung đến bắt sao?"

      Môi sư thúc giật giật, lại nhếch lên cao.

      Chậc, trời sinh sư thúc vừa độc miệng vừa kiêu ngạo. Ta thầm oán trách lão thiên tại sao ban tặng tư chất luyện võ cho tiểu nương tốt bụng lương thiện như ta, bất công, bất công a.

      Cuối cùng bụng cũng được lấp đầy, nhìn thấy tay sư thúc cầm ly rượu, đôi mắt ta bỗng bật sáng nhìn chằm chằm , giả bộ suy tư. Ta giơ tay vẫy vẫy, thận trọng hỏi, "Sư thúc, người luyện công đến mức tỏa hỏa nhập ma à?"

      Sư thúc giật giật khóe miệng, "Nghe nữ nhân lớn tuổi thường sinh ra loại bệnh đó là lắm chuyện, xem ra phải chuyện lừa người."

      ... Ta thể chịu đựng thêm được nữa! Ta đứng dậy ôm quyền, cánh tay vẫn cảm thấy hơi đau, "Tạm biệt."

      Sư thúc thản nhiên đáp tiếng, cũng dự định đứng dậy rời . Ta quan sát , tay chân vẫn y chang lúc đầu bịt kín mít, khác gì cái bánh trưng, "Cái đó, bánh trưng sư thúc, à , sư thúc, đa tạ ơn cứu mạng của người, hôm khác Hành Sơn nhất định tạ ơn người lần nữa."

      " cần." Sư thúc ra vẻ chẳng muốn nhiều, " thôi."

      "Vậy ta đây."
      Last edited: 21/10/16

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆, Chương 4.2: Thoát khỏi hang động

      Editor: Snowflake HD

      Ta há hốc miệng, ta làm mất thanh kiếm sư phụ tặng, ngọc bội sư tỷ đưa cho ta cũng thấy đâu, mới lên núi lăn vòng, mà toàn bộ đồ đạc mất hết sạch. Bầu trời tối đen như mực, cúi đầu nhìn lại, ánh đèn rực rỡ dao động, đèn dầu sáng trưng, đủ mọi màu sắc có thể nhìn khuôn mặt mọi người.

      Hít hơi sâu, chuẩn bị đến khách điếm để tụ họp với mọi người, hy vọng bọn họ nghĩ rằng trong lúc bọn họ giao đấu với đại ma đầu ta trốn tới nơi khác nên bỏ rơi ta mà về Hoa Sơn trước. Chân còn chưa bước ra ngoài nửa bước, phía sau ‘rầm’ tiếng, quay đầu nhìn lại, hắc y nhân nhảy từ bên ngoài cửa sổ vào trong phòng.

      Trong lòng ta thầm suy niệm ôi cái vị đại gia này, vừa mới phá cửa xông vào cầm kiếm thẳng đến chỗ sư thúc, nếu phải người xấu có thể là ai! Ta đột nhiên nhớ lại, trước đó sư thúc nhất quyết đuổi ta ra ngoài, giờ mới hiểu ra sớm đoán được có người đánh lén vào tối nay. Nhất thời cảm động, hận thể thay sư thúc đánh bại tên hắc y nhân kia.

      Sư thúc tay tất sắt, hai tay lại quấn vải kín mít nhưng chưởng lực đánh ra hề yếu, càng để tên thích khách làm cho bị thương. Ta trốn sau cánh cửa, nhìn chằm chằm bọn họ, chờ thời cơ thích hợp bay vào tấn công tên thích khách.

      Chớp mắt giao chiến hai mươi ba chiêu, dường như tên thích khách còn sức để chống đỡ nữa, càng ngày càng nhìn thấy thất thế. Nhảy về phía sau, lấy kiếm phòng thủ, dám tấn công.

      Sư thúc lạnh lùng nhìn chằm chằm , mắt chim ưng vô cảm, "Võ công
      [​IMG]


      ☆, Chương 5.1: Đồng đội ngu như heo

      Editor: Snowflake HD


      Ta ném tên hắc y nhân trong cái ngõ , mệt muốn ngất xỉu luôn rồi. Kéo tiểu quỷ, "Lột quần áo tên đó ra cho ta."

      Tên tiểu quỷ thèm nhúc nhích, "!"

      "Ta đánh sưng mông ngươi bây giờ nha!"

      Lúc này tiểu quỷ mới quay đầu lại nhìn, lòng câu, "Ngươi mặc như vậy đẹp rồi, cần thay đồ đâu."

      Ta cúi đầu nhìn quần áo người mình khác gì bang chủ cái bang, nheo mắt nhìn , hành động có hơi quá đáng chút... Đưa chân đạp , "Nhanh , ăn mặc thế này ra đường bị bắt tới quan phủ mới lạ đó."

      Tiểu quỷ hừ tiếng, "Mấy ngày gần đây nhân sĩ giang hồ đến thị trấn này ít, quan phủ sớm gom đồ bỏ trốn rồi, bọn họ chẳng dám xen vào mấy chuyện này."

      Ta giơ quả đấm đến trước mũi , "Ngươi có hay ?"

      "..."

      Thay bộ y phục mới, do ống tay với ống quần quá rộng nên ta dùng dây buộc lại, mặc dù
      [​IMG]
      Last edited: 21/10/16
      nhoxbina, TrâuPhongVy thích bài này.

    3. Banashi

      Banashi Member

      Bài viết:
      86
      Được thích:
      74
      đọc cười té ngửa. mau co chương mới nha bạn.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      ☆, Chương 5.2: Đồng đội ngu như heo

      Editor: Snowflake HD


      Ngủ giấc xong cảm thấy cực kì thoải mái, mở mắt ra, phát mặt trời chiếu vào căn phòng sáng chưng. Duỗi thắt lưng, cảm giác được xương cốt toàn thân đều giãn ra hết rồi. Dụi dụi mắt, nhìn sang bên cạnh, lập tức nhìn thấy ánh mắt oán trách trợn trừng của tiểu quỷ, nhìn chằm chằm vào ta, ta nhéo mặt của , "Đừng giả vờ, công phu điểm huyệt của ta ta biết rất , cùng lắm là kéo dài canh giờ."

      Tiểu quỷ nghiến răng nghiến lợi ra từng chữ, "Nhưng mà ngươi đâu có dùng công phu điểm huyệt của ngươi."

      Ta ngạc nhiên chút, ráng suy nghĩ cẩn thận, "Hình như ta dùng công phu mà Hành Sơn sư thúc dạy ta... Ngươi cứ bình tĩnh, bây giờ ta lập tức giúp ngươi giải huyệt."

      Hai ngón tay của ta lúc đâm Bách Lý Đồ Tể bị thương còn chưa khỏi hẳn, tối hôm qua dùng tay trái điểm huyệt rất thuận lợi. Nhưng bây giờ giải huyệt có vẻ... Ta chớp mắt mấy cái, "Ta quên học cách giải huyệt của sư thúc rồi."

      Mặt tiểu quỷ méo xẹo muốn khóc, "Cái thứ, ngu như heo."

      "Có cần thiết phải đả kích ta dữ dội như vậy hay ." Ta chống cằm ngồi trước mặt , tiếp tục nhéo khuôn mặt trắng mịn, “Nếu thành ra thế này chi bằng, ta dẫn ngươi quay về Hoa Sơn, thái sư phụ nhất định có cách giải."

      "Ta muốn Hoa Sơn." Tiểu quỷ nhíu mày, "Ta chỉ cho ngươi cách giải."

      Ta cười ha ha, thiếu chút nữa cười bò giường, "Mỗi nơi có cách điểm huyệt khác nhau, sao ngươi có thể biết được Hoa Sơn..." Ta đột nhiên nuốt ngụm nước miếng, nghe chưởng môn phái Hành Sơn có con trai chừng bảy tám tuổi tư chất vô cùng thông minh, là thiên tài luyện võ, chẳng lẽ... Ta lập tức giật mình, hóa ra là con của chưởng môn, khó trách kiêu ngạo như vậy, vui mừng , "Được, ngươi dạy ta ."

      Mặc dù vẻ mặt tiểu quỷ hề tin tưởng ta, nhưng rốt cuộc vẫn dạy ta. Thử tới thử lui vài chục lần, tay trái thực đủ linh hoạt, cho nên đến cuối cùng cũng thể giải huyệt cho . Lúc ta còn muốn vì mà tiếp tục cố gắng phấn đấu, nhịn được nữa lên tiếng, "Đủ rồi, cần chọc tiếp đâu."

      "Tại sao chứ?"

      Sắc mặt của tiểu sư đệ Hành Sơn trắng bệch, "Bả vai ta bị ngươi chọc sắp tàn phế luôn rồi."

      Ta xấu hổ rụt tay lại, " xin lỗi."

      thở dài giống như ông già, ta đưa cho cái chăn gấp gọn gàng, rồi nhìn sắc trời bên ngoài chút, "Đợi đến tối nay , nếu còn giải huyệt đạo được, chúng ta vẫn phải rời ."

      "Vì sao?"

      "Bởi vì có tiền." Ta sờ sờ bụng, lại nhớ tới bánh bao thịt của Hoa Sơn đại thẩm.

      Tiểu quỷ nhíu mày, "Ta có."

      Ta nghiêng đầu nhìn , cười khẽ, "Thôi , ngươi mà có tiền làm gì tội nghiệp giống như tiểu cẩu bị ta lượm được như thế."

      hài lòng , " người ta có chuỗi trân châu, rất đáng tiền."

      Ta vội vàng giơ tay tìm thủ, vừa sờ vào trong ngực, mặt của lập tức ửng đỏ, "Ngươi đừng đụng chạm lung tung."

      " mò khắp nơi làm sao tìm thấy chứ." Cuối cùng cũng tìm thấy trân châu, hạt lớn hạt sắp xếp rất cân đối, ta giơ lên ngắm nghía chút, rất hài lòng, "Là đồ tốt, đủ cho lộ phí đường."

      "Ngươi biết phân biệt đồ tốt đồ xấu à."

      "Dĩ nhiên, nhà ta mở tiệm cầm đồ mà." Ta xoa đầu , "Đợi ta ra ngoài đổi bạc xong rồi chúng ta lên đường."

      "Ừ."

      Đổi bạc xong, ta tìm chiếc xe ngựa, ném tiểu quỷ vào bên trong, rồi lên đường đến Hoa Sơn. Bởi vì ta bị thương, nên dám dừng xe ngựa lại để nghỉ ngơi.

      Đêm xuống, chúng ta thuê căn phòng trong khách điếm, nhìn thấy chiếc giường lớn kia, ta mới thở phào hơi nhõm. Lấy nước lau mặt giúp tên tiểu quỷ, trong lòng rối bời biết phải làm gì cho , "Làm sao bây giờ, chẳng lẽ cứ để ngươi như vậy?"

      còn cách nào khác, "Ngươi thử lại lần nữa ."

      Ta nuốt ngụm nước miếng, "Lỡ điểm hỏng luôn cả huyệt đạo phải làm sao?"

      Vừa xong, lập tức thấy ánh mắt lạnh lùng của bắn về phía ta, đôi mắt sáng ngời sắt bén tựa lưỡi đao, trong lòng ta chợt khiếp sợ, vén tay áo lên , "Để ta thử xem!"

      Nhưng chứng minh xuất quân chưa đánh chết thảm... Làm như thế nào cũng có tác dụng, thấy nhịn đau mà mồ hôi chảy ròng ròng, ta vội vàng thu tay. Vẫn nên đợi khi quay lại Hoa Sơn, nhờ thái sư phụ ra tay giúp đỡ hơn.

      Thúc ngựa hối hả chạy về Hoa Sơn cùng lắm chỉ mất hai ngày, nhưng đối với hai chúng ta là người bị thương kẻ còn lại chỉ là đứa trẻ, đánh xe ngựa về đến chân núi Hoa Sơn, là tối ngày thứ ba. Ngẩng đầu nhìn núi cao hiểm trở, đau đớn người liền giảm phân nửa. Ta kéo tên tiểu quỷ định lên núi, trừng mắt, "Ta ."

      Ta cố gắng bày ra khuôn mặt tươi cười thân thiện nhất, ném sang bên, thẳng thừng , "Vậy phiền ngươi đứng chỗ này làm tượng đá đồng tử nha."

      "... ."

      "Chậc, tiểu sư đệ Hành Sơn, ngươi còn thứ gì để có thể kiêu ngạo nữa ?"

      vất vả mới leo được lên núi, chưa bước tới cửa, lập tức nghe thấy tiếng người quát, "Kẻ nào dám tự tiện xông vào Hoa Sơn!"

      Nghe thấy giọng của sư huynh, thiếu chút nữa cảm động đến rơi nước mắt. thân hình cao lớn từ trong cửa Sơn môn nhảy ra, quan sát cẩn thận, vô cùng kinh ngạc, "Lê Tử."

      "Ô ô ô, sư huynh..."

      Sư huynh nắm chặt hai vai ta, vui vẻ , "Lê Tử muội vẫn còn sống!"

      Lực đạo nắm bả vai ta của rất mạnh, ta trợn to hai mắt, lên vô số đốm đỏ, bao gồm cả tên tiểu quỷ lưng, cùng nhau ngã nhào vào trong lòng sư huynh.
      nhoxbina, TrâuBanashi thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆, Chương 6: Trở lại Hoa Sơn

      Editor: Snowflake HD


      Mỗi sáng ngày trước sư tỷ đều đến đạp ta từ trong chăn tỉnh dậy để luyện công, mỗi lần như vậy ta muốn ôm chăn ngủ tiếp cũng thể được, nhưng lần này do ngủ quá say, tiếng rống giận dữ vang dội bên tai, mà hai mắt ta gần như dính chặt, thiếu chút nữa khóc, "Sư tỷ, cắt đứt quan hệ ."

      "..." Sư tỷ kìm nén việc muốn đánh vào mặt ta, "Lê Tử, muội còn mau tỉnh lại, tên tiểu quỷ kia có chuyện đó."

      Ta sợ hết hồn, lập tức đứng dậy, chớp mắt cái tay chân và lưng đau như bị kim châm, ta kìm nén đau đớn hít ngụm khí, " bị làm sao?"

      Sư tỷ nhíu mày, "Huyệt đạo của tiểu quỷ kia cực kì khó giải, hỏi ai điểm huyệt , lại chịu trả lời, bọn người thái sư phụ cũng hết cách luôn rồi. Nên đành phải gọi muội tỉnh dậy, mau cùng ta đến đó."

      Trong lòng nhất thời khó hiểu, tại sao tên tiểu quỷ kia ra là ta điểm huyệt .

      Nằm nghỉ ngơi hơn nửa ngày, lại có thuốc trị thương, mấy vết thương khắp người còn đau nhức nhiều nữa. Ta cùng với sư tỷ tới chỗ bọn người thái sư phụ, nhìn đám đông người đứng đợi, tránh khỏi căng thẳng nuốt nước miếng xuống.

      Trời lúc này vẫn còn u, chưa sáng hẳn, cánh cửa Túc Tâm đường mở lớn, ta cảm thấy sắc mặt những người kia rất tốt. Tại sao thái sư phụ sư phụ cùng với các sư bá sư thúc lại cùng lúc có mặt đông đủ ở đây, cần cũng biết - - Hoa Sơn chắc chắn xảy ra chuyện lớn.

      Ta đưa mắt liếc nhìn xung quanh, nhưng lại thấy tên tiểu quỷ kia đâu. Nghiêng đầu nhìn sư tỷ, sư tỷ cũng chẳng hiểu chuyện gì xảy ra.

      Sư phụ thấp giọng, "Còn mau quỳ xuống nhận tội."

      Thái sư phụ chậm rãi , "A Lê bị thương ở chân, cần quỳ đâu."

      Khẽ liếc qua khuôn mặt sư phụ trông vô cùng hung dữ nha, chỉ vậy thôi là chân ta bắt đầu thấy đau nhức rồi. Mỗi lần luyện công, ta đều bị đánh đòn ở bắp chân, nghĩ lại ta cảm thấy sợ hãi, run rẩy , "Thái sư phụ, sư bá sư phụ sư thúc, các ngài muốn căn dặn con chuyện gì sao?"

      Sư phụ lớn tiếng quát, "Nghịch đồ! Dám cấu kết cùng với người trong ma giáo, tội thể tha thứ! Chuyện vây diệt Thủy Đông Lưu lần này bị lộ thông tin ra ngoài, ngươi lại là người cuối cùng trở về núi, có phải do ngươi giở trò hay ?"

      Ta nháy mắt mấy cái, này... Này mất tích vài ngày lập tức trở thành nhân vật phản diện hay sao? Còn chưa kịp phản ứng, sư phụ buộc cho ta cái tội danh như vậy, ta cảm thấy rất oan ức, "Đồ đệ có... Ngày đó con ở trong ngôi miếu hoang, tìm thấy đứa bé, chính là tên tiểu quỷ kia. Lúc mọi người rút lui con phải kéo tiểu quỷ đó theo nên lạc mất mọi người, rồi còn chạy sai phương hướng, nên rơi xuống đáy cốc, bị người trong Tà Nguyệt Cung bắt giữ cả ngày."

      Thái sư phụ vuốt chòm râu bạc trắng, suy nghĩ lát, khẽ gật đầu, "Tà Nguyệt Cung đúng là ở gần chỗ đó."

      Ta nhàng thở phào, "May mắn gặp Hành Sơn sư thúc ngài ấy cứu con thoát ra khỏi sơn cốc, xong rồi đưa con đến trấn ."

      Sư phụ nhíu mày, "Cái gì Hành Sơn sư thúc?"

      Ta gãi gãi đầu, chỉ chỉ sư tỷ đứng bên cạnh, "Sư tỷ biết rất vị ấy, lúc ở trong miếu sư tỷ giới thiệu cho con biết."

      Ánh mắt mọi người đồng loạt di chuyển đến người sư tỷ, ta bỗng nhiên cảm thấy toàn thân thoải mái a. Sư tỷ chút suy nghĩ , "Làm sao vị sư thúc kia có thể xuất ở Tà Nguyệt Cung chứ. Khi đó chúng tôi rút lui cùng nhau, vừa hay với ta cùng Tam sư huynh ở chung đội, đồng thời điểm quay lại khách điếm. Mãi cho đến ngày hôm sau mới lời từ biệt, mỗi người hướng."d.d.l.q.d

      Ánh mắt nóng bỏng lại nhìn chằm chằm vào ta, lưng của ta thiếu chút nữa là chảy đủ mồ môi để tạo thành sông, mà hình như tên kia chưa từng xác nhận với ta là Hành Sơn sư thúc, "Thái sư phụ có thể hỏi tên tiểu quỷ kia, chứng minh trong sạch cho con."

      Thái sư phụ hỏi, "A Lê, phương pháp điểm huyệt kia, là người nào dạy cho con?"

      Ta nghiêng đầu suy nghĩ, thấy sắc mặt mọi người xanh lè y hệt bộ dáng của Diêm La, vẻ mặt ta lập tức nghiêm túc trả lời, "Chính là cái vị Hành Sơn sư thúc giả mạo đó."

      Dứt lời, sắc mặt của mọi người trong đại đường đều biến đổi, nguyên đám sương mù bao phủ xung quanh ta cảm thấy mình phải chịu áp lực rất lớn, yếu ớt , "Thái sư phụ, sư phụ, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì... Còn tiểu quỷ kia ở đâu?"

      Sư phụ quát, "Ngươi bị người ma giáo lừa gạt, mà lại phát ra, còn
      [​IMG]
      TrâuBanashi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :