1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nhân duyên trời định: Vương gia ngốc, vương phi khờ - Hiểu Bì Phong (14 NT1)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 7


      Sáu ngày sau, rốt cuộc Quân Mạc Tà hoàn toàn khỏe mạnh trở lại, có thể tiếp xúc cùng nữ nhân, cả vương phủ như bỏ được tảng đá trong lòng, thầm thở phào nhõm. Thái y lục tục dọn dẹp đồ đạc trở về thái y viện, mấy vị thái giám ngày đó được đưa sang cũng bị Vương Điền tống tiễn trở lại hoàng cung.

      “Ở cũng chẳng làm gì, chỉ được mỗi cái tốn cơm”

      Đó chính là lời phàn nàn của Vương Điền được Tiểu Mẫn trực tiếp báo lại cho An An. Nàng cũng gật đầu tán thành, khóe mắt lén liếc về phía tướng công của mình mình, đôi chút sủng nịch. Mặc kệ thái y kê đơn, thuốc đắng như thế nào Quân Mạc Tà cũng hơi uống hết, chỉ là nhất quyết cho An An rời xa mình. Trước thái độ quyết liệt chết lùi của vương gia, cả An Lăng vương phủ biết làm gì hơn, đành nhắm mắt làm ngơ để An An tiếp tục ở lại “ám hại” vương gia nhà mình.

      An An ngày ngày ở cùng Quân Mạc Tà, bón thức ăn cho , giúp lau chùi cơ thể, lại dỗ dành uống thuốc. Thoắt chốc xem ngốc vương gia thành con của chính mình. sai, chính là con. Nữ nhân vốn thương những sinh vật bé yếu đuối nhu nhược. Quân Mạc Tà lúc này ngoại trừ lớn thây, hoàn toàn khác gì con cún con ư ử đòi uống sữa mẹ. An An cũng ngoại lệ, vậy nên biết lúc nào, trong tận cõi lòng nữ nhân tên Lý An An đem tướng công nhà mình từ chức vị chồng hạ xuống thành con, thương sủng ái lên đến tận mây xanh

      tại đám người hầu trong An Lăng phủ hầu hạ hai vị chủ nhân tối cao trong nhà dùng bữa trưa. An An dỗ dành Quân Mạc Tà ăn chút rau giọng lanh lảnh đột nhiên vang lên cắt ngang lời nàng. Ngẩng đầu nhìn ra, bên ngoài cửa là Nhan công công sải bước vào.

      – Nô tài Nhan Vĩ Tuyên tham kiến vương gia, tham kiến vương phi. Vương gia cát tường, vương phi cát tường.

      Nhan Vĩ Tuyên khom mình theo đúng tiêu chuẩn nhà nghề, chuyên nghiệp thi lễ với An An cùng Mạc Tà. Quân Mạc Tà nhìn cũng thèm nhìn đến , vẫn cắm đầu cắm cổ vào bàn ăn. An An thể giống , nàng tươi cười tiếp đón Nhan Vĩ Tuyên, cần bao nhiêu niềm nở có bấy nhiêu niềm nở.

      – Nhan công công mau đứng dậy, vất vả cho người. Tiểu Mẫn, mau lấy ghế cho công công ngồi. Tiểu Thanh, mang tách trà Long Tĩnh hạng nhất cho công công giải khát.

      An An tươi cười nhã nhặn tiếp chuyện cùng Nhan Vĩ Tuyến, trong lòng khinh miệt quăng cái nhìn trợn tròn của Tiểu Mẫn thẳng ra sau đầu. Nàng chỉ là giả khờ chứ có khờ , vẫn biết phân biệt giữa việc tiếp tục giữ vững phong độ khờ cùng giữ mạng cái nào quan trọng hơn. Nhan Vĩ Tuyên là cận thân thái giám của hoàng thượng. Kẻ ngồi ngai rồng kia nghe lời còn hơn cả nghe lời lão bà sinh ra mình. Đối với Nhan Vĩ Tuyên, nàng còn cầu quỳ xuống mà hôn chân , động chạm đến ư? An An nàng còn chưa muốn chết.

      – Được vương phi quý, nô tài được sủng mà kinh, đa tạ vương quan tâm.

      Nhan Vĩ Tuyên cười khẽ, duyên dáng đưa bàn tay tạo dáng lan hoa chỉ lên che ngang môi hồng đỏ thắm, từ từ ngồi xuống chiếc ghế Tiểu Mẫn vừa đưa đến.

      – Nhan công công, người trăm bộn bề nay lại quá bộ đến An Lăng phủ, có phải chăng là thay hoàng thượng truyền đạt chuyện gì?

      ra cũng có chuyện gì quan trọng, chẳng qua hôm nay hoàng thượng vừa kết nạp Hoa phi vào hậu cung, trong lòng vui vẻ nên muốn mở buổi dạ tiệc họp mặt gia đình, sai bảo nô tài đến thông báo cùng các vị vương gia công chúa.

      ra là hoàng thượng muốn mở tiệc thông báo cùng lũ con “lão cha các ngươi vừa cưới bà ”, An An “à” lên tiếng vỡ lẽ, cười .

      ra là vậy, đa tạ Nhan công công thông báo, tối nay ta cùng vương gia có mặt đầy đủ. Tiểu Mẫn, khiến Nhan công công vất vả, mau lấy khối bạch kỳ nam hảo hạng của ta ra đây, tăng cho công công lưu giữ bên mình, tâm tình thoải mái.

      An An vừa tiếc đứt ruột vừa dặn dò Tiểu Mẫn mau đem ra tang vật hối lộ. Biết sao được, Đại phu nhân từng dặn dò nàng, sống trong nhà đế vương đừng bao giờ hãm tài giữ của. Nếu vật lại có thể đổi được cuộc sống an bình cần phải tiếc rẻ gì. Vật mất có thể mua lại, mạng mà mất rồi cứ việc xuống phủ tìm Diêm Vương mà đòi.

      Nhan Vĩ Tuyên sau khi nhận quà hối lộ xong liền tươi cười rạng rỡ mà xoay người rời khỏi, trước đó quên múa môi tâng bốc An An bay lên chín tầng mây. An An thở dài đưa tay xoa bụng. Chả trách đế vương được mấy người thoát khỏi viên kẹo đường mang tên “thái giám”. Nàng chỉ mới nghe Nhan Vĩ Tuyên ca ngợi vài câu thấy mát mẻ tận tâm can, chi đến hoàng thượng ngày nào cũng được bọn họ thổi gió bên tai, trước hai chữ “ minh”, sau từ “thần võ”.

      Nhìn bóng lưng Nhan Vĩ Tuyên dần khuất khỏi tầm mắt, An AN liền liếc sang tiểu tướng công nhà mình.

      – Vương gia, hôm nay ngài có khỏe ? – Người tốt nhất là khỏe ở nhà, miễn phiên phức cho ta.

      có, vô cùng khỏe.

      Quân Mạc Tà thà lắc đầu, khiến cho ai đó phen xụ mặt. An An chán nản chống tay lên bàn, vuốt cằm suy nghĩ. Lần trước may mắn Quân Mạc Tà trở bệnh đúng lúc, khiến nàng cần phải vào cung diện thánh tạ ơn. Chỉ là hôm nay được may như vậy. An An từng nghe nhân gian rằng “gần vua như gần hổ, quan viên là lang sói, hậu cung lại khác gì động rắn rết”. Hổ, sói, rắn, rết, con nào nàng cũng sợ, vậy nên nàng tí nào muốn bước chan vào cái chốn hiểm nguy ấy.

      An An nhìn lên trần nhà, trợn mắt tưởng tượng ra khung cảnh hoàng thượng gầm gừ nhe nang hổ cùng cái miệng đỏ lòm như máu, lại thêm hoàng hậu ngồi cạnh bên, lâu lâu thè ra trước mặt cái lưỡi chẻ đôi, bất giác rùng mình ớn lạnh sống lưng. Lại liếc sang Quân Mạc Tà, lúc này ngốc vương gia tập trung chiến đấu với đồ ăn tay, biểu tình “ gặm xương heo, miễn làm phiền”, An An chỉ cảm thấy đầu mình hôm nay đau nhức, đưa tay vỗ đầu, thở dài với đám nha hoàn.

      – Các ngươi ở lại hầu hạ vương gia dùng bữa, ta muốn nghỉ, đầu đau , ôi, mạng già của ta…

      Vừa quay lưng lại đột nhiên nghĩ tới điều gì, nàng bèn xoay người dặn dò Tiểu Mẫn.

      – Tiểu Mẫn, xuống thay ta dặn dò nhà bếp chuẩn bị sẵn ít thức ăn , tối về ta ăn.

      – Tiểu thư, phải người cùng vương gia ăn trong cung sao?

      – Ài, ngươi cứ chuẩn bị … – Trong cung ư? An An dám chắc mình có thể thoải mái lấp đầy cái bao tử của mình.

      – Tiểu Mẫn, nhớ bảo nhà bếp chuẩn bị cho ta món cá hấp gừng.

      Quân Mạc Tà rốt cuộc cũng chịu bỏ khối xương heo trong tay xuống, vừa chùi mép vừa chạy tới nắm lấy tay áo An An, quay đầu dặn dò Tiểu Mẫn.

      – …

      phải vương gia cùng vương phi dùng bữa tối trong cung sao? Vì sao lại phải chuẩn bị thêm ở nhà? Hay là trong cung keo kiệt cho chủ nhân nhà nàng ăn no? Tiểu Mẫn trong lòng nảy ra vạn vạn câu hỏi. Thắc mắc. Vô cùng thắc mắc.

      – Vương gia, người cũng ăn cùng ta sao? – An An có chút bất ngờ, lẽ…

      bao giờ dùng bữa trong cung mà ta được ăn no cả, rất khó chịu – Quân Mạc Tà chu chu đôi mon son hình củ ấu, nũng nịu dụi đầu vào cổ An An – Nương tử, nàng nghỉ trưa sao? Ta cũng muốn nghỉ. , chúng ta cùng về phòng nghỉ trưa.

      An An mỉm cười chỉ ngón tay vào đầu , khẽ mắng.

      rửa miệng , toàn mỡ heo.

      – Được, rửa miệng, sau đó về phòng nghỉ.

      – Về phòng nóng lắm, ra hoa viên phia sau phủ , ta sai người mang giường ra.

      – Được, ta cùng nương tử ra hoa viên, Tiểu Thanh, xẻ cho ta ít dưa hấu, ta muốn vừa nghỉ vừa ăn dưa.

      – Vâng, vương gia

      Tiểu Thanh tươi cười đáp.

      – Mang theo bàn mạt chượt ra luôn , ngủ được bốn chúng ta mở sòng chơi vài ván.

      – … vâng, tiểu thư

      Giọng Tiểu Thanh có phần run rẩy, giống như kềm chế cái gì đó. Lúc nãy khi chứng kiến An An tiếp đãi Nhan công công, nàng tưởng tiểu thư nhà mình dần thông mình lên. Tiểu thư nhà nàng còn sở thích đếm ruồi như lúc trước, có lẽ bệnh khờ thuyên giảm. Vừa định báo tin mừng cho Đại phu nhân, ai ngờ…

      Có đấng vương phi tôn quý nào lôi kéo nha hoàn cùng chơi mạt chượt đâu cơ chứ? Tiểu Thanh ngửa đầu ai oán, khóc rống trong lòng, bi thương khôn tả.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 8


      Màn đêm mê hồ ân hơi sương của những ngày cuối thu bao trùm lên toàn bộ kinh thành. Giữa bóng tối chập choạng ánh sáng lay lắt hắt ra từ những chiếc đèn lồng hai bên đường, chiếc xe ngựa lộc cộc rời khỏi An Lăng phủ, cùng với hộ vệ thành hàng bảo vệ hai bên lao nhanh về phía cấm cung, dần dần mất hút trong màn đêm u tối. Nhìn đoàn người ngựa khuất dạng nơi cuối con đường, bóng đen nhàng đáp lên mái ngói phía trước An Lăng phủ, đôi mắt sắc bén như loài chim ưng vỗ cánh hoang mạc nhấp nhoáng đôi ba tia sáng kì dị. Y xoay người, tiếng động vượt qua đám lính canh gác, thoải mái thẳng vào bên trong phủ viện.



      ..



      An An ngồi ngả mình trong xe ngựa bọc nhung, đầu óc loạn chuyển tính toán chốc nữa vào cung phải xử xự như thế nào. Nhìn sang Quân Mạc Tà ngồi chơi búp bê bên cạnh, An An hoàn toàn có hi vọng gì về vấn đề cầu lấy giúp đỡ từ tiểu tử ngốc này. Ngoại trừ hoàng hậu từng gặp lần lúc ngốc tướng công bị bệnh ra, nàng chưa từng gặp qua người thân nào khác của Quân Mạc Tà, trong lòng cũng có chút tò mò.



      An An vuốt ngực điều chỉnh lại tâm tình, chưa gặp mà tim nàng đập nhanh như thế này, biết đến khi diện kiến long nhan, nàng có lăn ra bất tỉnh nhân nữa.



      – Nương tử, nàng khỏe sao?



      Quân Mạc Tà chán chơi búp bê, sà vào lòng An An dụi đầu nũng nịu, đôi mắt phượng long lanh ngấn nước quan tâm quan sát nàng. vươn bàn tay thon gầy vuốt ve đôi ba sợi tóc mai của An An, cho vào miệng gặm gặm.



      có gì, chỉ hơi căng thẳng chút.



      An An thành trả lời, để mặc cho con cún to xác gặm nhấm tóc mình.



      – Hay là chúng ta quay trở về?



      Quân Mạc Tà ngồi bên vươn tay ôm lấy thân hình mảnh mai của An An, cằm đặt lên vai nàng, tiếp tục gặm tóc.



      ra ta cũng thích nơi đó, bọn người đó lúc nào cũng lén hiếp đáp ta.



      Nhìn ngốc tử bắt chước bộ dáng trầm ngâm mặt ủ mày chau của oán phụ bị tình nhân của chồng khi dễ, An An nhịn được mà bật cười, lộ ra hai cây răng nanh trăng trắng.



      sao, nếu có chuyện gì, An An thay vương gia người chống đỡ – Giọng cùng biểu cảm khác gì “Thằng nào ăn hiếp con, mẹ đánh chết thằng đó”, khiến cho bạn nào đó cảm động vô cùng.











      Cung đình rộng lớn sâm nghiêm uy nghi sừng sững chiếm dụng góc trời. nền trời tối đen vài ngọn đèn lồng được thắp treo cao lơ lững trong gió lạnh, phát ra thứ ánh sáng yếu ớt tưởng chừng như tùy thời có thể vụt tắt, mang theo cỗ cảm giác u tịch len lỏi vào lòng người. biết người khác nghĩ thế nào, An An chỉ cảm thấy tràn đầy bản thân mình là cỗ hoang mang lạnh lẽo. Theo chân viên thái giám dẫn đường, nàng bất giác rùng mình. Đế vương ngàn đời tranh đấu, máu chảy thành sông, thây chất đầy đồng, cuối cùng cũng chỉ vì giành lấy thứ cảm giác độc u tịch này sao? An An bất giác nắm chặt tay Quân Mạc Tà, thầm hô may mắn. May mắn vì chồng nàng là thất vương gia. May mắn vì thất vương gia chỉ là tiểu tử ngốc. Đó là may mắn của . Cũng chính là may mắn của nàng.







      – A, xem xem ai tới, phải là hoàng huynh ngốc nghếch của ta sao?



      An An ngẩng đầu nhìn về phía trước. Viên thái giám dẫn đường lúc này đứng đối diện với nử tữ xinh đẹp độ khoảng mười lăm mười sáu. cúi mình, sợ hãi thi lễ.



      – Nô tài tham kiến cửu công chúa.



      Nữ tử được gọi là cửu công chúa kia ậm ừ phất tay, tiến bước đến trước mặt Quân Mạc Tà, lại dùng ánh mắt chế giễu đánh giá An An. An An biết cửu công chúa này là người như thế nào, nhưng cảm giác được bàn tay của Quân Mạc Tà đột nhiên nắm chặt níu nàng lùi ra sau, An An cũng hiểu ra vài phần. “ ra đây là phần tử xấu thường xuyên khi dễ đứa ngốc nhà ta”.



      – Ra mắt cửu công chúa. – An An mỉm cười nhã nhặn thi lễ.



      – Bình thân. Ngốc hoàng huynh, vì sao lại chào hỏi ta? Hay là bệnh xong trận, ngốc nay lại càng ngốc hơn, đến cả lễ chào hỏi lẫn nhau cũng còn nhớ nỗi?



      Cửu công chúa nhếch mép lạnh lùng truy vấn hai nguời đối diện. Nàng ngẩng cao đầu ngạo nghễ nhìn An An cùng Mạc Tà, giống như nữ thần nhìn ngắm con kiến bé dưới chân mình.



      – Cửu công chúa có hay chăng cũng nên chào lại ta cùng vương gia? – An An vẫn mỉm cười nhã nhặn, liên tục gõ mõ tụng kinh trong lòng “mặc kệ nó mặc kệ nó”



      – Ngươi cái gì? – Ai đó quắc mắt như muốn giết người.



      – Trời gió to, công chúa thân thể lá ngọc cành vàng, bọn cung nữ các người còn mau đưa nàng vào trong – Nhã nhặn mỉm cười hướng đám cung nữ sai bảo. “Mặc kệ nó mặc kệ nó”



      – Ngươi có gan lại lần nữa xem – Ai đó nghiến răng nghiến lợi, đâu đấy vang lên tiếng răng chạm vào nhau kèn kẹt.



      – Đấy, ài ài, cửu công chúa, ta rồi, thân thể ngươi tốt miễn cưỡng đứng đây làm chi, đến cả ta gì nàng hai lần đều nghe . Ngươi, đúng, ngươi đó, mau truyền thái y đến đây trị bệnh lãng tai cho cửu công chúa.



      An An vẫn duy trì nhã nhặn mỉm cười, bụng hò hét thần chú “Mặc kệ nó mặc kệ nó”, những chữ cuối cơ hồ lớn cho cả đám thái giám cung nữ lại xung quanh cùng nghe. Mọi người bất giác cúi đầu, ôm hai vai run rẩy lao mất dạng, để lại nàng công chúa đỏ mặt tía tai dựng hết lông người với bà chị dâu mới rước vào nhà.



      – Ngươi, tiện nhân…



      Thần chú bị tên nào đó xé rách, bay mất dạng.



      tiếng bốp to vang lên. Cửu công chúa tay ôm lấy bên má sưng đỏ, tin tưởng trừng mắt nhìn người phụ nữ trước mắt. Nàng ta làm gì? Nàng ta vừa tát nàng? người đàn bà dã man thô kệch như nàng ta lại dám tát phượng hoàng là nàng?



      – Tiện nhân ngươi…



      tiếng bốp khác lại vang lên, khiến cho viên thái giám dẫn đường run rẩy từ nãy giờ gần như tè hẵn ra quần, khóc mếu đến đáng thương. khóc mếu làm sao được. Vì sao hôm nay lại xui xẻo làm người dẫn đường cho bà khó nhằn kia chứ. Nhìn thất vương phi lúc đầu hiền lành như con mèo con, ai ngờ hổ mẹ mới thân nàng. Tát cửu công chúa liên tục hai cái, ngay đến hoàng hậu cũng chưa dám làm thế đâu. Nàng là hổ mẹ, đích thực là lão hổ mẹ!



      Cửu công chúa ngơ ngẩn cả người, hai bên má đồng loạt năm ngón tay sưng đỏ. Nàng đau đến được câu nào, nước mắt lưng tròng phẫn hận chỉ tay vào mặt An An, ánh mắt hóa được bao nhiêu đao kiếm liền hóa bấy nhiêu, chỉ hận thể băm vằm ả đàn bà trước mắt.



      – Ngươi… ngươi dám…



      – Dám? Dám gì chứ? – An An cười khẽ, chậm rãi tiến lại gần bên cửu công chúa – Cửu công chúa, ta hỏi người, ta là ai?



      – Ngươi… chẳng qua chỉ là nữ nhân của thất vương gia.



      – Nữ nhân? Ta là người vợ được cưới hỏi đàng hoàng của thất vương gia, là thất vương phi được chính hoàng thượng ban thánh chỉ sắc phong, phải loại nữ nhân cho đàn ông phát tiết cùng trêu đùa vui vẻ, người hiểu chứ? Ta lại hỏi tiếp, thất vương gia, người biết là ai ?



      – Dĩ nhiên là thất vương gia, con trai của phụ hoàng…



      – Ngươi cũng biết chàng là con trai của hoàng thượng sao? Vậy ngươi có biết, chàng cũng là hoàng huynh của ngươi?



      – Ngươi có ý gì?



      – Chàng là hoàng huynh của ngươi, vậy nên ta cũng là hoàng tẩu của ngươi. Cửu công chúa, dù người có là cành vàng lá ngọc, là hòn ngọc quý tay hoàng thượng, ta cùng chàng đều có bối phận cao hơn ngươi bậc – An An vừa vừa dịu dàng vuốt ve mái tóc tơ mềm xõa dài của cửu công chúa, đôi mắt sáng trong xoáy thẳng vào cặp đồng tử đen láy của nàng ta – Người gọi chàng là ngốc nghếch, mắng ta là tiện nhân. Chà, công chúa như nàng sao lại vô ý quên mất cấp bậc lễ nghĩa như vậy. Thử nghĩ xem, nếu hoàng thượng biết được, xử lí người ra sao? Nếu nhân gian biết được, mắng người xấu xa đến nhường nào? Đến khi đó, ai chịu lấy người về làm vợ, hoàng thượng lại chán ghét người, có khi nào đưa người xa xa, đến vùng đất man di mọi rợ nào đó, hảo hảo mà tìm về cho người tấm chồng như ý?



      An An nhàng dùng hai ngón tay nâng lên chiếc cằm nhắn của cửu công chúa, để cho đôi mắt của nàng ta đối diện thẳng với ánh mắt mình, chậm rãi nhả ra từng chữ .



      quái. Nàng ta chắc chắc là quái!”



      Nước mắt lúc này đầm đìa gương mặt thơm lừng mùi son phấn của cửu công chúa. Nàng run rẩy thu mình dưới ánh mắt như thôi miên của nữ nhân trước mặt. Nàng cảm giác như đôi chân thể tiếp tục chống đỡ được thân thể mình nữa, cứ thế từ từ quỵ xuống.



      Đám nô tài xung quanh nghe thấy chủ tử mình những chuyện gì, vì An An thầm chỉ đủ cho nàng cùng cửu công chúa cùng nghe, bọn họ chỉ thấy khung cảnh trước mắt mình vô cùng đáng sợ. Đúng, hoàn toàn đáng sợ. Vì cửu công chúa nổi danh ngang tàng bướng bỉnh trong cung, lúc này từ từ hạ mình xuống, quỳ phục dưới chân của thất vương phi, bộ dáng khác gì con thỏ run rẩy dưới nanh vuốt sói già.



      Mọi người trợn tròn mắt, dám chớp mi lấy cái, chỉ muốn ghi lại kỹ càng từng chút từng chút giây phút lịch sử ngày hôm nay, sau đó chạy như bay tám chuyện cùng bọn cung nữ thái giám ở những cung khác. Tin tức động trời đó nha!



      – Cửu muội muội, ngươi hiểu ta vừa gì đấy chứ?



      An An cúi người, tay vẫn đặt dưới cằm của cửu công chúa, hướng đầu nàng ngẩng lên.



      – … Hiểu…- Cửu công chúa thều thào.



      – Tốt, cửu muội, ta cầu gì nhiều, chỉ hi vọng nàng sau nỳ trước mặt cùng thất vương gia, tỏ ra xứng đáng với vị trí của muội muội, xứng đáng với vai trò là công chúa của thiên hạ, được chứ?



      – … Được… – Cửu công chúa bất lực gật đầu, nước mắt chảy dài má. Nàng hôm nay dường như đá phải thiết bảng rồi. Người đàn bà đó, đáng sợ.



      An An hài lòng nhìn bộ dáng sợ hãi của cửu công chúa, “Sợ như thế mới tốt”, thản nhiên đến bên Quân Mạc Tà lúc này tròn mắt sùng bái nhìn nàng, tươi cười phất tay.



      – Cửu công chúa hôm nay khỏe, mau đưa nàng về cung dưỡng bệnh. Còn ngươi, tiếp tục dẫn đường, đưa ta cùng vương gia mau chóng vào cung dùng bữa tối.











      nơi xa xa, khuất sau khóm hoa đỗ quyên có hai bóng dáng cao lớn đứng. Hai nam nhân ngọc thụ lâm phong áo vàng áo đen đứng cạnh nhau, thích thú nhìn về nơi vừa diễn ra “chuyện động trời bậc nhất trong cung”. Nếu tại có thái giám hay cung nữ nào ở đây, chắc chắn nhận ra hai vị trước mắt lần lượt là nhị vương gia cùng ngũ vương gia, hai người con trai lớn của đương kim hoàng thượng.



      – Thất vương phi thú vị.



      Ngũ vương gia Quân Chi Nguyên phất cây quạt che ngang miệng, bật cười duyên dáng, đáy mắt lấp lánh tiếu ý. Chỉ có nhị vương gia Quân Hạo Nhiên vẫn trầm ngâm như mọi ngày, hờn giận, chút cảm xúc cũng bộc lộ ra bên ngoài.



      – Cũng tốt cho lão thất – Có vương phi bảo vệ, bị người khác khi dễ.



      – Chỉ là người tùy tiện như nàng ta sợ rằng thể sống lâu – Hơn nữa còn chết rất mau. Quá thông minh cũng có gì tốt.



      – Cũng chắc – Nhìn đôi mắt như hồ ly của nàng ta, chắc ngu ngốc đến mức đó.



      chắc? Huynh thấy nàng ta vừa làm gì với cửu muội sao? – May mắn đối phương là cửu muội, nếu đổi lại là vị nương nương nào đó, chuyện vui chắc chắn dừng lại tại đây.



      – Cái đó sau này còn phải chờ xem – Bấy nhiêu thể xuy xét hết toàn bộ con người.



      Hai người cứ thế vừa trò chuyện vừa tiến bước về phía trước. ai liếc nhìn dù chỉ cái về phía cửu công chúa run rẩy bám víu vào cung nữ của mình, lạnh lùng lướt ngang qua, bỏ lại sau lưng nữ tử mảnh mai như hoa mai trong gió, nước mắt tuôn rơi như mưa mùa hạ, môi ngậm chặt kềm nén tiếng khóc nức nở vào trong.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 9



      An An khổ não đưa tay vỗ bôm bốp vào bên hàm của mình, đôi mắt láo liên liếc nhìn xung quanh rồi lại tiếp tục co mình, hoàn toàn biến thân thành con tôm chín rúc hẵn vào trong xó.

      Lúc hai người đến nơi, còn nửa nén hương nữa thịnh yến mới bắt đầu, vậy đôi vợ chồng trẻ liền bị tách ra, Mạc Tà được đưa đến bên cạnh em chú bác nhà mình, còn nàng trực tiếp bị ném vào động rắn rết. À , ném vào rừng mỹ nhân như hoa như ngọc, bao gồm mẹ, vợ, em cùng con của mãnh hổ mặc hoàng bào.


      Hoàng hậu bèn nhân tiện gọi hết tất cả mọi người lại, bảo An An ra mắt chào mọi người, gọi là giữ lễ. Mỗi người mỗi kính trà mời trà, cúi lưng gật đầu, khiêm nhường tặng nhau vài ba câu. Dù rằng nhân số được giản lược lại chỉ còn mấy chục, nhưng cũng đủ khiến cho An An cảm thấy gần như quay cuồng trời đất.

      Rốt cuộc cảm giác cơ thể của mình kêu gào đòi được giải lao, An An liền quyết định liều mạng bỏ trốn, tìm cái hốc bên trong hòn giả sơn rồi dứt khoát chui vào, trốn hẵn vào trong đấy, chết cũng bò ra.

      – A… miệng của mình… đơ luôn rồi… hờ hờ… thế này đừng hòng ăn được nhiều đồ ăn… bảo Tiểu Mẫn ở nhà chuẩn bị đồ ăn là đúng…

      An An vừa xoa bóp quai hàm của mình vừa rên rĩ ngả lưng dựa vào vách đá. Còn thều thào than vãn bỗng nhiên tiếng “phì” vang lên, trực tiếp cuốn trái tim bé của An AN bay lên cuốn họng.

      – …Q..quỷ…

      lúc An An mở miệng muốn la toáng lên bàn tay bé nhanh như chớp vươn ra chộp mạnh lấy nàng, sau đó dùng sức kéo xuống, kèm theo thanh thầm nho .

      – Xuỵt, im lặng! Ngươi muốn bị phát sao?

      Người An An lúc này ngã lăn quay ra, dựa hẵn vào thân thể của kẻ ở phía sau. Cảm giác như thế nào nhỉ? Ừm, rất mát, mát lạnh. Cũng rất , nhắn như xương cốt của đứa trẻ.

      “Con nhà ai đây? Quá quậy!”

      An An vừa làu bàu phàn nàn trong bụng vừa định mở miệng ra trả lời, nhưng mà bàn tay bịt miệng nàng vẫn chịu buông ra, đành buồn bực mà lắc đầu.

      – Ngươi là người mới?

      Gật đầu. “Ta muốn bằng miệng”…

      – Ngươi là Hoa Phi? đúng, hôm nay là ngày Hoa phi ra mắt mọi người, ta nên xuất trong yến tiệc mới đúng. Là phi tần nào khác?

      Lắc đầu. “Buông tay ra …”

      phải sao… Hay ngươi là tiểu thư nhà nào được mời vào đây diện kiến?

      Lại lắc đầu. “Ta , nếu ngươi buông tay ra cần phải nhiều như vậy đâu”…

      Đột nhiên đôi bàn tay người nàng thít chặt hơn nữa, rúc hẵn vào sâu phía bên trong. An An chưa kịp nhận thức chuyện xảy ra cả thân thể bị lôi vào sâu tít trong hòn núi giả. Từ phía xa xa, thanh nhốn nháo đột ngột vang lên, càng lúc càng gần, càng lúc càng khiến An An nhức đầu.

      tìm người sao?”

      Liếc mắt nhìn thân thể ngồi phía sau lưng, An An muốn rướn cổ hét lên rằng người mà bọn họ tìm ở đây uy hiếp nàng. Nhưng hiểu vì sao nàng quyết định ngậm miệng. Ít ra ở với nhóc con này, An An cảm thấy tương đối thoải mái hơn tí.

      Nghĩ chút, An An quyết định lấy ngón tay khều khều cái bàn tay bịt ngang miệng mình. Bàn tay . So với tay của àng chút nào, ngón tay thon dài, gầy mà tròn mủm, nung núc thịt, chạm vào rất trơn láng, rất đàn hồi, rất thích ý. An An nhịn được chọt chọt thêm vài cái. Quả rất thích ý.

      Từ phía sau, thanh cáu bẳng đột nhiên vang lên, mang theo chút cảm giác giống như nàng gây cho phiền toái.

      – Đừng chọc nữa, ngươi muốn ta buông tay sao?

      Chính là ý đó. An An vui mừng gật đầu. Rốt cuộc đứa này cũng chịu hiểu ý nàng.

      – Cũng được. Nhưng với điều kiện là người phải im lặng. Hơn nữa phải ở lại nơi này cùng với ta.

      thành vấn đề. An An cầu còn kịp, nàng chui vào đây vốn là để trốn mọi người mà. Vậy nên đầu ai kia gật lấy gật để.

      Tay đứa kia rốt cuộc cũng chịu buông lỏng. Nó từ từ tách ra khỏi người nàng rồi phịch tiếng, ngẩng đầu ngồi dựa lưng vào vách đá. An An hơi nhíu mi. Qua vài tia ánh sáng le lói từ ngọn đèn lồng bên ngoài động núi giả hắt vào trong, nàng rốt cuộc cũng nhìn thấy hình dáng của tiểu tặc vừa uy hiếp mình.

      Đó là đứa con trai độ chừng mười mười hai, tóc vấn cao, búi gọn bên trong chiếc mão tinh tế bằng vàng. Con trai tuổi này da vẫn còn rất đẹp, mịn màng tinh tế thua gì con . Lại nhớ đến mu bàn tay đầy thịt vừa rồi, tay An An liền táy máy, chỉ muốn chọt thử vào cái má phúng phính đối diện với mình.

      Bất quá tâm tình của đứa trẻ được tốt lắm. Đầu của nó dựa vào vách đá, ánh mắt mông lung nhìn về phía trước. Ở phía trước, An An xoay đầu nhìn theo. Ngoại trừ vách tường đen thui trơ mặt nhìn đời ra, nàng tìm thấy thứ gì đặc biệt khác. Rất biết điều giữ nguyên khí lạnh hơn cả mùa đông này, An An quyết định co mình lại, ngồi yên lặng bên cạnh đứa trẻ kia, chờ đợi thời gian dần dần trôi qua.

      Hai người lớn cứ thế im lặng ngồi cạnh nhau, chờ đợi và chờ đợi.

      người chờ thời gian nhanh chóng trôi qua. người chờ người quay trở về.



      Rốt cuộc ngủ khì lúc nào hay.



      – Chết cha! Lần này chém đầu cũng bị lột da hết tám chín phần rồi!

      Đứa trẻ lim dim ngủ giật mình choàng tỉnh. Gương mặt non nớt vẫn còn ngơ ngác chuyện gì xảy ra, chỉ thấy kẻ ngu ngốc bên cạnh mình vừa hét chói lói lên tiếng vừa ngớ ngẩn lăn lết ra ngoài. là “ngớ ngẩn lăn lết”, là bởi vì dường như nàng ta quên bản thân mình ở đâu, cư nhiên bật người đứng thẳng dậy. Khỏi cũng biết, cái đầu của nàng ta lãnh hết mọi hậu quả. thế còn chịu thông minh hơn chút, cúi mình từ từ ra, lại cứ hết đứng lên, sau đó hét thất thanh rồi chúi mình xuống, rồi lại đứng lên, rồi lại hét thất thanh xong rồi cúi xuống…

      Đứa từ tốn bước ra khỏi hòn giả sơn, dùng ánh mắt khó hiều nhìn kẻ ôm đầu khóc hu hu bên ngoài. Trong lòng ngừng tự hỏi, rốt cuộc sọ của ta làm bằng thứ gì mà đập hoài nát cho rồi?

      An An lần này hoảng sợ rồi. Ban đầu ý định của nàng chỉ là lánh chút, chờ tới lúc thiết yến xuất cũng thành vấn đề gì. Nhưng lại ngờ bản thân mình thế mà ngủ quên luôn. Mà ngủ quên cũng nên thức tỉnh đúng lúc, lại ngờ bản thân cứ thế làm giấc từ lúc chập choạng tối cho đến gần khuya.

      Khuya? An An mếu máo. Kiểu này bị chém đầu chắc rồi.

      Hơn nữa đây lại là buổi ra mắt của Hoa Phi, An An lại có mặt. Dù vô tình hay cố ý, người ta cũng cho rằng bản thân mình muốn đối đầu với người ta. Người ta chỉ cần thỏ thẻ vài câu, hoàng thượng tức giận. Hoàng hậu ghen tuông, cũng giận chó đánh mèo, các hoàng tử công chúa rất ác độc, chắc chắn châm chích vài câu, nêm thêm vài muôi mắm, cho thêm vài muỗng muối, ít tiêu ít đường. Kết quả là An An lên thớt, chết thể chết lại.

      An An từ lúc còn là nghèo cho đến lúc vào ngụ trong cơ thể này, nàng chưa từng bước vào hoàng cung, cũng hề biết rốt cuộc nó là như thế nào. Chỉ khi nàng sắp được gả , đại phu nhân mới phổ cập giáo dục cho nàng cách vội vàng. Vội vàng đó chính là “ Hoàng cung rất nguy hiểm, hoàng thất rất máu tanh, hoàng tộc là tổ hợp của lang sói. Né tất cả tránh tất cả. CẨN THẬN MẠNG SỐNG!”

      Bất quá chưa kịp né chưa kịp tránh, họa giáng xuống đầu.

      Vô lực gục ngã mặt đất, An An xinh đẹp từ từ biến thành hóa thạch.

      Khịt mũi nhìn hóa thạch hình người trước mắt, đứa trẻ ngước đầu đánh giá thời gian chút, lại quay đầu nhìn về cung điện phía xa xa giống như suy nghĩ điều gì đó, rốt cuộc cũng chịu mở miệng.

      – Ngươi sợ bị trách phạt?

      Kẻ kia hóa đá. Đá biết chuyện.

      tình. Chưa thấy ai ngốc nghếch lại còn chết nhát như ngươi.

      Kẻ kia hóa đá. Xin nhắc lại, đá biết chuyện.

      theo ta. Ngươi bị phạt đâu.

      Bỏ lại câu, đứa trẻ tiêu sái bước . Phía trước hang động, An An từ từ hóa lại thành người, giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, tức tốc vén váy nhảy chân sáo chạy theo đuôi cứu tinh của mình.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 10



      Trong lúc đó, tại nơi hoàng thất từng bừng tổ chức tiệc mừng lão đại đón vợ bé về nhà, Mạc Tà nhe răng gặp ai cũng cười. Vừa cười vừa hớn hở gắp lấy gắp để thức ăn bỏ vào miệng. Hôm nay hiếm khi trưởng công chúa xuất . Mạc Tà vì lí do đặc biệt nên được đặc cách ngồi cạnh trưởng công chúa. Mà trưởng công chúa lại thương đứa cháu trai này nhất, cho nên đố ai có gan dám bước lên hiếp đáp .

      Có núi Thái Sơn cật lực che chở, Mạc Tà hạnh phúc khôn xiết, ăn lấy ăn để. An An chưa xuất ư? Tạm thời nhớ.

      Nhưng mà, nhớ có nghĩa là người khác cũng nhớ. Hoa Phi giống như dâu mới vừa về nhà chồng nên còn rãnh rỗi có chuyện làm. Ngồi tỉ mỉ đếm lại bầy con của chồng, rốt cuộc phát trong bầy rồng con lúc nhúc dưới kia đột nhiên thiếu mất đứa con dâu, mày liễu khỏi nhăn lại, “Đây là công khai chống đối ta?”.

      Mắt phượng kín đáo liếc về vị mẫu nghi thiên hạ cười hiền hòa chuyện với Hiền Phi Thục Phi, miệng lẩm bẩm vài câu chỉ mình nàng nghe thấy. Trong suy nghĩ của nàng, An Lăng vương chính là con đẻ của hoàng hậu, thân là con dâu, An Lăng vương phi hiển nhiên phải cùng mẹ chồng san sẻ đôi ba ưu phiền, mà trong những ưu phiền đó, chính là làm mất mặt Hoa Phi nàng.

      Đảo mắt vòng, Hoa Phi đột nhiên nở nụ cười hoa nhường nguyệt thẹn, ghé người vào cánh tay trái của hoàng thượng, bẻn lẽn cất tiếng.

      – Hoàng thượng, nghe hoàng thất cũng vừa có dâu mới về nhà, trước kia thể chúc mừng nàng nhưng mà tại, dù sao cũng là thân trưởng bối, thần thiếp nếu như có quà xem ra được.

      – Ái phi muốn tặng quà gặp mặt cho An Lăng vương phi?

      Hoàng Thượng vui vẻ nhìn Hoa Phi, đôi mắt hằn vết chân chim ánh lên vài tia sáng thưởng thức. Vợ bé muốn hòa thuận cùng con dâu của vợ cả, định ra tín hiệu muốn hơn thua với hoàng hậu sao? Cũng tốt. Hậu cung bớt nháo là tốt nhất, hoàng thượng là ngài đây có thêm chút tinh lực lo cho chuyện nước nhà.

      Tươi cười gật đầu, hoàng thượng nhìn lướt qua bên dưới, cuối cùng tầm mắt dừng tại thằng con lớn đầu mà ngốc nghếch của mình, mỉm cười hòa ái.

      – Mạc Tà, vương phi của ngươi đâu, mau gọi nàng tới đây.

      Yến tiệc huyên náo đột nhiên im bặt. Lão đại lên tiếng, ai dám chen ngang?

      Trưởng công chúa bây giờ mới sực nhớ ra chuyện gì đó. “Quên béng mất chuyện thằng nhóc Mạc Tà vừa mới cưới vợ!!!”.

      Chíu chíu chíu. Hơn trăm con mắt đổ dồn về phía, có cùng câu hỏi với hoàng thượng, “vợ ngươi đâu?”

      Quân Mạc Tà bị nghẹn. Miệng lưu luyến phần đùi gà nỡ nhả ra, xung quanh môi hồng mơn mởn vẫn còn loang loáng dầu cùng mỡ chưa kịp chùi . Quân Mạc Tà muốn mếu. Cứ tưởng hôm nay có bảo kê là có thể ăn uống thỏa sức, ai ngờ chưa kịp no bụng mà thân xác thủng muốn hơn ngàn lỗ.

      Nhìn thấy Mạc Tà ngơ ngác theo kịp tình hình, trưởng công chúa tốt bụng nhăc nhở cháu .

      – Phụ hoàng hỏi về nương tử của cháu. Mạc Tà, nàng đâu?

      Nương tử? Giống như đại não vừa nổ cái đùng, Quân Mạc Tà rốt cuộc cũng chịu nhả đùi gà trong miệng ra, ngơ ngẫn nhìn xung quanh tìm kiếm. “Quên mất nương tử… Quên mất nương tử rồi!!!”

      Mếu máo dùng hai tay dính mỡ bấu chặt lấy tay áo kim sa lấp lánh của trưởng công chúa, An Lăng vương gia hoảng sợ thầm như muốn điều bí mật.

      .. nương tử… Mạc Tà đánh rơi nương tử mất rồi…

      thầm thầm. Trong sảnh này ai mà phải đều thành tinh. Tất cả mọi người đều nghe thấy. Đồng thời hiểu là, An Lăng vương phi hôm nay đến.

      Mày liễu Hoa Phi chợt nhăn, gương mặt tươi như hoa đột nhiên bị mây đen che kín, u ám buồn thương như buổi chiều tới, đôi mắt xinh đẹp kia còn long lanh đôi ba hạt nước.

      ra hôm nay An Lăng vương phi tới… dù sao thần thiếp chỉ là phi tần bé mà thôi… cũng chẳng là gì to tát…

      câu đầu còn cho người khác nghe, hai câu sau trở thành lí nhí như muỗi kêu. Bất quá người trong sảnh đều trở thành tinh, luyện thành công môn tuyệt học trấn gia “Thuận phong nhĩ”. Đó là chưa đến hoàng thượng vẫn còn ngồi kề bên Hoa Phi, lúc này mặt mày sa sầm, râu dài thiếu điều muốn vểnh ngược lên , báo hiệu cho mọi người biết: “Ta hài lòng”.

      Trưởng công chúa thấy khí bắt đầu ngạt thở liền biết ổn, vội lắc lắc Quân Mạc Tà, tươi cười hạ nhiệt.

      – Làm gì mà đánh rơi? Đứa này là. Nương tử của cháu tại ở nhà chứ ở đâu. Mạc Tà, bình tĩnh lại nào, nương tử của cháu hôm nay khỏe trong người cho nên đến được, có đúng nào?

      có, ràng Tà Ta có mang nương tử đến tận nơi của mẫu hậu mà” Quân Mạc Tà vừa định lắc đầu, thành khai báo đột nhiên có người giành trước.

      – Ủa? Có sao? Nhưng mà nếu như lúc nãy thiếp thân nhìn lầm An Lăng vương phi hãy còn trong điện của Hoàng Hậu mà, trông nàng rất khỏe mạnh, lại còn kính trà mọi người ai cũng thiếu, có đúng thế hoàng hậu tỷ tỷ?

      giọng nhu nhuyễn nhàng vang lên thu hút chú ý của tất cả mọi người. Mọi người lập tức dồn mắt về vị mỹ phụ áo vàng ngồi gần bên Hoàng Hậu, cùng nhau vỡ lẽ, hóa ra…

      Người vừa lên tiếng chính là Hoàng Quý Phi, đối thủ đội trời chung suốt hai mươi mấy năm trời của hoàng hậu. Nhìn hoàng hậu cách đầy ý vị, Hoàng quý phi nhàng mỉm cười, mặt nhạt thêm câu.

      – Thần thiếp nhiều chuyện rồi, xin hoàng hậu tỷ tỷ trách phạt.

      Hoàng hậu tại rất tức giận. Nàng liếc cũng thèm liếc Hoàng quý phi, chỉ thoáng nhìn thần sắc của hoàng thượng chút, bắt đầu suy tính nên xử lí như thế nào.

      Hoàng Thượng bên kia râu thực vểnh ngược, lại thêm Hoa Phi nhõng nhẽo thổi gió bên tai, nóng càng thêm nóng.

      – Hoàng hậu, chuyện này là như thế nào? An Lăng vương phi đâu?

      Hoàng Thượng sắc mặc trầm, muốn lên rằng: “Ta rất nóng giận” , đanh giọng chất vất hoàng hậu. thằng con ngốc chẳng ra gì, bây giờ lại thêm đứa con dâu hiểu lễ nghi phép tắc. Hoàng hậu nàng dạy con cũng rất giỏi, chuyện hậu cung xem ra tốn quá nhiều công sức của nàng, có cần trẫm nhường cho người khác hay ?

      Hầm hầm truyền đạt ý nghĩ bằng ánh mắt, hai tia sáng từ mắt hoàng thượng long lên bắn thẳng vào hoàng hậu. Sống cùng nhau bao nhiêu năm, cũng chẳng lạ gì phương thức truyền đạt này, hoàng hậu hẵn nhiên hiểu được ý của hoàng thượng. Mày liễu cau chặt, nàng đành quay sang vị ma ma ở phía sau dò hỏi.

      – Từ ma ma, ngươi có biết vương phi đâu ?

      Từ ma ma nhìn hoàng hậu, xem sâu trong ánh mắt của nàng. Theo hoàng hậu hơn nửa đời người, hoàng hậu nghĩ gì chẳng lẽ nàng biết hay sao. Ra vẻ buồn rầu thở dài, Từ ma ma cung kính quỳ xuống, hướng hoàng hậu mà .

      – Nương nương, chẳng lẽ người quên?

      – Quên? Ta quên gì sao?

      – Vương phi quả có rời , nhưng mà trước khi rời chẳng phải hướng người thỉnh an rồi sao?

      – Có sao?

      Hoàng hậu nhướng mày ra chiều suy nghĩ, đoạn lại dùng tay ngọc xoa hai bên thái dương, ra vẻ đầu đau vô cùng.

      – Dạo này đầu ta rất đau, trí nhớ cũng còn minh mẫn như xưa, ài, Từ ma ma, lúc ấy vương phi gì với ta vậy?

      Mọi người yên lặng lắng nghe hoàng hậu cùng Từ ma ma ngươi đối ta đáp, hoàn toàn hay biết rằng hai người trước mặt diễn trò cho mình xem. Mà cho dù có người nhận ra cũng rất thức thời im miệng khui ra, bởi vì những người đó đa phần đều là cáo già, rất nhạy rất tinh, cho nên khoảnh khắc hoàng thượng có chút bàng hoàng khi nghe hoàng hậu nàng có vấn đề về trí nhớ, có ai là nhìn thấy.

      Ai mà biết vợ chồng hai người này còn nhau lắm. Làm vợ người ta mắt mặt trước mặt người ta, hơn nữa cái “người ta” này còn là kẻ nắm trong tay mạng của muôn người, dám liều mạng sao?

      Từ ma ma từ tốn mở miệng.

      – Vương phi là…

      Là cái gì, ai mà đoán ra. Chắc chắn trả lời rằng do mấy ngày trước chăm sóc vương gia quá độ nên ảnh hưởng sức khỏe, vương phi đành xin phép trở về. Sau đó dỗ dành Hoa Phi vài câu, ngươi êm ta đẹp, thiên hạ thái bình.

      Bàn dân trong yến tiệc thèm nghe tiếp nữa, trở về chuyện ai người nấy như lúc trước. còn thú vị, nghe tiếp làm chi. Buồn chán.

      Chẳng qua lúc này cửa lớn sảnh đường bỗng kẽo kẹt mở ra, thanh the thé quen thuộc kính cẩn vang lên, hai bóng dáng lớn đột nhiên xuất trước mắt mọi người. Lớn trông rất lạ, lại vô cùng quen thuộc. Đứa kia nép mình trong chiếc áo choàng ấm áp, gương mặt xinh đẹp nhưng tái mét trông yếu ớt vô cùng. Đứa trẻ vừa bước vừa nhíu mày, cuối cùng nén được mà cất tiếng ho khù khụ đáng thương đến nao lòng.

      – Khụ… tôn nhi tham kiến hoàng gia gia… khụ… tham kiến hoàng… khụ nãi nãi… hoàng gia gia cát tường, hoàng… khụ khụ khụ…

      Sảnh đường im lặng chỉ còn nghe thấy tiếng ho khan của đứa trẻ. Bên cạnh là nữ nhân đau lòng vỗ lưng cho bé. ai mở miệng gì.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 11



      Nhìn thấy đứa vừa quỳ bái vừa ho ngớt, trái tim hoàng hậu giống như bị dao cứa cho chảy máu. Nàng đau lòng định lên tiếng tiếng kêu thất thanh vang lên.

      – Nương tử!!!

      Sau đó bóng dáng bên cảnh trưởng công chúa đột nhiên vùng dậy, chạy như bay đến bên cạnh nữ nhân kia rồi nắm lấy hai tay nàng, nũng nịu dụi đầu giống như cún con làm nũng.

      – Nương tử, tướng công cứ tưởng đánh rơi nàng.

      Đánh rơi? An An khỏi trợn mắt nhìn Quân Mạc Tà. Nàng là người chứ có phải là vật đâu, cái gì mà đánh với rơi chứ? An An rất nhanh đẩy đầu Quân Mạc Tà ra khỏi cổ mình, đoan chính hành lễ với mọi người, sau đó ngửa cổ chờ trảm.

      An An rốt cuộc vẫn hiểu đứa kia muốn làm gì, nhưng mà nghe thấy xưng hô của mọi người đối với đứa , xem ra thân phận của vô cùng cao quý. Còn cao quý đến độ có thể tiếng mà cứu được mạng của An An hay , nàng cũng biết.

      – Nương tử, tướng công rất nhớ nàng.

      Quân Mạc Tà màng đến khí xung quanh mình vô cùng kỳ dị, ủy khuất chu môi với An An. Nhìn cái miệng cùng hai tay dính đầy dầu mỡ của , An An quyết định quan tâm đến, vẫn cúi đầu nhu thuận đứng bên cạnh cái máy giả bệnh kia.

      Đúng, chính là cái máy giả bệnh, nàng có sai. An An tự hỏi, liệu sảnh đường này có ai ngờ được rằng, đứa bé yếu ớt bệnh tật kia khắc trước vẫn còn vừa vừa bắt nàng đút nho vừa mắng nàng ngu ngốc. Nào có ai ngờ được đứa bé nhu thuận hiền lành kia, giờ trước còn vừa tắm vừa ca hát vừa chê bai nàng kém thông minh lại thêm nhát gan sợ chết.

      Vô sỉ. Gian dối. Xảo trá.

      An An thầm phỉ nhổ trong bụng. là cứu mạng nàng, nhưng mà phải kết cục này vốn do mà ra hay sao?

      Hoàng hậu thèm để ý đến đôi uyên ương ngốc – khờ tình nồng ý mật kia, đau lòng đứng dậy, tự mình bước đến nâng đứa trẻ kia đứng lên, vừa xoa đầu vừa dẫn đến ngồi bên cạnh mình.

      – Phương Phi ngoan, thân thể tốt sao lại còn đến nơi này? Mau, mau đến đây ngồi bên cạnh hoàng nãi nãi.

      Từ ma ma rất nhanh chóng mang thêm cái ghế cho đứa trẻ mang tên Phương Phi ngồi, ân cần hầu hạ bên cạnh thua kém cả hoàng hậu nương nương. Đến cả hoàng thượng vốn cáu kính cũng trở nên hiền hòa hơn ít, từ ái vỗ chiếc đầu của Phương Phi, quan tâm hỏi han.

      – Phi nhi, cảm thấy sao rồi? Thân thể khỏe hơn chưa?

      Quân Phương Phi yếu ớt mỉm cười. Đôi môi trắng bệch mấp máy khó khăn câu hoàn chỉnh bằng chất giọng khàn đặc.

      – Tôn nhi vẫn khỏe, khiến hoang gia gia cùng hoàng nãi nãi phật lòng, là tôn nhi có tội.

      Nghe đến đây hoàng hậu cùng hoàng thượng đồng lòng nhướn mày, đau lòng mắng trận. Mọi người bên dưới cũng nhao nhao phụ họa, ngươi lời ta lời, rốt cuộc yến tiệc thêm lần nữa náo nhiệt trở lại.

      An An đứng bên dưới khỏi trợn mắt há mồm. Cái gì mà “người nhà”, “trẻ yếu ớt”, “tâm hồn mong manh”, “nụ hoa trước gió”… Là cái tên cáo đó sao? An An đột nhiên cảm thấy chóng mặt, muốn vươn tay ôm đầu, muốn nhắm mắt thét lên: “ thể nào!!”

      Quân Mạc Tà lúc này ôm An An từ phía sau, hai tay của nắm lấy tay nàng, đầu của gác lên vai nàng, thỏa thích bôi trét mỡ miệng của lên cần cổ trắng ngần của nàng, hứng thú hỏi.

      – An An nương tử, nàng sao lại cùng Phi nhi chung vậy? Hay là nàng lén cùng Phi nhi chơi mà rủ ta?

      – Ta… ta…

      Ánh mắt mọi người lại chuyển hướng, đổ dồn vào đôi phu thê đứng ôm nhau chính giữa điện. Đột nhiên bị nhiều người nhìn chằm chằm vào mình, lại thêm Quân Mạc Tà ôm cứng ở phía sau buông, An An khỏi đỏ mặt bối rối, lắp bắp thành câu.

      ngừng gào thét trong bụng. “Mạc Tà buông ra! Mau buông ta ra! Ôm nhau như thế này còn gì là mặt mũi của ta nữa! Xấu hổ chết mất! Ôi a muốn sống nữa!!!”

      – Là nàng cứu ta.

      Quân Phương Phi ngồi giữa hoàng thượng cùng hoàng hậu, mỉm cười yếu ớt nhưng đầy chân thành giải thích.

      “Cứu?”

      Đầu óc An An có chút choáng váng. Nàng cứu đứa trẻ này khi nào? Phải là nàng bị đứa trẻ này khi dễ lên bờ xuống ruộng mới đúng chứ?

      Mọi người im lặng, nhìn An Lăng vương phi nữa mà quay sang nhìn vào đứa trẻ ngồi cao kia, ánh mắt tràn đầy tò mò. Cứu? Bị gì mà cứu? Làm sao mà cứu? Cứu như thế nào? Vạn vạn câu hỏi cứ thế bay tới tấp đầu, lượn lượn vòng quanh.

      Quân Phương Phi nhanh chậm, mỉm cười nhìn An Lăng vương phi bằng đôi mắt to tròn tràn đầy ý tứ cám ơn, tha thiết giống như “mạng này là của ân công, kiếp này nguyện dùng thân báo đáp”. vết nước long lanh bỗng xuất nơi khóe mắt. Giống như nghĩ tới chuyện đáng sợ nào đó, Quân Phương Phi đột nhiên rút mình vào lòng hoàng hậu, nỉ non ai oán.

      – Hoàng gia gia, Hoàng nãi nãi, hai người biết , suýt chút nữa Phi nhi còn gặp được hai người rồi.

      Bây giờ cả hoàng thượng lẫn hoàng hậu hai người cùng nhau trợn ngược mắt, đồng thời trừng về phía An Lăng vương phi. Cái gì mà còn gặp lại, lẽ nữ tử kia dám to gan hiếp đáp Phi nhi của bọn họ?

      – Khụ khụ… Hoàng gia gia, Hoàng nãi nãi đừng hiểu lầm, vừa rồi chính là nàng vừa cứu Phi nhi mạng đấy.

      – Cái gì? Phi nhi, rốt cuộc là chuyện gì vừa xảy ra? Mau , đừng làm hoàng nãi nãi sợ.

      – Khụ… chuyện là thế này, lúc chiều Phi nhi mình dạo chơi trong ngự hoa viên, may do mải mê chơi đùa mà trượt chân té xuống hồ nước. Hoàng nãi nãi người cũng biết mà, Phi nhi vốn có biết bơi, nếu phải là nàng vô tình ngang qua kéo Phi nhi lên, Phi nhi cũng biết bản thân mình còn có thể gặp lại người nữa…

      tầm bậy.

      Nghe đến đây hoàng hậu liền nhíu mày ngắt lời, thương ôm Quân Phương Phi vào lòng an ủi, hoàng thượng ngồi bên cạnh cũng thở phào, nhàng vài câu. Ánh mắt hai người nhìn An Lăng vương phi bên dưới cũng ấm áp hơn hẵn.

      An An cũng thở phào trong bụng. Nhìn mặt hai vị ở cũng biết cuối cùng xem như nàng thoát nạn, đứa trẻ tên Phương Phi kia rốt cuộc có đùa chết nàng. nhõm đến muốn khóc. Hu hu oa oa.

      Bất quá khí đầm ấm kéo dài được bao lâu, bỗng nhiên giọng nũng nịu liền vang lên.

      – Nhưng lúc vương phi rời cho đến lúc này cũng cách mấy canh giờ. biết mấy canh giờ đó vương phi ở đâu? Làm gì? Hay là khinh thường ta chỉ là phi tần nhoi nên thèm đến? Hay là…

      Hoa Phi vừa đến đây ngừng hẳn, cảm thấy khí có mùi vị gì đó là lạ. Nhìn lại vòng, gần như tất cả ánh mắt trong sảnh đều hướng về nàng, chăm chú nhìn nàng như nhìn đứa ngốc diễn tuồng khiến Hoa Phi khỏi chột dạ. Nàng vừa cái gì sai sao? Len lén nhìn về hoàng thượng chút, trước mắt nàng là mảnh trầm mặc. Ngực Hoa Phi đột nhiên thót lên cái, gương mặt hồng hào do uống rượu dần chuyển sang tái xanh, vội vàng đứng dậy quỳ phục xuống bên cạnh hoàng thượng.

      – Thần thiếp đáng chết. Xin hoàng thượng thứ tội.

      – Hoàng gia gia, người đừng trách nàng ta, là lúc đó có ai bên cạnh nên nàng đành phải tự mình đưa Phi nhi về cung. Lại do quá sợ hãi nên Phi nhi bắt nàng ở lại dỗ Phi nhi chợp mắt chút. Xin người đừng trách nàng, là do Phi nhi ép buộc nàng, nếu có trách xin hãy trách Phi nhi thôi.

      Quân Phương Phi gặm bánh bên cạnh nghe thế liền dùng hai tay mủm mỉm đầy thịt nắm lấy cánh tay của hoàng thượng. Đôi mắt long lanh to tròn rơm rớm nước mắt, nỉ non cầu xin, khiến cho An An dứng bên dưới chỉ muốn hét lên

      “Hoàng thượng, đừng mắc lừa!”

      Bất quá vô dụng.

      Hoàng thượng từ ái vỗ đầu Quân Phương Phi ý bảo yên tâm, chính mình hiểu rồi dời ánh mắt xuống hai vợ chồng An Lăng vương đứng ôm nhau bên dưới, thèm nhìn Hoa Phi quỳ bên cạnh.

      có việc gì. Nàng mau đứng dậy , đừng có việc gì cũng tùy tiện quỳ xuống, bôi nhọ thân phận của mình.

      Hoàng thượng lạnh nhạt trả lời. Hoa Phi chính thức tái xanh mặt. Mọi người nhàn nhạt trong bụng: “Phen này Hoa Phi xong rồi”. Hoa Phi vừa được cung nữ dìu dậy vừa mê mang. Thái độ kia ràng là hoàng thượng giận, nhưng rốt cuộc nàng gì sai? Ngẫm lại chút, lại nhìn về phía hoàng thượng thương đưa bánh cho đứa tên Phương Phi kia, Hoa Phi vỡ lẽ.

      An An vẫn im lặng đứng ở bên dưới, mặc cho Mạc Tà bôi trét dầu mỡ vào cổ nàng, đầu mực cúi xuống nhìn nền nhà, ngừng tự hỏi đứa Phương Phi kia rốt cuộc là ai, địa vị rốt cuộc to lớn đến mức nào.

      Nhìn hoàng hậu cùng hoàng thượng người ôm người ấp, ánh mắt chan chứa thương, tình cảm đó phải là giả dối. Lại nhớ đến ánh mắt cảm kích của hai người trước đó dành cho mình, ràng là rất quan tâm đến đứa kia. Cuối cùng là cách xưng hô của đứa , hoàng gia gia, hoàng nãi nãi?

      Con mắt An An khẽ đảo nhìn Quân Mạc Tà gục đầu lên vai nàng cười hì hì, có chút hiểu .

      “Tiểu tử chết tiệt, ràng phải gọi mình hai tiếng hoàng thẩm”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :