1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nhân duyên trời định: Vương gia ngốc, vương phi khờ - Hiểu Bì Phong (14 NT1)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 12



      Cuối cùng hoàng thượng cũng cho phép hai vợ chồng An Lăng vương trở về chỗ ngồi của mình. An An nhanh chóng thi lễ cảm tạ long ân, cảm thấy bản thân giống như vừa từ cõi chết trở về. Mỉm cười lễ độ với trưởng công chúa, thùy mị đối đáp vài câu, cũng nhờ khí thế áp bách như thái sơn của bà mà thuận lợi bị ai đến hỏi han quấy rầy, an ổn mạch cho đến khi tiệc tàn.

      * * *


      Từ sau hôm ấy, ngày nào Quân Mạc Tà cũng bám riết lấy nàng buông tha, hỏi những câu đại loại như:

      – Nương tử, hôm ấy nàng thấy khỏe chỗ nào? Bây giờ đỡ chưa? Sao gọi đại phu kiểm tra? Hay là ta vào cung mượn mẫu hậu vài vị thái y mang về cho nàng nhé?

      – Nương tử, ta nghe Phi nhi nàng cứu , đột nhiên cảm thấy nàng dũng. Nương tử cứu Phi nhi như thế nào vậy? Kể cho tướng công nghe ...

      – Nương tử, ngờ nàng còn biết cả bơi lội. Tướng công của nàng còn chưa biết bơi đâu, hôm nào chúng ta ra hồ cá rồi nàng dạy ta bơi nhé?

      – Nương tử, hôm ấy Phi nhi may mắn mới gặp được nàng, tướng công cũng muốn cám ơn nàng, nhưng mà Tiểu Mẫn muốn cho thấy lòng thành nên cám ơn suông, nương tử nàng muốn được tặng quà gì?

      – Nương tử…

      Quang quác quang quác…


      An An xem như nghe thấy, ngừng quay Quân Mạc Tà xoay vòng vòng như bông vụ, dùng thước dây đo từ vai tới chân. Cuộc sống ở vương phủ rất an nhàn, mọi chuyện đều có vị quản gia tài ba tên là Vương Điền kia xử lí, An An xem như thảnh thơi có chuyện làm. Ngứa tay ngứa chân, lại thấy mấy ngày nay Quân Mạc Tà chỉ mặc mặc lại vài ba bộ đơn giản, An An bèn lục lại trong đống hồi môn của mình lấy ra vài ba cây vải đẹp, may cho mấy bộ đồ mới.

      – Nương tử, tiểu tướng công và tiểu nương tử cũng chưa có quần áo mới.

      Biết mình sắp có quần áo mới, lại do chính tay An An may cho, Mạc Tà vô cùng cao hứng. cũng quên hai con búp bê mà An An mang theo lúc xuất giá về An Lăng phủ, luôn miệng nhắc nhở nàng đừng quên chúng nó.

      An An phì cười, gật đầu. Cũng nên may cho chúng bộ quần áo mới, đồ cũ bị Mạc Tà làm bẩn hết rồi.

      – Tướng công, chàng thích màu nào?

      Đo xong, An An lấy ra vài cây vải thượng hạng, quyết định cho ngốc tử tự lựa chọn màu sắc y phục của mình. Mạc Tà nhìn mấy cây vải được sắp ngay ngắn bàn vài cái, rất nhanh liền vươn tay chỉ chỉ.

      – Cái này, cái này, và cái này.

      An An nhìn lại chút, màu sắc khác lắm với những bộ quần áo tại của Mạc Tà, tất cả đều nhã nhặn thanh mát. Gõ gõ ngón tay lên cây vải có chút đăm chiêu, tự hỏi trước khi phát ngốc, tướng công nhà nàng biết là con người như thế nào?

      – Nương tử, nàng nghĩ gì thế?

      Quân Mạc Tà tiếp tục giở công phu leo trèo đeo bám, gần như dán hết toàn thân lên người An An, đầu gác lên vai , chớp mắt nhìn nàng hỏi thăm. An An lười trả lời ngốc tử, tặng cho Mạc Tà cái cốc, đẩy ra giao cho Hồng Tụ – nha hoàn chăm sóc cho Quân Mạc Tà trước kia, còn bản thân lấy phấn ra vẽ vẽ, chuẩn bị cắt vải may áo.

      Vải cắt xong, trong lúc An An định lấy kim chỉ ra bắt đầu công đoạn may vá bỗng nghe thấy bên ngoài đột nhiên huyên náo, ló đầu ra xem thử thấy ngốc tử nhà mình bị con cáo gian trá dụ dỗ.

      – Hoàng thúc, người muốn Phi nhi giúp người tìm quà tặng cho hoàng thẩm sao?

      – Ừ ừ, đúng rồi. Phi nhi, con phải giúp ta đó.

      – Cũng được, nhưng mà người thấy đó, chuyện này rất tốn công suy nghĩ, rất mệt mỏi. Trừ phi…

      – Trừ phi thế nào?

      – Trừ phi người đồng ý đưa cho Phi nhi quyển cổ thư rách nát giấu trong thư phòng của người.

      Ai đó rất híp mắt hiểm đưa ra đề nghị. Đó là quyển cổ thư mà Quân Mạc Tà thích nhất, thương như tánh mạnh của bản thân. Nhưng đó là lúc An Lăng vương gia vẫn còn suy nghĩ bình thường, còn bây giờ…

      Có cơ hội liền nhất định phải thừa cơ đoạt lấy.

      – Quân Phương Phi!!!

      Tiếng hét vang vọng xé nát bầu trời bình yên của An Lăng vương phủ, công lực thâm hậu đến nỗi lũ chim rúc đầu ngủ cây đột nhiên bừng tỉnh, quang quác hỏi nhau vì sao ông trời nổi sấm.

      – Quân Phương Phi, con to gan , ngay cả hoàng thúc của mình cũng dám lừa gạt, có muốn ta tố cáo với hoàng hậu nương nương hả?

      An An tức giận. Dù tức giận cũng phải giả vờ tức giận. Buổn thịnh yến hôm ấy nàng quá mất mặt với đứa cháu này. Bị cháu chồng mình gọi là ngu ngốc, ai chột dạ. Vậy nên An An quyết định, nhất định phải lấy lại danh dự tương đương với vai vế trước mặt đứa cháu này. Quân Phương Phi xem như quen, nhếch miệng cười khẽ.

      – Nếu như hoàng nãi nãi tin…

      Ai đó hóa thành trời chồng, chỉ còn biết trợn mắt nhìn đứa trước mặt. Quân Phương Phi cũng kém, trợn đôi mắt to tròn lên nhìn lại. Mắt lớn mắt nhìn nhau, chết cũng nhường. Rốt cuộc An An nhịn được dụi mắt. Từ đến lớn nàng quen trừng người ta, cho nên bây giờ đành thua cuộc thảm hại. Vừa bực mình vừa buồn cười, An An tóm luôn Quân Mạc Tà đứng kế bên lôi vào trong, thầm thề với trời đất thể để cho cục bột trắng tinh nhà nàng bị con cáo kia làm bẩn.

      – Ý, hoàng thẩm, người mang hoàng thúc đâu?

      – Giấu .

      – Hoàng thúc phải là đồ vật, người đừng xem như đồ của mình.

      Quân Phương Phi vừa đuổi theo vừa tức giận bất bình.

      là chồng ta, đó quyền của ta, hơn nữa cũng phản đối, đúng tướng công?

      Ai đó ngơ ngác gật đầu, hiểu mô tê gì diễn ra.

      – Người… ràng là lấy công báo tư thù, muốn cho hoàng thúc chơi với ta!

      Rất đúng, chính là lí do đó, hoàng thẩm nàng rất đáng ghét.

      – Công báo tư thù? Ta đây chính là bảo vệ động vật quý hiếm, muốn cho thỏ ngọc bị biến thành hồ li.

      – Hồ li? Hoàng thẩm, người dám mắng ta là hồ li?!!



      Mạc Tà đáng thương bị lôi gần như hết vòng vương phủ, ngươi kéo ta lôi xềnh xệch khắp nơi mà chẳng hiểu bản thân làm sai việc gì, may mắn tổng quản đại nhân cuối cùng cũng chịu xuất , thỉnh ba vị tổ tông dùng cơm trưa, chiến tranh mới tạm kết thúc, hòa bình được lập lại khắp An Lăng vương phủ.

      Chiều hôm ấy, An An đành để mặc cho Quân Phương Phi dụ dỗ tướng công nhà mình thả diều. Nhắm mắt làm ngơ xem như thấy, dứt khoát dồn hết tâm trí vào bộ đồ vẫn còn may dở.

      * * *


      Chiều tà, y phục của Mạc Tà vẫn còn dang dở chưa xong, An An quyết định ngừng tay, vươn vai đứng dậy hoạt động vài cái.

      – Tiểu Mẫn, vương gia cùng Phương Phi đâu?

      – Tiểu thư, vương gia cùng tiểu điện hạ chơi vẫn chưa về.

      – Chưa về…

      An An mấp máy môi nhìn ra ngoài cửa sổ, trời cũng chạng vạng chiều. Thằng nhóc Phương Phi này ngày càng ham chơi, lại còn dám rủ rê cả tướng công của nàng, về nhà nhất định phải mắng cho trận. An An vẫn còn lầm bầm trong miệng có người của Vương Điền đến cho mời, là có người mới vào phủ cần vương phi xem qua chút. An An gật đầu, vừa đánh giá Vương Điền cao hơn chút vừa chậm rãi theo.

      Vương Điền tuy rằng là người của hoàng hậu nhưng làm việc cho vương phủ phải là hết lòng hết dạ. siểm nịnh cũng có bộ dáng xem ai ra gì, làm việc đều rất quy cũ, đâu ra đấy ràng. An An xem biểu của Vương Điền khoảng thời gian, cuối cùng cũng an tâm giao hết vụ trong vương phủ cho ông ta.

      Mặc dù quản lí hết toàn bộ vương phủ nhưng Vương Điền vẫn như cũ, cũng xem vương phi nàng như khí. Vương gia ngốc nghếch , số việc quan trọng ông ta cũng dám tự tiện quyết định, nhất định phải thông qua vương phi là nàng.

      – Nô tài thỉnh an vương phi.

      Bước chân vào gian phòng lớn, An An thấy đầu tiên là Vương Điền hành lễ chào mình. Gật đầu cho phép Vương Điền đứng dậy, nàng bắt đầu đảo mắt nhìn qua lượt hàng người đứng bên dưới. Xếp hàng trước mắt nàng là mười mấy thiếu nữ trắng trẻo xinh xắn, là thị nữ được tuyển lựa lần này.

      Cũng phải An Lăng vương phủ có cầu cao về mĩ mạo của thị nữ. Chẳng qua lần này chính là lựa chọn nha hoàn cho chính chủ tử của họ, cho nên cầu của Vương Điền cũng hơi khắc khe hơn chút.

      Tính tính lại, vương phi vào phủ được hơn tháng, bên người chỉ mang theo hai nha hoàn hồi môn là Tiểu Thanh và Tiểu Mẫn cùng vị ma ma, còn lại đều bị nàng nhất quyết trả về nhà mẹ đẻ. Vương gia lại càng đau khổ hơn, chỉ có nha hoàn theo từ bé đến lớn là Hồng Tụ.

      tới cũng phải lui, từ sau kiện ở Bảo Niên cung, gần như toàn bộ nha hoàn hầu hạ thất hoàng tử đều bị hoàng hậu bắt , phần tra khảo, phần cực hình, bây giờ tất cả chết cũng hóa điên khùng. Cũng từ đó, ngoại trừ Hồng Tụ cùng các thị vệ thiếp thân ra, bên cạnh Quân Mạc Tà còn bất cứ nữ nhân nào khác nữa.

      phải hoàng hậu nương nương keo kiệt, mà là chính bản thân vương gia sống chết cũng nhất quyết nhận cung nữ mà hoàng hậu đưa tới. Hỏi ra được trả lời rằng: “Nương tử tự mình lựa chọn cho hài nhi”. Hoàng hậu tức cành hông. Ừ lựa chọn, bổn hậu liền mang người tới cho nàng chọn.

      Vậy nên mới xảy ra chuyện ngày hôm nay, An An được quyền lựa chọn nha hoàn cho chính mình và tướng công.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 13


      An An định lấy nhiều, vài ba người thôi là đủ, nhiều quá tất loạn. Hơn nữa Mạc Tà ngốc nghếch, nàng cũng phải phòng ngừa người có tâm chút, những người còn lại Vương Điền muốn phân đâu tùy.

      An An hướng Tôn ma ma đứng ở phía sau gật đầu, tùy ý để cho bà lựa chọn, còn bản thân an ổn đứng yên chỗ quan sát. Dù sao An An cũng tự biết bản thân mình chỉ mới có mười sáu tuổi, cho dù cộng thêm mười tám năm kiếp trước cũng vẫn bằng được số năm Tôn ma ma lăn lộn cõi đời. Lại thêm mấy năm kia chỉ biết ngây ngốc đếm ruồi, trải đời làm sao bằng Tôn ma ma nếm trải rất nhiều sương gió. Vậy nên An An cảm thấy học hỏi người có kinh nghiệm cũng phải là xấu. Tôn ma ma là người hầu đắc lực nhất dưới tay đại phu nhân, bây giờ theo đứa con duy nhất của đại phu nhân, bà nhất định dạy bảo cho nàng rất nhiều điều tốt.

      Tôn ma ma gặp ai cũng hỏi vài câu tương tự nhau, đại loại như thân thế, số tuổi, khả năng của các nàng… Những người bà gật đầu được đưa sang đứng bên phải, còn lại đa số đều cúi mặt đứng ở bên trái.

      lâu sau rốt cuộc cũng phân xong, Tôn ma ma quay lại cung kính bẩm báo với An An, bà ưng ý được năm người, nhưng vẫn cần vương phi thông qua. An An đương nhiên cần phải soi xét lại, gật đầu phân ra, ba người chăm sóc cho vương phi, vương gia cần nhiều, hai người là đủ.

      An An lướt qua những người được chọn nhìn lại chút, khẽ gật đầu. Hai thị nữ Xuân Hoa Xuân Nhã này đều rất xinh đẹp, cử chỉ lại đoan trang, cho dù có ra ngoài cũng làm xấu mặt tướng công nhà nàng. Bất quá khóe mắt của An An đột nhiên đọng lại nơi cánh tay của Xuân Nhã chút, có chút suy nghĩ.

      – Xuân Nhã, lúc nãy ngươi nhà ngươi làm gì, ta nghe .

      An An mỉm cười đến trước mặt Xuân Nhã, hòa ái hỏi han. Xuân Nhã thấy vương phi đột nhiên hỏi mình sợ hãi rút mình, lo lắng lựa lời đáp lại, sợ rằng bản thân ra cái gì đó khiến cho vương phi tức giận.

      – Bẩm vương phi, nô tì từ đến lớn theo mẹ học nghề may vá, trước kia là nhận thêu khăn tay để kiếm sống.

      An An khẽ ồ lên tiếng, mắt long lanh hứng thú nhìn Xuân Nhã.

      – Vừa lúc ta đột nhiên rất thích may vá. Vậy , Xuân Phong, ngươi đổi với Xuân Nhã sang hầu hạ cho vương gia, còn Xuân Nhã theo bên cạnh ta, hầu hạ ta may vá.

      – Vâng, vương phi.

      Xuân Nhã và Xuân Phong cùng nhau quỳ xuống rồi đổi chỗ cho nhau. Sau đó An An mang theo ba người của mình rời , để Xuân Hoa cùng Xuân Phong ở lại cho Hồng Tụ xử lí. Hồng Tụ theo bên người Mạc Tà từ , nàng biết vương gia nhà mình cần được chăm sóc như thế nào nhất.



      Chập choạng tối, rốt cuộc Quân Phương Phi cũng chịu mang hoàng thúc ngốc về nhà. Bất quá chạy trời khỏi nắng, hai thúc cháu bị “hoàng thẩm ngu ngốc” mắng cho trận nên thân. Sau khi ăn uống no say, Quân Phương Phi liền bị An An cước đá ra khỏi phủ, để cho thị vệ đưa về hoàng cung. Ăn uống chơi bời được, giữ tiểu tổ tông này ở lại qua đêm ư? An An chưa có cái lá gan đó.

      Hoàng hậu nương nương ngày nhìn thấy cháu trai mình ít nhất lần liền ăn ngon ngủ yên. Giữ Quân Phương Phi ở lại suốt cả ngày, khác nào trắng trợn tuyên bố muốn cùng bà cướp đoạt trân bảo, giỡn sao?


      * * *



      Thời gian thấm thoắt thoi đưa, ấy thế mà sang thêm cái xuân nữa. Lá vàng vùi mình vào trong đất ngủ yên, cây chỉ còn lại mấy mầm non mới nhú, mơn mởn tràn đầy sức sống, báo hiệu mùa xuân về.

      Đại phu nhân vừa quát tháo chỉ đạo hạ nhân dọn dẹp vệ sinh vừa buồn rầu thở dài thườn thượt.

      – Xa cách bao năm, nhớ con .

      Hạ nhân xung quanh ai nấy đều rất biết điều ngậm miệng. Cái gì mà bao năm, lục tiểu thư gả lúc gần cuối thu, bây giờ chuẩn bị vào xuân, tính ra còn chưa được nửa năm. Nhưng tất cả mọi người đều rất thức thời giấu nhẹm suy nghĩ trong lòng. Mặc cho Đại phu nhân đứng đấy than mây trách gió.



      Xuân, tất cả mọi người đều phải dọn dẹp cho sạch để đón chào năm mới. An Lăng vương phủ cũng ngoại lệ. Năm nay An An đột nhiên muốn trổ tài, quyết định nấu nồi bánh mừng năm mới ngon.

      – Nên mua đậu cùng nếp nhiều chút, làm phần lớn cho Phương Phi, đứa trẻ này cũng rất háu ăn.

      An An cẩn thận dặn dò Xuân Nguyệt cùng Tiểu Thanh trước khi ra chợ. Vì Phương Phi trước mặt mọi người luôn giả vờ bệnh tật, mà kẻ bệnh tật vốn ăn chẳng được bao nhiêu. Vậy nên trong những lí do trưởng tôn điện hạ cao quý thường ghé thăm An Lăng vương phủ, trong mắt mọi người là huyết mạch tình thâm, trong mắt An An là cu cậu bị cám dỗ bởi thức ăn.

      Vì sao Phương Phi phải giả vờ đau yếu bệnh tật đầy người, An An muốn hỏi. Cha mẹ của thằng bé ở đâu, An An càng muốn hỏi. Nàng chỉ nhớ tới lần đầu gặp mặt, ánh mắt đau buồn kia lẳng lặng nhìn vào vách tường đối diện khiến nàng đau lòng. Trước mặt mọi người, Phương Phi rất hữu lễ, rất khiêm tốn. Trước An An, Phương Phi là đứa trẻ bướng bĩnh thích cãi lời lại ham ăn, nhưng mà, An An tự hỏi, đó thực là Phương Phi sao?

      Ánh mắt của Phương Phi nàng cảm thấy rất quen thuộc. Là ánh mắt mà A Dung từng sống chung mười mấy năm trời. Là ánh mắt khao khát tình thân.

      An An đắp chiếc chăn mỏng cho Mạc Tà ngủ trưa ghế dài, vừa mông lung suy nghĩ vừa gật gù chuẩn bị tiến vào giấc mộng bên ngoài vang lên tiếng động. bóng dáng bé dần xuất , im lặng đứng đó, gì, cũng làm gì.

      – Phi nhi?

      Gương mặt Phương Phi rất lạnh, lạnh đến nỗi An An cảm giác như khí xung quanh gần như đóng tuyết. An An nhịn được nhíu mày, đứng dậy kéo đứa kia vào lòng, vỗ về nó. Gương mặt Phương Phi tuy lạnh, nhưng ánh mắt chan chứa thê lương vô tận, nỗi đau này kéo theo nỗi đau khác, triền miên dứt. Trong trí nhớ của An An, Phương Phi như vậy quá xa lạ.

      – Phi nhi?

      Khẽ gọi lần nữa, đứa trẻ trong lòng vẫn gì, chỉ vươn tay ôm chặt lấy nàng, vai run rẩy ngớt. Trước ngực ướt đầm mảnh, An An vẫn yên lặng vỗ về cái đầu nhắn của Phương Phi, mặc cho thằng bé giải tỏa hết tất cả đau đớn trong lòng.



      Khóc xong trận, Quân Phương Phi bình an co người ngủ khì bên cạnh ông chú ngốc của mình, bộ dáng giống như chưa từng có gì xảy ra. Chỉ có đôi mắt sưng bụp là tố cáo vừa khóc trận vô cùng dữ dội. Ôm bụng dấu hỏi đắp lại chăn cho hai chú cháu, An An lẳng lặng bước về phía phòng bếp. Nhất định phải nấu ngon cho Phương Phi cùng tướng công ăn.

      Tối hôm đó Phương Phi nhất quyết chịu về cung, nằng nặc đòi ở lại An Lăng vương phủ đón năm mới. Dụ dỗ được, bức bách cũng xong, An An đành phải mang theo Mạc Tà tiến vào hoàng cung, hỏi thăm ý mẹ chồng.

      ...


      – An An, hôm qua Phi nhi thế nào?

      Mạc Tà được nữ quan dẫn thỉnh an hoàng thượng, chỉ còn lại An An đối mặt với hoàng hậu nương nương. Từ sau buổi thịnh yến ra mắt Hoa Phi, thái độ của hoàng hậu đối với An An tốt lên hẵn, lại thêm Phương Phi thường xuyên thổi gió bên tai, ánh mắt bà nhìn nàng càng thêm phần ấm áp.

      Hoàng hậu có vẻ cũng lo lắng cho lắm, chỉ là mặt nhiều thêm vài phần bất đắc dĩ, nhàng hỏi thăm nàng về tình hình cháu ngoan của mình.

      – Phi nhi gì cả, chỉ là khóc rất nhiều.

      An An dám dối bà, ngoại trừ việc Quân Phương Phi ra là con cáo già, tất cả những việc còn lại nàng đều . Hoàng hậu nghe xong thở dài buồn bã, ngã lưng ra sau có vẻ như rất đau đầu. Từ ma ma thấy thế liền tiến lên ấn huyệt cho bà, gương mặt cũng mảnh buồn bã.

      An An dám chen vào, im lặng ngồi bên lắng nghe bà phân phó. Việc An An được lanh lợi xởi lởi, hoàng hậu vốn cũng phiền lòng lắm, có đôi lúc lại còn khá mến, đặc biệt là những lúc như thế này.

      – Nghiệt duyên. Rốt cuộc là nên thương, hay là nên trách?

      Hoàng hậu nhàng phun ra mấy chữ, sau đó nhắm mắt gì thêm, có vẻ như ngủ.

      An An nghe vậy khỏi nhíu mày suy nghĩ, càng thêm phỏng đoán về cha mẹ của Phương Phi, ngừng tự hỏi rốt cuộc chuyện gì xảy ra. Thời gian cứ lẳng lặng trôi, mỗi người ý nghĩ, toan tính của riêng mình, màng đến gian im ắng kia tồn tại hết bao nhiêu khắc đồng hồ.

      Rốt cuộc Mạc Tà thỉnh an vua cha xong trở về. Hoàng hậu cũng giữ hai người lại, bảo An An cùng Mạc Tà cứ ra về. Phương Phi cũng được cho phép ở lại An Lăng phủ đón năm mới, chỉ là dặn dò ba người đêm giao thừa nhất định phải vào cung, được trốn ở nhà.

      Vậy nên, mùa xuân đầu tiên của An An, Mạc Tà cùng Phương Phi trong An Lăng phủ cứ thế bắt đầu.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 14


      “Lạch cạch lạch cạch”

      Xuân. Bên trong hoa viên của An Lăng phủ ngừng vang lên tiếng lách cách vô cùng vui tai. Đôi khi xen lẫn tiếng hò hét của vài người chiến thắng, đôi khi vang lên tiếng than phẫn hận của người vừa thua hết tiền mừng năm mới. Ồn ào rộn rã, báo hiệu năm mới vui vẻ cùng sung túc, tiền bạc đầy nhà.

      – Nương tử, như vậy ù chưa?

      Mạc Tà giọng kéo An An ghé đầu sang xem thử, ra chiều rất bí mật, thèm quan tâm tới bạn bên kia đỏ mặt tía tai.

      – Gian lận! Hoàng thúc người ràng là gian lận, tại sao lại cho hoàng thẩm xem bài của người chứ?

      Quân Phương Phi có cảm giác muốn lật đổ cái bàn, tức giận phân bua. tức giận sao được, chính là kẻ lớn tuổi đó biết xấu hổ, dám hợp tác ăn hết tiền mừng tuổi của , lại còn công khai rêu rao như vậy. Quá đáng!

      – Vậy để cho công bình, Phi nhi, lại đây hoàng thẩm xem bài dùm cho con.

      An An cười tít mắt, hề hề ngoắc tay với bạn Phương Phi, rốt cuộc nhận lại ánh mắt xem thường: “Đừng có mơ”

      Mạc Tà hôm nay rất vui vẻ, giống như thần may mắn mỉm cười với bản thân vậy, tiền từ tay đứa cháu bé kia cứ liên tục chảy vào túi mình. Có thêm tiền mua kẹo ăn, đáng ăn mừng.

      – Hừ, đừng có vội vui mừng, ngày vui còn lâu nữa đâu.

      Đột nhiên Quân Phương Phi tức giận nữa, khóe môi lên nụ cười quỷ dị.

      – Nghĩa là sao?

      Mạc Tà coi như , vẫn còn cười nhăn răng đếm tiền trong túi, chỉ có An An nhận thức được vấn đề, khỏi ngước đầu lên hỏi. Tiểu tử này, cười quá mức gian xảo.

      – Hừm hừm, hoàng thẩm, đêm giao thừa hoàng nãi nãi có với ta, nhớ lén xem thử tình cảm giữa hoàng thẩm người cùng hoàng thúc như thế nào, vì sao đến bây giờ vẫn chưa có tin vui.

      – Cá… cái gì?

      An An khỏi ngẩn ngơ. Hình như mấy tháng nay nàng quên mất vài điều quan trọng. Theo thói quen đưa ngón tay cái lên miệng cắn, nàng ngừng điểm lại quá trình tạo ra đứa bé của hai người.

      Ừ nhỉ, vẫn ôm nhau ngủ hằng đêm mà, vì sao đến giờ vẫn có, lẽ…

      Đột nhiên thấy vương phi nhà mình bất chợt hóa đá, Tiểu Mẫn Tiểu Thanh khỏi phát hoảng. lẽ bệnh khờ của tiểu thư tái phát?

      – Tiểu thư… ?

      Hai người chưa kịp sờ vào vật An An đứng phắt dậy, biểu tình vô cùng nghiêm trọng bước nhanh rời khỏi hậu hoa viên.

      – Tiểu… tiểu thư… người đây là muốn đâu…?

      – Tìm đại phu!!!

      – Đại phu? A a tiểu thư, nên tự tiện ra ngoài, đại phu có thể mời mà!!!

      Hai người liền nhanh chóng đuổi theo An An chạy như bay ra ngoài. Bỏ lại Mạc Tà còn ngẩn ngơ tự hỏi nương tử vì sao bỏ chạy, cùng với Quân Phương Phi biểu tình vô cùng quái dị thầm trong miệng.

      – Cái gì mà có em bé? Cứ ôm nhau ngủ như thế đến hết đời cũng có em bé được. Vậy làm sao ta có đệ đệ để đùa chơi đây… hoàng thúc ngốc, hoàng thẩm còn ngốc hơn. Hừ hừ…



      Mạc Tà phụng phịu đôi má chơi búp bê mình. An An nương tử của tìm đại phu khám lại công năng sản xuất em bé. Phương Phi phải đọc sách cùng thái phó, chỉ còn lại mình ngồi đây chơi búp bê mình, vô cùng buồn chán.

      Rốt cuộc nhịn được nữa, Mạc Tà quyết định tìm chỗ khác chơi vui hơn.

      – Hồng Tụ, Thanh Phong, chúng ta đến Vấn Nguyệt lâu chơi , ta rất buồn chán.

      Hồng Tụ cùng Thanh Phong – thị vệ cận thân của An Lăng vương từ khi còn là hoàng tử – cùng nhau gật đầu, trái phải hộ tống phía sau vương gia nhà mình. Hồng Tụ cùng Thanh Phong tương đối ít . Nếu như Hồng Tụ là gió thu dịu dàng lại mang theo chút lành lạnh, vậy Thanh Phong chính là khối băng nơi cực Bắc vạn năm tan chảy. Nhiệm vụ của họ chỉ có phụng mệnh và bảo vệ, hơn. Vậy nên cho dù Mạc Tà có đưa ra cầu gì quá đáng chăng nữa, họ đều im lặng làm theo mà tiếng dị nghị.

      Ba người nhanh chóng rời khỏi vương phủ hòa vào dòng người náo nhiệt con đường lớn.

      Năm mới tết đến, tài tử giai nhân có vẻ đông hơn hẵn mọi ngày, mùi thịt từ dãy nhà hai bên đường còn nồng đậm hơn, trẻ hớn hở khoe nhau tiền lì xì năm mới, người lớn lại chúc nhau năm mới càng có thêm nhiều điều tốt lành.

      Cũng bởi vì năm mới, con người ta xài tiền phóng khoáng hơn hẵn mọi ngày, vậy nên Vấn Nguyệt Lâu lại càng thêm náo nhiệt, từ xa xa nghe thấy thanh cười huyên náo, trông vui vẻ vô cùng.

      Hồng Tụ ở lại dặn dò lão bản Vấn Nguyệt Lâu chút, còn Mạc Tà mang theo Thanh Phong lên thẳng tầng lầu cao nhất, cũng là nơi có những phòng bao tốt nhất của Vấn Nguyệt Lâu. Chọn lựa hồi lâu, rốt cuộc ngốc tử cũng quyết định bước vào phòng còn trống có thể nhìn ra phố Nam. Bất quá phòng bao này lại trống, bởi vì bên trong có hai người ngồi ngay ngắn nơi đó biết tự lúc nào.

      Mạc Tà xem như nhìn thấy, mỉm cười khúc khích bước vào, chỉ là vẻ mặt thơ ngây ngày nào còn, chỉ còn vẻ mặt hồ li gian xảo hơn cả Quân Phương Phi.

      – Mạc Tà, ăn tết vui vẻ chứ hả?

      trong hai nam nhân trong phòng cười hỏi, vươn tay rót cho An Lăng vương li trà nóng. Nam nhân đó thân áo trắng, tóc đen chỉ có vài sợi được buộc lửng bằng dải lụa màu trắng, còn lại liền được để tùy ý xõa tung, mềm mại rũ xuống bao lấy khuôn mặt họa thủy hại nước hại dân.

      Nam nhân còn lại giống như đối lập với nam tử áo trắng, sừng sững như ngọn núi lớn gì di chuyển nỗi, mày kiếm ngự đôi mắt tinh khiến người nhìn vào khỏi tim đập chân run. Nam nhân đó cười cũng , chỉ gật đầu với Mạc Tà xem như chào hỏi.

      Mạc Tà cười cười trả lời câu hỏi của người áo trắng, tiếp nhận li trà nhấp ngụm rồi phán câu chẳng đâu vào đâu.

      – Nàng rất tốt.

      Người áo trắng nghe xong liền ra vẻ muốn ói, đoạn lại buồn chán dùng ngón út thon dài ngoáy ngoày lỗ tai. Cái bộ dáng vô lại đó khiến cho hình tượng đẹp đẽ trước đây dường như bị phá hủy hoàn toàn. Chỉ là đương vẫn xem như thờ ơ, vẫn thèm để ý đến điều đó.

      – Mãn Đường, Tiêu Hàn, chuyện lần này ta nhờ các ngươi điều tra sao rồi?

      Mạc Tà xem như thấy biểu của tên áo trắng gọi là Mãn Đường kia, trầm ngâm nhìn bầu trời trong xanh qua khung cửa sổ, đôi mắt trước vốn trong sáng giờ lại mông lung giống như suy nghĩ điều gì đó. Nhìn bây giờ, khó có ai có thể liên tưởng đến bộ dáng ngốc nghếch cứ luôn dụi đầu vào lòng nương tử nũng nịu đòi ăn.

      – Nàng biết chưa?

      Ngọc Mãn Đường lại xem như nghe thấy câu hỏi của Quân Mạc Tà, hỏi lại bằng câu khác. Từng gặp qua lần, bản thân cũng rất thưởng thức nàng, rất thú vị. Xem ra nàng làm vương phi của Mạc Tà cũng tệ cho lắm.

      – Vẫn chưa.

      Mạc Tà cười cười, bỗng nhiên nhớ tới lúc sáng An An chạy mạch tìm đại phu. Nha đầu này cũng có lúc ngốc nghếch như thế. Tiểu tử Phương Phi kia cũng quá ác độc rồi. Nghĩ nghĩ lúc, Mạc Tà quyết định thêm câu nữa.

      – Thời cơ chưa đến, biết nhiều hơn nữa cũng chỉ khiến nàng gặp nguy hiểm.

      Ngọc Mãn Đường cùng Tiêu Hàn đều là người thân cận nhất của . Tốt nhất nên cho hai người bọn họ biết địa vị của An An trong lòng mình, đỡ cho sau này phát sinh nhiều chuyện rắc rối ảnh hưởng đến nàng.

      Ngọc Mãn Đường gì thêm, ậm ừ xem như hiểu, lại quay sang nhìn vào nam nhân áo đen ngồi bên cạnh, trao đổi ánh mắt giống như phân công chuyện gì đó. Tiêu Hàn nhíu mày bất đắc dĩ, lại nghĩ đến việc này được, thôi đến đâu đến vậy.

      – Có hai chuyện, tốt xấu. Tiểu Tà, ngươi muốn nghe chuyện nào trước?

      – Xấu trước .

      Mạc Tà lại mỉm cười, giống như bản thân vốn hề biết nổi giận là gì. Tươi cười khiến cho người khác rất an tâm, rất tin cậy, cũng có cảm giác rất yếu nhược, chỉ cái búng tay liền có tiêu diệt. Có lẽ nhờ vậy mà trước kia bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió. Cũng có lẽ nhờ vậy mà có thể bình an thoát khỏi cái bẫy đáng sợ kia, những con người kia…

      – Lạc tướng quân có biểu , ông ta chọn . Chi tiết đều được ghi chép tỉ mỉ trong bức thư này.

      sao? Cũng ngoài ý muốn cho lắm.

      Nụ cười vẫn giữ nguyên khuôn mặt tuấn của Mạc Tà, cũng vì tin tức kia mà biến mất. nhận lấy bức thư từ tay Tiêu Hàn, cẩn thận xem qua lượt ngón tay rung. Bức thư kia phút trước hãy còn nguyên vẹn, phút sau đó biến thành cát bụi hoàn toàn hòa vào hư , chút dấu vết lưu lại, giống như chính bản thân nó chưa hề tồn tại.

      – Vậy còn tin tốt? Đệ có chút mong chờ.

      Nhắc đến tin tốt, gương mặt nghiêm nghị của Tiêu Hàn dường như hề tốt lên mà còn sa sầm đôi chút. Tiêu Hàn ngừng đấu tranh tâm lí. ra tin tức này, có chút biết phải làm sao, cảm giác nghẹn lại nơi cổ biết phải làm thế nào để hóa giải, giống như vướng bận trong lòng , đến bây giờ hãy còn là vết thương còn chưa lành. từng, từng rất cố gắng để kềm nén cảm xúc của mình khi đó. từng, từng hận nàng, muốn giết nàng, nhưng lại thể, chỉ có thể thương nàng, tiếc nàng, trách nàng ngốc nghếch.

      -… Nàng… tìm được thái tử…tìm được đại ca…

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Ngoại truyện 1: Quân Phương Phi



      Ta là Quân Phương Phi, là cháu cưng của Hoàng gia gia cùng Hoàng nãi nãi, ai dám động đến ta, kẻ đó sau này đừng mong sống yên ổn nữa.

      Hằng ngày ta đều soi vào gương, sau đó gật đầu tự khen ngợi mình. Biết làm sao được, chỉ vì ta đẹp trai quá. Hoàng nãi nãi từng , ta từ như thiên tiên, ta thấy bà cũng đúng, hề cường điệu chút nào. Chỉ là ta thích vẻ đẹp tràn đầy sức sống hơn, cứ luôn phải lấy phấn tô lên môi che sắc hồng thăm thắm, ra vẻ yếu đuối tùy thời có thể theo bước ông bà làm ta buồn bực. Vậy nên ta thích ở nhà của hoàng thúc cùng hoàng thẫm nhất.

      ...

      Ta còn nhớ rất , thân hoàng thúc của ta là người rất hòa nhã, văn võ môn nào cũng thông, chỉ là đẹp trai thua ta chút, tuy nhiên ảnh hưởng đến mức độ nổi tiếng của người. Lúc ấy, những nương mơ mộng đến hoàng thúc của ta ba chục cũng hai mươi, nhiều như điếu đổ. Đương nhiên, vẫn thua kém ta sau này chút.

      Chỉ là ta ngờ sau khi chuyện đó xảy ra, ta vẫn còn chưa hiểu chuyện gì ập tới, hoàng thúc đột nhiên bị người tập kích rồi trúng loại độc gì đấy, hóa ra ngốc nghếch như bây giờ. Mọi người đều bó tay rằng giải được, hoàng gia gia cùng hoàng nãi nãi cuối cùng cũng đành chấp nhận thực mà buông tay. Khi ấy, mắt ta vẫn còn chưa ráo hẵn, thế mà lại phải khóc thêm lần nữa.

      Từ đó, những nương từng đeo bám hoàng thúc từng người từng người dần xa lánh người, cho đến cuối cùng, chẳng còn ai. Nhân sinh vốn có thói quen bảo vệ chính mình, muốn dây dưa với người có khả năng lo cho mình cũng là loại bảo vệ. Ta hiểu cho họ, đồng thời cũng khinh bỉ họ.

      Sau đó lâu mẫu phi của ta rời , ta chính thức trở thành đứa trẻ mồ côi, hai tay chỉ còn biết nắm lấy bàn tay nhăn nheo của gia gia cùng nãi nãi, đứng tại cổng hoàng thành khóc gọi mẫu phi quay trở về. Trước khi mẫu phi rời , người từng với ta rất nhiều, nhưng vẫn lặp lặp lại nhiều nhất chính là: ta nhất định phải giả vờ bệnh tật trước tất cả mọi người, ngoại trừ thân hoàng thúc, Tiêu thúc cùng Ngọc thúc. Lúc ấy ta gật đầu đồng ý với mẫu thân, cho nên trong suốt năm năm, ta dần trở thành đứa trẻ ốm yếu trong mắt mọi người.

      ...

      ngày nọ, ta nghe hòang thúc rốt cuộc cũng lấy vợ, phải dọn ra ngoài ở riêng. Ta vô cùng luyến tiếc người, muốn rời xa người. Mặc dù hoàng thúc ngốc, nhưng người vẫn còn rất thương ta, chiều chuộng ta, nhường nhịn ta, quan tâm ta. Ngốc sao chứ? Máu mủ tình thâm vẫn bị chữ “ngốc” đó xóa nhòa được. Vậy nên lúc đó, ta vô cùng căm ghét cái người được gọi là An Lăng vương phi kia. Nàng ta tên là gì nhỉ? Ừm, nghe hoàng nãi nãi gọi là Lý cái gì đó An An. Đến cả cái tên cũng là, xấu xí.

      Ta trông chờ ngày diện thánh, muốn xem thử người đàn bà kia rốt cuộc là người như thế nào, nào ngờ nhận được tin dữ hoàng thúc bệnh nặng ngồi dậy nỗi. Hoàng nãi nãi mang theo thái y thăm người, bất quá vì ta vốn “sức khỏe vô cùng yếu ớt” nên bị bắt ở lại hoàng cung. Lại nghe hoàng thúc bị như thế là do vương phi khắc chồng. Ra là thế. Ta liền làm hình nộm rơm, viết lên ba chữ Lý An An, ngày ngày đóng đinh vào đó. Rủa chết ta.

      ...

      Ngày hoàng gia gia ra mắt Hoa Phi, ta rất buồn chán. Ở trong cung bao nhiêu năm, còn xa lạ gì những buổi yến tiệc như thế kia, lại chán ghét những chốn đông người, ta đâm ra vô công rỗi nghề.
      Bỗng dưng cảm thấy rất chán ghét cái thế giới này, ta bèn loang quanh vô định, rốt cuộc biết như thế nào lại chui tọt vào cái động bên trong hòn giả sơn. Nhìn nhìn lại thấy cũng có vấn đề gì, lại rất kín đáo, thế là quyết định ngồi luôn ở đây. Lại chẳng biết ma xui quỷ khiến như thế nào, trước mặt ta bỗng nhiên xuất nữ nhân.

      Quần áo tệ, mặt cũng xinh xắn. Ồ, tóc búi cao, xem ra là phu nhân nào đó vừa mới vào cung, bất qúa trấn trụ cho nàng ta ầm ĩ trước , ta còn muốn được yên thân. Võ công của ta được huynh đệ của phụ vương dạy, tại là sư phụ của ta, cho nên trấn trụ người phụ nữ chân yếu tay mềm thực rất dễ dàng.

      Nàng ta ngoại trừ kinh hoảng lúc đầu ra, còn lại đều tỏ ra rất hợp tác. Cho dù ta bỏ tay ra khỏi người nàng, nàng cũng hề có bất cứ hành động gì thái quá. Ta thèm màng đến nàng vì bỗng nhiên nhớ tới mẫu thân. Nàng cũng im lặng ngồi bên cạnh ta, khò khò ngáy ngủ.

      Phải tiếng “khò khò” có lực hấp dẫn rất mạnh, ta cản được, mặc dù định lực của ta cao hơn người thường rất nhiều, rốt cuộc nghiêng đầu nhắm mắt, ngủ luôn.

      Sau đó nghe nàng bị lỡ buổi yến tiệc, sợ hoàng thượng trách phạt đến nỗi dùng đầu đập vào vách đá để tự hành hạ chính mình, ta bỗng dưng cũng mủi lòng thương, thôi giúp nàng ta lần này vậy.

      ...

      Bước vào điện, ta khỏi khịt mũi nghĩ thầm, quả nhiên là rắn rết, cuối cùng vẫn có người chịu buông tha cho nàng. Nhưng mà cái gì kia? Hoàng thúc chạy đến ôm lấy nàng, còn gọi nàng hai tiếng “nương tử”? Chẳng lẽ chính là người phù thủy khắc chồng kia?

      Ta trợn tròn mắt nhìn hai người, chợt thấy hoàng thúc dùng cổ của nàng để chùi mép, vậy mà nàng hề tỏ ra tức giận. Ngẫm ngẫm lại chút, xem ra lời đồn có phần đúng.

      Ta ngồi giữa hoàng gia gia cùng hoàng nãi nãi mà biện bạch cho nàng, vừa lấy cớ vừa ngừng quan sát cùng suy nghĩ. Nàng là lão hổ mẹ sao? Khắc phu sao? là đứa ngốc có vẻ đúng hơn. Ta rất có đầy đủ phong phạm hoàng gia, tạm tha cho nàng. Còn về việc gọi nàng bằng hai tiếng “hoàng thẩm”? Quên , hừ hừ.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :