Nhà trọ địa ngục - Hắc sắc hỏa chủng

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. jeremyJ

      jeremyJ Active Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      97
      Chương 10 q25




      "Nàng bây giờ ở hậu trường..." Lâm Thư Kỳ đến đây, còn thêm: "Tóm lại, ta trước. Hảo hảo cố gắng, Diệp tiểu thư..."



      Lâm Thư Kỳ quay đầu lại nhìn bọn người Ngân Dạ vài lần mới rời .



      "Lâm Thư Kỳ..." Thượng Quan Miên nhìn về bóng lưng nữ nhân kia, đột nhiên tiến lên 1 bước, Ngân Dạ lập tức mở miệng, "Thượng Quan tiểu thư, ngươi muốn làm cái gì?"



      " cần lo lắng. Ta giết bất luận kẻ nào. Ngươi lo lắng ta muốn giết chết Trương Phượng Lâm sao?" Thượng Quan Miên quay đầu lại lạnh lẽo nhìn Ngân Dạ, "Nếu như nàng ta là quỷ, ta có muốn cũng giết được; còn nếu nàng ta là người, ta giết phải tạo thêm 1 con quỷ sao? Ta sao có thể làm chuyện ngu xuẩn như thế?"



      "Cái đó..."



      "Vô luận nữ diễn viên diễn vai quỷ kia có phải mồi nhử của nhà trọ cố ý hấp dẫn ánh mắt của chúng ta hay , giai đoạn tại thể buông tha bất kỳ manh mối nào! chỉ như vậy, còn có nữ nhân này, Lâm Thư Kỳ. Căn cứ vào tư liệu ' Hội Đầu To ' cung cấp, nàng thuở cha mẹ ly dị, cá tính cổ quái, sáng tác đều là chuyện kinh dị, thành danh sớm hơn Lâm Đông Hiền." Thượng Quan Miên nhìn về phía bóng lưng Lâm Thư Kỳ, ánh mắt ngày càng lạnh, "Ta giết bất cứ người nào của tổ làm phim này, người của ' Hội Đầu To ' cũng động thủ với bất kỳ ai."



      Từ Thao lúc này cũng mở miệng: "Ngươi thay thế muội muội ngươi trở thành nữ nhân vật chính cũng biết việc này có bao nhiêu nguy hiểm? Bộ phim này, chỉ sợ nữ quỷ giả biến thành nữ quỷ . Hơn nữa, cái gọi là 'Vượt ra khỏi chưởng khống' lại càng thể phòng."



      "Nhưng chúng ta có cơ hội." Thượng Quan Miên "Hết thảy đều do nhà trọ chưởng khống mà ... chúng ta liền có bất kỳ cơ hội nào, chỉ có thể như quân cờ, dựa theo quy tắc mà tiến lên. Nhưng nếu bản thân huyết tự vượt ra khỏi tầm kiểm soát của nhà trọ..., chúng ta có cơ hội tìm kiếm 1 vài thứ, tỷ như... bóng dáng nguyền rủa!"



      Thượng Quan Miên ra cách nghĩ của mình làm Ngân Dạ cũng nheo mắt lại!



      Cái huyết tự này xác thực quá mức quỷ dị. Huyết tự vượt qua chưởng khống là tình huống xưa đến nay chưa từng xảy ra. Dĩ vãng, vô luận là huyết tự thiên kỳ bách quái như thế nào, cũng đều nằm dưới khống chế của nhà trọ, thông qua sinh lộ bị che dấu tìm kiếm 1 đường sinh cơ. Nhưng huyết tự ngày hôm nay làm hộ gia đình bắt đầu lo lắng.



      như vầy, huyết tự này có tồn tại sinh lộ hay ? Hay là , chỉ có thể dùng may mắn đặt cược, sau khi huyết tự hoàn thành dựa vào Ngân Dạ lập tức đem mọi người trở về nhà trọ?



      Trước mắt, hết thảy mọi chuyện đều giống dĩ vãng, cái loại biết này giống như mây đen bầu trời, đặt ở trong lòng mỗi người.



      Mà Lâm Thư Kỳ lúc này cũng trở về tới khách sạn. Vừa bước vào liền nhìn thấy Lữ Thanh-nhà làm phim- ở bên trong đợi nàng.



      "Thư Kỳ " Lữ Thanh nhìn thấy nàng lập tức đứng dậy: "Ngươi về rồi. Ta có số việc muốn với ngươi."



      Lâm Thư Kỳ đóng cửa lại, liếc nhìn Lữ Thanh, hỏi: "Làm sao vậy? Có chuyện gì?"



      Căn phòng này cũng tính là lớn, ở bên trong khách sạn là 1 gian phòng bình thường. Tổ phim mọi phương diện đều cố gắng chi tiêu rất tiết kiệm, cho nên mọi người cũng chỉ có thể chấp nhận. Cũng khá tốt diễn viên đa số đều là người mới, nên cũng quá mức so đo.



      "Ngươi như thế nào lại ở đây?" Lâm Thư Kỳ hiển nhiên thoáng có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh lại khôi phục bình thường, "Ngươi bây giờ phải nên cùng đạo diễn chuyện..."



      "Là như thế này." Lữ Thanh xoa xoa huyệt Thái Dương, : " thực tế, ta có chuyện cân nhắc rất lâu, quyết định vẫn là nên cho ngươi biết."



      "Chuyện gì mà thần bí như vậy?"



      "Ngươi... Trước đóng cửa lại . Trước mắt diễn viên quần chúng trang điểm còn 1 đoạn thời gian nữa, ta ngắn gọn."



      Lâm Thư Kỳ mặc dù cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng vẫn đóng cửa lại.



      "Như vậy... , đến cùng có chuyện gì."



      Cùng lúc đó, tại Dạ U Cốc.



      ngọn núi u bị thạch đầu che kín hề có khí tức của người sống.



      Từng đợt gió mãnh liệt ngừng gào thét, rất nhiều cửa sổ từng căn nhà đều rung lên.



      Trong nhà Diệp Linh Linh, Di Chân vẫn như cũ là 1 bức tượng nằm sàn nhà. Nhưng tay nàng, mặc dù biến thành đá vẫn nắm chặt 1 mảnh giấy.



      Mảnh nhật ký Bồ Mỹ Linh lưu lại.



      Bồ Mỹ Linh bị Ma Vương nguyền rủa hóa thành ác linh. lần thao túng và tính toán hết thảy, đem những chuyện phát sinh trong tương lai vài thập niên nắm trong tay, đối với , tương lai lại giống như là “lịch sử”.



      Nhưng tương lai, thực hoàn toàn như vậy?



      mảnh nhật ký kia viết:



      "Kế tiếp, Sở Di Chân, ngươi có thể ở nơi này cầm được 1 mảnh vỡ địa ngục khế ước rồi đó. Từ lúc mới bắt đầu ta biết điểm này cho nên mới đặt ở đây. Dạ U Cốc, cũng phải nơi chấp hành huyết tự lần thứ 10, ngày sau, cũng trở thành địa điểm nhà trọ ban ra huyết tự. Về phần nơi này là ở đâu ta cho ngươi biết. Ngươi có thể coi nơi này như 1 gian song song.



      Ta cho ngươi biết tương lai xảy ra chuyện gì, nhất định phải cho ngươi biết.



      Kế tiếp nhà trọ phát ra huyết tự ngày càng khủng bố, hộ gia đình chết số lượng cũng ngày càng nhiều. Nhưng mà, huyết tự chỉ thị cấp Ma Vương ngay cả ta cũng thể nào biết được.



      Bởi vì ta vốn nhận lấy nguyền rủa của Ma Vương.



      Cho nên ta có thể cho ngươi biết nội dung huyết tự tiếp theo cùng sinh lộ, nếu như ngươi có biện pháp rời khỏi đây, ngươi có thể cứu toàn thể hộ gia đình trong nhà trọ.



      Như vậy, ta .



      Đầu tiên là... từ tháng tám bắt đầu .



      Huyết tự tiếp theo bắt đầu ngày 5 tháng 8, nội dung là: 'Tại ngày 5 tháng 8 tiến về hồ Tê Phượng thành phố L, trong phạm vi 10 km vây quanh chu vi hồ hái nấm, trước nửa đêm 0 giờ phải hái đủ 10 cây nấm mặt người.' Người chấp hành huyết tự là Từ Thao, Lạc Chính Thủy, Công Tôn Diệm, Phong Liệt Hải cùng La Thập Tam. Mà trong lần huyết tự này, Lạc Chính Thủy, Phong Liệt Hải bỏ mình. Thoạt nhìn bề ngoài thấy nấm mặt người là quỷ, nhưng thực tế phải như thế, tử lộ là..."



      Nếu như mảnh nhật ký này bị hộ gia đình nhìn thấy, tuyệt đối nhấc lên sóng gió!



      Ngày 5 tháng 8 tuyên bố huyết tự nội dung là "Thu thập cây nấm" ! Mà phải như tại tiến vào tổ làm phim kinh dị!



      Lời tiên đoán của Bồ Mỹ Linh chưa bao giờ sai. Trừ phi có người biết được rồi tiến hành cải biến, làm cho tương lai theo 1 hướng khác. Trừ phi xảy ra tình huống như vậy, nếu tất cả thay đổi.



      Ma Vương nguyền rủa Bồ Mỹ Linh làm cho có năng lực tiên đoán đáng sợ, cho đến nay bức họa biết trước cứu biết bao nhiêu tánh mạng hộ gia đình, đương nhiên, nguyên nhân cũng bởi vì Thâm Vũ mà tạo thành rất nhiều thương vong.



      Nhưng, bức họa biết trước từ xưa tới nay chưa từng xảy ra sai lầm. Thời gian, địa điểm, huyết tự, hết thảy đều tuyệt đối sai.



      Nhưng từ giờ khắc này trở , lời tiên đoán của Bồ Mỹ Linh, khác xa so với !"Lịch sử", cũng bởi vậy mà xảy ra kịch biến! Hơn nữa huyết tự lúc này đây, Công Tôn Diệm, Phong Liệt Hải cùng La Thập Tam cũng có tham gia, mà biến thành Thượng Quan Miên, Kha Ngân Dạ, Trương Đình cùng Hàn Thanh Sơn!



      Nếu như hộ gia đình nhìn thấy tờ giấy này, minh bạch, "Vượt qua chưởng khống" là có ý gì.



      Huyết tự tại Diệp Phương Sơn cũng phải huyết tự vốn có. Mà bị lực lượng nào đó cưỡng ép nhà trọ cải biến. Vượt qua hạn chế, vượt qua chi phối, từ giờ khắc này trở bắt đầu. Dưới loại khủng bố này, sinh ra huyết tự trước nay chưa từng có.



      "Lịch sử" do nguyên nhân nào đó, mà xảy ra cải biến. Mà cải biến này làm cho lời tiên đoán từ vài thập niên trước còn tác dụng.



      Mà loại cải biến này mang tới điều gì, ai biết được.



      tại, có bất kỳ biện pháp nào có thể biết được, tương lai chờ đợi tất cả hộ gia đình là cái gì.



      Kỳ tất cả hộ gia đình đều coi nhà trọ giống như gian chủ thần trong cuốn tiểu thuyết《vô hạn khủng bố》,tuyên bố 1 đám nhiệm vụ, truyền tống người ta tới những bộ phim kinh dị, rồi đem bộ phim kinh dị đó kết thúc, quái vật bên trong đều do chủ thần khống chế.



      Nhưng nhà trọ cũng phải cái gọi là "Chủ thần" . Chỉ là 1 tòa quỷ ốc mà thôi. tòa quỷ ốc có quỷ, tòa quỷ ốc kinh khủng nhất mọi lịch sử. Khủng bố chính thức cũng thuộc về nhà trọ, mà chính là những huyết tự kia , từ các nơi thế giới, từng thời đại, đủ loại tượng linh dị!



      Hộ gia đình kỳ thực đều nghĩ sai 1 việc. Bọn cho rằng, hết thảy ngọn nguồn của nguyền rủa là do nhà trọ. Nhưng nhà trọ bất quá chỉ là 1 nơi môi giới mà thôi, 1 nơi môi giới để tuyên bố huyết tự. Chính thức "Hạn chế" Quỷ hồn, định ra quy tắc "Mười lần huyết tự", căn bản phải nhà trọ.



      Ngọn nguồn của nguyền rủa.., là thứ đứng sau lưng huyết tự. Khống chế bóng dáng nguyền rủa, làm cho hộ gia đình cách nào phá hư nhà trọ đều do lực lượng tối tăm phía sau huyết tự. Mà bản thân nhà trọ căn bản làm được điều này, nó chỉ là 1 toà công trình kiến trúc phải thừa nhận nguyền rủa mà thôi.



      Mà khi lịch sử phát triển, phong cách nhà trọ cũng thay đổi, công trình cũ tự hủy diệt, sau đó biến hóa thành 1 tòa nhà mang phong cách thời bấy giờ. Tòa nhà đại hóa như tại cũng là 50 năm trước, nhà trọ cũ hủy diệt, lại 1 lần nữa biến ra. Đồ dùng trong nhà cứ cách 10 năm đổi mới 1 lần.



      Toà công trình này là gì trọng yếu, nó chỉ là nơi môi giới hữu hình. Thủy chung tồn tại, chỉ có huyết tự, cùng với bóng dáng nguyền rủa.



      "Ta muốn cho ngươi biết 1 loạt việc từ lúc bắt đầu quay tới hôm nay."



      Cùng thời gian, người làm phim Lữ Thanh cũng bắt đầu mở miệng chuyện với Lâm Thư Kỳ: "Có lẽ, ngươi cảm thấy ý nghĩ của ta hoang đường, nhưng mà..."



      " , cần băn khoăn." Lâm Thư Kỳ tựa hồ đối với lời của có hứng thú "Chúng ta hợp tác phải mới 1 lần, ta tin tưởng ngươi cũng phải người bịa chuyện."



      " thực tế, đó là chuyện xảy ra 1 tháng sau khi bắt đầu quay..."

    2. jeremyJ

      jeremyJ Active Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      97
      Chương 11q25







      Thần cốc Tiểu Dạ Tử rót 1 chén nước đưa cho Diệp Nhữ Lan. Ánh mắt của nàng chưa từng rời khỏi người bên cạnh.





      "Ngươi cần phải cảnh giới như vậy chứ?" Diệp Nhữ Lan đối với ánh mắt của Tiểu Dạ Tử bắt đầu có chút sợ hãi, "Ngươi như vậy làm cho ta rất khẩn trương a."





      "Tình hình của ngươi liên quan tới tánh mạng của ta. Ta thể cẩn thận. Nếu tỷ tỷ ngươi muốn giết ta, ta đây tuyệt đối sống được."





      "Tỷ tỷ... phải người tàn nhẫn như vậy chứ? Nàng..."





      đến đây, Diệp Nhữ Lan bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đột nhiên dừng lại câu chuyện.





      Trong nhất thời, khí trong phòng có chút cứng ngắc. Nơi đây là 1 phòng trọ được thuê tạm thời, điều kiện chỉ có thể 2 chữ tồi tàn, thậm chí TV vì quá cũ mà thể hoạt động nổi.





      "Thần..." Diệp Nhữ Lan rốt cục mở miệng phá vỡ khí cứng ngắc "Thần Cốc tiểu thư, ngươi thể cho ta biết chuyện về thân thế của

      ta... vậy chuyện của ngươi . Ngươi vừa mới với ta, muốn ngươi... Cái gì?"





      Sắc mặt Tiểu Dạ Tử xẹt qua 1 tia u tối. Tựa hồ câu vừa rồi tạo cho nàng 1 kích thích nhất định.





      "Ngươi cần biết . Cái đó và ngươi quan hệ."





      "Ngươi... Cũng có tỷ tỷ sao?"





      " có." Tiểu Dạ Tử nghĩ ngợi trả lời: "Ta có tỷ tỷ."





      "Kỳ ... Ta vừa rồi nghĩ tới, " Diệp Nhữ Lan đột nhiên : "Ngươi là 1 thám tử rất nổi tiếng a? Trong công ty ta có ít nghệ sĩ, mỗi lần ngồi nghe bọn chuyện, cũng có đề cập tới ngươi. Ngươi tuy phải nghệ sĩ, nhưng hình như trong giới nghệ sĩ rất nổi danh, bởi vì..."





      "Ta biết. Bởi vì chuyện liên quan tới kiện “liên hoàn án” kia."





      " thực tế ta có nghe 1 vài tin đồn về ngươi. Tuy ta biết chuyện này có quan hệ gì với tỷ tỷ của ta hay , nhưng hình như mẹ ngươi là con của tổng giám đốc tài phiệt Đồng Sinh Phát?"





      Câu này vừa ra ánh mắt Tiểu Dạ Tử bỗng nhiên co rụt lại!





      "Ta cùng người nhà Đồng Sinh..." giọng Tiểu Dạ Tử băng lãnh trước nay chưa từng có, thậm chí ánh mắt còn mang theo vài phần sát khí trả lời: "Ta cùng người nhà Đồng Sinh hề có bất cứ quan hệ gì! Đồng Sinh gia và ta tuyệt đối hề qua lại!"





      Nét mặt của nàng khiến Diệp Nhữ Lan sợ hãi kêu lên 1 tiếng. Nhữ Lan ra chỉ muốn thăm dò, để xem vị tỷ tỷ thần bí đột nhiên xuất có quan hệ như thế nào với vị nữ thám tử trước mắt này, như vậy có thể tra ra 1 ít dấu vết. Đương nhiên, ý nghĩ của nàng cùng tình huống chân đúng là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược.





      Nhìn thấy biểu lộ băng lãnh của Tiểu Dạ Tử , nàng dám thêm cái gì, ngoan ngoãn ngậm miệng.





      Trong đầu nàng có rất nhiều suy đoán, nhưng lại thể hỏi thăm Tiểu Dạ Tử. Hiển nhiên, vô luận như thế nào nàng ấy cũng mở miệng ra chân tướng đâu.





      Diệp Phượng Sơn rất nguy hiểm, rất nguy hiểm...





      Cho nên tiếc đem mình từ nơi đó cứu ra...





      Diệp Nhữ Lan lần lượt nhớ lại từng hình ảnh từ khi tỷ tỷ đột nhiên xuất . Kỳ thực nàng vẫn luôn suy đoán, bản thân có phải có tỷ đệ ruột thịt hay .





      Người ta đều , giữa song bào thai có cảm ứng tâm linh, tại xem ra hoàn toàn phải là giả. Diệp Nhữ Lan còn nhớ rất ràng, tỷ tỷ kêu mình là "Chân " .





      Rất hiển nhiên, đó chính là tên của mình.





      Chân , nguyên lai mình tên là Chân . Diệp Nhữ Lan cảm thấy đó giống như 1 loại sỡ hữu của riêng mình, nàng rất vui vẻ chấp nhận cái tên này. Đây là danh tự cho cha mẹ thân sinh đặt cho nàng?





      "Diệp Nhữ Lan" đối với cái tên này nàng vẫn luôn cảm giác , hề có cảm giác là cái tên thuộc về mình, ngay cả cha mẹ cũng phải là thân sinh, Diệp Nhữ Lan mực hi vọng, 1 ngày nào đó có thể nhìn thấy người thân chính thức. Đương nhiên phải nàng chê cha mẹ nuôi đối với mình tốt, thực tế bọn họ đối với nàng thực rất chiếu cố. Nhưng bất luận là kẻ nào, sao có thể nghĩ tới cha mẹ ruột của mình?





      Nguy hiểm...





      Diệp Phượng Sơn nếu có nguy hiểm, vậy nguy hiểm đó là cái gì?





      Thân thủ khủng bố như tỷ tỷ cũng phải nơi đó "Nguy hiểm", rốt cục nó nguy hiểm tới mức nào? Hơn nữa, tỷ tỷ còn cố ý dặn dò thần cốc Tiểu Dạ Tử, thể để mình lên Diệp Phượng Sơn, càng thêm chứng minh độ nguy hiểm đó rất đáng sợ.





      Nhưng quan trọng nhất là, bản thân nàng vốn dĩ ở nơi đó, lại để cho tỷ tỷ thay thế.





      Cái này có nghĩa là... tại tỷ tỷ lên Diệp Phượng Sơn là vì giúp mình ứng phó với cục diện kia!





      Lúc này, bỗng dưng Diệp Nhữ Lan lại nhớ tới 1 chuyện. Là 1 vài tình huống bắt đầu từ lúc mới quay phim.





      Lục Tung, Trương Hạo, Dương Kha, Chu Thanh Nghiên, Tống Lâm, 5 diễn viên sau khi quay phim bắt đầu đều gặp phải 1 loạt những việc lạ.





      Đáng nhắc tới chính là, ngoại trừ Trương Phượng Lâm sắm vai nữ quỷ làm cho nàng mực rất thoải, còn có vài chuyện cũng làm cho nàng cảm thấy mất tự nhiên.





      Thời điểm vừa mới vào tổ phim, nàng rất ngờ mấy diễn viên chủ chốt cũng là người mới. Hơn nữa địa điểm quay phim Diệp Phượng Sơn hoàn toàn phong bế. Lúc ấy nàng phi thường khẩn trương, cũng may có người quản lý Hoàng Thiên Hùng cổ vũ. Hơn nữa, Lâm Đạo nhiều lần đề cập, nhìn người dựa vào danh tiếng, mà phải coi người đó có phù hợp với bộ phim của hay .





      Đoạn thời gian đó nàng rất chăm chỉ học thuộc kịch bản, rất nhanh cơ hồ có thể đọc làu làu tất cả lời kịch. Cùng với mấy người diễn viên chính, cũng có chút quan hệ qua lại.





      Căn cứ nội dung cốt truyện, cuối cùng ngoại trừ nhân vật nữ chính tất cả những người khác đều chết. Nhân vật nam chính Lục Tung cũng ngoại lệ. Mà trong nội dung cốt truyện, người thứ nhất bị chết là Trương Hạo. Trương Hạo là 1 thanh niên tướng mạo phi thường thanh tú, lúc trước từng diễn qua 1 bộ phim truyền hình, sắm vai là diễn viên phụ, hơn nữa còn tương đối ít đất diễn. Bất quá, khắc khổ chăm chỉ, cũng hiểu được nắm bắt cơ hội, so với ai khác đều rất ra sức, thường xuyên thảo luận cùng bọn người Diệp Nhữ Lan, Lục Tung làm thế nào để biểu đạt tốt vai diễn. Mà phần diễn của Trương Hạo cũng nhiều, cơ bản bộ phim chưa tới 1 nửa chết rồi. Bất quá, ngay cả như vậy, cũng hề oán hận.







      Còn có nữ diễn viên tên Dương Kha, sắm vai bạn khuê phòng cực thân thiết của Diệp Nhữ Lan, 2 người hề có bí mật giấu nhau, có thể xem như nữ Số 2, nàng từng diễn qua bẩy tám bộ phim truyền hình, cũng đóng qua năm cái quảng cáo, nhưng thủy chung vẫn ai biết tới. Dương Kha có mái tóc ngắn, đeo kính mắt, gương mặt trái xoan sạch , nhân vật nàng diễn cũng chết sau cái chết của Trương Hạo. Hơn nữa so sánh ra, tướng chết còn thảm thiết hơn, chính là đầu thân chia lìa. Đối với nữ hài xinh đẹp mà , phải bôi nhiều máu lên mặt hơn nữa còn phải biểu chỉ còn mỗi cái đầu, Diệp Nhữ Lan nghĩ, nàng ấy có lẽ cảm thấy chút mâu thuẫn, bất quá Dương Kha ngược lại rất chuyên nghiệp, hề ngại, thậm chí còn suy nghĩ làm như thế nào để lúc nàng chết cảm giác tuyệt vọng và chân hơn 1 chút. Nàng trong tổ phim cũng là người có quan hệ tốt nhất với Diệp Nhữ Lan.





      Mà diễn viên nội địa Chu Thanh nghiên bởi vì tiếng Quảng đông cũng được tốt, cho nên hậu kỳ phải lồng tiếng. Điều này cũng làm cho Chu Thanh Nghiên gặp khó khăn trong quá trình giao lưu với bạn diễn khác. Bất quá, Chu Thanh nghiên là người khiêm tốn hiếu học, nàng biết bản thân mình là người mới, giống Tống Lâm cao ngạo, nên biểu cũng rất chăm chỉ, nhưng đáng tiếc chính là, nàng tuy rất cố gắng, nhưng khả năng diễn quả thực có điểm yếu kém, chỉ 1 lần bị Lâm Đạo mắng chửi. Điều này ngay cả Diệp Nhữ Lan cũng có thể nhìn ra, khả năng diễn của Chu Thanh nghiên đích xác khó có thể qua "ải", tuy lời thoại nàng nhớ rất chính xác nhưng chính bởi như thế, mỗi lần nàng đọc thoại cứ như là thư xác nhận, hoàn toàn hề có cảm xúc. Nếu phải vì thời gian kịp cộng thêm kinh phí ít ỏi của đoàn, Lâm Đạo chừng bỏ cũ thay mới, đuổi nàng . Diệp Nhữ Lan nhiều lần nhìn thấy Chu Thanh nghiên nức nở trong phòng, nội tâm cũng cảm thấy khổ sở thay nàng.





      Mà Tống Lâm hổ là diễn viên lâu năm, chỉ có dung mạo tuyệt mỹ, hơn nữa khí chất cũng là tuyệt hảo. Nhưng biết vì cái gì, nàng phát huy có chút thất thường, bị Lâm Đạo nhiều lần trách cứ. Số lần NG(not good) ngày càng nhiều, quá trình quay phim ngừng bị kéo dài, kéo dài thêm ngày là tổ phim tổn thất càng thêm lớn, mà bộ phim cũng dự tính ra mắt vào ngày lễ tình nhân năm sau. Tống Lâm thân là diễn viên lão làng, Lâm Đạo tự nhiên cầu đối với nàng càng cao hơn, sai lầm bé cũng dung túng.





      Bất quá, rất đáng nhắc tới chính là khả năng diễn của Diệp Nhữ Lan phát huy xuất sắc nhất trong tất cả mọi người. Bản thân nàng cũng cảm giác mình tựa hồ làm tốt hơn bình thường rất nhiều. Hơn nữa, thời điểm quay phim rất nhập tâm, cảm giác như vai diễn chính là nàng.





      Mà cảnh diễn chung lần thứ nhất giữa nàng và Trương Phượng Lâm, đến bây giờ nàng vẫn nhớ mồn .





      Trương Phượng Lâm tựa hồ rất quái gở. Cho tới bây giờ nàng ta cũng chưa từng chuyện với người khác, nhưng Lâm Đạo đối với chuyện này lại rất tán thưởng, hơn nữa : "Nếu như nàng cùng các ngươi quen thuộc rồi, các ngươi rất khó phát ra nỗi sợ hãi từ nội tâm với nàng. Đối với các ngươi mà , nàng càng thần bí, càng làm cho các ngươi nắm bắt được, ở trước mặt các ngươi, càng có thể triển ra bộ mặt khủng bố nhất."





      Cho nên nhớ lại, Diệp Nhữ Lan phát bản thân mình cùng Trương Phượng Lâm chưa hề chuyện, ngay cả thanh nàng ta như thế nào cũng biết.





      Ngày đó, lần đầu tiên diễn chung với nhau, là cảnh trong mơ của nữ nhân vật chính. Nội dung là tiến vào ngôi biệt thự kia, lần thứ nhất gặp mặt nữ quỷ do Trương Phượng Lâm sắm vai.





      tại nhớ lại, là mình diễn tốt, bằng ...





      Mình thực bị nàng ta hù sợ.





      hành lang hắc ám, nàng cầm cây nến, chậm rãi lại. Sau đó, liền nhìn thấy 1 cái bóng đen bỗng nhiên xuyên qua hành lang trước mặt! Sau đó nàng căn cứ theo nội dung cốt truyện, bước theo, tìm tòi rốt cục là chuyện gì xảy ra.





      Sau đó, nàng tiến vào trong 1 gian phòng, mà trong phòng hề có người.





      Tuy hề thấy bóng người nào, nhưng nàng nghe rất râm thanh “Roẹt.. roẹt…” ngừng.





      Đó là tiếng gì vậy?





      Kế tiếp, sau đoạn này, chính là cảnh Trương Phượng Lâm tiến đến, cảnh quay vẫn tiếp tục. Diệp Nhữ Lan đem cây nến nhắm ngay về phía Trương Phượng Lâm.





      Sau đó, ánh nến chiếu sáng gương mặt Trương Phượng Lâm.





      Đó là gương mặt bạch vặn vẹo, gương mặt tràn ngập tà dị, mà móng tay dài của nàng ta ngừng xé nát bức tranh trước mặt.





      Đây chính là chân tướng của thanh nàng nghe thấy. Thời điểm lúc trước quay phim, máy quay còn cố ý lia qua chỗ này để cho thấy, Trương Phượng Lâm đứng ở đấy.





      Sau đó, Diệp Nhữ Lan liền phát ra 1 tiếng kêu hoảng sợ thảm thiết, camera tiến lại, đặc tả gương mặt sợ hãi của nàng. Kế tiếp, là cảnh nàng ở trong lều vải giật mình thức giấc khỏi cơn ác mộng, hai cảnh này về sau được biên tập nối liền lại.





      Đoạn diễn đó, Lâm Đạo rất khen ngợi nàng.





      Nhưng tràng cảnh ngày đó, luôn ở trong đầu Diệp Nhữ Lan thể xóa được.





      Đến tột cùng, trành cảnh ngày hôm đó nàng nhìn thấy... là gì…

    3. jeremyJ

      jeremyJ Active Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      97
      Chương 12 q25









      Diệp Nhữ Lan về sau có đề cập qua chuyện này với người nàng thân nhất trong đoàn phim, chính là Dương Kha. Nhưng nàng ta chỉ cho rằng, đó là do thần kinh của Diệp Nhữ Lan tưởng tượng ra mà thôi.





      Dương Kha ra là 1 nữ tử có chút đơn giản, nàng đối với giới văn nghệ mang theo 1 ước mơ đơn thuần, thậm chí còn suy nghĩ ở trong đó có bao nhiêu đen tối dơ bẩn, chỉ cho rằng, dựa vào nỗ lực của bản thân đạt được điều mong muốn. Mà nàng tự nhiên cũng tin quỷ thần, cho nên đối với lời của Diệp Nhữ Lan cũng chỉ cười trừ.





      "Bất quá chỉ là do ngươi quá khẩn trương nên mới sinh ra ảo giác. Ngươi nhập tâm quá rồi đó."





      câu "quá nhập tâm" liền giải thích hết thảy. Nhưng, đơn giản như vậy sao? Diệp Nhữ Lan biết đến tột cùng nên làm thế nào mới tốt.





      Mà còn chưa đợi nàng tìm ra cách giải thích phù hợp nhất, lại tiếp tục xảy ra chuyện la.





      Đó là cảnh diễn nướng đồ ăn núi. Mà cảnh đó làm nàng phi thường áp lực, cho tới bây giờ vẫn còn nhớ từng chi tiết rất tỉ mỉ.





      Đúng vậy, tất cả các chi tiết đều nhớ rất tỉ mỉ.





      Đó là 1 cảnh rất quan trong, có thể là cảnh yên bình trước bão táp, cho nên phải miêu tả làm sao để nổi bật lên cái cảm giác áp lức nặng trĩu đè xuống, Lâm Đạo rất coi trọng cảnh này. Bởi vậy, trước đó thử thử lại rất nhiều lần.





      thực tế, đoạn này là phần trước cao trào, có thể thành công ảnh hưởng tới cảm xúc của người xem, dẫn dắt vào phần khủng bố nhất hay chính là cảnh này. Lâm Đông Hiền là người rất xem trọng mảng hình ảnh và thanh, nhưng càng thêm coi trọng kỹ năng biểu diễn của diễn viên. Cho nên tuyệt chỉ vì lời lãi mà sử dụng quá nhiều hiệu ứng, nếu như cho rằng ngoại hình và khả năng diễn phù hợp cầu, ngay cả diễn viên nổi tiếng cũng lưu tình đổi cũ thay mới.





      Trước cảnh diễn kia, 6 diễn viên ngồi xuống chuyện và trao đổi với nhau. Mà đối với giai đoạn tiến vào mấu chốt của bộ phim cũng làm Diệp Nhữ Lan càng ngày càng bất an.





      "Đơn giản mà nói, ở hậu kỳ chúng ta tạo lại khí làm sao cho tối hơn, mông lung hơn, hơn nữa lợi dụng thanh để tạo nên khí áp lực " Lâm Đông Hiền phi thường chăm chú giảng giải với 6 diễn viên: "Thời điểm nướng đồ, các người cần phải cảm giác giống như 1 loại khí trước khi mưa gió nổi lên, chỉ biểu lộ ở lời kịch, còn phải biểu lộ ở 1 vài động tác. Cho dù là động tác rất cũng phi thường trọng yếu. Chu Thanh Nghiên, nhất là ngươi, ngươi vốn có 1 vài câu thoại, nhưng ta suy nghĩ, ngươi đọc thoại rất tệ, vậy nên cảnh này ta quyết định cắt tất cả lời thoại của ngươi."





      thực tế, phần diễn của Chu Thanh nghiên, ở hậu kỳ nhất định bị cắt rất nhiều, điểm này tất cả mọi người đều ràng, giờ phút này ai cũng dùng ánh mắt đồng tình nhìn nàng.





      "Lục Tung, " Lâm Đạo chỉ vào nam chính Lục Tung, càng nghiêm túc : "Thời điểm các ngươi nướng đồ, có 1 đoạn nhớ lại thời đại học, khi đó, ánh mắt phải tận lực rời rạc, làm cho người xem 1 loại cảm giác mờ mịt, biết làm sao. Còn có, thỉnh thoảng phải quay đầu lại nhìn 1 cái, đương nhiên nên quá nhiều, tối đa 2 lần."





      Sau đó lại nhìn về phía Diệp Nhữ Lan: "Diệp Nhữ Lan, ngươi mới là mấu chốt nhất , thời điểm diễn cảnh này ngươi phải cách đống lửa xa ra 1 chút, đồng thời, có thể thỉnh thoảng dùng tay ôm bả vai, thể chút cảm giác tịch thê hàn, cụ thể tự ngươi cân nhắc, lời thoại của ngươi là nhiều nhất, lúc phải chú ý nhanh chóng, nhưng tuyệt đối thể quá nhanh, phải có loại cảm giác kéo dài. Nếu như ngươi thoại tốt, hậu kỳ ta thà để người khác lồng tiếng còn hơn."





      Diệp Nhữ Lan lập tức gật đầu, nàng biết , mình tuyệt đối thể làm cho đạo diễn thất vọng!





      Vì vậy, đoạn diễn này cứ như vậy bắt đầu. Nhưng cũng từ lúc mới bắt đầu, Diệp Nhữ Lan cảm giác như mình từng bước 1 xâm nhập vào sâu bên trong khủng bố.





      Thời điểm quay phim chính thức là khoảng hơn 10 giờ khuya. Sở dĩ lựa chọn thời gian quay muộn như vậy là để khí xung quanh càng thêm tối và tĩnh mịch, càng làm tăng lên áp lực.





      Đốt lên 1 đống lửa bắt đầu nướng thịt, Lục Tung canh lửa vài xiên thịt, ánh mắt có chút rời rạc, bắt đầu mở miệng lời thoại đầu tiên: "Tiếp theo lâu nữa tốt nghiệp, thời gian thực đúng là trôi qua nhanh a."





      Những lời này ngữ khí có chút chậm chạp, hơn nữa khi biểu lộ của Lục Tung có vài phần thương cảm. biết sau khi phối , tạo ra hiệu quả gì đây?





      "Đúng vậy " Diệp Nhữ Lan lập tức tiếp lời thoại, "Quả nhiên... là nhanh. Sau chuyến này, biết vài năm nữa mọi người có cơ hội tụ tập hay ."





      Câu kịch này, biểu như cảm khái thời sinh viên sắp trôi qua, nhưng 1 trình độ nhất định còn là 1 ám chỉ."Có thể còn sống tụ tập 1 lần nữa sao" .





      "Ta nghĩ, đại khái có cách nào gặp mặt mọi người nữa đâu này. Sau khi tốt nghiệp khẳng định ai cũng bận rộn làm việc." Dương Kha nhìn đống lửa, 2 tay nâng đôi má, lộ ra gương mặt đáng , chỉ là lúc trước nàng được trang điểm, cho nên bây giờ sắc mặt có chút nhợt nhạt.





      Lúc ấy...





      Diệp Nhữ Lan bỗng nhiên cảm giác, đống lửa trước mắt đột nhiên nhiều! Biến cố này Lâm Đạo có thể chú ý cho nên vẫn tiến hành quay phim. Có lẽ như vậy hiệu quả ngược lại càng thêm cao.





      Nhưng cái biến hóa này làm Diệp Nhữ Lan cảm thấy hoảng sợ. Trong 1 chớp mắt, nàng thiếu chút nữa quên mất chính mình quay phim.





      Giờ phút này ánh mắt nàng nhìn vào đống lửa thiêu đốt xiên thịt dần dần tản ra mùi vị thịt nướng, cảm giác vài phần sợ hãi. Bầu trời u ám trầm, nàng lại nhớ tới cảnh, chứng kiến Trương Phượng Lâm dùng móng tay cào xé bức tranh kia.





      đúng...





      Cái này phải là diễn quá nhập tâm, hay mẫn cảm...





      có vấn đề...





      May mắn lúc này chưa tới phiên nàng đọc thoại, nếu khẳng định bị NG. Nhưng nàng tựa hồ chú ý tới, ánh mắt Lâm Đạo có vài phần tán dương. Chỉ là, Lữ Thanh ở bên người Lâm Đạo, trong mắt có vài phần lo lắng.





      Diệp Nhữ Lan bây giờ mới lấy lại được cảm xúc, cần phải diễn tốt đoạn này. Lúc này, nàng tiếp tục lời thoại: "Kỳ , lúc trước ta nằm mơ thấy 1 cơn ác mộng."





      "Ah? Ác mộng như thế nào?" Lúc này người mở miệng hỏi là Tống Lâm, nhân vật nàng diễn là hoa khôi trong lớp. hoàn toàn thể phủ nhận, ngoại hình của Tống Lâm là đẹp nhất trong các nàng.





      "Mộng..." Diệp Nhữ Lan lúng, "Trong mộng, ta chính là ở ngọn núi này nhìn thấy 1 căn biệt thự, sau đó..."





      Thời điểm đến đây, Diệp Nhữ Lan đột nhiên ngừng lại.





      Nàng vốn nên tiếp tục lời kịch.





      Nhưng nàng phải vì quên lời kịch, nàng biết kế tiếp mình phải cái gì.





      Đống lửa kia vẫn cháy như trước. Thế nhưng nàng lại cảm giác, mồ hôi lạnh túa ra trán.





      Cái khung đặt thịt nướng đột nhiên rơi xuống, làm tất cả xiên thịt đều bị ngọn lửa nuốt trụi!





      Những xiên thịt kia rớt xuống làm ngọn lửa bùng cháy, đột nhiên trái tim Diệp Nhữ Lan nhảy lên bang bang!





      Lần NG này cũng có bao nhiêu người để ý, nhưng lúc ấy, nàng thực cảm thấy bất an. Giống như có thứ gì đó đen tối bủa vây xung quanh nơi này, đè ép lên mọi thứ.





      Hết thảy làm nàng cực kỳ bất an.





      Mà để cho nàng cảm giác càng thêm quỷ dị chính là cảnh quay trước khi bị Thượng Quan Miên mang .





      Nội dung cảnh quay là Tống Lâm bị nữ quỷ truy đuổi. Bởi vì cảnh này cứ mãi NG cho nên phải để sau mới quay tiếp. Mà lần quay đó diễn ra trước khi Thượng Quan Miên tới giờ.





      Tống Lâm lúc đó trong rừng cây liều mạng chạy trốn, tránh né nữ quỷ đuổi theo. Kế tiếp, nàng té ngã mặt đất, bị nữ quỷ từng bước tới gần, cuối cùng đem nàng giết chết!





      đoạn đó, kỹ xảo của Tống Lâm diễn quả thực rất tốt, cách trang điểm, hành động, thần thái của nàng chê vào đâu được, hổ là diễn viên lâu năm.





      màn đó thực ra quay vào lúc ban ngày. Nhưng vì trong rừng rậm cho nên ánh mặt trời rất yếu. Giữa ngày hè nóng bức mà lại cảm giác lãnh.





      Cái này vẫn luôn làm tâm trạng Diệp Nhữ Lan xuống.





      Nàng sở dĩ để cho Thượng Quan Miên mang có nhiều kháng cự, lý do thứ nhất, nàng thực tin tưởng Thượng Quan Miên chính là người thân, thứ 2 cũng là nguyên nhân trọng yếu, nàng muốn quay trở lại đoàn phim.





      Nàng tuy biết suy nghĩ của mình rất vớ vẩn, nhưng lúc ấy đích thực nàng cảm giác rất khủng bố.





      Thời điểm máy quay đặc tả gương mặt Tống Lâm lúc nữ quỷ từng bước tới gần.





      Khi đó, Diệp Nhữ Lan bắt đầu chú ý tới gương mặt của Trương Phượng Lâm. thực ra, khuôn mặt của nàng ta được trang điểm cực kỳ đáng sợ, ai nhìn thấy cũng phải rợn người.





      Thế nhưng trong giây phút nhìn chớp mắt đó, Diệp Nhữ Lan càng thêm sợ hãi.





      Thời điểm nàng ta ngừng tiếp cận Tống Lâm, Diệp Nhữ Lan đứng ngoài cũng cảm thấy cổ khí tức trầm đánh úp lại. Trong chớp mắt, nàng nhìn thấy được 1 cảnh tượng cực kỳ đáng sợ.





      Cánh tay Trương Phượng Lâm cách Tống Lâm càng ngày càng gần, càng ngày càng gần, rất nhanh, muốn bao trùm hết khuôn mặt Tống Lâm.





      khủng bố đó vĩnh viễn nàng thể quên.





      Khi đó, đạo diễn câu "cut", Trương Phượng lâm phải ngừng chạm tay vào Tống Lâm. Nhưng mà Diệp Nhữ Lan lại mãnh liệt cảm giác, nếu như có câu "cut", thực Tống Lâm bị giết chết!





      Mặc dù chỉ trong 1 chớp mắt, nhưng nàng thực hy vọng mình hoa mắt. Thời điểm về sau Thượng Quan Miên xuất , nàng cảm giác có thể cùng tỷ tỷ rời khỏi Diệp Phượng Sơn quá tốt.





      Lúc ấy vì phải quay tả đặc cảnh, cho nên camera đặt sát trước mặt Tống Lâm tới 10 cm.





      Diệp Nhữ Lan thị lực 3. 0, khi ấy nàng nhìn thấy rất 1 màn trong mắt Tống Lâm. Trong con ngươi nàng ấy chiếu rọi ra thân ảnh của Trương Phượng Lâm. Thế nhưng trong tích tắc tới 1 giây, Diệp Nhữ Lan nhìn thấy...





      Nữ quỷ trong con mắt bỗng nhiên há to miệng, trong miệng hoàn toàn là 1 mảnh đen kịt! Phảng phất như muốn căn nuốt sạch còn mồi phía trước!





      Nhưng khủng bố chính là, Trương Phượng Lâm lúc ấy hề mở miệng, về sau nàng xác thực qua màn hình!





      Cái đó chỉ là ảo giác sao?





      Hay là ... Trương Phượng Lâm, đến tột cùng là ai?

    4. jeremyJ

      jeremyJ Active Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      97
      Chương 13 q25







      Diệp Phượng Sơn lúc này vào giữa trưa. Nhưng bầu trời vẫn như trước u vần vũ, thậm chí còn ngày càng tối.





      Bọn người Ngân Dạ nhanh chóng từ dưới mặt đất bò dậy, liền chú ý tới, những người sắm vai thi thể… cơ hồ ngoại lệ, đều chết. (Đoạn này có thiếu chương nào đâu nhé, tác giả nó cụt ngủn thế đó.)





      Cùng lúc đó, Thượng Quan Miên chạy tới trước camera tung 1 cú đá, làm nó hoàn toàn nát bấy! Ngay sau đó, thân ảnh giống như tia chớp chạy trốn! Mà những hộ gia đình khác cũng từng người vội vàng bỏ chạy!





      Vai diễn quần chúng đến đây coi như kết thúc, nhưng vẫn thể rời khỏi phạm vi Diệp Phượng Sơn.





      Bọn người Ngân Dạ cũng để ý tới nhóm nhân viên ngơ ngác sau lưng, hùng hùng hổ hổ nhảy vào rừng cây!





      lâu sau, người trong tổ kịch mới phát ra vấn đề.





      "Sao... Làm sao có thể? Lâm Đạo? Lâm Đạo!"





      Phó đạo diễn Uông Hoa cùng người đại diện phía đầu tư lay từng người đóng vai thi thể mặt đất. Nhưng hiên tại, bọn họ trở thành thi thể!





      Lâm Đông Hiền, Lữ Thanh, Lâm Thư Kỳ ba người cũng chết!





      mặt đất, vô số thi thể nằm ngổn ngang, cảnh tượng đáng sợ đó làm sau lưng mỗi người như rót vào nước đá. Bọn thể lý giải nổi tại sao lại phát sinh việc khủng bố này!





      Chuyện này dù thể tin như thế nào, nhưng xảy ra!





      "Báo động... Mau báo cảnh sát!"





      Uông Hoa lập tức lấy điện thoại ra, nhưng lại phát gọi bao nhiêu cuộc cũng thể nối thông với bên ngoài! Tình huống này phát sinh lại càng làm bọn sợ hãi!





      Nhưng khủng bố.. tại mới bắt đầu.





      Sau khi Lâm Đạo và vô số người khác chết, tất cả những người còn lại đều tập trung 1 chỗ! Tự nhiên, bao gồm cả mấy diễn viên chính!





      Nhưng, có 1 người, lại xuất !





      Trương Phượng Lâm!





      ai có thể tìm thấy nàng!





      "Ngươi... Ngươi mới vừa cái gì?"





      Uông Hoa lúc này sợ tới mức trái tim muốn rạn nứt, nhân viên tổ công tác đưa đến 1 cái tin càng thêm đáng sợ. Chính là, bọn cách nào rời khỏi Diệp Phượng Sơn!





      Bản thân Diệp Phượng Sơn lấy thế núi hiểm trở mà nổi tiếng, cơ hồ đều là vách núi vách đá, cực kỳ bóng loáng, từ chân núi tới đỉnh núi, căn bản có 1 con đường dẫn thẳng lên tới đỉnh, chỉ có thể qua cầu treo Long Minh Sơn mới bước chân được vào Diệp Phượng Sơn.





      Diệp Phượng Sơn bốn phía đều là vách đá dựng đứng, chỉ chim chóc mới có thể bay qua.





      Mà cây cầu duy nhất để rời khỏi Diệp Phượng Sơn rớt xuống đáy cốc!





      cách nào rời khỏi.





      Bất luận 1 phương thức truyền tin ra bên ngoài nào đều thể sử dụng! Tất cả bọn bị nhốt chết ngọn núi này rồi!





      Cuối cùng nhất bọn đành trở về khách sạn, lại kinh ngạc phát ở hành lang lầu 1, bọn người Thượng Quan Miên ngồi ở đó.





      Hai vị phó đạo diễn, 5 diễn viên chính cùng với rất nhiều nhân viên công tác trong tổ phim đều phi thường kinh ngạc.





      "Diệp Nhữ Lan..." Uông Hoa lập tức tiến lên: "Vừa rồi sao ngươi có thể 1 cước đá nát camera? Ngươi biết cái đó đắt lắm ?"





      Thượng Quan Miên thẳng tắp đứng lên, nhìn những người tụ tập lại, : "Trương Phượng Lâm, nàng ta có ở đây ?"





      "Chúng tôi thấy!"





      "Vậy nhanh tìm ! Cho dù phải trở lại đỉnh núi Diệp Phượng Sơn, cũng phải tìm cho ra."





      "Này!" Lúc này Tống Lâm 1 trong 5 diễn viên chính cả giận : "Ngươi có biết tình huống lúc này ? Chết rất nhiều người, ngay cả Lâm Đạo cũng chết! Cái này chính là có người đầu độc, có người mưu sát đó!"





      Thượng Quan Miên lại lạnh lùng trả lời: "Ta muốn lặp lại. tìm Trương Phượng Lâm."





      Ngay sau đó, cây súng locker xuất trong tay nàng: "Nếu , ta ngại tăng thêm vài người chết."





      Lúc này mọi người tức khắc kêu thảm 1 tiếng, nhao nhao chạy trốn, Thượng Quan Miên nhắm ngay bầu trời bắn phát súng!





      "Lại có người muốn trốn hoặc hét lên, ta lập tức giết!" gương mặt Thượng Quan Miên lúc này che kín sát cơ: "Từ giờ trở , hết thảy do ta chỉ huy!"





      Từ Thao nhìn Thượng Quan Miên, biết lúc này nàng tràn ngập sát khí.





      biết Thượng Quan Miên suy nghĩ cái gì. Nàng ràng vẫn lo lắng cho an toàn của muội muội. Mặc dù để muội muội rời khỏi Diệp Phượng Sơn, nàng vẫn như cũ an tâm.





      Nhưng điều này cũng làm yếu nội tâm muốn giết Thượng Quan Miên của Từ Thao. Nàng chết, tất chết.





      Mặc dù biết, về vũ lực, 100 mình cũng thể giết được nàng, thế nhưng Từ Thao tinh tường, bây giờ là thời cơ tốt nhất. nhất định phải lợi dụng cơ hội, để Thượng Quan Miên chết trong huyết tự này!





      Nhớ lại cha mẹ, còn có tỷ tỷ, nội tâm cũng run rẩy 1 hồi.





      Ta thể chết được!





      Ta tại thể chết!





      hiểu được, bản thân mình thể nào sống nổi đến cuối cùng. Mười lần huyết tự đối với , xa xa thấy cuối. cuối cùng cũng đồng dạng với những người khác, trở thành 1 vật hy sinh trong vô số nguyền rủa của nhà trọ, thậm chí tên của , trong tương lai chẳng ai nhớ nổi.





      Nhưng ít nhất tại, thể chết!





      Cho nên, nhất định phải giết chết Thượng Quan Miên!





      Nhất định!





      Nhất định! !





      Nhất định! ! !





      cỗ sát ý lăng lệ ngừng bốc lên trong lòng, nhưng biểu của vẫn thay đổi chút nào. am hiểu tâm lý học, rất ràng, khi rơi vào bối rối, chính là nước chảy về biển đông (công cốc).





      tại, phải nhịn! Nhất định phải nhẫn!





      Mà lúc này, tất cả nhân viên tổ kịch cùng những diễn viên khác khi nhìn thấy cây locker, nguyên đám biểu lộ đều dị thường ưu việt. phát đạn vừa rồi chứng minh, đây là súng thiệt, phải giả!





      "Diệp... Diệp Nhữ Lan..." Lục Tung sợ tới mức hồn phi phách tán: "Ngươi, ngươi đến cùng muốn gì? Lâm Đạo chẳng lẽ do ngươi..."





      "Đừng hiểu lầm." Thượng Quan Miên lạnh lùng ngắt lời "Nhớ kỹ 2 điểm. Thứ nhất, ta phải Diệp Nhữ Lan, thứ hai, những người kia phải ta giết."





      Lúc này thanh của nàng khôi phục như xưa, làm tất cả mọi người minh bạch, nàng phải Diệp Nhữ Lan!





      "Trong các ngươi, muốn sống nghe ta chỉ huy!" thanh của Thượng Quan Miên giống như quả tạ giáng lên trái tim mỗi người, "Ta lại lần nữa! Phát động người, tìm Trương Phượng Lâm cho ta!"





      đến đây, tay của nàng bắt đầu chỉ vào đám người.





      "Ngươi! Ngươi! Ngươi! Còn ngươi nữa! Toàn bộ đều tìm cho ta!"





      Sát ý của Thượng Quan Miên đậm đặc đến mức làm người ta hít thở thông, mà cây súng trong tay nàng làm người ta có oán hận cũng phải nuốt vào bụng, chậm chạp rời !





      Lạc Chính Thủy vô cùng ràng Thượng Quan Miên là tồn tại đáng sợ bực nào trong nhà trọ, bấy giờ nàng cũng bị chấn nhiếp, nhất thời trốn sau lưng Ngân Dạ và Từ Thao!





      Lúc này, mọi người đều rời khỏi khách sạn, tìm kiếm tung tích của Trương Phượng Lâm.





      Thượng Quan Miên lại lần nữa trở về ghế Sofa, nhìn mấy người được lưu lại trước mắt, kể cả đám diễn viên chính: " tại, nghe kỹ cho ta, ta hỏi, các ngươi trả lời."





      Ánh mắt của nàng quét qua, cuối cùng dừng lại người Dương Kha!





      Dương Kha tức khắc chấn động, thiếu chút nữa ngã nhào mặt đất! Mà Thượng Quan Miên sẳng giọng, mở miệng: "Đầu tiên là ngươi! Dương Kha, theo ta được biết, vai diễn này do ngươi tranh thủ mà được. Mục đích ngươi muốn vai diễn này là gì? Còn có, người trước ngươi được chọn cho vai diễn này Hải , vì cái gì tham gia? Trả lời!"





      Dương Kha lúc này sợ tới mức mặt còn chút máu, lắp bắp nói: "Ta... Ta, nhân vật này..."





      Môt con dao găm tức khắc xẹt qua má nàng, găm vào tường!





      "Lại 1 câu cà lăm nữa ta lập tức giết ngươi!"





      Thượng Quan Miên ra những lời này, Dương Kha lập tức cơ hồ hét lên ngay lập tức: "Nhân vật này do công ty sắp xếp ta nghe đạo diễn Lâm Đông Hiền rất nổi tiếng nên muốn tranh thủ bằng mọi cách tiền bối Hải vì thời gian thích hợp nên thể từ bỏ!"





      Những lời này nàng 1 mạch nghỉ, vừa dứt hơi, cả người muốn hư thoát.





      Vừa rồi, Thượng Quan Miên xuất đao, căn bản ai nhìn ra được động tác của nàng!





      Giống như Sa La lúc trước!





      "Là người Lâm Đông Hiền tự mình chọn trúng, hay do nhà đầu tư quyết định!" Thượng Quan Miên rất nhanh ném ra vấn đề thứ hai.





      Dương Kha dám dừng lại lập tức : "Công ty cho ta, ta cũng biết do ai quyết định!"





      "Có tin tức, ngươi ngủ với người làm phim mới có được vai diễn này. Có phải hay !"





      " phải! Tuyệt đối có chuyện như vậy!"





      "Thượng Quan tiểu thư..." Lúc này Lạc Chính Thủy cũng đành lòng, xen vào "Những vấn đề này cùng tình huống của chúng ta có quan hệ sao? Ngành giải trí mấy cái này giả giả, ai mà tinh tường..."





      "Tuyệt đối có chuyện như vậy!" Dương Kha tiếp tục quả quyết nhận: "Ta, ta làm sao có thể làm chuyện như thế!"





      Nhưng Thượng Quan Miên lại phất tay lên, 1 tấm hình rớt ngay xuống chân Dương Kha. Trong ảnh, ràng là Dương Kha cùng người làm phim Lữ Thanh từ trong 1 khách sạn tình nhân bước ra.





      "Cái này..." Dương Kha hoảng sợ, môt con dao găm hung hăng đâm vào vai nàng, làm cả người nàng đụng vào vách tường, thổ ra 1 ngụm máu lớn!





      "Ở trước mặt ta dối phải trả giá rất nhiều." Thượng Quan Miên lạnh lùng tới cầm tấm ảnh lên: "Tấm hình này ngươi phải với ta ngươi bị oan chứ?"





      Bả vai Dương Kha bị máu nhuộm đỏ, nàng giãy dụa đứng lên, nhưng Thượng Quan Miên lại lạnh lùng : "Tiếp tục vấn đề. Ngươi lại dối 1 lần nữa, người thêm 1 con dao găm. Thuận tiện cho ngươi biết, về y học ta hiểu biết khá nhiều, đủ để ngươi chết nhõm."





      Dương Kha lúc này bỗng chú ý thấy, sau lưng Thượng Quan Miên, Lục Tung đột ngột đánh tới, ý định bắt lấy khẩu Locker!





      Nhưng Ngân Dạ ra trước 1 bước, kéo tay lại!





      Thượng Quan Miên quay đầu nhìn về phía Lục Tung, : "Ngươi rất may mắn. Ta còn có vấn đề muốn hỏi ngươi, trước hết lưu ngươi mạng. Như vậy..."





      Đột nhiên, toàn bộ lầu 1 khách sạn lâm vào 1 mảnh đen kịt!





      Lúc này tất cả mọi người đều rối loạn, mà Dương Kha tức khắc đại hỉ, lợi dụng cơ hội này, dãy dụa muốn chạy trốn.





      Ở trong tích tắc...





      bàn tay lạnh lẽo túm lấy cổ nàng, trong mơ hồ, nàng nhìn thấy, có 1 cái miệng ngừng mở lớn trước mặt...

    5. jeremyJ

      jeremyJ Active Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      97
      Chương 14 q25







      Ngay khi vừa mất điện, người muốn trốn chỉ 1 mình Dương Kha. Mà Lục Tung, Trương Hạo , Chu Thanh Nghiên, Tống Lâm bốn người, tự nhiên cũng nhanh chóng bỏ chạy.





      Tuy chung quanh toàn là hắc ám, nhưng bọn trọ ở nơi này 1 thời gian, vẫn phân biệt được đường lối lại. Sau khi chạy qua 1 cánh cửa bên hông đại sảnh, 4 người liền phân tán lao !





      Mà trong 4 người, người chạy trốn nhanh nhất là Trương Hạo!





      Thân thủ khủng bố của Thượng Quan Miên làm ấn tượng quá mức sâu sắc. tại, biết bản thân nên chạy đâu, làm gì. thể rời khỏi Diệp Phượng Sơn, lúc này chỉ còn cách trốn, sau đó, tập hợp mọi người, nghĩ biện pháp chế ngự nữ nhân khủng bố kia!





      Thượng Quan Miên rằng nàng phải hung thủ giết người, Trương Hạo hoàn toàn tin tưởng!





      đường núi chạy biết bao lâu, liền nhảy vào trong rừng cây, vịn vào 1 gốc đại thụ, thở dốc hồi lâu, nhìn phía sau có ai mới thoáng an tâm lại.





      đáng sợ!





      biết nữ nhân kia làm thế nào mà trong nháy mắt giết chết nhiều người như vậy , riêng đạo diễn, người làm phim, biên kịch, thậm chí còn rất nhiều diễn viên quần chúng ! Hơn nữa, nàng rốt cuộc là ai? phải Diệp Nhữ Lan, thế nhưng vì cái gì gương mặt lại giống như vậy? Chẳng lẽ là chị em song sinh? Hay là, nàng ta thực là Diệp Nhữ Lan, nhưng cố ý cải biến thanh cùng khí chất?





      Bất quá, càng làm Trương Hạo chú ý là Trương Phượng Lâm đột nhiên mất tích. Nữ nhân khủng bố kia ràng muốn lấy bọn làm con tin, bắt nhân viên trong đoàn tìm Trương Phượng Lâm. Nàng ta kiên quyết như vậy chẳng lẽ Trương Phượng Lâm mất tích phải do nàng ta?





      Trương Hạo đối với Trương Phượng Lâm cũng có nhiều ấn tượng. Nàng là người rất ít khi xuất , hơn nữa trước kia, vai nữ quỷ nàng cũng diễn qua vài lần. Nhớ , bộ phim thứ nhất nàng tham gia vào năm 2004, đạo diễn Bành Ngạn Quân《 Căn phòng thứ 4 》. Mà biên kịch bộ phim cũng là Lâm Thư Kỳ ∷. Bản thân Trương Phượng Lâm phải người nổi tiếng, cho nên rất ít chó săn bám đuôi nàng. Mà Lâm Thư Kỳ là biên kịch, cũng gây chú ý giống như diễn viên, xung quanh nàng cũng có nhiều tin tức bát quái.





      Có thể , Trương Hạo sau khi tiến vào tổ phim này mới trực tiếp nhìn thấy 2 người đó.





      Nữ nhân khủng bố muốn tìm Trương Phượng Lâm, chẳng phải đại biểu rằng Trương Phượng lâm đối với nàng rất trọng yếu. như vầy, cho rằng, nhất định phải mau chóng tìm ra Trương Phượng Lâm mới có thể biết được nữ nhân kia là thần thánh phương nào. Nàng ta đến cùng có phải Diệp Nhữ Lan hay !





      Trương Hạo lúc này tuy sợ hãi nhưng lý trí vẫn còn. biết , loại thời điểm này mà rối loạn tư tưởng chờ đợi chỉ có tử vong! Vì thế cắn chặt răng, tiếp tục chạy sâu vào bên trong rừng cây!





      Phải nhanh chút tìm ra Trương Phượng Lâm!





      Nhưng, nên trốn tới nơi nào đây? Còn có. Trương Phượng Lâm ở nơi nào?





      Bỗng nhiên, nghe sau lưng có tiếng động, lập tức quay người lại, hoảng sợ xem xét, nhưng phía sau chỉ là 1 nữ tử nhắn. nhớ, đối phương là nhân viên trong đoàn, hình như là người của tổ đạo cụ.





      Nữ hài kia thoạt nhìn còn chưa tới 20 tuổi, giờ phút này toàn thân run lẩy bẩy, nhìn thấy Trương Hạo cảm giác giống như thấy thân nhân, vội vàng chạy tới, sợ hãi nói: "Trương, Trương tiên sinh, ta, ta phải rất vất vả, thời điểm mất điện mới trốn ra được đến đây!"





      "Lúc mất điện sao?" Trương Hạo hoàn toàn biết tên của nàng, nhưng lúc này cũng tính là người đồng hành, vì thế hỏi: "Ngươi tên là gì?"





      "Lục... Lục Kiều Vũ."





      Lúc chuyện, nữ hài tên Lục Kiều Vũ toàn thân vẫn ngừng run lẩy bẩy. Trương Hạo liền đỡ lấy nàng, : "Mặc kệ như thế nào, chúng ta mau rời khỏi đây! Nếu bị đuổi kịp chính là xong rồi!"





      Nhưng vừa rứt câu , Trương Hạo đột nhiên thấy 1 thứ làm khó quên!





      "Cái này... là..."





      Trước mắt, dưới 1 gốc cây có 1 cánh tay trơ trọi nằm đó! Mà trong bàn tay nó... ... cầm chặt 1 cây đinh 10 tấc!





      Căn cứ kịch bản, cánh tay này là đạo cụ trong phân cảnh tiếp theo, cũng là 1 trong những điểm nhấn của bộ phim! Nguyên bản nội dung, người nhìn thấy cánh tay này chính là nam chính, Lục Tung.





      Mà Trương Hạo đối với cánh tay này lại càng cảm giác thoái mái. Bởi vì, cái chết của nhân vật sắm vai, có quan hệ rất lớn tới cánh tay này.





      "Cái này" Trương Hạo lập tức nhìn về phía Lục Kiều Vũ, lập tức truy hỏi: "Là đạo cụ do tổ các ngươi chuẩn bị sao?"





      ", đúng!" Lục Kiều Vũ lập tức lắc đầu "Tuyệt đối phải, cánh tay giả chúng tôi chuẩn bị, hình tượng khác với cánh tay này, có chút tráng kiện hơn! Hơn nữa, hơn nữa... ... . . ."





      Trương Hạo biết nàng muốn cái gì.





      Cánh tay này, nhìn thế nào cũng thấy giống cánh tay !





      Trương Hạo tràn ngập sợ hãi tới, vươn tay chạm vào cánh tay đó. cái chạm làm người như bị điện giật, vội vàng lùi về sau!





      Cảm xúc kia, đích thực là tay người !





      chỉ như vậy, tiến sát vào còn ngửi thấy 1 mùi máu tanh nồng đậm, làm cho biết cái này căn bản phải đạo cụ! Hơn nữa, người của tổ đạo cụ còn chính miệng phủ nhận!





      Trương Hạo nuốt nước bọt, ý định rời , nhưng Lục Kiều Vũ lại sợ tới mức té mặt đất, ngay cả đứng lên cũng có sức! Dù sao, cái này quá mức khủng bố rồi!





      Hơn nữa cánh tay kia còn giống như trong kịch bản, cầm 1 cây đinh dài!





      Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?





      Trương Hạo nhìn Lục Kiều Vũ còn thất thần, lập tức bắt lấy tay nàng, tiếp tục kéo sâu vào bên trong rừng chạy ! tại, căn bản có thời gian ngây ngốc! Dừng lại mà ..., chỉ có chờ chết!





      Trương Hạo cảm giác rất bình thường.





      Cánh tay đứt kia, cùng với nữ nhân có gương mặt giống Diệp Nhữ Lan như đúc rốt cục có ý nghĩa gì? Muốn bọn cảm giác khủng bố sao? Hay là , chính là mấy tên sát thủ biến thái trong tiểu thuyết?





      Hồng Kông và nội địa giống nhau, số lượng tiểu thuyết suy luận của nước ngoài rất lớn, cho nên cũng có rất nhiều độc giả thích đọc thể loại này.





      Trong đó, nhất là tiểu thuyết suy luận của Nhật lại càng nhiều. Tội phạm giết người thường sử dụng thể loại đồng dao giết người trong những cuốn tiểu thuyết như vậy, có thể thấy ở《 Nhân Sinh Còn 》của Agatha Kristy. Dựa theo nội dung những bài đồng dao, truyền thuyết, thậm chí tiểu thuyết và điện ảnh để giết người. Mà đa số trong tiểu thuyết suy luận, giết người bằng những cách như thế là còn vì che giấu thứ nào đó, mà chỉ đơn thuần dựng lên 1 biểu tượng khủng bố.





      Trương Hạo bắt đầu hoài nghi, hẳn nữ nhân kia là 1 người tâm lý biến thái, muốn dựa theo nội dung kịch bản để giết người?





      Nhưng loại suy luận này chính cũng cảm thấy gượng ép. Từ cuộc tra hỏi giữa nàng và Dương Kha biết, nàng là người có mạch suy nghĩ ràng trật tự, làm sao lại làm ra hành vi ngu xuẩn như vậy? Hơn nữa nhưng hung thủ biến thái trong tiểu thuyết làm sao có thể dễ dàng gặp được ngoài đời!





      Đương nhiên, từ đầu tới đuôi, Trương Hạo hề suy nghĩ qua trong chuyện này có điểm ma quái.





      Dù sao, tình huống tại xa xa vẫn chưa đủ làm người ta sinh ra suy nghĩ vượt quá logic thông thường.





      Chạy biết bao lâu Trương Hạo mới thở ra, quay đầu lại : "Tốt rồi, Lục tiểu thư, tại có lẽ đủ xa..."





      Nhưng đập vào mắt là 1 cảnh tượng cực kỳ kinh khủng.





      túm lấy, cơ bản chỉ là 1 bàn tay! Cả người Lục Kiều Vũ biến mất thấy! Từ bàn tay kia, máu tươi ngừng rơi xuống, tạo thành 1 vệt dài đỏ thẫm đoạn đường mới chạy qua!





      Trương Hạo hoảng sợ vội vã buông bàn tay đứt rời kia ra!





      nhớ tới kịch bản. đoạn đường xung quanh cánh tay cầm đinh kia, tất nhiên xuất nữ quỷ do Trương Phượng lâm sắm vai!





      Lục Kiều Vũ bị người ta chém mất bàn tay mang , mà từ đầu tới đuôi hề hay biết? Cứ cho rằng quá mức khẩn trương nhưng chuyện như vậy làm sao có thể xảy ra? Ngay cả chút động tĩnh, thanh cũng có?





      Lúc này Trương Hạo rốt cục mới ý thức được có chỗ bình thường!





      loạt tượng quá mức khủng bố, từng bước đẩy đến tình trạng vô vọng!





      liều mạng chạy về phía trước!





      biết trôi qua bao lâu, nhưng cuối cùng nhìn thấy trước mặt có 1 vách đá!





      Nơi vốn là cây cầu treo nay còn nhìn thấy!





      Cây cầu treo này phi thường chắc chắn, thế mà chỉ trong 1 đêm biến mất thấy, loại chuyện này kết hợp với hết thảy việc phát sinh, Trương Hạo thậm chí hoài nghi có phải bản thân mình gặp ảo giác hay .





      Nhưng chưa bao giờ cắn thuốc, sao có thể xuất ảo giác? Nếu như phải ảo giác, vậy mọi chuyện đến tột cùng là như thế nào? Vì cái gì Lục Kiều Vũ ở sau lưng mình bị chặt đứt tay mang mà mình hề phát giác? Chuyện hoàn toàn xảy ra từ sau khi nhìn thấy cánh tay cầm đinh kia!





      Nhìn vách đá dựng đứng trước mắt, khỏi lui về sau vài bước. Quay mặt lại liền đối diện với khu rừng hắc ám vô tận. Mà nhìn lên trời, mây đen vẫn vần vũ, cơ hồ lọt chút tia sáng chiếu xuống nơi này. Điều này giống với bản dự báo thời tiết!





      Trương Hạo lúc này cảm thấy hối hận từ tận đáy lòng, nên tranh thủ vai diễn này! Vốn cho rằng, chỉ cần tham gia phim của đạo diễn Lâm Đông Hiền, nhất định 1 lần có thể thành danh, danh lợi song thu! Cho nên, đặc biệt cố gắng, dám thư giãn chút nào! Thế nhưng vì cái gì, lại phát sinh chuyện như vậy?





      tiếp tục lui về phía sau, dọc theo 1 hướng khác nhảy vào rừng cây!





      Trốn!





      Nhất định phải trốn!





      Trương Hạo lúc này hoảng sợ đến cực điểm, chạy trốn bừa bãi, lý trí sụp đổ!





      biết chạy bao lâu, đột nhiên cảm giác bản thân dẫm phải cái gì đó té ngã xuống! Lúc bò dậy, thình lình nhìn thấy, thứ làm trượt chân chính là cánh tay cầm cây đinh 10 tấc!





      trở về vị trí cũ!





      Sợ hãi áp đảo, run rẩy lùi về sau.





      Căn cứ nội dung kịch bản, cánh tay kia là khi nữ quỷ còn sống bị chặt đứt! Đối với điểm này, Trương Hạo rất tinh tường! Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao nữ quỷ hay xuất xung quanh cánh tay!





      Nữ quỷ kia khi còn sống bị người ta phân thây. Tất cả bộ phận thi thể đều nằm Diệp Phượng Sơn! Nữ quỷ phải chịu khổ hình phân thây, cho nên cũng tàn nhẫn sát hại những người lên núi!





      Đây chính là nội dung cốt truyện bộ phim 《 Tượng Linh Dị Thứ Tư》!





      Trương Hạo muốn chạy trốn, thế nhưng mới đứng người lên cảm thấy đỉnh đầu đau buốt!





      Tiếng kêu sắc nhọn thảm thiết vang vọng khắp rừng cây!





      Hồi lâu sau, Trương Hạo ngã mặt đất.





      Giờ phút này biến thành 1 cỗ thi thể chết nhắm mắt.





      đỉnh đầu , cây đinh 10 phân đâm ngập sâu vào đầu!





      Mà nhân vật sắm vai, cũng bị chết bởi bị cây đinh đóng vào đầu! ! .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :