Nhà trọ địa ngục - Hắc sắc hỏa chủng

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. jeremyJ

      jeremyJ Active Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      97
      chương 11 q 22



      Hồng Nguyệt trấn, nơi này vốn chỉ là cái trấn ở trong quyển tiểu thuyết, nhưng bây giờ nó trở thành thực. Lúc này mấy người Tinh Thần tập chung lại chỗ.



      Vừa rồi sau khi Thiên Sinh biến mất, còn ai tiếp tục mất tích nữa. Nhưng tất cả mọi người ai dám thả lỏng chút nào, phải biết rằng giờ nếu cẩn thận có lẽ theo gót Thiên Sinh ngay.



      Tuy có thể biết cốt truyện nhưng cũng chỉ là những kinh nghiệm của nữ chính từng trải qua mới biết được. tại, nếu có phát sinh chuyện gì, mọi người đều hoàn toàn biết. Có thể trừ khi hết cách mới phải dùng đến hạ sách này thôi.



      Lúc này thông qua Bluetooth Tinh Thần send file txt đến cho từng người. Ai cũng tận lực nắm bắt tất cả mọi chi tiết trong truyện.



      "Nên hướng kia!" Phong Dục Hiển chợt dừng bước, :


      Lam Đông Mỹ vừa đến Hồng Nguyệt trấn từng qua nơi đây, các ngươi nhìn phía trước xem!"



      Lúc này, năm người nấp sau căn nhà hai tầng. Phong Dục Hiển chỉ vào gốc cây Dương Liễu hơi rũ xuống phía trước mặt. Căn cứ tiểu thuyết lúc ban đầu Lam Đông Mỹ dọc theo cây Dương Liễu thời gian ngắn, thấy được cái trà lâu kia. cách khác, trước cây Dương Liễu cách đó xa, chính là trà lâu rồi!



      Tim mỗi người đều đập thình thịch!



      Nhanh!



      Nhưng đồng hồ thời gian còn nhiều lắm rồi! là 0 giờ 50p 10s, lúc này tính đến khi Lam Đông Mỹ về tới Hồng Nguyệt trấn cũng bao lâu nữa!



      " Mọi người nhất định phải coi chừng, được phân tâm!" Lang Trí Thiện giữ chặt lấy ngực của mình, sau đó lo lắng lại bổ sung thêm: "Nếu như quỷ xuất lập tức phân tán ra! Sau đó ít nhất người tìm Trang Lão bá, hỏi địa hình, như vậy cho dù có chết đến ngày thứ hai, cũng có thể bảo lưu lại trí nhớ có thể cho người khác biết."



      Tinh Thần nhìn về phía Lang Trí Thiện, : "Ngươi bây giờ cũng tin có thể Luân Hồi rồi hả?"



      "Ta là nếu tình huống xấu nhất xẩy ra. Chúng ta, có lựa chọn nào khác."



      Đúng như Lang Trí Thiện , tại đích có lựa chọn nào khác. Chỉ có đánh cuộc rằng sau khi hết ngày tất cả mọi người được phục sinh lại. khi Quỷ xuất , mọi người đều chia nhau ra các hướng khác mà chạy, nếu chẳng những đạt được mục đích, còn có thể lãng phí cơ hội Luân Hồi.



      Nhưng đường chỗ cây Dương Liễu hơi tối, mặc dù đường vòng bên cạnh cũng được nhưng dưới ánh trăng rất dễ bị phát . Dù đường nào cũng quá mức nguy hiểm! Thế nhưng thể !



      "Như vậy " Tinh Thần đột nhiên đưa ra kiến nghị: " nếu Lang cảnh quan như vậy, bằng hai người qua bên đó, còn ba người ở lại đây. Nếu như chúng ta chết rồi, trước khi chết nhất định phát ra tiếng kêu cảnh báo, các ngươi sau khi nghe được, hãy nghĩ biện pháp khác tiếp cận nhà Trang lão bá. Tóm lại, thể để tất cả mọi người cùng chết, ai cũng được luân hồi trở lại, chúng ta phải sử dụng điều này cách triệt để."





      Vừa xong, Tinh Thần cũng á khẩu trả lời được.



      Ai đây? Rất ràng ai muốn tự đề cử chính mình. Dù sao khoảng chừng hai mươi phút nữa tại nhà Trang Lão bá có quỷ xuất , điều này trong tiểu thuyết rất rành mạch đấy. Biết như vậy mà còn dấn thân vào, ai dám làm chứ? có ba người có thể ở lại đây, ai cũng hy vọng người đó chính là mình. Bởi vì có cái gọi là lo nghèo mà chỉ lo đồng đều. Nếu như ai cũng muốn có đãi ngộ đặc biệt, vậy còn ai nguyện ý chịu thiệt nữa.



      "Ta thôi " nhưng ngoài dự đoán của mọi người, Phong Dục Hiển lại mở miệng: " Bởi vì thê tử của ta chết, mà ta cũng còn ý chí để sống tiếp nên mới vô tình tiến vào nhà trọ, nếu phải chết tại đây, vậy cũng coi như là đoàn viên cùng thê tử của ta a. Tinh Thần đây là ý kiến ngươi đưa ra tất nhiên ngươi cũng phải theo giúp ta chứ?"



      Hai người này đồng thời mở miệng, làm ba người còn lại cảm giác có chút nhàng. Hai người kia, thuộc Dạ Vũ minh, là người trung lập, cũng cần cân nhắc liên minh hỗ trợ.



      Tinh Thần cùng Phong Dục Hiển hít sâu hơi, rốt cục chạy ra khỏi nơi núp, đứng dưới con đường được hồng nguyệt chiếu sáng! Nhìn bóng cây Dương Liễu, hai người lập tức tăng tốc phóng thẳng hướng trà lâu phi đến!



      Hai người như thi chạy nước rút trăm mét!



      Nhìn bóng lưng hai người, Khâu Phi Phàm kéo tay áo Lang Trí Thiện hỏi: "Cái này... Động tĩnh quá lớn chứ?"



      "Đến mức này, chỉ có thể liều mạng rồi." Lang Trí Thiện : "Căn cứ theo nội dung tiểu thuyết, nếu như bây giờ xuất quỷ ở gần đây, dù có tránh thế nào cũng vô dụng, như vậy bọn chỉ có thể đánh cuộc keo. Dù sao, ở đây bất kỳ nơi nào, lúc nào cũng có thể xuất Quỷ hồn."



      "Bọn ... đúng là có dũng khí ah." Lâm Tuyết Hoa thở dài : "Đáng tiếc, có gia nhập Thánh Nhật giáo chúng ta, nên bọn họ cách nào hiểu được chân lý. Nếu bọn có lẽ cũng có thể tu luyện tới Bỉ Ngạn ah."



      Tốc độ của Tinh Thần cùng Phong Dục Hiển ngừng tăng nhanh, mà lúc này dưới ánh trăng hồng sắc, trà lâu có chút cổ kính xuất ! Như tiểu thuyết miêu tả, sai chút nào!



      Đằng sau cái kia, chính là nhà Trang Lão bá rồi!



      Hai người khỏi thi triển bộ pháp nhanh hơn, ba người đằng sau theo dõi, thầm cảm thấy kinh hãi, hi vọng Tinh Thần cùng Phong Dục Hiển có thể thành công!



      "Cố gắng lên, cố gắng lên, cố gắng lên ah!" Khâu Phi Phàm nắm chặt bàn tay thành nắm đấm : "Biện Tinh Thần, Phong Dục Hiển, hai người các ngươi là hùng đấy! Cố gắng lên, nhất định phải thành công ah!"



      Rốt cục cũng chạy qua khỏi trà lâu, hai người liền thấy được đằng sau đó có căn nhà ! cần hỏi, dĩ nhiên là nhà của Trang Lão bá, ở đây nhà cửa đều tương đối thưa thớt, cho nên hoàn toàn khó để phán đoán!



      Hai người lập tức tiến lên đứng ở trước cửa ra vào, Tinh Thần vươn tay gõ cửa! Mặt mũi Phong Dục Hiển thần sắc rất là khẩn trương, ngừng xem xét phía sau và xung quanh.



      Lang Trí Thiện và hai người nữa, vẫn đợi trong bóng tối, tại chưa biết tình hình của hai người kia như thế nào, nếu như điện thoại có thể dùng được tốt, nhưng bây giờ lại có cách nào liên lạc được.



      "Bọn , đến cùng là như thế nào rồi?" Khâu Phi Phàm cảm giác đứng ngồi yên, tại thời gian trôi qua từng phút từng giây, căn cứ theo nội dung tiểu thuyết, Lam Đông Mỹ sắp sửa xuất rồi! Mà Lang Trí Thiện cùng Lâm Tuyết Hoa làm sao biết điểm này chứ!



      Chỉ là tại chỉ có thể chờ. Nếu tùy tiện ra ngoài hậu quả rất nghiêm trọng!



      "Ta " Khâu Phi Phàm bất an mở miệng: "Tuy Biện Tinh Thần trước khi chết nhất định kêu mấy tiếng thảm thiết báo động cho chúng ta biết , nhưng phải là với điều kiện còn có thể phát ra thanh ah. Nếu như bất chợt bị giết, muốn kêu thảm cũng kịp phát ra đâu đúng ? Bọn rời qua khỏi tầm mắt rồi, chúng ta căn bản cách nào biết sống chết của bọn ah!"



      "Ta biết rồi, thế nhưng mà..." Lang Trí Thiện ngừng nhìn đồng hồ, bây giờ đến lúc trời rạng sáng càng ngày càng gần rồi. Lam Đông Mỹ lúc này hẳn cũng sắp tới gần nhà Trang Lão bá.



      "Ta chúng ta cũng có thể trông thấy Lam Đông Mỹ đúng ?" Lâm Tuyết Hoa cũng chú ý đến phía trà lâu, : "Nàng cùng con trai cũng qua nơi này mà."



      "Ân, hoàn toàn chính xác." Lang Trí Thiện gật đầu, : "Tóm lại, vẫn phải chờ đợi để xem xét tình hình."



      "Hay chúng ta trước?" Lúc này Lâm Tuyết Hoa càng ngày càng chịu nổi nữa: "Hồng Nguyệt trấn vốn rất nguy hiểm ah, căn cứ theo tiểu thuyết miêu tả, chúng ta nên tìm cách rời khỏi Hồng Nguyệt trấn ngay bây giờ. Nếu cứ dừng lại ở đây mà ... con quỷ kia đến bên chúng ta lúc nào hay, chẳng phải khi Lam Đông Mỹ rời , quỷ gần như xuất ngay lập tức! Có phải hay ?"



      Nhưng mà, đúng vào lúc này...



      "Ah —————— "



      thanh vô cùng thê lương thảm thiết bỗng nhiên vang lên! Thanh tuy nghe được là ai phát ra, nhưng hẳn là trong hai người Tinh Thần cùng Phong Dục Hiển!



      Phát ra tiếng kêu thảm thiết, cũng có nghĩa là...



      Biện Tinh Thần chết rồi!



      chết nghĩa là...? Đằng sau trà lâu ít nhất con quỷ xuất !



      "Trốn mau..." Lang Trí Thiện chút do dự, lập tức quay đầu, : "Lập tức trốn ngay! Căn cứ theo cốt truyện, chạy hướng nào có thể rời khỏi Hồng Nguyệt trấn cách nhanh nhất?"



      cần câu trả lời ba người bắt đầu chạy.... nhà cửa xung quanh thưa thớt khiến ba người căm hận thôi, thế nhưng có biện pháp nào khắc phục được.



      Lúc này, lại tiếng kêu thê lương thảm thiết truyền đến, Khâu Phi Phàm trong nháy mắt cả người lập tức ngã lăn mặt đất. Chẳng quan tâm bàn tay hay đầu gối bị trầy da, Khâu Phi Phàm lập tức đứng lên đuổi theo Lang Trí Thiện cùng Lâm Tuyết Hoa, nhưng lại trông thấy bất kỳ ai nữa rồi!



      " Sao có thể chạy trốn nhanh như vậy?" Khâu Phi Phàm đứng lên, vừa muốn cất bước tiếp bỗng nhiên... cảm giác được có bàn tay lạnh như băng, túm lấy bờ vai !



      Lang Trí Thiện cùng Lâm Tuyết Hoa liều lĩnh chạy vội. tại kế hoạch hoàn toàn thất bại, chỉ có thể dựa theo cốt truyện ly khai khỏi Hồng Nguyệt trấn! Trong tiểu thuyết, Lam Đông Mỹ ở trong Hồng Nguyệt trấn nhưng tất cả miêu tả nhiều, chỉ biết cái trấn này quá lớn, và nhân vật chính đến đâu khung cảnh mới bắt đầu được mở ra!



      "Vừa rồi có hai tiếng kêu thảm thiết..." sắc mặt Lâm Tuyết Hoa trắng bệch nói: "Phong Dục Hiển cùng Biện Tinh Thần, hai người bọn họ đều chết hết rồi sao? Tại sao có thể như vậy?"



      Lang Trí Thiện ngừng nhìn điện thoại, suy nghĩ về con đường bọn phải như thế nào. Tiểu thuyết miêu tả thể là quá tỉ mỉ, nhưng dù sao câu chữ giấy tờ sao có thể so sánh với thực tại được, trừ phi mỗi căn nhà đều được miêu tả cách tỉ mỉ mới có thể hình dung ra đươc cục diện.



      "Hướng phía đông di!" Lúc này Lang Trí Thiện : "Lam Đông Mỹ lúc ấy là nhắm hướng đông mà chạy, chúng ta cũng chỉ có theo cái hướng kia... V ..v ..., Khâu Phi Phàm? Khâu Phi Phàm ngươi ở đâu rồi hả?"



      Bây giờ Lâm Tuyết Hoa mới chú ý tình hình xung quanh, Khâu Phi Phàm ràng thấy nữa rồi!



      Điều này bình thường!


      Chỉ trong thời gian ngắn ngủi như vậy, chẳng lẽ cũng chết rồi sao?



      Lâm Tuyết Hoa chỉ cảm thấy nội tâm của chính mình phảng phất như nguội lạnh nửa!



      tại nàng rất giống như Lam Đông Mỹ! ta lúc ấy chỉ mang theo đứa bé, mà cũng có thể lần tìm được đường sống trong chỗ chết, huống chi đây là hai người lớn?



      Lúc Lam Đông Mỹ rời khỏi nhà Trang Lão, bị quỷ ảnh truy đuổi cứ nhắm hướng đông mà chạy, sau đó liền thấy phiến rừng cây rậm rạp, nàng liền chạy vào trong đó mới có thể ngắt đuôi được con quỷ kia.



      Nhưng bọn họ ràng cũng chạy hướng phía đông, mà tới bây giờ vẫn chưa nhìn thấy vạt rừng cây kia? Mà quan trọng nhất bây giờ là làm sao bọn có thể sống sót được? Bọn phải Lam Đông Mỹ, đâu có được vận khí như nhân vật chính a !



      Tử thần ép sát từng bước, Lang Trí Thiện cùng Lâm Tuyết Hoa lúc này cơ hồ dốc toàn bộ sức lực chạy nước rút, hi vọng, có thể cầu được đường sinh cơ!


    2. jeremyJ

      jeremyJ Active Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      97
      Chương 12 q22


      Mà lúc này, Lang Trí Thiện cùng Lâm Tuyết Hoa liều lĩnh chạy về hướng đông! Hy vọng tiến vào rừng trúc, có thể tránh né đuổi giết của con quỷ phía sau!



      Lang Trí Thiện cầm điện thoại, mà Lâm Tuyết Hoa cầm la bàn, cam đoan mất phương hướng. Nhưng, cũng chỉ có thể bảo chứng mất phương hướng mà thôi, thể nào xác định có thể tiến vào rừng trúc được hay ! Đối với hai người lần đầu tiên chấp hành huyết tự mà , điều này đủ giày vò!



      Lúc này, bọn vượt qua căn nhà cuối cùng để rời khỏi trấn! Nhưng trước mắt xuất , chỉ là 1 mảnh bình nguyên!



      "Hả... Bình Nguyên?" Lang Trí Thiện tức khắc dừng bước chân, hoảng sợ thôi. Đoạn đường vừa rồi nữ nhân điên bị đâm còn có 1 mảnh cỏ lau, nhưng lúc này chỉ là bình nguyên trải dài nhìn tới cuối!



      Tiến vào giải bình nguyên này, có vật gì che chắn cho bọn ! Dưới nguyệt quang chiếu dọi, căn bản có chỗ nào nấp!



      Tình thế đến lúc tối nguy cấp!



      "Sao, làm sao bây giờ?"



      Trốn vào Bình Nguyên cơ hồ là tìm chết, thế nhưng chẳng lẽ lại chạy trở về?



      " có cách nào khác, chúng ta !" Lang Trí Thiện lúc này cắn răng đánh cược 1 lần! lập tức lôi kéo Lâm Tuyết Hoa, hai người cùng chỗ chạy về phía bình nguyên!



      Quay đầu trở về chỉ có con đường chết, bây giờ thể chạy thẳng về trước!



      còn phương pháp khác!



      Sau khi chạy vào bình nguyên, Lang Trí Thiện tiếp tục : "Nghe cho kỹ đây Lâm Tuyết Hoa, kế tiếp nếu như có chuyện phát sinh, cần phải chia làm 2 đường, biết ?"



      "Tách ra?"



      "Nếu bình nguyên này, chúng ta tụ tập cùng 1 chỗ phải chờ chết sao? Bình Nguyên rộng lớn bao nhiêu ai ràng, nhưng tại nếu như hai người chúng ta cứ chạy cùng 1 chỗ, sớm hay muộn cũng chết! Trước tạm thời chỉ có thể tách ra!"



      Lúc này, Lang Trí Thiện cũng sứt đầu mẻ trán tới cực điểm, tình thế phát triển hoàn toàn vượt quá tính toán của , vốn là người trong thần cốc minh, cho rằng có thể nhận được trợ giúp của thần cốc Tiểu Dạ Tử, nhưng tại xem ra, hết thảy chỉ có thể dựa vào bản thân. Biện Tinh Thần cùng Phong Dục Hiển ràng cảm giác dữ nhiều lành ít rồi. Tình huống trước mắt, hoàn toàn thể nghĩ ra được sinh lộ.



      Bình Nguyên trải dài rất rộng. biết chạy bao lâu, bỗng nhiên, trước mắt xuất mảnh cỏ lau! Nơi này, chính là địa điểm nữ nhân điên bị đâm chết!



      "Là nơi này?"



      Vạt cỏ lau trước mắt, là nơi duy nhất để có thể nấp tránh né! vừa chạy ra bước, bỗng nhiên, vật hình tròn nện xuống dưới chân .



      Tập trung nhìn kỹ, nó cư nhiên là... đầu của Lâm Tuyết Hoa!



      Lang Trí Thiện thiếu chút nữa bị cái đầu người làm cho trượt chân, do dự nữa, thẳng tắp xông vào vạt cỏ lau kia!



      ngừng đẩy Cỏ Lau bên cạnh ra, Lang Trí Thiện tràn ngập khủng hoảng ngừng hướng phía trước chạy . tại, có bất kỳ lựa chọn.



      muốn... muốn... muốn...



      Sau đó, trong mảnh có lau… vang lên 1 thanh thê thảm, cuối cùng, hết thảy đều yên tĩnh trở lại.



      Dạ u cốc.



      Cửa đóng chặt, Di Chân lúc này mới thoáng thở ra. Bị khốn ở trong cái trấn này, đến bây giờ vẫn thể rời khỏi.



      " có vấn đề gì chứ?" đỡ 1 bên Di Chân, : "Ngươi nhìn rất mệt mỏi."



      "Khá tốt." Di Chân khoát tay : "Nhất định có thể chạy tiếp. Chỉ là, tại còn biết nên làm cái gì bây giờ, đến trước mắt, vẫn chưa tìm thấy mảnh nhật ký Bồ Mỹ Linh lưu lại. Nếu như tìm được mà ..., như vậy thể minh bạch sinh lộ của huyết tự này."



      "Ân." gật đầu đồng ý: "Ta cũng nghĩ như vậy."



      Nhìn tóc tai tuy có chút tán loạn, nhưng ánh mắt vẫn thủy chung đặt người Di Chân, tay của , bất tri bất giác duỗi ra, cầm lấy bàn tay bé lạnh lẽo của nàng.



      "Học trưởng..." Di Chân sững sờ: "Ta sao đâu."



      " sao." đem thân thể Di Chân kéo dựa vào người.



      Hai người giờ phút này, ở trong 1 căn hầm ngầm của 1 tòa biệt thự trong trấn. Phía ngoài biệt thự lúc này có thể , sát cơ tứ phía. Đơn giản ra ngoài, chỉ sợ biến thành oan hồn mới trong cái trấn bỏ này.



      tại, chỉ có thể chờ đợi. có biện pháp khác. Nhân lực con người vô vọng, chỉ có thể dựa vào thiên mệnh.



      Chỉ có thể như thế...



      "Lý ..." Bỗng nhiên Di Chân quay đầu nhìn về phía : "Cái kia, về sau ta gọi ngươi là Lý được chứ."



      "Có thể. có vấn đề gì."



      "Lý ..." danh tự nàng thào trong đầu biết bao nhiêu lần, Di Chân mơ màng nhớ về quá khứ, mở miệng : "Lần trước, cuốn sách ta và Di Thiên đồng tác giả 《 Luân Hồi 》. Vì ra nước ngoài quá mức vội vàng, chỉ đem tiền đặt cọc phòng lấy lại rồi luôn. Cho nên, nhất thời ta quên mất cuốn tiểu thuyết kia vẫn còn ở trong máy tính. Di thiên, giấc mộng của chính là muốn trở thành 1 tiểu thuyết gia, đem tắt cả hy vong đặt vào trong cuốn sách đó. Tuy là bộ tiểu thuyết khủng bố..."



      "Ân." khẽ gật đầu, tiếp: "Cho nên... làm sao?"



      "Cảm giác rất hoài niệm. Năm đó, cùng với Di Thiên 1 chỗ suy nghĩ viết tiểu thuyết. Muốn từ trong cuốn tiểu thuyết khủng bố gửi tới độc giả 1 điều, muốn bọn họ minh bạch, được sống 1 cách bình thảnh là chuyện hạnh phúc cỡ nào. Ta và Di Thiên từ ngày tiến vào nhà trọ triệt để mất cái cảm giác hạnh phúc này."



      đến đây, Di Chân khỏi nhớ lại đoạn thời gian đó.



      Lúc trước ở trong thư viện, hai người thường ngồi chuyện tới khuya. Có lúc thậm chí, trong thư viện chẳng còn 1 bóng người, chỉ có 2 người, bọn vẫn ngồi chuyện về thiết lập nội dung cốt truyện và những suy nghĩ của mình.



      Đối với hai người mà , ngoài thời gian thực huyết tự, bọn còn phải kiếm 1 nơi để ký thác tinh thần. có nơi ký thác tinh thần… rất khó để vượt qua huyết tự. So về trí lực, tố chất tâm lý đối (với) việc chấp hành huyết tự, điều đó cũng rất trọng yếu.



      Mà Di Thiên mỗi lần đều suy nghĩ rất kỹ, châm chước rất nhiều lần, sau đó mới sửa nội dụng cốt truyện máy tính.



      Nội dung cuốn truyện Luân Hồi ngay từ vừa mới bắt đầu được quyết định rồi.



      "Bất quá, trí nhớ cần giữ lại sao?" Di Chân lúc ấy dò hỏi: "Di Thiên, ngươi cân nhắc truyện này như thế nào? Là nhân vật nữ chính có chút đặc thù cho nên vẫn giữ được trí nhớ, hay là..."



      "Nếu là đặc thù cũng có thể, bất quá loại chuyện như vậy rất thiếu sức thuyết phục. Ân, liền sửa chữa thành, mỗi người thấy được hồng nguyệt, đều giữ được trí nhớ. Như vậy, tốt hơn chút." Sau khi Di Thiên xác thực điểm ấy mới bắt đầu tiếp: "Còn có chính là, cần phải thiết lập người có thể cho nhân vật nữ chính Lam Đông Mỹ nguyên nhân của cái nguyền rủa này. Nữ nhân điên kia mà ..., quá phù hợp, nên để 1 lão nhân cho nàng biết chân tướng hơn."



      "Cũng có thể. Bất quá, dựa theo lời của ngươi, những người trong trấn này đều biết chuyện về hồng nguyệt..., vì cái gì khi trước khi tình phát sinh lão bá kia lại cho Lam Đông Mỹ biết? Điểm này nhất định phải giải thích chút chứ?"



      "Ân, điểm ấy đích là... vì vấn đề trí nhớ của lão bá ấy, quên rằng ngày đó sắp tới. Như vậy tốt hơn, say đó mượn lời của ra chân tướng nguyền rủa Luân Hồi."



      "Như vậy... cũng được, nhưng ta thấy còn có chút gượng ép."



      "Sau này hãy a, trước mắt cứ thiếp lập như vậy. Sau đó, chính là địa hình xung quanh Hồng Nguyệt trấn, xác định hoàn cảnh địa lý trước, phòng ngừa sau này xảy ra vấn đề khi sáng tác."



      "Bất quá, thực có lộ tuyến an toàn tồn tại sao? Ngươi ý định thiết lập như thế nào?"



      "Ân, xác thực là có, bất quá chắc chắn nhiều. chút thời gian ở địa điểm nào đó có quỷ, có thể chạy . Về phần cái gọi là lộ tuyến an toàn... Sau này hãy a, tại nên làm sao để thiết lập nội dung cốt truyện thực tốt."



      "Cái kia... ngay cả ngươi cũng biết, lộ tuyến nào mới an toàn sao?"



      Thời điểm lúc này, sắc trời tối. Bầu trời u ám làm con người cảm thấy áp lực.



      "Tóm lại... Trước cứ quyết định như thế . Ngày mai chúng ta bắt đầu thảo luận nội dung cốt truyện cụ thể."



      Kế tiếp, mỗi buổi tối, tỷ đệ hai người đều tập trung thảo luận về tình tiết tỉ mỉ. Đa số đều là so bản thân Di Thiên nghĩ ra, Di Chân chỉ phụ trợ. Những ngày đó, tuy là suy nghĩ để viết ra 1 cuốn tiểu thuyết khủng bố, nhưng lần đầu tiên 2 người có cảm giác được phóng thích. Đem loại cảm xúc sợ hãi toàn bộ trút vào trong màn hình máy tính trước mặt, trút xuống bên trong 1 đám file word, giống như những truyện khủng bố cho tới nay trong nhà trọ, chỉ là những dòng chữ máy tính mà thôi.



      Ý nghĩ như vậy khắc rất sâu vào lòng hai người.



      " Phương diện địa hình. Là như thế này!" Di Chân mở Notebook ra, chỉ vào bức tranh: "Ngọn núi này... Ân, cũng biết tên là gì. Hồng Nguyệt trấn, nằm ở vùng phía tây, kiến tạo gần chân núi. Bất quá, bởi vì công trình kiến trúc tương đối thưa thớt, cho nên nhà ở và cư dân nhiều lắm nhưng lại chiếm diện tích khoảng 30 km. Nhà ở trong Hồng Nguyệt trấn đại đa số đều có nét cổ xưa, nhà làm bằng gạch ngói, nhân khẩu bị già hóa tương đối cao, hơn nữa còn có ít nhà trống... nhân số khoảng 50 người a? Kỳ ta cảm giác thị trấn như vậy mà vẫn có người ở thấy có chút gượng ép, Di Thiên?"



      "Cái này sau hãy , tiếp tục thảo luận vấn đề địa hình ."



      "Ân, tốt, địa hình chủ yếu là... như thế này đây."



      Nhìn bản đồ, Di Thiên gật đầu, : " tệ, nhất là hạp cốc ở phương đông... Phía dưới là giải đất bình nguyên. Còn có 1 vách núi ngăn cách... Ân, quyết định như vậy . Hồng Nguyệt trấn thiên về hướng tây nam, tới gần Bình Nguyên, cũng chính là địa điểm nữ nhân điên bị sát hại. Lúc ban đầu Tinh Huy chứng kiến cái nhà gỗ kia, nó nằm sát rừng cây phía nam."



      "Ân, sau đó là thiết lập trong hai mươi bốn giờ, nơi nào có quỷ nơi nào có quỷ ah?"



      ", cái này cứ tùy tiện , nhân vật chính tới đâu thiết lập tới đó. Ngọn núi này vẫn tương đối lớn, dưới tình huống chỉ có thể dùng hai chân bộ, Lam Đông Mỹ còn mang theo Tinh Huy, có cách nào nhiều nơi, cho nên, cần phải thiết lập tất cả các nơi."



      Đúng vào lúc này, đột nhiên Di Thiên bỗng 1 câu: "Tỷ, ta đột nhiên có 1 cách nghĩ. Nếu như bộ tiểu thuyết này là 1 huyết tự chân chính, tỷ , chúng ta có thể sống sót sao?"



      Lúc ấy Di Chân cẩn thận đọc lại câu văn, bỗng nghe thấy những lời này của Di Thiên vội : "Này uy uy! Đừng mỏ quạ đen được , đụng tới loại huyết tự này, là 1 chuyện cực kỳ kinh khủng!"



      Di Thiên cũng biết ý vị trong 1 câu bất chợt của mình.



      Bởi vì bản thân Di Thiên thiết lập hoàn chỉnh, cho nên, tuy hiểu địa hình cả tòa núi, thế nhưng những địa phương khác ở núi Phác Hạ này, chính bản thân cũng có thiết lập qua. cách khác, những chuyện xảy ra ở 1 vài nơi, thể dựa theo tiểu thuyết mà biết được. Mà cũng có vài nơi có thiết lập qua, nhưng lại đề cập tới trong sách.



      Biện Tinh Thần sáu người, lần thứ nhất toàn bộ tử vong. Thời gian liền trọng khải.



      Thời điểm 6 người lần nữa sinh ra ý thức, xuất ở chân núi phía nam, cách nhà gỗ xa!



      "Ah!"



      Mỗi người đều giống như tỉnh dậy từ cơn ác mộng, trong nháy mắt sau khi chết , liền trở về nơi này. đồng hồ, biểu là 0 giờ.



      "Ta, ta chết rồi sao..." Tinh Thần nhìn hai tay mình, lại nhìn những người bên cạnh 1 chút, lập tức : " , ! Thời gian trọng khải rồi, hôm nay, là Luân Hồi ngày thứ hai!"

    3. jeremyJ

      jeremyJ Active Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      97
      Chương 13 q22


      "Ta, ta phải vừa mới chết rồi sao?"



      "Ta sống lại rồi hả?"



      " , quả nhiên là !"



      Sáu người lúc ban đầu vẻ mặt đều kinh hoàng, nhưng ngay lập tức kịp phản ứng, thời gian quay lại, tiến nhập ngày Luân Hồi thứ hai!



      Chỉ là ngày đầu tiên chưa đến giờ chèo chống lập tức có người chết, cái này hoàn toàn ăn khớp với độ khó huyết tự. Hoặc là vì có bảy ngày Luân Hồi cho nên có hạn chế khoảng cách thời gian giữa cái chết của từng hộ gia đình sao?



      "Chờ lát!" Lang Trí Thiện bỗng lộ ra thần sắc cảnh giác, : "Vẫn là chờ chút!"



      mở ba lô ra, sau đó từ bên trong lấy ra cái bánh Hamburger. Bên trong vẫn là cái Hamburger thịt bò hoàn hảo.



      "Quả nhiên thời gian quay lại rồi!" thả cái bánh Hamburger lại trong ba lô, : "Cái bánh Hamburger này vốn ta mang theo bên người, bởi vì huyết tự trong 24 tiếng đồng hồ, cho nên có chuẩn bị ít đồ ăn."



      "Đúng nga!" Lâm Tuyết Hoa vỗ tay cái, : "Ta nhớ được ngươi có ăn hết cái bánh Hamburger ấy rồi, lúc ấy ta còn cảm thấy kỳ quái, ngươi tại sao có thể ngồi ăn nhàn nhã như thế , như vậy..."



      "Đúng. Cái Hamburger này ta ăn hết, thế nhưng lại xuất ở đây. chỉ như vậy, khi ăn xong cảm giác rất no bụng, thế nhưng tại ta hoàn toàn còn cảm giác no bụng nữa. Bởi vậy phán đoán, thời gian quả nhiên là quay ngược lại rồi."



      " cần phiền toái như vậy chứ?" Khâu Phi Phàm tới : "Nhìn đồng hồ cái được hay sao?"



      "Đồng hồ?" Lang Trí Thiện lạnh lùng nói: "Đồng hồ hoàn toàn thể tin được, muốn điều khiển thời gian là quá dễ dàng. Ta phải xác định chính xác thời gian hoàn toàn quay ngươc lại, như thế mới có khả năng tiến hành kế hoạch tiếp theo. Trước mắt ta cũng có thể xác định, chúng ta là người sống, cũng thể loại trừ khả năng chúng ta chết và bị quỷ biến thành."



      "Ngươi đúng là lợi hại ah " Thiên Sinh cũng tới, : " Có thể nghĩ chu đáo và tỉ mỉ như vậy."



      "Đương nhiên." Lang Trí Thiện thả cái Hamburger vào ba lô, : " Nhà trọ có năng lực xuyên tạc trí nhớ cũng có thể tạo ra đoạn ký ức giả để lừa gạt chúng ta. Chỉ là như vậy độ khó hoàn toàn theo quy tắc gì, điều này rất khó xẩy ra. Cho nên, tại cơ bản có thể xác định thời gian hoàn toàn quay trở về rồi."



      Mỗi người đều ngẩng đầu nhìn chút ánh trăng hồng sắc, để bảo đảm trí nhớ có thể tiếp tục duy trì đến ngày mai.



      "Thực là đáng sợ..." Lâm Tuyết Hoa hai tay ôm chặt lấy bả vai, : "Ta, ta vừa rồi còn thấy chính đầu mình rơi mặt đất, quả quá kinh khủng, ta thực là muốn chết luôn cho xong!"



      "Ta là người chết thứ nhất a?" Thiên Sinh gãi gãi đầu : "Tốt rồi, chuyện này nữa. Kế tiếp nên làm cái gì bây giờ? Vị trí Hồng Nguyệt trấn chúng ta đại khái có thể xác định rồi, như vậy tránh là được."



      "Kỳ ..." Tinh Thần nhìn về phía Thiên Sinh, : " Bởi vì ngươi chết đầu tiên cho nên biết, chúng ta sau đó có tiến vào Hồng Nguyệt trấn, rồi ta cùng Phong Dục Hiển đều chết ở trong Hồng Nguyệt trấn."



      "Này uy uy uy!" Lâm Tuyết Hoa dốc sức lắc đầu chỉ vào Tinh Thần : "Biện Tinh Thần ngươi đừng chuyện dọa người như vậy được , cái gì mà đều chết trong đó, nghe như các ngươi là quỷ bằng! Ta van ngươi có thể đổi lại cách dùng từ được ? Về sau dùng từ ' rồi' để thay thế cho ' chết rồi' !"



      "Được rồi, tùy ngươi..."



      "Các ngươi chết trong Hồng Nguyệt trấn?" Thiên Sinh cũng hơi hoảng sợ, tuy nhiên đối với điều này tính là quá bất ngờ, nhưng có thể xác nhận Hồng Nguyệt trấn hoàn toàn rất nguy hiểm.



      Nhưng vào lúc này, Tinh Thần bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó, hung hăng dậm chân xuống đất, làm mọi người rất sợ hãi!



      " xong! Ta quên! Cái chỗ này rất gần với căn nhà gỗ ah!"



      Mỗi người tất nhiên ai biết ở gần nhà gỗ như thế nào! Lời này vừa ra, mọi người đều lập tức biến sắc!



      Đến 0 giờ ánh trăng liền biến thành mầu hồng. Mà lúc đó bọn về phía trước bao lâu thấy được căn nhà gỗ , với cánh cửa được mở toang ra!



      Điều này đại biểu cho cái gì cần cũng biết!



      "Trốn... Chạy mau!"



      Lúc này, ai do dự lấy nửa điểm, lập tức chạy trốn. Lam Đông Mỹ biết nhà gỗ này cực kỳ nguy hiểm, cho nên nàng tận lực rời xa nó. Vì vậy ai biết những chuyện xẩy ra xung quanh căn nhà ấy!



      "Chờ chút! xác định phương vị trước!" Lang Trí Thiện ngồi xổm xuống, lập tức mở ba lô lấy la bàn ra. Nhưng vừa kịp cầm được cái la bàn lên bỗng trong ba lô bàn tay đột nhiên xuất túm lấy cánh tay Lang Trí Thiện. Sau đó, kéo cả người vào bên trong túi! Cái ba lô ngừng rung lên, nhưng bao lâu, động tĩnh cũng có.



      Lúc này, ai cũng cảm giác như đứng trong hầm băng! cần ai chỉ huy, mỗi người đều vội vàng đứng dậy chạy thục mạng!



      Theo lý thuyết, chỗ này có lẽ chưa xuất quỷ mới phải, nhưng vừa rồi mọi người có tập trung chuyện cho nên tiêu hao ít thời gian. Mọi người suy đoán hẳn là khi Lang Trí Thiện mở ba lô lần thứ nhất lấy Hamburger ra bị con quỷ kia chui vào bên trong sao?



      Nhưng lúc này ai dám ra, bọn chỉ có thể trốn, trốn, trốn!



      biết chạy được bao lâu, thể lực gần như cạn, năm người mới ngừng lại. Người chậm nhất chính là Thiên Sinh cũng cách bốn người phía trước vỏn vẹn gần 10m, thiếu chút nữa mất dấu tất cả mọi người rồi.



      "Ta... Ta..." Tinh Thần vịn lấy thân cây, : " , là đáng sợ a? Chúng ta có nên nghỉ ngơi chút ? , thể dừng lại được. Chúng ta nên làm cái gi bây giờ? hướng nào đây?"



      Vừa lúc đó, Phong Dục Hiển thở ra hơi đột nhiên mở miệng : ", tìm nữ nhân điên kia!"



      Lúc này con mắt mọi người tức khắc sáng ngời!



      Đúng, nữ nhân điên ah!



      Mọi người cơ hồ quên mất chi tiết này! ta lúc ấy ở bụi cỏ lau bên cạnh Bình Nguyên, sau đó bị xe đâm chết mới biến thành quỷ, nhưng tại có lẽ còn sống!



      "Trông cậy vào người điên!" Thiên Sinh lại lắc đầu: " người điên, nàng..., có thể những điều xằng bậy sao?"



      "Vậy chúng ta nên làm sao bây giờ?" Phong Dục Hiển gân cổ : "Chẳng lẽ lại tới Hồng Nguyệt trấn? Ta ! Lam Đông Mỹ ở trong tiểu thuyết có thể tìm được khu vực an toàn thực ít đến đáng thương, trong bảy ngày cũng chưa biết tìm ra con đường an toàn hay ! Chúng ta bây giờ chỉ có thể thử từng biện pháp ! Đầu tiên, chúng ta nhất định phải hiểu rõ địa hình, biết địa hình cho dù tiểu thuyết có chỉ con đường an toàn cũng khó mà tìm ra!"



      Lời Phong Dục Hiển ..., quả phải có đạo lý.



      tại đích có biện pháp khác.



      Trong tiểu thuyết, từng xuất ba nơi tương đối an toàn, đương nhiên an toàn này cũng chỉ là tương đối. nơi nào có khả năng an toàn tuyệt đối, dù nguy hiểm nhưng cũng phải lúc nào cũng như vậy.



      Theo thời gian phán đoán, đại khái nửa giờ nữa nữ nhân điên bị xe đâm. Nếu như cứu được nàng trước, có lẽ biết thêm ít tin tức từ trong miệng nàng. Hơn nữa, quan trọng nhất là...



      "Nữ nhân kia bị điên sao? Theo như nàng , toàn bộ đều là . Nhiều lắm chỉ là bình thường tóc tai bù xù thôi..." Lúc này bỗng Lâm Tuyết Hoa đưa ra kiến nghị.



      ", nàng nhất định là người điên!" Tinh Thần lập tức phản bác: " người bình thường còn có khả năng tiếp tục ở lại Hồng Nguyệt trấn sao? ta căn bản hiểu, những lão nhân trong trong tiểu thuyết kia vì cái gì... muốn xa xứ, quyết định chờ chết ở Hồng Nguyệt trấn, tất cả quá kì quái."



      Phong Dục Hiển nghe đến đó, nhướng mày câu : "Có thể hay đây cũng chỉ là bộ tiểu thuyết? Nếu như là tiểu thuyết, nếu có những tình tiết hợp lý cũng có thể lý giải rồi, bởi vì thời điểm tác giả thiết lập những suy nghĩ thể nào hoàn thiện như cuộc sống thực được, vẫn có những sai sót bị bỏ qua. Nhưng nguyền rủa huyết tự lại làm cho 《 Luân Hồi 》 trở nên chân hóa rồi... tất cả biến thành cuộc sống , tình huống quỷ dị như vậy trước kia có từng gặp qua sao? Phân tích huyết tự chưa từng có tiền lệ như thế này ah!"



      " dựa theo lẽ thường phải luôn luôn là phong cách của các huyết tự quan trọng sao? Ta sớm thành thói quen." Tinh Thần có phản ứng gì, : "Nếu như phải như vậy, ca ca ta cũng chết..."



      Phong Dục Hiển biểu lộ nao nao, : " đến đây, ta ngược lại chú ý tới việc ah. Tinh Thần ngươi còn nhớ ? Chính là sau khi ca ca ngươi chết cách đó chỉ vài ngày, nhà kho hiểu sao cũng bị đóng cửa. Nếu như những... đạo cụ kia tại có thể dùng, chúng ta cũng trở thành bị động như thế này."



      Cái này vẫn luôn là bí trong lòng các hộ gia đình. Nhà kho vì cái gì chỉ mở ra trong đoạn thời gian ngắn ngủi như vậy, hề báo trước đóng cửa, làm rất nhiều hộ gia đình vẫn tìm ra được cách lí giải hợp lý nhất.



      "Đừng đề cập chuyện này nữa" Thiên Sinh cắt đứt lời hai người : "Trước mắt, mọi người nên thảo luận làm thế nào mới tìm thấy cái nữ nhân điên kia ! Những chuyện khác, sau này hãy !"



      Cuối cùng năm người quyết định, ngay lập tức tìm nữ nhân điên. Đại khái biết phương hướng, cho nên tìm được chỗ đó chắc cũng quá khó khăn.



      Thời điểm men theo cái la bàn mà , nội tâm mỗi người đều hỗn độn bất ̣nh. Trong rừng cây, còn có thể dựa vào bóng tối, cây cối che chắn khỏi cái huyết hồng nguyệt sắc kia. Nhưng có thể che chắn được bao lâu đây?



      "Nghe kỹ." Tinh Thần hắng giọng cái, : "Chúng ta biết , mạng của chúng ta có thể được luân hồi, và trí nhớ vẫn có thể lưu lại được những điều xẩy ra. Cho nên điều chúng ta cần làm trong mấy ngày tới chính là tìm ra con đường có thể bình an rời khỏi núi Phác Hạ. Hoặc , có thể cho chúng ta vượt qua 24 tiếng đồng hồ bình yên! Phải biết rằng, chúng ta cùng Lam Đông Mỹ giống nhau, nàng chỉ cần tìm thấy con đường an toàn là có thể ly khai, nhưng chúng ta trước khi hết 24h hoàn toàn thể!"



      Mọi người biết , tất cả chỉ có thể làm như thế.



      "Tánh mạng của chúng ta có thể luân hồi như vậy, cũng đừng quá sợ hãi, chỉ cần đạt được tình báo liều mạng chết cũng sao! Tìm được con đường an toàn rồi sau khi chờ đợi hết giờ là chấp hành xong huyết tự, sau đó xem như chúng ta thoát rồi!"



      như vậy, nhưng nội tâm mỗi người vẫn rất mâu thuẫn. Chỉ là, tình huống trước mắt cũng có phương pháp khác tốt hơn. Tóm lại giai đoạn tại chỉ có thể cứu nữ nhân điên trước rồi sau.



      Nhưng bọn họ lâu rồi, tại sao vẫn chưa nhìn thấy vạt cỏ lau kia, cùng với dải đất bình nguyên.



      " Phương hướng có chính xác đấy?" Phong Dục Hiển dừng bước, nhìn đồng hồ : "Cũng 0 giờ 20' rồi, nhanh lên nữ nhân điên chỉ sợ chết rồi! Đến lúc đó nên làm cái gì bây giờ?"



      Tất cả mọi người đều lộ thần sắc rất hoang mang. Vừa rồi vì chạy quá xa, mà có chú ý la bàn, chỉ sợ trệch hướng phương rồi. Mặc dù xác định lại phương hướng cần , nhưng nơi nữ nhân điên chết tại sao vẫn thấy.



      Ngay khi mọi người sắp chán ngán thất vọng, Tinh Thần lại cổ vũ: "Tốt rồi! Mọi người ngẫm lại chúng ta có sáu cơ hội tìm sinh lộ, điều kiện này phải quá tốt so với huyết tự bình thường khác rồi sao. thể nhụt chí đơn giản như vậy được! Mọi người tiếp tục thôi! Vô luận như thế nào nhất định phải tìm được nữ nhân điên kia! "



      Trong tiểu thuyết nữ nhân điên kia hề đề cập đến tên nàng, cho nên mọi người cũng chỉ có xưng hô như thế. Đáng nhắc tới chính mẹ của nàng, vị quả phụ kia tinh thần hẳn phải rất bình thường, nếu sớm nên mang theo con rời khỏi Hồng Nguyệt trấn rồi.



      Tuy Tinh Thần liên tục cổ vũ mọi người thế nhưng ai ai cũng tin tưởng toàn phần.



      Mà có lẽ là trời xanh có mắt.



      Rốt cục, sau khi hết bãi cỏ trước mắt, vạt cỏ lau xuất ! Bên kia vạt cỏ tất nhiên là Bình Nguyên rồi.



      Lúc này Bình Nguyên kia bóng người.



      Tất cả mọi người kích động hẳn lên, vô luận như thế nào cũng tìm ra được!



      "Thế nhưng..." Phong Dục Hiển nhíu mày : "Mọi người còn nhớ , nơi nữ nhân điên chết là ở đâu ? Ta nhớ ah. Vùng này nhìn đâu cũng thấy giống nhau à?"



      " cần để ý nhiều như vậy’’ Tinh Thần đáp: "Lập tức tìm nữ nhân điên thôi."



      "Đúng, chúng ta chia nhau ra tìm!"



      "Chờ chút!" Tinh Thần lại đưa ra kiến nghị, đến bụi cỏ lau sau lưng, nắm lên cây hung hăng kéo ra, đồng thời giẫm đạp mặt đất vài cái, làm cây cỏ xung quanh đổ xiêu vẹo.



      "Như vậy , chúng ta tách ra tìm, bất luận ai tìm được nữ nhân điên lập tức mang nàng đến nơi này, chúng ta cuối cùng tụ họp tại đây!"



      "Tách ra?"



      "Đúng vậy. có biện pháp khác. Thời gian còn nhiều lắm rồi, tách ra tìm khả năng thành công cao hơn. Ta cùng Thiên Sinh tổ, Phong Dục Hiển, Khâu Phi Phàm cùng Lâm Tuyết Hoa tổ."



      ai có thể phản bác điều mà Tinh Thần vừa đưa ra. Vì vậy, năm người tách ra dọc hai hướng ngược nhau nhanh chóng bắt đầu tìm kiếm.



      Khoảng cách hai tổ càng ngày càng xa. Nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa có ai phát tung tích nữ nhân điên.



      Đương nhiên trong lòng bất an thôi. Vạn nhất nữ nhân điên kia chết khi đó đợi bọn , chính là nữ quỷ!


    4. jeremyJ

      jeremyJ Active Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      97
      Chương 14 q22


      Tinh Thần cùng Thiên Sinh, hai người đứng ở bụi cỏ lau dưới 5 phút đồng hồ. bụi cỏ lau này rất cao, hai người cũng dám làm ra chút thanh nào, thủy chung nơm nớp lo sợ.



      Bởi vì còn có cơ hội phục sinh, cho nên bọn tính ra cũng có vài phần đảm lượng. Dù sao, tại nữ nhân điên khả năng bị đâm chết rất cao. Tiếp tục dừng lại ở nơi này, tính nguy hiểm cũng cực lớn.



      Đương nhiên cho dù biết nguy hiểm, vẫn phải dừng lại ở nơi đây. Lần huyết tự này, quan trọng nhất chính là đạt được tình báo cũng như bản đồ địa hình. Dưới tình huống có bản đồ, đạt được nhiều cơ hội trùng sinh hơn nữa cũng khó có thể tìm đường xuống chân núi Phác Hạ, hơn nữa, càng có khả năng trụ đến 0 giờ. Cho nên, mặc dù biết là nguy hiểm, nhưng vẫn phải đâm đầu vào!



      Dù sao, chẳng có biện pháp nào khác.



      "Biện, Biện Tinh Thần..." Thiên sinh vừa vừa đẩy bụi cỏ lau, bên túm chặt lấy quần áo Tinh Thần, hai tay ngăn được phát run, : "Chúng ta, chúng ta có thể còn sống chấp hành xong lần huyết tự này sao? À? Có thể sao?"



      Bất kỳ hộ gia đình nào, sau khi tiến vào nhà trọ, đại đa số đều muốn tin tưởng vào lữ trình địa ngục 10 lần huyết tự. Rất nhiều người còn thể dựa vào ý chí của mình vượt qua sợ hãi. thực tế, hơn 80% hộ gia đình tin vào đáng sợ của nhà trọ, cố ý rời , cuối cùng sau 48 tiếng đồng hồ liền tử vong. Bất quá, có ít người cho rằng, những người thủy chung tin vào điều này, tại 1 khắc cuối cùng trở thành người chết, ngược lại còn có chút hạnh phúc.



      cách khác, 20% người còn lại, hoặc là tố chất tâm lý vượt qua thử thách, hoặc là ôm tâm tính trông xem thế nào, nhưng rất nhiều người đều muốn tin vào huyết tự tàn khốc kia. Bọn ngược lại muốn tìm hiểu cơ chế của nhà trọ, thủ pháp ma thuật cướp bóng dáng, Quỷ hồn có phải là do 1 tượng đặc biệt nào đó sinh ra hay ...



      rất châm chọc.



      Thiên Sinh trước kia thủy chung cho rằng, loại sinh hoạt hết ăn rồi ngồi chờ chết, là 1 chuyện cực kỳ thú vị, mực than tiếc internet rằng nhân sinh có ý tứ. Cho nên muốn truy cầu kích thích, vì vậy, đoạn thời gian rất dài rất hứng thú với đô thị quái đàm, linh dị truyền thuyết, hơn nữa còn lấy chuyện đó rất say sưa.



      Mà thời điểm chính thức tiến vào nhà trọ mới biết, so sánh với 10 lần huyết tự, nhân sinh trước kia cho rằng thú vị là hạnh phúc biết chừng nào. Ngay cả sinh tồn cũng cảm giác được, ràng còn sống nhưng chẳng khác gì ở dưới địa ngục. Ngày tháng trước đó, 1 mực hoài niệm thôi, hy vọng có thể trở về khoảng thời gian đó, cự tuyệt hoàn toàn nhà trọ.



      theo đuổi trước đây của chỉ là thích vẻ bề ngoài mà thôi, nhưng tới khi đụng vào mới biết nó là bi kịch.



      Thiên Sinh lúc ban đầu thể tin được, thời điểm biết quy tắc 10 lần huyết tự, muốn điên lên rồi. khắc đó mới hiểu được, kỳ trong nội tâm phải là người tin tưởng có quỷ . tin tưởng có quỷ bằng ngược lại, tượng linh dị mang tới cho cảm giác kích thích mà thôi. Chỉ là như thế. Giống như ăn nhạt quen, nay muốn chuyển qua ăn cay, nhưng nếu tới 1 trình độ nhất định nào đó, liền thể chịu được.



      Nhưng bóng dáng bị đoạt , cùng với người ở bên ngoài thể nào nhìn thấy được cái nhà trọ này đều làm cho người ta thể phủ định được tính quỷ dị của nó. Nhưng dù là vậy, vẫn cảm thấy 10 lần huyết tự là 1 mưu, kế hoạch mà nhà trọ lợi dụng 1 ma pháp cỡ lớn chế tạo ra. Ví dụ như David Copperfield từng làm biến mất tượng nữ thần tự do. Cho nên, mang theo ý nghĩ ấy, ôm tâm tính trông xem thế nào mới ở lại nhà trọ. Dù sao, đối với tượng linh dị hoặc nhiều hoặc ít, hẳn là chối bỏ nhận.



      Kế tiếp, nguyên 1 đám sau khi rời khỏi nhà trọ chấp hành nhiệm vụ chết , thể chấp nhận loại chuyện này. Dù vậy, vẫn ôm tia tâm lý may mắn, cho rằng nhà trọ phụ thuộc vào 1 cái tổ chức phạm tội nào đó, những người kia, đều là bị người của tổ chức ấy giết chết. Mà nếu như mình ly khai nhà trọ cũng bị bọn phái người sát hại. cứ việc nghĩ như vậy, thế nhưng mà, rốt cục, thời gian lần thứ nhất chấp hành huyết tự tới.



      Ôm theo tâm lý trông chờ, hy vọng lần thứ nhất chấp hành huyết tự có thể biết được mưu quỷ kế của 1 nhóm tội phạm nào đó. Nhưng khi chứng kiến gương mặt quỷ sau lưng Họa Cát Tường Nhân ( lúc Lâm Thiên trạch đâm 2 cây côn vào 2 mắt nữ quỷ) cùng với biến mất hiểu của những hộ gia đình khác, rốt cục chính thức tiếp nhận tồn tại của nhà trọ. Cũng biết, bản thân mình nhất định phải chấp hành 10 lần huyết tự chỉ thị.



      Rất nhiều hộ gia đình mới, sau khi tiếp nhận cái tin tức kia liền triệt để tuyệt vọng, ít người lựa chọn tự sát. Trước kia, cũng từng có hộ gia đình trong quá trình chấp hành huyết tự tự sát. Mà Thiên Sinh trong lần huyết tự trước cũng là ôm tia may mắn, cho nên còn chưa có lựa chọn tự sát. Nhưng kế tiếp càng ngày càng nhiều hộ gia đình, tại lần thứ nhất chấp hành huyết tự chết , nhất là huyết tự của bọn người Hoàng Phủ Hác toàn bộ tử vong, cái khủng bố đó quả thực làm run sợ vô cùng.



      Rất nhiều hộ gia đình sau khi tiến hành tổng kết đều phát , thời khắc kinh khủng nhất trong nhà trọ có 2 thời điểm. Thứ nhất, là ở trong căn hộ chờ đợi huyết tự xuất , thứ hai, chính là khoảng thời gian trước khi hoàn thành xong huyết tự trở về nhà trọ.



      Cho nên, tuy số lượng hộ gia đình tuy nhiều, nhưng những người giống như Thiên Sinh lại chiếm đa số, bọn căn bản chỉ có chờ chết, nếu là tự sát, 1 số ít người ôm tâm lý may mắn. Nhưng loại cuối cùng cũng là loại ít nhất.



      Bởi vì, rất nhiều hộ gia đình phát , ôm hy vọng "Có thể ly khai nhà trọ" so với hoàn toàn buông bỏ chịu chết còn khủng bố hơn. Cho nên, rất nhiều người cũng bắt đầu buông tha, lúc trước, những người coi sắc như mạng, mà A Tô chính là ví dụ điển hình, từ bỏ hi vọng sinh tồn, thầm nghĩ hưởng thụ nốt những ngày cuối đời trong nhà trọ. Cho nên, khi Từ Thao tổ kiến nên cái Thánh Nhật giáo, mới có nhiều người chạy theo như vịt như vậy, phải vì bọn tin tưởng, mà là bọn muốn tìm chỗ dựa cho tâm linh bé của mình. giống như, thế nhân có câu "Thiện ác có báo" "Chính nghĩa tất thắng tà ác" loại cách nghĩ vô căn cứ này, mới có thể tin tưởng sống sót.



      Như Lý , Ngân Dạ, thần cốc Tiểu Dạ Tử những người chân chính sống sót đến cuối huyết tự, kỳ chỉ là số ít, rất ít. Huống chi cho dù là Lý , cũng thiếu chút nữa tuyệt vọng mà tự sát.



      Lúc này, Thiên Sinh lôi kéo quần áo của Tinh Thần, thân thể kịch kiệt run rẩy. hy vọng mình có thể sống sót, nhưng lại biết rằng bản thân mình thể sống được, trước mắt cũng gia nhập vào bất kỳ liên minh nào. biết , nhân sinh của mình có lẽ chẳng còn bao lâu nữa, nhưng vẫn muốn tìm kiếm tia hi vọng. Trước mắt, là nam nhân chấp hành tới lần thứ 5 huyết tự, chỉ có thể trông cậy vào người đó rồi.



      "Ta biết." Tinh Thần chua chát lắc đầu : " xin lỗi, ta thể cấp ngươi đáp án."



      Thiên Sinh biết đối phương trả lời như vậy. cân nhắc có nên gia nhập Thánh Nhật giáo, bởi vì Từ Thao kiên trì , chỉ cần tu luyện thành thánh, có thể vượt qua Bỉ Ngạn, tránh được mười lần kiếp nạn huyết tự. nhiều lần thi triển "Thần tích" cùng "Lời tiên đoán", đủ loại thủ pháp làm cho rất nhiều người đối đãi với như chúa cứu thế. Lần trước La Mật Tử vì từng cùng chấp hành huyết tự với , cho nên quan hệ giữa 2 người cũng thân thiết hơn, bởi vì nàng ấy tuổi còn trẻ nên lâm vào cực độ tuyệt vọng, thời điểm quyết định cắt cổ tay tự sát trong phòng, thấy được truyền đơn Từ Thao nhét qua khe cửa, từ đó nàng mới có 1 nơi để tin tưởng sống sót. Có thể , những người gia nhập Thánh Nhật giáo, ít đều là vì ý chí sinh tồn Từ Thao gieo dắc.



      Nhưng Thiên sinh lại biết điều đó chẳng qua chỉ là vô căn cứ. Là 1 loại lừa mình dối người, bịt tai trộm chuông mà thôi.



      tới tới, đột nhiên buông tay, cả người quỳ rạp xuống đất : "Ta, ta ... Tinh Thần, được rồi, ta dừng lại ở nơi này thôi, dù sao hôm nay có chết cũng có thể phục sinh. Ta, ta muốn nghỉ ngơi. Ta quá mệt mỏi..."



      Thiên Sinh chính cũng biết bản thân cái gì, tại đột nhiên cảm giác, buông tay ở chỗ này, có lẽ cũng là 1 cách tốt. muốn lừa mình dối người, cũng muốn gia nhập liên minh để tìm kiếm 1 hy vọng xa xôi làm mình thêm thống khổ. tại, chỉ có ý nghĩ.



      Dừng lại ...



      Dừng lại a!



      Ngay ở chỗ này dừng lại a!



      Tinh Thần nhìn thấy thái độ của Thiên Sinh thêm gì: "Vậy tuỳ ngươi." Sau đó, tiếp tục hướng về phía trước.



      do dự chút nào, cứ bỏ mặc Thiên Sinh đợi nguyên tại chỗ như vậy.



      Thiên Sinh ngã người thành hình chữ đại nằm đống cỏ lau, cầm điện thoại nhìn xem. làm tốt hết chuẩn bị.



      Tiếp tục đọc nôi dung cốt truyện 《 Luân Hồi 》.



      Dù sao thời gian lúc trước quá sít sao, cũng chưa nhớ chi tiết cốt truyện.



      Càng đọc, sắc mặt của càng trắng bệch! Lúc trước đọc quá nhanh cho nên có nhiều nội dung chỉ nhìn thoáng qua. thực tế, Lam Đông Mỹ về sau cũng từng tới nơi nữ nhân điên chết 1 lần nữa, cùng với tình bọn làm giống nhau. Nhưng thời điểm lần thứ nhất nàng có ý đồ làm như vậy thất bại. Nữ nhân điên vẫn chết, rồi sau đó đuổi giết theo Lam Đông Mỹ và Tinh huy.



      Khi đọc tới đoạn Lam Đông Mỹ ngừng chạy nhanh trong bụi cỏ lau, cả người lập tức đứng dậy, sợ tới mức mặt còn chút máu. Lập tức, bỗng nhiên nghĩ tới vấn đề.



      V ..v ......



      Lam Đông Mỹ, nàng có lẽ chỉ lần thử tìm qua nữ nhân điên ah? Như vậy, có lẽ chí ít có 1 lần thành công cứu được nữ nhân điên chứ? Như vậy, nàng khi đó có lẽ mang nữ nhân điên tới 1 nơi nào đó? Nếu có 1 đoạn như thế này, căn bản cần phải bốc nguy hiểm chờ đợi ở nơi này, hoàn toàn có thể đợi đến ngày đó, sau đó lại ...



      Ngay thời điểm toát ra ý nghĩ này, bỗng dừng nghe bên cạnh truyền đến thanh động cơ ô tô!



      Thiên sinh vội vàng nhìn sang, chỉ thấy chiếc xe con từ bên cạnh bụi cỏ lau chạy nhanh qua! thấy cửa sổ xe có vết vỡ hình tròn, thậm chí còn có máu nữa! Bởi vì ánh nguyệt quang huyết hồng chói mắt, cho nên nhìn thấy rất tỏ tường!



      Thiên Sinh nhìn thấy chiếc xe chạy qua bên cạnh bụi cỏ lau, tức khắc trong đầu "Lộp bộp" chút, điều đó phải nữ nhân điên chết rồi sao?



      Cái này cũng có nghĩa là...



      Ở địa phương bọn người Phong Dục Hiển, Phong Dục Hiển ba người, toàn thân đều bị xé rách, máu tươi và nội tạng tán loạn, vũng máu nhuộm hồng cả bụi cỏ lau bên cạnh... Mà ở đằng sau bụi Cỏ Lau, kéo theo 1 đoạn vết máu dài, hiển nhiên, hướng về phía Tinh Thần và Thiên Sinh đến!


    5. jeremyJ

      jeremyJ Active Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      97
      Chương 15 q22


      Kỳ Tinh Thần cũng phải rất xa. Cho nên quá bao lâu, Thiên Sinh cũng đuổi kịp theo Tinh Thần!


      Thiên Sinh đẩy lùm cỏ lau dạt qua hai bên, rốt cục tới trước mặt Tinh Thần, lập tức phát , sắc mặt Tinh Thần cũng tái nhợt dốc sức liều mạng bỏ chạy về phía trước!



      Mà khi quay đầu lại nhìn thấy người phía sau là Thiên Sinh, mới nhàng thở ra, nhưng thần sắc mặt vẫn rất khẩn trương. Thiên Sinh tới bên cạnh , hỏi: "Ngươi, ngươi cũng thấy à?"



      Vừa nghe những lời này, Tinh Thần ràng có hơi rùng mình cái. có trả lời, nhưng vẫn tiếp tục duy trì tốc độ hề thả lỏng, điều này thay thế cho câu trả lời cách tốt nhất.



      Hai người ngừng chạy, lâu sau bụi cỏ lau bị bỏ lại phía sau. Lúc này, hai người chút nào nghi ngờ, cho dù nữ quỷ đuổi theo, nhưng khắp ngọn núi này căn bản đều là quỷ, có bất cứ biện pháp nào trốn tránh được!



      Lam Đông Mỹ cũng chỉ dựa vào hai cái chân mà chạy thoát đấy. Nhưng ấy là nhân vật nữ chính, cho dù quỷ có xuất trước mặt cũng có thể tìm được đường sống trong chân tơ kẽ tóc. Cho nên, căn bản có mấy ai dám tùy tiện theo Lam Đông Mỹ. Bộ tiểu thuyết《 Luân Hồi 》này hào khí miêu tả cực kỳ dầy đặc, rất quỷ dị, khủng bố, nhưng nội dung cũng có phần chưa được lý giải ràng, nên cũng thể nó là hoàn mỹ vô khuyết được.



      Nghĩ đến đây, hai người càng liều mang bỏ chạy, ở bình nguyên phía trước xuất cái sườn núi. Phía dưới sườn núi hai người đều thấy có cái đường sắt xuyên qua núi!



      Đây là con đường tàu điện ngầm xuyên qua núi với cái hầm hình vòng cung, hai người chứng kiến điều này thân thể lập tức run lên! sắc mặt lộ ra tia vui mừng rệt!



      Tinh thần giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ : "Đúng lúc là 0 giờ 30’! Chúng ta vào đường hầm kia trước ! Ngày thứ ba Lam Đông Mỹ cũng trong khoảng thời gian này tiến vào cái đường hầm kia!"



      Nội dung câu truyện, khoảng thời gian tiến vào đường hầm, Lam Đông Mỹ cùng Tinh Huy đều bình an vô . Nghĩa là đường hầm lúc này vẫn an toàn. Cho nên bọn mặc kệ những điều xẩy ra bên ngoài, tiến vào đường hầm. Dù sao, nếu như nhà trọ vẫn còn gây hạn chế đối với quỷ hồn, bọn chúng cách nào cảm giác được vị trí của bọn . Vả lại bên trong đường hầm rất tối, cho nên có đào tẩu cũng dễ dàng hơn!



      "Nhanh!"



      Hai người lập tức hướng phía sườn núi kia đến, chạy gấp vào bên trong đường hầm. thực Lam Đông Mỹ bởi vì có la bàn, cho nên khi nàng tìm được cái đường hầm kia, cũng biết mình ở hướng nào. Có muốn đợi tác giả bộc bạch thêm vài lời, thế nhưng chỉ hoàn toàn miêu tả tâm lý trạng thái của Lam Đông Mỹ, làm mọi người rất khó có thể phán đoán.



      Lúc này cũng sai biệt lắm so với thời gian Lam Đông Mỹ tiến vào đường hầm, cho nên ở đây tương đối an toàn. Dù sao, những chuyện xảy ra núi Phác Hạ, toàn bộ đều giống hệt từng chi tiết trong 《 Luân Hồi 》!



      Dọc theo đường ray, hai người tiến sâu vào trong đường hầm hình vòm!



      Con đường hầm này ràng bị bỏ hoang, tuy các thanh ray vẫn còn, nhưng bên trong đường hầm xuất rất nhiều vết rạn. Trong đường hầm cũng khá rộng rãi, hai người vừa vừa ngoái lại nhìn phía sau để đảm bảo an toàn.



      Chạy đường ray hồi lâu, cửa hầm ở đằng sau cũng trở nên mơ hồ, hai người mới dừng lại, bắt đầu nghỉ ngơi. Dù sao, bản thân đường hầm dài cũng mấy km. Hai người ngồi xuống dựa lưng vào nhau, mặc cho quỷ có từ hướng nào chạy tới, họ vẫn có thể phản ứng kịp thời. Huống chi nội dung cốt truyện trong đường hầm này có quỷ, nếu bọn cũng dám tiến vào trong.



      "Chú ý thời gian!" Tinh Thần giơ tay nhìn đồng hồ huỳnh quang, : "Nghỉ ngơi là cần thiết , nhưng thời gian quan trọng hơn. Đợi thể lực khôi phục lập tức tiếp thôi!"



      "Ân, ta biết rồi." Thiên Sinh làm sao biết điểm này, trong tiểu thuyết cũng , Lam Đông Mỹ ở trong đường hầm 20 phút rồi mới ra ngoài, bởi vì thể lực của nàng tiêu hao rất nhiều, cộng thêm mang theo Tinh Huy bên người nữa. Thể lực Lam Đông Mỹ làm sao có thể so sánh được với các hộ gia đình, hơn nữa lúc ấy nàng quá mệt mỏi, cho nên dắt theo Tinh Huy chút lại ngừng chút. Lam Đông Mỹ cũng có cầm theo đèn pin, cho nên nếu có quỷ nhất định bị phát . Bởi vậy 20 phút, cũng tựu là tại ước chừng trước 0 giờ 50’, có thể bảo đảm an toàn bên trong đường hầm.



      " đến nghỉ ngơi..." Thiên Sinh chợt nhớ tới việc, lập tức quay đầu lại với Tinh Thần: "Ta nghĩ đến vấn đề ah!"



      "Quay đầu lại !" Tinh Thần lập tức : "Nhanh!"



      Thiên Sinh vội vàng quay đầu lại, nhìn về phía kia của đường hầm. Chỗ đó rất tối, cho dù có mở đèn pin cũng thấy gì, nhưng hai người lo lắng nếu như nữ nhân điên biến thành quỷ cũng tiến vào đường hầm như vậy tìm được bọn rất nhanh. tại hai người hoàn toàn bị bóng tối nuốt chửng, chỉ cần hạn chế của nhà trọ đối với quỷ vẫn còn tác dụng, như vậy bọn có thể tránh được kiếp này! Về phần mấy người Phong Dục Hiển, cũng biết như thế nào rồi.



      "Ngươi vừa mới nghĩ tới điều gì?" Tinh Thần đề cập lại chuyện lúc nãy: "Ngươi về chuyện nghỉ ngơi!"



      Thiên Sinh thận trọng gật đầu, : "Biện Tinh Thần, ngươi nghĩ nếu chúng ta trải qua được đủ 24 tiếng đồng hồ, như vậy... buồn ngủ nên làm thế nào bây giờ? Vả lại Lam Đông Mỹ ngủ như thế nào nhỉ?"



      "Ngươi thắc mắc chuyện này? Ngươi đọc kỹ à ? sau khi thấy được Hồng Nguyệt , tuy thể lực vẫn tiếp tục tiêu hao nhưng ngươi hoàn toàn cảm thấy buồn ngủ. cách khác, trong quá trình luân hồi ngừng, ngươi vì buồn ngủ mà làm ảnh hưởng đến huyết tự đâu."



      "Có đoạn này sao?"



      "Ta nhớ được là:





      Chương 3 có đề cập tới, vấn đề giấc ngủ cần phải cân nhắc. Trước kia, huyết tự chấp hành trong vòng 1 ngày, giống nhau có biện pháp chiếu cố, ví dụ như có 1 địa điểm dừng chân, hoặc là thời gian hạn chế hành động của quỷ hồn kéo dài hơn."



      Tinh Thần như vậy cũng làm Thiên Sinh thở ra, cảm thấy nhõm. Nhưng biết lúc này mình chỉ có thể ỷ vào Biện Tinh Thần. Mặc dù nhiều hộ gia đình thuần túy coi dựa vào vận may mới có thể sống tới ngày hôm nay, cơ hồ có bao nhiêu người ôm chờ mong với , lại thêm hành vi từng giết hại hộ gia đình lúc trước, làm đa số mọi người đều lảng tránh, chán ghét , càng cần phải tới tình cảm giữa Bồ Thâm Vũ, người trước kia đùa giỡn sinh tử của hộ gia đình và .



      Nhưng, thể thừa nhận, tố chất tâm lý của Biện Tinh Thần, trong nhà trọ phải xếp hạng trước 10! Tố chất Tâm lý, là 1 trong những yếu tố trọng yếu khi chấp hành huyết tự, hề kém hơn trí lực chút nào. Lúc ban đầu cũng chỉ là 1 hộ gia đình bình thường, nhưng sau khi ở cùng Thâm Vũ, hai mắt thủy chung đều mang theo 1 tia tinh mang, thời điểm nhìn bất luận kẻ nào đều làm người đó cảm giác rất lãnh liệt!



      Trong nhà trọ những người có ánh mắt như vậy rất ít, rất ít, chỉ có những trí giả như Lý , Doanh Tử Dạ mới như thế. Cho nên trong nội tâm Thiên Sinh đối với điều này rất bội phục. tự nhận, mình làm được điểm này, lại càng cần phải tới nhà Tinh Thần đều chết trong tay nhà trọ, bản thân cũng nhiều lần hiểm tử.



      Đại khái hai phút sau, thể lực thoáng có chút khôi phục, tuy chút ấy chẳng là gì so với thể lực tiêu hao, nhưng ai cũng dám ở nơi này dừng lại 1 thời gian lâu. Vì vậy, hai người lại tiếp tục chạy về hướng sâu trong đường hâm. Chỉ cần ở trong khoảng 50 m trước khi rời khỏi đường hầm, như vậy, có thể cam đoan xuất quỷ.



      Lam Đông Mỹ dù sao cũng phải kéo theo Tinh Huy, tiểu hài tử thể lực có hạn, cho nên tốc độ di chuyển chậm hơn. Mà bọn nhất định phải tranh thủ trong vòng 20p rời khỏi đường hầm! Đương nhiên, bước chân nhanh hớn, cũng quên lúc nào cũng phải quay đầu nhìn lại cửa vào đường hâm. Xâm nhập càng sâu, bây giờ cửa đường hầm cơ hồ còn thấy .



      Tuy bên trong đường hầm rất tối, nhưng Tinh Thần dựa vào ánh huỳnh quang mặt đồng hồ, cũng đến mức hoàn toàn sờ soạng, hơn nữa bởi vì là đường thẳng, cho nên lại cũng có chướng ngại. đồng hồ của Thiên Sinh phải đồng hồ huỳnh quang, cho nên bây giờ dưới tình huống thể mở đèn pin, chỉ có thể dựa vào Biện Tinh Thần mà thôi.



      Năm phút trôi qua, vẫn còn chưa thấy cửa ra. Mà càng xâm nhập vào sâu, ánh sáng bên trong càng mờ. Thiên Sinh suy nghĩ có nên mở đèn pin ra hay , nhưng Tinh Thần vẫn lắc đầu.



      "Lúc này, chúng ta thể..."



      Bỗng nhiên, Tinh Thần quát to tiếng, thân thể ngã mặt đất.



      "Làm sao vậy? Biện Tinh Thần?"



      " biết, hình như đạp phải vật gì đó..."



      ", phải chứ?"



      " có việc gì, tiếp tục thôi, tại thể trì hoãn 1 phút nào! Nhất định mau chóng rời khỏi!"



      Hai người bước nhanh chóng hơn, dù sao, nhất định phải mau lên rời khỏi nơi này. Thể lực của hai người tiêu hao vô cùng nghiêm trọng, rất khó tăng tốc, hai người đường chậm như là rùa bò. Nếu như thoáng chạy chút, cảm giác 2 chân mất hết sức lực.



      Trong huyết tự, dưới tình huống chưa đụng mặt quỷ mà thể lực tiêu hao hầu như còn là 1 chuyện cực kỳ khôn ngoan. Kế tiếp đường phải hề ngắn, tính an toàn ở nơi này cũng coi như đám bảo chút, nên sử dụng hết sức lực như vậy. Huống chi, quỷ có dấu hiệu đuổi theo.



      Vì vậy, hai người chỉ có thể tận khả năng, bộ từ từ để khôi phục thể lực.



      "Nghỉ ngơi... Nghỉ ngơi hồi ..." Thiên Sinh thở dốc : "Ta , Biện Tinh Thần, ngươi, ngươi dừng lại 1 chút , ta ăn tiêu rồi, trái tim giống như muốn nhảy ra ngoài. Thể lực tiêu hao quá nghiêm trọng!"



      Tinh Thần làm sao ko biết điều này, nhưng thời gian quan trọng hơn ah!



      giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, bây giờ là 0 giờ bốn mươi phút, khá tốt, còn 10 phút thời gian, như vầy, thoáng nghỉ ngơi chút cũng được.



      Trong đường hầm 1 mảnh hắc ám, hai người đều ngồi đường ray. Tinh Thần dùng đồng hồ huỳnh quang chiếu vào balo, lấy ra hai bình nước uống kiểu vận động viên, đưa 1 bình cho Thiên Sinh.



      "Cảm ơn." Thiên sinh tiếp nhận, mở nắp bình rót nước trực tiếp vào cổ họng. Tinh Thần thấy vậy khuyên: "Này, cẩn thận chút, ngươi uống như vậy dễ sặc đấy."



      "Ah, thực là khát!" Thiên Sinh lau miệng, : "Ta , ngươi đọc qua cả cuốn sách, cẩn thận nhớ lại chút, có chi tiết nhắc nhở tỉ mỉ nào ?"



      "Chi tiết tỉ mỉ?" Tinh Thần sờ đầu, cố gắng nhớ lại, nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu : ", tất cả nội dung cốt truyện ta đều với mọi người, hề bỏ sót."



      "Cái này… như vậy à?"



      Hai người yên lặng ngồi hồi, Tinh Thần bỗng nhiên đứng lên, : "Tốt rồi, nghỉ ngơi vậy là đủ, lập tức xuất phát!"



      "Cái kia... sau khi rời khỏi đường hầm chúng ta đâu? Lam Đông Mỹ lúc ấy sau khi rời đường hầm liền tới khu vực hạp cốc, thế nhưng lúc đó nàng cũng thiếu chút nữa bị giết chết..."



      Hai người chuẩn bị sẵn sàng, lần nữa khởi hành tiến về phía trước. Nhưng đúng vào lúc này, dưới ánh sáng huỳnh quang yếu ớt, ở 1 bên đường ray, thế mà có bóng 1 nữ nhân áo trắng ngồi quay lưng với bọn !



      Lúc ấy, mặt đồng hồ huỳnh quang chỉ thoáng quét qua, thời điểm soi lại nhìn cho kỹ bóng dáng nữ nhân kia biến đâu mất!



      Hai người lập tức lui lại vài bước, trong đầu như có tiếng sấm nổ vang! Cuối cùng, hai người quay đầu nhanh chân chạy vội!



      Vì cái gì? Tại sao phải như vậy?



      Vì cái gì Lam Đông Mỹ có đụng phải mà bọn lại đụng phải?



      Tinh Thần giơ tay nhìn đồng hồ, thình lình phát , lúc này đồng hồ vẫn ở con số 0 giờ 40p, hơn nữa nhìn kỹ mà phát , kim giây có động!



      Vừa rồi, thời điểm Tinh Thần ngã sấp xuống, đồng hồ bị hư mất, làm cho thời gian mực đứng lại ở số 0 giờ 40p, thực tế, tại qua 0 giờ 50p!



    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :