Nhà trọ địa ngục - Hắc sắc hỏa chủng

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. jeremyJ

      jeremyJ Active Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      97

      Chương 21 q22



      Lâm Tuyết Hoa đột nhiên biến mất, làm tất cả các hộ gia đình sợ hãi vô cùng! Bọn nghĩ ngay rằng quỷ xuất !



      cần bất kỳ ai chỉ huy, tất cả mọi người lập tức tăng tốc chạy trốn! Tất cả mọi người xác định Lâm Tuyết Hoa phải bị tụt lại phía sau, vì lúc đó ai cũng chú ý đến bốn phía cho nên khi tình huống xẩy ra, ràng ai phát Lâm Tuyết Hoa đâu, đây tuyệt đối bình thường chút nào!



      Mà người sợ hãi nhất chính là Thiên Sinh. nhớ , vừa rồi Lâm Tuyết Hoa ngay bên cạnh cách đó xa, thế nhưng vừa mới qua thân cây nàng liền biến mất vô ảnh vô tung!



      màn này, cũng có người nhìn thấy, chính là Phong Dục Hiển. cũng nhìn thấy ràng Lâm Tuyết Hoa biến mất như thế nào. Cho nên cũng cắm đầu chạy như bay!



      Nhưng lúc chạy qua thân cây, lại chứng kiến mấy người Tinh Thần cũng đều biến mất thấy tung tích!



      "..." Phong Dục Hiển tức khắc choáng váng!



      Tại sao có thể như vậy được?



      ý thức được, gặp quỷ rồi! gian, phát sinh biến hóa!



      Còn kịp suy nghĩ thêm điều gì, Phong Dục Hiển bỗng nhiên trông thấy, ở thân cây trước mắt, Lâm Tuyết Hoa bị treo cổ lủng lẳng cành cây! Thân thể nàng giống như cành liễu, mặt còn chút huyết sắc nào! Mà ngay sau đó, Phong Dục Hiển chuyển tầm mắt xuống dưới chân Lâm Tuyết Hoa sợ tới mức thiếu chút nữa hô to thành tiếng!



      Chỗ kia vốn có bất kỳ vật gì tồn tại, thế nhưng bây giờ lại xuất người!



      "Ngươi... Ngươi tại sao lại ở chỗ này?" Phong Dục Hiển nhìn người kia chớp mắt, đại não tức khắc trống rỗng! Người này, người này đáng nhẽ nên xuất ở đây mới đúng ! , đúng...



      Người này vì sao lại đứng dưới thi thể của Lâm Tuyết Hoa?



      Ngay sau đó, còn trông thấy màn sợ hãi hơn.



      Trong đầu của như muốn nổ tung! Người này... Là quỷ biến thành!



      Nhưng vẫn chưa kịp tiếp tục suy nghĩ, cảm giác được có vật gì đó quấn chặt lấy cổ . Sau đó, chân cũng bắt đầu rời khỏi mặt đất.



      Thời điểm giãy dụa trung, Phong Dục Hiển lại nhìn thấy gương mặt trước mắt hoàn toàn vặn vẹo!



      Huỳnh... Ta đến gặp ngươi rồi...



      Phong Dục Hiển biết lần này còn khả năng sống lại. Nghĩ vậy, nội tâm của ngược lại như được giải thoát. Tiến vào nhà trọ quả điều khủng khiếp, rốt cục cũng có thể buông thả tất cả rồi...



      "Phong... Phong Dục Hiển đâu?"



      Tinh Thần chạy phía trước, lập tức phát , Phong Dục Hiển thấy đâu rồi!



      Bây giờ chỉ còn lại bốn người! Biện Tinh Thần, Lang Trí Thiện, Thiên Sinh, Khâu Phi Phàm!




      "Phân tán ra!" Tinh Thần lúc này đưa ra quyết định: "Chúng ta lựa chọn khác, phân tán ra! Chia thành bốn hướng trốn ! Có thể chạy được càng xa càng tốt!"



      Tinh Thần vừa mới xong, tất cả mọi người lập tức chia nhau ra! Dù sao, bốn người chung chỗ chỉ có thể chết hết mà thôi! Cho nên bây giờ chỉ cần người có thể đào tẩu đến quảng trường tế tự kia, chờ đến 0 giờ lập tức thử xem có thể ly khai khỏi núi Phác Hạ !



      Chỉ cần người có thể! vào ngày mau sai khi mọi người phục sinh, có thể đem tình báo quan trọng này cho bọn biết!



      Tinh Thần đến đây, lập tức chuyển hướng khác bỏ chạy! cần quay đầu lại nhìn, chỉ ngừng tăng nhanh tốc độ, trái tim hặn đập bịch bịch như muốn vỡ ra!



      và Thâm Vũ ước định, vô luận như thế nào đều phải sống sót trở về nhà trọ!



      Vô luận như thế nào!



      Tuy đây chỉ là hứa hẹn, nhưng Tinh Thần muốn thử sức vật lộn với định mệnh!



      biết chạy bao lâu, Tinh Thần vẫn cảm giác sau lưng tựa hồ vẫn còn cái gì đó đuổi theo mình. Hai ngày trước chỉ sống đến giờ, lần này tuyệt đối thể như vậy!



      Tinh Thần cắn chặt răng, biết chỉ có thể sống lâu hơn chút mới có khả năng biết thêm được tin tức. Dù biết nội dung tiểu thuyết chính là ưu thế của mọi người, nhưng thực tế tiến triển lại vượt xa dự đoán của Tinh Thần.



      Đối với cuốn sách 《 Luân Hồi 》, Tinh Thần là người hiểu nhất , dù sao ngày hôm đó cũng sớm rời giường để xem toàn bộ nội dung tiểu thuyết mới thôi. Cho nên chi tiết cũng nhớ rất ràng, dù sao chỉ có hơn mười vạn chữ, cũng quá khó khăn để nhớ được hết. Trước kia khi ở Mỹ, cũng đọc qua rất nhiều sách vở, cho nên Tinh Thần cũng có thể đọc rất nhanh.



      tại phải làm cách nào mới chính xác đây? Có phải hay khi vừa mới bắt đầu nên tìm biện pháp gặp được nữ nhân vật chính, sau đó cứ ở cùng nàng, như thế mới là cách bảo vệ tánh mạng tốt nhất?



      Tinh Thần tự hỏi... nhưng bỗng nhiên vấp tảng đá dưới chân rồi ngã xuống, sau đó cả người cứ thế lăn mặt đất, rất nhanh va vào rễ cây của cái cây đại thụ!



      Nhưng ngoài đoán, Tinh Thần đột nhiên phát dưới gốc cây kia lại có cái hốc rất hớn! Còn chưa kịp suy nghĩ, thân thể Tinh Thần lăn nhanh vào bên trong hốc cây!



      Phía dưới hốc cây là cái sườn dốc, biết lăn xuống bao lâu thân thể của mới dừng lại, nhưng cái trán bị đụng rất mạnh vào tảng đá nhô lên mặt đất, làm lập tức rơi vào hôn mê.



      Tất cả chìm vào bóng tối, tri giác cũng mất . Trong ý thức chỉ còn mảnh hỗn độn, cảm giác thân thể như phiêu hốt, sau đó khi lấy lại được ý thức phát , chính mình đứng tại đường cái ở khu Manhattan, nhìn phía xa còn thấy được tượng nữ thần tự do.



      Manhattan? Tại sao lại đến đây?



      lúc này ở gần Tôn Hà, nhìn kỹ lại mà ..., phát , Tinh Viêm ca ca cũng ở ngay bên cạnh.



      Từ đến lớn huynh đệ hai người sống tại thành phố New York, ngày bình thường cũng thường xuyên đến Manhattan, nghe ca nhạc kịch ở Broadway. Đoạn thời gian kia đối với Tinh Thần mà , chính là ký ức in sâu nhất trong tâm trí . Nhất là sau khi Tinh Viêm chết .



      "Ca..."



      Tinh Thần ở trong mộng cảnh, chỉ nhìn thấy Tinh Viêm đứng cách xa, nhưng lại cảm giác gương mặt Tinh Viêm rất mơ hồ. Lúc này Tinh Thần phi thường kích động, muốn chạy tới ôm Tinh Viêm, người thân cuối cùng của .



      "Ca!"



      Nhưng mà biết như thế nào thể chạy tới, vô luận nhanh hay chậm, Tinh Viêm vẫn đứng đó giống như bức tượng điêu khắc. Thậm chí chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của , đến khuôn mặt của cũng thể nhìn thấy.



      "Ca, ca!"



      Nhưng chỉ trong cái chớp mắt, chung quanh lại hóa thành mảnh hắc ám. Tinh Viêm đứng trước mắt quay đầu lại nhìn, rồi bỗng hóa thành Lệ Quỷ như lúc còn ở trong biệt thự, hình tượng của lúc này rất khủng bố, cứ thế hướng về phía Tinh Thần đánh tới, sau đó liền túm được tay Tinh Thần!



      Thêm cái chớp mắt, Tinh Thần lập tức mở hai mắt ra. Cảm giác đầu tiên sau khi tỉnh lại chính là toàn thân đau đớn. miễn cưỡng chống đỡ thân thể ngồi dậy, cổ họng như khô đắng. liền lấy ba lô người lấy ra chai nước... bắt đầu uống.



      Ở đây tựa hồ là cái huyệt động.



      "Ta, ah đau đầu quá..."



      Cảnh sắc trong mơ vừa rồi lại cách ràng rành mạch trong đầu Tinh Thần, biết phiêu đãng trong bóng đêm bao lâu, cuối cùng mới nhìn thấy khu Manhattan, rồi đến bóng lưng Tinh Viêm, cuối cùng Tinh Viêm biến thành quỷ.



      Cho dù là mộng, trong lòng Tinh Thần cũng cảm giác có tia vui mừng. lúc này mới hiểu rằng, nhớ Tinh Viêm đến cỡ nào sau khi ca ca chết .



      "Ca..."



      Trong huyệt động tối tăm, bộ dạng Tinh Viêm cứ hiển trong đầu Tinh Thần. Nhưng cuối cùng, Tinh Viêm lại hóa thành Lệ Quỷ.



      biết , Tinh Viêm còn tồn tại cái thế giới này nữa rồi.



      "Lạnh quá... tại, ta ở nơi nào... Ah, đúng rồi!"


      Tinh Thần nhớ lại chuyện xẩy ra trước đó, rồi nhớ ra điều gì, vội vàng giơ cổ tay lên, nhìn xem thời gian trôi qua bao lâu rồi. Vừa nhìn qua tức khắc kinh ngạc há to miệng!



      "Cái gì... , giờ rưỡi?"



      Khi rơi vào trong đây, trời cũng vừa mới rạng sáng, vậy mà có thể hôn mê ở đây tới gần mười hai giờ ư? May mà trong khoảng thời gian này có quỷ xuất !



      Lòng lập tức khẽ động.



      Mười hai giờ?



      Ở trong hốc cây này, có thể duy trì được mười hai giờ an toàn?



      Thời gian an toàn ở đây dài gấp ba lần cái hồ nước ở phía tây! cách khác, chỉ cần mỗi ngày đến trốn ở cái chỗ này nửa thời gian an toàn rồi! Hơn nữa, các hộ gia đình khác trong khoảng thời gian này có thể nghiên cứu lại cẩn thận nội dung tiểu thuyết rồi, đồng thời nghĩ kế sách đối phó. Mặc dù chưa biết con đường nào có thể an toàn rời khỏi đây, nhưng có thể tìm được khu vực an toàn như thế này, chắc chắn tỉ lệ thành công cao hơn rất nhiều.



      Cuối cùng, Tinh Thần quyết định ở lại đây, để xem giới hạn thời gian an toàn là bao lâu!



      Đương nhiên ở khu vực an toàn này có thể sống sót đến nửa đêm bọn có thể rời khỏi đây và trở về nhà trọ rồi.



      Vừa khẩn trương vừa ngồi chờ đợi, Tinh Thần bắt đầu cảm thấy buồn chán.



      Đương nhiên, có sợ hãi. Bất quá, có chết ở đây, vào ngày mai cũng có thể trùng sinh lại. Dù sao chỉ còn có ba người, ít nhất trong ba phải nghĩ được biện pháp đến được quảng trường tế tự trong hôm nay, mới có thể thu hoạch được tình báo. Như vậy Tinh Thần có thể ngồi chết ở đây cũng đáng.


      Vì vậy, tiếp tục chờ đợi.



      Thời gian an toàn có thể kéo dài bao lâu đây? cứ nghĩ như vậy rồi chầm chậm ngồi chờ đợi. Trong cái huyệt động này cũng hơi hẹp, tựa hồ cao chưa tới mét, rộng chỉ hơn 2m mà thôi, nếu lúc Tinh Thần ngã xuống rồi hôn mê sao có thể nằm thoải mái như vậy.



      lấy trong ba lô ra bông băng, đèn pin cùng với tấm gương, bắt đầu soi lên cái trán bị thương.



      Cứ như vậy, qua giờ, lại hai giờ... Tinh Thần càng ngày càng kinh hỉ, trước mắt xem ra thời gian an toàn còn vượt quá so với tưởng tượng của !



      "Xem ra... Có thể lắm!"



      Tinh Thần bắt đầu mừng rỡ, lại giơ tay lên nhìn đồng hồ. Lúc này bởi vì góc độ thay đổi, cho nên ánh huỳnh quang có thể soi tới cánh tay trái của . Mà bây giờ là mùa hạ, cho nên chỉ mặc cái áo ngắn tay.



      Tinh Thần liếc thấy cánh tay trái của , dấu bàn tay còn đỏ tươi!



      Giờ phút này, Tinh Thần đột nhiên nhớ lại, trong mộng cảnh, khi Tinh Viêm biến thành quỷ bắt lấy tay trái của !



      Cái kia... phải là mộng! Người túm lấy tay của phải là Tinh Viêm, mà là quỷ nào đó ở bên trong huyệt động này!

    2. jeremyJ

      jeremyJ Active Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      97
      Chương 22 q22



      Trong 1 cái chớp mắt này, Tinh Thần chỉ cảm thấy toàn thân dường như cứng ngắc! cũng nghĩ nhiều, lập tức đứng người lên, hướng phía sâu trong huyệt động chạy tới! Bởi vì phía hốc cây là sườn dốc, căn bản bò lên!



      Nhưng ở địa phương cao chưa tới 1m chạy trốn sao có thể nhanh đây? Tinh Thần lại cũng thể bò mặt đất, như vậy tốc độ càng chậm hơn. chỉ có thể tận khả năng đề cao tốc độ, dù sao khoảng thời gian nghỉ ngơi dài cũng giúp thể lực khôi phục rất lớn. May mắn là ngừng tiến vào bên trong độ cao trần hang cũng nới dần lên, bắt đầu cao hơn 1m rồi dần dần biến thành có thể dung nạp người có chiều cao trung bình!



      Tinh Thần thấy vậy đại hỉ, trong huyệt động ngừng chạy vội đồng thời vẫn quay đầu cảnh giác, có vật gì đó đuổi theo chính mình hay .



      Nhưng đúng lúc này, Tinh Thần lại nhìn thấy sâu bên trong huyệt động… có đường tiến tới, nơi này là 1 ngõ cụt!



      Cước bộ của vẫn ngừng lại, mà vọt tới trước mặt nham bích, ngừng gõ gõ, thế nhưng nham bích lại cực kỳ chắc chắn, vô luận gõ như thế nào cũng thể dùng được!



      Tinh Thần lúc này sắc mặt trở nên trắng bệch! Tình huống này cho thấy, lâm vào tuyệt cảnh! quay đầu, nhìn về hắc ám phía sau, nơi ánh huỳnh quang đồng hồ thể chiếu tới.



      Đối diện, đồ vật gì cũng có.



      Cả người ngã ngồi xuống, ngừng thở hổn hển, cúi đầu nhìn lại cái ấn tay màu đỏ kia, nhưng mà...



      Chỉ thấy trong đó, thình lình vươn ra 1 bàn tay!



      Một phương diện khác, lúc này, tại phía bắc núi Phác Hạ, Thiên Sinh chạy nhanh!



      lảo đảo biết chạy bao lâu, bỗng nhiên nhìn thấy phía trước xuất 1 bãi đất trống lớn! Đây là 1 cái sân bãi cực lớn, có 4 cây cột đen cao hơn 10m xếp thành hình tứ giác, cây cột điêu khắc các loại đồ án đồ đằng!



      "Chính, chính là nơi này! Quảng trường Tế tự!"



      Nhiều lần rãy rụa, Thiên Sinh cũng ngờ, rốt cuộc tìm được đến đây!



      có đa tưởng, phóng thẳng phía trước mà đến! Chạy 1 hồi bắt đầu phát , trước mắt xuất đoạn đường kéo xuống sườn núi.



      Chạy tới trước 1 cây cột quảng trường, Thiến Sinh nhìn cái đoạn đường dốc kia cũng tính là rất dài, mà phía cuối đường chính là đường cao tốc Công Lộ!



      Quả nhiên, chỉ cần tới đường lớn, là có thể coi như rời khỏi phạm vi núi Phác Hạ!



      "Quả nhiên, quả nhiên là đây!"



      Nhưng còn chưa thể xác định được thời điểm rời có xuất quỷ hay . Thiên Sinh suy tư phen, hạ quyết tâm. mở rộng bước chân, chạy như bay mà tới!



      "Cho dù chết, cùng lắm coi như là giải thoát!"



      Nghĩ đến đây, cả người liền hướng xuống sườn dốc mà chạy. Nghĩ đến bản thân mình nhiều lần sinh tử mới tới được đây, trong nội tâm cũng cảm thấy kích động thôi.



      Đoạn đường này kỳ tính là dài, nhưng Thiên Sinh cảm giác như vĩnh viễn thể tới cùng.



      Rốt cục, nhảy xuống trước lối vào con đường Công Lộ, chỉ cần vài bước nữa là có thể xem như rời khỏi núi Phác Hạ rồi!



      Cắn răng, Thiên Sinh tiếp tục do dự, bước thêm 1 bước!



      "Liền xem… có thể hay !"



      Cuối cùng, bước tới đường lớn! trong cái chớp mắt kia, cảm giác mình như vừa xuyên qua 1 bức tường, phảng phất từ ma cảnh về tới !



      Ngẩng đầu lên, thấy mặt trời treo cao, mặt trăng huyết sắc biến mất vô tung tích!



      Nhưng cũng chính vào lúc ấy, bóng dáng dưới chân bắt đầu chuyển động. Thiên Sinh tức khắc mất quyền chi phối thân thể, lập tức, tới 1 mặt đường cao tốc Công Lộ, nhìn viên đá có 1 mặt tương đối sắc nhọn. Sau đó, ngồi xổm xuống, hung hăng nện đầu mình vào viên đá!



      Bóng dáng nguyền rủa chính là tuyệt đối. cho dù dưới điều kiện khách quan thể nào tự sát, bóng dáng tự phân giải mình ra, hộ gia đình chắc chắn phải chết thể nghi ngờ. Tiếng trầm đục nặng nề phát ra khi Thiên Sinh bổ đầu mình xuống viên đá rốt cục dừng lại. chết… thực rất thảm.



      biết qua bao lâu, thời điểm Tinh Thần khôi phục tri giác, phát mình ở trong rừng cây. Bên người là Lang Trí Thiện, Khâu Phi Phàm cùng Thiên Sinh ba người. Mà Phong Dục Hiển cùng Lâm Tuyết Hoa lại thấy đâu cả!



      "Sao... Chuyện gì xảy ra?" Cái này làm Tinh Thần quá mức sợ hãi!



      "Làm sao vậy?" Lang Trí Thiện cũng ý thức được thời gian trọng khải, nhưng nhìn bốn phía, lại phát , Lâm Tuyết Hoa cùng Phong Dục Hiển hai người này vậy mà có xuất !



      Cái biến cố cực lớn này, cơ hồ làm sắc mặt mấy người trở nên trắng bệch!



      "Sao, như thế nào lại..." Lang Trí Thiện lúc này cảm giác đứng yên, nói ngắt quãng: " phải, mực đều dựa theo nội dung cốt truyện sao? Như vậy, vì cái gì? Vì cái gì hai người bọn họ có sống lại?"



      " đâu, tuyệt đối có khả năng đấy!" tinh thần ngừng túm lấy tóc nhìn về phía bốn phía, nếu như phải trong tâm có điều cố kỵ, muốn hô to 1 tiếng để tìm 2 người kia!



      Thế nhưng giai đoạn tại, hết thảy đều khó có khả năng rồi.



      Ngay trong lúc bọn chần chờ, đột nhiên, Lang Trí Thiện nghĩ tới điều gì, vội vàng ném ba lô tay, : "Nhanh, mau! Vô luận như thế nào phải trốn nhanh !"



      Tình huống tại, người nào dám dừng lại, chỉ có thể tiếp tục cố gắng chạy tới đích!



      Kế hoạnh định ra là hôm nay tới hồ nước phía tây để tìm Lam Đông Mỹ, như vậy, có thể thu được bản đồ địa hình. Nhưng tại kế hoạch triệt để bị quấy rối!



      "Hãy nghe ta !"



      Đúng vào lúc này, Thiên sinh bỗng nhiên mở miệng.



      "Ta đến được quảng trường tế tự! Ta đến nơi đó liền nhìn thấy phía sau quảng trường tế tự có 1 con đường dẫn xuống núi! Vì vậy ta liền ra ngoài!"



      " ra ngoài?" Tinh Thần ngạc nhiên, : " ra ngoài ngươi bị bóng dáng nguyền rủa giết chết đấy!"



      "..." Thiên Sinh lại lắc đầu : "Lúc ấy, ta đích thực rời khỏi núi Phác Hạ, đoạn đường phía sau quảng trường tế tự thực đưa ta rời khỏi phạm vi núi Phác Hạ, rời khỏi phạm vi hồng nguyệt, lúc ấy ta còn nhìn thấy thái dương bầu trời! Sau đó, ta liền bị bóng dáng nguyền rủa giết chết."



      Đúng!



      Trước nửa đêm 0 giờ rời khỏi núi Phác Hạ bị bóng dáng nguyền rủa giết chết. Nhưng tình huống tại bất đồng với thường ngày, cho dù bị bóng dáng nguyền rủa giết chết, cũng đồng dạng có thể luân hồi phục sinh. cách khác, chỉ cần xác nhận từ quảng trường tế tự có thể rời , dù có bị bóng dáng nguyền rủa giết chết vẫn có thể phục sinh!



      Cái này là tin tức làm mọi người cực kỳ phấn chấn, trong nội tâm Tinh Thần hy vọng lại lần nữa bốc cháy. Nhưng bỗng nhiên nghĩ đến, Phong Dục Hiển cùng Lâm Tuyết Hoa xảy ra chuyện gì? Vì cái gì bọn chết lại thể phục sinh? Chẳng lẽ trong phục sinh còn có huyền cơ khác tồn tại?



      Bốn người biết chạy bao lâu sau mới dừng lại, Tinh Thần bắt đầu hỏi thăm kỹ càng Thiên Sinh. là người duy nhất, thành công tới được quảng trường tế tự. Lang Trí Thiện cùng Khâu Phi Phàm, đều là trước khi tới quảng trường bị giết rồi.



      Mà Thiên Sinh là người duy nhất chứng kiến con đường có thể rời khỏi núi Phác Hạ!



      "Cái này, đến ngày thứ 7 chúng ta có thể theo đường này..." Khâu Phi Phàm kích động, ", tốt quá... thế nhưng, Phong Dục Hiển cùng Lâm Tuyết hoa rốt cục xảy ra chuyện gì?"



      Cái chết của hai người làm cho vốn vui vẻ lại lo lắng. Bọn cũng biết hai người này chết kỳ hề liên quan tới huyết tự này. Bọn hoàn toàn cho rằng 2 người là chết trong huyết tự diễn ra. Mà nếu là như vậy, chẳng phải chứng minh nội dung cốt truyện với có điểm khống giống sao?



      "Vô luận như thế nào... Trước tìm Lam Đông Mỹ!" Lang Trí Thiện quyết định : " mực về hướng tây, cái hồ nước kia nếu như diện tích lớn, chúng ta phải vòng quanh đó để tìm kiếm Lam Đông Mỹ... Đáng giận, nếu như tên Phong Liệt Hải kia chấp hành huyết tự lần này tốt rồi, là người gặp cái gì liền thể quên, chỉ cần cho nhìn bản đồ 1 lần là được rồi. Đáng giận!"



      Tất cả mọi người thầm than, vô luận như thế nào, lần huyết tự này, nguy cơ lộ ra trùng trùng. Mặc dù theo lời của Thiên Sinh đoạn đường phía sau quảng trường có thể ly khai, nhưng vẫn như trước biết tồn tại bao nhiêu nan giải. Bởi vì, từ phiến rừng rậm kia tiến về quảng trường tế tự, là nguy hiểm trùng trùng điệp điệp. Mà nếu như từ hạp cốc bên kia qua, càng là cửu tử nhất sinh. Lam Đông Mỹ có bản đồ lại lựa chọn con đường kia, cũng chứng minh có con đường nào khác gần hơn.



      Cho nên, mặc dù lấy được bản đồ địa hình, nhưng hẳn có thể mở ra lộ tuyến mới..., cũng chỉ có thể dựa theo con đường của Lam Đông Mỹ rồi.



      Đoạn đường này chính là hung hiểm trùng trùng điệp điệp!



      "Vẫn có vấn đề..." Tinh Thần tức khắc trầm tư suy nghĩ, "Nhất định chúng ta để lọt 1 điều gì đó. Sinh lộ tuyệt đối phải là như thế này, dù sao nếu như muốn cho hộ gia đình có thể chạy ra tìm đường sống, con đường này vẫn là quá nguy hiểm! Nhất định còn có con đường an toàn khác!"



      " đùa gì vậy, ở đâu ra có lộ tuyến an toàn?" Khâu Phi Phàm lại lắc đầu , "Có thể thông qua quảng trường tế tự rời khỏi là rất tốt rồi, còn có thể cầu xa vời cái gì nữa? Hôm nay là ngày thứ tư a! Kế tiếp ba ngày chính là cơ hội cuối cùng của chúng ta. Nhưng Phong Dục Hiển chết rồi, xem ra có khả năng gây ra 1 cái tử lộ nào đó, làm cho bản thân chết thể luân hồi..."



      " Lộ tuyến an toàn, dễ vậy sao?" Thiên Sinh cũng : "Ta cho rằng ý nghĩ của ngươi quá ngây thơ rồi. Tiểu thuyết ta đọc nhiều lần, những lộ tuyến của Lam Đông Mỹ có con đường nào là tuyệt đối an toàn. Như vậy xác định đoạn đường phía sau quảng trường có thể rời khỏi núi Phác Hạ , nhưng nó có nhất định là sinh lộ hay ? Nếu , còn có biện pháp nào nữa ?"



      Tinh Thần lúc này suy tư, Lý lúc ấy đọc tiểu thuyết rốt cuộc là vì sao? Vì cái gì lại có được cuốn tiểu thuyết này? Thẳng thắn mà Tinh Thần cũng tin tưởng Lý là người viết ra cuốn truyện này, am hiểu là viết về quân , bút pháp cũng hoàn toàn giống nhau.



      Cư nhiên phải Lý , như vậy là ai?



      Còn có vấn đề chính là...



      Quyển sách này kết cục có thực là trong chớp mắt Lam Đông Mỹ mẫu tử hai người chạy ? Có thể đằng sau còn có nội dung nhưng Lý đưa cho Thâm Vũ?



      Loại khả năng này, đích xác thể nào xem . Nhưng Tinh Thần cũng có cách nào để xác định.



      tại chỉ có thể về hướng tây, nghĩ biện pháp đạt được bản đồ địa hình. Đương nhiên, Lam Đông Mỹ đến hồ nước phía tây, là khoảng rạng sáng hai giờ, trước đó nàng ở bên trong 1 rừng cây. Bởi vì hồ nước là nơi tương đối an toàn, cho nên tới đó chờ đợi Lam Đông Mỹ so ra tốt hơn.



      Vô luận như thế nào, tới hồ nước phía tây chính là tốt nhất.



      Sau khi quyết định, mỗi người bắt đầu nhấc chân hướng về phía tây tới!



    3. jeremyJ

      jeremyJ Active Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      97
      Chương 23 tình vĩnh viễn cách nào biết đến




      Tuy tìm được lộ tuyến an toàn, nhưng như Thiên Sinh , nếu rời khỏi phạm vi núi Phác Hạ lập tức bị bóng dáng nguyền rủa giết chết. Điều đó chính là vì huyết tự ngăn cấm các hộ gia đình được rời khỏi trước 0 giờ.



      Quả tin tức của Thiên Sinh là điều mà ai cũng đoán được, cho nên nó đủ làm cho mọi người phấn chấn trở lại. Mọi chuyện có suôn sẻ đến nửa đêm 0 giờ? Ai cũng biết.



      Bất quá, dù có bị bóng dáng nguyền rủa, cũng có thể phục sinh trở lại, điều này chứng minh dù có rời khỏi phạm vi núi Phác Hạ, nhưng chưa hết bảy ngày luân hồi cũng bắt buộc phải trùng sinh lại. như vầy...



      Phong Dục Hiển cùng Lâm Tuyết Hoa vì cái gì có trở lại?



      thực tế, các hộ gia đình biết nguyên nhân cũng rất bình thường. Hai người đó chết, cùng với huyết tự lần này có liên quan gì, cũng phải vì độ khó hạn chế. Các huyết tự bình thường độ khó hạn chế thường bao giờ vượt quá mức quy định. Đây đúng như điều Di Chân suy đoán, xuất của nhà kho, chính là huyết tự dành cho toàn thể hộ gia đình trong nhà trọ. Điều đáng nhắc tới chính là, cho dù bất cứ hộ gia đình, nếu như có thể hoàn thành chín lần huyết tự, cũng bao giờ nhận được tuyên bố huyết tự lần thứ mười, bởi vì bản thân nhà kho chính là đầu huyết tự. Nhà trọ tuyệt đối cấp bất cứ đầu mối nào về lần huyết tự thứ mười này với bất kỳ ai, trừ phi là huyết tự cấp Ma Vương.



      cách khác... bắt đầu bước chân vào nhà trọ, mà muốn chấp hành xong mười lần huyết tự để có thể rời khỏi nhà trọ, là điều gần như thể hoàn thành.



      Nguyên văn toàn bộ huyết tự nhà kho là như sau:



      " Huyết tự bắt đầu, cung cấp cho các hộ gia đình thẻ bài thông hành có thể tiến vào trong 'Nhà kho'. 'Nhà kho' cung cấp cho nhóm các hộ gia đình, các loại đạo cụ có thể dùng khi chấp hành chỉ thị huyết tự. Kể từ hôm nay đến nửa đêm 0 giờ ngày 31 tháng 12 năm 2011, nhà kho ngừng cung cấp đạo cụ dùng cho huyết tự tới các hộ gia đình."



      Đây là huyết tự rất đặc biệt. Nhưng vẫn có điểm giống như tất cả các huyết khác, đó là quy định đặc thù, nếu độ khó này làm sao có thể còn ai sống sót nữa. Đó chính là bắt đầu từ rạng sáng 0 giờ ngày 1 tháng 1 năm 2012, nếu ai vẫn có thể tiếp tục sống cõi đời này, được xem như hoàn thành huyết tự lần này. Nếu chỉ có thể chấp hành chỉ thị huyết tự cấp Ma Vương trước năm 2011 để có thể rời khỏi nhà trọ.



      Huyết tự nhà kho tồn tại trừng phạt nguyền rủa bóng dáng. Bởi vì, điều kiện hoàn thành chỉ là còn có thể sống sót được hay . Trong nhà trọ cũng tốt, bên ngoài nhà trọ cũng tốt, chỉ cần khắc sau khi năm 2012 đến, các hộ gia đình còn sống, coi như là hoàn thành huyết tự.



      Đương nhiên, nay toàn bộ hộ gia đình ai biết được điều này.


      " Tin tức của ta, cũng có giá trị đặc biệt sao?" điều này làm Thiên Sinh hơi có chút uể oải. thực tế Phong Dục Hiển cùng Lâm Tuyết Hoa chết, nhưng vẫn chưa trông thấy thi thể, chỉ là mọi người dần xác định hai người đích chết rồi. Phát này làm nội tâm của tất cả mọi người tràn đầy sợ hãi, chẳng lẽ cái huyết tự này có dấu diếm điều gì đó có thể gây nên tử lộ sao?



      Lúc này bốn người bắt đầu nhớ lại, lúc ấy Phong Dục Hiển cùng Lâm Tuyết Hoa đến tột cùng làm điều gì đặc biệt. Nhưng bất kể có vắt óc thế nào cũng chỉ thấy bọn họ vừa mới qua thân cây liền đột nhiên biến mất. Nhưng những cái cây đó theo mắt thường trông rất bình thường, đó là cây bạch dương, cây tùng, những loại cây ấy trong rừng rậm nhiều vô số kể, căn bản tìm thấy điểm khả nghi nào cả.



      cách khác, cái chết của hai người ấy vẫn hoàn toàn là điều bí . Thậm chí khi hai người ấy chết có lẽ cũng chưa biết mình chết như thế nào, tại sao vẫn chưa được phục sinh.



      "Có phải trong thời gian trọng khải gặp chút trở ngại?" Tinh Thần tiếp tục phân tích : " thí dụ như, trong thời gian trọng khải giống như là lưu lại kết quả trò chơi, nhưng bởi vì lý dó ngoài ý muốn cho nên hồ sơ của hai người kia bị thủ tiêu ? , thuyết pháp nghe rất hợp lý..."



      "Trong tiểu thuyết có có đề cập đến chuyện như thế này sao?" Trong lòng Lang Trí Thiện nóng như lửa đốt: "Nếu như tìm thấy nguyên nhân thực , chúng ta liệu còn có thể trông cậy vào luân hồi nữa . Mà sinh lộ đối với chúng ta tại vẫn còn là điều bí ."



      "Đúng vậy, sinh lộ... Là điều bí ..."



      Trong tiểu thuyết, sống chết của hai mẹ con Lam Đông Mỹ được đề cập đến. Mà cẩn thận rà soát lại nội dung tiểu thuyết phát , căn bản ở đây nơi nào có thể an toàn mãi mãi. Nếu như cùng lúc có nơi này an toàn, nơi kia tuyệt đối an toàn, có lẽ cấu thành được lộ tuyến an toàn, nhưng thường thường muốn vượt qua khoảng cách giữa những khu vực này, là điều rất khó, , là gần như thể.



      lộ tuyến an toàn duy nhất mà mọi người biết, cũng hẳn quá đảm bảo. Có hai con đường có thể dẫn đến quảng trường tế tự ở hướng đông, từ hạp cốc, là từ rừng rậm đến núi Bắc Phong, xong tiếp tục theo hướng đông là đến. Kỳ cũng có thể còn những con đường khác, ví dụ như từ khu vực nơi mấy người bắt đầu tham gia chấp hành huyết tự (biên giới khu vực phía nam) theo hướng bắc cũng có thể dẫn đến nơi. Nhưng con đường này, Lam Đông Mỹ chưa hề qua.



      Bốn người ở trong rừng rậm cũng khá lâu, trong lúc này cũng phát ít mấy ngọn núi cao ngất ở phía xa xa, nhưng tất cả đều phát hồ nước ở đâu. Dù sao phạm vi khu vực phía tây quá lớn, biết kéo dài bao nhiêu km, chỉ dựa vào khái niệm nằm ở phía tây mà khó khăn mới tìm đươc cái hồ nước kia. Trừ phi lưu vực hồ nước này đặc biệt rất rộng, bọn họ mới có thể men dọc theo dòng nước mà tìm đến.



      Ngay lúc tất cả mọi người bắt đầu chán ngán thất vọng, bỗng Thiên Sinh dừng bước. đứng yên lắng nghe hồi... đó là thanh tiếng nước chảy róc rách!



      "Đúng... Là tiếng nước chảy!"



      Lời vừa bật ra, làm mọi người tức khắc đều phấn chấn hẳn lên, mọi mệt nhọc lập tức bị xua tan. Ai cũng di chuyển rất nhanh về phía trước, xuyên qua hết rừng cây, nhìn thấy hồ nước rộng chừng hơn 10m vắt ngang! Nước trong hồ chảy rất nhanh, điểm này rất ăn khớp với tiểu thuyết!



      Như vậy, Lam Đông Mỹ hẳn có thể ở gần đây sao?



      Nhưng Lam Đông Mỹ tầm trước khi trời rạng sáng khoảng hai giờ đồng hồ mới đến cái hồ nước này, mặc dù thời gian trong tiểu thuyết cũng quá ràng. Nhưng lúc ấy Lam Đông Mỹ vô cùng mệt nhọc và mang theo cả Tinh Huy mới ngồi xuống nghỉ ngơi hồi, ngờ lại có thể an toàn trong bốn giờ đồng hồ!



      dọc theo nguồn của hồ nước đến trung tâm hồ, mọi người đều có cảm giác rất an tâm. Tuy mặt hồ được hồng nguyệt chiếu rọi cho nên sinh ra cái khí rất dị. Nhưng mọi người đều biết, chỗ này vẫn tương đối an toàn.



      Vì vậy mọi người dọc theo bờ hồ với tốc độ chậm dần. Đồng thời trong đầu cũng ghi nhớ lại còn đường dẫn đến nơi này. Dù sao họ có cách nào lưu lại ký hiệu, bởi vì đến ngày mai thời gian quay ngược lại. Điều duy nhất bị mất đó chính là trí nhớ mà thôi.



      Lần huyết tự này, có Phong Liệt Hải tham giá, đích tiếc nuối lớn. Nếu có mọi vấn đề có thể giải quyết dễ dàng. Dù sao, loại trí nhớ như máy ảnh này nhiều khi cũng đáng tin lắm đâu. Tại vì địa hình nơi này có rất nhiều chỗ tương tự nhau.



      Đương nhiên, đối với Lam Đông Mỹ cũng giống như vậy. Nàng mỗi lần trùng sinh đều mất bản đồ địa hình, ngày thứ hai phải dựa vào trí nhớ vẽ ra tấm bản đồ khác. Đến ngày thứ tư dựa trí nhớ cùng bản đồ mà Trang Lão bá đưa cho nó có vẻ chính xác hơn rất nhiều. Vấn đề địa hình luôn là điều mang yếu tố quyết định.


      Dù sao, địa hình ngọn núi này mọi người vẫn chưa nắm bắt được. Điểm này hình thành vấn đề nan giải nhất.



      Nhưng đúng vào lúc này, Tinh Thần bỗng nhiên có dự cảm, làm máu trong người như chảy ngược lại. Đôi chân cũng run rẩy ngừng.



      "Sao... Chuyện gì xảy ra?"



      Cái dự cảm kia phi thường mãnh liệt, Tinh Thần cảm giác như trái tim muốn văng ra khỏi lồng ngực, có thể từ lúc tiến vào núi Phác Hạ đến bây giờ, đây là linh cảm kinh khủng và nguy hiểm nhất !



      "Sắc mặt của ngươi nhìn rất tệ? Tinh Thần ?"



      Lang Trí Thiện ràng chú ý thấy sắc mặt Tinh Thần đột nhiên có chuyển biến, hơn nữa ánh mắt của chú ý tới hồ nước đỏ như máu.



      "Này, các ngươi làm sao vậy? lời nào sao?" Thiên Sinh cũng cảm thấy bất an vội vàng hỏi: " Chuyện gì xảy ra thế?"



      "Cái kia... Là cái gì?"



      Tay Tinh Thần ngừng phát run dần dần nâng lên, chỉ chỗ gần hồ nước, nơi có tảng đá nằm bên bờ hồ. Mọi người tập trung nhìn theo ngón tay của Tinh Thần, về phía tảng đá kia.



      Tiếp theo, sắc mặt của bọn cũng nhanh chóng xám xịt!



      ", có khả năng!"



      Chỉ thấy hòn đá kia, có giắt mảnh vải ở góc áo!



      Nguyên văn trong tiểu thuyết có đề cập tới việc. Chính là khi Lam Đông Mỹ ngang qua hồ nước từng kẹt lại ở tảng đá kia mảnh áo.



      "Nhất định chỉ là trùng hợp a?" sắc mặt Lang Trí Thiện cũng tốt hơn là bao, Tinh Thần cắn chặt răng, : "... mau! Xuyên qua rừng rậm tới núi Bắc Phong, sau đó tìm đường đến quảng trường tế tự! mau!"



      có khả năng đấy!



      Bởi vì, ngày thứ bảy Lam Đông Mỹ mới tìm thấy được hồ nước, cuối cùng sau khi rời mới bị kẹt mảnh áo ở tảng đá kia! Cuối cùng tại sao chuyện này lại xẩy ra khi mới đến ngày thứ tư?



      Rốt cục chuyện gì xảy ra?



      Chẳng lẽ hôm nay chính là ngày thứ bảy, ngày cuối cùng rồi ư?



      Kết hợp với chuyện hai người Phong Dục Hiển chết, Tinh Thần bắt đầu sợ hãi... Chẳng lẽ , ngọn núi này khi được chân hóa bị biến đổi phần? Giống như các nhà làm phim điện ảnh, bao giờ nguyên tác cùng phim đều có điểm khác biệt nào đó.



      Nhưng nếu như hôm nay đích thực là ngày cuối cùng mà ..., cũng có nghĩa luân hồi kết thúc! khi chết chính là còn khả năng sống sót nữa!



      có khả năng như vậy... có khả năng!



      Nhà trọ có khả năng bầy ra tình tiết hợp với độ khó như vậy ah! Chẳng lẽ toàn bộ đều là lừa gạt, như vậy nhắc nhở sinh lộ ở đâu? Sinh lộ là cái gì?



      Lựa chọn tin tiểu thuyết thực biến thành ? Hay là ngày thứ tư đến ngày thứ sáu, ba ngày này bởi vì nguyên nhân nào đó xóa rồi hả? Phong Dục Hiển cùng Lâm Tuyết Hoa cũng bị biến mất trong ngày thứ ba phải sao?



      Hay... Bởi vì nguyên nhân nào đó, bọn mất trí nhớ từ ngày thứ tư đến ngày thứ sáu?


      Tinh Thần mở điện thoại xác nhận lại lần nữa, đích Lam Đông Mỹ trong ngày thứ bảy mới bị mất mảnh góc áo!



      Chuyện như vậy, chỉ là trùng hợp? Hay là ?



      Trong lòng Tinh Thần lúc này nóng như lửa đốt. Từ giờ phút này trở có lẽ phải chết trong khi chấp hành huyết tự rồi! Cũng đồng dạng như bao người khác.



      Chạy biết bao lâu, rốt cục bọn cũng thấy được khu rừng rậm, căn cứ theo la bàn, mấy người bắt đầu chạy theo hướng bắc mà !



      tại, ý nghĩ mỗi người đều rất hỗn loạn. Nếu như tiểu thuyết thể tham chiếu được vì nội dung cốt truyện bị cải biến, như vậy kế tiếp xảy ra chuyện gì ai đoán trước được!



      Độ khó huyết tự này, chẳng phải đạt tới mức cách nào khống chế được hay sao?



      ai có thể lý giải rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Nếu như đây là tượng linh dị thuần túy thôi, thế nhưng huyết tự luôn khống chế độ khó để giữ cân đối với số lần huyết tự, vì cái gì lần này lại phát sinh thay đổi bất thường như vậy? Hay là vì dựa theo cốt truyện trong tiểu thuyết mới cấu thành tử lộ?



      Nhưng nếu như là như vậy, sinh lộ là cái gì?



      Quá nhiều câu hỏi tồn tại lòng của mọi người!



      Nhưng bọn có thể hỏi ai đây? có ai có thể trả lời bọn !



      Hơn ba giờ trôi qua, bọn lần nữa bắt đầu vượt qua khu rừng rậm mà ngày hôm qua .



      thảo luận vô số lần nhưng vẫn chưa ai đưa ra được kết luận.



      cách nào lý giải nổi!



      "Tóm lại..." Lang Trí Thiện chỉ vào điện thoại : " liên tục xảy ra những chuyện ăn khớp với nội dung cốt truyện! Đầu tiên là Phong Dục Hiển, Lâm Tuyết Hoa bọn trở về sau thời gian trọng khải! Tiếp theo, chính là mảnh áo kia! Chẳng lẽ hôm nay chính là ngày thứ bảy? Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Ba ngày còn lại chẳng lẽ biến mất rồi hả?"



      "Ta cũng hiểu." Tinh Thần túm lấy tóc, hai mắt dày đặc tơ máu, "Cuối cùng là xảy ra chuyện gì!"



      Thâm Vũ! Ngươi có thể cho ta biết ?



      Giờ phút này người duy nhất trong lòng Tinh Thần nghĩ đến chính là Thâm Vũ! Thâm Vũ là trụ ̣t cơ sở duy nhất trong lòng , cũng là toàn bộ hi vọng! Bởi vì thiếu nữ này tiến vào nhà trọ là vì , Tinh Thần nguyện ý trả giá hết thảy để bảo vệ nàng!



      nhớ , lúc đứng tại cửa ra vào nhà trọ, Thâm Vũ thêm gì chỉ ngắn gọn địa chỉ cùng lời tạm biệt với .



      Cuối cùng, nàng bên tai Tinh Thần: "Ngươi đáp ứng ta đấy. Cùng sinh cùng tử. Nắm tay người cho đến lúc bạc đầu."



      câu ngắn ngủn ấy ..., trở thành nỗi lo lắng lớn nhất trong nội tâm Tinh Thần.



      Nắm tay người cho đến lúc bạc đầu!



      "Trước dựa theo lộ tuyến ngày hôm qua mà !" Tinh Thần cắn chặt răng : "Tìm được cái hốc cây ngày hôm qua ta nhìn thấy, sau đó chúng ta nghĩ biện pháp làm bước tiếp theo!"



      Vì vậy, mọi người hướng phía trước mặt tiếp tục chạy tới. Lúc này bỗng nhiên bọn vượt ra trước rừng cây, nhưng điều ở phía trước lại làm bọn sợ ngây người.



      Bởi vì, đó là khu vực trống trải. Lúc trước bị bóng cây rậm rạp bao phủ, đều có phát .



      đỉnh đầu...



      Là hai vách núi đá dựng sừng sững hai bên, đó chính là cái hạp cốc rất lớn!



      Cái chỗ này, dĩ nhiên là khu vực nối liền giữa rừng rậm cùng hạp cốc!


      Đại hạp cốc cửu tử nhất sinh!



      Quay đầu lại, nhưng bọn phát , rừng cây phía sau biến mất vô tung vô ảnh.



      Nguyên văn tiểu thuyết miêu tả như vậy:



      "Lam Đông Mỹ ngẩng đầu nhìn hạp cốc phía , nàng dám tin vào hai mắt của mình!



      nữ nhân tóc tai tán loạn mặc cái áo đỏ, xuất phía vách núi, tiếp đó bên cạnh nữ quỷ áo đỏ lại xuất thứ nhất, thứ hai, thứ ba... Hai bên vách núi, thậm chí toàn bộ vách núi hai bên, đều xuất chằng chịt những nữ quỷ áo đỏ!



      Lam Đông Mỹ lập tức mang theo Tinh Huy chạy vội! Nhưng lúc này, vô số nữ quỷ áo đỏ bắt đầu di chuyển như hàng đàn nhện, bò từ vách núi tràn xuống với tốc độ nhanh kinh người! Hơn nữa nhóm đầu tiên rời khỏi hạp cốc, lại xuất nhóm thứ hai, nhóm thứ ba! Tất cả đều là nữ quỷ áo đỏ, số lượng đến tột cùng có bao nhiêu? Mấy trăm? Mấy ngàn? Mấy vạn? Chỉ cần ánh mắt có thể nhìn đến đâu ở đó toàn nữ quỷ!"



      Mọi người ngẩng đầu lên... mặt ai nấy chỉ còn lại tuyệt vọng. Bọn họ đều biết điều tiếp theo chờ đợi chính là cái chết!



      Kỳ Tinh Thần đoán sai. thực tế, bộ truyện 《 Luân Hồi 》này sau khi được thực hóa hoàn toàn đồng dạng với cốt truyện của Di Thiên. Nội dung tiểu thuyết hề có chút biến hóa nào.



      Nguyên lai Luân Hồi vốn chỉ có bốn ngày. Bởi vì lúc ban đầu Di Thiên muốn thiết lập như vậy vì "Bốn" cùng "Tử" có phát giống nhau, như vậy bộ truyện càng có hào khí khủng bố.



      Đêm hôm đó, sau khi Tinh Thần ngủ. mới chỉ đọc đến phần nữ nhân điên xuất , nhưng chưa đề cập có tổng cộng bao nhiêu ngày Luân Hồi. Sau buổi tối đó cái hộ gia đình giả kia, đến trước máy vi tính của tiến hành chỉnh sửa đối với file txt đó. Đem "Bốn ngày Luân Hồi", sửa thành "Bảy ngày Luân Hồi" . Sau đó đem kinh nghiệm hai ngày cuối cùng của Lam Đông Mỹ biến thành năm ngày! Chỉ cần sửa lại thời gian trong tiểu thuyết và vài câu là có thể hoàn thành. Lam Đông Mỹ thực tế chỉ chết có hai lần, nhưng được sửa thành bốn lần tử vong. Trừ những điều đó toàn bộ nội dung đều như cũ. Ngày hôm sau khi Tinh Thần rời giường bộ truyện 《 Luân Hồi 》mà đọc chính là file txt được sửa lại nội dung rồi. Nếu kiểm tra lại lịch sử sửa chữa căn bản thể nhận ra file này từng bị sửa qua. Huống chi dù bị cải biến nhưng vẫn chỉ trong mười vạn chữ, nên ai để ý đến điều này.



      Bởi vậy, tiểu thuyết khủng bố của Di Thiên bị sửa đổi đến hơn nửa. Mà hết thảy điều này, Tinh Thần hoàn toàn biết chuyện gì xẩy ra! Nếu như dựa theo tiểu thuyết chính thức chấp hành huyết tự, có lẽ bọn có thể tìm được sinh lộ!



      Nguyệt quang mầu hồng chiếu rọi xuống khắp mọi nơi. Phía hạp cốc, bắt đầu xuất rất nhiều thanh vang lên.



      Tinh Thần vĩnh viễn cách nào rời khỏi núi Phác Hạ rồi.



      Những thanh sắc nhọn cùng tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp nơi, toàn bộ núi Phác Hạ bị bao trùm bởi tiếng thét: "Thâm Vũ!"



      Chỉ là thanh kia quá mức thê lương, quá mức tuyệt vọng, cho dù là người có tâm địa sắt đá nghe được chỉ sợ cũng động lòng.



      Đến chết, Biện Tinh Thần cũng biết lý do vì sao?


      ai có thể trả lời được.



      có " người " ...


    4. jeremyJ

      jeremyJ Active Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      97
      Chương 1 quyển 23:



      Ngày mùng 2 tháng 7, rạng sáng bốn giờ hơn.



      Trước cửa lớn của nhà trọ, tụ tập hơn ba mươi hộ gia đình. Bởi vì những ngườichấp hành huyết tự lầnnày đều liên quan đến ba thế lực lớn, cho nên người của ba hội đều đến đây. Nhất là ba người đứng đầu ba hội, Kha Ngân Dạ, Thần Cốc Tiểu Dạ Tử cùng Từ Thao. Và còn có cả Thượng Quan Miên cũng ở đó. Nơinàng đứng ai dám lại gần. Chỉ có người thuộc Thánh Nhật giáo nhìn về phía nàng tỏ vẻ sợ hãi chút nào.Bọn đều tự nhận là có sựbảo hộ của Thánh chủ làTừ Thao, cho nên Thượng Quan Miên căn bản tổn thương được bọn họ.


      Thâm Vũ đứng trước cửa xoay nhìn ra bên ngoài. Nàng cứ đứng như vậy cũng hơn mấy giờ đồng hồ, chưa hề ngồi xuống lần nào. Khuônmặt của nàng tái nhợt giống như là sáp đúc nên vậy, làm cho mọi người chung quanh lo lắng thôi.


      Mà Lý lúc này cũng xuất hiệnở lầu , đứng sau lưng Thâm Vũ cách đó xa. Còn mọi người xung quanh vẫn nghị luận xôn xao, nhưng ai cũng vẫn chú ý tình cảnh bên ngoài.


      Ai cũng biết, sáu người kia dữ nhiều lành ít. Bởi vì, cho dù núi Phác Hạ ngăn đủ mọi cách để liên lac với mọi người, nhưng thời gian dài như vậy cũng đủ tiến vào phạm vi nội thành. Thế nhưng vẫn chưa ai liên lạc được với sáu người bọn họ.


      Mà Thâm Vũ vẫn đứng bất động trước cửa xoay như cũ.


      "Được rồi... Chúng ta thôi." La Thập Tam nhìn về phía bóng lưng Thâm Vũ, lắc đầu, thân là người của Dạ Vũ Minh cho nên nội tâm rất ràng, chỉ sợ Tinh Thần khôngthể quay về được nữa.


      "Bồ Thâm Vũ, nàng nhìn rất đáng thương a." bên cạnh La Thập Tam, là cao thủ dịch dung An Tuyết Lệ, nàng là người củaThần Cốc Minh, nhưng lúc này chứng kiến bộ dạng Thâm Vũ như vậy, nội tâm cũng quặn đau. Nàng biết , lúc trước Thâm Vũ vì muốn cứu Tinh Thần mới chủ động tiến nhập vào nhà trọ, mà hôm nay Tinh Thần còn thế gian nữa, như vậy Thâm Vũ tiến vào nhà trọ hoàn toàn còn ý nghĩa gì nữa rồi.


      "Có lẽ là báo ứng a." Lúc này sau lưng An Tuyết Lệ có người : "Ai bảo nữ nhân này trước kia hại chết nhiều hộ gia đình như vậy, hơn nữa bản thân Biện Tinh Thần phải cũng từng giết chết hộ gia đình sao, hình như tên gọi là Bồ Mẫn hay sao đấy ? Như vậy chúng ta cũng cần phải đồng tình với bọn họ đâu."


      An Tuyết Lệ nhíu mày, vừa muốn quay đầu lại vài lời, bị La Thập Tam kéo tay.


      "Đừng làm việc dư thừa." La Thập Tam nhìn An Tuyết Lệ, lắc đầu : " mọi chuyện như vậy cũng cần phải làm phức tạp lên."


      An Tuyết Lệ hung hăng trừng mắt với La Thập Tam, đối phương là người trongliên minh đối địch với nàng, hơn nữa nàng cùng vốn cũng chẳng có điểm gì chung. Mà cái tên của nam nhân này cũng buồn cười, Thập Tam, cha mẹ của tại sao lại đặt cái tên nghe hay như vậy chứ? Hơn nữa, nam nhân này trong nhà trọ rất ít khi xuất , nhưng lại là người cung cấp tình báo rất hữu ích. Kha Ngân Dạ thường xuyên xuất bên cạnh . Mà Kha Ngân Dạ là nhân vật như thế nào? Có thể được coi trọng như vậy,La Thập Tam tuyệt đối phải bình thường!



      Người lời "báo ứng" kia là nữ nhân ăn mặc cực kỳ đẹp đẽ. An Tuyết Lệ quay đầu lại nhìn nàng, hơi nhíu mày. Nữ nhân kia trang điểm rất đậm, quần áo cũng tương đối mát mẻ, lời và cử chỉ đều biểu từng trải. Nhìn cũng biết là nữ nhân đứng đắn rồi. Mà An Tuyết Lệ cũng nhớ nổi tên của nàng là gì, chỉ mang máng hình như là họ Lưu phải.



      Thêm giờ nữa trôi qua, nửa hộ gia đình quay trở về phòng. Bọn đều cho rằng sáu người kia chắc chắn thể trở về được nữa rồi. Trong đại sảnh chỉ còn lại mười hộ gia đình vẫn còn đứng chờ tại đó.



      , tất nhiên vẫn đứng đấy. Mà Tử Dạ vẫn chưa hề xuất .



      Ngân Dạ dần tới bên người Lý . Khuôn mặt Lý lúc này trở nên phi thường nghiêm nghị, cảm giác như tản ra khítang thương, hai mắt phảng phất như có thể nhìn thấu năm tháng dài dằng dặc. Hai bên tóc mai củahắn thoáng có vài cọng mầu bạc. Thiếu niên mà đầu bạc, hẳn có thể thấy được Lý suy sụp thể xác cùng tinh thần nhiều đến cỡ nào.



      "Ngươi làm sao phải khổ như vậy?" Ngân Dạ thở dài với : "Ngươi có muốn ta chuyển lời đến Tử Dạ rằng: trừ phi ngươi lấy lại được năng lực bảo hộ nàng có thể rời khỏi nhà trọ, nếu ngươi bao giờhứa hẹn với nàng lần nào nữa, dù bất luận là điều gì? Đúng, ngươi sai hi vọng càng lớn, thất vọng càng lớn. Ta biết ngươi hi vọng, nàng ngày như Thâm Vũ, đứng chờ ngươi ởcửa nhà trọ như vậy..."



      "Kha Ngân Dạ." Lý hoàn toàn nhìn về phía , lạnh lùng mở miệng: "Ta tại muốn nhảm cùng ngươi."



      Ngân Dạ cũng tức giận, cũng là nhìn về phía bóng lưng Thâm Vũ.



      Trong khoảng thời gian này, lại có ba hộ gia đình rời .



      "Kỳ , xảy ra việc." Ngân Dạ rốt cục lại mở miệng lần nữa: "Liễu Quang Vinh đãkhông thấy đâu rồi. là người củaDạ Vũ Minh ta, đảm nhiệm thống kế các loạitin tức cùng nguyên tắc của huyết tự, ngươi cũng biết a? Ta cùng liên lạc qua lại rất nhiều lần, nhưng lần cuối cùng ta liên lạc với phát thể liên lạc được, hơn nữa cũng có trong phòng."



      "Cho nên?" Lý như cũ vẫn yên tĩnh nhưgiếng nước, tựa hồ thế giới này có bất kỳ điều gì có thể chấn nhiếp tinh thần của cả.



      Lúc này mấy hộ gia đình bên cạnh Lý , đều cảm giác tim đập nhanh vài phần. người Lý phát ra loại khí tức rất ảm đạm, mà cái khí ảm đạm kia phảng phất nhưbản thân Lý chính là cái bóng đen, mặt của còn chút hào quang nào. Và trong đôi mắt lại là dấu cổ lệ khí, cổ lệ khí kia làm cho ai nhìn vào mắt của khỏi hoảng sợ!



      Lúc này biểu lộ của Lý gần như mất hết! Giờ phút này trông lạ lẫm đến mức làm cho mọi người ai nhận ra!



      tại, nếu có người cho bọn biết, Lý có thể giết chết tất cả hộ gia đình trước mắt màkhông hề cảm thấy áy náy, bọn tuyệt đối tin tưởng chút do dự!



      Tâm tính Lý , ràng thay đổi đến mức nghiêng trời lệch đất! Lý trước kia quay trở lại! Mấy ngày này, tựa hồ suy nghĩ quá nhiều. Mà hắncũng tìm được chỗ để an táng tro cốt của mẫu thân.



      "Thánh Nhật giáo... vấn đề của bọn họ rất đáng quan tâm rồi." Ngân Dạ lại bổ sung câu: "Thần Cốc Minh tựa hồ cũng có động tĩnh. Nhưng bọn giống như giúp nhau thể ra."



      "Cố lộng huyền hư mà thôi." Lý nhìn về phía Ngân Dạ đứngbên cạnh, ánh mắt bỗng nhiên như bắn ra tia sát ý: "Ngươi biết? Chuyện của Sở Di Chân?"



      "Ngân Vũ cho ta biết. Ngươi cũng biết chuyện này."



      Lúc này thanh hai người cũng bắt đầu xuống, cho nên nhữnghộ gia đình chung quanh đều nghe được lời của bọn . Đương nhiên, cũng chẳng có ai dại gì chạy tới nghe lén.



      "Biết chuyện này còn gạt ta, xem ra các ngươi thực là giỏi tính toán ah." Lý bắn ra tia băng lãnh như băng tuyết ngàn năm, ánh mắt tàn nhẫn: "Ta nghĩ biện pháp tìm được nàng. Ta cảnh cáo ngươi Kha Ngân Dạ, đừng nghĩ có thể lợi dụng nàng hoặc là Tử Dạ để cài bẫy ta làm cái gì, nếu ta cho ngươi biết ta có thể đáng sợ đến cỡ nào. tại, có chuyện gì là ta làm được đâu."



      "Điểm này, ta cũng giống ngươi." Ngân Dạ đối mặt Lý , nhưng lộ vẻ mặt khiếp đảm, ngược lại rất bình tĩnh ứng đối: "Ta tiến vào cái này nhà trọ, chính là vì muốn Ngân Vũ còn sống rời khỏi đây. Vì đạt được mục đích này, ta cái gì cũng có thể làm."



      lại nhìn Thâm Vũ trước mắt, : "Cấp ngươi lời khuyên, cảnh báo mọi người trong Dạ Vũ Minh giám sát nữ nhân này từng giây từng phút. Nàng trước là người mang tính cách rất cực đoan, tại Biện Tinh Thần chết rồi, chỉ sợ chút lý trí còn lại cũng đánh mất."



      "Ta biết rồi." Ngân Dạ nhàng gật đầu, "Ta cho tới bây giờ chưa hề tín nhiệm qua Bồ Thâm Vũ bao giờ. , nên là ta chưa bao giờ tin tưởng bất kỳ kẻ nào."



      biết từ lúc nào, Thượng Quan Miên cũng rời . Lúc này dưới đại sảnh chỉ còn lại Lý , Ngân Dạ, La Thập Tam, An Tuyết Lệ cùng Thâm Vũ.



      An Tuyết Lệ lúc này dần dần về hướng Thâm Vũ. Giờ này phút này thiếu nữ mới chỉ có hai mươi tuổi này tuyệt đối cảm thấy sống bằng chết. Chính bởi vì biết điểm ấy, nàng mới muốn an ủi nàng. Dù saotrong nhà trọ có bao nhiêu người có hảo cảm đối với Thâm Vũ. Như Lang Trí Thiệnđối với Thâm Vũ là căm thù đến tận xương tuỷ. Chỉ có Tinh Thần mới là người tâm đối đãi với Thâm Vũ.



      "Bồ... Bồ tiểu thư..." An Tuyết Lệ rốt cục đến bên cạnh Thâm Vũ, vừa muốn vài lời nhưng chứng kiến mặt Thâm Vũkhông có lấy giọt nước mắt. Thân thể của nàng chỉ giống như tượng khắc đứng đấy, tất cả chỉ như thế.



      An Tuyết Lệ tức khắc cảm giác trong tâm quặn chặt, bé này đếnnước mắt cũng thể chẩy ra sao?



      Nàng cuối cùng vẫn chỉ là đứa bé ah! mất Tinh Thần, chỗ dựaduy nhất đời này, đối với nàng mà sống còn có ý nghĩa sao? Kế tiếp nàng có thể tự sát hay đây?



      "Bồ tiểu thư." An Tuyết Lệ đến gần bước, : "Vô luận như thế nào, ngươi cũng đừng quá khổ sở. Ta, ta là người ăn vụng về, cũng biết phải an ủi như thế nào, thế nhưng mà việc đến nước này, chúng ta phải nghĩ biện pháp sống sót a. Nhất định phải sống sót!"



      Thâm Vũ có trả lời. Nàng đứng hơn năm giờ đồng hồ, thế nhưng mà thân thể vẫn thẳng như trước.



      lạnh lùng nhìn về phía Thâm Vũ, cuối cùng sải bước tới. đến sau lưng Thâm Vũ, chỉ ngắn gọn câu: "Ta muốn nhiều lời, nhưng ngươi nhớ kỹ việc. Tánh mạng của ngươi chính là điều quan tâm nhất đấy."



      Sau khi xong, Lý liền xoay người, thẳng hướng thang máy tới.



      tại, chỉ còn lại An Tuyết Lệ, Ngân Dạ, La Thập Tam cùng Thâm Vũ.



      An Tuyết Lệ ngược lại rất kinh ngạc, La Thập Tam sao vẫn còn ở lại đây.



      Người này là người mà Kha Ngân Dạ rất coi trọng, đợi ở chỗ này làm cái gì? Là vì Bồ Thâm Vũ cũng là người của Dạ Vũ Minh sao? Nếu như vậy, người nam nhân này ngã này hẳn rất trọng tình nghĩa.



      An Tuyết Lệ từng có muội muội tuổi tương tự như Thâm Vũ. Nếu như muội muội còn sống mà ..., tuổi có lẽ sai biệt lắm với Thâm Vũ. Nàng cũng vĩnh viễn bao giờ quên, muội muội bởi vì bị người vứt bỏ mới tự sát mà chết.



      Nàng chẳng bao giờ quên được điều ấy, muốn tiếp nhận muội muội chết, nàng học trang điểm dịch dung, tự dịch dung chính mình thành muội muội.Thế cho nên trước mắt những người bên cạnh, đều nghĩ muội muội còn sống. An Tuyết Lệ thay thế muội muội tiếp tục sống của sống của ấy.



      Thẳng đến khi tiến vào nhà trọ mới thôi, nàng rốt cục thể giả trang muội muội nữa. Từ xưa tới nay, nàng đều tự lừa mình dối người.



      Vừa lúc đó, bỗng nhiên chân Thâm Vũ mềm nhũn, cả người nàng ngã mặt đất, lập tức rơi vào hôn mê. An Tuyết Lệ vội vàng qua nâng nàng dậy, đối với Ngân Dạ cùng La Thập Tam ởmột bên hô: "Này, nhanh tới đây! Nàng bất tỉnh rồi!"


    5. jeremyJ

      jeremyJ Active Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      97
      Chương 2 quyển 23:

      La Thập Tam cùng An Tuyết Lệ đem Thâm Vũ trở về phòng. An Tuyết Lệ giúp nàng đắp kín chắn, rồi quay ra với La Thập tam: "Cảm ơn ngươi giúp ta mang nàng trở về phòng."


      "Nếu ngươi có ý định chiếu cố nàng, vậy ta rời trước."


      Kỳ đa số hộ gia đình trong nhà trọ cực kỳ căm hận Thâm Vũ. Phụ thân của nàng là ác ma, mà bản thân nàng trước kia cũng từng hại chết rất nhiều hộ gia đình. Cho nên, cuộc sống sau này của nàng chắc hẳn bị lập. Dù sao những người sống tại nơi này đồng tâm mà cảm thấy đáng thương với tên tội phạm giết người, hơn nữa còn là hại qua nhiều hộ gia đình.


      An Tuyết Lệ nhìn La Thập Tam, nguyện ý giúp mang Thâm Vũ lên tới lầu 25 là rất tốt rồi, thể mong chờ thêm điều gì.


      "Ngươi cũng cần quá đồng cảm với nàng " La Thập Tam nhìn về phía Thâm Vũ, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy : "Trong nhà trọ này, chú ý tốt mình chính là được rồi."


      Sau khi xong, La Thập Tam liền rời .


      Ra tới cửa mới phát Ngân Dạ đứng ở gần đó chờ . La Thập Tam bước nhanh tới, hai người cùng sóng vai về hướng thang máy.


      "Kế tiếp tận lực an bài người giám thị nàng " Ngân Dạ nhấn nút thang máy, ánh mắt lạnh lùng nói: "Ngươi phụ trách chuyện này , Thập Tam."


      "Vâng."


      "Còn có... Mau chóng tìm ra Liễu Quang Vinh, còn phải lập tức nghĩ biện pháp kiểm kê nhân số trong hội, coi có còn người mất tích nữa hay . Chuyện này rất trọng yếu, cần phải mau chóng làm tốt. Ta nghĩ, thần cốc Tiểu Dạ Tử tại cũng ưu phiền vì chuyện này."


      "Yên tâm ." La Thập Tam lấy ra bao thuốc lá Trung Hoa, đem điếu thuốc ngậm trong mồm, Ngân Dạ lập tức lấy bật lửa, giúp châm thuốc.


      "Cảm ơn. Ngươi cho rằng, chuyện gì xảy ra?" La Thập Tam hít sâu hơi thuốc lá, đồng thời ngẩng đầu, nhìn màn hình hiển thị thang máy : "Ngươi cho rằng, chuyện đó có liên quan tới Thánh Nhật giáo hay ? Chúng ta có phải đối với bọn chúng quá mức bao dung?"


      "Thánh Nhật giáo quy mô vượt ra khỏi tưởng tượng của chúng ta. Lúc ban đầu ta cân nhắc giáo phái này có thể làm ân tâm số hộ gia đình cho nên mới ngầm đồng ý cho bọn tồn tại, nhưng tại xem ra là ta cân nhắc chu toàn." Ngân Dạ lúc này cũng rút ra 1 điều thuốc đặt lên miệng "Tam đại liên minh trước mắt vẫn ở thế cân bằng, nhưng chỉ cần 2 mảnh vỡ khế ước cuối cùng tuyên bố, thế cân bằng này triệt để bị phá vỡ. loại trừ khả năng bộ phận thành viên dủ lý trí có thể ra tay..."


      Lúc này, cửa thang máy mở ra.


      Hai người cùng tiến vào thang máy, sau đó Ngân Dạ tiếp tục : "Tăng thêm nhân thủ giám thị Thần Cốc Minh cùng Thánh Nhật giáo, mặt khác trước khi vào phòng phải xác định, có người lẻn vào hay đặt máy nghe trộm hay ."


      "Ta an bài." La Thập Tam nhàng gật đầu, "Ta chọn lựa vài người trung thành phụ trách việc này. Ngươi cứ yên tâm, vô luận như thế nào, ta chính là người tận tâm nhất với ngươi."


      Ngân Dạ khẽ tựa vào vách tường, cầm điếu thuốc trong tay, : "La Thập Tam, chỉ cần ngươi có thể vì liên minh cống hiến hết mình, tương lai ta bao giờ làm ngươi cảm thấy hối hận."


      La Thập Tam tuy biểu lộ bất động thanh sắc, thế nhưng trong nội tâm lại nghĩ: thực là hay hơn hát ah, Kha Ngân dạ. Loại liên minh này của chúng ra so với đậu hủ còn yếu ớt hơn, mọi người cũng chỉ vì sinh tồn mà tạm thời hợp tác thôi. Được rồi, ngươi là thưởng thức ta, cho nên ta tạm thời giúp đỡ ngươi. Hi vọng ngươi đừng làm ta thất vọng.


      Mà An Tuyết Lệ, vẫn trông chừng Thâm Vũ. Nhìn thấy nàng khỏi làm An Tuyết Lệ nghĩ đến muội muội.


      "Sau khi tỉnh lại, nàng làm thế nào có thể sống tiếp được đây?" An Tuyết Lệ biểu lộ ưu thương, cúi đầu trầm thấp, dụi dụi con mắt, : "Sống ở nơi này vốn tàn khốc, nàng còn vì Biện Tinh Thần mới tiến vào nhà trọ."


      Rất nhiều hộ gia đình hiểu được tình của Biện Tinh Thần cùng Bồ Thâm Vũ, vì cái gì mà hai người mới gặp nhau vài giờ lập tức xác định thương, còn có thể làm cho Thâm Vũ chủ động tiến vào nhà trọ, trả giá bằng loại hi sinh khủng bố này? Nàng dù sao giống với Kha Ngân Dạ, đối với khủng bố của nhà trọ nàng am hiểu rất nhiều, dưới loại tình huống này mà vẫn nguyện ý tiến vào nhà trọ trở thành hộ gia đình sao?


      Nhưng An Tuyết Lệ có thể hiểu. Đối với người như Thâm Vũ mà , sâu đậm chính là hết thảy. Trong nháy mắt khi nàng và Tinh Thần gặp nhau, nàng tìm được người có thể bổ sung điểm thiếu khuyết của mình. Chính vì nguyên nhân như vậy, mới làm nàng nguyện ý trả giá hết thảy để bảo vệ phần tình này.


      Quá tàn nhẫn. quá tàn nhẫn, hy sinh lớn như vậy, cơ hồ đem tánh mạng của mình trao đổi, nhưng vẫn thể giữ được hạnh phúc. Mặc dù trước kia nàng có sai, nhưng bây giờ phải chịu đủ trừng phạt rồi sao? Dù sao, tại nàng phải thừa nhận so với chết còn thống khổ hơn!


      Nghĩ đến đây, An Tuyết Lệ khỏi hi vọng, Biện Tinh Thần chết. Có lẽ còn sống, còn có thể trở lại nhà trọ. Điện thoại gọi được là do rớt ở chân núi, có lẽ đường trở về nhà trọ. Cho nên, Tinh Thần vẫn có khả năng còn sống.


      "Ngươi phải gắng gượng ah, Bồ Thâm Vũ." An Tuyết Lệ gục đầu xuống nhìn Thâm Vũ, : "Có lẽ còn sống. Ngươi nên vứt bỏ, có lẽ còn có hi vọng đấy."


      Cứ như vậy, nàng mực chờ đợi bên cạnh Thâm Vũ. Kỳ lúc trước An Tuyết Lệ đối với Thâm Vũ cũng có bao nhiêu cảm tình, nhưng giờ phút này nàng lại cảm giác được, ít nhất bên người thiếu nữ này, phải có người làm bạn với nàng. tại, trong nhà trọ, người nào quan tâm đối với sống chết của nàng, tối đa chỉ lo lắng nàng mất trí làm ra điều gì bất lợi với các hộ gia đình mà thôi.


      Cảnh tượng muội muội cắt cổ tay trong phòng tắm, lại lần nữa lên trước mặt An Tuyết Lệ. sau ngày hôm đó nàng mình an táng thi thể muội muội. để bất luận người nào biết được chuyện em mình chết, nàng ngụy trang thành muội muội mình sống thế giới này. Cơ hồ quên mất bản thân, hoàn thành xong chương trình đại học, thậm chí còn dùng thân phận muội muội tìm việc làm.


      Đến chính nàng cũng biết, bản thân mình tới lúc nào có thể dừng lại.


      Thẳng đến ngày, nam nhân mà nàng mực thầm mến trong công ty, đột nhiên với nàng, phát bản thân rất thích nàng. khắc đó, tâm An Tuyết Lệ biết phải làm như thế nào.


      Nàng có khả năng dùng thân phận của muội muội để gả cho . Nhưng kêu nàng xé mặt nạ ngụy trang sao? như vậy có coi nàng như kẻ biến thái ? Vô luận như thế nào, là "muội muội" chứ phải mình.


      đáng buồn chính là An Tuyết Lệ cũng người nam nhân kia.


      Muốn , nhưng cách nào tiếp nhận. Đến cuối cùng nàng biết bản thân mình là ai nữa. trong khoảng thời gian suy sụp đó, trong lần tản bộ nàng bước chân vào nhà trọ này. Tựa hồ như thiên ý trêu ngươi, từ nay về sau nàng cần phải giả trang muội muội nữa, có thể hoàn toàn biến mất cần đối mặt với nữa.


      Thực là nhân sinh đáng buồn.


      Mặt trời mọc lên ở hướng đông. ngày mới lại bắt đầu. Ba đại thế lực tổ chức hội nghị. Bởi vì trong nhà trọ xuất 8 hộ gia đình mất tích!


      Trong 8 người mất tích, có ba người thuộc về Thánh Nhật giáo, ba người thuộc về Thần Cốc Minh, hai người thuộc về Dạ Vũ Minh!


      Vấn đề lớn như vậy cần phải lập tức giải quyết.


      Mỗi thế lực đều có người mất tích!


      "Vấn đề này, ta mau chóng điều tra ràng!" trong hội nghị, Kha Ngân Dạ dùng điệu băng lãnh : "Tam đại liên minh đều xuất người mất tích, chuyện này nhất định phải mau chóng xử lý!"


      "Xác định là mất tích?" Lúc này hộ gia đình mở miệng hỏi.


      "Xác định." Người mở miệng là thần cốc Tiểu Dạ Tử: "Tám người kia đều là nhân vật nòng cốt trong liên minh, đều phụ trách công tác trọng yếu, nếu vẫn liên lạc được chúng ta phải ra ngoài tìm kiếm."


      "Ta có suy đoán như vậy." nam nhân mắt có quầng thâm sâu, xoay xoay cây bút máy trong tay : "Có phải hay 8 người bọn nhận được chỉ thị huyết tự, nhưng lại thông báo tới bất kỳ kẻ nào, mà tự mình chấp hành chỉ thị?"


      Những lời này vừa ra lập tức kích lên làn sóng ngầm. Trước mắt huyết tự ban bố hoàn toàn có quy luật, nếu như lúc này có chuyện này xẩy ra, ai cũng cảm thấy kỳ quái.


      Mà người nam nhân có đôi mắt thâm quầng kia, đúng là Lý !


      Đây là lần đầu tiên tham gia hội nghị sau nhiều ngày.


      bỏ qua những ánh mắt kinh ngạc của người khác, tiếp tục : "Về phần lý do giấu diếm ra cũng rất đơn giản. Bởi vì trong huyết tự bọn chấp hành có ban bố mảnh vỡ thứ 6. Còn cần thêm cái gì nữa ?"


      "Ngươi!" Thần cốc Tiểu Dạ Tử lập tức từ ghế đứng lên, sắc mặt biến ảo bất định nói: "Ngươi mới vừa rồi , bọn muốn dấu diếm nuốt riêng mảnh vỡ thứ 6?"


      Tức khắc các hộ gia đình giống như ở trong dầu sôi trảo nóng, nhao nhao hết lên. Khế ước địa ngục đối với hộ gia đình là vật quan trọng ngang với tánh mạnh, là giấy thông hành để rời khỏi nhà trọ! Mà nếu như mảnh vỡ thứ 6 được tuyên bố mà bị 8 người này giấu diếm, chuyện chẳng khác nào sám sét giữa trời quang!


      "Ngươi im ngay cho ta!" Lúc này, La Mật Tử ngồi bên cạnh Từ Thao hung hăng vỗ mặt bàn, đứng lên, : "Lô Triệu Thiên ba người bọn họ đều là tín đồ cực kỳ thành kính đối với Thánh chủ, Lý , lời ngươi chính là vũ nhục Thánh Nhật giáo!"


      "La Mật Tử, Thánh chủ bên cạnh ngươi còn có mở miệng, ngươi ngược lại lên tiếng, nghĩ muốn bao biện sao?"


      thanh lạnh như băng truyền đến, người chuyện kia chính là Doanh Tử Dạ!


      Những lời này vừa ra, sắc mặt Lý cũng chấn động cái! ánh mắt Tử Dạ băng lãnh bắn về phía La Mật Tử, tiếp tục : "Hơn nữa, lời Lý đích thực có căn cứ giả thiết, chẳng lẽ có người cam lòng ngồi yên trong nhà trọ?"


      Mọi người lúc này cái gì cũng , thậm chí còn có người đưa ra ý kiến, có phải nhà trọ xảy ra chuyện ma quái rồi ? Nhưng thuyết pháp này căn bản được coi trọng, bởi vì tất cả mọi người hoàn toàn tin tưởng nhà trọ để cho quỷ hồn tiến vào, điểm này giống như là công thức toán học được áp dụng cho toàn thế giới.


      Hội nghị cũng tiến hành thảo luận giả thiết Lý đưa ra, cuối cùng quyết định, cử người thay phiên trông coi ở cửa nhà trọ, khi thấy bất kỳ ai trong 8 người này trở về, nhất định phải nghiêm cẩn lục xoát người, ít nhất cũng phải có thành viên của ít nhất hai liên minh đồng thời làm việc này. Điều này cũng gây nhiều tranh cãi trong hội nghị, nhưng vì lợi ích của ba đại liên minh thể thỏa hiệp được.


      Dù sao, cũng có người hoài nghi đây là loại mưu liên minh, vì để thoát khỏi hiềm nghi mới làm bộ những người thuộc liên minh của mình mất tích. Tam đại liên minh hoàn toàn hề lo lắng về góc độ linh dị. Dù sao, con người chỉ cần ở trong nhà trọ, tuyệt đối an toàn trừ phi vi phạm bóng dáng nguyền rủa, nếu làm sao có thể chết?


      Sau khi hội nghị kết thúc, lúc Lý rời khỏi phòng chợt nghe sau lưng truyền tới thanh .


      "Lý ."


      Quay đầu lại, Lý nhìn thấy Doanh Tử Dạ đứng cách đó xa.


      Mặt mũi của nàng thoạt nhìn rất tiều tụy. Mặc dù vậy vẫn lộ ra thần trí kiên định, : "Ta biết rồi, ta chờ ngươi. Thẳng đến khi ngươi có năng lực bảo hộ ta, có biện pháp bảo hộ chính ngươi, lúc đó, ngươi có thể hứa hẹn cùng ta, cầm tay nhau rời khỏi nhà trọ."


      cứ như vậy đứng nhìn nàng hơn nửa ngày, rốt cục mới câu.


      "Nhất định ăn cơm đúng giờ, ngủ sớm chút."


      Chỉ câu ngắn gọn như vậy.


      Cuối cùng, quay đầu lại, thẳng hướng về thang máy.


      Sau khi trở lại phòng, Lý khóa cửa lại, xác nhận có người lẻn vào phòng mới ngồi xuống ghế sofa. Lúc này, hai mắt tràn đầy nước.


      "Tử Dạ..."


      Mặc cho nước mắt chảy xuống, thấm ướt vạt áo. Lý , rốt cục có thể khóc lớn lần.


      Bầu trời, vẫn như cũ mảnh trống rỗng.


      Mà ở mặt khác của bầu trời, hề có chút dương quang, chỉ có mảnh mây đen tối tăm mờ mịt, trong trấn bị vây quanh bởi vô số thạch đầu.


      Đẩy cánh cửa thư phòng rách dưới ra, Di Chân bước vào.


      "Lý , có người vào ." Di Chân sau khi xong, chân bước hẳn vào bên trong thư phòng, loạt giá sách bám đầy tro bụi trước mắt.


      "Quả nhiên có." Di Chân nhìn khắp bốn phía, mở miệng .


      "Cái gì ?" cũng đẩy cửa bước vào, tới bên cạnh Di Chân hỏi: "Có phát gì sao?"


      "Mạng nhện." Di Chân chỉ vào giá sách: " có mạng nhện. Tuy những nơi chúng ta qua có rất nhiều tro bụi, thế nhưng hề nơi nào xuất mạng nhện. cách khác, trong trấn này hề có nhện. Chẳng những như vậy, trong hoàn cảnh dơ dáy thế này, những cũng hề nhìn thấy bất kỳ con ruồi nào. Cái trấn này, hề có bất kỳ sinh vật sống."


      nhìn về phía giá sách cùng 4 phía, gật đầu : "Đúng là như thế. như vậy... Còn có vấn đề. Cái trấn này, toàn bộ dạ u cốc đều như thế, chỉ có thạch đầu, ngay cả hoa cỏ cũng hề nhìn thấy, nơi này hề có bất kỳ sống nào tồn tại..."


      "Kế tiếp nhất định phải coi chừng." Di Chân khẽ: " tại quỷ tiến vào trấn này, nhất định chỉ có 1. Nhất định phải mau chóng tìm ra được nửa bức thạch đầu còn lại đập nát, bằng cố tìm ra mảnh nhật ký Bồ Mỹ Linh lưu lại, chúng ta trước bước..."


      Lúc này, bầu trời bên ngoài vẫn là 1 mảnh trầm.


      Bỗng nhiên, dưới lầu truyền đến thanh đồ vật bị đánh vỡ!


      Di Chân lập tức dừng bước, hai con mắt chuyển động. Ngay sau đó, ánh mắt lập tức chạm đến 1 cái bàn! mặt bàn có tấm ảnh chụp trong khung kính, tấm ảnh, thoạt nhìn là nhà ba người, cặp vợ chồng trung niên cùng 1 nữ tử khoảng 16, 17 tuổi.


      "Chính là ở đây!" Di Chân chút do dự tiến tới vách tường trước mặt, gõ gõ mấy cái, phát bức tường này rỗng ruột!


      Còn chưa kịp có động tác gì, thấy Lý chạy tới đấm 1 phát, làm bức tường vỡ nát! Sau đó, cỗ thi thể thình lình xuất bên trong vách tường! , nghiêm túc mà phải thi thể, mà là pho tượng đá. Quỷ dị chính là, tượng đá chỉ có nửa phần dưới thân thể, nhưng chế tác cực kỳ giống như .


      , phải chế tác... Di Chân rất ràng, bức tượng đá này trước kia ràng là người sống, nửa còn lại của nó ở bên ngoài thị trấn!


      "Đập vỡ nó!" Di Chân vội vàng nhìn xung quanh tìm kiếm cái gì thuận tay nặng nặng chút, "Nhất định phải đập vỡ tượng đá trước khi con quỷ kia tới!"


      "Két.. —— "


      Sau lưng, truyền đến thanh mở cửa thư phòng!
      Last edited: 23/12/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :