1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nhật ký báo thù - Trường Không Ánh Tuyết (Full Đã có eBook))

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 25

      “Dượng, người biết ? Trước khi cùngdượng chuyện con vẫn luôn lo lắng cho dì

      Trương Cẩm Văn chờ Diệp Thiên Tuyết tiếp, Diệp Thiên Tuyết chợt dừng đề tài làm cho ta có chút ngạc nhiên, nghe như vậy, Trương Cẩm Văn lập tức cau mày: “Làm sao vậy?”

      “Cách đây lâu, con có nằm mơ” Diệp Thiên Tuyết nhìn về phía cửa sổ, vẻ mặt mơ hồ, Trương Cẩm Văn thấy nét mặt của .

      “Con mơ thấy ba cưới Liễu Đan Văn, bà ta đối với con rất tốt, con coi bà ta như là mẹ ruột, bà ta từng chút từng chút chăm sóc con”

      Nghe đến đó, Trương Cẩm Văn nghiêm túc suy nghĩ
      Nếu như căn cứ vào như vậy, Diệp Thiên Tuyết sao có thể làm những chuyện này, Nhưng mà,bây giờ nhìn Diệp Thiên Tuyết, Trương CẩmVăn bắt đầu tò mò, rốt cuộc mơ thấy cái gì,mớ khiến đối với Liễu Đan Văn cảnh giácnhư vậy.

      , có lẽ chỉ đối với Liễu Đan Văn

      Sau đó có thai, con rất vui mừng chờ dì sinh em bé. Nhưng mà, trước khi sinh đãkhám là có vấn đề gì nhưng dì lại mấttrên giường bệnh.

      Cái muỗng trong tay Trương Cẩm Văn rớt xuống,vang lên tiếng leng keng, ngước mắt nhìn rất bất mãn.

      ta run rẩy cầm cái muỗng lên, miễn cười nở nụ cười: “ cái gì vậy, sao có thể”

      “Con , đây là giấc mơ” Diệp Thiên Tuyết vẫn như cũ nhìn ra ngoài cửa sổ, “Nhưng mà con nhớ, lúc dì mất, nửa khoảng trời củacon cũng sụp đổ”

      Trương Cẩm Văn nghe Diệp Thiên Tuyết vậy, cảm giác theo bản năng, Diệp Thiên Tuyet1không thể đây là giấc mơ được.

      Nhưng ta cũng được, theo nhưlời Diệp Thiên Tuyết , rốt cuộc là cái gì.Nhưng chuyện này có có xảy ra, nhưnglại khỏi cho cảm thấy, đây là mộtcảm giác rất chân .

      Bởi vì trong lòng có lo lắng bất an, lựa chọn tiếp tục lắng nghe, mà ngăn lại, trách năng lung tung.

      “Sau đó, Liễu Đan Văn an ủi con, mang con rakhỏi thời gian đen tối đó, con cơ hồ muốn tônvinh bà ta thành ánh sáng cuộc đời, qua mấy tháng, dượng tìm con”

      quay đầu, nhìn thẳng về phía Trưởng Cẩm Văn. Dưới ánh mắt nhìn như vậy, tự chủ được ngồi ngay ngắn lại, nhìn thẳng vào mắt .

      Diệp Thiên Tuyết khẽ mỉm cười: “Dượng , người lập di chúc, để lại toàn bộ tài sản thừa kế cho con”

      Trương Cẩm Văn đột nhiên cảm thấy trong lòngcăng thẳng hẳn lên, lại nghe Diệp Thiên Tuyết : “Sau đó,chưa đầy mấy ngày, người chết. Nhảy từ lầu ba mươi xuống, trong thư để lại nóiquá đau khổ vì cái chết của dì nên dượng quyết định theo dì

      Trương Cẩm Văn đột nhiên thấy lạnh hết cảsống lưng.

      ta biết mình đối với Cố Trường Khanh tìnhcảm rất sâu đậm, nhưng cũng thể để choanh nghĩ quẩn mà tự tử được.

      Nhưng mà, tình cảm như vậy… quá mức nóng bỏng, ly trí. Trương Cẩm Văn cảm thấy mình làm như vậy.

      “Sao như vậy được” ta nhìn Diệp ThiênTuyết, hỏi câu, “Dượng làm sao có thể…”

      “Con cũng biết” Diệp Thiên Tuyết cườitrả lời, “Nhưng mà, lúc ấy con rất cảm động tình càm dượng dành cho dì con. Dĩ nhiên, cũng rấtkhó , bởi vì, người thân của con lại mất

      Trương Cẩm Văn nhìn Diệp Thiên Tuyết mỉm cười, lại có cảm giác mình thấy khóc

      Nếu như đây là , làm sao để cho đứa bé thế này chịu nhiều đau khổ như vậy, trong lòng đau đớn có thể tìm ai mà tâm .

      Rất may, đây chỉ là giấc mơ

      “Bất quá trong giấc mơ ngược lại có tin đồn,dượng phải chết vì tự sát, mà mưu sát.Lúc đó con bị cơ quan tạm giữ thiếu chút nữa bị điều tra, sau lại” đột nhiên cong miệng, cườinhư cười, “là ba con ra mật, mới bảo vệđược con”

      Dừng lại chút, nhìn về phía Trươn Cẩm Văn,Diệp Thiên Tuyết : “Nghe , là Liễu Đan Văn ra mặt cầu xin ba con, ông ta mới bằng lònggiúp con. Trước đó ông vẫn cảm thầy mình làm sợ gì”

      Trương Cẩm Văn đem ly café cầm trong lòng ban tay. ràng là café rất ấm áp, lại cảm thấy lạnh giá thân thể phải rùng mình cái.

      “Giấc mơ này, khiến con thay đổi sao?” TrươngCẩm Văn hỏi

      Diệp Thiên Tuyết gật đầu cai: “Bởi vì hình ảnh cuối cùng trong mộng, con chết rất thảm,con muốn có kết cục như vậy, cho nên,tự nhiên phải thay đổi”

      Trương Cẩm Văn hỏi câu: “Vậycon mất khi con bao nhiêu tuổi”

      “Hai mươi bảy” Diệp Thiên Tuyết bình tĩnh trảlời: “Chưa kết hôn, thi đậu đại học, nghiện hút, còn có, ba con ra tối hậu thư, nếu thay đổi liền từ bỏ quyền thừa kế ”

      Chân mày Trương Cẩm Văn chau lai: “Con phải người như vậy”

      “Con phải có quan hệ gì” Diệp Thiên Tuyết : “Dù sao trong mơ, con trở thành người như vậy”

      Nhìn khuôn mặt thờ ơ của Diệp Thiên Tuyết, Trương Cẩm Văn kiềm chế bất an trong lòng, lạiuống ngụm café: “Cho nên, con mớikhuyên dượng mang theo dì đến HongKong? Còn chuyển đổi hộ khẩu”

      “Quốc tích HongKong thôi mà, muốn di dân cũng là chuyện đơn giản” Diệp Thiên Tuyết e dè mục đích của mình, “Con chỉmuốn dì được chăm sóc tốt hơn”

      Trương Cẩm Văn gật đầu cái: “Dượnghiểu” “Dượng tìm thời gian, lấy lý do chuyện này với rể’

      ta nhìn về phía Diệp Thiên Tuyết nở nụcười hiền từ: “Yên tâm, dượng với dì , lầnnày ra sớm như vậy. Chúng ta trởthành hậu phương vững chắc cho con”

      Diệp Thiên Tuyết ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tươi cười của Trương Cẩm Văn, nửa tâmtrang coi như được buông lỏng.

      “Cái này là bản photocopy sao” đương trởvề, Trương Cẩm Văn cầm qua giấy tờ lúc nãy,hỏi Diệp Thiên Tuyết.

      “Phải” Diệp Thiên Tuyết gật đầu, “ , dượng tại con có cách nào hoàn toàn tin tưởng dượng và Liễu Đan Văn có quan hệ gì được ”

      “Dượng cùng ta có thể có quan hệ như thếnào?” Trương Cẩm Văn bật cười, “Dượng cùng dì mới là người nhà, con của dượng vàdì tương lai kế nghiệp chúng ta, là hyvọng của dượng và dì”

      “Tiểu Tuyết, dượng phải là loại người biết nặng , con” Trương Cẩm Văn con , “Trước chỉ là năm đó có chút tình cảm, tại . Yên tâm, chuyện này giao cho dượng, trong vòng hai tuần lẽ, dượng tìm ra tình nhân của Liễu Đan Văn”

      tới điểm này, trong mắt Trương Cẩm Vănchợt có chút tàn nhẫn, “Nếu ta làm như vậy,nên biết hậu quả như thế nào”

      Diệp Thiên Tuyết nhìn Trương Cẩm Văn, nhưng cũng dám tin tưởng hoàn toàn

      “Chờ dì con sinh em bé xong, dượng liền toàn bộ mọi chuyện” Trương Cẩm Văn ,“Con nên tin tưởng ấy”

      Sau khi hai người chuyện, trở lại bệnh việnTrương Cẩm Văn lại tìm bác sĩ chuyện lần, Diệp Thiên Tuyết bác sĩ đối với Cố TrườngKhanh càng thêm cẩn thận hơn.

      Sau vài ngày, trước năm mới ngày, CốTrường Khanh thuận lợi sinh hạ đôi longphượng (Mình thấy truyện TQ nào cũng thích sinh đôi nhỉ)

      Nhìn khuôn mặt mừng rỡ của Trường Cẩm Văn,hành động rất ngu ngơ, khiến Diệp Thiên Tuyết nhịn cười được

      Vào lúc này, hoài nghi của với Trương Cẩm Văn mới biến mất

      Bởi vì là sinh đôi, nên hai đứa bé có lớnlắm, phải ở trong bệnh viên thời gian mớicó thể về nhà. Cho nên, coi như là để cho sức khỏe của Cố Trường Khanh khôi phục chút.

      Diệp Thiên Tuyết mỗi ngày giữa bệnh viện vànhà chạy tới chạy lui, có ý chuẩn bị canh bồi bổ cho Cố Trường Khanh.

      Mỗi ngày Cố Trường Khanh uống nước canh do Diệp Thiên Tuyết mang tới, nằm ở giườngxúc động , “Canh của Tiểu Tuyết là cứumạng à, cơm bệnh viện đúng là rất kinh khủng”

      Diệp Thiên Tuyết vừa thu dọn đồ đạc vừa : “Con chỉ là phụ thôi, thực nấu cơm là ngườikhác” Cố Trường Khanh cười hihi “Coi như vậy, cũng là Tiểu Tuyết tâm lý”

      Hai người chuyện, Trương Cẩm Văn từbên ngoài vào, thuận tay đóng cửa lại: “Trường Khanh, có việc, muốn vớiem”

      Cố Trường Khanh cảm thấy nghi hoặc nhìnTrương Cẩm Văn: “Có chuyện gì mà cần lúcnày?”

      Nhìn Diệp Thiên Tuyết cái, Trương Cầm Văn cười : “Thừa dịp Tiểu Tuyết cũng ở đây, chuyện dứt khoát. Cũng là thời gian tốt, tamthời hai tiểu quỷ quấy rầy chúng ta”

      Cố Trường Khanh liền cười to lên: “Có chuyện gì mà phải có Tiểu Tuyết mới được. Ừ em nghe”

      Trương Cầm Văn liền cẩm thận lựa chọn từ ngữ, sau chốc lát, “Có chuyện, vẫn choem biết. cùng vợ của rễ bây giờ là Liễu Đan Văn có quen biết, biết từ mười hai năm trước” ta dùng tay khoa châm múa tay miêu tả: “Lúc đó Liễu Phỉ Phỉ mới cao bằng chừng này”

      Nụ cười mặt Cố Trường Khanh dần tắt, nhìn vẻ mặt Trương Cẩm Văn, cũng biết,chuyện này phải chuyện bình thường.

      Diệp Thiên Tuyết im lặng ngồi bên cạnh, giờphút này mới đưa tay năm chặt tay

      Cố Trường Khanh nhìn cái, cười dịu dàng

      Trương Cẩm Văn kể chuyện xưa cũng dàidòng mà ngăn gọn, xong câu cuối cùng, anhta rất bình tĩnh, nhưng mà ánh mắt tràn ngập vẻlo lắng

      Diệp Thiên Tuyết nhìn ta, rồi ánh mắt lại chuyển sang nhìn Cố Trường Khanh.

      Lúc này Cố Trường Khanh cũng có vui vẻ, nhưng cũng có tức giận, chẳng qua rất bình tĩnh, có chút đau lòng

      Diệp Thiên Tuyết nhìn thấy vậy trong lòng cũngrất khó chịu, đột nhiên tiến lên ôm

      Trương Cẩm Văn cũng xong, đứng lên, về phía Cố Trường Khanh ôm lấy chân

      “Trường Khanh, tha lỗi cho

      “Tha lỗi cho , dấu em nhiều việc nhưvậy”

      “Tha thứ cho

      Trương Cẩm Văn vẫn nhìn Cố Trường Khanh: “ sai rồi, Trường Khanh, tha lỗi cho

      Diệp Thiên Tuyết ở bên cạnh nhìn, trong lòng cótư vị phức tạp khó hiểu

      Người dịch: Hương Xinh
      Phan Hong Hanh thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Người dịch: Hương Xinh
      Chương 26.


      Diệp Thiên Tuyết suy nghĩ nhiều cách xin lỗithẳng thắn của Trương Cẩm Văn, duy chỉ có điều nghĩ tới, dượng lại nghiêm túc quỳxuống xin tha thứ.

      Nhìn biểu của Cố Trường Khanh, nhịnkhông dám suy nghĩ, cúi đầu nhìn ngón tay mình.

      Nếu như dượng phải người như vậy, chuyện kiếp trước chết, đại khái là có nộitình.

      Hay là, dượng phát ra điều gì, bị người diệt khẩu sao?

      Suy đoán như vậy có hợp lý lắm, nhưngDiệp Thiên Tuyết nhịn được có suy nghĩ.

      “Tiểu Tuyết có phải là con sớm biết?” Cố Trường Khanh đột nhiên hỏi Diệp Thiên Tuyết.

      Diệp Thiên Tuyết do dự chút, Cố TrườngKhanh đột nhiên cười to lên: “Quả nhiên, concũng biết. Tại sao giúp dượng gạt dì?’

      Diệp Thiên Tuyết ngay lập tức lắc đầu: “Khôngdì , con có gạt dì. Dì cũng biết, dượnglàm những chuyện này, ra đối con có ảnhhưởng lớn nhất” Nhìn vẻ mặt của Cố TrườngKhanh, Diệp Thiên Tuyết giọng : “Chẳngqua là…….. đứa bé chưa có sinh ra, con dám

      Áy náy liếc mắt nhìn Trương Cẩm Văn, DiệpThiên Tuyết : “Con biết dì rất thương con, cho nên con sợ trong lúc nóng giận xảy ra việcgì, dì lại có bầu. Nếu xảy ra chuyện, vậy con hối hận kịp”

      thành khẩn nhìn Cố Trường Khanh: “Dì,người biết mà, đối với con, dì còn quan trọng hơn cả ba con mà”

      Nghe lời , ánh mặt của Cố Trường Khanh trở nên ngơ ngác, lát sau ánh mắt lại dịu dàng.

      “Nha đầu ngốc này” trách mắng nhàng,ngẩng đầu lên : “Đứng lên , em trách

      Trương Cẩm Văn có chút kinh ngạc tinđược, lại nghe : “Em biết tính cách của hay mềm lòng,. Nếu là người quen câu xin giúp đỡ, cũng khó có thể làm như nghe thấy”

      “Trương Khanh” nghẹn ngào tên , nhìn tay đưa đến trước mặt mình: “Đứng lên , em trách

      Trường Khanh chỉ mỉm cười: “Em chỉ thấy là ngốc à” tiếng cười dẫn trở nên lạnhgiá chút: “Với em cùng , Tiểu Tuyết so với người đàn bà Liễu Đan văn kìa quan trọnghơn nhiều. Kết quả lại giúp Liễu Đan Vănbày mưu tính kế”

      Trương Cẩm Văn vội vàng giơ tay: “Sau nàynhất định ” Ánh mắt của cũng thayđổi: “Sau này, dĩ nhiên lấy lợi ích của TiểuTuyết là quan trọng nhất”

      “Phát mình bị lừa cảm thấy mất thể diện, muốn bảo thù?” Cố Trường Khanh mỉmcười hỏi, để cho Trương Cẩm Văn nắm tay mìnhđứng lên

      Trương Cẩm Văn lại cười: “ chẳng qua là cảm thấy, có vài người thể dung túng”

      Sau khi đem chuyện với Cố Trường Khanh, mặc dù Cố Trường Khanh muốn giúp, nhưngTrương Cẩm Văn cùng Diệp Thiên Tuyệt khôngđồng ý.

      “Dì, dì vẫn còn ở cữ, thể để cho em trai con sau này tới trách con, con chăm sóc người, để cho sức khỏe của dì phụchồi ”

      Cố Trường Khanh liền cười : “Nào có khoa trương như vậy”

      Trương Cẩm Văn ở bên cạnh thêm đôi câu,Cố Trường Khanh thể nghe lời của hai người, am tâm ở cữ.

      Ra khỏi bệnh viện, Trương Cẩm Văn hỏi TiểuTuyết: “ ra dượng có chút thắc mắc. Nếunhư những thứ này con sớm có trong tay, tạisao cho ba con biết?”


      Diệp Thiên Tuyết đem tóc bên tai vuốt xuống, cười khẽ: “Coi như con , ba con tim sao?”Đối với ông ấy mà con và mẹ kế là kẻthù truyền kiếp, vô luận Liễu Đan Văn xấucon hay con xấu bà ta, đều phải nghe hai bên . Vạn nhất cẩn thận tiết lộ cho Liễu Đan Văn, những làm cho bà ta đốivới con bất mãn hơn, còn trở nên cảnh giác.Tiêu hủy chứng cứ, vậy là chính con hãm hại bàta.

      Trương Cẩm Văn cau mày: “ rể phảilà người như thế”

      Diệp Thiên Tuyết quay sang, cười nhìn . Trương Cẩm Văn thể giơ tay đầuhàng: “Được rồi, ta tạm thời giữa ý kiến”

      tại Trương Cẩm Văn nghe , tay hơi run lên, lái xe thiếu chút nữa bay ra ngoài: “Lại có chuyện gì cho Dượng biết? Consau này lần cho xong được , tránhđể cho dượng bị đau tim nhiều lần”

      Diệp Thiên Tuyết chợt vang lên tiếng cười trongtrẻo: “Dạ, tạm thời chỉ có chuyện này. Liễu PhỉPhỉ là con của ba con”

      Trương Cẩm Văn đột nhiên thắng xe, Diệp Thiên Tuyết phản ứng nhanh, tay cầm bám chặtmới bị bay về phía trước.

      “Con cái gì?” quay đầu nhìn DiệpThiên Tuyết

      thu lại vẻ mặt tươi cười, bình tĩnh, nghiêm túc lập lại lần: “Liễu Phỉ là là con của ba con”

      “Phỉ Phỉ so với con chỉ cách có hai tháng”

      “Đúng vậy” Diệp Thiên Tuyết cười kinhthường, thái độ thèm đếm xỉa tới: “Quả so với con chỉ kém hai tháng”

      Trương Cẩm Văn thể tưởng tượng được nhìn : “Con tại sao lại có thể bình tĩnh nhưvậy?” Phía sau các xe khác bấm còi dục , làm ta phải khởi động xe , vừa vừa để ý đếnTiểu Tuyết.

      Diệp Thiên Tuyết chỉ hơi nhếch miệng: “Kinh ngạc cũng kinh ngạc rồi, tức giận cũng có rồi tại còn loại cảm giác gì”

      quay đầu nhìn Trương Cẩm Văn: “Tạm thờiđừng cho dì , con sợ dì tức giận, mà bị bệnh”

      Trương Cẩm Văn gật đầu đồng ý.

      khí giữa hai người lại trầm xuống, Trương Cẩm Văn lại hỏi Diệp Thiên Tuyết: “Chuyện này sao con biết được? Có khi nào là giả ?”

      Dừng lại chút, ta lại : “Dượng phải nghi ngờ con, chẳng qua con cũng biết, dượng trước kia gặp qua ba của Liễu Phỉ Phỉ”

      Diệp Thiên Tuyết nhún vai: “Con biết bacủa Liễu Phỉ Phỉ là người nào, nhưng mà, dượng, chuyện này là , con có bằng chứng”Chỉ lát sau, xuống với Trương Cẩm Văn: “Vì cái này, con cố ý tìm người làm người tình của ba con ”

      Trương Cẩm Văn bắt đầu kịp phản ứng, đợi đến khi ta suy nghĩ ràng, nhất thời nhìn Diệp Thiên Tuyết biết phải gì cho phải: “Tiểu Tuyết con……… là…….tạisao lại có thể làm chuyện như vậy?”

      Diệp Thiên Tuyết khinh thường cười cái: “Dượng, ông ấy chưa từng vì mẹ con mà thủthân như ngọc, như vậy cho Liễu Đan Văn ấmức trận con cũng để ý”

      “Nhưng mà tính chất giống nhau” Trương Cẩm Văn vô lực phản đối, nhìn vẻ vặt của Diệp Thiên Tuyết, biết mình thế nào cũngkhông dừng lại

      Quan trọng nhất là, trở thành rồi, hiệntại mình có phản đối như thế nào cũng khôngkịp nữa rồi.

      “Con có ý làm sao?” Cuối cùng, Trương Cẩm Văn có sức lực thở dài. Diệp Thiên Tuyết khẽ mỉm cười: “, chỉ vì khổng muốn dì, dượng cùng em trai buồn, nên cho mọi người biết”

      Trương Cẩm Văn hung hăn trợn mắt nhìn cômột cái.

      Sau khi bình tĩnh lại, Trương Cẩm Văn hỏi Diệp Thiên Tuyết chuẩn bị như thế nào: “Con muốnta phối hợp, con cũng có tính toán rồi phải ?”

      Diệp Thiên Tuyết lắc đầu: “Con làm gì.” mặt nở nụ cười khiến Trương Cẩm Văn cảm thấy bất an: “ tại, chờ cho mầy người kia có tật giật mình, điều tra là ra”

      Trương Cẩm Văn nhìn chòng chọc lúclâu, gật đầu: “Được, dượng biết rồi. Dượng cũng ở bên cạnh nhắc nhở ba con”

      Dừng lại, ta lắc đầu: “Nghĩ đến phải gọi người như vậy là rể đúng là cam lòng”

      “Cho nên, con gọi ông ấy là baba*” Diệp Thiên Tuyết : “Ông ấy xứng đáng vớicách gọi này”
      (Ở đây mình giải thích chú nha, trong suốttruyện đến giờ khi Tiểu Tuyết nhắc tới ba mình tác giả dùng là 父亲: [fùqīn], nghĩa hán việt làphụ thân (ba, bố, cha), còn trong câu này tác giả dùng là 爸爸: [bàba] cũng có nghĩa là ba, bố, cha, nhưng dùng từ 爸爸, nghĩa thân thiếthơn, dễ gần hơn. Tuy nhiên khi dịch truyện sangtiếng việt mình dùng có từ là ba thôi, nênđoạn này như vậy làm các bạn hơi khó hiểu)

      Trương Cẩm Văn thở dài vỗ vai của : “Tốtrồi, có số việc, tại hãy giao cho chúngta”

      khẽ mỉm cười: “Dượng với dì vĩnh viễn ủng hộ con”

      Diệp Thiên Tuyết khẽ nheo mắt cười tươi

      Nhưng chỉ lát sau, lai buồn rầu : “Dượng,người còn nhớ mấy ngày trước con qua về giấc mộng đó ?”

      Trương Cẩm Văn gật đầu: “Con là trong mơ dượng và dì con đều chết”

      “Phải” Diệp Thiên Tuyết trả lời: “Con cảm thấy, cái chết của hai người đơn giản….Dượng người phải chăm sóc dì và mình tốt. vất vả con mới giúp haingười được, con huy vọng ngày kia, chuyện trong mơ lại diễn ra lần nữa”

      Trương Cẩm Văn gật đầu: “Dượng hiểu, TiểuTuyết con yên tâm

      Sau khi cùng Trương Cẩm Văn chuyện, Diệp Thiên Tuyết cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

      Buổi tối hôm đó liền bay về.

      Ra khỏi sân bay là hơn mười giờ tối. Tìm mộtvòng, cư nhiên tìm thấy tài xế đến đón.

      Giọi điện cho Diệp Hân Thành, bên kia là giọngcủa Liễu Đan Văn

      “Tiểu Tuyết sao?Ba con tắm, có chuyện gìsao?’

      Diệp Thiên Tuyết ánh mắt lạnh lẽo: “Dì Liễu,phiền người giúp ta hỏi câu, tại sao có tài xế tới sân bay đón con, nếu ba con ở bên cạnh, kêu ông ấy bắt máy. Diệp gia cần loại người chểnh mảng nhiệm vụ”

      Liễu Đan Văn lập tức giả vờ biết: “Hôm nay Tiểu Tuyết về sao? Dì biết….Dì buổi chiều cho tài xế chở Phỉ Phỉ tham gia họp bạn cũ rồi, bây giờ còn chưa về. Con cũng biết, congái buổi tối bắt xe ngoài rất nguy hiểm”

      “Cho nên, Liễu Phỉ Phỉ an toàn còn tôi thìkhông cần’ Diệp Thiên Tuyết bình tĩnh , “Dì Liễu, người đối với tôi bất mãn là bình thường,nhưng mà, cần dùng loại thủ đoạn nhàm chán này, chỉ làm tôi coi thường”

      lẵng lẽ nhấn ghi trong điện thoại, bất giácnở nụ cười lạnh như băng.

      “Tiểu Tuyết đứa này, sao vậy. Dì làm sao đối với con có bất mãn gì, dì biếthôm nay con quay về, sao trước tiếng…”

      Diệp Thiên Tuyết nhíu mày: “Phải ? Mấyngày trước tôi , tôi muốn về cùng đón sinh nhật với ba, tôi muốn ba đón sinh nhật với tất cảmọi người trong nhà” nhấn mạnh từ “Mọi người” sau lại mỉm cười: “Hay noi, chẳng lẽ dì Liễu biết lúc lấy vé máy bay, tài xếkhông với mọi người muốn đón tôi sao? Loạitrách nhiệm này, tài xế làm được, trực tiếp xa thải

      Ở đầu này điện thoại, sắc mặt Liễu Đan văn nhất thời biến sắc

      “Đại khái tài xế ….’ Liễu Đan văn gắng giải thích, Diệp Hân Thành ra: “Điệnthoại của ai”

      Liễu Đan Văn quýnh lên, theo bản năng cúp lun điện thoại: “Là Phỉ Phỉ, con lập tức về nhà”

      Diệp Hân Thành gật đầu cái: “Con nên về nhà sớm, bất quá Tiểu Tuyết chỉ mua được vé tối này, cũng biết tại đến chưa. Có tiểu Tống đón, cũng tồi”

      Nghe ông những lời này, sắc mặt Liễu Đan Văn càng xanh lai

      Ở bên này, ánh mắt Diệp Thiên Tuyết ngày càng lạnh.
      WinterPhan Hong Hanh thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 27

      Sân bay lúc mười giờ đêm kỳ thực cũng khôngvắng người lắm, nhưng mà con mình trong đó, nên làm cho nhiều người chú ý.

      Diệp Thiên Tuyết xách theo túi hành lý , bình tĩnh đứng chờ taxi, chợt điện thoại di động vang lên.

      xem tên hiển thị điện thoại có chút ngạcnhiên: “Tiểu Mập? Sao lại gọi điện cho tớ vào giờ này?”

      Ngụy Vũ cười hihi: “Tiểu Tuyết, nhìn bên này,bên trái bên trái”

      Diệp Thiên Tuyết ngẩng đầu nhìn qua, thấy Ngụy Vũ đứng trước chiếc xe, vẫy tay vớimình. Diệp Thiên Tuyết mỉm cười, xách hành lý tới: “Làm sao cậu lại ở đây?”

      “Tớ biết hôm nay cậu về, nên tới đây xem mộtchút “ Ngụy Vũ để ý, vừa ra khôngkhí trong lời bay ra thành từng mảng màu trắng: “Ai biết vừa đến liền nhìn thấy cậu đợi Taxi. Tài xế nhà cậu đâu? Bác Diệp đến nỗi ngay cả tài xế cũng cử tớichứ?”

      tay nhận lấy hành lý trong tay , tay giúp mở cửa xe, trong miệng còn ngừng : “Tiểu Tuyết, cậu có lạnh , Hongkong so với bên này ấm áp hơn nhiều, áo khoác cũng cần mặc”

      Diệp Thiên Tuyết mặc quả có chút phongphanh, với việc Ngụy Vũ đưa tay ra nắm lấy taycô, Diệp Thiên Tuyết cũng có cự tuyệt.

      Tay của Ngụy Vũ mập mạp lại trắng hồng nắm lấy tay của Diệp Thiên Tuyết trong tay, chợtNgụy Vũ la hoảng lên: “Tiểu Tuyết, sao tay cậulanh vậy, tựa như khối băng vậy, Kha, phiền mở điều hòa lớn hơn chút”

      Tài xề liền mở nút điều hòa lên mức cao nhất.

      Tiểu Mập vừa dùng tay của mình sưởiẩm cho tay của Diệp Thiên Tuyết, taykhác sờ soạng ở đằng sau, lát lấy ra cáiáo khoác lông: “Vừa mới mua, Tiểu Tuyết cậu mặc vào

      Diệp Thiên Tuyết cũng có khách sáo, cầm lấy áo mặc lên người, nhìn chất liệu và màu sắc vải rất mềm mại, có màu trắng ngà, nhíumày chút: “Khá là mắc đó nha, mua cho aivậy? Chẳng lẽ Tiểu Mập để ý ai rồi?”

      Ngụy Vũ cười haha, nhưng có trả lời.

      Ra khỏi sân bay, chiếc xe chạy rất nhanh đường cao tốc, khiến Diệp Thiên Tuyết dần dầncảm thấy buồn ngủ.

      “Tiểu Mập, hôm nay cám ơn cậu” Vì đểcho mình ngủ, tìm cách chuyện phiếm vớiNgụy Vũ. Ngụy Vũ cười hiền lành, : “TiểuTuyết cậu còn khách khí gì với tớ nữa”

      Tài xế ở phía trước nhìn mặt hai người, trong lòng lặng lẽ buồn phiền, công tử nhà mình đúnglà, lại còn là vừa đến, mình với ta ở sânbay đợi mấy tiếng đồng hồ rồi.

      Diệp Thiên Tuyết lập tức cười: “Đương nhiên làmuốn cám ơn, nếu có cậu, hôm nay tớ có xe về rồi”

      Nhìn cười, Ngụy Vũ trầm mặc trong chốc lát, sau lại cười : “Cho nên , Tiểu Tuyết, số cậu rất may mắn đó, à nghe dì cố sinh rồi?”Diệp Thiên Tuyết lập tức cười tươi hơn, rất vuisướng, “Uh, dì tớ sinh đôi”

      Ngụy Vũ còn chưa kịp , liền nghe tiếp tục : “ trai

      Ngụy Vũ chợt ho dữ dỗi.

      “Này Tiểu Tuyết, phải sinh đôi toàncon à, sau này mua đồ cũng phải mua hai phần, nhưng thu lễ lại chỉ có phần ”

      Nghe vậy, Diệp Thiên Tuyết làm mặt giận liếc cái: “Tiểu Mập, có chị nàolại tính toán như vậy”

      Hai người cười hồi, rất nhanh đến nhàhọ Diệp, Ngụy Vũ đưa Diệp Thiên Tuyết xuống xe, đứng ở trước cửa với : “Tớ vàođâu, Tiểu Tuyết cậu về nghỉ sớm . Thời gianrảnh, chúng mình hẹn nhau uống café nhé”

      Diệp Thiên Tuyết cười tươi, nhìn Ngụy Vũ về

      Xoay người đến trước cửa ấn chuông, DiệpThiên Tuyết hít sâu cái, cảm thấy trong khoảnh khắc lưng đột nhiên đeo ba lôáp lực rất lớn.

      Vừa vào nhà, Diệp Thiên Tuyết liền bị bóngngười ngồi ở ghế làm cho hoảng sợ, sau khi hồihồn, mới phát ra là Diệp Hân Thành ngồi đó, ông hút thuốc hình như suy nghĩ gì đó. “Làm sao về cùng Tiểu Tống?”Diệp Hân Thành đột nhiên hỏi, trong tay kẹt điếu thuốc.

      Diệp Thiên Tuyết kiềm chế tức giận trong lòng,chào ông sau đó đem quà mình mang từHongkong về đưa cho ông: “Bởi vì tài xế có ở sân bay”

      Diệp Hân Thành nhận lấy hộp quà trong tayDiệp Thiên Tuyết, nghe như vậy, có chút vui, chân mày cau lại: “Tiểu Tống là tài xề lâu năm rồi, lơ là nhiệm vụ như vậy, có phải con nhần cửa, nên thấy xe’

      Đối với vấn đề ông hỏi, Diệp Thiên Tuyết gật đầu vẻ sao cũng được: “Vậy ạ……, con cũngkhông lắm, hình như Liễu Phỉ Phỉ còn chưavề nhà?” Diệp Hân Thành biết hỏi vậycó ý gì, gật đầu..

      “Phỉ Phỉ họp lớp, Tiểu Tuyết, con có thờigian cũng phải cùng bạn học gặp mặt nhiều hơn”

      Diệp Thiên Tuyết bình tĩnh : “Chờ em nó về,ba biết sao con ngồi xe nhà về. Còn nữa,ba, điện thoại của ba, thích hợp giao cho dì Liễunghe sao? chừng, mất dữ liệu quantrọng trong điện thoại.”

      Sau đó, lấy điện thoại mình đưa tới, cười :“ba nghe chút trong đó ghi cái gì?” Nóixong đợi Diệp Hân Thành trả lời, đưa điện thoại nhét vào trong tay ông, quay người lên lầu..

      Diệp Hân Thành ngẩn người ra,trơ mắt nhìn lên lầu.

      Tắm nước nóng xong, đem mình ngã xuốnggiường, sau khi thông báo với mấy người bạn mình về, Diệp Thiên Tuyết mời thay đồ ngủ.

      Lúc nửa đêm, chợt tỉnh giấc, sau đó mới phát tối hôm qua mình nằm đá hết chăm xuống dưới đất, khó trách lại bị lạnh đến đông cứng thành quả cầu.

      Bò dậy nhặt chăn lên, lúc ngồi xuống dưới sàn nhà, có cảm giác hình như nghe được cái gì đó, im lặng lắng nghe, ở dưới lầu giống như có người cãi nhau.

      suy nghĩ chút, xem, nhưngmà tâm trạng đột nhiên tốt hơn rất nhiều, lại nằm xuống lần nữa, lúc này ngủ rất ngon đến khi trời sáng.

      Khi nắng sớm xuyên qua rèm cửa, Diệp ThiênTuyết mới mở mắt, nằm giường lúcmới tỉnh giấc.

      Nhìn thời gian còn sớm, vội vàng bòđậy, rửa mặt xuống phòng bếp ăn sáng.

      Lúc xuống dưới lầu, ngang qua phòng kháchcô ngạc nhiên khi thấy Diệp Hân Thành ngồi trong phòng khác đọc báo.

      Nhìn thấy xuống, Diệp Hân Thành buông tạpchí xuống, vẫy tay với Diệp Thiên Tuyết: “TiểuTuyết, tối hôm qua là dì Liễu đúng, ba với ấy rồi”

      Nghe như vậy, Diệp Thiên Tuyết nhíumày: “Ba, con có thể biết, dì ấy như thếnào?”

      Diệp Hân Thành nhìn , tự nhiên cảm thấy có chút chột dạ, quay mặt , cũng nhìnthẳng vào : “Cho dù dì như thế nào, dì ấy làm sai, ba dạy dỗ rồi, con biết thế là được”

      Diệp Thiên Tuyết chẳng đúng sai gật đầu:“Con hiểu, con ăn sáng đây”

      Diệp Hân Thành cảm thấy tim như ngừng đập, đưa mắt nhìn vào trong bếp, cảm giác áy náy càng ngày càng lớn.

      Ăn sáng xong, Diệp Thiên Tuyết thấy Liễu PhỉPhỉ và Liễu Đan Văn vừa mời dậy, lúcnày vây quanh Diệp Hân Thành gì đó.

      Nhìn thấy , Liễu Phỉ Phỉ cười vào phòngbếp, cực kỳ khách khí xin lỗi: “ xin lỗi,chị à, em biết hôm qua chị về, lại muốn Tống với em”

      Diệp Thiên Tuyết miễn cưỡng gật đầu với ta, với Diệp Hân Thành: “Ba, Con muốn ra ngoài, hôn nay tài xế bận chứ ạ”

      Diệp Hân Thành có chút bối rối, kêu tài xế tới.

      Đợi rời , Liễu Phỉ Phỉ vui làm nũngvới Liễu Đan Văn: “Mẹ, người xem bộ dạng của chị ý kìa, nhìn cũng thèm nhìn con”

      Liễu Đan Văn cẩn thận xem sắc mặt của Diệp Hân Thành, mặt dịu dàng : “Tiểu Tuyết làchị, làm gì cũng nên nhường chị chút, biếtkhông?”

      Diệp Hân Thành nghe được càng phiền não hơn,buông tờ báo trong tay, lạnh lùng nhìn qua LiễuĐan Văn, xoay người rời : “Tôi ra ngoài, em có việc tự mình lái xe

      Liễu Đan Văn trợn mắt há miệng nhìn ôngkhông chút lưu tình rời , trong khoảng thời gian ngắn lên lời.

      Liễu Phỉ Phỉ ở bên cạnh nhìn vẻ mặt vặn vẹo của Liễu Đan Văn, trong ánh mắt lóe lên vẻ đáng sợ

      Diệp Thiên Tuyết ra ngoài, liền tới nhà Vương Kỳ Ngọc.

      Ba Vương Kỳ Ngọc tuy lớn tuổi nhưng rất lạnh lẹ thấy Diệp Thiên Tuyết từ HongKong trởvề, lại qua nhà mình ngày, cười haha vỗ vai Diệp Thiên Tuyết: “Tiểu Ngọc có bạn như vậy tệ”

      Vương Kỳ Ngọc vội vàng đem Diệp Thiên Tuyếtbên cạnh ba mình kéo ra, nhanh chạy ra ngoài. Ba người gặp nhau, Ngụy Vũ lại hỏichuyện hôm qua.

      Diệp Thiên Tuyết thuận miệng giải thích, chút: “Lúc HongKong, tớ nhìn thấy TăngHàm”

      Vương Kỳ Ngọc lập tức tỏ vẻ kinh miệt: “ ta Hongkong làm gì?”

      ấy muốn Mỹ, nửa năm sau học cũng có tới trường’ Diệp Thiên Tuyết trả lời. Ngụy Vũ nháy mắt mấy cái: “Liễu Phỉ Phỉ và Liên Trân Trân phải uổng tâm tư sao?’ xong, đột nhiên chớp mắt: “lại hai người bọn họ đều từng ở giường của TăngHàm coi ta là con rể tương lai”

      Diệp Thiên Tuyết kinh ngạc: “Liên Trân Trân, vậy……”

      Vương Kỳ Ngọc gật đầu: “ Đêm tổ chức hôn lễđó tớ thấy mà ” Nét mặt có chút lạnh: “Dầu gì trước kia cũng là bạn bè tốt, kết quả vì mộtngười đàn ông mà trở mặt, cuối cùng người đàn ông kìa cũng đâu cần. Hai người bọn họ làlàm mất hết mặt mũi của con

      Ngụy Vũ co đầu lại, dám lời nào.

      Tin tức này đối với Diệp Thiên Tuyết mà làm người ta giật mình, hồi lâu mới lấy lại tinh thần.

      ngờ, là ngoài dự liệu” Nụ cườicủa hoàn toàn xuất phát từ nội tâm, làmNgụy Vũ và Vương Kỳ Ngọc rất kinh ngạc.

      “Quả nhiên, chị em tốt cái gì, đúng là nực cười” xong câu này Diệp Thiên Tuyết đột nhiên nhớ lại kiếp trước, ánh mắt dần dần lạnh xuống.

      Ba người trò chuyện, đột nhiên có ngườingồi bên cạnh Diệp Thiên Tuyết: “Xin chào, lâu gặp”

      Tô Vũ ngồi đối diện cười: “Chức mừng nămmới”

      “Chức mừng năm mới” Diệp Thiên Tuyết cũng rất vui vẻ hỏi, “Làm sao cậu ở chỗ này?”

      Tô Vũ chỉ tay hướng bên kia: “Tôi cùng bạn,kết quả lại thấy ba người ở đây. Tôi , các người là trẻ sinh ba sao? Thế nào luôn chỗ cùng nhau”

      Vương Kỳ Ngọc liếc mắt xem thường: “Chúngtôi quan hệ tốt, cậu ghen tỵ à”

      Tô Vũ cười: “ ghen, chẳng qua thấy tổ hợp nam hai nữ, nhìn có chút lạ”

      Cảm nhận được ý trong lời của ta, Vương Kỳ Ngọc tức giận, lập tức đuổi , nhưng Tô Vũ nhanh chân trốn được.

      “Có thời gian tới tìm tôi, tôi cá có tin tức cômuốn nghe” Tô Vũ hướng về phía Diệp ThiênTuyết ngoắc tay, cười hihi nhanh rồi rời .

      Vương Kỳ Ngọc tức giận ngồi xuống, muốn gì đó, thấy ánh mắt kỳ quái của Ngụy Vũ.’

      “Thế nào, cậu cũng muốn

      Ngụy Vũ vội khoác tay, chần chờ chốc lát, lôi kéo Vương Kỳ Ngọc qua bên, chuyện gì đó.

      Diệp Thiên Tuyết ngồi bên này, cầm ly tràsữa nóng, ánh mắt bâng quơ quét qua, rơi vàomột chỗ, chợt ngưng lại.
      Phan Hong Hanh thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 28

      Chớp mắt nhìn xuống dưới lầu, mặc tiếng ôn ào bên trong phòng Diệp Thiên Tuyết gọi điện cho Trần Thiên.

      “Tại sao lại cùng Liên Trân Trân?” Điện thoại vừa kết nối, chút khách khí hỏi, “ quyết định, chờ lính rồi, tại sao lại muốntrở về đường cũ.”

      Ở đầu bên kia điện thoại Trần Thiên hết sức trầm mặc, đứng yên tại chỗ bắt đầu nhìn xung quanh.

      cần tìm, tôi ở trong đó” Diệp Thiên Tuyết , “Nếu từ chồi, như vậy, về sau cũng cần để ý tới nữa”

      “Đừng” Trần Thiên la hoảng lên, “Chỉ là…..”

      Cúp điện thoại.

      Lúc Ngụy Vũ và Vương Kỳ Ngọc trở lại, thấy Diệp Thiên Tuyết dựa người vào lan can suy nghĩ đến ngẩn người, tầm mắt nhìn ra ngoàicửa sổ có chút tĩnh mịch.

      Nghe được bọn họ quay lại, Diệp ThiênTuyết xoay người lại, cười nhìn họ : “Các cậu xem, có phải tớ làm như vậy là sai ?”

      Đối mặt với ánh mắt khó hiểu của Vương Kỳ Ngọc và Ngụy Vũ, cười : “Biết là mộtcon sói bướng bỉnh quen được thuần dưỡng, lại còn đồng tình cho ta”.

      Vương Kỳ Ngọc qua ôm : “Sao thế? Nếuthật nuôi quen, cũng đừng quản nó. Sang năm mới rồi, đừng nghĩ đến truyện khôngvui ” Diệp Thiên Tuyết gật đầu, nhìn hai người họ: “Lén lút sau lưng gì đó?”

      Vương Kỳ Ngọc từ chối cho ý kiến, mỉm cườinhìn lướt qua Ngụy Vũ, người vừa được nhìn, tựnhiên tai ửng đỏ lên. Thấy vậy Tiểu Tuyết :“Tiểu Mập luôn là da mặt dày, thế nào hôm nay Tiểu Ngọc có nhìn cái, liền xấu hổthành như vậy rồi hả?”

      Ngụy Vũ cười ha ha, trả lời.

      Diệp Thiên Tuyết cũng có hỏi tới, kéo tay Vương Kỳ Ngọc: “Chúng ta dạo , để Tiểu Mập làm người xách túi cho tụi mình”

      Mặc dù chỉ gặp Tô Vũ trong phút chốc, theo lờiTô Vũ : “có tin tức cho mình” kiến cho Diệp Thiên Tuyết phải lưu tâm. Đợi đến lúc cùng Vương Kỳ Ngọc và Ngụy Vũ, bấm máy gọi cho Phó Hoài Minh. chuyện năm mới lúc mới hỏi tới tin tức của Tô Vũ. Phó Hoài Mình đối với việc hỏi số điện thoại của NgụyVũ rất là ngạc nhiên, sau khi nghe lý do,liền ra số điện thoại, cười : “ đến tintức, ở đây cũng có tin, biết em có cảm thấy hứng thú

      “Tin gì?”

      Phó Hoài Minh bình tĩnh : “Gặp được mộtngười tự xưng từng là chồng của Liễu ĐanVăn”

      “A, cái này, biết à” Diệp Thiên Tuyết trả lời, “ ta đă từng ở chung với người khác mà”

      Phó Hoài Minh khẽ cười: “Xem ra, có vẻ lại xen vào việc của người khác rồi”. Lát sau, Diệp Thiên Tuyết nhàng hỏi: “Thầy giáo à, đúng là họ của em”

      Đối với vấn này, hiển nhiên Phó Hoài Mìnhchưa có chuẩn bị, bị bất ngờ, hồi lâu mới kinh ngạc hỏi: “Tại sao lại hỏi như thế”

      “Bởi vì, sau ngày hôn lễ” Diệp Thiên Tuyết trảlời, “Ba , là ông nhìn thấy con trai của dì hai, Thiệp mời đều là em đưa ra ngoài, gặp ai em đều biết cả, so độ tuổi, thân phận, đoán được mộtchút”

      Phó Hoài Minh mỉm cười: “Phải cảm thấy vinh dự vì được nghĩ đến đầu tiên rồi ”, sau lúc nóiđùa, chợt nghiêm túc trả lời: “Uh, đúnglà….”

      Câu trả lời này khiến Diệp Thiên Tuyết trầmmặc hồi lâu, mãi cho đến khi ở bên kia Phó HoàiMinh lo lắng kêu tên của , mới lau nướcmắt vì kiềm chế được mà rơi xuống,giọng nghẹn ngào : “Tốt quá, là mừng”

      Thấy như vậy khiến tâm trạng của Phó HoàiMình tự chủ được cũng trở nên nhu thuận: “ cũng rất vui có em như em. Đừng buồn, có việc gì mình cùng nhaulàm”

      Ngừng lát, tiếp: “Tỷ như. Cái chếtcủa dì ba”

      Cả người Diệp Thiên Tuyết căng cứng lên: “ biết cái gì rồi”

      Phó Hoài Minh cười : “ cần phải đề phòng như vậy, có ác ý” biết DiệpThiên Tuyết cảm thấy có thoải mái, Phó Hoài Minh nhàng : “Hai ngày nữa, anhem mình gặp mặt chuyện, trong điện thoại tiện”

      Diệp Thiên Tuyết trầm mặc hồi lôi, đồng ý.

      Theo lời đề nghị của Phó Hoài Minh, khiếntrong lòng vừa khẩn trương lại mong đợi.

      Trở về nhà, ăn xong cơm tối trong tâm trạng nôn nóng yên. Diệp Thiên Tuyết muốn đứng lên lên lầu bị Liễu Phỉ Phỉ kéo lại: “Chị, có chuyện muốn hỏi chị”

      Diệp Thiên Tuyết ngạc nhiên nhìn ta, takhẽ cúi đầu, làm bộ thẹn thùng hỏi: “Chị, nghe gần đây chị gặp Tăng Hàm phải ? Thời gian này em gặp được ấy, biếtanh ấy thế nào rồi”

      ta ngẩng đầu lên, làm bộ đáng thương với khuôn mặt nhắn đầu mong đợi, nhưng đáymắt lại toát ra vẻ ác độc.

      Diệp Hân Thành ngẩng đầu nhìn hai chị em, có chút ngạc nhiên khi nghe Liễu Phỉ Phỉ : “Tiểu Tuyết con gặp Tăng Hàm rồi hả, biếtrõ….”

      Diệp Thiên Tuyết hất tay Liễu Phỉ Phỉ ra: “Chỉ là tình cờ gặp nhau ở sân bay thôi ạ” quay đầu nhìn Diệp Hân Thành: “Ba, với ba mà ,lời của Liễu Phỉ Phỉ, ba thắc mắc gì sao? Nếu sơm biết tại sao còn hỏi con làm gì?”

      “Đối với con mà , có phải Liễu Phỉ Phỉ cònquan trọng hơn?” Nhìn Diệp Hân Thành, DiệpThiên Tuyết len lén khẽ véo đùi mình cái, khiến mình rớt nước mắt.

      Bộ dạng này của chỉ có hù dọa Diệp Hân Thành, cùng hù sợ người khơi lên câu chuyện này là Liễu Phỉ Phỉ, chỉ có Liễu ĐanVăn là có động tĩnh gì.

      Thấy hai người cũng dám nhìn Diệp Thiên Tuyết, đưa khăn giấy cho , cười : “Tiểu Tuyết lo lắng quá rồi. Ba cũng là quan tâm, dù sao Phỉ Phỉ và Tăng Hàm cũng đượccông nhận đôi, nhất thời vô ý, gây ra lời đồn đãi, ảnh hưởng tốt lắm.”

      Diệp Thiên Tuyết mặt đổi sắc nhìn quaDiệp Hân Thành: “Ba cũng nghĩ như vậy sao? Cho rằng con cố ý tìm Tăng Hàm, cố ý muốngây ra ồn ào?”

      Diệp Hân Thành nhớ tới chuyện tối qua, lại nghĩ tới đúng sáng sớm hôm nay mình có hơi thiên vị, ánh mắt tự nhiên nhìn qua nơi khác.

      Liễu Đan Văn trong lòng rất hài lòng, đangmuốn lại bị Diệp Hân Thành ngăn cản: “TiểuTuyết, ba xin lỗi, là ba hiểu lầm”Diệp Hân Thành đối sử với Diệp Thiên Tuyết rất nhẹnhàng: “ba nên hoài nghi con” Nhìn ông, trong ánh mắt thấy được hoài niện: “nênnhớ”

      Diệp Thiên Tuyết cũng nhìn thẳng vào mắt ông,nhưng lời muốn cũng nuốt xuống.

      Ánh mắt mang theo bi thương của Diệp Hân Thành, chỉ lát sau lại tĩnh lặng như nước.

      “về sau tuyệt đối như thế nữa” Ông với Diệp Thiên Tuyết: “Tuyệt đối tin tưởng”

      Liễu Phỉ Phỉ căn môi, nghiến răng, nghiến lợi.

      “Chị, xin lỗi, phải em cố ý ” ta làm vẻ nhút nhát ngẩng đầu, nhìn Diệp ThiênTuyết: “Chỉ là…….”

      “Phỉ Phỉ chỉ là quan tâm tới bạn trai của mình, nên có chút luống cuống. Tiểu Tuyết đừng chấpmà” Liễu Đan Văn bên cạnh tươi cười .

      Diệp Thiên Tuyết quay mặt sang, nhìn Liễu PhỉPhỉ, bình tĩnh khác thường.

      Liễu Phỉ Phỉ cơ hồ muốn dùng lúc Diệp ThiênTuyết tha thứ cho mình, vài câucho Diệp Hân Thành thấy Diệp Thiên Tuyết ích kỉ như thế nào, nhưng ngờ lại nghe Diệp Thiên Tuyết : “Được, con tha thứ, nhưng chỉcó lần này, có lần sau”

      Tần Phượng Miên ngồi trong quán café, nhìntừng người qua đường, từng hành động đếncử chỉ của cũng toát lên vẻ quyến rũ. nhìnlối vào, trong mắt chợt sáng lên,

      Đợi đến khi Diệp Thiên Tuyết vào, mới đứng lên, vẫy vẫy tay, làm cho Diệp Thiên Tuyết chú ý, tới.

      Đợi Diệp Thiên Tuyết ngồi xuống phía đối diện, mới : “Nhiệm vụ này, cuối cùng cũng xong rồi”

      Ngừng lại chút, tiếp: “chỉ là, có mộtchuyện tôi muốn làm”

      Diệp Thiên Tuyết nhíu mày nhìn , liền ngheTần Phượng Miên : “chuyện muốn ly gian mẹ kế và ba , chuyện này tôi làm”

      “Tại sao?” Diệp Thiên Tuyết hỏi, lại thuận miệng : “Đây phải là chuyện am hiểu nhất sao”

      Tần Phượng Miên, liếc mắt nhìn : “Đúng vậy, chỉ là muốn làm” ngừng lát, : “Gập được chân tình rồi, cho nên, gác kiếm rửa tay, rút lùi khỏi giang hồ”

      Diệp Thiên Tuyết ngạc nhiên ngẩng đầu, nhìn hai gò má hơi ửng đỏ, trong lòng cực kỳ kinh ngạc.

      Tẩn Phượng Miên phong trần lăn lộn giang hồ bao lâu, lại có thể “Gặp được chân tình”như thế kia, gặp phải người con trai như thế nàothật kiến người khác tò mò.

      Cong môi cười cái, Diệp Thiên Tuyết nóichúc mừng, sau lại hỏi: “Ai vậy?, có thể làm cho những lời này, chị sợ đơn giản”

      Tần Phượng Miên lập tức trở nên dịu dàng, giọng cũng nhàng: “là sinh viên củatrường đại học Bắc Kinh, năm nay tốt nghiệp,Tôi cũng nghĩ, có muốn hay cũng đithi đại học, cho xứng với .”

      Diệp Thiên Tuyết đối với ý tưởng này của gì, nhưng lại lo lắng chuyện khác:“Dù sao cũng là sinh viên, chỉ sợ về quan niện sống có bất đồng….”

      Tần Phượng Miên lắc đầu: “, mặc dù là sinh viên, nhưng phải là loại ngây thơ quá mức” Ngừng lại, giọng : “Trênthực tế, ấy quá thẳng thắng, vì gom gópđóng học phí, ấy thậm chí làm thêm”

      Người thẳng thắn, kiêng kị cũng được coilà hiếm có rồi. Lại hợp với Tần Phượng Miên, quả nhiên là duyên số.

      Chỉ là, trong lòng có chút khó chịu.

      Trái với lương tâm chúc mừng Tần PhượngMiên, nhìn ấy hai má chợt ửng đỏ, Diệp Thiên Tuyết lấy đồ mang tới: “Được, đồ nhận rồi, tiền, hai ngày nữa liền tới tay”

      cần” Tần Phượng Miên trả lời, “Chỉlàm nữa, cũng thu nửa tiền”

      Hai bên tranh luận phen, Diệp Thiên Tuyếtnhận thua, đưa mắt nhìn Tần Phượng Miên đikhỏi, vẫn cảm thấy tin tức hôm nay nghe được vẫn thể tin được.

      Chương 29
      Editor: Hương Xinh

      Đối với Diệp Thiên Tuyết, Phó Hoài Minh chiếm vị trí rất đặc biệt trong cuộc sống saukhi sống lại.

      thay đổi bản thân, khi bắt đầu có giáoviên nghiêm khắc như Phó Hoài Minh, về sau biết họ mình, cho biết nội tình trong cái chết của mẹ. cảm kích trước đây giờ trở nên hết sức phức tạp

      Tình cảm đó khó có thể biểu đạt, dù vậy vẫn gặp mặt Phó Hoài Minh.

      Nơi gặp mặt là nhà của Phó Hoài Minh. Trongnhà có ai, chỉ có mình Phó HoàiMinh ở đây. Ba của Phó Hoài Minh là Phó Đại Thành, cùng em trai Giao Giao và mẹ kế LâmViện ba người nhà cùng nhau du lịch.

      Đối với việc như vậy, trong lòng Diệp ThiênTuyết cảm thấy rất buồn: “, tại sao cùng?”

      Phó Hoài Mình đưa ly nước trước mặt , khẽcười : “ với bọn họ luôn luôn thânthiết, cho nên, cũng muốn làm ngườikhác ghét thêm. Uống nước , thời gian còn nhiều, có số việc chúng ta từ từ ”.

      Diệp Thiên Tuyết im lặng gật đầu, nhìn quanhcăn phòng.

      Khu biệt thư này năm ở vùng ngoại ô, có ba tầng, nội thất bên trong hết sức xa hoa. Nhìnsang bên, các loại đồ trang trí toả ánh sáng lấp lánh, khiếm Diệp Thiên Tuyết cảm thấy chói mắt.

      Thấy nét mặt của Diệp Thiên Tuyết, Phó HoàiMình cười : “Đây là sở thích của ba , ông chịu khổ từ , cho nên sau này lớn lên rất thích rất thích các loại trang sức như thế này”

      Khóe miệng Diệp Thiên Tuyết hơi giật chút,Phó Hoài Mình thấy thế càng cười lớn hơn
      “chuyện của mẹ…….” Diệp Thiên Tuyết bắtđầu rồi lại ngừng lại, biết chuyện này phải như thế nào. Phó Hoài Mình thấycô khó sử, lập tức : “Chuyện của dì ba, có biết chút. Em chờ chút” Nóixong đứng dậy, vào phòng của mình lấy sấp tài liệu cùng máy latop: “Đây là số tài liệu thu thập đước với lời làm chứng của thầy thuốc”

      Ngừng chút, : “Bệnh trước đây của dì ba quả rất nghiêm trọng, nhưng mà, đủ khiến cho dì nhanh như vậy phải đirồi” lấy ra máy cd, : “ nhờ chút quan hệ lấy được đoạn video, có lẽ tòa đủ điều kiện làm bằng chứng, có điều biết em cũng cần căn cứ chính xác nhưbằng chứng”

      Diệp Thiên Tuyết cắn môi, sắc mắt tái nhợt gật đầu: “Vâng”

      Phó Hoài Minh đem máy cd bỏ vào trong máytính, hình ảnh mở ra.

      Sắc mặt Diệp Thiên Tuyết càng ngày càng tàinhợt, đôi mắt ngày càng sang. hết sức chămchú nghe, những thứ kia trong đoạn ghi có vẻ có chút mơ hồ, nghe thấy bên trong giọng thấy thuốc : “Vốn là có thể sống thêm từ ba đến năm năm nữa, kết quả ba tháng cũng khôngqua khỏi, lại nhìn bóng người tới, lui, rốtcuộc được như ý muốn tìm được bong dángcủa người mình hận thấu xương ”

      Nước mắt lập tức rơi xuống.

      , những thứ này, từ đâu mà có được” nhắm mắt lại, song lại mở ra.

      Phó Hoài Minh đem video dừng lại, lấy máy cd ra, sau đó mới : “ bệnh viện tìm người,sau tìm được. May mà sớm, nêu khôngcũng chưa chắc biết” ân cần nhìn DiệpThiên Tuyết: “Nhưng thứ này ở chỗ cũngnhiều năm rồi, nhưng mà những thứ này thể trực tiếp chứng minh cho điều gì, khôngthể đưa thủ đoạn của bọn họ ra ánh sáng được,cho nên….”

      buông tay cười khổ: “ cái gì cũngkhông làm được”

      Diệp Thiên Tuyết chậm rãi lắc đầu: “ dĩ nhiên là có thể” Khóe môi chợt ra nụ cười kỳ dị: “Nếu pháp luật có cách nào biểu dương chính nghĩa, vậy yên lặng để duy trì chính nghĩa, cần làm phiền pháp luật”

      Phó Hoài Minh hoảng sợ, kéo tay Diệp Thiên Tuyết: “Tiểu Tuyết, em chuẩn bị làm gì vậy?Em thể làm chuyện điên rồ! thù có thể từ từ báo, đem người mình chuẩn bị đưa vào hẳn là cớ lợi”

      Diệp Thiên Tuyết quay sang nhìn ta.

      cười, nhưng khóe mắt lại toát ra đau đớn sâu sắc: “Yên tâm , em ngu như vậy. Coi như giết họ sao, họ chỉ biết số mìnhkhông tốt, vĩnh viên sám hối. Em muốn cho họ hối hận vì những hành động họ làm”

      Phó Hoài Minh ra lời, chỉ có thể nghecô tiếp: “nếu như hối hận, vậy để chohọ nếm thử, hạt giống mình gieo xuống, mọcra dạng trái cây gì”

      Nghe lời này xong Phó Hoài Minh cực kỳ lo lắng, nhưng mà bây giờ Diệp Thiên Tuyết đảmbảo mình có làm việc gì ngu ngốc, cũng hơi yên tâm. Theo thói quen lại nở nụ cười.

      “A, đúng rồi, nghĩ có số việc nên nóicho em biết” đến đây, nụ cười của càngtỏa sang lấp lánh, khiến Diệp Thiên Tuyết rất làtò mò.

      “Em còn nhớ, em muốn tìm cho em kếmột gia sư ?”

      Diệp Thiên Tuyết gật đầu cái: “Tất nhiên là nhớ, ta tìm tới em tham phiền, chắc hẳn có người rồi”

      Phó Hoài Minh gật đầu, nụ cưới cực kỳ rực rỡ: “Đó là tất nhiên, hơn nữa, nghĩ, ta nhấtđịnh rất hài lòng”

      Lát sau, Diệp Thiên Tuyết nhìn ánh mắt củaanh, lặp lại lần nữa: “Cực kỳ hài lòng”
      Diệp Thiên Tuyết có chút hiểu, khẽ nghiêng đầu, lộ tò mò

      Nhìn ngây thơ như vậy khiến Phó Hoài Mình mềm long, vươn tay sơ đầu cái: “Cómột số việc, bé con như em cần hiểu”

      Bất mãn hất tay ra, Diệp Thiên Tuyết nhìnchằm chằm.

      chuyện chỉ nữa, là đáng ghét, nét mặt của rang có hài long. Phó Hoài Minh nhìn thấy như vậy cười haha, chothấy tâm trạng cực kỳ vui vẻ: “chuyện nam nữ,em đừng hỏi nữa”

      Khóe miệng Diệp Thiên Tuyết hơi co rút, tự hiểu được.

      Chỉ là chuyện này, có chút tò mò: “Liễu Phỉ Phỉ dễ dàng bị mê hoặc đâu, ta làm sao…….”

      Phó Hoài Minh thấy hỏi, cũng giấu,thản nhiên : “A, ai bảo trăn trở tìm đượcngười bạn học kia, quần áo bảnh bảo, biết ănnói,……công phu tồi đâu” nhìn nháy mắt: “ ta lợi dụng khả năng thiên phú của mình kiếm người , với những chuyện này ta lấy rất là vinh dự đấy”

      Diệp Thiên Tuyết nghe vậy càng thêm co giậtkhóe miệng, thế nào mà hai ba ngày này hay gặpphải loại đàn ông lợi dụng vẻ đẹp toàn bản thâm mà kiếm tiền.

      Chẳng qua là còn chưa có khép miệng lại, vẻmặt của hoàn toàn cứng đơ
      , sinh viên trường đại học A làm chuyện như vậy, lại là sinh viên sắp tốt nghiệp, biết,chỉ có người như vậy thôi?”

      Phó Hoài Minh nghe giọng của lúc to lúcnhỏ, có vẻ rất kinh ngạc: “Uh, biết ngườinày chỉ có , thực chỉ có người thôi” ta nhìn Diệp Thiên Tuyết: “Em cũng biết, chuyện như vậy…..”

      cảm thấy sợ, nếu như mình nhầm,người bạn trai của Tần Phượng Miên, chỉ sợ….
      “Người đó, tên gì?”

      Phó Hoài Minh có chút ngạc nhiên khi hỏi,nhưng vẫn trả lời: “Đồng Bình Thiên, tên ngherất bá đạo phải ?”

      Phó Hoài Minh còn chưa hết nhìn thấy em mình lấy điện thoại ra, nhanh chóng soạn tinnhắn, sau đó khẩn trương nhìn điện thoại chờ trảlời, khỏi nổi tính tò mò: “Sao vậy, chẳng lẽ em biết người này”

      Diệp Thiên Tuyết lắc đầu: “, em khôngbiết, nhưng có thể em biết”

      báo tin nhắn tới, tâm trạng Diệp Thiên Tuyết có chút kích động, mở tin nhắn ra đọc, rồi lẵng lẽ bỏ xuống.

      Phó Hoài Minh nhíu mày, hỏi: “Kết quả như thế nào?”

      “Chính là ta” Diệp Thiên Tuyết xong, nhìn đến thất thần

      “Chuyện này ảnh hưởng lớn đến em vậy sao?”Phó Hoài Minh có chút hiểu, Diệp ThiênTuyết kể lại việc cho nghe: “Gần đây, ba em có người tình, tên là Tần Phượng Miên”

      Phó Hoài Minh gật đầu: “ biết, là trợ lý củachú. ra đúng là hai người có quan hệ mờ ám”

      “Tần Phượng Miên từ chức, bởi vì ấy nóiđã tìm được tình đích thực” Diệp ThiênTuyết mặt mày ỉu xì tiếp: “Người tình đíchthức của ấy tên là Đồng Bình Thiên”

      Phó Hoài Mình mới đầu nghe còn ko hiểu, sau phút cơ hồ há to miệng như muốn rớt xuống đất.

      “Em là…..” Diệp Thiên Tuyết nhìn gậtđầu

      “Xin lỗi, nhưng muốn hỏi chút”Anhnhìn Diệp Thiên Tuyết: “người tình của ba em, người tình của em em, hai người kia là ngườiyêu của nhau”

      Diệp Thiên Tuyết mệt mỏi gật đầu.

      Phó Hoài Minh nhịn được cười to,kích động vỗ vai : “Dù sao em cũng ưa mấy người này, sao”

      Gật đầu cái, Diệp Thiên Tuyết nghe theo lời khuyên của , tạm thời đem việc này gác lại: “, tại sao lại quan tâm đến chuyệnnhà họ Diệp vậy?”

      Chuyển đề tài chuyện, Phó Hoài Minh liennghiêm túc trở lại.

      biết dì có cho em biết ? Năm đó, lúc mẹ ra khỏi nhà, ông Ngoại rất tức giận, là xóa tên mẹ khỏi nhà họ cố, sau này cũng đừng nghĩ đến tài sản nhà họ Cố”

      Diệp Thiên Tuyết : “ vì dì hai nên khônglien lạc với em và dì út”

      Nét mắt Phó Hoài Minh có chút xấu hổ: “Ngay từ đầu dì út biết rồi, hẳn là vì chuyệnđó, ước muốn biết nhiều hơn cuộc sống trước đây của mẹ, người xung quanh mẹ như thế nào. Em cũng biết” nhún vai, “Lúc còn ,mẹ bỏ lại ra nước người, cho nên đốivới những điều về mẹ , có chút tò mò”

      , đừng nghĩ là em có thù hằn gì?”Diệp Thiên Tuyết vội , Phó Hoài Minh chợt cười to lên: “ thực tế, biết mẹ rất , so với người khác còn nhiều hơn, chỉ là bà ấy bản than hơn, mẹ chịu nổi cái nhà này, nên lựa chọn ra thôi”
      Nghe vậy, Diệp Thiên Tuyết ngạc nhiên nhìn .

      Phó Hoài Mình cười buồn, đưa tay xoa tóc :“Hằng năm mẹ đều đến thăm , dù bị ngườinhà họ Phó mắng nhiếc rất khó nghe cũng từ bỏ, về sau thái độ của người nhà họ Phó cũng đỡ hơn, để cho gặp mẹ. Lúc đó, mới biết mẹ của người rất tài giỏi”

      Hai người chuyện lúc, Từ Diệp ThiênTuyết, Phó Hoài Minh biết được Liễu Phỉ Phỉ làcon riêng của Diệp Hân Thành, cũng hiểu vì sao có đôi khi Diệp Hân Thành lại thiên vị hai mẹ con họ Liễu như vậy.

      “Nhưng mà, chuyện này đối với ông ấy cũngkhông tính là việc đả kích chí mạng” Phó HoàiMinh nhắc nhở : “Ông ấy có nghiệp của mình, cũng phải dựa hoàn toàn vào nhàhọ Cố”

      “Em hiểu” Diệp Thiên Tuyết gật đầu, “Cho nên, tới bây giờ em cũng chưa muốn làm gì, chỉ là, muốn lúc mấu chốt đưa ra, có lẽ có chúttác dụng”

      Phó Hoài Minh lúc này mới hiểu : “Tốt lắm, sau này em có kế hoạch gì ?”

      Chuyện Diệp Thiên Tuyết và Phó Hoài Minh gặp nhau cũng có ai biết, nhưng mà Ngũy Vụ lại cảm thấy có gì đó, thấy tâm trạngDiệp Thiên Tuyết nhõm hơn, nhưng nhữngđiều khác lại u ám, nặng nề hơn rất nhiều, rất là tò mò muốn biết vì sao, cuối cùng Ngũy Vụ cũng ra ngoài thăm dò.

      Lúc này là ngày đến trường ghi tên, trong đámđông ồn ào, nhốn nháo Diệp Thiên Tuyết được Ngụy Vũ bảo vệ rất tốt, để cho bị vachạm gì với đám đông đó.
      Nghe thấy Ngụy Vũ hỏi, Diệp Thiên Tuyết trảlời: “Ừ, làm được số việc, tất nhiên vui rồi”

      Hình như Ngụy Vũ lại cao hơn chút, bởi vì tập luyện giảm câm, tập luyện điều độ nên cơ thể cũng rất cân đối, lúc đứng ở bên cạnh Diệp Thiên Tuyết, làm cho người khác cảm thấy rấtcó ý tứ, rất xứng đôi

      Nghe thấy Diệp Thiên Tuyết có ý trả lời,vẻ mặt Ngụy Vũ dần dẩn có chút bất mãn: “TiểuTuyết à, thiệt là có chuyện gì cho tớbiết được sao?”

      Đối mắt với ánh mắt của Ngụy Vũ, tâm trạng của Diệp Thiên Tuyết cũng dần buông lỏng, nhẹnhàng cười, sau đó lại cười híp mắt khoác tayNgụy Vũ, ngửa đầu nhìn : “Về sau thểgọi cậu là nhóc mập nữa rồi, Tiểu Mập trở thành thanh niên tuấn rồi”

      Mặt Ngụy Vũ chợt đỏ lên.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 30
      Eidtor: Hương Xinh

      “A, Tiểu Mập sao mặt lại đỏ mặt vậy” Diệp Thiên Tuyết quay mặt sang, đột nhiên thấy vẻmặt của Ngụy Vũ, có chút ngạc nhiên la lên.Ngụy Vũ quay mặt cố gắng cho tâm trạng mình bình tĩnh trở lại, mới quay mặt lạicười : “Tiểu Tuyết chúng ta ghi danh thôi,ghi tên xong là hết à”

      Diệp Thiên Tuyết nghi ngờ gì, cười đốngý.

      Hai người xếp hàng nộp tiền, xong mới tớichỗ giáo viên báo cáo, Diệp Thiên Tuyết chuẩn bị rời, bị thầy giáo gọi lại: “Thành tích của Tiểu Tuyết gần đây rất tốt, có bí quyết gì vậy? Có thể chia sẻ cho các bạn biết đượckhông?” Diệp Thiên Tuyết bật cười: “Thầy Tào, em chỉ mời gia sư về nhà dạy, mỗi ngày ba giờ,sau đó làm đề thi thôi” nhìn thấy thất vọng của thầy Tào khi nghe .

      Ngụy Vũ sau lưng Diệp Thiên Tuyết, ra khỏiđám đông mới : “Tiểu Tuyết, vị gia sư kiacũng lợi hai à. Nghe gần đây Liễu PhĩPhỉ cũng mời gia sư, chỉ sợ lại tìm cậu gây phiềntoái.”

      Diệp Thiên Tuyết vừa cười vừa khoát tay: “Chuyện của ta liên quan gì tới tớ”

      Hai người vừa chuyện, vừa ra cổngtrường, vừa tới của, nghe thấy có người kêu tên mình: “”Diệp Thiên Tuyết”

      Quay đầu lại, Ngụy Vũ và Diệp Thiên Tuyếtthấy Tô Vũ chạy tới, mặt mặc dù có biểu gì, nhưng trong mắt ràng lộ ra vẻ thất vọng.

      Diệp Thiên Tuyết nhíu mày, nhìn tới, còn cách ba bốn bước Ngụy Vũ dừng lại hỏi:“Sao gần đây cậu đến tìm tôi? Ngày đóquả thực có tin muốn cho cậu biết”

      Nghe lời Tô Vũ , Diệp Thiên Tuyết mới nhớ mình quên gọi điện thoại cho Tô Vũ, lậptức cười : “Tôi quên mắt, có chuyện gì vậy?”

      Tô Vũ liếc nhìn Ngụy Vũ, thấy người bên cạnh Tiểu Tuyết có hành động gì, hất cằm nhìn Ngụy Vũ.

      “Cậu xem, bạn của cậu, chút ý tứ cũngkhông có” Tô Vũ chậc lưỡi cảm thán, “Biết tôi với cậu chuyện bí mật, còn cố tình đứng ở đây như cái cọc gỗ, cũng biết tránh

      Diệp Thiên Tuyết tò mò nhìn : “Chẳng lẽ chuyện câu với tôi thể cho ngườikhác biết”

      Tô Vũ chút do dự gật đầu: “Dĩ nhiên”Sau đó chuyển sang nhìn Ngụy Vũ cười mà như : “Tôi cậu này, cậu ra chỗ khác chút, chờ chúng tôi xong việc rồi quay lại”

      Nghe Tô Vũ như vậy, Diệp Thiên Tuyết nởnụ cười: “ có việc gì, Tiểu Mập là bạn của tôi, tôi có gạt gì cậu ấy hết” Tô Vũ nghi ngờ hỏi lại: “Cậu chắc chứ? Tin tức liênquan tới Liên Trân Trân còn có cả Liễu Phỉ Phỉnữa”

      Nụ cười mặt Diệp Thiên Tuyết chợt cứnglại, theo bản năng liếc nhìn Ngụy Vũ.

      Trong lòng Ngụy Vũ cảm thấy đau xót, vội vàng cười : “Thôi, để tớ qua bên kia, Tiểu Tuyết chuyện xong, rồi qua bên kia tìm tớ” được hai bước, Diệp Thiên Tuyết mới kịp phảnứng, kéo trở lại: “ có việc gì, nhiềungười biết như vậy còn bí mật gì nữa. Tiểu Mậpcậu ở lại đây

      Thấy Diệp Thiên Tuyết đuổi Ngụy Vũ , Tô Vũhừ tiếng, nhìn Diệp Thiên Tuyết: “Cậu cho tôi biết Vương Kỳ Ngọc ở đâu, tôi liền tin tức này cho cậu biết, cậu để cho hắnta rời , tôi chỉ có thể làm như vậy thôi” Diệp Thiên Tuyết ngẩn người ra, nhìn lên, nhìn xuốngđánh giá Ngụy Vũ hồi.

      Bị nhìn như vậy, Ngụy Vũ cũng hơi giận, thẹn quá thành giận: “làm gì vậy, muốnnghe thôi, làm gì mà nhìn bằng ánh mắt hoàinghi như vậy”

      Diệp Thiên Tuyết lắc đầu : “, phải hoài nghi, chẳng qua là cảm thấy, thậtkhông thể tưởng tượng nổi”

      Ngụy Vũ ở bên cạnh lắng nghe, cảm thấy tronglòng như nở hoa.

      Tô Vũ này, cư nhiên cảm thấy có hứng thú đốivới Vương Kỳ Ngọc, về sau chỉ sợ rước khổ vàothân thôi, chỉ là nhìn Tô Vũ, muốn cười nhưnglại phải kìm xuống, bình tĩnh với ta: “Nhà ấy hôm nay có chút việc, nên tới, cậu muốn gì với ấy, cho tôi biết cũng giống nhau cả thôi”

      Diệp Thiên Tuyết quay mặt, ánh mắt có phầnquái dị nhìn Ngụy Vũ.

      Tô Vũ phải người dần, lúc trước có hơi nóng nảy, sau liền tỉnh ngộ, biết mình có hơi vội vàng rồi.

      Vì vậy để tâm trạng bình tĩnh lại, với DiệpThiên Tuyết: “Tùy cậu, chỉ là tin này, quả thậtkhó ” Ngừng chút, lại : “Cậu biếtmột người tên Trần Thiên đúng ?”

      Nhìn bộ dáng muốn bác bỏ của Diệp ThiênTuyết, đưa tay ra ngăn lại: “Đừng vớitôi là cậu biết, lời như vậy, tôi tinđâu, hơn nữa Triệu Lẫm cũng biết……….”

      Sắc mặt của Ngụy Vũ nhất thời tối sầm lại, nhìnTô Vũ với ánh mắt cơ hồ như muốn phóng dao bằng ánh mắt sắc lẹm.

      Tô Vũ bị Ngụy Vũ nhìn giật mình đến phát sợ, phải đợi lúc để bình tĩnh lại mới tiếpchuyện lúc nãy: “Gần đây Trần Thiên hay ở cùng với Liên Trân Trân, tôi nghe được, hình như bọn họ định làm gì đó Liễu Phỉ Phỉ”

      Diệp Thiên Tuyết định , Tô Vũ lại nhanh miệng trước: “Bọn họ nhắc tới Hùng”

      Bàn tay Diệp Thiên Tuyết chợt nắm chặt lại.

      Nhìn Tô Vũ, khẽ cười: “Cám ơn cậu, Tô Vũ, Tiểu Ngọc hôm nay thực ở đây, lần sau tôi hỏi ấy, có báo với cậu, mình cùng nhau chơi”

      Tô Vũ rất vui đột nhiên biến thành giận: “Ai muốn cùng các cậu chơi đùa gì” xong, nhanh xoay người bỏ chạy, chạy được mấybước, lại quay người lại, lấy giấy bút viết gì đó rồi đưa qua: “Đây là số di động của tôi, có chuyện nhớ liên lạc à”

      Diệp Thiên Tuyết đem tờ giấy ghi số điện thoại cầm ở trong tay, đưa mắt nhìn ta xa.

      Đợi Tô Vũ rồi, Ngụy Vũ liền hỏi: “ Hùng là ai?” nhìn Diệp Thiên Tuyết, có chútkhông hiểu, “tớ thấy cậu nghe cái tên đó, độtnhiên rất căng thẳng”
      nhìn , ánh mắt kia biết từ lúc nào còn vẻ ngây thơ của tuổi trẻ.

      Diệp Thiên Tuyết mở miệng, trầm mặc lúc,sau đó mới giọng : “Thuốc phiện”

      Ánh mắt Ngụy Vũ mờ hồ trong chốc lát, sau đó là vẻ mặt bình tĩnh.

      “Muốn xem vào chuyện này sao?” hỏi

      Diệp Thiên Tuyết lắc đầu: “, đó là việccủa ta, có quan hệ gì tới tớ” chỉ là tớiđây, chợt nhờ lại hình ảnh của mình ở kiếp trước, lúc đó mình mới bắt đầu hút thuốc phiện.

      Hoàn toàn nhớ, có phải lúc đó bị người ta lừa, lúc bắt đầu như thế nào, đều quênhết. Nhưng cảm giác lúc lên cơn nghiện, xương tủy giống như bị hàng ngàn hàng vạn con kiến bò qua lại nhớ rất .

      Diệp Thiên Tuyết trầm mặc, khuôn mặt hơi cúi.

      Trân Thiên và Liên Trân Trân thương lượng cáigì, Diệp Thiên Tuyết cũng muốn biết.

      Chỉ là trở về nhà, lúc gặp Liễu Phỉ Phỉ, còndùng ánh mắt nghiên túc nhìn ta, nhìn bằng ánh mắt dò xét như vậy khiến Liễu Phỉ Phỉ xu lông nên: “chị nhìn em như vậy, muốn gì vớiem sao?”

      Nhìn Liễu Phỉ Phỉ hất cằm lên hỏi giống như con gà mẹ kiêu ngạo, Diệp Thiên Tuyết rờimắt, : “, có gì, nhìn chút”

      Hình như Liễu Đan Văn có gì muốn , thấyDiệp Thiên Tuyết trầm mặc như vậy, lại yên lặng gì,

      Hơi thất thần suy nghĩ. liên chú ý Diệp Thiên Tuyết gì với mình, chỉ nghe đượcmấy từ cuối cùng, có chút hơi xấu hổ hỏi lại: “cái gì?”

      Diệp Hân Thành mang theo ánh mắt bất mãnnhìn qua Liễu Đan Văn.

      “Dì Liễu à, con thu thập được số hình cũ, con muốn đưa cho dì xem, có được ?”Diệp Thiên Tuyết lặp lại lần nữa, nở nụcười tự nhiên, vô tội, “Dì Liễu trước kia bởi vì chuyển nhà, hình cũ cũng mất rồi, cho nên con nghĩ, có lẽ dì Liễu muốn nhìn lại hình cònbé của Phỉ Phỉ?”

      Liễu Đan Văn cười gượng: “ sao, hình dáng còn bé của Phỉ Phỉ như thế nào dì vẫn nhớ rõlắm, giờ lại thấy hình nữa, tốt quá, cám ơn conTiểu Tuyết, lát nữa con đem hình cho dì coinhé” Diệp Thiên Tuyết gật đầu, rồi lại : “Bachắc cũng rất tò mò hình dáng còn bé của Phỉ Phỉ nhỉ? ” quay đầu nhìn Diệp Hân Thành, vẻ mặt tươi cười.

      Diệp Hân Thành cũng rất hiếu kỳ.

      Sau khi Liễu Đan Văn sinh Liễu Phỉ Phỉ, có mấynăm ông mất liên lạc, thời gian mấy năm đó đối với ông mà đúng là hoàn toàn trống rỗng.

      Ông căn bản cũng hiểu mấy năm nay Liễu Đan Văn và Liễu Phỉ Phỉ sống như thế nào,càng biết hình dáng của Liễu Phỉ Phỉ nhưthế nào, có thay đổi gì ?

      Người làm cha, ông cũng rất tò mò muốn biết con mình lớn lên như thế nào.

      Cho nên, nghe được Diệp Thiên Tuyết hỏi, liềngật đầu, nở nụ cười hiền hòa: “Tiểu Tuyết nóirất đúng, khi bé Phỉ Phỉ ở bên cạnh ba, ba cũng rất tò mò biết hình dáng lúc bé củaPhỉ Phỉ như thế nào”

      Liễu Phỉ Phỉ trong lúc nhất thời còn chưa có gì đúng, chỉ trợn mắt tò mò hỏi: “hình dáng lúc em con như thế nào nhỉ? Ai nha, em cũng nhớ , chị, chị lợi hại, có thể tìm được à”

      Diệp Thiên Tuyết dịu dàng cười: “chỉ là trùnghợp thôi, gặp được hàng xóm trước kia của dìLiễu”

      Liễu Đan Văn có chút khó xử nhìn Diệp HânThành, miễn cưỡng phát ra tiếng cười: “Thậtsao, đúng là khéo à”

      “Dì Liễu rất đúng” Diệp Thiên Tuyết nhìncô ta, “Con cũng ngờ may mắn đến vậy, cần nhiều thời gian liền tìm được.”

      Ăn xong bữa cơm mà thấy ngon, Liễu Đan Văn theo mọi người vào thư phòng, DiệpThiên Tuyết tươi cười trở về phòng đem ảnh màdượng Trương Cẩm Văn gửi cho, trở lại thư phòng.

      cẩm cuốn abum to, vào: “Tin tin tin trở về ngày nào?”

      Liễu Phỉ Phỉ khinh thường bĩu môi, nhưng vẫncó chút tò mò hình dáng hồi bé của mình nhưthế nào, vội vàng tới gần.

      Diệp Hân Thành cũng mỉm cười tới, ba người chụm đầu cùng nhau xem ảnh.

      Vừa mới xem tới hình thứ hai, Diệp ThiênTuyết ngẩng đầu lên: “Dì Liễu, dì cũng nên qua đây xem, vừa xem vừa giải thích cho mọi người chút, Con nhìn mà biết lúc này Liễu Phỉ Phỉ mấy tuổi”

      Liễu Đan Văn mang theo nụ cười, lo lắng tới.Diệp Hân Thành cũng phát ra khác lạ của ta, còn kéo tay ta: “ Đan Văn, mau tới đây chút, đây là lúc Phỉ Phỉ mấytuổi, mặc thành thiên sứ đáng

      Liễu Phỉ Phỉ đỏ ứng mặt: “Ai nha, sao con có thể như thế này, nhìn ngố à, được được, thể giữ lại, con muốn lấy tấm này à.”
      Diệp Thiên Tuyết nhìn ba người họ xúm lại bắtđầu lật hình, lén cẩm điện thoại, ấm cho tiếngnhạc vang lên, sau đó cố làm bộ kinh ngạc, : “Có điện thoại, con ra bên ngoài nghe điện mộtlát” xong, liền chạy ra ngoài.

      Mặc dù chỉ là quá khứ, nhưng mà ba đối mặt vớiviệc Liễu Đan Văn cùng người đàn ông khác thân mật như vợ chồng, ông có cảm giác gì.
      Phan Hong Hanh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :