Nhà trọ địa ngục - Hắc sắc hỏa chủng

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. jeremyJ

      jeremyJ Active Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      97
      chương 16 q22


      Tinh Thần cùng Thiên Sinh hai người chạy vội trong đường hầm, mặc dù thể lực tiêu hao đạt tới giới hạn, nhưng vì mưu cầu sống, hai người bắt buộc phải tiếp tục chạy !



      Tuy tại chưa phát sinh bất kỳ tượng gì, nhưng khi dừng lại... bọn biết cái gì chờ đợi mình!



      biết chạy bao lâu, hai người rốt cục cảm giác khí lực tiêu hao còn, thân thể tựa vách tường ngừng thở hổn hển, toàn thân thấm đẫm mồ hôi, mà dùng ánh huỳnh quang ở đồng hồ chiếu rọi... sau lưng chỉ thấy rỗng tuếch.



      "Tốt, hình như đuổi theo..." Thiên Sinh lau cái trán nhễ nhại mồ hôi : "Ta, ta chạy nổi nữa rồi, cho dù.. quỷ có ra... ta.. nổi nữa..."



      Trạng thái của Tinh Thần cũng tốt hơn là bao, ngồi đường ray, ngừng chùi mồ hôi rơi xuống mặt, ánh mắt tràn đầy cảnh giác quan sát bốn phía, dùng đồng hồ huỳnh quang chiếu tứ phương, nhưng đều có gì dị thường.



      "Chúng ta... chẳng lẽ chết tại đây, chờ đợi ngày mai luân hồi sao?" Thiên Sinh lại lắc đầu : "Ta, ta muốn ah, thà rằng ta cứ chết cho xong, ta muốn tiếp tục nữa, muốn chịu đựng nữa!"



      "Đừng chuyện." Tinh Thần tới gần Thiên Sinh, đưa nước uống cho rồi : "Nhanh lên, bổ sung chút nước ! Chúng ta có khả năng phải tùy thời di chuyển!"



      Sau đó, cũng từ mở nắp chai nước, rót vào cổ họng.



      Thiên Sinh nhân lấy chai nước vội mở nắp đổ vào miệng. Bất quá, uống quá nhanh nên có chút ho khan. Tinh Thần vội vàng che miệng , thấp giọng : "Này, tiếng 1 chút!"



      Trong đường hầm hoàn toàn im ắng, khí u ám nặng nề bao trùm lên 2 người.



      Hai người uống nước xong, Tinh Thần dùng đồng hồ huỳnh quang chiếu sáng xung quanh, đồng thời che miệng Thiên sinh lại, phòng ngừa nhìn thấy cái gì đó lại hét lên.



      "Ở đây... hay là..."



      Thế nhưng hết thảy đều rất bình thường, cái gì cũng có.



      Nhưng thời điểm lia tia sáng tới phía sau, Tinh Thần nhìn thấy 1 thứ làm 2 mắt trợn lớn, thể tin được!



      Thiên sinh té mặt đất, toàn thân tràn đầy máu tươi, làn da triệt để bị cắt nát!



      Tay Tinh Thần run lên, vậy người che miệng, là ai?



      Đầu chậm rãi quay lại, chỉ thấy 1 bóng đen vọt tới... tất cả lại lâm vào 1 mảnh hắc ám yên tĩnh.



      biết trôi qua bao lâu, Tinh Thần lại lần nữa mở to mắt, nơi đứng đúng là trong rừng cây, lại 1 lần nữa luân hồi trở về thời điểm lúc hồng huyệt mới xuất . Lang Trí Thiện, Phong Dục Hiển, Lâm Huyết Hoa, Khâu Phi Phàm, Thiên Sinh cũng ở nơi này.



      "Ah!" Lang Trí Thiện vừa tỉnh táo lại, liền đem cái balo trong tay ném ra xa, vừa rồi chết ngay trong balo này!



      " mau!" Tinh Thần hô to tiếng, có ai do dự, đều chạy như bay về phía rừng cây, ai dám hướng về phía nhà gỗ !



      lần nữa sống lại, thể lực cũng triệt để khôi phục, cho nên mọi người mới có thể nhanh chân chạy hết tốc lực. Chạy rất lâu sau mọi người mới dừng lại, mỗi người ánh mắt đều sợ hãi tới cực điểm!



      "Ta, ta vừa rồi, thân thể bị xé rách..." Lâm Tuyết Hoa ôm lấy gương mặt mình run rẩy : "Ta, ta còn nhìn thấy nội tạng của mình..."



      "Đừng nữa!" Phong Dục Hiển giận dữ hét lên.



      "Tất cả mọi người tỉnh táo!" Lang Trí Thiện nhìn xung quanh hỏi: "Có ai nghĩ ra biện pháp lấy được bản đồ địa hình ngọn núi này ?”



      Mỗi người đều là ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta.



      Rất hiển nhiên, vẫn chẳng ai thu hoạch được gì.



      "Mà thôi." Lang Trí Thiện lắc đầu: "Ta nghĩ tới nghĩ lui, biện pháp tốt nhất chính là tìm Lam Đông Mỹ! Chỉ có tìm được nàng, chúng ta có lẽ mới còn 1 đường sống!"



      " tìm Lam Đông Mỹ?"



      Ý nghĩ này nhẩy lên trong đầu tất cả những người còn lại. cứu nữ nhân điên người nào dám làm, dù sao đoạn trí nhớ vừa rồi đủ khắc cốt minh tâm, tuyệt đối làm cho người chùn bước. Cẩn thận nghĩ lại, kỳ tìm Lam Đông Mỹ mới là biện pháp tốt nhất!



      "Đúng, " Lang Trí Thiện vỗ đầu cái: "Ngay lập tức, làm như vậy ! Lam Đông Mỹ nàng có bản đồ do Trang lão bá vẽ ra! Như vậy, ngày thứ ba, Lam Đông Mỹ nàng phải.. Nàng làm cái gì ah?"



      "Ta nhớ nàng thông qua đường hầm tiến vào hạp cốc hướng đông nam." Tinh Thần biết nội dung nhất trả lời: "Ta cùng Thiên Sinh lúc trước cũng là chết bên trong đường hầm."



      "Này, " Lâm Tuyết Hoa che lỗ tai mình lại, : " kêu đừng từ đó nữa! Nghe quá mức dọa người !"



      Bất quá chẳng có ai để ý tới nàng. Mỗi người đều mở điện thoại, lật đến kinh nghiệm ngày thứ 3 của Lam Đông Mỹ, bắt đầu đọc lại kỹ càng.



      Lúc này mỗi người đều rất cảnh giác, bên đọc kỹ nội dung cốt truyện, dù sao vừa rồi dùng tốc độ đọc nhanh như gió rất dễ dàng bỏ sót vài chi tiết mấu chốt. tại cần tỉ mỉ xem lại, dù sao từng chữ cái trong cuốn tiểu thuyết này, đều cực kỳ trọng yếu.



      "Buổi sáng tuyệt đối nên tìm Lam Đông Mỹ!" Lang Trí Thiện quả quyết nói: "Sau đoạn đường hầm kia thêm khúc nữa tới hạp cốc phía đông nam. Nơi đó... Quá nguy hiểm!"



      "Đúng, đúng ah..." Tinh Thần cũng đồng ý: "Địa phương đó là nơi có độ nguy hiểm cao đến tưởng, Lam Đông Mỹ cũng phải cửu tử nhất sinh mới trốn thoát. Địa phương nhân vật chính thiếu chút nữa chết , nếu chúng ta tới đó tuyệt đối chết có chỗ chôn. Chờ tới buổi chiều nàng ấy chạy ra khỏi đó chúng ta mới tìm nàng."



      "Vậy... Buổi sáng chúng ta làm sao bây giờ?" Phong Dục Hiển lúc này đưa ra 1 vần đề nan giải: "Chúng ta nhất định phải có thể còn sống mới tìm gặp Lam Đông Mỹ được ah?"



      Ngọn núi Phác hạ biến tiểu thuyết của Di Thiên thành 1 sân khấu, lúc này tất cả như là ma cảnh. Vô luận tới nơi nào cũng hề an toàn.



      Mà trong tiểu thuyết, Lam Đông Mỹ ở 1 số nơi có thể bình an nghỉ chân, nhưng chỉ được 1 thời gian ngắn. Tỷ như ngày thứ tư nàng ở bên cạnh hồ nước. Nhưng những địa phương này, rất khó xác định phương vị cụ thể, cho dù có thể tìm được cũng là trị ngọn nhưng trị được gốc. Kể từ đó, điều có thể làm , chính là kết hợp hành động của Lam Đông Mỹ và bản thân để tiến thêm 1 bước xác định. Đồng thời, mọi người cũng nhận thức, trừ phi có xuất quỷ, nếu thể dùng Lam Đông Mỹ chết hay chưa làm tiêu chuẩn xác định an toàn hay an toàn, dù sao, Lam Đông Mỹ là nhân vật chính! Nhân vật chính quang hoàn thể ào áp dụng người hộ gia đình.



      " tại khoảng thời gian này mà ..." Tiếp tục đọc đoạn nội dung đằng sau, mọi người nhíu mày thôi.



      Tìm được địa phương an toàn, thực quá khó khăn.



      "Ta suy nghĩ, thử xem ngày cuối cùng nên cách nào!" Tinh Thần nhìn màn hình điện thoại di động, chỉ vào đoạn văn tự cuối cùng cuốn tiểu thuyết : "Dù sao cũng là đoạn sau cùng cuốn tiểu thuyết, tác giả rất có thể an bài 1 kết cục tốt đẹp, chỉ là có minh xác viết ra mà thôi.”



      "Ý của ngươi là phải qua quảng trường tế tự?" Lang Trí Thiện cũng há to miệng : "Cái chỗ đó là nơi có thể rời , nhưng ngươi cũng biết rất nguy hiểm ah, chúng ta có thể tìm 1 lộ tuyến khác. Có thể bình yên vượt qua quảng trường Tế tự hay , hoàn toàn có cách nào chứng minh."



      "Trước mắt, vẫn là đánh cuộc keo. Nếu như thất bại, ngày mai chúng ta lại tìm Lam Đông Mỹ, dù sao ngày mai muốn tìm được nàng thuận tiện hơn nhiều, tìm được hồ nước kia là có thể thấy nàng, nàng chính là dừng lại bên cạnh hồ nước tới 4 giờ! Như vậy, khả năng tìm được nàng cũng cao hơn."



      "Coi như là như vậy..."



      "Ngươi quyết định?"



      "Ta cho rằng có thể thử xem cách của Tinh Thần."



      Mọi người lại nổ ra tranh luận, cuối cùng cũng đạt thành nhất trí. Quảng trường Tế tự là nơi Lam Đông Mỹ mang theo Tinh Huy tại khắc cuối cùng cơ hồ rời khỏi Hồng Nguyệt trấn. Địa điểm là chân núi đông bắc, chỗ này cuối tiểu thuyết có qua.



      " quảng trường tế tự mà ... Chỉ có thể dựa theo lộ tuyến của Lam Đông Mỹ rồi."



      Lộ tuyến 1 ngày cuối cùng của Lam Đông Mỹ so sánh vẫn có chút mơ hồ. Nhưng nếu dựa theo la bàn mà ..., vẫn có thể tìm được. Đương nhiên, có thể thuận lợi tới được quảng trường tế tự kia hay , vẫn rất khó .



      Phải biết rằng, Lam Đông Mỹ có thể thuận lợi tới, có nghĩa là bọn có thể thuận lợi tới!



      Nhưng tại, hiển nhiên còn cách nào khác.



      " thôi!"



      Cuối cùng mọi người nhất trí quyết định, tới quảng trường tế tự được miêu tả trong đoạn cuối, xem phải chăng có thể ly khai núi Phác Hạ! Cái này cũng là diễn tập cho ngày cuối cùng.



      Cầm la bàn, bắt đầu hướng bìa rừng đến, mỗi người đều chăm chú dựa vào nhau, dám có chút cách xa. Mà bất luận gió thổi cỏ lay cái gì, đều làm bọn sợ tới mức hồn bất phụ thể.



      mực hướng về phía đông bắc tiến tới, căn cứ nguyên văn tiểu thuyết, Lam Đông Mỹ tại ngày cuối cùng, từ Hồng Nguyệt trấn xuất phát, mang theo Tinh Huy, dọc phương bắc mà , sau khi tới 1 ngọn núi, lại nhắm về hướng đông.



      Mà trong quá trình này, tự nhiên cũng hung hiểm trùng trùng điệp điệp. Cho nên, ai dám có tâm tính chủ quan.



      "Ta , kế tiếp..." Lúc này, Khâu Phi Phàm người luôn bị bỏ qua trong 6 người rốt cục câu: "Chúng ta đâu?"



      " đâu?" Lang Trí Thiện cầm điện thoại : "Như ngươi thấy, tiến về ngọn núi ở phía bắc. Đó là nơi gần với quảng trường tế tự. Từ ngọn núi kia, lại nhắm về hướng đông liền có thể tới được quảng trường tế tự rồi. Hơn nữa ngọn núi này tệ, còn có vật tham chiếu, có thể phòng ngừa chúng ta mất phương hướng."



      "Bất quá..." Tinh Thần lại nhìn nội dung trong điện thoại : "Cái đường này là do Lam Đông Mỹ lục lọi mà ra, nhưng đường cực kỳ gian khổ. Chúng ta cách nào xác thực lộ tuyến của Lam Đông Mỹ. Cũng may ngọn núi kia còn có vật tham chiếu, chỉ mong chúng ta có thể tới được địa phương an toàn..."



      "Nghe kỹ." Lang Trí Thiện hắng giọng cái, : "Chỉ cần có người có thể còn sống rời khỏi núi Phác Hạ, ngày mai nhất định phải cho mọi người biết chuyện này. Chuyện chúng ta cần trước mắt chính là tình báo, tình báo!"



      Vì vậy, mọi người lại cất bước, hướng về phương bắc!



    2. jeremyJ

      jeremyJ Active Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      97
      Chương 17 q22


      Ngày cuối cùng Lam Đông Mỹ đến trước quảng trường tế tự, mọi người ai cũng biết điểm này.



      Tinh Thần cầm điện thoại, nhìn về phía trước, thỉnh thoảng lại đem ánh mắt nhìn về phía màn hình điện thoại di động, ngón tay chuyển động cực nhanh đẩy nội dung tiểu thuyết trôi xuống.



      "Lam Đông Mỹ hướng lòng bàn tay thổi thổi mấy cái, nàng biết , thời gian tại rất cấp bách rồi. Nếu hôm nay may chết , cũng chính là chết .



      Nàng từ quảng trường theo hướng bắc, rời khỏi Hồng Nguyệt trấn, trước mắt đường coi như vẫn chưa có chuyện gì xẩy ra. Nhưng, kế tiếp như thế nào ai biết.



      tại dựa theo tính toán thời gian, hẳn gần giữa trưa. Thế nhưng bầu trời vẫn tối tăm như cũ, chỉ có cái Hồng Nguyệt cao cao trước mắt.



      Tinh Huy tựa hồ vẫn còn rất kiên cường, dù còn nhưng cũng biết lúc này thể làm cho mẹ lo lắng vì được.



      'Tinh Huy, mẹ nhất định phải mang ngươi rời khỏi nơi này!' Lam Đông Mỹ nhìn con trai, nội tâm thầm hạ quyết tâm. Nàng nhìn lại tấm bản đồ địa hình, nếu như cứ tiếp tục hướng bắc tiếp..., đến ngọn núi, được mấy lão nhân trong Hồng Nguyệt trấn gọi là Bắc Phong.



      Trước mắt cũng chỉ còn con đường này là chưa có qua. Dù sao con đường này tuy có thể dẫn ra bên ngoài, nhưng đường cây cối rất rậm rạp, quỷ có thể dễ dàng núp.



      Nàng cầm theo ít tỏi lấy trong phòng bếp, bôi lên người chính mình cùng Tinh Huy, nghe cái này có tác dụng khắc chế đối với Hấp Huyết Quỷ, nhưng tại có hữu dụng hay cũng biết, dù sao có cũng hơn .



      biết bao xa rồi, có lẽ hoàn toàn ly khai khỏi phạm vi Hồng Nguyệt trấn. Lam Đông Mỹ nắm chặc tay Tinh Huy tiến vào mảng rừng rậm lớn phía trước. Cây cối ở đây tương đối dày đặc, thoạt nhìn cực kỳ tĩnh mịch trầm. Nhưng nàng biết có đường vòng nào khác hay , khi vào, chỉ sợ sống chết cũng .



      Đây là lựa chọn duy nhất trước mắt có thể qua. Những con đường khác đều có quỷ chặn đầu.



      Lam Đông Mỹ hít sâu hơi, với Tinh Huy: 'Tinh Huy là đứa trẻ rất dũng cảm, chỉ cần mẹ ở bên cạnh con có ai có thể làm thương tổn con được. Mẹ làm cho con rất nhiều đồ ăn ngon, cho con ở trong căn phòng cực kỳ thoải mái, có thể ngủ giấc ngon lành. Cho nên, tại kiên trì thêm chút nữa hai mẹ con ta về đến nhà, được nào?'



      mặt Tinh Huy ràng có chút sợ hãi, có cách nào che dấu được. Nhưng nhìn thấy bộ dạng cực kỳ tiều tụy của mẹ, cuối cùng chỉ có thể gật đầu cái.



      Cuối cùng, Lam Đông Mỹ ngồi xổm xuống đất ôm chặt con trai, vỗ vỗ lên vai nó, nức nở : ' Con trai ngoan, Tinh Huy là dũng cảm.'



      Sau đó, Lam Đông Mỹ đứng lên, kéo Tinh Huy tiếp tục sâu vào rừng cây. Trong lòng nàng lúc này hạ quyết tâm, vô luận ai muốn tổn thương con trai của mình, nàng liều mạng cùng . Chỉ cần Tinh Huy có thể bình an rời khỏi ngọn núi này, nàng có nhắm mắt cũng an lòng. Đứa bé này mấy ngày nay, chịu đựng quá nhiều sóng gió. Nó còn như vậy phải trông thấy những điều quá kinh khủng, nhìn con tiều tụy lòng nàng như thắt lại.



      đường Lam Đông Mỹ xuyên qua chính giữa mấy gốc cây, thỉnh thoảng lại nhìn ngó chung quanh, ở sâu trong những bóng cây kia cất dấu điều gì đây?



      "Mẹ!" Tinh Huy đột nhiên kêu tiếng, làm đầu óc Đông Mỹ run lên, vội vàng nhìn về phía nhi tử, hỏi: "Sao, làm sao vậy?"



      "Ta..." bàn tay bé của Tinh Huy che miệng, : " Chết, có xương cốt người chết!"



      Lam Đông Mỹ nhìn sang, quả nhiên phát , bên dưới thân cây lớn có mấy cọng rễ trồi lên mặt đất, có ba cái đầu lâu nằm lăn lóc tại đó. Nàng vội vàng che mắt của con trai lại, kéo nó chạy lui về phía sau.



      Chỗ này, quả nhiên rất nguy hiểm!



      Thế nhưng nàng tại còn đường lui nữa rồi. Có trở về cũng nguy hiểm kém. Hôm nay nhất định phải xông vào nguy hiểm chắc mới có cơ hội thoát ra ngoài!



      Cuối cùng, nàng hướng phía hướng khác chạy .



      Càng vào sâu cây cối càng um tùm rậm rạp, nàng lại càng cảm giác hoảng hốt. Tuy vẫn chưa có gì xuất , nhưng ngược lại càng bình yên lại càng đáng sợ. Chỉ tưởng tượng kế tiếp xảy ra chuyện gì đó, cũng đủ làm cho nàng run sợ thôi. Trước đây, nếu lâm vào tình huống như thế này còn có thể trùng sinh lại, nhưng tại giống với lúc trước nữa...



      'Tinh Huy, tin tưởng vào mẹ nha.' Lam Đông Mỹ dù rất sợ hãi, nhưng nhất định lúc nào cũng phải che trở an ủi con trai: 'Ngàn vạn lần đừng sợ, mặc kệ có gì đó xuất , mẹ nghĩ biện pháp bảo vệ Tinh Huy.'



      Những tán cây sum xuê lá, che ít hồng nguyệt sắc kia. Cho nên càng vào sâu bên trong lại càng bắt đầu u hơn. Đối với người có la bàn như Lam Đông Mỹ mà , ở nơi này rất dễ mất phương hướng.



      Nhưng tại vào hơn 10 phút vẫn có xuất bất kỳ điều gì dị thường, cũng làm cho nàng có chút yên lòng. Nhưng nhớ tới ba cái đầu lâu kia, nàng lập tức nhắc nhở, tuyệt đối thể khinh thường!



      Đúng vào lúc này thanh cổ quái vang lên, phảng phất như được phát ra từ trong đầu của nàng, giống như thanh còi hơi ngừng quanh quẩn xung quanh nàng!



      thanh kia giống như là sinh vật nào đó kêu, lại cũng giống như thanh của vòng xoáy lưu động phát ra, thanh kia rất khó hình dung. thể nào phân biệt thanh kia từ hướng nào truyền đến, bởi vì nó giống như được phát ra từ bốn phương tám hướng.!



      Đó là cái gì?



      Ngay sau đó Lam Đông Mỹ liền phát khi nàng mới dừng bước lại thanh kia lập tức tới gần bên rồi!



      Điều này khỏi làm Lam Đông Mỹ sợ tới mức tiếp cắm đầu rảo bước nhanh hơn, tay nắm chặt tay Tinh Huy tốc độ càng ngày càng tăng. Thế nhưng thanh kia cũng bắt đầu khuếch trương nhanh chóng, ngừng tới gần hai mẹ con bọn họ.



      Lúc này Tinh Huy bỗng nhiên đưa tay lên bịt kín lỗ tai, khóc lớn: 'Mẹ con, con sợ a! Thanh này quả dọa người ah! Nó giống như là muốn ăn tươi nuốt sống chúng ta ấy!'



      ', đâu, Tinh Huy!'



      Lam Đông Mỹ kéo Tinh Huy nhanh chóng hướng vào sâu hơn trong rừng cây mà , càng nhanh tim nàng cũng đập càng nhanh. Thanh kia đích cảm giác ngừng tới gần, vang như tiếng nổ làm mẫu tử hai người đều cảm giác như có con ác ma chờ đợi ngay bên cạnh, chỉ cần sơ hở chui vào trong đầu họ!



      Thanh bắt đầu phát sinh biến hóa, trở nên giống như tiếng chửi bới phảng phất muốn phá nát màng nhĩ, loại thanh càng ngày càng mạnh mẽ, như muốn chui vào đầu óc điều khiển con người.



      ', , ...'



      Lam Đông Mỹ càng ngày càng tuyệt vọng, nàng thậm chí cảm giác được chính mình có khả năng rời khỏi cái rừng cây này! Quay đầu nhìn lại cảm giác loáng thoáng giống như có bóng người truy đuổi hai mẹ con!



      Thế nhưng nhìn kỹ lại có bóng người nào, tất cả chỉ là ảo giác mà thôi. Nhưng thanh càng ngày càng chói tai, phảng phất như ai cầm kèn dí sát vào lỗ tai. Vừa như tiếng chửi bới, vừa như tiếng kim loại va chạm vào nhau, hay giống như là chú ngữ cổ xưa mà ta thể nào giải thích được ngập tràn nguyền rủa ác ý.


      Chết , chết ...



      Tuy căn bản chính xác là như vậy, nhưng tận sâu trong nội tâm chính xác là như thế. thanh này làm người nghe giống như bị thôi miên, động tác đều bắt đầu trở nên chậm dần lại.



      Cuối cùng thanh kia cũng ngừng. Nhưng mà Lam Đông Mỹ và Tinh Huy vẫn còn cảm giác nó vẫn văng vẳng bên tai, lâu rồi nhưng vẫn dứt, nó làm người khác khó mà quên được.



      Lam Đông Mỹ cảm giác toàn bộ khí lực cơ thể đều bị rút hết.


      Nhưng vẫn chưa kết thúc.


      thanh kia lại vang lên lần nữa.



      Lúc này nó còn từ nơi xa xôi truyền đến mà trực tiếp vang lên từ phía sau gáy!



      Tức khắc Lam Đông Mỹ cảm giác huyết dịch trong người như chảy ngược dòng, nàng căn bản dám quay đầu lại, muốn tiếp tục đứng dậy chạy. Thế nhưng hai chân nàng căn bản cách nào nhúc nhích được! thanh kia giống như rút hết toàn bộ khí lực thân thể nàng. Nàng bây giờ trở nên giống như con rối, cách nào thao túng được thân thể của mình, muốn , muốn la hét cũng được.



      thanh truyền đến ngay sau lưng, Lam Đông Mỹ cảm giác đầu mình như bị chẻ làm đôi, khiến thanh trực tiếp rót thẳng vào trong đó!



      Nhưng nàng chứng kiến Tinh Huy bên cạnh mình, rốt cục bộc phát cổ lực lượng nhanh chóng lôi kéo nhi tử phóng mạch tới phía trước! Bỏ thanh kia lại đằng sau!"



      Thời điểm đọc đến đoạn này, ai cũng cảm giác sởn hết cả gai ốc.



      Vẫn có đề cập qua hình tượng của con quỷ, nhưng chỉ vỏn vẹn như thế, cũng đủ làm con người tưởng tượng ra đủ thứ. Nếu cứ tiến vào trong rừng cây, chắc hẳn gặp điều này, khiến cho nội tâm nhiều người bắt đầu nảy sinh thoái ý. Nhưng điều kiện của bọn dù sao cũng tốt hơn so với Lam Đông Mỹ, nàng đến ngày thứ bảy còn bọn họ mới ngày thứ ba. Huống chi rừng cây rất lớn, chưa chắc gặp được tình huống giống Lam Đông Mỹ đâu này.



      Thậm chí, mọi người chuẩn bị trước cả máy trợ thính, nhưng nó có bao nhiêu tác dụng chỉ có trời mới biết.



      Tất cả chỉ có thể dựa vào Lam Đông Mỹ, nhưng nàng lại là nhân vật chính trong truyện, mà dù đến ngày thứ bảy cũng biết nàng còn sống hay chết. Nếu bọn gặp tình giống nàng, liệu có thể gặp được cái kết tốt hơn so với Lam Đông Mỹ sao!



      biết trôi qua bao lâu, trước mắt mấy người cũng xuất rừng cây. Dựa vào phương hướng để phán đoán, chắc có lẽ chính là chỗ Lam Đông Mỹ tiến vào rừng cây.



      Trong nội tâm của tất cả mọi người đều rất bồn chồn.



      "Hi vọng, chúng ta có thể tận dụng hết mọi khả năng để nhiều người sống sót tìm thấy được quảng trường tế tự nơi Lam Đông Mỹ qua, rồi ly khai khỏi núi Phác Hạ!" Tinh Thần đứng trước, mặt hề sợ hãi nói: "Vì sống sót... Chúng ta thôi!"



      Vì sống sót! Đây tựa như trở thành câu khẩu hiệu.



      Mọi người cũng nhanh chóng bước chân vào rừng cây. Tuy có sợ hãi, nhưng bọn vẫn còn cơ hội trùng sinh, liên tưởng tới những người... chết trong các huyết tự, bọn coi như may mắn rất nhiều, làm gì còn tư cách oán giận nữa.



      Nhưng vừa bắt đầu vào rừng cây, thân thể tất cả mọi người tựa như cứng ngắc toàn bộ.



      Chỉ thấy dưới thân cây lớn, có ba cái đầu lâu nằm lạnh lẽo tại đó!

    3. jeremyJ

      jeremyJ Active Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      97
      Chương 18 q22



      "Cái này... Đây là..."



      Ba khỏa đầu lâu sâm bạch chồng chất dưới tàng cây, thoạt nhìn ràng cho thấy chết rất nhiều tuế nguyệt. Mỗi người chứng kiến đầu lâu đều lập tức xác định đây là nơi Lam Đông Mỹ cùng Tinh Huy tới vào ngày cuối cùng!



      "Này này, lách qua !" Lâm Tuyết Hoa trước tiên: "Các ngươi phải biết cái này có bao nhiêu nguy hiểm à? Lúc ấy, bản thân Lam Đông Mỹ rời xa liền tiến vào rừng cây, sau đó nàng liền... Chúng ta lách qua , tận khả năng xa 1 chút rồi tiến vào rừng cây!"



      "Ta cũng đồng ý!" Khâu Phi Phàm được người chú ý cũng lập tức lên tiếng ủng hộ Lâm Tuyết Hoa: "Quá thân cận quá mà ..., chúng ta có khả năng tao ngộ tình đồng dạng ah."



      " biết." Tinh Thần cũng lời phản đối, hướng phía rừng cây bên cạnh nhìn lại, lập tức di chuyển bộ pháp, những người khác nhanh chóng theo sát Tinh Thần, dám tụt lại phía sau chút nào. tại, mọi người bất tri bất giác, đem Tinh Thần làm người cầm đầu. Dù sao nam nhân này lộ ra bộ dáng trấn định tự nhiên nhất trong cả bọn, coi như Lang Trí Thiện, tuy thân là cảnh sát nhưng dù sao cũng là lần đầu chấp hành huyết tự, lại thêm bị giết hai lần, tại đường 2 chân vẫn ngừng run rẩy. Duy nhất hề biến hóa chỉ có Tinh Thần. Tăng thêm số lần chấp hành huyết tự của , trong nội tâm mỗi người cũng tương đối tán thành.



      Hơn nữa quan trọng nhất, là người đối với nội dung cốt truyện quen thuộc nhất. Những người khác có thời gian đem tiểu thuyết đọc bỏ xót chi tiết nào. Cho nên, Tinh Thần chính là người biết nội dung nhất.



      thêm khoảng vài trăm mét, đoàn người lần nữa tiến nhập rừng cây. Bởi vì mục đích tạm thời là bắc Phong, cho nên có trệch hướng 1 chút cũng phải vấn đề lớn. Chỉ hy vọng ở vị trí này, tao ngộ tình giống như Lam Đông Mỹ.



      Nhưng đến 20m, Lâm Tuyết Hoa nổi nữa. Nội dung tiểu thuyết ảnh hướng quá lớn với nàng, làm cho nàng tới bây giờ vẫn nhớ tới cái ma ( thanh ma quái) làm Lam Đông Mỹ gần như sụp đổ.



      Bởi vì nghe được, chỉ là xem miêu tả, ngược lại làm tưởng tượng của bản thân ngừng bành trướng, đến cuối cùng, chỉ cần chỉ cần nghĩ tới thôi cũng làm người sợ hãi thôi. Dù sao biết mới chính là khủng bố lớn nhất.



      "Ta, chúng ta đổi tới địa phương khác ?" Lâm Tuyết Hoa ngừng lui về phía sau, sắc mặt càng ngày càng khó coi, năng lộn xộn: "Cái chỗ này quá nguy hiểm, chúng ta, chúng ta nếu cứ tiếp tục mà ..., chết , chết đó..."



      "Tại đây có địa phương tuyệt đối an toàn." Tinh Thần nhìn về phía Lâm Tuyết Hoa tiếp: "Hoặc là ngươi cầu nguyện Thánh Nhật chi chủ phù hộ ngươi , ngươi phải Tín ngưỡng Thánh Nhật giáo đấy sao? Có lẽ ngươi cầu nguyện lần, liền có được thân thể siêu việt, Bất Tử Bất Diệt rồi."



      "Ta, ta cũng cảm giác tiếp tục tới quá thỏa đáng." Khâu Phi Phàm lúc này cũng muốn lui lại: "Ta , hay là thôi ?"



      Về phần những người khác, ngược lại có phản ứng gì đặc biệt.



      "Tùy các ngươi." Tinh Thần nhìn Khâu Phi Phàm cùng Lâm Tuyết Hoa đứng cùng chỗ, : "Ta cũng bắt buộc. Các ngươi nếu muốn đường khác, như vậy tùy các ngươi."



      "Này!" Lang Trí Thiện nghe Tinh Thần những lời này, vội vàng lên tiếng cản: "Ngươi như thế nào có thể như vậy? Ta , các ngươi nên suy nghĩ kỹ càng, ly khai tập thể tụt lại phía sau, chỉ có hai người các ngươi mà ..., nguy hiểm nhiều đến bao nhiêu? theo chúng ta , có thể nhiều ra 1 người đem tình báo ngày mai ra! Chúng ta bây giờ cần chính là tình báo, chỉ cần người có thể thuận lợi đến quảng trường Tế Tự, nếm thử phải chăng ở đó có thể ly khai núi Phác Hạ, như vậy chúng ta được cứu rồi!"



      "Thế nhưng mà..." Lâm Tuyết Hoa còn muốn gì nữa, nhưng bị ánh mắt lạnh như băng của Lang Trí Thiện phóng đến, sợ tới mức nàng nhất thời dám tiếp tục chuyện.



      "Tuy là thế... nhưng mà, " Khâu Phi Phàm bỗng nhiên tiếp lời: " nhất định có thể từ quảng trường tế tự ly khai núi Phác Hạ sao? Lam Đông Mỹ có thành công hay , cũng biết được! Cuối cùng tiểu thuyết, chỉ nàng cơ hồ thấy được phía bên ngoài biên giới ngọn núi, trong nháy mắt nàng cùng nhi tử chạy , tiểu thuyết liền kết thúc rồi. Ai cũng biết về sau nàng có bị quỷ giết hay . Đương nhiên ta thừa nhận, đoạn đường kia của nàng thực rất ít gặp quỷ..."



      "Ta nghĩ, tác giả phải người vô tình." Lời của Tinh thần lại có chút ngoài ý muốn: "Trong tiểu thuyết nhiều lần miêu tả kỹ càng tình mẫu tử giữa Lam Đông Mỹ cùng Tinh Huy hai người, miêu tả thực chân thành tha thiết cảm động, cho thấy tác giả ràng là 1 người tình cảm, như vầy, có lẽ ở thời điểm kết thúc, lưu cho 2 mẹ con họ 1 đường sống."



      "Cảm tình?" Lang Trí Thiện ngược lại có suy nghĩ qua phương diện ấy, cẩn thận ngẫm lại, thực trong tiểu thuyết có ít đoạn miêu tả tình cảm như vậy. Nhưng điều này cũng thể kết luận tác giả thiết kế 1 kết cục bi kịch. , nên kết cục mở là vì tác giả nỡ miêu tả cái chết của 2 nhân vật, đây cũng là 1 loại mẫu thuẫn khi sáng tác truyện.



      Kỳ , vấn đề mấu chốt ở chỗ, bộ phận vượt ra khỏi nội dung cốt truyện, có thể có quỷ hay , có còn do tác giả khống chế? Kết thúc mở, kỳ thực có thể tác giả cũng biết kết thúc phát triển như thế nào!



      Hết thảy, chỉ có thể dùng thế giới chân này hình thành nên cơ sở.



      "Được rồi, " Khâu Phi Phàm cuối cùng cũng nhượng bộ: "Cái kia, chúng ta thôi."



      Phạm vi cánh rừng rậm này quá lớn, nếu như vòng càng xa, chỉ sợ có chuyện càng thêm xấu.... Huống chi, cũng phải muốn tách ra. phải vạn bất đắc dĩ, muốn làm như vậy.



      Sau đó, 6 người lại bắt đầu tiến sâu vào rừng rậm. Kỳ , phải có người ôm ý nghĩ như Lâm Tuyết Hoa và Khâu Phi Phàm. Nhưng bọn cũng biết, cho dù tiến vào rừng cây cũng có nơi nào an toàn để . tại, bọn cũng biết, nơi nào mới tốt.



      Đỉnh đầu ánh trăng hồng sắc vẫn tản ra tia sáng dị. Rất giống lúc trước Di Thiên hình dung. Trong thư viện học viện Kim vực, bộ tiểu thuyết ngắn ngủn 10 vạn chữ cứ như vậy hoàn thành.



      Sau khi gõ xong chữ cuối cùng, Di Thiên cảm thấy nhõm.



      Lúc ấy, Di Chân thủy chung đều ngồi phía sau , chứng kiến đánh xong cả bộ tiểu thuyết.



      "Hoàn thành." Di Thiên lưu file lại rồi : "《 Luân Hồi 》 cuối cùng cũng hoàn thành."



      "Cuối cùng là... kết cục mở sao? Thông qua quảng trường tế tự, thiếu ít nữa liền có thể rời khỏi ngọn núi này rồi." Di Chân nhìn nội dung cốt truyện khỏi : "Kỳ có thể an bài tốt hơn chút, để 2 mẹ con chạy ."



      "Coi như là cái hy vọng ." Di Thiên xoa xoa 2 bả vai : "Hơn nữa, chúng ta cũng thể rời khỏi cái nhà trọ kia."



      "Cái kia... đường núi đằng sau quảng trường tế tự, có thể chạy sao? Đây là ngày Luân Hồi cuối cùng rồi, nếu như trốn được, vậy đại biểu rằng..."



      "Cái này, ta cũng suy nghĩ nhiều. Liền do độc giả tự nghĩ , tiểu thuyết để chỗ cho bọn tưởng tượng phải cũng tốt sao? Lý , biết đánh giá như thế nào đây? Chính cũng viết tiểu thuyết, có thể đưa ra lời bình trọng tâm hơn a."



      Lúc này trong thư viện chỉ còn lại ít ỏi hai ba người, hơn nữa ngồi khoảng cách với nhau khá xa. Di Chân cùng Di thiên lại cùng nhau xoát lại lỗi chính tả..



      Di Chân bỗng nhiên cảm thán : "Ta thấy địa đồ ngọn núi này còn chưa lắm. Địa phương trống quả thực nhiều lắm."



      "Là thế này." Di Thiên cười khổ: " Thời điểm suy nghĩ có chút gấp gáp, cho nên nhiều nơi cẩn thận suy nghĩ. tại hoàn thành, thoạt nhìn thực có vài nơi thô ráp."



      Buổi tối, sau khi tạm biệt Di Chân, Di Thiên trở về phòng mình. Bạn cùng phòng đều ngủ say, mình bật máy tính lên, ngồi đọc lại cuốn tiểu thuyết của mình.



      Cái này coi như là dấu vết đặc biệt lưu lại đời này. Mặc dù tương lai phải rời khỏi thế giới này, ít nhất dấu vết về vẫn được bảo tồn.



      Sinh sống ở nhà trọ lâu ngày, Di Thiên sớm chuẩn bị cho kết cục xấu nhất.



      muốn oán trời trách đất, nếu làm như vậy, thực xin lỗi tỷ tỷ mực đau khổ chèo chống của mình. biết vì cái gì, phát , kỳ Lam Đông Mỹ đối với chính là Di Chân, mà Tinh Huy chính là bản thân .



      Di Chân tuy cùng là song bào thai chỉ cách nhau vài phút, thế nhưng trong nội tâm Di Thiên, Di Chân lại là hết thảy của , càng là tất cả Tín ngưỡng của . có thể sống trong nhà trọ tới nay tất cả đều bởi vì Di Chân.



      Tuy chưa bao giờ qua trước mặt nàng, nhưng tận sâu trong lòng rất thương tỷ tỷ.



      "Cuối cùng... mẹ con Lam Đông Mỹ thế nào?"



      lật đến đoạn văn cuối cùng. di con chuột tới nơi đó. Có nên viết tiếp hay ? đến ngày luân hồi cuối cùng, nếu chết Lam Đông Mỹ thực kết thúc.



      phải ghi, mà là dám viết.



      dám ước mơ, dám cầu xa vời. Nó quả thực giống như nằm mơ mới có hạnh phúc.



      Nếu như có thể ly khai nhà trọ, như vậy có thể làm được gì đây? Nghĩ đến ngày đó, Di Chân ngồi ghế cho bồ câu ăn, nàng ràng có thể nhàng hỏi mình như vậy, giống như kế hoạch tương lai của những người bình thường.



      Nếu như, nàng là người bình thường, có hết thảy những kinh nghiệm này mà ..., như vậy nàng chắc chắn sống rất hạnh phúc. Nhất định có thể cùng người mình kết hôn, sinh hoạt trôi qua trong bình yên, sau đó có 1 đứa bé kháu khỉnh ra đời.



      Di Thiên biết , từ khi cha mẹ qua đời, tỷ tỷ vì mình bỏ ra rất nhiều. Nàng biết , bởi vì bản thân phải gánh vác phần tránh nhiệm ấy cho nên nàng ngay cả quyền khóc cũng có, ngay cả tính cách mềm yếu cũng được tồn tại. Bởi vì phía sau nàng chỉ còn có đệ đệ song bào thai duy nhất.



      "Di Chân, ta viết được." bàn tay Di thiên lơ lửng bàn phím, muốn đánh nhưng lại nhấn được.



      Nếu như, cứ để Lam Đông Mỹ như vậy chạy , mong chờ ah. Thế nhưng cái chờ mong này đối với hộ gia đình chẳng khác nào độc dược.



      "Nếu như... Nếu như có thể rời khỏi nhà trọ mà ..., như vậy, ta viết nốt kết thục chuyện."



      Nghĩ tới đây, tắt file , nằm cả người giường.



      "Nếu như có thể ly khai nhà trọ mà ..."



      Di thiên cứ nghĩ như vậy rồi mơ mơ màng màng ngủ . Từ đầu đến cuối, hề biết, vài năm sau cuốn tiểu tuyết của hoàn toàn biến thành , cùng với nội dung cốt truyện viết ra, hề có sai số mảy may.



      Sáu người ngừng xâm nhập vào rừng cây, ai cũng đều nhét lỗ tai chặt. Tuy theo thời gian, Lam Đông Mỹ ít nhất 1 giờ sau mới nghe thấy thanh khinh khủng kia, thế nhưng bọn chắc chuyện đó có thể phát sinh ngay bây giờ hay sau đó hay .



      Đến tột cùng... Có thể thuận lợi đến được quảng trường tế tự ?



    4. jeremyJ

      jeremyJ Active Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      97
      Chương 19 q22



      tại trời cũng rạng sáng mà đến giữa trưa Lam Đông Mỹ mới có thể vượt qua rừng cây trước khi gặp loạt tượng linh dị kia. Thời gian còn cách rất dài, cho nên rất khó có thể đoán được họ gặp phải những điều gì .



      Điểm này cũng làm các hộ gia đình có chút bất an. Đương nhiên, trời chỉ mới rạng sáng, nhưng ai có thể cam đoan mình an toàn vượt qua rừng rậm núi Bắc Phong trước.



      Mà quan trọng là ..., trong khoảng thời gian này, trong rừng cây phát sinh chuyện gì, hoàn toàn có bất kỳ ai biết được.



      Sau khi tiến vào rừng cây bọn họ liền phát , trong tiểu thuyết miêu tả hoàn toàn đồng dạng, khác biệt chút nào. Cây cối mọc san sát nhau, cơ hồ có có bao nhiêu khe hở, bốn phương tám hướng nhìn đâu cũng đều là cây cối. cách khác, nếu như quỷ muốn mình, quá dễ dàng. Mà những cái cây này cũng trở thành chướng ngại vật, muốn di chuyển luôn luôn phải thay đổi phương hướng, cho nên bọn chỉ có thể bộ từng bước mà thôi, nơi này quả khiến người khác phải đau đầu.



      thực ra, bởi vì cây cối chắn lối, nếu có la bàn mà ..., hẳn mất phương hướng ngay lập tức. Điều này cũng cấp bọn cho tin tức, con đường bọn so với Lam Đông Mỹ có thể giống nhau. Dù sao Lam Đông Mỹ có la bàn, nếu cứ như vậy khả năng bọn gặp chuyện như Lam Đông Mỹ thấp hơn chút.



      Sau khi được chừng hơn nửa giờ, tất cả vẫn là mảnh yên tĩnh. Chỉ là mọi người được quãng khá dài, nhưng vẫn chưa ra khỏi rừng cây! Hơn nữa cây cối che chắn, làm cho tầm mắt mọi người thể nhìn xa được, biết tới gần núi Bắc Phong chưa.



      "Nghỉ ngơi chút a." Tinh Thần đưa ra kiến nghị: " thời gian dài như vậy, mọi người cũng mệt mỏi rồi, trước mắt mọi chuyện vẫn vô , bảo tồn thể lực là tốt nhất. Mọi người có thể ăn ít đồ ăn, hay đọc kỹ lại nội dung tiểu thuyết ."



      Tinh Thần đúng, tuy giờ vẫn trong rừng cây, nhưng thể lực của mọi người cũng hao tổn nhiều, nếu cứ tiếp tục như vậy cũng phải cách hay. Huống chi, đường cũng có người vì sợ hãi vừa vừa ăn lặt vặt, làm cho bụng mọi người cũng kêu váng lên.



      Mọi người lục đục ngồi xuống, đồ đạc mọi người đều cất trong balo được lấy ở nhà trọ. Có điều rất kỳ quái, chính là bọn có thể mang theo bao nhiêu thứ trong balo những vẫn cảm giác rất . Tựa hồ như có thứ gì ở bên trong, cho nên vẫn có thể di chuyển linh hoạt được. Từ khi nhà trọ cung cấp loại ba lô này, rất nhiều hộ gia đình khi chấp hành huyết tự đều có thể dễ dàng cho mang theo rất nhiều đồ dùng các loại, đèn chiếu sáng, đồ ăn, quần áo, dược phẩm, vũ khí, đồ dùng cần thiết ...



      Đa số đồ ăn mọi người mang theo cũng đều lấy từ nhà trọ, những được cung cấp miễn phí mà còn có thể so sánh với cao lương mỹ vị. Thậm chí trong đồ ăn tuyệt đối có bất kỳ thành phần hóa học có hại nào, tuyệt đối là "Yên tâm mà ăn" . thể đây quả là điều châm chọc. Roland trước đây cũng từng tiến hành kiểm nghiệm đối với đồ ăn của nhà trọ. Phát chỉ có tuyệt đối vô độc vô hại, mà hoàn toàn chứa bất kỳ chất phụ gia nào, thực phẩm bảo đảm an toàn được công nhận .



      Tinh Thần xé mở hộp bánh Piza nhét vào trong miệng bắt đầu chầm chậm nhai nuốt. Bên cạnh là Lang Trí Thiện ăn bánh mì với sữa đậu, đồng thời quan sát nhất cử nhất động của Tinh Thần. Còn lại mọi người bên ăn như hổ đói, bên đọc kỹ lại nội dung tiểu thuyết.



      Ở đây quá mức yên tĩnh, làm mọi người khỏi nghĩ có nên vài lời gì đó hay , nhưng mà ai cũng sợ hãi thanh nguyền rủa kia truyền tới cho nên chỉ cắm đầu vào ăn.



      "Nếu như đến được quảng trường tế tự và có thể rời khỏi đây, vậy còn gì tốt hơn nữa ." Lang Trí Thiện uống ngụm sữa đậu nành, : "Dù sao chúng ta tuyệt đối thể tiếp cận khu vực hạp cốc kia."



      Khu vực phía đông chính là hạp cốc, nơi đó tuyệt đối chính là nơi nguy hiểm nhất. Lam Đông Mỹ cũng thập tử nhất sinh khi đến đó, may mắn lắm nàng mới có thể trốn thoát. Lúc ấy các hộ gia đình đều đinh ninh cho rằng nàng chết ở đấy. Nhưng nàng có thể còn sống sót là vì nàng là nhân vật chính, còn lại bất kỳ ai chạy đến hạp cốc kia, tuyệt đối chết là điều thể nghi ngờ!



      " Lúc này, Lam Đông Mỹ ở nơi nào..." Phong Dục Hiển chỉ ăn qua loa vài thứ, nội dung cốt truyện cũng nhớ cho lắm.



      Cũng may, cả bộ tiểu thuyết chỉ có mười vạn chữ, nếu như là tiểu thuyết internet dài đến ba bốn trăm vạn chữ mà ..., quả tuyệt vọng thôi. Mặc dù chỉ có mười vạn chữ nhưng muốn nhớ hết toàn bộ cũng phải chuyện đơn giản.



      "Vô luận như thế nào, đều phải nghĩ biện pháp tìm được Lam Đông Mỹ!" tay Phong Dục Hiển hung hăng đánh vào nhau, : " người nữ nhân kia có bản đồ địa hình, nếu có nó mà ..., chúng ta thuận tiện ít!"



      " như vậy..." Lúc này Thiên Sinh đột nhiên hỏi: "Chúng ta chưa có ai trông thấy Lam Đông Mỹ a? Bộ dáng nàng trông như thế nào?"



      " cần lo lắng " Phong Dục Hiển lơ đễnh đáp lại: "Ngươi nghĩ xem, Hồng Nguyệt trấn chỉ toàn là lão nhân, mà Lam Đông Mỹ lại dẫn theo con trai mới năm sáu tuổi, rất dễ làm người khác chú ý nha."



      " cũng đúng. Mang theo con nít, nàng đứng cũng bất tiện, chúng ta chỉ cần biết nàng xuất ở nơi nào nhất định có thể tìm thấy nàng. Ngày mai là ngày thứ tư, nàng đến hồ nước bên kia... Chỉ mong chúng ta có thể thành công tìm được nơi đó ah."



      Nhưng có bản đồ địa hình có thể làm như thế nào đây? Tiến vào Hồng Nguyệt trấn cơ hồ là muốn chết, mà còn phải tìm được Lam Đông Mỹ, muôn vàn khó khăn trùng trùng điệp điệp. Tuy trước mắt có thể biết địa điểm cần đến, nhưng lại xác định được phương hướng ràng, nếu có tấm bản đồ địa hình mà ..., mọi vấn đề có thể giải quyết dễ dàng.



      Nhưng đây chính là nút thắt lớn nhất mà mọi người vẫn chưa giải quyết được.


      Mọi người cần phải dốc hết sức để tìm ra được con đường an toàn, sau ngày thứ bảy có thể dựa theo đó để thoát ra, chỉ còn biện pháp này thôi.! tại chỉ còn trông chờ vào lộ tuyến của Lam Đông Mỹ, thông qua quảng trường tế tự rời khỏi núi Phác Hạ!



      Căn cứ theo lời của Trang Lão bá, quảng trường tế tự là nơi có từ rất lâu rồi. Quảng trường to chừng cái sân bóng lớn, bốn phía đều có dựng trụ, trước kia dân bản từng sử dụng nó để tế ác quỷ trong núi, hiến tế bằng dê bò, đến khi con ác quỷ no bụng, phù hộ thái bình. Trước kia từng có người thành công chạy ra khỏi Hồng Nguyệt trấn, cũng thông qua quảng trường tế tự mà thoát được đấy. Đương nhiên, hàng năm con đường an toàn thay đổi, cho nên năm nay chưa hẳn quảng trường tế tự là an toàn. Hơn nữa, quảng trường tế tự nằm phía đông bắc, khoảng cách xa xôi , đường còn phải vượt qua rất nhiều nơi nguy hiểm. Lam Đông Mỹ trước từng đến được khu vực hạp cốc, nơi đó cũng có thể thông đến quảng trường tế tự. Nhưng năm nay chỗ ấy lại biến thành khu vực nguy hiểm nhất, nàng ấy thiếu chút nữa là bỏ mạng trong hạp cốc.



      Cuối cùng, nàng lựa chọn vào rừng cây đến núi Bắc Phong, sau đó lại nhắm hướng đông tiếp có thể đến được quảng trường tế tự. Nếu như có thể qua hạp cốc căn bản cần lòng vòng như vậy. Nhưng tại thà rằng chọn đường xa hơn chút, còn hơn là nguy hiểm đến tính mạng. Thậm chí có vài người quyết định, vạn nhất nếu đến khu vực hạp cốc nhất định phải lập tức tự sát! Cái chỗ kia, quá kinh khủng, nó với địa ngục có khác nhau là bao đâu.



      "Dù chọn đường xa, thế nhưng cũng là quá xa rồi." Thiên Sinh nhìn chằm chằm vào điện thoại khỏi lắc đầu: "Chúng ta phải bao lâu nữa đây? Lam Đông Mỹ khoảng gần hai giờ là đến núi Bắc Phong kia. Vả lại nếu đến được núi Bắc Phong, chẳng phải rất gần với biên giới phía bắc núi Phác Hạ. Hay chúng ta có thể xông pha cùng lần ?"



      "." Tinh Thần lập tức phản bác: " Đến đó, nhất định phải vượt qua toàn bộ núi Bắc Phong mới chính thức rời khỏi phạm vi núi Phác Hạ, đến lúc đó chắc chắn gặp ít biến cố. phải vạn bất đắc dĩ, nên làm như vậy."



      Lúc này Lang Trí Thiện ở bên trầm ngâm, bỗng nhiên : "Cái này... Có lẽ cũng là biện pháp. Phải biết rằng, mỗi lần chúng ta bắt đầu lại ngày đều từ trong rừng cây khu vực phía nam, vượt qua rừng rậm đến phía bắc, điều này phải lần nào cũng có thể lặp lại. Mà chuyện gì xẩy ra trong rừng cây lại ai biết được. Nếu vậy sao chúng ta chia ra làm hai hướng, tự mình thử sức?"



      "Quá nguy hiểm." Tinh Thần cau mày : "Đầu tiên, để vượt qua được khu rừng rậm sáu người chúng ta có thể sống sót mấy người? Coi như là lạc quan phỏng đoán ít nhất cũng hao tổn nửa. Lam Đông Mỹ là nhân vật chính, nếu nàng làm sao có thể mang theo đứa bé mà còn có thể xuyên qua rừng rậm chứ? Nếu như toàn bộ sáu người chúng ta có thể vượt qua được rừng rậm, như vậy chia binh làm hai ngã cũng có thể cân nhắc. Nhưng nếu như đến lúc đó chỉ còn có ba người, lại tách ra, vậy có bao nhiêu người thành công đến được quảng trường tế? Phải biết rằng, những chuyện chúng ta làm hôm nay, đến ngày mai đều bắt đầu lại từ con số 0, chúng ta bây giờ chỉ có thể xác nhận, đằng sau quảng trường tế tự đích có thể rời khỏi được núi Phác Hạ hay . hơn."



      "Nhưng..." Lang Trí Thiện ràng vẫn còn do dự: "Ngươi cũng biết, hôm nay chúng ta đều chưa hẳn có thể thành công, nếu con đường đằng sau quảng trường tế tự thể ly khai khỏi núi Phác Hạ, chúng ta biết phí bao nhiêu thời gian để biết được điều này. Thời gian của chúng ta là có hạn, nếu đến ngày cuối cùng chúng ta vẫn chưa tìm ra con đường có thể rời khỏi núi Phác Hạ mà ..."



      đến đây, tất cả mọi người lại bắt đầu lâm vào trầm mặc. Chấp hành huyết tự thường thường phải đánh cược với mạng sống, nhưng khi đặt sai ván cờ mất hết tất cả. tại trong tay mỗi người vẫn còn mấy lần luân hồi để đánh cược, nhưng nếu như chỉ chăm chú vào ván lớn như vậy sao? vấn đề nan giải lại bày ra trước mắt các hộ gia đình.



      "Đợi chút..." Lúc này Khâu Phi Phàm bỗng nhiên đưa ra vấn đề mà mọi người chưa từng để ý qua: "Nếu như binh chia làm hai mà ..., đằng sau quảng trường tế tự có thể ly khai khỏi núi Phác Hạ ... Như vậy sau khi rời khỏi núi Phác Hạ như thế nào? Phạm vi nguyền rủa của Hồng Nguyệt chỉ hữu chỉ hữu hiệu mình núi Phác Hạ sao? Nếu rời khỏi đây được, chẳng phải còn được luân hồi nữa đúng ? Nếu như vậy tuyệt đối thể chia binh làm hai đường!"



      " đâu!" Tinh Thần chỉ vào điện thoại : "Ngươi nhìn kỹ lại phát ra thôi, khi Lam Đông Mỹ trong thời gian bẩy ngày luân hồi, thông qua hỏi thăm Trang Lão bá tìm hiểu được biết. Nếu như ngươi ở Hồng Nguyệt trấn trong thời gian trọng khải mà có thể rời khỏi núi Phác Hạ, khi thời gian vừa đến cũng vẫn quay trở về chỗ cũ. Chỉ có sau khi hết ngày thứ bảy, mới có thể chính thức rời khỏi núi Phác Hạ. Đương nhiên, nếu có thể sống sót được đến 0 giờ ngày thứ bảy còn vấn đề gì to tát nữa rồi."



      "Đúng, đúng sao?" Khâu Phi Phàm mới mấy câu, bỗng nhiên nhớ tới điều gì đó: ", nhất định ah! Nếu như có thể trở về trong nhà trọ sao? Bất luận nguyền rủa gì cũng có thể được nhà trọ tiêu trừ sạch , nếu như chúng ta vẫn trong thời gian trọng khải mà vẫn có thể trở về nhà trọ mà ..., có lẽ nguyền rủa hồng nguyệt có thể biến mất a?"


    5. jeremyJ

      jeremyJ Active Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      97
      Chương 20 q22

      Tinh Thần lắc đầu: "Ta nhìn ngươi thực là bị sợ đến hồ đồ rồi, ngươi quên sao? Huyết tự quy định, chúng ta nhất định phải sau nửa đêm 0 giờ mới có thể rời khỏi núi Phác Hạ. Cái này ý vị như thế nào? cách khác cho dù có thể tìm được đường rời khỏi núi Phác Hạ, nhưng trước 0 giờ vẫn thể nào rời khỏi nơi này. Ngay từ lúc mới bắt đầu, chúng ta phải triển khai nó vào ngày thứ 7 mới có thể."



      "Đúng, đúng nga..." Khâu Phi Phàm lúc này mới kịp phản ứng, trong khoảng thời gian này, hoàn toàn coi bản thân mình là nhân vật Lam Đông Mỹ, căn bản ý thức được bản thân là 1 hộ gia đình trong nhà trọ.



      "Đúng vậy a." Phong Dục Hiển hung hăng cắn miếng màn thầu, : "Huyết tự từ vừa mới bắt đầu, định thể kết thúc trong 1 ngày... Tốt rồi, chúng ta mau chóng khởi hành , nghỉ nghơi cũng sai biệt lắm."



      "Cũng đúng." Lang Trí Thiện đứng lên đầu tiên: "Cũng ngồi chừng 10 phút rồi, nghỉ ngơi vậy là đủ, dừng lại tại chỗ 1 thời gian dài phi thường nguy hiểm, mọi người mau!"



      Mặc dù có chút tình nguyện, nhưng ai cũng biết được chỗ này căn bản phải nơi để nghỉ ngơi, tất cả mọi người lại lần lượt từng người đứng lên. Ăn thức ăn bồi bổ thể lực, như vậy, kế tiếp mới có thể tiếp tục sinh tồn.



      Cánh rừng rậm này thực đặc biệt lớn, hoàn toàn có thể là trải khắp núi đồi, cơ hồ bao trùm đoạn diện tích từ hồng nguyệt trấn cho tới ngọn núi bắc phong. Cây cối dày đặc mặc kệ tới chỗ nào, đều là như thế.



      Mà tại đây vô luận luân hồi bao nhiêu ngày, vẫn chỉ là 1 ngày đồng nhất.



      Lúc này, ở nhà trọ cũng là khoảng thời gian rạng sáng. Trong phòng 1301, tụ tập vài thành viên Thánh Nhật giáo.



      "Lúc này đây, Lâm Tuyết Hoa cùng bọn người kia chấp hành huyết tự biết có thể còn sống trở về ." Thành viên Thánh Nhật giáo Lục Hải dụi dụi con mắt : "Nghe giáo chủ lúc trước ra 1 chỉ thị đặc biệt cho Lâm Tuyết Hoa."



      "Tuyết Hoa đối với Thánh chủ rất thành kính, hơn phân nửa chết đâu." Đối diện với Lục Hải đối là 1 nữ nhân mang kính mắt, nữ nhân kia thoạt nhìn rất đẹp, nàng cũng là thành viên trong Thánh Nhật giáo, Khương Quỳnh.



      Mà người cuối cùng chính là chủ phòng 1301, Lô Triệu Thiên. là nam nhân hơn 30 tuổi, vóc dáng rất cao, trong Thánh Nhật giáo, đối với Từ Thao cũng rất trung thành, cũng là 1 trong mấy người tương đối lợi hại trong giáo.



      Lô Triệu Thiên lúc này ngồi ghế sa lon, đốt 1 điếu thuốc lá, : "Lâm Tuyết Hoa nên có việc gì , Thánh chủ cũng phù hộ nàng. Cẩn thận ngẫm lại, lúc trước tiến vào nhà trọ này là việc kinh khủng cỡ nào, mỗi người đều cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, khi đó nếu có Thánh chủ xuất , chúng ta thực ngay cả hy vọng sống sót cũng có."



      đến đây, Lục Hải cùng Khương Quỳnh cũng yên lặng . Trở thành hộ gia đình nhà trọ, thực cùng ở dưới địa ngục cũng khác gì nhau. Ở nơi này ràng chỉ có thể dựa vào chút hy vọng mù mịt mới có khả năng có chút tin tưởng sống sót. Cho nên, khi Từ Thao tuyên ngôn thành lập Thánh Nhật giáo, tự nhiên trở thành chỗ cứu tinh cuối cùng trong lòng ít hộ gia đình.



      "Ta xem các ngươi cũng mệt mỏi rồi, ngủ . Tuyết Hoa chấp hành huyết tự còn tới cả ngày kia." Lô Triệu Thiên dụi dụi con mắt : "Các ngươi cứ ngồi ở đây cũng có tác dụng gì. Sau khi tỉnh ngủ, chúng ta tìm thánh chủ a."



      Bọn mở miệng gọi 1 tiếng "Thánh chủ", ngược lại phi thường tự nhiên. Sau khi tiến vào nhà trọ 1 thời gian, cũng dần vứt bỏ tập quán sinh hoạt trước kia. tại bọn , hoàn toàn chấp nhận bản thân mình chính là 1 hộ gia đình trong nhà trọ.



      Sau khi Lục Hải, Khương Quỳnh hai người rời , Lô Triệu Thiên nhắm mắt lại nghỉ ngơi hồi. thủy chung vẫn mở đèn, tại nhà trọ này, chưa từng tắt đèn khi ngủ, dù sao điện nước ở nơi này sử dụng là hoàn toàn miễn phí.



      Tay nắm chặc thành ghế Sofa, nhớ lại Lâm Tuyết Hoa, người cùng gần như 1 lúc gia nhập Thánh Nhật giáo, trong tâm Lô Triệu Thiên tâm cũng cảm thấy nặng nề. Gần đây tỷ lệ hộ gia đình mởi tử vong phi thường cao, làm rất nhiều người có cảm giác tuyệt vọng, còn có ít người mới sinh ra ý niệm tự sát trong đầu. Cũng có ít người nghĩ nếm thử phương pháp để cởi bỏ bóng dáng nguyền rủa, mà như Lô Triệu Thiên đem hi vọng hoàn toàn ký thác người Thánh chủ Thánh Nhật giáo Từ Thao.



      "Thánh chủ... Chỉ mong, chỉ mong ngươi có thể cứu chúng ta!"



      Từ Thao nhiều lần bày ra năng lực suy diễn cùng trí tuệ hơn người của , cũng tuyên bố có được thần lực để độ kiếp đến Bỉ Ngạn. Quỷ hồn cư nhiên có thể tồn tại, tiên nhân như Từ Thao có mặt đời cũng phải điều kỳ quái. ít hộ gia đình cũng bắt đầu tin tưởng vào lời của , gia nhập Thánh Nhật giáo.



      Lô Triệu Thiên đem điếu thuốc dụi vào trong gạt tàn, vừa mới định ngủ nghe thấy tiếng chuông cửa.



      Tiếng chuông cửa?



      Ai đến nữa? Vào lúc rạng sáng thế này?



      Lô Triệu Thiên mặc dù có chút hồ nghi, nhưng vẫn tới, thông qua mắt mèo cửa nhìn ra ngoài, đứng ở bên ngoài là 1 hộ gia đình.



      "Ân? Người này tới làm gì?"



      cũng suy nghĩ nhiều liền mở cửa hỏi: "Xin hỏi... Có chuyện gì ? Ngươi xem cũng trễ như vậy, nếu phải chuyện gì vội vàng, có thể để tới ngày mai được ?"



      "Chuyện rất trọng yếu." Người kia trả lời rất ngắn gọn.



      Lô Triệu Thiên nấn ná 1 chút rồi cũng để cho vào. Tuy bây giờ là rạng sáng, nhưng trong nhà trọ có quỷ, điều này được mọi người công nhận, cho nên cũng cảm thấy nghi ngờ.



      Để người này tiến vào, nhàng đóng cửa, mà trong 1 cái chớp mắt đó hệ thống khống đèn hành lang bỗng nhiên tắt ngúm, ngay cả trong phòng Lô Triệu Thiên, đèn đóm cũng còn hoạt động!



      tình này làm Lô Triệu Thiên hai chân run lên bần bật! Đèn trong nhà trọ làm sao có thể hư?



      lập tức quay đầu lại, thế nhưng người vừa mới tiến vào đâu thấy bóng dáng!



      "Ngươi... Ngươi ở đâu?"



      Lô Triệu Thiên lúc này cảm giác da đầu run lên, theo lý thuyết bên trong nhà trọ là tuyệt đối an toàn , có khả năng có quỷ tiến vào, nhưng tình huống tại quá mức quỷ dị!



      vội vàng kéo tay cầm cửa, thế nhưng bất kể vặn như thế nào, nó cũng nhúc nhích!



      Lô Triệu Thiên sợ hãi!



      "Thánh chủ, cứu ta!"



      Lô Triệu Thiên tức khắc lớn tiếng gầm hét, thế nhưng biết, cho dù gọi phá yết hầu, bên ngoài cũng có bất cứ người nào nghe được thanh của !



      ", muốn, muốn..." Lô Triệu Thiên lúc này mặt mũi trắng bệch như tờ giấy, tràn đầy hoảng sợ. lại lần nữa quay đầu lại, vẫn như cũ hề nhìn thấy 1 thân ảnh nào!



      Người vừa rồi, rốt cục đâu rồi hả?



      Khương Quỳnh về tới nhà, đem đèn mở ra, treo áo khoác lên giá. Lúc này nàng cảm giác toàn thân đau nhức, cả ngày thời gian, cơ bản đều ngồi thảo luận về huyết tự. Mà càng thảo luận, lại càng thấy tình hình tuyệt vọng. Huyết tự, quả thực chính là cái nhiệm vụ tuyệt cảnh, tỉ lệ tử vong rất cao, quá cao!



      Nhà của nàng tại lầu 8, vừa trở về cả người mệt mỏi ngã nhào lên ghế sa lon.



      "Ta nên làm cái gì bây giờ... Ta muốn chết, ta muốn chết ah..."



      Khương Quỳnh tháo kính mắt, khỏi khóc thút thít. Trong cái nhà trọ này, lúc nào nàng cũng cảm thấy tuyệt vọng, nàng biết , tại duy nhất có thể ký thác hi vọng chính là Từ Thao! Tuy người của thần cốc minh cùng Dạ Vũ minh luôn miệng Từ Thao là giả thần giả quỷ, nhưng là Khương Quỳnh lại lựa chọn thà rằng tin tưởng Từ Thao. Dù sao, so sánh ra, muốn thông qua sức người để siêu thoát khỏi nguyền rủa của nhà trọ, nghĩ như thế nào cũng cảm thấy quá mức hão huyền. Lý trước kia phải rất lợi hại sao? Bây giờ cũng là 1 bộ dáng thiết sống chết.



      Cuối cùng, nàng xoa xoa hai mắt, ngẩng đầu lên đeo kính mắt, nhưng thình lình trông thấy người xuất trước mặt nàng!



      "Ah!"



      Khương Quỳnh bị giật mình, nhưng nhìn kỹ lại người trước mắt, nàng tức khắc nhàng thở ra, : "Ngươi làm ta sợ muốn chết ah, vì cái gì ngươi gõ cửa liền vào rồi? Ân? Chờ chút, ta dường như có khóa cửa nha?"



      Người trước mắt, lại lời.



      "Ngươi chuyện , tại sao chuyện? Ngươi tìm đến ta làm cái gì? Ngươi muốn cái gì sao?"



      Đối phương như cũ vẫn trả lời, hơn nữa biểu lộ cũng có chút kỳ quái, so sánh với bình thường, rất là cơ giới hóa.



      "Ngươi... Ngươi tốt xấu cũng nên 1 câu chứ!" Khương Quỳnh lúc này tâm tình rất kém, đứng dậy, nhìn về phía người đối diện : "Nếu như có chuyện gì , vậy mời ngươi…”



      Nhưng kế tiếp, Khương Quỳnh liền được nữa. Bởi vì...



      "Ah, ngươi, ngươi... Ngươi là ai!"



      Khương Quỳnh cả người sợ tới mức hồn phi phách tán, lập tức lui trở về ghế sa lon, mặt của nàng, tràn ngập sợ hãi!



      Kế tiếp, nàng có cơ hội phát ra bất kỳ thanh nào nữa.



      Cùng lúc đó, núi Phác Hạ.



      nhóm sáu người tới, bỗng nhiên, Lâm Tuyết Hoa dừng bước.



      "Làm sao vậy?" Thiên Sinh phát ra nàng có bước tiếp liền hỏi: "Ngươi, có sao chứ?"



      "Ân... có việc gì, có chuyện gì đâu." Lâm Tuyết Hoa lắc đầu, nhưng vừa rồi nàng có cảm giác, tim đập rất nhanh trong khoảnh khắc.



      "Sắc mặt của ngươi thoạt nhìn tốt lắm." Thiên Sinh có chút ân cần hỏi: " phải là thể lực của ngươi..."



      " có chuyện gì đâu, có việc gì." Lâm Tuyết Hoa vội khoát khoát tay, : "Ta sao."



      Tuy ngoài miệng như vậy, nhưng Lâm Tuyết Hoa có cách nào ổn định tâm thần. Ngay sau đó, nàng lại tiến về trước, thời điểm qua 1 thân cây nàng cảm giác có gì đó đúng.



      "Sao, chuyện gì xảy ra?"



      Sau đó nàng liền phát , những người đứng bên cạnh biến mất vô tung vô ảnh!



      "Này, uy, Biện Tinh Thần, Lang Trí Thiện, Phong Dục Hiển?" Lâm Tuyết Hoa tức khắc sợ tới mức mặt còn chút máu, kế tiếp, nàng chợt thấy, ở đằng sau 1 thân cây phía trước, bước ra 1 người.



      Người kia, là hộ gia đình nhà trọ.



      Mà Lâm Tuyết Hoa nhìn thấy người này còn chưa kịp mở miệng, chỉ nhìn thấy, người nọ hướng chính mình tới!



      "Lâm Tuyết Hoa?"



      Rất nhanh, Lang Trí Thiện phát Lâm Tuyết Hoa biến mất, nàng lúc trước tuy luôn đằng sau, nhưng tốc độ vẫn bảo trì nhất trí với bọn , tại sao bây giờ lại thấy đâu?



      Thế nhưng bất kể tìm kiếm thế nào, bọn đều có khả năng tìm thấy Lâm Tuyết Hoa nữa rồi. Hơn nữa, cho dù là ngày mai, Lâm Tuyết Hoa cũng luân hồi trở về.



      Nhà trọ đối (với) hạn chế quỷ hồn xâm nhập, rốt cục bắt đầu từng bước giải trừ. Cũng giống như huyết tự, quỷ giết người cũng cần khoảng cách thời gian, chỉ có điều, hạn chế lúc này lại bất đồng.



      tháng, tùy ý ngày, có tối đa mười hộ gia đình bị giết, thậm chí kể cả hộ gia đình chấp hành huyết tự cũng đồng dạng bị giết. Sau khi giết đủ 10 người đình chỉ. Cho tới tháng sau lại tiếp tục, có mười người bị giết chết.




    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :