Nhà trọ địa ngục - Hắc sắc hỏa chủng

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. jeremyJ

      jeremyJ Active Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      97
      c3 q29



      Tư liệu về Cửu Đầu đảo quá ít.



      Vị trí địa lý, kinh độ và vĩ độ của hòn đảo dò xét kỹ càng. Mà cái đài phát thanh kia trong quá trình đột nhiên xuất tín hiệu Moore, cũng hề khiến cho những người khác chú ý. cần hỏi, tự nhiên là ảnh hưởng của nhà trọ. Cho nên, biết "Cửu Đầu đảo" có người phát ra tín hiệu cầu cứu , cũng chỉ có hộ gia đình nhà trọ mà thôi.



      Đây là huyết tự cuối cùng của năm 2011. Bất luận thế nào, đều phải đánh bạc rồi.



      Ngày 14 tháng 10 rất nhanh đến.



      chiếc taxi dừng lại bến cảng thành phố S, sau đó, Bạch Cách Tùng từ trong taxi bước ra.



      Thành phố S là thành phố gần biển, ngư nghiệp tương đối phát đạt, vùng duyên hải có rất nhiều đội thuyền, vô số con tàu tới lui vãng lai dứt.



      Cách Tùng sớm biết, ở bến cảng này có thể thuê thuyền đánh cá ra khơi, cũng có thể thuê 1 ngư dân có kinh nghiệm lái tàu đưa bọn ra Cửu Đầu đảo. Là 1 hòn đảo nằm trong vùng duyên hải thành phố, Cửu Đầu đảo có bến cảng, bởi vì vùng đá ngầm ở đó tương đối nhiều, hơn nữa hiểu sao cá ở đó khá ít, cho nên có mấy ai lên đảo. Vả lại trong vùng biển này còn khá nhiều những hòn đảo cỡ trung khác, diện tích của Cửu Đầu đảo chỉ coi như 1 hòn đảo cỡ , thu hút được chú ý của người khác.



      Lúc này có 1 chiếc thuyền đánh cá màu trắng đỗ ở bến cảng, thuyền có 1 lão ngư dân đầu đầu nón rộng vành, hút thuốc, cổ có vắt 1 cái khăn mặt, hai tay bận đếm 1 xấp tiền mặt. Bàn tay có rất nhiều vết chai, làn da ngăm đen, thoạt nhìn chừng 50~60 tuổi.



      tại bầu trời trầm, hơn nữa sóng biển cũng bình tĩnh. Thỉnh thoảng xô mạnh về phía bến cảng.



      "Lão Dư, " bấy giờ có 1 lão ngư dân khác chuyện với lão ngư dân đếm tiền: "Ngày mai còn ra đảo à, nghe ngày mai biển có bão lớn ah."



      "Ha ha, " lão ngư dân họ Dư nhét tiền vào túi áo, vẻ mặt hớn hở : "Dù sao mấy ngày nay cũng bắt được ít cá, bán cũng được món tiền. Ngày mai ngược lại sao. Chỉ là biết bão tố kéo dài bao lâu."



      Lúc này Cách Tùng tới hỏi: "Sư phụ già, xin hỏi, chúng ta muốn đến Cửu Đầu. Ngài có thể trở bọn ta ?"



      "Cửu Đầu đảo?" lão ngư dân kia vốn sững sờ, lập tức nghi hoặc hỏi: "Lên Cửu Đầu đảo làm gì? Cũng chẳng phải địa phương ngắm cảnh..."



      "Chuyện tiền nong có thể thương lượng. Vô luận như thế nào, chúng tôi cũng phải . Nếu được. Ngài có thể cho chúng tôi thuê thuyền đánh cá, chúng ta trả đầy đủ tiền đặt cọc..."



      Lúc này, người phụ trách về phương diện tài chính là Lâm Tín. Người này có thể coi như 1 phú nhị đại nho , bất quá phải là cái loại nhờ hơi cha mẹ, mà có chút bản lãnh. Dựa vào phụ thân giúp đỡ, tự mình mở 1 công ty. Cho nên, có Lâm Tín ở đây, căn bản cần lo lắng về vấn đề tài chính.



      "Xin nhờ rồi. Sư phó!" Mộng Tử cũng đau khổ khẩn cầu: "Chúng tôi có chuyện phi thường trọng yếu, nhất định trước ngày mai phải tới Cửu Đầu đảo, chuyện này... Nhân mạng quan trọng ạ!"



      Vài người khác cũng mực khẩn cầu. lão ngư dân nhìn bộ dáng của bọn đoán chắc là chuyện trọng yếu, lại nhìn trời nghĩ thầm, dù sao bão tố ngày mai mới đến. tình huống hôm nay lại ra khơi 1 lần nữa cũng phải vấn đề lớn. Tuy vùng biển Cửu Đầu đảo có ít đá ngầm. Bất quá ở vùng này lại nhiều lần, tự nhận xảy ra vấn đề gì.



      Đương nhiên. Vấn đề trở về đối với hộ gia đình cũng phải chuyện lớn, có Bạch Cách Tùng ở đây, thời gian vừa hết, có thể mang hộ gia đình trực tiếp trở về nhà trọ. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là có thể còn sống tới lúc đó.



      Lần này, Lâm Tín mang theo đầy đủ số lượng tiền mặt. Sau khi thanh toán xong, 5 người lần lượt lên tàu đánh cá. Tiếp theo, lão ngư dân liền mở thuyền đánh cá, hướng về phía biển lớn ra khơi.



      Mây đen ngừng bao trùm bầu trời, mặt biển, sóng cả mãnh liệt, bọt nước ngừng dội vào thân thuyền, có lúc còn bị sóng hất cao lên tới mấy mét. Cách Tùng đứng ở đầu thuyền, biết lần này mình có thể còn sống trở về . Còn vị hải quân Đường Tương, ngược lại nhìn trường hợp này quen mắt, có bao nhiêu phản ứng.



      "Về Cửu Đầu đảo, sư phụ già, ông có biết được chuyện gì ?" Lúc này Viên ấn đứng sau lão ngư dân lái tàu hỏi thăm: "Ông có lẽ thường xuyên tới vùng này bắt cá ah? Như vậy..."



      "Tuy là thường xuyên đến đây bắt cá, nhưng Cửu Đầu đảo ta ngược lại thực có chú ý." Lão ngư dân nhún vai, chăm chú nhìn về mặt biển phía trước : "Vùng đá ngầm ở Cửu Đầu đảo rất nhiều, cho nên dưới tình huống bình thường cũng ít khi tới chỗ đó, huống chi ở đó sản lượng cá lại ít. Nghe thế hệ trước , trước kia đảo cũng có người sống, nhưng về sau liền bị bỏ hoang."



      Viên ấn nghĩ ngợi, lại hỏi: "Như vậy... Thế hệ trước có kể lại chuyện gì hay ... cho dù là lời kể ông cho là mê tín cũng được, có mấy chuyện kiểu như ma quái các loại hay ?"



      "Náo... Chuyện ma quái?" Lão ngư dân nghe xong những lời này vốn sững sờ, lập tức cười lên ha hả, "Ta còn tưởng những người trẻ tuổi như các ngươi tin vào mấy chuyện như thế kia chứ. Chuyện ma quái? Ta ngược lại chưa từng nghe qua."



      "Coi như 1 vài tin đồn thất thiệt cũng có?"



      "Các ngươi tới Cửu Đầu đảo rốt cuộc muốn làm cái gì?"



      " có lỗi... Cái này thể . Nhưng là chuyện phi thường trọng yếu."



      Vốn muốn gần tới 0 giờ mới lên thuyền ra đảo. Nhưng sóng gió nổi lên, thuyền đánh cá sợ an toàn. như vầy, chỉ có thể tới sớm vài giờ."



      Ước chừng qua nửa giờ sau, Cửu Đầu đảo rốt cục xuất trước mắt hộ gia đình. Đảo thoạt nhìn rất hoang vu, xa xa khong thấy bất kỳ màu xanh của cỏ cây, cũng hề thấy núi đồi. Khoảng cách tới gần đảo hơn nữa, mặt biển gió lại nổi lên càng lớn. Thậm chí, làm thân thuyền bắt đầu hơi rung động.



      "Ai nha, xem ra bão tố muốn tới rồi." Lão ngư dân nhìn bầu trời bị vô số mấy đen bao trùm, : "Nghe dự báo thời tiết , vùng biển này ngày mai chỉ sợ khó nhìn thấy thái dương rồi. Chúng tôi những người đánh bắt cá dựa vào biển, còn phải trông cậy vào lão thiên gia nữa ah!"



      Cửu Đầu đảo gần trong gang tấc, trong nội tâm mỗi người đều trở nên khẩn trương.



      Dù sao lần này tới đảo sớm hơn dự định, cũng biết được chuyện gì phát sinh.



      Rốt cục, thuyền ngừng lại bên cạnh bờ Cửu Đầu đảo. Bờ biển đều là nham thạch cứng rắn, trận trận gió biển thổi tới, cọ rửa những bãi đá chung quanh.



      Năm hộ gia đình lục tục lên đảo. Mà lão ngư dân hỏi: "Các ngươi đều mang đầy đủ đồ ăn và đồ dùng sinh hoạt rồi chứ? Bão tố kéo dài bao lâu cũng biết, ngày mai ta thể tới đón các ngươi đâu."



      " sao, đa tạ ngươi, sư phụ già."



      " biết các ngươi muốn gì, ta đây trước."



      Thuyền đánh cá rời , cả đám dừng lại bờ. tại, bọn phải chờ đợi. Sớm tiến vào đảo chỉ sợ xảy ra chuyện. Nhưng tại hộ gia đình còn đường lui.



      Hoàn thành huyết tự này mới có thể có sinh cơ. Những thứ khác đều có chút ý nghĩa nào.



      "Chuẩn bị sẵn sàng . Chúng ta cần phải ở lại nơi này cả ngày." Cách Tùng vỗ vỗ ba lô, : "Ta biết mọi người đối với tương lai đều rất sợ hãi, nhưng chỉ khi chúng ta buông bỏ mới có 1 đường sinh cơ. Chỉ cần còn sống, tuyệt đối thể lùi bước!"



      Chỉ cần còn sống, thể lùi bước...



      Đây là quyết tâm của Cách Tùng!



      Cuộc đời bị hủy trong tay nhà trọ. từng có thể cùng thê tử và nhi tử vượt qua 50 năm tuế nguyệt, cứ như vậy bị nhà trọ tước đoạt. hôm nay phải liều chết đánh được 1 lần! Cho dù chết cũng tuyệt đối cúi đầu!



      Sóng biển lớp sau cao hơn lớp trước, từng đợt từng đợt gào thét mà tới, tất cả mọi người bắt đầu tự chủ được rời vào sâu hơn. Mà hòn đảo này, bởi vì sắc trời quá tối cho nên chung quanh nhìn được ràng, chỉ có thể lờ mờ thấy 1 ít thạch đầu sắp xếp kỳ quái mà thôi.



      Trong những người này, chỉ có Bạch Cách Tùng phải lần đầu tiên chấp hành huyết tự. Mà nguyên nhân cũng bởi vì , cái huyết tự cuối cùng năm 2011 cũng trở nên nguy cơ tứ phía.



      Từ chuyện có người phát ra tín hiệu Moore, khó để phán đoán đảo có người. Bất quá mọi người từng điều tra, hề có ghi chép lại người nào lên đảo. Người phát ra tín hiệu cầu cứu giờ này cũng biết được sinh tử.



      Sau khi giải mã tín hiệu Moore mọi người nhiều lần xác nhận, thậm chí cố vấn chuyên gia nghiên cứu vô tuyến điện, cuối cùng xác nhận tín hiệu này giải mã sai. Cho nên, Cửu Đầu đảo, tuyệt đối là địa điểm huyết tự chấp hành lần này!



      Vốn lo lắng có chuyện nguy hiểm tới tính mạng phát sinh, tất cả mọi người đều chú ý cảnh giác bốn phía, bất quá thời gian trôi qua nhưng có chuyện gì phát sinh, làm ai nấy cũng cảm thấy an tâm đôi chút.



      Nhưng tại cũng thể cứ đứng trò chuyện, quá áp lực. Mà khi trò chuyện, nội dung đến đương nhiên chính là " Tổng thanh toán Huyết tự " .



      Hẳn, chỉ những hộ gia đình chưa hoàn thành mười lần huyết tự mới lọt vào trừng phạt sao? Thế nhưng nhà trọ cũng hề tồn tại quy tắc như thế ah?



      Còn Viên ấn trúng tim đen: "Cân nhắc đến vấn đề huyết tự đặc thù Lý đề cập tới. Ta cho rằng, nếu như nhà kho mở ra là 1 huyết tự, như vậy huyết tự này... Chỉ sợ khi đó đưa ra 1 cái kết quả cuối cùng."



      " ... đâu!" Mộng Tử lập tức phản bác: "Lúc trước huyết tự ràng là đến cuối năm 2011 mới chấm dứt! Tháng 11 chẳng lẽ là cuối cùng rồi sao?"



      "Xác thực mà nói..." Viên ấn ngẫm nghĩ liền mở miệng: "Chỉ có thể cho rằng, từ lúc đó bắt đầu… nhà trọ giải trừ hạn chế? ngày cuối cùng năm 2011 có lẽ huyết tự này chấm dứt, thời khắc ác linh nhà kho tái xuất nữa."



      Cái này có ý nghĩa gì? Nếu trước đó thể tìm được sinh lộ, chỉ sợ cả nhà trọ khó có khả năng còn tồn tại 1 ai!



      Tổng thanh toán?



      Đến cùng nó có ý gì?



      Thời gian trôi qua rất nhanh... Nửa đêm 0 giờ tới.



      Huyết tự ngày 15 tháng 10... Chính thức bắt đầu!



      . .



      . .

    2. jeremyJ

      jeremyJ Active Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      97
      c4 q29


      Nửa đêm 0 giờ, sóng biển ngừng tăng vọt, vùng bờ biển còn an toàn. Hơn nữa, phương xa bầu trời bắt đầu có sấm chớp lóe lên, rất nhanh trận bão này nuốt trọn cả vùng biển.



      Năm hộ gia đình mặc áo mưa chuẩn bị từ trước, hướng về phía sâu trong Cửu Đầu đảo tiến tới. tại, huyết tự bắt đầu, mỗi phút mỗi giây đều phi thường nguy hiểm, tuyệt đối thể có chút thư giãn.



      Cách Tùng có thể sống sót đến hôm nay tự nhiên cũng phải người thường. Chiến tranh rèn luyện trở nên kiên cường, tinh thần chịu được khắc khổ vất vả, hơn nữa sức quan sát cũng rất mạnh. những vậy còn ma luyện tâm tính khi đối mặt với tử vong chết chóc. Cùng với những người ngày nay sinh hoạt trong đại thể nào so sánh, chiến tranh tàn khốc và huyết tinh, phải thông qua sách vở và internet có khả năng hiểu .



      Ánh mắt của Cách Tùng giờ phút này phi thường kiên định, hề có bất kỳ lùi bước. Mà Viên ấn song song đồng hành với . hòn đảo, chung quanh tràn ngập cảm giác quỷ dị và khủng bố, tựa hồ lúc nào cũng có thể có 1 ác quỷ từ đâu đó vọt ra.



      Đây là huyết tự cuối cùng.



      Mọi người ai mở đèn pin, làm vậy rất có thể dẫn dắt quỷ hồn tới đây. Cũng may chung quanh khoáng đạt, chỉ có thể nhìn thấy 1 vài tảng đá. hòn đảo này đa số đều là mặt đất bằng phẳng, cũng thấy dốc núi hay đường .



      Tư liệu về hòn đảo tương đối thiếu thốn. Ngư dân sống xung quanh đây cũng ít khi tiếp cận đảo, hơn nữa Cửu Đầu đảo còn cách khá xa vài hòn đảo chung quanh. Trước mắt, có thể xác định đây là hòn đảo triệt để hoang phế. còn dấu tích con người tồn tại.



      Lúc này, gió càng lúc lại càng lớn. Tuy vẫn chưa có mưa, nhưng gió thổi ào ào làm hộ gia đình bước rất gian nan, ngay cả hô hấp đều cảm giác rất gấp rút. Mà bây giờ, nơi bọn tiến vào nằm ngược chiều gió. Bởi vậy lại càng thêm nguy hiểm.



      Cửu Đầu đảo. Muốn sống sót, đệ nhất cần thiết chính là tình báo. Cho dù biết nơi đó có nguy hiểm cũng phải qua. Chỉ khi lấy được tình báo mới có sinh cơ. Hơn nữa, người phát ra tín hiệu Moore cũng làm cho hộ gia đình phi thường để ý. Người này biết đảo cất dấu thứ gì, chỉ cần tìm được liền có thể đạt được nhắc nhở sinh lộ.



      Đây cũng là điều kiện lớn nhất trước mắt hộ gia đình dựa vào!



      Cách Tùng cũng biết khả năng người này còn sống là rất thấp, dù sao trôi qua nửa tháng từ khi phát ra tín hiệu cầu cứu, nhất định tại cửu tử nhất sinh, thời gian lâu như vậy, đồ ăn cung cấp đầy đủ đủ lấy mạng rồi, lại càng tới quỷ hồn uy hiếp. Nhưng hạn độ thấp nhất, phải tìm được thi thể . Cho dù chết cũng có thể mang lại cho bọn tương đối tình báo.



      Qua thêm 1 thời gian ngắn, gió càng lúc càng lớn, trước mắt mơ hồ có thể nhìn thấy hình dạng vài tòa kiến trúc. Cái này cũng kỳ quái, lúc trước đảo từng có người sống, chỉ là về sau hiểu sao lại bỏ hoang. Thời gian trôi qua lâu nhưng kiến trúc vẫn còn tồn tại.



      Người phát ra tín hiệu Moore có khả năng ở trong đó!



      Mọi người trở nên hưng phấn, lập tức bước nhanh. Mà lúc này, mưa rốt cuộc cũng trút xuống. Hơn nữa, rất nhanh trở nên ào ào nặng hạt.



      Tuy có mặc áo mưa, nhưng thế mưa quá lớn, áo mưa cũng còn mấy tác dụng. tới 1 hồi, người bọn ít nơi dính nước mưa. Cuối cùng, 5 người đành tiến vào 1 tòa kiến trúc tránh mưa.



      Đây là 1 căn nhà 3 tầng tổn hại hơn phân nửa, ở bên trong cũng thiếu nơi dột nước mưa. Nhưng giờ phút này bọn đều oán hận nửa câu.



      Diện tích bên trong căn nhà này khá hẹp, 5 người ràng phải len lách chui vào. tại bọn an vị bậc thang suy nghĩ tiếp theo nên làm thế nào.



      "Nếu chờ trời mưa 1 chút hãy ?" Lâm Tín đưa ra kiến nghị.



      ", " Cách Tùng lắc đầu: "Cơn bão này rất có thể tiếp tục cả ngày, chúng ta có thời gian đâu. Trước tiên bắt đầu từ nơi này tìm kiếm , biết đâu tìm được manh mối. Nhớ kỹ, nếu như vô tình gặp quỷ ngàn vạn lần nên bối rối, quỷ phải sau khi nhắc nhở sinh lộ xuất 1 thời gian mới ra tay giết người. Tất yếu phải trấn định, bối rối mà chỉ có chết nhanh hơn, hiểu chưa?"



      Bốn người khác đều gật đầu, chuyện cho tới bây giờ mọi người tự nhiên tự chủ được lấy Bạch Cách Tùng dẫn đầu. Tuy Bạch Cách Tùng phải trí giả như Viên ấn, nhưng là người có số lần chấp hành huyết tự tối đa nhất, lại còn là hộ gia đình năm mươi năm trước, kinh nghiệm tự nhiên phong phú. Tất cả mọi người cho rằng, người này có thể sống qua nhiều lần huyết tự, nhất định đơn giản. Mà quan trọng nhất là, Cách Tùng là người tối trấn định nhất trong tất cả.



      Chấp hành huyết tự, tố chất tâm lý là điều rất trọng yếu, thậm chí còn quan trọng hơn cả chỉ số thông minh. Số lần chấp hành huyết tự càng nhiều, thừa nhận tâm lý đối với các loại tượng siêu nhiên càng cao. Trong số những hộ gia đình chấp hành lần này, Đường Tương là quan quân xuất ngũ, tuy là lần đầu chấp hành huyết tự, cũng coi như thong dong. Còn Lâm Tín và Mộng Tử quả thực là cần nhắc tới, bọn họ đều là người bình thường, phải quân quan cũng sống trong thời chiến loạn, hơn phân nửa bị dọa đến sợ .



      "Tốt rồi, nghỉ ngơi đủ, chúng ta bắt đầu ."



      Trong quá trình lên lầu, Cách Tùng còn hướng ra ngoài quan sát. Sắc trời u tối lại cộng thêm mưa rơi bàng bạc, tầm nhìn cao, nhưng vẫn có thể mơ hồ thấy được những kiến trúc vứt tương đối nhiều. Nơi này là 1 trấn sao?



      Cách Tùng càng cảm giác được trong bóng tối mang đến áp lực nặng nề, chỉ sợ huyết tự này còn tồn tại 1 sát cơ vô cùng. Có lẽ huyết tự còn đáng sợ hơn so với tưởng tượng rất nhiều, loại dự cảm này quá mức mãnh liệt.



      Cách Tùng hít sâu 1 hơi, theo những hộ gia đình khác, chầm chậm tiến lên tầng . Mặc kệ thế nào, tại cần nghĩ tới những thứ này, tìm tòi tình báo mới là đệ nhất , muốn sống sót, hối hận, bối rối, thất thố đều là tối kỵ, trước mắt phải tỉnh táo ứng đối mới có cơ hội tìm được sinh lộ.



      Lên tới lầu 2, 1 cái cửa phòng cũng có. Hoàn toàn là 1 gian phòng trống trải hề có đồ dùng trong nhà, bản thân gian phòng cũng coi là , mặt đất chồng chất đại lượng tro bụi và 1 ít rác rưởi tán loạn. Ở vị trí góc tường có 1 cái thang, ở bên cạnh có thêm vài sợi dây thừng.



      Mà cửa sổ gian phòng hoàn toàn vỡ vụn, mưa ngừng hắt vào bên trong, gió lớn cũng cuốn tới đập vào mặt. Cái phòng này nhìn 1 phát xót lại chút gì, xem ra có bao nhiêu giá trị. Nhưng Cách Tùng là người cẩn trọng, ngồi xổm xuống, kiểm tra 1 đống rác rưởi mặt đất, đồng thời : "Các ngươi quan sát chút! Nếu như trong mấy cái rác rưởi có thứ thuộc về phạm vi mười mấy năm trước báo cáo!"



      "Ngươi muốn tới vài thứ có nhãn hiệu đại?" Viên ấn tư duy nhanh nhẹn, lập tức hiểu ý tứ của Cách Tùng, cũng ngồi xổm xuống bắt đầu xem xét.



      Mà Cách Tùng rất nhanh tới chỗ cầu thang và dây thừng kiểm tra, cẩn thận quan sát, cầu thang ít nơi mục nát, dùng lực 1 cái có thể gỡ xuống vài thanh gỗ. Về phần mấy sợi dây thừng, bên tích đầy tro bụi, xem ra lâu chưa có sử dụng qua.



      Bất quá vẫn nắm dây thừng lên xem xét kỹ, sau đó thở dài, buông xuống.



      Vào lúc này 1 thanh của hộ gia đình vang lên sau lưng.



      " có."



      "Chỗ này cũng có."



      "Bạch tiên sinh, có."



      như vầy, Bạch Cách Tùng cũng muốn lãng phí thời gian, mang theo 4 người rời khỏi nơi này. có ý định tiếp tục tiến lên tầng 3. Dù sao, phong hiểm quá lớn.



      Lên tới tầng 3 vạn nhất xuất quỷ, lại chắn ngay cầu thang, vậy chẳng khác nào tự hiến mạng mình. Mà từ tầng 3 nhảy xuống, chết cũng tàn phế. Tuy rằng luôn trước khi có nhắc nhở sinh lộ có người chết, nhưng huyết tự tại quá mức quỷ dị. Khó có thể dùng lẽ thường phán đoán.



      Cuối cùng, tất cả mọi người đều đồng nhất ý kiến với . Dù sao vùng này những tòa kiến trúc vứt tương đối nhiều, chưa hẳn chỉ nơi này mới có sinh lộ. Vì vậy, mọi người bắt đầu nhao nhao xuống lầu.



      Bước ra khỏi căn nhà, mưa ngày càng trở nên đáng sợ. Mặt đất xuất những vũng nước đọng, còn có xu thể mở rộng. Hơn nữa sắc trời còn mờ hơn trước, lúc trước miễn cưỡng còn có thể phân biệt từng đám mây đen bầu trời, nhưng bây giờ ngẩng đầu, chỉ thấy rặt 1 mảnh đen kịt.



      tại ai cũng lạnh run lên, thậm chí sắc trời quá kém phân biệt nổi phương hướng.



      Cách Tùng giơ tay nhìn đồng hồ thở dài: "Khí trời..."



      Trận mưa này nhìn thế nào cũng biết nó dừng lại , gió bão cuốn tới lại càng làm tâm tình mọi người thêm trầm xuống. Những kiến trúc chung quanh nhìn thế nào cũng cảm giác như lũ ác ma muốn thôn phệ người.



      Cuối cùng, năm người lại cắn răng xông vào 1 công trình gần đó.



      Sau khi tiến vào xem xét, nơi này có vẻ như 1 trường học. Tuy vứt lâu, nhưng ở 1 vài gian phòng vẫn có thể nhìn thấy bảng đen và bàn ghế. Từ vài thứ còn lưu lại mặt bảng, tựa hồ là trường tiểu học.



      thực ra, ở bên ngoài, bọn đều thấy lắm tòa nhà này cao bao nhiêu tầng. Trước mắt, cũng chỉ có thể chầm chậm tìm hiểu. Về phần có muốn lên tới lầu 3 hay còn cần xem xét tình huống.



      Bất luận thế nào, nhất định phải tìm được vài manh mối!



      Mà bên trong trường học bỏ hoang u này, thanh mưa rơi bên ngoài dần. Chung quanh, bắt đầu bao phủ cỗ khí khác thường, dần khuếch tán mở rộng...



      . .
      cachuahaman thích bài này.

    3. jeremyJ

      jeremyJ Active Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      97
      c5 q29




      Trong ngôi trường vứt , hộ gia đình ôm lòng cảnh giác lớn, dám có chút lơi lỏng nào."



      Ngôi trường này so với tưởng tưởng ngược lại lớn hơn nhiều, càng xâm nhập, tiếng mưa bên ngoài càng bớt. Đa số phòng học còn lại bao nhiêu bàn ghế, trong phòng tràn ngập bụi đất. Rất ràng, tuyệt đối rất lâu chưa từng có người tới.



      nhàng đem cửa 1 phòng học đẩy ra, đây là gian phòng thứ 15 bọn tìm tòi.



      Mỗi người đều chân tay bước vào trong, bàn ghế trong phòng học này có thể nhiều hơn phòng khác 1 chút. Lúc này, trong khí bỗng nhiên tràn ngập 1 mùi hôi thối làm mọi người phải nhíu mày.



      "Coi chừng." Cách Tùng mở miệng, nhận ra có vài phần đúng, chậm rãi rút dao găm từ trong người ra. Động tác của mấy người kia hiểu được, nhao nhao làm theo. Sau đó, bọn nhìn bàn ghế đổ gãy chung quanh bắt đầu tìm kiếm.



      Đem lật từng cái bàn lên kiểm tra, trong lòng mỗi người đều phi thường cẩn thận, dám lơi lỏng tâm thần.



      Nhưng Cách Tùng cảm giác, cái mùi hôi kia dường như càng ngày càng mãnh liệt, hơn nữa làm bắt đầu cảm thấy bất an...



      Rốt cục sắp xảy ra chuyện gì đây?



      Trong lòng Cách Tùng thầm nghĩ, may mắn nơi này là tầng 1, cửa sổ cũng ở ngay bên cạnh, có chuyện gì xảy ra vẫn còn đường trốn.



      Nhưng trong quá trình tìm kiếm, cảm thấy cái mùi hôi kia bám theo cứ như hình với bóng, như giòi trong xương. đơn thuần là , Viên ấn, Đường Tương hai người cũng chú ý tới.



      Cách Tùng cuối cùng hạ quyết tâm : "Được rồi, thôi! Nơi này làm ta cảm giác vô cùng nguy hiểm."



      Mặt khác bốn người lập tức gật đầu, hoàn toàn dị nghị. Sau đó, 4 người thẳng tắp hướng về phía cửa phòng tới, bỗng nhiên Đường Tương dừng bước chân, giơ tay lên ra hiệu ngừng lại, đem thanh đè thấp xuống : "Chờ chút!"



      Với tư cách là quan quân xuất ngũ, sức quan sát của rất mạnh. Giờ phút này, Đường Tương chú ý tới cửa lớn nằm trước mặt, cau chặt lông mày!



      Cái mùi hôi kia, là truyền tới từ phía sau cánh cửa!



      Chủ yếu vì gió bên ngoài còn khá lớn làm cỗ mùi hôi này thoáng tiêu tán trong khí nên bọn nhất thời nhận ra được. Nhưng bây giờ...



      Đường Tương nhìn chằm chằm cánh cửa ngừng lui về sau, bọn người Cách Tùng phải đồ ngốc, lập tức hiểu . Năm hộ gia đình ngừng lui về phía cửa sổ sau lưng!



      Cuối cùng, trong nháy mặt bọn trèo qua cửa sổ, nghe được sau lưng truyền tới thanh mở cửa! Mọi người hoảng sợ, nhảy vào trong mưa to phi tốc chạy trốn!



      biết chạy trong mưa bao lâu 5 người mới dừng lại, tiến vào trong 1 kiến trúc khác. Trùng hợp nơi này cũng là 1 trường học.



      Mọi người sau khi tiến vào liền tìm 1 gian phòng trốn . Sau đó, đem tất cả màn cửa kéo lại, lúc này mới buông lỏng thở ra 1 hơi.



      Mộng Tử co rúc trong góc tường lấy ra điện thoại di động. Sau khi tiến lên đảo, nàng vẫn tiến hành quay chụp. Mà vừa rồi, thời điểm bỏ chạy, tay nàng vẫn ngừng ấn chụp.



      Có thể chụp được cái gì hay ?



      Nàng run rẩy đem hình ảnh mở ra, nhìn những bức hình cuối cùng.



      Tuy bởi vì camera rung động khi chạy trốn nên hình ảnh chụp lại được sắc nét nhưng vẫn có thể nhìn ra lờ mờ, phía sau cánh cửa kia lộ ra 1 thân hình với gương mặt thối rữa!



      "Các ngươi sang đây xem!"



      Tất cả mọi người chạy tới nhìn ảnh chụp tay Mộng Tử . Lần này, sắc mặt của ai cũng trở nên khó coi.



      "Cái này...



      "Chúng ta có phải quá gần thứ này rồi ?"



      Bởi vì điện thoại lay động cho nên hình ảnh thực được ràng. Nhưng có thể nhìn ra được Quỷ hồn phía sau cánh cửa, cả gương mặt hoàn toàn hư thối, đa số địa phương người lõa lồ , thân thể cũng đồng dạng thối rữa thôi, làm người xem nhìn thấy mà giật mình.



      Nhưng Cách Tùng nhìn về phía ảnh chụp rất nhanh nhíu mày.



      "Tuy rằng nhìn ràng, nhưng các ngươi có cảm giác nhìn thấy con quỷ này ở đâu rồi ?"



      " đùa gì vậy, " Mộng Tử liều mạng lắc đầu "Ta nếu gặp khẳng định có thể nhớ ah, ta lần đầu tiên chấp hành huyết tự, trước kia chưa từng thực trông thấy quỷ! Bộ dạng khủng bố như vậy ai quên được chứ?"



      "..." Viên ấn lúc này cũng gật đầu: "Nghe Bạch tiên sinh như vậy, ta cũng cảm giác, giống như từng nhìn thấy..."



      đến đây, trong đầu hai người cùng xuất 1 từ.



      Ác linh nhà kho!



      Cho tới nay, hộ gia đình vẫn hoài nghi ác linh nhà kho phải chăng nấp trong nhà trọ. Nhưng mức dám xác nhận mà thôi. Nếu là như thế...



      Như vậy con quỷ này là ác linh nhà kho sao?



      Cái gọi là tổng thanh toán huyết tự chính là ý tứ này?



      đến mức ấy chứ?



      "Vô luận phải hay phải, mọi người đều phải cảnh giới! Tuyệt có thể có chút chủ quan!" Cách Tùng đến đây liền áp sát thân thể vào vách tường, đem bức màn hơi kéo ra 1 chút nhìn bên ngoài, vẫn là 1 mảnh mưa lớn rầm rĩ, thể nhìn thấy gì.



      "Chúng ta mau!"



      Năm hộ gia đình đều biết , tình hình bây giờ có chút xong, tự nhiên dám trì hoãn.



      Hôm nay, chỉ có thể ở nơi hắc ám này nhắm mắt tìm kiếm 1 tia sinh cơ rồi!



      Đương nhiên, mọi người trở nên nhanh nhẹn hơn rất nhiều, hơn nữa thời điểm di chuyển cũng ngừng quan sát 4 phía. Mà Mộng Tử thỉnh thoảng chú ý đến ảnh chụp điện thoại di động, sau đó càng cảm giác, đích là có chút quen thuộc.



      Bọn người Cách Tùng tiến lên lầu 2 tiếp tục tìm tòi. tại, ai nấy đều cực kỳ khẩn trương, chỉ sợ cẩn thận 1 cái liền dẫn tới Quỷ hồn.



      thực ra, tìm kiếm từng tòa nhà thực có bao nhiêu thu hoạch. Tuy trong lòng mỗi người đều nóng như lửa đốt, nhưng gấp gáp cũng có biện pháp. Bây giờ bọn như ruồi đầu, biết nên bay đâu.



      Lên tới hành lang tầng 2, Đường Tương dừng bước. Bên cạnh có 1 cánh cửa sổ, từ đó có thể nhìn thấy tòa nhà đối diện.



      Được rèn luyện trong quân đội, thị lực của cũng tương đối độ cao, lập tức nhìn qua. Tuy rằng mưa to cùng bầu trời tối đen cản tầm nhìn, nhưng lờ mờ nhìn thấy ở căn nhà đối diện có 1 bóng đen mơ hồ đứng trước cửa sổ!



      Đường Tương lập tức : "Nhanh! Cúi người xuống!"



      Nhưng khắc tiếp theo, cái bóng ở cửa sổ bên kia còn.



      Chẳng lẽ phát bọn ở bên này nên rời qua đây sao?



      "Nhanh... Chạy mau! Trong kiến trúc bên kia có quỷ!"



      Đường Tương vừa ra, những người khác 2 mặt nhìn nhau, ngạc nhiên thôi. Nhưng lập tức phản ứng, nhanh chóng vung chân bỏ chạy!



      Kế tiếp bọn chạy dọc theo cầu thang xuống lầu!



      Cửu Đầu đảo bao trùm bên trong 1 mảnh giông tố, giờ phút này theo kết cục luân hồi 50 năm 1 lần, cuối cùng tiến đến gần. Sau khi huyết tự này kết thúc, tất cả hộ gia đình trong nhà trọ nghênh đón vận mệnh cuối cùng của mình, sống hay chết.



      Nhà trọ biết trôi qua bao nhiêu cái 50 năm, cũng biết có bao nhiêu người chết trong Luân Hồi khủng bố này.



      Hết thảy chuyện này đều là tự nhiên.



      Trước mắt, toàn bộ nhà trọ chỉ có Lý ... mình Lý nắm giữ chìa khóa mở ra sinh lộ. Chỉ có Lý mới có thể làm cho tất cả hộ gia đình có được 1 tia sinh cơ.



      Trừ ra, Ngân Dạ, Từ Thao, Liền Sinh, Thần Cốc Tiểu Dạ Tử... ai có thể cứu hộ gia đình.



      Nhưng tại ai biết chuyện này.



      Hết thảy, phải xem Lý có thể thành công hay . Chỉ cần thành công, hộ gia đình có cơ hội sống sót. Nhưng khi thất bại, tia hy vọng cuối cùng cũng mất . Chờ đợi hộ gia đình chỉ có diệt vong, có kết cục khác để thay đổi.



      Mà Lý với tư cách người nắm giữ chìa khóa hy vọng, giờ phút này cũng đấu tranh với số mệnh.




      tại, Lý ở bên dưới biệt thự Lý Ung vừa mua trước kia. trợn to hai mắt nhìn màn khó có thể tin.



      "Như thế nào? Rất kinh ngạc sao?" Lý Ung cười lạnh: "Ta chết được. Vong Linh cũng tốt, Lệ Quỷ cũng thế, giết được ta đâu. Ta sớm , thế giới này có người có thể chế tài ta. Coi như Quỷ hồn cũng đồng dạng."



      "Ngươi làm gì?" Lý cắn chặt răng : "Ngươi đến cùng làm những gì?"



      " có gì. Tất cả các loại tình huống ta đương nhiên cân nhắc qua, tạo ra nhiều địch nhân như vậy phải nên cân nhắc làm sao để bảo tồn tính mạng. Cho nên, từ rất sớm trước kia ta nghiên cứu, nếu bị Quỷ hồn sát hại, ta nên làm cái gì bây giờ. Cuối cùng, ta tìm được 1 biện pháp."



      đến đây, Lý Ung nhe răng cười, làm Lý nhìn thấy mà giật mình.



      "Thoạt nhìn ngươi dường như còn chưa hiểu?" Lý Ung dùng ánh mắt giống như độc xà nhìn chằm chằm vào con trai ruột, cuối cùng : "Biết vì sao ta lại chết ?"



      lúc này chỉ cảm giác, từ trước tới nay chưa từng hiểu con người phụ thân.



      đến cùng còn nhân tính đến tình trạng nào rồi? ... căn vốn phải là người ah!



      "Chỉ cần có thể đạt tới mục đích của ta... cái gì ta cũng có thể trả giá, cái gì cũng có thể làm được. nên dùng ánh mắt như vậy nhìn ta, từ khi ngươi còn ta . Đây là pháp tắc của thế giới này. Người tốt bất quá do họ có năng lực làm ác mà thôi, chỉ cần có lực lượng, ai cũng trở thành ác ma giống như ta. Người chế tài được ta, Quỷ hồn cũng đồng dạng thể."



      Lý Ung đến đây, đứng người lên: "Ta để cho Thanh Ly phục sinh. Căn nhà này bản thân là 1 quỷ ốc bị nguyền rủa, giết chết những người còn sống, dùng những oán hận mãnh liệt của bọn , mở ra đường hầm nối thông giữa dương gian và địa phủ. Đều là tế phẩm do ta kính dâng. Tế phẩm có cách nào tổn thương được ta đâu, đây là 'Quy tắc' . Tự tay đem danh tự của tế phẩm ghi lên vách tường dưới tầng hầm, ta liền trở thành người có khả năng tế phẩm có thể giết. quản là người sống hay chết, cũng có cách nào đụng đến cọng tóc gáy của ta!"

      cachuahaman thích bài này.

    4. jeremyJ

      jeremyJ Active Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      97
      c6 q29


      Năm hộ gia đình chạy xuống lầu, căn cứ vào trí nhớ tìm cửa ra. Trường học này coi như khá lớn, thoáng chốc có chút chưa nhớ được ràng. Mà hành lang có 1 vài cửa sổ được đan lưới sắt, tuy trải qua thời gian dài rỉ sét, nhưng trong khoảng thời gian ngắn cũng khó có thể phá hư.



      Lúc này, ai nấy đều phi thường khẩn trương, ngừng tăng tốc độ, hy vọng có thể sớm chút rời khỏi ngôi trường này! Nếu , hậu quả thức chịu nổi!



      "Nhanh, ta nhớ xuyên qua nơi này liền có thể ra ngoài rồi!" Cách Tùng lúc này cũng tương đối khẩn trương, đây là lần huyết tự đầu tiên sau 50 năm, so sánh với 50 năm trước biết có biến hóa gì hay .



      Nhưng bỗng nhiên Đường Tương vươn tay giữ chặt Cách Tùng lại, lấy tay bịt miệng , đối với ba người sau lưng làm ra thủ thế "Dừng"! tiếp theo đè thấp thanh : "Nhanh... Nhanh lui về sau!"



      Đường Tương nhạy cảm phải chỉ mỗi mình thị giác, mà cả phương diện thính giác cũng hơn người thường, ngay cả bị thanh tiếng mưa bên ngoài bao trùm vẫn có thể nghe được tiếng chân truyền tới từ hành lang bên kia! Tiếng bước chân tuy rằng vội vã gấp rút, nhưng với Đường Tương lại giống như thanh đòi mạng! Mọi người ngừng lui về sau, thay đổi phương hướng chạy về 1 hành lang khác!



      Năm hộ gia đình chạy nhanh dù thế nào cũng phát ra tiếng động. Đường Tương cảm giác được, tiếng bước chân sau lưng có xu thế gia tốc! Thậm chí, vài hộ gia đình khác cũng nghe được! Lần này bọn tự nhiên chạy trốn càng nhanh, nguyên đám người chạy rần rần trong hành lang chật hẹp, người phía sau dốc sức muốn chen lên phía , tràng diện nhất thời trở nên hỗn loạn.



      Mà người chạy sau cùng là Lâm Tín. Là 1 tên phú nhị đại, lúc nào cũng có người đưa đón, ngay cả ra đường bắt taxi cũng có mấy. Thoáng cái phải chạy nhanh như vậy làm sao chịu nổi! Rất nhanh bị những người phía trước kéo dài khoảng cách. Nhưng đâu cam tâm, lại cấp tốc chạy lên 1 đoạn nữa, túm được lưng quần Mộng Tử liền giữ chặt, : ", nên nhanh như vậy. Chờ ta chút ah!"



      Mộng Tử vốn tốc độ theo kịp Đường Tương cùng Viên ấn, lại bị Lâm Tín kéo 1 phát như vậy, tốc độ tức khắc chậm lại làm nàng hoa dung thất sắc, : "Buông tay, ngươi thả ta ra!"



      Nhưng Lâm Tín làm sao chịu nghe. Với tốc độ của cứ tiếp tục như thế càng ngày càng bị bỏ xa phía sau, người phía trước có khả năng chiếu cố mà giảm bớt tốc độ. Bởi vậy, sợ mình là người chết thứ nhất! Cho nên dứt khoát hung hăng túm lấy lưng quần Mộng Tử , chút nào chịu buông tay. tại xem ra, thà kéo theo Mộng Tử chết chung tại đây chứ muốn hy sinh 1 mình!



      Cách Tùng và Đường Tương là 2 người có tốc độ nhanh nhất, người được huấn luyện trong bom đạn từ , người là quân nhân tự nhiên thể lực tương đối mạnh mẽ. Viên ấn thoáng rớt lại phía sau ít. Mộng Tử tốc độ so với Viên ấn chậm hơn, mà giờ vì Lâm Tín chịu buông tay nên càng kéo giãn khoảng cách giữa nàng và Viên ấn.



      Lúc này, phía trước rốt cục xuất cửa ra khác! Tất cả mọi người nhìn thấy đều lộ ra thần sắc vui mừng, càng thêm gia tốc! Mà Lâm Tín nghe được tiếng bước chân sau lưng càng tới gần lại càng níu chặt Mộng Tử ! Mộng Tử lúc này hận tới ngứa răng hét lên: "Buông ra! Ngươi là tên khốn kiếp buông ra cho ta!" Lâm Tín gắt gao chịu buông tay : " được! Ta thể chết tại đây! Ta thể chết tại đây ah!"



      Mặc kệ Mộng Tử đánh như thế nào, Lâm Tín vẫn buông tay. Mà bọn Cách Tùng trước thời khắc sống chết cũng quản tới 2 người bọn . Giờ phút này, khoảng cách giữa Mộng Tử và 3 người phía trước kéo giãn hơn 10m! Cách Tùng và Đường Tương ngay tại khắc đó xông ra ngoài! Viên ấn theo sát phía sau!



      Mộng Tử cũng muốn xông ra ngoài, nhưng kế tiếp nàng lại nhìn thấy 1 màn khó có thể tin. Viên ấn sau khi chạy ra ngoài lại dùng chân, hung hăng đá vào cánh cửa làm nó đóng lại!



      Mộng Tử và Lâm Tín nhìn thấy 1 màn như vậy cơ hồ muốn chửi ầm lên! Viên ấn hiển nhiên đem 2 người coi là pháo hôi để ngăn cản quỷ hồn sau lưng, làm cho có thời gian bỏ chạy! Cái gì mà 7 đại trí giả, căn bản chỉ là 1 tên tiểu nhân!



      Nhưng hết lần này tới lần khác, cánh cửa bị đóng lại mở mãi ra! hiểu do bị khóa hay nguyên nhân gì khác, trong nhất thời Mộng Tử cùng Lâm Tín 2 người đều kinh hoàng thôi. Tiếng bước chân sau lưng ngày càng tới gần. Hai người sợ tới mức dám quay đầu lại nhìn, hung hăng dùng thân thể va vào cánh cửa!



      Mộng Tử lúc này cực kỳ hận Lâm Tín và Viên ấn, nếu có Lâm Tín liên lụy, nàng kịp thời chạy ra ngoài rồi , mà nếu phải Viên ấn đóng cánh cửa này lại...



      Tiếng bước chân ngày càng trở nên ràng. Cuối cùng, Mộng Tử vẫn là nhịn được quay đầu nhìn thoáng qua. Bởi vì cánh cửa bị đóng lại cho nên gian bên trong khá tối, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy 1 bóng đen ngừng tiến tới gần 2 người, khoảng cách tới 10m!



      Lúc này Lâm Tín và Mộng Tử sợ tới mức toàn thân run lẩy bẩy, thế nhưng cánh cửa trước mắt vẫn suy chuyển!



      Tuyệt vọng tiến đến, Lâm Tín và Mộng Tử đồng thời lui ra sau lấy đà, tiếp theo vận khí lực toàn thân hung hăng đẩy cửa, cánh cửa bật mở!



      Lâm Tín vui mừng quá đỗi, lảo đảo đứng lên, lại bị Mộng Tử hung hăng đá lùi vào trong, sau đó noi theo Viên ấn, đem cánh cửa đóng lại!



      " chết ... Lâm tín, ngươi chết !" Mộng Tử lộ ra tia cười lạnh, sau đó bước như bay đuổi theo đám người Cách Tùng. Nàng thề, nàng nhất định phải giết tên Viên ấn hỗn đản kia!



      Mà rất nhanh, từ sau cánh cửa lớn truyền đến 1 thanh bén nhọn! Thanh đó thảm thiết thể lương tới nỗi làm Mộng Tử nổi hết gai ốc!



      Nhưng lúc này nàng đâu quản nhiều được, nhanh chóng vung chân đuổi theo bọn người kia!



      Chỉ là, giờ phút này đám người Cách Tùng và nàng theo phương hướng hoàn toàn khác nhau, Mộng Tử tạm thời thể nào đuổi kịp bọn rồi.



      Cách Tùng và 2 người kia sau khi an toàn liền tiến vào 1 gian phòng lụi bại, trong 1 ngôi trường nào đó biết tên. Chạy vào phòng, đem tất cả cửa sổ che khuất, thoáng quan sát chung quanh 1 lúc 3 người mới dám ngồi xuống. Cách Tùng thở hổn hển vài hơi đột nhiên biến sắc, lạnh lẽo với Viên ấn: "Ngươi tại sao lúc ấy lại đóng cửa? Mộng Tử cùng Lâm Tín..."



      "Ta biết." Viên ấn trả lời lạnh nhạt, mặt hề có biểu lộ áy náy.



      "Ngươi muốn lợi dụng 2 người kia để kéo dài chút thời gian?"



      "Biết là tốt. Ta làm như vậy, người được lợi là chúng ta mà thôi. Con quỷ kia chạy nhanh như thế, nếu làm vậy chỉ sợ hơn phân nửa vẫn đuổi theo chúng ta."



      Viên ấn đến đây, còn liếc nhìn Đường Tương, bất quá dường như muốn tỏ thái độ.



      "Ngươi..." trong nội tâm Cách Tùng rất chán ghét cách làm của Viên ấn, nhưng quả thực sai. Tuy cách làm này thực tàn nhẫn, nhưng trước sinh tử lựa chọn như vậy thể trách được , con người trước cái chết quả thực thể tới nhân tính. Là người từng trải qua thời kỳ chiến tranh, hiểu có 1 vài tình huống, bắt buộc phải đưa ra lựa chọn trái với lương tâm.



      "Mà thôi, " Cách Tùng lúc này có khí lực tranh cãi với Viên ấn, tình huống trước mắt, nội đấu là điều cực kỳ ngu ngốc. tại nhất định phải đoàn kết nhất trí.



      "Có nên gọi điện thoại cho bọn ?" Cách Tùng đề nghị: "Có lẽ bọn còn sống cũng chừng..."



      "Cho dù còn sống, ngươi gọi điện thoại qua, lỡ là quỷ giả trang làm sao?" Viên ấn tâm tư kín đáo phản bác lại: "Ta ủng hộ."



      Tuy như vậy, nhưng Cách Tùng cho rằng, 1 nguyên nhân khác là sợ 2 người kia trở về liều mạng với . Nhưng điều phải có lý.



      Cách Tùng nhớ lại năm mươi năm trước, và những hộ gia đình khác cùng nhau chấp hành huyết tự phi thường đoàn kết, tuyệt đối đơn giản buông tha cho bất kỳ tánh mạng của người nào. Dù sao những người trong thời kỳ chiến tranh đều quên, toàn dân phải nhất trí, đối kháng với ngoại địch, cuối cùng mới có thể giành được độc lập và tự do về mình. Khi đó, dân tộc Trung Hoa đoàn kết, lực lượng ngưng tụ cường đại, làm sao có thể đơn giản buông bỏ đồng bạn? Mà hôm nay, nhiệt huyết trong mỗi người đều lạnh rất nhiều, quá nhiều người vì tư lợi mà thay đổi. Chỉ là năm mươi năm, thế mà đem hết thảy đều cải biến.



      Lúc này vô cùng hoài niệm những đồng bạn 50 năm trước. Phòng 305 Lưu Thiết Trụ, là 1 nam tử hán phi thường thiết huyết (người cứng rắn và nhiệt huyết), lần thứ nhất chấp hành huyết tự chính là cùng với , Lưu Thiết Trụ trong lúc nguy cấp từng chỉ 1 lần cứu mình ; phòng 408 Giang Đào, là đời sau của liệt sĩ cách mạng, luôn vì phụ thân mà cảm thấy vẻ vang, đồng dạng cũng là người rất tích cực trong lúc chấp hành huyết tự, nhưng bởi vì tuổi quá , cho nên mọi người ai cũng chiếu cố ; phòng 1405 Diệp Tưởng, phòng 2205 trương Tinh Sơn…



      Còn có Liền Sinh và Thủy Đồng. Hai người bọn họ khi đó, là người cứu được nhiều người nhất, thậm chí Liền Sinh nhiều lần màng nguy hiểm tánh mạng, giúp đỡ hộ gia đình tìm kiếm sinh cơ. Uy tín của trong nhà trọ lúc ấy có thể so với bác sĩ Đường Lan Huyễn sau này.



      Nhất định phải còn sống trở về gặp 2 người bọn . Đối với Cách Tùng mất toàn bộ nhân sinh mà , người quan trọng nhất còn lại, chính là hai người kia. Lại càng cần phải , Liền Sinh là ân nhân cứu mạng của . Vì Liền Sinh, Cách Tùng cái gì cũng có thể làm.



      Mà giờ khắc này, Mộng Tử tìm thấy bọn người Cách Tùng, mình bồi hồi trong mưa to. Nàng dần dần cảm thấy sợ hãi, muốn dùng điện thoại liên lạc với bọn , thế nhưng điện thoại bị mưa triệt để làm ướt...



      Lúc này nàng hoàn toàn mất phương hướng, biết nên làm thế nào bây giờ...



      . .



      . .

      cachuahaman thích bài này.

    5. jeremyJ

      jeremyJ Active Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      97
      c7 q29



      Mưa như trút nước Cửu Đầu đảo ít nhất 5 tiếng đồng hồ.



      Nước biển ngừng nâng cao đánh vào bờ biển, mặt biển, vòi rồng từng cột đánh úp lại. Những công trình kiến trúc kia trong cuồng phong bão táp cũng lung lay muốn đổ. mặt đất, có nơi nước ngập lên tới đầu gối.



      Vùng biển này, cơ hồ có bất kỳ loài cá nào có thể sinh tồn. Cửu Đầu đảo giống như hòn đảo tử vong, từ ngày bị vứt nó cứ 1 mực hoang tàn như vậy.



      Trong mưa gió, bọn người Cách Tùng trốn trong 1 căn phòng .



      Bọn tại cũng chỉ có thể hy vọng kéo dài an toàn thêm từng phút từng giây. Tình huống như vậy, sống 1 ngày chẳng khác nào 1 năm. tới huyết tự cuối cùng năm 2011 gian nan cỡ nào, cho dù có hoàn thành lần huyết tự này, tới tháng 11 tổng thanh toán huyết tự ý vị thế nào trong lòng mọi người đều ràng. Đến lúc đó, ngay cả Lý cũng chưa chắc có nửa tia sinh cơ?



      Bất quá, trong 3 người, Cách Tùng tương đối trầm ổn nhất. Với tư cách là hộ gia đình 50 năm trước, kinh nghiệm phải Viên ấn và Đường Tương có thể so sánh. Nguy cơ sinh tử đối với , là chuyện trải qua nhiều lần. vốn là người tâm tính kiên định, khổ cực lớn lên trong khói đạn, mặc dù gặp phải huyết tự chỉ thị khủng bố cũng làm suy sụp tinh thần.



      Điểm này rất giống với Liền Sinh, cũng chính vì thế quan hệ giữa Cách Tùng và Liền Sinh luôn luôn rất tốt.



      "Mộng Tử cùng Lâm Tín hẳn là dữ nhiều lành ít rồi..." Đường Tương đến đây lại hơi kéo bức màn nhìn ra bên ngoài. Trước mắt trong phòng bắt đầu tích nước, bất quá bọn leo lên ngồi bàn nên cũng ảnh hưởng lớn.



      "Bất luận cái gì cũng được khinh thường, còn chưa trôi qua nửa ngày nữa đó." Cách Tùng rất trấn định, huyết tự còn chưa được hơn phân nửa, lúc này mà bối rối sợ hãi phải Bạch Cách Tùng rồi. Chấp hành huyết tự phải lần đầu tiên, tình huống nguy hiểm hơn thế này cũng trải qua, có thể sống đến hôm nay, đảm phách của cũng là nhất đẳng đấy. Chấp hành huyết tự, tố chất tâm lý kỳ mới là đệ nhất, càng là người sợ chết lại chết càng nhanh.



      Giờ phút này bầu trời u ám, có kéo bức màn lên 3 người cũng thể thấy mặt nhau. Bất quá, lúc này chỉ có thể nhẫn nại.



      Rốt cục, tới 6 giờ sáng. Nhưng cho tới lúc đó mây đen vẫn ngừng xúm xít bầu trời, hề nhìn thấy 1 tia Dương Quang chiếu lên Cửu Đầu đảo. Mà Mộng Tử lúc này co rúm trốn bên trong 1 tòa nhà vứt nào đó. Bên ngoài tiếng gió tiếng mưa vẫn đều đều, lại thêm bị quỷ hồn uy hiếp khiến Mộng Tử càng ngày càng sợ. Trong mấy giờ này nàng vẫn chưa tìm thấy được 3 người khác. Dù sao, những công trình kiến trúc còn tồn tại rất nhiều. Nàng lại dám lên tiếng hô to, hơn nữa mưa bên ngoài lớn như thế, ra ngoài cũng bất tiện.



      Lúc này nước mưa lên tới đầu gối, nhưng nàng vẫn tiếp tục tiến lên. Nơi này có chút giống như nhà xưởng vứt . Chung quanh phi thường trống trải, có bao nhiêu nơi có thể núp. Điện thoại và đèn pin bị thấm nước thể dùng được. Khí trời lờ mờ như thế lại thêm có thiết bị chiếu sáng, nàng chẳng khác nào người mù 1 mình tiến về trước.



      Thẳng thắn mà , Mộng Tử cảm giác sắp sụp đổ tới nơi rồi. Nàng cũng biết, cơ hội sinh tồn của những người mới như nàng cực , cho đến nay, mấy ai còn sống sau khi chấp hành huyết tự lần thứ nhất, chỉ có mấy lão hộ gia đình là còn có 1 tia sinh cơ. Mà nàng tại, biết bản thân nên làm cái gì bây giờ?



      Nhà trọ tại kỳ ít người mới lựa chọn tự sát, cũng như 1 bộ phận người chết vì giết chóc lẫn nhau. Mặc dù như thế, vẫn có những hộ gia đình mới gia nhập. Chờ đợi bọn cuối cùng cũng chỉ là tuyệt vọng mà thôi.



      Đúng lúc này nàng đột nhiên cảm giác cái mũi ngứa ngáy, tự chủ được hắt xì 1 cái vang dội. Tự mình phát ra thanh lớn như thế làm nàng giật mình hoảng sợ! Vạn nhất đem quỷ tới làm sao bây giờ? Nàng lập tức đè nén hơi thở, lại càng dám cử động, sợ phát ra thanh.



      Trôi qua rất lâu, nàng chỉ nghe thấy tiếng mưa gió bên ngoài, lúc này mới thoáng thở ra, vừa muốn cất bước tiếp, thình lình bên tai vang lên tiếng... khua nước ở sau lưng!



      Có người về phía nàng!



      Mộng Tử sắc mặt trắng bệch. Nàng ôm 1 tia hi vọng vạn nhất, quay người lại khẽ hỏi: "Là... Bạch Cách Tùng sao? Hay là Đường Tương, Viên ấn?"



      Sau lưng hề có bất kỳ thanh trả lời nào, tiếng khua nước kia vẫn ngừng tới gần, giờ phút này chỉ cách nàng khoảng 10m mà thôi!



      Bởi vì quá mức tối tăm cho nên cả 1 hình dáng đại khái nàng cũng thể nhìn thấy, thế nhưng thanh khua nước ràng vẫn lọt vào trong tai! Lần này, Mộng Tử dám trì hoãn nữa, lập tức nâng chân lên chạy! Mặt đất đọng nước tạo thành rào cản rất lớn, nàng ra sức chạy vội làm mặt nước bắn lên tung tóe, hất cả lên mặt nàng, nhưng tốc độ thủy chung thể nâng lên được!



      Tiếng khua nước sau lưng vội chậm, cứ từ từ tiếp cận! Điều này làm nội tâm nàng sợ hãi thôi, hết lần này tới lần khác, đều vô kế khả thi! Nhiều lần nàng quay đầu lại, nhưng trước mặt vẫn chỉ là 1 mảnh đen kịt, thấy được gì hết!



      Mộng Tử tuy cảm giác sụp đổ tuyệt vọng, nhưng con sâu cái kiến còn muốn sống, nàng sao có thể ngồi vậy chờ chết. Chạy thêm 1 thời gian ngắn nữa, phía trước xuất cửa ra. Từng đợt gió lớn thổi tới làm nàng nhất thời đứng vững, ngã vào trong nước!



      Nàng lập tức giãy dụa đứng lên, nhưng sức gió ép tới làm nàng cất bước càng thêm gian nan. Sức gió này ngay cả công trình kiến trúc còn trụ nổi, huống chi là Mộng Tử ? Cho dù nàng cưỡng ép tiến lên, tốc độ cũng đại giảm. Lại thêm lực cản của nước, cả buổi trời nàng mới tiến lên được vài bước!



      Thanh khua nước sau lưng càng ngày càng gần, dường như tới ngay phía sau nàng! Mà nàng tưởng tượng ra 1 gương mặt hư thối khủng bố ép tới!



      Ác linh nhà kho! Con quỷ này chắc chắn là ác linh nhà kho khiến hộ gia đình biến sắc! Nhưng là, Mộng Tử thoáng cái thể nghĩ ra được nó là hộ gia đình nào biến thành?



      Đến tột cùng là hộ gia đình nào đây?



      Nàng muốn biết! Cho dù chết nàng cũng muốn biết bản thân chết trong tay ai!



      Lúc này sức gió bỗng nhiên , Mộng Tử vui mừng quá đỗi, cả người thẳng tắp xông ra ngoài!



      Được cứu rồi... Có lẽ có thể còn sống sót... có thể sống sót cũng chừng ah!



      Mộng Tử lúc này cũng biết, hy vọng sống sót có bao nhiêu xa vời, nhưng dưới tình huống tại, nhất định phải tranh thủ 1 phen!



      Lao ra khỏi nhà xưởng, nàng nhanh chóng xác định phương hướng, chạy về 1 phương khác! Mưa to ngừng xối lên người nàng, nhưng dường như nàng cảm giác được.



      Bỗng nhiên, nàng bắt đầu phát , tiếng khua nước còn. Nàng quay đầu lại nhìn, tuy rằng vẫn như cũ ràng, nhưng làm nàng cảm giác yên tâm đôi chút.



      Đúng lúc này, chân nàng dẫm lên 1 thứ gì đó làm cả người lảo đảo ngã vào trong nước! Ngay sau đó, nàng cảm giác đụng phải 1 thân thể cứng rắn!



      kịp suy nghĩ, thân thể bị 2 cánh tay ôm lấy, trước mắt dường như bị 1 thứ gì đó ghé sát mặt. Trong bóng tối, nàng lờ mờ cảm giác, đó là gương mặt thối rữa của quỷ hồn...



      Giờ khắc này, bọn người Cách Tùng cũng biết rằng Mộng Tử lên đường theo gót Lâm Tín.



      "Con quỷ này, có lẽ chính là ác linh nhà kho..." Đường Tương mực trầm mặc cuối cùng mở miệng, "Giả thiết ác linh nhà kho cho đến nay vẫn chưa thể chứng minh được, nhưng chúng ta đều cho rằng có khả năng rất lớn..."



      "Nếu như là ác linh nhà kho mà ..., vậy chúng ta nên làm cái gì đây?" Viên ấn lắc đầu: "Cho dù rời khỏi Cửu Đầu đảo, trở về nhà trọ phải chúng ta cũng chết sao?"



      "Đừng tự loạn trận cước " Cách Tùng lúc này lại rất tỉnh táo, "Có phải ác linh nhà kho hay khoan hãy , cân nhắc đệ nhất của chúng ta lúc này chính là sống sót rời khỏi Cửu Đầu đảo. Đây là huyết tự cuối cùng của năm nay, cũng là huyết tự cuối cùng của 50 năm, chắc chắn cất dấu huyền cơ.”


      "Huyền Cơ?"



      "Ta rất để ý chính là, huyết tự vì cái gì lại muốn chúng ta phải giải mật mã moorse mới tiến vào đảo này? Vì cái gì trực tiếp cho chúng ta biết Cửu Đầu đảo? Loại tình huống này trong thời của ta hay thời đại này chưa từng xuất tiền lệ. Huyết tự luôn thông báo cho hộ gia đình địa điểm chính xác. Cho nên... người phát ra tín hiệu moorse nhất định nắm giữ Huyền Cơ nào đó. Mà cái này rất có thể là hy vọng mà huyết tự cuối cùng đưa cho chúng ta. Nếu như chúng ta có thể còn sống trở về..., có lẽ..."



      Cách Tùng đến đây phát , kỳ đây chỉ là hi vọng của mà thôi. Sống trong tuyệt cảnh lâu như vậy, cũng hy vọng có thể rời khỏi nhà trọ.



      Nhưng...



      Thời đại thuộc về xa rồi.



      Hạnh phúc thuộc về cũng còn tồn tại nữa.



      Tất cả thể trở về được.



      Nhưng vẫn liều hết thảy rời khỏi nhà trọ, cho dù thế giới này còn người thân nghênh đón , cho dù rất khó chấp nhận thời đại mới quá thay đổi này.



      Những gì hôm nay còn lại, chỉ còn hai người bạn Liền Sinh và Thủy Đồng, hai người có cùng huyết thống nhưng chẳng khác nào ruột thịt. Vì bảo vệ hai người, Cách Tùng nguyện ý trả giá hết thảy.



      " thôi!" Cách Tùng hạ quyết tâm, "Chúng ta tìm người phát ra tín hiệu moorse kia, coi như biến thành thi thể cùng phải tìm cho ra!"


      cachuahaman thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :