Chương 40
Diệp Thiên Tuyết kỳ rất cảm kích Triệu Lẫm mang người đến cứu bọn họ, tuy rằng đối với lỗ mãng của ta cũng tán đồng cho lắm.
Nhưng là, Triệu Lẫm đến, cũng cũng đủ làm cho cảm động.
Nếu lâm vào nguy hiểm, xuất của Triệu Lẫm tuyệt đối làm cho lâm vào tư tưởng hùng cứu mỹ nhân, cũng vì phấn đấu quên mình của ta mà cảm động. Nhưng mà, có. Từ trước đến nay, mọi việc đều nằm trong tầm khống chế của .
Trừ bỏ việc Liễu Phỉ Phỉ phóng hỏa.
Cho nên, đối với Triệu Lẫm cố ý trốn tránh làm cho Triệu Lẫm có cảm giác bị tổn thương. đứng xa nhìn Diệp Thiên Tuyết, lâu sau giọng hỏi Tô Vũ: " thử xem, vì sao ấy chút cảm động cũng có?"
tựa hồ đùa, cười : "Thường trong trường hợp này, phải ôm ân nhân cứu mạng mình cái sao? Như thế nào đến lượt ấy lại biến thành né tránh?"
Tô Vũ ở bên cạnh xoay người cái xem thường: " mơ . Hơn nữa, cho dù vào thời khắc quyết định, cũng có thể nhìn ra người ta có lòng hay lòng."
Triệu Lẫm sờ sờ cằm.
mặt đất ngổn ngang, mỗi người nằm chỗ, đứng bên cạnh là người đàn ông trẻ tuổi trông rất uy nghiêm. Nhìn thấy đoàn người ra, người đàn ông để ý liếc mắt nhìn cái: "Người con muốn cứu là bọn họ sao? Tô Vũ con như thế nào lại ở đây?"
Tô Vũ cười tiến lên chào hỏi, hai người, người nhiệt tình người lạnh nhạt bắt đầu chuyện phiếm.
Diệp Thiên Tuyết đứng tại chỗ trong chốc lát, quay đầu nhìn về phía Liễu Phỉ Phỉ: "Tôi có thể hỏi chuyện ?"
Liễu Phỉ Phỉ hoàn hồn, biểu mặt có chút miễn cưỡng: "Chuyện gì?"
"Lúc ở trong phòng, tại sao bên trong bị thêu cháy, còn có mùi xăng nồng như vậy?" nhìn chằm chằm Liễu Phỉ Phỉ, bình tĩnh hỏi.
Liễu Phỉ Phỉ trong lòng cả kinh, bật thốt: "Em làm sao biết được. Em cũng hôn mê giống như mọi người mà"
"Uh, sai, " Diệp Thiên Tuyết quay mặt , " hôn mê ."
Vẻ mặt của quá bình tĩnh, làm Liễu Phỉ Phỉ trong thời gian ngắn biết gì cho phải. Hỏi hoài nghi mình?, có vẻ quá mức chột dạ, nếu hỏi, câu đó như nhát dao, đâm vào lòng rất khó chịu.
Cảnh sát đuổi tới, đúng lúc lửa trong căn phòng bốc cháy dữ dội. Bên này, Tô Vũ cầm điện thoại của Triệu Lẫm báo cảnh sát, lại gọi về nhà báo bình an.
Trái ngược với Diệp Hâm Thành kích động ở đầu dây bên kia trong lòng Diệp Thiên Tuyết rất bình tĩnh, chút gợn sóng, chỉ có mỏi mệt: "Cha, có số việc lát nữa sau khi trở về chúng ta sau."
Triệu Lẫm có chút lo lắng nhìn .
Sau khi bốn người theo cảnh sát lấy khẩu cung, liền tụ cùng chỗ, yên lặng gì.
Tằng Hàm phản ứng trước tiên, liếc mắt nhìn Diệp Thiên Tuyết cái: " có số việc muốn hỏi em chút, sau khi trở về, gọi cho em."
Diệp Thiên Tuyết miễn cưỡng gật đầu: "Được, nhưng mà đó cũng chỉ là ý nghĩ của . Em chỉ là nghĩ tới cuối cùng . . . . . ." bất đắc dĩ nở nụ cười với ta.
Tằng Hàm cũng cười, sau đó theo người nhà trở về.
Tô Vũ là người thứ hai rời , biết chuyện xảy gì ra lại còn đâm cái, sau khi trở về thế nào cũng tránh được bị phê bình trận.
Diệp Thiên Tuyết cùng Liễu Phỉ Phỉ hai người trở lại nhà chính, Liễu Đan Văn trước tiên tới ôm chặt Liễu Phỉ Phỉ, kiểm tra toàn thân ta xem có bị thương hay , sau đó mới lấy lại tinh thần.
Diệp Thiên Tuyết đứng ở bên cạnh hai người, cùng Diệp Hâm Thành ở đối diện hai người bốn mắt nhìn nhau, ai cũng chuyện.
Hốc mắt Diệp Hâm Thành có chút phiếm hồng, hô hấp cũng có chút run run.
Im lặng lâu, ông rốt cục tiến lên, chần chờ vỗ bả vai Diệp Thiên Tuyết: "Trở lại tốt, trở lại tốt rồi."
Diệp Thiên Tuyết cúi đầu, nhàng đáp tiếng, : "Cha, con có thể thư phòng của cha ngồi chút được ? Có chuyện, con muốn làm ."
Diệp Hâm Thành có chút mê mang, nhưng lại đáp ứng chút do dự.
Hai người vào thư phòng, sau khi ngồi xuống, Diệp Hâm Thành liền pha trà, sau đó đem chén đưa cho Diệp Thiên Tuyết ngồi trước mặt: "Có chuyện gì muốn với cha?"
Diệp Thiên Tuyết im lặng lát, giọng : "Cha, có chuyện con muốn thừa nhận với cha, chuyện bắt cóc lần này, con biết từ trước."
Tay Diệp Hâm Thành run lên, nước trong chén rơi xuống mu bàn tay, ông buông chén, lấy khăn lau nước tay.
"Con …con biết trước?" Ông có chút tin hỏi lại, Diệp Thiên Tuyết bình tĩnh gật đầu: "Bởi vì, chủ mưu vụ bắt cóc này, chính là Liễu Phỉ Phỉ."
Diệp Hâm Thành ngồi ở đối diện , gương mặt khiếp sợ tột độ.
được mấy giờ cảnh sát biết Liễu Phỉ Phỉ là người vạch ra chuyện này, bởi vì Phong ca thông minh tài trí như bọn cướp trong tivi, cho nên thể chạy thoát.
Sau khi biết chuyện căn phòng giam con tin bốc cháy, còn có người thiếu chút nữa chết cháy ở bên trong, vẻ mặt của liền thay đổi. Thực ra, cũng chỉ là tên lưu manh, cũng phải loại người thông minh tài trí giàu nghị lực, bao lâu liền chủ động khai báo.
Theo thông tin, điện thoại của tìm được đầu mối căn cứ cùng Liễu Phỉ Phỉ liên hệ, cảnh sát đối với việc này có chút khó tin, nhưng cũng làm hết chức trách gọi cho Liễu Phỉ Phỉ .
Liễu Đan Văn đối với việc này lại cảm thấy cực độ khó tin, trước mặt cảnh sát bà ta liền hỏi Liễu Phỉ Phỉ, chuyện này có phải hay .
Liễu Phỉ Phỉ chột dạ liên tục phủ nhận. Liễu Đan Văn lại nghi ngờ nhìn ta: "Mẹ hi vọng con dối, chuyện này phải ."
xong, bà lôi kéo Liễu Phỉ Phỉ từ trong tay cảnh sát nữa.
Ngược lại Diệp Hâm Thành vẻ mặt phức tạp. Nếu là trước kia, ông tuyệt đối lao ra làm người cha tốt, giúp đỡ Liễu Phỉ Phỉ biện giải. Nhưng tại, ông vẫn đứng tại chỗ hề nhúc nhích.
Liễu Đan Văn nhàng kéo cánh tay ông: "Hâm Thành, em có chút lo lắng."
Diệp Hâm Thành gì vỗ vỗ tay bà ta, nhìn cảnh sát mang Liễu Phỉ Phỉ .
Sáng sớm hôm sau, Ngụy Vũ tới tìm Diệp Thiên Tuyết. Cậu ngay cả lên lớp cũng , trực tiếp trốn học.
"Chị Tiểu Tuyết, chị. . . . . . Có nặng lắm ?"
Diệp Thiên Tuyết hơi cười: " có việc gì, chỉ là có chút sợ. Tiểu Bàn em như thế nào còn học?"
"Xí, lời này là chị Tiểu Tuyết có tư cách nhất?" Ngụy Vũ cười nhạo câu, nhưng đáy mắt cũng là ân cần, "Chị Tiểu Tuyết nếu có việc, em có thể hỗ trợ, cứ tìm em là được."
"Được." Diệp Thiên Tuyết đáp ứng.
Hai người trò chuyện trong chốc lát, Phó Hoài Minh tới giúp Diệp Thiên Tuyết giảng bài. Nhìn thấy Ngụy Vũ ở trong này, đứng ở cửa cười cười , "Thế nào, có cần ra ngoài lát hay , để gian riêng cho hai người?"
nhìn Ngụy Vũ chớp mắt: "Em có phải muốn cho cái bóng đèn là đây biến mất… hề nghi ngờ chút nào ơ ~"
Tai Ngụy Vũ ửng đỏ, nhưng phản bác. Cậu chậm chạp đứng lên, tạm biệt Diệp Thiên Tuyết liền ra ngoài. Lúc ra cửa, đối với Phó Hoài Minh ở cửa cười cười , cậu biết nghĩ tới điều gì, ngay cả hai má đều đỏ.
Phó Hoài Minh đợi cho cậu , mới đến đối diện Diệp Thiên Tuyết ngồi xuống, đem những thứ mình mang tới để bàn trà.
"Xem ra, là đứa bé ngoan." , "Đầu năm nay, người còn đỏ mặt nhiều lắm . Quan trọng nhất là, trong lòng cậu ta có em, bằng , phải là loại phản ứng này."
nâng cằm nhìn Diệp Thiên Tuyết: "Thế nào, muốn suy nghĩ chút hay ?"
Diệp Thiên Tuyết tựa lưng vào ghế ngồi, nhìn : " cũng , cậu ta là đứa trẻ tốt. Em cũng muốn phá hoại mầm non của đất nước." xem ánh mắt Phó Hoài Minh, : "Trong lòng em, rất u ám."
"Em cũng biết em làm sai ?" Phó Hoài Minh bình tĩnh xuống, khuôn mặt tươi cười mới vừa nãy biến mất vô tung, "Vậy em , em sai chỗ nào?"
Diệp Thiên Tuyết mỉm cười: "Em sai ở chỗ, nên quá tin bản thân, chủ động vào nơi nguy hiểm, nhưng mà, em chỉ là bất đắc dĩ nha."
Biểu tình Phó Hoài Minh thực nghiêm túc: "Em có cái gì bất đắc dĩ?"
"Nếu làm như vậy, em có đủ căn cứ để chứng minh trong lòng Liễu Phỉ Phỉ vẫn có bất mãn đối với em ." Diệp Thiên Tuyết , "Nếu ngay từ đầu em được cứu ra, Diệp Hâm Thành cuối cùng cũng lựa chọn dàn xếp ổn thỏa. Ông ta bằng lòng nhìn hai đứa con của mình thủ thúc tương tàn. Với ông ta mà , lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, buông tha người nào ông ta cũng nỡ."
Phó Hoài Minh trừng mắt nhìn : "Vậy cũng phải từ từ, nhất thiết phải. . . . . ."
"Em có nhiều thời gian ." Diệp Thiên Tuyết đánh gãy lời , " ta đối với em hận thấu xương, muốn mạng của em, em có cách nào đợi. Bây giờ Liễu Đan Văn còn có ý nghĩ này, cho nên em có thể thực từ từ, nhưng mà Liễu Phỉ Phỉ. . . . . ."
Phó Hoài Minh thở dài tiếng: "Quên , quan trọng là em bình an vô . Còn nữa, em có muốn cảm ơn Triệu Lẫm , nếu có ta, em. . . . . ."
Phó Hoài Minh lại ngạc nhiên lần nữa, lời của bị ngắt.
"" Diệp Thiên Tuyết hết sức kiên quyết, " ta phải vì em mà đến. Hơn nữa, cho dù có ta, em cũng có việc gì."
Phó Hoài Minh kinh ngạc nhìn , hồi lâu mới tiếp tục động tác tay dừng lúc nãy, trong miệng như có việc gì , "Dường như em kháng cự ta, vì sao?"
Diệp Thiên Tuyết nghiêng đầu nhìn , biểu tình lạnh nhạt: " cũng phải thích em tiếp cận ta quá mức hay sao?"
"Đó là bởi vì lúc ta là đùa giỡn " Phó Hoài Minh , "Nhưng là tại, xem ra vẫn có vài phần nhiệt tình."
Diệp Thiên Tuyết mỉm cười, dời đề tài: "Học tập , em còn muốn năm lớp 11 tham gia thi tốt nghiệp trung học đấy."
Phó Hoài Minh cũng thuận thế đem đề tài vứt bỏ, bắt đầu chuyên tâm giảng giải cho Diệp Thiên Tuyết.
Hai người học buổi sáng, Diệp Thiên Tuyết xoa cổ thuận miệng hỏi Phó Hoài Minh gần đây làm gì: "Cũng phải chỉ làm gia sư cho em được?"
Phó Hoài Minh cười, xoa xoa đầu nàng: "Quan tâm nhiều như vậy làm gì, công việc của , tự xử lý."
xong, đứng lên: "Hôm nay bao nhiêu đây thôi, em tự ôn tập ."
Diệp Thiên Tuyết thuận theo gật đầu, đứng lên đưa ra ngoài.
Chờ từ cửa vào, Liễu Đan Văn đứng trong đại sảnh từ lúc nào, vừa gặp liền vọt lại: "Thiên Tuyết, dì xin con, đừng chỉ chứng* Phỉ Phỉ được ?"
Diệp Thiên Tuyết ngẩn ra, chợt nghe Liễu Đan Văn tiếp : "Dì biết trong tay con có chứng cớ, cầu xin con, tha cho Phỉ Phỉ lần . Nó vẫn còn , còn hiểu chuyện."
Trong lòng mỉm cười cái, Diệp Thiên Tuyết giãy ra khỏi cánh tay bà ta: "Con cũng chỉ lớn hơn Liễu Phỉ Phỉ hai tháng mà thôi."
Nụ cười của rất tươi: "Con cũng là đứa , vì sao ta xuống tay được?"
Tác giả ra suy nghĩ của mình: Xem, các ngươi làm . . . . . .
Chương 41
Liễu Đan Văn theo bản năng lùi bước: "Con gì?" Vẻ mặt của bà ta mờ mịt, có vẻ rất vô tội.
"Dì Liễu à, dì còn trẻ, cần làm vẻ mặt này nữa." Diệp Thiên Tuyết cúi đầu, , "Hơn nữa, dù con bỏ qua cho ta, mọi chuyện cũng chưa xong đâu. Lúc ta làm ra chuyện này, tại sao nghĩ trốn, hôm nay bị bán đứng, là chuyện đương nhiên, con có thể làm gì. Con bỏ qua, vẫn còn Tằng gia và Tô gia."
"Cho dù dì thuyết phục được con, nhưng dì có thể thuyết phục Tằng gia và Tô gia sao?”
Diệp Thiên Tuyết ngẩng đầu nhìn hướng Liễu Đan Văn, biểu tình bình tĩnh như nước.
Liễu Đan Văn nhìn , cảm giác khác trước rất nhiều. Diệp Thiên Tuyết nhìn bà ta cười khẽ, : "Thay vì ở trong này lo lắng, bằng Dì suy nghĩ như thế nào tìm được luật sư tốt nhất đem tội của Phỉ Phỉ giảm mới phải."
"Bắt cóc là tội nặng, ít nhất cũng phải 10 năm trở lên." Diệp Thiên Tuyết xong, vòng qua Liễu Đan Văn lầu.
"Đứng lại!" Giọng của Liễu Đan Văn từ sau lưng truyền tới, "Chuyện này, con giúp sao?"
Diệp Thiên Tuyết cũng quay đầu lại: "Vậy dì Liễu thử xem, conphair giúp như thế nào?" dừng bước, dựa vào tay vịn, đưa lưng về phía Liễu Đan Văn, "Hơn nữa, dì cho là, con là loại nhân từ với hung thủ hại mình, còn ngoan ngoãn khoah tay chịu trói sao?"
Liễu Đan Văn lời nào, chỉ cắn môi: "Chuyện này mà làm lớn lên, đối với Diệp gia cũng có gì tốt, đối với công ty cũng có ảnh hưởng."
"Tùy tiện thôi." Diệp Thiên Tuyết , "Con cần."
xong, bước lên lầu, Liễu Đan Văn đứng tại chỗ, vẻ mặt đen tối .
Buổi tối ngủ giấc, sáng sớm hôm sau Diệp Thiên Tuyết liền ra cửa.
Từ ngày hôm qua, cùng Liễu Đan Văn trở mặt hoàn toàn, cũng nghĩ ở lại nhà cùng Liễu Đan Văn đóng kịch. Loại việc này, để lại cho Diệp Hâm Thành quan tâm thôi.
Bởi vì ra cửa có vẻ sớm, cho nên nhiều cửa hàng đều mở cửa, trong khoảng thời gian ngắn, cũng biết mình có thể đâu.
Ánh mặt trời dần ló dạng, ngây người lát liền quyết định đến trường học.
Thông báo cho Phó Hoài Minh tiếng, Diệp Thiên Tuyết liền vào trường học.
Lúc tới trường học, người cũng ít, nhiều ánh mắt nhìn có chút ngạc nhiên.
Đến phòng học, liền cầm cái khăn bên cạnh lau bàn, ngay cả Trân Trân đứng ở bên cạnh cũng nhịn được hỏi: "Bạn trở lại ngay cả vết thương cũng có, làm cho mình cảm thấy kỳ quái. ta chắc là ôm quyết tâm hại bạn , tại chắc ta sợ hãi lắm."
Trân Trân vẻ mặt cảm thán, " ra bạn cũng đơn giản như vậy."
Diệp Thiên Tuyết cười đến dịu dàng: "Vận khí của mình rất tốt, Tằng Hàm cùng Tô Vũ đều là bạn tốt."
Trân Trân cười nhạo tiếng, thở dài: " đáng tiếc, tương lai tốt đẹp của ta, nếu vào tù, chỉ sợ sau này rất khó ngóc đầu lên." ấy chậc chậc cảm thán hai tiếng, bộ dáng rất là đáng tiếc .
Diệp Thiên Tuyết tiếp, đứng chốc, ngay cả Trân Trân cũng cảm thấy nhàm chán, lưu lại câu "Mình thích bạn rồi nha" liền xoay người trở về chỗ ngồi của mình.
Lại lát sau, Ngụy Vũ tới, nhìn thấy , ánh mắt nhất thời sáng ngời, bước nhanh tới: "Chị Tiểu Tuyết hôm nay như thế nào tới trường học, sao ở nhà nghỉ ngơi tốt?"
Diệp Thiên Tuyết nhìn cậu, cười lắc đầu: " có việc gì, chị cũng yếu ớt như vậy. Tiểu Bàn gần đây càng ngày càng có hình có dáng rồi."
Ngụy Vũ cười hì hì : "Em mời nhà tạo hình giúp em thiết kế chút, việc này trước sau gì cũng phải làm, chỉ là làm sớm chút thôi."
"Nhàem quyết định rồi à?" Diệp Thiên Tuyết thuận miệng hỏi câu.
Ngụy Vũ cười gật gật đầu: "Mấy người của em đều bị em đánh bại, cho nên bước đầu tiên là do em làm."
Nghe vậy, Diệp Thiên Tuyết kinh ngạc ngẩng đầu, tiếp đó thản nhiên cười: "Chúc mừng em, Tiểu Bàn, thực được nguyện vọng?" Ngụy Vũ khoát tay, "Làm sao xem là thực được nguyện vọng, đến cùng cũng bất quá là làm công. Chẳng qua đối tượng từ người khác biến thành mình mà thôi. chừng chờ lúc em tiến vào, em muốn làm, bỏ nghiệp cuả mình."
tới đây, tinh thần Ngụy Vũ bỗng nhiên rung lên, ngồi xuống đối diện Diệp Thiên Tuyết, : " Chị Tiểu Tuyết quán cơm Tử Hồng của chúng ta, cũng dự định sắp xếp đến ba tháng sau. Em phân phó bọn họ khống chế tốt số lượng, trong nhất thời, tốt nhất đừng mở chi nhánh nhanh như vậy."
đến đây, tay Diệp Thiên Tuyết bỗng nhiên dừng lại, cắn cắn môi: "Tiểu Bàn, nếu có thể, tốt nhất đừng mở chi nhánh, chuyên tâm kinh doanh cửa hàng này thôi."
Vẻ mặt của rất thành khẩn, "Đem vốn kinh doanh cửa hàng bảo quản tốt, đừng cho người bình thường vào."
Ngụy Vũ có chút khó hiểu, nhìn vẻ mặt của gật gật đầu: "Dạ, em biết rồi, em cùng bọn họ thương lượng."
Diệp Thiên Tuyết kiên trì mười phần, "Nếu bọn họ đồng ý, hai năm sau chị liền rút vốn."
Ngụy Vũ hoảng sợ: "Lúc đó chính là thời điểm tốt, như thế nào liền. . . . . ." xong, cậu bỗng nhiên sửng sốt: "Ở thời điểm tốt nhất rút lui, cũng là thủ đoạn đầu tư . . . . . . Nhưng mà. . . . . ." Cậu bắt đầu lo lắng, Diệp Thiên Tuyết vỗ vỗ bờ vai cậu: "Đừng nghĩ nữa, nếu em muốn biết, đến lúc đó chị cho em biết là được."
Ngụy Vũ gật gật đầu, nhìn xem thời gian, sắp học, chạy về chỗ ngồi của mình. Bị cậu lôi kéo chuyện nửa ngày, như trút được gánh nặng trở về vị trí của mình.
Đối với Diệp Thiên Tuyết, ngày học với mà có chút xa xôi, khác với cách nghe giảng ngày trước, hôm nay rất chú ý, chuyên tâm, ngay cả khi giáo viên ra đề khó cũng có thể giải quyết cách thoải mái.
Phát được điều này, nụ cười của đặc biệt chói mắt.
Bắt đầu lớp thứ hai, giống như nghe, chuyên tâm giải quyết bài tập Phó Hoài Minh giao.
Lúc nghỉ trưa, Diệp Thiên Tuyết kéo Vương Kỳ Ngọc cùng Ngụy Vũ ăn cơm trưa. Vài người vừa đến căn tin, có người đứng ở trước mặt : "Diệp Thiên Tuyết?"
Ngẩng đầu, Diệp Thiên Tuyết nhìn vài người có chút quen mắt, suy tư chút mới nhớ tới, những người này thường chơi cùng Liễu Phỉ Phỉ.
quan tâm, Ngụy Vũ cùng Vương Kỳ Ngọc liền càng có khả năng quan tâm.
Thấy có phản ứng, mấy người kia hơi gấp, trong đó có người vỗ bàn: " Mày có lễ phép hả?"
"Lễ phép của chúng tôi, cũng phải dành cho loại người chút lễ phép đều có." Vương Kỳ ngọc chút do dự sẵng giọng, "Có người chuyện với người khác như vậy sao? Cái gì cũng liền xô bàn đẩy ghế, nghĩ là ai?"
Bị Vương Kỳ ngọc , gương mặt người cầm đầu cứng đờ, bỗng chốc liền mềm mại, bộ dáng chực khóc: "Đúng, xin lỗi. . . . . ."
Nhanh chóng chịu thua như vậy làm cho Vương Kỳ Ngọc có chút hậm hực, vì thế quay mặt quan tâm ta.
Người nọ cẩn thận nhìn ba người, đè thanh mềm mại : "chuyện đó, tôi nghe Phỉ Phỉ ta đắc tội , bị đưa vào trong ngục giam. có thể buông tha ta ?"
Diệp Thiên Tuyết còn chưa gì, Ngụy Vũ liền đứng lên, cười lạnh: "Lời trách nhiệm như vậy là ai ? Ngục giam là do nhà các người mở à, muốn đưa người vào đưa chắc? Đầu óc có vấn đề hay vậy?"
có ý tốt nhìn những người kia, Ngụy Vũ : "Nếu là vậy, tôi trước tiên đem mấy người hay lung tung như các người đưa vào. Hơn nữa, các người biết chuyện gì xảy ra , biết đừng bừa. Cái gì đắc tội chị Tiểu Tuyết, như thế nào hỏi chút, rốt cuộc là ai sai. Còn mang vẻ mặt ủy khuất, cho là mình bị oan sao?"
Thấy Ngụy Vũ liên tiếp xả, Vương Kỳ Ngọc là người đầu tiên cười ra tiếng: "Ha ha, Tiểu Bàn, chị như thế nào biết cậu còn có lúc kích động như vậy, giống như súng máy vậy, bùm bùm liền ngừng bắn ra bên ngoài."
Ngụy Vũ bị Vương Kỳ Ngọc , tai liền ửng đỏ, có chút xấu hổ sờ sờ đầu, ngồi xuống.
Diệp Thiên Tuyết cũng khóe môi mỉm cười, nhìn Ngụy Vũ gật gật đầu: "Tiểu Bàn làm tốt lắm." Ngụy Vũ có chút cười xấu hổ cười, cúi đầu bắt đầu tính toán mình hôm nay ăn cái gì.
Mấy người kia cậu mắng trận liền cứng ngắc, lúc này người cầm đầu đôi mắt càng thêm đỏ: "Tôi, tôi chỉ là nghe Phỉ Phỉ bởi vì bị bắt cóc, kết quả còn muốn bị. . . . . . Tôi chỉ. . . . ."
Đối với phần đông ánh mắt nhìn qua, Diệp Thiên Tuyết bình tĩnh nhìn ta: "Chuyện này rốt cuộc là thế nào, tương lai tự nhiên có cảnh sát làm . tại nên căn cứ vào tin đồn, đến lúc đó thương tổn đối với Liễu Phỉ Phỉ cũng càng lớn. Về phần tội của tôi, tôi nghĩ trong trường học này chỉ Liễu Phỉ Phỉ người, có phát tôi đối người khác làm cái gì hay ?"
Ánh mắt của hơi nheo lại: " biết tình rốt cuộc là thế nào, cũng đừng lung tung ."
Theo sau, tiến đến vào tai người cầm đầu: "Đừng tưởng rằng người khuyến khích tới là người tốt."
Nhìn biểu tình người nọ càng ngày càng cứng ngắc, cuối cùng lắp bắp tiếng liền rời , Diệp Thiên Tuyết cong khóe môi, ngồi xuống.
Chuyện này, biết là ai ở sau lưng, nhưng mà, là ai cũng quan hệ.
định nhường nhịn.
Đợi cho ngồi xuống, Tiểu Bàn vỗ vỗ tay, vẻ mặt tán thưởng: "Chị Tiểu Tuyết nên như vậy, tốt rất hăng hái . Mấy người phía trước... Nguyệt kia đúng là có thói quen giả bộ Trang Văn Tĩnh."
"Trang Văn Tĩnh?" Diệp Thiên Tuyết cười như quay đầu nhìn cậu, Ngụy Vũ cảm thấy ổn, xấu hổ sờ sờ đầu, ha ha cười, muốn đánh trống lảng: "Chị Tiểu Tuyết nhìn xem, món này thế nào, nhìn ngon, là món ăn mới căn tin mới đưa vào đó."
Diệp Thiên Tuyết nheo mắt nhìn cậu, cuối cùng nhàng cười: "Quên , tha cho em mạng."
Ngụy Vũ thở dài nhõm hơi lớn.
Vương Kỳ Ngọc ở bên cạnh cơ hồ cười đến ngã ghế, đợi ánh mắt Diệp Thiên Tuyết đảo qua, cười với Diệp Thiên Tuyết khoát tay áo: "Đừng nhìn mình, mình cái gì cũng chưa ."
xong, khều Ngụy Vũ bên cạnh, cùng cậu thương lượng rốt cuộc cái gì ăn ngon .
Ngụy Vũ chính là mong có người giải vây cho cậu, lập tức liền lôi kéo ấy thảo luận.
Diệp Thiên Tuyết nhìn màn này, trong lòng khỏi dâng lên ít ngọt ngào. Năm tháng học im lặng mà tốt đẹp như vậy, bản than mình lúc trước, vì sao lại mong muốn lớn lên chứ.
Ăn xong cơm trưa, Diệp Thiên Tuyết liền trốn học, Ngụy Vũ cùng Vương Kỳ Ngọc ở trong lớp hâm mộ ghen tị trận.
ở đường hồi, di động liền vang lên, Triệu Lẫm gọi điện. Nhìn cái tên màn hình, Diệp Thiên Tuyết có chút do dự. Rốt cuộc có bắt máy hay ?
Tác giả ra suy nghĩ của mình: thứ Bảy cuộc thi, cuộc thi địa điểm khoảng cách ta tại chỗ ở có bốn mươi km ( quỳ ), cho nên thứ Sáu muốn ra ngoài ở, vì thế thứ Sáu buổi tối ngừng ngày
Chương 42
Diệp Thiên Tuyết ngồi trong quán trà, nghe tiếng đàn du dương, tự chủ bắt đầu suy nghĩ miên man. Nếu là kiếp trước, cả đời cũng đến những nơi thế này, cũng như nghe loại nhạc này. Nhưng kiếp này, bắt đầu dần thích những thứ này, đồng thời, cũng tin vào quỷ thần.
Nếu có quỷ thần, đứng ở đây.
Nghĩ tới việc này, Diệp Thiên Tuyết thở dài.
"Sao lại than thở vậy?" Là giọng của Triệu Lẫm, ngẩng đầu nhìn lên, thấy ta đứng ở cạnh bàn, vẻ mặt đầy nghi ngờ, "Em vui sao, muốn gặp ư?"
Là lý do này sao? Diệp Thiên Tuyết tự hỏi lòng mình. phải.Vì vậy, lắc đầu, cười : " có, chỉ là có chuyện phải nghĩ . Tìm em có chuyện gì ?"
Triệu Lẫm ngồi xuống, nhìn đôi tay tuyệt đẹp của Diệp Thiên Tuyết châm trà, có chút mê hoặc: " biết, em lại có sở thích này."
"Cũng tính là thích, chỉ hiểu chút thôi." Diệp Thiên Tuyết trả lời, "Những thứ này có thể làm người ta tâm bình khí lặng."
Triệu Lẫm gật đầu, cái hiểu cái .
"Em biết, kẻ phóng hỏa chính là Liễu Phỉ Phỉ, đúng ?" Uống ngụm trà cũng biết có đúng mùi vị , Triệu Lẫm hỏi câu như vậy, khiến Diệp Thiên Tuyết tay dừng lại: "Phải, em biết ."
"Lửa là từ trong phòng lan ra, nên chỉ có người bên trong mới có thể phóng hỏa." Diệp Thiên Tuyết , "Chuyện điều tra rồi, Liễu Phỉ Phỉ cuối cùng có trốn cũng thoát ."
Triệu Lẫm gật đầu, trầm mặc lát, : " , vẫn hiểu em có thù oán gì với ta, mà ta muốn xuống tay nặng như vậy."
"Em và ta cũng có tranh trấp gì."
Diệp Thiên Tuyết bật cười: " chính là muốn hỏi cái này? chừng em và ta kiếp trước là hai chị em ruột, em hãm hại ta, nên kiếp này ta phá hủy lại thôi."
Triệu Lẫm chăm chú lắc đầu: " thế giới có chuyển thế trọng sinh. , phải đến vì muốn hỏi việc này."
Thấy ta nhìn mình so với lúc đầu càng thêm nghiêm túc, làm Diệp Thiên Tuyết cũng khỏi nghiêm túc: "Vậy chuyện gì?"
"Trước kia muốn theo đuổi em, chị họ , bọn họ đều lòng. cho là bọn họ đúng, nhưng nghiêm túc suy nghĩ lại, lúc đó tâm ."
Khóe miệng Diệp Thiên Tuyết giật giật.
biết, tại sao Triệu Lẫm bỗng với mình như thế .
Triệu Lẫm vẫn rất nghiêm túc, "Lúc đó, đối với em chỉ là ham muốn thể xác, cái đó, ngoại hình của em rất có sức hấp dẫn với , cho nên khi đó rất vô lễ."
Nghe Triệu Lẫm vậy, Diệp Thiên Tuyết cũng biết có nên vì sức quyến rũ của mình mà kiêu ngạo , hay nên vì ta biết lễ phép mà tức giận, vẻ mặt có chút đúng, khóe môi hơi cong nhưng lại cứng đờ.
"Cuối cùng muốn gì?"
Triệu Lẫm bị Diệp Thiên Tuyết thức tỉnh từ trong hồi tưởng, bỗng vươn tay ra, nắm lấy bàn tay : "Lấy kết hôn làm tiền đề chúng ta kết giao được ."
Diệp Thiên Tuyết kinh ngạc trợn tròn hai mắt: "Cái gì?"
Cảm thấy mình nghe được chuyện rất khó tin, ngay cả trước đây Triệu Lẫm hôn và cái gọi là tỏ tình với , cũng làm làm ngỡ ngàng như vậy.
"Đây là chuyện gì?" Diệp Thiên Tuyết xấu hổ rút tay về, nhưng được, chỉ có thể mặc cho ta nắm.
Nét mặt Triệu Lẫm vẫn rất nghiêm túc, " đưa ra đề nghị này là rất lòng, xin em nghiêm túc, cẩn thận suy nghĩ, được ?"
Diệp Thiên Tuyết nhìn ánh mắt của ta, trong nháy mắt cũng trở nên nghiêm túc, sau đó bình tĩnh : "Em biết sao lại có đề nghị này, có thể tại sao ?"
Triệu Lẫm nhìn , chợt mở miệng, hết sức vui sướng cười lên: "Vậy mà em tưởng ?"
Cảm giác bị đùa cợt làm tâm tình Diệp Thiên Tuyết có chút ảo não, nhìn bộ dạng thong thả củaTriệu Lẫm, ung dung uống xong ngụm trà: "Đúng, em tưởng . Nhưng từ nay về sau gì em cũng tin nữa."
Triệu Lẫm cười hì hì: "Đừng nóng giận, nghe em uống trà có thể khiến người ta bình tâm tĩnh khí, cho nên mới thử lần. Quả nhiên có thể khiến người ta bình tâm tĩnh khí, hiệu quả rất tốt."
Diệp Thiên Tuyết để ý ta, ta như lơ đãng hỏi: "Vụ bắt cóc kia, ra từ đầu tới đuôi em đều biết phải ?"
Diệp Thiên Tuyết cũng như lơ đãng trả lời: "Đúng, em biết , Tô Vũ cũng biết. Nếu như nghĩ tới hỏi tội, cần. Vì từ khi mới bắt đầu, em cùng Tô Vũ . Hơn nữa người thầm giúp em cũng từng gặp Tô Vũ, ấy biết tồn tại của những người đó."
Trong lòng Triệu Lẫm khẽ buông lỏng, cợt nhả : "Ai nha, cần như vậy, làm sao có thể hỏi tội em, chẳng qua với em rất có hứng thú."
Diệp Thiên Tuyết liếc ta cái, lạnh nhạt : "Lời em có thể tin chỉ có câu, cảm thấy hứng thú chỉ có thân thể em."
Nghe vậy, Triệu Lẫm xấu hổ cười cười, hỏi: " ra lời lúc ban đầu cũng có thể tin. Tại sao lại làm vậy, tồn tại của Liễu Phỉ Phỉ cũng có uy hiếp gì tới em."
"Em cũng phải là kiểu người vừa bị người ta tát má trái mang má phải ra để cho người ta xoa." Diệp Thiên Tuyết hời hợt đáp, "Nếu ta muốn em chết, vậy em để cho ta có cách nào ra tay được."
Khóe miệng Triệu Lẫm giật giật: " cách nào hiểu được." ngửa lưng ra sau, tựa vào thành ghế, hai tay khoanh sau ót: "Loại này kịch hào môn ân oán này, lòng có cách nào hiểu a."
"Nên mới , Diệp gia chỉ là bộc phát, mà phải thế gia gì." Diệp Thiên Tuyết giống như có chút cảm thán, "Nếu là Cố gia xuất chuyện như vậy."
Triệu Lẫm trả lời.
Hai người đồng thời yên tĩnh lại.
Diệp Thiên Tuyết uống xong hơn nửa bình trà, nhìn Triệu Lẫm : " tới đây, chính là vì hỏi câu kia. Tại sao luôn qua điện thoại?"
Triệu Lẫm tùy tiện phất phất tay: "Muốn gặp em chút."
" rất quan tâm họ mình."
Triệu Lẫm trợn mắt: " bậy, mới là cậu ta."
" sao?" Diệp Thiên Tuyết từ chối cho ý kiến, "Nếu hỏi xong, vậy em trước, buổi chiều còn có việc."
Triệu Lẫm hôn gió: "Hẹn gặp lại."
Đợi đến khi Diệp Thiên Tuyết khỏi, ta mới đột nhiên nhảy dựng lên: "Hỏng bét, quên mang ví rồi !"
Vừa tạm biệt Triệu Lẫm ra ngoài Tô Vũ gọi điện tới rồi, ngượng ngùng xin lỗi.
Diệp Thiên Tuyết bật cười: " sao, người trong nhà lo lắng cho cũng là bình thường. Lần này là hù được bọn họ."
Tô Vũ vẫn áy náy, oán trách Diệp Thiên Tuyết : " ràng sao, ta còn muốn hỏi." Diệp Thiên Tuyết mỉm cười lắng nghe, có phần hâm mộ loại thân tình ấm áp này.
Hai người mấy câu mới cúp điện thoại, Diệp Thiên Tuyết đến chỗ Phó Hoài Minh tiếp tục phấn đấu học tập.
Phó Hoài Minh mang đến tin được tốt lắm cũng coi là xấu, chứng cứ tội bắt cóc của Liễu Phỉ Phỉ thu thập tốt rồi, nhưng ở giữa lại có người bị liên lụy là Trần Thiên.
Diệp Thiên Tuyết nhíu mày: "Trần Thiên?"
"Em biết?" Phó Hoài Minh dừng động tác trong tay lại, nhìn .
Diệp Thiên Tuyết gật đầu: "Em biết. Liễu Phỉ Phỉ từng cho ta tới tìm em gây phiền toái. cũng gặp, là lần đầu tiên gặp Tô Vũ trong quán cà phê, ta là tên côn đồ cắc ké ở bên ngoài."
Phó Hoài Minh cẩn thận ngĩ lại, mới nhớ tới, khỏi kinh ngạc: "Là ?"
Chỉ chốc lát sau, nhìn Diệp Thiên Tuyết, hỏi: "Trong việc này, em có ra mặt ?" Diệp Thiên Tuyết nhanh lắc đầu: " có."
Nhìn Phó Hoài Minh còn nghi ngờ, giải thích: "Cho tới bây giờ, em cũng cùng mấy tên bắt cóc kia liên lạc, số liên lạc với Trần Thiên, cũng là số mua lại, có trong danh bạ của em."
"Hơn nữa, số này mấy ngày trước em vứt ." Bên môi , nụ cười có chút giảo hoạt: "Trong đó còn năm sáu trăm đồng tiền phí điện thoại, cho người khác chiếm tiện nghi ."
Nghe Diệp Thiên Tuyết như vậy, Phó Hoài Minh cười cười, giống như trăng vừa nhú, hết sức mỹ lệ.
"Như vậy là tốt rồi." , "Ít nhất bề nổi là có vấn đề."
Diệp Thiên Tuyết gật đầu, hết sức hiền kính : "Tới tiếp tục phấn đấu, em muốn trước là năm nữa lên đại học!" Phó Hoài Minh thấy có ý phấn đấu như vậy, khỏi sờ sờ cằm, : "em cầu như vậy , bằng, chúng ta lại thêm con ngựa?"
Diệp Thiên Tuyết lập tức sụp đổ.
Trần Thiên dù bị liên lụy vào, còn bị lôi ra những chuyện quá khứ, nhưng cuối cùng vẫn đủ chứng cớ ta có liên quan đến vụ bắt cóc, cộng thêm hôm nay thành công nhập ngũ, thành người của quân đội, vì vậy, cuối cùng cũng bị dính vào, làm cảnh sát tức giận quẳng ra khỏi đồn.
Khi Trần Thiên từ bên trong ra, khỏi thấy cực kỳ may mắn vì ban đầu Diệp Thiên Tuyết giúp mình vào quân đội.
Chuyện tới đây cũng còn liên quan gì đến Trần Thiên. Cho nên ta liền nhanh chóng thu xếp hành lí lên xe lửa, có lẽ khi trở về, trở thành người hoàn toàn khác.
Liền Trân Trân có chút khó thích ứng với tin Trần Thiên rời , nhưng cũng kinh ngạc vì Trần Thiên lại có thể thông qua thẩm tra chính trị nhập ngũ, chỉ sợ sau lưng có chỗ dựa. Nhưng mà người , ta có suy đoán nhiều hơn nữa, cũng có gì chứng thực.
Cho tới bây giờ, ta vẫn có chút ảo não, việc của Liễu Phỉ Phỉ tới quá đúng lúc, mình thay ta bày ra cục diện còn chưa mở ra.
Chuyện qua vài ngày, chứng cứ then chốt bỗng xuất , vụ án coi như kết thúc.
Mà chứng cớ lại là Liễu Đan Văn cung cấp.
Bà ta cung cấp chứng cứ ngay cả Diệp Thiên Tuyết cũng biết, là Liễu Phỉ Phỉ cùng người kia gọi điện video, sau đó Liễu Phỉ Phỉ đột nhiên đến chuyện "Bắt cóc" , "Chia tiền".
Liễu Đan Văn khóc đến vô tội: "Phỉ Phỉ của tôi cũng là đứa bé, tôi làm sao có thể đau lòng. Nhưng mà tôi biết, nó lại có thể làm ra chuyện như vậy, tôi. . . . . ."
Cho nên, bà ta lựa chọn đại nghĩa diệt thân.
Diệp Hâm Thành đối với lựa chọn lần này của Liễu Đan Văn vừa vừa thương, ngược lại càng nhiều hơn mấy phần ân cần.
Diệp Thiên Tuyết biết chuyện này, chỉ khẽ mỉm cười. cũng biết, từ khi nào Liễu Đan Văn trở nên cao thượng, tình cảm sâu đậm rồi. Đối với tình huống này, nhịn được phỏng đoán, có lẽ, trong việc này , Liễu Đan Văn cũng có chân?
Nhưng cũng có khả năng, Liễu Đan Văn ra tay chắc chắn gấp gáp như vậy, trong khoảng thời gian ngắn cũng hiểu Liễu Đan Văn nghĩ sao.
"Rốt cuộc cũng trở lại." Ngay lúc đó, người đàn ông hướng về phía đám đông ngoài phi trường, nở nụ cười thâm sâu.
Last edited by a moderator: 14/10/15