1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nhật ký báo thù - Trường Không Ánh Tuyết (Full Đã có eBook))

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 31
      Eidtor: Hương Xinh

      khí trong phòng rất ấm áp, Liễu Phỉ Phỉ đối với những hình ảnh trong quá khứ khôngphải là quên hết, có lúc còn kéo Diệp Hân Thành vài câu, Diệp Hân Thành cũng rất là vui vẻ. Liễu Đan Văn ngồi bên cạnh rất là lo lắng, nhưng thấy sau khi lật mười mấy tớ cũngkhông thấy có gì đúng, cũng dần dần an tâm chút.

      Ai ngời, phút sau, hình ảnh xuất trước mặt ta thiếu chút nữa kìm chế được hét toáng lên.

      Nhìn qua là cả gia đình hạnh phúc, hai người ôm sát nhau, em bé ngồi trong vòng tay haingười, nhìn hình ảnh ba người gia đình hạnh phúc

      Sắc mặt Diệp Hân Thành rất vui nhưngchỉ trong nháy mắt, rồi lại nở nụ cười: “Lấyđược tấm hình này tệ”

      xong, ông làm như có việc gì, lật quahình khác. Lòng bàn tay Liễu Đan Văn đổ mồhôi, đưa tay đè album lại: “Hân Thành, hình này lúc nào coi cũng được mà, nhưng Phỉ Phỉ maicòn phải học mà”

      Liễu Phỉ Phỉ vừa mới thấy tầm hình kia cũng ngẩn người, trong đầu rất nhanh nghĩ đến cáigì đó. Nghe được Liễu Đan Văn vậy, cũngtỉnh ngộ, trong tấm ảnh kia có lẽ có gì mờ ám, thích hợp cho Diệp Hân Thành nhìn thấy.

      Vì vậy, ta lập tức đứng lên, ôm cánh tay DiệpHân Thành làm nũng, : “Ba, mau tới xem giúp con chuẩn bị đồ dùng đủ chưa, còn thiếu gìkhông?” (Mới học lớp 10, có 16 tuổi mà quỷ kế như 46 tuổi ý)

      Diệp Hân Thành tự nhiên đứng lên, cười haha,: “Được, xem Phỉ Phỉ chuẩn bị được gì nào”

      Gánh nặng trong lòng Liễu Đan Văn như đượctrút xuống, liền nghĩ, phải lập tức lấy cuốn album ảnh này .

      Diệp Hân Thành giống như thấy được động táccủa ta, xoay người lại, cầm lấy cuốn album, bỏ vào trong giá sách, khóa lại: “Đồ Tiểu Tuyết đưa tới, thể bỏ bừa bãi được”

      Liễu Đan Văn chỉ có thể trơ mắt nhìn ông khóalại, trong mắt chợt lóe lên tức giận.

      Đến nửa đêm, rốt cuộc đợi sau Diệp Hân Thành ngủ say, Liễu Đan Văn mở to mắt, thấy Diệp Hân Thành bắt đầu ngáy, mời chậm rãi từ trền giường bò dậy.

      ta tới ban công, lấy điện thoại gọi cho Liễu Phỉ Phỉ, ta đến thư phòng lấy cuốn album đó .

      Liễu Phỉ Phỉ từ trong mộng bị đánh thức, cực kỳkhông vui, nổi cáu: “Mẹ, cũng phải việc gì ghê gớm, lại , con có chìa khóa”

      Liễu Đan Văn nhanh: “Cuốn album kia do Diệp Thiên Tuyết đưa tới, con sợ bêntrong nó đưa cái gì vào sao? Nhanh lấy ,chìa khóa tủ, Diệp Hân Thành cất chìa khóa ởbàn lớn, trong ngăn kéo thứ nhất”

      Cúp điện thoại, Liễu Phỉ Phỉ bất đắc dĩ phải bòdậy, lại ngồi ngơ ngác ở giường lúc,mời lấy áo khoác, ra ngoài.

      Từ trong phòng của đến thư phòng, thể tránh khỏi phải ngang qua phòng của Diệp Thiên Tuyết.

      tới cửa, Liễu Phỉ Phỉ trong lúc vô tình nhìn thoáng qua, cư nhiên thấy cửa phòng DiệpThiên Tuyết chỉ khép hờ. Lòng hiếu kỳ của cônhất thời nổi lên, rón rén tới cửa chuẩn bị nhìn chút xem rốt cuộc Diệp Thiên Tuyếtđang làm gì.

      Nhìn chút, lại có chút ngẩn người.

      Lúc này, là mười hai giờ đêm, mà Diệp ThiênTuyết còn ngồi học bài.

      có gì hăng hái, Liễu Phỉ Phỉ thầm mắngmột câu “….”, lập tức bị bóng đen bên cạnh làmcho giật mình, hét lên.

      Ở trong phòng, Diệp Thiên Tuyết ra ngoài,mở đèn hành làng, nhìn Liễu Phỉ Phỉ, bên cạnhlà Diệp Hân Thành mặc đồ ngủ đứng bêncạnh.

      “Cha, ba……’ chưa hoàn hồn kêu tiếng, Diệp Hân Thành cười rất hiền từ: “Ba dậy,xuống nhà rót ly nước…, nhìn thấy có bóngngười, tới xem chút, ngờ hù được Phỉ Phỉ à’

      Diệp Thiên Tuyết tựa vào cửa, cười lạnh lùng,: “ biết Phỉ Phỉ muốn làm gì mà lại đứng ở cửa phòng tôi vậy.”

      Liễu Phỉ Phỉ nhanh tay lôi kéo Diệp Hân Thành: “ ra, ba cũng đừng có cười con, con ngủthì lại bị cơn đói bụng làm cho tỉnh, nên muốnđến phòng bếp tìm cái gì đó ăn…’

      làm bộ xấu hổ, Diệp Hân Thành ở bên cạnh,cười ha ha: “Biết, biết, chỉ là, tiểu nha đầu muốn ăn cái gì, sợ béo lên à. Bọn trẻ các con bây giờ phải đều la hét muốn giảm cânsao”

      Diệp Thiên Tuyết cười như liếc mắt nhìnLiễu Phỉ Phỉ cái, xoay người vào trongphòng: “A, còn tưởng , cố ý tới xem tôi làmgì. Nghe tìm được gia sư dạy kèm rồi ”

      Liễu Phỉ Phỉ nháy mắt nhìn về phía Diệp Hân Thành: “Đúng vậy, ba cũng biết mà”

      Diệp Thiên Tuyết gật đầu cái: “Ừ, biết rồi, chỉ là, tôi nghĩ có lẽ kết quả cuối học kỳ, vượt qua nổi tôi đâu”

      xong, đợi trả lời, nhìn sang Diệp Hân Thành, cười : “Ba, con ngủ đây, chúcba ngủ ngon’

      Diệp Hân Thành chúc ngủ ngon, nhìn côđóng cửa lại.

      Liễu Phỉ Phỉ lúc này mới hoàn hồn, nhìn Diệp Hân Thành biết cái gì, Diệp HânThành cười ha ha: “ Tiểu Tuyết khiêu chiến với con đấy. Năm nay Tiểu Tuyết tiến bộ rất nhiều, Phỉ Phỉ con cũng phải cố gắng lên, cẩn thận Tiểu Tuyết thắng con đó”

      Liễu Phỉ Phỉ cắn môi, có chút bất mãn với việcDiệp Hân Thành hoàn toàn tin tưởng Diệp Thiên Tuyết như vậy.

      Diệp Hân Thành cũng vấn đề nàynữa, mang theo Liễu Phỉ Phỉ xuống bếp: “Phỉ Phỉ đói bụng phải , vậy cùng xuốngbếp thôi. Vừa đúng lúc ba cũng đói bụng. Hôm nay cho con biết tay nghệ nấu ăn của ba”

      Bị Liễu Phỉ Phỉ quấy rầy, khiến cho Diệp Thiên Tuyết có cảm giác buồn ngủ, tắmrửa sạch , cầm điện thoại di động, thấy mànhình có tin nhắn của Ngụy Vũ chưa kịp trả lời.

      Sau khi mở ra chỉ đơn giản là tin nhắn chúc ngủngon. Diệp Thiên Tuyết cười tươi, tiện tay nhắn chúc ngủ ngon lại.

      Sau lát, chợt tiếng di động vang lên, trong đêm yên tĩnh, thanh vang lên rất lớn.

      Diệp Thiên Tuyết nhìn màn hình thấy hai chữNgụy Vũ, lắc đầu bật cười, nhận điện thoại: “Sao còn chưa ngủ”

      Ngụy Vũ nửa tình, nửa mơ, cầm điện thoại trong tay, chợt có tín hiệu, giật mình trong giây lát rồinhanh chóng mở điện thoại thầy tên của Diệp Thiên Tuyết, làm cho mừng rỡ. Cơ hồ đợi nghĩ đến điều gì, cơ thể tự động phản ứng, nhấn số gọi lại.

      Nhìn chằm chằm màn hình điện thoại kếtnối, nhất thời Ngụy Vũ hiểu được, tại saomình lại gọi điện thoại.

      Đợi đến khi trong máy truyền ra giọng êm ái của Diệp Thiên Tuyết, lại cảm thấy có chút run rẩy: “Tiểu Tuyết’

      Diệp Thiên Tuyết nghe thấy giọng của Ngụy Vũhơi khàn, thuận miệng hỏi: “trong người khôngkhỏe sao, thế nào cảm thấy giọng cậu lạ vậy”

      Bên kia lập tức tỉnh hẳn: “Sao thế, Tiểu Tuyết sao giờ chưa ngủ? Con nên thứckhuya à”

      Diệp Thiên Tuyết thoải mái nằm xuống, thở dàimột tiếng, mới trả lời: “Thành thói quen rồi, gầnđây tranh thủ làm đề thi. Hơn nữa, bây giờ tớ cũng bắt đầu học khiến thức lớp 11, lớp 12”

      Ngụy Vũ hiểu: “Tại sao lại muốn học bây giờ, tại mới là học kỳ hai của lớp mười mà”

      Diệp Thiên Tuyết suy nghĩ chút, với những suy nghĩ của mình: “Tớ muốn họctừng lớp, từng lớp, rồi mới tốt nghiệp cấp ba, lớp 11 tớ chuẩn bị thi tốt nghiệp, sau đó cố gắng học ba năm sau có thể tốt nghiệp đại học ”

      “Sau đó sao?” Ngụy Vũ mang theo chútmờ hồ hỏi .

      “Sau đó, ra nước ngoài” Diệp Thiên Tuyết trảlời, “Mặc kệ tương lai tớ có phải tiếp quản sựnghiệp của gia đình hay , học nhiều chút vẫn tốt hơn. Ở phương diện này, trongnước kém xa so với nước ngoài, cho nên tựnhiên muốn ra nước ngoài học ”

      “Nhưng mà, tại sao lại muốn học vượt như vậy” Ngụy Vũ vẫn như cũ hiểu, “Coi như cứtheo trình tự học xong hết, tốt nghiệp đại học rồi tốt nghiệp cấp ba có thể trực tiếp qua bên đó học đại học, tốt hơn sao?”

      Diệp Thiên Tuyết nằm giường lăn mộtvòng: “Có lẽ, chỉ vì tức giận với bản than, muốn chứng mình mình kém cỏi so với người khác?” xong, cười chút, mới nóitiếp: “Chẳng qua là cảm thấy, cuộc đời là bể khổ, muốn cho bản thân chút áp lực cũng tốt.”

      Ngụy Vũ dở khóc dở cười: “Tiểu Tuyết, cậumới 16 tuổi, được rối, năm nay 17 tuổi, thế nào lại ra câu cảm thán giống như bà già vậy”

      Diệp Thiên Tuyết cười haha: “tại sao trẻ tuổikhông thể cảm thấy cuộc đời khổ cực hả?” côlại nghĩ đến kiếp trước, hai mắt nhằm nghiền,cảm thấy những thứ kia giống như diễn ratrước mắt . “Tiểu Mập, sau này nhất định phải có ngày mai”

      Mấy phút trôi qua Ngụy Vũ gì,Diệp Thiên Tuyết tưởng là ngủ.

      chuẩn bị cúp điện thoại, nghe giọng NGụyVũ truyền tới: “Tiểu Tuyết cậu đúng, có mộtsố việc, thể cầu được. Cám ơn cậu, Tiểu Tuyết”

      “Tớ với cậu, còn khách khí làm gì” DIệp Thiên Tuyết cười trả lời, thấy thời gian còn sớn, liền Ngụy Vũ ngủ sớm, lại dịu dàng câu “Ngủ ngon”

      Ở đầu bên kia điện thoại Ngụy Vũ cũng trảlời “Ngủ ngon”

      Cúp điện thoại, Ngụy Vũ vứt điện thoại xuốnggiường, đặt tay sau gáy, nằm giường suy nghĩ.

      Hôm nay Diệp Thiên Tuyết câu, nhắcnhở chuyện.

      số việc, Cứ lỗ lực là có thể làm được.Như vậy đừng để cho mình cùng người cầm tìmlỡ mất dip tốt gặp nhau.

      Nghĩ tới đây, ánh mắt của trở nên dịu dàng,vươn tay lên trung, mặt lộ ra nụ cườitươi: “Nếu như vậy, mình cũng phải nộ lực rồi

      “Ít nhất, trở thành người đàn ông có thể xứng với

      Sáng sớm thứ hai, Diệp Thiên Tuyết cùng LiễuPhỉ Phỉ học.

      Tuy là xin phép, có thể cup cua lâu dài, nhưng Diệp Thiên Tuyết cảm thấy, ngày đầu tiên học, còn cho thầy giáo chút thể diện mới được.

      Liễu Phỉ Phỉ đối với việc cùng học với DiệpThiên Tuyết rất là bất mãn, nhưng cóbiểu lộ ra ngoài.

      Ở nhà họ Diệp, vẫn chưa bằng được Diệp Thiên Tuyết, nếu nháo lên, có khi người chịu thiệt là mình.

      Hai người lời vào trường, xem bảng thong báo chia lớp, Diệp Thiên Tuyết đitìm phòng học.

      Đến cưa lớp, mới phát vừa rồi có nhìn kỹ, lẩn chia lớp này, cư nhiên mình cùng lớp với Liễu Phỉ Phỉ.

      Tăng Hàm và Ngụy Vũ cũng ở trong lớp, VươngKỳ Ngọc cười như cười ngồi ở phíasau, Liên Trân Trân đứng ở gần góc phòng, oánđộc nhìn Liễu Phỉ Phỉ.

      Diệp Thiên Tuyết nhíu mày, quay mặt chuyện với Vương Kỳ Ngọc: “Xem ra chúng tathật có duyên à”

      Vương Kỳ Ngọc cười haha: “Điều này rangtớ phải cám ơn thấy giáo mới được đối xửnhư vậy, sao cậu có thể ngây thơ như vậy.”

      Diệp Thiên Tuyết buông tha cho , quay sang véo chút, Vương Kỳ Ngọc cong người,cười haha trốn .

      Hai người đùa nhau, Tăng Hàm đứng ở bên cạnh, trong giọng có chút mệt mỏi: “TiểuTuyết, theo ra ngoài chút được ? có chút việc muốn hỏi em”

      Ánh mắt của Liễu Phỉ Phỉ và Liên Trân Trân đều nhìn sang bên này.

      Diệp Thiên Tuyết cười cười, ngẩng đầu nhìn : “Có chuyện gì, thể ở đây chuyện được sao” Tăng Hàm thấy khó xử, liền :“Tiểu Tuyết, chuyện này, thích hợp ở chỗ đông người”

      vậy giống như em và có bí mật gì vậy” Diệp Thiên Tuyết cười nhìn Tăng Hàm rồilắc đầu: “, em thấy ở đây là được rồi”

      “Giữa em và còn gì để rồi”

      “Tiểu Tuyết” sắc mặt Tăng Hàm liền biến sắc, kéo cánh tay Diệp Thiên Tuyết, sớm nhìnthấy, Ngụy Vũ ở bên này nhảy qua, kéo tay Tăng Hàm ra: “ chuyện , động tayđộng chân làm gì”

      Tăng Hàm trừng mắt nhìn , Ngụy Vũ cũngkhông chịu yếu thế trừng mắt nhìn lại, hai ngườinhìn giống như hai con gà chọi nhau, tia lửa văng khắp nơi.

      Thấy vậy, nét mặt của Liễu Phỉ Phỉ và Liên Trân Trân rất khó coi.
      Phan Hong Hanh thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 32
      Editor: Hương Xinh

      Nhìn mọi người trong phòng trừng mắt nhìnnhau như mấy con gà chọi. Diệp Thiên Tuyết vội : “Tiểu mập, đừng náo loạn. Tăng Hàm,cậu có gì cần ?”

      Ngụy Vũ quay qua nhìn Diệp Thiên Tuyết cười cười, làm mặt đau khổ: “Tớ nè Tiểu Tuyết, có thể đừng gọi tớ là Tiểu Mập được ? Tớgiờ có mập” Ngụy Vũ vỗ vỗ cánh tay mình, “Tớ tại là dáng chuẩn rồi”

      Vương Kỳ Ngọc ở bên cạnh, tiến lên kéo NgụyVũ qua bên: “Được rồi Tiểu Mập, qua đây . Dù cậu có luyện được cơ bụng tán múi, tớvẫn gọi là Tiểu Mập ”

      Ngụy Vũ cúi mặt để Vương Kỳ Ngọc kéo ra sau.

      Tăng Hàm nhìn hành động của hai người, ánh mắt mỉm cười nhìn chăm chú Diệp Thiên Tuyết và hai người. Trong lòng kiềm chế được lướt qua chú hâm mộ.

      Nếu như ngày đó mình ở cùng Liễu Phỉ Phỉ, tình cảm ấm áp đó, có lẽ mình cũng người trong đó.

      Nhưng mà, kịp rồi.

      khi ý thức ràng ở điểm này. Tăng Hàm muốn nhưng lại thôi.

      trả lời ánh mắt của Diệp Thiên Tuyết, ngập ngừng vài cái, cuối cùng lắc đầu quả quyết:“, có gì” Nhìn Diệp Thiên Tuyết lát, ta lại : “Truyện máy bay, bây giờ có thể ra ngoài”

      Diệp Thiên Tuyết vừa nghĩ, nhớ lại nhưng truyện Tăng Hàm máy bay.

      Đúng rồi, Tăng Hàm muốn ra nước ngoài, họchết học kỳ này .

      Chuyện này nếu như ra, chút nghi ngờ nào khiến cho Liễu Phỉ Phỉ rất là ấm ức, cho nên, khẽ cười, gật đầu đồng ý: “Uah,em
      Tăng Hàm thở phào nhõm, cười với cái, xoay người trở lại chỗ ngồi của mình.

      Liễu Phỉ Phỉ cùng Liên Trân Trân nhìn sang bên này, cảm thấy bối cảnh ồn áo rốt cục cũng biến mất. Diệp Thiên Tuyết quay đầu nhìn Ngụy Vũvà Vương Kỳ Ngọc.

      Hai người gì đó, nhìn gương mặt củaVương Kỳ Ngọc đỏ bừng. Nhìn cảnh này, Diệp Thiên Tuyết kềm được ghẹo Vương Kỳ Ngọc vài câu: “Chẳng lẽ cậu để ý người nào rồi?”

      Ngụy Vũ ở bên cạnh lén lút cười, thấy vậy,Vương Kỳ Ngọc hung hăn trơn mặt lườm ta cái.

      Sau lúc đùa, ồn ào cả lớp, thầy giáo vàolớp, phòng học lập tức im lặng hẳn.

      Thói quen khích lễ học sinh sau khi khai giảng,chủ nhiệm lớp tươi cười tuyên bố với mọi người.Quy định của lớp học mới, mỗi tháng làm bàikiểm tra đánh giá để phân loại học sinh, ngoài ra bảng xếp hạng còn dựa vào độ chuyên cần của các em.

      Phía dưới lớp nhất thời thảo luận sôi nổi, Diệp Thiên Tuyết nhíu mày, cười khổ.

      Mỗi tháng làm bài để đánh giá xếp hạng, chẳng lẽ mình học, cóđiểm chuyển cần vậy tổng kết xếp hạng phải rất thấp sao.

      đứng lên muốn ý kiến.

      “em Tiểu Tuyết nghỉ học do bị bệnh, cho nên điểm xếp hạng của em lấy trung bình, có thểkhông cần làm bài kiểm tra” nghe thầy giáo đặc biệt câu như vậy. Nhất thời gánh nặng trong lòng liền được giảm xuống.

      “Em phản đối” Lập tức có người đứng dậy: “Tại sao bạn ấy học, bị trừ điểm chuyên cần. nếu bạn ấy cố thể, tại sao em lại bịtrừ’

      Bị khiêu khích thầy giáo cũng tức giận,cười lạnh: “Em muốn có thể đến bệnh viện khám bệnh, có giấy của bệnh viện, sau đó họckỳ sau tăng 600 hạng bảng xếp hạng cho thầy xem”
      Ánh mắt nhìn về phía Diệp Thiên Tuyết có chút biến hóa. Từ cuối bảng xếp hạng lên học sinh xuất sắc, tốc độ tiến bộ như vậy, làm người khácrất kinh ngạc.

      Liễu Phỉ Phỉ hơi cúi đầu nhìn Diệp Thiên Tuyết, nhớ tới việc bị kiêu khích, có ý muốn vớithầy giáo ra Diệp Thiên Tuyết có bị bệnh, nhưng bị Tăng Hàm trừng mắt, đành phảiim lặng.

      Nhưng mà trong lòng, cảm thấy rất oan ức.

      Ngay cả Liên Trân Trân ngồi ở gần, cũng khinh thường cười nhạt.

      Sau khi tan học. Diệp Thiên Tuyết dọn sách vởđi ra ngoài, với Ngụy Vũ và Vương Kỳ Ngọc: “Cuối tuần, mình cũng tới”

      Ngụy Vũ nhìn với ánh mắt hâm mộ: “ tốt, được tự do à…”

      Ba người cười ra ngoài, chợt nghe giọngnói đồng thời vang lên.

      “Diệp Thiên Tuyết” “Tiểu Tuyết”

      “Tiểu Ngọc”
      ………….

      Ngụy Vũ đứng lại, mặt rất hậm hực: “Cư nhiên có ai gọi tớ”

      “Ngụy Vũ” Nghe thấy tiếng gọi lập tứcphấn khởi quay mặt , lớn tiếng trả lời “Ai vậy” Bác bảo vệ trong trường học nghe thấy cười híp mắt: “có điện thoại của em kìa” Mặt mày Ngụy Vũ lập tức ủ rũ, đúng lên.

      Người gọi Diệp Thiên Tuyết chính là Triệu Lẫmvà Liên Trân Trân, người gọi Vương Kỳ Ngọc làTô Vũ.

      Chẳng qua nghe Tô Vũ gọi tên mình, mặt VươngKỳ Ngọc chợt đỏ lên, đợi Tô Vũ tớitrước mặt mình, đứt khoát, lưu loát đá Tô Vũ cái: “Ai cho phép cậu gọi tên tôi như vậy”
      Tô Vũ cười đùa cợt nhả: “Vậy gọi là gì? KỳNgọc, hay Tiểu Ngọc thân mến….” Bị VươngKỳ Ngọc đuổi đánh, hai người chạy ra xa.

      Diệp Thiên Tuyết mỉn cười nhìn cảnh này, cảmthấy tâm trạng cũng khá lên.

      Triệu Lẫn từ từ tới bên cạnh : “Tiểu Tuyết, lâu rồi gặp’

      Diệp Thiên Tuyết vẫn chưa trả lời, Liên TrânTrân tới gần : “Diệp Thiên Tuyết, tôi có thểnói chuyện với cậu lát được ” Diệp Thiên Tuyết nhìn vẻ mặt nghiêm túc của , với Triệu Lẫm: “Ngại quá, Triệu Lẫm, tôi muốn chuyện với Trân Trân chút”

      Triệu Lẫm trả lời chút do dự: “ ở bên ngoài chờ em. Mấy em đừng xa quá” Lời nóiphía sau dương như ý cho cả Liên Trân Trân nghe.

      Ánh mắt Liên Trân Trân nhìn hai người mộtvòng, gật đầu: “ xa, ở quán coffee bên kia thôi. Nếu muốn, có thể ờ bên ngoài đợi ” nhìn đồng hồ đeo tay: “Nhiều nhất là mười nămphút”
      Ngụy Vũ cầm điện thoại trở lại, thấy Diệp Thiên Tuyết cùng với Liên Trân Trân, Triệu Lẫmđứng tại chỗ nhìn hai người rời .

      chạy tới, hỏi Triệu Lẫm hai người kia đâu, Triệu Lẫm quay đầu nhìn : “ uốngcoffee, cậu có muốn uống , tôi mời”

      Ngụy Vũ cảnh giác nhìn ta: “ chuẩn bịlàm cái gì”

      Triệu Lẫn cười với vẻ vô tội: “Cái gì cũng chuẩn bị hết”

      Mặc dù Ngụy Vũ tin Triệu Lẫm, nhưngmà thấy Diệp Thiên Tuyết ở ngoài, nên đồng ý cùng với Triệu Lẫn tới quán coffeekia.

      Chẳng qua vào đến cửa rồi, mới phát hiệncó cái gì đúng.

      Tiện này lớn đúng, bên trong bày khoảng mười mấy cái bàn , ngồi bên trongkhông phải là nữ sinh thích ăn đồ ngọt, cùnglà các cặp tình nhân ngồi tâm . Hai tên nam sinh vào, vô tình hấp dẫn ánh mắt của rấtnhiều người.

      Triệu Lẫm hoàn toàn quan tâm ánh mắtcủa mọi người nhìn mình,Triệu Lẫn như vậy, khiến Ngụy Vũ cũng ưỡn thẳng ngực, thản nhiênđi vào.

      Hai người vào nghiên cứu menu đến nửangày, lại tìm kiến bóng dáng của Diệp Thiên Tuyết và Liên Trân Trân, cuối cùng tùy ý tìnmột chỗ ngồi xuống.

      Bên kia Diệp Thiên Tuyết và Liên Trân Trân bắt đầu chuyện, bên này Ngụy Vũ và Triệu Lẫn cũng bắt đầu chuyện.

      dường như đối với Tiểu Tuyết có tình ý phải ?” Ngụy Vũ đầu tiên đặt câu hỏi, Triệu Lẫm nhíu máy: “Cậu khi nào có thểnhìn thấy những thứ này? Là tôi đối với ấy rất có ý tứ”
      “Cậu cảm thấy, tuy ý là đại tiểu thư nhưng bên trong lại có chút hơi điên cuồng sao?”

      Nghe Triệu Lẫn trả lời, Ngụy Vũ yên lặng,ngẩng đầu nhìn ta: “Hoàn cảnh của Tiểu Tuyết được tốt, nếu như đối với côấy chẳng qua là vì tò mò, muốn tìm điểm kích thích, đừng tới quấy rầy ấy.”

      Triệu Lẫn tựa vào lưng ghế, nhìn như khôngnhìn Ngụy Vũ: “ngược lại cậu hiểu ?”
      Ngụy Vũ nghiên túc gật đầu: “đúng, tôi hiểu . Bởi vì tôi so với quan tân Tiểu Tuyết hơn.”
      nhìn chằm chằn Triệu Lẫm, bình tĩnh : “tôi biết ấy thích gì, thích cái gì, yêuthích cài gì, thói quen sống như thế nào, đối với người xung quanh có ý kiến gì hay ……”
      Vẻ mặt Triệu Lẫm dần dần nghiên túc lại.

      “Nhưng mà, cũng bởi vì như vậy, tôi mới dể cho quấy rầy ấy” vẻ mặt Ngụy Vũ nghiên túc: “ tại Tiểu Tuyết cũng trông mong vào những thức như chuyện tình , nếu như lòng, muốn giúp ấy che gió che mưa, sao. Nhưng mà chỉmuốn tìm kích thích, thôi

      Triệu Lẫm nhìn , đột nhiên cười lạnh: “Cậulà cái gì? Cậu dựa vào cái gì mà muốn trông nom tôi?”

      Ngụy Vũ tuy rất khó chịu, nhưng vẫn tỏ ra hếtsức bình tĩnh : “chẳng qua đừng ở phươngdiện là bạn bè. và tôi, ấy đều coi là bạnbè, tôi hy vọng đến lúc đó hai ta trở mặt thành thù”

      “cậu khẳng định, tôi cùng ấy đến đượcvới nhau”

      từ trước tới giờ đều nghiên túc, chỉ làm Tiểu Tuyết bị tồn thương” Ngụy Vũ : “Tôi biết tại sao với Tiểu Tuyết lại nổi lên hứng thú, nhưng mà làm tổn thươngcô ấy. Tôi bỏ qua cho

      Triệu Lẫm im lặng nghe xong, nhìn lướt qua bên kia Liên Trân Trân và Diệp Thiên Tuyếtđang chuyện, bất giác câu: “ ra , nhiều như vậy, quan trong nhất chỉ cómột”

      ta cúi người phía trước, đưa ngón tay ngoắcNgụy Vũ: “Cậu mới động lòng với ấy”

      Vẻ mặt của Ngụy Vũ hơi cứng ngắc

      Thời gian trôi qua dài, hai người cũngkhông có chuyện. chỉ đến khi Diệp Thiên Tuyết đứng bên cạnh họ; “Tiểu Mập, còn ngồi đó làm gì”

      Ngụy Vũ hồi hồn, nhìn Diệp Thiên Tuyết hỏi:“ có gì, có gì. Cậu chuyện xong rồi hả, hai người chuyện gì vậy”

      Diệp Thiên Tuyết lắc đầu: “ có gì”

      Triệu Lẫm lộ ra khuôn mặt tươi cười: “TiểuTuyết biết em phải tới lớp. có hứngthú cùng ra nước ngoài chuyến?”vẻ mặt của ta rất chân thành tha thiết: “ cần lo lắng về việc học kèm” to nóithêm: “ cũng là học sinh đại học mà”

      Diệp Thiên Tuyết lắc đầu, mỉm cười : “, cám ơn Triệu Lẫm. Chương trìnhhọc của em sắp xếp hết rồi, tùy tiện điều chỉnhkhông tốt, lại có ảnh hưởng rất lớn”

      Triệu Lẫm có chút thất vọng: “Nhưng mà, muốn cùng em ra ngoài chuyến” sau đó ta tiến lại với : “cùng rangoài, chúng ta có thể hỏi , chị em họ em về truyện quá khứ”

      Diệp Thiên Tuyết hơi ngạc nhiên, sau đó kiênquyết từ chối ta.

      Ngụy Vũ ở bên, sắc mặt thay đổi thấtthường.

      Hơi thất thần chút, nghe thấy lời cuối cùng của Triệu Lẫm, nhưng mà thấyTriệu Lẫm tiến tới, lúc Triệu Lẫm muốn hôn Diệp Thiên Tuyết, ánh mắt chợt đỏ lên.

      Diệp Thiên Tuyết đột nhiên bị Triệu Lẫm kéo,dùng sức kéo tới bên cạnh, còn Diệp Thiên Tuyết bị bất ngờ, trong lòng có chút xemthường.

      Nhưng kế tiếp, trong giây lát Ngụy Vũ chợt bộc phát, đem quyền đấm mặt Triệu Lẫm,khiến ta ngã xuống đất, phải bỏ tay DiệpThiên Tuyết ra.
      Phan Hong Hanh thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 33
      Editor: Hương Xinh

      Hai người lăn lộn mặt đất đánh nhau thu hút toàn bộ mọi người trong cửa hàng. Ngay cả Liên Trân Trân chuẩn bị ra ngoài cũng kinh ngạc nhìn sang. Nữ sinh tuổi còn nhìn hai người đánh nhau lao đến gần bàn mình, hoảng hốt kêu lên: “Đừng đánh, đừng đánh”

      Diệp Thiên Tuyết mím môi chặt, rất tức giận.

      để ý hai người bên kia đánh nhau, về phía ông chủ nhà hàng, vô cũng lễ phép : “Tổn thất hôm nay, tôi bồi thường. Xin ông chủ trước hết mời khách hàng ra ngoài, nếu có ai bị thương hay”

      Hai mắt ngạc nhiên bất ngờ nhìn , sau khi biết mình hơi thất thố ông chủ cũng nghe theo lời , mời khách hàng ra ngoài, còn tặng thêm bánh ngọt.

      Đợi đến khi tất cả mọi người ra ngoài, trong cửa hàng cũng chỉ còn lại hai người hăng say đánh nhau, công thêm Diệp Thiên Tuyết đứng ở cửa, thêm người tò mò là Liên Trân Trân.

      Diệp Thiên Tuyết có ý ngăn bọn họ, chẳng qua là mang ghế lại, cách hai người bọn họ xa rồi ngồi xuống. Ông chủ nhìn vậy cũng mỉm cười cùng ngồi với : “Hôm nay xin lỗi, mang theo hai người tới cửa hàng quấy rầy ông chủ”

      nhìn trang trí xung quanh, cười : “Ông chủ yên tâm, tôi gọi ngay người đưa bàn ghế tới đây, tránh ngày mai ông chủ mở cửa hàng được”

      Ông chủ lắc đầu liên tục: “ cần, dù sao tôi cũng muốn nghỉ mấy ngày, có thời gian sửa chữa. sao ngăn cản hai người họ”

      Mặc dù biết toàn bộ, nhưng cũng có thể nhìn ra được, hai người kia đánh nhau, cùng trước mặt có liên quan.

      Nhưng Diệp Thiên Tuyết chỉ mỉm cười: “Hai người bọn họ muốn đánh nhau, để cho họ đánh, có liên quan gì tới tôi”

      Nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của ông chủ, híp mắt cười cái: “Dù sao, tôi cũng thấy mất thể diện”

      xong những lời này, bên kia hai người đánh nhau đột nhiên động tác dừng lại. Chỉ lát sau liền nghe Triệu Lẫm : “mặc kệ lý do của cậu gì, hôm nay đều là cậu đúng. Tôi tạm thời tha mạng cho cậu”

      Ngụy Vũ nhéo cổ áo Triệu Lẫm, híp mắt : “Đúng, tôi ra tay đánh người là đúng, cho rằng đúng chắc?” khinh thường “phi” tiếng, nheo mắt nhìn Triệu Lẫm: “Phiền sau này có làm việc, cũng phải tôn trọng người khác. cho là con trời, ai cũng phải nghe lời

      Hai người trừng mắt nhìn nhau, cuối cùng hẹn mà cùng buông tay.

      Liên Trân Trân đứng ở cửa nhìn cảnh này, ánh mắt nhìn ba người tới nhìn lui, cuối cùng nhìn qua Diệp Thiên Tuyết với ánh mắt kỳ dị.

      đối với người bao giờ tới lớp như Diệp Thiên Tuyết này quan tâm. Lại bị Liễu Phỉ Phỉ kinh bỉ kho về Đại tiểu thư nhà họ Diệp, trong lòng cũng có chút coi thường. Công thêm ấn tượng sẳn có, coi vị đại tiểu thư này rất dễ đối phó.

      Chẳng qua chứng kiến kiện ngày hôm này, phải nhìn nhận lại vị đại tiểu thư này cũng đơn giản.

      có làm điều gì, nhưng chỉ cần hai câu, hai người đàn ông vì mình mà đánh nhau liền dừng tay.

      Liên Trân Trân chợt cười lên, vô cùng vui mừng khi nhìn thấy dáng vẻ ngã nhào xuống dất của Liễu Phỉ Phỉ khi bị Diệp Thiên Tuyết tính kế. Diệp Thiên Tuyết trước đây còn có ý với Tăng Hàm….

      Nghĩ tới Tăng Hàm, hơi nhíu mày, vào ngồi xuống bên cạnh Diệp Thiên Tuyết: “Hôm nay Tăng Hàm gì với cậu, phải ấy chuẩn bị ?”

      Diệp Thiên Tuyết bị lời của Liên Trân Trân làm cho giật mình, quay về phía Liên Trân Trân: “cậu…..”

      “Tôi cũng phải người ngu ngốc” Liên Trân Trân cười , “Tôi lại giống Liễu Phỉ Phỉ, chuyện gì cũng phải nhấn xuống đem ra trước mắt mọi người, đem mình ép vào đến còn đường lui. Coi như tôi cùng Tăng Hàm như thế nào, có ai biết”

      Diệp Thiên Tuyết nhìn ta, biến hóa trong nháy mắt.

      tại cảm thấy, Liên Trân Trân này, có lẽ cũng phải là loại người nông cạn như mình nghĩ.

      Kiếp trước Liên Trân Trân như thế nào?

      Đúng rồi, ta suông sẻ lấy chồng, gả vào nhà họ Khang, đám cưới vô cùng hoa lệ. Hơn nữa sau khi cưới cũng nghe thấy hai vợ chồng có bất mãn gì với nhau.

      Diệp Thiên Tuyết ý nghĩ sâu xa nhìn Liên Trân Trân cái.

      “Cậu muốn sao, ồn ào với Liễu Phỉ Phỉ chưa vui sao?” hỏi, ông chủ nhà hàng biết ý tránh , ra sau lò nướng. Ngụy Vũ cùng Triệu Lẫm còn mắt to mắt trừng nhau, cũng để ý sang bên này.

      Liên Trân Trân cười tiếng: “Cậu biết sao?, mặc dù bây giờ mới nhớ, có lẽ kiện kia cũng phải Liễu Phỉ Phỉ làm, làm sao đến nước này”

      chừng, sau này chúng ta còn có cơ hội hợp tác” Liên Trân Trân : “mặc dù muốn theo đuổi Tăng Hàm, nhưng ấy lại rời , lại phải đổi mục tiêu. lãng phí thời gian…..”

      Khóe miệng Diệp Thiên Tuyết phải co giật cái.

      Liên Trân Trân đúng là người ngoài dự liệu. Nhìn bóng lưng thướt tha của , Diệp Thiên Tuyết cảm thấy câu “cơ hội hợp tác” có lẽ phải là lời hư vô.

      Liên Trân Trân này thông minh lại có mục tiêc ràng.

      Thấy Liên Trân Trân , lúc ngày Ngụy Vũ cùng Triệu Lẫm lúc này mới tới.

      Diệp Thiên Tuyết ngẩng đầu, nhìn Ngụy Vũ cười : “Đanh nhau xong rồi, thoải mái ?” Ngụy Vũ nhìn khuôn mặt tươi cười của , ngược lại cẩn thận : “phải, à , phải”

      Triệu Lẫm ở bên cạnh cười lạnh tiếng, cúi xuống nhìn Diệp Thiên Tuyết: “Hôm nay, coi nhưng cậu ta nhắc nhở truyện, về nhà suy nghĩ thêm, sau đó tìm em”

      xong, Triệu Lẫm xoay người nghênh ngang rời .

      Ngụy Vũ đứng ở sau lưng hướng về bóng lưng của Triệu Lẫm giờ quyền.

      đường trở về cùng Ngụy Vũ, Diệp Thiên Tuyết rất trầm mặc, đến khi Ngụy Vũ chịu nổi loại khí như vậy, chủ động chuyện: “Tiểu Tuyết, tớ sai rồi, tớ lên chủ động đánh người, cậu tha thứ cho tớ

      làm mặt đáng thương nhìn sang, Diệp Thiên Tuyết nhìn sang , mặt cũng vui : “, tớ vì chuyện này mà trách cậu. Cậu đánh nhau cũng vì giúp tớ hả giận thôi”

      “Vậy sao nãy giờ cậu gì?” Ngụy Vũ hỏi: “ Cậu làm vậy khiến tớ cảm thấy rất bất an”

      Tiểu Tuyết khẽ mỉm cười. mở cửa xe, với Ngụy Vũ: “Tới rồi, Hôm nay cám ơn cậu đưa tớ về’ Ngụy Vũ chỉ có thể trơ mắt nhìn ra ngoài, cũng quay đầu lại, làm ở trong xe buôn chán mà thở dài.

      Tài xế ngồi ở phía trước nhìn thấy cảnh mày, vô cùng vui mừng, nghĩ hôm nay có chuyện hay để báo cáo với ông chủ rồi.

      Cũng biết ông chủ nghe xong có ý gì à…..
      Diệp Thiên Tuyết vào nhà qua phòng khác, nghe thấy trong vườn hoa Liễu Phỉ Phỉ và Liễu Đan Văn cười vui vẻ, đứng lại lát.

      Diệp Hân Thành yên lặng, tiếng động xuất ở cầu thang, từ cao nhìn xuống phía : “Tiểu Tuyết, đến thư phòng của ba lát”

      Diệp Thiên Tuyết ngửa đầu, nhìn thẳng vào mắt ông: “Dạ, thưa ba”

      Vào thư phòng, Diệp Hân Thành cũng nhiều, đem cuốn ablum ngày đó lấy ra, đẩy tới trước mặt : “đồ ở bên trong, ba lấy ra” Diệp Hân Thành : “Tiểu Tuyết, trong lòng con vẫn còn giận, đúng ?”

      Diệp Thiên Tuyết ngẩng đầu nhìn ông, khẽ mỉm cười: “Đúng, phải ba sớm biết rồi mà”

      Diệp Hân Thành hơi nhúc nhích ngón tay, hình như muốn lấy bao thuốc lá, lại nhìn Diệp Thiên Tuyết, ông ngừng lại, thở dài : “Tiểu Tuyết, ba rất hi vọng, con có thể cùng dì Liễu chung sống hòa thuận. Dù sao, trong cuộc sống con cũng có mẹ, ra …”

      Vừa mới lời mở đầu, Diệp Hân Thành nhìn Diệp Thiên Tuyết vẫn trầm mặc mỉm cười, độ cong của nụ cười cũng có thay đổi, lời tiếp theo cũng nữa.

      Ông nặng nề thở dài, có chút chán nản thả tay xuống: “Tiểu Tuyết, con thích dì Liễu, ba cũng ép con. Nhưng mà, ngày thường, nể mặt ba, con cho dì ấy chút tôn trọng, được ?’

      Ánh mắt cầu xin của ông khiến Diệp Thiên Tuyết nhìn xuống, nhìn vào mắt ông.

      Diệp Hân Thành còn muốn nữa, nhưng điện thoại bàn chợt vang lên.

      Có chút chần chờ nhìn Diệp Thiên Tuyết cái, Diệp Hân Thành nhận điện thoại, mặt lập tức nở nụ cười: “Alo, Cẩm Văn à”

      Ông cùng Trương Cẩm Văn chuyện phiếm, hỏi thăm sức khỏe của Cố Trường Khanh như thế nào, em bé lớn . Diệp Thiên Tuyết ở bên cạnh mỉm cười lắng nghe, cảm thấy đến những chuyện này, tâm trạng của mình tốt lên nhiều.

      Hàn huyến lúc, biết bên kia Trương Cẩm Văn điều gì, sắc mặt Diệp Hân Thành chợt biến hoa. Ông theo bản năng nhìn Diệp Thiên Tuyết cái, bắt đầu đứng lên ra ngoài ban công chuyện.

      Diệp Thiên Tuyết đứng lên: “Con ra ngoài trước, ba, nếu có chuyện gì, đợi lát nữa chuyện xong ba gọi con vào”

      Diệp Hân Thành có chút bối rối gật đầu, để cho ra ngoài.

      Đợi đến khi Diệp Thiên Tuyết ra khỏi phòng, ông mới ngồi lại vào ghế, gương mặt trầm mặc, hơi quát lên: “Cái này thể nào như thế được?”

      Ông hạ thấp giọng với bên kia điện thoại: “Đan Văn ấy, hiểu , ấy là người hiền đức, làm sao có thể làm ra chuyện đó…. Chuyện như vậy”

      Ở đầu này điện thoại, Trương Cẩm Văn với vẻ mặt lanh như băng, Trường Khanh nằm trong lòng ta cũng ngửa đầu nhìn cũng bằng ánh mắt lạnh lùng.

      “Tại sao lại thể?” Trương Cẩm Văn : “ rể, đừng quá tin người”

      rể, cùng ta liên lạc mấy năm, làm sao biết, trong mấy năm đó ta ở cùng người đàn ông khác, hề nghi ngờ lập gia đình?”

      “Hơn nữa, em chỉ là tình cờ biết chuyện này, cho nên có lòng cho biết tiếng thôi, ngược lại có vẻ như em giống người khích bác, ly gián hai vợ chồng . Nếu rể muốn nghe, em bạn em cần gửi hình, coi như chưa từng nhắc qua”

      Trương Cẩm Văn cười, nụ cười tràn đầy ác ý, Cố Trường Khanh nhìn , giành tay ôm , nhìn nở nụ cười ấm áp, vẻ mặt của Trương Cẩm Văn cũng trở nên dịu dàng hơn chút, trở tay ôm Cố Trường Khanh vào trong lòng.

      Diệp Hân Thành trầm mặc lúc lâu, cuối cùng cũng trả lời: “, Cẩm Văn cậu cứ cho người gửi đồ cho xem” Giọng của ông đột nhiên mạnh mẽ lên: “ tự mình xem xét”

      Trương Cẩm Văn dứt khoát trả lời: “Được, em cho người gửi qua cho

      Cúp điện thoại trước, có chút dụng ý với Diệp Hân Thành: “ rể, tuy chị Ba mất, bây giờ chúng ta ngay cả quan hệ đồng hào cũng có. Nhưng mà, dầu gì cũng có quen biết thời gian dài như vậy, tình cảm em rất tốt. Em cũng hy vọng bị đội mũ xanh mà biết”

      xong, cúp điện thoại.

      Cố Trường Khanh rúc vào trước ngực : “Em nhất định phải báo thù cho chị Ba”

      Trương Cẩm Văn nhàng đồng ý với : “Uh, nhất định phải báo thù”
      Phan Hong Hanh thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 34
      Trương Cẩm Văn gì Diệp Thiên Tuyết hỏi, nhưng cũng đoán được. Trở về phòng, nằm giường cảm thấy tâm tình vui vẻ.

      Cha, người có vui ? Người từng đối xử với mẹ như vậy, hôm nay bị người ta đối xử lại như thế, người cảm thấy thế nào?

      giường lăn xuống, Diệp Thiên Tuyết chợt nhớ tới người hôm nay đẩy mình có thể là Trân Trân, liền cầm điện thoại gọi cho Trần Thiên.

      Trần Thiên trong quán rượu mượn rượu giải sầu.

      Thực tế sau khi cùng Liên Trân Trân lui tới, nghĩ phải trở lại cuộc sống trong quá khứ kia ... Cuộc sống aaaa. Tuy xã hội đen nghe tệ, nhưng sau lưng có chỗ dựa, lại làm cho chột dạ.

      Khi nghe Diệp Thiên Tuyết đưa mình vào quân đội rất vui mừng. Tuy trong quân nay cũng lớn bằng trước, nhưng sau khi vào, có thể dựa vào bản thân, cả đời làm quân nhân chuyên nghiệp, vẫn là tệ .

      Nghĩ đến đây, lại uống ngụn rượu.

      Mình chẳng qua là nghĩ cách cho bà chủ hả giận, làm sao lại bị biến hiểu lầm? Hôm nay tìm cũng dám tìm, gọi điện thoại lại phát mình bị cho vào danh sách đen, đổi lại số mới gọi đối phương nghe được giọng của mình liền cúp máy.

      Ngay lập tức cảm thấy cả thế giới như xám xịt. Nếu nhìn thấy hi vọng phía trước còn chưa tính. Ngay cả đường sáng phía sau cũng rơi vào bóng tối, mà bóng tối này có vẻ cực kỳ gian nan.

      Buồn buồn uống xong ngụm rượu, Trần Thiên lắc đầu mà thở dài .

      Lúc đó làm sao mình lại với bà chủ tiếng, nếu là rồi, bây giờ cũng có chuyện gì.

      Quả nhiên thể tự cho mình là thông minh. mơ màng đưa ra kết luận.

      Khi tỉnh dậy điện thoại kêu,Trần Thiên là có chút kiên nhẫn.

      Nhưng mà đối phương kiên trì ngừng, liền cầm lên nhìn lướt qua, sau đó điện thoại trong tay thiếu chút nữa rơi xuống. Tay chân loạn hết lên mới tiếp được,cầm trong tay vẫn còn sợ hãi, cẩn thận ấn phím kết nối.

      "Diệp đại tiểu thư."

      Diệp Thiên Tuyết nghe Trần Thiên gọi, nhịn được cười lên: "Trần Thiên."

      Trần Thiên lập tức nghiêm túc lại, theo bản năng đứng nghiêm: "Dạ, đại tiểu thư."

      "Đừng gọi tôi là đại tiểu thư ." Diệp Thiên Tuyết , "Gần đây có phải vô cùng hận tôi?" Trời giá rét, nhưng Trần Thiên lại toát hết cả mồ hôi lạnh, liên tục ngừng trả lời: " có, đại tiểu thư tức giận tôi trở về ngồi ăn rồi chờ chết, cũng là chuyện bình thường."

      Diệp Thiên Tuyết lại lần đừng kêu nàng là đại tiểu thư nữa, Trần Thiên ở trong lòng vừa kìm nén muốn gọi là đại tiểu thư gọi là gì, vừa lắng nghe Diệp Thiên Tuyết : " và Liên Trân Trân, thế nào lại cùng ở chỗ? Nghe , còn dính vào tên Hùng ca?"

      Ngay lập tức Trần Thiên liền căng thẳng: "Diệp. . . . . . Tiểu thư biết?"

      "Tôi biết cái gì?" Diệp Thiên Tuyết thuận miệng hỏi, "Tôi chỉ biết và Liên Trân Trân có giao dịch gì đó, cụ thể, còn cụ thể tôi ." Thấy Trần Thiên hô hấp khẩn trương, liền ác ý bổ sung: "Liên Trân Trân cũng trực tiếp cho tôi biết."

      Trong lòng Trần Thiên chợt co rụt lại, tim đập lỡ nhịp.

      liếm môi : "Diệp tiểu thư đoán được , Hùng ca buôn bán cái gì."

      Diệp Thiên Tuyết trầm mặc: "Các người ra tay sao?"

      Trần Thiên thành trả lời: "Còn có, Thi tiểu thư đồng ý." buồn bã kể khổ: "Thi tiểu thư việc này nhất định phải cho biết, gật đầu mới được."

      Ngừng lát, Trần Thiên có chút khiếp đảm hỏi: "Diệp tiểu thư, đồng ý ?"

      Diệp Thiên Tuyết ngẩn ra, lại có chút kinh ngạc, tại sao Thi Yến Hàn đồng ý.

      suy nghĩ chút, với Trần Thiên: "Tạm thời dừng lại, tôi hỏi ràng rồi tiếp." Nghe Trần Thiên như trút được gánh nặng, khẽ mỉm cười: " còn muốn làm lính ?"

      Tức giọng Trần Thiên trở lên phấn trấn : "Muốn, vô cùng muốn."

      Cầm điện thoại, Trần Thiên cảm thấy trời lạnh như thế này, lòng bàn tay của mình vẫn đổ mồ hôi, nhưng mà, thanh của lại vô cùng trầm ổn: "Diệp tiểu thư cũng biết, tôi tuy là côn đồ. Thế nhưng khi xưa, ở quê mười tám dặm xa gần nổi tiếng thông minh, nếu phải là mẹ mất sớm, chừng bây giờ tôi cũng tốt nghiệp đại học."

      "Diệp tiểu thư cho tôi cơ hội này, tôi nắm chắc. Nhưng, tôi hiểu , Diệp tiểu thư sao lại coi trọng tôi . Tôi. . . . . ."

      Nghe Diệp Thiên Tuyết ở bên điện thoại kia nhàng cười lên, tiếng cười như lông vũ, nhàng phất qua lỗ tai, cuối cùng rơi vào trong lòng . chỉ làm cảm thấy lỗ tai ngứa ngáy, mà cả trái tim hình như cũng ngứa .

      Kiềm lại đủ loại ý định chợt nhô ra, Trần Thiên nghe thấy Diệp Thiên Tuyết : "Bởi vì tôi biết là người có năng lực cũng đủ kiên định. Đem vào trong quân đội, coi như kết thiện duyên ."

      Nghe vậy, khiến lòng nhảy lên tận cổ họng, hưng phấn đến sắp ra lời.

      Cúp điện thoại của Trần Thiên, Diệp Thiên Tuyết có chút mê muội nhớ lại giọng điệu bất thường của Trần Thiên, liền gọi cho Thi Yến Hàn.

      muốn hỏi, tại sao Thi Yến Hàn để cho Trần Thiên hỏi mình đồng ý mới được.

      Điện thoại, Thi Yến Hàn trả lời, nghe máy là người đàn ông, thanh có chút thô lệ, chuyện giọng điệu lại hào hoa phong nhã: " Yến Hàn tắm, có chuyện gì tôi có thể chuyển lời được ?"

      Diệp Thiên Tuyết ở bên này điện thoại ngẩn ra, theo bản năng siết chặt di động.

      Hít sâu hơi, lộ ra khuôn mặt tươi cười: "Hùng ca chào ."

      Đối phương cũng ha ha cười: "Diệp tiểu thư, chào . ngờ Diệp tiểu thư lại có thể đoán được là tôi."

      Độ cong khóe môi Diệp Thiên Tuyết càng sâu: "Vào thời điểm này, có thể ở trong phòng Yến Hàn tỷ, cũng chỉ có thể là Hùng ca thôi." Đối diện Hùng ca cười vui vẻ : "Diệp tiểu thư gọi tới đây, có phải hay chuyện của em Yến Hàn? Tôi còn chưa cám ơn Diệp tiểu thư chuyện giúp Hàn Yến chăm sóc em ."

      Ngón tay Diệp Thiên Tuyết dùng sức nắm di động đến trắng bệch.

      cũng quá ngạc nhiên chuyện như vậy bị Hùng ca biết, thanh bình tĩnh như trước: "Hùng ca quá khen, tôi ra cũng làm được gì cả."

      Hùng ca cầm điện thoại, rót cho mình ly nước.

      Con Cố Trường Ninh lại có ý tứ hơn so với ấy cả ngày xuân thương thu bi và người cha biết điều. Nhưng, vẫn là tiểu nữ sinh, lúc chuyện với mình giọng vẫn có chút run run.

      Tuy vậy, đối với vẫn có chút cảm kích.

      Thi Yến Hàn theo gần mười năm, tâm tư của ta cũng hiểu. Cái thế giới này quả thích hợp với Thi Yến Như loại người luôn có cuộc sống thuần khiết. Bây giờ Diệp Thiên Tuyết đưa ta đến công ty Cố gia làm việc, lại để cho người thay ta báo danh học, đốc thúc học hành, chăm sóc như thế với Thi Yến Hàn là tương đối hài lòng.

      Thi Yến Hàn hài lòng, Hùng ca cũng liền hài lòng, nên cũng miễn cưỡng đối với con Cố Trường Ninh có chút hảo cảm.

      "Ha ha, làm chính là làm, tôi cũng phải loại người thấy mà xem như thấy được." Hùng ca cười lớn, "Chờ Yến Hàn ra, tôi cho ấy biết gọi gọi tới."

      Diệp Thiên Tuyết như trút được gánh nặng, giọng cám ơn, cúp điện thoại, rồi liền thở phào nhõm.

      Cùng Hùng ca chuyện, sau lưng mồ hôi ròng ròng , sợ mình ra cái gì nên .

      Nghĩ đến vụ cháy vài năm nữa, Thi Yến Hàn chết, Hùng ca trọng thương, sau đó liền loạn hết lên, Diệp Thiên Tuyết cũng có chút chần chờ.

      Cuối cùng cũng chỉ là tiếng thở dài.

      Khi Yến Hàn gọi đến, là hơn ba giờ chiều ngày hôm sau.

      Lúc này, giọng khàn khàn, thanh cũng uể oải mệt mỏi .

      Diệp Thiên Tuyết ân cần hỏi thăm đôi câu, rồi liền vào đề tài chính, hỏi ấy sao lại ngăn Trần Thiên bọn họ lại. Thi Yến Hàn lập tức nghiêm túc: "Diệp đại tiểu thư, biết làm như vậy có ý nghĩa gì ?"

      Diệp Thiên Tuyết trầm mặc, lại nghe Thi Yến Hàn : " người khi hít thuốc phiện, nghĩa là bỏ qua tất cả kiêu ngạo cùng tự ái, từ đó trong lòng chỉ có ma túy. Cái gì là đạo đức, cái gì là ranh giới cuối cùng đều có. Diệp đại tiểu thư, và người kia có hận thù gì mà đối phó với kẻ đó như thế?"

      Điện thoại bỗng im lặng, sau đó Diệp Thiên Tuyết mới cúi đầu giọng: "Thù đợi trời chung." Ngừng lại chút, , "Có số việc, tôi thể , nhưng mà, nó thực xảy ra, tôi có cách nào quên ."

      Thi Yến Hàn an tĩnh lại.

      Đối diện người thiếu nữ này, giọng trong nháy mắt toát ra chán nản cùng mệt mỏi, dường như muốn đem ép tới thở nổi.

      hiểu, ràng là tuổi trẻ vô tư sao lại như ông lão kể về chốn hồng trần. Kiềm chế lo lắng trong lòng, : "Nếu quyết định làm như vậy, tôi cũng. . . . . ."

      ", phải là tôi làm như vậy." Diệp Thiên Tuyết , "Đây tất cả đều là chính ta tự lựa chọn."

      Thi Yến Hàn cái gì cũng ra, qua hồi, mới nhè thở dài: "Trong lòng tràn đầy lệ khí."

      Diệp Thiên Tuyết cười: "Tôi còn chưa điên."

      Coi như cuộc chuyện kết thúc mấy vui vẻ, chỉ là Diệp Thiên Tuyết cũng hối hận. Mình và Thi Yến Hàn cũng trực tiếp xung đột, nhiều nhất chỉ là quan điểm hợp mà thôi.

      Cúp điện thoại, làm xong bài tập còn lại, rồi thu dọn đồ đạc ra cửa.

      Lúc này còn sớm, trời từ từ chuyển tối.

      Diệp Thiên Tuyết bảo tài xế đưa mình đến quảng trường trung tâm thành phố, rồi để cho ta về. Tô Vũ chờ ở đó, nhìn thấy đến, hết sức ân cần lên giúp cầm túi xách.

      Diệp Thiên Tuyết mỉm cười cự tuyệt, hai người trước sau dừng chân tại nhà hàng, Diệp Thiên Tuyết mới hỏi Tô Vũ: "Từ trước đến giờ đều lấy lòng , , hôm nay tìm em có chuyện gì?"

      Tô Vũ cười xấu hổ, ngoắc tay gọi phục vụ: "Ăn cơm trước, ăn cơm trước."

      Đến khi dùng bữa xong, phục vụ cũng tính hóa đơn Tô Vũ mới ngượng ngùng mở miệng: " ra tìm em, đúng là có chút chuyện."

      Diệp Thiên Tuyết xoay chén nước trong tay, mỉm cười nhìn ta.

      Tô Vũ gò má ửng đỏ, cắn răng cái mới mở miệng: "Cái kia, em và Vương Kỳ Ngọc, là bạn thân phải ?"

      Sững sờ, ngạc nhiên nhìn , Diệp Thiên Tuyết bật thốt lên: " muốn theo đuổi ấy?"

      Mặt Tô Vũ lập tức đỏ lên, cứng nhắc gật đầu: "Có thể chút về sở thích và thói quên của ấy ?"

      Diệp Thiên Tuyết cũng trả lời, nhìn lên nhìn xuống đánh giá : " từ lúc nào để ý ấy? Trước chưa vội chuyện, hãy nghe em hết." tay ngăn Tô Vũ muốn mở miệng, Diệp Thiên Tuyết , "Tiểu Ngọc là bạn tốt của em, muốn theo đuổi, em trước hết phải giúp ấy trấn thủ."

      Tô Vũ tức giận: "Chẳng lẽ em đối với còn chưa yên tâm?"

      Diệp Thiên Tuyết hết sức chăm chú gật đầu, thấy ta toàn thân sinh khí, thể khuất phục thực tế đáng buồn, bắt đầu nghiêm túc giải thích.

      góc khác trong phòng ăn, có người nhìn màn này, ánh mắt chớp động.

      Bạn ơi, chỉnh font chữ to 150 nhé, như vậy bạn đọc đt mới đọc được =D Bạn bôi đen cả bài chọn cỡ chữ lớn vừa là được :flower2:
      Phan Hong Hanh thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 35

      Liễu Phỉ Phỉ khó khăn lắm mới trốn được ra ngoài, nhìn thấy người chị mình cực kì ngứa mắt dùng cơm với người con trai.

      ta nhìn chằm chằm hướng bên đó, đến khi người bên cạnh nhịn được gõ gõ bàn, ta mới phục hồi tinh thần, cười nịnh: "Xin lỗi A Phong ca, em thấy người quen, nên nhất thời thất thần."
      Phong ca nhìn theo tầm mắt Liễu Phỉ Phỉ, từ lỗ mũi nhả khói thuốc : "Thế nào, coi trọng tên tiểu bạch kiếm kia? Tỉnh lại , mặt da trắng ngồi cạnh so với còn xinh đẹp hơn, xách giầy cho người ta còn chưa xứng đâu."

      Bị như vậy Liễu Phỉ Phỉ tức giận đến muốn cắn vỡ răng.

      Nhưng, thấy người đối diện vẻ mặt tốt, ta thể vâng lời cúi thấp đầu, cung kính : "Phong ca phải."

      Phong ca muốn tiếp, phục vụ lặng lẽ tới: "Tiên sinh, trong nhà hàng được hút thuốc."

      Phong ca tiện tay bấm đầu thuốc, liếc Liễu Phỉ Phỉ cái: "Tìm tôi có chuyện gì?" Nụ cười của đầy ác ý, " ra, Trần Thiên còn nghe lời rồi sao, lại muốn tới tìm tôi? Có phải cho rằng tôi dễ lừa gạt như Trần Thiên?"

      Liễu Phỉ Phỉ cười xấu hổ: "Làm sao có thể như vậy. . . . . . Phong ca nghĩ nhiều rồi."

      Phong ca tiếp, chỉ là uống ngụm trà lớn, hỏi: " , tôi có nhiều thời gian cùng nhảm. Nếu muốn có việc muốn nhờ tôi giúp, có thể, giá cả dựa theo giá của Trần Thiên. Cho biết tôi phải tên kia, tùy tiện bị ả dắt mũi."

      Liễu Phỉ Phỉ cả kinh, bật thốt lên: "Phong ca quá đen tối ."

      Phong ca cười chế giễu: "Đừng có vờ ngớ ngẩn, lão tử ta đây lăn lộn trong hắc đạo,có thể nào đen? đen tối chẳng lẽ làm nhà từ thiện?"

      nhịn được chuyển ly trà trong tay, nhìn Liễu Phỉ Phỉ: " cơ hội cuối cùng, , rốt cuộc là chuyện gì. tôi ."

      cúi đầu: "Thời giờ của tôi rất quý giá ."

      Liễu Phỉ Phỉ thầm cắn răng, nhìn Phong ca, mở miệng dò xét: " biết, Phong ca có gan làm?"

      "Đừng có mẹ nó nhảm!"Phong ca vỗ bàn cái, bừng bừng khí thế: "Đừng tưởng trước từng quen biết mà có thể ra những lời này."

      Liễu Phỉ Phỉ kinh hãi, sợ sệt nhìn .

      Phong ca hất cằm lên, thấy phục vụ tới liền áy náy gật đầu, nhân viên kia bất mãn lui về phía sau,lại nghiêm mặt nhìn Liễu Phỉ Phỉ: " có ba phút."

      Liễu Phỉ Phỉ bị kích thích, bật thốt lên: "Giúp tôi bắt cóc người, tiền chuộc bảy tôi ba."

      Diệp Thiên Tuyết hiển nhiên biết còn có người quen trong góc nhà hàng, chỉ chú ý đến vẻ mặt xấu hổ của Tô Vũ khi kể lại việc gặp được Vương Kỳ Ngọc rồi như thế nào thích ấy.

      " hiểu, ấy tuổi còn , nếu cả đời cùng nhau thiên trường địa cửu, cũng có người tin." Tô Vũ cuối cùng : "Nhưng mà, cũng chỉ có mình ôm hy vọng như thế ."

      Diệp Thiên Tuyết nhìn ánh mắt thành khẩn của , trầm mặc hồi, hỏi: "Bất kể là nhà hay nhà tiểu Ngọc, cũng chọn người phù hợp với nhà mình. Coi như nhà tiểu Ngọc cưng chiều , nguyện ý thuận theo ấy, có thể lấy cái gì bảo đảm, tương lai người nhà phản đối?"

      Tô Vũ yên lặng, lén lút cắn môi, biết nên làm sao biểu đạt tâm ý của mình.

      "Em cũng tin thiên trường địa cửu, nhưng mà, ngay cả điều quan trọng nhất là an ổn cũng làm được, cần thiết phải nghĩ đến tình nữa. Biết , tạo ra bi kịch, sao còn muốn ?"

      Tô Vũ vẫn im lặng.

      Diệp Thiên Tuyết cho là ta vẫn trầm mặc Tô Vũ chợt mở miệng: " hiểu. Nếu đến lúc đó, giải quyết vấn đề này, bất kể như thế nào."

      " sao?" Diệp Thiên Tuyết nhàn nhạt nhìn ta, khóe môi nhếch lên: " nếu có thể gánh vác, là chuyện tốt. Chỉ có bây giờ mới thấy trân trọng, tương lai sợ rằng gặp khó khăn, do dự buông tay,. Tình , là thứ rất hư vô."

      Tô Vũ kinh ngạc nhìn : "Diệp Thiên Tuyết!" Giọng điệu đầy kinh ngạc, dám tin cũng có hơi tức giận: "Em mới mười mấy tuổi, sao lại vô vọng với cuộc sống như vậy?"

      Diệp Thiên Tuyết khẽ khom người: "Xin lỗi, em chính là người như vậy, để thất vọng rồi."

      Tuy vậy nhưng Diệp Thiên Tuyết biểu có gì áy náy, hai người cứ như vậy yên lặng trừng mắt nhìn nhau.

      Chuông điện thoại đột ngột vang lên, cắt đứt im lặng.

      Trần Thiên lo lắng gọi đến , : "Tiểu Tuyết tỷ, bây giờ có phải ở nhà hàng XX?"

      Diệp Thiên Tuyết ngẩn ra, theo bản năng nhìn chung quanh vòng: "Đúng, có chuyện gì?"

      " mau." Trần Thiên hồn hển thở gấp, "Tôi lén ra ngoài gọi tới nhắc nhở . Có người muốn bắt cóc ."

      Diệp Thiên Tuyết sững sờ, sau đó khẽ cười lên: "Trong địa phận A thành, có người muốn bắt cóc tôi?"

      Trần Thiên gầm thét: "Diệp Thiên Tuyết, mau đừng chậm chễ, nhân lúc người của còn chưa tới."

      Diệp Thiên Tuyết nghe thấy tiếng ta gào rít, cũng cảm thấy ổn .

      Tô Vũ nghe Diệp Thiên Tuyết với người bên kia điện thoại gì đó, càng về sau tinh thần càng lạnh. ta đứng lên trước,lau khóe miệng, với Diệp Thiên Tuyết: "Em có việc, vậy chúng ta cũng cần ăn, về trước .

      Nhìn , Diệp Thiên Tuyết cầm điện thoại, vẻ mặt có chút ngây ngốc.

      Đè nén suy nghĩ coi như búp bê dễ vỡ lại, Tô Vũ ho khan cái: "Nếu em mà xảy ra chuyện gì, về sau chỉ sợ chú Diệp bao giờ cho vào cửa."

      "Nếu vì em cùng ra ngoài mà có chuyện, tìm tính sổ chỉ có mình ông ấy". Diệp Thiên Tuyết có chút vui, phất tay: "Vì lý do an toàn, biết có thể cùng em về nhà ?"

      Tô Vũ sặc nước trong cổ họng, ho đến kinh thiên động địa: " bị tiểu Ngọc thấy chứ?"

      Bị Diệp Thiên Tuyết vỗ phát sau ót, mới đàng hoàng trở lại.

      Nhìn Diệp Thiên Tuyết và Tô Vũ vội vã ra cửa, Liễu Phỉ Phỉ phẫn hận cắn miếng trái cây: "Lần này xem như may mắn, để cho chạy."

      Đối diện ta Phong ca nhanh chậm gắp thức ăn ăn: "Chẳng lẽ nghĩ hôm nay có thể thành công? Đừng vờ ngớ ngẩn, xem như bắt được người, muốn đem cũng dễ. Ngoan, trở về dụ dỗ ta ra ngoài."

      Nụ cười Liễu Phỉ Phỉ cực kỳ rực rỡ: "Vâng, em biết."

      Phong ca vỗ vỗ mặt của ta: "Bé ngoan."

      Trong lòng Liễu Phỉ Phỉ buồn nôn muốn chết, nhưng mặt lại thể lộ ra khuôn mặt tươi cười .

      Cùng Tô Vũ đoạn, Diệp Thiên Tuyết liền gọi điện cho Trần Thiên, hỏi rốt cuộc là chuyện gì.

      Bên cạnh Tô Vũ chê cười: "Có thể có chuyện gì, chỉ nghe lén được chút tin tức, muốn lấy lòng đem ra khoe mẽ mà thôi."

      Diệp Thiên Tuyết để ý ta, ta nhàm chán tựa đầu vào ghế, đong đưa chân.

      Trần Thiên nhanh chóng tiếp điện thoại, giọng : "Diệp tiểu thư, có khỏe ?" Nghe Diệp Thiên Tuyết hỏi nguyên nhân, ta nhăn nhó hạ xuống trả lời: " ra , vừa rồi cũng nghiêm trọng như vậy, chỉ là, có người để cho tôi báo tin hẹn chuyện chút."

      " chút?" Diệp Thiên Tuyết cười lạnh, "Bởi vì nghĩ chút, cho nên tôi thể ăn bữa tối?"

      Trần Thiên cười làm lành: "Diệp tiểu thư, xem cũng phải là chuyện lớn gì phải . bây giờ ăn cũng sao, sao."

      Diệp Thiên Tuyết hít sâu hơi, thèm quan tâm lời của , trực tiếp hỏi: "Ai muốn hẹn gặp tôi?"

      Tô Vũ nghe vậy, liền bất mãn cau mày.

      Trần Thiên trả lời rất nhanh: "Là người bạn trước kia của tôi, tôi chỉ thuận miệng với ta tôi muốn làm lính, ta . . . ."

      Diệp Thiên Tuyết thấy trán mình từng hồi co rút đau đớn.

      Trần Thiên người này, chút cũng giống cái người đời trước chịu núp mấy năm chỉ vì muốn giết Liễu Phỉ Phỉ. Nghĩ đến đây, Diệp Thiên Tuyết khẽ giật mình, nếu mình cũng cùng kiếp trước giống nhau, sao lại cầu người khác phải phù hợp với hình tượng trong trí nhớ của mình.

      Nghĩ tới đây,tâm tình mới hòa hoãn chút,bình tĩnh với Trần Thiên : "Tôi gặp ta."

      Tô Vũ ở bên cạnh lắng nghe, nghi hoặc, tò mò nhìn chằm chằm Diệp Thiên Tuyết. Đợi đến cúp điện thoại, ta mới hỏi: " Ai thế ?" Diệp Thiên Tuyết tức giận lườm cái: "Là ai, có quan hệ gì với ."

      Tô Vũ bất mãn trợn trắng mắt: "Được rồi, liên quan tới . Chỉ là, em cũng đừng chơi với lửa có ngày bị chết cháy."

      Nghe lời thâm ý sâu xa của ta, Diệp Thiên Tuyết xem thường liếc mắt cái.

      yên lòng ăn cơm, lại hỏi chuyện của Vương Kỳ Ngọc, Diệp Thiên Tuyết mới tiết lộ ít tin tức của Vương Kỳ Ngọc cho Tô Vũ, khiến ai đó vui mừng vô cùng, liền vỗ ngực muốn tính tiền.

      Diệp Thiên Tuyết nhìn khuôn mặt tươi cười của , hiểu sao có chút hâm mộ tuổi thanh xuân đơn thuần như thế.

      Khi về nhà trời còn sớm, Diệp Thiên Tuyết muốn lên lầu, nghe Liễu Phỉ Phỉ từ trong phòng Tiểu Khởi ra ngoài, thân mật gọi mình: "Chị, chị về?"

      ta thiết tha tới, lôi kéo tay của : "Chị muốn uống nước ? Em bảo người rót?"

      Đưa tay ngăn động tác ân cần của ta lại, Diệp Thiên Tuyết hoài nghi nhìn ta: " muốn làm gì?"

      Liễu Phỉ Phỉ lộ ra vẻ mặt có chút bi thương: "Em muốn làm cái gì cả." Lát sau, qua hồi lúng túng, trầm mặc, ta tình nguyện ục ục miệng: " xin lỗi á..., chị, em chỉ muốn chúng ta tiếp tục lạnh nhạt, nên em muốn cùng chị làm chị em tốt."

      Diệp Thiên Tuyết nhìn lên nhìn xuống đánh giá ta, cười lạnh: "Chị em tốt?" lui về phía sau bước, chút do dự xoay người, ném cho ta ở sau lưng: " xứng sao?"

      Liễu Phỉ Phỉ đứng ở sau lưng , chợt ngẩng đầu, trong mắt đầy hận ý .

      Diệp Thiên Tuyết quay đầu lại,nhưng có thể đoán được nét mặt ta. Tuy nhiên, chỉ lát sau, nghe thấy sau lưng có tiếng thở dài, cùng giọng : "Em biết chị cảm thấy em có ý tốt, nhưng mà, em lần này lòng muốn sửa sai."

      "Em cùng mẹ đoạt nhà của chị , nên chị đối với em và mẹ luôn có ác ý, dù vậy, bây giờ chúng ta là người nhà, sao phải tiếp tục nhằm vào bọn em?" Liễu Phỉ Phỉ thở dài, giống như mình vì Diệp Thiên Tuyết mà suy nghĩ, "Em rất muốn rất muốn chúng ta là chị em tốt nhất."

      Diệp Thiên Tuyết nghe ta giãi bầy, siết chặt quả đấm, dễ gì mới khắc chế chính mình, xoay người lại, cho ta quyền nằm đất .

      ta tại sao có thể dễ dàng ra những lời vô sỉ như vậy !

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :