1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nhân thú đáng yêu - Nhật Tâm (C18)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      CHƯƠNG 12:

      Đến gần sáng nàng mới ngủ, cho nên hôm nay Nhật Tâm đặc biệt dậy muộn. Mặt trời lên nóc nhà rồi từ từ xuống. Nhật tâm lúc này đói đến mức giật mình mà thức dậy. Nghĩ lại hôm qua nôn toàn bộ thức ăn vừa ăn, nàng vô cùng đau khổ. Nhớ tới những điều mà Lãnh tuyết , 20 ông chồng từ trời rơi xuống nàng thực đau đầu, thở dài tiếng, mong tất cả là giấc mơ (hình như mỗi lần gặp rắc rối khó khăn nàng lại hy vọng mình nằm mơ phải). Kéo tấm chăn lông thú nhìn thân dưới, là khố da thú của Lãnh Tuyết nàng biết chuyện hôm qua là .

      Nàng ngồi thừ ra quên mất cả đói. Cuối cùng nàng rơi vào cảnh ngộ gì, xuyên về khu rừng rậm, điện , nước máy ko, internet ko, toàn là dã thú, còn cả bọn đọa lạc giả mê tam giác của nàng, rồi lượt lại có 20 tên chồng cao phổng, toàn hàng thứ thiệt, người có mỗi bộ đồ phải chia mà mặc, còn bị chôm mất cái tam giác. Nhật Tâm tự cảm thấy mình sao mà khổ thế này.

      Tự nhiên cảm giác nhớ nhà trỗi dậy, nước mắt lưng tròng. Nàng nhớ tủ đồ của mình, nhớ nêm ấm chăn êm, nhớ cả thùng bvs mua sẵn. Á khoan ! Nàng là vừa nghĩ đến BVS sao? Nét mặt vô cùng sa sầm. Nàng đến đây cũng 7-8 ngày nhẩm tính chắc còn chục ngày nữa là nàng có hẹn với “dì cả”. Điều đáng lo ngại hơn là ở đây hoàn toàn có BVS.

      Nàng lẩm bẩm kêu… “Lão thiên ơi, ông là trêu chọc con sao. ĐKM con cú chết tiệt! cái quần chịp duy nhất của tao”. Có vẻ đối với nàng lúc này việc có 20 ông chồng đáng ngại bằng vấn đề “dì cả” được giải quyết. Vẻ mặt sầu não như sắp chết đến nơi, BVS ko có, chịp cũng ko, mấy ngày nữa “dì cả” ghé thăm chẳng lẽ ngồi tong tong như con lucky (chó) cái nhà nàng. Khóe môi giật giật, chẳng lẽ về thời đồ đá nàng cũng càng ngày càng mất văn minh “gần thú xa người” sao.

      Nghĩ ngợi hồi nàng cuối cùng cũng nghĩ ra cách. Nàng bước ra khỏi căn nhà gỗ, ôm tấm da thú cuối cùng cùng dụng cụ, nhét nhanh nữa chùm nho vào miệng. Lúc này 2 má nàng phồng lên bóng lưỡn, nàng cũng chả thèm quan tâm nuốt luôn hột.

      Cắt cắt, đục thồi nàng cũng tự làm ra cho mình 2 bộ bikini bằng da thú. Nàng đành đoạn cắt áo sơ mi thành những tấm vuông lớn mà dự trù dùng nó làm băng vệ sinh tái chế, thâm chí cả khăn voan nữa. Lúc này nàng gần như chẳng để tâm đến chuyện xung quanh, nên hay biết mọi người đều rất khẩn trương hì hì hục hục. Hôm nay là đại lễ trăng tròn là ngày chính thức tổ chức nghi thức cho nàng nhập tộc.

      Xong việc nàng vào trong cất đồ rồi thay bộ bikini kia, Lấy đoạn da thú cột tóc lại. Nàng cầm chiếc khố cướp được của Lãnh Tuyết mang ra toan trả cho . Vừa bước ra cửa đám nhân thú thần điên bát đảo, tên Huyết Nhãn (trăn vàng) khuân cây gỗ lớn tuột tay rớt vào chân la um sùm. Tên Lãnh tuyết (thỏ bị thương) cũng làm hết đống trái cây ôm trong người lăn lăn. Tộc trưởng Nhỉ Lạc quay đầu lại nhìn đập ngay cây gỗ khuân vào đầu tên kì lân ngã bật xuống đất, tên tuyết mao hống nắm lấy con bò lớn cũng thờ người buông ra, con bò nhân cơ hội chạy loạn.

      Trước mặt nàng chỉ còn là bãi ngổn ngang, cũng may là ai bị thương. Mấy chàng mỹ nam kẻ nằm người bò, tên té, kẻ khom, đầu bù tóc rối, lấm lem. Mỹ nam oai lẫm giờ nhìn như đám si tình vụng về ngốc nghếch. Khóe môi khẽ giật, nàng phải thành “hồng nhan họa thủy” đó chứ, mà nàng đâu phải mỹ nhân gì cho cam.

      Nàng lại chui vào nhà gỗ, đục đục xỏ xỏ, nửa tấm da còn lại, làm tấm khăn choàng che từ ngực đến đùi, rồi bước ra. Cùng may lúc này, cũng gần tối, mọi người cũng thu dọn xong nên gây ra loạn gì, nhưng nhiều nhân thú vẫn ngây ra nhìn nàng chút bằng ánh mắt ái mộ. (tội nghiệp mất càng giới nghiêm trọng nó gây hậu quả ghê gớm, người “bình thường” cũng có thể thành “thần tiên tỷ tỷ”.

      Nàng nhàng hít sâu bước ra cố vờ như biết rất nhiều ánh mắt dán thân nàng, vô cùng áp lực, nàng ra tới chỗ Lãnh tuyết lom khom để ý, nàng khều cái. quay mặt lại, nàng hốt hoảng lùi lại bước.

      Khuôn mặt điển trai của Lãnh tuyết hoàn toàn biết mất nhường lại là khuôn mặt sưng vù, tím tím, đỏ đỏ, xanh xanh.

      -Mặt sao ra nông nỗi này.---Nàng lo lắng bước ra chạm vào khuôn mặt sưng vù của Lãnh tuyết.

      -Lỗi tại , hôm qua dắt em chơi vui quá báo cho bộ lạc, làm suýt nữa khiến em bị gặp nguy hiểm. Bọn họ tức quá mỗi người đấm cho cái.---Lãnh tuyết mỉm cười nhưng mặt quá đau nên nhìn rất khó coi. Nhìn thấy bộ dạng xót xa của Nhật Tâm liền tiếp

      - sao, mà. chơi với em bị đánh thế cũng cam lòng. Chỉ là rất hối hận, bọn họ nên đánh mạnh thêm chút nữa. Do suy nghĩ chu đáo, suýt chút em bị đọa lạc giả bắt . Nếu em có chuyện gì cũng ko muốn sống--- Nhật Tâm nghe mấy lời này da gà liền nổi lên.

      - xin lỗi, chỉ là nhân thỏ đuối, nên biết lượng sức mà dẫn em chơi. vô dụng quá--- đến đây nước mắt lãnh tuyết trào ra. muốn Nhật Tâm nhìn thấy bèn quay mặt .

      -Em tìm có gì ?--- quay lưng lại cố che bộ mặt bi thương hỏi nàng.

      -Trả cái này--- xong nàng liền nhét cái khố vào tay Lạnh tuyết. Sau đó chạy mất ko gì.

      Lãnh tuyết nhìn theo bóng nàng suy đoán. “Có lẽ nàng chán mình rồi. Đúng thôi! Mình yếu đuối quá mà.” Tim quặn thắt, người tê nhức, nước mắt ngừng chảy khuôn mặt sưng vù. phải thích khóc. Chỉ là kìm được.

      Còn Nhật Tâm lúc này chạy ra suối gần đó nhặt mấy viên đá nằm lâu dưới suối, những viên đá lạnh ngắt, trời chiếu chân nàng cũng lạnh kém. Bỏ vào chiếc khăn voan. Xông thẳng về phía Lãnh Tuyết nước mắt ngắn dài. Nhìn thấy nàng hết sức kinh ngạc.

      -Ngồi yên. Ngoan đừng nhúc nhích,---Nàng giữ lấy cổ , nghiêm túc ra lệnh.

      Nàng lấy khăn voan chườm đá lên khuôn mặt sưng húp của . Biết làm sao được ở đây làm gì có đá lạnh, lạnh nhất cũng chỉ có những viên đá quanh năm nằm dưới suối này thôi.

      Nàng lo lắng vết thương cho hoàn toàn để ý đến đôi mắt long lanh đầy hạnh phúc và cảm động của lúc này. Chườm hết khuôn mặt, nàng vứt cục đá , lấy khăn voan chạy vào nhà.

      Lôi mấy của nghệ bỏ vào trong nửa vỏ dừa dùng khúc xương giã lấy giã để, sau đó chắt ra chén nước nghệ, đôi tay cũng hóa vàng vì nghệ. Nếu ở thời đại nàng có lẽ nhảy dựng lên. Nhưng nghỉ đến khuôn mặt sưng vù của Lãnh tuyết nàng cũng chẳng quan tâm chuyện này, nàng rất muốn bảo toàn gương mặt điển trai nghiệt của .
      Vẫn loay nghe Nhĩ Lạc gọi rất trìu mến.

      -Tiểu Tâm nhanh lên sắp đến giờ họp bộ lạc rồi.

      -Dạ em ra ngay---Nàng nhanh chóng đáp lời, thu dọn.

      tay nàng câm bát nước nghệ tay cầm cầm chiếc khăn voan bã nghệ. Nàng dúi bát nước nghệ vào tanh Lãnh tuyết

      -Uống cho hết, đắng đó, ráng chút--- Nàng bằng giọng nghiêm túc.

      Lãnh tuyết mỉm cười, uống hơi hết bát thuốc. Trong đầu miên man, sao nàng lại cho uống nghệ chẳng lẽ là lo cho , vết bầm mặt . Nghĩ đến đây nghệ có đắng đến đâu , trong lòng cũng thấy ngọt.

      Còn suy nghĩ, mặt bị phục kích bởi bàn tay đầy bã nghệ của nàng. Mặt lúc này vàng đến buồn cười. Chưa kịp 3 trái nho ngọt lịm bị nhét gọn vào miệng .

      Ngay sau đó mọi người cũng tập hợp gần đống lửa. Nàng kéo tay Lãnh tuyết, hề biết trong suốt khoảng thời gian nàng chăm sóc khắn bao nhiêu phu của nàng nhìn mà ganh tị. Tay đầy bã nghệ Nàng cố chùi vào tam giác da mới may, tiếc là tam giác quá, đủ cho nàng chùi, tay vẫn vàng và rít, mặt thoáng chút nhăn nhó, nàng yên vị ngồi vào vị trí quen thuộc. Hôm này là ngày trăng tròn ngày thực hiên nghi thức nhập tộc cho nàng mà Nhật Tâm quá vô tâm chẳng hề nhớ ra, nàng lúc này vẫn còn ra sức “chây chét”,nghệ lên bất cứ thứ gì nàng bắt được (bao gồm quần áo của nàng và cái khố chôm được từ kì lân và sư tử người lãnh tuyết kế bên. May mà biết khôn chùi đằng sau, chứ chùi đằng trước có khi hồi lại bốc ra "củ nghệ")
      Nhiên Nhiên thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      CHƯƠNG 13:

      Khi nàng vẫn còn ra sức “chây chét”, giọng vang của Nhĩ Lạc cất lên tuyên bố nghi thức:


      -Hôm nay là ngày trăng tròn, ngày thực nghi thức thiêng liêng. Hôm nay bộ lạc Hắc Sơn chúng ta tiếp nhận giống cái 3- Nhật Tâm vào tộc. Giống cái đối với bộ lạc là vô cùng quý giá. Tất cả các thành viên phải ra sức bảo vệ, trân trọng, giữ gìn. Mời giống cái 3- Nhật Tâm bước lên chào tất cả mọi người.


      Nhật Tâm lúc này dừng tay “chây chét” nghệ, lộ ra bộ mặt kinh ngạc, nhưng rồi nhanh chóng cũng tiếp nhận được vấn đề chổng mông ngồi dậy, cẩn trọng bước ra giữa vòng tròn kế bên Nhĩ Lạc.


      -Xin chào mọi người em là Nhật… À , em là giống cái 3 rất vui được gia nhập bộ lạc. Em mới đến có nhiều điều biết, xin mọi người chỉ giáo.---Nhật Tâm bẽn lẽn cúi mặt, pha chút ưu sầu nghĩ đến việc mình có 20 ông chồng vì tội thân mật giới thiệu tên. Nàng có chút thở phào, mém chút lại hố hàng, nàng muốn có thêm bất cứ ông chồng nào nữa.


      Lúc này Nhĩ Lạc mỉm cười tuyên bố.


      -Thực nghi thức.


      Nhanh chóng Nhĩ Lạc lại cởi khố. Nhật Tâm nàng lại đau khổ, từ ngày đến đây ngày nàng có cuộc sống bình thường mà. Nhưng nàng ko hề biết rất nhiều người trong bộ lạc cũng cùng chung tình trạng.


      để nàng kịp suy nghĩ nhiều. Nhĩ Lạc nhanh chóng hóa thành con gấu khổng lổ. Nhật tâm lúc này lộ khuôn mặt vô cùng kinh ngạc chỉ thẳng vào Nhĩ Lac lặp bắp “,… … là gấu”.


      Nhật Tâm nàng lại lần nữa làm ra chuyện náo động. Nàng là đứng trước mặt bộ lạc chỉ thằng vào mặt tộc trưởng đó. Cái thân hình bé của nàng ráng ngước cổ chỉa thẳng tay chỉ vào con gấu.


      Con gấu kinh ngạc, rồi sau đó đặt tay lên vai nàng, nàng giận hờn hất tay ra:


      - có thể hóa người, sao lại còn biến gấu dọa tôi.---Nàng vô cùng tức giận cao giọng mà quên, mất nàng là ai, ở đâu, và trong hoàn cảnh nào.


      Giờ hay rồi nè. Chỉ vào mặt tộc trưởng nghĩa là hình thức tuyên bố công nhận tộc trưởng đó. Tộc trưởng đặt tay lên vai là tiếp nhận vào tộc, nàng gạt tay ra là chấp nhận vị trí, thách đấu tay đôi chức tộc trưởng.


      tức giận và phản ứng rất bình thường nhưng văn hóa khác biệt có thể dẫn đến xung đột vô cùng to lớn. Mà đây là điển hình. Tác giả ta lúc này chỉ có thể ra sức lau mồ hôi đầm đìa trán mà theo dõi tình huống xảy ra.


      Nhĩ Lạc và mọi người trong tộc vô cùng kinh ngạc, tất cả đều há hốc miệng, thậm chí dám thở mạnh mà theo dõi tình huống.


      Thách đấu giữa tộc trưởng chính là “đơn đả độc đấu” bắt “đọa lạc giả”, dựa vào số lượng đọa lạc giả mà phân cao thấp giành chức tộc trưởng. Từ trước đến nay tộc trưởng thông thường là được truyền thụ, chỉ khi có tranh chấp lớn mời thách đấu như vậy, số lượng nhiều. Mà giống cái thách đấu đây là lần đầu.


      Bắt đọa lạc giả là hết sức nguy hiểm, có mấy khi người thú đực bắt đọa lạc giả ko thương nặng, mất mạng mà về. giông cái thể biến hình, bắt đọa lạc giả khác nào tìm chổ chết. Nàng là ảo tưởng sức mạnh hay tìm chết đây. Người ngoài cuộc nghĩ thế. Chỉ tiếc người trong cuộc đơn thuần “em nào có biết, em nào có hay”, cứ mặc cho sao trăng muốn lên lên, cư nhiên vô tư lự.


      Nhĩ Lạc hai mắt trợn tròn “Thê của mình muốn cái gì chứ, có cần phải giận quá mà như thế , ghét mình đến muốn tìm chết ư”. Não rối như mớ chỉ bị nhồi. dạng thú mà cũng kinh ngạc ra sức “grừ grừ” khuyên ngăn, rồi lại đặt tay lên vai nàng. Tiếc rắng Nhật Tâm ko hiểu tiếng thú lại hất tay ra. Quay mặt về phía mọi người nở nụ cười gượng gạo quay về chỗ. Phát tất cả mọi người đều im lặng nhìn mình hết sức chăm chú.


      Cảm giác áp lực vô cùng to lớn, linh cảm hay, nàng kều Lãnh Tuyết.


      -Sao mọi người lại nhìn em như thế. Em làm gì sai sao---Nàng rất giọng hoài nghi.


      -, em là oai, đây là lần đầu tiên có giống cái thách đấu chức tộc trưởng. Chắc em có kể hoạch bắt đọa lạc giả, chuẩn bị cho cuộc tỷ thỉ với Lạc Nhĩ. Em tự tin ?---Lãnh Tuyết đôi mắt sáng đầy hi vọng.

      Nếu biết Nhật Tâm vừa rồi chỉ đơn thuần là “ý thức” ý nghĩa hành động của mình, chắc mặt ko đầy hi vọng mà trắng bệch ko còn miếng máu.
      Nhiên Nhiên, linhdiep17sanone2112 thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      CHƯƠNG 14:


      Nghe những gì Lãnh Tuyết nàng bỗng mang cảm giác mơ hồ, xâu chuỗi lại rồi chợt nhận ra điều bất ổn.

      Tuy nàng vô tâm vô tư nhưng đến nỗi ngu, nên cũng biết mình vừa hành động gì đó khiến mọi người nghĩ mình thách đấu chức tộc trưởng, mà cách thi đấu chính là săn đọa lạc giả. Lúc này Nhật tâm nàng là rối não mà.

      Trước nền văn hóa khác biệt lớn đến như vậy hở tí là gây nên kiện. biết còn xảy ra những tình huống gì nữa. Nhìn lại Nhĩ Lạc vẫn đứng đó nhìn vẫn còn nguyên dạng thú. Nàng có thể hiểu ngôn ngữ thú, nhưng thấy đôi mắt long lanh như muốn khóc lại miên man bao suy tư nghi hoặc, trong lòng nàng bỗng trĩu nặng.

      Thử nghĩ xem nàng là tranh chức tộc trưởng với chồng nàng đó, mang suy nghĩ của người đại, nàng nhìn Nhĩ Lạc đầy cảm thông. Chắc là Nhĩ Lạc tổn thương và đả kích nhiều lắm vợ mình lại muốn “cướp chức” của mình. Nhật tâm thở dài.

      ra lúc này Nhĩ Lạc long lanh sắp khóc là hoàn toàn đúng, nhưng là nhìn vê thê vô cùng lo lắng cho an nguy sinh mạng của nàng. Nếu nàng muốn làm tộc trưởng chỉ cần câu sẵn sàng nhường chức cho nàng mà. Tuy nàng có hơi yếu ớt nhưng lại rất thông minh. Nếu nàng làm tộc trưởng cũng chẳng ngại ngần đứng sau mà ủng hộ, cũng như thu vén đại cục cho nàng. Nhưng tại sao lại trước mặt mọi người thách đấu bắt đọa lạc giả. Tại sao lại dấn thân vào nguy hiểm như vậy. Cuối cùng làm gì sai để nàng dày vò như vậy. Tim quặn lại. toàn thân tê bại, ê buốt. thực hiểu.

      Lãnh tuyết khác, trong mắt thê của cực kì thông minh, cực kì linh hoạt, lại cẩn trọng, cho rằng nàng chắc phần thắng trong tay nên mới như thế. Dù thế nào chỉ là quyết định của thê , ủng hộ. Mà nhất thời quên mất bắt đọa lạc giả nguy hiểm thế nào.

      Đám sư tử trăng và kì lân vô cùng kinh ngạc nhìn về phía giống cái kia. Giống cái này chẳng phải quá tự cao rồi sao, ngu si và cần mạng. Trong mặt lộ vẻ kinh thường nhìn về Nhật Tâm, tiếc rằng từ sau chuyện cái khố nàng còn để bọn họ vào trong mắt vốn dĩ coi như vô hình.

      Huyết Nhãn và số phu khác của nàng trong lòng cực kì mâu thuẫn, nên ủng hộ quyết định này của nàng hay nên khuyên ngăn. Mà có muốn ngăn cũng quá muộn, là đứng trước bộ tộc mà tuyên bố như thế bây giờ thể rút lại nữa. Chỉ cần nàng cần bọn họ, nhất định bọn họ quyết từ nan hết lòng, bọn họ ko hẹn mà cùng suy nghĩ thầm theo nàng, nếu nàng gặp nguy hiểm ko ứng phó được liều mạng ra bảo vệ nàng.

      Nhật tâm lúc này thực rất trăn trở, nàng cũng biết phải làm sao mới tốt. thể cứ để tình trạng khác biệt văn hóa này gây ra những kiện dở khóc dở cười như vậy nữa. Nàng cùng muốn ngày nào đó mình vừa đưa tay “gãi mông” tự nhiên bị cả tộc vây lại đánh vì hành động đó có nghĩa là “mọi người hãy đánh tôi ”. Khóe môi giật giật, lòng đầy kinh hãi. Cuối cùng còn bao nhiêu cái hành vì có thể gây nguy hiểm cho nàng nữa đây. (Nàng là tự tưởng tượng nhé, tộc ko có quy định cái điều “gãi mông” này.)

      Cuối cùng cũng đưa ra quyết định nàng Lãnh Tuyết triệu tập 20 phu của nàng lại ( bao gồm Nhĩ Lạc) vào căn nhà gỗ. Bên ngoài có 2 bóng trắng rình mò. Ai cũng biết chỉ mình nàng ko biết, thấy nàng đuổi 2 tên kia, nên bọn họ cũng ko gì.

      Nhĩ Lạc là kiềm lòng được chạy đến trước mặt nàng đôi mắt long lanh lúc này hóa người. ôm chặt lấy nàng, mà kích thước quá chênh lệch mặt nàng ụp vào bụng của . Cảm thấy tủi thân vì bản thân qúa bé.

      -Tại sao chứ? Có phải làm sai điều gì? nhất định sửa, đừng ghét có được ?--- Cảm thấy có vài giọt nước đầu mình. Nhật Tâm nhìn lên thấy đôi mắt đỏ hoe ngấn lệ. ngờ tên cao lớn đẹp trai như vậy rơi nước mắt lại có thể khiến người ta xót xa đến vậy, tim thấy nhói cái. Nàng giơ tay lên lau lau dòng nước mắt chảy ra hết sức ôn nhu.

      -đừng khóc. Em xin lỗi. Là tại em tốt. Tại em tính khi trẻ con, biết cân nặng .---nàng kéo vai xuống. Hôn lên cánh môi . Trong kinh ngạc của . Nhanh chóng đáp trả, nhấc bổng nàng lên, đôi môi ngừng gặm mút đôi môi nàng chịu buông tha, chiếc lưỡi ẩm ướt ấm áp tấn công đàn áp chiếc lưỡi của nàng. Có thứ gì đó đổi kích thước gây khó chịu cho nàng, nàng đẩy ra, nhưng mãi cho đến khi hôn thỏa mãn mới chịu buông nàng.

      Đáp trả như vậy là quá nồng nhiệt rồi. Nàng chỉ là muốn an ủi . Bây giờ 2 má nàng đỏ ửng. Nhìn về phía 19 mỹ nam tử lóe lên đôi mắt ganh tị nhìn lại là đôi mắt cầu xin nhìn nàng như thể , bọn họ cũng muôn hôn nàng như thế.

      Lạc đề, hoàn toàn là lạc đề mà. Nàng kêu họ đến phải như những gì họ nghĩ. Trấn tính bản thân nàng giõng dạc.

      -Em hề có ý định thách đấu chức tộc trưởng với Lạc Nhĩ.---Đôi mắt mọi người nhìn nàng kinh ngạc hoang mang Nhĩ Lạc cũng ngoại lệ. Nàng liền tiếp lời.

      -Có vẻ ngay từ đầu mọi người hiểu sai hành vi của em. Em giới thiệu tên của mình chỉ là thể thân thiện chứ ko phải muốn nạp phu, bộ lạc em có tập tục này. Hôm nay em làm như vậy vì quá tức giận lúc trước Nhĩ Lạc hóa gấu hù dọa em, nghĩ hành vi đó là thách đấu tộc trưởng. Ngoài ra ở đại lục của em cũng hề có nhân thú, giống đực cũng giống như bọn em thể hóa hình. Em đến từ đại lục rất xa, vô cùng khác biệt. Em quyết định phải ra, vì em muốn lần sau em lại vô tình gây ra chuyện gì mà bản thân mình cũng biết.

      Tất cả những gì nàng như sét đánh ngang tai bọn họ. như vậy chăng lẽ nàng ko hề thích bọn họ, ko muốn bọn sao, nếu chấp nhận chuyện này bọn họ trở thành “ là gì” với nàng sao. Tuyệt đối ko. Bọn họ nhất định vì những giải thích này của nàng mà cho nàng từ chối bọn họ. Dường như chỉ còn quan tâm có vế, bọn họ liền nhao nhao.

      “Em là trước bộ lạc nhận bọn làm phu. Chuyện này ko thể vì lời giải thích mà coi như ko có gì”. “Sống làm phu của em, chết làm ma của em”, “dù thế nào em cũng là thê của ”, “đúng rồi”, “chuyện gì có thể đổi chuyện phu thê tuyệt đối đổi”, “em ko thể nuốt lời, ko cho em nuốt lời”, “ cần biết gì hết, em là thê của ”.
      Nhiên Nhiên, linhdiep17, sanone21122 others thích bài này.

    4. Fuu

      Fuu Well-Known Member

      Bài viết:
      330
      Được thích:
      347
      Nàng ơi, cho Fuu xin bản cover của truyện này được nàng?

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      CHƯƠNG 15

      Bọn phu của Nhật Tâm vẫn tiếp tục ồn ào, còn nàng rối rắm. Nàng thực lo lắng và buồn bã đám nhân thú ngốc này chỉ lo phu phu thê thê mà ko hề nghĩ nàng sắp phải lên đoạn đầu đài làm mồi cho đọa lạc giả. Đến lúc nàng chết rồi họ tha hồ mà ôm cái chức phu hữu danh vô thực. Nàng giận đến tím tái ruột gan. Cuối cùng bọn họ cần cái chữ phu hơn hay cần nàng hơn đây a. Nàng tức giận quát to.

      -Đủ rồi! Mọi chuyện cứ vậy , dù sao chuyện xảy ra rồi ko thể vãn hồi.--- Nàng lúc này tức giận đến xung thiên rồi. Nàng quả quyết đám nam nhân này chẳng hề thương mà, đơn giản vì giống cái hiếm quá, bọn chỉ cần giống cái, chứ ko phải nàng.

      -Mọi người về trước . Em và Nhĩ Lạc còn có chuyện riêng cần ---Giờ phút này nàng suy nghĩ, từ nay dựa vào bản thân mình mà sống, đối với đám người này tin tưởng họ nàng ko yên tâm.

      Mọi người về chỉ còn nàng và Nhỉ Lạc. Đám nam thú kia thờ phào vì ít nhất bọn họ vẫn còn là phu của nàng, nhưng đều trăn trở giúp nàng trong cuộc săn đọa lạc giả này như thế nào.

      Khi bọn họ vừa hết nàng ngay lập tức hỏi nhĩ lạc tất cả các nghi lễ tập tục của bộ lạc qua lần. Cũng như lúc săn đọa lạc giả có bất cứ nguyên tắc gì ko? Nếu thua thế nào?

      Hiếm khi thấy thê mình nghiêm túc hỏi về chuyện của bộ lạc Nhĩ Lạc cảm thấy vô cùng phấn khích, kể tất tần tật cho nàng. Nhưng tóm tắt đại khái như sau.

      Tất cả các nghi thức đều thực ở lúc họp bộ lạc, trước mặt bộ lạc, và thần lửa thiêng liêng mới có hiệu lực. Nàng thực ko nhớ hết tất cả những nghi thức, hay ám hiệu gì gì đó. Nhưng nàng hiểu từ nay lúc đốt lửa trại tốt nhất ít chút, im lặng chút, manh động, làm tượng là tốt nhất an toàn nhất.

      Về săn đọa lạc giả, khâu chuẩn bị mọi người có thể giúp đỡ, nhưng tại thời điểm săn và quá trình săn ko ai được giúp đỡ, địa điểm tùy ý lựa chọn. Nghe điểm này Nhật Tâm như mở cờ trong bụng. Còn thời gian săn thú là sau tuần. Vũ khí có quy định. Nàng đương nhiên phải kẻ ngốc. Nên nụ cười phúc hắc gương mặt. Các chàng là muốn là phu chứ gì? Tốt thôi nàng cho các chàng làm những người phu tốt.

      Nàng vẫn còn tức giận Nhĩ Lạc, phải hù dọa nàng, ko giải thích cho nàng nàng đâu phải khổ như vậy (Tâm nương oan cho rồi, nhân thú khi ra ngoài làng đều là dạng nhân thú ko phải cố hù dọa nàng đâu, với lại có dùng thú ngữ khuyên can nàng chỉ tại nàng ko hiểu mà).

      Nhật tâm rời khỏi căn nhà gỗ của Lạc Nhĩ. Qua nhà của Lãnh Tuyết gõ cửa. ra nghe tiếng bước chân nàng lại gần là biết nàng muốn vào nhà rồi. Nên nhanh chóng dùng lọ hương liệu bôi lên người vì cha từng giống cái rât thích những thứ có mùi thơm. cũng nhờ thế mà được ra đời chứ giống cái ko hiều, nhân thỏ như cha cũng đâu có nhiều năng lực.

      Lần trước là do tên đọa lạc giả chết bằm kia phá đám làm cao hứng . Nghĩ tới đọa lạc giả khẽ rùng mình, nhưng nhớ lại gương mặt ửng hồng dưới trăng và thân dưới ẩm ướt của nàng đờ người ra, thân dưới căng trướng

      -Lãnh Tuyết có ở nhà ? Em vào được ko?--- Hỏi chơi vậy thôi, trong nhà còn ánh lửa nên biết chắc có nhà, làm bộ lịch chứ từ Nhĩ Lạc nàng biết nàng có 20 căn nhà tùy nghi sử dụng, mà chỉ có nàng được đuổi bọn họ ra khỏi nhà bọn họ xây chứ bọn họ . Đây cũng là điều mà Nhật Tâm nàng cảm thấy thích thú ở nơi này, đôi khi đa phu cũng có cái lợi. Nàng mỉm cười.

      Bị giọng quen thuộc đánh thức khỏi mộng mị, Lãnh tuyết hoàn hồn “Có, ra mở cửa liền”. Cửa mở ra bóng dáng thân quen thuộc trước mặt làm hạnh phúc vô cùng quả tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

      Nhật Tâm từ từ tiến vào ngửi thấy mùi của rất nhiều cây cỏ khô, có chút cảm giác bước vào hiệu thuốc bắc. Hít hít người mùi trầm hương. Đây là lần đầu tiên nàng đến nhà , căn nhà của nhân thỏ quá to lớn, có lẽ chỉ bằng 1/3 của Lạc Nhĩ, tuy vậy căn nhà này cũng rộng rãi dư cho 10 người ở. Đôi khi hiểu tại sao ở đây mọi người lại làm nhà to như vậy, mà đa phần trong nhà chỉ có 1,2 người ở khó hiểu.kết luận của nàng có lẽ là do đất rộng người thưa, dư thừa năng lượng.

      ra căn nhà cũng là cách mà nam thú gây ấn tượng với giống cái để xin tên, còn để cùng giống cái và các con sinh sống nữa, nên tất cả đều ra sức ai dám qua loa. Nhưng thể lực và năng lực nhân thỏ có hạn, luận kích thước họ cũng bé con hơn nam thú khác, mức độ hưởng “phúc tính” (cơ hội được làm chuyện tạo em bé) với giống cái cũng ko cao nên nhà họ thường .

      Nhìn căn phòng Nhật Tâm biết hương thuốc phát từ đâu cái tủ lớn cuối căn phòng đựng rất nhiều lá thuốc, còn có nhiều bầu thuốc bé bé bằng bàn tay tinh xảo. Nhà của Lãnh Tuyết đẹp với nhiều hoa tươi, còn nhiều mứt quả nữa, khiến nàng cảm thấy rất hứng thú. Từ hôm đến đây được hơn tuần, đây là lần đầu tiên tâm trạng nàng vui vẻ đến như vậy.

      Đọc được điều này trong mắt Nhật Tâm, Lãnh Tuyết vô cùng hạnh phúc và vui vẻ, cảm thấy cơ may dụ dỗ thê của ở lại nhiều ngày. Thê là biết thưởng thức mà (đa phần các giống cái ko quan tâm mấy thứ này)

      -Tất cả mọi thứ ở đây đều là của em, vì em mà chuẩn bị rất lâu rồi, cuối cùng cũng chờ được đến lúc em đến--- Hăn nhìn nàng chăm chú, đôi mắt long lanh vì hạnh phúc.

      - qua rồi, em mới gặp có mấy ngày, đừng cái này chuẩn bị có vài ngày. Em tin đâu---Nàng cao hứng nên lòng mình.

      -Lúc làm căn nhà này, bày biện trang trí, nghĩ làm tốt hết sức mình, mong chờ ngày cùng người sống ở đây. Lần đầu gặp em, lúc đó em rồi, quyết tâm trở thành phu của em lo cho em. Thấy em cũng thích cây cỏ thực rất vui.--- vừa miệng cùng mỉm cười gương mặt lấp lánh hạnh phúc.

      Lúc hai người đên này vui vẻ “tán tỉnh” nhau cách đó xa, căn nhà của Nhĩ Lạc, có kẻ vô cùng khó chịu. Biết ngày nàng đến ở cùng phu khác là đương nhiên, nhưng trong lòng vẫn từng đợt từng đợt “giấm chua” (ghen tuông) như người bị trào ngược dịch vị liên tục lên xuống khó chịu, cảm thấy ngột ngạt bị bách. Nhìn tấm thảm lông thú nàng và vẫn hay năm đột nhiên trống trải cảm thấy muốn nổ tung.

      Nhớ lại phản ứng của nàng khi hóa hình gấu bị chán ghét. Lòng quặn lại vô cùng đau đớn nước mắt trào ra. Nếu nàng ko thích hóa gấu ko bao giờ hóa gấu trước mặt nàng nữa, chỉ mong nàng đừng ghét . Nhưng bây giờ nàng mất rồi, có bao giờ ko trở lại căn nhà này nữa, nghĩ tới đó vô cùng hoang mang, cảm giác trống trải đến khô khốc. ko chấp nhận, nghĩ cách dù phải trả giá gì cũng muốn kéo nàng về bên .

      Tác giả ta chỉ có thể câu. “Hôm nay có đứa mất ngủ”.
      Nhiên Nhiên, caoduonglinhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :