c11 q28 Lúc này, phòng viện trưởng bệnh viện Chính Thiên. "La viện trưởng, " Lý Ung khẽ cười tiếng, với nam tử bụng phệ trước mặt: "Lần trước kê đơn thuốc cho ngài còn phù hợp?" "Tất nhiên rồi." Trung niên nam tử kia khẽ cười tiếng: "Lý viện trưởng diệu thủ Hồi Xuân, tự nhiên giống bình thường. Bệnh viện Chính Thiên gần đây dường như tận lực nghiên cứu và khai phá 1 loại tân dược mới ah? Hy vọng có thể thuận lợi. Phân viện mặt ngoài cơ bản xong hết rồi chứ?" "Nhờ phúc ngài." Hàn huyên xong, Lý Ung liền tiến vào chính đề, "Đúng rồi, phụ thân của Lô Dực Lam?" "Ngài yên tâm , pháp viện tuyệt đối chấp nhận đơn tố tụng của ." Nam nhân trung niên này là viện trưởng pháp viện, cơ cấu tư pháp tại thành phố K, rất nhiều nơi đều được Lý Ung khơi thông rồi. Vì sao lại có năng lực bực này? Thứ nhất là vì vòng mạch kinh doanh của khổng lồ, thứ hai... Cũng là điểm trọng yếu nhất, chính là có tính toán trước. Dựa vào số tiền kia (trong vụ buôn bán thông tin 4 người bệnh để hồi sinh Biện Tinh Viêm), tích cực xây dựng cho mình 1 con đường, trở thành 1 nhân vật dự khuyết cực kỳ có khả năng trở thành thị trưởng thành phố K. Có thể , nam nhân này vô luận tiền tài hay là quyền thế đều như mặt trời ban trưa. Thử nghĩ, người tương lai rất có thể là thị trưởng, ai dám đắc tội ? Ai dám nghe theo phân phó? Huống chi, bỏ đủ tiền để đả thông các phương diện, tiền của , vì sao lại thu? "La viện trưởng, rất nhiều chuyện làm phiền ngươi rồi " Lý Ung nhấp ngụm trà, : " khi ta trở thành thị trưởng, nhất định hảo hảo bồi đáp." Những lời này vừa ra, La viện trưởng tức khắc đại hỉ, lập tức gật đầu : "Yên tâm, ta nhất định xử lý việc này tốt!" "Vậy ta đây an tâm rồi. Chuyện Công Tôn Diệm lần đó tuy là ngoài ý muốn, nhưng ta hi vọng chuyện như vậy có lần thứ 2." "Đúng vậy, đúng vậy..." đến đây, La viện trưởng bỗng nhiên lộ ra thần sắc sợ hãi, "Thế nhưng mà... Lý viện trưởng, trong khoảng thời gian này, những người chết kia... Ngươi cũng biết, cái chết của Lý Thần luật sư..." "Ngươi phải mới lắp đặt 1 hệ thống an ninh tối tân nhất trong nhà sao?" "Thế nhưng bọn chết rất quỷ dị. Ta vẫn có chút lo lắng ah." "Yên tâm . khi ta tìm được người này, nhất định xử lý sạch ." "Vậy là tốt nhất..." vị La viện trưởng này rời , Lý Ung ngồi ghế viện trưởng, suy nghĩ về tất cả bố trí trong khoảng thời gian này. Dù sao muốn giết mười sáu người cũng phải việc , vì thế mới quản tổn hao khí lực đả thông quan hệ. Thế nhưng trước đó lâu, nguyên 1 đám liên quan tới chuyện này lại đột ngột chết . Người chết thứ nhất là tên thủ lĩnh hắc bang chuyên giúp giết người Nghiêm La. Hơn nữa cái chết của bọn đều rất quỷ dị, hề có bất kỳ ngoại thương, thời điểm chết , thân thể cứng ngắc như chết lâu. "Lãnh Hinh... Nữ nhân kia chẳng lẽ còn chưa chết?" người Lý Ung hoài nghi nhất lúc này chính là nữ nhân đầu tiên diệt khẩu kia. Tính cách của nàng quá quỷ dị, giữ lại chỉ là mối họa, cho nên quyết định diệt trừ nàng. Nhưng thi thể của nàng đến bây giờ vẫn chưa tìm thấy. Nữ nhân kia biết tình về nhà trọ, có lẽ nàng ta sử dụng 1 cái nguyền rủa nào đó mình biết cũng chừng. Bất quá, Lý Ung sợ. tin, đối phương có thể giết chết chính mình. Nếu , chính mình sớm chết rồi, sao còn sống đến bây giờ? Đồng thời, cũng có khả năng chính là người nhà của những người bị giết, tra được chân tướng mà triển khai hành động trả thù. Trước mắt phái ít người điều tra, thế nhưng đến nay vẫn chưa có tin tức. Mà chút nào hoài nghi Từ Thao. Bởi vì căn cứ vào điều tra, dường như điên rồi, luôn trở về căn nhà 1 bóng người, 1 mình chuyện với khí. Huống chi thời điểm 1 vài người bị giết, có chứng cứ có mặt. Cho nên Lý Ung sớm loại khỏi diện tình nghi, cần tiếp tục theo dõi. La viện trưởng lúc này rời khỏi phòng viện trưởng, trong lòng oán thầm thôi, rất nhiều người tham dự vào chuyện này từng người đều tử vong, cũng biết còn bao nhiêu người liên quan trong đó. mặc dù biết Lý Ung là thủ phạm cuối cùng, nhưng tuyệt dám phản kháng, người này hắc bạch hai nhà đều có nhân mạch, hôm nay quyền thế như mặt trời ban trưa. Dù sao, người nếu giàu có tới 1 trình độ nhất định, cũng đạt được 1 quyền thế nhất định. tại, dám phản kháng Lý Ung. Người này vì kinh doanh thế lực của mình, hao phí hơn hai mươi năm thời gian, chính mình nào có thể chống lại? Bước vào thang máy, La viện trưởng thở dài, đóng cửa lại. Nhưng thang máy xuống tới lầu 1 ràng vẫn hạ xuống nữa! La viện trưởng bất chợt cảm thất kinh hãi, lập tức nhấn nút dừng lại nhưng hề có tác dụng. Rất nhanh, xuống tới tầng ba dưới mặt đất. Sau đó cửa thang máy mở ra, bên ngoài là bãi đỗ xe tối om. Còn chưa kịp phản ứng, đột ngột bị đẩy mạnh, cả người ngã hẳn ra ngoài! Lần này làm sợ tới mức hồn bất phụ thể, vừa rồi, trong thang máy ràng hề có người ah! lập tức quay đầu lại, thế nhưng thang máy đóng cửa. Lúc này bỗng nhiên cảm giác sau lưng có chút nóng, liền cởi áo ra nhìn, ràng thủng 2 vết tay cháy xém! Từ Lan cùng cha mẹ là do xe rơi xuống vực, bùng cháy thiêu đốt mà chết. Nhìn bộ phận bị cháy xém kia làm La viện trưởng toàn thân run rẩy. Trước, Từ Thao với tư cách là người nhà bị hại, từng nhiều lần cầu pháp viện thẩm tra xử lí án này, nhưng cơ quan kiểm án mực tiếp thụ. Thậm chí, còn mãnh liệt cầu được phép quấy rối. Cho nên, đối với vụ án này rất có ấn tượng. Lúc ấy Lý Ung thông qua việc hối lộ cơ quan tư pháp, để bản thân mình bác bỏ cầu này. Đương nhiên, lúc ấy chỉ là tạo áp lực với kiểm sát trưởng dưới quyền, cho nên Từ Thao cũng biết mệnh lệnh nguyên lai à ở . Cho tới hôm nay, với tư cách là 1 trong 6 người cuối cùng mới điều tra ra. "... , đâu..." La viện trưởng lập tức ném cái áo sang bên, chạy vội! Đèn ở bãi đỗ xe dưới mặt đất này rất tối, muốn phân biệt phương hướng có vài phần khó khăn. chạy rất lâu, cuối cùng dựa 1 ca bô xe thở hổn hển. Ở dưới lòng đất, điện thoại căn bản có tín hiệu. "... có khả năng. Làm sao có thể có quỷ..." Nhưng bất kể nhớ lại như thế nào, đều nhớ , vừa rồi thang máy kia căn bản có ai khác, cũng có ai giữa đường tiến vào! Mà nhìn 2 vết tay cháy đen làm ngừng nổi da gà. Huống chi, còn làm việc trái với lương tâm đó. Chẳng lẽ thực là vong hồn trở về đòi mạng sao? Trong mắt , dần bị tuyệt vọng bao bọc. Mà đúng lúc này bỗng nhiên chú ý tới chiếc xe con bên trái, cư nhiên lại là 1 cỗ xe rúm ró bị thiêu đốt! Chỉ là chỗ biển số xe, có thể thấy khá ràng! ... Là chiếc xe Từ Lan cùng cha mẹ Từ Thao ngồi lúc tử vong! Sắc mặt đại biến, nhìn thấy chiếc xe ràng nên xuất tại đây, vội vàng bỏ chạy! Nhưng rất nhanh bắt đầu phát , tất cả những chiếc xe chung quanh, thế mà biến thành bộ dạng giống y như thế! "... liên quan tới ta, liên quan tới ta!" La viện trưởng sợ hãi hô to: " phải ta, phải ta giết chết các ngươi đâu!" " phải ta!" Lúc này vì chạy quá gấp đột nhiên té ngã 1 cái. Bỗng nhiên cảm giác có 1 bàn tay túm lấy chân , ngừng kéo về sau! Cuối cùng biến mất ở nơi tối tăm nhất trong bãi đỗ xe dưới lòng đất... Mà Lý Ung đối với chuyện này tự nhiên hoàn toàn biết gì cả. Mười sáu người chết chỉ còn lại 1 người cuối cùng. Chỉ cần giết chết người kia là có thể làm cho Doanh Thanh Ly sống lại. Đối với mà , có chuyện nào trọng yếu hơn chuyện này. Hai mươi năm dài dặc chờ đợi, rốt cục, giây phút mong chờ đến. "Thanh Ly, em có thể trở lại bên cạnh rồi... Sau đó, cùng nhau ở chung 1 chỗ, vĩnh viễn cùng nhau..." ngày này Lý Ung hy vọng quá lâu, quá lâu. Vì cái gì muốn bò lên vị trí này? Vì cái gì từ thủ đoạn làm hết thảy? Chính vì Doanh Thanh Ly. Vì nữ nhân cả đời. Đột nhiên cửa phòng viện trưởng bật mở, lập tức quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Lý đứng trước mặt, mặt lạnh như hầm băng cùng với 1 mái đầu bạc trắng. "Ngươi..." Lý Ung kinh ngạc: "Tóc của ngươi... Chuyện gì xảy ra?" Tóc của Lý hơn nửa trắng phau. Thậm chí, thân hình còn gầy rất nhiều, mặt cũng là thần sắc tiều tụy. Nhưng giờ phút này hai mắt Lý tràn ngập băng lãnh, căm hận, thậm chí là... tia oán độc. Sau lần Lý cướp hũ tro cốt, đây là lần gặp mặt đầu tiên của 2 người. " cho ta biết, tóc của ngươi là chuyện gì xảy ra!" Lý Ung bất giác đề cao lượng. Lý chất vấn , có phải giết người nhà Từ Thao hay . Ghi chép điều tra của Công Tôn Diệm đủ rồi, hơn nữa căn cứ lời của Từ Thao càng thêm hiểu phụ thân, rốt cục cũng minh bạch, phụ thân so với tưởng tượng lại càng thêm đáng sợ. Mà hết thảy, dĩ nhiên là vì mẫu thân Tử Dạ! Là người mà nhất! Lý từng bước về phía Lý Ung. Thời điểm khoảng cách giữa hai người chỉ còn 1 chiếc bàn lấy ra 1 kiện giấy tờ. Đó là những ghi chép điều tra của Công Tôn Diệm. "Ngươi xem kỹ ." Lý đưa nó cho Lý Ung: "Sau khi xem xong, ta kiến nghị ngươi tự thú. Nếu , ta đem phần ghi chép này giao cho truyền thông, hoặc là tuyên bố internet." Lý Ung cầm qua nhìn mấy lần, sắc mặt liền đại biến. Cái này chỉ riêng lời khai nhân chứng, còn điều tra về tài khoản của , thậm chí 1 vài hướng chính trị mà che giấu, ngay cả bệnh viện Chính Thiên lai vãng với hắc bang cũng có. Công Tôn Diệm điều tra đến tình trạng như vậy, nếu , Lý Ung lúc trước cũng bốc lên nguy hiểm phái người truy sát . Dù sao là kiểm sát trưởng tỉnh phái xuống, giết khiến cho sóng to gió lớn, cơ quan tư pháp cấp cao chắc chắn phái người điều tra, tới lúc đó chưa chắc có thể trị được hết thảy. "Ta ngờ, bọn người biểu cữu sớm thành tay sai cho ngươi." Sắc mặt Lý càng thêm trầm, "Hôm nay tập đoàn Dương gia bị ngươi tay thao túng, cổ quyền của bọn cũng thành vật trong tay ngươi, đây cũng là thứ lớn nhất ngươi dựa vào. Mà ngươi dùng cái này với tư cách làm tư bản chính trị, quyết định tranh cử chức thị trưởng. Bất quá ta , ngươi 1 lòng chỉ nghĩ hồi sinh mẫu thân Tử Dạ, sao còn ham muốn chức vụ này?" "Quyền lực ai ngại nhiều " Lý Ung xem xong tập hồ sơ : "Sau khi Thanh Ly phục sinh, ta cũng cần năng lực bảo hộ nàng..." "Là ngươi bảo vệ vị trí của mình ?" "Xem ra Lãnh Hinh thực chết, nàng ta tiếp xúc với ngươi cho ngươi hết thảy? Vậy sao? Ngươi định đem phụ thân ngươi lên tòa án? có tác dụng, ta có thể áp chế dư luận, tất cả ông chủ truyền thông thành phố K đều có quan hệ với ta, về phần internet truyền thông, ta cũng có thể khống chế. Tập đoàn Dương gia thế lực rất khổng lồ , trước mắt cơ bản đều nằm trong tay ta. Trừ phi ngươi kiện lên cấp tỉnh đến chính phủ, nhưng ngươi cho rằng ta để ngươi làm như vậy sao?" đến đây, Lý Ung bỗng nhiên phát bắt lấy cổ áo Lý , kéo tới gần mặt mình, 2 mắt nhìn thẳng : "Thời điểm ta xây dựng người của mình ngươi còn chưa ra đời! cho ngươi biết, chính trị phải ai cũng có thể đùa, ngươi thực cho rằng thế giới này có 2 chữ công bình đó chứ? Đó chỉ là đối với người bình thường mà thôi, với ta, ai có thể chế tài ta? ai cả? Ngươi cũng thể! Đừng tưởng rằng ngươi là con ta, ta dám làm gì ngươi!" câu kia làm Lý giống như bị dao cắt. tia chờ mong sau cùng đối với phụ thân cũng hóa thành hư ảo. "Được rồi, ta hiểu rồi." Lý kéo tay phụ thân, sau đó nhanh chóng rút ra con dao! "Ngươi muốn làm gì?" Lý Ung lúc này vẫn rất tỉnh táo, "Tiểu tử ngươi chẳng lẽ muốn giết ta?" "Giết ngươi? Làm sao có thể vậy? Ngươi có nhân tính, có nghĩa ta cũng có. Dù sao ngươi là cha ta, coi như giết ngươi, cũng phải do ta động thủ." Lý hít sâu hơi, đặt tay lên mặt bàn, 1 dao hung hăng đâm xuống, xuyên thấu bàn tay! "Ngươi..." Lý Ung hoảng sợ thôi, thực ngờ Lý lại tự hại mình! " đao kia ta trả lại ân sinh dưỡng cho ngươi." Lý cưỡng ép đau đớn, đè nén kêu ra tiếng, sắc mặt sầu thảm nói: "Từ hôm nay trở , ta và ngươi đoạn tuyệt quan hệ phụ tử. Ta Lý , từ nay về sau cùng ngươi là người dưng! Từ nay về sau, ngươi chính là tử địch của ta! Ta thề, nhất định phải làm ngươi trả giá!" Trong đầu , vẫn như trước vang vọng lời của Âu Dương Tinh (người bị chết trước cửa nhà trọ, bị cái đầu con quỷ núp trong mũ của nàng nuốt xuống, huyết tự mà dùng camera có thể quay được). Đối với người được cứu và người bị giết mà , thiện ác có ý nghĩa, có ý nghĩa chính là lực lượng có thể làm chủ sinh tử của họ. Bác sĩ cũng vậy Nhà trọ cũng thế Lý Ung lúc này lại cười lên dữ tợn. "Được rồi. Là tự ngươi đấy. Chúng ta còn là phụ tử, ta cũng cần hạ thủ lưu tình." Lý Ung cầm lấy sấp giấy tờ bàn : "Tay của ngươi nên điều trị ở đây . Còn có, ngươi hôm nay, nên rời khỏi bệnh viện." có năng lực như thế. Phải biết rằng, giết chết nhiều người như vậy, người nhà đối phương chắc chắn nghĩ mọi cách điều tra, luôn luôn có hai người gần tiếp cận chân tướng, nhưng Lý Ung đến nay vẫn hoàn hảo đấy. Vì cái gì? Vì có năng lực, pháp luật với mà giống như màu nhuộm vậy, muốn bôi đen ai bôi, muốn tẩy trắng ai tẩy. "Tiến vào!" Theo Lý Ung rống to tiếng, vài tên bảo an bước vào phòng. "Lập tức bắt lấy !" Lý Ung chỉ vào Lý : "Con của ta đột nhiên phát điên, tinh thần bình thường, lập tức mang băng bó trị liệu! Gần đây trạng thái của mực ổn định, nhất định đầu óc bình thường rồi!" Vì vậy, vài tên bảo an lập tức tiến lên bắt lấy Lý , đồng thời, đem bàn tay nâng lên, cũng tùy tiện rút dao ra. Mà Lý lạnh lùng nói: "Muốn đem ta trở thành tên điên, như vậy để ai tin lời ta nữa hả?" "Đưa xuống dưới! Còn có, đem cách ly, khóa trái phòng lại, đúng rồi, có hành vi bạo lực, tốt nhất trói cả người lại!" Lý Ung sắc mặt lạnh nhạt chỉ huy: " tại thần trí bình thường, lời đều là mê sảng, các ngươi nên nghe lung tung!" Lý Ung thân là viện trưởng, tùy tiện có thể kêu 1 bác sĩ khoa tâm thần chuẩn đoán thần kinh Lý bình thường. Mà nếu như mực bị nhốt tại đây, như vậy bốn mươi tám tiếng đồng hồ trở lại nhà trọ, Lý hẳn phải chết thể nghi ngờ! Lúc này hô lớn 1 tiếng: "Văn bản đặt bàn ngươi chỉ là 1 kiện sao chép mà thôi! Nguyên kiện có người khác giữ rồi! Ta hôm nay quay về, người kia giao nó cho giới truyền thông! Ta cũng tin ngươi thực thần thông quảng đại như vậy, tất cả truyền thông thành phố K có thể do ngươi khống chế!" Lý Ung đem tập hồ sợ bàn ném vào sọt rác, tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần. căn bản sợ Lý uy hiếp. Cho dù truyền thông đưa tin thế nào? Chỉ cần tùy tiện tìm 1 kẻ chết thay là được rồi, đến lúc đó chỉ cần phát biểu thanh minh chút. Giống như lời , ai có thể chế tài , chỉ có chế tài người khác, Từ Thao là 1 ví dụ. "Thả ta ra! Thả ta ra!" Lý cuối cùng đánh giá thấp lòng dạ ác độc của Lý Ung. ngờ phụ thân có thể làm tuyệt đến như vậy ( phải tuyệt vời đâu nhé, là tuyệt tình ấy), hơn nữa cho rằng chỉ cần có người cầm văn bản chính gốc, sợ Lý Ung làm gì mình. với tư cách là đệ nhất trí giả nhà trọ, cùng phụ thân so, kỳ vẫn kém bậc. Sau khi tất cả mọi người rời , Lý Ung lấy điện thoại người ra, bấm 1 dãy số. "Này, Lâm Tường sao?" Lý Ung xoa huyệt Thái Dương, : "Có số việc khả năng lại phiền ngươi rồi. Con của ta cho ta thêm chút phiền toái. Tra chút những người 2 ngày gần đây tiếp xúc với . Đúng, tốc độ phải nhanh. Nếu như tình huống khẩn cấp, ngươi có thể tự mình làm chủ, mau chóng xử lý sạch phiền toái. Đúng, chính là như vậy. Lần tranh cử thị trưởng sắp tới, ta có việc phải làm, thời điểm liên hệ với ta dùng số này. Hiểu chưa? Chỉ cần ta tranh cử thành công, trong phạm vi ta cho phép, ngươi có thể hành động tự do. Ân, tốt, cứ như vậy." Mà trong tử đản chi quán... Tôn Thanh Trúc trong phòng vệ sinh, cắn răng băng bó vết thương, đồng thời ngừng thở hổn hển. đánh giá quá thấp Bạch Văn Khanh cùng Lâm Hoán Chi rồi, thủ đoạn hung ác của 2 người kia tuyệt dưới ! " thể chết được... Ta thể chết được..." Mà lúc này, khoảng cách tới lúc tử vong, đủ 10 phút!
c12 q28 Băng bó vết thương hoàn thành, lúc này Tôn Thanh Trúc giống như đầu dã thú khát máu, thể nào bảo trì tỉnh táo nữa rồi. Hộ gia đình phải suy nghĩ rất nhiều mới lựa chọn con đường này. Nếu có thể được lựa chọn..., bọn muốn làm điều này , nhưng tất cả các biện pháp thử qua hết. Ví dụ như tượng sáp của Kate, Lâm Hoán Chi thử dùng bật lửa thiêu hủy, dù gì nó cũng được làm bằng sáp, thiêu đốt ngay cả chút dấu vết cũng còn. Nhưng điều đó căn bản vô bổ, Kate vẫn chết. Hành động triệt để phá hư tượng sáp có nửa điểm tác dụng, như vậy chỉ có thể nếm thử phá hư lời tiên đoán thời gian tử vong của tượng sáp. Tôn Thanh Trúc lúc này đem thời gian đồng hồ điều chỉnh lại, nếu muốn xem giờ dùng điện thoại di động. Điều này có thể đem tất cả cải biến được ? Nhưng chỉ có 10 phút thời gian, trong nội tâm thể nào suy nghĩ tìm ra ngọn nguồn sinh lộ. Cẩn thận hơn nữa dứt khoát tháo đồng hồ, đem nó đập nát vụn, triệt để hủy diệt. Đồng thời, đem y phục người mình cởi ra vứt sàn nhà, dùng bật lửa thiêu đốt, tượng sáp của thời điểm tử vong vẫn mặc cái áo này đó. Làm xong 2 chuyện này, còn ngại chưa đủ bảo hiểm, cuối cùng nhẫn tâm, đem 2 tay rạch ra rất nhiều vết thương. xác nhận tượng sáp của mình, căn bản hề có vết thương nào hết. Những vết thương này cơ bản thể trong thời gian ngắn phục hồi như cũ. Cả quần áo bị tiêu hủy, đồng hồ cũng dập nát cũng thế. Mặc dù giết được Bạch Văn Khanh cùng Lâm Hoán Chi, nhưng để lại người bọn cũng ít vết thương. Nhưng dù là vậy, trong lòng vẫn bất an, thủy chung cho rằng, giết chết người mới là ổn thỏa nhất. Suy tư phen, nên tìm Lạc Chính Phong và tên đần kia là thích hợp nhất. Bởi vì là người dễ chế ngự nhất, thậm chí chỉ cần nhanh nhẹn 1 chút, trước khi đối phương kịp phản kháng bị giết rồi. Nhưng tượng sáp của Lạc Hi vẫn xuất , thể biết được thời gian tử vong. So sánh ra, người chết cuối cùng Lạc Chính Phong vẫn là lựa chọn tốt nhất. Tôn Thanh Trúc cắn răng quyết định, giết chết Lạc Chính Phong! Đây là hy vọng cuối cùng của . Nếu 10 phút về sau, người chết chính là ! ... tại tới 10 phút! đẩy cửa WC, cẩn thận nhìn chung quanh 1 phen, mang theo dao găm tiến lên lầu. Tử đản chi quán, khắp nơi đều lộ ra hào khí u. Mà Tôn Thanh Trúc dám gấp gáp, tại tay nắm chặt dao găm, đè ép hơi thở. Thời gian còn nhiều lắm, có tiền lệ là Hồng Ban Ơn và Kate, dám khinh thường. Nhưng nhìn vết thương tay, hơn nữa đồng hồ và áo khoác đều bị hủy, nếu như bây giờ bị giết, tuyệt đối đồng dạng với tượng sáp. Nhưng... cái này có thể chỉ là chi tiết , ảnh hưởng tới lời tiên đoán tử vong? Bỏ ra thời gian ngắn mới tìm được cầu thang. Cái biệt thự cỡ lớn này bố trí hề có quy luật, tới lui mới phát cầu thang, ở nơi này có bản đồ căn bản rất dễ lạc đường. Bất quá bây giờ phải thời điểm cằn nhằn những thứ này, cái này cũng là thứ để giữa những hộ gia đình thể đơn giản tìm thấy nhau. Tôn Thanh Trúc tiến vào lầu 3, dọc theo hành lang bắt đầu truy tìm Lạc Chính Phong và Lạc Hi. Nội tâm ngừng cầu nguyện sớm 1 chút gặp được 2 người kia, thế nhưng hành lang lạ lẫm này làm đau đầu, căn bản tìm thấy đường, hơn nữa phòng nhiều lắm. Mà lúc này, Lạc Chính Phong và Lạc Hi ở trong 1 hành lang phía tây lầu 3. đến bây giờ, Chính Phong càng thấy rằng biệt thự này quá lớn, gộp cả 3 tầng có thể chứa được hơn ngàn người.... Trong cái biệt thự lớn như thế mà muốn tìm mấy bức tượng sáp, nghĩ thế nào cũng thấy giống kỳ tích. Muốn đem cả tòa biệt thự này tìm tòi hết mọi ngóc ngách, 2 giờ đủ. Nếu như đem tượng sáp giấu thực kỹ, vài ngày tìm ra cũng là chuyện bình thường. Như vậy có phải nhà trọ có mưu cố ý để hộ gia đình tìm thấy tượng sáp? Mà tượng sáp của mỗi người thực chỉ có 1 sao? Hay là tìm tượng sáp, chính là nhìn thấy tượng sáp nguyền rủa khởi động? Trong tử đản chi quán này đến tột cùng tàng bí mật đáng sợ gì? Càng suy nghĩ, Chính Phong càng cảm thấy bản thân vô lực. Nàng chuyện qua điện thoại với Ngân Dạ, nhưng tạm thời chưa thể cung cấp cho nàng sách lược thích hợp. "Chính Thủy... Nhị tỷ..." Chính Phong thào tự , nàng biết mình có thể còn sống gặp lại mọi người nữa hay . Hẳn huyết tự lần này là hạn cuối của mình rồi sao? Tám giờ 45' sắp tới. Tôn Thanh Trúc lúc này gần như lâm vào tuyệt cảnh, nhưng vẫn chưa tìm được người nào. Nhìn đồng hồ điện thoại di động, bắt đầu có cảm giác sụp đổ. Bất quá, cũng có chuẩn bị, Tôn Thanh Trúc cho rằng, đơn giản chết ở chỗ này. Đánh cuộc keo! Chỉ có thể đánh cuộc keo! Cuối cùng, tiến vào trong 1 gian phòng tương đối lớn, hơn nữa lấy ra tất cả vũ khí, liều chết 1 phen. tại chỉ còn 2 phút, cho dù bây giờ có tìm ra được Lạc Chính Phong, cũng tự tin chỉ trong thời gian ngắn như thế xử lý được nàng, khi làm tốt, ngược lại bị nàng giết chết cũng phải có khả năng. có đồng hồ, quần áo bị thiêu hủy, lại thêm những vết thương tay... tin, như vậy còn có thể nhất trí với lời tiên đoán của tượng sáp? nhớ rất thi thể của Hồng Ban Ơn và Kate hoàn toàn giống tượng sáp như đúc, vô luận là quần áo hay trang sức, tìm ra địa phương khác biệt. Nhấc lên dao găm, nhìn chăm chú điện thoại, đồng thời trong lòng yên lặng cầu nguyện. Trong phòng lúc này cực kỳ yên tĩnh. Nội tâm bây giờ treo lơ lửng. Vẻ mặt sợ hãi của Hồng Ban Ơn và Kate vẫn như trước in sâu trong đầu . Mà vẻ mặt tượng sáp của cũng ngoại lệ. Như vậy... thứ giết chết bọn họ là cái gì? Là cái gì? Nếu như là Quỷ hồn, hộ gia đình dù thế nào cũng thể bị dọa sợ thành ra như vậy chứ? Còn phút đồng hồ. Trái tim Tôn Thanh Trúc điên cuồng nhảy lên, con dao găm nắm chặt trong tay, thân thể lui sát vào góc tường để phòng ngừa tập kích từ sau lưng. Đồng thời, dùng di động chiếu sáng trước mặt. Cánh tay cầm dao ngừng run rẩy. Bốn mươi giây... 35 giây... 30 giây... Tới bây giờ vẫn chưa có vật gì xuất . bỗng nhiên nghĩ đến, từ phần trán của mình trở lên bị xé mất, có phải do bị tấn công từ phía ? lập tức ngẩng đầu dùng di động soi lên , thế nhưng đầu cái gì cũng có. Điều này làm có chút hiểu, nhưng lúc này có suy nghĩ cũng tìm được câu trả lời. Thời điểm cúi đầu ánh mắt hơi hạ xuống bỗng nhiên trợn tròn! Chỉ thấy những vết thương cánh tay bằng 1 tốc độ kinh người lành lại! Hơn nữa, cái đồng hồ lại lần nữa đeo cổ tay, kim đồng hồ vẫn hoạt động bình thường! Ngay cả cái áo bị đốt cũng lành lặn khoác người! Hết thảy phát sinh chỉ trong nháy mắt ngẩng đầu lên! Còn có hai mươi giây! Tôn Thanh Trúc muốn đem đồng hồ tháo xuống, thế nhưng chợt phát , thân thể thể nào nhúc nhích! Những vết thương tay khép lại ngay cả 1 vết sẹo cũng có. Hơn nữa riêng gì tổn thương tay, mà những nơi bị Lâm Hoán Chi cùng Bạch Văn Khanh làm bị thương cũng khỏi hẳn! , hẳn phải ngược lại, như chưa từng bị thương! Tôn Thanh Trúc há miệng muốn thốt ra lời, dường như môi cũng bị cái gì đó khóa lại, căn bản mở miệng được. Cả người tại chính là thịt cá nằm thớt! Dao găm trong tay rơi mặt đất. Sau đó, ánh sáng từ điện thoại tắt ngúm. Tiếp theo Tôn Thanh Trúc cảm thấy trong màn đêm, dường như có thứ gì đó dần tiếp cận. Mà cái này còn chưa , ngay sau đó thân thể xụi lơ, cả người té hình chữ đại nằm mặt đất. Tư thế này cùng tượng sáp của , hoàn toàn đồng dạng! Nhưng vẫn chưa xong. tại, còn 10 giây nữa là tới tám giờ 45’. Tôn Thanh Trúc cảm thấy có 1 thứ gì đó lướt qua thân thể, chưa kịp phản ứng chợt thấy, bản thân nằm trong gian phòng phát tượng sáp của mình! Vị trí cùng với tượng sáp sai chút nào! Còn năm giây. Tình trạng tại của khác gì tượng sáp của mình, ngoại trừ... Đầu . Nhưng còn 5 giây đếm ngược, chớp mắt tới tám giờ 45’ tất cả có gì khác biệt nữa. Nguyên vốn tượng sáp ở nơi này cũng biến mất. Năm... Bốn... Ba... Hai... Ngay giây cuối cùng, Tôn Thanh Trúc chỉ muốn biết việc. Đến tột cùng bản thân nhìn thấy cái gì mà làm cho biểu lộ của tượng sáp sợ hãi tới như vậy? Có chết cũng muốn làm 1 con quỷ minh bạch. Mà giờ khắc này, đáp án cuối cùng được công bố. Sau khắc, sắc mặt kịch liệt biến hóa, đó là loại gần như là bản năng , tự nhiên mà kịch biến! Rất nhanh, khuôn mặt dần trở nên méo mó! chớp mắt trước khi chết , rốt cục thấy được... Tám giờ 45' trôi qua. Hộ gia đình đều tinh tường, Tôn Thanh Trúc chết. Nếu như chưa chết chắc chắn gọi điện hoặc nhắn tin cho mọi người. Bạch Văn Khanh lúc này người bị thương , mà biết , người tiếp theo tử vong chính là ! Hơn nữa, chỉ 10 phút về sau! Nhất định trước lúc đó phải giết chết Lạc Chính Phong! Nhất định! tại tiến thẳng tới lầu 3, liều mạng tìm kiếm từng gian phòng. Nhưng 1 người hiệu suất có thể cao bao nhiêu? Dù sao cái biệt thự này quá lớn, chỗ để nấp vô cùng nhiều. Nhưng trong 1 cái biệt thự như vậy mà lại có thể dễ dàng tìm ra những bức tượng sáp. Thực dễ làm người khác sinh ra nghi hoặc. Tượng sáp của Lạc Hi vì sao chậm chạp vẫn mãi chưa xuất ?
c13 q28 Bạch Văn Khanh là người lúc đầu khởi xướng chuyện mua bảo hiểm cho cha mẹ và người thân. Cha mẹ đều là những người bình thường, tâm nguyện duy nhất, chính là đứa con trai này có thể sống hạnh phúc vui vẻ. Tất cả cha mẹ đều là như thế, nhưng phải con cái ai cũng có thể hồi báo lại cha mẹ. Mà hy vọng lớn nhất của Bạch Văn Khanh chính là có thể để cho cha mẹ trôi qua 1 cuộc sống yên bình, vất vả. Nhưng hôm nay ngay cả hy vọng bình thường như thế cũng trở thành xa xỉ. Bạch Văn Khanh nhớ mỗi nếp 1 nhăn gương mặt cha mẹ, tưởng tượng nếu như mình chết , chỉ sợ bọn họ lại càng trở nên già nua tiều tụy, thậm chí thống khổ. Đối với cha mẹ mà , bất hiếu lớn nhất của con cái, chính là người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh. Những điều có thể làm cho phụ mẫu chỉ là lưu lại 1 phần bảo hiểm, cam đoan sinh hoạt lúc tuổi già bọn họ có thể trôi qua thoải mái hơn. Đây là hồi báo cuối cùng của với cha mẹ. Còn lại 10 phút. người Bạch Văn Khanh lúc này có vài miệng vết thương, chỉ đơn giản xử lý cầm máu và băng bó. Đồng thời, đem đồng hồ ném ra ngoài biệt thự, còn tiếc cởi giầy hủy . biết, Tôn Thanh Trúc từng làm những điều giống thế. Trong quá trình tìm kiếm Lạc Chính Phong, Bạch Văn Khanh gọi điện thoại về nhà. muốn nghe thấy thanh của cha mẹ. mua bảo hiểm kim ngạch là 2000 vạn. Đó là khoản tiền cuối cùng chuẩn bị cho cha mẹ. Những điều bây giờ có thể làm chỉ là như thế. Bởi vì cách làm đó của mình, Bạch Văn Khanh gây được ít hảo cảm với những hộ gia đình khác. Nhưng hảo cảm cũng chỉ là hảo cảm, trong huyết tự sinh tử nguy cơ, lựa chọn cuối cùng của mọi người vẫn là tánh mạng bản thân. Cái này rất bình thường. có gì đáng để chỉ trích. Bởi vì đổi lại là ai cũng làm như vậy, để người khác chết so với mình chết vẫn là tốt hơn. Vô tư kính dâng, dũng hi sinh, chủ nghĩa nhân đạo, những từ ngữ hoa lệ này ai cũng biết . Nhưng thực được có mấy người? Ích kỷ là bản năng của nhân loại. Chỉ trích người ích kỷ là vì mình là người bị hại. khi chính mình trở thành phương được lợi, tình lại trở nên hợp lý. Mà Lạc Chính Phong cũng nghĩ như vậy. Nàng muốn chết, muốn sau khi vất vả giải trừ nguyền rủa gia tộc, lại lần nữa đối mặt với tử cục. Nhất là sau khi đại tỷ chết , ý nghĩ ấy lại càng thêm mãnh liệt. Từ 1 phương diện nào đó mà , nguyền rủa của nhà trọ đeo bám dai dẳng cả 1 dòng họ, nhưng có còn kinh khủng hơn, vì nó cho người ta hy vọng sau đó kéo họ xuống địa ngục. Lúc này nàng nhìn về Lạc Hi bên cạnh, người này cái gì cũng hiểu, tâm trí như 1 đứa trẻ, có lẽ ngược lại mới là người hạnh phúc nhất? Tên của . Lạc Hi, chính là 1 loại ký thác hy vọng của Chính Phong. "Lạc Hi..." nàng đột nhiên mở miệng, đây là lần thứ nhất nàng chính thức chuyện với Lạc Hi: "Tên của ngươi, ngươi có biết nó ý nghĩa thế nào ? Lạc Hi.. chính là hy vọng của Lạc gia. Ta, Chính Thủy, thực muốn tiếp tục sống sót. Chính Thủy nàng nghĩ bản thân có khả năng thoát khỏi nguyền rủa, mới lựa chọn cho phụ thân của Tiêu Diệp; mà Nhị tỷ, sau khi đại tỷ mất, nàng vẫn thương, mực lo lắng cho cuộc sống của chúng ta,... Hy vọng gia tộc ta ở nơi nào đây? Nếu như bi kịch đến thế hệ chúng ta liền chấm dứt. Như vậy vì cái gì ta còn phải hy sinh?" Lạc Hi nháy mắt, nhìn về phía Chính Phong chảy nước mắt. Vội vàng : "Tỷ tỷ ngươi làm sao vậy? Vì cái gì lại khóc a, nữ nhân xấu khi dễ chúng ta rời nha. Tỷ tỷ, đừng khóc..." "Ta vì cái gì lại thể sống sót như nhị tỷ? Ta vì cái gì lại thể như Tiêu Diệp trở thành 1 đời thoát khỏi nguyền rủa của Lạc gia? Vì cái gì ta lại có hy vọng?" Lạc Chính Phong xong nước mắt tuôn rơi lã chã. "Ta vốn tiếp nhận số mệnh của mình, ta biết bản thân mình rồi chết, cho nên mỗi thời mỗi khắc còn sống ta đều quý trọng, ta hy vọng trong cuộc đời ngắn ngủi của mình đạt được hạnh phúc, sống hối hận. Nhưng ta bây giờ có cơ hội sống sót... lại là lần thứ nhất chính thức sợ hãi mãnh liệt, sợ hãi có được sinh cơ." quá châm chọc rồi. Trong cuốc sống của nàng, nàng sùng bái nhất chính là tác phẩm 《 gào thét Sơn Trang 》 của Amy Lợi. giống những Đại Văn hào khác, Amy Lợi cả đời gần như chỉ sáng tác 1 bộ truyện, nhưng cũng đủ để lưu danh văn đàn. Nhân sinh sống hay chết, có lẽ thể dùng tính mạng dài hay ngắn để cân nhắc. Vốn dĩ nàng chuẩn bị hết thảy, xúc động chuẩn bị chờ chết. Nhưng vận mệnh vui đùa, nàng còn sống, hơn nữa còn sống tới hôm nay. Sau đó nàng phải đối mặt với 1 , tới 1 giờ nữa nàng chết. "Lạc Hi, " Chính Phong cười thảm: "Vận mệnh của ta đúng là phi thường thú vị ah. 1 vòng lớn vẫn trở về đúng vị trí. Mà bây giờ, ta lại phát , bản thân mình phi thường muốn sống sót." Lạc Hi nghe được câu này, giống như hiểu gật đầu, cười ngốc : "Được rồi, tỷ tỷ muốn sống sót, ta đây nhất định giúp tỷ tỷ ngươi, ta nhất định làm cho tỷ tỷ sống sót!" Đúng lúc này, 1 thanh lạnh như băng vang lên sau lưng Lạc Chính Phong: "Hôm nay tới đây thôi, mẹ, chào tạm biệt gặp lại sau." Quay đầu lại, chỉ thấy Bạch Văn Khanh vừa cúp điện thoại di động, ánh mắt lạnh lẽo, rút ra 1 con dao. Lưỡi dao tỏa ra hàn quang um tùm, Bạch Văn Khanh cũng nhảm, thẳng tắp vọt tới! Bạch Văn Khanh phản ứng rất nhanh, nhưng Lạc Hi còn nhanh hơn! lập tức nhảy ra 1 bước, 1 quyền hung hăng đánh tới Bạch Văn Khanh! Nhưng Bạch Văn Khanh đối với tên ngốc này có hứng thú, ai biết chết vào lúc nào, vì vậy vung dao lên chém bị thương cánh tay Lạc Hi, giận dữ hét: "Cút ngay cho ta!" Vừa rồi, trong điện thoại, tạm biệt với cha mẹ. tại, muốn liều mạng, đánh bạc số phận! Chính Phong sắc mặt trắng bệch, nhưng nàng mới chạy được vài bước Bạch Văn Khanh nhào tới. Giơ dao găm lên muốn chém vào lưng Chính Phong, Lạc Hi lại xông lên từ phía sau ôm lấy Bạch Văn Khanh. Lúc này hai mắt Lạc Hi tỏa ra hào quang tức giận, la to: " được hại tỷ tỷ! Ta đáp ứng tỷ tỷ, nhất định phải bảo hộ tỷ tỷ! Người xấu, chết , chết !" Thời điểm ôm Bạch Văn Khanh còn ngừng dùng chân đá Bạch Văn Khanh, nhưng lực đạo mềm nhũn , có bao nhiêu tác dụng, mà Bạch Văn Khanh lúc này lòng như lửa đốt, thời gian còn lại ngày càng ít, sao có thể để tên ngốc này cản chân? "Vốn muốn giết ngươi, nhưng là ngươi bức ta đấy!" Bạch Văn Khanh hung hăng ngửa mạnh đầu ra sau, đập mạnh lên mũi Lạc Hi, khuỷu tay vung ra sau nhắm thẳng ngực! Hai cái này đều dùng toàn lực , Lạc Hi tức buông tay, nhưng vẫn tiếp tục chạy tới ôm Bạch Văn Khanh, gắt gao rời! "Tỷ tỷ, chạy mau, chạy mau ah! cho phép tổn thương tỷ tỷ, ta tuyệt đối để ngươi làm hại tỷ tỷ!" Bạch Văn Khanh vừa vội vừa giận, cuối cùng, hung ác vung dao găm đâm tới, nhưng Lạc Hi 1 tay bắt được lưỡi đao! Tức khắc, máu tươi ồ ồ chảy ra. Dao găm sắc bén hạng gì chứ? Mà Lạc Hi cầm chặt dao găm như vậy nhưng hô gọi, vẫn liều mạng ôm lấy Bạch Văn Khanh, để làm tổn thương Chính Phong. Bạch Văn Khanh quả thực thể tưởng tượng, cho dù là người ngu nhưng vẫn có thể cảm nhận được chân tình? Dùng tay trực tiếp tóm lấy dao găm mà hề kêu lên đau đớn, hơn nữa làm thế chỉ để ngăn cản mình? Thằng này... Trong tích tắc ngây người, Lạc Hi lại quát to tiếng, hung hăng cắn 1 cái vào cánh tay cầm dao của Bạch Văn Khanh! Bạch Văn Khanh đau đến run rẩy, dao găm rơi mặt đất. giờ phút này tinh tường, muốn giết Lạc Chính Phong trước hết phải giết tên ngốc này! "Ta và ngươi oán cừu, nhưng ta nhất định phải giết ngươi! Ta thể bỏ lại cha mẹ, phàm chỉ cần đường hi vọng, ta cũng buông tha!" Bạch Văn Khanh nhanh chóng xong câu đó, nắm tay thu lại đấm mạnh lên cổ Lạc Hi! Lạc Hi hét thảm tiếng phải nhả ra. Lập tức lại vung lên 1 quyền đánh vào mặt Lạc hi, thân thể Lạc Hi tức khắc bay ngược mặt đất, trong miệng thổ ra máu. "Ngươi dừng tay cho ta!" Bạch Văn Khanh nghe được câu này cũng cảm thấy ngạc nhiên 1 hồi. Lạc Chính Phong! vốn tưởng rằng, trong khoảng thời gian Lạc Hi ngăn cản mình, nàng sớm chạy mất, thế mà nàng còn quay lại? Bạch Văn Khanh nhìn Lạc Hi ngã mặt đất chật vật chịu nổi, thầm nghĩ chẳng lẽ vì tên ngốc này mà quay về? Nếu là như thế, ngược lại trong nội tâm cũng bội phục Lạc Chính Phong. Nhưng đáng tiếc, nàng trở về tất nhiên mình cũng phải động thủ rồi. Khoảng cách tới thời hạn cuối cùng chẳng còn bao nhiêu, có khả năng bởi vì đồng tình mà buông tha nàng. Đều là hộ gia đình, có lý do gì mà buông tha bản thân, thành toàn cho nàng. Dưới điều kiện ngang nhau, tất nhiên đều phải dựa vào bổn , nếu như bị giết, như vậy cũng đành nhận mệnh thôi. "Ngươi dừng tay." Chính Phong nhìn Lạc Hi bị Bạch Văn Khanh đánh đến chảy máu, trong lòng phẫn nộ hồi. ra, nàng có nghĩ chủ động giết người, nhưng Bạch Văn Khanh tại đằng đằng sát khí mà đến, nàng cũng tự nhiên nương tay. Đồng dạng lấy ra 1 con dao găm, mặt Chính Phong lúc này tràn đầy quyết tuyệt. Về mặt thời gian, đại khái 5 phút nữa chính là tử kỳ của Bạch Văn Khanh. Cho nên, chỉ cần nàng cùng Lạc Hi trong vòng năm phút đồng hồ giằng co với Bạch Văn Khanh, bản thân nàng liền có sinh cơ rồi. Đối phương đến tận cửa cũng thể trách nàng! Chính Phong tuy là người thiện lương, nhưng phải người cổ hủ! Đương nhiên, thân là nữ tính nàng vốn yếu thế, bất quá vừa rồi Lạc Hi cắn bị thương tay phải Bạch Văn Khanh, đối với nàng mà , là cơ hội tốt! Bạch Văn Khanh biết , trong hai người này, tối thiểu phải giết chết 1 người! Thời gian của còn nhiều lắm rồi! thực tế chính xác, thời gian của Bạch Văn Khanh chỉ còn lại hơn 4 phút. dài, cũng ngắn. nắm chắc, có thể trong đoạn thời gian này, cam đoan đem Lạc Chính Phong giết chết. Nhưng tại chỉ có thể liều mạng. Tay phải bị thương vẫn như trước đổ máu, tại chỉ có thể dùng tay trái, điều này tất nhiên làm giảm chiến lực của rất nhiều. Nhưng do dự. Mà Lạc hi phản ứng cũng rất nhanh, lập tức đứng lên, ngăn trước mặt Lạc Chính Phong, hai tay mở ra, tuy khóe miệng vẫn đổ máu, nhưng bộ dạng nửa điểm nhượng bộ: "Ta tuyệt đối để ngươi làm hại tỷ tỷ! Tỷ tỷ , nàng muốn sống sót! Ta nhất định phải làm cho tỷ tỷ sống sót! Nhất định phải sống sót!"
c14 q28 Lạc Chính Phong lúc này, trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Nàng muốn chạy trốn, thế nhưng thằng ngốc Lạc Hi này lại đánh bạc tính mạng tới bảo vệ mình. Đơn giản bởi vì, bản thân mình đối xử tử tế với . Thời điểm bản thân nàng tứ cố vô thân, tánh mạng bị uy hiếp, người duy nhất bảo vệ nàng lại là Lạc Hi! Trong lòng dâng lên hồi cảm động, đứa bé này còn biết táng mạng bản thân cũng như đèn cầy trong gió, biết bản thân gặp tuyệt cảnh bực nào. chỉ nhớ kỹ Chính Phong tỷ tỷ, chỉ nhớ kỹ thể để người khác tổn thương tỷ tỷ. "Lạc Hi, ngươi cần bảo hộ ta đâu " để 1 thanh niên đầu óc tối dạ bảo vệ mình, Lạc Chính Phong tự cho bản thân mình làm được. "Bạch Văn Khanh, là ngươi động thủ trước , vậy đừng trách ta!" trong mắt Chính Phong lúc này tuôn ra 1 cỗ lửa giận! tia hảo cảm xưa kia với Bạch Văn Khanh biến mất sạch còn chút gì! Sau đó nàng cũng nhảm, cầm lấy dao găm phóng về phía Bạch Văn Khanh! Lạc Hi kêu to: "Tỷ tỷ, ta tới giúp ngươi!" Nhưng lúc này 1 thanh vang lên làm nội tâm Chính Phong hoàn toàn trầm xuống: "Rốt cục... tìm được." Nàng lập tức quay đầu lại, chỉ thấy Lâm Hoán Chi đứng phía sau cách đó xa! Lâm Hoán Chi, Bạch Văn Khanh! Hai người kia cùng tiến lên, tình cảnh của nàng như thế nào, nàng tự nhiên hiểu ! Chắc chắn bọn bỏ qua cho mình! "Ta giúp ngươi chế trụ Lạc Hi " Lâm Hoán Chi lúc này biểu lộ rất lạnh nhạt, "Bạch Văn Khanh, trong 4 phút, ngươi giết chết Lạc Chính Phong!" Bạch Văn Khanh thấy thế. Tức khắc đại hỉ! Vốn cũng đau đầu về Lạc Hi thôi, tại Lâm Hoán Chi gia nhập liền hoàn hảo rồi! Hơn nữa, còn chặn đường lui của Lạc Chính Phong, cách khác, bây giờ nàng ta có muốn chạy trốn cũng trốn thoát! Chính mình liều mạng, cho dù chỉ dùng tay trái cũng chưa hẳn thể trong 4 phút giết chết Lạc Chính Phong! Lúc này cũng muốn lãng phí thời gian. tại từng phút từng giây đều phi thường quý giá! Cho nên hét lớn tiếng, thẳng hướng Lạc Chính Phong vọt tới! Mà Lạc Hi lập tức muốn chạy lên bảo hộ, thế nhưng Lâm Hoán Chi nhanh chóng chạy tới, phát bắt được cánh tay Lạc Hi, kéo về phía mình. Sau đó tay đè đầu xuống, hung hăng áp cả người mặt đất! "Buông tay! Bại hoại, bại hoại, thả ta ra! Ta phải cứu tỷ tỷ!" Lạc Hi liều mạng giãy dụa muốn đứng dậy, nhưng Lâm Hoán Chi lại rất nhàng chế trụ , giương mắt nhìn Lạc Chính Phong và Bạch Văn Khanh chiến thành 1 đoàn. "Bốn phút... có thể nghiệm chứng được giả thiết này sao?" Lâm Hoán Chi thào. Đồng thời đè khí lực đè lên Lạc Hi lại càng lớn, chút cho bất cứ cơ hội đào thoát. Bạch Văn Khanh tuy tay phải bị thương, nhưng ưu thế về tốc độ và sức bật của nam nhân bày ra kia, phải Lạc Chính Phong nhu nhược có thể địch nổi. Tuy nàng nhanh chóng trốn về phía sau, nhưng cánh tay trái vẫn bị tổn thương! Nàng lập tức lui về, muốn dùng dao găm đối dao găm, thế nhưng lại làm mu bàn tay bị tổn thương! Tiếp theo, Bạch Văn Khanh đè Lạc Chính Phong ngã mặt đất, giơ dao găm lên muốn đâm xuống cổ họng nàng! Chính Phong cũng lập tức dùng hai tay đỡ lấy cánh tay cầm dao của Bạch Văn Khanh, nhưng dao găm vẫn ngừng hạ xuống. Khí lực Bạch Văn Khanh rất lớn, Chính Phong dùng cả khí lực bú sữa mẹ mới có thể chống đỡ được. Trước mắt còn khoảng 3 phút. Tuy ngắn ngủi, nhưng đối với Chính Phong mà lại dài dằng dặc! bên Lâm Hoán Chi cảm giác khí lực giãy dụa của Lạc Hi càng lúc càng lớn, thể dùng toàn lực ứng phó, còn lạnh nhạt như trước nữa. "Bạch Văn Khanh! Ngươi nhanh chút động thủ cho ta!" Lâm Hoán Chi chế trụ 2 tay Lạc Hi, hai chân cũng đè nặng lên chân Lạc Hi, dùng sức cả người ép xuống mới có thể ngăn chặn. Lâm Hoán Chi khỏi cảm giác mình xem thường tên ngốc này, nhưng có tự tin, Bạch Văn Khanh có thể giết chết Lạc Chính Phong! Đối với Lâm Hoán Chi mà , nhất định phải tận mắt xem xét, hộ gia đình bị giết sớm hơn, phương thức tử vong cũng khác biệt có thể giải trừ nguyền rủa hay ! cái gì mà xin lỗi. làm cần xin lỗi, còn cảm thấy thực có lỗi đừng làm. Xin lỗi, bất quá chỉ để làm giảm cảm giác tội lỗi mà thôi. Lâm Hoán Chi khinh thường như thế. Mũi đao càng ngày càng tới gần cổ họng Chính Phong, chỉ cần đâm xuống mấy thốn nữa là có thể lấy mạng nàng rồi! Nhưng Chính Phong lúc ấy lại lộ ra 1 tia cười lạnh, tiếp theo tay nàng bắt lấy cánh tay Bạch Văn Khanh bỗng nhiên lộ ra 1 tiểu đao, trực tiếp đâm vào ngực Bạch Văn Khanh! Điều này hoàn toàn ngoài tưởng tượng của Bạch Văn Khanh, sau đó Chính Phong hung hăng đá 1 cái làm thân thể Bạch Văn Khanh văng ra. Thanh tiểu đao này có thể nắm trong tay mà bị phát , đương nhiên nàng cũng cần 1 cơ hội xuất kỳ bất ý động thủ đâm chết Bạch Văn Khanh! Mà Lạc Hi thấy vậy cũng rất vui sướng, còn Lâm Hoán Chi lại vì vậy mà hơi thất thần, để Lạc Hi giãy ra được! Sau đó Lạc Hi liền chạy tới bắt lấy tay Chính Phong chạy ! Lâm Hoán Chi lập tức phản ứng, đứng lên truy đuổi! Thời điểm Lâm Hoán Chi muốn rời khỏi, Bạch Văn Khanh lập tức chồm lên ôm lấy đùi ! Thanh tiểu đao kia đâm trúng ngực nhưng chưa đủ để lấy mạng Bạch Văn Khanh. Thế nhưng chỉ trong vài phút nữa thôi chết! Như vậy, nhất định phải giết chết người! Lạc Chính Phong rời như vậy chỉ còn lại Lâm Hoán Chi rồi! Nhưng trạng thái của bây giờ làm sao có thể giết chết Lâm Hoán Chi? Ngực đau đớn kịch liệt làm rên xiết mà vẫn liều mạng ôm lấy đùi Lâm Hoán Chi. "Ah... Ah ah ah ah... Ngươi, ngươi thể ..." Lâm Hoán Chi lạnh lùng nhìn về phía Bạch Văn Khanh, lập tức ngồi xổm xuống, : "Cũng đúng. Ta cần phải ." đến đây, đem thanh tiểu đao kia rút ra, sau đó hung hăng xẹt qua yết hầu Bạch Văn Khanh! Tiếp theo liền đứng dậy nhanh chóng rời ! Bạch Văn Khanh đối với Lâm Hoán Chi mà chính là vật thí nghiệm tuyệt hảo! đao kia, đủ để lấy mạng rồi. Mà tượng sáp của Bạch Văn Khanh cổ hề có vết thương! Thân thể Bạch Văn Khanh giờ phút này giãy dụa kịch liệt, khoảng cách tới thời gian tử vong chỉ còn khoảng 2 phút. dùng ánh mắt oán độc nhìn về phía Lâm Hoán Chi xa, tiếp sau đó, chờ đợi chính là tử vong. chết sớm hơn thời gian tử vong của tượng sáp, trở thành đạo cụ giải trừ nguyền rủa cho người khác? Trong lòng cam lòng, tuy sớm có dự liệu xảy ra, nhưng khi nó biến thành vẫn cảm thấy vô cùng tuyệt vọng. Mà yết hầu bị cắt đứt làm nên lời. Nhưng thời điểm cho rằng hẳn phải chết thể nghi ngờ, vết thương cổ đột nhiên quỷ dị khép lại. đơn thuần là ở cổ mà tất cả vết thương người đều nhanh chóng khép lại. tới 1 hồi sau, cả người dưới cao thấp còn vết thương nào cả. Hơn nữa, đồng hồ cũng lần nữa xuất cổ tay. Nhưng khẽ động cũng thể động. Thời gian, từng phút từng giây trôi qua, cái gì cũng thể làm được nữa. lâu sau thấy mình xuất trong 1 căn phòng. Đó là căn phòng phát tượng sáp của mình. Giờ phút này thân thể giống như búp bê, tùy ý bày đặt giống hệt tư thế của tượng sáp. Thế nhưng trước mắt xuất 1 thứ thể tưởng được. Ở trước mặt , xuất cái tượng sáp! Hiển nhiên, cái tượng này về sau mới có. Nếu là tượng sáp thứ bảy, như vậy cần hỏi, tự nhiên là tượng sáp của Lạc Hi rồi. Trước khi tử vong, Bạch Văn Khanh muốn nhìn bức tượng sáp kia. Nhưng ánh sáng trong phòng quá mờ, trong khoảng thời gian ngắn nhìn được lắm. Dù sao cuối cùng cũng chết, trong nội tâm đối với Lạc Hi vẫn là căm hận thôi. muốn nhìn đến tột cùng tử tướng của Lạc Hi là như thế nào! Dường như ông trời muốn đáp ứng , tia ánh trăng cực kỳ yếu ớt chiếu vào, bày ra chân diện mục tượng sáp trước mặt . Lạc Hi đến tột cùng chết như thế nào? Cái thằng ngốc kia khi chết cũng có thể phát ra vẻ mặt sợ hãi sao? Còn có, có cơ hội toàn thây hay ? Thời gian tử vong của là lúc nào? Nhưng chớp mắt khi nhìn thấy tượng sáp, trong ý nghĩ của như có 1 tia sét đánh trúng! ... có khả năng! Điều này sao có thể! Bạch Văn Khanh cơ hồ hoài nghi bản thân mình hoa mắt. Thế nhưng nhìn kỹ lại tượng sáp, cơ hồ quên mất kết quả bản thân mình gặp phải, nội tâm hoàn toàn bị kinh hãi tràn ngập. Mà rất nhanh, tử vong đến giờ. Trong bóng tối trước mắt ra chính là... Lúc này những hộ gia đình khác biết xuất tượng sáp thứ 7. Bởi vì Bạch Văn Khanh ngăn cản, Chính Phong và Lạc Hi rốt cuộc tránh được 1 kiếp. Đương nhiên, Chính Phong cũng bởi vậy mà bị thương. tại là chín giờ đúng. Khoảng cách tới tử kỳ của Chính Phong còn nửa giờ thời gian. Đồng thời, tại khắc đó, huyết tự cũng tuyên cáo kết thúc. Nhưng vì sao đến bây giờ vẫn chưa tìm được tượng sáp của Lạc Hi? Điểm này làm Chính Phong trăm mối có cách giải. Nếu như nhà trọ tận lực để hộ gia đình phát ra tượng sáp đáng lẽ phải tìm thấy rồi chứ. Nàng cảm giác, cái này có phải liên quan tới sinh lộ hay ? Chẳng lẽ người Lạc Hi có cất dấu 1 thứ mấu chốt trong huyết tự? Vì thế, nàng quyết định gọi điện thoại hỏi lại Ngân Dạ. Còn đối với Lâm Hoán Chi mà , tại tình huống của dần trở nên nguy hiểm. Thời gian tử vong của là 9 giờ 25', 25 phút sau, gặp phải tử cục. Mà gọi điện thoại cho Bạch Văn Khanh thế nhưng đối phương tiếp nhận. Điều này cái gì? Bạch Văn Khanh vẫn là chết rồi! Cái này làm Lâm Hoán Chi có chút kinh ngạc. đao kia xác định có thể làm cho Bạch Văn Khanh nhanh chóng tắt thở, thế nhưng... Chẳng lẽ giết chết hộ gia đình căn bản cũng có tác dụng? Nội tâm lúc này hoàn toàn trầm xuống. Nếu như thế, 25 phút sau phải đối mặt với tuyệt cảnh rồi. Vậy bây giờ phải làm thế nào đây? Thời gian đợi người, cũng cho bọn thời gian suy nghĩ. Huyết tự này gần tới kết thúc rồi. Chín giờ 10 phút. Lâm Hoán Chi gọi điện thoại hỏi vài trí giả khác trong nhà trọ, vẫn thu hoạch được gì. Nhưng có 1 điểm rất quỷ dị, đến bây giờ vẫn chưa thể tìm ra tượng sáp của Lạc Hi. Điều này làm nội tâm sinh ra hoài nghi: Lạc Hi... Có thể cái tên ngốc kia đối với huyệt tự này có tính đặc thù nào đó?
c15 q28 Khoảng cách tới lúc huyết tự chấm dứt còn mười lăm phút thời gian. Khoảng thời gian ngắn ngủi, có thể là trôi qua tức . Nhưng đối với Lâm Hoán Chi và Lạc Chính Phong, lại quá mức trường cửu. Lúc này, Lâm Hoán Chi hít hơi sâu, gọi điện thoại cho Lạc Hi. vốn định như nếu như đối phương nghe nhắn tin , ngờ điện thoại rất nhanh liền nối thông. "Lâm Hoán Chi, Bạch Văn Khanh chết. Ngươi vẫn còn chưa buông tha cho ta sao?" Đầu bên kia điện thoại là thanh băng lãnh của Chính Phong, đồng thời nó cũng mang theo vài phần tuyệt vọng. Lâm Hoán Chi thẳng vào vấn đề: "Gặp mặt . Dù sao chúng ta đều muốn giết chết đối phương, như vầy, gặp mặt phải càng tốt hơn sao? Địa điểm ngươi có thể định, như thế nào?" Lâm Hoán Chi vẫn buông tha cho ý nghĩ này. Tuy rằng khả năng rất thấp, nhưng vạn nhất 1 đao lúc ấy của có biến sao... lỡ chưa đủ sâu sao? Dù sao ánh sáng lờ mờ như vậy, nếu rạch chưa đủ sâu, có lẽ Bạch Văn Khanh vẫn còn sống được 1 hồi nữa, lúc ấy cũng tự mình kiểm chứng Bạch Văn Khanh đình chỉ hô hấp hay chưa. Mà bây giờ, trừ điều đó ra, thực nghĩ ra được biện pháp khác. Trong biệt thự lớn như vậy, làm sao có thể dễ dàng tìm ra 2 người kia? Lúc trước có thể tìm được, nguyên nhân là tiếng 3 người đánh nhau quá kịch liệt. Hơn nữa, Lạc Hi nếu như là mấu chốt, vậy hạn độ thấp nhất phải tìm ra mới được. "Ngươi chắc suy nghĩ? Lạc Hi, người này rất có thể đơn giản. Chúng ta tìm khắp trong biệt thự này, nhưng vẫn tìm được tượng sáp của . Điều này lên cái gì, trong nội tâm ngươi chắc nghĩ qua?" Chính Phong thoáng trầm mặc hồi, nhìn Lạc Hi bên cạnh, giờ phút này vẫn như cũ 1 bộ dạng ngốc nghếch, thế nhưng nàng nhưng thể nào quên được, ánh mắt lúc Lạc Hi liều chết bảo vệ mình. "Được rồi, chúng ta gặp mặt." Chính Phong cũng hiểu, thời gian còn nhiều nữa. Bản thân nàng và Lâm Hoán Chi đồng dạng đều gặp phải tử cục. Nhưng đến bây giờ, tượng sáp của Lạc Hi vẫn chưa xuất . Cái này nhất định có tồn tại 1 ý nghĩa đặc biệt nào đó. Thậm chí có thể là sinh lộ nhà trọ an bài. Vì sao từ đầu cho tới giờ vẫn chưa xuất tượng sáp của Lạc Hi, hay là người ... có 1 nhân tố nào đó làm tượng sáp cách nào xuất ? Nếu như có thể tra ra điểm này, bọn mới có thể còn sống! Nhưng tại nghĩ tới những thứ này cũng chỉ là tưởng tượng mà thôi, manh mối quá ít. Mà đồng ý gặp mặt Lâm Hoán Chi cũng là hành động bất đắc dĩ. Nếu như cái gì cũng làm, đợi tới thời gian chắc chắn chết. Như vậy, chỉ còn 1 hy vọng, chính là năng lực của Lâm Hoán Chi. Hai người ước định, gặp mặt tại đại sảnh nào đó ở tầng 1. Mà ước chừng năm phút đồng hồ Chính Phong mới chạy tới nơi. Đương nhiên, lúc này nàng đem tất cả dao găm ngươi lấy ra, cũng đưa cho Lạc Hi cái, đồng thời đem tất cả ghế trong đại sảnh sắp xếp chắn trước người mình, đối diện với cửa lớn. khi Lâm Hoán Chi vừa đến, nếu động thủ, nàng cũng chiếm được tiên cơ, trái lại có thể hạ chừng! Thời điểm chín giờ 22 phút, rốt cục Lâm Hoán Chi đến. Vừa nhìn thấy hai người trước mắt. Lâm Hoán Chi giơ đao lên, cười lạnh: "Bây giờ cách tử kỳ của ta chỉ còn có ba phút. Tốc chiến tốc thắng . Ai sống sót, chính là kẻ thắng." Chính Phong nắm lấy cái ghế, với Lạc Hi: "Ngươi canh chừng , đừng để tới gần ta, ta trợ giúp ngươi! Lạc hi, giết . Ta mang ngươi rời khỏi nơi này. Về sau, Lạc gia chúng ta thu dưỡng ngươi. Chiếu cố ngươi." Lúc này đây trong nội tâm Chính Phong coi Lạc Hi như người trong nhà. Tuy là 1 người ngốc, nhưng thế giới này, có ít người còn bằng kẻ ngốc. Đương nhiên, nàng còn cách nghĩ, chính là lợi dụng khoảng thời gian nhiều này quan sát Lạc Hi, hy vọng có thể phát ít bí mật, nhìn xem có thể cởi bỏ huyết tự này hay . Tóm lại, phải đánh cuộc keo rồi. Lạc Hi đối với Lạc Chính Phong tự nhiên gì nghe nấy, chút do dự giơ lên 1 cái ghế xông về phía Lâm Hoán Chi! Nhưng bọn có chuẩn bị, Lâm Hoán Chi há lại ? Tốt xấu cũng là 1 trong 7 nhân vật trí giá mới, chẳng lẽ lại ngốc nghếch cứ như vậy tới dự Hồng Môn Yến? Chỉ thấy sắc mặt thay đổi, đơn giản né cái ghế Lạc Hi ném tới, sau đó lách qua người Lạc Hi, bay thẳng về phía Lạc Chính Phong, cũng đồng thời rút ra 1 con dao găm phóng về Lạc Hi phía sau! Mặc kệ dao kia có ném trúng hay , cũng có thể tranh thủ ít thời gian! chỉ có ba phút, quả quyết thể lãng phí! Mà Chính Phong lúc này mới túm được 1 cái ghế, nhìn thấy Lâm Hoán Chi bay người tới, nhảy dựng lên, động tác có điểm hỗn loạn! bổ nhào về phía Lạc Chính Phong, nhưng chỉ chế trụ hai tay của nàng. Ngay sau đó, thân thể đột nhiên quay lại, cầm dao hung hăng bổ về phía Lạc Hi! sớm biết 1 dao kia khẳng định trúng, cho dù ném trúng Lạc Hi cũng nhất định chạy qua đây cứu Lạc Chính Phong, mà thể trong khoảng thời gian mấu chốt này hạ thủ! Biên độ động tác của thằng đần này lớn như vậy, quay đầu lại cũng có thể nắm giữ hướng của . khi cúi người xuống, dao găm có thể lập tức nhắm thẳng tới trái tim! Từ đầu tới đuôi, tất cả động tác của Lâm Hoán Chi hành vân lưu thủy chút ngắt quãng, cho tới giờ khắc này Chính Phong mới kịp phản ứng, mục tiêu ngay từ ban đầu của là Lạc Hi! "Ngươi..." Lạc Hi kinh hãi nhìn con dao nơi trái tim, mà Lâm Hoán Chi biểu lộ hề có chút đắc ý, rất bình thản nói: "Tượng sáp của từ đầu đến giờ vẫn chưa xuất , từ lúc mới bắt đầu có, là vì có điểm đặc biệt sao? Nếu như 1 người xuất tượng sáp chết , như thế nào? Vô luận như thế nào, đáng giá nếm thử chút." "Ngươi..." Chính Phong lúc này cơ hồ tin vào hai mắt mình, chỉ thấy thân thể Lạc Hi chậm rãi ngã xuống. "Tỷ tỷ... Tỷ tỷ..." Lạc Hi té mặt đất, gương mặt trắng bệch, đao kia đâm cực chuẩn, ngờ chỉ chút thời gian đó mà Lâm Hoán Chi có thể phán đoán chính xác, hơn nữa động tác hề do dự, tính toán quá tỉ mỉ. Trong bảy trí giả, mới là nhân tài kiệt xuất nhất! Nhưng Lâm Hoán Chi lúc này có chút nào buông lỏng. còn chờ đợi thời cơ, nhìn gương mặt Chính Phong bối rối, biết mình chiếm được tiên cơ! như vầy, tuyệt đối thể bỏ qua! trong lúc Chính Phong nhìn chăm chú lên Lạc Hi, lại đao chém ra. Nhắm ngay cái cổ non mịn của nàng mà ra tay! Nhưng phản ứng của Chính Phong nhanh hơn dự tính, lập tức tránh , đem cái ghế xô về phía , làm Lâm Hoán Chi nhất thời đứng vững, nàng nhanh chóng xông cả người lên, lấy dao găm đâm về phía ! Chỉ có điều dao găm lại cắm vào phía bên phải, phải trái tim. Nhưng cho dù thế cũng làm bị thương nặng. Dao găm tay hộ gia đình cái nào sắc bén, mà Chính Phong vì quá phẫn nộ, mũi dao chui ngập vào trong thân thể chỉ để lại chuôi dao. Sau đó, nàng chạy đến bên người Lạc Hi. Xem xét thương thế của . thực tế, Chính Phong phạm phải 1 sai lầm, nàng lập tức rút dao găm ra khỏi cơ thể Lâm Hoán Chi, nếu có thể làm mất máu nguy hiểm tới tính mạng. Mà bây giờ. Bởi vì dao găm chặn lại miệng vết thương, hơn nữa còn phải vết thương trí mạng, Lâm Hoán Chi tạm thời vẫn chưa chết. Ngược lại Lạc Hi có thể cực kỳ nguy hiểm. đao kia đâm rất chuẩn trúng trái tim. Lạc Hi lúc này mất thần trí, bất tỉnh nhân . Mà Chính Phong lòng nóng như lửa đốt. cho dù huyết tự có thể bình yên chấm dứt, bệnh viện gần nơi này nhất cũng 2 cây số, huống chi thương thế của cực kỳ nguy hiểm. "Thực xin lỗi..." Chính Phong lúc này cảm giác nội tâm phi thường thống khổ, Lạc Hi liều chết bảo vệ mình, nhưng cuối cùng nàng chỉ có thể nhìn hấp hối trước mặt mình thúc thủ vô sách. Bất tri bất giác, giờ phút này là chín giờ 25' rồi. Nàng quay đầu xem xét, nhưng phát thi thể Lâm Hoán Chi thấy đâu! Cái này ý vị như thế nào, tự nhiên cần cũng biết... Lâm Hoán Chi... chết. Nhưng phải do bản thân nàng giết, mà là bị nguyền rủa giết chết đấy! Lúc này Lạc Hi vẫn còn 1 tia khí tức, nhưng cũng chỉ là thoi thóp. Chính Phong chậm rãi đặt thi thể nằm mặt đất. Năm phút đồng hồ nữa, chính là tử kỳ của nàng. Như vậy, hết thảy đến khi đó triệt để quyết định. Nàng muốn làm gì nữa, cứ bình yên chờ đợi tử vong tới. Theo thời gian từng phút từng giây trôi qua, Lạc Hi bên đình chỉ hô hấp. Cái chết của , có thể mang lại cho nàng 1 con đường sống hay ? Chính Phong biết. Nàng chỉ bình tĩnh chờ đợi kết quả cuối cùng. Theo đồng hồ kim phút triệt để dừng lại ở con số "6", Lạc Chính Phong nhắm hai mắt lại. Nhưng mà, kế tiếp... chuyện gì cũng phát sinh. Thời điểm nàng mở mắt ra sớm hơn 9 giờ 30’, thế nhưng nàng vẫn còn hoàn hảo ngồi đây. Đứng dậy, nhìn bản thân chút tổn hao gì, nàng quả thực thể tin được. Nhìn thi thể Lạc Hi trước mắt, nàng tới, : "Là... Ngươi sao? Là ngươi cứu ta?" Bị chết trước thời gian tử vong 1 quãng ngắn mới có thể phá giải lời nguyền? Giống như như Lâm Hoán Chi là được sao? Nhưng vô luận như thế nào, huyết tự lúc này kết thúc. Chính Phong tràn ngập thất lạc rời khỏi tử đản chi quán. Mà lúc này, trong nhà trọ. Từng đợt gió lớn ngừng thổi. mặt đất, đại lượng tro bụi tung lên, chung quanh bao trùm bởi 1 mảnh đen tối, vô luận đường hay đường lớn đều có bất kỳ bóng người. Bồ Liền Sinh bước chậm dãi bên trong khu người. biết , khoảng cách tới chung kết, còn xa. Năm mươi năm trước, Bồ Mỹ Linh "Nhiều hơn thứ", là có ý gì? Lúc ấy, đến cùng xảy ra chuyện gì? Còn có... Nguyền rủa tựa như là ác ma, thao túng tất cả hộ gia đình đến tột cùng là gì? Còn bao nhiêu bí mật về nhà trọ mà chưa bị phát ? Thời khắc chung kết sắp đến. Sinh tử của tất cả mọi người sắp có 1 kết quả cuối cùng. "Gió lớn, ngươi ra đây làm gì?" Thanh Cách Tùng vang lên sau lưng Liền Sinh. quay đầu lại chỉ thấy Cách Tùng bước đến. "Nên kết thúc rồi." Thanh Liền Sinh nhanh chậm : "Ta, ngươi, Thủy Đồng còn có những hộ gia đình 50 năm sau, hết thảy đều nên kết thúc." "Liền Sinh... nơi này rất nguy hiểm. tại có bao nhiêu người dám tiến vào nhà trọ đâu." " ngại. Dù sao thân nhân của ta cơ bản đều chết hết rồi. Nhưng ít nhất lúc ta còn sống nhất định phải..." " Bí về 'Nhiều hơn thứ' sao?" Cách Tùng hiểu rất tâm bệnh của Liền Sinh. Hơn nữa, nhân vật Bồ Mỹ Linh đảm nhiệm cho tới nay đến tột cùng là gì, mực làm người khác trăm mối có cách giải. Đến tột cùng, nhiều hơn thứ là cái gì?