Nhà trọ địa ngục - Hắc sắc hỏa chủng

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. jeremyJ

      jeremyJ Active Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      97
      Chương 18 q25



      Địa điểm quay phim được an bài chính giữa 1 đống tử thi. Do Thượng Quan Miên dung vũ lực cưỡng bức, đoàn nhân viên thể tiến hành chuẩn bị sẵn sàng quay phim.



      Căn cứ vào phát triển của nội dung kịch bản, Hoàng Thiên Hùng sắm vai 1 đệ tử phái Mao Sơn vân du( điều này căn cứ theo ý kiến của Lạc Chính Thủy cải biên lại). Dù sao có thể bắt được quỷ cần nhất định phải là 1 vị đạo sĩ.



      Hoàng Thiên Hùng bị cầu phải diễn làm sao cho có phong phạm cao nhân, nhưng lúc này sợ tới mức hồn phi phách tán, làm sao có thể diễn tốt được? Nhưng cho dù là vậy, vẫn phải tiến hành quay phim.



      Đương nhiên, chuyện cải biên kịch bản biết đem lại kết quả tốt hay xấu, nhưng đây là huyết tự vượt qua chưởng khống, chỉ có thể "binh hành hiểm chiêu", mới mong tìm được sinh lộ.



      Lúc này trong khách sạn còn bất kỳ người nào. Tất cả nhân viên đoàn phim đều tụ tập bên ngoài.



      Tại lầu 1 khách sạn, 1 cánh cửa bỗng nhiên he hé mở ra, cái đầu của Chu Thanh Nghiên lộ ra, lấp ló cẩn thận dò xét bên ngoài, cuối cùng nhàng thở ra 1 hơi. Sau khi xác nhận còn người nào, nàng mới rón rén ra ngoài.



      Trong đám người kia, người nàng sợ hãi nhất chính là Thượng Quan Miên. Nàng ta rốt cục có phải Diệp Nhữ Lan hay , Chu Thanh Nghiên suy nghĩ 1 thời gian cũng thể phân biệt được, lúc này tốt nhất nên nghĩ biện pháp đào tẩu! Nếu trốn thoát, hết thảy coi như xong!



      Nhưng tại, máy tính và điện thoại thể liên lạc với bên ngoài, vả lại cầu treo cũng bị đoạn mất, làm sao có thể xuống núi? Chu Thanh Nghiên cân nhắc, trước hết nên trốn vào rừng rậm, rồi tìm những người khác, mọi người cùng nhau liên hợp mới là thượng sách!



      Tuy là diễn viên mới, trình độ diễn tương đối khiếm khuyết, nhưng Chu Thanh Nghiên lại là người có mạch suy nghĩ kín đáo. Chỉ là, tình huống khủng bố như thế này nàng cũng mới lần đầu gặp phải, muốn giữ đầu óc tỉnh táo đưa ra phân tích thực rất khó khăn.



      Bất quá, tại nàng biết được đám người kia đều ở bên ngoài, nếu như tùy tiện ra rất có thể bị phát , nhất định phải xác định phương vị của bọn mới được.



      Nàng lại lần nữa trở về phòng, đem tấm màn che cửa sổ kéo hở 1 đoạn nho , muốn quan sát bên ngoài. Nhưng đáng tiếc bầu trời đen kịt làm tầm nhìn rất hạn chế, ngay cả thanh khe khẽ cũng nghe thấy, thể nào phán đoán bọn người Thượng Quan Miên bây giờ ở hướng nào bên ngoài khách sạn, bản thân nàng cũng dám ra ngoài.



      thực tế, đoàn người Thượng Quan Miên rời xa, chỉ là Chu Thanh Nghiên hoàn toàn biết điểm này.



      Cho nên tại, nàng chỉ ngồi trong phòng suy nghĩ đối sách.



      Đúng vào lúc này, nàng chợt nghe thấy ngoài cửa truyền đến thanh, tựa như 1 vật gì đó va chạm với mặt đất!



      hành lang 1 bóng người, thanh kia vang lên quả thực rất khủng bố. Sau khi qua , tất cả lại lâm vào tĩnh mịch. Còn Chu Thanh Nghiên sợ tới mức hồn phi phách tán, cảm giác trái tim bang bang như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, phản ứng đầu tiên của nàng chính là, có phải Thượng Quan Miên trở về rồi hay ?



      Trong khoảng thời gian ngắn, nàng đơ người tại chỗ. Mà chỉ sau đó ngắn ngủn 1 chớp mắt, Chu Thanh Nghiên nghe thấy sau lưng vang lên tiếng cửa sổ mở ra!



      Nàng sợ tới mức phóng tới cửa ra vào, mở cửa rồi chạy vội ra ngoài hành lang! Thế nhưng nàng hoàn toàn quên mất, bản thân chạy ngược lại với hướng cửa lớn của khách sạn. Cuối cùng nàng chạy tới thang máy phía cuối hành lang!



      Thời điểm nàng định quay đầu lại 2 mắt lại trợn trừng lên, trong miệng chỉ chực vọt ra tiếng kêu thảm thiết!



      mặt đất trong hành lang, thế mà có 1 cái bao tải nhuốm máu nằm chắn ngang! Trong đó chắc chắn chứa 1 thứ gì đó còn sống, vì nó vẫn ngừng cử động, ngừng hướng về phía nàng nhúc nhích bò tới! Cái bao tải này rất giống với bao tải được sử dụng để chứa thi thể nữ quỷ trong phim, vẻ bề ngoài giống nhau như đúc! Thậm chí chỗ bị máu tươi bao phủ cũng hề khác biệt!



      Bao tải ngừng di động hướng về phía Chu Thanh Nghiên, 1 màn khủng bố này vốn dĩ được thiết kế là 1 cảnh trong phim!



      Chu Thanh Nghiên lập tức nhấn nút mở thang máy sau lưng, nhanh chóng chạy vào! Thời điểm bao tải kia cách nàng khoảng năm sáu mét, cánh cửa thang máy dần đóng lại.



      Chu Thanh Nghiên nhấn nút tầng 5, đồng thời cả người co rút rúc vào 1 góc trong thang máy, thân hình sợ hãi run lên bần bật!



      Rốt cục chuyện gì diễn ra? Người trong bao tải kia, là ai? Thực phải là quỷ chứ?



      Những chuyện kinh khủng cứ lần lượt kéo tới, làm đầu óc Chu Thanh Nghiên mơ hồ trống rỗng, nàng cho rằng cái này căn bản là hồi ác mộng, hồi ác mộng làm người ta run như cầy sấy!



      Tới tầng 5, cửa thang máy mở ra, nàng kéo theo thân thể bủn rủn ra ngoài.



      Chu Thanh Nghiên lúc này đường còn vững, hơn nửa ngày mới được vài bước, cứ bước 1 bước nàng lại nhìn kỹ xung quanh 4 phía, sợ hãi bao trùm toàn thân làm nàng cảm giác thân thể như chết lặng.



      Chu Thanh Nghiên nhớ lại..., trong kịch bản, nàng bị nữ quỷ đẩy từ đỉnh núi xuống mà chêt. Mà trước khi chết, nàng cũng thấy được cảnh tượng nữ quỷ từ trong bao bố bò tới phía mình.



      Từ núi đẩy xuống...



      Chu Thanh Nghiên lắc đầu, tại nên nghĩ tới vấn đề này nữa, điều cần thiết là kiếm 1 thứ gì đó làm vũ khí phòng thân.



      Nàng chạy tới căn phòng của mình ở tầng 5, trốn vào đó rồi khóa cửa lại.



      Trong khách sạn có nhà bếp, cho nên có dao phay, cũng có dao gọt hoa quả. Bất quá, Chu Thanh Nghiên vẫn có biện pháp. Nàng đem cái chăn giường bao bọc toàn thân, sau đó đem bàn trà thủy tinh trong phòng hung hăng ném vào vách tường, rồi đồng thời nhảy lên giường, đem toàn thân chùm kín trong chăn!



      Bàn trà thủy tinh bị nện cho nát bấy, vô số mảnh thủy tinh tán loạn khắp phòng. Chu Thanh Nghiên núp ở trong chăn, may mà chăn đủ dày, cho nên vài mảnh thủy tinh cắm vào nhưng thể xuyên qua. Nàng thò đầu ra nhìn, sau đó, cẩn thận từng chút tới, lựa chọn 1 miểng thủy tinh có cạnh sắc nhọn cầm tay, còn lựa thêm vài miếng bỏ vào túi.



      Mở cửa ra, nàng cẩn thận quan sát 4 phía. Mảnh thủy tinh tay được dùng 1 miếng giấy ăn bao quanh 1 đầu, đem phần đó túm chặt lại để tránh miểng thủy tinh cắt vào tay. Nàng đem mũi nhọn hướng về trước, chậm dãi di chuyển hành lang.



      tại nàng phân vân, biết nên xuống lầu hay lên lầu.



      Thời điểm nàng do dự, bỗng phía cuối hành lang, màn hình thang máy hiển thị có người lên làm nàng chú ý!



      Cái này làm cho nàng khủng hoảng thôi, vội vàng chạy về phía cầu thang bộ. Lúc nàng mới chạy tới cửa cầu thang, nghe phía đối diện vang lên 1 tiếng "Đinh", thang máy lên tới nơi!



      Nhưng bấy giờ nàng mới phát , cửa cầu thang bộ bị khóa! Lúc trước tuy rằng ở trong khách sạn nhưng nàng sử dụng cầu thang nên biết điều này! Bất đắc dĩ, nàng chỉ có thể quay trở về phòng của mình, đóng cửa lại!



      Nàng biết người ở trong thang máy có nhìn thấy lúc nàng nhảy vào phòng hay , nhưng phòng của nàng ở đây, mọi người ai cũng biết!



      Chỉ có thể hy vọng, đối phương căn bản biết nàng ở tầng này, coi như nàng cùng bọn người Trương Hạo chạy rồi! Trước, ở bên trong bao bố chắc hẳn là người, nhưng người đó có lẽ biết là nàng. Tuy rằng rất sợ hãi nhưng nàng cố kiềm nén, phát ra tiếng kêu!



      Chu Thanh Nghiên đẩy ghế sofa chặn cửa lại, đồng thời tìm chỗ nấp. Nhưng gian phòng này thực rất , cuối cùng, nàng đành phải trốn dưới gầm giường. Ga giường hoàn toàn phủ xuống mặt đất, cho nên sợ bị nhìn thấy. Nhưng mặt đất nhiều miếng thủy tinh như vậy nhìn vào phát có người vào phòng này. Chu Thanh Nghiên biết đối phương có súng, chỉ cần nổ súng mà



      Nàng chỉ có thể cầu mong đối phương đừng mang theo súng.



      Qua lâu, nàng vẫn nghe được 1 chút thanh nào, nhưng trầm tĩnh lặng ngược lại càng làm lòng nàng trầm xuống.



      Cùng lúc đó, bên trong căn hộ Diệp Nhữ Lan ở tạm thời...



      "Ngươi muốn ăn chút gì ? Ta nấu giúp ngươi." Tiểu Dạ Tử đột nhiên với Diệp Nhữ Lan: "Ta nghĩ, ngươi cũng đói bụng rồi đúng ?"



      "Ân, đúng vậy, có chút đói bụng."



      "Ngươi muốn ăn cái gì? Ân, chỗ này cũng có nguyên liệu nấu ăn, bằng gọi bên ngoài ."



      Vì vậy, liền gọi điện đặt hàng bên ngoài, Diệp Nhữ Lan đột nhiên hỏi: "Chờ chút, ngươi có đô la Hồng Kông sao?"



      "Thượng Quan tiểu thư có lưu lại cho ta 1 ít. người ngươi có tiền?"



      "Ân, người ta mang tiền..."



      Diệp Nhữ Lan lúc này vẫn suy nghĩ làm sao để hỏi thăm Tiểu Dạ Tử. Dù sao, nàng rất muốn biết tiền căn hậu quả. Vì cái gì tỷ tỷ lại đột nhiên xuất , vì cái gì lúc ấy nàng lại nhìn thấy...



      " thế giới này, thực có quỷ hay ?"



      Diệp Nhữ Lan suy tư rất lâu, rốt cục đưa ra vấn đề này.



      Biểu lộ của Tiểu Dạ Tử hề biến hóa, : "Ngươi hỏi như vậy có ý gì? thế giới này sao lại có quỷ."



      " có sao?"



      "Ngươi hỏi như vậy khẳng định có nguyên nhân. Chẳng lẽ ngươi gặp quỷ hay sao?"



      "Phải... thực tế..."



      Nàng đem 1 loạt tình mình tao ngộ phải cho Tiểu Dạ Tử, nhưng Tiểu Dạ Tử lại : "Ngươi nhất định là nhìn lầm rồi, làm sao có quỷ cơ chứ?"



      Tiểu Dạ Tử biểu lộ rất bình thản, nhưng Diệp Nhữ Lan lại bắt đầu cảm giác có chút kỳ quái.



      Nàng tổng cảm giác đúng lắm. Nữ nhân trước mắt này phải chăng che giấu điều gì?



      Bất quá, tại bản thân mình thực thể tra hỏi được gì. Nhưng mà đúng lúc này bỗng dưng Tiểu Dạ Tử lại : "Chờ chút, ta muốn WC. Ngươi cứ ngồi đây."



      "Ta biết rồi, dù sao cửa bị ngươi khóa lại, ta muốn ra cũng được."



      Thời điểm Tiểu Dạ Tử hướng phía WC tới, Diệp Nhữ Lan phát , tuy quá ràng, nhưng bước chân của nàng có chút vội vàng!



      Chẳng lẽ... Nàng ta giả vờ WC, thực tế là liên hệ với tỷ tỷ, cho tỷ tỷ biết chuyện mình muốn tìm hiểu sao?



      Diệp Nhữ Lan tức khắc nảy ra 1 ý nghĩ này!



      Vì vậy, nàng lập tức xuống giường, nhàng bước tới trước nhà cầu, đem cửa khẽ kéo ra 1 khe hở , nhìn thấy bóng lưng Tiểu Dạ Tử.



      Đột nhiên tiếng chuông cửa vang lên làm Diệp Nhữ Lan hoảng sợ, Tiểu Dạ Tử lập tức quay người trở lại bước về phía cửa! Diệp nhữ Lan đành nép vào vách tường, Tiểu Dạ Tử mở cửa ra, cánh cửa liền che lại thân ảnh của Diệp Nhữ Lan.



      Diệp Nhữ Lan lúc này mới nhàng thở ra, nhưng nàng lại nghĩ tới, nếu nhìn thấy mình ngồi giường, chẳng phải cũng bại lộ rồi sao.



      Tiểu Dạ Tử bước tới mở cửa, nhưng ngoài cửa hề có nhân viên giao hàng, cũng hề có 1 bóng người!



      Nàng bước hẳn ra ngoài nhìn về 2 phía hành lang, bỗng nhiên, cánh cửa sau lưng đóng sập lại!



      Mà Diệp Nhữ Lan trốn ở phía sau cửa nhà vệ sinh, chỉ nghe thấy trong phòng vang lên tiếng bước chân, cùng với tiếng Tiểu Dạ Tử lôi cửa bên ngoài, tức khắc, toàn thân nàng nguội lạnh...


    2. jeremyJ

      jeremyJ Active Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      97
      Chương 19 q25





      Camera lắp đặt tốt, hộ gia đình đều chuẩn bị kỹ càng, Hoàng Thiên Hùng bắt đầu diễn. Về phần phương diện đạo cụ, Thượng Quan Miên chỉ cung cấp cho 1 tờ giấy, dù sao chỉ cần tùy tiện vẽ vài thứ loằng ngoằng hiểu lên là có thể xem như phù chú khu quỷ rồi.



      Địa điểm quay phim là sâu bên trong rừng cây, định từ trước là nơi Trương Hạo bị sát hại.



      "Quay phim!"



      Từ Thao ra hai chữ này, Hoàng Thiên Hùng bất đắc dĩ đành phải vào vai 1 đệ tử phái Mao Sơn. chậm dãi bước vào khung hình, mà Thượng Quan Miên vịn vào 1 thân cây, bộ dạng thở hồng hộc.



      "Vị nương này..." Hoàng Thiên Hùng nhớ lại lời kịch, bắt đầu : "Ngươi có gì phiền toái sao?"



      Thượng Quan Miên ngẩng đầu nhìn về phía Hoàng Thiên Hùng, lúc này, nàng như cũ sắm vai nhân vật chính thay thế Diệp Nhữ Lan. Mục đích làm như vậy là vì muốn có liên hoàn và chặt chẽ với nội dung kịch bản.



      "Ta chính là đại đệ tử đời đệ tam thập nhị phái Mao Sơn, hành tẩu thế gian, nương ràng gặp họa chí thân!" Hoàng Thiên Hùng lúc này có chút nhập vai "Ta đúng ?"



      "Vâng... Đúng vậy! Đúng là như thế!" Thượng Quan Miên lập tức tiếp lời, lúc này nàng hoàn toàn là 1 nữ hài điềm đạm đáng , còn đâu cái bộ dạng huyết sát máu tanh khi nãy.



      Hoàng Thiên Hùng cũng bị kỹ năng diễn thượng đẳng của Thượng Quan Miên hù dọa, nhưng mặt ngoài vẫn mở miệng: "Cứu 1 mạng người còn hơn xây 7 tháp phù đồ, hôm nay ta nương mà nghĩ cách giải tai kiếp này."



      Sau khi xong, lấy tấm phù chú ra dán lên mặt đất, hai tay làm bộ dạng như bắt quyết, mồm miệng lầm bầm. Đương nhiên, hết thảy chỉ là ra vẻ mà thôi.



      Tiếp theo, : "Cái phù chú này sau khi dán lên, Quỷ hồn lập tức chết có chỗ chôn! Ta tại đem hồn phách nó đánh vào vào trong luân hồi, để nó còn vương vấn gây hại cho thế gian!"



      Kỳ đoạn này nội dung an bài rất cứng ngắc. Nhưng ưu tiên trước mắt là tranh thủ thời gian. Cái sinh cơ này nhìn từ nhiều phương diện đều cảm giác thực tế cho lắm, cho nên Hoàng Thiên Hùng chẳng khác gì con chuột bạch, dùng để nghiệm chứng cái này có khả năng là sinh cơ hay . Nếu như thể trực tiếp khu quỷ, như vậy chỉ có thể sử dụng những phương pháp khác, tỷ như phong ấn hoặc là tìm điều kiện để kết thúc nguyền rủa.



      Vô luận như thế nào, tại chỉ có thể theo con đường nhanh và tiện nhất.



      Lúc này, nội tâm của tất cả hộ gia đình đều vọt lên cổ họng, huyết tự "Vượt qua chưởng khống" bốn chữ, thời thời khắc khắc làm bọn sợ hãi thôi.



      Hoàng Thiên Hùng tiếp tục nhớ kỹ vài lời cổ quái gọi là chú ngữ, mà Thượng Quan Miên bước ra khỏi phạm vi màn ảnh. Dù sao chuyện xảy ra tiếp theo, ai đoán trước được.



      Hoàng Thiên Hùng với tư là cách chuột bạch, tại bị mọi người quan sát, kế tiếp gặp phải chuyện gì. Thành công, hay là bị nữ quỷ giết chết?



      Thượng Quan Miên lúc này lấy ra khẩu súng locker, ánh mắt chuyển nhìn Hoàng Thiên Hùng.



      Nhưng qua 1 hồi lâu, vẫn có chuyện gì phát sinh.



      Mà lúc này, Chu Thanh Nghiên núp dưới giường, toàn thân lạnh run. Nàng cảm giác hết thảy quá mức quỷ dị, hoàn toàn bình thường. Trương Phượng Lâm tại sao lại biến mất hiểu? Vì cái gì bọn người Lâm Đạo bỗng dưng chết ? Còn có cái bao tải nhuốm máu kia...



      chỉ như vậy, còn điều làm nàng cảm thấy sợ hãi nhất. Lúc trước nàng trốn trong phòng nhưng thanh bên ngoài vẫn nghe thấy rất . Cho nên nàng biết Dương Kha chết. Mà nghe bọn , tướng chết của Dương Kha rất tương tự với cái chết của nàng trong phim!



      tượng quỷ dị bực này làm cho nàng kinh hãi thôi, lúc ấy, nàng lập tức suy nghĩ đến “sát nhân theo tiểu thuyết”. Nhưng thời điểm nhìn thấy bao tải dính máu kia, kỳ thực nàng còn nghĩ tới 1 thứ.



      Đương nhiên, cái này là khái niệm đều tồn tại sâu trong thâm tâm mỗi người, thế nhưng lại có rất ít người thực thừa nhận nó.



      phải là... Cái kia chứ?



      đúng... Nàng lập tức phản bác chính mình, thế giới này là thế giới duy vật, có khả năng sinh ra những tồn tại tâm linh, tuyệt đối ...



      Thời gian từng phút từng giây trôi qua, mọi thứ rất yên tĩnh, có chuyện gì phát sinh. Chu Thanh Nghiên tạm thời yên lòng, nàng cho rằng người kia có lẽ rồi, liền chui ra khỏi gầm giường.



      Lúc này, nàng mới thoáng thở ra.



      Nàng nghĩ tới điểm, nếu như diễn viên đều dựa theo nhân vật mình diễn trong phim chết , như vậy, nàng hẳn phải bị đẩy từ núi xuống mới đúng, bây giờ mình ở trong khách sạn, có chuyện gì đâu.



      Lúc này, trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, ghế Sofa vẫn chặn ở cửa như trước, mặt đất những mảnh thủy tinh kia vẫn nằm đó.



      Nàng lấy ra 1 miếng thủy tinh, đem mũi nhọn hướng về trước, đồng thời chậm dãi di động tới cửa sổ, muốn từ cửa sổ xem xét tình hình bên ngoài. Đương nhiên, trước đó nàng kéo bức màn lại, hi vọng xuyên qua 1 khe hở nhìn ra bên ngoài.



      Từ khe hở mà , bên ngoài có bóng người. Bất quá bầu trời vẫn như cũ 1 mảnh hắc ám, có chút nào dấu trong xanh trở lại nào. Khí trời quỷ dị như vậy đến giờ nàng vẫn hiểu nổi, coi như nhật thực toàn phần cũng duy trì thời gian dài như thế?.



      Đem bức màn kéo lại, nàng toàn thân hư thoát ngồi phịch xuống đất. tại, nàng dám ra ngoài, ra mà , tổng cảm giác vạn kiếp bất phục.



      Cho nên nàng tại chỉ có thể đợi. Về phần phải đợi bao lâu, chính nàng cũng biết được.



      Nhìn cửa sổ được che kín phía sau, lại nhìn những mảnh thủy tinh đầy đất, nàng cảm thấy toàn thân rét run, 1 loại cảm giác sợ hãi ngừng lan tràn trong nội tâm.



      Lấy điện thoại di động ra xem xét, vẫn như cũ có tín hiệu.



      Cứ tiếp tục như vậy rốt cục phải đợi tới khi nào mới có thể rời khỏi đây? Nàng có phải bị bắt rồi giết hay ?



      Nàng chỉ cảm giác, nếu cứ tiếp tục như vậy bản thân mình sụp đổ. Huống chi, mực ở lại nơi này, đồ ăn có chính là 1 vấn đề rất quan trọng.



      Chu Thanh Nghiên cuối cùng quyết định, nàng phải ra ngoài.



      Mà đúng lúc này, Diệp Nhữ Lan nấp sau cánh cửa, chỉ nghe thấy trong phòng vang lên tiếng bước chân, mà ở bên ngoài truyền đến tiếng la của Tiểu Dạ Tử: "Này, ngươi sao chớ? Diệp Nhữ Lan? Này!"



      Tiếng bước chân kia chậm dãi vang lên trong phòng, lúc này Diệp Nhữ Lan sợ tới mức chân tay run lẩy bẩy. Nàng biết kẻ nào ở trong phòng, nhưng nàng cảm giác được 1 cỗ rét buốt dọc sống lưng chạy thẳng lên ót, khiến cho Diệp Nhữ Lan rùng mình mạnh, khuỷu tay nàng húc vào cửa, làm cho cánh cửa chầm chậm mở ra! Nàng quá sợ hãi lập tức kéo cánh cửa trở về!



      Thế nhưng...



      còn kịp!



      Nàng chỉ cảm thấy người ở phía bên kia cánh cửa dùng lực, đem cánh cửa hoàn toàn kéo ra!



      Mà lúc này, Chu Thanh Nghiên khẽ đẩy cửa hở ra 1 khe , sau đó nhìn kỹ trái phải, hành lang, bóng người. Thang máy cuối hành lang cũng trong trạng thái đóng cửa.



      Xem ra, người vừa rồi ở trong thang máy ra ngoài.



      Ngay cả như vậy Chu Thanh Nghiên vẫn dám khinh thường, nàng đem mảnh thủy tinh cầm chắc trong lòng bàn tay, rón rén bước ra ngoài.



      Lúc này trái tim của nàng đập rất nhanh, hành lang vắng vẻ tựa hồ như chỉ nghe mỗi tiếng trái tim nàng đập thình thịch.



      chậm rãi bước tới, bỗng nhiễn 1 cánh cửa chợt mở ra!



      Nàng sợ tới mức lập lức nhảy về sau, suýt nữa ngã nhào mặt đất! Mà tập trung nhìn kỹ mới phát , người ở sau cánh cửa đó ràng là Diệp Nhữ Lan! Mà Diệp Nhữ Lan dường như bị người nào đó xô ngã, té nhào mặt đất.



      Lúc này nàng hoàn toàn coi đối phương là Thượng Quan Miên, nhìn thấy đối phương rơi vào tình huống trật vật như vậy sao có thể bỏ qua, lập tức vọt tới, giơ miếng thủy tinh lên hung hăng đâm xuống!



      Diệp Nhữ Lan chỉ thấy Chu Thanh Nghiên nhào tới muốn dùng 1 mảnh thủy tinh đâm mình, liền xô nàng ngã nhào đất, tiếp theo đứng lên : "Ngươi điên rồi sao? Chu Thanh Nghiên?"



      Diệp Nhữ Lan vừa rứt lời, Chu Thanh Nghiên cũng dám tiến lên nữa, nàng biết đối phương là hạng nhân vật rất đáng sợ, chỉ cần đối phương móc súng ra có thể lập tức kết thúc tánh mạng nàng.



      Nàng vội vàng vứt miếng thủy tinh, sợ hãi quỳ mặt đất: "Thực, thực xin lỗi... ngươi đừng giết ta, đừng giết ta! Van cầu ngươi, ngươi muốn ta làm gì cũng được, xin đừng giết ta!"



      Lúc này Diệp Nhữ Lan lại hoàn toàn ngây ngẩn cả người.



      Vừa rồi, nàng trốn ở sau cánh cửa, bị “người” nào đó túm lấy cửa kéo mạnh làm nàng mất thăng bằng ngã về trước! Ngay sau đó, Diệp Nhữ Lan liền phát bản thân mình ở hành lang tầng 5 trong khách sạn!



      Nàng thực xuất trong khách sạn Diệp Phượng Sơn!



      Tức khắc, nàng cảm giác như sét giữa trời quang. Trước, vẫn chỉ là suy đoán, mà bây giờ, suy đoán biến thành khủng bố! Tổ phim của bọn nàng thực gặp phải tượng quỷ ám!



      "Đừng như vậy, Chu Thanh Nghiên, cho ta biết, rốt cục là chuyện gì phát sinh!" Diệp Nhữ Lan vội vàng đỡ lấy nàng hỏi: "Ngươi nhất định hiểu lầm chuyện gì rồi, vì sao lại cầu xin ta tha thứ? Rốt cuộc có chuyện gì, ngươi nhanh cho ta biết !"



      Lúc này Chu Thanh Nghiên mới cảm thấy có chút đúng.



      Hẳn là... Đối phương chính là Diệp Nhữ Lan?



      "Ngươi... Ngươi là Diệp Nhữ Lan?" Chu Thanh Nghiên lúc này có thêm vài phần tin tưởng, nếu là Thượng Quan Miên nàng ta cần gì phải lừa gạt mình.



      "Rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Ngươi mau cho ta biết !"



      Vì vậy, Chu Thanh Nghiên đem cái chết khó hiểu của bọn người Lâm Đạo, việc Thượng Quan Miên bắt cóc bọn , cùng với Trương Phượng Lâm hiểu sao lại biến mất, tất cả đều cho Diệp Nhữ Lan.



      Chuyện này hết thảy đều quá mức quỷ dị, làm Chu Thanh Nghiên cảm giác sợ hãi vạn phần.



      tại, nàng càng thêm tin tưởng, người trước mắt chính là Diệp Nhữ Lan.



      "Nữ nhân kia cùng ngươi có quan hệ thế nào? Tại sao lớn lên lại giống ngươi tới như vậy? Kỳ , cẩn thận nhớ lại mà ..., nàng ta với ngươi có chút giống, tóc ngươi rất thẳng còn nàng ta ."



      Thời điểm Diệp Nhữ Lan trông thấy Thượng Quan Miên nàng ấy buộc tóc đuôi ngựa, đem bím tóc đuôi ngựa thả ra tất nhiên thể thẳng rồi. Bất quá, bởi vì gương mặt hoàn toàn giống nhau cho nên khác biệt bé này làm nhiều người chú ý. Nhưng tại cẩn thận ngẫm lại mà ..., Chu Thanh nghiên tự nhiên phát ra vấn đề.



      "Tóm lại... Chúng ta nên nhanh chóng rời khỏi đây!"



      Diệp Nhữ Lan trăm phần trăm vững tin, tỷ tỷ cứu nàng ra là vì tượng khủng bố này, tỷ tỷ muốn cứu tánh mạng mình! Nhưng ràng mình rời khỏi Diệp Phượng Sơn, nhưng lại lần nữa bị kéo trở về nơi này, cỗ lực lượng siêu nhiên quá mức khủng bố làm Diệp Nhữ Lan cảm giác sợ hãi vô cùng.



      Hai người vọt tới trước thang máy, Diệp Nhữ Lan nhanh chóng nhấn nút.



      màn hình hiển thị, lầu 1, lầu 2, lầu 3, lầu 4, lầu 5...



      đến lầu 5!



      Cửa thang máy mở ra, Diệp Nhữ Lan chuẩn bị xông vào, nhưng...



      Trong thang máy, có 1 nữ nhân đứng. Hai má nàng ta dường như bị 1 thứ gì cắt bỏ, 2/3 gương mặt ở còn nguyên vẹn, nhưng từ hàm dưới trở xuống chỉ còn là 1 lỗ đỏ nhầy nhụa, máu từ ống thực quản ngừng ộc ra. Ngay chớp mắt lúc cửa thang máy mở ra, cả thân thể bị nhuốm đỏ máu ầm ầm ngã xuống sàn!



      Nữ nhân này, nhìn kỹ lại chính là Tống lâm!


    3. jeremyJ

      jeremyJ Active Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      97
      Chương 20 q25




      Nhìn thi thể Tống Lâm cứ như vậy ngã mặt đất, đầu óc của Diệp Nhữ Lan cùng Chu Thanh Nghiên đều trống rỗng.



      Rất lâu sau 2 người mới kịp phản ứng với chuyện vừa xảy ra, thi thể Tống Lâm tràn đầy máu cứ như vậy xuất trước mặt nhắc nhở các nàng, đây là máu me tàn khốc!



      Vài giây sau 2 người mới thực kịp phản ứng, màn này phải ác mộng cũng chẳng phải ảo giác! Hai người hẹn mà cùng nhanh chóng xoay người, vung chân lên chạy thục mạng!



      Cả 2 đều bộc phát ra tốc độ nhanh nhất của bản thân, hướng về 1 đầu khác của hành lang phóng tới!



      Nhưng thời điểm chạy tới góc rẽ ở hành lang, cánh cửa căn phòng nào đó bỗng nhiên mở ra, chắn lối của 2 người!



      Mà chủ nhân căn phòng này, chính là… Trương Phượng Lâm!



      Cánh cửa này mở ra cũng tính, ngay tại chỗ tay cầm, dính rất nhiều máu tươi!



      Diệp Nhữ Lan cùng Chu Thanh Nghiên lập tức dừng bước, ánh mắt sợ hãi nhìn về phía đó. Cánh cửa kia tuyệt đối phải bị gió thổi mà là 1 người nào đó trong phòng mở ra!



      Có kinh nghiệm 1 lần bị lực lượng khủng bố đưa về đây, Diệp Nhữ Lan hoàn toàn vững tin, bản thân mình trêu phải 1 thứ nên trêu. Nàng cũng vững tin, Trương Phượng Lâm tuyệt đối phải người!



      Quay đầu nhìn lại phía thang máy, thi thể Tống lâm vẫn nằm đó, vì thân thể nàng ta 1 nửa trong thang máy 1 nửa ở bên ngoài, cho nên cửa thang máy thể đóng lại được. Cái hình ảnh đó, cho dù đứng xa vẫn có thể nhìn mồn .



      Giờ phút này, quả thực là tiến thối lưỡng nan. Diệp Nhữ Lan biết, trong thang máy kia chắc chắn che giấu 1 thứ gì đó, chạy vào đó chẳng khác nào chui đầu vào lưới. Trong phim kinh dị, tình huống gặp phải thứ sạch đa số đều ở trong thang máy!



      thực tế, trong kịch bản Tống Lâm cũng có chết thê thảm như vậy. Lý do cũng rất đơn giản, cảnh tượng máu me như thế hạn chế người xem, mà bộ phim này lại nhắm vào ngày lễ tình nhân. Cho nên, trong kịch bản Tống Lâm chết là do treo cổ trong ngôi biệt thự.



      chỉ như vậy, quá trình nhân vật tử vong cũng đúng.



      Tuy rất nhiều điểm rất giống trong kịch bản, nhưng cũng có nhiều điểm giống.



      Hoàng Thiên Hùng lúc này diễn xong, thu lại phù chú, : " Tại hạ tại đem nữ quỷ kia tiêu diệt, nó tồn tại trong ngũ hành, thậm chí trong luân hồi."



      Màn diễn này cứ như vậy chấm dứt.



      Vô luận như thế nào, dựa theo kịch bản mới, nữ quỷ chết. Đương nhiên, theo kịch bản mới mà thôi, thực tế nữ quỷ có biến mất hay vẫn còn là câu hỏi. Cho tới bây giờ vẫn chưa người nào nhìn thấy Trương Phượng Lâm.



      " tại, coi như xong?" Lạc Chính Thủy tâm thần bất an lên tiếng hỏi, nhìn Ngân Dạ nhíu mày bên cạnh cùng với Từ Thao đứng phía trước. Mà Trương Đình cùng Hàn Thiên Sơn, hoàn toàn trốn sau bọn , dám bước ra nhìn.



      Về phần Thượng Quan Miên, sau khi diễn xong liền trở ra : " tại... trở về xem lại cảnh quay. Kế tiếp cần suy nghĩ bước tiếp theo. . . . Đột nhiên, ánh mắt nàng bắn về phía khách sạn xa xa.



      "Làm sao vậy?" Ngân Dạ lập tức hỏi: "Có chuyện gì sao?" " Vừa rồi, dường như ta nghe thấy 1 tiếng kêu rất thảm thiết... Hơn nữa, hình như là tiếng của Chân !"



      Vừa dứt lời, Thượng Quan Miên biến mất! trong mắt tất cả mọi người chỉ lưu lại 1 đạo tàn ảnh!



      "Cái này... Cái này..." Lạc Chính Thủy gương mặt thất sắc: "Cái này là tốc độ cực hạn của Thượng Quan Miên sao?"



      Vài giây trước, bên trong khách sạn, Diệp Nhữ Lan và Chu Thanh Nghiên hoa dung thất sắc, ngừng lui về phía sau. Diệp Nhữ Lan tại vững tin hết thảy đều là do 1 lực lượng siêu nhân tác quái, cảm giác sợ hãi tăng lên vạn phần. Mà lúc đó, chuyện đáng sợ hơn còn ở sau, gương mặt được trang điểm thành nữ quỷ dữ tợn của Trương Phượng Lâm từ từ thò ra từ sau cánh cửa!



      Nhớ lại cảnh tượng khủng bố trong con mắt Tống Lâm, nàng rốt cục gào lên 1 tiếng thê lương thảm thiết GR...À..OOOO!!!(quái thú đây: À uồm)



      Mà vị trí của Thượng Quan Miên cách khách sạn phải ngoài 3 cây số. Nàng xông pha thẳng về hướng này!



      Cùng 1 thời gian, trong mắt Diệp Nhữ Lan lại thấy được 1 màn kinh khủng.



      Trong nhà trọ, Ngân Vũ vừa ra khỏi nhà vệ sinh, trở lại phòng ngủ của Thâm Vũ nhưng giường còn người!



      có ai phát , Thâm Vũ rời khỏi lúc nào.



      Gió lớn nổi lên.



      đường Mộ Nguyệt, trong nhà Dạ gia, hồi gió thổi qua làm rác rưởi mặt đất thổi bay lên, cửa sổ cũng phát ra thanh lạch cạch.



      Tử Dạ 1 tay vuốt cửa sổ, : " chút cũng thay đổi. Lúc trước em đem chìa khóa giao cho A Nghiên, nhờ nàng khi nào rảnh rỗi tới đây quét dọn 1 chút, ngờ nàng vẫn 1 mực làm theo."



      "Sách vở thực rất nhiều." Lý đứng trước 1 giá sách, bên đều là sách vở liên quan tới khoa học tự nhiên, phần lớn đều rất thâm thúy khó hiểu, đa số là nội dung về vật lý, 1 ít còn lại là hóa học thậm chí cả sinh học.



      "Mẫu thân là 1 người thông minh, còn rất thích đọc sách, hơn nữa mực ngừng vùi đầu nghiên cứu thí nghiệm." Tử Dạ quay đầu lại : "Nàng cùng phụ thân chính là đồng nghiệp cùng làm nghiên cứu, về sau chuyển thành người . Bọn họ so với ai khác lại càng thêm chính trực, càng thêm coi trọng nghiên cứu khoa học. Thế nhưng vì muốn biến khoa học thành lợi ích cho nên mới bị xa lánh."



      "Xa lánh?"



      "Có vài đoàn thể hy vọng dựa vào luận văn của giáo sư tiến hành tuyên truyền học thuật thực tế nhằm mục đích kiếm lời, tình huống như vậy có rất nhiều, phụ mẫu em vởi vì danh vọng cao nên cũng từng gặp qua chuyện như vậy. Khoa học thể chứa đựng thứ gì giả dối, cha mẹ em luôn kiên trì điểm này, vì vậy mà bị chèn ép, kinh phí cho nghiên cứu bị cản trở, khi còn sống, 1 vài nghiên cứu vẫn chưa thể nào hoàn thành, sau này phụ thân lao lực mà..."



      "Cha mẹ em thực là người thiện lương. . . ."Thiện lương sao? Vì nguyên nhân như vậy mà phụ thân mất lúc tráng niên, nhưng đến lúc chết vẫn thể nhắm mắt. Mẫu thân về sau có lẽ cũng gặp phải kích thích như thế, nàng bắt đầu trở nên có chút lạ lùng so với trước kia. Em nghĩ, sau khi gặp được cha , ý nghĩ của bà ngày càng trở nên mạnh mẽ..."



      "Tử Dạ!"



      " có lỗi... Có lẽ em nên như vậy. Mẫu thân kỳ là người yếu đuối. Nàng cũng rất mâu thuẫn, rất gian khổ. Cho nên sau khi cha mẹ chết em vẫn kiên trì theo đuổi nghiên cứu của bọn họ... nhưng vẫn chưa thành công. Mặc dù có thể tiến vào Ưng Bác giảng dạy, bất quá em cũng biết, công trình nghiên cứu đến cuối cùng vẫn thể tránh khỏi việc bị lợi dụng buôn bán, nếu chẳng có người đầu tư và coi trọng. tại người thuần túy làm vì khoa học chẳng còn nhiều nữa rồi. Hơn nữa... từ sau khi tiến vào nhà trọ, khoa học đối với em mà thể lý giải hết tất cả được nữa."



      " tình về cha..."Những chuyện kia em muốn biết nữa. Mẫu thân chết, hết thảy đều tan thành mây khói. Em mực muốn tìm kiếm chân tướng cái chết của mẫu thân, bây giờ ràng, thế là đủ rồi. Bất quá, em, dường như bị vận mệnh thao túng, từng bước 1 cho tới bây giờ."



      kỳ cũng cảm thấy điều này.



      Phụ thân Lý Ung, mẫu thân Doanh Thanh Ly của Tử Dạ, còn có Di Thiên, Di Chân... Vì cái gì mà tất cả đều liên quan tới nhà trọ địa ngục? Hết thảy có thể dùng từ ngẫu nhiên để giải thích sao?



      Phảng phất giống như là cục diện nhà trọ tận lực xắp xếp. Đem bọn kéo vào trong tòa công trình kia, sau đó gặp phải những vật việc thể tưởng tượng được, giống như “ Ma Vương”.



      Ma Vương... Nhớ lại lúc trước, thời điểm bác sĩ Đường chết trước mặt Lý . chớp mắt khi bác sĩ Đường triệt để tan rã sụp đổ khắc sâu vào nội tâm Lý , đó là nguyền rủa tuyệt đối thể kháng cự.



      Ma Vương, là Quỷ hồn hay chỉ là 1 nguyền rủa thuần túy? Nhưng… đúng vào lúc này, bỗng nhiên điện thoại trong túi áo Lý vang lên. lập tức lấy điện thoại ra coi, người gọi tới... cư nhiên là Thâm Vũ!



      Bắt cuộc gọi, thanh của Thâm Vũ lập tức truyền đến.



      "Lý ... Ngươi sao? Cùng với Tử Dạ tới gặp ta ."



      "Gặp ngươi?"



      "Ta bây giờ ở trong nhà trọ mà ở bên ngoài. Các ngươi mau tới đây. Ta đường chạy đến nơi đó". Đến cùng có chuyện gì xảy ra? Ngươi muốn chúng tôi đâu?"



      "Hồ Hàn Nguyệt công viên Thanh Điền ngươi biết chứ? Đến đó ."



      nghi hoặc nhìn điện thoại, Thâm Vũ có tính toán gì đây, bây giờ chỉ có thể tơi nơi xem xét.



      đem mọi thứ cho Tử Dạ, đôi mắt nàng khẽ ngưng tụ: " thôi! Thâm Vũ tại cảm xúc rất ổn định.



      Vô luận như thế nào, trước coi nàng sao !"



      gật đầu, vì vậy hai người lập tức xuống lầu, vội vã kêu 1 chiếc taxi.



      Công viên Thanh Điền chính là công viên xảy ra vụ án chặt đầu. tại là ngày hè nắng chói chang, tất cả mọi người đều ăn mặc mát mẻ, tay cầm quạt, uống đồ uống lạnh, thỉnh thoảng còn lấy khăn tay ra thấm mồ hôi.



      Mà Thâm Vũ ngồi bên bờ hồ Hàn Nguyệt, 1 cái đu dây, ngừng đung đưa qua lại.



      Sau đó, nàng mở miệng: "Đến rồi sao? Động tác rất nhanh ah."



      Rồi nàng quay đầu lại nhìn về phía Lý cùng Tử Dạ: "Bất kể như thế nào, người đầu tiên ta nghĩ đến luôn là 2 người. Lý , ngươi còn nhớ ? Lúc trước, ngươi bởi vì Tử Dạ mà đồng ý xỏa bỏ huyết tự thành công của mình, để cho ta cảm nhận được, kỳ ta sinh hoạt trong 1 thế giới hư vô tự lừa mình dối người. Ta phải sớm nên hiểu ra… Thế nhưng thời điểm đó lại tới quá muộn. Cho nên, ít nhất ta hi vọng ngươi nên quên cảm xúc khi đó của mình, nên quên là ngươi biến ta trở thành Bồ Thâm Vũ như tại."



      "Thâm Vũ, ngươi chuyện này để làm gì? Ngươi bảo chúng ta đến rốt cuộc là..." Lý đầy 1 bụng nghi hoặc hỏi thăm: "Thân thể ngươi còn rất yếu. . . ."Lý ." Thâm Vũ lại ngắt lời của , tiếp tục đung đưa: " ngắn gọn. Ta... Ngày hôm qua viết vách tường phòng mình chữ “Tế”."



      Lời này vừa ra, Lý và Tử Dạ đều lộ ra gương mặt cực kỳ kinh ngạc!



      Thâm Vũ nhìn đồng hồ cổ tay : "Năm phút nữa. Ta phải chấp hành… huyết tự chỉ thị cấp Ma vương. Các ngươi cứ đứng bên cạnh nhìn chút . Ta nghĩ rồi, sau khi Tinh Thần chết , ta phải làm như vậy mới có thể lần nữa trông thấy . Bởi vì huyết tự cấp ma vương là dựa vào tâm ma. Mà trong tâm ma của ta, chắc chắn có hữu của ."



      Lúc này, chung quanh khí nóng bức bắt đầu tán , nhiệt độ ngày càng hạ xuống. Bất tri bất giác, mặt hồ Hàn Nguyệt cũng còn phản chiếu ánh mặt trời, vô số du khách chung quanh, cũng biết từ khi nào rời , huyết tự cấp ma vương… sắp bắt đầu!

    4. jeremyJ

      jeremyJ Active Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      97
      Chương 21 q25





      Huyết tự chỉ thị cấp ma vương để cho hộ gia đình chấp hành nhận thương tổn, cho nên có thể ở 1 bên quan sát.



      Ánh nắng bầu trời bắt đầu ảm đạm dần, chung quanh nhìn thấy 1 bóng người. Mặt hồ lờ mờ dần kết băng. Từng đợt gió lạnh thổi tới, ngừng xới tung mọi thứ.




      Thâm Vũ đu dây nữa mà đứng dậy, nhìn đồng hồ tay rồi : "Các ngươi cần thương cảm cho ta, ta vốn là người có nghiệp chướng nặng nề. Ta muốn nếm thử 1 chút, có khế ước địa ngục có thể vượt qua được huyết tự cấp ma vương hay , nếu như có thể, coi như 1 tấm gương cho các ngươi, nếu như thể... vậy coi như tiễn đường ta tới gặp Tinh Thần. Cho dù chết, ta chỉ sợ ta thấy được , cho nên ta phải dùng biện pháp này để gặp lại ."



      và Tử Dạ trong nhất thời thể được gì, chỉ nhìn bóng lưng Thâm Vũ.



      "Bức họa biết trước cũng cách nào vẽ ra được huyết tự cấp ma vương, " Thâm Vũ cầm lấy sợi xích của bàn đu dây, : "Hơn nữa, cho dù hy sinh huyết tự cũng thể hủy bỏ giữa chừng. Huyết tự cấp ma vương 1 khi đồng ý thể tiêu trừ. Cho nên, ta hôm nay hoặc là chết tại đây hoặc là còn sống rời khỏi nhà trọ. Với ta mà , mất Tinh Thần, ta muốn tiếp tục sống trong nhà trọ đó nữa, muốn sống với tuyệt vọng mãi mãi ngừng.



      Sau khi xong, nàng lại nhìn chung quanh:



      "Quả là thế sao? Giống như bác sĩ Đường khi đó, nơi này trở thành dị gian rồi."



      Ma Vương có rất nhiều bí , thậm chí thời điểm bác sĩ Đường chết còn chưa từng nhìn thấy Ma Vương.



      Bầu trời ngày càng trở nên u ám, tuy vẫn chưa giống như là đêm tối, nhưng cũng tối tăm mờ mịt, tựa như 1 cơn giông sắp kéo tới. Mà Thâm Vũ vẫn tiến về phía trước, cước bộ rất kiên định, hề có ý định lùi bước.



      và Tử Dạ cũng bước tới.



      Hai người 1 câu cũng .



      Ngôn ngữ lúc này còn nhiều ý nghĩa.



      Trong từng đợt gió lạnh buốt, mái tóc đen xen lẫn ít tóc bạc của Lý tung bay trong gió. Chỉ là cơn gió này mang theo mùi tanh.



      Trong công viên, còn bóng dáng 1 ai!



      đột nhiên hỏi: "Thời hạn của huyết tự là?"



      "Giống như bác sĩ Đường. Ba giờ. Sau ba giờ nếu ta vẫn còn sống coi như chấp hành huyết tự thành công."



      Trong công viên vắng lặng, nàng lấy ra mảnh da dê đưa cho Lý ở sau lưng.



      Tấm da dê đó chính là mảnh vỡ địa ngục khế ước!



      "Đây là mảnh vỡ của Tinh Thần do ta cất giữ. Dù sao ta cũng thể dùng được nữa rồi, liền giao cho các ngươi."



      Tiếp nhận tấm da dê có vô số ký tự cổ quái, Lý đem nó cất vào trong ngực, cặp mắt toát ra 1 tia nhìn lăng lệ quét qua mọi nơi, lại nhìn Thâm Vũ :



      "Ngươi cần phải coi chừng. Ta kiệt lực trợ giúp ngươi vượt qua huyết tự cấp ma vương."



      Huyết tự cấp ma vương đối với hộ gia đình mà giống như là rãnh trời vậy! Điều kiện trực tiếp rời khỏi nhà trọ đủ làm cho người ta chạy theo như vịt, nhưng... tất cả mọi người đều lựa chọn chờ đợi tới khi khế ước địa ngục hoàn toàn hoàn thành.



      Ma Vương đến tột cùng là tồn tại dạng gì, thủy chung là 1 bến mê đặt ở trong lòng tất cả hộ gia đình!



      Trong công viên, mảnh thê lãnh, khắp nơi hề có người, thậm chí vài cửa hàng chung quanh cũng đóng cửa.



      mặt đất, vài miếng giấy bọc kem bị gió thổi hất lên bay loạn xạ.



      Biểu lộ của Thâm Vũ vẫn thay đổi.



      Trong công viên lại hồi lâu mà chưa hề có chuyện gì phát sinh.



      Chỉ là rất nhanh liền phát , trong gian này hề có sống.



      Bồn hoa vốn có vài con bướm bay lượn, giờ phút này cũng lặng ngắt như tờ.



      Ma Vương, rốt cục ở nơi nào ai biết được.



      "Tâm ma của ngươi, ta nghĩ đa số đều tới từ Bồ Mỹ Linh, cùng với... Mẫn." Lý bắt đầu phân tích: "Bọn xuất cần nghi ngờ." " Ta đây đương nhiên biết ."



      "Ngươi... vẫn còn hận bọn sao?"



      Thâm Vũ cười nhạt tiếng: "Hận? Thời điểm Tinh Thần xuất , ta vốn nghĩ rằng ta rốt cuộc tìm được 1 người để bảo vệ, tìm được nhân sinh đáng giá của mình. Bi kịch của ta hết thảy đều do bọn ban tặng, bây giờ lại trở về nguyên điểm. Nhưng mặc kệ tất cả, bây giờ ta chỉ muốn nhìn thấy Tinh Thần, đối với ta như vậy là đủ rồi. Nếu muốn lấy mạng ta, cứ tùy tiện. Ta vốn nên tồn tại thế giới này, tại biến mất cũng chẳng sao."



      Ngữ khí của nàng hề có chút bi thương , dường như hết thảy đều là lẽ đương nhiên.


      Cái lạnh dần phiêu tán trong khí, khủng bố cũng tới gần. Ba giờ, sau ba giờ, sống chết được quyết định!



      và Tử Dạ đều ngừng chú ý bốn phía, đồng thời cùng điện thoại quay phim lại. Đoạn phim này mang về nhà trọ chính là tư liệu quý giá.



      Thâm Vũ lúc này cũng nhìn chăm chú 4 phía, nhưng khắp nơi đều có chỗ nào dị thường.



      Điều này ngược lại càng tạo thêm áp lực.



      Bỗng nhiên bầu trời xuất 1 con diều! Dây diều được cột vào lan can bồn hoa! Con diều kia bay rất cao, dùng mắt thường chỉ có thể nhìn thấy mơ hồ.



      Bất quá thị lực của Thâm Vũ tệ, nàng nhìn về phía con diều kia, thân thể bỗng sững lại!



      "Cái đó… chính là con diều Mẫn làm cho ta khi còn bé, bởi vì ta thể nào lại, cho nên nàng làm cho ta con diều, còn , cho dù thể lại, nhưng ta có thể nhìn con diều bay lượn tự do bầu trời..."



      Đầu của nàng ngừng ngẩng cao lên, nhìn về phía con Diều, lẩm bẩm : " con Diều, phải.. thực tự do..." mau!" Lý lập tức giữ lấy tay nàng : "Lúc này nên..."



      Nhưng Thâm Vũ làm như nghe thấy, vẫn tiến tới phía bồn hoa, gỡ dây diều ra cầm tay.



      "Này, ngươi..." Lý xông lên: "Ngươi làm cái gì vậy?"



      "Ta muốn đem con Diều kia hạ xuống. Có lẽ là tử lộ, nhưng con diều đó có thể cũng là sinh lộ chừng." Thâm Vũ rất dứt khoát: "Dù sao, với tư cách là tử lộ cái này cũng quá mức ràng chứ."



      Vì vậy, nàng bắt đầu kéo dây diều. Đem con diều kia ngừng hạ xuống.



      Cuối cùng, khi còn diều xuất ràng trong tầm mắt. Động tác của Thâm Vũ liền dừng lại!






      bầu trời, ở 1 đầu khác của dây diều , ở đâu ra 1 con diều, mà là 1 thi thể nữ nhân!



      Thi thể kia cực kỳ hung ác, vẫn nhúc nhích ngừng.



      "Nhanh, buông ra!"



      Theo Lý hô to tiếng, Thâm Vũ muốn buông con diều ra, nhưng ngay khi nàng rời tay khỏi dây diều, những cơn gió xung quanh đột nhiên biến mất, cỗ thi thể đó lập tức ập thẳng xuống dưới!



      Thâm Vũ lần nữa bắt lấy dây diều, gió lại gào thét nổi lên, nâng thi thể lên cao!



      Rất ràng, thể buông dây diều ra! Nếu thi thể kia rơi thẳng xuống dưới!



      quyết định nhanh, vọt tới cửa hàng bên cạnh, tung 1 cước đá nát tủ kính, lấy ra 1 cái kính viễn vọng bỏ túi, chạy trở về, sau đó dùng kính viễn vọng nhìn lên.



      Qua mắt kính viễn vọng, cỗ thi thể kia ràng nhìn xuống! Toàn thân thi thể đó hư thối, ngay cả mặt mũi cũng vậy, căn bản khó có thể nhận ra là ai. Nhưng 1 đôi mắt có đồng tử lại làm người ta cảm thấy lạnh lẽo! Mà dây diều cuốn quanh eo ngăn cản lao xuống!



      Cái thi thể này… là Mẫn sao?



      tại, rất ràng phải 1 mực cầm lấy dây diều!



      Mà Thâm Vũ ngừng đem dây diều buông dài ra, cho tới cuối dây mới thôi, thi thể trung lúc này phải dùng kính viễn vọng mới có thể nhìn thấy.



      Mà gió lúc này tương đối lớn, cho nên thi thể cứ 1 mực phiêu phù trung.



      Tử Dạ cũng cầm kính viễn vọng nhìn lên : " tại... Coi như cứ mực cầm dây diều! Nhưng ai biết được gió ngừng lại khi nào."



      tự nhiên hiểu điều này, bọn ba người cũng phải Gia Cát Khổng Minh, có bổn mượn gió đông. Gió 1 khi dừng lại, như vậy chỉ còn đường chết!



      tiếp tục : " Hướng nam ! Gió tại thổi lại từ hướng nam!"



      Cũng may khắp nơi trong công viên đều có biển hướng dẫn chỉ đông tây nam bắc. Nhưng cho dù như thế cũng thể đem nguy cơ giải trừ.



      Huyết tự chỉ thị cấp ma vương quả nhiên khủng bố!



      Lúc này bỗng nhiên cảm giác gió có chút lại! Dùng kính viễn vọng nhìn lên, quả nhiên, thi thể kia bất ổn, có chiều hướng hạ xuống!



      Hơn nữa, con diều này lúc nào cũng ở ngay đỉnh đầu! khi có gió thẳng tắp rớt xuống, Thâm Vũ chỉ sợ lập tức vẫn mệnh!



      "Chạy, toàn lực chạy!"



      hét lên những lời này, 3 người đều bắt đầu liều mạng chạy! Nhưng mặc kệ bọn chạy nhanh cỡ nào con diều kia vẫn thẳng đứng đầu.



      Rốt cục, gió bắt đầu nổi lên, thi thể kia lại trôi nổi vững vàng.



      từng thử tiếp nhận dây diều, nhưng phát , khi cầm gió cũng dừng lại, Tử Dạ cầm cũng thế! Cuối cùng, chỉ có thể đưa lại cho Thâm Vũ!



      Đại khái chạy được hơn 20p đồng hồ, gió nổi lên mỗi lúc 1 lớn.



      Nhưng rất ràng, cái này chỉ mới là bắt đầu mà thôi.



      khủng bố của huyết tự cấp ma vương chỉ như thế này.



      tiếp tục dùng kính viễn vọng quan sát, thi thể kia bây giờ thực giống như 1 thi thể, từ đầu tới đuôi chỉ phiêu động theo gió, bản thân hề có bất kỳ động tác.



      Nhưng là 1 thi thể thực , sao có thể chống lại lực hút của trái đất?



      Thâm Vũ thở hồng hộc nói: " tại... tại... Nên làm như thế nào?"



      Trong đầu Lý tự hỏi vô số khả năng, nhưng từng cái đều bị loại bỏ. Tư liệu về huyết tự cấp Ma Vương thực quá ít, rất nhiều chuyện căn bản khó có thể tính toán!



      Đúng lúc này, Lý lại nhìn bảng vẽ chỉ dẫn bên cạch. Trước mắt, chỗ của bọn tiếp cận cửa nam của công viên.



      Nhưng gió lại bắt đầu trở nên yếu ớt.



      "Gió… hướng gió lại cải biến!" Tử Dạ đột nhiên :



      " tại... thổi ở hướng ngược lại!"



      Vì vậy, ba người lại chạy về hướng bắc!



      tại, khắc cũng thể dừng lại!



      Mãi cho đến khi gió ổn định mới thôi!



      Nhưng mà đột nhiên gió lại bắt đầu lại! Rồi lập tức ngừng hẳn!



      Trong khí, chỉ còn lại yên tĩnh như chết.



      Sợ hãi lúc này lan tràn!



      bầu trời, thi thể kia bằng tốc độ kinh người... bắt đầu rơi xuống!


    5. jeremyJ

      jeremyJ Active Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      97
      Chương 22 q25





      bầu trời, nữ nhân hư thối kia ngừng rơi xuống, Lý nhanh chóng kéo Thâm Vũ, muốn né tránh, trận gió lớn lại thổi tới, đem nữ nhân kia nâng lên bầu trời!



      Cơn gió cứu mạng này thực đến rất kịp thời.



      Thâm Vũ lại lần nữa nắm chặt dây diều, nhìn lên trời : "Kế tiếp... Ta còn có thể kiên trì bao lâu đây?"



      Ba giờ, cảm giác rất dài nhưng thực tế cũng rất ngắn.



      Sinh tử của Thâm Vũ ba giờ sau liền quyết định!



      Gió lại bắt đầu nổi lớn lên, đem thi thể kia nâng lên ngày càng cao tới mức mắt thường chẳng còn nhìn thấy . Thâm Vũ vẫn lôi kéo dây diều bước theo Lý và Tử Dạ, tiếp tục chạy vội trong công viên.



      Có thể chống đỡ tới bao lâu, ai biết.



      Nhưng lúc này, gian bên cạnh bàn đu dây chỗ hồ Hàn Nguyệt bỗng nhiên vặn vẹo. Cái vặn vẹo đó giống như là nếp vải xoắn lại, gian thế mà xuất 1 vết rách. Vết rách kia ngừng lan rộng, cuối cùng biến thành 1 lỗ thủng!



      Trong lỗ thủng chỉ thấy 1 màu máu, bỗng nhiên 1 cánh tay từ trong đó thò ra.



      gian vẫn ngừng vỡ vụn, cuối cùng, 1 người từ trong lỗ hổng đó bước ra!



      Người đó là 1 nam tử còn trẻ. Khuôn mặt có chút tối tăm phiền muộn, đầu tóc vào nếp có chút rối bời, mà trong ánh mắt , tràn đầy băng lãnh thể tan.



      "Nơi này… là.."



      nhìn về hồ Hàn Nguyệt hoàn toàn kết băng trước mắt, chợt thấy xa xa trung có 1 con diều!



      "Nơi này... có khả năng xuất người sống mới đúng" Nam tử gương mặt tối tăm bước lên vài bước : "Như vậy, là quỷ sao?"



      suy nghĩ 1 hồi rồi quyết định bắt đầu chạy, dọc theo hồ Hàn Nguyệt, ngừng hướng về nơi đó, tốc độ khá nhanh.



      Tuy bầu trời u ám, nhưng hoàn toàn tối tăm. Mà phía sau nam tử có gương mặt muộn phiền kia, hề thấy bóng dáng của !



      Thâm Vũ cầm dây diều, vẫn tiếp tục chạy trong công viên, hướng về nơi có gió.



      "Chẳng nhẽ có khế ước địa ngục thể sống được sao?" Thâm Vũ cắn chặt môi, ngừng nhìn 4 phía.



      biết, nàng chờ mong, trước khi chết có thể gặp lại Tinh Thần lần nữa.



      Đối với nàng mà , được cùng chết với Tinh Thần là điều hạnh phúc nhất.



      Lúc này ở trước mắt xuất 1 góc rẽ bên cạnh tòa nhà, thời điểm Lý chạy ngoặt vào, Thâm Vũ vốn chạy phía trước, vậy mà...



      Biến mất!



      Con diều kia cũng thấy đâu nữa!



      Thâm Vũ trợn to hai mắt, 1 tay che miệng. Nàng lập tức quay đầu lại nhưng chỉ trông thấy 1 nam tử tối tăm phiền muộn.



      thả Thâm Vũ ra.



      Nơi này còn là công viên Thanh Điền nữa, mà dường như là 1 trường học bị bỏ . Dây diều vẫn như trước trong tay Thâm Vũ, nhưng 1 đầu khác bị đứt mất.



      Ở nơi này, gió so với trước càng thêm mãnh liệt, thỉnh thoảng có 1 cơn gió lớn thổi qua làm nhiệt độ hạ thấp xuống. Thâm Vũ mặc trang phục mùa hè, lập tức hắt xì 1 cái vang dội.



      "Ngươi... Ngươi là ai!"



      Thâm Vũ lui về sau vài bước, nhìn nam tử trước mắt. Ánh mắt lộ ra 1 tia bối rối, biết phải giải quyết thế nào, cuối cùng lại dùng biểu lộ kinh ngạc : "Ngươi... Ngươi là... Sở Di Thiên! Ta xem qua hình của ngươi!"



      Nam tử kia lại rất sững sờ, lập tức : " tại còn có hộ gia đình biết ta sao, rất vinh hạnh. Vừa vặn, ngươi có thể cho ta biết vài tình huống tại của nhà trọ. Ngươi tên là gì?"



      "Ngươi... Ngươi bây giờ đáng lẽ phải bị nhốt ở dị gian lần huyết tự thứ 10 chứ, sao lại ở đây?"



      "Ngươi biết rất nhiều ah."



      "Ngươi là... Sở Di Thiên sao?"



      "Là ta mà cũng phải là ta. Ta chỉ là 1 hồn phiêu bạt mà thôi. Bản thể của ta cũng ở nơi này."



      "Bản thể... Chẳng lẽ, là linh hồn xuất khiếu? Ngươi bây giờ ở trạng thái linh thể?"



      ", ngươi vẫn có thể chạm được vào ta. Ở thế giới này, hết thảy quy tắc đều thể vận hành bình thường."



      Thâm Vũ mở to hai mắt nhìn chung quanh. Bầu trời dường như bị 1 tấm vải đen che đậy , khắp nơi có bất kỳ thanh , có thể mọi thứ đều tịch mịch.



      "Cái nơi này..." Di Thiên nhìn 4 phía: "Nơi này phải địa cầu mà giống như phủ. Chỉ có mùi hôi thi thể cùng quỷ mị ở khắp nơi. Ta thể ra khỏi nơi này, vĩnh viễn chạy thoát. Nhục thể ta bị giam cầm trói buộc, tại ta đây chỉ là 1 ý niệm phân thân mà thôi. Cho nên, cách nào trở về nhà trọ."



      "Tỷ tỷ ngươi vẫn mực tìm kiếm ngươi." Thâm Vũ nhìn mặt Di Thiên lộ ra vẻ lo lắng, : "Nàng liều hết thảy để tìm kiếm ngươi, bởi vì nàng và ngươi phải gánh chịu nguyền rủa cùng nhau, cho nên dù nàng rời khỏi nhà trọ nhưng vẫn phải chịu nguyền rủa. Bất quá, bây giờ nàng sống chết ."



      "Ngươi thấy tỷ tỷ sao?" Di Thiên tức khắc lộ ra biểu tình kích động, túm lấy bả vai Thâm Vũ: "Nàng tuyệt đối chết, bởi vì ta còn sống! Đây là chứng minh tốt nhất!"



      Di Thiên sau khi kết thúc lần huyết tự thứ 10, thủy chung vẫn bị giam trong tháp. biết trôi qua bao lâu, cảm nhận được ý chí của tỷ tỷ và Tịch Nguyệt, đợi tới lúc ý thức được thấy bản thân mình ở bên ngoài. Nhưng lại phát chính mình hề có bóng dáng, cũng cảm nhận được tồn tại của bản thể ở nơi khác.



      Đây là cái phân thân hình thành bởi 1 ý niệm, nó nối liền cùng với gian này, chỉ có thể phiêu bạt giữa những tầng gian khác nhau tại đây, biết trôi qua bao nhiêu năm, phiêu bạt trong những gian này nhưng hề nhìn thấy giới hạn, hay điểm cuối của gian này, càng có cách nào chính thức thoát ly nơi này.



      Cuối cùng, Di Thiên ý thức được, thể rời khỏi đây. Nhưng bởi vì song song chịu đựng nguyền rủa cùng Di Chân, có thể cảm nhận ràng tồn tại của tỷ tỷ, cũng cảm ứng được nguyền rủa ngừng tới gần Di Chân, có 1 ngày nàng cũng bị kéo vào gian này. Bức điêu khắc kia, nhiều lắm chỉ có thể trì hoãn, thể chặt đứt được nguyền rủa.



      Nhưng giờ phút này, lại bất ngờ phát có thể nhìn thấy Thâm Vũ!



      "Ngươi ... Huyết tự chỉ thị cấp Ma Vương? Cứ mỗi 50 năm 1 lần, huyết tự đặc thù của nhà trọ?" Di Thiên lắng nghe Thâm Vũ hết thảy ngọn nguồn tình, nhìn bóng dáng phía sau nàng, : "Ngươi vẫn chưa khởi động bóng dáng nguyền rủa, cái này chứng minh chỉ cần ở trong gian này cũng vẫn xem như chấp hành huyết tự ma vương. Như vậy, bản thân gian này chính là nơi nghỉ ngơi của ma vương sao?"



      "Ta cũng nghĩ thế đấy. Thời hạn vừa đến, sống hay chết liền quyết định. Ta muốn gặp người ta lần cuối cùng sau đó có thể an tâm mà chết."



      "Nếu dựa theo lời của ngươi, chỉ cần chờ đợi đủ 7 mảnh vỡ khế ước địa ngục ngươi vẫn có hy vọng rất lớn rời khỏi. Vì cái gì... Vì cái gì ngươi lại làm thế này?"



      Di Thiên nhìn thấy quá nhiều hộ gia đình giãy dụa cầu sinh, càng thêm minh bạch tuyệt vọng khi nhận huyết tự mới. Nhưng vì cái gì nữ nhân gọi là Bồ Thâm Vũ này lại chủ động chịu chết?



      Bởi vì mất người sao?



      "Đem ngươi kéo vào gian này coi như thoát khỏi truy đuổi của con diều kia." Di Thiên an tĩnh nhìn Thâm Vũ, lại phát , bé này tựa hồ quá mức bình tĩnh.



      Cái bình tĩnh kia, hoàn toàn giống như 1 hộ gia đình giãy dụa trong cái chết. Biểu lộ bình tĩnh này làm gương mặt vốn thanh lệ của nàng càng thêm 1 loại cảm giác tuyệt mỹ. khắc này, thế mà làm cho Di Thiên hoài nghi, nàng thực có đúng là 1 hộ gia đình hay .



      "Ta giúp ngươi!"



      Di thiên đưa tay ra túm chặt lấy bàn tay phải đầy lạnh giá của Thâm Vũ.



      "Vô luận như thế nào, ngươi phải sống sót! Cho đến nay ta vẫn thể quên, tỷ tỷ dù trong hoàn cảnh tuyệt vọng vẫn kiên trì tới khoảnh khắc cuối cùng. Nàng chưa bao giờ buông tha, cho nên tại ta cũng 1 mực kiên trì tới bây giờ. Ta thể nhìn thấy ngươi cứ như vậy chịu chết."


      "Ngươi cái gì?"



      "Tánh mạng bây giờ của ngươi là do người ngươi cứu vớt. Nếu ngươi nên sống sót. Ta nếu thấy thôi, nhưng thấy… nhất định phải để ngươi sống sót."



      Lúc Di Thiên chuyện, thần sắc rất bình tĩnh, thanh đầy từ tính cộng thêm điệu vững vàng, tựa hồ thốt lên hết thảy cảm xúc.



      Trong nhất thời, Thâm Vũ biết nên gì.



      " thôi. Ta đem ngươi dẫn vào sâu bên trong gian này, Ma Vương nhất thời chưa chắc có thể tìm ra ngươi. Cân nhắc đến nguyền rủa bóng dáng, tạm thời chưa thể tiến vào gian khác. Ta vượt qua 9 lần huyết tự, kinh nghiệm tuyệt đối thua 1 hộ gia đình nào."



      Lời đầy tự tin cùng biểu lộ bình tĩnh như nước của Di Thiên tự như muốn : Hãy tin tưởng ta!



      Thâm Vũ giãy dụa, mà theo chạy về phía trước.



      Sau khi rời khỏi sân trường, hai người trước sau đẩy nhanh tốc độ. Mà chung quanh, tràn ngập những bức tường đổ vỡ, 1 cảnh tượng giống như ngày tận thế .



      Bao nhiêu năm mới có người tiến vào gian này. Dường như vì vị nguyền rủa, Di Thiên cảm thấy mệt nhọc, cũng cần ăn uống ngủ nghỉ. Nhưng bồi hồi độc trong gian này sắp tới biên giới sụp đổ rồi. Mà lúc này, rốt cục có 1 người xuất trước mặt !



      như thế nào có thể cho phép nàng chết ?



      Tuyệt đối cho phép!



      thề, nhất định phải còn sống ra ngoài! Nhất định phải triệt để cởi bỏ toàn bộ nguyền rủa!



      Nhưng đúng lúc này, Thâm Vũ bỗng nhiên hét lớn: "Đợi chút... Dừng lại!"



      Thâm Vũ kêu to xong đứng lại, Di Thiên quay đầu. Thâm Vũ duỗi bàn tay phải ra... ngón trỏ của nàng vẫn như trước cuốn quanh sợi dây diều, mà giờ khắc này, chỗ dây đứt bầu trời...



      Cỗ thi thể kia trôi nổi!



      Cho dù trốn vào gian này, nguyền rủa vẫn như trước bám lấy ngừng!



      Chỉ là, cũng may nơi này gió lớn, cỗ thi thể trôi nổi rất vững vàng. Nhưng ai biết, khi nào cơn gió này dừng lại!



      Di Thiên ngẩng đầu nhìn thi thể trung, ra 1 tràng: " Huyết tự cấp Ma Vương sao? Bồ tiểu thư, ngươi nghe đây, ta hứa nhất định thực ! Ta nhất định để ngươi còn sống rời khỏi nơi này, nhất định!"


      Bonus: cuối quyển này tiết lộ thân thế thực của Bồ Thâm Vũ. Có thể sao nhỉ… ờm… nàng có thể gọi ma vương là… ông cố. Há há há…


    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :