1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nhật ký báo thù - Trường Không Ánh Tuyết (Full Đã có eBook))

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 10

      “Sao, bây giờ làm ra vẻ biết” Ngụy Vũcười lạnh, “Tăng Hàm, suốt ngày giả vờ giảvịt, bây giờ thể giả vờ được nữa, ấy biểu ràng như vậy, hôm nay dám biết? ”

      Ngụy Vũ mặt lạnh như băng đẩy người tới,trước khi Tăng Hàm phản ứng, cũng kịp thời lùi về phía sau, tránh người qua, “Bất cứ người nào cũng biết, tôi cũng tin là có ai cho . Hôn nay muốn giả bộ quá muộn, ấy còn thích

      Tăng Hàm lên phía trước chợt dừng lại, NgụyVũ : “ ở trong đó ôm người đẹp ung dung tự tại mà sung sướng , tôi chờ lúc hai ngườiquay lại, Đến lúc đó, tôi nhất định ở bên cạnhxem kịch vui”

      xong, Ngụy Vũ quay người ngênh ngang rời .

      Tăng Hàm có chút ngẩn ngơ đúng tại chỗ, mộthồi mới hít hơi khí lạnh, “A” tiếng, che nơi bị Ngụy Vũ đánh, trận đau nhức truyềntới.

      Liễu Phỉ Phỉ khóc tiến lên: “Tăng Hàm…”cận thận từng li từng tí đưa tay chạm vào, bộdáng lo lắng nhưng biết phải làm sao đểcho tâm trạng Tăng Hàm buông lỏng.

      Tăng Hàm nghĩ, coi như, Diệp Thiên Tuyết đãtừng có tính cảm với mình, ,cũng có đúng .

      Ngụy Vũ trở lại bên cạnh Diệp Thiên Tuyết, bịmấy liên thủ ức hiệp trận, kiến Ngụy Vũ phải kêu oái oái, chịu được phải chạytrốn, dám về nữa.

      Vương Kỳ Ngọc lúc này mới chịu buông tay,cười như cười : “Được à, gan lớn rồi, lúc này lại dám đánh người”

      Ngụy Vũ từ sau lưng cây to thò đầu ra dè đặtnói: “Chị à, Tôi ba chị, tôi phải vì cậu mà trút giận sao?, Nếu như các cậu ngay cảnổi cáu cũng cho tớ xả ra, có phải muốn tớ tức chết ?”

      Diệp Thiên Tuyết khẽ mỉm cười: “Được rồi, đánh cũng đánh rồi, cậu ý cũng là thấy tớ bịđối xử bất công thôi. Tiểu Mập, tớ hỏi cậu chuyện, mau qua đây

      Ngụy Vũ sau khi xác nhận hết lần này tới lần khác Hoàng Tú Tú và Vương Ngọc Kỳ ratay với mình, mới cẩn thận tới.

      Kết quả là vừa đến gần hai người. liền bị hai bắt được đánh cho trận nữa, kiến Ngụy Vũ phải hét toáng lên trận.

      Đến lúc ồn ào kết thúc, Ngụy Vũ mới ngồi xuống nghe Diệp Thiên Tuyết hỏi: “Cậu bắtđầu giúp đỡ xử lý việc làm ăn, buôn bán trong nhà rồi, có thời gian dạy tớ chút ”

      Ngụy Vũ sửng sốt hỏi: “Cậu làm sao lại muốn học cái này?”

      “Tài sản của Cố Thị tương lai là của tớ, tớkhông thể đợi đến lúc kế thừa gia nghiệp, cái gì cũng biết, chỉ làm cho người ta thên phiền phức mà thôi” ánh mắt của Diệp ThiênTuyết có chút buồn bã.

      Kiếp trước phải bởi vì mình cái gì cũngkhông biết, ràng dần dần bị cha xa lánh sao?

      Tức cười, hồi đó mình còn tưởng rằng vì Liễu Đan Văn quan tâm mình, để cho mìnhquá mệt mỏi.

      Hoàng Tú Tú và Vương Ngọc Kỳ nghe vậy, sôinổi bày tỏ, sẵn lòng cung cấp , em mình choDiệp Thiên Tuyết làm thầy giáo: “Chỉ cần cậu chịu cười với ý cái là được” Hoàng TúTú vậy “Người này của tớ, chỉ cần làmỹ nữ là sẵn sàng giúp đỡ”

      Vương Kỳ Ngọc thích thú cười lớn: “ trai tớ phải người như vậy, có điều là….” cười tiếng nữa, lời còn xong.

      Diệp Thiên Tuyết trong lòng rất cảm động, nóicám ơn các bạn. Lúc này Ngụy Vũ với vẻ mặtnghiên túc : “Tiểu Tuyết, những chuyện nàykhông phải là chuyện sớm chiều, hay là cậu giúp Bác Diệp xử lý số việc trongcông ty, lúc mới bắt đầu, tớ có thể giúp cậu, từ từ cậu biết. ”

      Diệp Thiên Tuyết sững sờ, mới nhớ tới. giờ của ty của nhà Ngụy Vũ bị việc đầu thầu tuyến đường xe điện ngầm mà bị công kích nặngnề, chính vì vậy mà Ngụy Vũ có cách nào giúp đỡ mình.

      Nghĩ tới đây, ngay lập tức nhớ tới chuyện. Nhìn Ngụy Vũ chút, quyết định chờ lúc có hai người, cùng Ngụy Vũ chuyện.

      Có điều là, Ngụy Vũ đề nghị ngược lại làm cho thể nghe theo.

      Đến lúc, Cố Trường Khanh và Tô Cẩm Văn lênđường sang HongKong, sau đó cũng gọi điện về báo bình an . Diệp Thiên Tuyết đứng dậy đến thư phòng của Diệp Hâm Thành.

      Diệp Hân Thành cầm hình của Cố TrườngNinh biết suy nghĩ gì. Nghe thấy cóngười vào, ông cũng ngẩng đầu lên: “ phải là được quấy rầy tôi sao”

      “Ba là con” Diệp Thiên Tuyết lên trước, vẻ mặt ngạc nhiên của Diệp Hân Thành.

      “Tiểu Tuyết? Có chuyện gì vậy” rất nhanh ôngđiều chỉnh tâm trang của mình, quay về phía Diệp Thiên Tuyết mỉm cười khẽ , “Con cóchuyện gì muốn vời Ba vậy?”

      mắt ân cần như vậy, gần như Diệp Thiên Tuyết tưởng rằng Diệp Hân Thành quan tâm tớimình. Nhưng mà, biết đây chỉ là ảo giác.

      Lấy lại tinh thần, Diệp Thiên Tuyết với Diệp Hân Thành, mình có thể tới công ty học tập. vẻ mặt Diệp Hân Thành tỏ ra hết sứcvui mừng: “Đương nhiên là được, sau này những thứ này luôn muốn giao cho con. Trước đây con chịu học, ba còn sợ sau này biết phải làm như thế nào. giờ con chịu học, dĩ nhiên là tốt rồi ”

      xong, Ông tràn đầy hào hứng phân tích cho Diệp Thiên Tuyết nên tới công ty nào, học cái gì là tốt nhất.

      Á nh mắt Diệp Thiên Tuyết sáng người. cao hứng , điện thoại của Diệp Hân Thànhđột nhiên vang lên.

      Làm dấu tay xin lỗi, Diệp Hân Thành đứng lên nghe điện thoại, sau lát im lặng, vẻ mặt ông đột nhiên mừng rỡ.

      “Có , em chắc chắn chứ? Được, lập tức qua ngay”

      Cúp điện thoại, Diệp Hân Thành mang nét mặtvui mừng với Diệp Thiên Tuyết: “Xin lỗi con, Dì Liễu mới gọi điện thoại tới dì mang thai, ba phải qua xem tình hình chút.Chuyện này, hôm khác chúng ta lại , được ?”
      Diệp Thiên Tuyết chẫm rãi đứng đậy, gật đầumột cái: “Dạ, Ba cứ qua bên đó trước

      Nhìn Diệp Hân Thành rời nhà lái xe ra khỏicổng. Diệp Thiên Tuyết đứng trước cửa sổ nhìn xuống, từ từ buông rèm cửa sổ xuống.

      Kiếp trước Liễu Văn Đan cũng là vào lúc mang thai này, mới thành công vào được Diệp gia,cũng thành công ly gián tình cảm của mình và Diệp Hân Thành.

      Lúc đó, mình là khờ dại, kiến cho ta sinhnon, trong lòng tràn đầy áy náy cơ hồ muốn bùđắp cho ta.

      tại nhìn lại, bất quá cũng chỉ là cáibẫy.

      Đứa bé kia, còn chưa biết là con của ai. Cho nên, Liễu Văn Đan mới tìm cách để cho đứa békhông được sinh ra.

      Sau khi Liễu Phỉ Phỉ biết được Liễu Văn Đan có thai, rơi vào hai loại tâm trạng kỳ lạ

      mặt, mẹ mình có thai, mình và mẹ có thể lập tức tiến vào Diệp gia, trở thành đại tiểu thưmà cảm thấy vui sướng, mặt khác cũng vì mình còn là đứa con duy nhất của mẹ.Sau này, khả năng được quan tâm như thế này nữa.
      Hai loại tâm trạng hỗn tạp trong lòng, lúc Diệp Hâm Thành nhìn thấy, cũng thể tỏ ra vẻmặt vui mừng được.

      Diệp Hân Thành nhìn thấy , trực giác cũng có chút mất hứng.

      Biết mẹ mình có thai, lại có thể có vẻ mặt vui, kiến người ta mất hứng. So với con lớn bên kia bình tĩnh như vậy, việc này kiếntình cảm với Liễu Phỉ Phỉ thấp xuống.

      “Ta xem mẹ con chút, con sớm nghỉ ngơi chút” Sau phút chốc Diệp Hân Thành nhẹgiọng câu như vậy.

      Liễu Phỉ Phỉ khó chịu đồng ý tiếng, vào.

      Diệp Hân Thành lập tức mừng phấn khởi vàotrong phòng của Liễu Đan Văn .

      Sáng sớm Diệp Thiên Tuyết thức dậy, hỏi dìgiúp việc, biết Diệp Hân Thành tối hôm qua về nhà, lại còn mỉm cười khẽ.

      Ăn xong điểm tâm sáng, lại cùng Phó Hoài Minh học nửa ngày. Phó Hoài Minh cầm quyểnsách nén xuống bàn, thở dài hơi: “Ai nha,rốt cuộc xong rồi. Ngày mai muốn cùng bạngái chơi, tới. Chỉ có điều mấy bài này, em biết chưa”

      Diệp Thiên Tuyết khẽ mỉm cười: “Tốt rồi, Thầygiáo à”

      Phó Hoài Minh cười khổ sờ mũi: “Đừng gọi anhnhư vậy, cảm thấy kỳ quái lắm. Hôm nay cảmgiác tâm trạng em tốt lắm, có chuyện gìxảy ra vậy ”

      Ánh mắt Diệp Thiên Tuyết mơ hồ nhìn xuống, : “người tình của ba em mang thai, khôngbao lâu nữa, đại khái làm đám cưới”

      Phó Hoài Minh ngẩn người, biết điều nóiđến đề tài này nữa.

      “Hành vi của chú Diệp , nhưng mà, tiểu nha đầu à, ba em luôm muốn sinh đứa con trai”. Qua lúc lâu, Phó Hoài Minh chợt . Hiệp Thiên Tuyết từ từ gật đầu: “Em hiểu, chỉ là lúc khó có thể tiếp nhậnmà thôi”

      Diệp Thiên Tuyết khắc sâu trong lòng đưa taysơ đầu của , giống như trai.

      Diệp Thiên Tuyết rơi nước mắt chút, liềnngẩng đầu cố gắng cười : “A, xin lỗi. Em trước”

      Nhìn từ bên cạnh mình chạy , tay Phó HoàiMinh đưa ra ở giữa trung, dừng lại chút, mới chậm rãi rút về

      Editor: Hương Xinh

      P/S: Truyện mình đăng vào thứ hai và thứsáu nha. Các bạn xem lịch đăng vào ủng hộ mình nhé ^^
      Phan Hong Hanh thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 11

      Chuyện Liễu Văn Đan mang thai ràng khiến Diệp Hân Thành rất phấn khởi. Ông hơn bốn mươi tuổi rồi, còn trẻ nữa, ở tuổi này có con so với thời điểm hai mươi mấy tuổi có tâm trạng hoàn toàn khác nhau.

      Lúc đó, ông còn có mấy phần ngỡ ngàng, cũngkhông xác định mình có muốn làm cha haykhông?. Nhưng tại, ông khẳng định, mìnhmuốn đứa bé này, vô cùng muốn.

      Vì vậy ông vô cùng nghiêm túc trở về cùng Diệp Thiên Tuyết bàn bạc chuyện đám cưới của mìnhvới Liễu Đan Văn.

      “Bây giờ Dì Liễu có thai, ba muốnđứa bé ra đời mang thân phận con riêng, cho nên ba muốn nhanh chóng làm lễ cưới. Ý kiếncon như thế nào?”

      Diệp Thiên Tuyết ở trong lòng thầm thở dài. Cục diện như thế này mình có thể cái gì. Dĩ nhiên là tốt.

      Vì vậy, ngẩng đầu lên, mỉm cười như cười: “Dạ, con có ý kiến. Chỉ là chuyễn hôn lễ, có thể để cho con cùng công ty HônKhánh cùng tổ chức, trao đổi được ?”

      Diệp Hân Thành do dự, “Đây là hôn lễ của Ba và Dì Liễu, con….”

      “Yên tâm, con nhất định tổ chức cho hai người hôn lễ trọn đời quên, cũngkhông quên cho khách mời chúc phúc haingười” Diệp Thiên Tuyết cười tủm tỉm , khẽnheo lại mắt chặn lại tâm tình trong lòng.

      Diệp Hân Thành thấy xung phong nhận việc,cũng từ chối, vì vậy ậm ờ đồng ý, nhưngtrong lòng thầm quyết định, về bên công ty Hôn Khánh nhất định phải tiếng, ngànvạn thể để Diệp Thiên Tuyết phá hư hôn lễ.

      Diệp Thiên Tuyết ra khỏi thư phòng Diệp HânThành, trở lại phòng mình thở hơi dài.

      Mình thay đổi vận mệnh của mình, lại thể ngăn cản hôn lễ này

      sao, tương lai còn dài, cái mình có chínhlà thời gian. Hơn nữa, kiếp này có những việc giống, sau này tự nhiên cũng có nhiềukhác biệt.
      Tin tức, Diệp Hân Thành tái hôn truyền rangoài. Tại HongKong Cố Trường Khanh vàTrương Cẩm Văn cũng biết, đầu tiên gọi điện thoại tới an ủi Diệp Thiên Tuyết.

      “Mặc dù dượng cũng cho là ông ấy vào lúc này kết hôn đúng lắm, nhưng mà, Tiểu Tuyếtà, ông ấy đều kết hôn thôi, phải là Liễu Đan Văn, cũng có người khác” Trương Cẩm Văn cẩn thận, đắn đo lời , “Dì của concũng có ý này. Chỉ là, người yên tâm, bất kể như thế nào. Gia nghiệp Cố gia con phải là ngườiđứng đầu, bất kể Liễu Đan Văn gì đó sinh mấyđứa con trai cũng tới phần. Hơn nữa, rể ôn ấy cũng đồng ý, vô luận tương lai như thế nào, cũng luôn đối xử tốt với con, cho nên,con cũng đừng khó chịu trong lòng”

      Diệp Thiên Tuyết ở bên này điện thoại nhẹnhàng cười: “Dượng, dì đường lo lắng, con có khó chịu gì đâu, sức khỏe dì thế nào, em con có khỏe mạnh ?”

      Vừa đến vợ con, Trương Cẩm Văn mặt liền cười tươi như hoa: “Dì của ngườikhông tệ, bác sĩ đại khái em bé có vấnđề gì. Hôn lễ tổ chức đợt này chúng ta về, bác sĩ đề nghị Trường Khánh ở chỗ này để quan sát. Dượng cũng nghĩ sau ngày làm hộ tịch HongKong cho em bé, liền ở đây sinhcon thôi.”

      Diệp Thiên Tuyết rất nhanh đồng ý, hai ngườiliển chuyển sang đề tài về đứa bé sắp sinh chuyện, hàn huyên hồi mới cúp điện thoại.

      Sau đó Trương Cẩm Văn bật cười khanh khách,lại bị đứa bé này đem đề tài kia tránh rồi.

      thực tế, lúc này Diệp Thiên Tuyết khôngthấy vui vẻ gì. Bởi vì tin tức từ Tân PhượngMiên, ta thành công ở bên cạnh Diệp HânThành, cũng lấy được cảm tình của ông.

      Nếu phải là Diệp Thiên Tuyết nhiều lầnnhắc nhở được gấp, chỉ sợ rằng lúc nàyTân Phượng Miên sử dụng tất cả thủ đoạn,quyến rũ Diệp Hân Thành lên giường của mình.

      “Công phu giường chiếu của tôi siêu cấp (super)lắm à nha ^^” lúc đến điều này tâm trạngTân Phượng Miên có phần nhộn nhạo, “Đại tiểu thư có muốn học , để sau này lấy trái timđàn ông”

      Diệp Thiên Tuyết mắt mày thay đổi cúpđiện thoại.

      Hai ngày sau Thi Yến Hàn tìm tới Diệp Thiên Tuyết.

      Nhìn thấy Thi Yến Hàn, Diệp Thiên Tuyết chútnữa bị bộ dáng của hù dọa. Ngày thườngdáng người của dịu dàng phong tình vạn chủng, hôm nay lại có thể nhìn tiều tụy khôngchịu nổi, vẻ mặt tràn đầy mệt mỏi.

      Nhìn thấy Diệp Thiên Tuyết, hơi cong môi coi như là cười cái: “Tôi rốt cuộc thấy ràng rồi, cái gì mà bạn bè tốt đều là giả, đến lúc cần giúp đỡ, người đều thấy. Tôi dĩ nhiên chỉ có thể tìm tới .”

      Diệp Thiên Tuyết bình tĩnh hỏi: “có chuyện gìmà muốn tôi giúp? Nếu như là muốn tôi giúp khuyên Thi Yến Như trở về, tôi làmđược”

      Thi Yến Hàn nghèo khổ cười: “Tôi còn chưanói, biết rồi? chỉ là yên tâm, tôi hiểu về đâu” đốt điếu thuốc, nhìn khói xanh bay lên, cũng hút, ánh mắt hếtsức đơn: “nó ôm tôi : “chị ở đây chịu khổ, em muốn chị trở về ” lúc này tôi cùng nó trở về, nó quả quyết chịu rời

      “Nhưng là, tôi cũng có cách nào rời . Cho nên, tôi thể để nó xuất xungquanh tôi, cũng thể để cho nó bị chú ý tới. Nhà chúng tôi có tôi bất hiếu là đủ rồi. A Như, tôi muốn nó có cuộc sống tốt.”

      “Cho nên?” Diệp Thiên Tuyết hỏi: “ muốn tôi vì làm cái gì? có thể lấy cái gì ra traođổi”

      Thi Yến Hàn cười lạnh: “ rất thẳng thắng, chỉ là tôi có cái gì cũng biết, muốn cái gì?”

      “Để cho tôi ra giá sao?” Diệp Thiên Tuyết giảohoạt nhìn sang, Thi Yến Hàn cười nhạt thản nhiên “Phải, có gì quan trọng bằng A Như”

      Diệp Thiên Tuyết đau lòng gật đầu

      Nguyên do sau khi Thi Yến Như chết, Thi YếnHàn mới ngày càng bị cuốn sâu vào xã hội đen, cuối cùng mất mạng.

      “Được” nghe mình : “Nhưng là, chuyệncủa , tôi gạt ấy, ấy hỏi, tôi sẽnói”
      Thi Yến Hàn trầm mặc chốc lát, cười lạnh: “Tốt,mặc kệ dùng cái gì, đến lúc đó tiếngvới tôi là tốt rồi, tôi cự tuyệt ”

      Diệp Hân Thành và mẹ con Liễu Đan Văn đangở phòng khách chuyện, Diệp Thiên Tuyết từngoài cửa vào, Diệp Hân Thành hết sức vuimừng gọi lại : “Tiểu Tuyết, Dì Liễu nóihôn lễ cần quá lớn, chỉ cần mời ngườiquen tới dự là được rối, con thấy như thế nào?”

      Trong lòng Diệp Thiên Tuyết cảm thấy mệt mỏi, có tâm tình ở chỗ này chuyện nhàm chán với bọn họ.

      “Nếu như làm lớn, vậy việc xã giao nhưthế nào? Chẳng lẽ đến lúc các phu nhân lớn tụhọp, ba lại mang theo dì giới thiệu sao?” Côcó chút miễng cưỡng , tựa vào lan cam cầu thang, nữa con mắt nhìn về phía Liễu Đan Văn.

      “Dì Liễu à” lúc gọi tên thế này, Diệp Thiên Tuyết cảm thấy trong cổ họng có cái gì đó như nghẹn lại, làm cho vui vẻ chút nào, “con hiểu dì vì ba con mà tiết kiệm tiền, nhưng cần thiết. Diệp gia phải là khôngcó tiền, dì lại càng phải tán thành, phảisao? Tôi có cách nào tưởng tưởng, sau này ba dẫn người dự dạ hội, dì là ai họ cũng biết”

      Liễu Đan Văn biết đúng, nhất thời biết phản bác như thế nào. Dù thế nào nữa.Diệp Thiên Tuyết đều biểu rất quan tâm tớimình. Hơn nữa, bản thân cũng cần có cơ hộinhư vậy, vì thế ta trầm mặc biết gì.

      Diệp Hân Thành cũng gật đầu: “Tiểu Tuyết nóirất đúng, hôn lễ nếu ít người, mọi người muốn làm quen lại cần nhiều thời gian”

      Liễu Phỉ Phỉ ở bên cạnh căn môi,ánh mắt longlanh nhìn hết sức mê người. Nghe được Diệp Hân Thành vậy, ta nhanh chóng nhìn quaDiệp Thiên Tuyết đứng ở đàng xa, đối với DiệpHân Thành : “Nhưng chú Diệp, mẹ con đangmang thai, mệt quá tốt, nếu hôn lễ làmlớn sợ….”

      đâu” Diệp Thiên Tuyết vẫn như cũ dựa vào lan can cầu thang, từ cao nhìn xuống: “con cùng với bác sĩ khám sức khỏe cho Dì Liễu, sau đó cùng với Hôn Khánh chuẩnbị tốt. để Dì gặp chuyện đâu. Tintưởng con mà phải ba”

      Diệp Hân Thành nhớ mình đồng ý để DiệpThiên Tuyết phụ trách hôn lễ, đồng ý tiếng.
      Nhưng trong lòng Liễu Đan Văn vui. Nếunhư ngay cả bác sĩ cũng bị Diệp Thiên Tuyếtmua chuộc, vậy nếu như mình khiến đứa bé bị sinh non, dễ.

      ta mím môi, muốn phản đối nhưng vẫn phảiđồng ý.

      Liễu Phỉ Phỉ trợn to mắt (ếch) ^^ cái này mình thêm có trong nguyên tác nha), nhành : “Vậy có phải làm chị mệt quákhông?, Có muốn em giúp đỡ gì

      Tâm trang Liễu Đan Văn thay đổi, có Liễu Phỉ Phỉ bên cạnh, chắc hẳn Diệp Thiên Tuyết sẽkhông thể gây ra chuyện gì, hơn nữa mượn cơ hội này để Liễu Phỉ Phỉ bên cạnh Diệp ThiênTuyết, quen biết thên nhiều công tử con nhàgiàu cũng rất tốt.

      Liễu Phỉ Phỉ biết trong lòng mẹ mìnhđang nghĩ gì, nhưng thấy mẹ ủng hộ mình, lậptức tươi cười tới bên cạnh ôm cánh tay làm nũng.

      Diệp Hân Thành ở bên cạnh cũng cảm thấy đềnghị này , vừa đúng lúc bồi dưỡng tình cảm cho hai đứa

      Vì vậy, ông cũng có ý nhìn Diệp Thiên Tuyết. lúc sau Diệp Thiên Tuyết mới gật đầu :“Được, Con cảm thấy có gì là mệt cả,nhưng có người giúp càng tốt chứ sao”

      Liễu Phỉ Phỉ lúc này mừng rỡ. ta ngược lại suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ là muốn nhân cơ hội này, kiếm ít tiền từ đám cưới ra tiêu sài.

      Mấy ngày hôm nay ra ngoài cùng Tăng Hàm, cókhá hơn lúc mới đầu, nhưng ta đều cảm thấymình là người nghèo. Mặc dù Tăng Hàm cảm thấy gì, nhưng chính ta lại bị đả kích.

      thực tê Diệp Hân Thành đối với mẹ con Liễu Đan Văn từ trước tới nay keo kẹt nhưng vì Liễu Đan Văn yên tâm về Liễu Phỉ Phỉ, mỗi tháng lại chỉ đưa tiền tiêu vặt rấthạn chế, nên hôn nay mới khiếm Liễu Phỉ Phỉcó tâm tư như thế.

      chuyện xong, Diệp Thiên Tuyết quay đầu đilên lầu, ngã xuống giường, mệt mỏi nhắm nghiềnhai mắt.

      Hôn nay cùng Thi Yến Hàn chuyện lúc, lại làm nhớ lại kiếp trước, Thi Yến Hàm ở trong lòng mình chết như thế nào.
      Từ trước tới giờ Thi Yên Hàm luôn đẹp như họami, nhưng lúc đó da tái nhợt như tuyết, tóc tai rối bời, chỉ có hai con người là đen bóng. Vết thương ở người chảy máu, giống như khôngbao giờ chảy xong.

      Mà Diệp Thiên Tuyết chỉ có thể trơ mắt mình côấy chết như thế, khiến Diệp Thiên Tuyết khóc rống lên, từ cái xác hồn đột nhiên tỉnh lại.

      Nếu như kiếp trước có cái chết của ThiYến Hàn, có lẽ vĩnh viễn Diệp Thiên Tuyết đều thể tỉnh ngộ, cứ như vậy mà chết dần chết mòn vì ma túy và rượi, cũng oánhận mà trọng sinh như thế này.

      Nước mặt Diệp Thiên Tuyết dần dần chảy ra.

      Sau đó, lật người lại, vùi mặt trong lòng bàntay, ánh mặt trời chiều qua mặt tràn đầy hơi thở, đáy lòng cũng dần dần tràn đầy vùng tăm tối.

      Vào lúc này, nghĩ đến cái chết của Thi Yến Hàn,trong giây lát chợt nảy sinh ý nghĩ điên cuồng.

      Mua hung thủ giết người.

      nghĩ, có lẽ mình nên cầm mười vạn, tám vạnđi tìm sát thủ giết chết Liễu Phỉ Phỉ và Liễu Đan Văn.

      Cái suy nghĩ này giống như cỏ dại, ở trong lòngcô sinh sôi ngày cành nhiều, quanh quẩn trongđầu lâu, hương vị ngọt ngào kiến hậnkhông thể lúc tới ăn nó được.

      Nhưng mà, ý trí của vẫn còn.

      Editor: Hương Xinh
      Phan Hong Hanh thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 12.

      Dù là vì báo thù, cũng thể hủy hoại cuộc sống của mình, nhưng cũng thể để chohai người kia sống dễ dàng.

      Nghĩ hồi lâu, lật người thở hơi dài.

      Di động chợt vang lên, đưa tay lấy tới, nhìn màn hình là Ngụy Vũ.

      “Có chuyện gì?” Diệp Thiên Tuyết nhận điện thoại, mệt mỏi hỏi.

      Ngụy Vũ ở bên kia hình như biết người bên kia gì, mới với : “Tiểu Tuyết à, ở bên này tớ có việc cậu có hứng thú nhận chân?”

      thẳng ” Diệp Thiên Tuyết thấy tính kiênnhẫn của mình rất lớn.

      Ngụy Vũ cưới hì hì : “Tiểu Tuyết rất thích ănmón ngon phải , chúng ta hợp tác mở mộtnhà hàng thấy như thế nào?” Diệp Thiên Tuyết cảm giác mình nghe , theo bản năng hỏi ngược lại câu. Ngụy Vũ lại lần, sauđó cười : “Đúng lúc còn thiếu chút tiền, chonên, Tiểu Tuyết có muốn tham gia ?”

      Ngón tay Diệp Thiên Tuyết thít chặt lại. Đứnglên

      Làm sao Ngụy Vũ bỗng nhiên có suy nghĩ vậy?

      chứng minh Ngụy Vũ lòng muốn tìm hợp tác, Sau khi dùng nắm đấm nghiệm chứng, lại nhìn vẻ mặt đau khổ tì lên tay mình. Tiểu Mập khóc ra nước mắt, vẻmặt đùa giỡn : “Chị, chị họ à, em nhìn thể đảm nhiệm chức vụ, đáng giá tin tưởng sao? Nhẫn tâm đối xử với em như thế này sao? Tại sao? Tại sao? ^^”

      Diệp Thiên Tuyết thản nhiên xin lỗi, sau đó bình tĩnh : “ , kế hoạch cụ thể là như thế nào?”

      Ngụy Vũ thu lại vẻ mặt cợt nhả, ngồi đối diện , đem kế hoạch của mình ra. Diệp Thiên Tuyết từ từ nghe, uống từng ngụm từng ngụmtrà.

      Mặc dù có hiểu biết nhiều vềbuôn bán, nhưng nhờ trực giác của sau khi sống lại.

      “Tiểu Mập” nghe xong lời của Ngụy Vũ, nhàng gọi Ngụy Vũ tiếng: “kế hoạchcủa cậu nghe rất tốt, nhưng mà có chút đúng”

      “Cậu ” Ngụy Vũ rất dứt khoát, ta hiểu được Diệp Thiên Tuyết mặc dù là lần đầu tham dự vào chuyện làm ăn buôn bán, nhưng là con nhà nòi biết đâu ý kiến rất có lý lẽ.

      “Cậu là cậu muốn mở nhà hàng vậyđiểm đặc biệt đâu? có đồ ăn đặc sản, lại có gì đặc biệt, có gải pháp thu hút khách hàng. Vậy cậu cạnh tranh như thế nào?”

      Ngụy Vũ hình như muốn gì đó bị khoáttay: “Cậu đừng có vội vàng phản bác, chính cậuhãy suy nghĩ chút, bình thường cậu ra ngoài, nơi nào hấp dẫn cậu hơn”. Lúc này Ngụy Vũ mới sững sờ bắt đầu ngẩn người.

      Diệp Thiên Tuyết cầm chén trà, nhìn phía ngoàicửa sổ.

      Nơi này là quán trà Ngụy Vũ tìm được.Các phòng, tất cả đều xây xung quanh hồnước , từng cơn gió thổi qua làm mặtnước gợn sóng.

      Xuyên qua rèm cửa sồ làm bằng trúc, Diệp Thiên Tuyết mơ hồ nhìn thấy đoàn người tronghành lang bóng in mặt nước, ở phòng bên này tới. có hứng thú quay đầu lại,liền nghe Ngụy Vũ : “Tiểu Tuyết, cậu đúng chúng ta chắc phải thay đổi kế hoạch rồi, kế hoạch chẳng qua chỉ là trước thôi, đếnlúc thay đổi vẫn kịp”

      Diệp Thiên Tuyết mỉm cười: “thay đổi hết haychỉ đổi chút”

      Ngụy Vũ cười tiếng, lộ ra hàn răng trắngbóng: “Dĩ nhiên là thay đổi hết, làm lại toànbộ. Cậu có đề nghị gì ?”

      Ngụy Vũ vừa Diệp Thiên Tuyết chợt nhớ tới chuyện, vội vàng ngoắc Ngụy Vũ lại , cùng chuyện chút.

      Lúc ra cửa tạm biệt Ngụy Vũ, Diệp Thiên Tuyếtgặp thoáng qua người. người đối phương mơ hồ có mùi hương của cỏ xanh, khiếnDiệp Thiên Tuyết hít vào hơi.

      Sau đó, thấy đối phương cười như khôngcười giương mắt nhìn sang, trong ánh mắt hài hước ngay sau đó biến thành kinh ngạc.

      “A, là ta .

      Diệp Thiên ngại ngùng sau khi nghe ta như vậy, ngạc nhiên nhìn về phía người kia.

      biết: “Xin lỗi, xin hỏi chúng ta gặp nhau”

      Người nọ làm như gật đầu: “ gặp” lời còn chưa dứt, trong phòng người nhôđầu ra, hướng về phía bên này cười hihi ngoắclại: “Triệu Lẫm, mau tới đây. Ah, cũng ở đây? Có muốn lại đây uống ly trà?”

      ràng là cậu em vợ Tô Vũ của Phó HoàiMinh.

      Diệp Thiên Tuyết cự tuyệt, người bị kêu là TriệuLẫm bình tĩnh nhìn Diệp Thiên Tuyết cái, gương mặt chợt giãn ra : “ tha thứ sao?”

      Lời của chàng trai được gọi là Triệu Lẫm làm cho Diệp Thiên Tuyết hiểu như thếnào, quay đầu liền vào phòng. Tô Vũ tới cùng Diệp Thiên Tuyết hàn huyên chuyện đôi câu, cũng vào.

      Chuyện này cũng rất nhanh bị quên mất.

      Thiệp mời của đám cưới được thiết kế xong,đưa xuống đúng ngày. Diệp Thiên Tuyết cùngngười của công ty Hôn Khánh bàn bạc chuyệnhôn lễ. Liễu Phỉ Phỉ mực đòi theo, thỉnh thoảng chen miệng đôi câu, ra đề nghị củamình.

      Chỉ là đề nghị của ta có chút thiếu thực tế,khiến người của công tay Hôn Khánh cócách nào làm được, quay đầu lại tìm Diệp ThiênTuyết tham phiền. Diệp Thiên Tuyết cũng đànhphải trấn án họ đôi câu, để cho bọn họ để ý tới ý kiến của Liễu Phỉ Phỉ.

      Làm như vậy hai, ba lần, Liễu Phỉ Phỉ phát ra, có ý chọn thời gian Diệp Hân Thành và Liễu Đan Văn đều có mặt, hết sức tủi thân đem sựviệc ra.(cứ hai mẹ con nhà này là mìnhbực xúc =.:)

      “Chị, có phải chị bất mãn với em, có thểtrực tiếp , cần thiết phải làm như vậyvới em”

      Diệp Thiên Tuyết ung dung thong thả uống xong ngụm cạnh cuối cùng, mới ngẩng đầu nhìn ta, khẽ mỉm cười : “Tôi rồi, đừng gọi tôilà chị”

      Trước khi với Diệp Hân Thành về tứcgiận của mình, quay đầu cưới với LiễuĐan Văn: “khi hôn lễ diễn ra, Dì Liễu mang thaiđược bốn tháng rồi. Đến lúc đó cũng rất là mệt”

      Liễu Đan Văn mặt thoáng qua chútngoài ý muốn, nhàng cảm ơn. được để ý tới Liễu Phỉ Phỉ trừng mắt nhìn, trong mắt đầy nước mắt : “chị, chị, người…”

      “Liễu Phỉ Phỉ nếu như có nhớ mẹ mang thai, cũng đừng đưa ra những ý kiến như vậy. Nếu ra xảy ra chuyện gì, đến lúc đó cũng là tôi mang tiếng oan” Diệp Thiên Tuyết xong chút khách khí : “Tôi đặcbiệt hỏi qua bác sĩ mới thiết kế chương trình nhưthế, cũng phải Liễu Phỉ Phỉ tùy tiệnnghĩ gì mà có thể đổi là đổi được.”

      Liễu Phỉ Phỉ đột nhiên bị vẻ mặt nghiêm nghịcủa dọa sợ hết hồn, nước mắt lập tức ngừng chảy.

      Chốc lát sau, mới chậm rãi quay lại đỏ mắtnói khẽ với Liễu Đan Văn: “Mẹ, xin lỗi,con nhất thời ngờ tới”

      Liễu Đan Văn vui nhìn nhanh qua con gáimình, cưới có việc gì: “ sao đâu, con cũng có kinh nghiệm, sau này biết là tốt rồi”

      lát sau Diệp Thiên Tuyết với Diệp HânThành: “Ba, gần đây con đầu tư hạng mục,còn thiếu chút tiền, ba cho con mượn tiền được ?”

      Diệp Hân Thành lơ đễnh, sau mỉn cười hỏi đầu tư cái gì, sau khi nghe được cần hai trăm vạn tham gia thành lập nhà hàng. Sắc mặt DiệpHân Thành liền thay đổi.

      “Con mới 16 tuổi, tới 17, cư nhiên lại cólá gan lớn như vậy? có thể so với ba ban đầu có cản đảm hơn nhiều. Được, số tiền kia ba chomượn”

      Diệp Thiên Tuyết ngẩn người ra, cười rạng rỡ:“cám ơn ba, chỉ là, ba cho con mượn, khôngthể đến lúc đó lại ba muốn tham gia làm cổ đông đâu nhé”

      Diệp Hân Thành cười ha ha: “tất nhiên, con là con ba, ba tất nhiên giành tiền của con mình”

      Liễu Phỉ Phỉ cắn chặt răng, mình ngày thường,ngay cả đồng cũng phải suy nghĩ chi tiêucẩn thận, Hôn nay nha đầu Diệp Thiên Tuyếtnày, vùng tay ném mấy trăm vạn. Quan trọngnhất là người đưa tiền lại cam tâm tình nguyện.

      Vừa nghĩ như thế, ta càng hy vọng mẹ mình có thể nhanh chóng vào Diệp gia. Như vậy mình cũng có thể được ảnh hưởng mà đối xử như vậy.

      Bốn người ăn xong cơm. Diệp Thiên Tuyết liềnlên lầu trở về phòng mình. Mẹ con Liễu Phỉ Phỉvà Diệp Hân Thành ở dưới lầu chuyện phiếm. Diệp Thiên Tuyết trở về phòng, mở email, nhìn bên trong hình, bên môi dần dần nở nụ cười.

      Editor: Hương Xinh


      Heo con.aquarius@: Truyện này còn dài bạn ơi hơn 50 chương bạn à. do vậy mình có đọc hết truyện rồi mới edit như mọi người, mình thấy như vậy tạo động lực cho mình, Vì biết hết mất vui bạn à. Mình cũng chỉ biết trước các bạn khoảng 2-3 chương thôi ^^. Nên vấn đề nan chính, kết như thế nào mình xin phép đưa ra bình luận nha. Càng hồi hộp càng thú vị mà Heo con.
      Phan Hong Hanh thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 13

      Qua mấy ngày, Ngụy Vũ gọi điện thoại tới, cười : “Tiểu Tuyết, lần này rốt cuộc cậu học hànhcó tiến bộ rồi, phải đứng nhất từ dưới lên nữa rồi”

      Diệp Thiên Tuyết cùng Phó Hoài Minh vậtlộn trong đống đề thi, nghe vậy liền thuận miệng hỏi: “Lần này xếp hạng bao nhiêu?” Ngụy Vũcười hihi trả lời: “Hạng 428 toàn khối nha”

      Im lặng chút, Diệp Thiên Tuyết sửng suốt:“Tớ lại có thể xếp hạng giữa sao?” Ngụy Vũ ồn ào lên: “Tiểu Tuyết ra ngoài , chúng ta ăn mừng cậu”

      Diệp Thiên Tuyết suy nghĩ chút, quay đầu xin phép Phó Hoài Minh nghỉ hôm nay, liền ra ngoài cùng các bạn.

      Vương Kỳ Ngọc tới, vì vậy ba người tìm nơi ăn uống, ngồi lát, thấy có đám người từngoài vào.

      Diệp Thiên Tuyết nghe Ngụy Vũ chuyện, đột nhiên cảm thấy bên cạnh trầm xuống, người liền xuất trước mặt

      “Chị, sao chị học?” Liểu Phỉ Phỉ nhẹnhàng hỏi.

      cũng phải học sao?” DiệpThiên Tuyết trả lời

      “Thế nào, năm nhất có thi được, cũng muốn học, như vậy thể được”Liễu Phỉ Phỉ

      Nụ cười của chút để ý, nhìn Liễu PhỉPhỉ, trong mắt lại mang theo mấy phần ác ý: “Tôi học nhưng cũng chết đóiđược, nhưng học, phải phụsự kỳ vọng của mẹ sao”

      Liễu Phỉ Phỉ cắn môi, bất mãn để ý đến,đối diện Diệp Thiên Tuyết : “Chị đùa đấy à, Em hôm nay ra ngoài có chút việc, cho nên mới học, Chị cũng đừng cúp cua nữa, nửa học kỳ rồi chị học,còn tiếp tục vậy, chừng bị lưu ban. Bác Diệp hình như vẫn chưa biết, nếu biết nhất định đau lòng”

      Diệp Thiên Tuyết khẽ mỉm cười : “ ,Ba tôi biết hay biết?”

      Liễu Phỉ Phỉ ngay lập tức chần chừ.

      “Tiểu Tuyết?” suy nghĩ tìm đề tài gì đểkhiêu khích Diệp Thiên Tuyết, liền nghe tiếngcủa Tăng Hàm người mang danh là bạn trai của mình gọi Diệp Thiên Tuyết, giọng vui vẻ làm ta giật mình.

      Diệp Thiên Tuyết làm như tai điếc, nghiêng đầucùng Ngụy Vũ chuyện: “lúc nào tổ chức tiệc sinh nhật của câu, nhớ gửi thiệp mời cho tớ nha”

      Ngụy Vũ vỗ ngực đảm bảo: “Nhất định rồi”. xong lại hỏi Hoàng Tú Tú có muốn

      Hoàng Tú Tú vẻ mặt ngẩn ngơ, cuối cùng cắnmôi : “Tớ được”

      Diệp Thiên Tuyết cả kinh, nghiên đầu nhìn vềphía , liền nghe : “tớ sắp ra nước ngoài, ở đây có mấy ngày”

      “Nhưng mà, học kỳ này chưa có học xong….”Ngụy Vũ hoảng sợ, lẩm bẩn . Hoàng Tú Tú cười khổ: “hết cách rồi, trong nhà cầu.Cũng may trong nước tốc độ học so với bên kia nhanh hơn chút, coi như học xong học kỳ này, qua đó thi xếp lớp cũng có vấn đề. Trong nhà cũng liên lạc hết rồi”

      Diệp Thiên Tuyết chợt hiểu, chỉ chốc lát bìnhtĩnh : “Này, chúc cậu hạnh phúc”

      Hoàng Tú Tứ cười tươi : “Uh, cám ơn cậu’

      tại Tăng Hàm bị ngó lơ được để ý tới, rốt cuộc nhịn được chen miệng: “Cáccậu rốt cuộc lo lắng cái gì, dù có xa mấy, nếu muốn kỳ nghỉ hè qua thăm là đượcmà”

      Ngụy Vũ cười ha hả, vỗ vai Tăng Hàm: “Cậunói đúng, biết , em bao nhiêu lâu, nhưng lời này là nghe êm tai nhất”

      Tăng Hàm bất mãn chuẩn bị , Ngụy Vũ xoay người sang chỗ khác, để ý .

      Cuối cùng kết cục là Liễu Phỉ Phỉ và Tăng Hàmhai người vui vẻ rời

      Diệp Thiên Tuyết nhìn bóng lưng bọn họ xa,thở cái dài.

      Hoàng Tú Tú bỗng nhiên : “Nếu thích, tớ giúp cậu giải quyết thấy như thế nào?” Lời còn chưa dứt, nàng liền nở nụ cười: “Tớ thích quen người dây dưa dài dòng. Nếu khôngthích, cũng đừng nghĩ đến, cuối cùng đến đâu cả”

      Diệp Thiên Tuyết bị làm cho sững sờ, cười lên: “chính xác có chút, chỉ là khôngcần đâu” Cắn môi, với Ngụy Vũ: “Tiệcsinh nhật của cậu, chỉ sợ có chút náo nhiệt”

      Ngụy Vũ chẳng hề để ý: “ sao cả, gần đâyông già với bà mình cũng hợp nhaulắm, ra mình cũng thích. Luôncho rằng mình là công chúa, tựa như ai cũng phải nịnh nọt ta.”

      Hoàng Tú Tú gõ đầu Ngụy Vũ cái.

      Ngụy Vũ có làm chính chị, gả cho người có tiền an tâm là bà chủ. Chỉ là càng vềsau lại thấy người có tiền như chồng mình rõràng thua kém tiền đồ của trai, trong lòng tự nhiên khó mà thoải mái.

      Cũng may ngày thường mọi người thấymặt nhau, nên cũng có gì bất mãn.

      Chỉ là thời điểm tổ chức tiệc sinh nhật, liền khótránh khỏi.

      Diệp Thiên Tuyết dĩ nhiên cần NgụyVũ đưa thiệp mời. Là con Diệp Hân Thành lại là cháu của Cố Gia, tất nhiên là được mời.

      Mặc dù Diệp Thiên Tuyết muốn , nhưng mà nghĩ đến tối hôm nay có chuyện vuiđể xem. phải rồi.

      Trước khi ra cửa Diệp Hân Thành kêu đếnthư phòng, chần chờ hình như muốn cái gì,cuối cùng chỉ đơn giản câu: “Chăm sócLiễu Phỉ Phỉ nhiều chút” rồi phất tay để ra ngoài.

      Diệp Thiên Tuyết mặc dù biết Ba mình muốncô làm trung gian giới thiệu Liễu Đan Văn cho các phu nhân biết, nhưng giả vờ câm điếckhông biết, giọng ra ngoài.

      Về phần Liễu Phỉ Phỉ, ta đương nhiên có thể chăm sóc mình tốt.

      Cùng Liễu Phỉ Phỉ spa, sau khi tắm xong có người cầm sáp thơm tới để cho các chọn.Diệp Thiên Tuyết miễn cưỡng hỏi Liễu Phỉ Phỉ dùng mùi thơn gì.

      Liễu Phỉ Phỉ ánh mắt nhàng nhìn về phía Diệp Thiên Tuyết : “Chị dùng mùi gì, em dùng mùi đó”

      “Có bị khùng ?” (câu đúng trong truyện là "Ngớ ngẩn rồi sao", nhưng mình thấy quá nên thay câu khác ) Diệp Thiên Tuyết chút khách khí : “thói quen của tôi với giống nhau sao? Chính chọn mùi thơm mìnhthích , quản lý tôi chọn xong rồi” xong,cúi đầu chọn mùi hoa chanh.

      Sắc mặt Liễu Phỉ Phỉ biến đổi, sau đó cũng chọn mùi hoa Bách Hợp.

      Lúc hai người từ spa, đều đẹp rạng ngời. Diệp Thiên Tuyết nhìn Liễu Phỉ Phỉ từ bên cạnhmình, hình ảnh nhu nhược của kiếp trước hoàn toàn bất đồng. Đúng là lòng dạ độc ác .

      Bữa tiệc diễn ra nhàm chán.

      Luôn là những người đó, qua lại về chủ đề trang sức, cổ phiếu, mua bán, con cái.
      Giống như đứng trong phạm vi, thỉnh thoảng qua lại.

      Tăng Hàm cũng đến. Vốn muốn tới đâycùng Diệp Thiên Tuyết, nhưng đường lại bịLiễu Phỉ Phỉ chặn lại, làm nũng cùng ta làm bạn nhảy.

      Diệp Thiên Tuyết cười tràng, thuận thế kéocánh tay Ngụy Vũ.

      qua hội trường, Diệp Thiên Tuyết tới bancông giải sầu. Ban đêm phong cảnh có chút mátmẻ, thổi mặt làm cho cả người cảm thấy thoải mái.

      cũng ở đây” có giọng truyền tới.

      Diệp Thiên Tuyết quay đầu lại, nhìn có chútquen mắt, nhưng cũng nhớ ra ai.

      là….”

      “Triệu Lẫm” Đối phương trả lời, lên phíatrước, đứng đối điện với , “Người vẫn gọi em là chị, hận thể lấy dao găm dâm em kia cùng người nam sinh em có cảm tình ở lầu. Có hứng thú hay xem bọn họ đanglàm gì?”

      Ánh mắt đột nhiên lạnh buốt của Diệp ThiênTuyết, trở nên sắc bén nhìn về phía Triệu Lẫm.

      Chỉ chốc lát sau, lại thản nhiên cười: “cóquan hệ gì với tôi?”

      Triệu Lẫm hơi cười, giống như con sói. ta tiến lên bước, ở bên cạnh Diệp ThiênTuyết cúi xuống bên tai giọng : “Vậy làtôi hiểu lầm rồi. Tôi cho là. Lúc trước em để choTiểu mập đem em dẫn , là vì khiến cho tất cảmọi người xem bọn họ làm gí. Tôi cònmuốn, có muốn tôi giúp em chút ,chuẩn bị đến lúc quan trọng nhất tiến tới”

      Trong bóng tối, nụ cười của ta khiến toàn thân Diệp Thiên Tuyết toát mồ hôi lạnh.
      Phan Hong Hanh thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Editor: Hương Xinh
      Chương 14:

      rất đúng” Sau phút chốc, Diệp Thiên Tuyết chợt mỉm cười: “Nhưng mà, làm điều đónhư thế nào đây?”

      “Tôi có làm gì, nhưng là chính bọn họkìm lòng nổi”

      Triễu Lẫm đứng dậy, yên lặng nhìn , bên môinở nụ cười càng sâu: “Em đúng, em hề làm gì cả”. xong, ta cư nhiên tiến lên cúi người, khẽ hôn bên môi , “Chẳng qua là tự chủ quyến rũ tôi mà thôi”

      Diệp Thiên Tuyết hoảng sợ, đối phương lại độtnhiên cười tiếng, nhanh từ bên ngườicô ra.

      Để cho tức giận tìm khắp nơi cũng khôngthấy.

      Để tâm trạng bình tĩnh chút, Diệp ThiênTuyết mới chậm rãi vào trong nhà. Chuyệnvừa rồi, quyết định coi như trò đùa.

      Vào cửa thấy Ngụy Vũ nhìn mình nháy mắt,bước nhanh tới, giọng : “Tiểu Tuyết à, tớ xem, bên kia "đánh nhau" rồi, cậu , bâygiờ chúng ta có góp vui hay ?”

      Diệp Thiên Tuyết lắc đầu: “Dù là tham gia, cũng thể là tớ với cậu. Mấy cái này, chúng tacó biết cũng thể

      Ngụy Vũ cười đến hả hê: “Tiểu Tuyết, chuyệnnhư vậy còn cần cậu dặn dò tớ sao, tớ sớmchuẩn bị tốt rồi”. xong, chỉ chỉ mộtphục vụ bên cạnh: “Tớ sớm tìm người tốt lắm,đến lúc đó cho người khác chỉ đường về phíabên kia”

      “Cậu thông minh”. Diệp Thiên Tuyết nhìn Tiểu Mập, chợt cười khẽ: “Cậu ra mắt đấy chứ?”. Ngụy Vũ kêu oan: “Làm sao có thể!”

      Hai người nhìn nhau cười tiếng, chuyển đềtài, đến chuyện Hoàng Tú Tú nước ngoài.

      Ở trong phòng Liễu Đan Văn nhìn chung quanhmột vòng, thấy Liễu Phỉ Phỉ, cũng có chút sốt ruột.

      Mặc dù Liễu Phỉ Phỉ câu được Tăng Hàm, Liễu Đan Văn lại cảm thấy, quen biết nhiều mấy tên công tử có tiền, nhiều lựa chọn chút cũng là quá. Cho nên, ta tại đangrất vội vã tìm Liễu Phỉ Phỉ, mang theo dạomấy vòng.

      Nhưng mà, ta chỉ thấy Diệp Thiên Tuyết vàNgụy Vũ đứng chuyện, nhìn thấy Liễu Phỉ Phỉ đâu.

      ta tới bên cạnh Diệp Thiên Tuyết, có chút lo lắng hỏi: “Tiểu Tuyết, con có thấy Phỉ Phỉkhông?” Diệp Thiên Tuyết chớp chớp mắt, mơ hồ lắc đầu: “Mới vừa rồi còn thấy mà. Dì Liễu,người cũng phải gấp gáp, khôngchừng em ấy toilet sao?”

      Liễu Đan Văn gật đầu cái, quay đầu kéo phục vụ hỏi toilet ở đâu.

      Diệp Thiên Tuyết trong mắt mang ý sâu kín, nhìn Liễu Đan Văn dựa theo chỉ dẫn của phục vụ ngang qua, nhìn về phía Ngụy Vũ: “Cậu , ta là vận may tốt? Nhiều ngườinhư vậy, ta làm sao lại chọn đúng người mìnhsắp đặt’

      Ngụy Vũ sờ lỗ mũi cái, cười ha hả: “làm gì có, phải người mà là năm”

      Sau đó, ta nhìn Diệp Thiên Tuyết bằng ánhmắt kiêu ngạo.

      Liễu Đan Văn theo chỉ dẫn của phục vụ, tìm được toilet, lại mơ hồ nghe thấy tiếngcủa Liễu Phỉ Phỉ

      có chút yên tâm, về phía trước dọctheo hướng thanh phát ra, kết quả bị ngườikhác ngăn cản: “Thưa phu nhân, phía trước là nơi cá nhân, người ngoài vào được”

      Liễu Đan Văn tập trung lắng nghe, tiếng củaLiễu Phỉ Phỉ càng ngày càng rãng.

      với vệ sĩ ở bên ngoài: “Tôi nghe giống như nghe được tiếng của con ở bên trong, tôi muốn qua xem chút, được chứ?”

      Người ngăn vẻ mặt có chút kỳ quặc, Liễu Đan Văn có phát ra, chỉ muốn về phía trước.

      “Nhưng mà….” Vệ sĩ ngăncản chần chừ chốc lát, mời lộ ra khuôn mặt tươi cười: “Phunhân, phía trước thực là nơi tư nhân, có khách vào ”

      Liễu Đan Văn sắc mặt khó coi lên.

      Vào lúc này, sau lừng chợt truyền tới tiếng bước chân, người đàn ông nâng cao bụng bia, thấy ở đây có người, mừng rỡ, tiến lên vội vàng hỏi: “Toilet ở đâu, tôi nhớ hướng này, làm sao lại thấy”

      Liễu Đan Văn lùi lại hai bước, thừa dịp người đàn ông đứng che khuất làm cho vệ sĩ ngăncô nhìn thấy, nhanh vào bên trong.

      Người nọ nhấ thời nóng vội, đến cả chỉ đườngcũng , xông tới ngăn Liễu Đan Văn lại:“Phu nhân, xin tự trọng, nơi tư nhân được tự tiện vào”

      Người đàn ôn trung niên có chút thích thú nhìn cảnh này, lại nhìn bên kia chút, xoay người rời .

      Liễu Đan Văn bị ngăn lại, lấy lại bình tĩnh, côcũng biết mình có chút kích động, cũng dứt khoát xoay người rời , vệ sĩ ngăn cản cũng thở phào nhõm.

      Nhưng mà, chăng được bao lâu, người kia lạiphát , tới phòng của ông chủ.

      Sắc mặt của ta nhất thời cứng ngắc.

      Ngụy Vũ nhìn và dượng mình bị người kháckéo qua gì đó, liền xin lỗi người bên cạnh, tới, vẻ mặt rất tười cười.

      Diệp Thiên Tuyết đứng nhìn ra ngoài cửa số đến ngẩn người, bị kéo lại: “Tiểu Tuyết, đợi lát nữa có kịch vui. Tớ ngờ câu đượcmột con cá lớn như vậy”

      “Cái gì?”

      Ngụy Vũ cười hì hì áp vào bên tai : “Người chính là của tớ, lần này có trò hay để xem rồi”

      lát sau Diệp Thiên Tuyết mới phản ứng, lộra nụ cười nhàn nhạt.

      Thời điển phía bên kia có ngưới lớn tiếng kêu,Diệp Thiên Tuyết bị lôi kéo tìm đồ ăn rồi.

      Làm như vậy trong bữa tiệc này, cũng chỉ có Ngụy Vũ.

      Nhưng nhìn Ngụy Vũ ăn, Diệp Thiên Tuyết cũng cảm thấy có chút đói bụng, vì vậy cũng cầm miếng bánh ngọt lên ăn miếng .

      Sau đó, cũng lâu lắn, Diệp Hân Thành tới, vẻ mặt rất khó coi.

      “Con chuẩn bị chút, chúng ta về trước”Diệp Hân Thành , Diệp Thiên Tuyết ngẩngđầu nhìn sắc mặt vừa tức giận vừa lo lắng của ông, ân cần hỏi có chuyện gì xảy ra: “Vừa rồi,Dì Liễu vẫn còn tìm Liễu Phỉ Phỉ mà”

      Vẻ mặt của Diệp Hân Thành càng khó coi hơn.

      Nếu như phải tại Liễu Đan Văn làm náo loạn lên, bây giờ ông cũng khó xử nhưvậy.

      Vốn cũng chỉ là hai đứa trẻ nén thử chuyện trái cấm, nếu như lúc ấy kìm nén lại. Nhất định Tănggia cảm thấy áy náy, cũng như nể mặt mũiDiệp Hân Thành, đồng ý chuyện của hai đứa.

      Nhưng Liễu Đan Văn lại tự cho là thông minh,phá ngay tại chỗ, lại còn náo loạn dẫn đến rất nhiều người xem.

      Bây giờ, huyên náo như vậy mọi người đều biết. Tăng gia hạ mình xuống đài, trong lòngcòn rất tức giận, đối với Liễu Phỉ Phỉ cũngkhông biết như thế nào, chừng còn vu khống cho Liễu Phỉ Phỉ.

      Quan trọng nhất là, thể diện sau này của Liễu Phỉ Phỉ, cũng đừng mong là có thể bám chặt con thuyền Tăng Hàm này.

      Nhưng với Diệp Thiên Tuyết, những lời nàyDiệp Hân Thành cũng ra, chỉ miễn cưỡng cười tiếng: “ có chuyện gì, đãtìm được rồi. Ngụy Vũ, phiền cháu đưa Tiểu Tuyết về được ? Bây giờ, bác ở bên nàycòn có chút việc”

      Ngụy Vũ lau miệng, vỗ ngực đảm bảo: “Có điềulà, Bác Diệp, bây giờ bữa tiệc vẫn chưa xongmà”

      Diệp Hân Thành miễn cưỡng cười: “con nên ngủ muộn, tốt cho sức khỏe.Nên, Tiểu Tuyết cũng đừng đợi nữa, về trướcđi”

      Ngụy Vũ vẻ mặt bỗng nhiên tỉnh ngộ, liền kéoDiệp Thiên Tuyết ra.

      Diệp Thiên Tuyết cũng phản đối, đứng lên về phía Diệp Hân Thành khuôn mặt tươicười: “Ba, con về trước. Người buổi tối cũngnghỉ sớm chút, chú ý giữ gìn sức khỏe”

      Diệp Hân Thành gật đầu, ý nghĩ phức tạp đưamắt nhìn rời .

      Ra khỏi cửa chính, Ngụy Vũ liền cười sảngkhoái: “ ngờ chuyện lại thuận lợi nhưvậy, hahaha….” Diệp Thiên Tuyết cũng lộ ra khuông mặt tươi cười.

      Liễu Phỉ Phỉ, ban đầu để cho tôi thân bại danh liệt, hôm nay đây chỉ là chút trả thù nho , có thấy vui vẻ ?

      Bên cạnh lại có người chợt lên tiếng: “Nếu như phải là tôi giúp em tay, em cho rằngsẽ thuận lợi như vậy sao?”

      Ngụy Vũ bị kinh sợ nhảy cái, nhanhxoay người: “Ai vậy?”

      Diệp Thiên Tuyết lại nghe thấy giọng của TriệuLẫm, trong lòng cảm thấy thích: “ ra , giấu đầu lòi đuôi, phải hàng động quântử”

      Triệu Lẫm từ chỗ bóng tối bước ra, cười đến rấtkhông đúng đắn: “Tôi vốn phải là quân tử”

      Ngụy Vũ nhìn ta chằm chằm, trong giây látvỗ tay cái: “Người là Triệu Lẫm, khi nào từ HongKong trở về?” Triệu Lẫm khẽ cười: “Cậu vẫn còn nhớ tôi, trở về có hơi vội vàng chút, gần đây gia đình có chút chuyện,cho nên qua chào hỏi cậu được”

      “làm sao mà nhớ được” Ngụy Vũ trợn mắt: “Tôi còn nhớ, chính đem tôi đè xuốngđất đánh trận. Cuối cùng, tôi cũng có ngàytrả thù”

      “Hoan nghênh cậu trả thù” Triệu Lẫm tới bên cạnh hai người: “chỉ cần cậu có bản lĩnh, nhưng mà từ hành động hôm nay, xem ra cậu tuyệt đối có cách nào trả thù tôi”

      Diệp Thiên Tuyết ở bên cạnh lạnh nhạt mở miệng: “Hai vị ôn chuyện cũ đủ chưa? Tôi cảm thấy buổi tối trời hơi lạnh rồi” Ngụy Vũ vộivàng cười nịnh nọt: “Tiểu Tuyết à, chị mặc kệ ta chúng ta trước”

      Triệu Lẫm quan sát Ngụy Vũ, hai mắt khẽ cười:“cậu gọi tên ấy là………” giọng kéo dài,tựa hồ có ý khác.

      Diệp Thiên Tuyết để ý đến ta, trướctiếp về phía trước, Ngụy Vũ vội vàng đuổi theo.

      Triệu Lẫm đứng nguyên tại chỗ lát, trongánh mắt lộ ra vui vẻ, vội vàng cất bước theo.

      Ngụy Vũ đủ tuổi lái xe, cho nên taphải có tài xế riêng.

      Lát sau, tài xế đem xe lái qua, để bọn họ lên xe, Diệp Thiên Tuyết cúi đầu ngồi vào phía sau.Ngụy Vũ mở của bên kia chuẩn bị chùi vào trong, kết quả Triệu Lẫm theo sau lưng DiệpThiên Tuyết liền tiến vào, nhìn phía Ngụy Vũ mỉm cười: “Phía sau hết chỗ, nếu phiềncậu ngồi nghế lái phụ

      Ngụy Vũ nhe răng, trợn mắt nhìn Triệu Lẫm, thể nào tự nguyện phía trước mở cửa.

      Diệp Thiên Tuyết chợt mỉm cười: “Tiểu Mập, cậu ngồi ghế sau , tớ ngồi phía trước tốt hơn” xong, nhanh từ trong xe chui ra ngoài, vòng qua vị trí ghế lái phụ.

      Triệu Lẫm nhìn màn này, chợt lấy tay che mặt, truyền ra tiếng cười.

      Ngụy Vũ nghĩ nhiều như vậy, vô cùng vui vẻ, chạy tới ngối phía sau.

      Tài xế nhìn màn này, trong lòng tính toán, hôm nay có chuyện hay cho ông chủ. Thoạt nhìn rất thú vị à…….. ông chủ có lẽ sẽcảm thấy hứng thú.

      Vì vậy, lát sau tài xế vô cùng vui vẻ quyết định, chuyện này nhất định phải cho ông chủ nghe.

      Ngụy Vũ còn biết sắp tới về nhà mình gặp bão, ta ngồi ở bên cạnh Triệu Lẫm, nhướng mày dương dương hả hê.

      Triệu Lẫm cong khóe môi : “Ngụy Vũ, cậuthật đúng là, trước sau luôn đơn thuần như vậy,”

      “Tôi này Triệu Lẫm, tại sao chuyện với , tôi cảm thấy, nghe như vậy có chút ổn lắm” Ngụy Vũ càu mày, có chút thích.

      Diệp Thiên Tuyết ở phía trước lạnh nhạt :“Tiểu Mập, cậu cần gì phải so đo với ngưới liên quan”

      Nghe như vậy, Ngụy Vũ ngây người mộtlát, sau đó cười haha: “Chị của tôi à, cậu rấtđúng, người liên quan, ta quản ta làmkhỉ gió gì”

      Chân mày Triệu Lẫm hơi cau lại, lộ ra vẻ mặthứng thú

      Editor: Hương Xinh

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :