1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nhàn Thê Tà Phu - Mặc Phong (205c+ vài PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Mộ Dung Vân Thư gật đầu, : "Mọi thứ phải cẩn thận."

      Mộ Dung Vân Thư và hai người Đông Nam ở phía đợi bao lâu, hai người Tây Bắc trở lại, vô cùng cao hứng : "Đây quả nhiên là con đường bí mật."

      Mộ Dung Vân Thư : "Tốt, chúng ta lập tức theo đường này vào tìm Sở Trường Ca."

      Vào mật đạo, đầu tiên là gặp đoạn bậc thang hẹp. Sau khi lần theo bậc thang cao thấp, Mộ Dung Vân Thư cùng Đông Nam Tây Bắc vào trong nhà đá hình vuông. Nhà đá lớn , ước chừng có thể chứa hai mươi người. Trong nhà đá có thùng gỗ lớn, bên trong thùng gỗ chứa đầy nước. nắp thùng phủ lớp bụi dày, thoạt nhìn rất lâu đời, nhưng nước trong thùng gỗ lại sạch . Bên cạnh thùng gỗ là hộp gấm tinh xảo, cũng phủ đầy bụi. Mộ Dung Vân Thư vừa mở hộp gấm ra, nhất thời ánh sáng đẹp đẽ liền chiếu sáng toàn bộ nhà đá.

      " viên dạ minh châu (viên ngọc có thể phát sáng trong đêm) lớn!" Đông Nam Tây Bắc kinh ngạc thôi. Đối với kẻ giang hồ lỗ mãng như bọn họ, luôn luôn chỉ tiếp xúc với tiền bạc trắng, loại vật phẩm dạ minh châu hiếm có mà đáng giá này rất ít khi nhìn thấy. Càng đừng đến viên ngọc lớn thế này.

      Mộ Dung Vân Thư : "Trừ dạ minh châu, còn có ít vàng thỏi. Đây nhất định là lão tộc trưởng vì muốn sau khi người trong tộc rời khỏi Đảo Phổ Hoa có thể có cuộc sống bình thường mà để lại." Dứt lời, đóng hộp gấm lại, thuận tay ném cho Đông hộ pháp, : "Giữ lại. Sau khi gặp thiếu niên thủ lĩnh liền giao cho ."

      Đông hộ pháp vững vàng tiếp nhận hộp gấm, dùng ống tay áo lau bụi hộp gấm , yếu nhược : "Phu nhân, có thể giao ?"

      " thể." Mộ Dung Vân Thư mở miệng liền từ chối.

      Đông hộ pháp chịu đả kích lớn, ôm hộp gấm, vô cùng đau lòng mà : "Có thể qua tối nay hãy giao ?"

      Mộ Dung Vân Thư nhíu mày, "Ngươi muốn ôm dạ minh châu qua đêm?"

      Đông hộ pháp gật đầu mạnh.

      Mộ Dung Vân Thư : "Loại đồ vật này trong phủ có nhiều. Nếu ngươi muốn, sau khi về Kim Lăng ta bảo Tiền tổng quản đưa cho ngươi mấy viên."

      Đông hộ pháp nhất thời cảm thấy mình quá mất mặt, quá mất mặt. Thứ coi là bảo vật, trong nhà người ta lại có rất nhiều, quơ cái là được bó to, hơn nữa còn do tổng quản trông chừng. chừng còn nằm trong góc phòng thu chi hoặc ngân khố. Aiz aizz aizzz, khác biệt giữa người và người có thể lớn đến thế sao? Kiếp sau nhất định phải chui vào gia đình phú quý, sống cuộc sống tiền tài như cặn bã.

      Đông hộ pháp nghĩ đằng nẻo: " cần. Ta nhìn chút là được rồi. Mấy vật này, thể ăn, mang người lại nặng."

      Nam hộ pháp lập tức vạch trần , "Phu nhân, ngươi đừng tin lời . Trong lòng nhất định lên kế hoạch, chờ sau khi trở lại Kim Lăng liền đến chỗ Tiền tổng quản hỏi nơi cất dạ minh châu, sau đó thuận tiện lấy mấy viên."

      Mộ Dung Vân Thư nghe vậy, cười : "Nếu các ngươi cảm thấy có hứng thú như vậy, ta cũng có ý kiến. Nhưng mà ta phải nhắc nhở các ngươi, trong Mộ Dung phủ, hễ là nơi chứa tiền tài vật chất, đều có nhiều cơ quan. Cho nên trước khi mượn gió bẻ măng, phải lôi kéo tình cảm với Thạch Nhị tiên sinh."

      Bắc hộ pháp : " cần cần, giao tình của chúng ta cùng Thạch Nhị tiên sinh rất tốt."

      "Câm miệng!" Tây hộ pháp thét lên với , : "Ngươi như vậy phải chưa đánh khai sao?"

      Bắc hộ pháp lộ vẻ oan ức, "Cho dù nhận tội, phu nhân cũng biết mà. Ngươi xem ngữ khí nàng vừa , ràng chính là với bốn người chúng ta."

      Ặc. Tây hộ pháp suy nghĩ chút, quả nhiên là vậy. Được rồi, cũng tranh cãi, bởi vì xác thực có cùng ý nghĩ với đại Đông.

      Mộ Dung Vân Thư : "Có điểm thích hợp."

      "Cái gì thích hợp?" Đông hộ pháp hỏi.

      Mộ Dung Vân Thư : "Hoa Thiên Thành qua lại con đường này vô số lần, thể phát viên dạ minh châu này. Cho dù ham tiền tài vật chất của người khác, thủ hạ của cũng thể làm ra vẻ cần thứ đáng giá như vậy." Bỗng nhiên, ý nghĩ thoáng trong đầu, Mộ Dung Vân Thư vội vàng : "Mau trả hộp gấm về chố cũ!"

      Chỉ tiếc, kịp.

      Trong khoảnh khắc thùng gỗ vỡ tan, nước tuôn như thủy triều, rất nhanh liền bao phủ mắt cá chân của mọi người. Mặt nước bắt đầu tỏa ra bọt khí, nhiệt độ của nước dần dần tăng lên.

      Mộ Dung Vân Thư : " tốt. Đây phải là nước bình thường. Nán lại ở đây lâu, chỉ sợ bị phỏng."

      Bốn người Đông Nam Tây Bắc hai lời nâng Mộ Dung Vân Thư lên. Mộ Dung Vân Thư : "Các ngươi làm gì vậy? Mau buông ta xuống."

      Đông hộ pháp : "Chúng ta là người luyện công, sợ nước nóng. Phu nhân là cành vàng lá ngọc, thể bị thương chút nào."

      Mộ Dung Vân Thư : "Lợn chết mới sợ nước nóng. Các ngươi cũng phải lợn chết, sao lại có chuyện sợ nước nóng? Nhanh thả ta xuống, tại nước còn chưa quá nóng, chúng ta cùng nhau nghĩ biện pháp. Cùng lắm rút lui."

      Đông hộ pháp : "Rút lui cũng được. Nhất định lão tộc trưởng vì cản người ở phía sau mới thiết kế cạm bẫy này. khi người trong tộc của cầm châu báu rời , nước trong thùng gỗ trào ra, sau khi tiếp xúc với mặt đất liền nóng lên, do đó ngăn cản quân lính đuổi theo phía sau. tại nước hơi nóng, phu nhân, da thịt ngươi mềm, chịu nổi đâu. Da chúng ta dày, cho dù cứng rắn như kim cương, cũng có những vết chai năm xưa bảo vệ, chút thương tổn này ảnh hưởng đến xương cốt. Phu nhân, nếu ngài muốn cứu chúng ta, xin mau mau nghĩ biện pháp rời khỏi nơi quỷ quái này."

      Lời Đông hộ pháp , Mộ Dung Vân Thư thể phản bác, nàng cũng biết mình tất nhiên chịu nổi quá nóng, thể kiên trì, tĩnh tâm suy tư cách thức đối phó.

      *

      Cùng lúc đó, trong Nguyệt cung, Sở Trường Ca luyện công bức độc, thiếu niên thủ lĩnh cầm giáo dài trong tay đứng trước , vẻ mặt vô cùng khẩn trương. Từ tối hôm qua đến bây giờ, lúc Sở Trường Ca vận công, người luôn luôn tỏa ra hơi nóng, mà giờ phút này hơi nóng bỗng nhiên thay đổi màu sắc, từ trắng chuyển thành đen. Thiếu niên thủ lĩnh nghĩ rằng lúc này chính là thời điểm quan trọng khi ép độc, phải vô cùng cảnh giác. Lỡ như có người xông tới, rất phiền toái.

      Càng sợ thứ gì thứ đó càng đến.

      Thiếu niên thủ lĩnh thầm cầu nguyện trăm ngàn lần nên bị tìm được, ngoài cửa lại truyền đến từng trận tiếng bước chân. Bỗng nhiên, tiếng bước chân dừng lại ở cửa lăng mộ. đoạn đối thoại truyền đến từ bên ngoài ——

      "Nơi này là lăng mộ của tộc. Trừ nơi này, tất cả các nơi khác đều lục soát."

      "Thà rằng giết lầm ngàn, cũng thể lọt lưới người. Mở lăng mộ ra, ta muốn tự mình vào điều tra."

      "Thành chủ, trăm lần thể. Tự tiện tiến vào lăng mộ của tộc, là hành vi trái đạo trời, bị trời phạt."

      Nghe đến đó, thiếu niên thủ lĩnh thầm thở dài hơi, thầm nghĩ: Cát Trát Nhĩ, tuy rằng ngươi phản bội người trong tộc, nhưng xem ra ngươi vẫn còn nhớ tộc quy, về sau ta nhất định để ngươi chết toàn thây.

      Lúc này, thanh khác ngoài cửa : "Ngay cả người trong tộc ngươi cũng phản bội, còn sợ vào lăng mộ? Nếu trời thực phạt, ngươi sớm nhận lấy báo ứng. chờ tới bây giờ. Mau mau mở lăng mộ ra."

      Cát Trát Nhĩ : "Dạ, thành chủ."

      Nghe Cát Trát Nhĩ đồng ý, thiếu niên thủ lĩnh đột nhiên nắm chặt giáo dài trong tay, hai tròng mắt mang sát khí, trừng trừng nhìn cửa đá. Trong lòng hận thể bầm thây Cát Trát Nhĩ thành trăm đoạn.

      Ầm tiếng, cửa đá mở ra. Bốn mắt chạm nhau.

      Hoa Thiên Thành cười lớn tiếng, : "Quả nhiên các ngươi ở trong này."

      Thiếu niên thủ lĩnh dùng tiếng bản xứ oán hận hỏi Cát Trát Nhĩ, "Sao ngươi có thể biết cơ quan trong lăng mộ?"

      Cát Trát Nhĩ cũng dùng tiếng bản xứ đáp: "Ta chỉ biết cơ quan trong lăng mộ, mọi cơ quan trong thành trì này ta đều biết. Bởi vì người thiết kế cơ quan là ông nội và phụ thân của ta. Mà ông nội của ngươi lại được chim quên ná, được cá quên nơm, hủy công lao của nhà ta, truy giết đến cùng!"

      Thiếu niên thủ lĩnh bừng tỉnh hiểu ra, khó trách lại hạ cổ mẫu thân, khó trách lại cấu kết với kẻ thù bên ngoài phản bội người trong tộc, ra là ghi hận trong lòng. Thiếu niên thủ lĩnh : "Nếu ông nội và phụ thân của ngươi biết hành động hôm nay của ngươi, nhất định xấu hổ đến chết. Bởi vì bọn họ bị ông nội của ta sát hại, mà là tự xin được chết. Lúc đó khi bọn họ khẩn cầu ông nội ta đem trọng trách thiết lập cơ quan trong thành giao cho bọn , liền chuẩn bị tốt tâm lý hi sinh vì nhiệm vụ. Bọn họ chết, là quang vinh. Cái chết của bọn họ, mới đổi lấy được vị trí Vu sư cao nhất của ngươi."

      Nghe được Cát Trát Nhĩ khiếp sợ, " thể nào, thể nào..."

      Hoa Thiên Thành : "Ngươi còn lời thừa với làm gì? Nhanh bắt lại. Người đâu, bắt hai thích khách này lại!"

      "Dạ!" Binh lính lập tức tiến lên bắt thiếu niên thủ lĩnh cùng Sở Trường Ca.

      Thiếu niên thủ lĩnh vội vàng vung giáo ngăn địch, liều chết bảo hộ trước người Sở Trường Ca. Thế nhưng vết thương cũ nơi vai phải chưa lành, lúc này động võ lại chạm đến gân cốt, đầu vai bắt đầu đổ máu ngừng. Nhưng vẫn bất khuất như cũ, giữ vững thế trận, cho bất kỳ kẻ nào tới gần Sở Trường Ca. Trong lòng chỉ có niềm tin, trước khi Sở Trường Ca ra ngoài, quyết thể ngã xuống. Từng binh sĩ lần lượt ngã xuống trước mắt, thiếu niên thủ lĩnh giết đỏ cả mắt, chiêu cuối cùng xuyên qua ngực Cát Trát Nhĩ. "Sai lầm lớn nhất của ông nội ta, chính là để lại mầm tai hoạ như ngươi." xong, rút mạnh giáo dài về, máu tươi tung tóe, Cát Trát Nhĩ chết tại chỗ.

      Giết chết Cát Trát Nhĩ, thiếu niên thủ lĩnh lập tức chỉ đầu giáo về hướng Hoa Thiên Thành, phun ngụm máu, gằn từng tiếng, : "Ngươi chiếm đoạt thành trì của ta, giẫm lên người trong tộc của ta. Hôm nay, ta muốn ngươi phải trả giá!"

      Hoa Thiên Thành : "Ta chờ."

      Hai tròng mắt thiếu niên thủ lĩnh trừng lớn, đánh về phía Hoa Thiên Thành, lại bị binh lính dũng mãnh đột nhiên lao vào ngăn trở.

      Hoa Thiên Thành : "Lấy được đầu của , thưởng trăm lượng bạc trắng!"

      Thiếu niên thủ lĩnh cười lạnh tiếng, "Đầu của ta chỉ trị giá trăm lượng, quá vũ nhục người!" Dứt lời, giáo dài đâm tới, dồn chân khí ra sức chém giết.

      khắc, rồi hai khắc trôi qua, thi thể dưới chân càng ngày càng nhiều, binh lính trước mắt càng ngày càng ít, mà thể lực của thiếu niên thủ lĩnh cũng dần dần chống đỡ nổi. Giết xong binh sĩ cuối cùng, giáo dài của hướng lên trời, ầm ầm ngã xuống.

      Thấy thiếu niên thủ lĩnh ngã xuống, vốn dĩ chuẩn bị bỏ trốn, Hoa Thiên Thành vui mừng quá đỗi, bước bước đến trước mặt Sở Trường Ca, : "Sở Trường Ca, lần trước ta thua bởi võ công bằng ngươi, lúc đó vốn dĩ ta muốn thông qua vị trí minh chủ võ lâm đoạt được bí kíp võ công của các đại môn phái, luyện được võ công tuyệt thế quyết đánh trận sống chết với ngươi. Chỉ tiếc ngươi cho ta cơ hội, đảo loạn mưu kế của ta. Nhưng mà sao cả, cho dù có võ công tuyệt thế, ta vẫn có thể thắng ngươi. Thành trì này, là ta chuẩn bị vì ngươi. Qua hôm nay, thành trì này là của ngươi, là phần mộ vĩnh viễn của ngươi." Dứt lời, chạm vào loan đao (loại dao găm có lưỡi cong hình trăng khuyết) bên hông, rút ra, giơ tay chém xuống, nhưng vừa dừng đầu Sở Trường Ca, cả người liền bị bắn ngược đến cửa lăng mộ, ngã xuống đất.

      Hoa Thiên Thành nhanh chóng đứng lên, nhìn hai người biết nhảy từ chỗ nào ra trước người Sở Trường Ca, kinh hãi , "Các ngươi là ai?"

      "Truy Hồn."

      "Đoạt Mệnh."

      Hoa Thiên Thành kinh hãi. Hai người này nhớ , từng làm người gác cửa ở Cửu Quẻ lâu do Mộ Dung Vân Thư mở, võ công sâu lường được, thua gì Sở Trường Ca. Trong lòng Hoa Thiên Thành sợ hãi thôi, mặt lại vẫn duy trì bình tĩnh, : "Các ngươi vào bằng cách nào?" Lời còn chưa dứt, mạnh tay nhấn cơ quan, tung người nhảy ra. Trong khoảnh khắc, cửa đá ở sau người đóng lại. Hoa Thiên Thành thở phào hơi, đứng dậy hét lớn: "Người đâu. Lấp kín cửa đá lại!" Dứt lời, nghênh ngang bỏ .

      Kế sách nay, chỉ có thể bỏ thành chạy trốn, đợi ngày sau lại ngóc đầu trở dậy.

      *

      Góc nhà này ánh đao ánh kiếm, góc nhà kia ánh kiếm ánh đao. Mộ Dung Vân Thư vắt hết óc, vẫn tìm thấy cơ quan trong nhà đá thông vào thành. Đông Nam Tây Bắc thử dùng nội lực đánh vào vách tường, cũng có hiệu quả. Thấy sắc mặt Đông Nam Tây Bắc trắng bệch, mồ hôi lạnh đầm đìa, lòng Mộ Dung Vân Thư càng thêm nóng như lửa đốt. Dưới tình thế cấp bách, nàng bỗng nhiên nhớ lại câu trong《năm mươi thế trận》: "Trăm trận đều có hình, trận vô hình sinh ra từ trời đất, mà phá trận cũng ở nơi trời đất."

      Phá ở nơi trời đất... Trời đất... Trời... Bỗng dưng, trong đầu Mộ Dung Vân Thư nảy ra ý, : "Các ngươi thử công kích vách tường phía xem."

      Đông Nam Tây Bắc nghe vậy cùng nhau hướng về vách tường phía trước mà phát lực, chỉ nghe ầm tiếng, cái bàn đá hình tròn rơi xuống, phía vách tường ra cái động. Giữa bàn đá có sợi xích sắt thô ráp, nối liền với tầng của nhà đá. Đông Nam Tây Bắc lập tức đặt Mộ Dung Vân Thư lên bàn đá, tiếp theo đều nhảy lên bàn đá. lúc sau, bàn đá chậm rãi nâng lên phía trước. Khi bàn đá nâng lên đến tầng của nhà đá, mọi thứ lại bình thường, chỉ nghe tiếng răng rắc khớp lại, bàn đá liền yên lặng.

      Đông Nam Tây Bắc thở phào hơi. Đông hộ pháp còn sợ hãi : "Người thiết kế cơ quan này quả thực còn thần kỳ hơn gã Thạch Nhị kia!"

      Mộ Dung Vân Thư cũng đầy mồ hôi. Cái tai nạn vừa rồi kia, là lần mạo hiểm nhất mà từ khi bước chân vào giang hồ tới nay nàng mới trải qua. Nếu đúng lúc phá giải cơ quan, chỉ sợ Đông Nam Tây Bắc bị nấu chín. "Chân của bốn người các ngươi sao chứ?" Mộ Dung Vân Thư quay đầu hỏi.

      Đông Nam Tây Bắc liên tục cười hì hì lắc đầu, " sao sao. rất tốt." xong, như muốn chứng minh, nhảy tại chỗ mấy cái.

      " sao là tốt rồi." Dứt lời, Mộ Dung Vân Thư quay đầu quan sát cánh cửa trước mắt.

      Trong chớp mắt Mộ Dung Vân Thư quay đầu kia, tươi cười của Đông Nam Tây Bắc nháy mắt vặn vẹo thành hình, đau nhe răng trợn mắt.

      Mộ Dung Vân Thư : "Cửa này hẳn phải là cơ quan đặc biệt gì. Nhưng phải nhớ lấy, nên đụng vào thứ gì trong phòng, dọc theo dấu chân mặt đất là được."

      Trong chớp mắt Mộ Dung Vân Thư mở miệng, Đông Nam Tây Bắc lại lập tức khôi phục dáng vẻ. " chạm vào, lần này nhất định đụng chạm lung tung." Chạm vào lần hai chân thiếu chút nữa bị nấu chín, sao còn dám chạm vào lần thứ hai.

      Mộ Dung Vân Thư cùng Đông Nam Tây Bắc dọc theo dấu chân mặt đất cẩn thận về phía trước, thuận lợi xuyên qua nhà đá, trước mắt xuất đường hầm rộng hẹp. Tối đen như mảnh vải, đưa tay ra cũng nhìn thấy năm ngón. Bắc hộ pháp : "Ta thấy ở nhà đá có ngọn đèn. Chúng ta lấy ngọn đèn đó mà chiếu sáng."

      "Trăm ngàn lần nên!" Ba người Đông Nam Tây trăm miệng lời, vẻ mặt hơi sợ.

      Mộ Dung Vân Thư buồn cười, : "Tiểu Bắc, ba người bọn họ tuy rằng trẻ tuổi, nhưng lại chịu được ngươi dọa như vậy đâu. Lúc này muốn lộn xộn hay giỡn."

      Vẻ mặt Bắc hộ pháp thành , "Ta giỡn. Nơi đó ngọn đèn." Mà quả cũng muốn lấy ngọn đèn mà chiếu sáng.

      Thái dương của Mộ Dung Vân Thư nhảy lên, nhẫn nại : "Ngươi quên lời ta mới rồi sao? thể chạm lung tung vào thứ gì ở đây."

      Bắc hộ pháp nghe vậy vỗ mạnh cái gáy, : "May mà trực tiếp lấy. Nguy hiểm ."

      Mộ Dung Vân Thư nhịn được lắc đầu, : "Ba người các ngươi, giám sát chặt chẽ chút."

      Ba người Đông Nam Tây gật đầu mạnh, cùng kêu lên: "Nếu dám chạm lung tung, tay nào chạm vào liền chặt tay đó."

      Bắc hộ pháp vội vàng giấu tay ra sau lưng, yếu nhược : "Nếu ta mới vừa rồi là lỡ lời, các ngươi có tin ?"

      Tây hộ pháp lườm cái, "Ngươi lúc nào mà lỡ lời?"

      "..." Bắc hộ pháp quyết định ba ngày lời nào.

      Đông hộ pháp : "Trước mắt tối đen mảnh, căn bản thể nhìn thấy dấu chân, kế tiếp nên thế nào mới có thể chạm đến cơ quan?"

      Mộ Dung Vân Thư thở dài hơi, : "Ta cũng biết." Vốn nghĩ rằng tìm được mật đạo liền bình an vô , nghĩ tới vẫn có biến đổi bất ngờ. Lão tộc trưởng Đảo Phổ Hoa này rất giỏi giày vò. Nhưng ngẫm lại cũng đúng, trong thành đều bày ba bước cơ quan , năm bước cơ quan lớn, người như thế xây đường hầm bí mật, đương nhiên sơ sẩy.

      Khom người tỉ mỉ nhìn nhìn đường hầm trước mắt, Mộ Dung Vân Thư : "Đường hầm này xây trong nước, do bãi đá hình tròn trải ra mà thành. Ta đoán trong bãi đá, chắc có chỗ được, có chỗ được. Nhưng mà cả bãi đá đều giống nhau như đúc, ta cũng nhìn ra manh mối, biết rốt cuộc cơ quan chôn ở chỗ nào dưới bãi đá. Vì an toàn, chúng ta chọn phương pháp tìm tòi trước khi hành động."

      Đông hộ pháp hỏi: "Như thế nào là phương pháp tìm tòi?"

      "Từng thấy người mù đường chưa?" Mộ Dung Vân Thư đáp hỏi lại.

      Lúc này Đông hộ pháp liền sáng tỏ thông suốt, : "Tiểu Bắc, đây là lúc Hồng thương của ngươi phát huy công dụng."

      Bắc hộ pháp : "Hồng thương của ta vẫn rất hữu dụng mà!"

      Khóe miệng Đông hộ pháp nhăn lại, lười giải thích với , thẳng: "Ngươi đầu, dùng Hồng thương làm gậy của người mù, từng bước thăm dò phía trước."

      "Được." Bắc hộ pháp lập tức cầm Hồng thương dò đường, y như dự đoán, đầu thương vừa chạm vào bãi đá, chỉ nghe xoẹt tiếng, mũi tên bắn lén từ vách tường bên trái bắn về phía vách tường bên phải. Bắc hộ pháp sợ tới mức lập tức kéo Hồng thương về, than thở: "Kiếp sau luyện võ, chỉ học ‘cơ quan thuật số’ (cách thức, phương pháp xây dựng và phá giải cơ quan). Cao thủ võ lâm lợi hại hơn nữa cũng làm gì được ta."

      Ba người Đông Nam Tây tràn đầy đồng cảm gật đầu. Nơi đây lần lượt tầng tầng lớp lớp cơ quan phòng thủ nghiêm ngặt ra trước mắt, võ công cao tới đâu cũng đều tái nhợt mười phần.

      Mộ Dung Vân Thư : "Các ngươi nên tự xấu hổ. Thạch Nhị tiên sinh cũng là cao thủ trong số đó, phải cũng bị các ngươi vo tròn bóp méo sao? Tự tu dưỡng mới là quan trọng nhất."

      Nghĩ đến Thạch Nhị tiên sinh, Đông Nam Tây Bắc lập tức lấy lại tinh thần, sục sôi ý chí chiến đấu. Đông hộ pháp : "Ta trước dò đường. Cho dù chạm đến cơ quan, bất quá cũng chỉ là mấy mũi tên bắn lén mà thôi, có gì đáng ngại."

      Mộ Dung Vân Thư nghĩ nghĩ cho rằng cũng chỉ có vậy thôi, cũng : "Nên cẩn thận."

      Hai người Đông Nam nghe vậy gật gật đầu. Đông hộ pháp nhảy qua bãi đá thứ nhất phi thân dừng bãi đá thứ hai, ngừng lúc, thấy tên bắn lén, liền : "Tiểu Nam, ngươi qua ." Nam hộ pháp lên tiếng trả lời nhảy qua, cũng an toàn đáp xuống đất. Hai người Tây Bắc thấy thế lập tức mang Mộ Dung Vân Thư theo cùng nhảy lên bãi đá thứ hai.

      Đông hộ pháp : "Kế tiếp ta thử từng bước từng bước, nếu có cơ quan ta lập tức tránh né nhảy sang bãi đá tiếp theo, nếu an toàn, các ngươi liền theo. Tiểu Nam ngươi ở phía sau yểm trợ ta. Tiểu Tây, tiểu Bắc, hai người các ngươi bảo hộ phu nhân."

      "Được." Ba người Nam Tây Bắc mỗi người đều có vị trí và cương vị riêng.

      Năm người đường đụng đụng chạm chạm, cuối cùng an toàn ra khỏi đường hầm, vào nhà đá hẹp. giống như nhà đá lần trước, đây là nhà đá hẹp dị thường, chứa năm người bọn họ còn thấy chật chội. Có mấy bài học kinh nghiệm lần trước, mọi người dám tùy tiện chạm lung tung, ngay cả vách tường cũng dám gõ, chỉ có thể xem xét chung quanh, muốn tìm được điểm đột phá.

      Bỗng nhiên, đầu truyền đến tiếng bước chân dồn dập, nhiều mà hỗn loạn. Mọi người lập tức tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến tranh. Rất nhanh, tiếng bước chân đầu dừng lại, thay vào đó là vài tiếng kẽo kẹt. Mọi người nghi hoặc khó hiểu, bỗng nhiên cảm giác dưới chân có chấn động khác thường. Mộ Dung Vân Thư phát chỗ khác thường trước, : " xong. Đây là cái lồng đá." Lời còn chưa dứt, nhà đá liền chậm rãi tách ra dâng lên khỏi vách tường, bốn phía từ vách đá biến thành mấy cột đá thô, nghiễm nhiên là cái lồng đá.

      Lồng đá đường dâng lên tới tầng mới dừng lại. Đoàn người hai phía trong ngoài lồng đá kinh ngạc vô cùng.

      "Hoa Thiên Thành!"

      "Mộ Dung Vân Thư!"

      Đây đúng là oan gia ngõ hẹp.

      Mộ Dung Vân Thư và Đông Nam Tây Bắc ở trong lồng đá, tâm tình vô cùng phức tạp. Bọn họ trải qua trăm cay nghìn đắng, lại vào trong lồng đá của người khác.

      Mà so sánh ra, tâm tình Hoa Thiên Thành liền tốt hơn nhiều. mòn giày sắt tìm thấy, tình cờ phát chẳng tốn công. Hoa Thiên Thành : "Người đâu. Phục vụ mê hương!"

      Đông Nam Tây Bắc nghe vậy lập tức nín thở.

      Hoa Thiên Thành cười : "Loại mê hương này thấm qua da thịt vào máu, nín thở cũng vô dụng."

      Quả như lời Hoa Thiên Thành , tay chân Đông Nam Tây Bắc rất nhanh liền nhũn ra tứ chi vô lực, tê liệt ngồi dưới đất. Mộ Dung Vân Thư lại bất tỉnh nhân .

      Hoa Thiên Thành : "Trói bọn họ lại."

      "Dạ." Vài binh lính vội vàng mở lồng đá ra, trói Mộ Dung Vân Thư cùng Đông Nam Tây Bắc lại.

      *

      Cùng lúc đó, ở bên kia, rốt cục Sở Trường Ca cũng ép hết độc ra ngoài cơ thể. Đứng dậy vỗ vỗ nếp nhăn nơi quần áo, Sở Trường Ca : " sao rồi?" chỉ thiếu niên thủ lĩnh ngã trong vũng máu.

      Truy Hồn : "Còn chưa chết."

      "Tốt lắm." Sở Trường Ca qua nâng thiếu niên thủ lĩnh ngồi dậy, truyền chân khí cho .

      lát sau, thiếu niên thủ lĩnh tỉnh lại. Sở Trường Ca lập tức thu hồi tay, : "Ngươi ở đây nghỉ ngơi . Ta tìm Hoa Thiên Thành."

      Thiếu niên thủ lĩnh nhịn đau đứng lên, kiên quyết : "Ta muốn cùng ngươi. Nhất định phải chính tay giết chết Hoa Thiên Thành, an ủi vong linh người trong tộc của ta ở trời!"

      Sở Trường Ca thấy kiên quyết như thế, liền đồng ý cho theo.

      Thiếu niên thủ lĩnh mở cơ quan lăng mộ ra, sau khi cửa đá mở ra, tảng đá lớn chắn ngoài cửa. "Tâm tư độc ác! Còn muốn chôn sống chúng ta!" Thiếu niên thủ lĩnh căm giận .

      Sở Trường Ca để ý cong môi cười, : "Ngươi hiểu lầm . chỉ muốn tìm kiếm chút tâm lý thoải mái thôi." Dứt lời, nâng tay lên, ánh sáng trắng đột nhiên xuất , trong khoảnh khắc, tảng đá lớn bị chém thành hai nửa.

      Thiếu niên thủ lĩnh nghẹn họng nhìn trân trối. sớm đoán được võ công Sở Trường Ca tất nhiên là cực cao, cũng nghĩ tới lại cao đến tình trạng này.

      Sở Trường Ca : "Hai người các ngươi, biết đường bí mật ở đâu ?"

      Truy Hồn đạo: "Biết."

      Sở Trường Ca : "Nếm mùi thất bại, Hoa Thiên Thành tất nhiên bỏ trốn theo đường bí mật. Lập tức dẫn đường."

      "Dạ."

      Cửa của đường bí mật trong thành nằm ở ngọn núi giả trong cấm cung. Truy Hồn cùng Đoạt Mệnh vẫn theo dõi Hoa Thiên Thành, đối với vị trí đường bí mật và cơ quan như lòng bàn tay. Rất nhanh, đoàn người vào trong núi giả. Truy Hồn khởi động cơ quan, lồng đá trống trơn từ từ dâng lên, dừng trước mặt mọi người. Truy Hồn lại di chuyển cơ quan, lồng đá mở ra cái cửa trước mắt mọi người.

      Sở Trường Ca muốn vào, bỗng nhiên thấy phía cột đá tận cùng trong lồng đá có dấu tay, nhất thời con ngươi đen trầm xuống, dừng động tác lại.

      "Làm sao vậy?" Thiếu niên thủ lĩnh liền hỏi, thấy Sở Trường Ca trước mắt đột nhiên biến mất. Thiếu niên thủ lĩnh lại nghẹn họng nhìn trân trối. , , là quỷ sao? Bình tĩnh nhìn lại, chỉ thấy người Sở Trường Ca bình tĩnh đứng trước tảng đá lớn, trong tay cầm thanh long, chỉ vào cái gì đó phía sau tảng đá.

      Thiếu niên thủ lĩnh vội vàng chạy tới, thấy Hoa Thiên Thành dùng dao uy hiếp Mộ Dung Vân Thư, trốn ở phía sau tảng đá, mà kiếm của Sở Trường Ca lại để cổ họng của .

      Hoa Thiên Thành : "Buông kiếm, nếu ta lấy mạng của nàng ta!"

      Sở Trường Ca cười lạnh, "Ngươi muốn thử lần xem là kiếm của ta nhanh, hay là dao của ngươi nhanh sao?"

      Hoa Thiên Thành : "Nếu ngươi sợ nàng chết dưới dao của ta, cứ việc thử."

      Sở Trường Ca : "Ta cho ngươi cơ hội cuối cùng. Buông Vân Thư ra, ta cho ngươi chết toàn thây, an táng lớn. chữ cũng ra hành vi phạm tội của ngươi. Ngươi vẫn là Vương gia thành tích chói lọi của Đại Nghiệp Vương Triều."

      Hoa Thiên Thành cười to : "Đa tạ ý tốt của ngươi. Chỉ tiếc ta muốn an táng lớn, mà muốn vinh quang lên ngôi Cửu ngũ (ngôi vua). Nếu ngươi muốn nàng chết, lập tức buông vũ khí, tự cắt đứt gân mạch."

      Sở Trường Ca trầm mặc chút, thản nhiên : "Ngươi vẫn có mắt tròng như vậy."

      Hoa Thiên Thành há mồm muốn , lại chỉ có thể phát ra thanh khàn khạc. buông dao trong tay ra, che yết hầu, hai mắt gắt gao trừng Sở Trường Ca, cho đến khi mắt trắng dã, bình bịch ngã xuống, chữ cũng ra được.

      Sở Trường Ca vội vàng đón được Mộ Dung Vân Thư, thấy hai mắt nàng nhắm nghiền hề phản ứng, lúc này hai chân mềm nhũn, quỳ mặt đất. Nhanh chóng ôm chặt Mộ Dung Vân Thư, ngửa mặt lên trời cười to.

      Tươi cười đó lọt vào trong mắt thiếu niên thủ lĩnh là đau lòng dứt. chưa bao giờ biết người ta có thể cười đến tê tâm liệt phế, mất hết can đảm như vậy, giống như toàn bộ thế giới sụp đổ ngay trước mặt mình... , vậy còn chưa đủ, cảm giác thế giới sụp đổ, cảm nhận lần, phải như thế. Sở Trường Ca lúc này, cười đến tuyệt vọng như vậy, lại thoải mái như vậy, giống như, giống như đột nhiên phát cuộc đời của mình chính là truyện cười.

      Tiếng cười của Sở Trường Ca làm cho Đông Nam Tây Bắc trúng mê dược tỉnh lại, nhưng đứng vẫn mệt mỏi như cũ. Bọn họ cởi bỏ dây thừng người, bò đến bên cạnh người Sở Trường Ca.

      "Giáo chủ làm sao vậy?"

      "Phu nhân làm sao vậy?"

      "Truy Hồn, Đoạt Mệnh, xảy ra chuyện gì?"

      "Sao giáo chủ lại đột nhiên sụp đổ?"

      Đông Nam Tây Bắc liên tục hỏi ra nghi hoặc trong lòng, kỳ vọng Truy Hồn cùng Đoạt Mệnh cho bọn câu trả lời.

      Truy Hồn : "Sau khi giáo chủ cứu được phu nhân trong tay Hoa Thiên Thành, liền biến thành như vậy. Ta cũng biết làm sao." Nếu phải giáo chủ cười cực kỳ bi ai như vậy, nhất định muốn trêu chọc chút.

      Cứu được phu nhân phải là chuyện rất vui sao? Sao giáo chủ lại giống như vội về chịu tang vậy? Đông Nam Tây Bắc hai mặt nhìn nhau.

      Bỗng nhiên, thanh mỏng manh cất lên, "Sở Trường Ca, thiếp còn chưa chết, chàng đừng vội cười tang."

      Cười tang... Vẻ mặt Đông Nam Tây Bắc đen thui.

      Tiếng cười im bặt, Sở Trường Ca mừng rỡ như điên, "Vân Thư, nàng chưa chết? Nàng còn sống? tốt quá! tốt quá!"

      Mộ Dung Vân Thư : "Chàng lại ôm chặt thêm chút nữa, thiếp liền sống nổi."

      Sở Trường Ca vội vàng buông nàng ra, lại lập tức ôm chặt lấy, hận thể cùng nàng hợp làm .

      lâu sau, Sở Trường Ca buông Mộ Dung Vân Thư ra, nhìn nàng : "Vừa rồi ta còn tưởng rằng nàng bị cổ độc phát tác mới hôn mê. Làm ta sợ muốn chết."

      Mộ Dung Vân Thư hỏi: "Cổ độc gì?"

      Sở Trường Ca : "Chính là mỗi ngày vừa đến đêm nàng liền buồn ngủ. Đó là loại cổ mà Hoa Thiên Thành thả lên người nàng. Nhưng nàng yên tâm, ta lấy được thuốc giải."

      Mộ Dung Vân Thư : "Kỳ thiếp cảm thấy, vừa đến đêm liền ngủ cũng phải chuyện gì xấu. Cứ như vậy . cần giải độc."

      Sở Trường Ca cười : "Nàng thản nhiên, ta cũng thể mạo hiểm như vậy. Lỡ như ngày nào đó nàng ngủ đến bất tỉnh, ta phải tìm ai bao dưỡng (bao bọc+nuôi dưỡng) ta?"

      Đông Nam Tây Bắc đổ mồ hôi, hóa ra lúc trước ngươi gả cho nàng, mục đích chính là tìm bao dưỡng sao?

      Mộ Dung Vân Thư cũng thực gì, lườm cái, : "Mau buông thiếp ra. Chàng nhàn rỗi có việc gì, người khác cũng nhàn như vậy. lâu như vậy, trở về nên đem theo vài thứ."

      Mọi người gì. ra đại tiểu thư Mộ Dung phủ cũng có ngày chuyên nghiệp!

      Sở Trường Ca : "Được. Để mau chóng trở về, chúng ta theo đường bí mật ."

      "Đừng!" Đông Nam Tây Bắc cùng Mộ Dung Vân Thư trăm miệng lời. "Nơi quỷ quái đó, qua lần là đủ rồi. Vẫn nên bằng cửa lớn thôi. Lúc đến lén lút, khi ra ngoài cũng nên mở mày mở mặt chút." Mộ Dung Vân Thư .

      Sở Trường Ca mỉm cười. Bỗng nhiên sinh ra tò mò với đường bí mật đó. "Hay là đường bí mật . Cơ quan ở trước cửa bị Hoa Thiên Thành thay đổi, ngay cả thiếu niên thủ lĩnh cũng lắm."

      Mộ Dung Vân Thư nghe trong thành có nhiều cơ quan, lập tức : "Vậy theo đường bí mật."

      Có Truy Hồn cùng Đoạt Mệnh dẫn đường, quá trình ra khỏi thành xem như bình thản. Dưới dẫn dắt của thiếu niên thủ lĩnh, nhóm người Mộ Dung Vân Thư cùng Sở Trường Ca đến được bờ cát khi họ cập bờ lần trước. Bè gỗ vẫn còn bờ cát, hoàn hảo tổn hao gì.

      Thiếu niên thủ lĩnh : "Đưa quân ngàn dặm cũng phải từ biệt, ta chỉ đưa các vị đến đây thôi. Đợi sau khi ta tu sửa lại thành trì lần nữa, đến Trung Nguyên bái kiến các ngươi."

      Mọi người chắp tay: "Sau này còn gặp lại." Sau đó nhảy lên bè gỗ, chèo .

      Thiếu niên thủ lĩnh đứng bờ cát, nhìn theo bè gỗ cho đến rốt cuộc nhìn thấy , mới thấp giọng lẩm bẩm: "Trung Nguyên quả nhiên là nơi địa linh nhân kiệt."

      Lúc này, phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng kêu, "Đợi ta với. Đợi ta với!"

      Thiếu niên thủ lĩnh nhìn lại, người tới đúng là người theo đám người Mộ Dung Vân Thư tới đây - Lý Thiếu Khanh.

      Thiếu niên thủ lĩnh : "Bọn họ rồi."

      Lý Thiếu Khanh nhìn biển khơi : "Cứ thế mà qua cầu rút ván, rất vô tình."

      Thiếu niên thủ lĩnh nhìn lúc lâu, bỗng nhiên : "Tiên sinh có nguyện ý ở lại ?"

      Lý Thiếu Khanh sửng sốt, "Ở lại làm gì?"

      Thiếu niên thủ lĩnh : "Làm tướng quân của ta."

      Lý Thiếu Khanh : " được. Người nhà của ta đều ở Trung Nguyên, ta thể tách biệt với bọn họ."

      Thiếu niên thủ lĩnh : "Chuyện này có đáng gì? Vậy càng tiện lợi."

      Lý Thiếu Khanh nghe vậy trong lòng sáng ngời, thầm nghĩ: như thế cũng tốt. Ta và phụ thân làm chuyện như vậy, cho dù Hoàng Thượng nể tình Mộ Dung Vân Thư và Sở Trường Ca tha tánh mạng cả nhà, nhưng trong lòng vẫn có khúc mắc. Chẳng thà ở lại nơi đây, trời cao hoàng đế ở xa, sống tự do chút.

      Nghĩ đến đây, Lý Thiếu Khanh : "Được, ta đồng ý với ngươi."

      Thiếu niên thủ lĩnh mừng rỡ, "Mời tướng quân theo ta trở về thành."

      bè gỗ, đám người Mộ Dung Vân Thư cùng Sở Trường Ca rốt cục cũng phát thiếu Lý Thiếu Khanh.

      Sở Trường Ca : " sao đâu. đảo nhiều cây như vậy, nếu muốn trở về, có thể làm bè gỗ."

      Mộ Dung Vân Thư thấy có đạo lý, liền thấy rối rắm nữa.

      Sở Trường Ca lại : "Sau khi trở lại Trung Nguyên, chúng ta liền nhường lại vị trí minh chủ võ lâm, thoái giang hồ. Được ?"

      Mộ Dung Vân Thư gật gật đầu, "Rất tốt."

      Sở Trường Ca : "Phu nhân muốn cư ở đâu?"

      Mộ Dung Vân Thư hỏi: "Đến đâu cũng được sao?"

      Sở Trường Ca: "Chỗ nào cũng được. Nàng muốn đến chỗ nào, ta liền đưa nàng ."

      Mộ Dung Vân Thư: "Được. Chúng ta đến hoàng cung cư, làm đôi Thái thượng hoàng, Thái hậu bình thường." (^^, thái thượng hoàng, thái hậu mà bình thường sao? hai người này làm thái thượng hoàng, thái hậu làm thái thượng hoàng thái hậu bình thường sao?)

      "..." Sở Trường Ca nhìn trời, Thái thượng hoàng, Thái hậu là tầm thường mà.

      Nhưng chỉ cần ở cùng nàng, bình thường hay có sao đâu?

      Sở Trường Ca ôm chặt Mộ Dung Vân Thư, : "Vân Thư, nàng có từng hối hận gả cho ta hay ?"

      Mộ Dung Vân Thư mỉm cười, : "Là cưới."

      Sở Trường Ca nghe vậy cũng nở nụ cười.

      Chân trời, chim xanh (loài vật mang lại may mắn, hạnh phúc) bay qua, để lại quãng đời hạnh phúc.
      thuytPhạm Jenny thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Phiên ngoại: Con trai, tứ hôn cho phụ thân


      Phải từ lúc Sở Trường Ca và Mộ Dung Vân Thư trở lại hoàng cung làm Thái Thượng Hoàng, Thái Hậu, Sở Trường Ca vẫn mưu đồ kiện bí mật --- lại cưới Mộ Dung Vân Thư vào cửa. Chuyện này người ngoài thoạt nhìn liền thấy có chút hoang đường, nhưng đối với Sở Trường Ca mà , lại vô cùng quan trọng. Bởi vì Mộ Dung Vân Thư lấy ‘danh bất chính ngôn bất thuận’ cự tuyệt vô số lần. Cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì dục hỏa cũng đốt người.

      Mọi chuyện đều sẵn sàng. Hết thảy mọi thứ chuẩn bị để cưới Mộ Dung Vân Thư đều chuẩn bị tốt, chỉ còn thiếu cái gật đầu của nàng.

      hôm, sau hồi chuẩn bị tỉ mỉ, Sở Trường Ca liền cố ý sắc dụ (dùng sắc đẹp dụ dỗ ^^) Mộ Dung Vân Thư.

      “Phu nhân.” Trong lòng Sở Trường Ca thoải mái, cười đến cực kỳ mê hoặc.

      đọc sách, Mộ Dung Vân Thư ngẩng đầu nhìn liếc mắt cái, giật mình chút, sau khi đánh giá dưới phen, mặt đổi sắc : “Nếu chưa từng sinh con cho chàng, thiếp thực hoài nghi mấy năm nay chàng là nữ cải nam trang.”

      Khóe miệng tươi cười của Sở Trường Ca nháy mắt cứng ngắt. “Phu nhân, cho dù tâm hồn nàng trong sáng bị nam sắc mê hoặc, cũng nên đả kích vi phu như thế chứ?”

      Mộ Dung Vân Thư lại liếc cái, : “Hôm nay lại có chuyện gì?”

      “Còn có thể là chuyện gì chứ? Chẳng phải là chuyện hôm qua, hôm kia, ba ngày trước, ba ngày của ba ngày trước… sao.” Sở Trường Ca thất bại . dùng tất cả các chiêu thức có người, lại càng đánh càng bại, nếu phải mình từng có con trai với nàng, bắt đầu hoài nghi mị lực nam tính của mình.

      “Chuyện đó sao….” Mộ Dung Vân Thư kéo dài cuối, dừng chút, :

      phải bàn xong chuyện đó rồi sao? Phải chọn ngày tốt. Thiếp tính rồi, trong ba năm tới đều có ngày lành.”

      Nàng còn biết xấu hổ nhắc đến chuyện ngày tốt sao! Sở Trường Ca nghiến răng nghiến lợi. Cũng biết ai soạn ra cái Hoàng lịch chết tiệt ấy, trong vòng ba năm lại ngày thích hợp để cưới nàng!

      Mộ Dung Vân Thư thấy vẻ mặt Sở Trường Ca phẫn hận (phẫn nộ+oán hận), liền buông quyển sách tay, thở dài: “Chàng nên oán trời trách đất. Bát tự tốt phải là lỗi của chàng.”

      *Bát tự: gồm giờ sinh, ngày sinh, tháng sinh, năm sinh

      “Ai bát tự của ta tốt, chừng là của nàng tốt.” Sở Trường Ca rầu rĩ .

      Mộ Dung Vân Thư nghe vậy nhíu mày: “Bát tự của thiếp rất tốt, muốn thiếp chứng minh cho chàng thấy ?”

      Sở Trường Ca: “ Làm sao để chứng minh?”

      Mộ Dung Vân Thư: “Chàng chọn đại nam nhân có bát tự hợp với thiếp nhất, trong vòng năm nhất định có ngày thích hợp để cưới gả.”

      Sở Trường Ca cười lạnh tiếng, : “ cần. Số mạng nàng rất mạnh mẽ, trừ ta ra, ai cưới nàng cũng đoản mệnh. Nam nhân có bát tự hợp với nàng, trong vòng mười hai canh giờ (24 tiếng), tất chết oan chết uổng.”

      “… tại chàng là Thái Thượng Hoàng, là tấm gương của quần thần, thể tùy tiện giết người.”

      “Nàng yên tâm, ta tùy tiền giết người. Trước khi giết người, ta suy nghĩ nguyên nhân.”

      “…”

      đến giết người. Nếu nàng lại chịu gả cho ta, ta giết người. Mỗi ngày giết người.” Chỉ cần danh chính ngôn thuận trèo được lên giường của nàng, làm kẻ vô lại lần cũng đáng.

      Mộ Dung Vân Thư vẫn có động tĩnh gì, nhàn nhã : “Chàng giết người, ngày thành hôn dời lại năm. Theo thiếp được biết, sau ngày Hoàng đạo ba năm tới đây, ngày Hoàng đạo kế tiếp chính là mười năm sau.”

      “…”

      “Chàng vẫn nên thành giúp con thống trị quốc gia thôi. Chuyện thành thân, cứ để Mộ Dung phủ thu xếp.”

      “… Lần này đến lượt ta cưới nàng.”

      Mộ Dung Vân Thư nhíu mày, “Hình như chúng ta chưa từng thảo luận vấn đề này.”

      “Bây giờ thảo luận cũng muộn.”

      quá muộn.”

      muộn. Chúng ta còn ba năm để thảo luận.”

      “Nhưng mà thiếp quyết định phải cưới chàng.”

      “…”

      Sở Trường Ca quyết định tạm nghỉ ngơi dưỡng sức, đợi ngày mai lại chiến đấu tiếp.

      Ra khỏi thư phòng của Mộ Dung Vân Thư, Sở Trường Ca thở dài hơi, vì sao Mộ Dung Vân Thư cho quyền lợi cư xử như trượng phu. Theo lý thuyết, gạo thực nấu thành cơm, ngay cả hạt gạo con cũng được sinh ra, nàng nên phản cảm như thế mới đúng.

      Sở Trường Ca trăm mối khó giải, rối như tơ vò, thanh truyền đến từ đỉnh đầu.

      “Giáo chủ, ta bày cho ngươi chủ ý. Bảo đảm trăm việc đều thành.” xong, Bắc hộ pháp từ nóc nhà nhảy xuống. Nhảy sát theo sau còn có ba người Đông Nam Tây.

      Sở Trường Ca nghe vậy mừng rỡ, cũng lười trách bọn họ tội nghe lén, hỏi: “Chủ ý gì?”

      Bắc hộ pháp cười đắc ý, : “Ngươi tìm tiểu giáo chủ, bảo tứ hôn cho ngươi. Có thánh chỉ rồi, còn lo gì đại cát hay đại hung, trực tiếp nâng kiệu hoa đến.”

      *Đại cát: cực tốt, cực may mắn; đại hung: cực xấu, cực xui xẻo

      Sở Trường Ca nhất thời mừng rỡ, vô cùng kích động vỗ vỗ vai Bắc hộ pháp, : “Ý kiến hay! Sau khi thành công thưởng cho ngươi nương chân dài thắt lưng tinh tế.”

      nương chân dài thắt lưng tinh tế? Bắc hộ pháp nháy mắt mấy cái, lại nhìn về phía ba vị huynh đệ tốt như hổ rình mồi, yếu nhược : “Các ngươi yên tâm, ta giành ăn mình.”

      Tây hộ pháp hừ tiếng, : “Mấy thứ này, ta có hứng thú dùng chung với ngươi. Nhưng mà chúng ta luôn có phúc cùng hưởng, nếu như thể cùng hưởng phúc, vậy chung hoạn nạn . Ngươi đến gặp giáo chủ xin thu hồi ban thưởng lại .”

      Bắc hộ pháp nháy mắt mấy cái, dưới tình huống bình thường, phải là nên xin giáo chủ ban thêm ba nương cho mỗi người sao?

      Cùng lúc đó, rất nhanh, Sở Trường Ca vào đến thư phòng. “Mộ Dung, cha đến thăm con.”

      long ỷ (ghế của vua), Mộ Dung vô tình nghe thấy, tinh thần lập tức vui vẻ, nháy mắt liền bay vào trong lòng Sở Trường Ca, ngây thơ vô tội hỏi: “Cha, sao cha lại tới đây?”

      bên, Hoa Dạ Ly và Nhiếp Thanh trợn mắt há hốc mồm. Mấy ngày gặp, công lực của Hoàng thượng càng ngày càng đáng sợ. Có thể trong nháy mắt liền Càn khôn đại na di.

      *Càn khôn đại na di (乾坤大挪移) là bộ võ công tâm pháp thất truyền của Minh giáo nơi Tây Vực, sử dụng để di chuyển nội lực trong cơ thể đồng thời giảm sát thương của các chiêu thức do kẻ địch gây. Tất cả có 7 tầng (cấp độ). Giáo chủ Minh Giáo đời thứ 33 là Dương Đỉnh Thiên luyện Càn khôn đại nã di đến tầng thứ 4 bị tẩu hỏa nhập ma do Thành Côn cùng phu nhân của ông ta gây nên, dẫn đến cái chết. Dương Tả Sứ (Dương Tiêu) là sứ giả của Minh Giáo, cũng chỉ luyện đến tầng thứ 2. Giáo chủ Minh Giáo đời thứ 34 Trương Vô Kị trong lần tình cờ đuổi theo Thành Côn tìm ra bí kíp võ học này. Nhờ có cửu dương thần công thâm hậu nên tu luyên đến tầng thứ 6 chỉ trong 1 đêm (người thường phải mất đến gần 20 năm mới tu luyện thành công, ngay cả người sáng lập ra Minh Giáo cũng chỉ luyện đến tầng thứ 6 trong 5 năm).

      Sở Trường Ca nhìn hai gã tình địch ngày xưa, ôm Sở Mộ Dung đặt mông ngồi lên long ỷ, : “Lần này cha đến, còn có việc muốn thương lượng với con.”

      Sở Mộ Dung : “Cha có chuyện gì cứ , cần phải thương lượng.”

      Sở Trường Ca cười ha ha, : “ là con trai tốt của cha. Cha muốn con tứ hôn cho cha.”

      Sở Mộ Dung nghe vậy sửng sốt, lập tức vô cùng sảng khoái : “Được. Cha coi trọng nương nhà ai? Con lập tức viết thánh chỉ ban cho cha.”

      Vẻ mặt của Hoa Dạ Ly và Nhiếp Thanh đen thui. Đây là phụ tử tình thâm trong truyền thuyết sao?

      Giữa trán Sở Trường Ca cũng nhảy đầy vạch đen: “Cha coi trọng nương nhà Mộ Dung.”

      “A. Cha muốn con tứ hôn cho cha và mẹ sao.” Sở Mộ Dung như bừng tỉnh hiểu ra, “ phải cha và mẹ thành thân hay sao?”

      Vẻ mặt Sở Trường Ca đau đớn vô cùng, “Việc này kể ra dài.”

      “A. Con nhớ rồi, Cha bị mẹ bỏ.” (con trai biết để mặt mũi cho cha ^^)

      “…” Đây là hàng do chính mình sinh ra sao?

      Sở Mộ Dung: “Cha, cha và mẹ, là Thái Thượng Hoàng, là Thái Hậu, cho dù thành thân cũng vĩnh viễn ở cạnh nhau, sao phải câu nệ hình thức?”

      Sở Trường Ca: “Chờ khi con lớn lên hiểu hình thức quan trọng cỡ nào. Có và có hình thức, đãi ngộ kém xa nhau rất nhiều.”

      Sở Mộ Dung: “Cha đến việc mẹ cho cha vào phòng sao?”

      “… Đúng.”

      “Cha, cha hiểu lầm rồi. Mẹ sợ số mạng cha quá mạnh mẽ, khắc hư đệ đệ, cho nên mới cho cha vào cửa.”

      “Đệ đệ?”

      “Đúng vậy. Mẹ rất nhanh có đệ đệ đến đảm nhiệm công việc của con. Làm Hoàng đế nhiều năm như vậy, chán.”

      Nhiếp Thanh: “…”

      Hoa Dạ Ly: “…”

      Sở Trường Ca: “Đệ đệ?! Con mẹ con lại mang thai?!”

      “Đúng vậy. Cha biết sao?” Khi Sở Mộ Dung xong câu đó, người bị ném lên bàn. Mà phụ hoàng đại nhân sớm chẳng biết đâu.






      Hoàn








      ------ Đôi lời với người xa lạ-----





      Hô hô, rốt cục cũng xong. Mấy hôm nay liều mạng viết bản thảo, thiếu chút nữa lấy luôn cái mạng của tôi.

      Cám ơn mọi người vẫn theo dõi Nhàn Thê Tà Phu cho đến hết. Muốn mua sách theo dõi thông báo. Sách vừa xuất bản Mạc Phong thông báo ngay cho mọi người.

      Mặt khác, hi vọng mọi người theo dõi cái hố ‘Mối tình đầu là chuyện lớn’ của Mạc Phong. Nếu hợp khẩu vị góp ý chút.

      Cuối cùng, cảm tạ ủng hộ của mọi người.

      Editor: cuối cùng cũng xong *vuốt mồ hôi, thở phào*. Nghỉ ngơi ngày, sau đó là ‘Thiên hạ đệ nhất phu’ nhé mọi người ^^





      [​IMG]




      Bạn đọc ebook được đăng tải bởi


      http://cungquanghang.com/


      Hãy vào


      http://cungquanghang.com/list-ebooks-truyen-phuong-tay/


      http://cungquanghang.com/list-ebooks-ngon-tinh/


      để được tải 2000 ebook đủ thể loại nhé.
      thuyt, Phạm JennyCaocaomap thích bài này.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :