1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nhân thú đáng yêu - Nhật Tâm (C18)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      CHƯƠNG 7:

      Trăn lớn chui vào chăn của Nhật Tâm lâu khẽ nghe tiếng rên ưm… ưm… ư… ư nàng lúc này lại mơ “giấc mơ lành mạnh”. Nghe tiếng trăn lớn phát ra tiếng ấu niên thú “mùi vị nàng tuyệt… ta điên mất… chịu nổi nữa… a…a… nóng nóng… ta muốn biến thân… nóng… a… đau…a…a”
      [​IMG]

      Con trăn lớn quằn quại liên tục co thắt hất tung chiếc chăn lăn lộn sàn, uốn người ngừng gào thét, nó lăn vào góc cách đoạn khỏi Nhật Tâm cuộn người lúc lại duỗi ra khi đập đuôi xuống sàn.

      Lúc này Nhật Tâm bị chuyển động của trăn làm thức giấc. mơ màng nhìn thấy trăn lớn quằn quại ở góc nhà khiến nàng rùng mình co người sát lại. “Sao em vào đây được? Là bị sao thế kia”. Nhật Tâm đầy hoang mang xen lẫn sợ hãi lo lắng nhìn con trăn vàng quằn quại góc nhà.

      Nhanh chóng sau đó con trăn như nứt ra, mỗi khe nứt lại phát ra ánh sáng, khe nứt nhiều hơn chỉ còn lại tia sáng mạnh kiến Nhật Tâm chói mắt che tay, Nhìn lại trong ánh sáng từ từ ra nam nhân run rẩy quỵ gối, làn da trắng, tóc vàng như màu của trăn lớn, mắt màu đỏ, mũi cao, đôi chân săn chắc, thân hình vạm vỡ mạnh khỏe, những khối cơ rắn chắc, đặc biệt là bắp tay to săn như dân cử tạ chuyên nghiệp.

      Cơ thể bóng nhẫy mồ hôi, mảnh vải, thở hồng hộc, bàn tay nắm chặt chống xuống mặt sàn, lộ những đường gân chạy dọc theo tay, mồ hôi thành dòng theo chiếc mũi cao xuống mặt sàn, lại vài giọt tạo thành dòng chảy theo bắp đùi săn to xuống sàn, mái tóc vàng dài đến vai cũng ướt mồ hôi như mới gội, bám vào cổ vai. Quyến rũ đến mê người, kích thích người ta mà.

      Nhật Tâm nhìn thấy nam nhân trước mặt chỉ có thể miệng há to, đơ người nhìn từ xuống dưới rồi lại nhìn từ dưới lên , sau vài lượt nhìn mãn nhãn, não cũng hoạt động trở lại.

      -Á…Á…Á --- Nhật Tâm chợt nhớ ra mỹ nam kia chính là trăn lớn hóa thành. Não liền xoắn lại, hoảng loạng. Nhật Tâm nhanh chóng mở cửa chạy ra ngoài vừa chạy vừa hét. Mỹ nam trăn lớn vẫn còn vừa thở vừa kêu. “Nhật… Tâm…”. Kêu hết tiếng nàng khuất bóng.

      Chạy ra ngoài Nhật tâm liền vấp phải thứ gì đó, té bổ nhào, tuyết mao hống gần đó, linh hoạt đưa bụng ra đỡ nàng. Cả thân hình Nhật Tâm đập lên bụng tuyết mao hống to lớn. Miệng ngậm cả búi lông. Nàng hoảng hốt vùi vào lòng tuyết mao hống khóc nức nở.

      Cả đám ấu niên thú biết chuyện gì xảy ra, chỉ mơ hồ cảm thấy hình như trăn lớn hóa hình còn là ấu niên, Nhật Tâm kinh sợ tột độ. ra lúc này nàng nghĩ mình vừa gặp quái, sợ đến run rẩy. Còn đám ấu niên thắc mắc tại sao trăn lớn chui vào nhà của Nhĩ Lạc gặp Nhật Tâm lại có thể tự nhiên hóa hình. thực nghi thức mà ấu niên có thể hóa hình sao? Chuyện này trước nay bộ lạc bọn chưa từng xảy ra. Cuối cùng là chuyện gì.

      Còn khóc lóc. Tên Trăn lớn bước đến vỗ vào vai Nhật Tâm.

      -Nhật Tâm. Đừng sợ. Ta là Huyết Nhãn chính là trăn lớn hôm trước ôm chân em mà.--- dùng tay vuốt lấy lên lưng Nhật Tâm.

      Tay lạnh ngắt làm nàng giật mình quay lại nhìn. Mỹ nam quá đẹp, khiến nàng lệ, lông đầy mặt lại ngây ra nhìn lúc. Nhìn đủ rồi, não lại hoạt động suy nghĩ của nàng là “trai đẹp = trăn -> trai trăn -> quái -> ăn thịt nàng”. Nàng lại hoảng hốt hét lên “á…á…á” rồi ngất .

      Tác giả ta lúc này liên tục đập đầu vào gối với Nhật Tâm này. Tại sao nàng xuất là luôn tạo ra tình huống dở khóc dở cười như vậy chứ. Nàng đến đây tổng cộng là 5 ngày. 5 ngày thôi đầy chuyện rồi. Ta cũng đến đau não với nàng rồi.

      CHƯƠNG 8:

      Nhật tâm bất tỉnh được đưa vào giường an dưỡng sau khi hết ngất nàng cũng ngủ luôn.

      Ta hiểu Nhật Tâm này là thế nào mà cứ hở tí là ngủ, mà ngủ là ngủ say, bất chấp tình huống, bóp trán, thở dài.

      Ngủ no giấc trời cũng sáng. Nhật Tâm cũng ngủ dậy chớp mắt nhìn, thấy cửa khép hờ, Huyết Nhãn nằm sát cây cột treo răng và xương, nàng khẽ giật mình rồi tự chấn tĩnh. Tất cả những kiện hôm qua nàng quy đó là giấc mơ. Còn giải thích có mặt của Huyết Nhãn là hôm qua nàng quên cài cửa nên nó chui vào, đó cũng là lí do cửa khép hờ.

      Nhật tâm nàng phải phủi là phủi chứ? Hôm qua xay ra biết bao nhiêu là chuyện đó. ấu niên là bị nàng kích thích mà trưởng thành, cả đêm náo loạn la hét. Bây giờ chỉ coi tất cả là giấc mơ, quan tâm vứt ra sau ót là vứt sao? Ta biết gì với nàng đây.

      Hít sâu, thở , trấn tĩnh. Nhật tâm bước xuống lại gần Huyết Nhan mang hình dạng trăn vàng, lúc này nghe tiếng động cũng mở mắt nhìn nàng. cũng ngủ quên vì hôm qua hóa hình mất sức quá mà.

      -Hôm qua chị mơ giấc mơ khủng khiếp. Chị mơ em là tinh có thể biến thành người có thể chuyện còn rượt theo đòi ăn thịt chị. Đáng sợ quá--- Nhật Tâm cười trìu mến, xong làm bộ dạng le lưỡi đáng khiến Huyết Nhãn phen ngẩn ngơ.

      Nhưng lúc này Huyết Nhãn đặt ra câu hỏi to lớn về Nhật Tâm. Nàng cuối cùng là giống cái như thế nào có thể cần qua nghi thức có thể khiến hóa hình. Nàng cuối cùng là bị cái gì mà hại sợ hãi nhân thú hóa hình như thế, lúc trước nàng sống ra sao mà lại nghĩ ấu nhân trưởng thành muốn ăn thịt mình. Những câu hỏi quấn lấy , nhưng tôi hôm qua nhận ra, hiểu nàng sợ hóa hình, chỉ đơn thuần nghĩ như thế.

      Tạm thời quyết định cứ khoan hóa hình , đợi nghi thức nhập tộc thực hiên xong nàng chính thức thành viên tộc, khiến nàng chấp nhận chuyện này, ghét hóa hình nữa. Bây giờ muốn manh động, lỡ nàng sợ quá bỏ tộc chẳng phải mất thê sao.

      ra nghi ngờ đại lục chỗ nàng ở có nhân thú trăn, hoặc nếu có cũng có nhân thú là trăn vàng. Bởi chẳng phải cũng vì màu sắc kì lạ của bị đuổi ra khỏi tộc mới gia nhập Hắc Sơn đó sao.

      Tươi cười với Huyết Nhãn lát Nhật Tâm lấy dao xương, cung tên, và vài cái nanh ra ngoài. Vừa mở cửa thấy đám thú vẫy đuôi mừng. Nhật Tâm cơ hồ cảm thấy có chút kì lạ, nhưng đơn thuần chỉ nghĩ chúng quen mình nên tỏ ra thân thiết. Nhìn lại thấy có 2 con mưng đó là kì lân, sư tử trắng nằm bên tảng lớn nơi nàng chọn làm chỗ làm vật dụng vì mặt tảng đá khá bằng phẳng như cái bàn lại có hòn đá sát bên như cái ghế kế bên là cây to rợp bóng che mát.

      Thấy chúng nhập đàn nằm đó. Nhật Tâm cho là chúng buồn. Nàng lại gần vuốt ve an ủi.

      -2 em buồn gì vậy, được khỏe sao, ngờ ở đây lại có sư tử trắng và kì lân. ra chị rất thích sư tử trăng và kì lân đó, cứ như trong cố tích vậy.---Nàng vừa vuốt ve vừa hỏi bọn chúng.

      Hai kẻ kì lân, sư tử trắng biết nàng hiểu tiếng ấu niên, nên tỏ thái độ, bọn chúng nhe nanh gừ cái rồi bỏ . Việc 2 con mãnh thú nhe răng gừ đủ hù nàng hết hồn cho nên cũng ko lại gần bọn chúng nữa.

      Nàng lại lấy dao xương ra chăm chú mài. Đám âu niên thú nhìn nàng chăm chú, nhưng nàng lại tập trung nhìn dao xương và dùi nanh hề đếm xỉa, nàng chỉ có mấy lưỡi dao rọc giấy yếu ớt nên nhất định phải tìm thêm công cụ. Mài đến gần trưa vẫn chưa xong, với tiến độ này nàng phải mài đến 10 ngày nữa, nhật tâm nghĩ bụng thở dài. Cái gì mà có công mài sắt có ngày nên kim? Nàng chỉ mài 1 con dao đau nhức mấy ngón tay rồi.

      ngôi đưa mấy ngòn tay đau nhức nghỉ ngơi phu của Lạc Hỷ cũng đến, cười với nàng cái thần bí, tà mị đặt vào tay nàng khối thịt nước, chưa đợi nàng cảm ơn xong quay người bỏ .

      Câm cục thịt ấm trong tay nàng vừa ăn vừa suy nghĩ nụ cười của , lát nghĩ ra cũng cho qua thèm để ý tới nữa. Lúc này cũng gần trưa, nàng lại lấy dùi nanh ra mài, mài đến gần chiều mát, nàng nhắm mắt tịnh tâm lát rồi đứng dậy. Đem thử cung tên ra bắn.

      ngờ cây tên có thể ghim vào thân cây khiến nàng vô cũng mừng rỡ. Nàng chỉ là lần coi cái clip làm cung tên, nhớ ko chắc chắn lục đến bộ nhớ chẳng còn bao nhiêu mà làm.

      Nàng chọn cái mắt thân cây làm hồng tâm, bắn hết số tên còn lại… Chỉ tiếc là mỗi lần đầu tên có thể ghim vào thân cây, 2 lần còn lại đều bay ra ngoài, ghim xuống đất. bắn tổng cộng 15 mũi mới có thể 3 mũi ghim vào thân cây. Nhưng mũi tên ghim vào thân cây xong thể dùng lại vì bằng gỗ nên rất dễ hỏng.

      Lúc này cả đám thú tự nhiên ngóc đầu đánh hơi, rống rống… Rồi chạy nhanh về phía cổng bộ lạc nơi nàng tiễn Nhĩ Lạc săn. là cổng cho oai ra chỉ là 2 cây cột cắm thẳng mà thôi.

      Nàng nhanh như chúng nhét đồ vào giỏ xách cũng chạy ra theo.

      Vừa thấy nàng Nhĩ Lạc mắt sáng rỡ hí hửng ôm lấy nàng. Nàng cũng hết sức mừng rỡ mắt mở to nhìn chàng. Có 2 người bị thương vết cào khá lớn

      Nàng nhìn thấy vậy liền gọi bọn họ lại. nàng lấy lá tía tô non dùng khăn voan chắt nước rửa vết thương rồi lấy bã đắp lên cầm máu, trị thương cho bọn họ.

      Lúc này cả đám người lẫn thú đều nhìn nàng bằng ánh mắt hết sức trìu mến, thần tượng, còn nàng quả nhiên ngây thơ ko hay biết.

      Nhìn lại hôm nay Nhĩ Lạc săn mang về rất nhiều thú. với nàng.

      -Cảm ơn em nhé. Nhờ em mà bọn săn được rất nhiều, cũng ít bị thương.---Nàng chỉ nghĩ chỉ thế chứ ko cho rằng mình có công lao gì to.

      Nhưng ra thông thường bọn họ săn là 2-3 ngày. Lần ngày chỉ 1 ngày rưỡi về. Nhiều cuộc săn có nhân thú còn bỏ mạng, kì này chỉ có vài vết cào. Lượng thú săn được hơn gấp rưỡi mà hơn phân nửa chính là của Nhĩ Lạc săn được. Đơn giản có xạ hương người che bớt mùi thú đặc trưng khi hóa thú của Nhĩ Lạc nên dễ tiếp cận con mồi hơn nên đương nhiên là gặt thành công lớn. bôi xạ hương lên vết thương của nhân thú khác vừa sát trùng cũng làm át bớt mùi máu, khiến thú dữ cũng đỡ truy kích họ hơn. Hăn là thần tượng thê như nữ thần rồi.

      Nhật Tâm đương nhiên biết điều này, dù cố gắng dùng ánh mắt biểu đạt nhiều lần cũng vô dụng. Ta lại chỉ có thể tự vuốt mặt mình.

      Sau khi săn về bọn họ đốt lửa cả đám quây quần bên đống lửa. Đám thú cũng quấn lấy đám người lát, rồi đám người tụ tập trò truyện gì đó với nhau rồi lại nhìn nàng. Nhật tâm vẫn hay biết, chăm chú với những bộ da bị vứt bỏ. ra đám thú kể cho đám người nghe, thậm chí là Giai Giai và Nhĩ Hỷ nghe về việc Huyết Nhãn qua nghi thức mà hóa hình.

      Mọi người cũng là chịu quây quân ngồi ăn rồi. Chợt Lạc Nhỉ quay qua hỏi nàng.

      -Em làm nghi thức trưởng thành chưa---đương nhiên Nhật Tâm ngây người. Nàng có nghe chuyện này nhưng mỗi quốc gia bộ lac đều khác nhau. Chỉ có điều nàng chắc chắn mình chưa.

      -Nàng tủm tỉm, chưa, mà đó là gì thế? Có đau ?---Nàng thận trọng hỏi.

      -Em ăn qua cái này chưa?---Hăn đưa cho nàng thứ gì đó loại quả kì là mà nàng cũng chẳng biết đó có phải là quả nữa.

      -Chưa?---Nàng nhìn rồi sờ sờ thử thăm dò, thấy đó là thứ đàn hồi.

      -Thứ này quý lắm đó, cho em đó ăn , ngon lắm---Cả đám người, thú chắm chú nhìn vào nàng, nàng chẳng thèm đếm xỉa dán mắt vào cái quả tròn tròn kia. Nghĩ lát cũng ăn thử.

      Dai dai, ngon ngon, nàng ăn nhanh chóng ăn hết. Lúc vừa ăn hết miếng cuối cùng. Cảm thấy thân thể nóng ran, cảm giác vô cùng khó chịu, ham muốn, càng ngày càng mạnh chiếm lấy cơ thể. Nàng nắm chặt bàn tay để che dấu dục tính nổi lên của mình, lướt mắt nhìn những tên nam nhân cao lớn hàng họ cũng đầy hưng phấn lại khiến nàng tăng thêm ham muốn.

      biết mình ăn thứ gì, nhưng công dụng của nó nàng biết. Cố gắng khống chế bản thân đứng dậy. Rời khỏi nơi đông đúc chạy về nhà của Lạc Nhĩ. Cả đám nam nhân lẫn ấu niên trong tộc quả nhiên đều bị mùi hương này khiến cho kích thích. Đám nam nhân trưởng thành bóp chặt thân cây chế bản thân.

      Đám ấu niên gào rống lập tức chạy theo nàng. Chạy chưa được bao xa, bị sức nặng từ phía sau xô ngã. Cảm thấy cơ thể mình như có rất nhiều cái lưỡi lướt lên kích thích vô cùng, lại có vài cái đuôi lông lá lướt lưng mông và đùi của mình (nàng chỉ mặc số 8 và váy xếp ly).

      Nàng xoay người lại thấy là đám ấu niên thú ra sức dùng lưỡi tấn công nàng. Có con còn táo bạo đưa lưỡi vào rừng nhiệt đới của nàng. Nàng thực là rất đau khổ mà, làm sao lại ra cái thể loại này, mà sao nàng lại cũng ko thể khống chế được bản thân lên tiếng rên thích thú dâm dục đến như vậy. Nàng ghét chính mình khủng khiếp, mắt mờ dần, người đờ đẫn cũng còn đủ lý trí mà nghĩ gì nữa. Cơ thể như ngàn cơn sóng vỗ của khoái cảm và kích thích.

      Lúc này tiếng rống của đám nhân thú cũng còn khiến nàng sợ hãi. Những tên ấu niên giống như trăn lớn bị tia sáng bao quanh hóa thành những mỹ nam, mỗi người theo đặc điểm của giống thú mình mà mỗi vẻ hấp dẫn. Kinh ngạc, hoảng sợ chỉ trong tích tắc, lại bị vùi dập trong đê mê mà mụ mị, nàng lại thiếp bị quấn vào những “giấc mơ lành mạnh”
      Nhiên Nhiênlinhdiep17 thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      CHƯƠNG 9:

      Lại ngày nữa qua , Nhật Tâm nhà ta được Nhĩ Lạc đưa lại vào nhà, đặt lên đệm da thú, tác dụng của trái lạ tiêu biến, nhưng lúc này “rừng nhiệt đới ẩm” trở thành “đầm lầy ngập mặn” rồi. Trước tình cảnh đó Nhĩ Lạc lại biến thái dùng lưỡi biến “đầm lầy ngập mặn” thành “đồng có xanh mượt” trong tiếng rên rỉ của Vô Tâm vẫn đắm chìm trong “giấc mơ lành mạnh”. Sau đó Nhĩ Lạc cũng nằm sát bên nàng dụi đầu vào hai trái cam mềm mịn ngủ giấc.

      Với tình trạng nhiều lần xả nước hôm qua Nhật Tâm cũng mệt lả mà say sưa ngủ, thức dậy cảm thấy khô ráo, cũng ko có dấu hiệu quan hệ… Nàng suy nghĩ rồi đưa ra kết luận khiến ta muốn gào lên… Tất cả là nằm mơ… kết luận đáng kinh ngạc hơn… trái nàng ăn ko phải là tác dụng kích dục và là tác dụng gây ảo giác… Nàng ngồi dậy cười thỏa mãn nhìn Lạc Nhĩ say sưa làm gì đó (mài dao xương cho nàng đó, dậy từ sớm chăm chỉ rồi)

      Tác giả ta khóc thành tiếng mà cười ko ra hơi với bà Nhật Tâm này. Xuyên đến thế giới khác nàng cũng cho rằng mình “nằm mơ”. Nhân thú huyết nhãn biến thân nàng la hét náo động ngủ dậy cũng kết luận mình “nằm mơ”. Bây giờ toàn bộ ấu niên thú thậm chí 2 tên mặt lạnh kì lân, sư tử trắng hôm qua sau khi nàng thực nghi lễ cũng bị kích thích thành niên rồi. Từ trước đến này chưa hề có giống cái nào thực nghi thức mà có thể kích cho toàn bộ ấu niên thú trưởng thành. Nàng có biết tối hôm qua nàng làm chấn động bộ lạc thế nào ko. Vậy mà ngủ dậy, nàng phủi mông, cũng phủi sạch luôn mọi thứ… lần nữa cho rằng mình “nằm mơ”.

      Nhật tâm ơi cuối cùng nàng muốn “ngủ” và kết luận “nằm mơ” đến khi nào đây.

      (Nhật tâm: Chị tác giả ơi… thông cảm cho em , em là xuyên đến thế giới mới thay đổi cả hành tinh, nên cơ thể cần thích nghi nên nó tự động ngủ say để trong quá trình đó mà điều chỉnh lại cho thích hợp thôi… đừng mắng em.)---Tác giả ta vò đầu bứt tai, tự cào cấu mặt mày.

      Nhĩ Lạc nhìn thấy nàng miệng liền tươi cười.

      -nàng xem ta làm như vậy có đúng ý ---Nhĩ lạc đẩy dao đá và dùi đá về phía nàng.

      Nhật tâm nhìn hết sức vui vẻ phấn khởi thấy 2 sản phầm hoàn thành sắc bén nhọn vô cùng. Nàng vui mừng hai mắt cười tít lại.

      Nàng nhanh chóng chạy vào ôm mấy tấm da thú toan ra bàn đá may vài bộ đồ. Nhưng đập vào mắt nàng là đám mỹ nam đủ thể loại người mảnh vải long nhong qua lại trước sân.

      Nàng cứng đờ họng được tiếng nào. Cả đám mát mẻ kia nhìn thấy nàng đều tri hô “Nhật Tâm” chẳng mấy chốc nàng bị bao vây bởi những chàng trai cao từ 2m3 đến 2m6. Chiều cao khiêm tốn của nàng khiến nàng ở cảnh ngượng đỏ mặt bởi gần 20 cây xúc xích to lớn đong đưa trong tầm mắt.

      Cái tình huống này là gì. Nàng xấu hổ đến đơ ra bối rối. Chưa kịp hoàn hồn có tên ôm lấy nàng lên này cao khoảng 1m9 có vẻ con nhất đám, đùi có vết xẹo mờ. Mặt nàng ụp vào ngực , còn cây xúc xích cấn lên bụng của nàng. Nàng đẩy ra mà được. Nàng nghe huyên thuyên gì đó về con thỏ bị thương mà chẳng hiểu. Quá tức giận nàng quát lên.

      -Buông ta ra, các người là ai, đừng tự tiện ôm ấp như vậy chứ.--- Thấy giống cái tức giận, chàng tđbt kia cũng dám manh động đành buông nàng ra.

      -Họ là ai vậy Nhĩ Lạc?---Nàng cau mày hỏi Nhĩ Lạc.

      -Bọn họ là âu niên thú trường thành, là thỏ, trăn, hổ, sói, tuyết mao hống … đó. Tôi qua chính em giúp bọn họ trưởng thành hóa hình mà---Nhĩ lạc trợn mắt ngạc nhiên nhìn nàng.

      Phù, cuối cùng các người cũng đúng trọng tâm.

      - thể nào, khoa học, sao có thể---Nàng đầy hoang mang nhìn bọn họ rồi ngước lên nhìn mặt trời.

      -Các người cuối cùng là gì vậy---Nàng hoang mang tự lẩm bẩm.

      -Nhân thú---Nhĩ Lạc kinh ngạc trả lời.

      -Nhân thú. Là thú cón thể hóa người hoặc hóa thú---Nàng cố gắng tiếp nhận thông tin và vấn đề.

      -Đúng rồi---Nhĩ Lạc trả lời nàng. Cả đám tươi mát vẫn im lặng nín thở quan sát cuộc trò chuyện và nhất cử nhất động của Nhật Tâm.

      Nàng moi móc hết những kiến thức của mình về nhân thú. Sau đó đau khổ thở dài. Mình chỉ là hôn mê sâu mơ giấc mơ phiêu lưu dài.

      Ta chỉ đành khóc thành tiếng với suy nghỉ này của nàng.

      -Các người ko làm hại ta, ăn thịt ta chứ---Nàng bất giác quay lại hỏi.

      -Sao có thể, đương nhiên là bọn ta chẳng bao giờ làm hại hay tổn thương nàng, với tư cách tộc trưởng ta thề với núi Hắc Sơn điều đó.---Nhĩ Lạc quả quyết, còn đám tươi mát gật đầu, bè theo “đúng rồi”.

      -Các có muốn mặc khố . Tôi làm cho---Nhật Tâm đề nghị, còn cả đám tươi mát bị hết kinh ngạc đến vui mừng. Nàng là biết làm rối cảm xúc của bọn họ mà.

      Cả đám láo nháo “có”, “ cũng muốn”, “làm cho ”,” chưa có khố”.

      Nàng vốn dĩ là tính may quần áo cho mình cho Lạc Nhĩ thôi, nhưng mà nhìn họ thế này, nàng tự thấy mình may mắn hơn nhiều. Đo đo, cắt cắt, đục đục luồn dây. Nàng cũng làm đủ số khố cho bọn họ. ra khố này chỉ là 2 mảnh vài đục lỗ luồn dây rồi cột lại. Nhưng đương nhiên to hơn cái của Lạc Nhĩ. Nàng muốn bọn họ lòi hàng mà kích thích nàng. Lúc nào cũng bị kích thích hỏng não mất. Đương nhiên Nhĩ Lạc cũng có cái. Thoáng gần đó có 2 tên tươi mát ra sức nướng thịt nhưng lại lại lấy khố. Thấy tồi tội, nàng phỏng đoán cắt may cho bọn họ mỗi người 1 cái. Sau đó đem lại.

      -Tặng 2 nè, cứ nhận đừng ngại, mặc vào ấm hơn---Nhật tâm vui vẻ đưa cho họ.

      Chết cười với Nhật tâm này, mặc khố mà cho ấm ... ấm cái gì nhỉ. (Ta cười gian xảo)

      -Đồ của giống cái ai cũng có thể lấy làm phu ta ko cần. đừng ra sức dụ dỗ bọn tôi ko làm phu của đâu. Dù có giúp chúng tôi trưởng thành cũng ko thay đổi---Bọn họ đẩy mạnh 2 chiếc khố tay của Nhật tâm khiến chúng rơi xuống đất.

      -Hạng đàn ông thô lỗ như các người, có cho tôi cũng ko thèm, đồ tặng rồi lấy cứ vứt , ta ko lấy lại--- Nàng tức giận trả lời.

      Lúc đó Nhĩ Lạc lao tới đấm vào mặt con tên nhân Kì Lân phát ngôn.

      -Đây là cách cậu chuyện với giống cái sao, đây là cách cậu cư xử sao, em ấy bỏ bao công sức để làm, thái độ vậy sao---Nhĩ Lạc nóng giận hai mắt long lên.

      -Thôi , là ta nhiều chuyện, Nhĩ Lạc bỏ qua ---Nhật tâm vuốt vuốt lưng Nhĩ lạc khuyên can.

      -Đừng tưởng bọn ta cảm ơn giống cái 3--- Nhân sư tử trắng lên tiếng, còn tên Kì Lân nhếch mép cười. Nhật Tâm kéo tay Lạc Nhĩ lui về đếm xỉa đến bọn chúng nữa.

      Tên ntđt nhanh nhảu nhặt 2 cái khố rớt về làm của riêng trong đầu nghĩ “đám ngu này của tốt thế mà chê”. Là của thê làm sao có thể lăn lóc dưới đất; ai cần, cần; ai ko thèm, thèm. Tất cả của thê đều trân quý.

      thỏ đúng là nhanh tay lẹ chân .
      Nhiên Nhiên, linhdiep17sanone2112 thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      CHƯƠNG 9:

      Trời cũng bắt đầu tối. Mọi người chuẩn bị củi lửa, có lẽ hôm nay đốt lửa trại. Mà cũng đúng thôi phải ăn mừng lớn chứ cả đám ấu niên trưởng thành mà. Nàng chuyển qua sơ mi và tam giác cũng nhanh nhẹn giúp mọi người chuẩn bị. Nàng hăm hở nhiệt tình nhưng nhìn lại thành quả … ôi thôi. Dù nàng ra sức khuân vác nhưng cuối cùng bằng 1/10 nam nhân bé nhất ở đó người thỏ. ra lúc này họ vẫn chưa giới thiệu tên với nàng.

      Nhanh chóng sau đó củi chất thành đống lửa được nhóm lên thú cũng được xiên giá đỡ. Hôm nay mọi người đặc biệt vui vẻ, cũng rầm rộ hoành tráng hơn bữa tiệc mừng thịt hôm trước. Hôm nay tộc trưởng lên phát biểu.

      -Hôm nay toàn bộ ấu niên trưởng thành. Các nhân thú vừa trưởng thành lên thực nghi lễ.

      Đầu tiên vẫn là nhanh nhảu nhất chính là chảng thỏ đùi bị thương. ra đứng ở trung tâm mọi người quây quần. Thỏ mặt hồ hởi phấn khởi nhìn về phía Nhật Tâm rồi ung dung “cởi quần”.

      Khỏi các bạn có thể hình dung Nhật tâm lúc này xúc động cỡ nào, mặt đỏ ửng, thốt lên cái gì đây. mỹ nam vừa ung dung trước mặt bàn dân thiên hạ mà “cởi”. Hít sâu thở nhớ lại bọn họ khi “tồng ngồng”, đối với họ việc “tồng ngồng” có lẽ là bình thường. Nhưng với nữ nhân hiên đại như nàng nàng muốn độn thổ. vậy còn nháy mắt nhìn nàng và chỉa thẳng toàn bộ hàng họ về phía nàng. Con đau khổ. Chàng thỏ phát ra luồng sáng rất nhanh chưa đầy 1 giây, hóa lại thành con thỏ trắng khổng lồ, chính là con thỏ đùi bị thương trụi góc lông.

      Tíc tắc chỉ giây sau lại hóa lại thành người. rất to “ là Lãnh Tuyết. Nhật Tâm em phải nhớ cho kĩ. Lãnh Tuyết đấy nhé”. Nhật tâm thân thiện toe toét cười “Lãnh Tuyết, em nhớ rồi” (“nhanh mặc quần vào ” mấy chữ này nhật tâm ở trong lòng.

      Nhật Tâm ơi nàng có biết đây là nghi thức của bọn họ . Họ làm như vậy là trước bàn dân thiên hạ xin làm phu của nàng. Nàng lại chịu lặp lại tên kẻ đó tức là đồng ý, giống như kết hôn vậy… 2 người là thê phu đó.

      Cuối cùng Lãnh Tuyết cũng hí hửng vui vẻ mặc quần vào tiến lại gần nàng ngồi sát mặt tươi rói. Lòng là điên cuồng sung sướng.

      Tuần tự 19 tên ấu niên thú đều làm như vậy với nàng… có cảm thấy chút kì quái. Nhưng lại đơn giản nghĩ, vì nàng là thành viên mới nên họ mới nhắc nhở nàng để nàng nhớ tên họ. là suy nghĩ quá đơn giản.

      Cuối cùng cũng đến 2 tên sư tử trắng và kì lân bọn họ ko đóng khố nên cứ thoải mái tồng ngồng lên phát biểu, tuy nhiên chỉ giới thiệu đơn giản “Tôi là Bạch Mao”, “Tôi là Bích Nhãn” sau đó quay về chỗ.

      Cuối cùng tộc trưởng cũng bước lên nhưng ko “cởi khố” chỉ đơn giản nhìn về Nhật Tâm là Nhĩ Lạc, Tiểu Tâm em nhớ nhé”. Tiểu tâm kì lạ “Cả cũng lên giới thiệu sao? Em thuộc tên từ lâu rồi mà”. “Biết là thế, nhưng đây là nghi thức, em gọi tên lần thôi mà đc ko?” Nhĩ Lạc như năn nỉ. Thấy bộ mặt đó Nhật Tâm lên tiếng “ là Nhĩ Lạc, Nhĩ Lạc, Nhĩ Lạc” vừa cười vừa lắc đầu vừa kêu…

      Gọi nhiều như thế làm gì hả Nhật Tâm, nàng có biết nàng vừa vô tình cho Nhĩ Lạc làm phu trưởng toàn quyền ko hả? Càng gọi tên người đó nhiều lần tức là giống cái càng mến tin tưởng đối phương. Chỉ duy nhất Nhĩ Lạc được gọi 3 lần đương nhiên là phu trưởng rồi.

      Nhật Tâm ta xin nàng đừng ngây thơ giết người mà, đừng gây thêm sóng gió có được . 20 tên chồng sau này nàng sống ra sao đây, họ là nhân thú sức khỏe phi phàm, thân hình to lớn là gấp mấy lần nàng đó, cả kích thước hàng họ cũng vượt xa kích thước người địa cầu. Ta là toát mồ hôi hột cho những ngày tháng tới của nàng đây.

      Ăn no say, nàng vẫn “ngây thơ” biết mình vừa có “đại ”, cũng biết mình vừa nạp lúc 20 mỹ nam hàng chuẩn về làm chồng, 1 người trong đó còn là tộc trưởng. Ung dung ra ngồi gốc cây, tên thỏ đúng là nhanh nhảu chạy ra ngồi sát bên.

      -Trời hôm nay đẹp nhỉ, trăng sáng mà lại nhiều sao, gió mát cỏ lại thơm, hôm nay là lần đầu em tận hưởng bầu trời đêm ở đây---Nhật Tâm hít thở, mắt mơ màng

      -Em rất thích ngắm trăng sao? Vậy biết chỗ ngắm trăng rất tuyệt có muốn xem ?---Lãnh tuyết (thỏ đbt) , ánh mắt tỏa ra trông đợi.

      -Muốn! dẫn đường --- Nhật Tâm mắt sáng rỡ tươi tỉnh.

      - cõng em--- xong, Lãnh tuyết đừng phắt dậy “cởi khố”, xúc xích lần nữa lại xuất trước mắt Nhật Tâm khiến nàng đau khổ, cũng may là nhanh chóng sau đó Lãnh huyết biến thành con thỏ lớn kích thước bây giờ gấp 3 lần lúc đầu gập Nhật Tâm.

      Nảng cầm lấy cái khố của nhét vào giỏ sách theo chỉ dẫn leo lên người nắm lấy 2 tai cố gắng ngồi chắc. Lãnh Huyết sung sướng ra sức nhảy, hạnh phúc làm hề phát ra Nhật tâm ở phía đầu váng, mắt hoa.
      Nhiên Nhiên, linhdiep17sanone2112 thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      CHƯƠNG 10

      Cuối cùng cũng đến nơi, Nhật Tâm ngã ngay từ người Lãnh Tuyết xuống đất. Tứ chi chống xuống đất, bắt đầu nôn thốc nôn tháo, nàng là vừa ăn rất nhiệt tình thịt nướng, ói hết thảy.

      Lãnh Tuyết nhìn thấy vậy vô cùng lo lắng căng thẳng. hôm nay là tính hẹn hò với giống cái mà. cũng muốn thể trước nàng nên nhảy nhanh hơn và cao hơn, dùng hết tốc lực. (Con lạy cha! Vì cha nhảy nhanh và cao, con người ta mới ăn no đó, ói mới lạ). Mắt rưng rưng lệ, sao giống cái lại lăn ra bệnh thế này? phải làm sao.

      -Em sao rồi! làm sao bây giờ.---Giọng mếu máo nghe ngư khóc.

      Nhật Tâm ói rồi, hít thở sâu quay qua .

      -Mai mốt đừng hóa thú cõng em nữa nhe. nhảy như vậy em mới ăn no, ruột gan muốn lộn cả ra ngoài.

      Lúc này Lãnh Tuyết mới từ từ hiểu ra. là nhân thỏ nên từ nhảy quen như thế quên mất nàng là giống cái yếu ớt nên quen được.

      bất giác ôm lấy Nhật Tâm. Luôn miệng “ xin lỗi, quên mất”. Rồi hôn lên mặt, lên môi của nàng.

      Èo ôi! Đây là sức mạnh của “tình sợ gớm đấy sao”. Nàng là vừa mới ói ấy. Ghê quá. Blè bLè.

      Có vẻ Nhật Tâm bây giờ cũng hoàn hồn, đẩy Lãnh Tuyết ra. Khuôn mặt ra hoang mang và vọng. nghĩ có phải thê của “ghét ” rồi ? Nếu nàng ghét , phải thế nào, lo lắng đến tim cũng căng ra.

      -Em vừa mới ói đấy, ko thấy gớm à. Với lại ở chỗ em người ta ko tùy tiện hôn nhau đâu.

      Nhật tâm suy nghĩ mối quan hệ của bọn họ là quan hệ bình thường. “Em nào có biết, em nào có hay”, cái tên vừa làm việc gớm kia là giờ là phu nàng.

      -Vậy sao. Nhưng ở Bộ Lạc của là bình thường. Em là người bộ Lạc Hắc Sơn có phải cũng nên quen dần.--- đầu tiên là kinh ngạc tiếc nuối sau lại bày ra bộ mặt dụ dỗ.

      Tác giả ta thở dài, cái kiểu “ông gà, bà hiểu vịt” này đến bao giờ mới kết thúc đây a.

      Lúc này Nhật Tâm mới quay lại nhìn kĩ Lãnh Tuyết hóa bán thú từ khi nào, là 2 tai thỏ cắm mái tóc bạch kim bồng bềnh xõa qua vai, đôi mắt xanh biếc, mũi cao , răng trắng, môi đỏ. Nàng chưa bao giờ nghiêm túc mà ngắm để phát có khuôn mặt hút hồn như vậy. thân thể trắng hai bông hoa ngực đỏ hồng, vai to, ngực và bụng săn chắc cũng hằn lên 6 múi cơ tuy hoành tráng như Lạc Nhĩ nhưng lại hợp với dáng người nhắn của , những giọt mồ hôi lấm tấm sau đoạn chạy dài vẫn còn lăn khuôn ngực săn. Cái eo thanh mảnh, cặp đùi to, bắp chân to chắc, và thứ càng ngày càng hoành tráng.

      là quá đẹp mà, nàng sao kìm lòng nổi đây, còn 2 cái tai thỏ kia nữa, Nhật Tâm nàng sắc nữ ép mình trong khuôn phép. Hình ảnh này quá thực là muốn bức ép nàng mà. Trong lòng cuồn cuộn, thực muốn đè mĩ nam trước mặt ra mà hấp.

      Nàng là có bạn trai, và nàng thực tế cùng giống loài, nàng chỉ mới biết có mấy hôm, lí nào vì “quá đẹp trai, quá quyền rũ” mà cho được.

      Nàng cố khống chế bản thân, nhưng bao nhiêu hình ảnh bậy bạ lại thi nhau nhảy nhót trong đầu như khuyến khích nàng đem tên mỹ nam trước mắt mà thử nghiệm mấy điều quái gở.

      Dằn lòng mình xuống nàng cắn chặt môi, hít sâu, khép chặt 2 chân, nhắm mắt lại.

      - mặc khố lại ---Rồi đưa tay chỉ vào túi sách.

      -Em là động dục sao?---Lãnh Huyết hít hít mấy cái rồi . Nhật tâm định thần bị câu trúng tim đen kia làm cho bối rối, mặt mày đỏ ửng.

      - gì thế, làm gì có--- Nàng cố gắng che dấu dám nhìn kẻ đối diện.

      -Nhìn , em thấy thế nào?--- Lãnh Tuyết dựa vào gốc cây, bày ra tư thế quyến rũ, ánh trăng sang soi lên cơ thể càng thêm tà mị, càng thêm kích tình.

      Nhật tâm lúc này tim đập mạnh, cảm thấy thổn thức biến đổi trong cơ thể. Muốn giết nàng sao, lúc nãy là khiến nàng bỏ bao nhiêu tâm sức, vậy mà bây giờ còn phơi ra như thế. Cơ thể kia, khuôn mặt kia đúng là nghiệt mà, con thú trong nàng gào thét “hấp ”, lý trí chống lại “ được nhìn nữa”. Nàng vẫn đứng đó dán mắt vào cơ thể đối diện, mắt từ từ di chuyển xuống đại Lãnh Huyết nhảy nhót bên dưới. là điên nàng mà.

      Nàng cắn mạnh vào môi mình máu chảy ra để tự trấn tính, cúi đầu lấy trong túi sách, cái quần ném về phía rồi quay mặt .

      -Mặc vào , trúng gió bây giờ.

      Ta là chết cười với nàng, mặc có mỗi cái khố nhoi cản được bao nhiêu gió. Nàng sợ trúng gió hay sợ bản thân nàng trúng kích tình chiêu của chứ.

      Lãnh Huyết biết rất nàng bị kích thích rất kích thích, mùi hương nữ tính của nàng tỏa ra thực rất mạnh rồi, dù nàng có thế nào, phản ứng ra sao rừng nhiệt đới ẩm của nàng cũng tố cao nàng cho biết. Dễ gì buông tha cho nàng.

      Nàng vẫn còn điều chỉnh nhịp tim từ phía sau bất chợt bế nàng lên đặt lên phiến đá lớn gần đó, trong kinh ngạc của nàng, khuôn mặt tuấn mĩ thực rất gần, mảnh vải cường tráng đè lên nàng. Ánh trăng sáng chiếu lên gương mặt nàng trong lòng Lãnh Tuyết nàng là mỹ nhân tuyệt sắc, người say đắm từ cái nhìn đầu tiên, kẻ cứu , thê của . Hôm nay dẫu có phải chết tại đây, cũng muốn bỏ lỡ khoảnh khắc nàng vì mà cảm thấy ham muốn này.
      Nhiên Nhiên, linhdiep17sanone2112 thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      CHƯƠNG 11:

      Tim nàng đập mạnh, tiểu Nhật Tâm lại càng ướt át hơn. Thính giác lẫn khứu giác của người thú cực nhạy đương nhiên tiếp nhận hết phản ứng này của nàng. Nàng là khống chế chính bản thân mình. Lãnh tuyết đặt nụ hôn nóng ấm lên môi nàng, lướt lưỡi lên vết thương nàng tự cắn bản thân lúc nãy, cảm giác bềnh bồng xen trong cảm giác đau rát. tay Lãnh tuyết đặt lên vai nàng, tay kéo tuột tam giác của nàng vứt dưới chân. Đôi tay nàng cũng lướt vai trần của . Nụ hôn say đắm vừa kết thúc, nàng vừa vuốt tóc vừa .

      -Chúng ta chỉ mới quen biết, chỉ là người cũng bộ lạc. Em thấy như vậy là quá nhanh rồi thích hợp---Nàng ra tiếng lý trí trong lòng bẳng giọng rất trăn trở.

      - nhanh nhanh, hôm nay em đồng ý cho làm phu em rồi. Nên sao có thể là bình thường---Lãnh Tuyết trả lời ko đắn đo nhiều, đưa tay cởi mấy khuy áo sơ mi của nàng.

      Cuối cùng cũng vào đúng vấn đề rồi.

      - điêu ngoa em đồng ý cho làm phu hồi nào, chúng ta chỉ mới lần đầu hẹn hò.---Nàng cau mày phản ứng. Lãnh Tuyết lúc này kinh ngạc ngóc đầu lên.

      -Hôm nay chúng ta thực hiên nghi thức phu thê, chính thức là phu của em rồi, đây là nghi lễ em thể như thế được---Lãnh tuyết cực kì căng thẳng, lo lắng, thê của là như thế nào lại phủi như thế, đó phải chăng là câu đùa? Dù là đùa cũng làm tim quặn lại, cơ thể nhức nhối.

      -Nghi thức nào, em có thực hiên nghi thức nào sao?---Nhật Tâm hoang mang, phập phồng ko biết xảy ra chuyện gì, cứ nghĩ Lãnh tuyết đùa. Nhưng khuôn mặt nghiêm túc của cho nàng biết hoàn toàn xảy ra việc gì đó.

      -Hôm nay gọi tên em, em cũng gọi tên trước Bô Lạc, đây là nghi thức kết phu thê.--- vô cùng căng thẳng trong mắt lên lo sợ, cũng nhận ra có điều gì đó ko ổn.

      - thể nào, chẳng phải tất cả ấu niên thú, trừ tên sư tử và ki lân ra đều gọi tên em và em cũng gọi tên họ, cả tộc trưởng nữa đều là phu em hết sao. đừng nghĩ em mới đến ko biết gì mà đùa như thế---Nhật Tâm cười cười nhưng trong lòng căng như dây đàn.

      -Đùng tất cả bọn đều là phu của em. Chẳng lẽ em biết việc đó có ý nghĩa gì.--- Lãnh tuyết nhìn Nhật Tâm chất chứa nghi ngờ. Con nàng oang oang trong óc mấy tiếng, ở đây là chế độ đa phu, hoàn toàn có thể. Xâu chuỗi lại toàn bộ hành động của bọn họ, cả những câu khó nghe của sư tử trắng, kì lần nàng đau lòng nhận ra đáp án. Mặt nàng méo xệch, là điên mà. Nhật định phải tìm cách thu dọn.

      -Em thực ko biết, em cứ nghĩ đó là chào hỏi thông thường, em về với tộc trưởng xin lỗi mọi người, chứ mình em sao đủ sức ngần ấy phu.---Nhật Tâm toan bò dậy, nhưng Lãnh tuyết mắt rực lửa, ghì chặt nàng xuống.

      -Em là ko biết, chỉ 2 chữ ko biết có thể rũ sạch quan hệ chúng ta sao. Tìm tộc trưởng, vô ích thôi, trước mặt bộ lạc thực hiên nghi thức ko thể thu hồi, em là thê của , càng ko thể đồng ý chuyện đó. chỉ biết là phu của em dù em thế nào làm gì suốt đời cũng là phu của em.---Lãnh tuyết vô cùng kiên quyết, lẫn uy hiếp ánh mắt của khiến nàng run sợ.

      -Em xin lỗi, em cố tình mà, em thực biết---Nhật tâm là sợ hãi, khó sử, lo lắng nước mắt trào ra.

      Lãnh tuyết thấy vậy ngồi lên ôm chặt lấy nàng an ủi.

      - tốt sao? Nhật Tâm cầu xin em hãy cứ để làm phu của em, đời này kiếp này khiến em hạnh phúc. Em biết ngay lần đầu bị thương được em chăm sóc lúc em rồi, thề với lòng mình đời này, kiếp này chỉ muốn em là thê, nhất định trở thành phu của em lo lắng cho em.--- Lãnh tuyết lời như mật, rót vào tai Nhật Tâm.

      -Nhưng mà đến 20 phu em phải làm thế nào đây, thực quá nhiều rồi. Sức em làm sao chịu nổi vả lại em vẫn chưa biết về họ, chưa có tình cảm mà. Bây giờ…

      Nhật tâm còn chưa hết câu. Lãnh tuyết kéo nàng lên, lôi nàng vào khe đá gần đó, rồi bịt miệng nàng.

      -Đọa Lạc giả---Lãnh tuyết chỉ lên 3 chữ, tay vẫn bịt miệng nàng, im lặng, nàng cũng theo khe đá hẹp nhìn ra ngoài.

      Tiếng rít chói tai con cú vô cùng to lớn lượn thấp xuống tảng đá chỗ 2 người nằm lúc đấy, vòng qua vòng lại rồi, mổ lia lịa vào chiếc tam giác của nàng, sau đó cắp tam giác bay mất. Lãnh Tuyết vừa mới là “dẫu có phải chết tại đây, cũng muốn bỏ lỡ khoảnh khắc” đọa lạc giả cú đến hù rồi. Đúng là cầu gì được nấy mà, tội cho .

      Nhật Tâm nàng là vô cùng đau lòng mà, nàng đến đây có mỗi bộ đồ phải chia giăt phơi mà mặc, nay con cú kia còn cướp luôn tam giác của nàng, ngày tháng tới nàng sống sao đây.

      Hoàn hồn ra nàng mới phát nàng ngồi đùi của Lãnh tuyết mông của nàng chạm vào tiểu lãnh tuyết, cả 2 phần dưới đều che đây. Nàng là rất căng thẳng có phần phấn khích. Nhưng phấn khích lập tức tắt .

      Lãnh tuyết phía sau lúc có chim cú mạnh mẽ vô cùng, nhưng khi con cú vừa khỏi vô cùng run rẩy, ôm lấy nàng vào lòng, giọng như khóc “qua rồi, qua rồi. Đừng sợ, đừng sợ, Nhật Tâm ta bảo vệ nàng, có chết cũng bảo vệ nàng”. Nghe như chấn an nàng, nhưng nhìn phản ứng của ràng là tự chấn an mình. Cùng đúng thôi, thỏ vốn cũng là trong các loại thức ăn của cú.

      Nhìn Lãnh Tuyết lúc nãy và lúc này như hai phiên bản khác nhau, bên oai phong lẫm lẫm còn bây giờ yếu đuối đáng thương, là mất hình tượng mà. Nhưng mà dù sao cũng là nhân thỏ, gan vốn to, nếu Nhật Tâm có lẽ ko thể bình tĩnh lâu như vậy, là cố gắng lắm rồi.

      Nàng xoay mình lại, nhìn Lãnh Tuyết rẫn còn run sợ mắt ngấn lệ. Nàng vẫn ngồi dùi hai tay choàng qua cổ , đặt lên môi nụ hôn sâu, dùng lưỡi cạy mở miệng , lướt lưỡi của . Cuối cùng cũng tỉnh người ra, vô cùng bất ngờ hào hứng với hành động của nàng, đáp lại. Hai người có nụ hôn cháy bỏng. tiểu lãnh tuyết nhanh chóng cũng trợ thành đại lãnh tuyết.

      - bình tĩnh lại rồi, mình về bộ lạc thôi, ngoài này nguy hiểm quá. ---Nhật tâm đứng dậy bước ra ngoài, lãnh tuyết như cũng hiểu ra nơi này an toàn nữa, nghĩ đến đọa lạc giả cú vừa rồi khẽ rùng mình nên cũng theo nàng ra khỏi khe đá.

      Vừa ra khỏi khe đá nàng nhanh chóng lấy khố của Lãnh tuyết mặc vào trong ngạc nhiên của .

      Á! Có người cướp khố trắng trợn giữa đêm.

      -Con cú lấy của em rồi, mượn của mặc tạm---Nàng thực rất rất muốn mát mẻ hết đoạn đường về bộ lạc. Lúc này Lãnh tuyết chỉ có thể gật đầu. ra đối với bọn họ có hay có khố cũng khác biệt lắm, dù sao có cũng an toàn hơn chút cho xúc xích thôi.

      Kì này Lãnh tuyết chỉ hóa phần thú cõng Nhật tâm về bộ lạc. Nhật tâm nàng thở dài định ngắm cảnh đẹp lại thành ra… cảnh ngắm được, mỹ nam cũng chưa ăn, lại bị mất cái tam giác duy nhất, còn phát mình từ trời rớt xuống 20 tên phu mỹ nam chỉ tiếc lại là ko cùng loài với nàng.Lo âu, mệt mỏi trở về, trời sắp sáng.

      Đương nhiên bà “siêu ngủ” của ta sau khi thở dài lại lăn ra ngủ lưng của lãnh tuyết. đời này lo lắng mà có thể ngủ được chắc cũng chỉ có "đại tỷ"này, nàng phải chăng là "kỹ nữ" hiếm có?! Nhìn cách ngủ của nàng ta có chút thắc mắc liệu nàng có bệnh? (Nhật Tâm: Em có mà! Thay đổi cả hành tinh, cơ thể suy yếu, nó tự động ngủ để điều chỉnh, phải lỗi tại em. oa...oa)

      nghe nhịp thở đều của nàng, đương nhiên cũng biết nàng ngủ, êm để đánh thức nàng. Hôm này nàng cùng mà thức khuya, qua kinh hãi mệt mỏi nhiều rồi. Sau này phải cố gắng hơn để bảo vệ nàng, Lãnh tuyết thầm nghĩ.
      Nhiên Nhiênlinhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :