Nhà trọ địa ngục - Hắc sắc hỏa chủng

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. jeremyJ

      jeremyJ Active Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      97
      Chương 5 q22



      Núi Phác Hạ, là ngọn núi ở trong vùng hoang vu vắng vẻ, là nơi tiếp giáp giữa K thị cùng L thị. Mà chung quanh cũng rất hiếm người sinh sống. Cho nên tư liệu thu thập được là gần như có.



      Con đường mầu trắng chạy dài bao quanh chân núi, lúc này, hơn mười giờ khuya. Chỉ còn khắc nữa là đếnnửa đêm, chỉ thị huyết tự sắp bắt đầu. Thời gian chấp hành chỉ có 24 giờ làm cho ai cũng cảm thấy phát lạnh sống lưng.



      Người lái xe là Lang Trí Thiện, đường đều rất trầm mặc. Ngược lại ngồi ở vị trí kế bên tài xế làThiên Sinh rất hay .



      " Ngươi họ là Thiên sao?" Lâm Tuyết Hoa lộ vẻ mặt kinh ngạc : "Ta vẫn cho là ngươi thuộc họ Ngụy, Thiên là họ kép phải (Lúc đầu họ nhận vật là hai chữ nhưng mình rút gọn còn chữ.)?"



      "Ah, nhiều người chưa từng nghe qua họ này cũng rất bình thường." Thiên Sinh cười khổ : "Rất nhiều người lần đầu tiên nghe tên của ta đều phản ứng như vậy, bất quá kỳ Thiên là họ rất cổ xưa từ thời Xuân Thu Chiến quốc."



      " ra là thế." Lâm Tuyết Hoa cảm thấy hứng thú : "Hôm nay lại biết thêm chút kiến thức nữa rồi."



      " tại phải lúc bồi thêm kiến thức chứ?" Lang Trí Thiện lúc này xen vào : "Lần huyết tự này chúng ta nhất định phải coi chừng. Biện Tinh Thần, ngươi là lần thứ năm chấp hành huyết tự, cũng nên hiểu độ khó lần thứ năm là như thế nào a?"



      Độ khó huyết tự ngày càng tăng lên. Tuy nhiên tại nguyên nhân bởi vì huyết tự cấp Ma Vương, cho nên những người tham gia huyết tự phân chia chấp hành huyết tự lần thứ bao nhiêu, nhưng vẫn có vài hạn chế tích cực. Chỉ tính người có lần huyết tự cao nhất để đề ra độ khó, năm độ khó thể vượt lên sáu được. Đương nhiên, theo thời gian chuyển dời, đến sáu tháng cuối năm, lúc ấy chỉ sợ càng ngày càng khó khăn.



      Nửa năm sau, các hộ gia đình nhà trọ trước mắt, còn mấy người có thể sống sót?



      Nghĩ đến điểm này tâm trạng mỗi người đều như dội gáo nước lạnh.



      Tinh Thần cũng có trả lời, mà chỉ lấy điện thoại di động ra mở văn bản txt, chính là bộ tiểu thuyết《 Luân Hồi 》. Tuy xem qua lần, nhưng Tinh Thần vẫn muốn đọc lại lần nữa.



      "Đây là cái gì? tiểu thuyết Internet sao?" Phong Dục Hiển cũng bu lại, chăm chú nhìn vào điện thoại.


      Nội dung cốt truyện《 Luân Hồi 》:



      "Lam Đông Mỹ chuyển về Hồng Nguyệt trấn tuần rồi.



      Nàng tuy dần dần thích ứng sinh hoạt tại đây, nhưng cảm giácở cái trấn này có khí rất áp lực. Tuổi già tỉ lệ rất cao, hơn nữa có rất nhiều người bệnh tình trở nên lú lẫn rồi, cho dù tỉnh táo cũng rất khó tự sinh hoạt mình được. Cũng bởi vì nơi này tương đối vắng vẻ, tiền thuê nhà cũng rất rẻ nếu nàng cũng muốn ở lại đây. Nàng vẫn làm công việc trước kia, cho nên chỉ muốn ở tạm đây thời gian thôi.



      Ở bên cạnh nhà nàng là lão nhân họ Triệu. Con cái lão tựa hồ cũng rời nhà cho nên chỉ có mình ông sinh sống ở nhà. Lão nhân họ Triệu cũng coi như là người ôn hòa, nhưng quá mức trầm mặc. mặt của ông che kín đầy nếp nhăn, làn da cũng rất thô ráp, hai mắt đục ngầu cho nên thị lực chắc được tốt. Thời điểm chuyển đến nơi này, Lam Đông Mỹ nhớ lão nhân họ Triệu kia, tựa hồ chẳng biết làm sao lại thở dài. Hơn nữa, trong nháy mắt có cảm giác giống như là thương cảm nhìn Lam Đông Mỹ.



      Đêm hôm nay...



      'Ta rất nhiều lần rồi, quyền nuôi dưỡng Tinh Huy, ta tuyệt đối buông tay đâu! Ngươi đừng mơ tưởng cướp nó !'



      Cúp điện thoại, Lam Đông Mỹ ngồi ở giường, nàng cảm giác rất mệt mỏi. Con trai Tinh Huy của nàng tại còn quá , tuy hiểu vì sao cha mẹ lại rời xa nhau, nhưng nó cũng nhìn rasau này có lẽ chỉ có thể sống cùng trong hai người. Hơn nữa, Hồng Nguyệt trấn này tương đối lạ lẫm nó thủy chung vẫn chưa hòa nhập được.



      Lam Đông Mỹ rất lâu vẫn chưa đứng lên, nhưng nàng đột nhiên phát Tinh Huy chạy đâu mất rồi? Nó vừa rồi cònở trong phòng mà!



      Tinh Huy biến mất, làm Lam Đông Mỹ bắt đầu bất an, nàng lập tức chạy ra khỏi phòngđi tìm Tinh Huy!



      Mặc thêm cái áo khoác ngoài, lấy đèn pin nàng vội vàng rời khỏi nhà.



      Đầu tiên nàng gõ cửa nhà đối diện, lát sau lão Triệu mở cửa ra, hỏi: 'Lam tiểu thư có chuyện gì?'



      'Triệu lão bá, người có nhìn thấy con của ta chạy đâu ?'



      ' có ah ' lão Triệu lắc đầu, : 'Ta có trông thấy. Làm sao, nó chạy đâu mất rồi à?'



      Lam Đông Mỹ gấp đến độ biết làm sao, : 'Trong phòng, cháu tìm hoài trong phòng lẫn ở ngoài mà vẫn thấy, bây giờ nên làm thế nào đây?'



      ' Nó là trẻ con..., có lẽ chạy loạn khắp nơi lúc thôi. Ngươi khẩn trương như vậy làm gì?'



      ' Cháu làm sao có thể khẩn trương được? mình nó lại biết đường, vạn nhất ra khỏi trấn làm sao bây giờ? Cháu phải tìm nó mới được!'



      xong, Lam Đông Mỹ liền quay đầu lại, chuẩn bị tìm nhi tử thấy phía trước cách đó xa, thân ảnh từ từ lại gần, nhìn kỹ đó là nữ nhân tóc tai bù xù, chính là người lúc nào cũng mấy lời tiên đoán tầm phào.



      'Hồng Nguyệt, Hồng Nguyệt sắp xuất rồi!'



      Nữ nhân điên hô lớn về phía bầu trời, trong ánh mắt ràng có tia tàn khốc. Nhìn cảnh này dưới đêm tối đúng là có chút rợn người.



      Lam Đông Mỹ cũng để ý tới ta nữa vội cầm đèn pin chạy .



      Triệu lão bá ngẩng đầu, nhìn bầu trời tối tăm đến cả mặt trăng cũng thấy, thân thể run sợ hồi, : 'Ngày mai, chính là ngày mai rồi.' "



      Xem đến đây, bỗng nhiên xe xóc nảy cái, làm Tinh Thần thiếu chút đụng lên trần xe. Hai bên đường tựa hồ rất gập ghềnh. Núi Phác Hạ, gần ngay trước mắt.



      " ngọn núi hoang..." Phong Dục Hiển nhìn về phía ngọn núi kia, thào lẩm bẩm: " biết chúng ta gặp thứ gì ở đó. Hai lần huyết tự quả thực là ác mộng, lần huyết tự trước, ta có thể sống đến bây giờ cũng là kỳ tích..."



      Tinh Thần để ý đến Phong Dục Hiển, mà tiếp tục nhìn về phía màn hình điện thoại di động.



      " 'Tinh Huy!' 'Tinh Huy!'



      Lam Đông Mỹ ngừng gọi to, thế nhưng đến đâu cũng có tiếng trả lời. Nàng lúc này rời khỏi phạm vi thị trấn rồi, dù sao Hồng Nguyệt trấn diện tích cũng quá rộng nhưng nhà cửa rất thưa thớt. Lúc này nàng qua rừng cây, vẫn ngừng tìm tung tích con trai.



      gần nửa đêm, mà Tinh Huy vẫn chưa thấy đâu.



      Ngay khi tinh thần Lam Đông Mỹ cơ hồ muốn sụp đổ, nàng bỗng nhiên trông thấyphía trước cách đó xa, có căn nhà gỗ . Mà ở trước cửa nhà gỗ chính là Tinh Huy đứng!



      Lúc này Lam Đông Mỹ thở hơi lập tức chạy tới, chỉ thấy Tinh Huy nhìn vào căn nhà gỗ, sắc mặt có vẻ rất yếu ớt. Lam Đông Mỹ chạy đến trước mặt con trai, tay bế nó lên!



      'Tinh Huy, ngươi chạy sao ? Làm sao lại chạy được đến đây!' Lam Đông Mỹ lập tức ôm lấy Tinh Huy, khóc: 'Mẹ phải cho con biết thể chạy loạn sao? Ba của con quan tâm mẹ rồi, mẹ chỉ còn có mình con mà thôi...'



      Nhưng Tinh Huy câu cũng .



      ‘ Đứa con hư này’! ngươi được chạy loạn mà vẫn còn chạy, nếu lần sau còn chạy loạn nữa ...!' Lam Đông Mỹ vung lên tay đánh đòn vào phía sau lưng Tinh Huy, may làm nó ngã sấp xuống, làm mấy đóa hoa trắng trước cửa nhà gỗ dập xuống, nghiêng ngả.



      Lam Đông Mỹ vội vàng nâng con trai dậy khóc: 'Tinh Huy, rốt cuộc đừng có chạy lung tung nữa, nghe lời mẹ nha!'



      Nhưng Tinh Huy vẫn như trước gì.



      Mặc dù tìm thấy Tinh Huy rồi, nhưng rất kỳ quái, đường về nhà Tinh Huy lời nào.



      Lúc ban đầu, Lam Đông Mỹ tưởng rằng nàng đánh con làm nó sợ hãi, nên nghi ngờ gì. Ban đêm, nàng cùng Tinh Huy ngủ chung giường, sợ Tinh Huy còn chạy loạn nên nàng ôm chặt lấy nó.



      Nhưng nàng biết, chuyện đáng sợ từ từ bắt đầu xẩy ra.



      Trong cơn buồn ngủ mơ mơ màng màng, biết bao lâu, nàng đột nhiên tỉnh lại. Lúc này nàng phát toàn thân mình đều là mồ hôi, mà Tinh Huy lúc này vẫn chưa ngủ, hai mắt mở to.



      'Tinh Huy?' Lam Đông Mỹ kinh ngạc hỏi: 'Con làm sao vậy?'



      'Mẹ...' thân thể Tinh Huy lúc này bỗng nhiên kịch liệt run rẩy : 'vừa rồi, con thấy được, thấy được...'



      'Có chuyện gì? con thấy cái gì rồi hả?'



      'Trong căn nhà gỗ kia, tường có thủng lỗ , con liền nhìn vào bên trong, trong đó có rất nhiều tỷ tỷ treo cổ a! Những tỷ tỷ... trông như những hình nộm được làm bằng giấy, sau đó con còn thấy mấy tỷ tỷcười với con, nhưng mà khi cười mắt của các tỷ tỷ như chảy máu vậy! Đúng lúc, mẹ tìm thấy con rồi!'



      Lam Đông Mỹ nghe thế, rất chấn động. Nàng vội vàng ngồi dậy, hỏi: Con vậy là có ý tứ gì? Tinh Huy? Con nhất định là nhìn lầm rồi! Chuyện như vậy có khả năng xẩy ra a!'



      Nàng vốn chỉ nghĩ là Tinh Huy sợ nàng trách cứ nó việc chạy loạn khắp nơi, cho nên mới bịa ra câu chuyện mà thôi. Nhưng khi ánh mắt nàng nhìn về phía ngoài cửa sổ tức khắc thân run lên!



      Bên ngoài, vốn là ánh trăng mầu bạc, giờ phút này chuyển sang mầu đỏ như máu!



      Cả mặt trăng cũng đỏ làm nội tâm Lam Đông Mỹ như rơi vào hầm băng!



      Nàng lập tức ngồi dậy đến phía trước cửa sổ, ngẩng đầu nhìn ánh trăng. Nàng bỗng nhiên nhớ lại, bất luận khi nào nàng hỏi lai lịch 'Hồng Nguyệt trấn' mọi người ở đây đều giữ kín như bưng, trả lời. Đồng thời nàng cũng nhớ đến những lời của nữ nhân điên kia.



      'Khi ánh trăng đỏ như máu xuất , nguyền rủa bắt đầu mở ra, khi đó những điều... quỷ mị xẩy ra, bất kỳ nơi nào có!'



      Đúng lúc này, nàng chợt nghe Tinh Huy hét thảm tiếng! Lập tức Lam Đông Mỹ chạy tới, chỉ thấy Tinh Huy nhìn chằm chằm ra hướng cửa sổ, sợ tới mức kéo chăn lên che mặt, : Mẹ con nhìn thấy trong nhà Triệu gia gia có mấy tỷ tỷ bằng giấy ở trong căn nhà gỗ ở đó!'



      Những chuyện quỷ dị liên tiếp xẩy ra làm tâm trí Lam Đông Mỹ rơi vào hỗn loạn, nàng vẫn chưa kịp suy nghĩ, chợt nghe bên nhà đối diện truyền đến thanh thê lương thảm thiết!' "



      "Này này, Tinh Thần đến rồi! đến núi Phác Hạ!"



      Lúc này,Tinh Thần đột nhiên ngẩng đầu lên xe dừng lại, những người khác cũng xuống xe rồi. Vì Đường núi rất dốc, cho nên xe thể nào lên nổi.



      "Tốt, tốt."



      Tinh Thần bỏ điện thoại di động vào trong túi, bước ra.



      "Làm cái gì mà chú tâm vậy?" Lang Trí Thiện cau mày hỏi: "Chúng ta chấp hành huyết tự phải ra ngoại thành dạo chơi, Biện Tinh Thần, ngươi chú ý cho ta!"



      đối với Biện Tinh Thần vốn có bất kỳ hảo cảm nào, nên khi chuyện tất nhiên cũng lưu tình chút nào.



      Kế tiếp, sáu người bắt đầu lên phía núi. Quanh núi Phác Hạ cây cối rất nhiều, đường ai cũng đều cảnh giác dị thường, áp sát vào nhau. Lang Trí Thiện là người đầu tiên. Cầm đèn pin, trong lòng tính toán, khi phát sinh dị biến, phải chạy trốn theo con đường nào.



      Nửa đêm cuối cùng cũng tới. Huyết tự chính thức bắt đầu.



      Nhưng Lang Trí Thiện bước bỗng nhiên dừng lại. Bởi vì chung quanh bị ánh sáng màu đỏ bao trùm khắp nơi. nghi hoặc ngẩng đầu lên nhìn tức khắc trợn mắt há hốc mồm!



      bầu trời, giờ phút này chỉ còn lại vầng trăng mầu đỏ! Hơn nữa mầu đỏ kia giống như là được tưới máu tươi vậy, cả núi Phác Hạ cũng như biến thành Huyết Trì Luyện Ngục!



      "Cái này, cái này..."



      Nhưng người ngạc nhiên nhất vẫn chính là Tinh Thần! Miệng của mở lớn nhìn về phía nguyệt hồng sắc kia, cả người ngừng run rẩy !



      "Mọi, mọi người đừng hoảng hốt!" Lang Trí Thiện lập tức mở miệng ổn định cảm xúc của mọi người đứng sau: "Huyết tự bắt đầu tất nhiên có loại dị tượng phát sinh, cho nên cần sợ! Mọi người tiếp tục theo ta!"



      Sáu người lập tức bước như bay. Nhưng hồng nguyệt sắc kia thủy chung vẫn bao phủ khắp mọi nơi, trong lòng của mỗi người hoàn toàn chỉ còn tuyệt vọng.



      Tinh Thần rất nhanh lấy điện thoại di động ra, bấm số điện thoại của Lý , nhưng liền phát tín hiệu điện thoại còn!



      "Điện thoại mất hết tín hiệu rồi!" Lúc này những người khác cũngphát ra điểm này.



      Lang Trí Thiện giơ cao điện thoại lên, : " có tín hiệu! Đáng chết ! cũng giống như huyết núi tự Lạc Vân! Ta vốn muốn hỏi vài người trong nhà trọ, tượng mặt trăng biến thành đỏ như máu là thế nào. tại khôngcòn cách nào rồi."



      Mọi ngườiđối với kinh khủng này cảm giác toàn thân vô lực, ánh trăng mầu đỏ bao trùm khắp mọi nơi, còn muốn sợ hãi hơn nữa!



      Dù sao, trong số bọn ai có thể xem là trí giả. Tại tình huống này, vô luận thuộc về đồng minh nào cũng thể cầu cứu được. Như vậy, cũng chỉ còn cách dựa vào chính mình khiêu chiến với độ khó huyết tự lần thứ năm mà thôi!



      Mọi người nghĩ đến đây tất cả gần như lâm vào tuyệt vọng!



      "Này, các ngươi xem, đó là..." Bỗng nhiên Phong Dục Hiển chỉ về phía trước hô to.



      Mọi người dừng bước lại, nhìn phía trước kìa.



      Đó là... sâu trong rừng cây chính là căn nhà gỗ !


      Tinh Thần lúc này toàn thân hít hơi lạnh, ràng cũng nhìn thấy căn nhà gỗ phía trước, đúng là có mấy đóa hoa màu trắng phía trước cửa, cùng hai dấu giày lớn ! Sau khi thấy vách tường nhà gỗ cũng có cái lỗ và cánh cửa ra vào mở toang ra!



      Những việc xẩy ra ở tại lại giống y hệttrong tiểu thuyết... sai chút nào!






      Chương 6 q22



      Thâm Vũ đứng trước cửa ra vào nhà trọ.


      Mặt trăng tròn ngửng vẩy ra những tia nguyệt quang màu bạc, giống như những câu thơ của Lý Bạch về nỗi nhớ quê hương.


      " lo lắng cho Biện Tinh Thần à?"


      Sau lưng Thâm Vũ vang lên thanh , nàng lập tức quay đầu lại, chỉ thấy 1 nữ tử tóc ngắn đẩy cửa xoay nhà trọ tiến ra.


      "Kha Ngân vũ?" Thâm Vũ nhìn về phía Ngân Vũ chậm rãi tới, bước nhanh tới : "Ngươi như thế nào lại tới?"


      "Là ngẫu nhiên nhìn thấy ngươi ở bên ngoài." Ngân Vũ thở sâu, : "Biện Tinh Thần, vận khí của mực rất tốt."


      "Ta cùng ước định. Nhất định phải sống trở về." Thâm Vũ bỗng nhiên bước về trước 1 bước, khóe mắt có vệt nước chảy ra: "Kha Ngân vũ tiểu thư, thực xin lỗi... xin lỗi! Lúc trước, ta vu hãm ca ca ngươi... dẫn tới ngươi chút nữa hiểu lầm , là lỗi của ta, kỳ , ta vẫn mực muốn chính miệng xin lỗi ngươi. Bất quá, ta cũng biết, bản thân ta nghiệp chướng nặng nề, máu tay thể nào tẩy trôi. Ta..."


      " có gì." Ngân Vũ lại trả lời: "Đúng, ta từng rất căm hận ngươi, nhưng đồng dạng, cũng nhờ ngươi ta mới biết mình Ngân Dạ tới cỡ nào, đó là loại cảm giác hết tánh mạng cũng đủ, cho dù toàn bộ thế giới đối địch với ta vẫn luôn bên cạnh , đó là 1 loại cảm giác giống như bản năng. Bởi vì , cho nên ta tin tưởng . Là ngươi làm cho ta hiểu được điều đó. Hơn nữa, ta tha thứ cho ngươi rồi. Bởi vì, tiến vào nhà trọ này, ngươi phải nhận hình phạt so với tội ác của ngươi, càng thêm tàn nhẫn."


      "Kha, Kha Ngân vũ tiểu thư..."


      "Chúng ta, đều là hộ gia đình trong nhà trọ này. Muốn chuộc tội mà ... liền nghĩ cách sống sót . Dù sao, khởi nguồn tất cả bi kịch của chúng ta phải đều do nhà trọ này sao?"


      Dưới ánh trăng chiếu xuống, nguyệt quang giống như bị cắn nuốt, làm cho nhà trọ thể sinh ra bóng dáng.


      "Ngân Vũ tiểu thư." Thâm Vũ lau nước ở khóe mắt : "Có chuyện ta phải cho ngươi biết. Có biện pháp, có thể huỷ bỏ được huyết tự chấp hành, đó là 1 quy tắc rất đặc thù của nhà trọ. Cái kia quy tắc là..."


      Nhưng Ngân Vũ lại đoạt trước nàng mở miệng: "Hộ gia đình chấp hành qua 5 lượt huyết tự, khi dùng máu của mình vẽ lên vách tường hình thập tự, là có thể đem 1 hộ gia đình chấp hành huyết tự triệu hồi về nhà trọ, là quy tắc đó sao? Ta biết. Tử Dạ cho ta biết."


      "Vậy... Vậy sao?" Thâm Vũ cũng lộ ra thần sắc ngoài ý muốn, tiếp tục : "Dưới tình huống bình thường, nếu như hộ gia đình tiến vào nhà trọ, có lão hộ gia đình giảng giải quy tắc, nhà trọ thông qua huyết tự nhắc nhở tới hộ gia đình những quy tắc liên quan, như thể ly khai nhà trọ vượt qua bốn mươi tám tiếng đồng hồ, hoàn thành mười lần huyết tự có thể ly khai nhà trọ, cùng với... cái quy tắc đặc thù này. Mà quy tắc này, Hạ Uyên cũng biết. Nhưng lúc đó, có thời gian ngắn toàn bộ hộ gia đình đều chết. Mà ta khi đó muốn được cho những hộ gia đình mới tiến vào biết quy tắc này. Sau khi Hạ Uyên chết, quy tắc này liền còn ai biết nữa."


      " ra là thế." Ngân Vũ lập tức truy vấn: "Như vậy... Sở Di Chân, nàng cũng biết chứ?"


      "Ngươi biết nàng?"


      "Đương nhiên, phải ngươi thông qua bức họa biết trước có thể biết được tất cả chuyện có liên quan tới nhà trọ sao? Ta là từ bạn đồng học của Lý mới biết được tình tỷ đệ Sở Di Chân cùng Sở Di Thiên đó. Bọn , chắc cũng biết quy tắc này ?"


      "Ta nghĩ... Hẳn là biết."


      "Ngươi mới vừa cái gì?" Ngân Vũ lộ ra thần sắc nghi hoặc khó hiểu, truy vấn: "Vì cái gì ngươi lại ‘hẳn là biết’? Ngươi phải xác định được chứ?"


      "Ta biết." Thâm Vũ lắc đầu: "Ta hề biết hữu của nàng, lúc trước, ta có thể giám sát và điều khiển tất cả hộ gia đình trong nhà trọ, nhưng chuyện liên quan tới tỷ đệ Sở Di Chân cùng Sở Di Thiên, từ đầu tới cuối ta hề biết tồn tại của bọn . Cũng biết, bọn có thể coi như hoàn thành 10 lần huyết tự chỉ thị. Loại tình huống đặc biệt quỷ dị này, ta hề biết."


      "Làm sao có thể? Chẳng lẽ bức họa biết trước còn có cực hạn?"


      "Theo lý thuyết, có khả năng tồn tại tính cực hạn như vậy. Giải thích của ta là, đại khái bởi vì ta có tận lực chú ý bọn , cho nên trong bức họa xuất . Nhưng về sau ta lại cảm giác rất mất tự nhiên, bởi vì mỗi lần huyết tự ta đều có cảm ứng, nhưng bọn chấp hành mười lần huyết tự, ta lại hề cảm ứng được chút nào..."


      "Ngươi, ngươi, đùa sao? Bức họa biết trước vẽ ra tương lai cách hoàn mỹ, vẫn luôn là như thế! Vì cái này là nguyền rủa do vong linh phụ thân ngươi mang tới, là Ma Vương đấy..."


      đến đây, Ngân Vũ bỗng nhiên câm mồm. Mà Thâm Vũ cũng lập tức thốt ra: "Ma Vương? Đúng rồi, là Ma Vương! Năng lực của ta vốn là 'Ma Vương' giao phó cho cha ta, sau đó cha ta hóa thân thành cánh tay phải của ta, mới hình thành cái nguyền rủa này. Đến nay thể nào vẽ ra , cũng chỉ có Ma Vương cấp huyết tự chỉ thị. Mà Sở Di Chân cùng Sở Di Thiên cũng là như thế?"


      Kế tiếp, Ngân Vũ lập tức thốt ra 1 cái kết luận: "Vậy đối với song bào thai và Ma Vương có quan hệ gì tồn tại sao?"


      Lúc này bỗng nhiên thanh như tiếng sấm nổ vang lên sau lưng hai người!


      "Các ngươi cái gì? Lập lại lần nữa! Di Chân cùng Di Thiên, hai người bọn họ... có quan hệ như thế nào với nhà trọ?"


      Ngân Vũ cùng Thâm Vũ lập tức quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Lý đứng đó từ lúc nào!


      "Trả lời ta!" Lý lao đến, rít gào : " cho ta biết! chuyện tình của Di Chân và Di Thiên!"


      Lúc này, tại núi Phác Hạ.


      Tinh Thần nhìn thấy cái nhà gỗ kia, cùng với những dấu chân và vạt hoa bị đè xuống, lập tức mở điện thoại đọc lại văn bản txt!


      ", có khả năng, tại sao có thể như vậy!"


      Tinh Thần lúc này ngừng lùi về phía sau, kết quả, bàn chân dường như đạp vào vật gì, ngã nhào dưới đất! Mà những người khác nhìn thấy bộ dáng như vậy đều chạy tới.


      "Ngươi xảy ra chuyện gì a?" Phong Dục Hiển nâng dậy, : "Chúng ta nhanh lên thôi."


      ", " Lâm Tuyết Hoa lại chỉ về cái nhà gỗ kia : "Chúng ta thể buông tha bất luận cái gì mất tự nhiên, như vậy, tại sao trong khu rừng hoang vắng lại xuất cái nhà gỗ ? Chúng ta vẫn nên xem chút chứ? Có lẽ, xuất nhắc nhở sinh lộ?"


      ", nhanh, mau!" Tinh Thần đứng nhanh lên, thân thể liều mạng giãy dụa: "Ta, chúng ta nhanh lên, trốn!"


      xong, liền xông về 1 hướng khác trong rừng!


      Lần này, khiến mọi người đều khẽ giật mình!


      Lúc này Thiên sinh lập tức hướng theo phía Biện Tinh Thần đuổi theo! Biện Tinh Thần dù sao chấp hành 4 lần huyết tự, kinh nghiệm cũng coi như là người lão đạo nhất, mà Thiên Sinh mới chỉ có vượt qua lần, cho nên do dự đuổi theo! Lập tức, Phong Dục Hiển nhíu mày, cũng chạy về hướng đó! Mà bọn người Lang Trí Thiện, cuối cùng cũng hướng về phía Tinh Thần chạy di.


      Dù sao bọn hi vọng tách ra ngọn núi này! Mọi người cho dù thuộc về liên minh bất đồng, nhưng ít nhất trước mắt là quan hệ nhất trí , cho dù muốn tranh đấu, cũng phải đợi sau khi hoàn thành xong huyết tự!


      Tinh Thần biết chạy trong rừng cây bao lâu mới ngừng lại. ngẩng đầu, tiếp tục nhìn về phía Hồng Nguyệt, Thiên Sinh chạy đằng sau suýt chút nữa đụng vào người Tinh Thần.


      "Biện tiên sinh!" Thiên sinh vịn lấy thân cây, thở phì phò : "Chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Vì cái gì, ánh trăng lại biến thành màu đỏ?"


      Tinh Thần xoay người lại, chứng kiến bọn người Lang Trí Thiện, Phong Dục Hiển cũng đuổi theo.


      "Biện Tinh Thần." Lang Trí Thiện thể lực hiển nhiên trội hơn những người khác, dừng lại, cũng thở hổn hển mà trực tiếp hỏi: "Biện Tinh Thần, ngươi có phải chú ý tới cái gì hay ?"


      Lang Trí Thiện là nhân vật bậc nào? ở bót cảnh sát có thể được coi trọng và đề bạt, thể quan hệ tới nhảy cảm và sức quan sát của .


      "Giống như đúc..." Tinh Thần cầm điện thoại tay : "Những chuyện xảy ra cùng với bộ tiểu thuyết này hoàn toàn đồng dạng!"


      "Hả? Ngươi cái gì?"


      Tinh Thần đưa điện thoại trong tay cho Lang Trí Thiện, : "Chính ngươi xem , đây là bộ tiểu thuyết kinh dị tên là 《 Luân Hồi 》, mọi thứ từ lúc huyết tự xảy ra cho đến giờ, hoàn toàn đồng dạng! Hoàn toàn đồng dạng ah!"


      Lang Trí Thiện nhất thời còn cảm giác thể tin, nhưng sau khi đọc kỹ nội dung văn bản trong điện thoại, sắc mặt cũng lập tức trở nên trắng bệch!


      "Cái này... Làm sao có thể?"


      Lang Trí Thiện đọc tốc độ rất nhanh, có thể đọc nhanh như gió nhưng vẫn nắm được những tin tức quan trọng, loại kỹ xảo "Đọc như bay" này nắm giữ phi thường tốt.


      "Quyển tiểu thuyết này..." Lang Trí Thiện kinh hãi vạn phần nói: "Ngươi từ nơi này lấy được?"


      "Là Lý . Lúc trước Thâm Vũ nhìn thấy đọc cuốn tiểu thuyết này, nghĩ là có huyền cơ gì đó cho nên xin 1 phần... Ah, là Lý ! nhất định thông qua biện pháp gì đó biết trước nội dung huyết tự lần này! Đây phải tiểu thuyết, là chuyện xảy ra chân ah!"


      "Biết trước?" Phong Dục Hiển tức khắc biến sắc, "Cùng với năng lực vẽ bức họa biết trước của Bồ Thâm Vũ đồng dạng sao? Lý , có được từ đó đến bây giờ sao? Điều đó căn bản có khả năng ah!"


      "Ngươi thực " Lang Trí Thiện gắt gao nhìn chằm chằm vào Tinh Thần: " cho ta biết! Bồ Thâm Vũ, nàng mất năng lực vẽ ra bức họa biết trước sao? Hay là, cho đến nay nàng vẫn cùng Lý tiến hành giao dịch bí mật?"


      "Đợi, chờ chút!" Lúc này, Lâm Tuyết Hoa bỗng nhiên mở miệng: "Tinh Thần, ngươi đọc qua cuốn tiểu thuyết này sao?"


      "Phải" Tinh Thần gật đầu, : " đọc hết."


      "Cái kia..." Lâm Tuyết Hoa khẩn trương tiếp tục hỏi: "Kế tiếp, kế tiếp chuyện gì phát sinh ngươi biết ?"


      "Biết ". Tinh Thần nhìn về phía mặt trăng màu đỏ máu, ánh trăng kia chiếu rọi, làm gương mặt cũng trở thành 1 mảnh hồng sắc, " núi này, có lẽ có 1 trấn tên là Hồng nguyệt trấn. Cái trấn kia, cách mỗi khoảng thời gian bị nguyền rủa. Cứ cách mỗi 10 năm thời gian có vài ngày đó, ta tuyên bố trước, trong tiểu thuyết viết ngày nào thàng nào ánh trăng biến thành đỏ máu như vậy. Bất quá, nó chỉ xảy ra trong phạm vi thị trấn núi."


      "Chỉ là bầu trời ngọn núi này sao?" Lang Trí Thiện tiếp tục nhấn qua trang mới đọc nhanh nội dung cốt truyện kế tiếp.


      "Chờ chút!" Phong Dục Hiển hô lớn: "Ta cảm giác rất hỗn loạn. Cái này chỉ là trùng hợp a? Làm sao có thể xuất chuyện như vậy? như vầy, ngươi cho ta biết, chuyện gì xảy ra tiếp theo? Nếu như có thể biết trước nơi nào xuất quỷ, như vậy chúng ta phải có thể tránh được sao? phải sao?"


      "Đúng vậy!" Lúc này Thiên Sinh cũng thông suốt : "Tiểu thuyết, có thể cung cấp cho chúng ta sinh lộ? Tinh Thần, nội dung kế tiếp là cái gì?"


      "Kế tiếp..." Tinh Thần tiếp tục : " mở ra 1 cái nguyền rủa luân hồi. Trong đoạn thời gian luân hồi đó, khắp trấn này xuất đủ loại quỷ mỵ, chỗ nào có. Vừa rồi cái nhà gỗ kia, chỉ là 1 trong số đó mà thôi. Tại thời điểm luân hồi, cho dù ban ngày cũng vẫn chỉ là 1 mảnh trời đêm, mặt trăng huyết hồng này vẫn như cũ lơ lửng đầu!"



    2. jeremyJ

      jeremyJ Active Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      97
      Chương 7 q22


      Lang Trí Thiện tiếp tục xem 《 Luân Hồi 》:



      "Lam Đông Mỹ kéo tay Tinh Huy, nơm nớp lo sợ trốn lầu hai.



      Triệu lão báở đối diện chết rồi... Nàng lúc này chỉ còn ý nghĩ như vậy. Hồng Nguyệt sắc sau khi xuất lập tức triển khai nguyền rủa, đây chính là lời nữ nhân điên ..., nàng tức khắc cảm giác toàn thân lạnh mấy phần.



      Chuyện gì xảy ra?



      Lam Đông Mỹ cảm giác trong đầu hoàn toàn hỗn loạn, lúc trước chỉ vì ly hôn còn nhà ở, nghĩ cách ứng phó với quan tòa nên phải đến vùng ngoại ô thuê nhà giá rẻ, nhưng tại sao lại phát sinh những chuyện kỳ quái như vậy?



      'Mẹ, con, con sợ...' lúc này Tinh Huy bị Lam Đông Mỹ ôm trong ngực ngừng run lẩy bẩy, chỉ là đứa trẻ làm sao có thể chịu đựng được những điều kinh khủng như vậy chứ?



      Lam Đông Mỹ vuốt đầu Tinh Huy, : 'Đừngsợ, mẹ ở đây, mẹ bảo vệ tốt Tinh Huy mà...'



      hai người ở phòng ngủ lầu, nàng dùng 1 cái thang leo lên gác áp mái ròi kéo thang lên luôn, điều tiếp theo chỉ có thể trông cậy vào số phận mà thôi.


      gian yên tĩnh, chợt Lam Đông Mỹ nghe có tiếng đồ vật gì đó vang lên. Sau đó nàng liền nghe được mấy tiếng bước chân!



      Nàng lập tức che miệng chính mình và Tinh Huy lại, lúc này chỉ cần phát ra thanh, chỉ sợ gặp nhiều bất trắc!



      Nghĩ đến đây, nội tâm Lam Đông Mỹ sợ hãi cùng cực. , mặc dù tận mắt chứng kiến điều con trai nàng nhìn thấy, nhưng nàng tin tưởng con trai mình phải người láo, huống chi bầu trời xuất Hồng Nguyệt cũng đủ làm cho nàng kinh hãi lạnh mình.



      Chẳng lẽ cái trấn này có quỷ hay sao?



      biết qua bao lâu, tiếng bước chân dần dần xa. Thế nhưng Lam Đông Mỹ vẫn dám khinh thường. Điều duy nhất phải làm bây giờ là chạy ra khỏi Hồng Nguyệt trấn!



      'Tinh Huy, cần sợ nha...' Lam Đông Mỹ thầm vào tai Tinh Huy: 'Mẹ nhất định bảo vệ tốt ngươi , nhất định!'



      biết thời gian lại trôi qua bao lâu nữa, Lam Đông Mỹ đoán chừng dưới nhà còn người nào nữa. Vì vậy nàng chậm rãi mở cửa chắn ra từ từ,ở dưới lầu hoàn toàn còn người nào nữa, vì vậy mới thả cái thang xuống, sau đókéo Tinh Huy từ từ bước xuống.



      Nàng vẫn cảnh giác động tĩnh xung quanh, bên kéo Tinh Huy, bên lắng nghe động tĩnh.



      Trong phòng, chỉ còn cái bóng đèn chớp tắt liên tục, Lam Đông Mỹ kéo Tinh Huy phóng đến bên cửa ra vào lập tức mở ra, hai người cứ thế lao ra bên ngoài.



      mặt đất giờ hoàn toàn bị mầu đỏ bao phủ, Hồng Nguyệt trấn phảng phất như biến thành thế giới toàn huyết sắc. Lam Đông Mỹ cũng để ý nhiều, nàng lục tìm người chìa khóa xe, rồi chạy đến phía cái xe. tại, chỉ cần lái xe là có thể rời khỏi Hồng Nguyệt trấn rồi!



      Chưa kịp vào trong xe, chỉ mới nhìn thấy cái gương phản chiếu phía bên đầu xe, làm cho nàng sợ hãi thôi!



      tấm kính phản chiếu hình ảnh nữ nhân tóc tai bù xù ngồi ghế lái. Thế nhưng ràng trong xe bóng người!



      Lam Đông Mỹ tức khắc bước lui lại, nàng vốn dĩ tưởng rằng chính mình hét thảm tiếng, thế nhưng mà nàng tiếng cũng kêu được. Nàng lập tức kéo Tinh Huy, quay đầu lại dốc sức liều mạng chạy...!



      Lúc này nàng chi nghĩ tới người, chính là nữ nhân điên kia! Nàng nhất định biết chuyện gì xẩy ra! Vô luận như thế nào nàngphải tìm ta cho bằng được!



      Nhưng nữ nhân điên kia hành tung bất định, bất quá chỉ nghe số lão nhân rằng buổi tối nàng thường xuyên tới Bình Nguyên ở sườn đônggầnthị trấn .



      Cái trấntuy gọi là trấn, nhưng quy mô rất , hơn nữa rất vắng vẻ, sinh hoạt điều kiện cũng tương đối chênh lệch, cái trấn này bản thân cũng là dựa vào núi mà kiến tạo nên, bản thânkiến trúc có quy luậtquá lớn, cho nên thị trấn cùng núi rừng cơ hồdung làm thể, cũng có ít phòng ốc, xây dựng bên bình nguyên. Khoảng cách giữa các kiến trúc với nhau tương đương thưa thớt, cho nên Hồng Nguyệt trấn nhìn như diện tích , kỳ người cũng phải là rất nhiều.



      Nhưng Lam Đông Mỹ lúc này đâu quản được nhiều việc như vậy. Nàng dù sao cũng mới đến cái trấn này cho nên, đối với địa lý nơi đây vẫn chưa quen thuộc lắm. Lúc này chỉ có thể dựa vào trí nhớ chạy vào mấy con đường chính mà thôi. Đồng thời nàng cảm giác được chung quanh Hồng Nguyệt trấn tràn đầy khí!



      Vô luận như thế nào, nàng phải tìm đượcnữ nhân điên kia! Nếu , nàng cùng Tinh Huy phải bỏ mạng ở nơi này!



      Nàng ngừng chạy vội, đồng thời liên tục quay đầu nhìn lại, nhưng đằng sau vẫn có bất cứ động tĩnh gì.



      Thị trấn này rất là tĩnh mịch, tuy nhiên bởi vì chủ yếu chỉ có người già sinh sống cho nên mọi người đều ngủ tương đối sớm, nhưng Lam Đông Mỹ vẫn cảm giác yên tĩnh quá mức.



      quá bao lâu, Tinh Huy cũng chạy nổi nữa. Mà thể lực Lam Đông Mỹ, cũng tiêu hao rất nhiều, thế nhưng chạy mãi vẫn thấy bình nguyên ở đâu.

      ,


      Lúc này hai bên đường vẫn chỉ toàn là rừng rậm. Hồng Nguyệt trấn nhà cửa rất thưa thớt lúc nào cũng bị vây quanh bởi rừng cây.Nàng quay đầu lại nhìn nhìn, cuối cùng cắn răng rẽ vào phía rừng cây bên đường. Nàng nghĩ có rừng cây yểm hộ có lẽ tốt hơn chút.




      Chạy biết bao lâu, nàng thấy được những bụi cỏ lau trải dài, Lam Đông Mỹ chợt dừng bước, xuất trước mắt nàng chính là nữ nhân điên tóc tai bù xù!



      ta vẫn như vậy, thân thể vặn vẹo đường, phảng phất như xương sống có vấn đề . Lam Đông Mỹ lập tức muốn lao ra khỏi bụi cỏ lau đến gặp mặt nàng, nhưng là...



      màn quỷ dị xuất !



      Đằng sau con đường thình lình xuất chiếc xe! Cái kia... Đúng là xe của Lam Đông Mỹ! Mà ghế lái, bóng người! Còn nữ nhân điên hình như biết được điều đó...



      Chiếc xe cứ thế lao thẳng vào người nàng, thân thể nữ nhân điên lập tức vọt lên , sau đó lập tức rơi xuống, cả người nàng ngập trong vũng máu!



      Mà chiếc xe kia vẫn cứ chạy băng băng từ từ khuất dạng!



      Lam Đông Mỹ lập tức ngã khụy xuống mặt đất, mặt nàng hoàn toàn còn giọt máu. Rồi nàng kéo tay Tinh Huy, ngừng bước lùi về phía sau. Nhưng đúng lúc này nàng bỗng phát ra việc. Chính là...



      Cái tay nữ nhân điênbắt đầu chuyển động!



      Nàng chưa có chết sao?



      Nhưng Lam Đông Mỹ chỉ vừa mới nghĩ như vậy, liền trông thấy mặt nữ nhân điên chỉ toàn máu tươi, chầm chậm ngẩng lên, con mắt nàng bị đụng rớt ra ngoài, hơn nữa phần eo còn xuất lỗ thủng to tướng, nếu là con người làm sao còn sống được chứ!



      Hơn nữa, lúc nàng đứng dậy, máu tươi vẫn ngừng chẩy ra! Nàng trở thành huyết nhân đúng nghĩa, vậy mà còn lại được!




      Quỷ!



      Nàng biến thành quỷ!



      Lam Đông Mỹ lập tức kéo Tinh Huy chạy vào sâu trong bụi cỏ lau!"



      Mà lúc này...



      "Ta vẫn cách nào lý giải được." Lang Trí Thiện cầm điện thoại của Tinh Thần : "Trước mắt xem ra tựa hồ đúng thực là như thế. Hồng Nguyệt, nhà gỗ , đều giống như là trùng hợp!"



      Sáu người chạy băng băng trong rừng rậm, tại bọn đều phát ra vấn đề rất lớn.



      Làm thế nào mới có thể tránh đến Hồng Nguyệt trấn! Bởi vì trong sách có đề cập Hồng Nguyệt trấn chính xác ở chỗ nào! Nhưng mọi người lại có khả năng dừng lại ởmột chỗ, điều đó khác gì là chết! Chỉ cần là nơi chấp hành huyết tự, tuyệt đối tồn tại góc chết nào để các hộ gia đình có thể an toàn. Chỉ có ngừng di chuyển mới có thể tìm được sinh lộ!


      Ai cũng biết, Hồng Nguyệt trấn chính là trung tâm tai hoạ, cho nên chỉ có rời xa mới an toàn được!



      "Hãy nghe ta ..." Tinh Thần lúc này cũng mở miệng: "Dựa theo nội dung cốt truyện dù có rời khỏi Hồng Nguyệt trấn vẫn an toàn!"



      " An toàn cái gì!" Lang Trí Thiện oán hận nhìn màn hình điện thoại di động, : "Bộ tiểu thuyết này có cái kết thúc mở, cách khác căn bản biết được mẫu tử hai người họ sống hay chết! Tiểu thuyết này căn bản dựa vào thị giác của mẫu tử Lam Đông Mỹ mà ra, dưới tình huống này chỉ có thể nhìn theo Lam Đông Mỹ mà hành động thôi..."



      Hoàn toàn chính xác. Bộ tiểu thuyết này tuy phải ngôi thứ nhất, nhưng cơ bản đềumiêu tả theo thị giác của Lam Đông Mỹ. Đây cũng chính là điều hạn chế đối với các hộ gia đình, ai biết được nơi nào có quỷ, nơi nào có quỷ!



      Quang cảnh cứ ra theo từng bước chân Lam Đông Mỹ mà thôi, chỉ sợ bản thân tác giả cũng biết đây là đâu!



      Nếu như là tiểu thuyết bình thường chuyện này cũng chẳng phải vấn đề gì to tát. Nhưng những chuyện trong bộ tiểu thuyết này hoàn toàn được chân hóa rồi! Mà bọn ngay cả tác giả tiểu thuyết là ai cũng chưa biết được! Mặc dù cho rằng là Lý , nhưng cũng thể trăm phần trăm nhận định là được, dù sao vẫn có cách nào liên hệ được với Lý . cách khác thân phận tác giả tiểu thuyết này vẫn là bí . Về phần vì sao quyển tiểu thuyết này đươc chân hóa lên cũng chỉ có quỷ mới biết được thôi.



      "Bây giờ nên làm gì?" Lúc này Lang Trí Thiện cũng thoáng tỉnh táo lại, nhìn chằm chằm vào điện thoại, : "Vô luận như thế nào hi vọng lớn nhất của chúng ta chính là quyển tiểu thuyết này, nhất định phải nắm chắc điểm! Đúng rồi, bộ tiểu thuyết này nhất định chính là nhắc nhở sinh lộ nhà trọ đưa cho chúng ta này! Biện Tinh Thần ngươi cũng vì biết bộ tiểu thuyết này mới trở thành trong sáu người chấp hành huyết tự!"



      "Thế nhưng..." Thiên Sinh ở bên bỗng nhiên mở miệng: " Chúng ta tại nên làm như thế nào? Phải biết rằng, trong tiểu thuyết sống chếtcủa mẫu tử Lam Đông Mỹ cũng ah! Hơn nữa nàng giống với chúng ta, chúng ta trong 24 giờ thể rời khỏi nơi này!"



      "Rất khó ." Lang Trí Thiện trả lời: "Nơi này là khu vực giao nhau giữa K thị cùng L thị, phân chia ranh giới cũng có chút mơ hồ, hơn nữa bởi vì quá vắng vẻ, bản đồ cũng được đánh dấu, xung quanh cũng có người sinh sống. Cho nên chúng ta biết đến tồn tại của thị trấn này cũng phải được. Đương nhiên, cũng có khả năng, cái trấn này chính bởi vì huyết tự nên mới xuất đấy."



      Lúc này sáu người đều dừng bước, sắc mặt tất cả đều trở nên trì trệ!



      biết khi nào phía trước xuất vạt cỏ lau. Ngay sau đó sáu người đều nghe thấy thanh từ phía bên kiabụi cỏ lau truyền đến, là tiếng ô tô đâm mạnh vào vật gì đó, rồi nó như ngã từ cao xuống mặt đất!

    3. jeremyJ

      jeremyJ Active Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      97
      Chương 8 q22



      Trong tiểu thuyết, Lam Đông Mỹ sau khi chứng kiến tràng cảnh quỷ dị nữ nhân điên đứng lên, phản ứng đầu tiên chính là lập tức đào tẩu. Hơn nữa, nàng ràng còn thành công chạy thoát, tựa hồ đây chẳng qua chỉ là 1 khúc nhạc đệm cho hoàn cảnh càng thêm khủng bố của tác giả. Nghĩ cũng đúng, dù sao nhân vật chính chỉ có Lam Đông Mỹ cùng nhi tử của nàng, hai người lúc nào cũng ở cùng 1 chỗ, nếu chết mất 1 người, câu chuyện liền thể nào tiếp tục được nữa.



      Bên kia bụi cỏ lau, sau khi nghe được tiếng động cơ, thân thể mỗi người đều cứng đờ!



      thực ra, trong nội tâm bọn kỳ còn chưa hẳn tin tưởng, cuốn tiểu thuyết ràng lại biến thành huyết tự. Thế nhưng nhiều tượng trùng lặp như vậy, làm bọn thể tin tưởng!



      Sáu người đâu còn do dự, tự nhiên quay đầu, vội vàng chạy trốn!



      Nhân vật chính có nhân vật chính quang hoàn, chưa đến kết thúc chết. Thế nhưng bọn phải nhân vật chính ah! Cho dù nhà trọ có hạn chế, nhưng là...



      "Chờ chút, chúng ta có lẽ cần trốn..." Lâm Tuyết Hoa bỗng nhiên : "Chúng ta có thể lợi dụng cơ hội này..."



      "Vậy ngươi cứ dừng lại ở đây , chúng ta chạy tiếp!" Lang Trí Thiện căn bản để ý tới lời của Lâm Tuyết Hoa.



      Vô luận như thế nào, ai hi vọng ngồi chờ chết.



      Sau khi chạy rất xa, 6 người cảm thấy thể lực tiêu hao rất lớn mới dần chậm lại, sáu người ngừng nhìn chung quanh, xác nhận có người, lúc này mới yên tâm dừng lại. Lúc này, ai dám mở đèn pin.



      Cái ánh sáng màu đỏ quỷ dị chiếu sáng khắp mọi nơi, làm bọn cảm giác bản thân hành tẩu trong 1 thế giới huyết sắc!



      "Chúng ta, kế tiếp nên làm cái gì đây?" Lang Trí Thiện vịn lấy đầu gối, vừa thở vừa : "Dựa theo tiểu thuyết... ngọn núi này, quỷ mị nơi nào có, cái nhà gỗ kia bất quá là cái trong số đó mà thôi! Tiểu thuyết cũng nguyên nhân tại sao lại xảy ra chuyện này..."



      "Thực có năng lực biết trước sao?" Tinh Thần lau mồ hôi nhễ nhại trán: "Nếu như có thể còn sống trở về, ta nhất định phải tìm Lý hỏi thăm tinh tường! Đáng giận, hết lần này tới lần khác điện thoại lại thể kết nối! Giống như lần trước núi Lạc Vân, tiếp tục như vậy, gia nhập liên minh chẳng phải còn ý nghĩa gì sao?"



      "Tỉnh táo chút!" Lang Trí Thiện lúc này biết , ổn định nhân tâm lúc này mới là trọng yếu. Giờ phút này, nếu như tự loạn trận cước, chính là tìm cái chết, "Cẩn thận nghiên cứu toàn bộ nội dung tiểu thuyết, sau đó nghĩ biện pháp tìm ra sinh lộ! Vô luận như thế nào, huyết tự nếu là biến hóa của tiểu thuyết, như vậy, khả năng tìm ra sinh lộ rất lớn!"



      "Thế nhưng mà..." Phong Dục Hiển lúc này lại đưa ra 1 nghi vấn: "Lang Trí Thiện, chúng ta phải nên cân nhắc tới vấn đề? Cái này rất có thể là huyết tự dối? Để chúng ta coi là cái huyết tự này đồng dạng với nội dung tiểu thuyết, thực tế, rất có thể chỗ mấu chốt nào đó căn bản giống? Bởi như vậy, làm cho chúng ta..."



      "Đúng đúng đúng!" Thiên Sinh cũng phụ họa : "Ta đồng ý với Phong Dục Hiển! Vạn nhất cái này là dối sao? Chúng ta tiến hành hội họp nghiên cứu và phân tích các huyết tự, các loại phương án dự phòng xử lý bẫy rập của huyết tự, trong số đó chính là thể đơn giản đưa ra kết luận! Điểm này được đại đa số hộ gia đình gật đầu xác nhận! Chúng ta bây giờ có thể trúng chiêu hay ?"



      Lời này như 1 gáo nước lạnh xối lên đầu mọi người. Mọi người vốn tưởng tìm được 1 tia hy vọng, nhưng ngờ, khả năng cái hy vọng ấy có thể là 1 bẫy rập!



      《 Luân Hồi 》 đến tột cùng là 1 cuốn tiểu thuyết thông thường, hay là 1 cái dự cảm? Hay hoặc là, nó căn bản là tử lộ nhà trọ thiết kế?



      Phải biết rằng, bẩy rập tử lộ, so với nhắc nhở sinh lộ lại càng dễ phát giác hơn!



      "Có khả năng." Lang Trí Thiện cũng cách nào chối bỏ cái giả thiết này: "Ta phủ nhận có khả năng này. Hoàn toàn chính xác, nếu với tư cách là nhắc nhở sinh lộ, nó quá ràng rồi."



      "Đúng vậy a?" Phong Dục Hiển tiếp tục : "Cho nên ta cho rằng, thể quá mức tin tưởng nội dung tiểu thuyết, ít nhất, thể đem tất cả trứng gà bỏ vào trong 1 cái giỏ. Chúng ta trước mắt nên nhắm vào tình hình thực tế để phỏng đoán sinh lộ. Cho dù muốn căn cứ theo tiểu thuyết để tìm kiếm sinh lộ, cũng phải tận mặt nhìn thấy ..."



      "Thuyết pháp của ngươi chỉ là lý luận suông thôi." Lúc này Tinh Thần mới chuyện: "Phong Dục Hiển, ngươi cái này thể đơn giản như vậy? Dưới điều kiện quy định cộng với cách xắp đặt của nhà trọ ngươi có thể chứng minh nó thể đơn giản như vậy? Chúng ta chỉ có cái mạng, đến lúc đó chẳng lẽ phải thí nghiệm xem sinh lộ có thể đúng hay ..."



      Lâm Tuyết Hoa lại lắc đầu : ", lần huyết tự này, chúng ta cũng phải cái mạng, mà là... Bảy cái mạng mới đúng chứ? Căn cứ nội dung cốt truyện 《 Luân Hồi 》, tính từ ngày có ánh trăng màu máu, có 7 ngày luân hồi. Mặc dù hôm nay chúng ta chết , ngày mai nửa đêm 0 giờ, chúng ta lại trở về địa phương 0 giờ ngày hôm qua chúng ta đứng, hết thảy giống như trò chơi tự động reset lại lần nữa. Cái này ngược lại rất giống với huyết tự trò chơi. Trong huyết tự trò chơi, nếu lựa chọn bảo tồn chúng ta có thể chơi lại 1 lần nữa. Mà chúng ta có 7 ngày ah!"



      Đơn giản mà nói, cùng ngày được lặp lại 7 lần, nội dung cốt truyện cùng loại với tiểu thuyết suy luận《nam nhân chết bảy lần 》. Mà truyện xảy ra trong ngày cũng vẫn hoàn toàn giống nhau. Điểm bất đồng duy nhất chính là, người ngẩng đầu nhìn thấy mặt trăng máu liền có thể giữ được trí nhớ. Ở đây, trong ngày thứ nhất chết , ngày thứ 2 phục sinh, vẫn nhớ được kinh nghiệm và tình của ngày đầu tiên. Cứ như vậy lặp lại 7 lần!



      Lần thứ bảy... là ngày cuối cùng! Ngày hôm đó nếu như chết , chính là chết triệt để, cách nào hồi sinh!



      "Chúng ta có sáu lần cơ hội!" Lâm Tuyết Hoa kích động nói: "Cho dù chết sáu lần, chúng ta cũng có thể phục sinh. cách khác, chúng ta có sáu cơ hội thí nghiệm sinh lộ có phải chính xác hay !"



      " phải rồi sao, huyết tự chưa chắc dựa theo nội dung cốt truyện..."



      " phải ngươi cũng nắm chắc vấn đề này sao? Vô luận như thế nào, chúng ta vẫn là có 6 lần cơ hội a!"



      tại, nên làm như thế nào, trong nội tâm những người khác cũng có ý kiến gì tốt hơn. tại ý kiến thể thống nhất, cũng biết nên làm gì mới tốt.



      Những người trong Hồng Nguyệt trấn đều biết bí mật này, chỉ có số ít những người muốn xa xứ, người già nửa chân đạp vào quan tài mới lưu lại. Triệu lão bá sở dĩ ngày đầu tiên ở trong nhà, đóng cửa ra, cũng là nguyên nhân này, bởi vì chết cũng phải là chết. Mà nhân vật nữ chính Lam Đông Mỹ, trong tiểu thuyết, tổng cộng chết bốn lần. lần cuối cùng, cũng chính là ngày thứ bảy, tại 1 khắc cuối cùng nàng chạy , câu chuyện dừng lại tại đó. cách khác, Lam Đông Mỹ vận mệnh cuối cùng như thế nào là 1 điều bí . Dưới ánh trăng màu máu, thời gian ngừng trọng khải, mà bọn cũng có cơ hội nghiệm chứng có thể thực luân hồi hay .



      "Hãy nghe ta !" Tinh Thần đoạt lấy điện thoại từ trong tay Lang Trí Thiện, : "Như vậy, ít nhất, hôm nay, chúng ta phải lo lắng tượng trọng khải thời gian có xảy ra hay . Có thể cân nhắc tới chuyện nếu chúng ta chết , thực chết! Nhưng nếu như đến ngày mai, thời gian thực trọng khải, như vậy chúng ta kế tiếp phải cân nhắc, nên làm như thế nào!"



      Sáu lần cơ hội, cũng đại biểu cho, có 6 lần thí nghiệm sinh lộ. Cộng thêm biết nội dung cốt truyện, lần huyết tự này, dưới tình huống thể liên hệ được với trí giả, vẫn có khả năng tìm ra đường sống!



      Ý nghĩ này, làm cho hộ gia đình vì điện thoại liên lạc được, trong nội tâm lại dấy lên 1 tia hi vọng. Người sinh hoạt trong nhà trọ, thiếu thốn nhất chính là hy vọng!



      "Được rồi." Lang Trí Thiện cũng lựa chọn ủng hộ phương án này: "Cứ định như vậy !"



      cũng biết, nếu như ra mặt phản đối, ngoài người ở đồng minh đối địch, người ôm địch ý với càng tăng thêm nữa..., như vậy được bù nổi mất. Mà dù sao cũng là lần đầu tiên chấp hành huyết tự, chứng kiến quá nhiều người lần đầu tiên chấp hành huyết tự chết rồi, cho nên cũng tinh tường, nay, chỉ có thể làm như vậy mới có khả năng sống sót!



      Lam Đông Mỹ, trong tiểu thuyết thử rất nhiều biện pháp chạy ra khỏi ngọn núi này như thế nào. Mà nàng phát , càng tiếp cận phía ngoài ngọn núi, khả năng bị chết lại càng tăng lên. Lần đầu tiên nàng chết , là ở ngày thứ nhất, dưới tình huống nàng mang theo nhi tử muốn chạy trốn khỏi nơi này.



      Tuy phương vị của Hồng Nguyệt trấn rất khó để xác định, nhưng trong tiểu thuyết có nhiều lần đề cập tới phương hướng của Lam Đông Mỹ. Bản thân Lam Đông Mỹ chạy biết phương hướng, nhưng lời dẫn truyện có miêu tả. người hộ gia đình chắc chắn có la bàn, cho nên, lộ tuyến của Lam Đông Mỹ, bọn cũng có thể xác nhận.



      thực tế, bởi vì Lam Đông Mỹ đến cuối cùng có thể chạy ra khỏi đây hay là 1 điều bí , cho nên hộ gia đình thể nào thí nghiệm bất kỳ 1 phương án nào của nàng. Mà mấy cái lộ tuyến nàng thất bại kia, tất nhiên có người lại.



      Bởi vì tư liệu về núi Phác Hạ quá ít, căn bản tìm được địa đồ, trước mắt chỉ có thể căn cứ theo miêu tả của tiểu thuyết, vẽ ra 1 cái địa đồ đại khái, cũng đánh dấu địa phương nếu tiếp cận gặp quỷ. Nhưng phương hướng tiểu thuyết miêu tả khá mơ hồ, dù sao cùng phương hướng cũng có nhiều con đường bất đồng, mà Đông Nam Tây Bắc nơi nào an toàn, cho nên...



      "Trước mắt biết được địa phương nào có thể coi như là an toàn."



      Lúc này tất cả mọi người cố gắng đọc nhanh tiểu thuyết, ít chi tiết tỉ mỉ, cũng được Tinh Thần miêu tả lại. Mỗi người đều hiểu câu chuyện này. May mắn chỉ có dưới 10 vạn chữ, cũng tốn quá nhiều thời gian để đọc.



      "Chúng ta như thế nào bây giờ? Lam Đông Mỹ tại ngày thứ 3 qua 1 cái hồ nước, đại khái là khoảng thời gian tại, Lam Đông Mỹ ở tại nơi đó chờ đợi an toàn tới 4 giờ đồng hồ! Bốn giờ ah! Chúng ta bằng tới nơi đó trước, như thế nào?"



      "Thế nhưng mà biết tới đó ra sao, đầu tiên, phương vị được cụ thể, chỉ biết là ở phía tây mà thôi, hơn nữa đường , ai biết phát sinh ra chuyện gì? Vạn nhất đường..."



      Mọi người dù sao, biết được thời gian có trọng khải hay . Cho nên, thể tính đến khả năng chết .



      "Đánh cuộc keo ." Lang Trí Thiện cắn chặt răng : "Quỷ mị là chỗ nào có , như vậy cũng đại biểu cho ở nơi nào cũng đều nguy hiểm. tại, có thể tìm được 1 nơi tương đối an toàn cũng dễ dàng. Chúng ta chỉ có theo dựa theo kinh nghiệm của Lam Đông Mỹ, nghĩ biện pháp tìm ra 1 con đường an toàn. ! Đến cái hồ nước kia !"



      Cuối cùng, sáu người đưa ra quyết định, lấy la bàn ra. Sau đó, bắt đầu hướng về phía tây!

    4. jeremyJ

      jeremyJ Active Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      97
      Chương 9 q22



      Hồng Nguyệt bao phủ khắp nơi, mọi người vẫn tiếp tục hướng phía trước đến.



      Dựa theo nội dung cốt truyện, phía tây núi phác Hạ ( trong tiểu thuyết núi có danh tự ), hẳn có hồ nước , thời gian gần rạng sáng Lam Đông Mỹ đến đó và ở lại trong suốt bốn giờ đồng hồ.



      Đối với bọn , cóđược bốn giờ an toàn, cũng cực kỳ quý giá rồi.



      Nhưng bởi vì biết cụ thể địa hình núi Phác Hạ, cho nên hồ nước phía tây chỉ là khái niệm mơ hồ ràng. cách khác, mọi người hoàn toàn như mèo mù bắt được chuột.



      Biện pháptrước mắt xem ra chỉ có nghĩ xem làm thế nào mới có thể ly khai khỏi núi Phác Hạ, nhưng nhất địnhphải có con đường an toàn có thể rời khỏi đây. Con đường kia dĩ nhiên chính là sinh lộ. Lam Đông Mỹ sau khi thử qua tất cả các lộ tuyến, vẫn chưa xác định được đâu là sinh lộ. Duy nhất chỉ có thể khẳng định là hoàn toàn có con đường an toàn tồn tại.



      Bởi vì, mọi việc cứ tái diễn lại theo ngày đầu tiên, như vậy trong thời gian ngày đó, chính là làm thế nào để tìm ra được con đường an toàn nhất. Và điều kiện tiên quyết chính là mọi người có thể sống sót đến ngày cuối cùng.



      Nội dung kế tiếp, Lam Đông Mỹ bất ngờgặp được lão nhân trong Hồng Nguyệt trấn, mới biết được truyền thuyết bảy ngày Luân Hồi. Lão nhân còn cho nàng biết ít người trẻ tuổi trong Hồng Nguyệt trấn tìm cách chạy ra ngoài nhưng cuối cùng đều bỏ mạng lại . người có thể tìm được rất lộ tuyến an toàn ít người. Mà hàng năm lộ tuyến an toàn đều thay đổi vị trí. Có thể khẳng định bảy ngày thực tế chỉ là chuyện xẩy ra trong ngày, quỷ xuất ở nơi nào, ai chết ở đâu đều giống nhau. Trừ phi nhìn lên mặt trăng mầu đỏ mới có thể giữ lại trí nhớ, sau đó tận lực cải biến việc diễn ra mới có thể thay đổi được tình hình.



      Có lộ tuyến an toàn, chính là đại biểu có sinh lộ! Thế nhưng sinh lộ ở nơi nào?



      Những con đường có thể xuống núi nhiều vô số kể, nhưng thông đạo lại rất hiếm có, chưa kể nơi này còn rất ít người qua lại cho nên những người biết nơi này quá ít. Tuy nhiên có thể phục sinh sáu lần, cách khác bọn có 6 lần thử nghiệm tìm kiếm con đường an toàn.



      Con đường có thể xuống núi chính là nơi có quỷ xuất , mà tiểu thuyết chỉ ra cho các hộ gia đình những nơi nào tuyệt đối được . Nhưng tất cả thông tin quá ít, núi Phác Hạ quá mơ hồ đối với mọi người.



      Chỉ có thể tham khảo vào kinh nghiệm sinh tồn của Lam Đông Mỹ! Trong tiểu thuyết vị lão nhân kia , khi xuống núi tất cả nguyền rủa được tiêu trừ. Ảnh hưởng của hồng nguyệt sắc chỉ có phạm vi trong ngọn núi mà thôi. Nghĩ cũng đúng nếu hồng nguyệt sắc có ảnh hưởng tới thế giới làm sao có thể sống qua được 24 h huyết tự được. cách khác có thể rời khỏi hồng nguyệt trấn đường về khỏi lo bị quỷ đuổi theo sát hại rồi. Điều này cũng là chút ít may mắn trong bất hạnh.


      "Ta vẫn cảm giác ổn thỏa ah." Lúc này Tinh Thần mở miệng: "Các ngươi cho rằng, biện pháp tốt nhất là gì? Dựa theo nội dung cốt, chắc có lẽ phải theo bên người nhân vật chính rồi..."



      "Nhân vật chính là nhân vật chính, chúng ta là chúng ta." Lang Trí Thiện lại lắc đầu phản đối: "Ngươi nghĩ xem theo nhận vật chính, nàng ấy chết nghĩa là chúng ta cũng thoát được. Mà chưa hẳn nếu như có chúng ta theo bên người có lẽ cải biến nội dung cốt truyện, nhân vật chính có thể chết sớm hơn! Huống chi ngươi đừng quên, bản thân nhân vật chính cũng chết bốn lần ah!"



      Nhân vật chính mà cũng chết điểm này chứng minh bộ tiểu thuyết này đáng sợ như thế nào. đến địa phương nào, đều có quỷ tồn tại. Bất luận núpthế nào, đều là đủ.



      Tiếp tục tới bỗng nhiên, Tinh Thần đột nhiên dừng bước, nhìn phía trước mặt : "Này, các ngươi xem..."



      Phía trước xuất dải rừng trải rộng. Ở trong đó thình lình, xuất vài công trình kiến trúc!



      "Hồng... Hồng Nguyệt trấn?"


      Sắc mặt mỗi người đều đại biến!



      Nguyên lai Hồng Nguyệt trấnở ngay tại phía tây sao!



      Bất quá, cũng cách nào so sánh với tràng cảnh trong tiểu thuyết, bởi vì tác giả mô tả tương đối ít khung cảnh bao quát của hồng nguyệt trấn, hơn nữa, trước mắt mới chỉ chứng kiến phần của Hồng Nguyệt trấn mà thôi.



      "Tránh xa Hồng Nguyệt trấn!" Lang Trí Thiện quyết định nhanh: " Nơi nguy hiểm nhất ở núi Phác Hạ chính là cái trấn này!"



      Điểm này, cần Lang Trí Thiện mọi người ai cũng biết .



      Hồng Nguyệt trấn là nơi tập trung nguy hiểm nhiều nhất, điều này ai hoài nghi cả. Bởi vì lần thứ hai Lam Đông Mỹ chết chính là trong Hồng Nguyệt trấn! Vô luận như thế nào cũng ai dám tiến vào Hồng Nguyệt trấn!



      "Thế nhưng mà... Nếu chúng ta tiến vào Hồng Nguyệt trấn, chẳng lẽ lại đường vòng?" Lúc này Phong Dục Hiển hơi cau mày : "Làm như vậy thích hợp sao? Hồng Nguyệt trấn mặc dù lớn, nhưng nhà cửa phi thường thưa thớt, cho nên ngược lại phạm vi khá rộng, nếu như đường vòng, chỉ sợ cũng tiến thêmvào những rắc rối khác... biết địa hình chính là hạn chế cực kỳ khó khăn. Dù sao, trước mắt chúng ta đều muốn đến những nơi Lam Đông Mỹ chưa từng qua ah."



      tại, đại đa số mọi người đều vững tin, tiểu thuyết Luân Hồi hoàn toàn chính là huyết tự lần này. Cũng xác định dựa vào kinh nghiệm bảy ngày Luân Hồi của Lam Đông Mỹ mà tìm ra sinh lộ.



      "Cái này..." Lang Trí Thiện phải thừa nhận Phong Dục Hiển rất có đạo lý. Nếu như đường vòng, xác định được có chuyện gì xẩy ra, hơn nữa đường chắc cũng rất xa, chừng cẩn thận cái liền rơi vào nguy hiểm. Cái núi Phác Hạ này, có thể là khắp nơi đều là quỷ. Sau khi xem qua 《 Luân Hồi 》 ai dám ôm suy nghĩ có thể may mắn vượt qua huyết tự lần này.



      Nhưng là, chẳng lẽ cứ như vậy quay đầu lại? Nếu tìm cách mở con đường, kế tiếp phát sinh chuyện gì ai cũng biết.



      " Quay vềrừng cây trước !" Lang Trí Thiện : "Ở đây cách Hồng Nguyệt trấn quá gần, chúng ta..."



      "Ta có kiến nghị!" Lúc này, Tinh Thần thấp giọng : "Dựa theo thời gian, nửa giờ nữa Lam Đông Mỹ quay lại Hồng Nguyệt trấn. Khi đó tất nhiên có thể gặp được vị lão giả kia. bằng chúng ta cùng vị lão giả kia chuyện lát? Dù sao cư dân bản địa của Hồng Nguyệt trấn, có thể sống đến ngày hôm nay chắc cũng có kinh nghiệm sinh tồn? Lam Đông Mỹ trong tiểu thuyết đối thoại cùng lão giả kia có "Nàng cùng lão nhân đàm luận chút kinh nghiệm sinh tồn ", nhưng hoàn toàn miêu tả kỹ càng. Như vậy..."



      Theo lời Tinh Thần..., đích cũng có chút mê người!



      "Hoàn toàn chính xác, có thể thực !" Phong Dục Hiển tựa hồ cũng bị thuyết phục: "Các ngươi nghĩ xem, kế tiếp Lam Đông Mỹ tiến vào Hồng Nguyệt trấn chuyện gì xẩy ra chúng ta đều biết. Lợi dụng biết cốt truyện chúng ta có thể thuận lợi tránh né Quỷ hồn, cùng vị lão giả kia chuyện! Nếu như có được kinh nghiệm sinh tồn quý giá, khả năng có thể thoát khỏi đây là rất cao!"



      Lúc này mọi ngườiai cũng đều hít hơi lạnh.



      Hồng Nguyệt trấn rất nguy hiểm, Lam Đông Mỹ mỗi lần luân hồi trở về chỗ cũ, điều đầu tiên luôn luôn là lập tức chạy ra khỏi Hồng Nguyệt trấn!



      Lần này mọi người lại muốn vào đầm rồng hang hổ sao?



      " thể!" Lang Trí Thiện quả quyết từ chối: "Ta phải thể mạo hiểm, nhưng tại chúng ta vẫn còn chưa xác định chính mình có thể Luân Hồi được hay , nếu như tính mạng của chúng ta chỉ có , vậy phải làm thế nào? Biện Tinh Thần, mạo hiểmcũng tỷ lệ thuận với thành công. Nếu như sinh lộ ngay trong Hồng Nguyệt trấn, dù nguy hiểm chúng ta vẫn phải gắng sức đạt được! Thế nhưngchỉ là hỏi thăm lão giả, cái này cũng quá..."



      "Như vậy ít nhất có thể biết địa hình núi Phác Hạ a." Tinh Thần tiếp câu, nhưng tức khắc làm mọi người tỉnh ngộ!



      Địa hình!



      Đây chính là hạn chế khó khăn nhất của bọn . Bởi vì ai biết đến núi Phác Hạ cho nên địa hình ngọn núi này hoàn toàn trở thành điều bí với tất cả mọi người. Lúc nào cũng chỉ có thể xác định phương vị cách mơ hồ, mặc dù có tiểu thuyết làm kim chỉ nam, nhưng có vật tham chiếu cũng như . Nếu có thể tìm được người địa phương hỏi thăm tình hình mà ..., như vây chắc chắn như cá gặp nước!



      thực tế, Lang Trí Thiện cũng rất hi vọng có thể biết được địa hình nơi đây! Chỉ là, tìm được vị lão nhân kia nhất định có thể biết được địa hình sao? Dù sao núi Phác Hạ lớn như vậy, cho dù là dân bản xứ cũng chưa chắc có thể biết hết đươc.Hơn nữa trí nhớ người già cũng là vấn đề rất quan trọng. Vạn nhất bản đồ địa hình khác biệt so với thực tế như vậy chính là tự tìm đường chết rồi!



      Kỳ , nguy hiểm lớn nhất là ở chỗ trong Hồng Nguyệt trấn nhất định có quỷ! Lam Đông Mỹ thời điểm tiếp theo luân hồi về lại căn nhà trong Hồng Nguyệt trấn, cũng bị đuổi giết, suýt nữa chết!



      Đương nhiên, bọn cũng có con át chủ bài, chính là biết nội dung cốt truyện! Ít nhất, tại lần Lam Đông Mỹ luân hồi tiếp theo chính là lần thứ hai của nàng.



      ", vẫn là mạo hiểm quá lớn." Lang Trí Thiện vẫn hạ quyết tâm được tiến vào: "Chúng ta..."



      "Chúng ta chỉ có sáu lần cơ hội!" Tinh Thần lại chỉ hướng Hồng Nguyệt trấn : "Nếu như cái gì cũng biết xông loạn tới, cuối cùng chúng ta có thể còn mấy người sống? Lang cảnh quan, ngươi là lần đầu tiên chấp hành huyết tự a? Ngươi chắc chắn hi vọng lần huyết tự thứ nhất chết núi Phác Hạ a? Chỉ thị huyết tự vốn chính là như thế này, thời thời khắc khắc luôn cần đánh bạc với vận mệnh. Chúng ta thể trông cậy vào mỗi lần đánh bạc lẻ, chỉ cần có cơ hội là phải đánh cuộc keo lớn!"



      "Biện Tinh Thần! Mạng của chúng ta chỉ có thôi! Nếu tính có sáu cơ hội phục sinh, như vậy ngày cuối cùng thế nào? Khi đó chúng ta liền chết rồi! Biết nguy hiểm còn xông tới, ai làm như vậy chứ?"



      "Ngươi phải là cảnh sát sao? Chẳng lẽ chút dũng khí như thế này cũng có?"



      "Cảnh sát cũng là người! Cũng chỉ có cái mạng! Trừ phi xác định hoàn toàn chính xác có bảy ngày Luân Hồi, nếu ta dễ dàng đánh bạc sinh mạng mình đâu!"




      " thôi." Lúc này đột nhiên có thanh vang lên, biểu đạt thái độ kiên quyết.



      " bậy bạ gì đó!" Lang Trí Thiện lập tức phản bác: "Ta kiên quyết phản đối! được, các ngươi cũng cho rằng phải sao?"



      "Ta..." người thứ nhất bị hỏi chính là Phong Dục Hiển, lúc trước cũng ủng hộ đề xuất của Tinh Thần, nhưng lúc này biết nên gì cho tốt.



      "Ta cũng cho rằng quá mạo hiểm rồi, vẫn là... Đừng ." Đồng dạng là lần đầu tiên chấp hành huyết tự Lâm Tuyết Hoa cũng có chút sợ hãi.



      Khâu Phi Phàm nhìn lại Hồng Nguyệt trấn, lại nhìn những người khác cuối cùng cũng lắc đầu.



      Dù sao, phải hộ gia đình nào cũng có thể như bọn người Lý , Ngân Dạ, bởi vì chấp hành huyết tự nhiều lần cho nên có can đảm đánh bạc với vận mệnh. biết có thể tìm được sinh lộ nhưng phải ai dễ dàng làm như vậy được.



      Lang Trí Thiện lúc này mới nhàng thở ra, vạn nhất tất cả mọi người đều nghe theo Tinh Thần, vậy ngược lại bị lập rồi.



      " Thiên Sinh ngươi cũng nghĩ như vậy a?" Lang Trí Thiện nhìn về phía Thiên Sinh, vừa mới mở miệng, bỗng nhiên cảm thấy có gì đúng.



      V ..v ......



      Chuyện gì xảy ra vậy?



      "Vừa rồi, là ai ' thôi' ?"



      Cái thanh kia, tinh tế nghĩ lại thuộc về bất cứ người nào ở đây!

      caoduong thích bài này.

    5. jeremyJ

      jeremyJ Active Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      97
      Chương 10 q22



      Lang Trí Thiện lập tức sợ hãi nhìn bốn phía, thế nhưng chỉ có 6 người bọn , hề có người thứ 7 tồn tại! cách khác, thanh vừa rồi...



      "Nhanh, chạy mau!" Lang Trí Thiện lập tức hướng về phía Hồng Nguyệt trấn bỏ chạy! Thanh vừa rồi từ sau lưng truyền đến, ai ngu ngốc mà chạy về phía sau đây? Về phần chạy sang 2 bên khoảng cách kéo dài lớn, chạy theo phương ngược lại khả năng đào thoát mới lớn nhất!



      Lang Trí Thiện mặc dù đối với việc tiến vào Hồng Nguyệt trấn cực kỳ mâu thuẫn, nhưng giai đoạn tại thể làm khác! Mà những người khác nhìn thấy Lang Trí Thiện chạy vội, thoáng cái cũng dốc sức đuổi theo !



      Lúc này còn vài người chưa kịp phản ứng, nhưng có ít người hiểu được chuyện gì xảy ra.



      Lập tức khoảng cách với Hồng Nguyệt trấn càng ngày càng gần, Lang Trí Thiện thể dừng chân, sau đó quay đầu lại, nhưng lần này làm mở to mắt!



      Dưới ánh trăng đỏ máu, phía sau chỉ có Tinh Thần, Phong Dục Hiển, Khâu Phi Phàm cùng Lâm Tuyết Hoa, mà Thiên Sinh lại thấy rồi!



      Thời điểm Tinh Thần chạy đến, Lang Trí Thiện lộ ra biểu tình sợ hãi hỏi : "Thiên Sinh đâu rồi? chạy tới nơi nào?"



      Tinh Thần nghe thấy thế cũng vội quay lại nhìn, trong mắt lộ ra tia sợ hãi!



      "Thiên Sinh nơi nào?"



      " thể nào? Vừa rồi còn ở đằng sau ta mà!"



      Thiên Sinh tựa hồ như chạy sau cùng. Nhưng dù vậy, hộ gia đình bình thường đều rất chăm chỉ tập luyện thể thao, nếu có chạy sau cũng thể tụt xa như vậy chứ? Huống chi trừ phi trốn vào rừng cây rậm rạp, nếu phóng mắt 4 phía sao thể thấy thân ảnh của !



      Như vậy, chỉ có 1 kết luận...



      Nhưng ai cũng dám ra kết luận này.



      Bây giờ, có nên tiến vào Hồng Nguyệt trấn hay ?



      Lang Trí Thiện hung hăng dậm chân, rốt cục quyết định tiến vào! Dù sao, tình hình địa thế trước mắt, có cải biến sang phương hướng khác, cũng thể tìm được chỗ núp. Hôm nay, ngoại trừ tiến vào Hồng Nguyệt trấn, có biện pháp khác.



      Mà căn cứ nội dung cốt truyện《 Luân Hồi 》, nửa giờ sau, Lam Đông Mỹ cùng Tinh Huy trở lại Hồng Nguyệt trấn, trong tiểu thuyết miêu tả như vầy:



      "Lam Đông Mỹ rốt cục về tới Hồng Nguyệt trấn. Nàng mặc dù biết nguy hiểm, nhưng vẫn phải trở về. Dù sao, hết thảy việc phát sinh quá mức đáng sợ. Nàng vốn nghĩ muốn tìm đường xuống núi, tuy nhiên lại nhiều lần lâm vào hiểm tử, may mắn giờ này vẫn còn sống!



      Vô luận như thế nào, nàng thực muốn biết bí mật của Hồng Nguyệt trấn. Nữ nhân điên chết rồi, nhưng nàng cảm giác được, Hồng Nguyệt trấn còn có người có thể giải đáp nghi ngờ của nàng.



      Nàng nhìn đồng hồ, bây giờ là gần rạng sáng. Cái mặt trăng đỏ như máu kia vẫn đậu bầu trời, ngay cả ngôi sao cũng bị ánh sáng đỏ máu ấy nuốt gọn, chẳng thể tỏa ra 1 tia sáng.



      Tinh Huy lúc này sợ tới mức mặt còn chút máu, Lam Đông Mỹ chỉ có thể cõng nó về phía trước. Nàng tại cũng cảm giác thể lực tiêu hao quá lớn, nhưng vì nhi tử, nàng chỉ có thể tiếp tục chống đỡ!



      Thời điểm tiến vào Hồng Nguyệt trấn nàng phi thường cẩn thận. Đầu tiên, nàng tiến tới quán trà có kiến trúc cổ điển, sau nó là nhà của Trang Lão bá. Trang Lão bá là lão nhân nhiệt tâm nhất từ lúc Lam Đông Mỹ tiến vào Hồng Nguyệt trấn này. Lúc này, nàng cẩn thận từng li từng tí xuyên qua những con đường tắt, cuối cùng, tới được đằng sau quán trà kia, gõ cửa nhà Trang Lão bá. Ở cửa nhà lão bá có 1 gốc cây hòe rất lớn, khó để nhận ra.



      Nàng dám gõ cửa quá lớn, nhưng Trang Lão bá tuổi hơn chín mươi tuổi, biết có thể nghe được tiếng đập cửa của nàng hay ?



      May mắn chính là cửa rất nhanh được mở ra. lão nhân tóc trắng, dáng có chút run rẩy, ra mở cửa cho Lam Đông Mỹ.



      'Lam tiểu thư?' Trang Lão bá ngạc nhiên nhìn nàng, lập tức đem nàng kéo vào nhà.



      'Lão bá!' Lam Đông Mỹ sau khi đóng cửa lại lập tức quỳ mặt đất, khóc lóc kể lể: 'Lão bá, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?'



      'Hồng Nguyệt...' Trang Lão bá nhìn về ánh trăng hồng sắc ngoài cửa sổ lắc đầu, : 'Nghiệp chướng, thực là nghiệp chướng ah! Lam tiểu thư, ngươi thực nên đến đây! Ta thực là già nên hồ đồ rồi, đều quên có ngày hôm nay xảy ra, vốn nghĩ là ngươi cũng chỉ ở 1 thời gian ngắn , nên cũng ra.'



      'Lão bá, ngươi biết Hồng Nguyệt rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Van cầu ngươi cho ta biết, ta muốn chết, còn có nhi tử của ta, ta nhất định phải bảo vệ !'



      Lam Đông Mỹ khóc lóc kể lể, ngay cả người có tâm địa sắt đá cũng cách nào động dung.



      'Mà thôi, trước vào nhà , ta kể lại mọi chuyện!'



      Sau đó, Trang Lão bá lôi kéo Lam Đông Mỹ cùng Tinh Huy gần như hôn mê, tiến vào buồng trong, đóng cửa lại.



      'Trong thôn, đều đa số là những lão già sắp xuống lỗ giống như ta, dù sao nơi này cũng là cố hương, nghĩ chôn cất ở nơi này cũng tốt. Mỗi khi Hồng Nguyệt xuất , cái trấn này, , ngọn núi này, xảy ra chuyện ma quái! Mà khoảng thời gian này, thời gian tổng cộng xảy ra 7 lần luân hồi!'



      'Luân Hồi? Bảy lần? Có ý tứ gì?' Lam Đông Mỹ lộ ra thần sắc hiểu chút nào, dò hỏi: 'Lão bá? Tại sao lại xảy ra chuyện ma quái? Vì sao ánh trăng lại biến thành đỏ như máu?'



      'Chỉ có ngọn núi này là như thế, cho dù là buổi tối hay ban ngày, vẫn luôn là ánh trăng màu đỏ. Sau ngày trôi qua, thời gian quay trở về 0 giờ ngày hôm trước, từ đó lại 1 lần nữa bắt đầu lại. Lam tiểu thư, ngươi có thể tin, nhưng đây là đó. Tình huống đó, xảy ra tổng cộng bẩy lần. Đến lần thứ 7 thời gian quay trở lại nữa, khi đó, nếu chết thực là chết, có biện pháp phục hồi. Thực là nghiệp chướng! Nếu như ta nhớ ra sớm 1 chút, khuyên ngươi rời khỏi nơi này!'



      'Vậy… ta nên làm sao bây giờ?'



      'Chỉ có nghĩ biện pháp, đến thời điểm lần luân hồi lần thứ 7, chạy ra ngọn núi này! Chỉ cần chạy , liền có thể thoát khỏi nguyền rủa của Hồng Nguyệt! Đây là biện pháp duy nhất! Lúc trước, những người trẻ tuổi trong trấn cũng là dùng phương pháp này chạy đó. Cũng có vài người thất bại, hoặc là chết, hoặc nổi điên giống như con Trương quả phụ.'



      Con Trương quả phụ, chính là nữ nhân điên lúc đầu.



      'Ta cũng lớn tuổi, nghĩ muốn phiền phức nhi tử liền ở lại Hồng Nguyệt trấn, chờ ngày chết ở trong trấn. Cho nên, ta dứt khoát ly khai thị trấn này, chỉ ngồi nhìn bọn trẻ rời . Bất quá Lam tiểu thư ngươi còn trẻ như vậy, nhất định phải nghĩ biện pháp chạy mới được!'



      'Cái kia... Có biện pháp ?'



      'Sau khi thấy được hồng nguyệt, thời gian luân hồi trở về ngươi vẫn có thể giữ được trí nhớ, nhưng hàng năm vào ngày Hồng Nguyệt, chuyện ma quái phát sinh biến hóa, cho nên lộ tuyến luôn thay đổi. Năm nay lộ tuyến là như thế nào ta cũng biết được. Như vậy, ta giúp ngươi hiểu chút địa hình ngọn núi này, ngươi đưa bút đây ta vẽ cho. Ngươi phải nhanh, ở trong trấn lúc này, khắp nơi đều xảy ra chuyện ma quái, thời điểm ra ngoài nhất định phải cẩn thận, ta cũng biết nơi nào có thể an toàn!'



      'Tốt, tốt, lão bá, cám ơn ngươi, cám ơn ngươi!'



      Kế tiếp, Trang Lão bá đem địa hình ngọn núi vẽ ra giấy, Lam Đông Mỹ cũng kích động vạn phần, sau đó, nàng cùng lão nhân chuyện 1 chút về kinh nghiệm sinh tồn, cuối cùng nàng biết thể hỏi thêm được nhiều hơn nữa, mới quỳ mặt đất, dập đầu cảm tạ lão bá, : "Trang Lão bá, đại ân này suốt đời quên, cũng hy vọng lão bá sống sót!'



      Lam Đông Mỹ biết , tuy có 6 lần phục sinh, nhưng vẫn thể lãng phí khoảng thời gian ấy được. Lộ tuyến an toàn, nhất định phải trong 6 ngày này tìm cho ra!



      Lúc này Tinh Huy cũng tỉnh lại, Lam Đông Mỹ ôm nhi tử, : 'Tinh Huy, chúng ta có biện pháp chạy rồi. Mụ mụ với con, kỳ những chuyện vừa chứng kiến khi nãy đều là giả dối, con cũng xem qua 《 bé lọ lem 》 a, cùng với chuyện đó giống nhau, sau 12h, hết thảy mọi chuyện biến trở lại nguyên dạng. Đến, Tinh Huy sợ, mụ mụ bảo vệ tốt cho con.'



      Tinh Huy lúc này mặt có chút huyết sắc. Dù sao nó vẫn chỉ là 1 đứa trẻ, làm sao có thể chịu được loại kinh hãi này, khá tốt còn có mẫu thân bên cạnh, nếu , biết nó bị dọa thành bộ dáng gì nữa.



      'Lão bá, ta... trước.' cầm tấm bản đồ kia, Lam Đông Mỹ như nhặt được chí bảo, cũng muốn tiếp tục dây dưa, lập tức lôi kéo Tinh Huy sau khi cám ơn tiến ra ngoài.



      Sau khi ra ngoài, Lam Đông Mỹ phi thường khẩn trương. Nàng biết, nên chạy hướng nào mới an toàn. Nhà cửa ở nơi này rất thưa thớt, cho nên rất khó tìm được chỗ nấp. Nàng chỉ có thể tận khả năng lợi dụng bóng dâm che giấu thân hình, đồng thời khuyên bảo Tinh Huy, tuyệt đối nên phát ra 1 thanh nào.



      Đúng vào lúc này, nàng cảm giác có đợt gió lạnh lẽo đánh úp lại sau lưng! Từ vách tường bên cạnh nhìn qua, nàng thấy ràng có 1 cái bóng đen lao về phía mình!



      Khoảng cách từ bóng đen kia tới bóng dáng của nàng tới 1 mét!



      Cái này làm tim Lam Đông Mỹ đập thình 1 cái, liều mạng bỏ chạy! Nhưng cái bóng đen kia, cũng phiêu đãng biến mất trong khí!"



      Nội dung tiểu thuyết đến đây xong 1 chương, đằng sau là bắt đầu vào chương mới, nội dung là Lam Đông Mỹ dốc sức chạy trốn vào trong 1 cái nhà kho tại Hồng Nguyệt trấn.



      Mà bây giờ, tự nhiên là muốn gặp Trang Lão bá! Từ nội dung truyện biết được, Trang Lão bá sau khi Lam Đông Mỹ rời chưa tới 10s liền chết! cách khác, muốn chuyện với , phải thừa dịp tại! Về phần Lam Đông Mỹ, ta bị quỷ truy đuổi, tất nhiên có ai dám hướng đó.



      Bất quá, gặp mặt với nhân vật trong truyện tiểu thuyết, tình hoang đường này làm bọn cảm thấy hề có chút chân .



      Tiến vào Hồng Nguyệt trấn, bọn bắt đầu tìm kiếm cái trà lâu kiểu dáng cổ và cây hòe lớn. Mỗi người đều tận lực giấu bản thân ở trong bóng dâm, Hồng Nguyệt trấn phảng phất 1 bóng người, làm 5 người còn lại cảm thấy sợ hãi.



      Từ sau khi tiến vào Hồng Nguyệt trấn, ngược lại mực chưa thấy quỷ xuất , làm mọi người thoáng buông lỏng. Nhìn nhìn đồng hồ, là 0 giờ 3 khắc! Trang Lão bá tại thời điểm rạng sáng gặp mặt Lam Đông Mỹ rồi sau khi từ biệt Lam Đông Mỹ, liền lập tức bị sát hại. Trước mắt, chỉ có mau chóng trước thời điểm đó tìm được ! Về phần những lão nhân khác ở Hồng Nguyệt trấn mọi người cũng thể trông cậy vào, bởi vì Trang Lão bá có thể là do quên mất ngày mặt trăng máu, mà những người còn lại là nhớ nhưng có nhắc nhở Lam Đông Mỹ, lúc nữ nhân điên cho nàng tình về nguyền rủa, cũng có ai giải thích ràng với nàng chuyện này. Có thể thấy được những lão nhân khác phi thường ích kỷ, hoàn toàn mặc kệ sống chết của nàng, như vầy chỉ còn vị đại bá có lương tâm này, là hy vọng duy nhất của tất cả mọi người.



      Vô luận như thế nào, nhất định phải trước khi lão bá bị giết, tìm được nhà !



    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :