Nhà trọ địa ngục - Hắc sắc hỏa chủng

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. jeremyJ

      jeremyJ Active Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      97
      Chương 20: Ngay Từ Đầu, Chú Định





      Trong viện bảo tàng quốc gia, 1 mảnh tĩnh mịch.





      Thời gian, từng phút từng giây trôi qua.





      ngọn lửa màu trắng lúc này nằm yên tĩnh ở 1 góc có ánh sánh. chú ý tìm thể nào phát được đấy.





      bóng dáng hắc ám, cầm theo 2 cây đèn dẫn đường về nơi đó





      Sau đó, cúi người xuống, nhàng cầm lấy ngọn lửa.





      Công Tôn Diệm lâm vào trạng thái hôn mê, thân thể hành động như bị 1 người khác điều khiển, tiếp theo, nhận lấy 1 cây đèn dẫn đường.





      Trước mắt, khoảng cách tới lúc huyết tự chung kết vẫn còn đoạn thời gian dài.





      Nhưng thực tế, huyết tự này sắp nghênh đón thời khắc kết thúc.





      Công Tôn Diệm thắp đèn dẫn đường lên, ngọn lửa thế mà lại là màu đen.





      Cùng lúc đó, trong nhà trọ.





      "Ta quyết định, ngươi cần khuyên nữa!" Ngân Dạ kiên quyết với La Thập Tam: "Ta dùng huyết tự đem Ngân Vũ cứu trở về nhà trọ!"





      La Thập Tam bên này thủy chung vẫn có tiến triển.





      "Được rồi." La Thập Tam cuối cùng cũng kiên trì nữa: "Tình huống bên kia xác thực càng ngày càng lạc quan rồi. Bất quá, ngươi tốt nhất nên suy nghĩ kỹ càng, lúc này đây..."





      "Ta biết.





      Ta chỉ có thể cứu nàng lần."





      đến đây, Ngân Dạ rời khỏi phòng La Thập Tam, đóng cửa lại. Mà La Thập tam vẫn tiếp tục nhìn đồ án màu đỏ mặt đất.





      "Quả nhiên vẫn được sao? Tâm Luyến, em nhẫn nại chút nữa , vô luận như thế nào cũng..."





      đến đây, trong lòng càng ngày càng cảm thấy bất an.





      " Nữ nhân Y Thanh Thủy kia đáng sợ, nàng làm sao làm được? Hiểu được nguyền rủa thậm chí còn làm được tới bước kia. May mắn nàng chết, bằng ... "





      La Thập Tam mặc dù là người phi thường tỉnh táo, nội tâm tại cũng khỏi dao động.





      Cổ là 1 loại chú phi thường đáng sợ, người nắm giữ được nó có thể đếm đầu ngón tay.





      La Thập Tam học tập cũng mới chỉ da lông mà thôi.





      Đối với , muốn tiến hành nguyền rủa người khác phải trả giá rất nhiều. Điểm này cần nghi ngờ.





      Lợi dụng nhà trọ tiến hành thí nghiệm thủy chung cũng chỉ là hạ sách.





      đến bước này, nên làm như thế nào đây?





      Mà lúc này,cửa lại mở ra, Ngân Dạ tiến vào nhưng lần này sắc mặt trắng bệch.





      "Nàng kiên quyết cự tuyệt, còn , nếu ta dám làm thế, nàng thà rằng tự sát."





      La Thập Tam cứ như biết trước, cũng thêm gì.





      tại nghiên cứu làm cách nào sử dụng cổ.





      Tư liệu đạt được trước mắt, quá đầy đủ.





      "Y Thanh Thủy" Ngân Dạ bỗng nhiên chỉ vào đồ án huyết hồng : "Nàng sao có thể làm được hoàn mỹ như vậy?"





      "Đúng. Đây cũng là nguyên nhân gây ra liên hoàn án giết người áo đỏ. Ta tra được tới đây, nhưng mục đích của nàng là gì lại lắm. Chỉ có thể , nó mới chỉ tiến hành đến 1 nửa liền bị cắt đứt, cho nên mới biến thành tình trạng trước mắt. Mà Tâm Luyến trực tiếp trở thành người bị hại.





      Bất quá, ta có lòng tin, có thể thay đổi hết thảy."





      "Còn có. Lâm Thiện con người này, ta cuối cùng cảm giác ổn. thực tế, ta có chút hối hận vì cho biết chuyện này. Nếu như qua lần này có thể trở về an toàn, ngươi cần phải coi chừng đề phòng 1 chút. Chính ngươi tốt nhất cũng nên cẩn thận." Ngân Dạ trầm ngâm, : "Thứ này chung, quá nguy hiểm."





      "Nguy hiểm cũng nhất định phải làm, đây là biện pháp duy nhất có thể cứu Tâm Luyến. Bằng , bản thân nàng trở thành 1 vật hi sinh, mà điều này phải thứ ta hy vọng chứng kiến. Hơn nữa tại, cảnh sát giám thị nàng trở nên càng thâm nghiêm mật, cứ như vậy phát triển, tình huống phi thường phiền toái."





      "Liên hoàn án giết người áo đỏ làm rúng động thành phố K, cảnh sát tự nhiên phải toàn lực ứng phó. Trình độ vụ án này thua vụ án ma chặt đầu hồi đầu năm."





      "Kỳ , ta biết nên làm sao bây giờ mới tốt, ta lo lắng Tâm Luyến cứ tiếp tục như vậy chết mất. Trừ phi nàng trở thành hộ gia đình, nếu tuyệt đối có an toàn đáng . Nhưng, ta làm sao có thể làm như vậy đây?"





      "Tiến vào nhà trọ, có lẽ còn bằng chết trong nguyền rủa." Ngân Dạ lắc đầu: "Ngươi nên suy nghĩ kỹ càng, ngàn vạn lần đừng làm ra quyết định lý trí."





      "Ta biết rồi!"





      Mà lúc này, Công Tôn Diệm giống như trong trạng thái mộng du, cầm theo đèn dẫn đường, từng bước tiến về 1 sảnh triển lãm nào đó. Mà đại khái cách nơi này 50 mét, cũng có 1 người cầm đèn dẫn đường tiến lại.





      Ngọn lửa trong lồng đèn của người ấy, cũng đồng dạng màu đen.





      Hai đèn dẫn đường từng bước tiến lại gần nhau. Cũng rất nhanh, chính thức tiếp xúc cùng chỗ.





      Đúng vào lúc này, sau lưng Công Tôn Diệm xuất thân ảnh, chính là Lâm Thiện! vọt tới trước mặt Công Tôn Diệm mộng du, đoạt lấy đèn dẫn đường!





      Lâm Thiện làm như vậy tự nhiên là vì bảo vệ mình, nắm giữ đèn dẫn đường mới có thể cam đoan bị quỷ giết. cũng chú ý tới biểu lộ của Công Tôn Diệm, mà hướng về 1 nơi khác, chuẩn bị đem quỷ dẫn tới 1 tầng khác.





      Lâm Thiện lúc này trong nội tâm vẫn còn vài phần đắc chí, dù sao cục diện kinh khủng nhất, cũng chưa có phát sinh!





      Dọc theo cầu thang, vội vàng bỏ chạy xuống dưới.





      biết chạy bao lâu, mới dừng lại nhàng thở ra. tại ở lầu 3, trong sảnh triển lãm văn vật Đại Đường. Lúc này, khoảng cách tới khi quỷ hỏa trong đèn dẫn đường thiêu đốt xong vẫn còn 1 thời gian ngắn.





      Trước mắt, khoảng cách tới ba giờ rưỡi sáng, còn đoạn thời gian.





      Lâm Thiện tiếp tục lại bên trong sảnh triển lãm, đồng thời vẫn chú ý đến đèn dẫn đường tay. Vô luận như thế nào, đối với , cái này chính là mấu chốt để bảo vệ tánh mạng.





      Lâm Thiện sao cũng là người khôn khéo, tuy lần suy nghĩ bối rối mà làm ra hành động cực kỳ ngu xuẩn, thế nhưng bản thân cũng phải người bình thường, có thể lội ngược dòng trong tuyệt cảnh, có thể hòa 1:1.





      Nhưng tại quỷ hỏa thiêu đốt gần xong, huyết tự vẫn còn nhiều thời gian, như vậy ràng vấn đề trước mắt càng trở nên nghiêm trọng.





      khi thể nào sử dụng ngọn lửa được nữa, hậu quả thực ai chịu nổi!





      "Năm phút đồng hồ quá ngắn! Chỉ có thể ứng phó nhu cầu bức thiết!"





      Nghĩ đến đây Lâm Thiện liền hận, nếu như thời gian có thể nới rộng có thể tìm thêm đối sách rồi. Nhưng tại lại giống như vùng vẫy giãy chết.





      Tuy xác định quỷ có 1 đoạn thời gian ngắn nghỉ ngơi, nhưng có thể chèo chống tới lúc kết thúc huyết tự sao?





      Nếu như thời gian có thể mở rộng, có thể mở rộng mà ...





      Mà sau lưng Lâm Thiện lúc này, đứng người.





      Trong tay của người kia, cũng cầm cái đèn dẫn đường.





      Mà đèn dẫn đường trong tay Lâm Thiện, đến lúc tắt ngúm...





      Công Tôn Diệm lúc này khôi phục thần trí.





      ôm đầu, lắc lắc đầu nhằm khôi phục chút tỉnh táo.





      Nhớ lại 1 màn vừa rồi, nghĩ tới mà sợ. Liên tưởng đến nội dung về nhà kho Phong Liệt Hải đưa cho, tức khắc hiểu !





      "Chẳng lẽ người kia sau khi mở ngăn kéo có quỷ, bị nó ám lên người?"





      Mặc dù nhiều ít có chút đúng , nhưng cách nghĩ của Công Tôn Diệm rất gần với thực tế.





      ", đúng! Quỷ thể vào được nhà trọ , tuyệt đối thể!"





      Công Tôn Diệm vẫn cố tin vào điều này!





      tuyệt cho rằng đây là 1 nhận thức sai lầm!





      Nhưng thời gian dần qua, bắt đầu bối rối.





      là như thế sao?





      tuyệt đối thể sao?





      Trong thời gian kế tiếp, hết thảy đều rất yên tĩnh. Công Tôn Diệm lại lại bên trong bảo tàng, nhưng vẫn chưa tìm được bất kỳ hộ gia đình nào, gọi điện thoại ai bắt máy.





      Chẳng lẽ toàn bộ đều chết rồi?





      Chẳng lẽ chỉ còn mình sống sót?





      Công Tôn Diệm ngày càng cảm thấy khủng bố. Nhưng tại thể bối rối, cho dù chỉ còn 1 mình, vẫn phải vật lộn đọ sức!





      Cuộc sống xưa kia là 1 kiểm sát trưởng công chính, đối với như trôi qua mấy đời.





      Nếu phải vì điều tra Lý Ung mà đắc tội đối phương, cũng bị đuổi giết, cuối cùng tiến vào nhà trọ. Nhưng chưa từng hối hận qua.





      Xã hội này, người cúi đầu bán linh hồn trước cường quyền quá nhiều rồi.





      Ít nhất, muốn bản thân mình trở thành như vậy.





      Tuyệt đối !





      Chỉ là, chính mình là kiểm sát trưởng từ tỉnh phái xuống, đối phương bí quá hoá liều cũng muốn giết mình, vì nghĩ rằng mình tra ra chuyện phi thường trọng yếu. Đáng tiếc, chuyện này là cái gì mình biết được.





      Có lẽ, đến chết, mình cũng thể nào biết được.





      Công Tôn Diệm đem bàn tay nhét vào túi, lấy ra ảnh chụp vị hôn thê Thân Na.





      Trong tấm ảnh, vị hôn thê có lúm đồng tiền cười tươi như hoa làm trong lòng tuôn ra từng đợt ấm áp.





      "Ta... Trở về được ?.





      cười lộ vẻ sầu thảm, tay vịn vách tường, gục đầu xuống.





      Nhưng đúng lúc này phát , ở góc rẽ hành lang phía trước, trong thùng rác bên cạnh WC, tựa hồ có ánh sáng. qua xem xét, vậy mà phát , bên trong có ba ngọn lửa!





      "Ba... Ba cái?"





      Công Tôn Diệm cũng biết, thực tế, từ lúc bắt đầu trong viện bảo tàng này bị con quỷ trong nhà kho xâm nhập, hơn nữa, có ít đều là ngọn lửa do làm giả. Ngọn lửa giả so với ngọn lửa để ở nơi càng dễ dàng phát hơn.





      Mà đặc điểm của nó chính là, cho dù hộ gia đình giả có ở bên cạnh, nó cũng biến thành màu đen.





      Mà nếu như cầm được ngọn lửa ..., như vậy hộ gia đình giả xuất ở bên cạnh chắc chắn nó biến màu.





      Hộ gia đình, cuối cùng đều bị lừa dối.





      Công Tôn Diệm bởi vì tinh thần gần như sụp đổ nên chú ý tới đồng hồ. thực tế, tại gần tới thời gian huyết tự kết thúc.





      Mà nếu như hộ gia đình cầm ngọn lửa nghĩ rằng hộ gia đình giả là 1 trong 2 xác ướp mà dẫn dắt rời ..., rồi tới 1 khắc 2 quỷ hồn xác ướp chính thức gặp nhau.







      Bất chợt từ 1 hành lang khác, Ngân Vũ tay cầm đèn dẫn đường, tay kéo theo Tiểu Dạ Tử hôn mê tới!





      Từ lúc bắt đầu, trong viện bảo tàng có tới 3 con quỷ.





      Nhưng con quỷ thứ 3 tham gia là nhân tố bên ngoài nằm trong chưởng khống. Cho nên, cách nào cân nhắc được độ khó.





      Ngay từ lúc bắt đầu, chú định.





      Lúc này, bên trong 1 sảnh triển lãm nào đó.





      Đồng thời có hai cánh cửa đều mở ra.





      Sau đó... nhanh chóng khép lại.





      Trong sảnh triển lãm, 1 cỗ oán độc khủng bố bắt đầu lan tràn, cũng lập tức thổi tới khắp viện bảo tàng.





      Rốt cục gặp nhau rồi!

    2. jeremyJ

      jeremyJ Active Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      97
      Chương 21: Là Ác Ma





      Trong nháy mắt, tử vong thổi tới mọi ngóc ngách trong viện bảo tàng.





      Bên trong nhà trọ, 2 thân ảnh dần dần hiển ở đại sảnh. Chính là Ngân Vũ cùng Tiểu Dạ Tử vẫn hôn mê. Mà đèn dẫn đường vốn trong tay Ngân Vũ lúc này còn nữa.





      "Cuối cùng, còn sống trở về rồi." Ngân Vũ co quắp té mặt đất, phần đông hộ gia đình đều tụ tập qua, mà Ngân Dạ là người xông lên trước nhất.





      "Ngân Vũ, em sao chứ?" Ngân Dạ 1 tay nâng Ngân Vũ dậy, mà hiển nhiên trong huyết tự này chỉ có nàng và Tiểu Dạ Tử là 2 người sống sót. Những người khác, ai may mắn thoát khỏi.





      Đương nhiên, Tiểu Dạ Tử với tư cách lãnh đạo thần cốc Minh có thể còn sống là điều gì tốt hơn. Cũng có thể , là bất hạnh trong may mắn.





      Mà Công Tôn Diệm, Lâm Thiện, Lạc Chính Thần cùng Phong Liệt Hải bốn người, đều chết trong huyết tự.





      Công Tôn Diệm, là người biết hộ gia đình trong nhà trọ bị quỷ thay thế là ai. Nhưng thể nào đem chuyện này ra. ôm khát vọng 1 đời và tình say đắm với vị hôn thê mà chết.





      Lạc Chính Thủy cùng Lạc Chính Phong đứng ở 1 bên gào khóc. mất đại tỷ luôn sống nương tựa có nhau, đón nhận kết cục tàn nhẫn nhất. vất vả mới tìm được 1 tia sinh cơ lại mất .





      Mà La Thập Tam dựa vào vách tường, yên lặng nhìn màn này.





      Tiểu Dạ Tử sau khi tỉnh lại, nhớ được chuyện gì xảy ra trước khi bất tỉnh. Nàng cũng biết tại sao mình lại hôn mê. Mà Ngân Vũ , thời điểm phát Tiểu Dạ Tử, vẫn thấy nàng cầm theo đèn dẫn đường.





      Ngày hôm sau.





      Văn phòng viện trưởng bệnh viện Chính Thiên, Lý Ung tiếp điện thoại.





      "Còn chưa tìm được Công Tôn Diệm sao?" Tay của gõ gõ mặt bàn theo tiết tấu, biểu lộ rất bình thản, nhưng người quen thuộc hiểu, nội tâm bình thản như vậy.





      " có lỗi, Lý viện trưởng, bất quá, rất có thể chết..."





      "Trước mắt người tỉnh bắt đầu điều tra việc mất tích. Ngươi cần phải hành động nhanh lên!"





      " biết. tại mấy đại nhân vật ở tỉnh nhúng tay vào, chúng tôi thể đơn giản dễ dàng hành động. Căn cứ ngươi phân phó, chúng tôi gần đây rất ít xuất , nhưng làm như vậy tổn hại rất lớn."





      "Tổn thất ta đền bù! Nhớ kỹ, chúng ta là nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn (cùng chậu cùng xô). Tìm được phải lập tức giết! Đồng thời, giám thị bạn Lâm Thân Na, trước mắt nàng ta ở thành phố này."





      " hiểu! Lý viện trưởng, ta nhất định làm thỏa đáng!"





      Cúp điện thoại, Lý Ung thu mười ngón tay về, dựa vào ghế, thân thể nghiêng ra sau. Tháng tám hè nóng bức, ánh nắng hắt vào qua màn che sau lưng, 1 tia nhiệt độ cũng cảm thấy.





      Lý Ung hai mắt híp lại, suy nghĩ bắt đầu chầm chậm bay bổng.





      Lý Ung khi còn , lúc ban đầu học y cũng ôm ý định cứu người đó. Điểm này, giống với Lý . Nhưng theo thời gian chuyển dời, ý nghĩ của dần dần cải biến.





      Con người sau khi lấy được quyền lực muốn thêm nữa.... lòng tham của con người là vĩnh viễn chừng mực.





      Thẳng đến cùng, lòng tham che mờ mắt. Vì quyền thế tiền tài mà hi sinh tình , còn Lý Ung, quyết định hy sinh hết thảy để đổi lấy 1 đoạn tình .





      Nhưng kết quả cuối cùng lại chết non.





      thế giới này, có 1 thứ mà tiền tài thể mua nổi, quyền thế cũng khó mà dao động.





      Lý Ung sau khi Doanh Thanh Ly chết , vẫn dùng ánh mắt băng lãnh và đục ngầu nhìn thế giới này. Tay của , còn ôm được thân thể người , tình của cũng còn nơi gửi gắm.





      Hết thảy xưa kia đều biến thành mộng ảo.





      Mỗi người đều ca ngợi Dương thị gia tộc có rể hiền, phát triển 1 bệnh viện quy mô như thế, gia đình hòa thuận, thê tử, nhi tử...





      Nhưng phát mình ngán hết tất cả những thứ ấy.





      Chạm vào được nhưng thể có được... muốn nhiều hơn thế.





      Mà bây giờ, chính là cơ hội duy nhất.





      "Thanh Ly, ta tại chỉ nghĩ đến nàng..."





      mực khuếch trương người của mình, thậm chí quan hệ với cả hắc bạch 2 nhà, ngay cả người trong chính phủ cũng móc nối ít. thôn phệ hết thảy, điều khiển hết thảy, sau đó hủy diệt hết thảy.





      Đây chính là chân diện mục của viện trưởng Lý Ung.





      ác ma chính thức.





      Kế tiếp, thời gian nhanh chóng trôi qua.





      Trong nhà trọ.





      ở lầu 29, ban công trong phòng Bồ Liền Sinh, ngắm nhìn phương xa.





      Đứng ở nơi này, có thể quan sát đại đa số kiến trúc chung quanh nhà trọ. Trước sau như , khư vực quanh nhà trọ vẫn là khu người. Bởi vì quanh nhà trọ có kiến trúc nào cao quá 10 tầng, cho nên tầm mắt cơ hồ có bao nhiêu hạn chế.





      "Năm mươi năm rồi, cảm khái." Bồ Liền Sinh tay cầm 1 lon nước, : "Vô luận vật chất hay là tinh thần, đều hoàn toàn giống lúc trước. Học cách lên mạng, ta biết được nhiều chuyện hơn. Thời đại này, ta thể nào lý giải, cũng chẳng cách nào tưởng tượng."





      "Ta hiểu." Lý gật đầu.





      "Năm mươi năm về sau, thế giới liền biến thành dạng này." Bồ Liền Sinh nhàng nhưng bàn tay lại xiết chặt. "Vật còn người mất. Cách Tùng đến bây giờ vẫn chưa tìm được người nhà của mình. đối với vợ, thực rất thâm tình. Thế nhưng bây giờ, ngay cả điều ấy cũng bị tước ."





      Đem lon coca trong tay bóp méo, Liền Sinh nhìn về phía Lý , gương mặt tuấn mỹ vô song được mặt trời chiếu rọi rực rỡ.





      Nhưng cho dù ánh nắng tỏa khắp người , lại có chút cảm giác ấm áp nào.





      Trời u ám rất nhanh.





      tiếp tục bước thong thả trong khu người. bắt đầu quen với yên tĩnh này. Hơn nữa cũng dần ý thức được, có lẽ đây là khoảng thời gian cuối cùng của mình.





      muốn về nhà. Mẫu thân mất, ngôi nhà kia còn lý do cho trở về.





      Mà bây giờ, trong nhà trọ lại có người bàng hoàng, vì lại có hộ gia đình mất tích.





      tượng này khuếch đại ngày 1 mãnh liệt.





      Số lượng người chuyển ra khỏi nhà trọ ngày càng gia tăng. Tất cả mọi người đều đoán được chuyện này rốt cuộc là chuyện gì, mà thuyết pháp " chuyện ma quái về nhà trọ ", cũng từng bước bắt đầu lan truyền.





      Mà vào lúc này, 1 thanh vang lên sau lưng .





      "Ta có lời muốn với ngươi."





      quay đầu lại.





      hồi gió lớn cuốn theo vô số cát bụi, cây cối bên cạnh cũng chập chờn nghiêng ngả.





      Tử Dạ ăn mặc 1 thân quần áo trắng, tóc bị gió thổi tung lên, biểu lộ gương mặt vẫn băng lãnh như trước.





      "Phụ thân ngươi, " nàng ngập ngừng, cuối cùng mở miệng: "Là chuyện về phụ thân ngươi."





      lắc đầu: "Chuyện của ông ta và mẫu thân em, có hứng thú biết ."





      " chỉ như vậy." Nàng lấy từ trong quần áo ra 1 tờ giấy.





      " giết người." Tử Dạ đem tờ giấy kia mở ra, 1 tràng: "Đây là thời điểm có người sửa sang lại di vật của Công Tôn Diệm phát , sau đó giao cho ta. Công Tôn Diệm khi còn sống đều mực điều tra về phụ thân ngươi, còn đây là sơ bộ báo cáo điều tra của Công Tôn Diệm. Ngoài ra cũng thiếu chứng cớ có thể trực tiếp chứng minh. Mà người giết, có rất nhiều người đều liên quan tới mẫu thân ta, thậm chí cả người nhà quan trọng của ta."





      trong chớp mắt đột nhiên thấy toàn thân băng lạnh. Những cơn gió thổi qua giống như dao cắt, những hạt cát tựa hồ cũng làm mờ tầm mắt.





      ba bước cũng làm thành hai bước lao đến, nhận lấy tờ giấy kia.





      "Đây là báo cáo căn cứ theo 1 vài khẩu cung. Phụ thân ngươi mực lui tới với những nhân vật hắc bang, " Tử Dạ đến đây, thanh run rẩy: "Công Tôn Diệm chính vì nắm giữ những chứng cớ này, mới có thể... , từng gửi 1 bộ phận bản báo cáo nhưng đều bị bác bỏ. Vì những người liên quan tới khẩu cung này toàn bộ đều bị diệt khẩu. Nếu như có thể thu hoạch được sổ sách và tên những nhân vật hắc bang lai vãng, điều này có thể sáng tỏ."





      "... Giết, ai?" Lý chỉ cảm thấy đầu óc ông ông, thân thể nhịn được run rẩy vô lực.





      "Rất nhiều người. Mà những người kia, cơ hồ đều là những người mẫu thân ta quen biết khi còn sống."





      "Ta..." Lý thể nào mở miệng nổi.





      "Kể cả A Sơn, A Nghiên, còn có, nhi tử con bạn thân của cha ta, đệ tử của cha, cùng với... con Lô giáo thụ ở đại học Ưng Bác cũng phải chịu khổ sát hại vứt bỏ thi thể. Hơn nữa, nguyên nhân căn bản khiến Công Tôn Diệm tiến vào nhà trọ cũng vì phụ thân ngươi."





      im lặng .





      bị trùng kích quá lớn.





      Dù sao cũng là cha ruột của mình. Thế nhưng lại có thể làm ra những chuyện như vậy?





      "Lô giáo thụ đối với ta ân đức như biển lớn, tuy hôm nay về hưu, nhưng ta vẫn luôn tới thăm người. Về sau mới biết được, tình nữ nhi của người chết, tại người chẳng khác nào bị phế."





      Cánh tay Tử Dạ chậm dãi buông xuống.





      "Ta muốn biết nguyên nhân." Tử Dạ nhìn sâu vào mắt Lý : "Trước khi ta chết ta muốn biết nguyên nhân. Gút mắc giữa phụ thân ngươi cùng mẫu thân ta, cùng với nguyên nhân vì sao giết hại những người đó. Ta hôm nay trước mặt Lô giáo thụ thề, bất luận thế nào cũng phải tìm ra hung thủ. tiếc hết thảy!"





      đại khái đọc xong nội dung tờ giấy, là 1 bản ghi chép được sửa sang kỹ càng, nhưng mới chỉ là 1 bộ phận mà thôi.





      "Ta đích thân điều tra phụ thân ngươi." Tử Dạ đến đây, thanh cũng trở nên run rẩy "Ta đích thân làm như vậy đấy. Cho nên, ta..."





      Đầu óc Lý lâm vào mảnh hỗn loạn.





      "Ta, ta biết... có khả năng , như thế nào, như thế nào lại làm như vậy? có lý do gì làm như vậy!"





      hắc ám của phụ thân còn hơn xa Lý tưởng tượng.





      Hết thảy, chỉ vì dục vọng của .





      Sau khi dứt lời, Tử Dạ liền quay đầu.





      "Thực xin lỗi, ta chỉ có thể làm như vậy. Ân tình của Lô giáo thụ ta thể nào quên. Còn có A Sơn, A Nghiên... Có nhiều thứ, so với tánh mạng của ta quan trọng hơn. Ngươi, cần tha thứ cho ta."





      Sau khi xong, nàng liền giơ chân bước .







      Mà Lý ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ, trải qua hồi lâu cũng thể khôi phục trong hỗn loạn!.

    3. jeremyJ

      jeremyJ Active Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      97
      Chương 1: Màu đỏ





      Tay của nàng giống như bị chạm điện, co giật 1 cái.





      Lông mi nháy động, trán lấm tấm mồ hôi, lập tức mở hai mắt ra.





      Trong gian phòng to lớn xa hoa, giường ngủ đôi, 1 nữ tử đầu tóc rối bời, mặc 1 bộ áo ngủ bằng tơ, đắp 1 cái chăn mỏng, 2 mắt nàng mờ mịt nhìn trần nhà. Tay hơi nắm chặt, nàng chỉ cảm thấy, yết hầu khô khốc giống như lửa thiêu đốt.





      mình người ở nơi này, trôi qua lâu.





      "Ta..."





      Ở trong căn phòng u ám, nàng xoay người đứng lên, lại cảm giác từng đợt choáng váng ập tới, tựa hồ làm ảnh hưởng tới thị giác, hai mắt mệt mỏi, lờ mờ.





      Lúc này, nàng lắng nghe ở bên ngoài truyền tới tiếng mưa to.





      Mưa dùng sức gõ lên cửa sổ, gió làm cửa sổ rung lên bần bật, tựa như có đồ vật gì đó bên ngoài muốn phá cửa mà vào. Mưa theo kẽ hở cửa sổ thấm vào bên trong, bức màn ướt đẫm, mặt đất là từng vũng nước đọng.





      Trong phòng khí trở nên lạnh hơn nhiều.





      Mùa hè năm nay rất kỳ quái. Tháng tám chỉ mới tiến vào hạ tuần, khí nóng nực bắt đầu tiêu tán. Thời tiết thay đổi thất thường, phảng phất đại biểu cho 1 điềm xấu.





      Nàng muốn uống nước. Đồng thời, cảm giác thân thể ngày càng lạnh, nhiệt độ trong phòng biết vì duyên cớ gì, tựa hồ hạ xuống rất thấp, thế nhưng nàng căn bản có mở điều hòa ah.





      Loại khí quỷ dị này quá kì quái.





      Nàng bước tới trước cửa sổ, đem nó chốt lại chặt. Gió còn, bức màn phiêu động cũng rũ xuống.





      Nàng dép lê vào, rời khỏi phòng. Trước mặt là 1 đoạn hành lang rất dài. Nhưng phải qua đoạn đường đó mới tới được nhà bếp. Bình thủy trong phòng hết nước rồi.





      Bước hành lang yên tĩnh, nàng thủy chung cảm giác, trong cái biệt thự to lớn này chỉ có mình nàng.





      Chuyển qua 1 góc hang lang, rốt cục tiến vào nhà bếp, nàng cầm bình thuỷ lên, lấy ra cái ly thủy tinh.





      Nhưng hiểu sao tay nàng run rất lợi hại, ly thủy tinh đặt ở cạnh bàn rơi xuống đất, vỡ thành nhiều mảnh.





      Dưới chân dép lê cũng bị miếng thủy tinh xẹt qua làm chảy máu.





      Thân thể nàng cũng vì vậy mà đứng vững, thiếu chút nữa ngã nhào đất. Đau đớn ở chân đánh úp lại làm nàng cau chặt lông mày. Vịn vào bàn, đem từng mảnh vỡ dưới đất nhặt lên, cầm lấy 1 cái khăn, che nơi bị chảy máu lại.





      Mưa bên ngoài có chút xu thế nào muốn ngừng lại, mà ngày càng to hơn.





      Thời điểm cầm miếng thủy tinh cuối cùng định ném vào thùng rác, chợt nàng nhìn thấy miếng thủy tinh, ràng phản chiếu, ở cửa ra vào nhà bếp có 1 thân ảnh màu đỏ lướt qua!





      Nàng khẽ giật mình, mảnh vỡ tức khắc rơi mặt đất, lại vỡ ra thành mấy khối hơn. Lúc này, đau đớn chân đánh úp lại, băng lãnh của thân thể càng làm cho nàng thêm phát run.





      Nàng vội vàng quay đầu lại, nhưng sau lưng hề có ai.





      Trợn to hai mắt, nàng rời khỏi nhà bếp, bước ra bên ngoài hành lang. Ở bên ngoài cũng hề có bóng dáng người nào.





      Hành lang này rất dài lại có góc cua, nếu như chạy mà đáng lẽ phải phát ra thanh mới đúng.





      Màu đỏ...





      Màu đỏ...





      Trong đầu nàng, màu đỏ bắt đầu lan tràn, tay vẫn như trước cầm cái khăn dính máu. Cái màu máu đỏ tươi tựa hồ dung hợp lại với màu đỏ trong đầu nàng.





      Máu... ... . . . ,





      Màu đỏ đấy...





      Nàng lập tức vứt cái khăn kia xuống đất!





      Phương hướng thân ảnh màu đỏ kia lướt qua, theo như mảnh thủy tinh phản chiếu lại là bên phải. Nàng sải bước chân, tuy rằng di động, vết thương lại càng thêm đau đớn, nhưng nàng vẫn chịu đựng.





      Nàng muốn xác nhận cái thân ảnh màu đỏ ấy.





      Nàng muốn bước nhanh hơn 1 chút, nhưng vì vướng dép lê nên tốc độ thể mau hơn, nàng liền vứt nó lại, bằng chân trần hành lang.





      tới đầu khác của hành lang, xoay mặt sang bên là cầu thang hướng xuống lầu 1.





      Nàng bụm miệng, nhẫn nại áp chế cơn đau từ chân truyền đến. Lúc này yết hầu nàng vẫn khát khô, nhưng nàng quan tâm tới.





      Nàng sải chân bước xuống cầu thang, chầm chậm di chuyển.





      Từng bước chân dẫm lên sàn gỗ phát ra thanh "Két.." "Két.." Nương theo tiếng mưa rơi bên ngoài, cùng thanh sấm sét vang lên ngẫu nhiên, làm cho tâm thần nàng luôn lo lắng.





      Thời điểm xuống lầu dưới, nàng nhìn đồng hồ hình con cú treo tường. tại, hơn 2 giờ sáng.





      Lầu dưới là 1 gian rất đơn giản, bên cạnh là loạt cửa sổ sát đất. Đương nhiên, khóa lại rất kỹ, mà lúc này vì mưa lớn ngừng hắt vào, căn bản thể thấy lắm tình hình bên ngoài.





      Nàng khỏi nhìn kỹ nơi này, ở trung tâm bầy 1 cái bàn bốn người ăn. Tất cả đồ dùng trong nhà đều là hàng hiệu nước ngoài, có rất nhiều đều là hàng xách tay. Căn biệt thự xa hoa như thế này, đối với nàng trước kia mà , cho dù nhịn ăn nhịn mặc cả đời cũng thể nào mua nổi.





      Căn nhà này to như vậy nhưng chỉ có 1 mình nàng.





      Thời điểm xoay đầu qua 1 bên, 2 mắt nàng trợn trừng, thân thể nghiêng về sau, thậm chí đụng ngã cái ghế Sofa!





      Ngoài cửa sổ vì bị mưa lớn cọ rửa mà hình ảnh mông lung, có 1 thân ảnh mầu đỏ đứng đó! Tiếp theo, hình 2 bàn tay 5 ngón in mặt kính thủy tinh!





      Nàng vơ lấy 1 cái ghế, giơ cao khỏi đầu, thân thể ngừng lui về sau.





      Nàng muốn mở miệng hô to vài tiếng gì đó, nhưng vì cổ họng quá mức khô cạn, lại thêm khẩn trưởng, càng thốt nên lời!





      Màu đỏ ngừng chiếm trọn tâm trí nàng, thân thể cũng bởi vậy có phần lung lay. Sau đó nàng tựa hồ cảm giác, dưới thân có gì đó khác lạ...





      Nàng cúi đầu xuống, đùi có 1 cỗ chất lỏng chảy xuống, dưới viền váy ngủ bằng tơ, chỉ thấy 1 dòng máu đỏ chảy tới gót chân.





      Kinh nguyệt... Sao?





      Trong mắt nàng, mầu máu kia lại càng trở nên dị.





      Lần nữa ngẩng đầu nhìn vế phía cửa sổ sát đất, thân ảnh đỏ tươi kia còn nữa.





      Điều này làm nội tâm nàng chùng lại, thở ra.





      Nhưng, cơn đau bụng kinh cộng với nỗi sợ hãi làm nàng cắn chặt răng, thân thể tựa vách tường chậm rãi trượt xuống. Mà máu máu đỏ kia lại càng làm nàng cảm thấy băng lãnh, thậm chí lẫn vào trong đó là 1 thứ khủng bố nàng thể miêu tả.





      mặt đất, máu chảy ra 1 vũng lớn, nàng cắn rắng chịu đau, lại lần nữa cúi đầu xuống xem xét, thế nhưng thứ nàng thấy lại là 1 cái đầu người dãy dụa chui ra từ sau làn váy!





      Thân thể nàng tức khắc cứng đờ, như bị điện giật nhẩy lên 1 cái, cả người ngay lập tức bắn thẳng về phía bàn ăn bốn chỗ, đụng phải 1 cái ghế làm nó té lăn mặt đất.





      Nhưng cái đầu lâu kia lại thấy đâu nữa. Nàng đem váy ngủ cởi hết ra, toàn thân xích lõa, nhìn kỹ lại, ở nơi đó chỉ có máu chảy ra chứ hề thấy cái đầu người nào cả.





      Đau đớn và sợ hãi rút tất cả thể lực của nàng.





      Điện thoại...





      Phải gọi điện thoại cho Thập Tam...





      Đây là chút ý thức cuối cùng còn lưu lại trong đầu. Nàng gian nan bò về nơi đặt điện thoại. Muốn gọi điện… nhất định...





      Nàng bò được tới cái tủ bàn, bên có đặt 1 cái điện thoại bàn. Rất vất vả nàng mới nâng người dậy cầm được chiếc microphone, thế nhưng 2 tay run lẩy làm cho cả điện thoại đều rớt xuống đất.





      Nàng giơ tay lên, bắt đầu nhấn số. Lần thứ nhất truyền đến thanh nhắc nhở "Số điện thoại bạn liên lạc chính xác, xin vui lòng gọi lại".





      Nàng đành phải run rẩy tiếp tục nhấn số.





      Nhưng dường như vì tay run quá lợi hại, nàng thể nào nhấn chính xác số di động.





      Cuối cùng, vì dùng sức quá mạnh, thậm chí làm đường dây kết nối của điện thoại bị bật ra.





      Nàng lúc này cảm giác thân thể càng ngày càng suy yếu. tại, nên làm cái gì đây?





      Mưa như trút nước, đồng dạng cũng đánh xuống nhà trọ.





      La Thập Tam lúc này hề thấy buồn ngủ. thỉnh thoảng vẫn nghĩ về Tâm Luyến, nhưng tại, tốt nhất nên gọi điện cho nàng.





      Nằm giường, thủy chung lăn lộn khó ngủ. Nội tâm luôn cảm thấy bứt rứt.





      Từ khi tiến vào nhà trọ đến nay, vẫn cảm thấy bản thân mình bất lực. Chỉ có thể để Tâm Luyến mình người ở lại trong căn biệt thự kia, mà làm được gì.





      Y Thanh Thủy tuy chết, thế nhưng vấn đề nàng ta lưu lại, cái nào dễ giải quyết.





      cũng bởi vì ma nữ Y Thanh Thủy này mà phải dối trước mặt mọi người, lúc nào cũng phải diễn kịch. Càng thêm lúc nào cũng lo lắng cục diện kinh khủng nhất phát sinh.





      Chỉ mong là mình suy nghĩ nhiều. Chỉ mong, hết thảy thể nhanh như vậy liền trở nên xong.





      Cuối cùng, đứng người lên, cầm lấy điện thoại ở đầu giường gọi cho Tâm Luyến. Thế nhưng điện thoại rung chuông rất lâu mà có người nghe máy.





      Lúc này lại càng thêm lo lắng. Tâm Luyến gần đây cho , nàng đoạn thời gian này bị mất ngủ, thường xuyên tỉnh lại lúc nửa đêm. Mà điện thoại nàng thủy chung vẫn đặt ở đầu giường.





      Xảy ra chuyện gì sao?





      La Thập Tam bắt đầu cảm thấy bất an, quyết định thay quần áo, vơ vội chìa khóa xe rồi rời khỏi cửa. Điều khiển chiếc Hummer của mình, nhanh chóng chạy .





      Bởi vì mưa rơi rất lớn, mặt đường đọng nước, tầm nhìn cũng khá thấp, ảnh hướng rất lớn tới tốc độ.





      biết trước mắt cảnh sát rất có thể giám thị Tâm Luyến, nhưng tại để ý được nhiều như vậy.





      Bất luận thế nào, muốn xác định phải chăng nàng có chuyện gì xảy ra.





      Bất luận thế nào!





      Đại khái qua 1 giờ thời gian mới tới được biệt thự. Xuống xe, bật dù lên rồi nhanh chóng chạy về phía cửa lớn, lấy chìa khóa mở cửa, tiến vào rồi khép lại ngay lập tức.





      Vì phòng ngừa vạn nhất, cải trang. Mà vừa muốn mở đèn lên đột nhiên cảm giác, cơn gió lùa tới từ phía hành lang.





      khỏi nhớ tới cái gì đó, ánh mắt nhìn về phía trước.





      Cuối hành lang, có cánh cửa. Mà cánh cửa kia lúc này chỉ khép hờ, thỉnh thoảng đung đưa theo những cơn gió thổi qua.





      lập tức vọt tới trước cánh cửa, gần đó có 1 cửa sổ mở rộng, gió từ nơi đó ngừng lùa vào.





      "Cánh cửa này phải 1 mực vẫn khóa sao?"





      sinh ra dự cảm ổn, lập tức mở cửa phóng thẳng xuống dưới!





      Đây là tầng hầm ngầm, hơn nữa tầng hầm ngầm này tương đối rộng lớn, có ít gian phòng.





      Sau khi xuống mặt đất, vội vàng chạy về phía 1 gian phòng. Mà cánh cửa gian phòng đó lúc này cũng rộng mở.





      tới trước cánh cửa, chỉ hy vọng chính mình sai rồi. Dùng di động phát ra ánh sang yếu ớt chiếu tới.





      Màu đỏ.





      Trước mắt, hoàn toàn là 1 màu đỏ.





      Hơn mười thi thể mặc áo đỏ, tướng chết thê thảm bày bàn giải phẫu, cảnh tưởng khủng bố đủ để trừng nứt mắt.





      Có cỗ nữ thi đầu bị mở bung ra, còn nhìn được cả bộ não, 1 cỗ thi thể nam ngực bị mở bung lộ ra nội tạng khí quan, còn có 1 cỗ thi thể toàn thân bị lột da, cỗ thi thể, đem hai cái chân từ bộ phận đầu gối may liền với gương mặt... ! .
      Vippoy9xbn, cachuahamancaoduong thích bài này.

    4. cachuahaman

      cachuahaman New Member

      Bài viết:
      4
      Được thích:
      0
      cám ơn bạn dịch truyện. Lâu có chuyện quá hà. hóng lắm. vì truyện này mà mình phải đăng ký để vô comment đó.

    5. jeremyJ

      jeremyJ Active Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      97
      Chương 2 q27




      Ngày 3 tháng 6 năm 2011



      Ngày hôm nay, là thứ sáu.



      đường Kim Đài khu Bạch Nghiêm, trong tiệm áo cưới.



      "Loại áo cưới này là style mới nhất được nhập về từ nước ngoài, phối hợp với hoa nâng, loại cảm giác cân đối chỉnh thể, cũng thích hợp với dáng người tân nương."



      nữ nhân viên trong tiệm tươi cười giới thiệu mẫu áo cưới mới cho 1 đôi nam nữ.



      "Chỉ cần các vị ưng ý, là có thể tiến hành chụp ảnh dâu."



      "Ta cảm giác rất tồi." trong 2 người này, nam tử có dung mạo thanh tú, thanh từ tính, nhìn bộ áo cưới trước mắt, trong nội tâm tràn ngập vui sướng.



      "Như thế nào? Tâm Luyến?"



      Ngồi bên cạnh nữ tử khả ái có 2 lúm đồng tiền, đôi mắt hai mí và mái tóc hơi uốn. Thiếu nữ thoạt nhìn tối đa chỉ mới hai mươi, nàng cười rộ lên rất là ôn nhu, cho người ta có cảm giác giống như tiểu muội nhà bên.



      "Ân, tệ, liền thử chiếc này ."



      Nhìn thiếu nữ tỏa ra nét ưng ý, nam tử bên cạnh cũng lộ ra bộ dáng tươi cười.



      Thập Tam, danh tự này báo hiệu cho điềm xấu. Mà người đặt cái tên này cho lại là cha mẹ. Theo lý thuyết, nào có cha mẹ đặt cho nhi tử 1 cái tên chẳng ra gì như thế?



      "Thập Tam, ngươi nhớ kỹ a. Chúng ta chỉ có thể mang tới cho người điềm xấu, thể nào mang tới hạnh phúc. Từ 1 khắc lúc ngươi học hạ cổ, con phải nhớ kỹ, con cả đời này đều phải nguyền rủa người khác."



      Nguyền rủa người khác, cừu hận người khác, là những lời cuối mà cha mẹ lưu lại cho . Từ lúc Thập Tam còn rất căm hận cha mẹ. Mà thực tế, người căm hận là phụ thân.



      Nhưng cho dù có thể trốn khỏi gia đình, lại thể trốn khỏi huyết thống. Thập Tam kiệt mọi nỗ lực trốn tránh, thề tuyệt đối đụng tới "Cổ" .



      Cổ là loại vu thuật thần bí. Người có thể nắm giữ loại vu thuật này chỉ đếm đầu ngón tay.



      , xác thực mà nói. Đây là loại nguyền rủa tà dị căn bản nhân loại cách nào đơn giản khống chế.



      sợ hãi huyết thống, thêm căm hận phụ thân.



      muốn dung nhập vào xã hội bình thường, nhưng vì vậy bắt đầu sợ hãi chính mình. lo lắng có ngày bởi vì căm hận người khác mà hạ cổ đối phương.



      thế giới này có rất nhiều người, sở dĩ làm việc ác vì căn bản họ có năng lực. Nhưng nếu có năng lực sao đây?



      Điềm xấu mang tới lực lượng.



      Trí nhớ của đối với cổ phủ đầy bụi, cưỡng ép muốn đào thoát khỏi trói buộc huyết thống.



      Mà người thủy chung luôn ở bên cạnh động viên , ngay cả khi biết thân thế của vẫn ở bên làm bạn, Kim Tâm Luyến.



      Trái lại với , Tâm Luyến rất phụ thân nàng. Ở trong gia đình Tâm Luyến có thể cảm nhận được tình thương cùng quan tâm. Ở nơi đó cảm nhận được điềm xấu mà cha mẹ mang tới cho mình.



      Cùng Tâm Luyến quen biết, mười năm.



      Bản thân vốn sống trong thế giới tối tăm, nhờ Tâm Luyến mang tới cho ánh sáng, cảm thụ được cuộc sống bình thường.



      Thập Tam trân trọng Tâm Luyến hơn bất luận người nào. cũng tin tưởng, Tâm Luyến là người quan trọng nhất trong cuộc đời .



      Chính là toàn bộ hy vọng của .



      Thời gian thấm thoát, rốt cục, và Tâm Luyến sắp bước vào cung điện hôn nhân. Hai người quyết định tháng 7 kết hôn. Mà Thập Tam ba ngày trước nhận được thư từ cha mẹ gửi đến.



      Trong thư gửi lời chúc phúc tới hai người.



      Cha mẹ hề có chỗ ở cố định , mỗi tháng vẫn đều đặn tiền cho . Bọn họ trong điện thoại cũng bao giờ nhắc đến tình hình của mình.



      Lần nhận thư này, Thập Tam đột nhiên phát , huyết thống là thứ thể trốn tránh. Người nhà, thủy chung chính là người nhà. Đối với , vô luận cha mẹ đối đãi như thế nào, cũng là người mà ai có thể thay thế.



      Như vậy là đủ rồi.



      Mà nỗi tức giận của có thể tiêu tan, hoàn toàn là nhờ Tâm Luyến. Nhìn cha mẹ Tâm Luyến vì con mà chuẩn bị đồ cưới, in thiệp cưới các kiểu, làm tràn đầy cảm xúc.



      Cha mẹ Tâm Luyến đều là người cực kỳ bình thường, phụ thân của nàng là giáo sư Piano trong học viện nhạc, mẫu thân làm nội trợ trong gia đình. Bình thường nhà ba người sinh hoạt cùng nhau, nhưng lại truyền tới cảm giác chân tình ôn hòa.



      Thời điểm nhìn thần sắc phụ thân của Tâm Luyến khi phải gả con , còn dặn dò rất nhiều điều làm thực xúc động.



      khắc đó nhận ra, cũng rất nhớ phụ mẫu.



      tại 2 người ở nơi nào, cuộc sống ổn ? Mỗi lần, chỉ có thể dựa theo dấu bưu kiện để phán đoán cha mẹ giờ ở đâu, Thập Tam mực muốn bỏ qua bọn họ, muốn chắt đứt tất cả quan hệ, giờ lại cảm thấy nhớ nhung.



      Sau đó, nhận được điện thoại, là của cha mẹ.



      "Nhất định phải tới, hôn lễ của con."



      xong, cảm thấy nội tâm buông xuôi nỗi hận với phụ thân.



      Mà phụ thân tựa hồ rất nội liễm, chỉ vài câu ngắn ngủn. Tuy nhiên cũng là lần thứ nhất qua nhiều năm, và phụ thân thổ lộ tình cảm.



      "Ân. đến."



      Thập Tam toàn tâm chuẩn bị hôn lễ, khi đó cũng biết, chỉ 2 tháng ngắn ngủn sau trở thành hộ gia đình trong nhà trọ, rơi xuống địa ngục Thâm Uyên.



      "Ba ba gây áp lực cho chứ? Câu của Tâm Luyến cắt đứt suy nghĩ của Thập tam: "Ngày hôm qua ông và mình rất lâu đây này.”



      " có, chỉ là dặn dò 1 vài chuyện về em." Thập Tam cười : "Phụ thân em thực rất em, tuy rằng an tâm về nhưng vẫn dặn dò rất nhiều."



      "Đương nhiên, là cha em mà" Tâm Luyến lộ ra dáng tươi cười : "Mẹ và em ánh mắt nhìn nam nhân đều rất tốt."



      Thập Tam nghe vậy hé miệng cười, giờ phút này cảm giác mình là người hạnh phúc nhất thế gian.



      Thời gian dần trôi qua, màn đêm buông xuống.



      Mà thời khắc này, cũng là lúc ma tính xâm lấn.



      Thập Tam lái xe hơi đưa Tâm Luyến về nhà.



      "Hôm nay bề bộn cả ngày, cũng nên nghỉ nghơi sớm ." Thập Tam cầm tay Tâm Luyến, : "Chúng ta nhất định rất hạnh phúc, rất hạnh phúc." mặt Tâm luyến chợt lên tia ửng đỏ, nhưng rất nhanh, nàng nở 1 nụ cười hớn hở, nhàng xoa 1 cái mặt Thập Tam, rồi mở cửa bước xuống.



      "Ngày mai gặp."



      Sau khi tạm biệt, trong nội tâm Thập Tam cảm giác tràn đầy hạnh phúc. Nghiên cứu thành công, công việc cũng thuận lợi thăng chức, tuy vấn đề nhà ở còn chút bận tâm, nhưng Thập Tam quyết định, vì thành lập gia đình tương lai, hạ vốn gốc.



      Lúc này, mở radio xe.



      "Vụ án áo đỏ cho đến nay vẫn có bất kỳ manh mối nào, cảnh sát nhắc nhở người dân, vô luận thế nào, nên ban đêm mình vào ngày thứ 6, nhất là nam nữ 20 tuổi trở xuống."



      Thập Tam nghe đến đó, chợt nhớ, hôm nay, chính là thứ sáu!



      Vụ liên hoàn án giết người áo đỏ làm chấn kinh thành phố K, thậm chí người dân toàn quốc. Người bị hại đều bị giết vào đêm thứ 6, ngày kế tiếp bị vứt xác ở 1 nơi nào đó trong thành phố, rất nhanh được người dân phát . Người bị hại toàn bộ đều là nam nữ trẻ tới 20 tuổi, thời điểm chết , đều mặc 1 kiện trường bào màu đỏ rũ đến đầu gối. Mỗi cỗ thi thể, tử tướng đều cực kỳ thê thảm, phải là bị cắt tung lồng ngực, bị lột da, thậm chí tách rời phân thây, trong đó còn có cả 1 nữ thi bị cắt 2 chân từ 2 đầu gối rồi may lên mặt! Đến nay người bị hại lên tới con số 16 người. Vụ án giết người khủng bố như thế làm cho người dân bàng hoàng, có thể so với vụ án ma chặt đầu phát sinh đầu năm.



      Đáng nhắc tới chính là tất cả những chiếc áo màu đỏ kia đều tìm được nơi sản xuất, tựa hồ như do chính hung thủ làm ra, hơn nữa mỗi bộ đều chế tác rất hoàn hảo với người chết, có chút thích hợp nào. Bởi vậy có thể thấy, hung thủ ràng có kế hoạch nhằm vào 1 người xác định, mà 16 người bị hại đến bây giờ vẫn chưa tìm được điểm chung nào, ngoại trừ tất cả đều trẻ tuổi.



      Trong đó, nam 7 người, nữ 9 người.



      Hôm nay lại là ngày thứ sáu. Từ người thứ nhất bị hại đến giờ, mỗi tuần luôn xuất 1 nạn nhân, chưa từng gián đoạn, hơn nữa thời gian suy đoán tử vong đều nhất định trong buối tối ngày thứ sáu.



      dừng xe lại, quay kiếng xe xuống, nhìn về đằng sau.



      " ... Có việc gì chứ?"



      Dù sao, nơi Tâm Luyến ở cũng là khu trung tâm, trị an rất tốt, địa điểm xuống xe cũng chỉ cách khu nhà 1 đầu phố mà thôi.



      Huống chi tại tuy là buổi tối, nhưng mới vừa 7 giờ, đường vẫn còn đông người lại.



      Thập Tam nghĩ ngợi, liền vứt bỏ cái ý nghĩ lo lắng vô cớ trong đầu, tiếp tục đạp chân ga. Mà điều này về sau trở thành nỗi hối hận cực lớn với .



      Kim Tâm Luyến nhớ lại lúc xoa xoa gò má người , gương mặt bây giờ vẫn còn ửng đỏ. Dọc theo đường cái, thời điểm sắp tiến vào khu nhà trọ, nàng đột nhiên nhìn thấy 1 bóng dáng chậm dãi tiếp cận sau lưng. Tiếp theo, cái khăn tay màu trắng bụm lên mũi miệng nàng, sau đó ý thức nàng trở nên mơ hồ...



      biết trôi qua bao lâu nàng mới tỉnh lại. Mà lúc tỉnh lại liền phát , thân thể bị trói 1 cái bàn giải phẫu, quần áo người nàng được đổi lại bằng 1 bộ quần áo màu đỏ!



      Ánh sáng trong gian phòng tuy ảm đạm, nhưng nàng nhìn được diện tích căn phòng này rất rộng rãi và có cửa sổ.



      "Rất thích hợp với ngươi" lúc này bỗng nhiên xuất thanh nữ tính: "Bộ y phục này, ta làm đặc biệt vì ngươi.



      Thích ?"



      "Ngươi, ngươi muốn gì?" Tâm Luyến tức khắc cảm giác toàn thân trở nên băng lãnh, cố vùng vẫy nhưng lại thể nhúc nhích.



      gương mặt, xuất ở trước mắt.



      Đó là khuôn mặt cực đẹp, đẹp đến mức khó có thể dùng từ nào hình dung, chỉ cần liếc 1 cái, ai có thể quên được nàng.



      Nhưng Tâm Luyến lại cảm gác thấy gương mặt này cực kỳ băng lãnh.



      "Ngươi, van cầu ngươi, đừng giết ta, cầu ngươi đừng giết ta!"



      "Thân hình của ngươi đúng là rất tốt, bộ y phục này vừa hay dán sát vào thân thể ngươi, ngươi nên cảm kích ta. cần lo lắng, ta nhanh chóng giết ngươi như vậy, ta từ từ thưởng thức biểu lộ sợ hãi của ngươi."



      Gương mặt kia dần dần phủ lên 1 cỗ ma mị làm người khác cảm thấy run rẩy nhưng lại thể rời mắt. Giống như bộ áo Tâm Luyến mặc người… màu máu đỏ tươi hút mắt. ( chưa xong còn tiếp! .


    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :