1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nhật ký báo thù - Trường Không Ánh Tuyết (Full Đã có eBook))

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 15

      Sau đó, Triệu Lẫm trầm mặc hồi, ngược lại Ngụy Vũ cùng Diệp Thiên Tuyết chuyện vớinhau cực kỳ vui vẻ.

      Chỉ là ba người cũng rất ăn ý có ai nóiđến chuyện xảy ra trong bữa tiệc. Tài xế nhìnba người ở bên cạnh, cảm thấy khí này có chút quái dị, vì vậy, ta cũng chuyện.

      Đầu tiên đưa Diệp Thiên Tuyết về đến nhà . Lúc xuống xe, Triệu Lẫm cũng cùng theo, sau đó liền đóng cửa lại, cười với Ngụy Vũ:"Cậu về thôi." Ngụy Vũ có ý muốn cùng ra ngoài, Diệp Thiên Tuyết lại với vẫy vẫy tay vớianh: "Tiểu Mập cậu trước , ngày mai chúngta gặp nhau."

      Lúc này Ngụy Vũ lúc này mới trợn hai mắt nhìn Triệu Lẫm, nhìn về phía Diệp Thiên Tuyết lolắng mấy câu, mới rời .

      Triệu Lẫm ở bên cạnh nhìn Ngụy Vũ khỏi,mới cười : " ta đối với em là quan tâm. Cũng thấy ta đối với người khác quan tâm nhiều như vậy."

      "Nếu như quan tâm người khác là , " Diệp Thiên Tuyết vừa xoay người vào trong, vừa trả lời, "Tôi cảm thấy, cậu ấy quan tâm mới làkhông đúng. Đối với người cùng giới mà quan tâm như vậy, ách . . . . . . Muốn vào ngồi chút sao?"

      Mặc dù hỏi như vậy, nhưng lại chắn cửa, có nửa ý tứ nhường đường.

      Rút cuộc, cửa bị kéo ra, trong nhà bảo mẫu cười híp mắt đứng ở cửa : “ Vừa rồi mớinhận được điện thoại ở bên kia, đại tiểu thưvề nhà trước. Cậu này là bạn của tiểu thư, mờivào nhà ngồi chơi chút."

      Diệp Thiên Tuyết cười khanh khách, Triệu Lẫm lại cười ha hả lên : "Xem ra, tôi nhất định phải vào ngồi chơi rồi." xong, nhanhtới.

      Diệp Thiên Tuyết xoay người vào, cũng để ý ta.

      Vào phòng khách nhà họ Diệp, ngồi xuống TriệuLẫm có chút thích thú quan sát chút, sau đó chuyển sang chỗ ngồi ở đối diện, tự nhiên dặn dò phòng bếp làm đồ ăn khuya cho Diệp ThiênTuyết, : "Cố Gia quả nhiên là nhà có tiền. Đồ dùng riêng cũng rất khác biệt."

      Diệp Thiên Tuyết miễn cưỡng ngẩng đầu: "Cócái gì khác biệt, giống bình thường."Ngừng lại chút, cũng đợi Triệu Lẫm trả lời, hỏi: " theo tôi trở về, có điều gì muốn ?"

      Triệu Lẫm lắc đầu: ", chẳng qua là cảmthấy, em rất thú vị, muốn nhìn tìm ra suy nghĩtrong đôi mắt em chút."

      Diệp Thiên Tuyết nhíu mày: "Tôi? Thú vị?"

      Triệu Lẫm gật đầu: " rất ngạc nhiên, đại tiểu thư sống an nhàn sung sướng, làm gì đếnnỗi hận thù lớn như vậy, thậm chí hận đến muốn phá hủy người khác."

      Diệp Thiên Tuyết trầm mặc chốc lát, ngẩng đầunhìn .

      Triệu Lẫm lời, mỉm cười nhìn .

      "Làm sao biết, phía sau có chuyện khác chứ?" Diệp Thiên Tuyết câu nhưvậy, bỗng nhiên mặt nở nụ cười: "Hơn nữa, tôi hủy hoại người khác, phải cũng ở sau lưng trợ giúp sao?"

      "Bởi vì, cảm thấy rất hứng thú với em."Triệu Lẫm , "Điểm này rồi. Hơn nữa, lại phát , thấy càng ngày càng thú vị phải làm như thế nào đây?"

      " liên quan tới tôi." Diệp Thiên Tuyết chắc như đinh đóng cột trả lời, xong xoay người lên lầu , " Dì Xuân, phiền dì tài xế đưa Triệu tiên sinh về nhà."

      Bảo mẫu nhô từ trong bếp ra, vội vàng đápứng.

      Triệu Lẫm ngồi ở ghế salon, nhìn DiệpThiên Tuyết đứng dậy lên lầu, nhìnnhưng đường cong tuyệt đẹp của cơ thể , khỏi giọng cười.

      ra , mình dối.

      Mình đối với chuyện bí mật của Diệp Thiên Tuyết căn bản là có hứng thú, mình cảm thấy thích thú chính là .

      Lần đầu tiên gặp thoáng qua sau lần gặp mặt thứ hai, cơ thể của cho biết, muốn .

      Bên ngoài vẻ bọc hồn nhiên, bên trong lại thấy tuyệt vọng, ràng thấy hết thảy, lại vẫn nhưcũ bị hấp dẫn bởi đôi mắt, đôi mắt thâm sâu, sâu thăm thẳm đó quyến rũ .

      Diệp Thiên Tuyết đứng ở lầu, nhìn TriệuLẫm rời , sau đó mới thở hơi dài.

      Triệu Lẫm, người này mang theo vài phần tàkhí, khiến cho có cảm giác nguy hiểm. Đối phương biết mình xuống tay với Liễu Phỉ Phỉ,trong lòng vẫn còn có chút lo lắng.

      Chẳng qua nếu , Liễu Phỉ Phỉ đều là tự mình gây ra, chỉ trung gian dụ dỗ nho thôi.

      Dù là Triệu Lẫm có , nhiều nhất cũng là mẹ conLiễu Phỉ Phỉ đối với mình ghi hận nhiều hơn chút.

      Nhưng mà, có quan hệ gì.

      Dù sao là ghét nhau rồi.

      Sáng sớm thứ hai, ở trong nhà bếp, đến bên bàn ăn lúc nhìn thấy Liễu Phỉ Phỉ, tất cả đều đúng dự tính của Diệp Thiên Tuyết .

      chỉ là quan tâm tới vẻ mặt giống nhưngười thiếu tiền của Liễu Phỉ Phỉ, trực tiếp ngồixuống bắt đầu hưởng thụ đồ ăn sáng của mình.

      Liễu Đan Văn hình như muốn gì đó, nhưng mà cảm thấy khí có chút ngưng trện khiền để ta ngập ngừng rồi thôi, cuốicùng cũng ra.

      Ăn xong rồi bữa sáng, Diệp Thiên Tuyết mớiđem vẻ mặt vui vẻ nhìn về phía Liễu Đan Văn: "Dì Liễu, công việc tổ chức hôn lễ con cùngcông ty Hôn Khánh bàn bạc qua rồi, bác sĩ cũngđã cho phép rồi. Dì và ba có muốn xem thử , cuối cùng quyết định như thế nào?"

      Khiến Liễu Đan Văn kinh ngạc chút, theobản năng nhìn về phía Diệp Hâm Thành, sau đó mới trả lời: "Được à."

      Ngừng chút, ta còn : "Gây phiền toáicho con rồi, Tiểu Tuyết."

      Diệp Thiên Tuyết xinh đẹp cười tiếng: "DìLiễu đùa. Chuyện này chính là con tự nhận , cũng phiền phức gì đâu. Huống chi, PhỉPhỉ cũng giúp con chút, Dì Liễu à bằng dì khen Phỉ Phỉ nhiều vào."

      Liễu Đan Văn còn chưa kịp gì, Diệp Hâm Thành liền hừ lạnh tiếng, hất chiếc đũa tay, lạnh lùng : "Tiểu Tuyết, dì của con có về dự ?"

      Diệp Thiên Tuyết có chút tiếc nuối lắc đầu:" về được. Ba, ngươi cũng biết, di mang thai có chút ổn, bây giờ cần phảinghỉ ngơi. Cho nên. . . . . ." nhìn Diệp HâmThành, vô cùng bình tĩnh : "Chỉ là, con muốnba cũng đừng để ý nhiều. Dù sao, dì vẫnkhông thế nào vui chuyện ba tái hôn."

      Diệp Hâm Thành trầm mặc hồi, mới lần nữa : "Quả phải dưỡng thai tốt mới được, dì của con cũng nhiều tuổi rồi."

      Diệp Thiên Tuyết cười híp mắt tiếngphải

      Liễu Phỉ Phỉ ngồi ở bên cạnh, vẫn trầm mặc .

      Chuyện xảy ra ngày hôm qua, tình nhớ lạivới là gây ra chuyện hỏng be hỏng bét. Chuyện riêng tư bị rất nhiều người biết, người khởi xướng còn là mẹ của mình, kiến chocô ta ngay cả tức giận cũng phát ra được.Sau đó lại cộng thêm phản ứng của ba mẹ Tăng Hàm, khiến ta có chút cảm giác ổn.Loại cảm giác này kéo dài đến sáng sớm hômnay, sáng sớm nay tâm trạng rất gay go.

      Lúc này, nhìn thấy Diệp Thiên Tuyết vẻ mặttươi cười, trực giác Liễu Phỉ Phỉ liền cảm thấykhông vui.

      Vì vậy, ta làm giống như quan tâm mở miệng : "Chị à, hôm nay chuẩn bị đến trườngđi học sao?" Diệp Hâm Thành dừng lại, nhìn về phía Diệp Thiên Tuyết.

      Diệp Thiên Tuyết ngẩng đầu nhìn về phía ông,mỉm cười: "Dì với ba sao?con đến trường do sức khỏe tốt,tìm người dạy kèm tại nhà cho con."

      Diệp Hâm Thành ngẩn ra, hỏi: "Như thế nào?Tìm ai, có hiệu quả ?."

      Chuyện Diệp Thiên Tuyết cúp cua lại cóvấn đề, vốn là chuẩn bị khích bác Diệp ThiênTuyết trận, trong lòng Liễu Phỉ Phỉ lại thêmkhó chịu.

      Diệp Thiên Tuyết cười trả lời: " tệ, ítnhất, từ xếp hạng 600 con lên xếp hạng hơn 400 rồi ba. Hơn nữa, lần trước lúc thi, con chỉ là vừamới lấy lại khiến thức chương trình trung học."

      Diệp Hâm Thành ngây người phút chốc, sau lậptức lộ ra khuôn mặt tươi cười : "Giỏi, tệ.” Ông lại đôi câu, ân cần nhìn Diệp ThiênTuyết: "thầy dạy con là ai, ba phải cám ơn mớiđược. Có thể dạy được con, xem ra bản lĩnhhkhông tệ. Là thầy giáo về hưu ở đâu?"

      Diệp Thiên Tuyết lắc đầu: " phải." Nụ cười mang theo vài e ngại, trả lời: "Là di tìm cho con, sang năm tốt nghiệp đại học."Dừng chút, lại : " là sinh viên đại học A , tác phong lịch nhanh nhẹn, tướng mạo khá tuấn tú."

      Vẻ mặt Diệp Hâm Thành lập tức rối rắm.

      Liễu Phỉ Phỉ ở bên cạnh lại càng cảm thấykhông thoải mái, mở miệng muốn gì đó, bị Liễu Đan Văn đá cho cước.

      Diệp Thiên Tuyết nhìn về phía mẹ con nhà này,mỉm cười: "Di Liễu mới vừa rồi làm gì vậy, con hình như nghe được tiếng gì đó."

      Liễu Đan Văn giả cười: " có việc gì, Dì chỉ là cẩn thận đá phải chân bàn thôi."“Chân bàn Liễu Phỉ Phỉ” bị đá trúng cảm thấyđau đớn, trong lòng càng thêm vui, đứng dậy .

      Sau cùng Diệp Hâm Thành còn cho Diệp Thiên Tuyết khoản tiền, để cầm, sau này cámơn Phó Hoài Minh. Diệp Thiên Tuyết cũng từ chối mà nhận ngay.

      Liễu Phỉ Phỉ tức giận mắt như muốn xoay mòng mòng, la hét mình cũng muốn tìm gia sư dạykèm.

      "Gần đây rớt hạng hơi nhiều , em có chút lo lắng. . . . . ." ta còn chưa dứt lời, đương nhiên có Liễu Đan văn giúp đỡ ta .

      Diệp Hâm Thành lại thèm để ý chút nào:"Muốn mời là được ngay sao, xếp hạng cũngkhông kém gì." Liễu Đan Văn thầm nghiến răng, nhưng mà mặt lại tươi cười : "Chỉlà, trong khoảng thời gian ngắn biết tìm được người nào có trình độ. xem gia sư của Tiểu Tuyết. . . . . ."

      "Dì Liễu, " Diệp Thiên Tuyết ngắt lời ta, "Thấy giáo con có giỏi hơn nữa, cũng là của con. Bản thân con còn học chưa xong, là khôngthể nào chuyển cho Phỉ Phỉ được . Hơn nữa,xếp hạng của Phỉ Phỉ chỉ là từ ba mươi rớtxuống ba mươi năm, vẫn là học sinh khá giỏi, thể so với người kém như con đây . Vốn là kém, nếu như gia sư vừa , chỉ sợ lại về vịtrí cũ."

      Liễu Đan Văn cười cũng có chút lúng túng, vội vàng : ", dì có ý đó. Dì là,có thể tìm bạn học của gia sư được . Conkhông phải là là sinh viên đại học A sao?"

      Diệp Thiên Tuyết lúc này mới chợt hiểu, cườimột cái : "Thế này, con biết rồi. Con hỏigiúp . Chẳng qua con khuyên dì Liễu ngươi đừng ôm hy vọng quá lớn, dù sao, sinh viên nămtư, mọi người đều bắt đầu vội vàng tìm việclàm."

      Liễu Phỉ Phỉ lập tức thốt lên: "Người kia, gia sưdạy kèm tại nhà cũng cần tìm việc làm rồi hả ?"

      "Cái này a, " Diệp Thiên Tuyết chậm rãi trả lời, "Gia đình ấy có công ty riêng, chỉ là nể mặtdì , mới tới đây giúp tay."

      Liễu Phỉ Phỉ lập tức trầm mặc.

      Lúc nhìn thấy Phó Hoài Minh, Diệp Thiên Tuyết đem kiện xảy ra tới, cuối cùng rồi lại : "Chỉ là, chuyện này cũng đừng quáđể bụng".

      "Lúc này vất vả mà được việc gì, cũngđừng tưởng tìm người."

      Phó Hoài Minh bật cười: " ra em và Liễu Phỉ Phỉ bất hòa, muốn làm cho ta được như ý?"

      Diệp Thiên Tuyết sờ sờ mặt của mình: " ràng như vậy, đều bị nhìn ra được?"

      Phó Hoài Minh mỉm cười: " phải nhìn ra, là Tô Vũ . Nó ánh mắt nhìn người củanó sai được. Yên tâm , chuyện này giaocho . cũng thích cái Liễu Phỉ Phỉ này cho lắm."

      Diệp Thiên Tuyết khiêm tốn xin chỉ giáo: "Anhvà ta biết nhau, làm sao thích ta?"

      Phó Hoài Minh cười mang theo chút ý vị sâu xa: "Làm sao em biết biết ta?"

      Editor: Hương Xinh
      Phan Hong Hanh thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 16

      đợi Diệp Thiên Tuyết hỏi, Phó Hoài Minh tự động : “Tối qua cũng có ở đó”

      Diệp Thiên Tuyết giật mình: “Em thấy à?” Phó Hoài Minh cười: “Nhiều người như vậy thấy cũng là bình thường” Nhưng DiệpThiên Tuyết cũng chịu buông tha, cẩnthận suy nghĩ nghĩ lại, mới hiểu: “Cái gì mà công ty , thầy giáo ràng là làm bất động sản. Công ty bất động sản Hưng Vinh đúngkhông?”

      Phó Hoài Mình nhìn , nhíu mày: “Mặc kệ có phải hay , hôn nay em phải làm cho xong mấy cái đề thi này mới là

      Diệp Thiên Tuyết nhìn ta cười híp mắt, lấy ra xấp bài , trong lòng thầm nghiến răng.

      Liễu Phỉ Phỉ đến trường học, lại thấyTăng Hàm. Đến lúc người khác mới biết. hôm nay Tăng Hàm xin nghỉ, biết làm cáigì?.

      Trong lòng ta cũng có chút hốt hoảng.

      Chuyện ngày hôm qua, trong trường học ngườibiết chuyện có nhiều, nhưng mà cũng có vài người biết. Cũng may tất cả mọi người cũngkhông phải là người nhiều chuyện, cũng khôngcó ai việc này ra ngoài.

      Chẳng qua là luôn lo lắng, sợ có người việc này ra ngoài.

      Ở trong trường vòng, trong khoảng thờigian ngắn Liễu Phỉ Phỉ lại cảm thấy cóviệc gì làm. Trong lớp bị thầy giáo nhắc nhởnhiều lần, sau mới bắt đầu tập trung quay lạiviệc học.

      Đến khi tan học, cuối cùng vẫn lo lắng yên trong lòng, hạ quyết tâm

      Diệp Thiên Tuyết lúc nhận được điện thoại, vẫncòn ngạc nhiên.

      “Trần Thiên?” nhắc lại lần nữa tên đốiphương tự giới thiệu, hỏi: “Có chuyện gì?”

      Trần Thiên ở đầu bên kia điện thoại trầm mặc hồi, mới giọng : “Tôi có việc muốn ” Diệp Thiên Tuyết bất đắc dĩ : “ gọi điện tới đây nhất định là có chuyện rồi. Rốtcuộc là chuyện gì?”

      Liếm môi cái, Trần Thiên mới : “LiễuPhỉ Phỉ lại tìm tôi rồi.” Lời vừa ra, ta trái lại thấy bình tĩnh hơn.

      ta suy tính rất lâu mới quyết đinh trở tay đem Liễu Phỉ Phỉ bán cho Diệp Thiên Tuyết.Lần trước Diệp Thiên Tuyết cảnh cáo , ta còn nghĩ cách hỏi Hùng, kết quả sau khi cười như cười liếc nhìn ta cái,: “Nếu như cậu có lá gan dám ra tay chống đối ấy, em huynh đệ rất vui lòng cầmmấy triệu bông hoa hồng đưa tiễn cậu.”

      Trần Thiên hoảng sợ toát mồ hôi lạnh cả người,từ bỏ ý định này ngay.

      Nhưng mà đối với khả năng Diệp Thiên Tuyếtlàm đại kim chủ, ta nghĩ từ bỏ như thế. Cho nên, biết Liễu Phỉ Phỉ đối phó với DiệpThiên Tuyết, ta vẫn chờ cơ hội.
      Hôm nay rốt cuộc ta cũng có cơ hội.

      ta tìm tôi, muốn tôi giúp ta làm mộtchuyện” lúc Trần Thiên chuyện, trong đầucòn có chút mơ hồ.

      ta muốn tôi nghĩ biện pháp, để trong trườnghọc xảy ra chút chuyện” Trần Thiên tiếp:“tốt nhất là vụ scandan, nếu như có thể, thay đổi danh hiệu hoa khôi của trường là tốt nhất”

      Diệp Thiên Tuyết thiếu chút nữa phun ngụm nước vừa uống, vội vã để ly xuống, nhìn tới nữa.

      Trước khi chuyện điện thoại xong với Trần Thiên, thấy tốt nhất là nên uống nước nữa.

      Cái đầu của Liễu Phỉ Phỉ này, làm cho hiểu nổi. ràng là toàn tâm toàn ý tìm mình gây , thế nào đột nhiên lại liên quanđến hoa khôi của trường.

      Khóe miệng hơi cong lên hỏi Trần Thiên:“Hoa khôi của trường là ai? nàng này chọc phải Liễu Phỉ Phỉ rồi hả.”

      Trần Thiên ở bên kia điện thoại trầm mặc hồilâu mới trả lời: “Chính là Vương Ngọc Kỳ, là người hay cùng với

      Diệp Thiên Tuyết thầm mình may mắnkhông uống nước: “Các biết ấy tập võ từ sao? Còn nữa, động chạm tới tôi chỉ có thể là treo giải thưởng, đụng tới ấy…….”

      còn chưa hết, Trần Thiên tự chủ mà run rẩy.

      với ta bên này có nhiều người tìm được cơ hội ra tay.” Diệp ThiênTuyết : “để cho ta đổi mục tiêu”

      Trần Thiên khẩn trương: “Diệp tiểu thư, nếu làmthật……….”

      “Yên tâm” Diệp Thiên Tuyết trả lời, “ khôngđể cho các làm . Đến lúc đó, các phối hợp diễn vở kịch là được”

      đợi Trần Thiên chuyện, liền cúp điện thoại, bên môi lộ ra nụ cười cổ quái.
      Kiếp trước, cũng có xảy ra chuyện này.

      Vương Kỳ Ngọc biết được tin này, lập tức cười lạnh: “ nàng Liễu Phỉ Phỉ này có phải chê mạng mình dài quá, lại dám có suy nghĩ động tới tớ”

      Diệp Thiên Tuyết ngồi đối diện nhìn , hơicười: “Ai biết được? Tớ khuyên đám người kia đổi đối tượng, đến lúc đó cùng nhau diễnmột vở kịch, đem chuyện này kéo vào người côta” Vương Ngọc Kỳ trầm mặc trong chốc lát, lắcđầu: “ bằng, hãy để cho tớ. Diễn trò có gì, chỉ sợ người thay tớ có vấnđề, đến lúc đó biết được. Nếu như là tớ, ít nhất tự vệ là có vấn đề gì”

      được” Diệp Thiên Tuyết trả lời thậtnhanh, “Nếu như là cậu, đến lúc đó hai nhàchúng ta trở mặt nhau”

      Sau khi sững sờ lúc, Vương Ngọc Kỳ mời phục hồi tinh thần, gật đầu: “Ba cậu đến mức độnày vẫn chịu từ bỏ hai mẹ con nhà họLiễu kia sao?”

      Diệp Thiên Tuyết lắc đầu: “Có số việc, biết làm sao. Chỉ là, từ bỏ là

      Vương Ngọc Kỳ cảm thấy thể tưởng tượng nổi, trừng mắt lớn: “Tớ …… hiểu. Liễu Đan Văn đó có gì tốt, đáng giá mà ba cậu làm như vậy…. lại bỏ được”

      Diệp Thiên Tuyết cười phá lên: “ ta hiệnđang mang thai. Cậu có bỏ được
      Vương Ngọc Kỳ ngay lập tức thay đổi sắc mặt: “Ông ấy còn muốn có con trai? Thừa kế gia sảnnhà họ Diệp?” Nhìn Diệp Thiên Tuyết gật đầu,Vương Kỳ Ngọc nhất thời kinh thường cười lên:“Hẳn bây giờ tài sản đều là từ Cố gia, vào lúc này lại muốn có con trai thừa kế tài sản nhà họDiệp”

      Diệp Thiên Tuyết ôn nhu cười: “ có gì, ban đầu mẹ tớ gả cho ông ấy, phải là ở rể.Hôn nay gia nghiệp nhà họ Diệp, đúng là của ông ấy ”

      có Cố gia, ông ấy có thể có nửa xu gia sản của Diệp gia ” Vương Ngọc Kỳ tứcgiận , có chút xấu hổ nhìn sắc mặt của Diệp Thiên Tuyết: “ xin lỗi nha, Tiểu Tuyết, tớkhông cố ý”

      Diệp Thiên Tuyết hơi cười lắc đầu: “ có việc gì, tớ có cảm giác gì. Dù sao…..”

      Bắt đầu từ ngày ở linh đường đó, cũng đãkhông có ba rồi.

      Hai người cũng in lặng. Qua lúc lâu, Vương Kỳ Ngọc mới hỏi: “Vậy cậu chọn ai ?”

      Diệp Thiên Tuyết cười khóe môi nâng lên thành đường cong: “Cậu , chọn Trân Trân như thế nào?”

      “Liên Trân Trân?” Vương Kỳ Ngọc nghĩ lúc, mới có thể từ trong đầu tìm ra cái tên này.

      Sau đó, cười lên: “Ừ, tệ tồi, luôn theo sau Liễu Phỉ Phỉ, hôm nay Liễu Phỉ Phỉ gây chuyện tính sổ đầu ta cũngđược”

      Dù là như vậy, cũng như cũ dặn dò câu: “Ngàn vạn lần đừng gây ra chuyện gì?”

      Diệp Thiên Tuyết mỉm cười gật đầu.

      Sau đó cùng Trần Thiên chuyện này, hai bên bàn bạc xong, Diệp Thiên Tuyết lại liên lạc với Tần Phượng Miên.

      Nghe giọng của Tần Phượng Miên trongđiện thoại mang theo chút giai điệu mơ hồ, làmcho người ta theo cảm tính nghĩ ngay đến đáng ngọt ngào.

      Ít nhất Diệp Thiên Tuyết nghĩ là như vậy.

      Nghe ý đồ của Diệp Thiên Tuyết, Tần PhượngMiên cười hì hì: “Tốt, đảm bảo nhiệm vụ hoàn thành, Ờ, Đại tiểu thư, tôi có thể nhân cơ hội này mà cùng ba “thân ái” sao? Ở chỗ này đợilâu như vậy, lại muốn giữ vững hình tượng, bên cạnh tôi lâu có đàn ông rồi.”

      Diệp Thiên Tuyết thờ ơ cười: “Tùy

      Trái lại Tần Phượng Miên bình tĩnh : “Đạitiểu thư là độc ác”

      Qua vài ngày, Diệp Hân Thành gọi Diệp ThiênTuyết đến thư phòng, đến việc mấy hôm trước mới nhắc tới việc tìm gia sư cho Liễu Phỉ Phỉ: “ biết, thầy giào của con có tìm được gia sư hay ……” Diệp Hân Thành có chút khó khăn , hiển nhiên là bị Liễu Đan Văncuốn lấy làm nẫy rồi. Diệp Thiên Tuyết lập tứccầm điện thoại ra ngoài, làm bộ gấp gáp gọi cho Phó Hoài Minh: “Em hỏi câu” Diệp Hân Thành vội vàng ngăn lại: “ cần vội, vội” Ngừng chút, ông lại : “thiệp của hôn lễ, nên phát ra ngoài ” Diệp Thiên Tuyết lắc đầu: “Những thứ này con có phụ trách, ba nên hỏi con” Diệp HânThành có chút xấu hổ mà cười, im lặng chút, Diệp Thiên Tuyết hỏi: “Ba gọi con tới, rốt cuộc là có chuyện gì? Nếu như có chuyệngì, con phải lên phòng làm bài tập” Diệp Hân Thành lúc này mới mở miệng.

      Chuyện Liễu Phỉ Phỉ tìm người xuống tay cũngxảy ra.

      Mặc dù bị sờ mó mấy cái, nhưng mà kịp thời cóanh hùng cứu mỹ nhân, liền cứu Trân Trân ra, thực tế cũng có tổn thương gì. Chỉ là người ra tay làm hùng chính là Tăng Hàm,Liên Trân Trân thấy vậy khóc càng thảmthương.

      Tăng Hàm vốn là hay thương hoa tiếc ngọc, lậptức an ủi thôi, Liên Trân Trân liền thuận thế tựa vào trong ngực của Tăng Hàm.

      Chạy tới thấy màn như vậy, quả nhiên Liễu Phỉ Phỉ hận thể để đâu cho hết, tiến tớikéo hai người ra.

      Tăng Hàm vốn là cảm thấy có gì, lại bị Liễu Phỉ Phỉ gây náo loạn, mặt đanh lại nhịn được.

      Hết lần này đến lần khác Liễu Phỉ Phỉ bắt lấyanh ta khóc lóc, trách móc tại sao mấy ngày hônnay tìm ta, phải dụ dỗ được ta rồi trán phải . Tại sao hôn nay lại ở đâyvụng trộm với Trân Trân, có phải muốn ta nhục nhã sao.

      Tăng Hàm bị ta gây ầm ĩ như vậy, mặt hết sức khó coi, nhìn dáng vẻ khóc thảm của Trân Trân, chút khách khí mà đẩy Liễu Phỉ Phỉ ra: “ là ngu ngốc, thấy Trân Trân vừa mới bị người ta khi dễ sao? Em ở chỗ này ghen tức cái gì”

      Liễu Phỉ Phỉ nhìn bộ dạng oan ức của Trân Trân, trong lòng tức giận bất bình, liền khóc to quay người bỏ chạy.

      Tăng Hàm trong lòng có hơi áy náy, xoay ngườichuẩn bị đuổi theo, kết quả Liên Trân Trân cũngkhóc, làm ta được, liền đưa Liên Trân Trân về nhà trước.

      đường về Liên Trân Trân càng nghĩ càng đúng. thường ngày hay theo bêncạnh Liễu Phỉ Phỉ, có số việc cũng lờ mờ biết được, mấy người tới quấy rối , ràng là Phỉ Phỉ có quen biết.

      ta kìm được giữ bình tĩnh. Lập tức lén cho người truyền tin cho người tìm bắt lại. Nhưng ở trước mặt Tăng Hàm vẫn như cũ giả bộ uất ức, ra được, rất đáng thương khiến Tăng Hàm đau lòng thôi ( này mắc bệnhngu nữ).

      Đến Liên gia, sớm có người Trân Thiên có ý thả ra cho mấy tiểu lâu la bắt được. Thấy Trân Trân liền cười hihi: “Chị Trân Trần đừng trách, chịPhỉ Phỉ ra lệnh, em cũng chỉ có thể làm nhưvậy. Chúng em dựa vào cái này mà kiếm sống, người nào đưa tiền, em liền nghe theo thôi”

      Những lời này trước mặt Tăng Hàm, vẻ mặt của Tăng Hàm lập tức tối lại.
      đợi Liên Trân Trân hỏi tới, mấy ngườikia làm việc cũng có hàm hồ, lúc này đen chuyện Trần Thiên giao cho ra ra hết, cuối cùng còn làm mặt cười, giả lờ: “Chị Trân Trân, dù sao mấy em cũng có làm gì thậtvới chị, tạm tha cho chúng em

      Bên cạnh, ba mẹ ngay cả trai của Trân Trân nghe được, tức giận thôi, nhìn mấy tên côn đồ này ánh mắt như phun ra lửa.

      Tăng Hàm đứng ở bên cạnh, chỉ cảm thấy tronglòng thoải mái, trầm mặc lúc mới :“Tôi tìm người gọi là Trân Thiên kia” Nóixong, đợi người nhà họ Liên câu nào,liền ngay.

      Trân Thiên và Diệp Thiên Tuyết sớn có bànbạc, nếu Tăng Hàm tìm ra, lại làm náo loạn mộtphen mới ấp a ấp úng , ngược lại là như TăngHàm ép quá mới thể ra .

      Nghe Trân Thiên , Tăng Hàm chỉ cảm thấylòng lạnh băng, cơ hồ bị đóng băng thành từngmảnh vụn.

      ta thể ghi ngờ Trần Trân có ý xúi giục, đáng tiếc tra tời tra lui Liên Trân Trânvà Trần Thiên đúng là có quen biết gì, ngược lại Liễu Phỉ Phỉ phải lần đầu tiên giao tiếp, liên hệ với Trần Thiên.

      ta tức giận thôi, ngày thứ hai ở trường học nhìn thấy dáng vẻ đáng thương củaLiễu Phỉ Phỉ, trong lòng như lò thuốc súnglàm thế nào cũng nhịn được, ngay lập tức bùng nổ.

      Vì vậy, chuyện này tức khắc mọi ngưởi đều biết.

      Bất kể là Liễu Phỉ Phỉ hay là Liên Trân Trâncũng bi đẩy tới đầu sóng ngọn gió.

      Diệp Hân Thành có thể quan tâm tới Liên Trân Trân, nhưng Liễu Phỉ Phỉ ở trước mặt ông khóc lóc kể lể ngừng. Ông cũng chỉ làgiúp đỡ bày mưu tính kế.

      Vì vậy, ông mới tìm Diệp Thiên Tuyết, nghĩ tới có thể để cho Diệp Thiên Tuyết ra mặt, chuyện với Tăng Hàm chút để cho TăngHàm dừng lại.

      Chỉ là đợi đến lúc người tới rồi, Diệp HânThành lại cảm thấy, cách nào mởmiệng ra được
      Phan Hong Hanh thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Editor: Hương Xinh
      Chương 17

      Nhìn bộ dạng lắp của ông, Diệp Thiên Tuyết đại khái cũng đoán được lý do. Nhưng mà, muốn giúp.

      Giúp chút, thành công, ngược lạibản thân mình còn bị dính líu.

      Vì vậy, nhìn Diệp Hâm Thành, giọng hỏi: "Vì chuyện của Phỉ Phỉ sao? Nếu như là chuyệnnày, con giúp được." Ánh mắt của hếtsức thản nhiên, Diệp Hâm Thành ngược lại có chút chột dạ.

      "Làm sao giúp được, chỉ cần Tăng Hàm. . . . . ."

      Diệp Thiên Tuyết lắc đầu: " được đâu ba. Trọng điểm của chuyện này phải Tăng Hàm, mà là Liên Trân Trân. Chỉ cần người bịhại là Liên Trân Trân gì, chuyện củaPhỉ Phỉ cũng có người . Tăng Hàmkhông phải là người tình thân chính nghĩa vìngười khác quá mạnh mẽ, chỉ cần Liên Trân Trân truy cứu, ta tiếptục ồn ào nữa."

      Diệp Hâm Thành cũng phải là nghĩđến điểm này, nhưng mà, hôm nay ràng Liên Trân Trân chấp nhận hòa giải, coi như ông giúp Liễu Phỉ Phỉ tới nhà, chỉ sợ cũng vôích.

      Nhưng, nếu như Tăng Hàm ra mặt khiến Liên Trân Trân . . . . . .

      Diệp Thiên Tuyết rất nhanh khiến cho DiệpHâm Thành từ bỏ cái ý nghĩ này: "Nếu như Tăng Hàm ra mặt, Liên Trân Trân xảxong cục tức này coi như xong. Nhưng TăngHàm mà ra mặt, Liên Trân Trân càng khôngchịu để yên."

      "Nếu như phải là thích Tăng Hàm, ta tại sao lại trở mặt với Phỉ Phỉ."

      Diệp Hâm Thành nghe như vậy, há miệngcũng biết gì rồi.

      "Con mà là Phỉ Phỉ, con nhất định tới nhà Liên Trân Trân xin lỗi, chuyện ràng ." tầm mắtcủa Diệp Thiên Tuyết hơi nhìn xuống, nhưngtrong lòng cười lạnh, "Hai người bọn họ dù sao cũng là bạn bè, có số việc là tốt nhất."

      Diệp Hâm Thành suy nghĩ chút, cũng cảmthấy có lý. Hơn nữa bất luận như thế nào, chuyện này đều là Liễu Phỉ Phỉ phải đứng ra giảiquyết. Tuy rằng trong lòng ông đối với chuyện của Liễu Phỉ Phỉ, cũng sẵn lòng giúp giải quyết phiền toái, nhưng cũng ép buộc đứa con khác của mình vì cầu của mìnhmà vướng vào vụ bê bối.

      Vì vậy, Diệp Hâm Thành nhắc tới chuyệnnày nữa, chỉ về việc học của Diệp ThiênTuyết, để cho cố gắng: "Đến lúc thi học kỳ phải cố gắng đạt thành tích tốt như quà tặng dìnhỏ ."

      Diệp Thiên Tuyết mỉm cười: "Cái này, ba khôngnói con cũng làm mà. Nếu còn chuyện gì, con trước, còn có bài thi phải làm."

      Liễu Đan Văn đối với Liễu Phỉ Phỉ vô cùng thấtvọng.

      Đứa con này, từ trước đến giờ cũng cảm thấy rất tự hào, cần mình phải hao tâm tổnsức. Cuối cùng mắt thấy mình sắp tu thànhchánh quả rồi, Liễu Phỉ Phỉ lại lặp lặp lại baonhiều sai lầm, cuối cùng đến thanh danh của bảnthân thiếu chút nữa cũng bị phá hủy.

      Mặc dù thế nào nguyện ý thừa nhận mình làm hỏng chuyện của Liễu Phỉ Phỉ và TăngHàm, nhưng Liễu Đan Văn cũng biết, nếu như chuyện này giải quyết, Liễu PhỉPhỉ đừng nghĩ đến việc bước vào cửa nhà họTằng.

      Tìm Liễu Phỉ Phỉ ở bên ngoài gây chuyệntrở về, Liễu Đan Văn hai lời liền chocô cái bạt tai.

      Liễu Phỉ Phỉ bị đánh đến quay đầu , kinh ngạcnhìn đến ngẩn người, lâu mới hoàn hồn, chemặt: "Mẹ, sao tự nhiên lại đánh con? Mẹ tại saolại đánh con? !"

      Liễu Đan Văn bình tĩnh trả lời: "Dựa vào tôi là mẹ ."

      Nước mắt của Liễu Phỉ Phỉ tuôn rơi, đầm đìa ra ngoài.

      Diệp Thiên Tuyết biết Liễu Đan Văn và Phỉ Phỉ cái gì, nhưng ngày thứ hai, từ NgụyVũ biết, Liễu Phỉ Phỉ trước mặt mọi người xin lỗi Liên Trân Trân, việc kia căn bảnlà chỉ là hiểu lầm.

      "Sau lại ta lôi kéo Liên Trân Trân biết cái gì, Liên Trân Trân hình như đối với ta có chút kiêng kỵ, an phận rất nhiều." Ngụy Vũcảm thấy hoang mang, "Cậu bọn họ rốt cuộc cái gì?"

      "Tớ làm sao biết." Diệp Thiên Tuyết Tâm tập trung trả lời, " Cậu quản các ấy làmgì, dù sao họ cũng trở mặt. Coi như tại nữahòa giải, hai người cũng bị dội tiếng xấu, khôngđứng lên rồi."

      Ngụy Vũ vừa nghĩ đến cũng có chút hả hê cười:"Tiểu Tuyết à cậu là có thấy mặt thối củaLiễu Phỉ Phỉ , vặn vẹo đến tớ còn nhậnra."

      Diệp Thiên Tuyết qua đôi câu, lại hỏi NgụyVũ chuyện buôn bán của hai người như thế nào.Ngụy Vũ lập tức mặt mày hớn hở , cuối cùng than vãn: "Người ta lại dám ghét bỏ tớ vì tớmập! là tức chết."

      Diệp Thiên Tuyết bật cười: "Tiểu Mập cậu quả có hơi mập mà. Có muốn giảm cân , tớ tin tưởng cậu giảm cân khẳng định rất đẹp trai"

      Ngụy Vũ chợt dừng lại chút, sau lại giọng : "Tiểu Tuyết cậu cảm thấy tớ giảm cân thay đổi, đẹp trai hơn sao?"

      "Dĩ nhiên." Diệp Thiên Tuyết trả lời chắc như đinh đóng cột, nhín thấy dáng vẻ sau khigiảm cân của Ngụy Vũ, vẻ đẹp kiêu hùng * khiến mọi đều phải quỳ gối dưới chân . Vì lẽ đó, có chút chột dạ.
      *Nguyên bản là (玉树临风的样子: dịch nghĩahán việt là “Ngọc thụ lâm phong”, nghĩa là "câyngọc đón gió". Người con trai có nét kiêu hùng,người con có nét kiêu sa được ví như câyngọc, đứng trước gió mạnh mà hể bị đổ,lại càng đẹp hơn nữa.)

      Ngụy Vũ ở đầu bên kia điện thoại im lặng mộthồi, cuối cùng cắn răng : "Được, Tiểu Tuyết,tớ giảm cân."

      Sau này Liên Trân Trân và Phỉ Phỉ cũng khôngtiếp tục nhắc tới chuyện này, chuyện từ từ lắngxuống . Đến thời gian thi cuối kỳ, cũng cóngười đến chuyện này.

      Đến kì Diệp Thiên Tuyết trở lại trường học, nhìn sân trường hơi xa lạ lại quen thuộc, trongkhoảng thời gian ngắn có chút sững sờ.

      Ngụy Vũ nhìn có vẻ gầy , Ngụy Vũ và VươngKỳ Ngọc cùng nhau tới, Ngụy Vũ làm tròchọc phá tay làm động tác hết sức kinh cẩn nghênh tiếp, : "Hoan nghênh nữ hoàng hồicung."

      Diệp Thiên Tuyết liếc cái, quay qua kéo tay Vương Kỳ Ngọc, cười với Ngụy Vũ:"Ừ, tiểu ngụy tử tệ, thưởng."

      Sau đó, gõ đầu Ngụy Vũ cái, cùng VươngKỳ Ngọc cười tránh .

      Bị bỏ rơi tại chỗ Ngụy Vũ kêu ai ai đuổi theo.

      Trở lại chỗ ngồi của mình chỗ, nghiêng ra phía sau cảm thấy có chút vắng vẻ, Diệp Thiên Tuyết khỏi nhớ tới ra Hoàng Tú Tú, có chút buồn bã than tiếng. Vương Kỳ Ngọc tới vỗvai của : "Nghỉ đông và nghỉ hè tụi mình có thể thăm nhau mà."

      Diệp Thiên Tuyết nheo mắt cười.

      Đợi đến lúc phát đề thi , Diệp Thiên Tuyết nhìn lướt qua, trong lòng đột nhiên thấy bình tĩnh.

      Mấy ngày nay bị Phó Hoài Minh trấn áp giải đề,hôm nay thấy những đề thi này cũng còncảm giác khó hiểu nữa. Rất nhiều đề mục thậmchí quét mắt vòng là có thể chọn lựa đáp án.

      Giờ khắc này, tâm tình của vô cùng vui sướng.

      Hai ngày thi cuối cùng kết thúc, Ngụy Vũ, Vương Kỳ Ngọc và Diệp Thiên Tuyết ba ngườichuẩn bị ăn mừng trận. tớicổng trường, đột nhiên có người chắn trước mặt bọn họ.

      "Tiểu Tuyết, lâu gặp." giọng của Tăng Hàm có chút khàn khàn, ánh mắt nhìn DiệpThiên Tuyết phức tạp khó phân biệt.

      Diệp Thiên Tuyết đối với ta lễ phép cười,: " lâu gặp, có chuyện gì ?"

      Khóe môi Tăng Hàm hơi cong, lại thể tỏ ra tười cười: " có việc gì, chỉ là lâu khôngcó gặp em, tới đây chào hỏi thôi."

      Ngụy Vũ cùng Vương Kỳ Ngọc ở bên cạnh nhìn, cảm thấy nhịn được.

      Vì vậy Ngụy Vũ chút khách khí cắt đứt lời của Tăng Hàm: "Nếu là ôn chuyện cũ, cậu tìm ra thời gian. Hôm nay chúng ta còn cóviệc."

      Tăng Hàm gật đầu cái, nhường đường cho bọn họ: "Ngày mai tới nhà tìm em." xong, đợi trả lời xoay người rời .

      Ngụy Vũ nhìn chằm chằm bóng lưng của ta, hết sức vui: "Người nào, tự tự trả lời bản lĩnh đúng là cao thủ. Người nào đồng ýgặp ta chứ."

      Vương Kỳ Ngọc cười: "Vậy xông tới với ta, đừng tại sau lưng ." Ngụy Vũ sắc mặtcứng đờ, cười ha ha gãi đầu.

      Từ phía trước giọng khác vàng lên cười: "Lâu như vậy thấy, có lẽ sở trường của em chính là thoát hiểm nhỉ." Triệu Lẫm vừa cười, vừa về phía Diệp Thiên Tuyết ngoắctay: "Có mấy ngày gặp, tồi?"

      Mấy ngày nay ta vẫn kiên nhẫn theo DiệpThiên Tuyết, cách mấy ngày lại quấy rầy Diệp Thiên Tuyết tới bây giờ, Diệp Thiên Tuyết cũngđã thói quen xuất của ta. Nghe đượcanh hỏi, khỏi cười khổ: " tồi. Làm sao ở chỗ này?"

      Ở bên cạnh Ngụy Vũ thầm, bị Triệu Lẫnnhìn lướt qua, bất đắc dĩ nữa.

      "Nghĩ hôm nay em khẳng định thi xong, tới đón em chơi. Các bạn cũng cùng ?" ý TriệuLẫm Vương Kỳ Ngọc cùng Ngụy Vũ, "Tôilái xe tới đây."

      Ngụy Vũ mở to mắt: " có bằng lái xe?"

      Triệu Lẫm rất bình thản: "Hôm nay tôi đủ mười tám tuổi."

      "Sinh nhật vui vẻ." Diệp Thiên Tuyết chợt tỉnh ngộ, " chuẩn bị quà, ngại quá."

      " sao." Triệu Lẫm trả lời, " cónói cho em biết sinh nhật của , em khôngphải cũng là chuyện bình thường."

      Vương Kỳ Ngọc ở bên cạnh nhìn có chút thíchthú, lúc này cũng lớn chúc sinh nhật vui vẻ. Ngược lại tâm trạng của Ngụy Vũ bình tĩnh hơn, chức sinh nhật.

      Triệu Lẫm lần nữa muốn mời bọn họ, ba người cũng thêm gì nữa, lên xe củaanh ta.

      Tuy là hôm nay mới có bằng lái, nhưng rất ràng phải lần đầu tiên Triệu Lẫm lái xe. Kỹ thuật lái xe của ta rất vững vàng.

      Ngụy Vũ hâm mộ chảy nước miếng: "Cái xe này, giá phải trăm vạn. Người nhà làm sao lại đồng ý cho kẻ mới học như lái xe."

      Triệu Lẫm hơi cười lời nào. VươngKỳ Ngọc lại cảm thấy Ngụy Vũ quá ồn ào, ánhmắt như đao sắc nhìn qua, Ngụy Vũ lập tức im lặng.

      Lúc bốn người đến nơi, mới vừa ngồi xuống, đồ cũng mang ra đầy đủ. Lúc này , ai cũng biếtTriệu Lẫm sớm chuẩn bị tốt rồi.

      Tám con mắt nhìn sang, thế nhưng ta chỉcười: " rồi, có chuẩn bị chút."

      Vừa dứt lời, giọng vô cũng ràng phát ra: " được, đứa bé này thể giữ lại."

      Khuôn mặt tươi cười của Diệp Thiên Tuyết nhấtthời trầm xuống.

      Ngụy Vũ cùng Vương Kỳ Ngọc nghe quen lắm, nhưng Diệp Thiên Tuyết lại cực kỳquen thuộc. Giọng vừa truyền tới, ràng là của Liễu Đan Văn.

      nhìn Triệu Lẫm, người này đối với hơi cười lại nâng chén rượi, : "Nghe ràng sao? cố ý bố trí thời gian như thế này."

      Diệp Thiên Tuyết tập trung trấn tĩnh lại tâmtrạng cuồn cuộn như nước của mình, hỏi : "Tại sao?"

      " có việc gì, tự nhiên , bên kia nghe được." Nhìn dáng vẻ thở mạnh cũng dám của Ngụy Vũ cùng Vương KỳNgọc, Triệu Lẫm , sau đó quay đầu nhìnDiệp Thiên Tuyết: " phải vì ta mà em phiền muộn sao ? Chứng cớ này, vậy là đủ rồi?"

      Diệp Thiên Tuyết nhàng lắc đầu: "Khôngđủ."

      "Hả?" Triệu Lẫm lộ ra vẻ kinh ngạc , "Khôngphải là muốn ba em bỏ ta sao. làm sao mà đủ."

      Dĩ nhiên là đủ, Diệp Thiên Tuyết nghĩ ở trong lòng, cứ như vậy đơn giản rời , vậy cáichết của mẹ như thế nào.

      Nhưng ra, chỉ là hướng đôi mắt ác thiện ràng nhìn Triệu Lẫm.

      Triệu Lẫm khỏi có chút chột dạ, quayđầu . lát sau, ta mới nghiêng đầu sangchỗ khác, nghiêm túc nhìn Diệp Thiên Tuyết:"Em rốt cuộc muốn làm cái gì?"

      Đồng thời Ngụy Vũ cùng Vương Kỳ Ngọc cũngnhìn lại, bọn họ đối với việc này cũng hiểu rất .

      Diệp Thiên Tuyết cúi đầu, trầm mặc, chỉ lát sau ngẩng đầu lên, nụ cười châm biến: " Bọn họ đãlàm những gì, em muốn cho bọn họ hưởng thụ như vậy."

      Tất cả mọi người sửng sốt. Triệu Lẫm nhìn vẻ mặt, nụ cười của nhu thế này, trong lòng càng cảm thấy nhói đau.

      Editor: Hương Xinh.
      Phan Hong Hanh thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 18

      Tiếng ở phòng bên cạnh vẫn ngừng truyền tới.

      Liễu Đan Văn biết mình bị nghe lén, lớn tiếng với người đàn ông đối diện, đứa bé này thể giữ lại, nếu như bị phát sao. Giọng của người đàn ông rất thấp, nghe thấy ta mực khuyên Liễu Đan văn, giữ lạiđứa bé này.

      " chẳng qua là muốn đến lúc đó mượn đứa bé này kiếm khoản tiền mà thôi." Giọng nóicủa Liễu Đan văn chợt bén nhọn, " có nghĩ tới lập trường của tôi . Nếu như chuyệnnày bị phát , nhiều năm chịu uất ức nhưvậy lại nhận được gì!"

      "Cũng do bản thân !" Người đàn ông bỗng lớn tiếng, giọng điệu rất phẫn nộ.

      Diệp Thiên Tuyết nghe giọng này, trong lònghơi hồi hộp.

      Triệu Lẫm nhìn nét mặt của , cẩn thận hỏi: "Thế nào?"

      Diệp Thiên Tuyết hơi cúi mặt xuống, lắc đầunhẹ cái: ", có gì." Nhưng tronglòng lại nghi ngờ. Nếu như nhớ lầm, cáigiọng này. . . . . .

      Nhưng mà, tại sao dượng lại ở chỗ này? Dượng phải ở HongKong sao? Hơn nữa, Liễu Đan Văn chính là tình nhân của ba mình,cũng nên gặp nhau.

      Trong khoảng thời gian ngắn, tâm trạng của Diệp Thiên Tuyết rối bời.

      Vương Kỳ Ngọc và Ngụy Vũ cũng phát bình thường, đồng thời cũng đoán ra giọng nữ ở phòng bên cạnh là ai. Vương Kỳ Ngọc cầm tay đặt bàn, nhàngnói:"Yên tâm , mặc kệ cậu nghĩ gì làm gì, chúng tớsẽ ủng hộ, giúp đỡ cậu."

      Ngụy Vũ ở bên gật đầu lia lịa: "Đúngvậy, cậu yên tâm ."

      Diệp Thiên Tuyết gượng gạo, cố gắng lộ ra mộtkhuôn mặt tươi cười.

      Triệu Lẫm chợt đứng lên, tới bên người , áy náy : " xin lỗi, đều là sai , khiến tâmtrạng em tốt."

      Diệp Thiên Tuyết hồi hồn, lắc đầu cái:", chuyện liên quan tới . Em còn muốn cám ơn để cho em biết chuyện này." Ngừng chút, ngẩng đầu, cười dịudàng với Triệu Lẫm, cám ơn.

      Triệu Lẫm cũng hơi cong môi cái.

      Bốn người ngồi ở trong phòng, nghe thanhbên cạnh dần dần lắng xuống, cuối cùng biết hai người thương lượng điều gì, tính tiền rời . Bốn người lúc này mới thở phào nhõm, Triệu Lẫm vỗ vỗ tay: "Ăn , đồ ăn nguội rồi."

      Diệp Thiên Tuyết Tâm có tâm trạng, chợt buông đũa xuống: " xin lỗi, Triệu Lẫm. Sinh nhật của mà vì chuyện của em làm mọi người vui."

      "Tiểu Tuyết, cậu bừa gì. Nếu phải ta an bài ở đây, đâu có xảy ra chuyện như vậy."Ngụy Vũ bất mãn , nhân tiện trợn mắt hunghăng nhìn Triệu Lẫm cái: "Tôi biết ngay để yên mà."

      Triệu Lẫm cười khổ rồi lại thở dài, sau đó đứnglên: "Thôi, cũng vậy ăn vô nữa. Chúng ta qua nơi khác thôi."

      xong, đợi trả lời, liền gọi nhân viên phục vụ, chuẩn bị tính tiền.

      Vương Kỳ Ngọc lại ngồi bất động, chậm rãi : " là lãng phí, Tiểu Tuyết, chúng ta đem đồgói về vậy."

      Diệp Thiên Tuyết có hứng thú đồng ý.Triệu Lẫm ở bên cạnh trợn mắt, bị Ngụy Vũ cười nhạt tiếng, hung hăng liếc cái.

      Cuối cùng bốn người bụng đói rời .

      Vương Kỳ Ngọc kéo Diệp Thiên Tuyết, cố gắngnghĩ cách trêu chọc , để cho tập trung vào việc này nữa. Triệu Lẫm và Ngụy Vũ trừng mắt nhìn nhau, câu nào, mắtkhông biến sắc kinh bỉ nhìn đối phương.

      Diệp Thiên Tuyết chợt cười lên, : "Cám ơn các cậu. Tớ muốn về nhà."

      Triệu Lẫm có chút hụt hẫng: " đưa em về?Ở đây gọi xe dễ đâu."

      Diệp Thiên Tuyết Trì lắc đầu: " xin lỗi, em muốn yên lặng chút." xong, quay qua Vương Kỳ Ngọc và Ngụy Vũ tạm biệt, xoayngười rời .

      Ngụy Vũ muốn đuổi theo, bị Vương Kỳ Ngọccản lại: "Tâm trạng ấy tốt, lát nữa gọiđiện thoại cho ấy là được."

      Diệp Thiên Tuyết tâm trạng quả tốt.

      Những ký ức của kiếp trước, hôm nay hoàn toàn bị đảo lộn.

      vẫn cho là dì Cố Trường Khanh cùngdượng Tô Cẩm Văn là đôi vợ chồng tình cảmthắm thiết, kết quả hôm nay lại có thể ngheđược Tô Cẩm Văn và Liễu Đan Văn ở chungmột chỗ, còn về chuyện đứa .

      Bản thân thể hoài nghi.

      Lúc sắp đến nhà, muốn xuống xe, dọctheo con đường về nhà, lấy điện thoại di động ragọi cho Cố Trường Khanh.

      Sau ba tiếng bíp, Cố Trường Khanh nhận điện thoại, giọng rất dịu dàng: "Tiểu Tuyết, cóchuyện gì vậy còn?"

      " ạ, có gì, chỉ là nhớ dì thôi." Diệp Thiên Tuyết cố gắng hết sức làm cho giọng của mình có vẻ nhàng, nghe còn mang theo tiếng cười: "Con mới thi cuối kỳ xong, con thấy con có thể được tăng xếp hạng."

      "Có ?" Cố Trường Khanh chút nghi ngờ lời của Diệp Thiên Tuyết, rất vui mừng, "Vậy tốt quá. Xem ra Phó Hoài Minh dạy rất tận tâm đấy chứ."

      "Phó Hoài Minh?" Diệp Thiên Tuyết nhíu mày, "Dì với ấy rất thân thiết nhỉ."

      Cố Trường Khanh giận dỗi : "Đứa bé này, lạiđoán mò cái gì đấy. Chờ có kết quả, nhất địnhphải cho dì biết, bên này ăn mừng cho con."

      Diệp Thiên Tuyết vừa được, lòng bàn tay toát mồ hôi, làm như lơ đãng hỏi: "Dượng có ở nhà dì?"

      Cố Trường Khanh hề nghi ngờ trả lời: "Dượng có chút việc ra ngoài, bây giờ còn chưa có trở lại, dự tính phải chiều mới trở lại."

      "Dượng có phải thường như vậy ?"Diệp Thiên Tuyết cần giả bộ, giọng mang theo vài phần bất mãn.

      Cố Trường Khanh cười khẽ: " biết, chỉ là thỉnh thoảng làm thêm giờ, dượng làm việc trongcông ty mà. Trước đây thấy gì, sang bên này mới phát , chi nhánh công ty bên kìaloạn rối tinh rối mù. Những dượng con chỉnh đốn cũng ổn định rồi."

      Diệp Thiên Tuyết tỏ ý mình biết rồi, trái tim lại trầm xuống, "Di , trước tết con qua thăm dì và em bé được chứ?"

      Cố Trường Khanh lập tức đồng ý, lại chần chờnói: “Trước tết, ba con cùng Liễu Đan Văn gì đómuốn tổ chức hôn lễ, con có thể có thời gian tớiđây sao?"

      "Lễ cưới thôi mà, cũng chỉ tổ chức ngày, con tham gia xong rồi là có thể qua mà." Diệp Thiên Tuyết để ý chút nào, trả lời, "Vậyquyết định như vậy, con đến Hongkong giúp dì sắm đồ mừng năm mới."

      đợi Cố Trường Khanh phản đối, vội vàng tạm biệt, cúp điện thoại ngay.

      Sau khi, bước được hai bước, nước mắtđột nhiên chảy ra, đau đớn nên phải ngồi xổmxuống.

      Tại sao, muốn phá tan những ký ức tốt đẹp cuốicùng của ….

      Tình thâm sâu nặng bỗng nhiên biến thành giảđối, chênh lệch của lòng người như mực nước chênh lệch của lòng sông so với mặt biển,khiến Diệp Thiên Tuyết biết làm thế nào.

      bóng người lặng lẽ đứng ở bên cạnh , cứđứng mãi như vậy, cho đến ngẩng đầu lên.

      "Em, sao chứ?" dù khuôn mặt của Triệu Lẫm đứng dưới đèn đường chỉ thấy mờ nhạt ràng, nhưng nét mặt lại rất ân cần.

      Chỉ là, với Diệp Thiên Tuyết mà , đột nhiên trở nên ân cần như khiến người ta thấy ghét hơn mà thôi.

      " ở nơi này làm gì?" lạnh lẽo hỏi, " ở đây theo dõi tôi sao?"

      Triệu Lẫm biết rốt cuộc tại sao lạikhông vui, nhìn chằm chằm: " vui ?"

      Diệp Thiên Tuyết đợi câu trả lời của , chút do dự xoay người rời . Triệu Lẫm[nhắm mắt theo đuôi *] đuổi theo: "Tại sao lạikhông vui, có phải là xảy ra chuyệngì ?"
      * 亦步亦趋 :[yìbùyìqū] rập khuôn theo kẻ khác. (nghĩa hán việt: phu tử xu diệc xu'. Có nghĩa là: thầy trò cũng , thầy chạy trò cũng chạy, ví với bản thân có chủ đích riêng, hoặc là muốn lấy lòng người khác mà mọi việc đều nghe theo người khác)

      Cho dù trả lời, ta cũng có ý buông tha, mực theo đến cửa Diệp gia . Diệp Thiên Tuyết đưa tay nhấn chuông, ta kéo tay Diệp Thiên Tuyết, để cho đối mặt vớimình: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, để cho tâm trạng của em bỗng chốc trở nên bết bát nhưthế."

      ta thực hiểu, cũng cảm thấy cực kỳ lo lắng: "Biết là người kia có khả năng là tình nhân của mẹ kế em… , phải đúng lúc để cho rời sao? Tại sao em lại như thế này?"

      Diệp Thiên Tuyết mệt mỏi đưa tay gạt tay ta đặt ở vai mình, : "Có liên quan gì tới , buông tay."

      Triệu Lẫm khẽ cúi đầu, nhìn vào trong ánh mắt của : "Người đàn ông kia, có cái gì khôngđúng sao?"

      Diệp Thiên Tuyết quay đầu , lờinào.

      "Quả nhiên là như vậy. Người đàn ông kia làngười em quen? Là người em quen? ta và Liễu Đan văn ở chung chỗ, nên em cảm thấy thể nào tiếp nhận được?" Triệu Lẫmtừng câu hỏi tới, Diệp Thiên Tuyết chỉ cảmthấy trong lòng khó chịu từng điểm từng điểm bịxé ra, đột nhiên liền bùng nổ: "cho dù là gì, cũng quan hệ gì tới . là gì, tại sao để ý tới những chuyện này. cho rằng là cảnh sát Thái Bình Dương sao, quản rộng !"

      Thấy bộ dáng này của , Triệu Lẫm ngược lại mỉm cười.

      Nụ cười này giống với nụ cười ngàythường cái kiểu lễ phép, thân thiết, cười dịudàng, ngược lại mang thêm mấy phần tà khí, giống nhau nhìn thấy nụ cười của ta đêmấy, sau khi trù tính chuyện của Liễu Phỉ Phỉ.

      "Bởi vì tôi sẵn lòng." ta nắm lấy bả vai củaDiệp Thiên Tuyết bả vai, từng chữ, trán chạm vào trán của : "Cũng chỉ là chuyện phụnữ, đứng ra giải quyết phải là việc rất đơn giản ư, cần gì lộ ra vẻ mặt này , làm cho ngườikhác nhìn cũng thấy khó chịu."

      Hơi lui về phía sau chút, ta đưa taynâng cằm của Diệp Thiên Tuyết, để cho ngẩng đầu nhìn về phía mình: "Đừng ngẩn ngườira nữa, loại người như vậy căn bản đánggiá khiến em khổ sở."

      Tâm trạng Diệp Thiên Tuyết hết sức bực bội,nghiêm mặt muốn thoát khỏi tay của Triệu Lẫm: " biết cái gì? căn bản cái gì cũngkhông biết, ở đây những thứ này có ích lợigì. . . . . ."

      Nước mắt của lại lập tức rơi xuống.

      Ngay sau đó, rơi vào trong lồng ngực, cái ôm chặt, Triệu Lẫm với : "Tốt rồi, đừng khóc, khó chịu ." Triệu Lẫm ghé vào lỗ tai của giọng : "Mặc kệ ngườiđàn ông kia cùng Liễu Đan Văn có quan hệ nhưthế nào, nếu như ta phản bội kỳ vọng của em, như vậy cần vì ta mà buồn lòng. Trong lòng em, chỉ cần đối tốt với em là được, những người khác, cũng cầnthiết."

      Diệp Thiên Tuyết hiểu hai người như thế này là quá mức thân mật, nhưng vào lúc này, độtnhiên cũng muốn kháng cự cái ôm ấm áp như vậy.

      Tựa vào ngực Triệu Lẫm, nước mắt của yênlặng chảy xuống làm ướt vạt áo của .

      "Đừng khóc." Giọng của Triệu Lẫm trở nên cực kỳ dịu dàng, vẫn như cũ ôm chặt.

      Khóc hồi lâu, cũng dần dần lấy lại tinh thầnDiệp Thiên Tuyết cảm thấy hơi lúng túng.

      Mình phải là thiếu nữ mười sáu tuổinữa, hôm nay để thiếu niên mười tám tuổian ủu, là mất thể diện.

      từ trong ngực của Triệu Lẫm ngẩng đầu lên, lau nước mắt: "Cám ơn . Vừa rồi ngại quá."

      " cần cám ơn, " Triệu Lẫm , "Đối với , em vĩnh viễn cần phải cám ơn.Bởi vì, " ta vừa vừa lộ ra khuôn mặt tươi cười nhưng rất tà khí , "Đồ của mình đâu cần thu giá cao."

      Liền cúi đầu, nụ hôn rơi xuống.

      Editor: Hương Xinh
      Phan Hong Hanh thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 19

      Khi mới bắt đầu, nụ hôn chỉ là nhàng thử dò xét. Hơi thở mang mùi thơm cỏ xanh của Triệu Lẫm, khiến Diệp Thiên Tuyết có chút thất thần.

      Trong cái thành phố này, nơi nào mang mùi thơm của cỏ xanh, đều là mùi nước hoa mà thôi.

      Thấy có phản đối, Triệu Lẫm liền bắt để nụ hôn tiến sâu hơn, đầu lưỡi ở đôi môicủa lướt qua lặp lặp lại, muốn cạy ra môi của . Nhưng mà, đôi môi của Diệp ThiênTuyết cùng như trong lòng của cùng tâm trạng, chút rung động.

      "Tiểu Tuyết! Con ở đây làm gì!" Giọng ở bên cạnh quát lên, có mười phần tức giận. Sauđó, đôi tay vươn ra, đem hai người tách ra.

      Triệu Lẫm khàn tiếng, cắn đầu lưỡi củamình, nhưng Diệp Thiên Tuyết mặt thayđổi hơi cong môi chút, lướt mắt nhìn ta lại,nhìn về phía người vừa tới: "Ba"

      Diệp Hâm Thành đứng ở đây, dám tin nhìn con mình với người lạ ôm nhau, tựa hồ rất thân mật lại còm hôn nhau.

      Ông thể tin được, con của mình có thể ngay tại cổng nhà mình lại hành động ra việcnhư vậy .

      "Tiểu Tuyết, con. . . . . ." Ông há miệng, nhưng biết nên cái gì. Chỉ chốc lát sau, ôngnhìn sang Triệu Lẫm, ánh mắt trở nên bình thường: "Cậu là con cái nhà ai, dám cả gan động vào Tiểu Tuyết, muốn sống nữa sao?"

      Triệu Lẫm lướt mắt nhanh nhìn người ở bên cạnh rất bình tĩnh, căn bản cũng chuẩn bigiúp Diệp Thiên Tuyết, cung kính khom lưngkhẽ : " Bác Diệp, bác khỏe chứ, con là TriệuLẫm bạn trai của Tiểu Tuyết."

      Diệp Thiên Tuyết đưa tay khẽ xoa trán, nhíumày: "Tôi lúc nào trở thành bạn của , tôi thế nào lại biết?" xong, khôngnhìn Triệu Lẫm, đưa tay kéo Diệp Hâm Thànhđi: "Vào nhà thôi ba, người này cần để ý tới."

      Diệp Hâm Thành muốn cái gì, Diệp ThiênTuyết tay dùng sức, đem ông kéo vào nhà. Hànhđộng bất ngờ của Diệp Thiên Tuyết làm Diệp Hâm Thành tức giận trợn hai mắt nhìn TriệuLẫm, theo Diệp Thiên Tuyết vào nhà.

      Triệu Lẫm đưa mắt nhìn dáng người có chút ôm yếu kia vào, bóng dáng biến mất thấy, mặt dần dần ra khuôn mặt tươi cười .

      "Quả nhiên, giống như mình nghĩ. . . . . ." Mỹ vị(món ăn ngon).

      Triệu Lẫm xoay người rời , chỉ lát sau, chiếc xe lái tới, ở bên cạnh ta dừng lại.

      Diệp Thiên Tuyết vào nhà, trong lòng mớhỗn độn. Diệp Hâm Thành vẫn cứ ở bên cạnhtận tình khuyên bảo, con phải có tự tôn tự trọng, được còn tuổi mà cũng đànông con trai tiếp xúc thân mật, làm như vậy ông rất yên tâm bal¬abala. . . . . .

      Diệp Thiên Tuyết đột nhiên nhịn được,buột miệng ra: " Nều như vậy tại sao ba mặckệ trông nom Liễu Phỉ Phỉ? nó và TăngHàm cũng bị người ta bắt được tại chỗ, ba tại sao nó?"

      Chỉ lát sau, đối mặt với vẻ mặt cực kỳ khó coi của Diệp Hâm Thành, Diệp ThiênTuyết nặng nềthở dài, xin lỗi: "Xin lỗi ba, tâm trạng con tốt lắm. Hôm nay trong lúc làm bài thi làm sai mấy phần, cho nên. . . . . ."

      Giải thích của khiến sắc mặt Diệp HâmThành hơi dễ nhìn chút, nhìn lên nhìn xuống đánh giá vài lần, cuối cùng thở dài tiếng, vỗ vỗ bả vai của : "Thôi, con nghỉngơi ."

      Diệp Thiên tuyết đứng ở đầu cầu thang, đưa mắt nhìn Diệp Hâm Thành xoay người, phát hiệnthân hình của ông còn mạnh mẽ kiên cường như ngày thường .

      Đáy lòng của chút sảng khoái.

      Nhìn xem, đây chính hậu quả của ông năm đó lưu lại con riêng. nghĩ như vậy , xoay người lên lầu, vào trong phòng đem thảmình ngã ngay giường.

      Hôm nay, nghe được chuyện đó đối với cái tát thẳng vào mặt.

      như thế nào đều nghĩ mãi mà , Trương Cẩm Văn tại sao phải cùng Liễu ĐanVăn vụng trộm ở chung chỗ. Nếu như nóibọn họ là phe, kiếp trước sau khi dì Cố Trường Khanh mất , Trương Cẩm Văn cần gìphải khổ sở chịu nổi theo dì ?

      Nếu như phải là phe, vậy hôm nay màn như thế này nên giải thích như thế nào?

      Càng nghĩ càng loạn, cảm thấy trong đầu của mình mớ rối tung.

      Bò dậy tắm, Diệp Thiên Tuyết ngồi vào bàn học, mở tập đề thi mà Phó Hoài Minh đưa cho.

      Có lẽ, chỉ có tập trung vào làm bài tập, mới có thể làm cho trạng của mình bình tĩnh chút.

      Làm bài thi được hơn phân nửa, điện thoại diđộng chợt vang lên. Diệp Thiên Tuyết cũngkhông ngẩng đầu lên nhìn màn hình xem ai gọi,nghe được Trần Thiên ở điện thoại bên kia, giọng hết sức khẩn trương : "Tiểu thư Diệpà, tôi có việc muốn ."

      "Chuyện gì?" Diệp Thiên tuyết có chút khôngchút để ý.

      "Cái đó....Liên Trân Trân, tìm tôi rồi." lời nóicủa Trần Thiên khiến Diệp Thiên Tuyết kinhngạc, dừng bút, hỏi ngược lại, "Liền Trân Trân? ta tìm làm cái gì?"

      Giọng của Trần Thiên thấp hơn, " ta tới hỏi lần trước xảy ra chuyện gì, nghe có vẻ, ta có chút nghi ngờ."

      Nghe Trần Thiên như vậy, Diệp Thiên Tuyếtngược lại cười to lên, "Nghi ngờ cứ để cho ta nghi ngờ, sợ cái gì? Dù sao Liễu Phỉ Phỉ quảthật cho ngươi làm ra chuyện này mà, nhưng màmục tiêu là người khác thôi, có khác gì nhau."

      Trần Thiên có chút gấp gấp: "Đại tiểu thư, nếu là hai kia ra tay, người xui xẻo là tôi à!"

      Diệp Thiên Tuyết dừng chút, hỏi Trần Thiên: "Muốn ra khỏi hắc đạo ?"

      Trần Thiên kinh ngạc ngừng lâu, mới hỏingược lại: "Có ý tứ gì?"

      "Muốn từ này nhảy ra khỏi cái vòng kia, làm mấy việc này nữa?" Diệp Thiên Tuyết kiêntrì , "Tôi nghĩ, lúc mới bắt đầu cũng phải là tự nguyện làm côn đồ ."

      Sau hồi trầm mặc, Trần Thiên cười: "Cũngkhông phải là nhiệt huyết quá mức của thanh niên, tôi dĩ nhiên là muốn rời khỏi hắc đạo. Đại tiểu thư có biện pháp gì?"

      "Như vậy, tham gia quân ngũ ." Diệp Thiên Tuyết vô cùng vui vẻ , "Tuổi của anhvẫn còn ở trong phạm vi, còn lại để tôi xử lý."

      đợi Trần Thiên thêm nữa, liền cúp điện thoại, để Trần Thiên ở đầu kia điện thoại kêu "A lo alo alo" hoài mà đượcđáp lại.

      Sau tuần, điểm thi cuối kỳ cuối cùng cũng có kết quả. Diệp Thiên Tuyết thực cú đột phá vô cùng lớn.

      cư nhiên nằm trong bảng năm mươi ngườiđứng đầu.

      Mặc dù là bốn mươi chín người trong bảng nàylộ vẻ thích , nhưng mà vẫn đủ để cho cảm thấy vui mừng. Diệp Hâm Thành thấy thành tích này của cực kỳ hài lòng, lấytrong ngăn bàn phong bì đỏ lớn đưa cho Diệp Thiên Tuyết để cám ơn thầy giáo dạycô.

      "Ba, ba cũng đừng làm phiền phức thêm." Diệp Thiên Tuyết , "Gia đình ấy phải làkhông có tiền, bây giờ ba lấy tiền đưa cho ấy, ngược lại có vẻ xem thường ấy à."

      Diệp Hâm Thành lúc này mới hậm hực mà im lặng.

      Lần này thành tích của Liễu Phỉ Phỉ cũng rất được, so với lần trước có chút tiến bộ, cư nhiên đứng thứ mười.

      Nhưng là, đối với Liễu Phỉ Phỉ mà , cái thànhtích này là thất bại. hết sức phiền não mà đem phiếu điểm vứt qua bên, ở trongphòng qua lại.

      Liễu Đan Văn từ trong phòng ra, thấy ăn ngồi rồi, vì vậy mở miệng: "Tới đây giúpmẹ chút, đem quần áo treo trong tủ dọn dẹp chút, gấp rồi xếp vào vali."

      Liễu Phỉ Phỉ có chút tin khoát tay: "Chờđến nhà họ Diệp để cho ông ta mua đồ mới cho mẹ, những thứ đồ này cầm làm gì."

      Sắc mặt Liễu Đan Văn trầm xuống: "Loại người như con tính tình nóng nảy? Mau xếp lại cho tôi! Coi như vào nhà họ Diệp, con cũng phải an phận chút, chớ làm càn!"

      Liễu Phỉ Phỉ bị Liễu Đan Văn giáo huấn cực kỳkhông phục, lập tức sẵng giọng: "Con nông nổi?Làm sao mẹ là mẹ chấp nhận "vôdanh phân" theo người đàn ông, phải vì tiền của ông ta mới gọi táo bạo? !"

      Lời còn chưa dứt, cái tát liền dáng mặtnàng. Sắc mặt Liễu Đan Văn tái xanh đứng ởtrước mặt , tay từ từ để xuống đất, :"Ai dạy mày những lời này?"

      Liễu Đan Văn rất khổ sở, đây chính là đứa concô tình nguyện bị người ta chỉ trích vào tậnxương cốt cũng muốn sinh ra, luôn luôn bao bọc nuông chiều sao? Tại sao. muốn nghĩ,mình trải qua cuộc sống như thế, rốt cuộc là vì ai?

      "Là ai dạy mày như vậy?" hỏi lại lần, trong lòng vẫn còn có chút thế tin được,con mình có thể chỉ trích mình như vậy.

      Liễu Phỉ Phỉ bị cái tát này làm bất ngờ, cònchưa có hoàn hồn lại nhìn thấy Liễu Đan Vănnói gì nữa, tựa hồ hỏi mình cái gì. bụmmặt, chỉ cảm thấy trong lỗ tai ùng ùng, cái gì cũng nghe .

      dám tin Liễu Đan Văn lại đánh mình, trong lòng cơn uất ức dâng trào: "Mẹ tại saolại đánh con! Tại sao! Cũng bởi vì mẹ có tự ái, con bị người ta gọi là con hoang nhiều năm như vậy, tại con muốn chịu uất ức như thế nữa! Con chính là muốn mặc những quần áo này, mỗi đồ dùng ở đây đềunhắc nhở, dáng vẻ năm đó con bị người đánh, cầm tảng đá đuổi theo mình!"

      dùng toàn lực đẩy tay, hướng về phía Liễu Đan Văn rống to lên, "Mẹ cảm thấy đó là bảobối, đó là chuyện của mẹ! Đối với con mà nóiđó chính là đồ bỏ , đồ bỏ !"

      xong, ở trước mặt mình Liễu Đan Văn, đẩy cửa xông ra cửa.

      Liễu Đan Văn bị đẩy cho lảo đảo, đứngkhông vững ngã mặt đất, đau lòng nhìn theobóng dáng Liễu Phỉ Phỉ chạy ra ngoài, muốn đứng lên đuổi theo.

      Chỉ là vừa mới đứng lên, chưa được hai bước, lòng bàn chân chợt trợt , nặng nề lại télần nữa.

      ra là, vừa rồi lúc Liễu Phỉ Phỉ tức giận sơ ý làm đổ ly nước, mặt đất đều là nước đọng. Liễu Đan Văn cẩn thận đạp lên, lập tứcbị trượt ngã.

      theo bản năng bưng kín bụng của mình.

      Diệp Thiên Tuyết cùng Ngụy Vũ, Vương Kỳ Ngọc ăn mừng thành tích của mình thìnhận được điện thoại của Diệp Hâm Thành: "DìLiễu bị sảy thai, bây giờ ở bệnh viện. Hôm nay ba về nhà."

      Diệp Thiên Tuyết nhíu mày, trong lòng sung sướng, thanh lại có chút lo lắng cùng âncần: "Làm sao . . . . . . phải qua giaiđoạn ba tháng đầu nguy hiểm sao? xảy ra chuyện gì?"

      Diệp Hâm Thành trả lời ràng, nhanhchóng cúp điện thoại.

      Để điện thoại di động vào trong túi xách, Diệp Thiên Tuyết thấy Ngụy Vũ cùng Vương Kỳ Ngọc tò mò nhìn mình chằm chằm, mỉmcười hỏi: "Thế nào, có chuyện gì muốn hỏi tớ?"

      "Tình nhân của ba cậu xảy thai?" Vương KỳNgọc hỏi, "Là tự ta làm sao, hay là xảy ra ngoài ý muốn à?"

      "Tớ biết." Diệp Thiên Tuyết trả lời, "Chỉlà, mặc kệ là loại nguyên nhân nào, tớ đều thấyvui. Ai biết đứa bé kia. . . . . . Hừ." cười lạnh tiếng.

      Mấy ngày nay Ngụy Vũ lại gầy chút, đãcó thể nhìn gương mặt có chút góc cạnh rồi. Nghe Diệp Thiên Tuyết như vậy, dè dặtmà cười cười tiếng: "Tiểu Tuyết, chuyệncũng thể như vậy. tại có,đứa bé là của ai liền được rồi, ngược lại bằng đến lúc có chứng cớ trong tay, lúc đó chuyện được làm ràng rồi."

      Diệp Thiên Tuyết lắc đầu: "Tớ tình nguyệnkhông muốn thấy đứa bé. Nếu sinh ra rồi, tương lai hai người trở mặt, chịu khổ chỉ làđứa bé kia."

      Vương Kỳ Ngọc nhíu mày: "Cậu khi nào lo lắng cho đứa bé như vậy?"

      Diệp Thiên Tuyết trầm mặc chốc lát, mỉm cười:"Lúc này tớ đồng ý. Tiểu Mập, việc buôn bán của chúng ta khai trương được chưa?"

      Ngụy Vũ lập tức mặt mày hớn hở đứng lên.

      Editor: Hương Xinh
      Phan Hong Hanh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :