Nhà trọ địa ngục - Hắc sắc hỏa chủng

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. jeremyJ

      jeremyJ Active Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      97
      Chương 10 q26




      Mà cùng lúc đó...



      " tìm được! Rốt cuộc tìm được rồi!"



      Lạc Chính Thần giờ phút này kinh hỷ vạn phần, nhìn vào 1 góc phòng, nơi đó có 1 ngọn lửa màu trắng.



      Nàng cơ hồ vui đến phát khóc, cuối cùng tìm được lửa rồi! Nàng lập tức ngồi xổm xuống, chậm rãi đem ngọn lửa kia nâng lên trong lòng bàn tay.



      " tốt quá!" Lâm Thiện cũng kích động vạn phần: " tại cuối cùng có thể nắm quyền chủ động trong tay!"



      Lúc này, điện thoại của Lạc Chính Thần rung lên, người gọi điện tới là Ngân Vũ. Nàng lập tức tiếp điện thoại.



      "Lạc tiểu thư, các ngươi tìm thấy ngọn lửa rồi sao?"



      "Phải, tìm được rồi!"



      "Công Tôn Diệm bây giờ ở tầng năm, các ngươi lập tức lên lầu, tìm con quỷ còn lại nhanh lên! Ngọn lửa này chỉ có thể thiêu đốt trong 5 phút đồng hồ, nhất định phải lợi dụng năm phút đồng hồ này, kéo lớn khoảng cách giữa 2 con quỷ! Các ngươi nhất định phải coi chừng, Phong Liệt Hải chết rồi!"



      tại cũng biết, con quỷ khác tiến lên phía hay phía dưới. Tuy thể xác định được hướng của 2 con quỷ..., nhưng tùy thời vẫn có cơ hội chạm mặt!



      Nhất định phải ngăn cản, vô luận như thế nào đều phải ngăn cản!



      Chính Thần sau khi nghe xong liền vội vàng gật đầu, lập tức hướng về phía cầu thang chạy tới! Lâm Thiện cũng theo sát phía sau, hỏi: "Làm sao vậy? xảy ra chuyện sao?"



      "Phong Liệt Hải, Phong Liệt Hải ... chết rồi!"



      Huyết tự từ lúc bắt đầu đến bây giờ, còn chưa tới 1 giờ thời gian xuất người hy sinh thứ nhất! Điều này xác thực làm hộ gia đình cảm thấy vô cùng kinh hãi!



      "Lạc, Lạc Chính Thần, ngọn lửa để ta cầm cho!" Lúc này Lâm Thiện toát mồ hôi lạnh toàn thân, "Ngươi cầm đèn dẫn đường là tốt rồi, ngọn lửa để cho ta cầm ?"



      "Ngươi sợ cái gì, " Lạc Chính Thần lại lắc đầu : "Ngọn lửa vẫn là màu trắng, chứng minh có quỷ ở gần nơi này."



      như vậy, thế nhưng Lâm Thiện vẫn cảm thấy bồn chồn.



      Mà thời điểm vừa chạy tới cầu thang tầng 4, nàng chợt phát ngọn lửa trong lòng bàn tay biến thành mầu đen! Mà Công Tôn Diệm lúc này đứng ở lầu cách đó xa! Hơn nữa, cũng tiến về phía cầu thang bên này chạy tới.



      Lạc Chính Thần lập tức lấy điện thoại di động nhấn phím tắt, điện thoại rất nhanh nối thông: "Công Tôn Diệm! chạy tới 1 cầu thang khác nhanh lên! Nhanh!"



      Trước đó hộ gia đình nghiên cứu mặt phẳng bản vẽ rất tỉ mỉ, tưởng tượng đủ loại tình huống làm thế nào để tách 2 con quỷ ra. Dù sao, diện tích viện bảo tàng tương đương khổng lồ, ở giữa những sảnh triển lãm với nhau giao thoa rất nhiều hành lang. Chỉ là, dưới tình huống thể khống chế được hành động của quỷ hồn, chỉ có thể tận lực mà làm!



      Song phương dưới tình huống đều nắm giữ ngọn lửa, tự nhiên có thể dễ dàng tách biệt 2 con quỷ ra nhất!



      chút do dự nhóm đèn dẫn đường lên, Lạc Chính Thần nhìn về phía Lâm Thiện cầm sơ đồ, : "Tốt, kế tiếp, chúng ta cứ dựa theo phương án 3!"



      Nhưng Công Tôn Diệm lại câu: " thể dùng phương án 3... Thời gian chưa đủ! Đèn dẫn đường của ta đốt được 3 phút! Các ngươi nhanh rời khỏi nơi này! Mau chạy về hướng ngược lại!"



      Lạc Chính Thần kinh hãi mất sắc, tay cầm đèn dẫn đường ổn, suýt nữa rơi mất! Nàng lập tức ôm lấy sơ đồ, nhanh chóng chạy vội! Lâm Thiện cũng lập tức lao theo!



      Nhanh!



      Trong viện bảo tàng này, khoảng cách lớn nhất được tính theo đường chéo, từ góc trái của tầng 5 tới góc phải của tầng trệt, mới có khả năng tách biệt 2 quỷ hồn lớn nhất!



      Thế nhưng làm như vậy có thể chống đỡ được bao lâu? Huyết tự kéo dài trong 4 giờ thời gian, những phải giữ 2 con quỷ tách rời nhau mà còn phải tìm kiếm ngọn lửa. Trước mắt ngọn lửa sử dụng 3 cái, mà thời gian còn chưa trôi qua 1 giờ. Tổng cộng chỉ có 9 ngọn lửa, tiếp tục kéo dài, tới cuối cùng biến thành bộ dáng gì đây?



      Quỷ cùng quỷ khi gặp nhau, xác ướp cổ lập tức hóa thành Lệ Quỷ. khắc đó, bất kể sinh mệnh nào trong viện bảo tàng đều phải xuống tào địa phủ!



      Lệ Quỷ, từ này trong huyết tự xuất rất nhiều lần. Những người từng nghe qua chuyện ma, có mấy ai biết lệ quỷ đáng sợ tới mức nào? Lúc này, da đầu mỗi người đều run lên, liều mạng muốn tách rời 2 con quỷ này ra!



      Lạc Chính Thần vội vàng cầm theo đèn lồng, 2 mắt nhìn chằm chằm đồng hồ. Ngọn lửa thiêu đốt so với tưởng tượng của nàng còn muốn nhanh hơn, mầu đen nó tỏa ra cũng làm lòng người um tùm phát lạnh, tùy thời nhắc nhở Lạc Chính Thần, con quỷ theo sau lưng nàng!



      Cuối cùng chạy tới được lầu 1, nàng nhanh chóng hướng về 1 góc phóng ! Công Tôn Diệm trước mắt phải đem con quỷ kia dẫn tới góc trái cùng ở tầng cao nhất, mà Lạc Chính Thần phải đem con quỷ còn lại dẫn xuống góc phải sâu trong cùng tầng trệt! Căn cứ vào sơ đồ, khoảng cách xa xôi nhất nằm ở sảnh triển lãm số 1!



      Lạc Chính Thần lúc này có thể , đại khí cũng dám thở. khi ngọn lửa cháy hết nàng lâm vào tình cảnh nguy hiểm, tuy huyết tự "Bình thường giết người", thế nhưng tấm gương Phong Liệt Hải bày ra kia, nàng dám có chút chủ quan.



      Nàng ý thức được, nhà trọ, so với nữ quỷ trong quan tài nguyền rủa nhiều thế hệ Lạc thị gia tộc còn khủng bố hơn vô số lần!



      Nhưng trước khi nàng tới được sảnh triển lãm số 1, ngọn lửa lụi tàn. Sau lưng Lâm Thiện vừa nhìn thấy đèn lồng tắt lịm, do dự bỏ chạy!



      Lạc Chính Thần cũng biết, nhất định ngay bây giờ phải lập tức bỏ chạy, thể chần chừ thêm nữa!



      Vô luận như thế nào, tại có thể tranh thủ được 1 ít thời gian. Dù sao hai con quỷ bị dẫn tới 2 góc xa nhất trong bảo tàng!



      Trong nhà trọ.



      "Vẫn thể đem cổ dùng vào huyết tự sao?" mặt mũi Ngân Dạ tràn đầy lo lắng, thậm chí muốn gầm thét lên với La Thập Tam phía đối điện: "Nếu hai con quỷ gặp nhau hóa thành Lệ Quỷ, Ngân Vũ có sinh cơ nữa rồi! Lúc đó, ta cũng kịp cứu nàng! Chỉ cần có thể cứu nàng, hi sinh hai ba lượt huyết tự ta tiếc! Nhưng nếu cứu được nàng, ta đây nên làm sao bây giờ?"



      La Thập Tam lúc này ngồi xổm dưới đất, sàn nhà, được vẽ 1 đồ án màu đỏ, tay của chạm vào chính giữa đồ án, thần sắc nghiêm túc và trang trọng.



      "Cổ là loại đồ vật phi thường khủng bố." La Thập Tam bỗng nhiên ngẩng đầu : "Nếu như tùy tiện sử dụng, chỉ sợ bọn chết càng nhanh hơn! Chẳng lẽ ta lại muốn sớm chút cứu Tâm Luyến sao? Đến nay vẫn thể vận dụng cổ là điều mà ta vẫn băn khoăn! Chưa tới thời điểm, ta vẫn chưa thể hạ độc được."



      "Được rồi." Ngân Dạ nhìn đồ án màu đỏ, : "Như vậy, chỉ cần 9 ngọn lửa sử dụng hết, mặc kệ huyết tự trôi qua được bao lâu thời gian, ta lập tức hi sinh ba lượt huyết tự đem Ngân Vũ mang về nhà trọ!"



      "Ngươi tốt nhất nên thận trọng." La Thập Tam Lập tức phản bác: "Ngươi chỉ có thể cứu nàng lần, lần sau có người nguyện ý làm như vậy cho nàng. Ở nơi này ngoại trừ Thượng Quan Miên, ai có thể bắt buộc người khác làm bất cứ chuyện gì. Liên minh chúng ta được thành lập dưới lợi ích cộng đồng , ngươi có khả năng buộc người khác phải hy sinh để cứu người ngươi . Ta cũng đồng dạng có người thương, suy bụng ta ra bụng người, ta thực có thể hiểu tâm tình của ngươi. Nhưng ngươi quan tâm bị loạn, cơ hội quý giá như vậy, khi đơn giản lãng phí, có lẽ về sau ngươi hối hận!"



      "Ngân Vũ là lần huyết tự thứ tám rồi! Nàng lần này cho dù sống sót, có thể cứu nàng cũng chỉ còn lại lần huyết tự thứ chín cuối cùng! Lần huyết tự thứ mười cùng huyết tự cấp Ma Vương thể nào sử dụng phương pháp này được! Quan trọng nhất là, ta cũng thể bảo chứng bản thân có thể sống sót tới khi Ngân Vũ chấp hành lần huyết tự thứ chín!"



      Lúc này, trong phòng hoàn toàn yên tĩnh.



      "Ta thể có nàng..." thân thể Ngân Dạ ngã xuống, hai đầu gối quỳ rạp đất, : "Ta cả đời sống là vì nàng, từng phút từng giây, đều chưa từng quên nàng, hết thảy những điều ta làm đều chỉ hy vọng nàng sống sót. Chỉ cần nàng có thể sống sót, mặc kệ trả giá điều gì ta cũng nguyện ý."



      La Thập Tam, hoàn toàn thấu hiểu tâm tình của Ngân Dạ. 1 người sâu đậm, vì người đó mà trả giá hết thảy, có người nào so với càng thêm hiểu điều này. Đây cũng là 1 trong những nguyên nhân trọng yếu quyết định tiến vào Dạ Vũ minh.



      "Tóm lại, vẫn thể dùng cổ. Nhưng ngươi yên tâm , " La Thập tam nâng Ngân Dạ dậy: "Ta dốc hết toàn lực. Ngân Vũ nàng có thể sống đến bây giờ cũng phải hộ gia đình bình thường. Vô luận như thế nào, ngươi cũng phải tin tưởng nàng mới được."



      La Thập Tam nhìn bộ dạng Ngân Dạ lúc này lại nhớ thời khắc lúc trước, mình từng tuyệt vọng. Kha Ngân Dạ si tình, trong nhà trọ ai cũng biết, điểm này hoàn toàn có thể so sánh với Lý .



      "Ta cũng vậy ... Chỉ cần có thể cứu nàng, ta cái gì cũng có thể trả giá..."



      Bên trong phòng quan sát tại lầu 1, Tiểu Dạ Tử cùng Ngân Vũ thở mạnh cũng dám.



      Hai ngọn lửa sau khi tắt ước chừng trôi qua 10 phút đồng hồ, tại, hết thảy hoàn toàn là mảnh yên tĩnh.



      "Có thể, tranh thủ được bao lâu đây? Cho dù là nửa giờ cũng tốt ah." Ngân Vũ nhìn chuyển mắt vào màn hình giám thị, với Tiểu Dạ Tử: "trong chúng ta bằng chỉ 1 người lưu lại đây? Nhiều người hy vọng tìm được lửa quỷ lại càng lớn."



      "Cũng tốt." Tiểu Dạ Tử gật đầu: "Trước mắt xem ra màn hình giám thị hoàn toàn thể quay được quỷ hồn. Vậy 1 mình ta ở lại đây, ngươi cùng Lạc Chính Thần, Lâm Thiện hội hợp ."



      Ngay sau đó, Tiểu Dạ Tử dùng di động gọi cho Công Tôn Diệm, : "Nghe kỹ cho ta, vô luận như thế nào ngươi cũng được phép tới lầu 1, quỷ có khả năng tùy thời theo ngươi. Dù sao trốn ở đâu cũng thể rời khỏi viện bảo tàng, ngươi tạm thời chờ đợi trước . Ta nhìn màn hình giám thị, nếu như ngươi dám xuống, ta lập tức kêu người chặn ngươi lại. Trong hoàn cảnh này, ta cũng quản ngươi có phải người của Thần Cốc Minh hay !"



      "Ta minh bạch. Ta bây giờ ở lầu bốn." Công Tôn Diệm trả lời: "Vô luận như thế nào, ta nhất định xuống."



      "Trước khi tìm được ngọn lửa mới, ngươi nhẫn nại cho ta. Ngọn lửa bây giờ chỉ còn lại 6 cái, cần phải dùng tiết kiệm. Phong Liệt Hải chết vẫn chưa qua nửa giờ, ngươi hẳn có chuyện gì đâu."



      Bỗng nhiên, cửa lại lần nữa bị mở ra!



      "Tìm được ngọn lửa mới rồi!" Người tiến vào là Ngân Vũ, nàng tiến vào phòng quan sát, : "Tiểu Dạ Tử, ngươi có phát được tung tích quỷ hồn chưa? Ta vừa rồi ở hành lang phát ra 1 ngọn lửa!"



      "Vậy sao? Vậy là tốt, tại nên sử dụng, con quỷ khác bị Công Tôn Diệm dẫn vào sảnh triển lãm số 22 tại tầng năm, cho nên..."



      Nhưng, thời điểm Tiểu Dạ Tử quay đầu lại xem, nhìn thấy ngọn lửa trong tay Ngân Vũ, cư nhiên là 1 ngọn lửa màu đen! Mà trong nháy mắt, nó lại trở thành màu trắng!



      ", mới vừa rồi vẫn là màu trắng..." sắc mặt Ngân Vũ tức khắc đại biến!



      " tìm Lạc Chính Thần!" Tiểu Dạ Tử lập tức nhảy dựng lên: "Con quỷ kia xuống lầu 1 liền tới phòng quan sát, đến vừa rồi vẫn 1 mực ở trong phòng này! Nghe được lời ta ... Nó chắc chắn muốn tới sảnh triển lãm số 22 ở tầng cao nhất…!.


    2. jeremyJ

      jeremyJ Active Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      97
      Chương 11 q26


      . Di Chân tỉnh lại. . .



      "Đây là..."



      Lúc nàng mở mắt ra, vậy mà phát , bản thân ngủ giường của mình, trong ký túc xá nữ tại học viện Kim Vực!



      Cảnh tượng trước mắt làm nàng hoàn toàn cách nào tin tưởng. Di Chân thậm chí còn hoài nghi mình có phải nằm mơ hay ?



      Nàng lập tức từ giường ngồi dậy, vuốt vuốt hai mắt lại quan sát kỹ càng tình huống diễn ra. Hoàn toàn chính xác, đây là phòng ngủ của mình thời đại học hề sai! Lúc trước ở cùng ký túc xá với nàng có ba người, Thiên Tịch Nguyệt, Bạch Tú Mẫn, Phương Tĩnh, ở giường vẫn phủ chăn mền của các nàng ấy .



      Mà ở giường của nàng, lại nhiều hơn ra 1 cây đèn lồng cũ kỹ —— đèn dẫn đường.



      "Chuyện gì xảy ra? Vì sao ta lại trở về nơi này?"



      Di Chân sửa sang lại suy nghĩ, vừa rồi lúc ngủ nàng vẫn còn ở xe lửa, thế nhưng biết vì sao bây giờ lại biến thành dạng này?



      Trong nháy mắt, nàng lập tức hiểu được.



      Nàng cùng Thâm Vũ cộng đồng gánh chịu nguyền rủa, cũng có nghĩa giờ phút này chẳng khác gì nàng chấp hành huyết tự chỉ thị cấp Ma Vương! Cái này chính là cảnh tượng trong tâm ma của nàng!



      Bên ngoài, thời gian là buổi tối. Trong túc xá bóng người.



      Nếu như Di Chân có Tâm Ma gì mà ..., như vậy dĩ nhiên chính là Lý rồi.



      Nàng nhấc theo đèn lồng, đem cửa phòng ngủ nhàng mở ra. Lúc này phải mau chóng nghĩ biện pháp, nếu tìm thấy quỷ hỏa mà ..., hậu quả thực tưởng nổi.



      Trong hành lang tương đối yên tĩnh. Hết thảy đều giống như đúc ký túc xá nữ ở học viện Kim Vực. Mà nơi đây cũng là gian cấu thành tâm ma của nàng.



      Di Chân mực hoài nghi việc.



      gian trong Dạ U Cốc nhìn như thế nào cũng thấy giống gian chấp hành lần huyết tự thứ 10. Mà nhiều gian trọng điệp như vậy ngừng tồn tại, hẳn là, những gian này, toàn bộ đều là Tâm Ma của những hộ gia đình trong quá khứ cấu thành sao?



      Huyết tự cấp Ma Vương đến tột cùng là gì? Còn Ma Vương là tồn tại dạng gì đây?



      Hình chiếu được sinh ra trong tâm ma, phải cùng với phân thân được tạo ra từ những gian trọng điệp phi thường tương tự sao? Mà gian lần thứ mười huyết tự cùng gian của Ma Vương trọng điệp cùng chỗ, điều này rốt cục là sao?



      nhiều lắm.



      Cái gọi là Tâm Ma rốt cuộc thuộc về quỷ hỗn, hay là thuộc về ảo giác? Nhưng vô luận là cái nào, theo cái chết của bác sĩ Đường Lan Huyễn để phán đoán, huyết tự cấp Ma Vương nhất định có cất dấu bí mật nào đó. Lúc ấy, bác sĩ Đường lâm vào Tâm Ma, rồi vì gian sụp đổ mà chết. Cuối cùng là chuyện gì xảy ra?



      Nếu như, là do gây ra 1 tử lộ nào đó mà ..., như vậy, tử lộ kia là cái gì? Là bỏ qua tâm ma của mình sao? Hay là có ý chí cường đại thắng được tâm ma? Phân thân của Di Thiên có phải cũng là 1 tâm ma hay ?



      Di Chân cho rằng trước mắt mình còn chưa nguy hiểm tới tánh mạng. bức điêu khắc vẫn còn nguyền rủa vẫn mực được cân bằng. Đương nhiên, cân bằng này dần dần suy yếu, cuối cùng nhất tất nhiên người chết . Chỉ cần trong 3 người chết 1 người, như vậy tất cả mọi người đều chết.



      Lúc này nàng cũng tự hỏi, tình huống Lý là như thế nào đây? có chuyện gì chứ?



      Dọc theo hành lang ngừng tiến về phía trước, cuối cùng nàng tới được cầu thang bên trong ký túc xá, chậm rãi bước xuống, theo cửa lớn bước ra bên ngoài.



      Những công trình kiến trúc tại học viện kim vực cứ như vậy lẳng lặng đứng trước mặt.



      "Di Chân?"



      thanh từ phía sau truyền đến, nàng lập tức quay đầu lại, thế nhưng lại trông thấy, Lâm Tâm Hồ bưng cái chậu rửa mặt, mừng rỡ nhìn về phía nàng.



      Di Chân lập tức cảnh giác lui về sau, nàng biết , Lâm Tâm Hồ trước mắt, rất có thể chính là cái Tâm Ma.



      Tâm Hồ cất bước tới, : "Như thế nào muộn như vậy còn ở trong phòng, cũng sắp tới lúc tắt đèn rồi a?"



      Di Chân chút do dự quay đầu lại, bắt đầu chạy vội. Nàng biết , trước mắt tuyệt đối thể đối đáp với đối phương! Nếu đối phương là tâm ma mà ..., như vậy kế tiếp đợi chờ mình là cái gì? Tịch Nguyệt? Di Thiên? Lý ?



      Ai cũng có thể xuất .



      Tâm Hồ đứng tại chỗ, sửng sờ hiểu vì cái gì Di Chân nhìn thấy mình lại chạy trốn. Nàng có chút nghi hoặc trở về ký túc xá, lên lầu 3 tiến vào phòng vệ sinh. Đem chậu rửa đặt xuống, vặn mở vòi nước. Nàng có ý định gội đầu.



      "Di Chân là kỳ quái. Đúng rồi, lúc nãy tiến vào phòng sao thấy người nào? Bình thường lúc này nên là thời điểm mọi người về hết rồi chứ? Quái lạ."



      Tâm Hồ cùng Di Chân phải chung 1 phòng, nhưng bình thường vẫn thường xuyên chạy qua đó chơi, ngẫu nhiên còn có thể ngủ lại, dù sao chẳng có người tới quản.



      Nàng đem chai dầu gội mở ra, sau khi làm ướt tóc liền thoa lên đầu. Mấy phút đồng hồ sau xả nước.



      Sau khi tắm, nàng dùng khăn mặt lau mặt, cảm giác rất là thoải mái. Nhưng lúc nàng giương mắt nhìn vế phía tấm gương, cả người như bị sét đánh.



      Trong gương, bên trái gương mặt của Tâm Hồ. Từ trán cho tới miệng hoàn toàn trống rỗng! gương mặt bên trái ngừng xoắn vặn vỡ vụn, kể cả mắt trái hoàn toàn đều biến mất! Điều này làm Lâm Tâm Hồ nhớ tới hình tượng nữ sinh mặt bị vòng xoáy thôn phệ trong manga của Itou, cùng mình bây giờ cơ hồ giống như đúc!



      Nàng sợ tới mức té mặt đất, thế nhưng mặt hề cảm nhận được gì! Chỉ là lau mặt mà biến thành bộ dáng làm cho người ta sợ hãi như vậy!



      Di Chân lúc này về hướng ngược lại, đột nhiên nàng nhớ tới giấc mơ của mình.



      Hắc ám.



      gian vỡ vụn, phía sau là hắc ám vĩnh hằng...



      Đó là...



      Đó là cái gì?



      Nàng chậm rãi lại phía bên trong học viện Kim Vực, nơi này thực quá mức chân . Bản thân mang 2 nguyền rủa song trọng, nàng trước mắt vẫn chưa chết. Thế nhưng rốt cuộc phải ở lại gian này bao nhiêu thời gian đây?



      Đèn dẫn đường trong tay nàng, phiêu đãng theo gió.



      Mà lúc này, ngay trong phòng ngủ trong ký túc xá của nàng. Ở nơi cái giường bỗng nhiên xuất 1 nếp uốn gian kỳ dị, nếp uốn đó ngày càng trở nên kịch liệt, cuối cùng xuất những vết rách...



      Trong viện bảo tàng, Dạ Tử cùng Ngân Vũ hướng về phía Lạc Chính Thần chạy vội tới. Trước mắt, ngọn lửa vẫn như cũ là màu trắng. Điều này cũng có nghĩa, tại thể biết hướng của quỷ!



      Tại góc rẽ hành lang, rốt cuộc tìm được Lạc Chính Thần, Dạ Tử lập tức đoạt lấy đèn dẫn đường trong tay nàng, đem ngọn lửa bỏ vào trong! Sau đó vung chân chạy vội, đồng thời còn gọi điện thoại tới Công Tôn Diệm: "Tìm được ngọn lửa mới! Nhất định phải dẫn nó rời . Nhanh!"



      Cầu thang từng phương hướng đều có, căn bản cách nào xác định được đường của quỷ. Hộ gia đình tại chỉ có thể cầu nguyện, 1 con quỷ khác tời khỏi sảnh triển lãm số 22, thậm chí rời khỏi tầng năm. Bằng hết thảy cuối cùng lâm vào tuyệt cảnh!



      Công Tôn Diệm cũng biết được việc này. tại ở lầu bốn. Trước mắt có lửa, căn bản chẳng thể làm được gì. Mà con quỷ khác lại tiến lên.



      nên làm cái gì bây giờ? Làm sao để dẫn con quỷ kia ? Ngăn ở cửa tầng 5? giỡn!



      Biện pháp duy nhất trước mắt, chính là tìm ra 1 ngọn lửa mới! tại, còn lại 5 ngọn lửa! Lửa, dùng 1 cái thiếu 1 cái, 1 cái chỉ có thể thiêu đốt năm phút đồng hồ, trong huyết tự dài 4 tiếng này, 5 phút đồng hồ quả thực như muối bỏ biển!



      Sinh lộ đến tột cùng là cái gì? Phải làm như thế nào mới có thể sống sót?



      Rốt cục phải làm như thế nào đây?



      Dạ Tử dọc theo cầu thang nhanh chóng chạy lên, Lâm Thiện, Lạc Chính Thần cùng Ngân Vũ theo sát phía sau. tại, nếu cách nào ngăn cản hai con quỷ gặp mặt, lập tức trong huyết tự này cả đoàn đều vong, tuyệt có cơ hội chuyển biến!



      Nhưng trước mắt, ngọn lửa vẫn như cũ là mầu trắng, hề có dấu hiệu biến đen. Nếu cách nào tiến vào phạm vi 30 mét bên cạnh quỷ hồn, kết cục cuối cùng như thế nào, lòng dạ mỗi hộ gia đình đều !



      Lúc này, tất cả mọi người lâm vào trạng thái cực đoan.



      Tốc độ của bọn mặc dù nhanh, nhưng có lẽ vẫn còn kịp rồi! Từng sảnh triển lãm đều tương đối lớn, hơn nữa nếu như nó có thể bay thẳng tới sảnh triển lãm số 22 mà ..., hậu quả...



      Hậu quả tuyệt đối ai có thể chịu được!



      Hai cỗ xác ướp này được khai quật lên làm oanh động cả thành phố K. Tuy bị hư thối rất nghiêm trọng, nhưng vẫn là thi thể cổ nhân. Trong khoảng thời gian này, báo chí, tạp chí, ít đều đàm luận về 2 cỗ xác ướp cổ, cũng hấp dẫn rất nhiều người xem tới viện bảo tàng. Cũng chính bởi dòng người tới thăm quá mức khổng lồ, thể chia ra đặt ở 2 sảnh khác nhau.



      Trước mắt, khảo cổ gia tiến hành công tác phục chế gương mặt. Mà theo tình huống lúc đào mộ, 2 cỗ thi thể này được hợp táng. Tuy biết có phải là táng theo hay , nhưng quan hệ giữa 2 xác ướp tựa hồ rất thân mật, mấy nhà khảo cổ bước đầu suy đoán 2 người này là vợ chồng.



      Nếu như là vợ chồng tại sao lại cừu hận chết ngớt? Hay bởi nguyên nhân bị liệm táng theo?



      , rất hợp lý, song phương đối với nhau đều cừu hận mãnh liệt. căm hận nhau như vậy, thậm chí chết ngớt, tại sao lại đem 2 người này hợp táng?



      Cẩn thận liên tưởng mà … chỉ có 1 khả năng.



      Chính là cho dù chết, tiến vào lăng mộ, hóa thành quỷ, vẫn như trước căm hận nhau, vĩnh viễn dây dưa ngừng. thế giới này, có người hoài nghi phải chăng có người đến chết cũng thay đổi, nhưng lại có thể khẳng định, thế giới này, chính xác có loại cừu hận cho dù xuống mồ cũng thể kết thúc!



      khi hai con quỷ gặp nhau hóa thành Lệ Quỷ, cái oán hận đó, thậm chí ngay cả sinh linh vô tội cũng bị ảnh hướng, lập tức chết . Đây là nỗi căm hận kinh khủng bực nào! Hận người, hận đến chết cũng muốn dừng lại!



      Nếu như có thể biết nguyên nhân 2 người hận nhau, như vậy có thể biết được môt hai. Tại thời nhà hán, Lưu Bang thực hành chế độ phân đất phong hầu, mà thành phố K nằm trong lãnh địa chư hầu Tây Hán. Theo quy cách lăng mộ phán đoán, đối phương có lẽ là 1 quý tộc trọng yếu thuộc dòng dõi chư hầu. Ngoài ra, chưa biết thêm được gì.



      Lúc này, trong nội tâm hộ gia đình có thể tưởng tượng, cho dù trôi qua 2000 năm tả hữu tuế nguyệt, thi thể coi như cũng hư thối, cái căm hận kia vẫn như trước làm cho xác ướp thức tỉnh, hóa thành lệ quỷ, liều chết tìm kiếm đối phương ! .


    3. jeremyJ

      jeremyJ Active Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      97
      Chương 12 q26



      Vì cái gì cho dù chết vẫn còn căm hận?



      Vì cái gì phải đem tánh mạng người vô tội kéo vào?



      chạy tới tầng năm mà đèn lồng trong tay Tiểu Dạ Tử vẫn như cũ là màu trắng.



      tại, rất có thể tại tầng 5 có tới 2 con quỷ! Cũng may diện tích mỗi tầng rất lớn, trong nhất thời còn có thể chèo chống đoạn thời gian ngắn. Mà Tiểu Dạ Tử với người phía sau: "Chớ theo ta!"



      Nàng nhanh chóng nhảy vào sảnh triển lãm, dùng tốc độ nhanh nhất ngừng xuyên qua. Cuối cùng, tiến vào trong 1 sảnh triển lãm khác liền dừng bước.



      Ngọn lửa, vẫn là mầu trắng!



      Hai con quỷ kia chỉ sợ, ngừng tiếp cận lẫn nhau!



      Lúc này, sảnh triển lãm chỗ Tiểu Dạ Tử, khoảng cách khá gần với sảnh triển lãm số 22. Mà Công Tôn Diệm vẫn tìm kiếm ngọn lửa ở lầu 3 và 4.



      Nếu 2 con quỷ kia gặp nhau, hết thảy đều kết thúc!



      Nhưng lúc này Công Tôn Diệm cũng lên tầng năm! Vừa lên tới nơi vội vàng chạy về phía sảnh triển lãm số 22, nhưng hành lang và trong phòng bóng người.



      tại, trong tầng 5 hoàn toàn là 1 mảnh yên lặng. Đừng cây châm, cho dù 1 sợi lông vũ rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy tiếng.



      Thân thể Tiểu Dạ Tử chạy hành lang vội vã ngừng lại, ngọn lửa trong tay nàng biến thành màu đen. Mà Công Tôn Diệm, ở phía đối diện.



      Cùng thời gian, bọn người Lạc Chính Thần vẫn đứng ở đầu bậc thang. Lạc Chính Thần đứng ở vị trí trước nhất, ánh mắt lo lắng quan sát hành lang trước mặt.



      Nàng vừa quay đầu lại định vài câu gì đó, nhưng khóe mắt liếc xéo qua, thình lình nhìn thấy 1 thân ảnh xẹt qua bên cạnh!



      Nàng lập tức quay đầu lại, nhưng hành lang phía trước hề có bóng người!



      Tiểu Dạ Tử cầm theo đèn lồng cùng Công Tôn Diệm rất nhanh chạy xuyên qua hành lang, cũng lập tức nhận được điện thoại của Lạc Chính Thần!



      "Nhanh! Nhanh lên, Thần Cốc tiểu thư, con quỷ kia hướng phía các ngươi tới!"



      Lúc này, bọn xuyên qua 1 sảnh triển lãm, cách cầu thang phía trước còn 1 khoảng!



      Có thể , lúc bấy giờ nguy cơ nghìn cân treo sợi tóc!



      Đáng sợ nhất chính là, ngọn lửa cực kỳ bé, gần như sắp tắt! Dưới tình huống này, có cách nào khác rồi!



      "Tốt!" ánh mắt Tiểu Dạ Tử trong 1 tích tắc tràn đầy quyết tuyệt, ngay sau đó, nàng chạy tới trước 1 cái cửa sổ! Đem đèn dẫn đường ném ra ngoài!



      Đèn dẫn đường từ tầng 5 rớt xuống đất. Cơ hồ lúc đèn lồng chạm mặt đất ngọn lửa bên trong cũng tắt lịm.



      Tiểu Dạ Tử lại tiếp tục chạy về phía cầu thang, mà Công Tôn Diệm sững người lâu mới kịp phản ứng lại! Mà cũng lập tức minh bạch, đây là thủ đoạn đập nồi dìm thuyền cuối cùng của Tiểu Dạ Tử ! Đem đèn dẫn đường vứt ra ngoài làm con quỷ kia cũng từ cửa sổ rớt xuống lầu 1! Làm vậy có thể kéo dài khoảng cách giữa 2 con quỷ!



      chiêu này xác thực ngoan độc! Nhưng phải trả 1 cái giá lớn là đèn lồng rời khỏi phạm vi bên trong viện bảo tàng! Loại hành vi này, khác gì tráng sĩ tự cắt đứt cổ tay! Công Tôn Diệm tự hỏi, tuyệt đối có được phách lực giống như Tiểu Dạ Tử!



      Theo cầu thang ngừng chạy xuống, rất nhanh tới được lầu 1. Tiểu Dạ Tử cùng Công Tôn Diệm đều thở hồng hộc, nhưng xuất của 2 người liền chứng minh thành công rồi. Con quỷ kia thực rớt theo cùng đèn lồng.



      " Đèn dẫn đường..." Công Tôn Diệm lau mồ hôi trán : "Nó là vật rất quan trọng nha"



      "Chỉ có thể làm như vậy thôi." Tiểu Dạ Tử vịn vách tường thở dốc: " tại quỷ hỏa thiêu đốt hầu như còn, con quỷ kia nhất định quay trở lại. Bất quá, cũng may 1 con ở tầng 5. Lại tiếp tục tìm kiếm quỷ hỏa, thể để phí chút thời gian. Đối với chúng ta mà , thời gian mới là thứ quan trọng nhất! phải tranh thủ thời gian, tìm ra thêm nhiều ngọn lửa hơn nữa! Chín cái, sử dụng mất 4, còn lại 5!"



      Huyết tự chưa trôi qua 1 nửa thời gian, nhưng quỷ hỏa dùng mất 1 nửa!



      Thời gian kế tiếp người nào dám thư giãn, nhất định phải lợi dụng mọi khoảng thời gian để tìm kiếm quỷ hỏa! Đối với hộ gia đình thể rời khỏi viện bảo tàng mà , thể chạy ra ngoài cầm đèn lồng kia vào được! Mà tìm khắp nơi trong viện bảo tàng cũng thể tìm thấy ngọn đèn dẫn đường thứ 3.



      Kế tiếp, năm người hoàn toàn phân tán ra tìm kiếm quỷ hỏa. thực ra, trước mắt để bảo vệ bọn , chỉ có câu "Bình thường giết người" thôi. Nếu , trong quá trình tìm kiếm quỷ hỏa, biết chết thêm bao nhiêu người.



      Sinh lộ trước mắt vẫn chưa có đầu mối. có ai tin tưởng chỉ dựa vào 2 ngọn đèn dẫn đường sống sót tới cuối huyết tự.



      Nếu như đèn dẫn đường thiêu đốt thời gian đủ dài, như vậy còn có thể tìm ra vài biện pháp, thậm chí có 1 biện pháp là kêu Ngân Dạ qua, đem đèn dẫn đường mang vào trong nhà trọ, như vậy chỉ cần 1 lần vất vả suốt đời nhàn nhã. Hai con quỷ thể gặp nhau, cơ hội sinh tồn của hộ gia đình cũng nâng lên càng cao.



      Hộ gia đình cũng từng cân nhắc xem xét 1 ít văn vật cổ được khai quật cùng xác ướp. Nhưng từ những văn tự kia rất khó để tìm ra dấu vết. Hơn nữa chưa chắc có thể tìm hiểu được nguyên nhân tại sao 2 cỗ xác ướp lại căm thù nhau như vậy. Cứ cho là có thể đoán được, nhưng thời gian đâu để hộ gia đình lội ngược dòng tìm hiểu lịch sử 1 niên đại xa xôi như vậy?



      giống với huyết tự đưa tin lần trước, giới tính 2 cỗ xác ướp lúc này đây quan trọng, dù có tìm ra được cũng là chuyện vô bổ. Sinh lộ, trước mắt vẫn hoàn toàn có đầu mối.



      Bất quá, mọi người lại biết , Ngân Dạ tùy thời có khả năng vì Ngân Vũ mà hi sinh, đem huyết tự của Ngân Vũ hủy bỏ. Chỉ cần có thể rời khỏi viện bảo tàng, Ngân Vũ liền lập tức an toàn. tại chưa làm là vì Ngân Vũ còn chưa tới kết quả hẳn phải chết. Từ tình huốn trước mắt mà xem, Ngân Vũ ngược lại có hi vọng sống sót lớn nhất.



      Mà Tiểu Dạ Tử, đồng dạng nắm giữ 1 thẻ đánh bạc quan trọng.



      Đây là huyết tự có độ khó của lần thứ 8, trước khi nàng rời khỏi nhà trọ gửi cho những người có khả năng tiêu hủy huyết tự của mình 1 thông điệp. tay nàng có nắm giữ 1 mảnh vỡ khế ước địa ngục, mảnh vỡ đó được đưa tới 1 nơi mà chỉ nàng mới biết. Hộ gia đình thể nào rời khỏi nhà trọ vượt qua 48 tiếng đồng hồ, như vậy thể tìm kiếm trong 1 thời gian dài. cách khác, nếu Tiểu Dạ Tử chết , ai có thể chấp hành huyết tự cấp ma vương được nữa.



      Hai người kia cho dù ở tình huống xấu nhất, vẫn như trước có đường sinh cơ. Nhưng ba người còn lại, Công Tôn Diệm, Lạc Chính Thần cùng Lâm Thiện hoàn toàn giống. Lạc Chính Thần tuy ở nhà trọ có hai tỷ muội khác, nhưng mới có Lạc Chính Thủy chấp hành qua lần huyết tự, căn bản thể nào cứu nàng. Công Tôn Diệm cùng Lâm Thiện càng cần nhiều lời.



      Bất quá, cuối cùng trời cũng có mắt, nửa giờ kế tiếp trôi qua, bầu trời rạng sáng, hộ gia vẫn hoàn hảo như cũ. Mà quỷ hỏa cũng tìm thêm được 3 cái.



      Khoảng cách tới lúc huyết tự chấm dứt còn 2 giờ 30 phút nữa. Theo thời gian trôi qua, sai biệt lắm, cũng sắp tới tình huống 2 con quỷ gặp mặt nhau.



      Trong khoảng thời gian đó, hộ gia đình cân nhắc rất nhiều biện pháp, nhưng biện pháp nào khả thi. Dù sao, thời gian quỷ hỏa thiêu đốt quá ngắn. Năm phút đồng hồ chỉ có thể tạm thời kéo dài khoảng cách.



      điểm đáng nhắc tới. Hộ gia đình dưới tình huống bị hủy bỏ huyết tự, cách nào mang người khác trở về , quỷ đương nhiên cũng đồng dạng. Thâm Vũ giải thích rất điều này với tất cả hộ gia đình.



      Nhưng cho cùng, biện pháp này kỳ rất tiêu cực, hộ gia đình dựa vào biện pháp này có thể được cứu trợ tạm thời, nhưng huyết tự tiếp theo độ khó vẫn như nhau, mà hôm nay cân bằng độ khó bị phá vỡ, chỉ sợ ngày sau huyết tự càng thêm đáng sợ hơn. Mà cái giá đổi lấy cũng cực lớn, người cứu hộ gia đình biến mất huyết tự vốn hoàn thành thành công. Có thể cái này là 1 giao dịch bất bình đẳng. Nhưng hộ gia đình ở nhà trọ địa ngục đâu có được đối xử ngang hàng? Cái gọi là cân bằng độ khó huyết tự, cũng chỉ là cấp cho hộ gia đình 1 cơ hội sinh tồn bé.



      Dạ U Cốc ở nơi nào vẫn như trước , mảnh vỡ thứ 7 cho đến nay vẫn thấy bóng dáng, hộ gia đình có vì mảnh vỡ khế ước đem cứu Tiểu Dạ Tử trở về cũng là 1 vấn đề. Tỷ lệ tự sát trong nhà trọ so với dĩ vãng tăng lên rất nhiều.



      Trước mắt, đèn dẫn đường chỉ còn lại cái. Mà ba ngọn lửa, Tiểu Dạ Tử kiềm giữ cái, Công Tôn Diệm kiềm giữ cái, Lạc Chính Thần thần kiềm giữ cái. Mọi người vẫn là phân tổ hoạt động khắp nơi trong bảo tàng.



      Lúc này, Tiểu Dạ Tử ở sảnh triển lãm số 4, nhận được điện thoại của Lạc Chính Thần.



      "Ngọn lửa biến thành màu đen rồi! Vị trí là sảnh triển lãm số 9 lầu hai!"



      Sảnh triển lãm số 9 ràng là 1 trong 2 địa phương quỷ hồn thức tỉnh, thế mà lại xuất ở nơi đó?



      "Ta biết rồi!" Tiểu Dạ Tử vừa xong câu đó, bỗng nhiên ngọ lửa trong lòng bàn tay nàng cũng biến thành màu đen!



      Ngân Vũ lập tức cau chặt lông mày. "Nhanh! Nhất định bắt đầu di động rồi!" Lạc Chính Thần lo lắng



      "... Trước nên hành động thiếu suy nghĩ. Lạc Chính Thần, ngươi ở nguyên tại chỗ, bước cũng được di chuyển, quan sát màu sắc ngọn lửa!"



      thực tế, hộ gia đình từng có hoài nghi. Theo góc độ cân bằng huyết tự mà , huyết tự này có điểm quái dị. Nhất định phải tồn tại 1 cản trở nào đó..., mà cái đó có tác động tới cả 2 quỷ hồn.



      Thời gian xác ướp cổ thức tỉnh là cùng 1 lúc. Như vậy, nếu 1 con quỷ cứ 1 mực tìm kiếm đối phương thời gian huyết tự đưa ra tựa hồ quá dài, số lượng quỷ hỏa cũng quá ít. Giải thích hợp lý là, cứ cách 1 thời gian ngắn, 2 con quỷ đình chỉ tìm kiếm đối phương. Tuy chưa thể xác định có là như thế hay , nhưng điều này rất có thể đấy. Mà đây cũng là sinh cơ duy nhất của hộ gia đình.



      "Đây là thời cơ để nghiệm chứng tốt nhất." Tiểu Dạ Tử cũng bất động, nhìn màu sắc ngọn lửa trong tay : "Trước mắt, chúng ta mực bất động, nếu như song phương, ngọn lửa vẫn là màu đen, chứng tỏ... Hai con quỷ này cứ 1 thời gian ngắn tạm dừng tìm kiếm đối phương! Nếu có thể nắm giữ quy luật, điều này là đường tắt để tìm kiếm sinh cơ!"



      Thời gian, nhanh chóng trôi qua.



      "Là màu đen , có đổi!" Lạc CHÍNH THầN kinh hỉ với Tiểu Dạ Tử ở đầu dây bên kia: "Thần Cốc tiểu thư, ngươi bên đó cũng vậy sao?"



      "Đúng, đúng vậy!"



      Giằng co ước chừng 10 phút, màu đen vẫn 1 mực thay đổi! 10 phút mà vẫn thể tìm kiếm hoàn tất trong phạm vi 30 mét, như vậy chỉ có giải thích...



      Cái giả thiết này, là chính xác! Đây là nhắc nhở sinh lộ của nhà trọ!.

    4. jeremyJ

      jeremyJ Active Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      97
      Chương 13 q26






      Để nghiệm chứng cái giả thiết này, đơn giản nhưng thực nghiệm lại nguy hiểm vô cùng.



      Cũng chỉ có Lạc Chính Thần cùng Tiểu Dạ Tử tán thành tiến hành loại thí nghiệm này, những người khác hoàn toàn đồng ý. Để thực nghiệm thí nghiệm, cần phải đánh cược cả tánh mạng nữa đó.



      Ngọn lửa khi thả vào đèn dẫn đường 1 mực thiêu đốt, lúc đó phải để dẫn đường mà chỉ là nhìn màu sắc để biết phương hướng của quỷ hồn. Mà dưới tình huống đó, quỷ rất có thể giết người đấy. Cái gọi là "Bình thường giết người" thể bảo hộ hộ gia đình được bao lâu.



      Nhưng loại hành vi liều mạng này của Tiểu Dạ Tử làm người khác căn bản dám noi theo, kể cả Ngân Vũ. Kết quả, chỉ có Lạc Chính Thần đáp ứng cùng nàng thí nghiệm, tìm kiếm 1 đường sinh cơ.



      Nhưng Lạc Chính Thần cũng đến cực hạn. Thời gian trôi qua 10 phút, thế nhưng Tiểu Dạ Tử vẫn muốn nàng tiếp tục chờ đợi. Cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ tinh thần của nàng sụp đổ mất.



      "Được rồi." Tiểu Dạ Tử tiếp tục kiên trì nữa: "Dữ liệu thu thập được trước mắt coi như đủ rồi, ngươi có thể rời ."



      Lạc Chính Thần lúc này mới nhàng thở ra.



      Hai chân nàng tại mềm nhũn, sở dĩ đáp ứng trợ giúp Tiểu Dạ Tử, cũng là muốn biết cái giả thiết này phải chăng có phải là hay , nhưng cái chết của Phong Liệt Hải bày ra kia, có thể chèo chống được 10 phút nàng cảm giác kỳ tích lắm rồi. Lúc này, nàng bắt đầu khởi động bước chân, rời khỏi nơi này.



      Nhưng mà sau khi xuyên qua mấy cái triển lãm, nàng phát , ngọn lửa trong tay vẫn là màu đen!



      Trước mắt đèn dẫn đường trong tay Tiểu Dạ Tử ở lầu 4, căn bản Lạc Chính Thần hề cầm theo đèn dẫn đường, điều này làm nàng lâm vào nguy cơ rất lớn! Để tiến hành thí nghiệm này, những người vốn bên cạnh nàng đào tẩu rồi.



      Ở trong sảnh triển lãm to lớn như vậy, nàng cảm thấy cực kỳ sợ hãi. Mà lúc này, nàng bước chân vào 1 sảnh triển lãm lúc trước đặt bộ xác ướp còn lại!



      Tình huống tại phi thường đáng sợ, quỷ hồn theo sau nàng! Nhưng nàng lại thể chạy lên để lấy đèn dẫn đường, bởi vì làm như vậy chẳng khác nào dẫn dắt 2 quỷ hồn gặp nhau! Cho nên phải là Tiểu Dạ Tử đem đèn dẫn đường cầm xuống!



      Tay run run nhấn phím tắt, nhưng bởi vì nàng run rẩy quá dữ dội, điện thoại liền rớt xuống sàn nhà, nàng vội vàng cúi xuống nhặt, nhưng bàn chân cẩn thận dẫm lên, làm điện thoại gãy thành 2 đoạn!



      Đúng lúc ấy, cách đó xa, cửa lớn sảnh triển lãm bỗng nhiên bị đóng lại!



      Lạc Chính Thần lui về sau vài bước, sắc mặt trắng bệch, cũng cảm thấy hối hận trào lên, vì sao mình lại đồng ý với Tiểu Dạ Tử tiến hành cái thí nghiệm này?



      Có lẽ chỉ có thể , bởi vì từ đến lớn mực thừa nhận nguyền rủa của gia tộc, ngược lại làm cho nàng có thói quan tiếp xúc với vật linh dị. Nhưng giờ phút này nàng mới ý thức được, nguyền rủa của nhà trọ, so với nàng tưởng tượng khủng khiếp hơn nhiều!



      So với tuyệt vọng càng đáng sợ hơn, chính là hi vọng. Bởi vì có hi vọng, có ý chí sống sót, mà 1 chớp mắt khi hy vọng bị gạt bỏ. Mới thể nghiệm như thế nào là sợ hãi.



      Khủng bố nguyên lai chính là hy vọng. Trước kia bởi vì lúc nào cũng tuyệt vọng, cho nên đối mặt với khủng bố đều cảm giác chết lặng. Thế nhưng tại bây giờ có hy vọng sống sót, ngược lại làm cho nàng cảm nhận được sợ hãi gì sánh kịp!



      " muốn, ta muốn chết, vất vả mới có cơ hội sống sót, ta muốn chết, ta muốn chết!"



      Ngọn lửa trong lòng bàn tay càng ngày càng băng lãnh. Tựa hồ muốn hút hết nhiệt khí xung quang nàng. Nàng ngừng lui về sau, thế nhưng hai chân co rút, căn bản khó có thể di động!



      Cuối cùng, nàng chỉ có thể bò sát mặt đất, nàng phi thường hi vọng ngọn lửa trong lòng bàn tay có thể biến thành mầu trắng, nhưng nó 1 điểm cũng đổi màu.



      "... muốn..."



      Trong đầu, thoáng lên hình ảnh của Chính Tâm, Chính Phong cùng Chính Thủy ba muội muội. Nàng với tư cách là trưởng nữ gia tộc, trước lúc phụ thân chết thề chiếu cố tốt muội muội. Sau khi Chính Tâm được giải trừ nguyền rủa, nàng tự hứa cùng Chính Phong và Chính Thủy nỗ lực vượt qua huyết tự, tìm kiếm đường sống.



      Nàng cam lòng, cam lòng!



      "Ah "



      Cuối cùng, nàng rốt cục dốc sức liều mạng đứng lên, phóng về phía trước. Tuy nhiên lại đụng phải 1 cái tủ kính, ngã mặt đất. Rèm phủ rơi xuống đầu, nàng vội vã muốn giật nó ra, nhưng mặt đất, đột nhiên 1 dáng người dần hiển , hơn nữa còn hướng về phía Lạc Chính Thần đánh tới!



      Mà cùng lúc đó, Tiểu Dạ Tử tới lầu ba lại nhận được 1 cuộc điện thoại. Người gọi điện là Ngân Vũ.



      "Thần cốc Tiểu Dạ Tử!" thanh Ngân Vũ nghe tràn đầy phẫn nộ: "Lạc Chính Thần chết rồi!



      Nàng đến bây giờ vẫn chưa hội hợp với chúng tôi, điện thoại cũng gọi thông, nhất định là gặp bất trắc rồi! Đây đều là trách nhiệm của ngươi! Đó là thí nghiệm nguy hiểm, ngươi biết ràng nhưng vẫn tùy tiện làm!



      Ta ràng phản đối, ngươi lại làm sao tranh thủ được sinh cơ! Ngươi phải ỷ vào tại thời điểm nguy hiểm cũng có người cứu giúp ngươi sao? Lạc Chính Thần chết, ngươi thể trốn trách nhiệm!"



      "Nàng chết rồi hả?" Tiểu Dạ Tử sau khi nghe xong, trầm mặc vài giây : " tại truy cứu trách nhiệm cũng còn ý nghĩa. Ngọn lửa tay nàng ấy..."



      "Ngươi chỉ quan tâm tới điều đó sao? Nàng là con người ah! Bởi vì phán đoán sai lầm của ngươi mà chết rồi!



      Nàng là người của Dạ Vũ minh ta, ta đối với mỗi hộ gia đình gia nhập đều hứa hẹn đem hết toàn lực để trợ giúp bọn !"



      " đủ rồi, quỷ hỏa chẳng lẽ chỉ liên quan tới 1 mình mạng sống của ta? Các ngươi chẳng lẽ phải? Ta là người làm chuyện vô nghĩa, chấp hành huyết tự vốn có khả năng có người hy sinh. Có thời gian cân nhắc những điều này, còn bằng nghĩ cách tự cứu mình !"



      Ngân Vũ lập tức trả lời: "Ta biết rồi. Ý của ta rất đơn giản, loại thí nghiệm này cho phép tiến hành nữa! Quá nguy hiểm! Cái huyết tự này còn có rất nhiều chuyện phiền toái. Bên cạnh ngươi có quỷ theo chứ?"



      "Ít nhất trong phạm vi 30 mét có."



      "Để phòng ngừa vạn nhất, ngươi tạm thời được xuống lầu 2. Cho dù có cũng được tiếp cận cửa lớn sảnh triển lãm.



      , ... . . . , ngươi phải chú ý, đừng cho con quỷ kia lên này..."



      "Công Tôn Diệm vẫn cùng 1 chỗ với ngươi chứ? Đảm bảo tốt ngọn lửa tay các ngươi. Mặt khác, ta nghĩ biện pháp cầm lại ngọn đèn dẫn đường ném ra ngoài. Tuy nó nằm ngoài phạm vi viện bảo tàng, nhưng ta đồng dạng có biện pháp thu hồi."



      "Biện pháp?"



      " do người làm."



      Sau khi cúp điện thoại, Ngân Vũ nhìn về phía Công Tôn Diệm bên cạnh, : "Công Tôn tiên sinh, ngọn lửa ngươi nắm giữ bằng trước đưa ta ?"



      " có lỗi" Công Tôn Diệm lại lắc đầu: "Thần Cốc tiểu thư giao cho ta nhất định phải mực nắm giữ ngọn lửa. Ta là người của Thần Cốc minh, cho nên..."



      " phải là muốn đưa ra sao? Làm gì phải nhảm như vậy." Lâm Thiện lạnh lùng liếc nhìn Công Tôn Diệm.



      "Ta biết rồi, vậy ngươi cứ cầm . Ngân Vũ cũng kiên trì.



      tại, nhóm người này ở tại lầu 1.



      "Nàng ta như thế nào có thể cầm lại đèn dẫn đường ném ra ngoài?" Lâm Thiện lúc này cũng thấy tò mò đặt câu hỏi : "Kha tiểu thư, ngươi có ý kiến gì ?"



      "Hẳn là nhờ người khác cầm vào viện bảo tàng. Bất quá, là ai đây?"



      Lúc này, ngọn lửa Công Tôn Diệm nắm giữ thủy chung vẫn là màu trắng, mọi người đều cảm thấy yên tâm. Bất quá, đèn dẫn đường lại ở trong tay Tiểu Dạ Tử, nếu như nàng ta chết , hậu quả thực tưởng nổi.



      Mọi người lúc này đều suy nghĩ xem, làm như thế nào để cầm lại đèn lồng dẫn đường.



      "Kha tiểu thư, ta có ý nghĩ, biết có nên hay ?"



      Lúc này, Lâm Thiện bỗng nhiên mở miệng.



      "Ngươi tốt nhất đừng ." Ngân Vũ lại quả quyết bác bỏ.



      "Kha tiểu thư, ta còn chưa gì ah..."



      "Ta biết ngươi muốn cái gì, để Ngân Dạ tới đây phải ?"



      Những lời này, hoàn toàn trúng rồi.



      Nếu như , trong nhà trọ có ai cam chịu nguy hiểm tới tánh mạng, đem đèn dẫn đường mang vào viện bảo tàng, như vậy chỉ có người. Người đó chính là Kha Ngân Dạ, còn vì Ngân Vũ mà tiếc tiến vào nhà trọ kia mà!



      "Ta để tới đây. Tuyệt đối !"



      Thái độ của Ngân Vũ cực kỳ kiên quyết, đồng thời, nàng ngẩng đầu cảm thán: "Ta khờ, hứa hẹn với hộ gia đình, toàn lực bảo hộ tính mệnh của bọn , những điều này bất quá chỉ là ta tự mình an ủi mà thôi.



      Ta kỳ có tư cách chỉ trích Thần Cốc, ta phải có tích cực ngăn cản Lạc Chính Thần cùng tham gia thí nghiệm này sao? tại, ta cũng rất sợ. Ta sợ, cho nên ta thể đem Ngân Dạ cuốn vào chuyện này. Tuyệt đối thể!"



      Công Tôn Diệm nhìn thái độ kiên quyết của Ngân Vũ, khỏi nghĩ tới vị hôn thê giải trừ hôn ước của mình.



      người, muốn thủ hộ đối phương. muốn kéo người vào chuyện tình khủng bố này, liền dứt khoát giải trừ hôn ước. Cho dù nàng hiểu cũng được, chỉ hy vọng nàng sống vui vẻ hạnh phúc.



      Có lẽ, vĩnh viễn cũng thể gặp lại nàng.



      "Kha tiểu thư, chỉ là ở bên ngoài bảo tàng mà thôi, ta nghĩ vẫn an toàn!" Lâm Thiện ngừng kiệt lực khuyên bảo: "Thỉnh ngươi nghĩ lại ah! Ngươi nhất định phải cân nhắc tới tánh mạng của chúng ta, nếu như tính toán mà ..., nửa giờ có thể đến được đây , nửa giờ có lẽ cũng tới ah! Van ngươi, chúng ta cần phải lấy lại 1 cái đèn dẫn đường khác!" "Ta đồng ý với cách nhìn của Kha tiểu thư." Công Tôn Diệm quyết định ủng hộ Ngân Vũ: "Lâm tiên sinh, Thần Cốc tiểu thư nàng có biện pháp, như vậy, ngươi nên tin tưởng nàng mới đúng."



      "Ngươi im ! Ta mới tin cái tên thám tử kia!" Lâm Thiện kích động vạn phần: "Cũng chết mất hai người rồi! Ta tại căn bản thể nào giữ được tỉnh táo!"



      Bất quá, cho dù Lâm Thiện khuyên như thế nào, thái độ của Ngân Vũ thủy chung vẫn kiên quyết.



      Lâm Thiện lúc này sinh ra ý niệm trong đầu, cho rằng, dấu diếm Ngân Vũ gọi điện thoại cho Ngân Dạ. Chỉ cần đem tình huống ra đồng thời khuyên bảo , nhất định đến. Chỉ cần Ngân Vũ chết, ...



      Nhưng tạm thời biết lấy cớ gì để rời khỏi. Kha Ngân vũ cũng phải người ngu, nàng sao nhìn ra ý đồ của .



      Thời gian tiếp tục trôi qua. Sau khi Lạc Chính Thần chết, tựa hồ hết thảy lại khôi phục bình tĩnh. Thế nhưng ai cũng tinh tường, theo thời gian trôi qua, hạn chế của nhà trọ đối với quỷ hồn suy yếu. Đến lúc đó, hậu quả ai có thể chịu nổi.



      Giờ phút này, thời gian gần hai giờ sáng.



      Tại sảnh triển lãm nào đó ở lầu 4, ở 1 nơi hẻo lánh cực kỳ hắc ám, có 1 ngọn lửa màu trắng cháy sáng.



      Mà rất nhanh, ngọn lửa đó đột nhiên biến thành màu đen! .



    5. jeremyJ

      jeremyJ Active Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      97
      Chương 15 q26






      Viện bảo tàng lịch sử quốc gia u tĩnh giống như phần mộ. Nằm ở trung tâm thành phố thế mà chung quanh có 1 ngọn đèn, tất cả bóng đèn neon đều biến thành 1 màu xám.



      Cái thành phố này, giống như từng bước hóa thành 1 lồng giam. Hơn nữa xu thế ngừng mở rộng.



      chậm dãi bước con đường ngập bóng tối, bước nhanh chậm.



      Trong đầu nhớ lại cú điện thoại của Tiểu Dạ Tử.



      "Ta có tin tức trọng yếu của Di Chân ở nhật bản. Ta có thể chia cho ngươi 1 phần, đây là chuyện quan trọng liên quan đến Sở Di Thiên. Muội muội ta, Thương điều tra rất lâu mới có những tài liệu này, ta nghĩ ngươi cũng cần a?"



      "Điều kiện là cái gì?" Lý phi thường tỉnh táo, rất nhanh thẳng vào vấn đề: "Thần Cốc tiểu thư, ai cũng là người hiểu chuyện, ta cho rằng ngươi vô điều kiện cung cấp cho ta bất kỳ vật gì."



      "Đến cửa chính viện bảo tàng quốc gia, giúp ta đem đèn dẫn đường mang vào bên trong. Ngươi cần lo lắng, quỷ bình thường giết người, huống chi ngươi tính ra vẫn còn bên ngoài viện bảo tàng, ngươi thậm chí cần tiến vào, chỉ cần ném vào cửa chính là được rồi. Dù sao, chỉ cần ngươi làm được, ta đem tư liệu cấp cho ngươi."



      "Cái gọi là tư liệu, rốt cuộc là gì?"



      "Đương nhiên là đồ vật đáng giá cho ngươi mạo hiểm. Lúc trước Sở Di Chân sau khi tốt nghiệp đại học, trạm thứ 1 xuất ngoại chính là nhật bản, cũng từng sinh sống tại Đông Kinh 1 năm. Ngươi cho rằng vì cái gì lúc ấy nàng muốn tìm tung tích của đệ đệ lại chạy tới nơi này?"



      "Có ý gì?"



      "Bức họa biết trước. Tiểu Dạ Tử thẳng vào vấn đề: "Nàng tìm những bức họa biết trước mà Bồ Mỹ Linh giấu ở nhật bản. thực tế là 1 kẻ rất có tiền, biết sử dụng bức họa biết trước kiếm tiền tài như thế nào. Sau khi rời khỏi thành phố K du lịch qua rất nhiều nơi, mà trạm đầu tiên chính là nhật bản. Những bức họa lưu lại trong tổ phòng Bồ gia hề có giá trị, bởi vì cảnh tượng trong bức họa gần nhất cũng là mười mấy năm trước đây. Thế nhưng những bức vẽ lưu lại ở nhật bản lại là những bức mới nhất. Bất quá đáng tiếc chính là, Sở Di Chân tuy rằng tìm rất lâu nhưng lại tìm ra được. Điều này cũng là đương nhiên, điều kiện kinh tế của nàng quá mức túng quẫn. Bất quá, muội muội ta Thương lại bất đồng, lợi dụng tài lực của Đồng Sinh gia, lấy được những bức họa kia quá mức khó khăn. Đáng tiếc chính là huyết tự ta chấp hành nay thấy vẽ ra."



      "Bức họa biết trước! ?" Mặc dù Lý rất tỉnh táo, nhưng lúc này cũng thể đè nén tinh thần kích động.



      " sai. Ta có thể chia cho ngươi bộ phận, đương nhiên, ngươi có thể cho rằng ta làm bộ nhưng ngươi nên biết, loại bút pháp của Bồ Mỹ Linh ai có thể bắt trước được? Tác phẩm của tuyệt đối là tiêu chuẩn đại sư, nếu như có hậu trường, nếu sớm thành danh. Muốn bắt chước 1 tác phẩm như vậy, tuyệt đối phải chuyện dễ."



      Đây cũng là 1 chuyện rất bình thường. Lúc trước Thâm Vũ chính là dùng bức họa biết trước để giao dịch với hộ gia đình, mà hành vi của Tiểu Dạ Tử bây giờ cũng là như thế.



      "Ngay cả Mộ Nhan Tuệ với tư cách là tâm phúc của ta cũng biết việc này. Như thế nào?"



      Sau đó, Lý nhận được 1 bức vẽ để xác nhận phong cách của Bồ Mỹ Linh ( cũng có thể là Thâm Vũ ). Trong bức họa vẽ 1 nam hài nổi lơ lửng, cái đầu cúi thấp, người mặc 1 bộ trang phục rách rưới.



      Khoảng cách càng gần viện bảo tàng, chung quanh lại càng tối. Nhìn thế nào cũng thấy giống trung tâm thành phố, khắp nơi 1 mảnh yên tĩnh, có bóng người.



      dần tiến tới gần viện bảo tàng. Nơi này Lý cũng từng qua rất nhiều lần. Trong ấn tượng, lần thứ nhất là ở thời điểm 10 tuổi, phụ thân mang .



      Tuy từ say mê y học, nhưng Lý đối với lịch sử cũng cảm thấy có chút hứng thú, nhất là lịch sử Trung Quốc cổ đại. Mà ngờ, hôm nay trong tình huống này lại tới nơi đây.



      Giao dịch của Thần cốc Tiểu Dạ Tử, có lý do gì cự tuyệt. Cho nên, dĩ nhiên là đến.



      Nhưng tương đối mà , đây cũng là 1 hồi đánh bạc. Hơn nữa nguy hiểm rất lớn. Nhưng tương đương với nó là tiền lời cũng cực lớn.



      Tại nhà trọ, bất luận kẻ nào cũng chỉ lo lắng cho bản thân mình. Ai cũng mơ tưởng tìm được con đường trăm phần trăm ổn thỏa. Trước mắt, Lý vì biến mất 3 lượt huyết tự cho nên cần tiếp tục 4 lần nữa mới có thể rời khỏi nhà trọ. Con số này, chỉ nghe thôi cũng làm những người khác cảm giác khủng bố.



      Mà bức họa biết trước của Bồ Mỹ Linh dĩ nhiên là giải pháp tốt nhất.



      Ít nhất giai đoạn tại là như thế.



      Mà Tiểu Dạ Tử coi là đối tượng giao dịch, chính là vì là người hiểu Sở Di Chân nhất, tỷ lệ phần trăm tin tưởng vào điều này càng thêm cao hơn.



      Tính toán đến trình độ này, Lý cũng khỏi than thở, Tiểu Dạ Tử là nữ nhân cực kỳ khôn khéo, cũng khó trách có thể thành lập nên Thần Cốc Minh, làm nhiều người nương tựa vào nàng như vậy. Ở nơi như nhà trọ, phụ thuộc vào cường giả là hy vọng cuối cùng và duy nhất.



      Rốt cục, tới trước mặt viện bảo tàng. Đầu tiên, dọc theo bên ngoài, cẩn thận từng li từng tý lại, tìm kiếm đèn dẫn đường. được đại khái 1 phút đồng hồ, hướng về cửa tây, phát , mặt đất có cái đèn lồng cũ nát!



      lập tức chạy tới cầm lên, sau đó gọi điện thoại cho Tiểu Dạ Tử.



      "Này, ta đến!"



      " Đèn dẫn đường?"



      " tìm được." Rất tốt, đừng cho bọn người Ngân Vũ nhìn thấy, cứ ném vào là được. Bọn họ bây giờ ở lầu , ngươi chọn cửa rồi ném vào, sau đó có thể rời . tại ta chạy xuống lầu 1."



      "Tốt! Nhưng ngươi nhớ kỹ, nếu ngươi dám tuân thủ lời hứa, ta liền đem bí mật của ngươi công bố cho tất cả hộ gia đình!" "Ta đương nhiên biết điểm này. Ngươi ném vào là được."



      tiến tới vị trí cửa tây. Cửa lớn rộng mở, bên trong hề có đèn , bởi vì quá tối cho nên nhìn tràng cảnh bên trong.



      đem đèn lồng trong tay ném vào. Sau đó, lập tức quay đầu, dùng tốc độ nhanh nhất rời !



      "Ta ném vào rồi!"



      lúc này dám thả chậm tốc độ, nếu thoáng chậm lại, cũng biết bản thân gặp phải kết cục gì!



      Kế tiếp, Tiểu Dạ Tử lại gọi 1 cú điện thoại cho Ngân Vũ.



      "Đến cửa tây , ta đem đèn dẫn đường thu hồi." "Cái gì? Ngươi ?" "Nhanh ! Kha tiểu thư! Đèn dẫn đường quan hệ tới tính mệnh của tất cả mọi người, nhất định phải lậ tức đem nó cầm chắc trong tay!"



      Khoảng cách từ lúc Lạc Chính Thần chết cũng qua thời gian ngắn. Nhưng tới lúc huyết tự chấm dứt vẫn còn rất dài, tỷ lệ xuất tình huống ngoài mong đợi rất nhiều.



      Hạn chế duy nhất của nhà trọ, theo thời gian trôi qua cũng dần mất .



      lúc đến đây cũng phải suy nghĩ. nhất định phải nắm chắc mới dám làm. Nếu , người bình thường làm sao dám bốc lên loại nguy hiểm này?



      Tới lúc chạy vào tàu điện ngầm, mới nhàng thở ra.



      Mà đồng thời, trong quá trình mấy người kia chạy tới lầu 1 xảy ra 1 chuyện đáng sợ.



      "Đen... mầu đen!"



      Ngọn lửa trong tay Công Tôn Diệm vậy mà biến thành màu đen! Điều này cũng có nghĩa, quỷ hồn ở xung quanh đây trong phạm vi 30 mét! Mà căn cứ bản vẽ mặt phẳng, từ nơi này đến cửa tây còn phải vượt qua vài sảnh triển lãm nữa!



      Lạc Chính Thần chết làm mọi người cảm giác cực kỳ sợ hãi, lúc này, ai cũng đều cố gắng triển khai tốc độ lớn nhất! Hơn nữa, bọn còn biết quỷ tới từ hướng nào!



      Trong tay có đèn dẫn đường chỉ có quỷ hỏa, tình huống có thể cực kỳ nguy hiểm! TiểuDạ tử tiến hành thí nghiệm mà gặp nguy hiểm là bởi vì nàng nắm giữ đèn dẫn đường, mà Lạc Chính Thần , nếu dưới tình huống đó nàng cũng chết rồi!



      Quỷ giết người! Cho dù gặp nhau cũng giết người!



      Chỉ có điều, tình huống trước mắt, vẫn có cơ hội xoay chuyển.



      Chỉ cần cầm được đèn dẫn đường, phải theo gót Lạc Chính Thần!



      Công Tôn Diệm chạy đầu tiên, Ngân Vũ cùng Lâm Thiện ở phía sau. Diện tích mỗi 1 tầng phi thường lớn, nếu 2 quỷ hồn kia làm sao trong thời gian dài như vậy mà vẫn chưa tìm được nhau. Muốn vượt qua 1 sảnh triển lãm cũng cần 1 khoảng thời gian tương đối!



      Ngọn lửa trong tay Công Tôn Diệm ngày càng lạnh, cái này cho thấy ràng quỷ hồn tiếp cận! Hộ gia đình thông qua quan sát, chứng minh độ ấm của ngọn lửa càng thấp, khoảng cách tới quỷ hồn lại càng gần!



      Thủy chung theo sát rời , điều này lên điều gì ai cũng hiểu!



      Xuyên qua đám sảnh triển lãm, khoảng cách tới cửa tây ngày càng gần, thế nhưng ngọn lửa cũng lạnh tới cực điểm, Công Đến Diệm thậm chí khó có thể cầm chặt ngọn lửa, độ ấm của nó xuống tới giá trị cực hạn có thể thừa nhận, ngay cả làn da của cũng bắt đầu xuất tổn thương do giá rét.



      Rốt cục, xuyên qua sảnh triển lãm cuối cùng, cửa tây xuất trước mắt, mà khoảng cách vẫn còn hơn 100 mét. nhìn thấy được 1 cái đèn lồng cũ nát nằm ngay cửa ra vào!



      Công Tôn Diệm nhìn thấy cái đèn lồng kia, càng thêm liều mạng chạy tới!



      Chỉ cần thắp sáng thành công đèn dẫn đường, liền có thể chuyển nguy thành an!



      80m... 70m... 60 m rất nhanh, đèn dẫn đường gần ngay trước mắt. Ngay thời điểm Công Tôn Diệm chuẩn bị túm lấy, hồi gió lùa qua, vậy mà đem đèn dẫn đường thổi ra bên ngoài!



      Cánh tay duỗi ra của Công Tôn Diệm ngừng lại giữa trung!



      Đèn lồng ràng lại bay ra ngoài cửa!



      Chắc chắn hộ gia đình thể nào rời khỏi cửa lớn của viện bảo tàng, bước cũng thể!



      "!" Ngân Vũ thấy màn như vậy, lập tức : "Còn có biện pháp, khoảng cách tới cửa lớn khá gần, dùng 1 cái gì đó đem đèn dẫn đường kéo vào! Dây thừng, hoặc là gậy gộc các loại!"



      Lâm Thiện lúc này cũng lo lắng vạn phần: "Đúng vậy, làm thế nào cũng phải lấy được nó!"



      Thế nhưng, quỷ chờ đợi bọn sao?



      Từ cảm giác băng lãnh kia đánh úp lại, trong đại sảnh tựa hồ cũng bắt đầu tràn ngập 1 mùi hôi thối. Quay đầu lại, nhưng hề có bóng người nào, cái này càng làm ba người sởn hết cả gai ốc.



      tại có hai lựa chọn, là lựa chọn hướng khác tiếp tục đào tẩu, là nghĩ biện pháp đem đèn dẫn đường cầm vào tay. Nếu lựa chọn trốn ... cuối cùng vẫn gặp phải kết cục bi thảm.



      Nhưng đem đèn dẫn đường cầm vào... ,



      người nào có thể chống lại nguyền rủa! Cho nên, nhất định phải mượn công cụ là đèn dẫn đường! Thế nhưng tại, ai có nó người!



      Tình huống ngàn cân treo sợi tóc, nghĩ là làm ngay. Công Tôn Diệm lập tức cởi thắt lưng da của mình, sau đó đem mặt có móc sắt ném về phía đèn lồng ngoài cửa ! .


    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :