Nhà trọ địa ngục - Hắc sắc hỏa chủng

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. jeremyJ

      jeremyJ Active Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      97
      Chương 15 q26

      Công Tôn Diệm vung dây lưng ra nhưng lại mất chuẩn, nguyên nhân là do dám để thân thể hướng ra ngoài cửa lớn. Lại tiếp tục hất lên, dây lưng đụng trúng đèn lồng, nhưng chỉ chạm vào 1 bên.

      cho cùng, làm chuyện này căn bản cũng phải dễ.

      Ngọn lửa tay ngày càng lạnh, Công Tôn Diệm thỉnh thoảng quay đầu lại xem xét, sau lưng vẫn là 1 mảnh trống . Tuyệt vọng yên lặng tới gần.

      Cứ như vậy mà xong sao?

      Cuộc đời mình cứ như vậy mà xong sao?

      Công Tôn Diệm cam lòng! Vô luận như thế nào cũng thể chấp nhận nhân sinh của mình đặt dấu chấm tại đây! Càng thể tiếp nhận thời khắc tuyệt vọng tiến đến!

      thủy chung hi vọng, rời khỏi nhà nhọ, được cùng người bên nhau hạnh phúc, tiếp tục công việc kiểm sát trưởng, mở rộng chính nghĩa, vạch trần những hành vi tham nhũng!

      Đây chính là tín ngưỡng cả đời !

      Nước mắt Công Tôn Diệm tuôn ra, cầm chặt 1 đầu dây da, tung ra 1 lần nữa, thế nhưng thể kéo đèn lồng kia vào! Thậm chí, có chút đẩy nó ngày 1 nhích ra hơn!

      Lúc này, Công Tôn Diệm bỗng nhiên cảm giác được có đôi bàn tay, từ phía sau tóm lấy cổ , đem kéo vào bên trong!

      Nhưng cũng lúc này, bỗng nhiên 1 cái đèn lồng xuất trước mặt Công Tôn Diệm! tức khắc cuồng hỉ, đem ngọn lửa thả vào trong đèn lồng!

      Ngọn lửa cháy lên, bàn tay kia cũng buông lỏng ra.

      Quay đầu lại nhìn, sau lưng vẫn hề có người. Mà bên Ngân Vũ cùng Lâm Thiện cũng trợn to hai mắt nhìn cách đó xa, Tiểu Dạ Tử vẫn duy trì tư thế ném.

      "Cuối cùng vượt qua rồi." Nàng thở hồng hộc: " thể ngồi thang máy thực phiền toái, uy, thất thần làm gì? Nghĩ biện pháp đem cây đèn bên ngoài lấy vào!"

      Nguy cơ đáng sợ, cuối cùng cũng tạm thời thay đổi.

      Nhưng đèn dẫn đường chỉ có thể thiêu đốt trong 5 phút đồng hồ. Sau 5 phút, hung cát vẫn như trước khó dò.

      "Đây là lần thứ hai ngươi cứu ta, Thần Cốc tiểu thư." Nhìn ngọn đèn trong tay, Công Tôn Diệm sống sót sau tai nạn cảm khái nói: "Vô luận như thế nào cám ơn ngươi rồi. Ta Công Tôn Diệm luôn là người có ân tất báo... ... . . ."

      " cần. nếu các ngươi chết đối với ta rất phiền toái, cho nên ta mới làm như vậy."

      "Ngươi làm sao làm được?" Ngân Vũ lạnh lùng hỏi: "Ngươi làm như thế nào đến đem đèn dẫn đường mang vào cửa viện bảo tàng? Ngươi làm giao dịch với hộ gia đình nào đó trong nhà trọ sao? Có phải Ngân Dạ hay ?"

      " có." Tiểu Dạ Tử lắc đầu : "Kha Ngân Dạ cho dù ngươi, ta cũng thể bảo chứng tuyệt đối đến. thế giới này, người tính mệnh bản thân mình tuyệt đối nhiều hơn người hy sinh vì người khác. Cho nên ta chưa bao giờ tin tưởng người nào ngoại trừ bản thân. Về phần ta làm sao làm được, ngươi cứ tự đoán , dù sao ta cũng ."

      Kế tiếp, dùng dây lưng cuối cùng cũng đem được đèn lồng vào trong, đèn dẫn đường này liền do Tiểu Dạ Tử cầm rồi, ngọn lửa của nàng cũng chưa có dùng.

      Tiếp theo, Công Tôn Diệm cầm lấy đèn lồng, : "Kế tiếp, chạy tới tầng cao hơn! Nếu các ngươi sợ hãi đừng theo."

      Công Tôn Diệm lựa chọn 1 cầu thang khác chạy tới. Mà lúc này, Ngân Vũ cùng Lâm Thiện đều đứng nguyên tại chỗ di động.

      "Ngươi kế tiếp định làm thế nào?" Ngân Vũ nhìn về phía Tiểu Dạ Tử hỏi: "Hôm nay quỷ hỏa còn có..."

      "Ta muốn tới lầu 2 cầm lấy quỷ hỏa của Lạc Chính Thần." Tiểu Dạ Tử ra 1 câu kinh người: "Tuy nàng ta rất có thể chết, nhưng ngọn lửa hẳn vẫn còn lưu lại. Cho dù con quỷ vẫn còn ở đó nhưng tay ta có quỷ hỏa, có thể bảo vệ tánh mạng. Các ngươi có theo hay tùy tiện. Bất quá, dưới tình huống có đèn dẫn đường lẫn quỷ hỏa, tính mạng các ngươi khó đảm bảo."

      Những lời này vừa ra, tương đương với cho lựa chọn. Kết quả tự nhiên là Ngân Vũ cùng Lâm Thiện đều theo sau lưng Tiểu Dạ Tử.

      "Bất quá ngươi có thể xác định Lạc Chính Thần chết ở sảnh nào sao?"

      " biết. Nhưng đại khái có thể suy đoán, nàng có đèn dẫn đường trong tay mà chỉ có quỷ hỏa nên chắc chắn phải chạy trốn. Ta đoán chừng nàng có lẽ vẫn chưa rời khỏi lầu 2."

      "Vì sao lại xác định như vậy "

      "Đầu tiên nàng khẳng định có đến lầu , nếu các ngươi phát ra. Mà nếu như chạy lên lầu, nàng biết lầu 4 có 1 con quỷ chắc chắn làm ra loại tình mạo hiểm này, nếu để 2 con quỷ gặp nhau, hết thảy đều kết thúc. Cho nên ta phán đoán nàng vẫn còn ở lầu hai, hoặc là ở cầu thang chính giữa tầng 2. Đương nhiên quỷ hỏa có thể bị quỷ lấy mất, bất quá cũng nên thử 1 lần, dù sao quỷ hỏa chỉ có 9 cái."

      người nào dám thang máy, trong lồng giam di động đó chẳng khác nào khóa đường chạy trốn của mình. Mà bây giờ ai biết nên làm thế nào mới tốt.

      Còn lúc này, Tiểu Dạ Tử tới lầu hai.

      hành lang mờ mịt, Ngân Vũ cùng Lâm Thiện đều dán chặt lấy Tiểu Dạ Tử.

      "Tiếp theo phải tiến vào sảnh triển lãm rồi." Tiểu Dạ Tử : "Sảnh triển lãm số 6 ở lầu 2 nơi quỷ thức tỉnh tương đối nguy hiểm, bởi vì rất có thể nó tùy thời trở về."

      "Có thể tiến thêm 1 bước suy luận đối với góc chết tư duy này" Ngân Vũ lại : "Có thể hay chính bởi như thế ngược lại an toàn?"

      "Ta đặt cược nếu xác suất thấp hơn dưới 5 phần." Tiểu Dạ Tử trong quá trình di chuyển vẫn quan sát xung quanh. "Công Tôn Diệm trước mắt chỉ sợ cũng rất nguy hiểm. Sau 5 phút đồng hồ nếu thoát thân chậm, nối gót Phong Liệt Hải. cho cùng chúng ta biết quy luật quỷ giết người là gì, điều kiện gây ra tử lộ ra sao. Hay là tùy thời có cơ hội giết người?"

      "Có lẽ quan hệ tới sử dụng đèn dẫn đường." Ngân Vũ nhìn về phía cái đèn lồng cũ nát, : ", có lẽ Lạc Chính Thần nàng... còn chưa có chết?"

      "Ít nhất cùng Lạc Chính Thần thí nghiệm làm cho ta vững tin nhà trọ chính xác tiến hành 1 hạn chế nhất định. Hai con quỷ thức tỉnh cùng thời gian, mà qua 1 thời gian nào đó có 1 thời gian ngắn đình chỉ hoạt động, hơn nữa là cả hai đều đồng bộ, cách khác, đoạn thời gian chúng ngưng hoạt động kia với chúng ta là cơ hội tốt nhất. thực ra, ta suy nghĩ, phải chăng có phương pháp nào đó vất vả 1 lần nhàn nhã suốt đời, để 2 con quỷ vĩnh viễn thể gặp mặt hay ."

      "" Ngân Vũ lắc đầu : "Cho dù 2 con quỷ thể nào gặp mặt, nhưng chúng vẫn có thể giết người. Như vậy cũng thể tính tìm ra sinh lộ của huyết tự."

      Tới nước này, sinh lộ vẫn như trước như xem hoa trong sương mù, càng xem càng hoa mắt. bên Lâm Thiện vắt óc như thế nào cũng thể nghĩ được phương pháp tốt hơn.

      Lúc này, trước mắt xuất cửa lớn sảnh triển lãm số 6. Cánh cửa kia mở ra, nhưng mà ở cách cửa xa, cái tủ kính bị đẩy ngã xuống cùng với tấm rèm rơi mặt đất.

      "Lạc Chính Thần chết ở nơi này sao?" Ngân Vũ tiến lên bước vào trong cửa, Lâm Thiện cũng lập tức đuổi kịp. Mà Tiểu Dạ Tử vẫn đứng im 1 chỗ.

      Nhưng ngay lúc đó, cánh cửa đột nhiên đóng lại!

      Cùng đồng thời, tất cả cánh cửa xuất nhập trong sảnh triển lãm này đều sập lại.

      Nơi đây hề có cửa sổ!

      Ngân Vũ cùng Lâm Thiện cứ như vậy bị nhốt bên trong sảnh triển lãm số 6! Mà tay hai người đều có đèn dẫn đường!

      Trong sảnh triển lãm 1 mảnh đen tối, cổ khí áp lực dần phủ xuống. Bởi vì có cửa sổ, lại thêm tất cả các cánh cửa dẫn ra bên ngoài đều đóng lại, bóng tối bao phủ có muốn nhìn thấy vật gì cũng khó khăn. Lâm Thiện sợ tới mức toàn thân phát run. thèm để ý lòng tự trọng của nam nhân, núp sau lưng Ngân Vũ!

      "Đừng hoảng hốt!" bộ dạng Ngân Vũ vẫn phi thường trấn định: "Đèn dẫn đường có tác dụng trong 30 mét, thần cốc Tiểu Dạ Tử, ngươi ở phía sau chứ? Ngươi lập tức thắp đèn dẫn đường lên! Như vậy là được rồi! Ta hỗ trợ tìm kiếm quỷ hỏa!" "Này uy!" Lâm Thiện lo lắng nói: "Ngươi quỷ hỏa?"

      "Vừa rồi ta có nhìn thấy, nhưng tại quá mức đen tối thể xác định phương hướng, bắt quá có thể xác định... nó màu đen."

      Ngọn lửa màu đen!

      Ý nghĩa thế nào đây?

      Quỷ hồn trong phạm vi 30 mét!

      Mà khoảng cách từ cái tủ bị đổ kia tới chỗ Tiểu Dạ Tử có phải 30 mét hay rất khó chính xác! Nhưng cho dù vượt ra khỏi 1 mét cũng đủ xong rồi.

      Cửa lớn sảnh triển lãm viện bảo tàng quốc gia, quả nhiên thể dùng lực khai mở, trừ phi để Thượng Quan Miên tới đánh!

      " tại nhóm đèn dẫn đường lên ." Ngân Vũ : "Có quỷ hỏa, ngươi dắt quỷ rời , ta lấy ngọn lửa còn lại! Quỷ muốn ra, nhất định phải mở cánh cửa này!"

      Nhưng phía sau hề có thanh đáp trả.

      "Này, Tiểu Dạ Tử, thần cốc Tiểu Dạ Tử?"

      Vẫn như trước có ai trả lời.

      " thể nào?" thân thể Ngân Vũ dán sát vào cửa lớn hô to: "Này, ngươi trả lời , Tiểu Dạ Tử!"

      Lâm Thiện mặt sắc trắng bệch, ý thức được: "Bị, bị giết? Thần cốc nàng bị quỷ giết rồi sao?"

      Tiểu Dạ Tử chết rồi. Vậy có nghĩa, đèn dẫn đường kia thể trợ giúp bọn ! Bị nhốt trong sảnh triển lãm này coi như tiêu! Cho dù cầm được quỷ hỏa cũng có đèn dẫn đường ah!

      " có khả năng, có khả năng đấy!" Ngân Vũ lập tức lấy điện thoại di động bấm số của Tiểu Dạ Tử.

      Nhưng điện thoại có người tiếp.

      ", muốn!" Lâm Thiện sợ tới mức nhảy dựng lên, sau đó căn cứ trí nhớ đối với sơ đồ, hướng về 1 cửa lớn khác trong sảnh triển lãm chạy đến! Giờ phút này sợ tới hồn phi phách tán!

      biết hành vi tại của khác gì muốn chết.

      Mà Công Tôn Diệm, chạy tới tầng cao nhất. lúc này đứng trong sảnh triển lãm bày văn vật Thanh triều, đứng trước 1 cây kỳ pháo nhìn ngọn lửa dần tắt lụi.

      Mà làm mừng rỡ chính là trong họng pháo thế mà có 1 ngọn lửa cháy!

      lập tức vươn tay vào trong lấy quỷ hỏa ra!

      tại, quỷ hỏa tìm được 8 cái, chỉ còn lại duy nhất !

      Công Tôn Diệm hướng về 1 cầu thang khác chạy tới, rốt cục ngọn lửa trong đèn dẫn đường thiêu đốt xong, đem cánh cửa đóng sầm lại, dùng tốc độ nhanh nhất phi xuống lầu dưới! Đồng thời ở trong hành lang ngừng quẹo trái quẹo phải. Ngọn lửa mới tay biến thành màu trắng.

      Điều này làm yên tâm ít.

      Nhưng tình huống tại thể khinh thường. Bất luận như thế nào, cũng phải chú ý cẩn thận!

      Bỗng nhiên, điện thoại di động của rung lên, người gọi điện là Ngân Vũ. lập tức chuyển cuộc gọi.

      "Công Tôn Diệm! Ngươi ở nơi nào? thoát được quỷ hồn chưa?"

      "Ta vừa lấy được ngọn lửa mới, Kha tiểu thư, làm sao vậy?"

      "Ngọn lửa mới sao, tốt quá, nhanh tới sảnh triển lãm số 6 lầu 2, thần cốc Tiểu Dạ Tử, nàng chết rồi!".


      Truyện được cập nhật mới nhất tại https://yeukiki.blogspot.com
      Last edited: 28/2/16

    2. jeremyJ

      jeremyJ Active Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      97
      Chương 16: Từng Bước Tiếp Cận Xác Ướp Cổ





      Công Tôn Diệm lòng nóng như lửa đốt chạy về phía lầu 2. Di chuyển liên hồi từ nãy giờ làm thể lực tiêu hao rất lợi hại, cơ hồ lúc nào nghỉ nghơi. Ngày xưa làm kiểm sát trưởng, chỉ vùi đầu vào đống hồ sơ, có cơ hội rèn luyện thân thể. tại, chạy vài bước cũng thở gấp lâu.





      Mà làm cho tinh thần bị trùng kích mạnh nhất chính là câu của Ngân Vũ, Tiểu Dạ Tử chết! Tiểu Dạ Tử là người đứng đầu Thần Cốc Minh, điều này chẳng phải Thần Cốc Minh tan rã rồi sao.





      Mà bây giờ, hiển nhiên thể lại để Ngân Vũ chết! Trí giả trong nhà trọ ít có thể đếm đầu ngón tay, từng người đều rất trân quý, thể để Ngân Vũ chết!





      Công Tôn Diệm cưỡng ép đè nén mệt mỏi của thân thể, chạy tới góc cầu thang dẫn xuống tầng hai, ngay tại thời điểm đó, phát ngọn lửa màu trắng trong lòng bàn tay bỗng biến thành màu đen!





      Phát này làm tức khắc sững lại, cánh tay phát run lên!





      thể xuống! Bằng chẳng khác nào dẫn đường cho 2 con quỷ gặp nhau! Nhưng nếu qua, há chẳng phải Ngân Vũ cùng Lâm Thiện dữ nhiều lành ít rồi sao?





      Cắn chặt răng, đành phải dừng chân, xoay người trở lên phía , khi quỷ hồn muốn ra tay giết , thắp đèn dẫn đường lên. Về phần Ngân Vũ bên kia, nếu như Tiểu Dạ Tử chết, chắc có thời gian giảm xóc, ít nhất vẫn còn đường sinh cơ.





      tại, trừ điều đó ra, chẳng còn biện pháp khác!





      Mà lúc này, Ngân Vũ bị nhốt trong sảnh triển lãm số 6 lấy được quỷ hỏa. Còn Lâm Thiện lại lần nữa chạy trở về, vẻ mặt cực kỳ khó coi: "Bị phong bế, sảnh triển lãm này hoàn toàn bị phong bế!"





      Sảnh triển lãm số 6 trở thành 1 lồng giam! Điều này cũng có nghĩa, quyền chưởng khống sinh tử còn nằm trong tay 2 người!





      "Đừng lo lắng, Công Tôn Diệm có thể cứu chúng ta, nên rời quá xa cánh cửa này!"





      Nắm trong tay ngọn lửa Lạc Chính Thần lưu lại, Ngân Vũ đứng nguyên tại chỗ, dán sát người vào cánh cửa đằng sau, Lâm Thiện chỉ có thể nghe theo, còn cách nào khác.





      Phải chờ đợi bên trong 1 sảnh triển lãm tối tăm là 1 tra tấn đáng sợ. Lâm Thiện chờ được đến 5 phút đồng hồ, bất an nóng nảy : "Công Tôn Diệm đâu ? Sao còn chưa tới? ở đâu?"





      " biết... Có lẽ bị chuyện gì đó quấn thân thể qua được. Đừng nên quá..."





      "Làm như thế nào chờ được!" hai đồng tử Lâm Thiện ánh lên nỗi sợ hãi: "Đúng rồi, nhất định muốn bỏ chúng ta, mặc kệ sống chết của chúng ta rồi, đúng, là người của Thần Cốc Minh liền quản tới sống chết người Dạ Vũ Minh ta!"





      Lâm Thiện bởi vì bản thân bán đứng Dạ Vũ minh, tự nhiên cũng đem Công Tôn Diệm trở thành loại người này. Huống chi trong hoàn cảnh này càng dễ làm người ra sinh ra các loại suy nghĩ lệch lạc, điều đó lại càng thêm tra tấn tinh thần. Nhất là thời điểm hãm sâu trong sợ hãi.





      " đủ rồi, tỉnh táo lại!" Ngân Vũ lạnh lẽo nhìn Lâm Thiện, : "Bình thường ta thế nào? Trong lúc chấp hành huyết tự tuyệt đối thể tự loạn trận cước! Ngươi muốn sống, tuyệt đối được hù dọa chính mình!"





      Mà tựa hồ may mắn chính là, kế tiếp mười phút đồng hồ, bên trong sảnh triển lãm vẫn có chuyện gì xảy ra.





      Thế nhưng ngọn lửa trong tay vẫn như cũ là mầu đen.





      Điều này chứng minh, quỷ hồn vẫn trong phạm vi 30 mét đứng nhìn 2 người bọn ! Nhưng biết được như vậy bọn vẫn chẳng thể làm được gì!





      Áp lực làm cho Lâm Thiện thể nhịn được nữa. biết Ngân Vũ rốt cuộc có tố chất tâm lý mạnh đến cỡ nào, có thể chèo chống được đến bây giờ nhưng thể nhịn được nữa.





      tin Công Tôn Diệm xuống đây cứu người!





      Nhưng muốn trốn mà ... thủy chung cũng thể ra khỏi sảnh triển lãm này. Như vậy, nên làm thế nào bây giờ?





      "Ta nghĩ chúng ta tạm thời chết." Ngân Vũ dùng ánh mắt cơ trí nhìn Lâm Thiện, : "Thần cốc Tiểu Dạ Tử vừa mới chết, chúng ta nhanh chết như vậy. tại chỉ có thể nhẫn nại, cánh cửa này chúng ta thể mở, sảnh triển lãm phong bế cũng đồng dạng có đường trốn. "





      Thế nhưng Lâm Thiện nghe nổi. bỗng nhiên đoạt lấy quỷ hỏa chạy !





      Con người Lâm Thiện kỳ cũng có chút khôn khéo, trong Dạ Vũ minh cũng là nhân vật cao tầng, nếu loại cơ mật của La Thập Tam làm sao có thể biết. Trước khi tiến vào nhà trọ làm công việc phân tích tài chính, bởi vì làm việc có cái nhìn đại cục, cho nên được Ngân Dạ cùng Ngân Vũ thưởng thức. Đáng tiếc, gặp phải cục diện tại, những khéo của hoàn toàn tan thành nước chảy, dù sao lần thứ nhất chấp hành huyết tự, có bao nhiêu người có thể đối kháng với loại khủng bố này.





      Đây cũng phải do Lâm Thiện sai, thay đổi thành bất luận kẻ nào, cũng chưa chắc có thể làm tốt hơn so với . Dù sao như Lý , Tử Dạ nhân vật có tố chất tâm lý siêu phàm cỡ này cũng là số ít. thế giới, tuyệt đại đa số người gặp phải tình huống nguy hiểm, đều thể giữ được tỉnh táo và lý trí.





      Mà Lâm Thiện tự nhiên cũng thế.





      Bên trong sảnh triển lãm, Lâm Thiện mất lý trí, vô lực dãy dụa phản kháng như 1 con thú.





      Mà cuối cùng phát , cho dù chạy bao xa, ngọn lửa trong tay vẫn luôn là mầu đen! Sảnh triển lãm này lớn lớn, , rất nhanh chạy tới cuối đường.





      ", muốn!" thân thể Lâm Thiện rúc vào 1 nơi hẻo lánh, mặt tràn đầy nước mắt, hai vai ngừng run rẩy "Đừng giết ta, ta muốn chết, ta muốn chết ah!"





      Nhiệt lượng của ngọn lửa trong lòng bàn tay dần hạ xuống, phảng phất như xương cốt cũng bắt đầu kết băng. Lâm Thiện cảm giác tánh mạng tuột khỏi tầm tay mình.





      lại lần nữa lấy điện thoại di động, gọi điện cho Công Tôn Diệm. Lúc trước Ngân Vũ biết vì cái gì, mực cho gọi Công Tôn Diệm, cũng lý do. lúc này quản được nhiều, nhanh chóng gọi qua.





      "Này" ngờ điện thoại lâu sau liền thông : "Công Tôn Diệm, cầu ngươi, cầu ngươi cứu ta, cùng lắm về sau ta gia nhập Thần Cốc minh, ah , ngươi muốn ta làm cái gì cũng được!"





      "Ta bây giờ bị quỷ truy, bản thân cũng khó bảo vệ, ta tại ở lầu bốn, tóm lại chính các ngươi tự nghĩ biện pháp cứu mình !"





      "Ngươi. . ."





      Nhưng đúng lúc ấy ngọn lửa tay biến thành mầu trắng. Chớp mắt tiếp theo, cánh cửa cách đó xa bật mở.!





      Chính chớp mắt đó mới hiểu được!





      Ngân Vũ nhất định đoán được điểm này! Nàng đoán Công Tôn Diệm gặp quỷ, nếu như gọi điện thoại tiết lộ tình báo! Như vậy, con quỷ vừa rồi nghe được những gì Công Tôn Diệm trong điện thoại sao?





      tại... nó muốn tới lầu 4!





      "Công Tôn Diệm, chạy mau!" Lâm Thiện lập tức hét lên: "Ngươi chạy mau ah!"





      ngu xuẩn của Lâm Thiện đào cái hố mới chôn hộ gia đình!





      Công Tôn Diệm lúc nghe được câu này ở trong 1 sảnh triển lãm nào đó lầu 4, đứng bên cạnh 1 ô tủ bày thư pháp Đại Tống. Ban đầu có chút thủng, nhưng sau đó lập tức giật mình!





      Trốn. . . cái này cũng có nghĩa phải dùng tới ngọn lửa tay rồi!





      lập tức cầm lấy quỷ hỏa chuẩn bị thắp đèn dẫn đường, thế nhưng vì quá vội vàng làm đèn dẫn đường rớt mặt đất, cúi xuống cầm lên, kết quả thân thể lại va vào thành tủ kính bày thư pháp, ngọn lửa trong tay rơi ra ngoài!





      Nhưng Công Tôn Diệm ngay sau đó cũng thể nhìn thấy quỷ hỏa nữa! Dù sao bên trong sảnh triển lãm rất mù mờ, lại thêm ngọn lửa là màu đen, trong bóng đêm căn bản nhìn tới! giống như người mù, ngừng sờ soạng mặt đất.





      biết , 1 con quỷ khác lên, nhất định trước lúc đó phải dẫn con quỷ này rời , nếu tánh mạng tất cả mọi người đều chôn ở nơi này!





      được!





      thể để tình thế phát triển tới 1 bước như vậy!





      Tuyệt đối thể! Thế nhưng vấn đề ở chỗ... thời gian đợi người!





      Ngay thời điểm mọi người trong bảo tàng lâm vào nguy hiểm, ở 1 gian vặn vẹo nào đó.





      Di Chân bước vào học viện Kim Vực.





      " trễ như vậy rồi sao?"





      Trong thư viện, Nghiêm Nương xoa 2 mắt nhìn bên ngoài : "Ân, trời tối rồi à?"





      Mà cách đó xa, Bạch Tú Mẫn cầm quyển sách, nàng lúc trước là bạn cùng lớp của Lý và Di Chân. Nàng rất thích xem sách , lúc bình thường có gì thường hay tới thư viện: "Bình thường lúc này, Di Chân và Lý đều nên ở đây ah."





      Đem cuốn sách tay gập lại, Bạch Tú Mẫn đứng lên đem nó trả về vị trí cũ, nhìn đồng hồ, sai biệt lắm tới giờ trở về.





      "Ân... thôi."





      Nhưng lúc này, quyển sách nàng vốn đặt giá, hiểu vì sao đột nhiên rời khỏi giá sách, rơi mặt đất.





      Bạch Tú Mẫn nghe thấy tiếng động liền quay đầu lại.





      Nhưng đột nhiên hai mắt nàng trợn to! cuốn sách kia, lây dính ít vết máu!





      Nghiêm Lang nghe thấy tiếng động liền nhìn sang.





      "Làm sao vậy?"





      tiếng động bên cạnh làm quay đầu qua, chỉ thấy Thiên Tịch Nguyệt 1 thân quần áo đỏ!





      Nghiêm Nương trong lòng 1 mực thầm mến Thiên Tịch Nguyệt cũng ngờ lúc này trong thư viện lại nhìn thấy nàng!





      Trong tay Tịch Nguyệt cũng cầm 1 cuốn sách, nhìn về phía Nghiêm Nương, cười cười, : "Vừa rồi làm sao vậy? Nét mặt của ngươi quá dọa người đấy."





      "... , có gì, có gì."





      Đối diện với thư viện, bên cạnh 1 mảng cỏ, Di Chân đứng đó. Mà khi nàng ngẩng đầu lên, thông qua cửa sổ cũng thấy được Nghiêm Nương cùng Tịch Nguyệt.





      Cái kia là tâm ma của mình sao?





      Nàng tổng cảm giác có chút đúng. Trước, thời điểm nhìn thấy Lâm Tâm Hồ, cảm giác đó chính là Lâm Tâm Hồ chân .





      tại cũng giống vậy...





      gian này rốt cuộc xảy ra chuyện gì?





      "Tỷ tỷ."





      Di Chân quay đầu lại, nhìn thấy Di Thiên và Thâm Vũ đứng sau lưng!





      "Ngươi là tỷ tỷ sao?" ánh mắt Di Thiên nhìn chăm chú lên Di Chân, nhưng lại thể xác định người này có là tỷ tỷ hay ?





      Sau khi tỉnh lại, liền xuất trong ký túc xá nam sinh, giường mình. Mà Thâm Vũ ở ngay bên cạnh.





      Bởi vì gánh chịu nguyền rủa cộng đồng, cho nên đều tiến vào gian này sao?





      Nhưng ở bên trong ký túc xá gặp được bọn người Nghiêm Nương, Đoan Chính Sáng, La Thành cùng với Hàn Chân!





      Lúc ban đầu coi đó là Tâm Ma của huyết tự cấp Ma Vương, thế nhưng tổng cảm giác đúng. cảm giác...





      Những người đó hoàn toàn chân chính là người.





      Cuối cùng xảy ra chuyện gì đây?







      "Ta hiểu." Thâm Vũ lúc này mở miệng: "Ta nghĩ, những người ở nơi này cũng phải Tâm Ma gì cả, mà thực là người. Chỉ có điều, gian này là hình chiếu dùng trí nhớ của chúng ta làm cơ sở, sáng tạo nên 1 thế giới chân chính, mà ma vương 1 khi thành công xâm lấn thế giới này, khi làm cho ý chí của chúng ta sụp đổ, 1 khắc đó, chính là lúc chúng ta chết!".

    3. jeremyJ

      jeremyJ Active Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      97
      Chương 17: Thế Giới Ác Ma





      Bên trong gian này, tất cả đều là thực. Kể cả những tánh mạng ở nơi đây đều có ý thức tồn tại của riêng mình, đều có nhân cách và linh hồn, thậm chí còn có thể rời khỏi tới thế giới bên ngoài. Bồ Mỹ Linh chính là ví dụ tốt nhất.





      Nhưng thế giới này, cũng đồng dạng bị ma vương xâm nhập.





      Sau khi thế giới này hoàn toàn tan vỡ, cũng là lúc nó cắn nuốt linh hồn 3 người.





      Phía đông học viện Kim Vực, ở vị trí cửa trường học, lúc này có 1 thanh niên có ý định ra ngoài.





      Tướng mạo người này rất nhã nhặn, vừa bước ra bước, cảm giác xương cổ vang lên 1 tiếng gãy lớn, tiếp theo các khớp cơ thể cũng phát ra tiếng vang.





      Đại não còn chưa kịp nhận được tín hiệu cảm giác, triệt để té mặt đất, các khớp cơ khai mở phân tán, giống như 1 con rối! Máu tươi nhuộm đỏ mặt đất, vô số nơi ở bên ngoài ngôi trường cũng bị thi thể và máu tươi bao trùm.





      Mà tất cả cánh cổng dẫn ra ngoài học viện Kim Vực cũng bị máu và thi thể nhuộm đỏ, làm cho người ta nhìn thấy mà giật mình!





      Trong thư viện, Tịch Nguyệt xem sách, 1 thanh vang lên làm nàng giật mình ngẩng đầu.





      "Di Chân?"





      Tịch Nguyệt có thể là bằng hữu tốt nhất của Di Chân, nàng đối với Di Chân cũng rất tâm đầu ý hợp.





      Mà lúc này, nàng nhìn về phía Di Chân và Di Thiên, lại quăng ánh mắt ngạc nhiên nhìn về phía Thâm Vũ, hỏi: "Xin hỏi... Vị tiểu thư này là ai? , . . .





      "Cái này" Di Chân quay đầu lại nhìn Thâm Vũ, : "Là họ hàng thân thuộc."





      "Rất quen thuộc." Bỗng nhiên Di Thiên nghe được Di Chân đứng sau lưng lặng yên câu: "Ta cảm giác nơi này rất quen thuộc. Sau khi tiến vào có cảm giác giống như về cố hương." "Cố hương?" Di Thiên đối với những lời này phi thường khó hiểu.





      Đương nhiên, ai có thể lý giải được.





      "Di Chân, Lý đâu?" Tịch Nguyệt bỗng nhiên đứng lên hỏi: "Lý thấy đâu cả? Các ngươi phải luôn như hình với bóng sao? Còn có, ta nghe sao? Các ngươi ước định sau khi tốt nghiệp kết hôn?.





      Những lời này vừa ra, nhưng lại làm Di Chân nhất thời choáng váng.





      Lúc đầu khi bước vào thư viện, nàng thông qua những tờ báo được đặt ở cửa ra vào, xác định thời điểm tại là ngày bao nhiêu. Sau đó nhìn nhóm người rời khỏi thư viện để xác định thời gian. Lúc này, Tịch Nguyệt còn chưa bị Vương Thiệu Kiệt xâm phạm, cũng chưa có giết người.





      Nàng nhớ rất ngày hôm nay, tuy rằng có phát sinh đại gì. Căn cứ trí nhớ, buổi tối hôm nay nàng và Lý ở cùng chỗ, ngồi bãi tập ngắm lưu tinh (sao rơi), mãi cho tới khuya mới trở về ký túc xá.





      Đối với nàng đó là khoảng thời gian phi thường quan trọng.





      Mà bây giờ là cảnh tượng diễn ra trước đó.





      Tịch Nguyệt thời đại học vẫn còn chút ngây thơ thanh thoát, nhìn 1 màn này làm Di Chân phi thường cảm khái. Mà người trước mắt cũng phải ảo ảnh, thực là người chân chính.





      Nàng bắt đầu thể hiểu nổi gian này làm như thế nào xuất .





      Huyết tự chỉ thị cấp Ma Vương phải chuyện đùa, tuyệt đối thể khinh thị. Điểm này, theo cách Bồ Mỹ Linh liên tục trịnh trọng cảnh cáo cũng có thể thấy được.





      Nhưng tại lời của Tịch Nguyệt làm nàng khiếp sợ thôi. Sau khi tốt nghiệp ước định kết hôn?





      Đây là chuyện gì xảy ra? Cái đó và trí nhớ của nàng hoàn toàn khớp.





      "Làm sao vậy? Di Chân? Làm gì sửng sốt như vậy, cái này cũng có gì phải thẹn thùng." Tịch Nguyệt cười cười, : "Ngươi cùng Lý phải quen nhau lâu rồi sao? Sau khi tốt nghiệp kết hôn, ngươi còn đáp ứng để ta làm phù dâu đó. Đúng rồi, ngươi cầm cái đèn lồng rách nát như vậy trong tay làm gì?" Di Chân tại thời khắc này, tựa hồ minh bạch.





      Đêm hôm đó, nàng cùng Lý ngắm lưu tinh ước nguyện. Vô luận như thế nào, hi vọng kiếp nầy có thể được cùng Lý ở cùng nhau. . . bất luận thế nào, ít nhất nguyện vọng này có thể thực được tốt rồi.





      Vì cái chờ mong kia của nàng mới sinh ra tình huống trước mắt sao?





      "Nguyện vọng, nguyện vọng của ta?" Di Chân vừa muốn gì đó, đột nhiên cánh cửa thư viện bật mở, 1 người chật vật chạy vào, đúng là Hàn Chân!





      "Ra xảy ra chuyện lớn! Các ngươi nhanh tới xem ! Xảy ra chuyện lớn!"





      Mọi người theo chạy ra bên ngoài thư viện, 1 cảnh tượng khủng bố thình lình xuất trước mắt. khắc này, cơ hồ tất cả mọi người đều cảm giác máu trong người đông cứng lại.





      1 gốc tùng bên ngoài thư viện, cỗ thi thể bị 1 cái chân ghế vót nhọn cắm vào cổ họng, cứ thế treo người thân cây. Khuôn mặt thi thể hoảng sợ cực điểm, tuy vặn vẹo biến dạng nhưng vẫn có thể nhận ra là Vương Thiệu Kiệt!





      Vương Thiệu Kiệt lúc này căn bản vẫn còn sống. Thế nhưng ở nơi này lại chết . Hơn nữa, vẫn là kiểu chết làm cho người ta thực sợ hãi.





      "Xảy ra chuyện gì vậy?." Tịch Nguyệt bịt miệng lại, lảo đảo thối lui vài bước, lúc này Nghiêm Lang ở 1 bên lập tức lao ra đỡ lấy.





      Trong học viện Kim Vực lúc này, chỉ còn những người trong lớp Lý là còn sống.





      Trừ ra, 1 ai sống sót!





      Người của thế giới này, sau khi sinh ra cũng là tánh mạng chính thức, bọn chết , cũng là chính thức tử vong.





      "Báo cảnh sát!" Bạch Tú Mẫn bỗng nhiên kịp phản ứng, lập tức lấy điện thoại di động bấm số: "Này, uy, cục cảnh sát sao? Ân? Như thế nào lại có tín hiệu?"





      Kế tiếp, tất cả mọi người đều phát điện thoại của bọn cũng như vậy.





      Nhìn thi thể Vương Thiệu Kiệt bị dính lên thân cây, ai cũng phát lạnh trong lòng, dù sao đều là sinh viên, làm sao từng trông thấy cảnh tượng đáng sợ bực này?





      "Mọi người lập tức tản ra!" Di Thiên bỗng nhiên mở miệng hô lên: "Hung thủ giết chết Vương Thiệu Kiệt khả năng vẫn còn ở xung quanh, mọi người mau tách ra trốn ! Còn có, nghĩ biện pháp tìm điện thoại báo cảnh sát!"





      Kế tiếp, tất cả mọi người đều nghe lời Di Thiên chạy tách ra. Mà Di Thiên, Di Chân cùng Thâm Vũ ba người chạy cùng 1 chỗ.





      "Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?." Di Thiên nhìn về phía Di Chân hỏi: "Tỷ tỷ, cái này rốt cuộc là làm sao ngươi biết hay ?" "Ma Vương, là Ma Vương." Di Chân chỉ có thể trả lời như thế: "Ở nơi này ta và Lý mến nhau , như vậy, điều này..."





      "Nguyện vọng." Lần này người chuyện là Thâm Vũ: "Đây là nguyện vọng của ngươi ."





      "Như vậy, cái thế giới này là thế giới ảo ảnh?" Di Thiên tựa hồ có chút minh bạch: "Những gì chúng ta nhìn thấy đều là tâm ma?"





      Lúc này, bọn chạy đến gần ký túc xá nữ. Nhưng lại nghe được 1 thanh thảm thiết vang lên.





      Di Chân khỏi quay lại, nhìn thấy thân thể Lâm Tâm Hồ ngã vào vách tường. Gương mặt nàng tuyệt đại đa số trở thành những mảnh thịt vụn, chỉ còn lưu lại rất ít nơi nguyên vẹn.





      Mà thân thể nàng bám lấy vách tường kia, dùng nửa miệng còn nguyên thào những lời ai nghe thấy được.





      Cuối cùng, cả người nàng ngã mặt đất.





      Tràng cảnh khủng bố bực này ngừng diễn ra khắp nơi bên trong học viện kim vực.





      Thế giới này là hình chiếu nội tâm của Di Chân. Tất cả những người xuất đều có cùng trí nhớ, tính cách, thanh với những người ở thế giới thực.





      Thế giới này là gian được tạo ra để bảo hộ hộ gia đình, mà cũng là hạn chế của nhà trọ.





      khi thế giới này dần sụp đổ, hạn chế cũng dần suy yếu. Cuối cùng nhất, thời điểm trong tâm linh hộ gia đình xuất khẽ hở, Ma Vương thừa dịp mà vào.





      Nguồn gốc của tội lỗi, tức là ác ma. Dục vọng cũng tốt, sợ hãi cũng tốt, miễn là còn sống, nếu vượt qua được huyết tự này. Cuối cùng, từng bước bị xâm nhập, thẳng tới khi bị Ma Vương dẫn vào bóng tối vĩnh hằng.





      Bồ Mỹ Linh, chính là như thế mà xuất ở thế giới . Ý niệm trong đầu mạnh mẽ tới mức, có thể tồn tại ở trạng thái .





      cách khác...





      "Di Chân!"





      thanh quen thuộc tới thể quen thuộc hơn vang lên bên tai, Di Chân tức khắc đem ánh mắt hướng về nơi đó, chỉ thấy bóng người vội vàng chạy tới.





      !





      "Em sao chớ?" chạy đến trước mặt Di Chân, thở hồng hộc nói: " tốt quá, có việc gì là tốt rồi. Ân, vị này là ai?"





      Thâm Vũ lộ ra vẻ kinh ngạc : "Lý ? Vì sao ngươi lại ở nơi này?" "Ân? Ngươi biết ta sao? Di Chân, nàng là ai? Di Thiên, ngươi biết nàng sao?"





      Nhưng Di Chân lại lui về sau mấy bước, dùng ánh mắt đề phòng nhìn , : "Ngươi là ai?" "? Em làm sao vậy? Di Chân?" Lý tưởng rằng người vui đùa, để ý : " còn có thể là ai? Em đùa gì vậy, quen biết nhiều năm như thế em vẫn thay đổi được thói quen đùa giỡn này."





      cách khác, Di Chân có thể mang Lý trước mắt rời .





      đứng trước mặt nàng, là người nàng thực . Ở thế giới thể nào lấy được tình của Lý , nhưng ở thế giới này lại có được. Chỉ cần nàng có thể thành công chấp hành xong huyết tự chỉ thị cấp Ma Vương này, nàng có thể mang Lý trước mắt, rời khỏi gian này.





      khi ý nghĩ như vậy sinh ra, càng dễ dàng xuất khe hở trong tâm trí để ma vương xâm nhập. Năm đó Diệp Hàn sở dĩ chết trong huyết tự cấp Ma Vương, nguyên nhân rất lớn là vì như vậy. Bởi vì chấp niệm của nàng, cho nên Bồ Mỹ Linh mới có thể Bất Tử Bất Diệt. Nhưng cũng vì thế mới gia tăng tốc độ diệt vong của nàng, cuối cùng nàng chết thảm trong huyết tự cấp Ma Vương. Và cũng chính vì phần chấp niệm đó của nàng cuối cùng mới khiến Bồ Liền Sinh mang Bồ Mỹ Linh đến thế giới .





      Hết thảy mọi thứ trong thế giới này đều có thể đưa tới thực. Chỉ cần ngươi có thể sống sót.





      Nguyện vọng có thể hoàn toàn thực , đây là điều phải người nào cũng có thể chống cự. Thậm chí, trong huyết tự cấp Ma Vương, ngươi có thể làm cho người trong thực sớm chết sống lại, đem người đó dẫn vào thực.





      Thế giới này có thể tạo ra con người, cũng đồng dạng có thể hủy diệt chúng.





      Muốn có được càng nhiều, trả giá cũng càng nhiều.





      "Tỷ!" Di Thiên xông lên, tay kéo Di Chân qua, : "Ngàn vạn đừng như vậy! Nơi này phải thế giới chân thực! Hết thảy đều là hư giả! Nếu tỷ coi đây là tỷ mặc lừa rồi, ngàn vạn lần nên tin tưởng!." Di Chân nhìn Lý trước mắt, đối phương vô luận là cách chuyện hay biểu lộ, cho dù là động tác rất , đều khác gì Lý chính thức.





      Mà Lý ở thế giới này lại là người mình. Điều này là ước mơ tha thiết của nàng, cũng là điều trong thực bao giờ có thể thành thực.





      Nàng nên lựa chọn thế nào đây? ! .

    4. jeremyJ

      jeremyJ Active Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      97
      Chương 18: Tinh Thần







      Thâm Vũ lúc này lạnh lùng : "Ngươi biết sao? Có người chết. Là người của lớp ngươi."





      nhất thời còn chưa kịp phản ứng, sau khi nghe xong đứng tại chỗ sửng sốt.





      "Thực sao?" nhìn biểu lộ của Di Chân, hiểu được phải đùa.





      "Như thế nào lại... là ai chết? .





      "Vương Thiệu Kiệt cùng Lâm Tâm Hồ." Di Thiên thay thế Di Chân trả lời: "Ngươi tự xem , chỗ này có chuyện của ngươi. Tỷ, chúng ta !"





      Tình huống tại nguy hiểm, thể để tỷ tỷ sinh ra bất luận suy nghĩ nào, so với bất luận ai đều hiểu tình cảm của nàng đối với Lý . Đồng thời, cũng từ trong miệng của Thâm Vũ biết được Lý tại, bên người có người sinh tử gắn bó.





      Như vậy, điều này cũng có nghĩa tỷ tỷ có hy vọng nữa rồi. Di Thiên rất hiểu con người Lý , là người trọng tình cảm, dễ dàng động tình, khi động tình, tuyệt đối bao giờ dao động.





      Mà ở thế giới này, hết thảy đều đảo ngược lại, cái này ý vị thế nào cũng .





      Cho nên, Di Thiên lôi kéo Di Chân, lách qua Lý trước mắt, chuẩn bị cướp đường chạy trốn.





      Vô luận như thế nào, phải nghĩ biện pháp tìm được cửa ra vào gian này.





      Nhưng mà lúc này đối diện lại chạy tới 2 người! là La Thành, là Bạch Tú Mẫn. Tốc độ của 2 người rất nhanh, lát sau tới trước mắt mọi người, La Thành sắc mặt trắng bệch, dùng thanh giống như kêu rên : "Lý , Di Thiên, cứu, cứu... chết rồi, chết rất nhiều người!"





      Lời còn chưa hết, lại 1 thanh thê lương thảm thiết xẹt qua trong bầu trời đêm, lộ ra vẻ đặc biệt sợ hãi!





      "Thanh kia" Di Chân nghe xong liền : "Là Mạc Hiểu Phỉ!"





      Mạc Hiểu Phỉ là 1 người trong lớp của Lý , Di Chân. Thanh kêu la thảm thiết của nàng tự nhiên làm mọi người phải kinh hãi lạnh mình!





      "Ngàn vạn lần đừng tới cửa trường học! La Thành hai mắt trợn to, đồng tử cơ hồ muốn lồi ra: "Ở nơi đó chết rất nhiều người, cả đường cái đều là thi thể! Phàm là người ra toàn bộ đều chết!"





      Trong đầu La Thành nhớ lại tràng cảnh khủng bố ở gần cửa ra vào. Vô số tay chân gãy, thậm chí nội tạng ruột rơi tán loạn mặt đất, quả thực là tràng cảnh huyết tinh chỉ thấy trong phim Hollywood. đường chạy biết ói bao nhiêu lần, lá gan cũng bị dọa vỡ. Mà Bạch Tú Mẫn từ 1 cửa khác chạy tới, cũng nhìn thấy tràng cảnh kinh dị như vậy!





      Học viện Kim Vực, bây giờ là 1 cái lồng giam, chỉ có thể vào thể ra!





      "Trước nghĩ biện pháp tụ họp với mọi người !" Di Chân quyết định nhanh: "Mọi người tụ tập cùng 1 chỗ nghĩ biện pháp! Phải tìm cách giải quyết chuyện này!"





      Trong sân trường đen tối hắc ám, Nghiêm Lang đỡ Thiên Tịch Nguyệt vì sợ hãi mà thân thể mềm nhũn, vội vàng di chuyển.





      Lúc này Nghiêm Lang và Thiên Tịch Nguyệt còn chưa trải qua đoạn thời gian hắc ám kia, hai người bọn họ cơ hồ đều 1 tiếng. So sánh với Thiên Tịch Nguyệt được vô số người hâm mộ thôi, Nghiêm Lang dung mạo bình thường hơn nữa tính cách nhu nhược, thủy chung mang theo tâm tư tự ti. Nhưng sâu trong nội tâm , hình ảnh Thiên Tịch Nguyệt bén rễ sâu, tại thời khắc mấu chốt này liền thể ra. Lúc trước, sở dĩ thể giết Vương Thiệu Kiệt là vì biết gia đình quyền thế, nếu như giết , tuyệt đối lợi dụng quyền thế của cha mẹ tra tấn Tịch Nguyệt. Vì ngăn chặn hành động này, mới ra tay hạ sát thủ.





      "Điện thoại thể nào sử dụng!" Thần sắc Nghiêm lang lúc này tràn ngập lo lắng, chỉ muốn mau chóng mang Tịch Nguyệt rời khỏi học viện Kim Vực, nhưng chứng kiến quá nhiều thi thể làm sợ tới hồn phi phách tán. vốn là người nhát gan, nhưng trước mặt Tịch Nguyệt, chỉ có thể cố gắng chống đỡ.





      Tịch Nguyệt là nữ hài tử lá gan đương nhiên hơn, lúc này sợ tới mức bộ cũng đặng, chỉ có thể vịn lấy Nghiêm Lang. tại bọn lui về phía sân trường, nghĩ biện pháp truyền tin ra bên ngoài. Trong cái trường này, kể cả cổng lớn hay vách tường, phàm có ý đồ bỏ chạy đều 1 ai sống sót.





      Trước mắt, phòng vi tính trong học viện Kim Vực, Nghiêm Lang cho rằng, tiến vào đó nhất định có thể sử dụng mạng máy tính, tìm kiếm đối sách.





      Trong nội tâm nghĩ đủ các loại cách, mang theo Tịch Nguyệt tiến vào bên trong phòng máy.





      Mà cùng thời gian, trong 1 tầng nào đó ở ký túc xá, tụ tập hơn mười người trong lớp Lý . Bọn người tiểu đội Hàn Chân,lớp phó La Thành, Bạch Tú Mẫn, Văn Hoa, Đoan Chính Sáng đều tụ tập ở đây.





      Mà trung tâm nhóm người này là Di Thiên, Di Chân cùng Lý .





      Đối với Thâm Vũ lạ lẫm, ít người quăng đến ánh mắt tò mò, nhưng cũng chỉ thoáng qua tức .





      "Tìm thấy bất luận 1 phương thức nào có thể truyền tin ra ngoài." Hàn Chân cau chặt lông mày, cực kỳ bất an nói: "Hơn nữa cũng cách nào ra ngoài, tại bên ngoài khắp nơi đều là thi thể, toàn bộ là của những người có ý định chạy trốn."





      "Ta cũng thử qua phòng máy tính rồi, vô dụng thôi." La Thành lo lắng nói: "Chỉ còn mấy người chúng ta sao? Giáo sư đều chết sạch rồi sao?"





      "Mọi người tỉnh táo!" Hàn Chân lập tức cao giọng : " tại tuyệt đối thể bối rối! Đầu tiên nghĩ biện pháp tìm vũ khí, sau đó cân nhắc vấn đề dự trữ đồ ăn. biết bị vây ở nơi này bao lâu, nhưng chúng ta nhất định phải chuẩn bị sẵn sàng! Tốt nhất là tìm được thứ có thể phát tín hiệu ra bên ngoài, như vậy liền còn gì tốt hơn!"





      Còn Di Chân lúc này thỉnh thoảng lại lén nhìn Lý bên cạnh, đồng thời nàng cũng dần ý thức được, chỉ sợ tình hình phát triển thuận lợi như nàng nghĩ.





      Dù sao, bởi vì Thâm Vũ, cho nên bọn gặp phải chính là nguyền rủa của ma vương.





      Mà Ma Vương là tồn tại ai biết trong nhà trọ. Đối với chuyện biết, con người vẫn luôn có bất an rất lớn.





      Mà sau khi Hàn Chân hạ mệnh lệnh, mọi người bắt đầu tản ra chuẩn bị. Muốn tìm vũ khí thực ra rất khó, cho nên chỉ có thể tìm được vài cây chổi lau nhà cùng với mấy cái ghế.





      Về phương diện đồ ăn, Hàn Chân chỉ huy nhóm người tới nhà ăn trường học. Đồng thời, cầu nhất định phải có ba người cùng đồng hành, nếu khó tránh khỏi theo gót Vương Thiệu Kiệt. Mà hai người Nghiêm Lang, Thiên Tịch Nguyệt cũng nhất định phải tìm.





      Đúng lúc này, bỗng bên ngoài truyền tới 1 thanh : "Các ngươi làm gì? Đừng có lôi kéo ta!"





      Thâm Vũ nghe được thanh này lập tức ngẩng đầu, hai mắt sáng rực rỡ trước nay chưa từng thấy, lập tức lao ra khỏi phòng ngủ, chỉ thấy bên ngoài hành lang, La Thành cùng Đoan Chính Sáng lôi kéo thanh niên.





      "Ngươi là ai? Ngươi phải người trong trường học?" La Thành quát hỏi: "! Ngươi đến tột cùng là... ... . . ."





      "Tinh... Tinh Thần!"





      Thâm Vũ bổ nhào tới ôm lấy người thanh niên kia, vùi đầu vào ngực nghẹn ngào : " xuất , rốt cục xuất !"





      Người thanh niên này, chính là Biện Tinh Thần!





      "Thâm, Thâm Vũ, em đừng như vậy. có việc gì, sao. kỳ quái, ràng ở Hồng Nguyệt trấn, biết làm sao lại xuất ở đây. Còn em vì cái gì lại tới đây?"





      ", phải" Thâm Vũ lau nước mắt : " phải! Đúng, bây giờ phải chấp hành huyết tự, là và em phải hoàn thành huyết tự này, sau đó , em mang rời khỏi nơi này, trở về!"





      "Đây là ý gì?"





      Di Thiên lúc này cũng bước ra, nhìn thấy Thâm Vũ ôm Tinh Thần, cả người ngẩn ngơ. Lời Thâm Vũ , hoàn toàn có thể hiểu được.





      "Bồ tiểu thư!" Di Thiên lập tức tiến lên giữ chặt Thâm Vũ, : "Ngươi tại đùa gì vậy? Đây là Tâm Ma của huyết tự Ma Vương, người này phải Biện Tinh Thần ah! chẳng qua chỉ là chế phẩm do thế giới này dựng lên mà thôi!"





      "Dừng tay!" Thâm Vũ hất cánh tay của Di Thiên ra : "Chỉ cần ta mang theo trở lại thế giới , như vậy chính là Tinh Thần! Đúng, chính là như vậy đấy! Ta muốn cho Tinh Thần sống sót, cho nên ấy xuất ."





      "Ngươi làm sao có thể dẫn trở về?"





      ", có thể." Thâm Vũ cười thảm : "Lúc ban đầu ta cũng cho rằng có khả năng.





      Nhưng ta cảm thấy. Mọi thứ trong thế giới này đều là chân thực, có thể đưa tới thế giới . Cho dù ai với ta, nhưng ta có thể cảm nhận được. Ta có thể mang trở về, sau đó ta mất nữa. người nào có thể tách rời ta và Tinh Thần, ai!"





      Di Thiên lúc này dường như nghĩ tới điều gì, lập tức quay đầu lại. Phía sau , Lý cùng Di Chân đứng đấy.





      "Tỷ, ngươi biết?" Di Thiên bỗng nhiên hiểu "Ngươi hi vọng đem Lý trong thế giới này đưa đến thực phải ? Bởi vì ngươi biết , người của thế giới này có thể mang tới thế giới sao?"





      Di Chân trả lời.





      Di Thiên bắt đầu ý thức được.





      Nguyện vọng cường liệt trong thế giới , tình thể nào đạt được. Ở thế giới này lại có thể hoàn thành. Chỉ cần thành công chấp hành huyết tự cấp Ma Vương, liền có thể thực tâm nguyện. Nhưng càng là như vậy, cái thế giới này xuất càng nhiều khe hở cho ma vương xâm nhập nhất, nội tâm khi hoàn toàn mở ra, hộ gia đình lâm vào Thâm Uyên vạn kiếp bất phục.





      " thể!" Di Thiên hai mắt đỏ hồng hét lớn: "Thanh tỉnh tỷ! Còn có, Bồ tiểu thư.”





      Tỷ! Ta cho phép, cho dù có thể đưa bọn vào thế giới bọn cũng phải người các ngươi , bất quá chỉ là dung mạo, trí nhớ hoàn toàn giống nhau mà thôi, tối đa chỉ coi như 1 người nhân bản, nhưng tuyệt đối có khả năng thay thế con người !"





      Nhưng lời chỉ mới được phân nửa, 1 thanh thủy tinh tan vỡ mãnh liệt vang lên, hai đồ vật hình cầu từ cửa sổ hành lang bay vào.





      Chỉ thấy đó là 2 cái đầu lâu, bị cây côn sắt dài, xuyên qua từ lỗ tai bên này tới lỗ tai bên kia nối lại cùng 1 chỗ, cứ như vậy đập xuống sàn hành lang. Mà 2 cái đầu lâu kia chính là Nghiêm Lang cùng Thiên Tịch Nguyệt!







      Cuối đoạn côn sắt, từ lỗ tai phải Tịch Nguyệt xuyên qua, đoạn mũi nhọn bị máu tươi nhuộm đỏ. Giọt máu kia vẫn như trước rơi vãi mặt đất, phát ra thanh "Tí tách" "Tí tách"! .

    5. jeremyJ

      jeremyJ Active Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      97
      Chương 19: Ác Linh Hiện Hình





      Hai cái đầu lâu bị côn sắt đâm xuyên cứ như vậy lăn lóc hành lang.





      màn này làm trường yên tĩnh trọn vẹn 3 giây!





      "Trốn...





      " Người ban đầu kịp phản ứng là Lý , lui về sau bước, cầm chặt tay Di Chân, hét to: "Mọi người chạy mau!"





      Lập tức, tất cả ai do dự, hướng về sau bỏ chạy! tại tất cả đều bị dọa cho bể mật, ai dám dừng lại ở trường!





      Vọt ra khỏi ký túc xá, Lý cho dù ở trạng thái này vẫn như trước bình tĩnh tỉnh táo chỉ huy: "Mọi người phân tán ra! Ít nhất ba người tổ, Di Thiên ngươi và ta cùng Di Chân chung 1 chỗ!





      “Những người khác tự do phân phối, tuyệt đối thể để nữ tính 1 mình! Hết sức tìm kiếm thiết bị báo tin!"





      biết phía bên ngoài phủ kín thi thể. giờ phút này nhận định, tuyệt đối là thế lực xã hội đen đáng sợ muốn nhắm vào cái trường này tiến hành đồ sát, nhân số địch ít nhất cũng chừng mười mấy người, rất có thể ấn núp khắp nơi.





      1 lòng căn nhắc, chỉ muốn bảo vệ Di Chân!





      của gian này và Lý thực cùng Di Chân trải qua những kinh nghiệm bất đồng. Khác nhau ở chỗ, sau khi tiến vào đại học, cùng Di Thiên, Di Chân giao lưu, dần dần bị Di Chân hấp dẫn mà thích nàng, cuối cùng hai người xác định quan hệ đương, hơn nữa còn ước định sau khi tốt nghiệp kết hôn.





      cũng mang Di Chân gặp qua cha mẹ, mẫu thân thực rất ưa thích Di Chân.





      Ở thế giới này, Di Chân cũng phải hộ gia đình nhà trọ. Di Thiên cũng đồng dạng phải.





      Có thể , so với thế giới thực, thế giới này còn lý tưởng hơn. Nếu có thể, thực hi vọng thế giới này mới là .





      "Di Chân, phải sợ" Lý cầm chặc tay Di Chân, thần sắc kiên nghị, bộ dạng chút nào lùi bước " nhất định bảo vệ em!"





      khi động tình đơn giản dao động. vì người nhất mà hy sinh, chính là Lý . Mà Di Thiên chỉ có thể trơ mắt nhìn theo bóng dáng Thâm Vũ bước theo Tinh Thần, dần biến mất trong màn đêm. Cuối cùng, quay đầu lại, bước theo tỷ tỷ.





      , Di Chân, Di Thiên ba người chạy dọc sân trường.





      "Phân tán ra mà cũng là để nhân số địch tách ra" Lý tỉnh táo phân tích: "Đầu tiên nên tận lực nhặt nhiều đá mặt đất làm vũ khí, còn có, muốn phát tín hiệu mà ..., cho rằng chỉ có biện pháp, phóng hỏa!"





      "Phóng hỏa?" Di Thiên nghe xong những lời này, tức khắc hiểu.





      "Cho dù chúng ta hô cứu mạng, ở thời đại này ai tới cứu chứ? Chỉ có thể xa hơn 1 bước, phóng hỏa... 1 khi có người nào đó nhìn thấy kêu cứu hỏa.





      Tất nhiên là phải khống chế thế lửa."





      lời này rất đúng, coi như hô to cứu mạng, tối đa chỉ hai người tới cứu, như vậy căn bản dùng được. Nhưng phóng hỏa lại có thể đạt hiệu quả tốt nhất.





      "Nhưng" Di Chân lập tức phản bác: "Như vậy quá nguy hiểm, cần thiết. khi thể khống chế, chúng ta cũng bị liên lụy."





      "Cái đó..."





      "Đối phương phải nhân loại, làm như thế nào cùng đều vô dụng thôi."





      Ở thế giới này, có sinh lộ mà theo.





      Đúng vào lúc này, Lý bỗng nhiên dừng chân. Trước mắt là 1 tòa nhà dạy học. Trước kia Lý từng học tại đây.





      tại ở nơi đó, từ trong bóng tối có 1 thân ảnh dần hiển .





      "Cái kia... Đó là..." Di Thiên tức khắc mở to hai mắt.





      Đó là 1 nam nhân cầm 1 cái đèn lồng cũ nát, khuôn mặt nam nhân này hoàn toàn giống hệt Lý !





      "Lý... Hai Lý ?" Di Thiên tức khắc kinh hãi thôi.





      "Học trưởng!" Di Chân kinh hỉ hô lên.





      Đối phương nhàng : "Ta mang ngươi . Di Chân, nên ở lại nơi này, ta mang ngươi rời khỏi đây!"





      "Ngươi, ngươi là ai?" Lý nhìn về phía đối phương, dám tin lui về sau bước: "Ngươi đến cùng là người nào?"





      "Tỷ, Lý vì sao lại ở đây?" Di Thiên lo lắng vạn phần.





      "Di Chân!" Lý cầm chặc tay Di Chân, : "Đừng qua! Người này khẳng định phải người tốt lành gì! Đừng nên bị gạt, mới là Lý ah, Di Chân!"





      xong, liền lôi kéo Di Chân chạy về sau!





      Nhưng Di Chân lại rút tay ra. Biểu lộ của nàng sầu thảm : " thể tưởng được, cuối cùng lại biến thành dạng này."





      "Em" Lý kinh ngạc thôi nhìn về phía nàng, : "Vì cái gì? Di Chân, vì cái gì em lại tin ?"





      "Ngươi ta "





      "Đương nhiên! Chẳng lẽ cần phải hoài nghi?"





      "Nhưng phải hay phải cũng phải điều ta muốn. Ngươi phải học trưởng, mặc dù trí nhớ, kinh nghiệm, thân thể đều hoàn toàn đồng dạng, nhưng ngươi thủy chung phải học trưởng. Với ta mà , học trưởng Lý thế giới này chỉ có ."





      Di Chân đến đây, liền về sau, tiếp cận Lý cầm đèn lồng.





      "Dẫn ta rời ."





      Nàng chỉ câu như vậy.





      Đó là thế giới cực kỳ lý tưởng mỹ hảo. Giấc mộng của nàng ở thế giới này có thể trở thành thực. Nhưng cho dù vậy nàng vẫn cảm thấy hạnh phúc. Đối với Di Chân mà , Lý chỉ có , thế giới có Lý kia, đó là địa ngục.





      Mặc dù người Lý chính thức là Tử Dạ, phải nàng, nhưng ít nhất đó mới là người xứng đáng nhận được tình của nàng. Cái gọi là tình , bản thân nó chính là như vậy, 1 người thuần túy là bản thân người đó, hơn.





      Chỉ đơn giản như thế mà thôi.





      Đương nhiên, cho dù là vậy, đối với Di Chân mà huyết tự cấp Ma Vương vẫn như cũ thể nào vượt qua. Chỉ cần còn gánh chịu nguyền rủa, ngày nào đó nàng lại rơi vào gian còn đáng sợ hơn.





      Nhưng ít nhất tại có thể trì hoãn 1 thời gian ngắn.





      "Di Thiên, ngươi và tỷ cùng rời ." Di Chân nhìn về phía đệ đệ, vươn tay ra : "Tỷ nhất định nghĩ biện pháp để cả 2 chúng ta sống sót." "Tỷ...





      " Di Thiên chạy tới, : "Ta muốn ở lại đây, bởi vì Thâm Vũ còn ở nơi này." "Ân, như vậy sao? Được rồi, tùy ngươi, dù sao chỉ cần tỷ còn sống các ngươi cũng chết." "Tỷ... cẩn thận chút." " có việc gì" Di Chân mỉm cười "Dù gì cũng tới ngày hôm nay, tỷ vẫn còn chống đỡ được. Còn có..." được 1 nửa, bỗng nhiên trông thấy, cửa sổ phòng học ở tòa nhà đối diện, bức màn che bị 1 hồi gió lớn thổi lên, phía sau thình lình xuất 1 u linh có diện mục hư thối mục nát!





      ", Di..." Bức màn rơi xuống, lại lần bị gió cuốn lên, nhưng thấy thân ảnh u linh kia đâu nữa. Mà Di Chân còn chưa kịp suy nghĩ, khi ánh mắt lần nữa chuyển về phía trước, vốn Di Thiên đứng đó lại biến mất vô tung vô ảnh!





      "Di...





      Di Thiên!" Di Chân lúc này liều lĩnh, hướng phía tòa nhà kia chạy tới!





      Nàng quên hết thảy, trong đầu chỉ có ý nghĩ phải cứu Di Thiên!





      Mà vừa chạy vào tòa nhà đó, liếc mắt 1 cái nàng nhìn thấy 1 thi thể!





      Đinh.





      Lọt vào tầm mắt là vô số cây đinh dài, đem thân thể 1 nam tử dính vách tường. Cả người rậm rịt phải vài trăm cây đinh, nhìn toàn thân giống như 1 con nhím! Người này, chính là tiểu đội Hàn Chân!





      Cách chết 1 người so với 1 người lại càng thêm kinh khủng, dần dần đả kích Di Chân. Mà quan trọng nhất là, bức điêu khắc tại nằm trong tay Di Thiên!





      Đây là vật có thể uy hiếp tới tánh mạng 3 người! khi bức điêu khắc bị phá hư, nguyền rủa mất linh, Di Chân, Di Thiên cùng Thâm Vũ ba người lập tức chết!





      Mà chỉ thấy ngón trỏ cánh tay trái của Hàn Chân bị bẻ ngoặt lên phía , chỉ hướng lên lầu!





      "Tốt...





      " Di Chân cắn chặt răng, vì Di Thiên, cái gì nàng cũng ngại! Lập tức lao lên !





      Vừa chạy lên lầu hai lại nhìn thấy 1 cỗ thi thể! Đây là thi thể của Bạch Tú mẫn, thân hình nàng bị xé ra, nội tạng hoàn toàn biến mất! Mà tay phải của nàng chỉ về phía cầu thang!





      Di Chân tiếp tục chạy lên...





      Cứ mỗi 1 tầng lại chứng kiến 1 cỗ thi thể mới, mỗi cỗ thi thể, đều chỉ lên tầng cao hơn!





      Thời điểm chạy tới tầng 5, rốt cục, thi thể nằm mặt đất chỉ về phía hành lang.





      Di Chân chạy hành lang, đem cửa từng phòng học mở ra.





      "Di Thiên, Di Thiên!"





      hành lang u tối, chợt nghe sau lưng truyền đến tiếng bước chân, quay đầu lại, là hai Lý đứng phía sau.





      "Di Chân" Lý cầm đèn lồng lập tức : "Còn chưa thấy sao?" "Di Thiên nhất định ở nơi này!" Di Chân trong lòng nóng như lửa đốt, bị quỷ dẫn vào tòa nhà này thời gian dài như vậy, tình hình thể lạc quan!





      "Chúng tôi tìm giúp em!"





      Kết quả, Di Chân cùng hai Lý , ngừng đem cửa lớn 1 đám phòng học mở ra. Nàng tìm kiếm trong từng phòng học người, tận lực bảo trì trấn định xem xét mọi nơi, cũng chuẩn bị tâm lý tốt, tùy thời có thể xuất vật đáng sợ.





      Cuối cùng, thậm chí từng phòng học nàng đều tự mình tìm lần.





      Toàn bộ tầng này kết quả tìm thấy gì. phòng nào có người.





      Trở về đầu cầu thang, nhìn cỗ thi thể kia, ngón tay nó thực chỉ về hướng hành lang.





      "Chuyện gì xảy ra? Còn có Di Thiên đâu?" "Quỷ?" khác hoàn toàn khó hiểu hỏi: "Vì cái gì lại nhắc tới quỷ? Di Chân, đây là hành vi phạm tội của 1 người mất nhân tính, phải quỷ!"





      Di Chân lúc này bỗng nhiên nghĩ đến, nàng để ý đến chỗ, nhưng thi thể hành lang tầng năm kia đột nhiên ngẩng đầu lên, cũng 1 phát bắt được Di Chân! Gương mặt hư thối đối mặt với Di Chân, chính là con quỷ kia!





      Mà ở thế giới , trong viện bảo tàng lịch sử quốc gia!





      " tìm được!" Rốt cục từ trong bóng tối, Công Tôn Diệm ôm lấy ngọn lửa nhàng thở ra, lập tức đốt đèn dẫn đường lên! Thế nhưng cũng lãng phí kha khá thời gian!





      Mang theo con quỷ, lập tức lao tới sảnh triển lãm, hơn nữa còn cảnh giác 4 phía. tại, bất luận 1 chú ý nào cũng có thể đẩy xuống hoàng tuyền!





      Thời gian là đợi người đó!





      Nhưng đúng vào lúc này, trước mặt bỗng nhiên xuất người.





      Người kia, cầm theo 1 cây đèn dẫn đường.





      Tiếp theo trong nháy mắt, cổ Công Tôn Diệm bị 1 tay người đó bóp lại chặt! Đèn dẫn đường tay cũng rớt xuống. Mà người trước mắt, biểu lộ ngừng vặn vẹo, gương mặt cũng bắt đầu kéo dài. Hai mắt lõm vào, biến thành hai lỗ đen trống rỗng. Làn da hư thối, tóc kéo dài ra.





      "Ngươi... Vì cái gì, ngươi..."





      Công Tôn Diệm ngất xỉu.





      Người đó buông tay ra làm Công Tôn Diệm ngã mặt đất!





      Sau đó cúi xuống, cánh tay còn lại cầm lấy đèn dẫn đường! .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :