1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nhật ký báo thù - Trường Không Ánh Tuyết (Full Đã có eBook))

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 20
      Lúc Tần Phượng Miên gọi điện thoại tới, DiệpThiên Tuyết còn mơ màng ngủ, theo bản năng với tay lấy điện thoại, giọng có phầnkhàn khàn trả lời điện thoại “Alo”

      Ở bên kia điện thoại, Tần Phượng Miên khẽ cười, : “Đại tiểu thư, đồ cần có rồi”

      Diệp Thiên Tuyết lập tức tỉnh táo: “Làm sao có thể…… mới đên bên ông ta bao lâu, sao ông ta có thể………….”

      Tần Phượng Miên vô cùng đắc ý cười to lên: “Đại tiểu thư, coi thường tôi quá rồi, nếu nhưkhông phải để cho tôi làm quá lên, tôi sớm dùng thủ đoạn đoạt vật về tay lâu rồi”

      Diệp Thiên Tuyết có tâm tư nghe ta , muốn tới lầy đồ, muốn đợi trời sáng liềntới lấy đồ.

      Tần Phượng Miên chỉ cười, : “Đại tiểu thưkhông sợ tôi và gặp mặt có người thấy sao?”

      “Được rồi, tôi chỉ giỡn chút thôi” ta xong, cùng Diệp Thiên Tuyết hẹn thời nhanh, nhanh chóng cúp điện thoại.

      Liễu Đan Văn nằm giường bệnh, nhìn ra ngoài cửa sổ trời cũng dần dần sáng, trong lòng cũng ít lo lắng .

      có gì hối hận, việc như hạt bụi bayđi rồi.

      Đứa bé này vốn là nên giữ lại. theo bản năng lại xoa bụng mình, ngày hôm qua, ở nơi này vẫn có sinh mạng.

      Diệp Hân Thành sau khi vào nhìn thấy nhưvậy. Liễu Đan Văn vuốt bụng mình, đau buồn nhìn ra ngoài cửa sổ. Trong lòng ông ta khỏi thở dài, nắm tay đông viện Liễu Đan Văn: “Đừng buồn, sau này vẫn còn cơ hội. Bé con tương lai về bên chúng ta mà”

      Liễu Đan Văn hoàn hồn, nhìn ông miễn cưỡngcười: “Chỉ là có duyên phân, bất quá sau này có lẽ có”

      Diệp Hân Thành nghe được trong lòng chợt đauxót.

      Đây cũng là hy vọng của ông, nhưng hôm nay lại mất , ông cũng rất khổ sở. Chỉ là Liễu Đan Văn là mẹ, khổ sở so với ông còn lớn hơn nhiều,ông phải kiềm chế đau đớn trong lòng mìnhlại, trấn an trước.

      Cùng Liễu Đan Văn ăn sáng xong. Diệp Hân Thành thể ở lại phải về công ty.

      Chẳng được bao lâu, Diệp Thiên Tuyết liền gõcửa vào, thuận tay đóng cửa lại, nhìn nụ cười của , Liễu Đan Văn cảm thấy thoảimái.

      “Chào con, Tiểu Tuyết”

      Diệp Thiên Tuyết gật đầu chào lại, hỏi Liễu Đan Văn: “Sức khỏe dì như thế nào? Con tới thăm dì chút. Liễu Phỉ Phỉ đâu, nó ở bên cạnh dì sao?”

      Liễu Đan Văn cảm thấy, Diệp Thiên Tuyết hỏimột chuỗi câu hỏi như vậy, dường như giấucái gì đó, khiến ta cảm thấy cực kỳ thoải mái. Vì vậy, mặt cũng giữađược vẻ tươi cười, nghiêng đầu nhìn về phía cửasổ: “Ừ, tốt hơn nhiều, mấy ngày nữa là có thểxuống giường”. Đừng chút, ta quay mặtlại , nhìn Diệp Thiên Tuyết : “Vẫn kịp tham dự hôn lễ, con cần lo lắng đâu”

      Diệp Thiên Tuyết gật đầu cái có như :“Con biết rồi, Con mới đầu còn lo lắng sức khỏedì tốt, do dự biết có nên thông báo cho công ty Hôn Khánh hay . Bây giờ nghe có thể kịp lễ cưới, là quá tốt.”

      ngồi xuống bên giường của Liễu Đan Văn, tự rót cho mình ly trà nóng, nhìn ra bên phíacửa sổ: “Chỉ là, Phỉ Phỉ cũng là con giái của dì,vào lúc này sao lại ở bên cạnh, quả thậtcó chút ổn lắm”

      Đối với việc nhắc tới Liễu Phỉ Phỉ, Liễu ĐanVăn cảm thấy kiên nhẫn, nhưng mặt lại lộ ra khuôn mặt tươi cười: “Phỉ Phỉ là đứa béngoan, là ta đồng ý cho nó ở đây. Tiểu Tuyết kết quả cuộc thi của con như thế nào, thành tích năm nay của Phỉ Phỉ tệ”

      Diệp Thiên Tuyết làm biếng trả lởi khẽ đung đưa chân, đưa mắt nhìn: “ tệ, tiến bộ rất nhiều, sau nửa học kỳ, có lẽ tham gia thi tốt nghiệptrung học trước năm”

      “Con tham gia thi tốt nghiệp trước năm?” Liễu Đan Văn giật mình, “con phải sợ trước năm, học tập đủ tốt, thisợ kết quả tốt sao?”

      Diệp Thiên Tuyết mỉm cười, trả lời vấnđề này.

      Liễu Đan Văn thấy đáp, nên cũngkhông hỏi, ngược lại đến việc tổ chức hônlễ.

      “Yên tâm ” đối với vấn đề này, Diệp Thiên Tuyết trả lời với dáng vẻ uể oải, nhưng bên môilại chứa đựng nụ cười nhạt, “Phỉ Phĩ cũng đãxác nhận rồi, hôn lễ nhất định làm cho di hàilòng”

      Ngồi được lát, đứng dậy, với Liễu Đan Văn: “Chờ dự hôn lễ xong, con liền qua Hong Kong thăm dì và dượng. Dì có muốnnhắn nhủ gì với họ ?” đợi Liễu Đan Văn trả lời, liền cười và : “Con nghĩchắc là có, dù sao cũng có tiếng chung. Chỉ là, dượng mà biết được tin dì bị sảy thai, khẳng định rất buồn, dượng rất thíchtrẻ con mà”

      Sắc mặt của Liễu Đan Văn rất khó coi miễncưỡng gật đầu, đưa mắt nhìn ra ngoài, trong lòngcó nhiều suy đoán biết câu kia củaDiệp Thiên Tuyết là có ý gì.

      Từ ngày bỏ nhà , đến ngày thứ ba Liễu Phỉ Phỉmới trở về, khi biết Liễu Đan Văn sảy thai, trong lòng ta rất vui mừng, nhưng bên ngoài lại bày bộ mặt khổ sở hối hận.

      “Mẹ, con xin lỗi, con cố ý………..” tựa đầu gối của Liễu Đan Văn khóc lóc, “Con cố ý khiến mẹ gặp chuyện khôngmay, con chỉ là lúc đó trong lòng thoảimái, cho nên……… con xin lỗi mẹ, xin lỗi mẹ”

      Liễu Đan Văn đưa tay xoa tóc : “khôngsao, mẹ trách con, dù sao mọi việc qua rồi”

      Hai mẹ con chuyện lúc lâu, Liễu Phỉ Phỉ mang đôi mắt đỏ lừ ra khỏi phòng bệnh của Liễu Đan Văn. Đóng cửa phòng bệnh, vẻ mặtcủa vô cùng phức tạp.

      Hôn lễ diễn ra đúng ngày.

      Cho dù sức khỏe của Liễu Đan Văn chưa tốt lênhẳn, ta cũng muốn hoãn hôn lễ lại. Aibiết sau khi hoãn hôn lễ lại, Diệp Hân Thànhcòn muốn làm đám cưới với mình nữa hay . Nếu lúc đó, sợ khóckhông ra nước mặt nổi.

      Áo cưới may xong từ sớm, nhưng do LiễuĐan Văn bị sảy thai, lại phải sửa lại, hôm qua mới sửa xong.

      Dưới giúp đỡ Liễu Đan Văn cũng mặc xong áo cưới, trước kia cảm thấy gì, tạisức khỏe tốt, cảm thấy vô cùng nặng nề. nhìn mình trong gương, sắc mặt có chút táinhợt .

      Liễu Phỉ Phỉ từ bên ngoài vào, mặc lễ phụcmàu trằng ngà, cả người toát lên vẻ yểu điệu cực kỳ động lòng người.

      Nhìn trong gương, Liễu Đan Văn chưa baogiờ có cảm giác chân thực đến vậy, mình đãkhông còn trẻ nữa. ngoắc Liễu Phỉ Phỉ lại,hỏi: “Có lạnh ? Nếu lạnh, khoác thêm cái áo lồng chồn này vào”

      Liễu Phỉ Phỉ lắc đầu cái: “Trong khách sạn rất ấm. Mẹ, con rất ghét Diệp Thiên Tuyết, lúc nãy nó muốn ra ngoài làm vẻ nữ chủ nhân tiếp đón khách, con liền theo đứngbên cạnh, nhưng tất cả mọi người làm như thấy con”

      Liễu Đan Văn vội vàng nhìn nhân viên làm việc bên cạnh, thấy bọn họ có chú ý sang bên này, mới quay đầu trợn mắt nhìn Liễu Phỉ Phỉ cái: “Lời như thế ít lại . tại nó là con duy nhất của nhà họ Diệp, mẹ có gả vào trước, sao bên ngoài biết con cũng là con nhà họ Diệp được”

      Liễu Phỉ Phỉ phục nhìn Liễu Đan văn,đem những lời muốn nuốt xuống, cười : “Mẹ, hôm nay người xinh đẹp. Nhất định có thể khiến mọi người kinh ngạc à”
      Liễu Đan Văn khẽ cười.

      tại Diệp Thiên Tuyết quả giống nhưLiễu Phỉ Phỉ , ở bên ngoài tiếp khách.
      Diệp Hân Thành tái hôn, mặc dù mọi người có quan hệ thân thiết với nhà họ Cố cũng khôngtình nguyện tới đây, cũng đều có mặt, nhưng chỉđưa qua tới.

      Diệp Thiên Tuyết chào hỏi cẩn thận, chính lànhóm người này.

      Những người được giao cho tới đây tặng quà, nhìn thiếu nữ tươi cười bên cạnh mình,trong lòng đều có loạt cảm xúc cực kỳ cảm thán.

      Rất nhiều người nhìn Diệp Thiên Tuyết, lại nhớđến hình ảnh Cố Trường Khanh năm đó, hômnay Diệp Thiên Tuyết thua kém gì mẹmình năm đó.

      “Nhà họ Diệp như thế nào chúng ta đều mặc kệ,nhưng mà chúng ta cũng chỉ có chập nhận mẹcon thôi” trong các vị phi nhân kéo tay Diệp Thiên Tuyết, dịu dàng : “Tương lai có chuyện gì, cứ tìm tơi . Nhìn mẹ con lớn lên, tất cả mọi người ai cũng muốn con hạnh phúc. Dĩ nhiên chúng ta lại càng vui hơn, con phảimạnh mẽ lên”

      Diệp Thiên Tuyết nghe vậy trong lòng cảm thấycực kỳ ấm áp, hết sức chăm chú trả lời.
      Ngụy Vũ cũng xuất .

      Lúc trước Diệp Thiên Tuyết rất bận rộn, giờphát mặc tây trang rất có khí thế.
      “Tiểu Mập, tệ à” giúp sửa lại cổáo chút, cười : “Rất đẹp trai” Ngụy Vũmặt hơi đỏ lên: “Tiểu Tuyết, à”

      Diệp Thiên Tuyết gật đầu, “, đẹp trai vô cùng. Cho nên tớ rồi Tiểu Mập cậu rất có tiềm lực à, cậu xem, hôm nay chứng thựcrồi” xong, khoác tay Ngụy Vũ: “Hôm nay cậu làm bạn trai tớ nhé, mặc dù tớ rất bận rộn, cậu phải giúp đỡ tớ ngăn cản ít phiềnphức”

      Ngụy Vũ lập tức gật đầu: “Dĩ nhiên, thể từ chối” xong, khoác tay Diệp Thiên Tuyết vào.

      Liễu Phỉ Phỉ và Liễu Đan Văn từ phòng hóa trang ra ngoài, nhìn đại sảnh rất là náo nhiệt, Liễu Phỉ Phỉ quay đầu tìm Tăng Hàm.

      Sau kiện Liên Trân Trân lần trước, Liễu PhỉPhỉ có cảm giác Tăng Hàm và mình dường nhưcó cái gì ngăn cách, trước khi thân mật hai người cũng tìm tời nhau. Coi như thỉnhthoảng có lên giường, nhưng lại có chút yên tĩnh được.

      Loại cảm giác này tốt chút nào, muốn tiếp tục nữa.

      Cho nên, cố gắng nghĩ cách bù đáp lại tìnhtrạng bây giờ.

      Tìm vòng, khi Liễu Phỉ Phỉ tìm được Tăng Hàm, thấy ta đứng bên cạnh Liên TrânTrân, nhìn Liền Trân Trân với bộ mặt rất là tươi cười.

      Liễu Phỉ Phỉ trong lòng khỏi cảm thấy có chút đau xót, lúc Tăng Hàm và mình ở bên cạnh, cũng có cảm giác cười sảng khoáivà thoải mái như vậy.

      qua, gọi tên Tăng Hàm, mắt nhìn Liên Trân Trân : “Ồ, cậu cũng tới rồi, là bạn traihay lại là trai đây?”

      xong, khoác tay Tăng Hàm.

      Tăng Hàm có từ chối, liền giúp Liên TrânTrân : “ trai như thế nào, Phỉ Phỉ em cần đá khéo người khác như thế đâu”Liễu Phỉ Phỉ bị ấm ức, cắn môi.

      Tăng Hàm cảm thấy là đau đầu, vôi vàng lôi kéo ta rời , Liền Trân Trân nhìn bóng lưng hai người rời , lộ ra vẻ mặt vô cùng nguy hiểm,nhìn xung quanh chút, lại nhịn xuống.

      Vương Kỳ Ngọc chứng kiến màn như vậy,liền cho Diệp Thiên Tuyết, sau khi nghe bạn kể xong chỉ hơi cười: “Cảm giác bị chị em tốt cướp bạn trai, xem ra tốt chútnào.”

      Vương Kỳ Ngọc kinh thường bĩu môi : “Nàocó chị em tốt nào mà làm như vậy. Cậu cũng đừng có về sau cậu đối với tớ như vậy nha”

      Diệp Thiên Tuyết bật cười: “ biết, dĩnhiên , cậu xem, bạn trai tớ chọn làTiểu Mập, lúc này tớ tớ thích tuýp ngườinhư Tiểu Mập. Chẳng lẽ cậu thích kiểu bạn trainhư vậy sao?”

      Ở bên cạnh, Ngụy Vũ nhìn chằm chằn vào đôi môi của Diệp Thiên Tuyết, tai ửng đó, cũng may hai say sưa chuyện phát ra.

      “Ơ tìm thấy em rồi” giọng của Triệu Lẫn từxa kêu lên

      Ba người xoay mặt nhìn sang, thấy ta đứng cách chỗ mình xa, ăn mặc rất chỉnhchu, đưa ánh mắt quyến rũ nhìn về phía DiệpThiên Tuyết

      Người dịch: Hương Xinh
      Phan Hong Hanh thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 21


      Mỗi lần thấy Triệu Lẫm, Diệp Thiên Tuyết đềucảm thấy, con người này có chút gì đó khôngthật. tại ta vừa mới xuất , đứng ởbên cạnh , Vương Kỳ Ngọc liền cúi đầu nóinhỏ: “Hình người mà dạng chó, cái kiểu làm sao mà chán ghét thế nhỉ” Câu này kiến DiệpThiên Tuyết thể cười.

      Cũng có chút vui khi nghe người khác vậy, ngay lập tức Ngụy Vũ cũng cười.

      Triệu Lẫm có nghe thấy những lời này, rất ngạc nhiên tại sao ba người bên này đangcười gì, tiến lên định đến ôn Diệp Thiên Tuyếtmột cái, kết quả bị Ngụy Vũ chắn lại: “TriệuLẫm, có người nào vừa gặp liền táy máy tay chân như ?”

      Triệu Lẫm làm vẻ đáng thương nhìn sang DiệpThiên Tuyết, làm như thấy xoay ngườinói với Ngụy Vũ: “Tiểu Mập, chúng ta qua bênkia , cũng sắp bắt đầu rồi”

      Ngụy Vũ lập tức theo

      Vương Kỳ Ngọc đứng tại chỗ nhìn Triệu Lẫmđang nhìn hai người kia xa, vẻ mặt dầnnghiêm túc. mỉm cười: “Nếu như muốntheo đuổi Tiểu Tuyết, về sau đừng dùng bộ mặt này xuất trước mặt ấy”

      Triệu Lẫm nhìn sang mặc dù cườinói, nhưng cũng giống nhưng đùa,thắc mắc hỏi: “Tại sao”

      Vương Kỳ Ngọc cúi đầu, nhàng nở nụ cười: “Trước kia Tiểu Tuyết có lẽ bị những hành động như vậy, sau đó có thể chú ý tới .Nhưng tại, ấy để ý đâu.” ngẩng đầu, nhìn về phía đại sảnh, nụ cười dần biến mất, “Thế giới còn thay đổi, ấy làm sao mà thay đổi”

      Triệu Lẫm theo tầm mắt của nhìn sang, thấy MC của công ty Hôn Khánh khuấy động bầu khí của buổi lể, sau lưng là bức tượnglớn, màn hình hai bên chiếu những hình ảnh của Diệp Hân Thành và Liễu Đan Văn.

      Con người trong mắt ta co lại: “ ấykhông thích Liễu Đan Văn, cái này tôi hiểu .Nhưng mà, thể vì đó mà ấy phải thay đổi mình, có liên quan gì.”

      Vương Kỳ Ngọc cũng muốn đem việc nhà của Diệp Thiên Tuyết ra , nghe vậy côchỉ mỉm cười tạm biết, rồi rời .

      Triệu Lẫm nhìn bóng lưng rời , nhíu mày, từ trong túi lấy điện thoại di động ra gọi:“Tôi muốn biết chuyện về Diệp Hân Thành và người nhà họ Cố, chủ yếu là chuyện giữa haivợ chồng Diệp Hân Thành và Cố Trường Ninh, chú ý chuyện trước khi xảy ra cái chết của Cố Trường Ninh”

      , tôi đối với tài sản nhà họ Cố hứng thú, tôi chỉ………” Triệu Lẫm dừng lạimột chút, mỉm cười,: “Đối với người kia cảmthấy hứng thú mà thôi”

      Diệp Thiên Tuyết và Liễu Phỉ Phỉ đứng cùngmột chỗ, nhìn MC dẫn chương trình khuấyđộng khí, kiểu tình cảm chân thành, giữa Liễu Đan Văn và Diệp Hân Thành là tình thực , chỉ là qua nhiều năm như vậy đến giờ mới gặp được nhau.

      Liễu Phỉ Phỉ nhìn Diệp Thiên Tuyết cái, nụ cười mặt càng ra , thừa dịp mọingười vỗ tay chào đón xuất của DiệpHân Thành, bên tai Diệp Thiên Tuyết: “về sau, phải là con duynhất của nhà họ Diệp nữa, có gì, tôi cũng có như vậy”

      Diệp Thiên Tuyết ngay cả ánh mắt cũng khôngthèm nhìn , chỉ cười tiến lên, khoác tay DiệpHân Thành, cùng ông tiến lên lễ đài.

      Liễu Phỉ Phỉ nhìn khoảng trống ở bên cạnh,quyết tâm chờ lát nhất định phải cho DiệpThiên Tuyết trận xấu mặt.

      Diệp Hân Thành kéo tay con mình, trong lòng xúc động lâu.

      Ban đầu khi mình gặp Cố Trường Ninh, đối với có toàn tâm toàn ý. Nhưng mà điều ngoài ý muốn, có Liễu Phỉ Phỉ, thể gánh vác trách nhiệm của ngườicha.

      Bây giờ Trường Ninh mất, để cho cuộc sống sau này của Diệp Thiên Tuyết, vì mìnhcưới ngưới khác có xuất thân cao quý vềmà bị cưỡi đầu cưỡi cổ. Diệp Hân Thành mớiquyết định cưới Liễu Đan văn

      Dù sao thân phẩn của Liễu Đan Văn hơi kém chút, vào nhà họ Diệp cũng làm khó được Tiểu Tuyết.

      Diệp Thiên Tuyết kéo cánh tay ông, trong lòngcó rất nhiều suy nghĩ rối rắm.

      Bây giờ Diệp Hân Thành chưa biết nội tình bên trong cái chết của mẹ, cũng biết nhữngtoán tính của mẹ con Liễu Đan Văn. Nhưng mà,mình vẫn thể tha thứ cho ông.

      mặt nàng là nụ cười, nhưng trong đáy mắtlại kề có nụ cười như vậy, nhìn Diệp HânThành đứng bên cạnh, Diệp Thiên Tuyết cảmthấy, tim mình như muốn xé rách thành hainửa.

      Là con của Diệp Hân Thành, vào lúc này phải lên chúc phúc cho hai người, lát sau Liễu Phỉ Phỉ cũng lên chúc phúc cho Liễu Đan Văn.

      Giờ phút này Liễu Phỉ Phỉ chắc hẳn rất thích ýkiến này. Lúc Diệp Thiên Tuyết nhắm mắt lại rời mở ra, trong mắt là nụ cười, chỉ là mang theomột chút xíu lạnh lùng.

      lên sân khấu, Diệp Hân Thành đứng ởphía sau chút.
      Màn hình sau lưng trong nháy mắt biến thànhnhưng tớ giấy hơi ố vàng ghép lại thành bức hình.

      “Con của ba” Diệp Thiên Tuyết cười tươi,bắt đầu chậm rãi ra lời chúc phúc của mình,“Con rất vui, hôm nay là ngày vui của ba”

      Diệp Hân Thành đứng ở sân khấu chậm rãi , dưới sân khấu gương mặt của Liễu Phỉ Phỉ ngày càng trở nên xanh mét.

      Lời chúc phúc của Diệp Thiên Tuyết, lại bắt đầu từ Cố Trường Ninh.

      nhớ lại những ngày trước, ban đầu là ảnhmột nhà vui vẻ, nụ cười dịu dàng ấm áp của Cố Trường Ninh, nét hồn nhiên đáng được chamẹ nuông chiều của mình, còn Diệp Hân Thành tuy có chút uy nghiêm nhưng lại hết sức hiền hòa.

      Ở trong lời của , nhà ba người như vậy, ràng là nhà hạnh phúc nhất thế gian.

      Liễu Phỉ Phỉ nhìn lướt qua, dưới khám đài cũng có rất nhiều người lặng lẽ nhìn những bức hình ốvàng được phóng to lên, trong tấm ảnh đều làhình ảnh gia đình với nụ cười ấm áp, cũng dần dần lớn lên, hạnh phúc mỹ mãn như vậy theo từng năm tháng.

      Những người thân của Cố Trường Ninh, có rất nhiều người bất đầu lau nước mắt.

      Phận nỗ trong lòng Liễu Phỉ Phỉ cơ hồ muốnbộc phá ra.

      “Nhưng, mẹ con rồi” Diệp Thiên Tuyết đến đó, hình ảnh đúng lúc này thay đổilà hình ảnh đám tang, và hình chân dùng tiều tụy nhếch nhách của Diệp Hân Thành vì chuyện này mà nội tâm đau khổ, “ tại ba lại vừa ý người”

      “Là con của mẹ, con thực sực muốnbên cạnh ba xuất thêm người đàn bànào khác ngoài mẹ”. Diệp Thiên Tuyết thẳngthắn lời này khiến có vài người bắt đầu bàn luận xôn xào, hoài nghi Diệp Thiên Tuyết cóphải cho hả giận mà phá hư hôn lễ này hay ?

      Nhiều người chỉ mỉm cười, nếu mà Diệp ThiênTuyết chuẩn bị như vậy, chỉ sợ công ty tổ chứccũng đồng ý. Phá lãnh địa làm ăn củamình, ngày sau làm sao có thề buôn bán.

      “Nhưng mà, con cũng là con của ba” DiệpThiên Tuyết nở nụ cười, tâm trạng lại là mộtkhoảng trẩm lặng, “Con rất vui khi có thể nhìn thấy nụ cười lại lần nữa xuất khuôn mặt của ba ”

      Vào lúc này, màn hình chiếu xuất hình ảnh khác của Diệp Hân Thành, toàn bộ quátrình từ người mất người thân, sa sút tinhthần đến dần dần phấn chấn trở lại.

      Điều ngoại lệ chẳng qua là, trong tất cả các tấmảnh, chỉ có mình Diệp Hân Thành.

      “Cho nên, con rất vui đứng tại đây, vì bà, vì buổi lễ này, mong ba luôn hạnh phúc. Bên cạnhông, cần lắm người biết ấm, biết lạnh đểlàm bạn với ông, để cho cuộc sống của ba khôngphải đơn nữa.”

      Diệp Thiên Tuyết nhìn mọi người, chậm rãi câu cuối cùng.

      “Nên, chúc mừng ba. Con và mẹ luôn hi vọngba được hạnh phúc”

      Diệp Thiên Tuyết lau giọt nước mắt trong khóe mắt, mỉm cười nhìn mọi người cám ơn.

      Diệp Hân Thành đứng ở đó, có chút ngơ ngác.

      Ông hiểu những điều này, nhưng chưa từngnghĩ Diệp Thiên Tuyết nghĩ như vậy, lời chúc như thế này. Làm ông cũng nhớ tới quá khứ xa xôi của mình với Trường Ninh, thời kỳ vợ chồng hòa hợp, tình cảm đầm ấm.

      Cuộc sống lúc đó, là thời điểm đẹp nhất trong cuộc đời ông. Hốc mắt ông cũng có chút ửng hồng, ở dưới người MC điều khiển chương trìnhnhắc nhở, mới lên trước sân khấu, có chútnghẹn ngào cám ơn Diệp Thiên Tuyết.

      Nhưng, phía sau nhưng tương lai kia, làm thế nào cũng ra được.

      Liễu Đan Văn đứng ở phía sau sân khấu, dưới lớp trang điểm đậm tưởng nhìn ra sắc mắt, có thể thấy rất tức giận.

      Nhân viên công ty Hôn Khánh làm việc vẫn nhưcũ, chỉ cười : “Diệp tiểu thư có lời chúc nhưvậy, là tốt. biết Liễu tiểu thư chúcphúc hai vị như thế nào, ai nha, sớm biết nhưvậy, tôi muốn quay toàn bộ quá trình cặn kẽ rồi. Phu nhân chuẩn bị xong chưa, lập tức phải ra sân khấu”

      Liễu Đan Văn nhịn cục tức trong lòng, miễncưỡng cười cái, : “Tốt, tôi biết rồi”

      Liễu Phỉ Phỉ đứng lên có chút cứng đơ. cũngchuẩn bị lời chúc. Nhưng mà, lời chúc của cơ hồ toàn là về tương lai của hai người. Căn bảnkhông giống như của Diệp Thiên Tuyết, đến tình cảm tuyệt vời. mặt là lời chúc phúc nhưng lại làm cho người khác nhớ đến quá khứ hạnh phúc của Diệp Hân Thành và Cố TrườngNinh.

      Nhìn Liễu Đan Văn ra từ phía sau, Liễu Phỉ Phỉ thầm hận mình sơ xuất, tại sao đem mấy thứ này kiểm tra cẩn thận lần.

      cần gấp gáp, an ủi mình, mình chuẩnbị cũng rất được, lúc này cần lo lắng về Diệp Thiên Tuyết.

      Liễu Phỉ Phỉ và Liễu Đan văn sóng vai tới,Diệp Hân Thành đứng ở đó đưa tay đón lấy Liễu Đan Văn.

      Sau đó, Liễu Phỉ Phỉ lên sân khấu, bất đầu lờichúc của mình.

      Quả có nhắc tới quá khứ của LiễuĐan Văn, chỉ là miêu tả tương lai mới, màn hình xuất những hình ảnh của DiệpHân Thành và Liễu Đan Văn. Đủ hình hai ngườiđi chung với nhau.

      Liễu Phỉ Phỉ từng cho như vậy là đủ, tạicó Diệp Thiên Tuyết ở phía trước, đột nhiên cảm thấy, những thứ này có vẻ phú phiếm.

      vất vả mới xong, ngừng lát, công thêm câu: “con tin tưởng, mẹ làm người mẹ tốt, con cũng muốn có thêm người ba.”

      Dưới sân khấu vang lên tiếng vỗ tay. nhưtrút được gánh nặng xuống, thân thể cứng nhắc dần buông lỏng.

      Chỉ là xuống sân khấu, nhìn thấy trong đámngười, Tăng Hàm cư nhiên đứng bên cạnh LiênTrân Trân, mặt của chợt xị xuống.

      tới bên cạnh, Liên Trân Trần nhìn cười cái: “Phỉ Phỉ à, lời của cậu khôngtệ, đúng ? Mẹ cậu gả vào nhà giàu, cậu theo liền biến thành phượng hoàng rồi, dĩ nhiênlà hạnh phúc rồi. Chỉ có thương cho Diệp ThiênTuyết, vô duyên, vô cớ xuất đâu ra mẹkế cùng em hờ” ngẩng đầu nhìn vềhướng khác, trong đó hơi quét mắt qua Liễu PhỉPhỉ, mang theo tia kinh miệt.

      Tăng Hàm theo tâm mắt của Liên Trân Trânnhìn sang, thấy Vương Kỳ Ngọc và Ngụy Vũ lau nước mắt cho Diệp Thiên Tuyết, sauđó bên cạnh lại xuất người tới,nghiêm trang đưa khăn tay.

      Trong tim Tăng Hàm như có cảm giáckhông ra thành lời, vẫn còn phân biệt nóimột câu: “Trân Trân đừng lung tung, Tiểu Tuyết phải người như vậy”

      Lời thoạt nghe là giúp đỡ Liễu Phỉ Phỉ, lại hoàn toàn có phủ nhận ý tứ câu “biếnthành phượng hoàng” của Liên Trân Trân, Mặt Liễu Phỉ Phỉ lại tối sầm .

      Người dịch: Hương Xinh
      Phan Hong Hanh thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 22


      Diệp Thiên Tuyết lau nước mắt nhìn về phía hai người Vương Kỳ Ngọc và Ngụy Vũ cười cườinói: “Cám ơn” Vương Kỳ Ngọc đau lòng mà thở dài: “Giữa chúng ta còn cám ơn cái gì. Cậukhông thích ta, còn chưa tính cậu tùy tiện nóivài câu, cần gì lao lực như vậy, chỉ sợ có ngườicòn thèm cám ơn”

      Diệp Thiên Tuyết mỉm cười: “ có việc gì, tớ làm tốt là được rồi. Chỉ là, sợ Liễu Phỉ Phỉkhông vui nổi”

      Vương Kỳ Ngọc kinh thường bĩu môi, “ tavui hay có quan hệ gì với bọn mình, tớchỉ muốn cậu vui là được rồi”

      Ngụy Vũ định gì đó, bị bóng ngườichen vào trước mặt. Đúng lúc ngăn cản cựckỳ chặt chẽ. Diệp Thiên Tuyết ngẩng đầu, đối diện người vừa mới tới, ánh mắt Triệu Lẫm có chút nghiêm túc: “Nếu muốn cười, đừng cười nữa”. xong, đưa ra chiếc khăn tay, “Vẻ mặt thế này, nhìn là thấy đau lòngrồi”

      Ngụy Vũ vui từ sau lưng Triệu Lâm di chuyển ra ngoài, chụp cánh tay ta: “ biết suy nghĩ, nếu TiểuTuyết cười, chỉ sợ có người lại này nọ. ràng cuộc sống của Tiểu Tuyết cũngkhông dễ chịu”

      Triệu Lẫm nhíu mày: “Sống dễ dàng”

      Biết lỡ miệng ra Ngụy Vũ lập tức nhìn xung quanh, quan tâm tới ta nữa.

      Triệu Lẫm muốn hỏi, nhìn sắc mặt củaTiểu Tuyết, lại đem nhưng lời đó kềm chế xuống, hết sức dịu dàng: “Về sau có chuyệngì, đừng có chịu đựng mình, cho biết,…….cho bọn biết”

      Cuối cùng, tình nguyện thêm câu“cho bọn biết” vào. Bên cạnh chợt vang lêntiếng cười.

      Diệp Thiên Tuyết ngạc nhiên nhìn sang, thấy Phó Hoài Minh và Tô Nhược sánh vai đứng cách mình xa, giống như đôikim đồng ngọc nữ, vô cùng xứng đôi.

      Tiếng cười kìa, là do Phó Hoài Minh phát ra.

      nhìn phía Phó Hoài Minh khẽ cười: “Thầygiáo, thầy cũng ở đây à” Tô Nhược lên phíatrước, hài lòng nhìn Triệu Lẫm, kéo tay Tiểu Tuyết: “mâc dù em họ chị hơi khónghe, có điều cũng đúng mà. Tiểu Tuyết vềsau có chuyện gì, cần giấu trong lòng, ra, biết đâu mọi người giúp đỡ được.”

      Bởi vì thường hay gặp Phó Hoài Minh. DiệpThiên Tuyết và Tô Nhược cũng được tính là khá quen thuộc, chỉ là biết, Tô Nhược là chị họ của Triệu Lẫm, nghe vậy có chút ngạc nhiên, ngoan ngoãn trả lời: “Em biết rồi, cám ơn chị”

      Triệu Lẫm muốn gì đó, Tô Nhược lại kéo tay ta, dịu dàng : “Tới đây gặp rể tương lai của em chút, em về nhà lâu nhưvậy, mà hai em chưa có dịp gặp nhau”

      Phó Hoài Mình ơ bên cạnh nhíu mày: “ cũngphải, biết có phải hay mà khéo vậy, đúng là hai em chưa gặp nhau.” Nóixong, nhìn Diệp Thiên Tuyết chớp mắt vài cái, ngược lại có mấy phần dí dỏm.

      Diệp Thiên Tuyết bật cười, thừa dịp Triệu Lẫmbị Tô Nhược và Phó Hoài Minh kéo , vội vàng xoay người rời .
      Đợi đến khi rồi, Triệu Lẫm mới mất hứng ra: “Được rồi, mọi người cần kéonữa, em là được chứ gì”

      Tô Nhược ngay lập tức thả tay, nhìn ta thở dài: “Cái tên tiểu từ này, càng lớn càng đáng . Còn nữa ràng người ta muốn chuyện với mình, cần gì sáp đến làm gì. là mất mặt nhà họ Triệu”

      Triệu Lẫn giận dỗi : “Chị phải ngườinhà họ Triệu, quản nhiều như vậy làm gì” TôNhược nhíu mày rất nguy hiểm nhìn ta, vội vã giơ ta đầu hàng: “Rồi, em biết em sai rồi”Ngừng chút : “Em biết ấy thích em, nhưng mà, em chính là khôngbỏ được ấy”

      Tô Nhược nghe vậy, khẽ than. Phó Hoài Minhnói: “ bỏ được? Ý của em là, em muốntheo đuổi Tiểu Tuyết”

      Triệu Lẫm biết vì sao mình vừa ,ngược lại Phó Hoài Minh lại bất mãn như vậy,lập tức gật đầu: “Dạ, từ lần đầu tiên nhìn thấy ấy, em cảm thấy ấy chính là người em cần”

      Phó Hoài Minh cười càng sâu: “Còn vừa thấyđã . Nghe lãng mạn. Chỉ là, em hiểu ấy bao nhiêu, em ấy là người em muốn,vậy em có biết ấy là người như thế nào? Chớvì dáng vẻ bên ngoài, đến cuối cùng lại trách cứ đối phương sao như mình nghĩ”

      Triệu Lẫm há miệng, ngạc nhiên nhìn Tô Nhược, hoàn toàn hiểu vì sao Phó Hoài Minh lại vui.

      Tô Nhược có giải thích, chỉ là mỉn cười kéo tay Phó Hoài Minh: “Tốt lắm, về sau còn nhiều cơ hội dạy dỗ tiểu tư này. Hôm này cũngkhông cần phải mất hứng như vậy”

      Phó Hoài Minh đột nhiên thở dài: “ xin lỗi,Tiểu Nhược, hôm nay thất thố rồi”

      Nhìn Phó Hoài Minh và Tô Nhược nắm tay rơi . Triệu Lẫm sững sờ tại chỗ, cảm thấy có cái gìđó mình biết, loại cảm giác này khiến anhta cảm thấy rất gay gò.

      Lập tức lấy điện thoại ra gọi, hỏi qua lần về chuyện của Tô Nhược và Phó Hoài Minh.

      Đối phương lập tức nở nụ cười: “Cái này tra ta cũng biết. Phó Hoài Minh là con trai củavợ trước. Lúc đó vợ trước bỏ nhà bỏ con ra mọi người ai cũng biết”

      Diệp Thiên Tuyết ngồi ở trong góc, nhìn DiệpHân Thành mang theo Liễu Đan Văn mời rượi mọi người, cảm thấy trong lòng là mệt mỏi.

      Có lúc, muốn đem tình của LiễuĐan Văn tiết lộ ra ngoài, rồi lại sợ Diệp Hân Thành lạnh nhạt với mình. có quên,Diệp Hân Thành từ đầu tới cuối lựa chọn baoche.

      Quan trong nhất là đứa bé của dì . Cuối cùngcô dám xuống tay, sợ bởi vì mình mà bé con có cơ hội tới thế giới này.
      Nghĩ đến dì , chợt tỉnh táo, cầm điện thoại gọi cho dì

      Bắt điện thoại là giúp việc của dì Phỉ Dung, là dì bệnh viện kiểm tra, chuẩn bị sắpđến tháng sinh rồi: “Phu nhân sắp sinh rồi,nghe điện thoại tốt, sợ có phóng xạ”

      Diệp Thiên Tuyết hỏi Phỉ Dung: “Dượng đâu ?”

      “Ông chủ và Phu nhân cùng bệnh viện rồi” Diệp Thiên Tuyết lại đôi câu, mới cúp điện thoại.

      Trước khi hôn lễ kết thúc, Diệp Hân Thành nảyra ý tưởng, muốn bốn người nhà cùng nhau lên sân khấu cám ơn mọi người.

      Liễu Đan Văn vừa xong, Liễu Phỉ Phỉ liền cướp lời mở miệng: “Mẹ dúng, chúng ta phải sớm quen thân phận mới của mình. Cho nên, ba, con nên sớm gọi người là ba, người có ngạikhông?”

      Diệp Hân Thành mặt mày tươi cười, theo bảnnăng nhớ tới cuộc sống trước đây của mẹ con Liễu Đan VĂn, trong lòng khỏi chua xót,nhưng mặt lại lô ra khuôn mặt tươi cười: “Dĩ nhiên ngại. Sau này, con cũng là con ta”

      Đồng thời sắc mắt của hai mẹ con Liễu Đan Văn rất là hả hê.

      “Chị sao” Liễu Phỉ Phỉ chuyển sang DiệpThiên Tuyết: “Cũng nên, tại nên gọi tiếng ba mẹ”

      Diệp Thiên Tuyết ngẩng đầu nhìn ta, bên môihơi cười mang theo chút kinh thường, nhưng trong mắt lại lạnh lẽo như băng.

      Ở chỗ này kêu người đàn bà kia là mẹ, đón nhậncô ta, sau này Liễu Đan Văn có lý mà danh chính ngôn thuận nhúng tay vào chuyện của mình, càng cần phải , mình căn bảnkhông muốn gọi.

      Hướng về phía Liễu Phỉ Phỉ, lộ ra khuông mặt tươi cười, Diệp Thiên Tuyết từ từ : “Xin lỗi, Tôi giống

      cho Liễu Phỉ Phỉ có cơ hội , nhàng : “có lẽ con và dì Liễu còn có thân quen, có lẽ cần chút thời gian., con……”Dừng chút, đôi mắt liền ửng đỏ, độtnhiên rơi lệ: “ba con cố ý, chỉ là, là……….”

      Diệp Hân Thành thấy khóc, đau lòng, côngthêm ông cũng có tính toán bắt Diêp Thiên Tuyết phải gọi Liễu Đan Văn là mẹ, lập tức : “ sao, phải là chuyện gìlớn lắm”

      Sắc mặt Liễu Đan Văn nhất thời liền trở nên rấtlà khó coi.

      Liễu Phỉ Phỉ bị Diệp Hân Thành ngăn lại như vậy, trong lòng cực kỳ vui, nhìn nét mặt Diệp Thiên Tuyết có chút thiện cảm gì.Chỉ là, Diệp Hân Thành hình như phát rađiều gì, căn bản cũng cho mở miệng ranói. Nhanh chóng kết thúc buổi lễ, khách cũng bắt đầu ra về.

      Từ sân khấu xuống, Liễu Phỉ Phỉ vớiDiệp Thiên Tuyết: “Chị, chị thích em và mẹ sao? Tại sao lại bài xích em như vậy?”

      Diệp Thiên Tuyết nhàn nhạt nhìn qua ta, nhìnDiệp Hân Thành, bình tĩnh : “Ba, ba biết. Mẹmới mất có thời gian, con cách nàoquên mẹ, gọi người phụ nữ khác là mẹ”

      Sau đó, khinh thường nhìn Liễu Phỉ Phỉ: “Về phần , đừng quên cách đây lâu, vừa mới cướp bạn trai của tôi, cho nên, đừng gọi tôilà chị, tôi muốn người khác nghĩ đến việcchung chồng”

      xong, xoay người rời , bỏ lại Diệp HânThành kinh ngạc, tới hỏi chuyện cướp bạn trai là sao.

      Buổi tối khoảng mười giờ Diệp Hân Thành gọiTiểu Tuyết đến thư phòng của mình. Vốn cho rằng ông ngủ sớm cùng Liễu Đan Văn, khiến Tiểu Tuyết có chút kinh ngạc.

      Nhìn con mình đẩy cửa vào, ông dịu dàng : “17 tháng 2 là sinh nhật con, con muốn ba tổ chức gì cho con ?”

      Diệp Thiên Tuyết lập tức cự tuyệt: “Cũng khôngphải là quan trọng gì, cần phiền phức nhưvậy. Con chơi cùng các bạn là được à ba”

      Diệp Hân Thành nghe vậy, chần chừ trong chốclát rồi gật đầu: “Cũng tốt, ba vốn nghĩ tới muốnmượn cơ hội này, để Phỉ Phỉ và các bạn con gặpnhau chút, có được ? ”

      Diệp Thiên Tuyết nghe vậy vừa đau lòng vừatức giận, chợt to lên: “Bạn con là bạn của con, nó muốn kết bạn là chuyện của nó, biết bạncon làm gì”

      Lời vừa xong, kiến Diệp Hân Thành kinhngạc nhìn .

      Diệp Thiên Tuyết lúc này mới phát mìnhnói sai, cúi đầu : “Con xin lỗi, con có chút cực đoan. Nhưng mà, Phỉ Phỉ ngày thườngtrong trường cũng có rất nhiều bạn học, ba phải lo lắng là nó đơn đâu”

      Diệp Hân Thành có chút lúng túng gật đẩu cái. Lại mấy câu, Diệp Hân Thành làm như lơ đãng hỏi chuyện “giành bạn trai” là như thếnào?

      Diệp Thiên Tuyết khẽ cười : “ có gì ạ,con chỉ thuận miệng vậy thôi, con cóbạn trai nào đâu ba”

      Diệp Hân Thành có tin dễ dàng như vậy,lại hỏi mấy câu nữa, nhưng Diệp Thiên Tuyết chỉ lắc đầu, Diệp Hân Thành bất đắc dĩ phảiphất tay, cho về phòng.

      Vừa ra đến cửa, ông lại : “Con xem khi nào tiện hỏi dì con chút, hỏi dì xem có biếttin tức của dì hai ” Ngừng chút, ôngnói: “Hôn nay, ba gặp con trai của dì hai”

      (Trong bản gốc đề là 大姨 nghĩa là dì cả,nhưng do mình sống ở miền nam quen cách gọi của người nam, trong đó mọi người gọi ngườianh/ chị lớn nhất trong nhà là hai hoặc chịhai, nên ở đây mình ghi là dì hai nha. )

      Người dịch: Hương Xinh
      Phan Hong Hanh thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Người dịch: Hương Xinh
      Chương 23


      Diệp Thiên Tuyết ngẩn người ra, con của dì hai?

      từ trước đến nay chỉ biết dì hai vì theo đổitình của mình, bỏ nhà trốn đến Pháp làmmột họa sĩ tự do. Sau lại nghe dì cưới ngườihơn mình mười tuổi, cũng chưa từng nghe qua dì có con trai.

      Muốn hỏi lại lần nữa, nhưng Diệp HânThành đứng lên chuẩn bị ra khỏi phòng, đành kiềm những điều muốn hỏi vào.

      Dù sao đến lúc dì cũng tự động với mình.

      Ngày thứ hai bay đến Thẩm Quyến, sau đó từThẩm Quyến bay đến HongKong.

      Vương Kỳ Ngọc muốn chơi cùng , nhưnggia đình lại có việc, còn cach nào khácphải ở lại. Ngụy Vũ lại càng được, giúp việc kinh doanh của gia đình, còn việcchuẩn bị mở nhà hàng, làm cho bận bù đầukhông cách nào thoát ra được.

      Hai người lưu luyến muốn tạm biệt DiệpThiên Tuyết.

      Đợi đến khi hai người kia phải rời , Diệp ThiênTuyết chuẩn bị lên máy bay, chợt nghe thấy cóngười kêu tên mình: “Tiểu Tuyết”

      Quay đầu lại, Diệp Thiên Tuyết thấy Tăng Hàm,“ Lâu rồi gặp” bình tĩnh chào hỏi ,đối phương lại có chút luống cuống, đưa tay ra lại lùi về, cuối cùng gãi gãi đầu: “ lâu khônggặp”

      Sau câu mở đầu, chuyện với nhau cũng trở nên trôi chảy hơn.

      Tăng Hàm cùng Diệp Thiên Tuyết sóng vai chuyện, hỏi: “Lúc này em muốn đâu”
      Diệp Thiên Tuyết quay đầu nhìn trảlời mà hỏi ngược lại: “ ở nhà cùngmọi người đón năm mới, sao lại muốn chạy rangoài” Tăng Hàm nhún vai: “Cả nhà mọingười đều Mỹ, tự nhiên cũng muốn qua đó”

      Ngừng lại, : “Học kỳ tiếp theo, phải qua Mỹ”

      Diệp Thiên Tuyết ngạc nhiên, kiếp trước có xảy ra việc này. Nhưng mặt nàng chỉbiểu chút ngạc nhiên, sau đó lại cươi vui vẻ : “Học trung học ở Mỹ, sau đó thi đạihọc ở Mỹ? Cũng tồi”

      Tăng Hàm thở dài: “Vốn có ý định sớmnhư vậy, nếu như phải………” đượcmột nửa, dễ nhận thấy có chút khó, chỉ hơi cười, ngay cả hai bên tai cũng có chút hồng, “Đại khái phải tốt nghiệp mới có thể được, hôm nay nóitrước chút, tương lai phải cố gắng chút”

      Diệp Thiên Tuyết mỉn cười: “ muốn là có thểlàm được thôi”

      Hai người lên máy bay, Diệp Thiên Tuyết tìmchỗ ngồi xuống, Tăng Hàm ngồi xuống ngay bên cạnh , chờ người bên cạnh tới đổichỗ.

      “Em phải ra nước ngoài sao? Sau khi Tăng Hàmngồi xuống, giọng hỏi: “Bây giờ thành tích của em cũng rất tốt, ra nước ngoài học cũng rất tốt”

      Diệp Thiên Tuyết lắc đầu: “, tạm thời em có ý định”

      ra nước ngoài, Liễu Phỉ Phỉ làm sao bâygiờ” sau phút trầm mặc ngặc ngắn ngủi. Diệp Thiên Tuyết hỏi Tăng Hàm, “Chuyện của anhvà ấy tại mọi người đều biết, nếu nhưanh đính hôn với ấy, chỉ sợ tương lai sau này của ấy ……”

      đến Liễu Phỉ Phỉ, mặt Tăng Hàmthoáng có chút chán nản. Chỉ lát sau, khôngkhiên nhẫn trả lời: “Sao mà tốt, ấy thành con nhà họ Diệp, sau này tự nhiên cóngười giúp ấy che gió che mưa, nếu khôngcó , chỉ sợ bên cạnh cũng có thiếu người. với ấy đính hôn, mới ảnh hưởng đến cuộc sống sau này.”

      Diệp Thiên Tuyết trong lòng càng thêm kinh ngạc: “Làm sao ảnh hưởng, cùng ta gây ra chuyện ồn ào như vậy, trong cái vòngđó ta cũng chỉ có thể theo . tạianh ra nước ngoài, thể diện của nó làm sao bây giờ”

      “Thể diện?” Tăng Hàm cười lạnh, “ ấy cần gì thể điện’

      tới đây, đột nhiên cảm giác mình tựa hồ đúng lắm, lập tức hít sâu, lầnnữa mỉm cười: “Ngại quá, hơi thất thố thìphải. Bất quá, Liễu Phỉ Phỉ phải là ngườigiống như em nghĩ đâu”

      Nụ cười bên miệng còn mang theo chút lạnhlùng: “Nếu em có thời gian, có thể hỏi thăm mộtchút, gần đâu ấy cùng ai”

      Diệp Thiên Tuyết nhíu mày, nhìn bộ dạng anhta, lập tức hỏi vấn đề này nữa, nhưngtrong lòng vẫn thầm ghi nhớ.

      lát sau, người ngồi bên cạnh Diệp ThiênTuyết đến, ngay lập tức Tăng Hàm cùng người nọ đổi chỗ ngồi, chính thức ngồi bên cạnh Diệp Thiên Tuyết

      “Hoàng Tú Tú sao?” sau lúc trầmmặc, Tăng Hàm đổi đề tài, “Mới đầu cũngmuốn , nếu ở , với ấy có thểgặp nhau”

      “Em tin là ở Mỹ cũng có rất nhiều bạn”Diệp Thiên Tuyết , “ luôn kếtđược bạn mới thôi”

      Tăng Hàm hơi cười: “Hi vọng như thế, ngược lại Tiểu Tuyết, bên cạnh em tới lui chỉ có mấyngười”

      “Bạn bè nên quan tâm có bao nhiều, bạntri kỷ như vậy là đủ rồi” Diệp Thiên Tuyết .

      “Vậy cũng coi là bạn tri kỷ sao” Tăng Hàmchợt thốt lên.

      Quay sang Diệp Thiên Tuyết ngạc nhiên nhìn , Tăng Hàm cũng biết mình có chút xúcđộng, nhưng lời ra rồi, ngược lại cảmthấy vô cùng sung sướng, có tính toán gì nhìn thẳng Diệp Thiên Tuyết.

      nhìn Diệp Thiên Tuyết ngạc nhiên saulộ ra nụ cười, ánh mắt vô cùng bình tĩnh

      “Tăng Hàm, biết, giữa em và từ trướctới này quan điểm đều giống nhau”

      Tăng Hàm lập tức cảm thấy trong lòng có điều gì vỡ nát, khổ sở trận làm cho chầm chậm cảm nhận.

      mặt lộ ra nụ cười, trả lời: “uh, biết”

      Hai người lai rơi vào im lặng. Qua lúc, máybáy cũng bắt đầu cất cánh, Diệp Thiên Tuyết nghe Tăng Hàm : “Nếu lúc đó, khônglàm tổn thương em, giữa chúng ta có thể giống như thế này”

      Dường như mong đợi Diệp ThiênTuyết trả lời, xong câu này, cũng chỉ biếtcười khổ tiếng, tựa đầu vào lưng ghế, nhắmnghiền hai mắt lại.

      Diệp Thiên Tuyết mở mắt ra, nhìn vào gó màanh, trong lòng có chút suy nghĩ.

      Kiếp trước, Tăng Hàm tuyệt đối có bộ dạng này.

      Tình cảm ta đối với Liễu Phỉ Phỉ rất sâu đậm, với mình ghét tả nổi, thậm chí vì Liễu Phỉ Phỉ mà phá hủy lễ đính hôn.

      Mặt mũi của nhà họ Diệp và nhà họ Tằng bị ta đạp đến dưới chân bàn, chỉ vì Liễu Phỉ Phỉ.

      Kiên trì cuối cùng ta và Liễu Phỉ Phỉ cũng đến được với nhau, còn mình bị cám đỗ xuống như viên tảng đá bị ném con đường hạnh phúc của hai người họ.

      nhìn ta nữa, nhàng nhắm mắt lại.

      Điều là chuyện qua

      mạch chuyện, sau đó hai người xuống máy bay. Diệp Thiên Tuyết lập tức tìmngười đón mình.

      Tăng Hàm còn muốn chút gì với , nhìn theo bóng dáng rời , cuối cùng im lặngmà theo người tới đón . Cũng gì nữa.

      Diệp Thiên Tuyết cũng có tâm trạng quan tâm ta muốn cái gì, ra ngoài sảnhnhìn thấy người tới đón, khó khăn lắm mới nở được nụ cười: “Dượng , sao dượng lại tự mình tới”

      Trương Cẩm Văn nhận hành lý và túi xách trongtay , cười : “Dượng ở bên ngoài có chútviệc, cho nên thuận đường tới đón con. Trênđường có gì khó khăn ?. Dì nhớcon lắm”

      Diệp Thiên Tuyết giữa khuôn mặt tươi cười, hỏitình hình sức khỏe của Cố Trường Khanh.

      tới vấn đề này, mặt mày Trương Cẩm Văn rạng rỡ hẳn nên: “Bác sĩ rất tốt, chừng có thể sinh trước tết. Cục cưng có thể đón năm mới đầu tiên rồi ”

      Nhìn khuôn mặt rạng rỡ, tươi cười của dượng,như thế nào Diệp Thiên Tuyết cũng muốn thừa nhận, ngày đó mình nghe được giọng nóicủa ông.

      Lý do tại sao Trương Cẩm Văn và Liễu Đan Văn ở cùng chỗ đây?

      tìm được nguyên nhân.

      Nhưng mà, tận đáy lòng vẫn thể nào ngừng hoài nghi. Kiếp trước, cái chết ly kỳ củadì khiến thể nghi ngờ, có phải lúc trước Trương Cẩm Văn cũng có tham dự vào. Nếu , từ trước đến giờ dì luônkiểm tra sức khỏe định kì, làm sao mà có thểchết gường bệnh lạ lùng như vậy.

      Nghĩ tới đây. Diệp Thiên Tuyết cũng biểu lộ ra khuôn mặt tươi cười: “ tốt, nếu mà sinh vàongày mồng , vậy là bé con có thể kiếm đượcnhiều tiên mừng lắm”

      Trương Cẩm Văn cười càng vui vẻ: “Con so với dượng còn tham hơn à”

      Hai người cười hồi, cũng đến nhà của Trương Cẩm Văn và Cố Trường Khanh. DiệpThiên Tuyết vừa xuống xe, liền chạy nhanh vào nhà.

      “Dì ơi” gọi lớn lên, chạy tới ôm Cố TrườngKhanh cái” “Dì, dì có khỏe ?”

      Cố Trường Khanh cười híp mắt: “Dĩ nhiên, dì khỏe lắm. Con tới đúng lúc, bác sĩ mấy ngày nữa muốn dì đến bệnh viện chờ sinh. Nếu con tới muộn, cũng chỉ có thể đến bệnh viện thăm dì thôi”

      Diệp Thiên Tuyết đỡ Cố Trường Khanh ngồixuống, cười : “ đường con với dượng thảo luận nếu sinh đúng này mồng tốt lắm. Dượng là tùy duyên. Con vẫn monglà đúng à”

      Cố Trường Khanh cười ha ha.

      Sau đó ba người cùng nhau ăn cơm. Cố TrườngKhanh liền đứng dậy chuận bị đồ vào viện. Trương Cẩm Văn kêu tài xế tới đưa , “Anhcòn bận chút việc, làm xong liên đến ngay”

      Diệp Thiên Tuyết liền xung phong nhận việc giám sát Cố Trường Khanh: “mặc dù mọichuyện đều sắp xếp xong xuôi rồi, nhưng con vẫn muốn xem, chừng có thể giúp được gì lúc mọi người bận rộn”

      Cố Trường Khanh sợ ở nhà mình buồn, nghe vậy cũng đống ý, còn thêm hai ngườigiúp việc cùng đến bệnh viện.

      Đợi lúc Trường Khanh vào phòng bệnh,Diệp Thiên Tuyết tìm thầy thuốc phụ trách hỏi tình hình sức khỏe của Cố Trường Khanh.

      Người nhà bệnh nhân hỏi như vậy cũng nhiều,bác sĩ thấy cũng thể trách, đơn giản đôi câu: “Yên tâm, có chuyện gì đâu”

      Diệp Thiên Tuyết yên tâm, nắm chặt taythầy thuốc: “Liệu có xảy ra tình huống đặc biệtnào có thể khiến bệnh nhân gặp nguy hiểm?”

      nghiêm túc nhìn thấy thuốc: “Cầu xin bác sĩ,bác sĩ nhất định phải cho con biết, giả thiết nhất cũng được”

      Giống như thầy thuốc nghiêm túc nhìn : “dựa tình trạng của bệnh nhân mà , căn bản xảy ra chuyện được. Trừ khi mẹ và thai nhi khác nhau nhóm máu. Lúc sinh nếu xảy ra chuyện gì, dẫn đến tượng tan máu, mớicó thể gặp chuyện may. Nhưng yên tâm , chúng tôi kiểm tra kĩ rồi, thểxảy ra chuyện được đâu”

      Diệp Thiên Tuyết nghe vậy cứng ngắc ngời, cười trừ.

      “Biết là lo lắng, nhưng phải tin tưởng vào kinh nghiệm của chúng tôi, phải tin tưởng vàokhoa học” bác sĩ , “Mỗi đứa bé đều làthiên sứ, chúng tôi để cho thiên sư vừa bay xuống liền bay luông đâu”.

      Nghe nhưng lời này, Diệp Thiên Tuyết càng cười nổi



      Người dịch: Hương Xinh
      Phan Hong Hanh thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 24.


      Diệp Thiên Tuyết trong lòng lo lắng đủ loại mà ra được, chỉ có thể gật đầu. Đợi đến khi bác sĩ chuẩn bị thu dọn đồ đạc ra ngoài, mới lấy dũng khí : “Bác sĩ, con hy vọng, bác sĩ có thể chuẩn bị tốt, con vẫn có chút lo lắng”

      Bác sĩ cũng lớn tuổi cưởi áo blu trắng,cười hỏi: “Làm cha mẹ còn lo lắng, thế nào mà là chị mà lo lắng nhiều vậy? Tôi hiểu ý , yên tâm , bệnh viên chúng tôi phảilà nơi vớ vấn, chúng tôi chịu trách nhiệm”

      Diệp Thiên Tuyết nhìn mặt bác sĩ, cố chấp muốnhỏi nữa.

      Bác sĩ lại : “ cân lo lắng, chúng tôi nhất định nghiêm túc chữa bệnh”

      Ra khỏi phòng làm việc của bác sĩ, Diệp Thiên Tuyết cúi đầu ngồi ghế ở hành lang suy nghĩ.

      Có lẽ, nên tìm Trương Cẩm Văn hỏi lần.

      Bất kể mình nghe được có phải hay , vì di và đứa bé….

      Diệp Thiên Tuyết đứng lên, ngẩng đầu ưỡn ngựcđi về phòng bệnh. Cố Trường Khanh nằm đường bệnh đọc tạp chí.

      Thấy Diệp Thiên Tuyết vào, cười hỏi:“cùng bác sĩ chuyện gì, sau lâu vậy, dượngcon cũng đến rồi” Trương Cẩm Văn cầm nước trái cây tới, hỏi Diệp Thiên Tuyết: “Con cómuốn ăn hoa quả , dượng gọt vỏ?”

      Diệp Thiên Tuyết nhìn Cố Trường Khanh trả lời: “Con hỏi thầy thuốc, là bé trai hay , nhưng bác sĩ có trả lời con”

      Cố Trường Khanh cười vang lên, vuốt bụng mình: “Dù là trai hay , dì cũng thích hết”Trương Cẩm Văn cầm cái mâm ra ngoài, nghe Cố Trường Khanh vậy, cũng : “Đúngvậy, trái hay dượng đều hết”

      Nụ cười của Cố Trường Khanh càng tỏ sáng hơn

      Diệp Thiên Tuyết và Cố Trường Khanh nóichuyện lát, Trương Cẩm Văn lại vào, cầm tăm xuyên vào trái cây cắt thành miểng đưa cho Cố Trường Khanh: “ thể ănnhiều, nhưng thể ăn”

      Cố Trường Khanh liền ăn hai miếng, cười hípmắt ăn nữa, Trương Cẩm Văn liền ănphần dư còn lại.

      Bầu khí ấp áp giữa hai người khiến chútdo dự trong lòng Diệp Thiên Tuyết cũng biếnmất.

      Trương Cẩm Văn theo Diệp Thiên Tuyết ra ngoài, lại có chút chần chờ. Cố Trường Khanh mặc dù có người ở bên, nhưng cũng khôngyên tâm

      Nhưng Diệp Thiên Tuyết có chuyện muốn nghiêm túc, làm thể ra ngoài

      “Thế nào?” Trương Cẩm Văn hỏi Diệp Thiên Tuyết, “kéo dượng ra ngoài có phải có chuyệnmuốn ?”

      Diệp Thiên Tuyết nhìn lướt qua cửa hàng bênđường phát tiện café, vào mua hai ly café nóng hổi, đưa cho Trương Cẩm Văn ly:“Chúng ta vừa vừa ”, lại đem ly còn lại đặt trong lòng bàn tay.

      “Dượng và Liễu Đan Văn vốn quen biết từ sớm sao?” Diệp Thiên Tuyết vừa mở miệng ra hỏi,Trương Cẩm Văn chuẩn bị uống 1 ngụmcafé, bị giật mình, thiếu chút nữa bị sặc

      Ho kham mấy tiếng, Trương Cẩm Văn nhìn DiệpThiên Tuyết, khuôn mặt bình tĩnh, khiếnbản thâm biết đứa cháu này rốt cuộcmuốn cái gì.

      “Coi như vậy ” Suy nghĩ lát, ta trả lời:“Hai mươi năm trước dượng với ta có quen biết. Khi đó ta mang theo con sống ở khu đó, dượng thuê phòng ngay bên cạnh. Con biết,dượng vốn là nhi, luôn muốn trẻ con phải chịu khổ, cho nên cũng giúp mẹ con họ mộtchút. Nên quen biết thôi”

      “Từ trước tới nau nghe dượng đến”Diệp Thiên Tuyết như vậy biết là làm nũng hay oán trách nữa.

      Trương Cẩm Văn cẩn thận nhìn Diệp Thiên Tuyết cười : “ phải dượng ,mà mọi người cũng có hỏi, dượng cũng cảm thấy đây là chuyện quan trọng, chonên ra. Thế nào hôm nay đột nhiên lạihỏi chuyện đó vậy”

      Diệp Thiên Tuyết đứng ở bên cạnh tủ kính, nhìn trang phục bên trong cửa hàng lại về phíatrước. Trương Cẩm Văn biết tại sao tronglòng lại có chút lo sợ

      “Chẳng qua là đột nhiên biết chuyện này, nên có chút ngạc nhiên” Diệp Thiên Tuyết ,“Cũng biết có phải nhà chúng đặc biệt códuyên với ta hay . Đầu tiên là dượng,sau lại thành tinh nhân của ba, dượng xem, chuyện như thế đời này là đặc biệt”

      Trương Cẩm Văn còn chưa kịp , Diệp ThiênTuyết chợt nhớ ra điều gì đó, thuận miệng : “Nga, đúng rồi, dượng sớm biết Liễu ĐanVăn, vậy dượng có biết cha của Liễu Phỉ Phỉ là ai ?”

      Trương Cẩm Văn hơi cười: “Dĩ nhiên biết, bấtquá mất hơi sớm, dượng nhớ người gầy, cao lắm, ta hay mặc áo sơ mi màu lam.Nhưng mà quan hệ của hai người họ tốtlắm, hay gây lộn”

      Diệp Thiên Tuyết gật đầu cái: “chắc cha Liễu Phỉ Phỉ cũng họ Liễu, bằng làm sao lại cùng họ với Liễu Đan Văn”

      Nghe như vậy, Trương Cẩm Văn khẽ caumày: “Tiểu Tuyết, ấy cũng gả cho ba con,sau này cũng đừng suốt ngày kêu têm mang cả họ ra mà gọi như vậy, muốn gọi là mẹ, thìgọi là dì cũng được”

      Diệp Thiên Tuyết làm như nghe thấy, đivề phía trước.

      Trương Cẩm Văn bất đắc dĩ theo sau.

      Qua lúc, Diệp Thiên Tuyết chợt : “Dượng, trước đây lâu được có trở về”

      Trương Cẩm Văn đột nhiên giật mình, nhìn chằm chằm Diệp Thiên Tuyết, đối diễn là ánh mắt trầm tĩnh, khiến Trưởng Cẩm Văn khỏi thắc mắc.

      “Như thế nào lại hỏi vậy, dượng vẫn luôn ở đây” sờ gói thuốc trong tú, cũng cầm rồi lại thả ra.

      “Có ?” Diệp Thiên Tuyết quay mặt sang, “Vậy là chính con nhận nhầm người. Bất quá, hôm đó con đúng là đụng phải người, rất giống dượng, giọng cũng giống,ngay cả dáng bộ cũng giống, cùng Liễu ĐanVăn chuyện trong phòng ăn. Cũng khôngbiết là có phải tình nhân của ta

      Trương Cẩm Văn Chợt đứng lại, Diệp Thiên Tuyết bình tĩnh quay mặt lại

      “Sao vậy dượng, tại sao người nữa?”vào lúc này ngược lại mỉm cười, nụ cười trong sáng, nhưng trong đáy mắt lại làkhoảng bóng tối

      Trương Cẩm Văn nhìn lại ánh mắt của , chợt chột dạ phải hít sâu mấy lần rồi sau đó mới cười khổ : “Con đều thấy, sao nóithẳng?”

      “Dượng phải có, con như thế nào có thể thẳng thắng được, bất quá, ý này là, dượng….”

      Trương Cẩm Văn gật đầu: “là dượng, nhưng mà,chuyện này”

      ta ngừng lại, suy nghĩ biết như thế nào mới phải: “ phải như con nghĩđâu”

      “Con nghĩ như thế nào?” Diệp Thiên Tuyết tựahồ cảm thấy buồn cười, chợt cười vang lên, trong khí mùa đông lạnh lẽo lưu lại chuỗi tiếng cười mát lạnh: “Dượng chẳng lẽđoán được tâm tư của con?”

      Trương Cẩm Văn nhìn nàng, nặng nề thở dài:“Tiểu Tuyết, đừng như vậy, dượng biết là tronglòng con rất khó chịu, chúng ta tìm chỗ nào ngồixuống rồi từ từ

      Diệp Thiên Tuyết yên lặng nhìn ta, vẻ mặtchân thanh tha thiết của Trương Cẩm Văn, khi nhìn thẳng vào mắt chỉ là chút mắt tự nhiên, thấy bất kỳ né tránh nào.

      Vì vậy, Diệp Thiên Tuyết gật đầu: “Được.Chúng ta tìm chỗ ngồi xuống rồi chuyệnsau”

      Trương Cẩm Văn và Diệp Thiên Tuyết chọnmột quán café vào, nhưng cho Diệp Thiên Tuyết gọi café nữa: “Uồng nhiều quá buổi tối ngủ được, con còn cần phải ngủ đủ giấc mới được ”

      Vì vậy Diệp Thiên Tuyết gọi ly sữa, khầy từtừ

      “Dượng quay trở về là vì Liễu Đan Văn gọi điện cho dương, cầu xin dượng giúp tay”

      Trương Cẩm Văn bất đầu câu chuyện như vậy,“Có việc khiến ấy yên tâm, muốn dượng cho ý kiến”

      Khuôn mặt có thay đổi gì Diệp Thiên Tuyết : “Dượng về chuyện đứa bé sao?”Trương Cẩm Văn chợt thốt lên: “Con biết?”

      “Con làm sao biết?” Diệp Thiên Tuyết tươi cười: “Dượng quên mất, con là con nghe được hai người chuyện”

      Trương Cẩm Văn có chút luống cuống: “Chẳngqua dượng cho là lúc kiểm tra thai nhi có gì đúng, dượng cho rằng……..”

      Thấy vẻ mặt của Trương Cẩm Văn, Diệp ThiênTuyết thở dài: “Dượng, chỉ là như vậysao?”

      phải như vậy, còn có chuyện gì nữa?”Trương Cẩm Văn vẻ mặt vô tội trả lời: “ ấy là kiểm tra nhiễm sắc thể thấy có vấn đề, sợ đứa bé ra đời có biến chứng gì, Dượng cảm thấy phải vấn đề lớn gì, cho nên liền khuyêncô ấy là cứ đợi đến lúc sinh” Trương Cẩm Vănlại nhìn Diệp Thiên Tuyết, “Con cũng biết ta rất quý trẻ con, thể nào đồng ý chuyện bỏ đứa bé

      Diệp Thiên Tuyết gật đầu cái, : “Conbiết, cho nên dượng bị lừa rồi”

      Trương Cẩm Văn ngạc nhiên: “Cái gì, bị lừa ư”

      ta nhìn vẻ mặt cảnh giác của Diệp ThiênTuyết, “Tiểu Tuyết, dượng biết là con khôngthích ba con tái hôn, nhưng con cần thiết phải nhắm vào mẹ kế như vậy, con cũng biết, bàấy cũng chỉ là người phụ nữ bình thường,căn bản là…..”

      Cắt ngang lời Trương Cẩm Văn , DiệpThiên Tuyết đưa tờ giấy ra

      Trương Cẩm Văn ngừng trong giây lát, anhta run rẩy nhìn tờ giấy, lại nhìn về phía DiệpThiên Tuyết: “Cái này là cái gi?”

      Diệp Thiên Tuyết : “Đây là bản kết quả Liễu Đan Văn bị sẩy thai”

      “Sẩy thai……..” Trương Cẩm Văn theo bản năng lặp lại lần nữa, lật phần kết quả, nhìnđi nhìn lại, cuối cùng nhìn chằm chằm phần ghikết quả kia đến ngẩn người.

      có cảm giác miệng lười mình đều khô hết , tâm trạng chưa bao giờ khẩn trương đến vậy: “Cái này, xảy ra chuyện gì…..”

      “Cái gì mà là “ có quan hệ họ hàng thân thuộc” giọng của Trương Cẩm Văn dần dầnthấp xuống, “Người xét nghiệm so sánh kia là ai….”

      Diệp Thiên Tuyết bình tĩnh trả lời: “Là ba con”

      Trương Cẩm Văn đột nhiên mở to mắt, con người khiếp sợ dám tin

      “Làm sao, làm sao……..”

      ta lúc đó tìm dượng, chỉ bởi vì đứa bé trongbụng kia phải của ba con, muốn dượng ra mắt tốt, chỉ đề bỏ nó mà thô” Diệp Thiên Tuyết bình tĩnh , “Dượng, người vì ta màtừ HongKong bay về, gạt người khác về gặp côta, thiếu chút nữa danh tiếng của mình bị hủyhoại, kết quả là bị người ta lợi dụng mà thôi”

      Diệp Thiên Tuyết hơi cong miệng, nhìn Trương Cẩm Văn thất thần: “Chỉ là lợi dụng thành công”

      Trương Cẩm Văn đưa trả bản kết quả, nhìn về phía Diệp Thiên Tuyết: “Tiểu Tuyết con nghĩ gì,

      Diệp Thiên Tuyết mỉm cười đứng lên
      [/size]
      Người dịch: Hương Xinh
      Phan Hong Hanh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :