Chương 45
" có chuyện gì." Diệp Thiên Tuyết mới xuất tia lo lắng biến mất thấy, trở nên hơn bình tĩnh rất nhiều, lúc này cùng Ngụy Vũ tới lui, cũng nghe ra tia cảm xúc vừa rồi.
Ngụy Vũ đến lúc này mới yên lòng trở lại, thở dài hơi: "Vậy tốt, em cứ sợ chị xảy ra chuyện."
"Chị có thể xảy ra chuyện gì chứ." Diệp Thiên Tuyết khẽ mỉm cười, dịu dàng : "Xin lỗi Tiểu Bàn, quấy rầy giấc ngủ của em." Ngụy Vũ ở bên đầu bên kia điện thoại lắc đầu liên tục: " có việc gì có việc gì, chỉ cần là chị gọi điện thoại, có gì là quấy rầy cả. Bất kỳ lúc nào chị gọi điện thoại cho em cũng được, em vẫn luôn mở máy mà."
Diệp Thiên Tuyết Tâm trong lòng như chảy qua dòng nước ấm, giống như được ngâm mình ở trong làn nước ấm , là khoan khoái.
"Ừ, ngủ tiếp . Chị vừa ăn chút, đợi lát nữa cũng ngủ."
Nghe Diệp Thiên Tuyết mình mới ăn đồ, Ngụy Vũ vui : "Tiểu Tuyết, này là giờ nào rồi, chị còn chạy ăn cái gì, đối với dạ dày tốt chút nào!"
Nghe Ngụy Vũ như vậy trách móc, Diệp Thiên Tuyết lại chỉ cảm thấy rất là an tâm, vì vậy cười : "Chỉ là thỉnh thoảng mà thôi. Nếu như cả đời cứ theo khuôn phép cũ, cũng có gì vui vẻ."
Nghe như vậy, Ngụy Vũ im lặng lát.
Diệp Thiên Tuyết nằm ở giường, cũng vội cúp điện thoại, vẫn nghe tiếng hít thở bên kia, cảm thấy cơn buồn ngủ kéo tới.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, câu ngủ ngon, sau đó liền buông lỏng tay.
Vì vậy, nghe được trong điện thoại, Ngụy Vũ cách dịu dàng "Ngủ ngon". Cúp điện thoại xong, trong căn phòng dưới bầu trời đêm yên tĩnh, thấp thoáng thân hình cao lớn của Tiểu Bàn tử từ giường bò dậy, đứng trước cửa sổ, cảm thấy trong lòng ổn định khó mà ngủ.
Có số việc, quả thể cứ nhất định phải theo khuôn phép cũ.
Diệp Thiên Tuyết biết nếu Diệp Hâm Thành nghe được mình ra câu đó có suy nghĩ như thế nào, nhưng mà, đối với mà , mỗi ngày cuộc sống vẫn như cũ có gì thay đổi.
vẫn còn thói quen gọi Diệp Hâm Thành là "Cha" mà phải thân mật hơn "Ba", Diệp Hâm Thành đối với cũng như có như , vẫn như cũ nhớ các thói quen của , thỉnh thoảng lại khiến Diệp Thiên Tuyết cảm thấy cực kỳ kinh ngạc.
Cha cũng phải có quan tâm đến mình.
nhớ , kiếp trước có phải hay như vậy.
Thời điểm Liễu Phỉ Phỉ bị khởi tố, cũng là lúc phải thi cuối kỳ. Thời điểm thi giữa kỳ, Diệp Thiên Tuyết lần nữa vượt bậc, trực tiếp tiến gần Top 100. Tại cấp bậc này trong trường học, Top 100 là đủ để thi đậu vào trường xếp thứ 20 trong cả nước.
Đối với Diệp Thiên Tuyết trong lòng luôn tâm niệm được vào đại học A mà , nếu như phát huy khá hơn chút nữa, cũng phải là vào được.
Thành tích này khiến cho Cố Trường Khanh vô cùng hưng phấn vì Diệp Thiên Tuyết mở tiệc rượu ăn mừng, mặc dù chỉ có vài người, Diệp Hâm Thành cũng bị cường thế cầu được mang Liễu Đan Văn tham gia. Loại khí gia đình nhàng này khiến cho Diệp Thiên Tuyết nhịn được mà mắt đỏ hoe.
Diệp Hâm Thành đối với thành tích này cũng hết sức vui mừng, ông lần nữa lại thưởng cho Diệp Thiên Tuyết số tiền lớn, cười : "Muốn mua gì mua, Tiểu Tuyết, con hoàn toàn cần khiến mình ủy khuất."
Diệp Thiên Tuyết dù vui, nhưng vẫn đón nhận ý tốt của ông.
Chỉ là, số tiền kia dùng để mua đồ cho Dì và Diệp Hâm Thành. Chọn những món đồ mà họ thích khiến cho mọi người rất cao hứng, cũng làm cho Diệp Hâm Thành rơm rớm nước mắt.
Trong lòng cái ý thức muốn nuông chiều con , hình như lớn hơn chút rồi.
Duy nhất vui mừng chỉ có Liễu Đan Văn, nhưng Diệp Thiên Tuyết lại có chút nào để ở trong lòng.
Lúc Liễu Phỉ Phỉ bị khởi tố, Liễu Đan Văn ra làm nhân chứng. biết người mà Diệp Hâm Thành tìm đến gì uy hiếp bà ta, ràng là trước mặt Liễu Phỉ Phỉ, lại có thể bình tĩnh lạnh nhạt ra những chứng cớ.
Cho dù chuyện này Liễu Phỉ Phỉ cũng chuẩn bị tâm lý, nhưng mà, đối diện với mẹ ruột của mình dùng lời như vậy, khiến cõi lòng ta vô cùng lạnh lẽo.
"Tại sao vậy chứ?" ta ngồi ở chỗ đó, miệng lẩm bẩm, nhìn Liễu Đan Văn trong ánh mắt tràn ngập hận ý.
Diệp Thiên Tuyết ngồi bên thấy được trong lòng thầm giật mình.
việc do Liễu Phỉ Phỉ gây ra tương đối nghiêm trọng, nhưng dù sao ta cũng chưa đủ tuổi vị thành niên, cho nên cũng bị kết án vài chục năm, mà bị tòa kết án sáu năm tù giam.
Sau khi nghe tòa phán xét, Liễu Đan Văn tỏ ra vui mừng mà rơi lệ.
Liễu Phỉ Phỉ sau khi nhìn thấy, thân hình càng thêm lạnh lẽo.
Lúc bị cảnh sát mang , ta ngẩng đầu lên, nhìn xung quanh vòng, cuối cùng dừng lại ở người Diệp Thiên Tuyết, hướng về phía nhếch miệng cười lạnh.
Diệp Thiên Tuyết đáp trả lại nụ cười dịu dàng. Ngụy Vũ ở bên cạnh trừng mắt lại ta như gặp kẻ thù, khiến Diệp Thiên Tuyết nở nụ cười tươi.
Đến đây, chuyện coi như là kết thúc tất cả.
Diệp Hâm Thành lái xe chở hai người trở về, Liễu Đan Văn lấy cớ tâm tình tốt, cầu được thẩm mỹ viện. Diệp Hâm Thành cho bà ta xuống trước cửa viện thẩm mỹ, miệng cười dịu dàng: " bảo tài xế tới đón em." Hai người trao nhau nụ hôn sau đó mới chia tay.
Diệp Thiên Tuyết ngồi xe bình tĩnh ngồi nhìn, biết vì sao có chút run rẩy.
"Cha, hai người vẫn luôn tình cảm như vậy sao?" Nàng cúi đầu thấp xuống giọng hỏi.
Diệp Hâm Thành nghe vậy cũng thay đổi sắc mặt, trả lời: "Trước mặt người đàn bà này, con hi vọng là ta giả bộ, hay là giả bộ?"
Diệp Thiên Tuyết im lặng gì, chỉ nhìn ra ngoài cửa xe.
Bên trong xe lúc này khí rất yên lặng.
Qua lúc lâu, Diệp Hâm Thành mới thở dài : "Cha hiểu trong lòng con cảm thấy thoải mái, cảm thấy cha như vậy là phản bội mẹ con. Nhưng mà Tiểu Tuyết, mẹ con cũng mất hơn hai năm rồi."
"Con hiểu ." Diệp Thiên Tuyết trả lời nhanh, "Con cho tới bây giờ cũng chưa có nghĩ là cha phản bội mẹ."
"Nhưng trong lòng con lại cho là như thế." Diệp Hâm Thành xong, nghiêm mặt, thảo luận đề tài này nữa, lần nữa xem như có việc gì : "Chuyện của Liễu Đan Văn, cha muốn xử lý cẩn thận. Liễu Phỉ Phỉ mới vào tù, cha lại thể để cho Liễu Đan Văn nhanh như vậy gặp chuyện may. Nếu , cha còn mặt mũi nào để gặp người khác."
Diệp Thiên Tuyết đứng nhìn chằm chằm phía sau lưng của Diệp Hâm Thành, ánh mắt u .
tại mới sợ mất mặt, ban đầu muốn kết hôn với bà ta phải là cha sao? Khi đó sao cha lại nghĩ tới những chuyện này xảy ra chứ?
Nhưng cũng gì, chỉ là nét cười mặt lại càng thêm rạng rỡ , còn sâu trong đáy mắt là lạnh lẽo u.
Sau khi vào thẩm mỹ viện, Liễu Đan Văn vẫn nghiêm nét mặt, khiến cho nhân viên thẩm mỹ vừa làm việc vừa lo lắng.
Khi làm đẹp được nửa, chuông điện thoại của Liễu Đan Văn chợt vang lên, bà ta lấy xem thấy là số lạ gọi tới.
Nhíu nhíu đôi lông mày, Liễu Đan Văn mở điện thoại.
"Xin chào, tôi là Liễu Đan Văn."
" biết em là ai." Đầu bên lia điện thoại là giọng của người đàn ông vừa cười vừa , thanh
có chút khàn khàn, "Nếu như phải là em, gọi cuộc điện thoại này rồi. Em còn nhớ ? từ trong địa ngục bò ra ngoài để tìm em."
Liễu Đan Văn lập tức ngồi dậy, gương mặt trắng bệch. Nhân viên thẩm mỹ có chút luống cuống nhìn nàng gọi: "Chị Liễu, mặt chị còn chưa có . . . . . ."
Liễu Đan Văn chỉ lo nghe điện thoại, căn bản thèm để ý tới .
"Xem như là có vận may chiếu cố, cuộc sống của còn phải trốn chui trốn nhủi để sống nữa, mà còn quang minh chính đại trở lại. Trong lòng em có vui mừng ? Đối với tình nhân cũ nhiều năm gặp này, em có muốn tới đây ôm để chúc mừng ?" Trong giọng mang theo nhiều ác ý, tiếng cười của khiến Liễu Đan Văn cảm thấy lòng mình như bị con rắn độc cắn nuốt.
"A, đúng rồi. Nghe em kết hôn với người tình cũ của mình, em chồng em có biết em từng làm những chuyện gì hay ? Em mang theo bên mình là con riêng của em và ông ta phải , ông ta có biết em từng đem đứa con này xem như món điểm tâm mà đưa cho người ta thưởng thức, sau khi họ hưởng dụng hết thân thể của em ?"
Liễu Đan Văn cả người run rẩy, ngay cả chiếc điện thoại di động cũng muốn cầm nổi.
hồi lâu, bà ta mới lên tiếng: "Ông muốn gì?"
" nghĩ ... muốn em." Người đàn ông kia cười hì hì , "Em nghĩ khi chúng ta làm xong rồi sao nhỉ? Em tại cố thể mình là vợ hiền mẹ đảm , nhưng nếu như để mọi người biết được chuyện này, em biết là có hậu quả gì rồi chứ?"
Nhân viên thẩm mỹ nhìn thấy Liễu Đan Văn toàn thân run rẩy, theo bản năng liền tránh chỗ khác. cảm thấy , nếu như mình còn ở lại chỗ này, nhất định phải hối hận vì chuyện đó.
Liễu Đan Văn cũng để ý đến việc rời , bà ta cầm điện thoại di động, dùng sức cầm nó đến mức muốn bóp nát cái điện thoại: "Ông. . . . . ."
"? như thế nào?" Người đàn ông vẫn cười hì hì như cũ, "Em vẫn nhớ là sao? À, đúng rồi, trình độ của Tiểu Điềm năm đó phát triển đến mức có thể làm bữa ăn chính, là khiến cho người ta mừng như điên. Em xem, khi nào chúng ta gặp mặt tốt nhỉ?"
"Bởi vì rất nhớ thân thể của em."
Liễu Đan Văn sau khi thất thần lấy lại được bình tĩnh.
Bà ta cười thành tiếng, dùng thanh dịu dàng tiếp: "Được, chọn thười gian chúng ta gặp mặt ."
Thời điểm Diệp Thiên Tuyết tham gia cuộc thi cuối kỳ, Thầy giáo nhìn càng ngày càng thấy thuận mắt.
Đối với học sinh thi được thành tích tốt như vậy, thầy giáo luôn đối xử rất tốt. Chủ nhiệm lớp chỉ là khuyên câu để thăm dò để tiếp tục học nhưng được nên đành bỏ qua.
Thời tiết vào tháng 6 bắt đầu nóng dần.
Diệp Thiên Tuyết ngồi ở trong phòng học, chờ giáo viên bắt đầu phát bài thi, cảm thấy trong năm này mình cũng chưa làm được gì nhiều. Nhưng cũng có những thay đổi đáng kể.
Kiếp trước chuyện xảy ra giờ cũng xảy ra, kiếp này mọi chuyện xảy ra tốt để cho cảm thấy được an ủi.
Chỉ cần như vậy là đủ rồi.
Kết thúc kỳ thi, học sinh liền được tự do, chờ thêm mấy ngày có kết quả thi vậy là xong học kỳ.
Ngụy Vũ xuyên qua đám người chen lấn đến trước mặt Diệp Thiên Tuyết, nhìn Diệp Thiên Tuyết tươi cười mà : "Chị Tiểu Tuyết, chúng ta chơi ?"
Diệp Thiên Tuyết nhìn mặt cậu tràn đầy vẻ mong đợi, bèn cười cái đồng ý, sau khi đem vật cầm trong tay giao cho tài xế, liền theo Ngụy Vũ ra ngoài.
Ngụy Vũ chở đến trang trại.
Diệp Thiên Tuyết từ xe bước xuống, nhìn thấy trước mắt là vùng hoa oải hương, hết sức kinh ngạc: "Nơi này có loại hoa này từ lúc nào vậy?"
Ngụy Vũ cười hì hì trả lời: "Chúng là do nhà em mới trồng. Bây giờ vẫn chưa chính thức mở cửa bán, nhưng qua vài ngày nữa là chuẩn bị xong rồi. Em muốn thừa dịp ít người mang chị Tiểu Tuyết tới nhìn chút."
Diệp Thiên Tuyết nhìn chằm chằm vào vùng hoa nở, ra nụ cười trong suốt : "Chị rất vui , cám ơn em, Tiểu Bàn."
nghiêng đầu nhìn Ngụy Vũ, bộ dáng mỉm cười khiến cho tim cậu đập rộn lên: "Chị cảm thấy trong lòng rất thoải mái."
Ngụy Vũ có chút khống chế được nhịp tim, lại gần bên người : "Chị Tiểu Tuyết thấy vui là được rồi."
Do tâm trạng tốt, cho nên Diệp Thiên Tuyết xuất bộ dáng nghịch ngợm hiếm thấy, mà ở bên Ngụy Vũ càng nhìn càng cảm thấy nhịp tim của mình là càng lúc càng nhanh.
" ổn a. . . . . ." Cậu tự lẩm bẩm, lại nhìn chằm chằm bóng dáng của muốn buông ra.
"Vậy thể buông tay rồi." lúc sau, cậu tự nhủ, môi ra nụ cười , lên phía trước: "Chị Tiểu Tuyết, em muốn với chị câu này!"
Chương 46
Diệp Thiên Tuyết quay đầu lại, cười thành tiếng hỏi : "Chuyện gì vậy?"
Ngụy Vũ mới lấy được chút can đảm bây giờ mất hết nửa, cậu ngập ngừng nhìn Diệp Thiên Tuyết, ánh mắt của nhìn cậu mang theo ý cười khiến người nào thấy cũng động lòng.
"Chị Tiểu Tuyết, chị thấy đói chưa?" Nhìn thấy nụ cười của Diệp Thiên Tuyết , miệng bật thốt lên.
Vừa ra cậu liền hận thể đem những lời đó nuốt trở về, nhưng trong lòng cũng thầm nghĩ cứ coi như đây là cái cớ để hai người khỏi lúng túng.
Diệp Thiên Tuyết tiếng cười giòn tan: "Tiểu Bàn, em như vậy mà vẫn thích ăn sao. Vậy chị ăn cùng em. Có món gì ngon ?"
Ngụy Vũ lấy lại tinh thần, hơi xấu hổ cười : "Bởi vì chuẩn bị mở cửa đón khách đến ở trong khoảng thời gian khác nhau nên mời rất nhiều đầu bếp. Chị Tiểu Tuyết muốn ăn cái gì? Vừa đúng lúc để cho họ trổ tài."
" cần phiền phức như vậy." Diệp Thiên Tuyết cười trả lời, "Vì chưa mở cửa nên chắc là chưa có khách. tại chỉ sợ trong phòng bếp chỉ có đồ ăn của nhân viên, cứ ăn theo họ là được rồi. Chủ yếu là Tiểu Bàn em muốn ăn cái gì thôi."
Ngụy Vũ ủ rũ cúi đầu: " cần, em cũng ăn giống chị Tiểu Tuyết là được. Em chỉ hơi đói thôi, để tối về thành phố ăn khuya rồi luôn."
"Được." Diệp Thiên Tuyết gật đầu, đưa tay về phía Ngụy Vũ: ", Tiểu Bàn, nào."
Ngụy Vũ thầm giật mình, nhìn chằm chằm bàn tay kia chỉ muốn nắm nó buông, sau đó liền bước lại gần cầm tay Diệp Thiên Tuyết lôi kéo để chạy: " thôi, chị cũng biết em đói muốn chết rồi đây này."
Diệp Thiên Tuyết nghi ngờ gì, cười hì hì chạy theo hai ba bước rồi giảm tốc độ để kéo Ngụy Vũ chậm lại.
Vừa lúc Ngụy Vũ cũng muốn chậm lại nên liền làm bộ như phát ra cũng từ từ cũng với Diệp Thiên Tuyết, trong long thầm động viên mình nhất định phải mời Diệp Thiên Tuyết ra ngoài dạo chơi.
Hai người ăn ít đồ ăn đơn giản, Ngụy Vũ cũng quan tâm đến những nhân viên kia nghĩ gì về mình, lại gần Diệp Thiên Tuyết nở nụ cười nịnh: "Chị Tiểu Tuyết, chúng ta ra ngoài dạo chút ?"
Diệp Thiên Tuyết trước khung cửa sổ to, lắc đầu: " tại chị muốn đâu. . . . . . Ăn xong rồi chỉ muốn ngủ giấc thôi."
Lúc này, nét mặt của lên nét ngây ngô.
Ngụy Vũ hỏi thăm dò: "Vậy em bảo người chuẩn bị cho chị nghỉ tạm?"
Diệp Thiên Tuyết bật cười: "Thời tiết hôm nay tốt như vậy, nếu ở trong phòng để ngủ tiếc quá. Dù sao cũng có ai, chúng ta ra ngoài kiếm gốc cây nào lớn để ngủ ?"
Ngụy Vũ đương nhiên là đồng ý, hai người liền đứng dậy ra ngoài.
Là người phụ trách toàn bộ công trình này, Ngụy Vũ tuy thể là nắm trong lòng bàn tay, nhưng đại khái vẫn có hiểu biết nhất định.Vì vậy ngay lập tức dẫn Diệp Thiên Tuyết đến nơi như mong muốn.
Khoảng nửa giờ sau, cậu ngồi ở nơi đó vừa lòng nheo mắt lim dim nhìn Diệp Thiên Tuyết nằm đối diện, nhịp tim khống chế được mà đập thình.
Ham muốn kích động cậu tiến lại gần , nhưng đồng thời lý trí cũng nhắc nhở cậu phải giữ khoảng cách.
Cậu cứ như vậy ngồi bất động, biết mình nên làm gì.
lúc sau rốt cuộc cậu cũng cử động co thể, trong xương phát ra"Rắc" tiếng.
Cậu lập tức ngừng lại, sợ tiếng động quá lớn khiến Diệp Thiên Tuyết tỉnh giấc, thấy Diệp Thiên Tuyết có cử động gì, cậu thở phào nhõm.
Sau đó, cơ thể cử động lại bình thường, cậu có thể đổi tư thế khác rồi.
Chỉ là đổi lại tư thế, chỉ trong cái chớp mắt cậu tới gần Diệp Thiên Tuyết, nhìn ngủ.
Phát tư thế của mình đúng, nhất thời cơ thể cậu lại cứng đờ, chỉ chốc lát sau liền khôi phục lại.
sao, dù sao chị Tiểu Tuyết cũng có tỉnh, biết cậu làm vậy. Suy nghĩ này vừa ra, Ngụy Vũ liền hận thể cho mình cái tát. ràng phải lấy dũng cảm chuyện này với Tiểu Tuyết, vậy mà giờ lại xuất suy nghĩ ủ rũ này.
Cậu nhìn Diệp Thiên Tuyết ngơ ngẩn, sau đó, như bị mê hoặc, cúi sát xuống đôi môi đỏ mọng của .
Lúc này dưới ánh mặt trời này, những làn gió này, còn có bãi cỏ và bóng cây này, cách đó xa là khu cánh đồng hoa oải hương trải dài.
thiếu niên cúi đầu hôn người thiếu nữ thích.
Tất cả đều rất đẹp, rất nên thơ.
Chỉ trừ Ngụy Vũ.
Cậu căn bản là dám hôn.
Hơi thở của Diệp Thiên Tuyết phả lên mặt cậu, khiến cho cậu cả khuôn mặt như muốn bốc hơi , thân mình cũng như phát sốt.
Trong lòng nghĩ "Thời tiết dạo này là càng ngày càng nóng, chắc do đến mùa hè" , nhưng lại biết thừa đây chỉ là cái lý do để cậu dựa vào.
Ngụy Vũ trong lòng tự nhủ, tiếp tục khuyến khích mình dũng cảm. Nhưng cho dù trong lòng có kêu gào cả trăm lần than thể cậu vẫn như cũ thể nhúc nhích.
Cậu cứ bối rối suy nghĩ lung tung trong khi chỉ cách đôi môi của Diệp Thiên Tuyết tới cm.
lúc sau, cậu rốt cuộc cũng cử động, phải là do lấy được can đảm để hành động mà là do giữ cơ thể ở động tác trong thời gian quá lâu nên cậu chống đỡ nổi nữa.
Trong lúc cẩn thận, cậu hôn trúng .
Dù chỉ chạm vào cũng khiến cho Ngụy Vũ tim đập liên hồi.
Từ trước đến giờ, cậu chỉ là thiếu niên có thân hình mập mạp có gì đặc biệt. Những thiếu niên khác dù có gia thế như cậu cũng đều có bạn của mình, cũng có cử chỉ âu yếm nhau, thậm chí có người lên giường, nhưng chỉ riêng cậu là chưa từng hay là người bạn nào.
Cho nên đây là lần đầu tiên cậu tiếp cận người, thân mật như thế.
Cậu theo bản năng thè lưỡi ra liếm đôi môi của Diệp Thiên Tuyết, sau đó giống như bị sét đánh mà lùi lại.
Cậu che đôi môi của mình rồi nhìn , trong lòng lại rục rịch.
Hôn thêm lần nữa.
lúc cậu định lại gần Diệp Thiên Tuyết từ từ mở mắt.
có chút miễn cưỡng hỏi: "Tiểu Bàn, giờ là mấy giờ rồi?"
Ngụy Vũ vội vàng nhìn đồng hồ, cho biết, trong lòng lại thầm khiếp sợ, ra là trôi qua nửa tiếng đồng hồ rồi sao? Cậu chút cảm giác cũng có.
Diệp Thiên Tuyết cười khẽ, ngồi dậy: "Quả nhiên là còn sớm. Chị tỉnh dậy đúnglúc nhỉ." Nhìn Ngụy Vũ có vẻ bần thần, Diệp Thiên Tuyết vẻ mặt hiểu hỏi: "Sao vậy, Tiểu Bàn? Mặt của em rất đỏ, là do thời tiết nóng quá hay sao?"
", phải." Ngụy Vũ vội vàng mà trả lời, tiếp tục mất hồn.
Ở thời điểm Diệp Thiên Tuyết muốn hỏi tiếp, cậu trong giây lát lấy lại tinh thần, nhào tới trước người Diệp Thiên Tuyết.
Bị cậu làm sợ hết hồn Diệp Thiên Tuyết lui về phía sau ngã xuống, hai tay chống đỡ , vừa lúc bị cậu ôm vào trong ngực.
"Tiểu Bàn, em. . . . . ."
"Chị Tiểu Tuyết, chị làm bạn của em !" Ngụy Vũ rốt cuộc ra, đôi mắt tỏa sáng lấp lánh, "Xin chị đồng ý làm bạn em."
Bị tỏ tình đột ngột khiến Diệp Thiên Tuyết hơi hoảng , bối rối trừng mắt nhìn: "Tiểu Bàn, em. . . . . ."
"Em rất nghiêm túc, Chị Tiểu Tuyết, em muốn làm bạn trai của chị!" Ngụy Vũ cắt đứt lời của ..., nhanh .
Diệp Thiên Tuyết trả lời, chỉ là mỉm cười nhìn . Dưới cái nhìn chăm chú của , mặt cảu Ngụy Vũ dần dần đỏ. Nhưng cậu vẫn như cũ kiên quyết lui lại, cũng có lùi bước.
Cậu là nghiêm túc.
Diệp Thiên Tuyết khiếp sợ khi xác nhận được điểm này. nhớ lại, kiếp trước có chuyện như vậy.
Đây là hiệu ứng hồ điệp của kiếp này sao?
mien mang suy nghĩ , trong lúc nhất thời quên mất trả lời.
Ngụy Vũ đợi hồi lâu, cũng nghe được câu trả lời của , trong lòng dần lạnh xuống. Nhưng cậu vẫn như cũ muốn cứ như vậy buông tha, cho nên cậu cũng có lui ra, vẫn như cũ duy trì tư thế ôm mà nhìn.
Cho đến khi cánh tay bị tê, Diệp Thiên Tuyết mới lấy lại tinh thần, sau đó cảm thấy cánh tay bủn rủn vô lực, cơ hồ muốn ngã xuống.
Vốn là tư thế của tương đối kỳ cục, lại kiên trì thời gian dài như vậy, nên thân thể mệt mỏi là khó tránh khỏi. Sau khắc, cảm thấy cánh tay mềm nhũn, cả người ngã ra sau.
Ngụy Vũ bị động tác của Diệp Thiên Tuyết làm cho sợ hết hồn, theo bản năng đưa tay đón, lại nghĩ tới tư thế của mình bây giờ cũng có điểm tựa nào để chống đỡ thân mình.
Vì vậy, hai người đồng thời ngã xuống đất, Ngụy Vũ đè lên người của Diệp Thiên Tuyết, khiến đau quá kêu lên thành tiếng.
Ngụy Vũ vội vàng thuận thế hướng bên cạnh lăn vòng, cùng Diệp Thiên Tuyết vai kề vai mà nằm ở đấy.
"Chị Tiểu Tuyết, em có cái gì tốt hay sao, tại sao chị đồng ý?" Cậu hơi ủ rũ cúi đầu hỏi.
Diệp Thiên Tuyết nghe cậu hỏi như vậy, kinh ngạc vừa rồi cũng biến mất, bình tĩnh trả lời: "Tiểu Bàn, em tại sao lại có ý định đó?"
"Đột nhiên có ngày, phát mình có ý định như vậy thôi." Ngụy Vũ buồn buồn trả lời, "Nhưng mà Chị Tiểu Tuyết, chị chấp nhận chân tình này của em khiến cho em rất buồn" xong, cậu lật người, mặt hướng về phía : "Chị Tiểu Tuyết, , thể gọi chị nữa rồi. Tiểu Tuyết, em có chút nào kích động, hay kinh ngạc, khiến cho có cảm giác rất thất vọng. . . . . ."
"Mình như vậy còn kích động sao?" Diệp Thiên Tuyết cười cười, "Ngụy Vũ, mình cho tới nay, luôn coi cậu là bạn bè, là chị em, chưa từng có cân nhắc qua muốn cùng cậu chuyện đương này. Lúc nãy cậu như vậy, là dọa mình sợ rồi."
"Vậy bắt đầu từ bây giờ em hãy cân nhắc , như thế nào?" Ngụy Vũ ánh mắt đột nhiên sáng lên, " ra có nhiều ưu điểm lắm, nhưng ít nhất đối với em tuyệt đối chân thành lòng. Chỉ điểm này, tạm thời còn có người có thể so sánh mà vượt qua được."
xong, cậu quỷ dị dừng lại lát, cắn răng nghiến lợi bổ sung câu: "Đặc biệt là Triệu Lẫm."
Diệp Thiên Tuyết bật cười: "Cậu ghét ta như vậy sao."
"Bất cứ ai muốn giành em với , đều rất ghét." Ngụy Vũ chút do dự trả lời, "Tiểu Tuyết, đồng ý , có được ." Cậu chợt đổi loại phương thức khác, dịu dàng , " ngoan ngoãn làm môt bạn trai tốt, tuyệt đối khiến cho em nở mặt nở mày khi ra ngoài."
Diệp Thiên Tuyết lắc đầu : "Nếu như có ngày mình muốn tìm bạn trai, tuyệt đối phải vì mặt mũi khi ra ngoài, mà bởi vì trong lòng ta có người đó. Lúc nào cũng nhớ tới người đó, nếu thấy chỉ muốn ngay lập tức tìm đến để gặp, nếu ấy cùng những người khác chuyện mình ghen tỵ, muốn ôm hôn, vuốt ve ấy. . . . . . Tiểu Bàn, tình phải giống như cậu nghĩ đơn giản như vậy đâu."
Lời còn chưa dứt, Ngụy Vũ chợt liền lật người đè ép xuống, đặt ở dưới thân mình, ở phía đỉnh đầu cười tiếng: "Làm sao em biết, có cảm giác như thế?"
Last edited by a moderator: 14/10/15