Nhà trọ địa ngục - Hắc sắc hỏa chủng

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. jeremyJ

      jeremyJ Active Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      97
      Chương 24 q21



      Cửa ra vào trại an dưỡng Nhan Ngọc tan hoang lung lay như sắp đổ. Chỉ có tấm biển bên ngoài bức tường làm cho mọi người miễn cưỡng nhìn ra hai chữ "Nhan Ngọc". Trại an dưỡng này bởi vì nhiều năm kinh doanh khó khăn, nhập đủ xuất, nên mới phải đóng cửa và gần đây được đem đấu giá.



      Nhưng giờ phút này, trừ bỏ các hộ gia đình còn ai khác xung quanh.



      " kỳ quái " Công Tôn Diệm cảm giác toàn thân mảnh băng lãnh, bỗng nhiên đứng lên, cảm giác hô hấp có chút khó khăn khi đứng dậy.



      Gió rét gào thét đập vách tường, đột nhiên tấm biển lung lay như sắp đổ, sau đó tức khắc rơi xuống! Phát ra tiếng vang lớn. Các hộ gia đình lầu hai ai cũng nghe được!



      "Thanh gì vậy!" Tiểu Dạ Tử là người đầu tiên lên tiếng: "Ai biết là thanh ?"



      " biết, hình như từ bên ngoài truyền đến!"



      " thể nào? Chẳng lẽ có hộ gia đình bị quỷ giết chết? đúng, ván này vẫn còn chưa kết thúc!"



      Quy định của huyết tự, là các hộ gia đình được phép rời khỏi phòng , nếu chết chắc. Bằng có người ra ngoài xem chuyện gì xảy ra rồi.



      Lúc này người kinh hãi nhất chính là Hoàng Đề. Nàng hoài nghi núi Lạc Vân chính là núi Tây Nhạc, bây giờ càng sợ hãi hơn, chẳng lẽ suy đoán của mình là chính xác sao?



      Đột nhiên...



      "Đạp" ...



      "Đạp" ...



      "Đạp" ...



      Mấy tiếng này tựa hồ từ hành lang dưới lầu truyền đến, từng bước tiến tới này!



      "Đạp" !



      Rốt cục, cái tiếng bước chân kia cũng dừng lại, giờ phút này từng hộ gia đình đều cảm giác cực kỳ sợ hãi. Thế nhưng lúc này ván thứ ba vẫn còn chưa kết thúc ah!



      Điều này làm sao có thể?



      "Ai? Là ai!" Phong Linh Tiêm đứng dậy rống to: "Ta biết rồi, là người ngang qua đây phải ? Đúng hay ? Đúng hay ? Trả lời! Ngươi trả lời cho ta!"



      Nhưng gào thét kịch liệt vẫn có tiếng đáp trả.



      Bởi vì huyết tự hạn chế thể ly khai khỏi gian phòng mình ở, coi như bên ngoài có khả năng tồn tại con quỷ chờ sẵn để kết liễu mạng sống của từng người. Thực bây giờ chạy trốn cũng được, Bởi vì khi rời khỏi phòng lập tức bị bóng dáng nguyền rủa giết chết!



      Nội tâm mỗi người đều cầu mong bên ngoài chỉ là tên trộm bình thường, hoặc là nhân vật trong trò chơi chết rồi nên mới như vậy. Nhưng căn cứ theo quy tắc của huyết tự điều này là thể nào.



      "Đạp" !



      Tiếng bước chân kia lại lần nữa vang lên!



      Lúc này bất kể là ai đều cảm giác kinh hãi rùng mình!



      "Ah!"



      Bỗng nhiên, có hộ gia đình chạy ra khỏi phòng! Người đó chính là Phong Linh Tiêm! Nàng mới tiến vào nhà trọ lâu, chưa từng nhìn thấy thí nghiệm nguyền rủa bóng dáng của Roland cùng Tiểu Dạ Tử, nên vẫn ôm tia may mắn, bởi vì hành lang rất tối xuất bóng dáng, cho nên cắn răng liền xông ra ngoài!



      Nhưng nàng vừa mới vọt tới hành lang, nháy mắt chứng kiến, hai mắt liền tức khắc trừng lên lớn!



      "..."



      Chỉ hét được chữ. Nàng bỗng nhiên bất động dừng lại.



      Phong Linh Tiêm làm trái với chỉ thị huyết tự. Nàng cảm giác được thân thể của mình như bị thao túng, thế nhưng dưới chân nàng căn bản có bóng dáng a!



      Nguyền rủa bóng dáng, là cách nào chống lại được. Có thể loại bỏ nguyền rủa bóng dáng, cũng chỉ có mình nhà trọ. Những hộ gia đình tuân thủ quy định của nhà trọ tất cả đều phải chết. Đương nhiên nhà trọ để bất kỳ kẽ hở nào để các hộ gia đình có thể tìm ra, nếu sớm có hộ gia đình chưa hoàn thành mười lần huyết tự có thể rời khỏi nhà trọ rồi.



      Bàn tay Phong Linh tiêm đưa vào túi quần lấy ra môt con dao găm. Đó là con dao găm nàng mang theo để phòng thân, nhưng lúc này, nàng cầm chính nó để ngay trước cái cổ của mình sau đó, hung hăng đâm mạnh vào cổ họng!



      Trong cái chớp mắt, Phong Linh Tiêm vô luận muốn làm cái gì cũng được, nàng còn thao túng được cơ thể của chính mình.


      Thi thể của nàng cứ như vậy ngã mặt đất, nhúc nhích.



      Phòng của Tử Dạ nằm gần nhất tính từ cầu thanh lên.



      Chỉ thấy tay cầm của cánh cửa bắt đầu chuyển động!



      Cửa lập tức bị mở ra. Nhưng đó lại là thanh niên tướng mạo tuấn mỹ dị thường. chính là Nhã Thần! Vừa rồi tiếng bước chân ở bên ngoài trại an dưỡng chính là của !



      "Sao, chuyện gì xảy ra?" vừa mở cửa dùng Nhật ngữ hỏi: "Thần cốc... Thần cốc Tiểu Dạ Tử ở nơi nào? Mau cho ta biết! Vừa rồi, nữ nhân tự sát bên ngoài kia là ai?"



      Tử Dạ nhìn về phía Nhã Thần, bỗng nhiên rút môt con dao găm nhanh chóng mở thế phòng bị, lui về phía sau bước, đồng dạng dùng Nhật ngữ : "Ngươi là ai? Cùng thần cốc Tiểu Dạ Tử có quan hệ như thế nào?"



      Nhã Thần vốn sững sờ, sau đó lập tức : "Ngươi biết Nhật ngữ?"



      Lúc này thanh khác truyền đến: "Nhã thần? Là ngươi sao? Ta ở chỗ này! phòng số 206! Mau tới đây!"



      Nhã Thần nghe thấy thanh này, nội tâm trong lòng tức khắc buông lỏng, liền xông ra ngoài, sau đó đến phòng 206, gõ cửa phòng : "Tiểu Dạ Tử, Tiểu Dạ Tử!"



      Tiểu Dạ Tử mở cửa ra, sau đó lập tức : "Ngươi bình thường sao? Mau rời khỏi chỗ này! Ngươi đến đây làm cái gì chứ? mau ah!"



      "Hãy nghe ta ..." Nhã thần vừa muốn mở miệng, lại bị Tiểu Dạ Tử quát bảo ngưng lại ở.



      "Chớ vào trong này!"



      "Ah?"



      " nên vào trong phòng này, nghe ? Đứng ở bên ngoài, ta cũng thể xác định ngươi có đúng là Thần Nguyên Nhã Thần hay ." Tiểu Dạ Tử tiếp: "Vừa rồi Phong Linh Tiêm hỏi người vì cái gì trả lời? Tuy vách tường có cách , nhưng gọi lớn tiếng như vậy ngươi vẫn có thể nghe được a."



      "Ta... Ta nghe hiểu tiếng Trung, cũng biết trả lời như thế nào, sau đó bỗng nhiên nàng ấy vọt ra, rồi chưa kịp làm gì tự sát... đó có phải là nguyền rủa bóng dáng ? Nếu ngươi ly khai khỏi gian phòng này cũng như vậy sao?"



      "Đúng. mau." Tiểu Dạ Tử tiếp tục : "Nếu như ngươi , ta cũng thể tin ngươi có đúng là Nhã Thần hay ."



      "Cái gì? Ngươi đùa sao? Tiểu Dạ Tử? Ngươi chưa gì nhận ra ta rồi sao?" Nhã Thần ngạc nhiên thôi hỏi: " hay ngươi cho rằng ta là quỷ?"



      "Đúng. Chuyện như vậy ta trải qua nhiều lần lắm rồi."



      ", phải, ta vừa mới từ dưới chân núi lên, phát cái thôn rất kỳ quái." Nhã Thần lấy từ người cái máy ảnh kỹ thuật số đưa cho Tiểu Dạ Tử, : "Ta chụp lại mấy tấm hình, ngươi nhìn cái ."



      Tiểu Dạ Tử tiếp nhận, mở ra nhìn nhìn. Song khi nàng nhìn thấy, những cái... mặt nạ được mấy bộ hài cốt đeo mình, sắc mặt tức khắc trở nên trắng bệch!



      "Ngươi..." Tiểu Dạ Tử lập tức truy vấn: "Đây quả là ngươi chụp được ở dưới chân núi sao?"



      "Chuyện gì xảy ra vậy?" Tử Dạ đứng ở cửa gian phòng hỏi: "Thần Cốc tiểu thư, người này là ai vậy này?"



      Bàn tay Tiểu Dạ Tử càng ngày càng run rẩy, sau đó đưa cho Nhã Thần, : "Ta hiểu rồi, cám ơn mấy bức ảnh ngươi chụp."



      "Tốt, ta đưa cho những người khác cùng xem. Ta biết, ngươi thể nhắc nhở đến bọn , nên để ta cho bọn biết." Nhã Thần biết nội dung huyết tự, cho nên lập tức chạy đến cửa phòng Tử Dạ, : "Cái kia... Ngươi biết Nhật ngữ, như vậy là Doanh Tử Dạ tiểu thư a? Tiểu Dạ Tử cũng từng nhắc đến ngươi. Những... bức ảnh này, ngươi nhìn chút ."



      Tử Dạ vốn còn muốn gì thêm, nhưng khi nàng chứng kiến những bức ảnh kia, thân thể nàng lập tức lui về phía sau bước, kịch liệt run rẩy!



      "Ngươi... Ngươi chụp nó ở nơi nào?" gương mặt Tử Dạ trở nên trắng bệch.



      "Ta..." Nhã Thần sững sờ, : "Ta chụp ở cái thôn bị bỏ hoang dưới chân núi đấy..."



      Tử Dạ thiếu chút xụi lơ ngã mặt đất!



      "... có khả năng, có khả năng đấy." Nàng nghiêm nghị hỏi: "Ngươi xác định? Là thôn xóm dưới chân núi hay sao?"



      "Đúng, đúng vậy. Ah, ta đưa cho những hộ gia đình khác xem!"



      Tuyệt vọng.



      Tình huống lúc này, chỉ có thể từ dùng tuyệt vọng để hình dung.



      "Cái gì?"



      " Tràng cảnh trong trò chơi chính là dưới chân núi?"



      ", có khả năng đấy!"



      Lúc này, mọi người đều vạn phần kinh ngạc.



      Lúc này, Tử Dạ quay đầu lại nhìn, thình lình trông thấy màn hình còn đen tối nữa. Trái lại, Phượng Vũ, phải bộ hài cốt đeo cái mặt nạ màu trắng, hướng trại an dưỡng tới!



      Màn hình máy tính chiếu màn này rất ràng!



      Trước khi ván thứ ba chấm dứt, tất cả mọi người đều bị giết chết!



      Nhã Thần, cũng thấy được điều diễn ra màn hình máy tính!



      "... phải chứ?"



      Nhưng mà đây là . Nó tiếp cận càng ngày càng gần, càng ngày càng gần!



      "... ..."



      Còn 50m...



      Hài cốt đeo mặt nạ kia vẫn từ từ tới. Trại an dưỡng gần ngay trước mắt rồi.



      "Ngươi..." Nhã Thần cũng hoảng sợ ngừng lui về phía sau, tất nhiên rất sợ hãi nhưng tình cảm của đối với Tiểu Dạ Tử còn sâu đậm hơn!



      "Tiểu Dạ Tử." Nhã Thần cắn răng cái, : "Ta, vẫn là cứu được ngươi. Thực xin lỗi... Thực xin lỗi!"



      giờ phút này rất muốn chạy trốn, nhưng nhìn Tiểu Dạ Tử, lại thành lời. Khoảng cách dần dần được rút ngắn chỉ còn hơn ba mươi mét nữa thôi!



      "Ah!"



      Lúc này phòng 201 đối diện phòng 203, Ngưng Ức thấy màn như vậy, nàng rốt cục nhịn được, chạy ra khỏi phòng!



      "Ta muốn chết! Ta muốn... Ah!"



      Nàng vừa rời khỏi phòng lập tức rút dao găm mang người ra, sau đó hung hăng xẹt qua cổ của mình nhát! Máu tươi tức khắc phun ra khắp nơi, đâu đâu cũng có, dính đầy cả quần áo Nhã Thần!



      Sau đó, nàng cứ như vậy ngã mặt đất, bộ dạng chết nhắm mắt.



      Lúc này những người khác cũng chứng kiến điều Ngưng Ức vừa làm, khỏi kêu to lên. Mà mặt Nhã Thần cũng xám ngắt lại, rốt cục cách nào đè nén nội tâm được nữa, đến trước cửa phòng Tiểu Dạ Tử, quỳ rạp xuống đất, : "Thực xin lỗi... Ta cứu được ngươi. Thực xin lỗi..."



      "Làm sao vậy?" thân thể Tiểu Dạ Tử cũng ngã xuống, hỏi: "Chuyện gì phát sinh rồi hả? Có người gây ra tử lộ rồi sao?"



      Trước màn hình máy tính của Tử Dạ, mặt nạ trắng bệch chỉ còn cách trại an dưỡng khoảng chừng hai mươi mét!



      " xong" Tử Dạ quỳ rạp xuống đất.



      Mà thi thể Ngưng Ức té mặt đất chẩy rất nhiều máu, gần như nhuộm đỏ cả hành lang.



      "Như thế nào..." Tiểu Dạ Tử tức khắc cũng té mặt đất, lẩm bẩm : "Đến cùng, rốt cuộc... Rốt cuộc phải làm sao đây!"



      Công Tôn Diệm, Hữu Nhã Đường, Hoàng Đề, Roland, Từ Thao ai cũng mở cửa phòng, chứng kiến thi thể của ngưng ức và Phong Linh Tiêm ai cũng ý thức được chuyện gì xảy ra. ai có thể tỉnh táo lại được nữa. Bọn biết tận thế đến gần. Dù có ra khỏi phòng cũng lập tức bị bóng dáng nguyền rủa giết chết!



      có bất kỳ lựa chọn khác.



      Tánh mạng tất cả mọi người đếm ngược từng giây!


    2. jeremyJ

      jeremyJ Active Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      97
      Chương 25 q21




      Cơ hồ cùng thời gian, Di Chân đột nhiên mở hai mắt ra, nàng vừa từ trong cơn ác mộng tỉnh lại.



      Di Chân ngừng thở hổn hển, trong đôi mắt đẹp toàn là kinh hãi, mồ hôi to như hạt đậu từ trán ngừng rơi xuống.



      "Lý ..." Nàng phát bắt lấy Lý ngồi bên cạnh, : "Khá tốt, chúng ta có việc gì..."



      "Mơ thấy ác mộng sao?" nhìn về phía Di Chân, tay phải duỗi ra lau mồ hôi rịn ra trán nàng, : " nhiều ngày như vậy vẫn chưa tới được Dạ U Cốc."



      thu tay về.



      "Ngươi ngủ chút , học trưởng." Di Chân vội vàng : "Ngươi cũng mệt mỏi mà. Chúng ta thể đồng thời ngủ, bất quá, bức điêu khắc kia ta vẫn mang theo, chắc có việc gì."



      "Ân." gật đầu, nhắm mắt lại.



      Di Chân nhìn về phía ngoài cửa sổ. hai ngày nay xe lửa qua rất nhiều nơi, nhưng những nơi đó bầu trời chỉ có 1 màu xám xịt, phi thường trầm. hề nhìn thấy hồ nước, cũng hề nhìn thấy bất kỳ 1 sinh vật sống nào. Tối đa chỉ thấy những dãy núi mờ mịt xa xa, và những bình nguyên trải dài.



      Nơi này, từng là địa điểm chấp hành huyết tự lần thứ 10, cái dị gian. Huyết tự chỉ thị, giống nhau đều tiến vào loại dị gian này, bởi vậy có thể thấy được đặc thù của huyết tự lần thứ 10.



      "Di Thiên..." Nàng vuốt ve cửa sổ thủy tinh, nhớ lại những huyết tự trải qua với đệ đệ.



      là 1 người kiên cường, tuy rằng bởi vì huyết tự mà tính cách trở nên trầm, nhưng cảm xúc của vẫn nguyên như đầu. Nhớ lại bức thư viết cho mình, Di Chân biết , những lời mà bình thường với mình..., tất cả đều ghi ở trong đó, hơn nữa trước đó, còn cố ý gọi điện thoại cho Lý , nhờ Lý chiếu cố bản thân mình.



      "Di... Chân."



      "À?" Di Chân vội vàng nhìn sang bên cạnh, hỏi: "Sao, làm sao vậy?"



      " có gì. Chỉ là muốn gọi ngươi thôi."



      Đúng vào lúc này, đột nhiên, phía trước xe lửa xuất 1 cái cửa cốc lớn. Tốc độ tiến lên của xe lửa rất nhanh, mà vào lúc đó, thần sắc Di Chân tức khắc nghiêm nghị, chẳng lẽ... tới Dạ U Cốc?



      Bầu trời chung quanh vẫn như cũ là 1 sắc xám, khắp nơi đều là núi đá bao la mờ mịt.



      Địa thế của hạp cốc kia tương đối hiểm trở, thế núi hiểm yếu, nếu là thời cổ đại, tuyệt đối là nơi bài binh bố trận rất tốt. Mà lúc này, xe lửa, rốt cục cũng dừng lại trước hạp cốc.



      Ở đó có 1 cái nhà ga, biển có đề 3 chữ "Dạ U Cốc".



      " thôi, " Di Chân đứng dậy, với Lý : "Chỉ có thể tiến lên, dù sao chúng ta cũng thể ở mãi trong gian này."



      "Ân." đứng dậy, nhưng ánh mắt vẫn thủy chung tập trung người Di Chân.



      Hai người bước xuống xe lửa. Nhà ga vẫn trước sau như 1, hề có người tồn tại. Hạp cốc phía trước, thoạt nhìn, cực kỳ tĩnh mịch.



      Di Chân tiến lên 1 bước, ngẩng đầu lên, nhìn về phía ngọn núi : "Rốt cục... đến. Dạ U Cốc!"




      Mà vào lúc này, tại trại an dưỡng Nhan Ngọc núi Lạc Vân, hộ gia đình lâm vào tuyệt cảnh.



      "Quỷ, quỷ tiếp cận trại an dưỡng!"



      " phải chứ? Chúng ta thể rời khỏi đây ah!"



      "Nhất định còn có hạn chế nhà trọ gây ra?"



      "Hạn chế? Đúng, nhất định còn có hạn chế!"



      Tuy có ít hộ gia đình bám lấy cái suy nghĩ ấy, thế nhưng ràng chỉ là lừa mình dối người. Mà Nhã Thần lúc này, vẫn còn trầm tư suy nghĩ, bản thân biết bản thân còn hy vọng.



      "Ngươi ." Tiểu Dạ Tử hai chân quỳ mặt đất, trong mắt đầy vẻ tuyệt vọng, đối với Nhã Thần trước mắt : "Có lẽ, có cửa sau, ngươi nghĩ biện pháp chạy . Ngươi phải hộ gia đình, nó cố ý đuổi giết ngươi. thôi... Tuy, thời gian rất ngắn, nhưng ngươi dù sao cũng là nam nhân ta , cho nên..."



      ", thể!" Nhã Thần bắt lấy tay Tiểu Dạ Tử, : "Nhất định, nhất định còn có biện pháp , nhất định có biện pháp!"



      "Biện pháp? Biện pháp..." Tiểu Dạ Tử hết nhìn đông tới nhìn tây, nhìn về phía gian phòng của Tử Dạ, hai tay hung hăng đập lên mặt đất, đầu cụng mạnh sàn nhà, nước mắt vỡ đê mà ra.



      "Ta muốn chết, ta muốn chết ah!" Tiểu Dạ Tử ngừng va đầu vào mặt đất: "Ta muốn chết!"



      Sau đó, nàng bỗng nhiên ngẩng đầu, để ý đến máu tươi trán, trừng mắt : "Ngươi ngay cho ta! mau! Ít nhất, ít nhất ngươi còn sống sót! Ít nhất ngươi phải chết..."



      Tử Dạ lúc này, cũng tê liệt khụy người ngã dưới đất, nhìn màn hình máy tính. Lúc này cái mặt nạ quỷ cách trại an dưỡng tới 10m!



      "Ngươi cư nhiên buông tha, ta vì cái gì phải kiên trì?" Tử Dạ thào tự : "Chỉ là, lần liền chọn trúng tử lộ, cái này là số mệnh sao?"



      Lúc này ngay trước khi con quỷ tiến vào trại an dưỡng, màn hình máy tính đen , sau đó xuất dòng chữ, "game over".



      Cùng lúc đó, những người khác cũng nhìn thấy dòng chữ "game over" màn hình!



      "Nhanh nghĩ biện pháp ah!" Từ Thao rống họng hô to: "Ai có biện pháp? Nhất định còn có sinh lộ, đúng hay ? Thần cốc Tiểu Dạ Tử, ngươi mau !"



      "Van cầu các ngươi, suy nghĩ biện pháp , ta muốn chết ở nơi này!" Hoàng Đề cũng gào khóc : "Ta vừa mới kết hôn, ta tuyệt đối muốn chết ở chỗ này! Ai tới cứu chúng ta !"



      Công Tôn Diệm cũng xụi lơ mặt đất, thể tin được, tuyệt cảnh nhanh như vậy đến. Tuy sớm làm tốt chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, thế nhưng cũng ngờ, biến thành như vậy.



      "Thân Na... Ta, thể nhìn thấy em nữa sao? Rốt cuộc, thể nào gặp lại em nữa sao?"



      Tuy tinh thần muốn rã rời, nhưng bọn vẫn ai dám rời khỏi phòng, thi thể Phong Linh Tiêm cùng Ngưng Ức ở đó, bất luận kẻ nào ra, hai người này chính là tấm gương.



      " ——" lúc này, Phong Liệt Hải gào thét khản cả giọng.



      rốt cục nhớ lại. vốn có trí nhớ giống máy chụp ảnh, có thể thẩm tra đối chiếu tràng cảnh đường trong trò chơi và cảnh tượng thôn xóm kia có giống nhau hay , nhưng, lại chút nào suy nghĩ tới góc độ này. Cái này ý , trí nhớ như máy ảnh cũng là 1 nhắc nhở sinh lộ.



      Từng hộ gia đình đều tuyệt vọng tới cực điểm, thậm chí, có người có ý định tự sát trong đầu.



      Bỗng nhiên...



      "Đinh" tiếng.



      Tất cả mọi người đều lập tức đóng cửa lại!



      Đó là tiếng thang máy mở cửa.



      Nhã Thần tại thời khắc cuối cùng, lựa chọn thoát ! biết , lưu lại cũng chỉ có con đường chết. như vầy, chỉ có thể rời khỏi nơi này.



      chạy tới đầu khác của hành lang, bên cạnh có 1 cái cầu thang, cùng lúc đó, cửa thang máy mở ra.



      Gian phòng của Tử Dạ so với cái thang máy, ngược lại là gian phòng xa nhất.



      Khoảng cách gần thang máy nhất là... Là phòng 212 Hoàng Đề, cùng phòng 211 Hữu Nhã Đường!



      Hai người đều dốc sức liều mạng trốn vào góc hẻo lánh nhất trong phòng, nước mắt chảy ra, ngừng co quắp thân thể. Mà cửa thang máy sau khi mở ra, tiếng bước chân lập tức truyền vào trong tai mọi người!



      "Đạp" !



      "Đạp" !



      "Đạp" !



      Rất nhanh, tiếng bước chân dừng trước cửa phòng Hoàng Đề. Sau đó, Hoàng Đề hoảng sợ vạn phần nhìn tay cầm cánh cửa chuyển động… cửa liền bật mở...



      "Ah ah ah ah ah ah ah ah ah —— "



      Hoàng Đề thảm thiết thét chói tai, tiếng đinh tai nhức óc làm ai nghe thấy cũng phải giật mình!



      Hữu Nhã Đường lựa chọn đem cái bàn để máy tính chèn cánh cửa lại. Nàng cũng nghe được tiếng Hoàng Đề kêu thảm thiết, nước mắt ngăn được chảy xuống. Nàng cũng biết hành vi của mình cũng chỉ như trứng trọi đá, nhưng cho dù như thế nàng vẫn cắn răng hy vọng.



      "đừng có vào, đừng có vào... Đừng..."



      Thế nhưng sau đó, Hữu Nhà Đường cũng phát ra tiếng kêu bén nhọn thảm thiết!



      Từng hộ gia đình đều triệt để tuyệt vọng.



      Bồ Tinh Uyên lúc này đem dao găm lấy ra : "Lão tử... Lão tử mười tám năm sau vẫn là trang hảo hán! Chết, cũng chết tay quỷ!"



      Đao nhanh chóng xẹt qua, Bồ Tinh Uyên đem dao găm đâm thẳng vào trái tim, rồi nhanh chóng gục xuống đất.



      Mười hai hộ gia đình, chết năm người!




      giết chóc tàn nhẫn này, vẫn tiếp tục diễn ra ngừng!



      Lại lần nữa nghe được thanh mở cửa, Lâm Thiên Trạch cũng kinh hãi lạnh mình, là phòng số 208 , lúc này, dùng thân thể gắt gao chặn cửa lại, hai hàng dòng nước mắt nóng chẩy ra.



      "Cha, mẹ, nhi tử xin lỗi, thể để cho cha mẹ hưởng phúc tới tuổi già, còn muốn cha mẹ phải người tóc bạc tiễn kẻ tóc xanh..."



      Tử lộ bị gây ra, tới khi người cuối cùng chết ngừng lại.



      Tử Dạ cứ như vậy tựa đầu vách tường. tại, hộ gia đình chết , dĩ nhiên là càng ngày càng nhiều.



      Mỗi người, đều chờ đợi tử vong hạ xuống. Nghe mỗi tiếng kêu thảm thiết vang lên, ai cũng đều cảm giác cam lòng, mỗi người đều cảm thấy tuyệt vọng và sợ hãi cùng cực...



      Giờ này khắc này, tất cả hộ gia đình, đều mãnh liệt cảm nhận được huyết tự chỉ thị tàn nhẫn bực nào! Chính như Nhã Thần hình dung, cái nhà trọ kia, là tòa quỷ ốc kinh khủng nhất thế giới!



      Lâm Thiên Trạch đem dao găm lấy ra, gắt gao giữ vững cửa lớn, biết , bản thân mình còn khả năng sống sót nữa. Nhớ lại cuộc đời của mình, Lâm Thiên Trạch cảm thấy thẹn với bất luận kẻ nào, lúc sắp chết, điều hối hận duy nhất chính là thể phụng dưỡng cha mẹ.



      Cửa phòng Lâm Thiên trạch cũng mở ra. Con người rắn rỏi, hề phát ra 1 thanh . Bộ dạng Lâm Thiên Trạch chính là boong boong thiết cốt, làm cho vài hộ gia đình chờ chết trong nội tâm cũng cực kỳ bội phục!



      Nhưng phải ai cũng có cốt khí như Lâm Thiên trạch.



      Kế tiếp... Là phòng số 207, Phong Liệt Hải!



      Tình huống của Lâm Thiên trạch trước mắt có ai biết, mà Phong Liệt Hải cũng tinh tường, Lâm Thiên trạch vừa chết, chính là tới phiên . Cho đến lúc đó, nên làm cái gì bây giờ?



      "Ta, ta , sống nổi nữa sao?" Phong Liệt Hải túm lấy cái bàn, gian nan chống đỡ thân thể đứng lên. Bọn người Từ Thao, Roland, Công Tôn Diệm, đều chờ đợi tử vong giáng xuống.



      Ai cũng đều cho rằng, hôm nay ngoại trừ xuất kỳ tích, nếu chẳng ai có thể sống nổi.



      Nhưng kỳ tích đâu phải đơn giản liền có thể xảy ra? Chính bởi vì ở tình huống bình thường thể nào xảy ra mới gọi là kỳ tích.



      Kỳ tích...



      Trong phòng 404, Lý vùi đầu sâu vào hai gối. nhớ lại những lời lúc trước của Di Chân.



      "Theo như lời ngươi , coi như là kỳ tích cũng có thể sáng tạo ra, sáng tạo ra..."



      lúc này chỉ cảm thấy rất vô lực, những lời Di Chân chính miệng , hôm nay nhớ lại, lại có vẻ nhợt nhạt như thế.



      "Chúng ta... có thể sáng tạo ra kỳ tích sao?"



      Lúc này, Tử Dạ ngã ngồi mặt đất trong phòng thứ 1 số 20, thân thể nàng nhúc nhích, trong mắt còn chút tia sáng nào...



      Tiếng cửa mở ra lại lần nữa vang lên.



      Lâm Thiên Trạch, cũng chết!


    3. jeremyJ

      jeremyJ Active Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      97
      Chương 26 q21





      " địa phương quỷ dị." Di Chân khỏi cảm thán: "Cũng biết, kế tiếp xẩy ra chuyện gì..."



      mặt đất, khắp nơi đều là thạch đầu cổ quái, những khe hở xuất khắp nơi mặt đất, cỏ dại mọc lưa thưa. khí cảm giác rất ẩm ướt, có vài chỗ sương trắng còn bay là là. Bầu trời u xám xịt, cả thế giới phảng phất như chỉ có màu xám.



      Căn cứ theo nhật ký Bồ Mỹ Linh để lại, ở cái nơi này, có thể tìm thấy những tờ nhật ký tiếp theo. Hơn nữa còn có thể tiến vào gian nơi Di Thiên tồn tại.



      "Di thiên..." ánh mắt Di Chân chăm chú nhìn về phía trước, ôm trong lòng nỗi chờ mong vô hạn. có thể sắp được gặp Di thiên hay ? Vô luận xa xôi đến cỡ nào, ít nhất chỉ cần biết là ở gần Di Thiên là nàng mãn nguyện lắm rồi!



      " Di thiên, ngươi chờ ta!"



      Dọc theo hàng ngàn khe rãnh mặt đất, nàng cùng Lý từ từ hướng lên núi. Vì từng qua rất nhiều rừng sâu núi thẳm khi tham gia huyết tự, nên Di Chân sớm còn cảm giác gì nữa rồi.



      , cũng bất tri bất giác theo.



      Dạ u cốc, là ngọn núi gần như chỉ có những bức thạch đầu tồn tại. Hơn nữa, càng lên cao hơn, hình dạng thạch đầu lại càng cổ quái. Lúc trước, nhiều ít còn có thể nhìn thấy ít cây thực vật, nhưng lên cao hơn vô luận là cỏ hay hoa đều thấy bóng dáng. Cho dù là nhìn vào trong những khe nứt, cũng có bất kỳ màu xanh nào tồn tại. mảnh bao la mờ mịt, mãnh liệt là cảm giác duy nhất Di Chân cảm nhận được.



      "Học trưởng " Di Chân bỗng quay đầu lại, với : "Ngươi cố gắng theo sát ta , đây là biện pháp tốt nhất đấy. Ngươi phải biết , ngươi...rất nguy hiểm."



      "Ta biết rồi." gật gật đầu, hồi đáp: "Hơn nữa..."



      Trong lúc nhất thời hai người lâm vào hồi trầm mặc.



      Thạch đầu cổ quái càng ngày càng nhiều, những bức thạch đầu kia thoạt nhìn như tự nhiên mà thành, phải do bàn tay con người điêu tạc, thế nhưng hình tượng của chúng càng ngày càng kỳ lạ. Bắt đầu xuất vài bức trông như mặt người, hoặc ít nhất là hình thái trông rất giống thân thể. Nhưng hẳn rất ràng, mà nhìn kỹ mới có thể phân biệt được nó là hình thái gì.



      Di Chân lúc này cau hai hàng lông mày lại. Nàng biết , từ khi bức điêu khắc thiếu mất khối, cân đối của nguyền rủa có lẽ bị phá vỡ. Cho đến lúc đó, điều mà nàng phải đối mặt đúng là càng ngày càng khó khăn hơn.



      Mà ở sau lưng Di Thiên, còn có huyết tự Ma Vương cái này biết là bí gì. Năm mươi năm mới xuất lần, nó đến tột cùng là cái gì? chỉ thị huyết tự cấp Ma Vương đến tột cùng xuất loại Quỷ hồn đáng sợ như thế nào?



      Khi biết " Ma Vương" có thể tồn tại ở gian đặc biệt, Di Chân vẫn nghi hoặc rất nhiều đối với chuyện này. Hơn nữa, hôm nay lại được biết gian nơi Ma Vương cư ngụ là từ gian của vô số lần huyết tự thứ mười mà thành.



      "Lúc trước, bác sĩ Đường Lan Huyễn ở trong cửa hàng kia, hẳn cũng là trong những địa điểm tiến hành chỉ thị huyết tự lần thứ mười sao? Hay chỉ là cửa vào dị gian khác mà thôi?"



      Dị gian, đó là huyết tự đáng sợ nhất, Di Chân rất ràng chưa đến lần huyết tự thứ 5 tuyệt tiến vào dị gian, bởi vì như thế, dù có chấm dứt huyết tự cũng cách nào trở về nhà trọ. Chỉ có độ khó huyết tự lần thứ sáu đến mười, mới có này khả năng.



      "Dị gian... Nhà kho..." Di Chân đột nhiên nghĩ tới điều gì: "Lại cái 'Nhà kho' kia cũng là gian kỳ quái , các loại đạo cụ trong kho hàng cũng thế, thể mang vào nhà trọ được."



      Giữa hai chuyện này hẳn là có mối liên hệ nào đó sao?



      Tuy như thế, nhưng tại Di Chân vẫn chưa suy nghĩ được gì. Dù sao, thông tin quá ít ỏi.



      Thạch đầu càng ngày càng nhiều, hơn nữa, những bức tượng bị điêu tạc với hình tượng khủng bố cũng bắt đầu xuất nhiều hơn. Bất quá, biểu lộ của Di Chân cũng có nhiều biến hóa, đây là tình huống nàng sớm tính đến rồi.



      "Cái chỗ này..." Di Chân thào tự : "Xem ra phát sinh ít tình mà chúng ta khó có thể đoán trước ah."



      đến đây chân của nàng đột nhiên đạp phải hòn đá dưới chân, Di Chân lảo đảo cái, thân thể chuẩn bị ngã xuống mặt đất! Đúng vào lúc này, cánh tay bắt được thân thể của nàng!



      "Học..." Di Chân nhìn về phía người trước mắt, vội : "Học trưởng..."



      nâng Di Chân, dậy : " có sao chứ?"



      "Ah, có việc gì, cám ơn ngươi."



      đưa tay, chậm rãi kéo thân thể Di Chân đứng thẳng lên, thoáng lui về phía sau vài bước, : "Ngươi... Cẩn thận chút a."



      "Ân... Ta, ta biết rồi."



      Mặt mũi Di Chân tức khắc ửng đỏ, người nam nhân này cho dù chỉ là cử động rất cũng có thể làm cho nội tâm của nàng rung động yên. Giống như năm đó ở quán mắt xanh, làm cho nàng khắc ghi hình bóng tận sâu thẳm trong tim.



      "Thạch đầu, đúng là quá nhiều." liếc mắt nhìn chung quanh mặt đất, : " Bây giờ phải nhìn kỹ đường a."



      Trong thanh của hẳn có tia quan tâm đến nàng. câu kia vậy mà làm Di Chân cách nào ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào .



      Nhưng nàng còn kịp trả lời, chợt phát , mặt đất khối nham thạch làm cho nàng thiếu chút nữa trượt chân, làm sao lại giống y như mặt người!



      Đó là gương mặt tràn đầy sợ hãi, biểu rất hỗn tạp vừa phẫn nộ, vừa cam lòng, bi thương, tuyệt vọng, cơ hồ khuôn mặt hoàn toàn vặn vẹo, chỉ là nhìn thấy làm cho người ta rét mà run.



      "Ngươi xem, học trưởng!" Di Chân chỉ vào khối nham thạch kia, : "Cái này, chẳng lẽ là..."



      cũng nhìn xuống.



      "Ân..." trả lời: " đây rất ràng chính là khuôn mặt người. Có muốn chụp tấm ảnh để làm tài liệu hay ?"



      ", được rồi." Di Chân lắc đầu: "Làm như vậy, biết có thể gây ra tử lộ hay . Đừng quên, chúng ta bây giờ cũng giống như chấp hành chỉ thị huyết tự."



      Chỉ thị huyết tự...



      Cơn ác mộng này biết đến bao giờ mới chấm dứt.



      Nếu như khi đó, có thể rời khỏi nhà trọ, có thể cùng Di Thiên ở chung chỗ, nàng chút do dự thổ lộ với Lý a. Còn nếu như có thể cùng Lý cùng chung con đường, nàng nhất định cùng ly khai khỏi cái thành phố này, vĩnh viễn trở về. Như vậy, Lý nhất định thể tiến vào nhà trọ được.



      "Ta vẫn là... có tạo ra được kỳ tích..."



      Lúc này lại cầm tay nàng.



      "Cũng được." với Di Chân: "Ngươi có thể sáng tạo được kỳ tích đấy. Cho dù ngươi thể, ta cũng giúp ngươi hoàn thành."



      "Học..." Di Chân há to mồm, hai mắt cứ như vậy nhìn về phía Lý , sau đó gật đầu.



      Nàng cảm giác, nếu có phải chết ngay bây giờ nàng cũng mãn nguyện, vì nàng cảm thấy hạnh phúc nhất thế gian rồi.



      biết con đường núi này phải bao lâu nữa, nhưng phía trước lại xuất rất nhiều những bức thạch đầu, hơn nữa càng ngày càng chân . Điều làm Di Chân ấn tượng sâu nhất chính là gương mặt của nữ nhân. Tảng đá kia từ trong mặt đất lồi ra, con mắt hoàn toàn chỉ là huyết nhục mơ hồ trông như gương mặt nữ nhân phảng phất hét lên. Hòn đá kia tuy chỉ là trạng thái tĩnh, hơn nữa nhìn cũng thấy dấu vết điêu khắc của bàn tay con người, làm cho người nhìn cảm giác như có gương mặt ở trước mặt mình, thanh tiếng thét rất chói tai như phảng phất đâu đây.



      Trừ lần đó ra, cũng có rất nhiều khối nham thạch như nhau. Cuối cùng sau khi qua những khối nham thạch, xuất ... cái trấn. Từng dãy nhà cửa xếp đặt chỉnh tề ngay ngắn.



      Những... căn nhà này, cũng bị những bức nham thạch cổ quái bao quanh. Nhưng ở trong nhà có bất kỳ mẩu nham thạch nào.



      " Đây chính là thị trấn mà Bồ Mỹ Linh nhắc đến?" Di Chân cầm tờ giấy nhật ký so sánh : "Vào xem chút , để xem có thể tìm thấy nhà họ Diệp hay ."



      Lúc Di Chân quyết định tiến vào trong thị trấn, ở trại an dưỡng Nhan Ngọc tất cả đều lâm vào tuyệt cảnh.



      Lâm Thiên Trạch cũng chết. Những hộ gia đình còn sống, chỉ còn Phong Liệt Hải, Roland, Từ Thao, Công Tôn Diệm, Thần Cốc Tiểu Dạ Tử, Doanh Tử Dạ, sáu người. Những hộ gia đình chấp hành huyết tự chết phân nửa!



      Phong Liệt Hải gắt gao đứng trước màn hình máy tính, biết mình bây giờ chết chắc rồi, nhưng dù thế nào cũng muốn liều phen!



      Những hộ gia đình khác cho dù chưa đến lượt mình nhưng nội tâm cũng hóa thành tro hết rồi, ngược lại hi vọng chết sớm chút cũng có thể khỏi bị màn tra tấn.



      Thân thể Roland tựa vào vách tường. nhìn về phía màn hình máy tính, : "Kate, xin lỗi ta phụ lời hứa đối với rồi..."



      Về phần Từ Thao, hai tay túm chặt lấy gương mặt, móng tay sắc nhọn thậm chí đâm sâu vào da, nhưng cũng để ý. tính toán rất ràng, tại sao mới lần huyết tự thứ nhất chết, sao có thể tiếp nhận kết cục như vậy? luôn cho mình là hơn người, sao lại phải chết ở chỗ này!



      Về phần Công Tôn Diệm... biết , còn khả năng gặp lại Thân Na nữa. Tuy vô cùng khát vọng có thể nhìn thấy nàng lần nữa, nhưng tất cả còn hi vọng rồi. Chỉ cần nhìn thấy nàng lần cuối, phải trả bằng bất cứ giá gì Công Tôn Diệm cũng nguyện ý, thế nhưng... tại còn khả năng điều khiển vận mệnh của mình nữa. Vì nhà trọ nơi ở coi nhân mạng bằng cọng rơm cái rác.



      Nhưng người tỉnh táo nhất chính là... Thần cốc Tiểu Dạ Tử.



      Nàng lúc này, biểu lộ bối rối chút nào.



      Kỳ tích...



      phát sinh sao?



      Đáp án dĩ nhiên là...



      Cái gì?



      "Đinh" .



      Tiểu Dạ Tử nhướng mày cái, lập tức đứng lên!



      Cửa thang máy mở ra!



      Cửa phòng Phong Liệt Hải, vẫn chưa bị mở ra. Sau đó, bên ngoài truyền ra cổ thanh kỳ quái.



      Lại là tiếng bước chân.



      "Đạp" !



      "Đạp" !



      "Đạp" !



      "Đông" !"Đông" !"Đông" !



      biết qua bao lâu, tất cả lại lâm vào yên lặng. Rồi chỉ nghe được hai tiếng bước chân vang lên, trước sau, cứ như vậy... Bắt đầu khỏi cái hành lang này!



      Tĩnh mịch.




      Phong Liệt Hải, kinh nghi nhìn cánh cửa trước mắt, lâu những vẫn có phát sinh bất cứ chuyện gì.



      "Chẳng lẽ..."Phong Liệt Hải tức khắc mừng rỡ cùng thần sắc hỗn tạp, : "Chẳng lẽ, có thể sống sót rồi hả?"



      Mọi người đều cho rằng đường sống của mình chấm dứt tại đây!



      Qua hơn mười phút đồng hồ, rốt cục phong Liệt Hải lớn mật ra mở cửa, hành lang bóng người, nhưng nhìn kỹ phát , mặt đất có hai tờ tiền phủ!



      "Xem ra thành công rồi." Tiểu Dạ Tử cũng vừa mở cửa, hô lớn: " có sao rồi! Chúng ta có việc gì rồi!"



      Lúc này tất cả mọi người nhao nhao mở cửa. Tử Dạ cũng tức mở cửa ra, hô to: "Thần cốc Tiểu Dạ Tử? Chẳng lẽ... Là ngươi?"



      " phải ta là ai?" sau khi sống sót mặt Thần cốc Tiểu Dạ Tử lộ ra tia hậm hực, "Ta trước khi 'game over' làm việc. Thực tế sau khi lựa chọn rất nhiều lần ta cũng như Doanh Tử Dạ, tới chỗ rừng cây đỉnh núi, nếu chọn a, gây ra tử lộ. Nhưng vừa lúc đó Nhã Thần xuất . Sau đó ta cũng thấy Ngưng Ức tự sát cùng thanh của Doanh Tử Dạ ngươi, phán đoán có người gây ra tử lộ rồi. Tăng thêm hành động của ngươi có thể làm cho ta đoán được ít dấu vết để lại. Vì vậy... Ta lựa chọn a, trực tiếp đến ván cuối cùng, đồng dạng cũng dẫn đến "game over" . Nếu dưới tình huống bình thường đây hẳn tạo thành tử lộ, nhưng nếu có hai con quỷ cùng tiến vào, tình huống nhất định giống nhau nữa. Lúc ấy hình ảnh ba cái hài cốt té mặt đất, giống như cướp đoạt minh tệ lên mồn trước mắt ta. Mà từ đầu tới đuôi, 'A Kén' đều có cầm đồng minh tệ, thế nhưng 'Phượng Vũ " lại cầm những hai lần! Nếu những con... quỷ này tiếp tục cướp minh tệ của nhau mà ..., như vậy bên có tiền bên , gặp nhau..., phát sinh chuyện gì đây?"



      " ?" Công Tôn Diệm kinh hỉ vạn phần nói: "Thần Cốc tiểu thư! Ân cứu mạng này cả đời quên, từ nay về sau, Công Tôn Diệm ta hoàn toàn làm theo lời ngươi như Thiên Lôi sai đâu đánh đó!"



      Những lời này cũng biểu lộ nguyện ý gia nhập thần cốc minh.



      "Đúng vậy a! Thần Cốc tiểu thư!" Roland dùng ngữ : "Đa tạ ngươi rồi! Mạng của chúng ta, đều tay ngươi cả!"



      Thần cốc Tiểu Dạ Tử nằm xuống sàn nhà, : "Tốt rồi, ta nằm lúc, các ngươi cũng nghỉ ngơi , đến ba giờ sáng, mọi người cùng nhau trở về nhà trọ thôi..."



      Lần huyết tự này diễn biến như ngàn cân treo sợi tóc, nhưng cuối cũng cũng kết thúc!



      Cùng thời gian, Di Chân bước vào trong những căn nhà kia.



      "Những...những căn phòng này đều rất cao cấp ah." Nàng nhìn những... ngôi nhà kia, : " biết Diệp gia ở nơi nào? Hoặc có thể ở thị trấn khác?"



      "Tìm xem ." : "Mặc kệ như thế nào, chỉ cần có tia hi vọng thể buông tha. Bất quá, những quái thạch...kia, ngươi có ý kiến gì ?"



      " biết." Di Chân lúc này có thể xác định ở đây còn người ở. Chỉ cần nhìn cảnh tượng tan hoang chung quanh, cũng có thể biết điểm này rồi. Mà đường cũng nhìn thấy vài cửa hàng, bưu cục, thậm chí còn có cục cả cảnh sát. Nhưng tất cả bóng người.



      Đúng vào lúc này, hai người vừa qua căn nhà, bỗng Di Chân chú ý tới biển số nhà viết chữ "Diệp"!



      "Là nơi này!"



      Di Chân kích động thôi nhìn căn nhà trước mắt, đây cũng coi là căn nhà rất lớn.



      Đẩy cái cổng lung lay sắp đổ ra vào bên trong, cây cối trong sân héo khô, lá rụng đầy mặt đất . Còn bên cạnh, có dựng cái xe đạp cũ nát.



      "Cũng chưa hẳn là nơi này." tới, nhắc nhở Di Chân : "Diệp gia, chưa hẳn chỉ có nhà."



      "Ta cũng cân nhắc qua điểm ấy rồi, bất quá cũng vào trong xem chút ."



      "Ân... Được rồi."



      Tiếp đó hai người hướng phía cửa nhà tới!


      Nguyễn Văn Diện thích bài này.

    4. jeremyJ

      jeremyJ Active Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      97
      Cho mình hỏi, có bạn nào biết cách sắp sếp chương lên bài đầu tiên, giống mấy truyện bình thường tóm tắt xong có mấy cái chương cho mình nhấn, rồi chạy qua link của chương đó ấy. Ai biết làm chỉ mình với.
      caoduong thích bài này.

    5. caoduong

      caoduong Well-Known Member

      Bài viết:
      847
      Được thích:
      758
      @LạcLạc nàng ơi...gíup bạn editer này với nek :)

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :