Nhà trọ địa ngục - Hắc sắc hỏa chủng

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. jeremyJ

      jeremyJ Active Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      97
      c13 q29


      Viên ấn cũng chưa chết.



      Lúc này thở hồng hộc trốn sau 1 đoạn tường. Vừa rồi, dùng cửu tử nhất sinh để hình dung cũng đủ, có thể còn sống phải là kỳ tích.



      "Con quỷ kia quả thực rất quen thuộc, rốt cục nhìn thấy ở nơi nào rồi?"



      Viên ấn tuy rằng kiệt lực suy nghĩ nhưng vẫn đưa ra được kết luận. Thân là 1 trong 7 trí giả mới, cũng phải người bình thường, cùng với bọn người Bạch Văn Khanh, Lâm Hoán Chi sàn sàn nhau, thế nhưng hôm nay cũng thúc thủ vô sách.



      Bất luận thế nào, muốn chết ở địa phương này.



      Vuốt lại mái tóc ướt sũng, ánh mắt quyết tuyệt: "Liều mạng, ta nhất định phải đánh đến khắc cuối cùng, tuyệt đối thể cứ như vậy..."



      Tuy thế, nhưng trong nội tâm Viên ấn chuẩn bị sẵn sàng cho cái chết. Lần thứ nhất chấp hành huyết tự gặp phải tuyệt cảnh bậc này, tinh tường cơ hội sinh tồn của mình quá . Bất quá, muốn chờ chết là chuyện thể nào.



      Viên ấn giờ phút này thoáng sửa lại quần áo, lại nhìn đoạn tường phía sau 1 chút, xác nhận có động tĩnh mới bắt đầu lại. Cửu Đầu đảo mưa rơi vẫn giảm, bất quá tại sườn núi cho nên gặp phải cảnh nước đọng. Về phần gió tuy lớn, nhưng thuận theo chiều gió cũng có nhiều trở ngại.



      Lúc này, bỗng nhiên ho khan. Thời gian dài dầm mưa, đoán chừng mình bị sốt rồi.



      " Ta làm sao có thể ngã xuống, làm sao có thể..."



      Cha mẹ Viên ấn lúc còn li dị, về sau bị phán theo phụ thân. Từ khi còn bé luôn xem thường phụ thân yếu nhược, lúc nào cũng cúi đầu trước mọi người, vì 1 chút lợi nhuận ngay cả tôn nghiêm cũng thèm. Mẫu thân chính là vì quen nhìn cái dạng đó cho nên suốt ngày đều cãi lộn, cuối cùng còn có nam nhân ở bên ngoài. Phụ thân sau khi ly hôn luôn oán trời trách đất, tổng cảm giác cứ như mọi tình bình thường trong thiên hạ đều đổ người .



      Viên ấn tràn ngập chán ghét đối với phụ thân. ràng bản thân mình có năng lực, lại có cả tự trọng, chỉ biết suốt ngày càu nhàu. Lôi thôi lếch thếch, lúc nào người cũng bẩn thỉu đầy mùi mồ hôi, vay tiền bốn phía, ngay cả thân thích chứng kiến đều lắc đầu liên tục. Cuối cùng, Viên ấn thề bao giờ trở thành người có tiền đồ giống như phụ thân, có tri thức, có bằng cấp, có tự ái. hiểu được chỉ có bản thân tự mình cố gắng thành tài mới bị người khi dễ, nếu trong mắt mọi người, phụ thân cũng được, mình cũng thế, đều là con dệp.



      Viên ấn cố gắng học tập đậu vào đại học hàng hiệu, ra trường chăm chỉ làm việc tích lũy kinh nghiệm, sau đó trở thành trợ lý chấp hành trong 1 công ty lớn. cần phải ghen ghét với người khác, sống có tôn nghiêm, 1 khắc đó mới cảm giác bản thân sống uổng phí. Sau khi thực được lời thề trở thành người như phụ thân, lúc bước vào đỉnh cao nhân sinh cũng là lúc gia nhập nhà trọ. Cố gắng vài chục năm hết thảy hóa thành hư ảo trong sớm tối, từ nay về sau, ngay cả sinh mệnh chính mình cũng nắm được.



      Nhưng lòng tự trọng mãnh liệt làm thể cúi đầu. quên, khi học cao trung, thời điểm phụ thân trước khi qua đời vì xơ gan do uống rượu, vẫn liên tục oán hận, thậm chí trước giường bệnh chỉ có 1 mình Viên ấn, ngay cả 1 thân thích cũng tới. Mẫu thân biết sớm khoái hoạt ở phương nào rồi. Cả đời phụ thân chỉ biết oán hận khuất nhục, Viên ấn hề đồng tình với .



      tại cho dù gặp phải tuyệt cảnh Viên ấn cũng tuyệt cúi đầu. khắc khi phụ thân chết hiểu, người có cuộc sống như phụ thân sống lâu có ý nghĩa gì? Giá trị bản thân do mỗi người xây dựng nên, mà phải giống như phụ thân suốt ngày oán trời trách đất, cực kỳ xem thường phụ thân. Đối với , nhân sinh phải do tự mình nắm bắt, hôm nay cho dù chết đảo này cũng thể vứt bỏ tôn nghiêm!



      "Muốn ta chết... Cũng đừng mơ tưởng ta sợ hãi các ngươi..."



      Viên ấn cắn chặt răng, từng bước vùng đất lầy lội chạy về phía trước. Địa thế tăng cao làm thế gió xung quanh cũng biến đổi, hô hấp có chút khó khăn. Phía trước còn nhìn thấy công trình vứt nữa mà là 1 sườn núi. Bất tri bất giác, độ cao từ nơi này tới mực nước biển 10m. Từ chỗ này có thể nhìn thấy mặt biển xa xa. đại dương bao la, sóng biển ngừng cuồn cuộn, Cửu Đầu đảo 1 mảnh u, cảm giác giống như chính thức vào địa ngục.



      Viên ấn lại ho khan. Vừa rồi tuy ăn chút đồ và uống thuốc, nhưng do được nghỉ nghơi, nên hiệu quả của thuốc tốt lắm. Viên ấn lại ho khan vài cái nữa, nắm chặt 2 tay, kiên định phải liều chết rời khỏi đây!



      " Ác linh Nhà kho... hộ gia đình giả... là cái nào đây? cách nào liên hệ với ngoại giới, cũng thể xác định được là cái nào..."



      Thời gian Viên ấn tiến vào nhà trọ dài, cùng vài hộ gia đình thâm niên tiếp xúc cũng lâu, trong nhà trọ chỉ có Bạch Văn Khanh, Tôn Thanh Trúc mấy người đó coi như có giao tình, nhưng đáng tiếc chết cả rồi.



      Bất quá Viên ấn phải người đa sầu đa cảm, tại chỉ muốn liều mạng đánh bạc. Vì thế thậm chí tiếc bỏ lại hai người Mộng Tử và Lâm Tín.



      Lúc trước và Cách Tùng tách ra, theo lý 1 người cửu Đầu Đảo khó tránh khỏi sợ hãi. Bất quá Viên ấn phải người có dũng khí, đứng ở cao này quan sát khắp Cửu Đầu đảo, xem coi có thể nhìn thấy tung tích của Cách Tùng và Đường Tương hay .



      Bất quá, bầu trời hoàn toàn là 1 mảnh u ám, đảo còn nguồn sáng nào khác làm cho tầm nhìn rất hạn hẹp, hướng đầu nhìn lên cũng chỉ là 1 mảnh đen kịt. Mặc dù từng bước quen với bóng đêm, nhưng Viên ấn vẫn cách nào nhìn trước mắt.



      Mà giờ khắc này Cách Tùng cũng bị buộc bước tử lộ. căn bản thể tránh khỏi bóng đen như giòi trong xương đằng sau! Vô luận tới nơi nào, bóng đen kia cũng xuất .



      ... Chết chắc rồi.



      Cách Tùng tuy muốn buông tha, nhưng trước mắt hề có manh mối, cũng thể suy luận được gì.



      Thể lực hoàn toàn tiêu hao, hơn nữa còn bị cảm mạo, nếu phải ý chí kiên cường chỉ sợ ngã xuống rồi.



      , có đường lui.



      Bởi vì, sau lưng là biển lớn mãnh liệt. Chỉ cần vừa rời khỏi Cửu Đầu đảo, nguyền rủa bóng dáng lập tức lấy mạng !



      Còn mặt bên kia, tại thành phố K vẫn là ban ngày.



      Lý Ung vừa lái xe vừa trò chuyện di động.



      " tra được hành tung người mà ngươi . Lập tức động thủ sao?"



      "Ân." Lý Ung gật đầu, "Nhờ ngươi hoàn thành chuyện này. Chuyện này làm xong, sau này ngươi có chỗ tốt!"



      "Khách khí rồi. Ta lập tức động thủ đây."



      "Tốt..." Lý Ung hít sâu 1 hơi : "Nghe đây, ngàn vạn lần nên thất thủ!"



      Cắt điện thoại, Lý Ung kéo xuống tai nghe, ánh mắt sâm lãnh thôi: "Tiểu , ta để cho con chết. Cha nhất định khiến con sống lại, ai có thể cản ta!"



      Thi thể Từ Thao an bài người xử lý. trường giả tạo, đồng thời chứng cứ trường quá hoàn mỹ. Bất quá, tại trọng yếu phải cái này.



      Lý Ung dẫm mạnh chân ga.



      Cùng lúc đó... Thượng Quan Miên ở bên cạnh bọn người Tử Dạ. Dừng lại tại trung tâm quảng trường buôn bán cả đám mới thở ra 1 hơi.



      "Máu tẩy sạch chưa?" Ngân Dạ nhìn Ngân Vũ bên cạnh, bắt lấy lòng bàn tay của nàng nhìn kỹ chút, sau đó ánh mắt chuyển hướng tới Tử Dạ dựa vào vách tường bên kia, hỏi: "Ngươi có biết là chuyện gì ?"



      "Mục tiêu của bọn là ta, đại khái minh bạch là ai rồi." Biểu lộ của Tử Dạ lúc này còn tĩnh như nước nữa, 2 mắt lộ ra 1 phần dứt khoát kiên quyết, "Lý , lo lắng liên lụy tới ta cho nên 1 mực liên lạc. tại..."



      Chung quanh phố buôn bán, ít người chú ý tới bọn người Tử Dạ, cũng tùy thời báo lại tin tức. Lý Ung tại thành phố này phát triển nhiều năm như vậy, tất cả địa đầu xà đều có quan hệ với .



      "Lý viện trưởng, " nam tử đeo kính râm ngồi trong 1 cửa hàng, xuyên qua tủ kính nhìn ra ngoài, cầm điện thoại : "Nơi này là khu trung tâm phồn hoa nhất, cách tòa nhà chính phủ xa. Động thủ tại đây khá bất tiện."



      "Các ngươi cứ tự xử lý . Tiền, là vấn đề."



      Nam tử đeo kính râm cười cười : "Lý viện trưởng, tiền? cần. Chỉ cần ngươi nhớ nhân tình này vậy là đủ rồi."



      Nam tử này lăn lộn nhiều năm phi thường minh bạch, để 1 nhân vật như Lý Ung nợ 1 nhân tình so với tiền còn hữu dụng hơn. là người có ánh mắt dài, Lý Ung được chọn nối tiếp thị trưởng tương lai, lại thêm tài lực khổng lồ của gia tộc Dương thị, bệnh viện chính thiên khổ tâm kinh doanh nhiều năm cùng mạch nhân lực trải khắp, hết thảy đều bị tính toán chút sơ hở. Người như vậy đương nhiên phải hảo hảo kết giao, đối với phát triển sau này tuyệt đối có lợi. tại, biết bao nhiêu người còn đối đãi với Lý Ung như 1 viện trưởng bình thường nữa. Bình tĩnh mà xem xét, cũng rất bội phục Lý Ung, người này tuyệt đối là nhân vật kiêu hùng.



      "Ta có thể tin tưởng ngươi chứ?"



      "Đương nhiên. Ngày sau chúng ta còn liên lạc quan hệ, kính xin ngài chiếu cố nhiều hơn."



      "Ta quên người xuất lực cho mình đâu."



      Thủ đoạn của Lý Ung luôn là ân uy, thưởng phạt phân minh, vì lợi ích trước mắt mà hi sinh lâu dài, bởi vậy mới có thể thành công thu mua nhân tâm. người nếu có thể ảnh hưởng tới hắc bạch 2 nhà, phong vân 1 cõi, thực phải có tiền là có thể làm được.


    2. jeremyJ

      jeremyJ Active Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      97
      c14 q29


      "Còn có... chuyện khác, ngươi cũng nên xử lý tốt 1 chút. Ngươi hoàn thành hết thảy, ta hứa hẹn ngày sau hảo hảo hồi báo. Lý Ung ta danh tiếng như thế nào, ngươi nên tinh tường."



      "Đúng thế, Lý viện trưởng trước nay luôn là người giảng nghĩa khí, điểm này, ta hiểu. Những người gặp con của ngươi 24 giờ trước, ta tiến hành điều tra từng người, đương nhiên có thể tốn chút thời gian. Bất quá đáng tiếc con của ngươi lái xe, nếu từ hộp đen ô tô điều tra dễ dàng hơn. Trước mắt ta chỉ có thể căn cứ vào di động để xem từng qua nơi nào. khi có tin tức, lập tức thông báo cho ngươi."



      "Rất tốt. Điều tra xong liệt kê 1 danh sách cho ta. Tóm lại vất vả cho ngươi rồi."



      " khổ cực. Vì Lý viện trưởng làm việc, Viên mỗ vinh hạnh quyết chí."



      Cúp điện thoại, nam tử họ Viên lóe ra 1 tia cười lạnh. là chủ sòng bạc ngầm và chuyên cho vay nặng lãi, làm chuyến này cầu năng lực tình báo phải mạnh cần nghi ngờ. Thế lực xã hội đen ở thành phố K tương đối phức tạp, muốn kiếm miếng cơm ăn, đầu nhập vào ít người có thế lực là được.



      tin tưởng, Lý Ung người này rất có thể tiến thêm 1 bước thành công. Thời điểm tại đầu nhập vào , tương lai khẳng định được tín nhiệm.



      Cho nên, nhiệm vụ lần này nhất định phải làm tốt. Giết nữ nhân mà thôi, đơn giản như ăn cơm, tự hỏi tuyệt đối có đạo lý làm tốt.



      tại Tử Dạ cư nhiên trở thành mục tiêu tất sát của Lý Ung!



      Cửu Đầu đảo, hộ gia đình gặp phải tuyệt cảnh cuối cùng nhất. Tìm thấy chút manh mối sinh lộ nào, cũng cách nào liên lạc với ngoại giới, Cách Tùng cân nhắc ra được phương pháp xử lý.



      Tình huống chỉ có thể hình dung bằng 2 chữ, tuyệt cảnh.



      Cách Tùng tuy rằng liều chết tranh chấp, nhưng nhân lực dùng cũng hết, đến trình độ này, cảm giác, mình bước vào tuyệt lộ rồi.



      có hi vọng sao?



      Dọc theo bờ biển Cửu Đầu đảo, thể lực Cách Tùng hoàn toàn tiêu hao, thân thể rốt cục chống đỡ nổi ngã mặt đất. hoàn toàn buông bỏ.



      Đến trình độ này, tiếp tục kiên trì còn bao nhiêu ý nghĩa.



      "Liền Sinh... Thực xin lỗi, ta trước ngươi bước. Ngươi... Cùng Thủy Đồng, nhất định phải sống sót..."



      Sau đó, Cách Tùng chầm chậm nhắm hai mắt lại. phải muốn vứt bỏ, nhưng thực tìm được phương pháp xử lý. Thể lực hao hết, căn bản thể thoát được Quỷ hồn sau lưng, còn lựa chọn khác.



      Nhắm 2 mắt lại, hồi tưởng về cuộc đời mình.



      Lúc , 1 mực sống trong khói đạn. Nhiều lần cho rằng mình chết , nhiều lần, cho rằng mình còn hy vọng. Nhưng cho dù ở khi đó, vẫn chưa từng buông tha.



      Thời kỳ chiến tranh kháng Nhật, trong cuộc đại di chuyển, quen biết thê tử Hồng Hạ. Trong chiến tranh, tánh mạng bình dân như cọng rơm cái rác, mỗi người chỉ có thể ở trong lọan thế cố tìm 1 đường sinh cơ. Mà Cách Tùng cùng Hồng Hạ cứ như vậy quen biết nhau. Từng trong cùng 1 đống cỏ chìm vào giấc ngủ, cùng chỗ giúp nhau mỗi tay bế 1 hài tử, lần lượt trong lửa bom tìm được đường sống trong chỗ chết, tuổi còn trẻ, nhưng mỗi ngày đều phải nhìn người khác chết .



      Tình là cái gì? Cách Tùng căn bản có khái niệm. Cái gọi là thề non hẹn biển, hoa dưới ánh trăng, đối với bọn là xa xỉ. Đối với bọn , tình là... Có thể giúp đỡ lẫn nhau, cho dù biết ngày mai có thể chết vẫn nắm tay nhau. Tại thời đại đó, có thể ăn 1 bữa cơm no, sáng mai tỉnh dậy thấy mình vẫn còn sống chính là hạnh phúc.



      Đất nước Trung Quốc thành lập, chiến hỏa rốt cục tiêu tán. Nghênh đón 1 thời đại hòa bình mới, Cách Tùng và Hồng Hạ cứ như vậy sống cùng với nhau. có hôn lễ xa hoa, có nhà ở hay xe xịn như truy cầu ngày nay. Chú rể tính là phú xuất (giàu có và xuất chúng), tân nương cũng phải phú mỹ (giàu có và xinh đẹp), dựa theo cách của thời đại này là khỏa thân hôn (kiểu như kết hôn với 2 bàn tay trắng). Nhưng cái đó trọng yếu. Vượt qua 1 đường khảo nghiệm sinh tử cho tới ngày hôm này, còn hạnh phúc nào hơn?



      "Hồng Hạ, sau này, chúng ta nhất định, nhất định có 1 cuộc sống hạnh phúc..."



      Đó là lời hứa hẹn của Cách Tùng với thê tử.



      Cùng nắm tay nhau cho tới bây giờ, Cách Tùng tin tưởng, tương lai cho dù có gặp bao nhiêu khó khăn vẫn có thể vượt qua được.



      tin tưởng như vậy đấy.



      Thế nhưng ... Ngay khi nhi tử Bạch Thành còn trong tã lót, liền trở thành 1 hộ gia đình. Sau đó, kéo dài qua năm mươi năm cho tới bây giờ. Hôm nay... Hết thảy đều thể vãn hồi nữa rồi...



      Hồng Hạ... Nhi tử... muốn nhìn thấy 2 mẹ con lần cuối...



      Lúc này, tại thành phố K, thê tử Chu Hồng Hạ của Bạch Cách Tùng ngồi trong thư phòng, dùng bàn tay tràn đầy nếp nhăn vuốt ve 1 tấm ảnh đen trắng. Đây là tấm ảnh được chụp vào năm 1950, trong tấm ảnh, Cách Tùng ăn mặc quần áo chú rể, gương mặt hăng hái, mà Hồng Hạ cầm hoa tân nương nép bên cạnh chú rể.



      Năm mươi năm rồi...



      Trượng phu biến mất suốt năm mươi năm...



      Hồng Hạ tuy về sau tái giá với trượng phu tại, nhi tử thậm chí còn sửa lại họ, nhưng nàng thủy chung thể nào quên được chồng cũ. Tái giá cũng chỉ là bất đắc dĩ, quả phụ đem theo 1 hài tử muốn sinh tồn là chuyện tình gian khổ cỡ nào? Mặc dù Cách Tùng chỉ là mất tích, nhưng nhiều người cho rằng chết.



      "Cách Tùng..." Lão nhân đem ảnh chụp ôm vào ngực, nàng biết trước đây lâu, mình lướt qua trượng phu, còn trượng phu chỉ yên lặng nhìn nàng. Chỉ là, nàng thể nào nhận ra người cũ nữa rồi.



      Nàng cũng biết, trượng phu tại cửu đầu đảo tới cuối đường sinh mệnh.



      "Mẹ..."



      Lúc này, nhi tử của Cách Tùng, Bạch Thành tới, liếc mắt trông thấy mẫu thân ôm tấm ảnh chụp nước mắt tuôn trào.



      vội vàng ân cần hỏi: "Mẹ, người... sao chứ?"



      "Đột nhiên nhớ tới ba của ngươi..." Hồng Hạ cầm ảnh chụp lau nước mắt "Năm nay, mất tích cũng được năm mươi năm. Năm đó thời điểm kết hôn, với ta, sau này, cùng ta sống 1 cuộc sống hạnh phúc..."



      "Mẹ, qua năm mươi năm rồi, nhớ lại có tác dụng gì đâu?"



      "Nhưng ta thể nào quên được. Bởi vì hai người chúng ta nắm tay nhau vượt qua bao nhiêu khó khăn." Lão thái thái tuy rằng niên kỷ cao nhưng mạch suy nghĩ vẫn rất ràng "Có số việc, phải quên là có thể quên. Năm tháng chiến tranh, từng , chỉ cần chúng ta còn sống luôn bảo hộ ta. Tuy rằng mất tích năm mươi năm, nhưng thẳng tới ngày hôm tay, ta vẫn cảm thấy chưa có xa..."



      "Mẹ... Tuy tới bây giờ con chưa từng tận mắt nhìn thấy cha, nhưng từ con có luôn có suy nghĩ, cha rốt cuộc là dạng người gì , tại sao phải rời bỏ mẫu tử chúng ta, cha tại... Có còn sống hay ... con luôn 1 mực nghĩ như thế. Nếu có thể, con rất muốn gặp mặt..."



      "Ta cũng thế... Nếu như có khả năng, ta nghĩ ta rời khỏi thế giới này trước, có thể gặp lại lần... Gặp lại lần cũng tốt..."



      Cách Tùng lúc này chỉ cảm thấy toàn thân xụi lơ, ý thức bắt đầu mơ hồ. Tình hình bệnh trạng của ngày càng nghiêm trọng. Thể lực tiêu hao, mực dầm mưa hứng gió, lại được tĩnh dưỡng, mất nước nghiêm trọng.



      Có thể kiên trì đến bây giờ, là kỳ tích rồi. Trước mắt, cho dù có mở to mắt thế nào vẫn chỉ là 1 cảnh mơ hồ.



      Hồng Hạ...



      Liền Sinh...



      Đúng lúc này, hai mắt nhìn đến, 1 gương mặt thối rữa khủng bố. Đó là... Tử thần tới.



      Trong 1 chớp mắt mơ hồ cuối cùng, thời điểm chạm đến cặp mắt kia đột nhiên minh bạch, con quỷ này... Là ai!



      Viên ấn cũng chết. Lúc đứng ở sườn núi cao cao, bị đẩy 1 cái ngã xuống, chết tại chỗ.



      Mà Đường Tương vừa từ trong hôn mê tỉnh lại. Khi nãy ngã xuống từ 1 nơi khá cao, cái trán bê bết máu, nhưng thủy chung vẫn gắt gao ôm chặt vô tuyến điện trước ngực.



      Mà hai mắt lại là mảnh mờ mịt.



      "Là... Phải.. Là ngươi..."



      Cách Tùng chống đỡ thân thể muốn tới gần gương mặt kia, thế nhưng thân thể thể nhúc nhích được nữa.



      Cùng lúc đó, Hồng Hạ đột nhiên run rẩy 1 cái, hai đồng tử tức khắc trợn to!



      "Mẹ... mẹ... mẹ làm sao vậy?"



      "... biết làm sao, ta cảm giác trong lòng rất đau, rất đau..."



      Đồng thời, Liền Sinh ở cùng bọn người Tử Dạ cũng biến sắc. Tử Dạ lập tức chú ý tới biến hóa nét mặt của hỏi: "Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?"



      "... Cách Tùng, Cách Tùng xảy ra chuyện? Ta cảm giác, có khả năng gặp bất trắc rồi..."



      Hơn 1 năm kinh nghiệm sinh tử, sớm coi Cách Tùng như huynh đệ. Mà giờ khắc này, Liền Sinh ý thức được, chỉ sợ... phải vĩnh viễn tống biệt Cách Tùng rồi.



      Liền Sinh cách nào quên, ngày đó, sau khi tiến vào nhà trọ, quỳ trước mặt mình về thê nhi , cầu mình cứu lấy , bộ dạng đó thổng khổ chịu nổi. Điều này làm mình nhớ lại lúc bản thân và Diệp Hàn tiến vào nhà trọ dù tuyệt vọng bao nhiêu cũng muốn ảnh hưởng tới con Phi Linh. Cho nên, mình mới đem toàn lực trợ giúp . Cả lúc thê tử mình tuyệt vọng muốn chấp hành huyết tự cấp ma vương. Cũng là ủng hộ để mình dẫn Bồ Mỹ Linh tới thực...



      "Cách Tùng..." Liền Sinh che mặt mà khóc, "Cách Tùng —— "



      Có mất mới hiểu thế nào là quý giá.



      Thân thể Hồng Hạ cứng ngắc nhìn trần nhà, năm mươi năm tuế nguyệt để lại dấu vết già nua người nàng, mà nội tâm nàng vẫn như cũ nhớ về Cách Tùng. Thế nhưng nàng rốt cục cách nào nhìn thấy người xưa nữa rồi.



      "... thể nào..." Nàng nâng 2 tay lên, tựa như muốn tiếp xúc với 1 thứ gì đó, : "Là ảo giác sao? Ta cuối cùng cảm giác, ngươi mất..."



      Vô số tuế nguyệt, đôi nam nữ ngày xưa cùng tựa sát vào nhau, có lẽ có ngày mai, có lẽ 1 khắc sau là tử vong. Nhưng nam nhân quật cường bảo vệ nữ nhân ấy, cho tới mãi về sau.



      Cái gì gọi là tình ?



      có hoa tươi, có lãng mạn, có xe xịn, có nhà cao cấp, có điềm mật, ngọt ngào, ngay cả tương lai cũng chưa chắc có. Nhưng đồng ý với nàng. Tình chưa bao giờ biến mất, giờ phút này, cũng đồng dạng.



      Thi thể Cách Tùng lạnh như băng nằm bờ biển, sóng biển tùy ý ngừng tấp vào thân thể .



      Hộ gia đình chết có huyết tự can thiệp trở thành Quỷ hồn. Thời gian từng phút từng giây trôi qua, ngày 15 tháng 10 năm 2011, rất nhanh kết thúc. Cửu Đầu đảo, còn người sống.



      Cách Tùng 2 mắt trống rỗng nhìn về đại hải, tùy ý để nước biển cọ rửa. Cuối cùng theo thời gian trôi qua, từng bước trở thành 1 thi thể hư thối.



      có huyết tự can thiệp, hộ gia đình sau khi chết thể biến thành quỷ. Nhưng nếu như huyết tự can thiệp, nhất định biến thành quỷ.



      Thời gian Cửu Đầu đảo, bị nguyền rủa rồi.



      chớp mắt khi hộ gia đình đạp chân lên Cửu Đầu đảo, truy đuổi bọn ai khác chính là thi thể chết trong tương lai của chính bản thân bọn . riêng gì Cách Tùng, Đường Tương, Viên ấn, Mộng Tử , Lâm Tín, tất cả đều là như thế. Thi thể của bọn sau khi chết biến thành Quỷ hồn. Sau đó, thời gian hòn đảo này lại biến trở về ngày 1 tháng 10. Chờ tới ngày 14 tháng 10 hộ gia đình đặt chân lên đảo, trôi qua cả ngày cho tới 0 giờ. Tất cả lại vòng trở về ngày 1 tháng 10.



      Bọn bị chính tương lai “ chết” của mình giết chết. Cái này còn thuận theo ý thức của bọn nữa, thuần túy chỉ là huyết tự nguyền rủa. thể dừng lại, cũng thể cải biến.



      Đường Tương 1 khắc cuối cùng vì quá sợ hãi cho nên mất trí nhớ, chứng kiến “1 thối rữa” dùng máy vô tuyến phát ra tín hiệu moorse. Mà nhà trọ để hộ gia đình nhận được tín hiệu moosre này tới Cửu Đầu đảo. Đường Tương trong lúc phát vô tuyến điện nhìn thấy tường trong kiến trúc kia rất nhiều máu, tất cả đều là thi thể sau khi chết của lưu lại đấy.



      Đây là cái nguyền rủa thời thể nghịch biện (quay ngược lại). Nếu Đường Tương phát ra tín hiệu moorse, hộ gia đình cũng lên đảo, mà lên đảo, Đường Tương cũng tự phát ra tín hiệu moorse...



      Bởi vì nhìn thấy mình chết của tương lai, cho nên mới cảm thấy quen thuộc...



      Huyết tự này căn bản là 1 huyết tự khó giải, vừa mới bắt đầu tồn tại sinh lộ. chớp mắt khi nhận được tín hiệu moorse kia, tương lai chú định. Đây là nguyền rủa thời gian thể nghịch biện. Cũng là do huyết tự cấp Ma Vương đối với huyết tự bình thường của nhà trọ vặn vẹo dị hoá hết mức. Cho nên, cái này cũng chính là 1 cái huyết tự cuối cùng. Tại đây sau tháng 11, tổng thanh toán huyết tự, sắp bắt đầu.



      Ác linh nhà kho cũng chính là hộ gia đình giả tiếp tục ngụy trang nữa. Hạn chế 1 tháng giết 10 người cũng biến mất, từ nay về sau, tất cả hộ gia đình, đều chết , ai may mắn thoát khỏi! Bởi vậy, tất yếu cũng cần phải tuyên bố huyết tự kế tiếp. Tiếp theo nhà trọ tuyển hộ gia đình mới nữa, đến 1 ngày cuối cùng năm 2011, ác linh nhà kho tự động trở về hắc hộng, trở ra. Bắt đầu năm 2012, nhà trọ quay lại như cũ, bất kỳ quỷ hồn nào cũng thể tiến vào nhà trọ, quy tắc cũng khôi phục nguyên trạng, lần nữa bắt đầu năm mươi năm Luân Hồi.



      cách khác, hộ gia đình tại chỉ có thể trước khi tổng thanh toán huyết tự, hoàn thành huyết tự cấp ma vương mới có thể còn sống rời khỏi nhà trọ. Nếu , chỉ có chờ chết!



      Mà thời khắc chung kết, rốt cục sắp đến!




      Quyển cuối cùng 30 hẹn các bạn khoảng hơn 1 tháng sau nhé.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :