1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nhân gian hoan hỉ - Tùy Hầu Châu

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 7
      Editor: Linh

      "Bây giờ có gọi ?"

      giường, Đa Ninh ngồi xếp bằng, vẻ mặt có phần do dự, ra suy nghĩ của : "Có thể chỗ Miêu Miêu nghỉ ngơi. . ."

      "Nào có đôi nhau nào ở chung nghỉ ngơi sớm như vậy." Nhan Nghệ phủ định , đôi mắt mang theo phần ý cười hiểu , "Sau đấy, bọn họ làm việc bình thường."

      Làm việc?

      Vậy, càng thể gọi. Đa Ninh thả di động xuống, lắc đầu : "Vẫn là ngày mai ."

      " đùa, nào có chuyện tốt hơn chuyện chúng ta gặp nhau." Nhan Nghệ vỗ vỗ tay , "Gọi , thuận tiện hẹn Miêu tỷ chơi."

      Đa Ninh liếc Nhan Nghệ cái, cảm thấy Nhan Nghệ lừa dối , lại cảm thấy bản thân suy nghĩ nhiều rồi.

      Về phần vì sao đột nhiên gọi điện thoại cho Miêu Miêu——

      Nửa giờ sau, cùng Nhan Nghệ thảo luận biện pháp làm sao để Chu Diệu mình, hiểu vì sao lại chuyển tới chuyện Miêu Miêu theo đuổi Ô Giang thời đại học.

      cùng Nhan Nghệ đều người thất bại trong tình cảm, nhưng Miêu Miêu giống vậy, là người ổn thỏa trong chuyện tình .

      Dùng lời của Nhan Nghệ chính là: "Ô Giang ấy à, lúc ấy là nam thần lạnh lùng nổi danh trong trường học của chúng ta, bao nhiêu trong học viện đều thất bại, cũng chỉ có Miêu tỷ ngắt xuống đóa hoa Ô Giang này được thôi. Như vậy trọng điểm là, rốt cuộc Miêu tỷ dựa vào là cái gì mà chinh phục Ô Giang! Khuôn mặt, dáng người, vẫn là bên trong? Luận khuôn mặt Miêu tỷ bằng cậu, luận dáng người mình nhanh chóng giết ấy, trong mấy người chúng ta. . . khác nhau lắm. Cho nên, cậu biết Miêu tỷ dựa vào là cái gì thu phục Ô Giang , chân thành hay kiên trì bền bỉ?"

      Nhan Nghệ dừng lại nhìn .

      Đa Ninh lắc đầu, chờ Nhan Nghệ trả lời. Kết quả cho là đây là câu hỏi mang tính giả thiết, nghĩ tới lại là câu nghi vấn thuần túy.

      Bởi vì, Nhan Nghệ cũng lắc đầu : "Mình cũng biết."

      . . .

      Cho nên cứ như vậy, cùng Nhan Nghệ quyết định gọi điện thoại cho Miêu Miêu, tâm chiến thuật chọc ghẹo đàn ông.

      Ban đêm chín giờ, điện thoại của Miêu Miêu nhanh chóng được kết nối; nhưng, nhất thời lại kết nối được.

      Đa Ninh đợi nửa phút, sau đó nhìn Nhan Nghệ tính định cúp; đúng lúc này, di động lại kết nối được ——

      "Miêu Miêu, mình là Đa Ninh. . ." Đa Ninh cười mở miệng, tự giới thiệu.

      " là Ô Giang." Di động bên kia tạm dừng lát, lạnh lùng lên tiếng nhắc nhở . Nhận điện thoại là Ô Giang phải Miêu tỷ, mở miệng lời ít ý nhiều trước sau như .

      ". . ." Giọng điệu của Ô Giang tốt, nhất thời Đa Ninh nên lời, cẩn thận đánh miệng biều, "Ô. . . Giang xin chào, Miêu. . . Miêu có ở đó ?"

      " ấy tắm, xin hỏi có việc sao?" Miệng nhàn nhạt làm bộ làm tịch.

      "Ngại quá, quấy rầy rồi, ngày mai em lại gọi cho ấy." Đa Ninh rất nhanh, ném câu hẹn gặp lại, tắt di động.

      Đối diện, Nhan Nghệ nghe xong toàn bộ quá trình sớm cười đến cười run rẩy hết cả người." biết vì sao, hình như Ô Giang đối xử với cậu đặc biệt lạnh lùng." Sau khi Nhan Nghệ cười xong, nghi hoặc nhả ra câu.

      Đa Ninh chớp chớp mắt. Có sao? Nhưng Nhan Nghệ nhắc vậy mới nhớ, hình như Ô Giang đối đối xử với có chút thái độ quá mức lạnh lùng, nhưng vì sao Ô Giang lại đối xử với như vậy, cứ coi như Ô Giang để ý quan hệ bạn cùng phòng giữa và Miêu Miêu, ta cũng là bạn cùng phòng đại học của Chu Diệu.

      "Chẳng lẽ là bởi vì Chu Diệu? Hình như quan hệ của lúc đại học của Ô Giang cùng Chu Diệu cũng tốt lắm. . ." Nhan Nghệ đoán .

      là như thế này sao, bởi vì Chu Diệu mà bị Ô Giang chán ghét? Đa Ninh đối diện với Nhan Nghệ giây, hít vào thở dài, sau đó vô tình vuốt tay. Dù sao cùng Ô Giang cũng có liên hệ gì, quản ta có chán ghét hay làm chi.

      Chán ghét là chuyện của ta, liên quan gì tới .

      ——

      Ngày hôm sau, sáng sớm Nhan Nghệ ra ngoài phỏng vấn, Đa Ninh ăn bữa sáng bắt đầu viết kế hoạch lập nghiệp. Bởi vì Tinh Hải Loan bên kia cùng Chu Diệu ký hợp đồng bán , cần quản nó; Chu Diệu đáp ứng trễ nhất nửa tháng thay bán .

      làm rất chính thức, dưới hợp đồng còn đóng dấu hai cái; đành phải để lại dấu tay.

      Tiếp tục ngồi trước máy tính gõ lúc, Đa Ninh mở kẹp văn kiện ra; kẹp văn kiện có rất nhiều đồ tự thiết kế, định gộp hết chúng vào bên trong kế hoạch. Những con khỉ sư tử con mèo con nhím . . . Đa Ninh nhịn được có phần thất thần.

      Làm thế nào mới có thể để Chu Diệu thương ?

      Vấn đề này càng cân nhắc, càng khó làm. Từ cùng Chu Diệu quen biết, tự nhiên quan hệ vô cùng thân quen; trước khi chưa kết hôn, có thể Chu Diệu là bạn bè tốt nhất của .

      Tin tưởng về phần Chu Diệu, hẳn là vị trí của cũng khác lắm.

      Nhưng mà, quả Chu Diệu có tình nam nữ với , thời điểm kết hôn Chu Diệu làm sáng tỏ với , miễn cho sau này gặp được người phụ nữ làm động tâm, lại đưa ra thỉnh cầu độc thân với .

      Kỳ quái, thế hệ ông ngoại bà ngoại của là thanh mai trúc mã thường thường có thể trở thành người , nhưng thời buổi bây giờ hầu hết đều trở thành bạn bè tốt.

      Đa Ninh cười cười tự giễu, nhìn thời gian máy tính, gọi video cho dì ở Toronto. Bởi vì nhất định tán gẫu rất lâu, đặt điện thoại di động trước máy tính; để webcam đối diện với mình.

      tại bên Toronto là tám giờ, chỗ dì còn chưa nghỉ ngơi. Video nhanh chóng được kết nối, Đa Ninh giương lên khuôn mặt tươi cười, chào hỏi với dì đắp mặt nạ ở bên kia màn hình: "Xin chào, mẹ xinh đẹp." Mẹ xinh đẹp là xưng hô thân thiết mấy năm gần đây với dì.

      "Hello, Đa Ninh!" Đáp lại phải dì, là giọng trẻ con đáng .

      Giây tiếp theo, cái đầu nho nhô ra từ sau lưng dì, đáng xuất màn hình, bé con mặc áo ngủ có con dê con, ngừng xua tay với , có phần ngừng kêu, "Đa Ninh Đa Ninh Đa Ninh Đa Ninh. . ."

      Ách, bởi vì hai ngày nay gọi video qua đó, Thiểm Thiểm thấy được video của có chút hưng phấn quá độ. Càng ngừng nhảy bắn lên ở giường.

      "Thiểm Thiểm, em như vậy ảnh hưởng đến mặt nạ của mẹ xinh đẹp." Đa Ninh qua video với bé con, sau khi xong, còn làm mặt quỷ dê con rồi lắc lư qua webcam.

      Thiểm Thiểm làm mặt
      [​IMG]

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 8
      Editor: Hạ Tiểu Phong

      Đa Ninh có gương mặt tròn nhắn, nhưng mà ngũ quan thanh tú ràng, thời học vẫn để mái tóc dài ngang lưng, cột cao lên là nhìn như cái đuôi ngựa ; bây giờ lại nuôi mái tóc dài, những sợ tóc đen tuyền rối tung rời rạc bả vai để hở, so với trước kia khí chất khác nhau trời vực.

      Nếu thời đại học Đa Ninh là kiểu người ngây thơ năng động, bây giờ chính là dịu dàng động lòng người.

      Đương nhiên, đây là Đa Ninh trong mắt Nhan Nghệ, hình dáng điệu đà lại khoe khoang bắt chước từ trong các loại tiểu thuyết mà ra, mánh khóe Đa Ninh dùng với , đều là những mánh khóe quen thuộc trong những loại tiểu thuyết đô thị mập mờ.


      Nhưng mà, đó cũng phải là điểm quan trọng nhất! Tiểu thuyết đô thị mập mờ là cần nhất sạ nhất kinh (*) mới có thể đùa giỡn, trong thực tế chỉ có thể thu hút được trong vô hình

      (*) nhất sạ nhất kinh: chỉ người tình thần vô cùng khẩn trương hoặc hưng phấn, ở đây là chỉ người có biểu cảm và tình cảm vô cùng phong phú……

      Nhan Nghệ nhìn Đa Ninh ngồi bên giường, lại dặn dò : "Đợi lát nữa phải tự nhiên, bày ra vẻ đẹp tự nhiên của cậu, phải tự nhiên. . ."

      Đa Ninh nhìn lại Nhan Nghệ, bỗng dưng nhếch mép cười cái: "Như vậy sao?"

      Ách, Nhan Nghệ trực tiếp nhìn liền gật đầu: "Đúng đúng đúng, cứ như vậy."

      Đa Ninh lại nhếch mép cười chút, đôi mắt trắng đen ràng nhìn thẳng vào Nhan Nghệ.

      . . . Tại sao, tại sao lại đến nhanh như vậy.

      Đa Ninh cần cái liếc mắt của Nhan Nghệ, cũng phải là đồ ngốc.

      Nhưng mà khi nhìn chính mình trong gương, thể nào lạc quan nổi; nghĩ lát nữa Chu Diệu nhìn vài lần, sau đó hỏi tối qua bị bệnh gì à. . . Nhớ hồi tuổi trẻ thích điệu đà, đụng mặt Chu Diệu trong phòng trang điểm, câu đầu tiên khi Chu Diệu đẩy cửa bước vào là —— "Hứa Đa Ninh, em nghĩ trái tim rất khỏe nên muốn làm sợ sao!"

      Nếu vậy lát nữa, trái tim Chu Diệu có khỏe ?

      Hứa Đa Ninh cảm thấy sâu tận trong linh hồn an phận quy củ này cất giấu lớn mật; tựa như dối, người thân bạn bè bên cạnh lại tưởng là , nhưng mà lại có thể che dấu lời dối lớn như vậy.

      lần giấu chính là năm năm.

      Di động kêu lên hai tiếng, Chu Diệu gửi cho tin nhắn: " đậu xe, năm phút sau ra mở cửa cho ."

      Đa Ninh trả lời ừ.

      Kết quả 10 phút sau Chu Diệu mới lên tới. Ngoài cửa vang lên hai tiếng gõ. Nhan Nghệ đứng ở trong phòng ngủ ra ngoài, Đa Ninh đến cửa phòng ngủ, Nhan Nghệ ở phía sau lo lắng lại nhắc nhở bằng khẩu hình miệng —— nhất định phải tự nhiên!

      Đa Ninh chớp mắt hai cái đáp lại, sau đó thay Nhan Nghệ mở cửa phòng; xuyên qua phòng khách, đứng ở cửa chống trộm, thở mạnh từng nhịp. Vốn là chút cảm giác cũng có, dù gì và Chu Diệu cũng từng kết hôn, kết quả lại vì Nhan Nghệ luôn miệng nhắc phải tự nhiên.

      Bây giờ, khẩn trương như muốn bốc cháy.

      nhàng hít hơi, Đa Ninh cầm tay cửa, khẽ nghiêng đầu mở cửa ra. Ở ngoài cửa, Chu Diệu cũng cúi đầu, trong tay cầm cái túi lớn, chút để ý mà đứng đó; thân quần dài bạch T (*), bộ dáng lại càng thêm tùy ý.

      (*) đừng thắc mắc, mình cũng chả biết đâu

      Bên ngoài Bạch T còn có phụ kiện áo jacket của đầu mùa hạ ( khoảng tháng 4) .

      ". . . Đến rồi à." Đa Ninh cố gắng bày ra bộ dạng tùy ý, chào hỏi Chu Diệu. Trong lòng lại tự bổ não phen, cứ coi như là bận đồ ngủ hình gấu ra mở cửa cho Chu Diệu . Huống chi năm năm trước mặt đồ ngủ chú gấu bảo thủ như vậy, có nghĩa là bây giờ được mặc váy ngủ này. Giống như Nhan Nghệ , thể cứ mãi là Hứa Đa Ninh luôn luôn thay đổi.

      "Ừ, mới đến."

      Hai dây áo lỏng lẽo che trước ngực, Chu Diệu thu lại tầm mắt, lướt qua . có phản ứng gì đặc biệt, ngoại trừ lúc mở của có chớp mắt hai cái.

      Có gì khác chứ, hết sức bình thường.

      Sau khi vào tham quan phòng khách của vòng, nhìn bức tranh mới mua, sau đó vô cùng tự nhiên mà ngồi xuống sô pha, vắt chéo hai chân, rồi nhìn : "Lấy cho ly nước."

      Đúng là mười phần đại gia mà.

      Đa Ninh xoay người vào phòng bếp lấy ly, chân mang đôi dép lê plastic, kêu đát đát đát. . . Trong lòng nhịn được lại lấy chính mình ra khinh bỉ lần: coi Chu Diệu là thanh niên chưa từng thấy qua chuyện đời (các mặt của xã hội) à. Nhan Nghệ đủ hiểu biết Chu Diệu cũng thôi , lại tự dâng mình làm món ăn dĩa bày sẵn trước mặt Chu Diệu.

      ở trong phòng bếp lấy ly, Chu Diệu ở bên ngoài chuyện với : "Trừ thứ em muốn, còn mua cho em ngũ vị hương thịt bò, thỏ đầu và kẹo gạo. . . Đúng rồi, còn có nguyên liệu nấu lẩu, có thời gian cùng nhau nấu cái lẩu ăn."

      Mùa hè mà ăn lẩu cái gì, sợ bị nóng chết à. Dù vậy Đa Ninh vẫn trả lời tiếng, sau đó cầm chén đến bên bình nước cạnh TV, thoáng quay người, sau đó hỏi Chu Diệu: " uống nước nóng hay lạnh."

      "Lạnh." Chu Diệu trầm giọng với , dừng lại chút, sau đó nhăn đuôi mày nhìn , "Em nóng thành như vậy, cũng sợ nóng nha." (ý CD
      [​IMG]

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 9
      Edit: Tiểu Bao tử
      Beta: Linh

      chiếc Macan màu trắng dừng ở chỗ đậu xe công cộng dưới lầu, từ sau khi có được chỗ đậu vẫn thấy có động tĩnh gì.

      Đây là xe Nhan Nghệ, là của hồi môn lúc kết hôn. Lúc kết hôn bên Hải Thành thịnh hành nam chi nhà nữ chi xe, cha mẹ hai bên cùng xuất vốn xây dựng cho con cái cuộc sống mới. Bây giờ ly hôn rồi, đương nhiên chiếc Macan này cũng lái từ ga ra nhà Vương Diệp ra đây.

      Nhan Nghệ , và Vương Diệp ly hôn việc phân chia tài sản phải ràng, có lẽ liên quan đến quan hệ lúc kết hôn, tài sản trước và sau khi cưới khác nhau nhiều. May là, chưa từng quá ỷ lại vào tiền của Vương Diệp, sau khi ly hôn cảm thấy thiếu thốn.

      Đa Ninh nghĩ tới và Chu Diệu kết hôn, hoàn toàn ngược lại với Nhan Nghệ, ngờ chó ngáp phải ruồi lãi được... trăm ngàn.

      Cùng nhau ngồi vào trong xe, Nhan Nghệ ưu buồn thở dài cái, Đa Ninh ngồi ở ghế phụ thắt dây an toàn. Khởi động chiếc Macan, Nhan Nghệ thu lại tâm tình với : "Bảo bối, cậu còn chưa từng ngồi xe mình lái phải , hôm nay cho cậu mở mang tầm mắt."

      Đa Ninh gật đầu cái, tỏ vẻ mong đợi.

      Kết quả "tầm mắt" tới nhanh như vậy —— Chiếc Macan vừa lái ra khỏi tiểu khu lâu xảy ra va chạm. Hoa viên Lam Thiên là đô thị cũ trong khu đô thị cũ, đường rộng, cộng thêm gần đây lại sửa đường quả thực là rất khó .

      May mà chỉ là quệt cái.

      Nhưng mà giảiquyết rất phiền phức, bởi vì Nhan Nghệ phải chịu toàn bộ tránh nhiệm, xe đối phương lại đắt, chỉ có thể thông qua bảo hiểm.

      Cứ như thế, chờ đến khi các tới khách sạn lớn Tân Duyệt, nhất định bị muộn. Quãng đường phía sau là Đa Ninh lái, Nhan Nghệ ngồi ở ghế phụ liên lạc với bạn học ở thành phố báo tin.

      " đường xe chúng mình xảy ra chút chuyện , có thể đến muộn lát, các cậu cần lo lắng."

      Bạn học Hà Hạo trả lời lại đầu tiên: "Người đâu, có bị thương ? Xảy ra tai nạn ở đâu?"

      Nhan Nghệ ấm lòng đáp lại; " sao, chúng mình xử lý ổn thỏa rồi, cảm ơn học trưởng Hà quan tâm."

      Ai là học trưởng Hà của ... đường , Chu Diệu cũng ngồi bên ghế phụ Hà Hạo lái, trong tay cầm di động của Hà Hạo, Hà Hạo lái xe suy nghĩ hồi lâu, thử mở miệng hỏi: "Chu Diệu, bây giờ quan hệ giữa cậu và Đa Ninh thế nào?"

      "Rất tốt, tồi." Chu Diệu trả lời, điệu , giọng dứt khoát.

      Hà Hạo chỉ có thể cười cười. Có phần tin, nếu tại sao ngay cả cũng được mời, còn ngay cả tin tức gặp mặt Chu Diệu cũng biết? Cho thấy ràng cố ý bỏ lại mình Chu Diệu. Dĩ nhiên trong lòng nghĩ như vậy, lời Hà Hạo ra vẫn tương đối dễ nghe: "Có thể là Đa Ninh sợ cậu tới đây bị làm thịt ... Trong đám người chúng ta, Chu tổng cậu kiếm được nhiều tiền nhất."

      Lợi hại , lợi hại , cái gì gọi là gian thần a dua nịnh hót, chính là đây!

      Nhưng Hà Hạo là gian thần, Chu Diệu lại phải là quân chủ dễ bị lấy lòng, Hà Hạo vừa dứt lời, giọng điệu Chu Diệu tốt lắm bật lại Hà Hạo câu: "Đa Ninh hẹp hòi như cậu ."

      Hà Hạo: "..."

      Sơ suất sơ suất, làm sao lại quên Chu Diệu là chúa bao che, thời gian trước kia bọn họ làm bạn cùng phòng có thể trêu ghẹo cậu ta, nhưng tuyệt đối thể trêu đùa Đa Ninh. Dĩ nhiên cũng thể cố ý khen nhiều quá, Chu Diệu cảm thấy bọn họ có mưu đồ bất chính.

      "Đùa thôi đùa thôi." Hà Hạo cười cười. Trong lòng có phần đồng cảm với mình, vì Chu Diệu muốn cùng nhau tới đây, cũng có cách mang theo bạn Văn Na. Dù sao cuộc tụ hội như vậy, mang theo người thân là đủ rồi.

      "Đúng rồi, hôm nay có những bạn nào tới được vậy?" Đa Ninh lái xe vào khách sạn Tân Duyệt, hỏi Nhan Nghệ ngồi ở ghế phụ.

      Nhan Nghệ cười cười, có chút khó xử: "Mình cũng biết hết, đông quá mà..."

      Đa Ninh lắc đầu cái, hỏi nữa, bắt đầu tìm chỗ đỗ xe ở khách sạn, sau đó nhìn thấy ở chỗ sáng trước mặt chiếc Buick màu xám tro đỗ ở đó, yên tâm hơn. và Nhan Nghệ đến muộn lắm, phải Miêu Miêu và Ô Giang cũng vừa mới tới sao?

      Vừa đúng bên cạnh chiếc Buick có chỗ đỗ xe, Đa Ninh lái xe tiến lên rồi dừng lại. Nhan Nghệ bên cạnh cũng nhìn thấy Miêu Miêu, hạ cửa xe xuống chào hỏi: "Hi, Miêu tỷ, Ô Giang!"

      Miêu Miêu vẫy vẫy tay với Nhan Nghệ, Ô Giang đứng bên cạnh Miêu Miêu, bộ dáng trước sau như , biểu cảm dư thừa.

      Đa Ninh nhanh chóng đỗ xe, lần vào được đúng ô. Nhan Nghệ nhìn khen ngợi: "Đa Ninh, ngờ kỹ thuật lái xe của cậu tốt như vậy."

      "Đâu có." Đa Ninh thà trả lời, nghiêng đầu với Nhan Nghệ: "...Mình thi ba lần mới đỗ đấy."

      Đa Ninh và Nhan Nghệ xuống xe, bên ngoài Miêu Miêu kéo tay Ô Giang, khuôn mặt tươi cười chờ các . Ô Giang và Miêu Miêu đều cao, nhưng Miêu Miêu đứng bên cạnh Ô Giang vẫn có cảm giác như chim nép vào người.

      Đa Ninh cười mỉm với Miêu Miêu và Ô Giang: "Vừa rồi bọn mình còn sợ là đến muộn quá, may mà vừa kịp." Giọng của nhàng, hi vọng nếu quả thực Ô Giang có gì thoải mái với hoặc Chu Diệu, có thể đại nhân chấp tiểu nhân.

      ", chúng ta cùng nhau vào thôi." Đa Ninh lại .

      Cùng nhau vào nhà hàng, dưới hướng dẫn của bồi bàn vào đại sảnh, thang máy... Khi qua hành lang dài để đến phòng đặt trước, Miêu Miêu mở lời : "Ninh Ninh, ngờ cậu lại đặt nhà hàng tốt như vậy mời khách, đại tiểu thư quả là khác biệt."

      Giọng của Miêu Miêu tùy ý mà lại mang theo ý cười, ràng chỉ là trêu ghẹo mà thôi.

      Đa Ninh mỉm cười với Miêu Miêu, trong lòng có chút xấu hổ, phần vì được gọi là cái gì mà đại tiểu thư, mặt khác là hôm nay mời khách là hai người và Nhan Nghệ. Luận về tài sản, Nhan Nghệ mới phải là đại tiểu thư ấy.

      "Mình, mình, mình." Nhan Nghệ bên cạnh vỗ bả vai Miêu Miêu, chỉ vào mình : "Mặc dù là mình và Đa Ninh cùng mời khách, nhưng mà nhà hàng là mình đặt, OK?!"

      Miêu Miêu xụ mặt xuống, với và Nhan Nghệ: "... mau, hai người các cậu có mục
      [​IMG]
      Thanh HằngTôm Thỏ thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 10.1
      Editor: Linh

      Đa Ninh luôn đủ mẫn cảm với tình cảm, người khác liếc mắt cái có thể nhìn ra mờ ám, nhưng cần người khác mới nhận ra. Cũng giống như, thích tham gia thảo luận về chuyện tình cảm của người khác, bày mưu tính kế lung tung.

      Có năng lực gì làm chuyện đó, tính cách quyết định phải người mưu cầu danh lợi thích xây cầu bắc đường. (ý là muốn tạo dựng các mối quan hệ)

      Cho nên theo như Ô Giang với thân phận bà mối này, Đa Ninh cảm thấy mình đủ sức để gánh vác cái hư danh đó. chỉ là quan hệ của và Chu Diệu, làm hai phòng ngủ qua lại nhiều hơn chút; thay Miêu Miêu cùng Ô Giang tạo nên chút quan hệ.

      Giữa lúc đó, cũng đưa ra quyết định gì có tác dụng cả.

      Nhưng vì sao Miêu Miêu học đại học lại thích Ô Giang, sau đó ngừng kiên trì theo đuổi Ô Giang, quả thực chuyện này có chút quan hệ với .

      Chẳng lẽ vừa rồi Ô Giang kính rượu cũng liên quan đến chuyện năm đó sao?

      Đó là năm thứ hai đại học, cùng Miêu Miêu Nhan Nghệ ra ngoài ăn đồ nướng mình tự nướng giá rẻ, sau đó 8 giờ ban đêm Miêu Miêu bị viêm dạ dày cấp tính, trán đẫm mồ hôi rối loạn hết lên.

      Đau đến dường như có biện pháp đường đến bệnh viện.

      chạy về ký túc xá tìm dì quản túc, bởi vì ký túc xá của các nằm ở tầng sáu, dì quản túc thấy tình huống như vậy liền bảo tìm mấy nam sinh hỗ trợ, bởi vì cùng Chu Diệu quen biết, lập tức gọi đến chỗ Chu Diệu.

      Kết quả dĩ nhiên là bị cự tuyệt, Chu Diệu thẳng thắn dứt khoát cự tuyệt , lý do còn vô cùng vô sỉ: ". . . Miêu Miêu? Cái người 173 kia? Ngượng quá, lưng dùng được."

      "Vậy tìm thêm người khác."

      "Hai người cùng nhau nâng xuống dưới sao. . ."

      Lời khó nghe Chu Diệu còn chưa có , tức giận đến mức ngắt điện thoại.

      Sau đó coi như Chu Diệu có hai phần lương tâm, gọi người bạn cùng phòng tới đây hỗ trợ. Bạn cùng phòng chiếc xe đạp điện tới, còn nhanh hơn nam sinh mà Nhan Nghệ liên hệ trong ban.

      Người kia chính là Ô Giang.

      Sau khi Ô Giang đến ký túc xá của , tuy rằng trầm mặc nghiêm mặt, nhưng mà hai lời cõng Miêu Miêu lên; cõng từ tầng
      [​IMG]
      Thanh Hằng, Tôm ThỏBờm xinh thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 10.2
      Editor: Linh

      Vương tổng Đỗ tổng cùng Trương tổng là Chu Diệu vừa khéo gặp được ở thang máy, thuận tiện kéo qua để mở rộng chút quan hệ cho , nhưng khi nghe thấy Nhan Nghệ bảo lấy danh thiếp ra, Chu Diệu vẫn tương đối ngoài ý muốn nhíu mày.

      Ai. . . Ai còn vài tấm danh thiếp nữa. Đa Ninh lấy từ ví tiền trong túi váy ra ba tấm danh thiếp, đưa cho ba vị tổng giám đốc.

      Mới ra khỏi cửa khách sạn, tất cả mọi người đều tan cuộc, Đa Ninh cùng Nhan Nghệ chia ra đứng hai bên Chu Diệu, Nhan Nghệ luôn biểu thị lòng cảm ơn với Chu Diệu: " Chu, cổ vũ Ninh Ninh rất nhiều, cám ơn, cám ơn. . ."

      Chu Diệu biến thành Chu tổng, Chu tổng lại biến thành Chu.

      Chu Diệu vẫn bất vi sở động* nhìn về phía trước, thương lượng Nhan Nghệ với: "Nếu về trước mình , lát nữa tôi đưa Đa Ninh về." Đây là câu thương lượng, cũng là câu trần thuật.
      Bất vi sở động(不为所动): có động tĩnh, bị thuyết phục

      có việc gì. Nhan Nghệ vô cùng tốt bụng đồng ý: "Được thôi, thành vấn đề!"

      Nhan Nghệ rời , mở cửa xe Macan của mình ra vui vẻ vẫy vẫy tay với Chu Diệu, chạy ra khỏi cửa khách sạn.

      " thôi." Chu Diệu với .

      " đâu?" Đột nhiên Đa Ninh có chút khẩn trương. . . Chu Diệu muốn giữ lại để gì?

      "Gọi xe ." Chu Diệu quay đầu lại, gằn từng chữ cho .

      Đa Ninh: . . .

      Được rồi, ngồi Macan của Nhan Nghệ để về, là phải ngồi xe taxi với Chu Diệu rồi.

      Xe taxi màu xanh lá, về thái độ của Ô Giang đối với , Đa Ninh vẫn nghĩ ra; hồi tưởng lại lúc học đại học ít tiếp xúc với Ô Giang, cảm thấy truy rằng con người Ô Giang tương đối lạnh nhạt, nhưng đối xử với người khác vẫn rất khách khí, cũng khó ở chung.

      Nhớ có khoảng thời gian, sáng sớm nào đến thư viện cũng gặp được Ô Giang; bởi vì chuyện của Miêu Miêu làm hảo cảm của với Ô Giang tăng lên, gặp nhau ở thư viện chào hỏi Ô Giang.

      Sau đó Ô Giang ngồi ngay xuống phía đối diện , mình đọc sách.

      Nhưng mà, hình như và Ô Giang đều lời nào, mãi đến lúc sắp Ô Giang mới hỏi câu, đại loại là: "Sáng sớm mỗi ngày em đến thư viện chỉ để vẽ tranh động vật thôi sao?"

      Đúng thế, nhưng mà thể à?

      . . . Chẳng lẽ, lúc đó bị Ô Giang ghét bỏ sao? Bởi vì tới thư viện học tiếng mà chỉ đơn giản ngồi vẽ mèo con chó con?

      Đừng thế chứ! Ai lại vì nguyên nhân nhàm chán đó mà ghét người.

      Đa Ninh tiếp tục nghĩ nghĩ, còn có lần tiếp xúc là thay Miêu Miêu đến căng tin gọi đồ nhưng mang tiền, vừa vặn Ô Giang xếp hàng đối diện , tốt bụng quét thẻ cho lần. Nhưng mà tiền quẹt thẻ, nhớ mình cũng quỵt nợ hay khất nợ mà, ngày hôm sau nhờ Chu Diệu đưa hai mươi đồng thay trả lại Ô Giang.

      Sau đó, hình như và Ô Giang cũng tiếp xúc gì.

      Song song ngồi sau xe taxi, Đa Ninh hỏi Chu Diệu: "Có phải và Ô Giang từng có khúc mắc hay ?"

      Chu Diệu cũng gạt , cho : ". . . Coi là có ."

      "Bởi vì chuyện gì?"

      Chu Diệu nhất thời chuyện, sau lúc mới mở miệng : "Cậu ta giành đồ của ."

      Đa Ninh muốn chuyện, Chu Diệu học đại học mà coi như nhà trẻ sao?

      " phải em luôn rất keo kiệt sao?" Đột nhiên Chu Diệu chuyển đề tài, lạnh nhạt hỏi lại .

      ". . . ." Đa Ninh bị đả kích. Đêm nay Chu Diệu chi tiền lại xuất lực, sao lại biết xấu hổ keo kiệt được. Trước kia Chu Diệu keo kiệt, cũng phải Chu Diệu mọn, chỉ là rất khôn khéo, rất nhanh trí thôi!

      "Đúng rồi, đêm nay gặp mặt bạn bè đều là chủ ý của vị bạn cùng phòng kia của em nhỉ." Chu Diệu khôn khéo hỏi như thế.

      Đa Ninh giọng trả lời: "Là chủ ý của hai chúng em."

      "Hứa Đa Ninh, em cho là ngày đầu tiên
      [​IMG]
      Thanh HằngBờm xinh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :