Nhà trọ địa ngục - Hắc sắc hỏa chủng

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. jeremyJ

      jeremyJ Active Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      97
      Chương 18 q21




      Núi Lạc Vân kỳ rất là rộng lớn. Mà bởi vì chính phủ chú ý trọng điểm bảo hộ rừng núi, cho nên nơi này bình thường có quá nhiều người đến. Từ chân núi lên đỉnh núi có rất nhiều lộ tuyến rắc rối phức tạp, cho nên mọi người thường chỉ chọn đường chính mà thôi. thực tế, ở phía tây ngọn núi còn có con đường hầm được xậy dựng từ mấy chục năm trước nay bỏ hoang. Nó có thể dẫn đến chỗ đỉnh núi nhanh hơn. Nhưng đường hầm được sử dụng trong thời gian quá lâu nên tính an toàn gần như đảm bảo, vì vậy con đường này dần dần còn ai nhắc tới, thậm chí được vẽ bản đồ.



      Từ đường hầm cũ thông đến đỉnh núi từng có cái thôn , nhưng nó cũng bị bỏ hoang từ rất lâu. Từ cái thôn bị bỏ hoang đến trại an dưỡng tính ra lộ trình cũng phải quá xa, nhưng bởi vì con đường kia bị quá nhiều cây cối mọc um tùm che lấp, tăng thêm đường núi cực kỳ hiểm trở, cho nên cũng rất ít người lên đỉnh núi bằng con đường đó.



      Mà ở cái đoạn đường núi kia, khí hậu rất quỷ dị, ngay cả khi giữa hè cũng cảm giác như là trời rét đậm, nước sông luôn luôn kết băng. Cho dù là giữa ban ngày ở đây cũng rất ít khi được ánh mặt trời chiếu tới. Thậm chí chỗ này từng bị coi là khu vực cấm kị. Cũng bởi vì bị ngăn cấm cho nên ai biết , dần dần chẳng còn ai nhớ tới con đường hay cái thôn , tất cả như chưa bao giờ tồn tại. Bởi vậy muốn tìm được tư liệu về con đường đó là rất khó.



      Chính bởi vì thế, có rất ít người biết được điều đó.



      Đương nhiên, nếu như đứng từ chỗ cao nhất nhìn xuống, có lẽ có thể chứng kiến chút dấu vết thôn xóm còn lưu lại. Chỉ là tại đây cơ hồ đến ngôi sao cũng chẳng có, muốn nhận biết được thôn xóm ấy là phi thường khó khăn. Tất cả hộ gia đình ai phát việc này.



      Theo như dự tính từ thôn bỏ hoang đến đỉnh núi trại an dưỡng theo đường thẳng khoảng cách đại khái chỉ hơn 100m, nếu như đường núi ít nhất cũng phải đến ba cây số. Đương nhiên, khoảng cách này cũng tính là xa, trước ba giờ sáng vẫn có thể đến nơi được, nhưng...



      Tuyến đường từ cái thôn bỏ hoang đến trại an dưỡng đại khái như sau:



      Thực tế cái thôn đó cũng tính là rất lớn, diện tích chỉ tương như ngôi trường đại học bình thường, mặc dù đa số nhà cửa đều rách nát, nhưng nếu cứ dọc theo phía tây tới là có thể thoát ra được đến bên ngoài. Hơn nữa khi ra khỏi đó có thể thấy được cầu thang bằng đá dẫn lên đến đỉnh. Chỉ cần lên hết cái cầu thang sau đó dọc theo hướng đông chừng km nữa là có thể đến trại an dưỡng Nhan Ngọc.



      Khi trò chơi mới bắt đầu, " núi Tây Nhạc " cũng chỉ để che dấu tai mắt mọi người đấy thôi. Bốn lựa chọn trong game, thực tế đại đa số đều dẫn dụ các hộ gia đình tiến đến trại an dưỡng nhưng theo hướng khác mà thôi. khi ai đó có thể lên tới đỉnh núi, mặc dù chỉ là nhân vật hư cấu, nhân vật trong game đích thực tồn tại cũng vẫn đem nguyền rủa đến trại an dưỡng. Khi đó, mười hai hộ gia đình tất cả chết hết!



      ai biết , Quy Thôn bản thân nó chính là phần của núi Lạc Vân.



      Khi Nhã Thần tìm đường lên núi, cũng có thể là cơ duyên xảo hợp, bởi vì hiểu tiếng Trung cho nên thể lên mạng tìm đường dẫn lên núi, nên chỉ hỏi dân bản xứ xung quanh, kết quả loanh quanh hồi lại tới gần quy thôn.



      Thời điểm ngang qua cây cầu đá, cũng rất kinh ngạc bởi vì bây giờ mới tháng sáu mà nước sông đóng băng hết cả rồi!



      Cảnh tượng quỷ dị này, làm con người khó có thể tin được.



      lập tức nghĩ đến lúc ở Diệp Thần Thôn, tức khắc càng thêm ý thức được nhà trọ có năng lực khủng bố cùng tà ác đến nhường nào.



      Nhưng vẫn muốn chùn bước.



      Tiến vào trong thôn, cũng lập tức chứng kiến nhà cửa rách nát và những hài cốt đeo mặt nạ kia. Từng đợt gió lạnh cứ thế nổi lên, làm Nhã Thần nổi hết cả da gà.



      Ván thứ hai, bắt đầu.



      màn hình máy tính, căn nhà rách nát, mà bọn người Phượng Vũ đứng, tay phượng vũ cầm bản đồ. Nhưng tất cả con đường mà bọn qua đều tìm thấy bản đồ, tất cả ai cũng đều nhíu mày. Bởi vì vô luận như thế nào vẫn thể thoát được ngôi làng này.



      "Cái chỗ này, rốt cuộc là ở đâu?" Phượng Vũ nhíu chặt lông mày, : "Các ngươi... Thấy thế nào?"



      " biết." Thiên Thiên cũng bất đắc dĩ lắc đầu: "Phượng Vũ, cái chỗ này quá tà môn rồi. Chúng ta kế tiếp nên chỗ nào?"



      " biết..." Thiên Thiên nhìn chung quanh, xoa xoa cái trán, : " Vô luận như thế nào, đều phải nghĩ biện pháp xuống núi."



      "Ân" Phượng Vũ đem bản đồ bỏ vào người, : " Kỳ ta vừa rồi trong lúc chạy đã nghe được tiếng bước chân."



      "Tiếng bước chân?"



      "Phải... Rất quỷ dị. Ta cũng biết là chuyện gì xảy ra."



      "Như vậy sao." A kén khỏi hướng phía sau lưng Phượng Vũ nhìn nhìn, vẻ mặt vẫn biểu lộ sợ hãi, : "Ngươi... có sao chứ? Phượng Vũ?"



      "Ta ngược lại có việc gì, nhưng đằng sau hình như có người đuổi theo ta. Là trong các ngươi sao?"



      " đúng, ta vừa rồi chạy trước được lúc gặp bọn ." A Kén chỉ vào Sanh Hải cùng Thiên Thiên: "Cũng chỉ là như vậy mà thôi."



      như vậy, khỏi làm cho người nghe cảm giác kinh ngạc.



      Phượng Vũ lại quay đầu nhìn nhìn, dùng đèn pin chiếu chiếu lại, nhưng phía sau vẫn có vật gì xuất .



      "Cái này... rốt cục là chuyện gì đây?"



      "Tóm lại, nhanh quyết định, kế tiếp phải làm như thế nào ." Thiên thiên chút kiên nhẫn nói: "Ta muốn ở lại cái nơi này nữa đâu. Vô luận là nơi nào đều tốt, ít nhất cũng phải tránh xa được nơi này. Vừa rồi hai cỗ hài cốt biến mất làm cho người ta cảm giác khủng bố."



      Phượng Vũ sau khi suy nghĩ chút, : "Cái kia... Chúng ta trước tiên nghĩ biện pháp rời khỏi cái thôn này rồi sau."



      Cái thôn này, chính xác cũng lớn. Nhưng trừ bỏ theo phía tây dẫn đến cầu thang ra bên ngoài, bất kỳ phương hướng nào, đều lâm vào hoàn cảnh "Quỷ dựng tường". Vô luận là ai cũng ngoại lệ.



      thực tế, nếu như lúc trước, khi lựa chọn qua cây cầu đá. Tất cả mọi người chọn "Lưu trong xe" như vậy cũng đến cái thôn quỷ quái này rồi, càng tiếp cận gần trại an dưỡng Nhan Ngọc. Mười hai người dù tới chỗ nào cũng mang nguyền rủa đến đó. Dù chỉ người tiếp cận trại an dưỡng Nhan Ngọc, tất cả đều nguy hiểm đến tính mạng.



      Cái này chính là chỗ đáng sợ của huyết tự lần này.



      Mà trước mắt, vẫn chưa có bất kỳ hộ gia đình nào phát việc này.



      "Được rồi, " Phượng Vũ dứt khoát : "Hướng bên kia xem chút . Chúng ta bây giờ cũng có lựa chọn khác."



      "Ân, đúng vậy ..."



      Nhưng hướng bốn người tới căn bản phân biệt được đâu là đường, cho nên chỉ có thể lại lung tung mà thôi. phần có la bàn cho nên khó có thể phán đoán chính xác được phương hướng.



      Mà càng , bốn người phát , cái thôn này vô cùng cổ quái. Vô luận chạy hướng nào chung quanh cũng đều là những căn nhà rách nát, những bộ hài cốt nằm khắp nơi.


      khí càng ngày càng trầm đáng sợ.



      Đúng vào lúc này phía trước bỗng nhiên xuất căn nhà hai tầng.



      "Cái đó đúng..."



      Bốn người đều phát , ở cửa sổ tầng hai, có bộ hài cốt nửa thân nằm ra bên ngoài, nó cũng đeo cái mặt nạ. Mà xung quanh rải đầy minh tệ.



      Khung cảnh Quỷ dị làm ai cũng phát hoảng.



      Tiếp theo, bốn lựa chọn mới thình lình xuất .



      (a)Tiến vào trong nhà nhưng lên lầu hai (b) lập tức theo hướng ngược lại(c) tiến vào trong phòng lên lầu hai (d) lấy tất cả minh tệ mặt đất.



      Mà hướng ngược lại so với căn nhà, đúng hướng tây.



      Cũng chính là... Có thể tới được chỗ bậc thang dẫn lên đỉnh núi!



      Đương nhiên, đối với các hộ gia đình hoàn toàn biết gì, nhưng đối diện với căn nhà cùng bộ hài cốt kia tại, ai dám dị động.



      Tử Dạ lấy bên chân bình nước suối trống , nàng nhìn lại bạch cốt thò người ra cửa sổ, cùng với cái mặt nạ cười thảm thiết kia. Tiểu Dạ Tử đầu thoáng nghiêng qua bên, nhìn bốn lựa chọn, ngón tay ngừng cào cào mặt bàn. Hữu Nhã Đường gần như chết lặng, tay Bồ tinh uyên cầm sẵn môt con dao găm, đề phòng vạn nhất tình huống xấu xẩy ra, định dùng con dao găm này tự kết liễu chính mình.



      Mười hai hộ gia đình, toàn bộ đều nghĩ đến tình huống xấu nhất. ai, phát được bí mật được giấu trong trò chơi này. Hơn nữa, nếu như có người phát cũng vô dụng thôi, nhất định phải toàn bộ mười hai người phát mới được. Vả lại cách nào trao đổi thông tin dưới mọi tình huống cho nên chỉ có thể là tất cả phát hoặc nhờ vào vận khí tốt đến gần trại an dưỡng, mới có thể tìm ra đường sống.



      Huyết tự này độ khó tăng lên tới trình độ rất tàn nhẫn với các hộ gia đình!



      Lúc này hai tổ khác cũng đồng dạng tiến nhập " quy thôn" .



      Đầu tiên là bốn người Hồng Hạ, cũng từ hướng khác tiến vào quy thôn. Sau khi xuyên qua mảnh Rừng trúc, tìm thấy được cái thôn rách nát này. Lập tức đập vào mắt là thi thể hư thối bị đóng đinh mặt tường. Thi thể kia bị thanh trường kiếm xỏ xuyên qua bụng, cả người treo cách mặt đất khoảng nửa mét, thi thể thoạt nhìn biết chết bao lâu, mà mặt tất nhiên cũng đeo mặt nạ màu trắng.



      Bốn hạng mục lựa chọn lại xuất .



      (a)Nhổ xuống kia thanh kiếm ra (b) phá hủy bức tường kia (c) tháo mặt nạ thi thể xuống (d) dọc theo bờ tường theo hướng ngược lại.



      Còn tổ của Tu La cũng qua khu rừng toàn cây tùng, rồi sau đó cũng vào trong quy thôn.



      "Đây là nơi nào? Tu La?" Định Ngàn cầm tấm bản đồ, lắc đầu : " bản đồ có đánh dấu địa phương này à? Đây rốt cuộc là... Ân?"



      Nhưng đúng vào lúc này, Định Ngàn đột nhiên chú ý tới cửa sổ căn nhà gỗ phía trước có ánh đèn!



      "Ah!" Định ngàn lập tức vọt tới, nhìn vào bên trong cửa sổ, nhưng điều mà trông thấy, làm cho người ta sợ hãi đến run người.



      Trong phòng có gần mấy trăm ngọn nến cháy, mà ở trung tâm... cỗ hủ thi nằm ngay tại đó!



      Bộ hài cốt kia đeo cái mặt nạ màu trắng, nhưng có vô số hắc châm đâm kín người nó, thoạt nhìn quá khủng bố!



      Lúc này những người khác cũng tới, tất cả thấy màn như vậy, lập tức bốn lựa chọn lại xuất .



      (a) tiến vào trong phòng thổi tắt tất cả ngọn nến (b) tiến vào trong phòng nhổ tất cả hắc châm (c) tiến vào trong phòng lấy mặt nạ đeo hài cốt (d) lập tức theo hướng ngược lại.



      màn hình máy tính, nếu có người nào cẩn thận để ý tấm kính cửa sổ mà ..., phát , đó phản chiếu tất cả gương mặt của bọn người Tu La.



      Hình ảnh Tu La, Định Ngàn và mấy người khác dĩ nhiên là ——



      Những bộ hài cốt đeo mặt nạ màu trắng!



      Sở dĩ có tiếng bọn chuyện là vì, bọn từ đầu tới cuối hề lời. Chỉ có phụ đề được viết dưới màn hình, căn bản phải là lời bọn , tất cả hoàn toàn là giả dối!



      Bọn ... Từ đầu tới cuối, chính thức có nói qua lời!

    2. jeremyJ

      jeremyJ Active Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      97
      Chương 19 q21



      Tình cảnh trước mắt của mấy người Ngưng Ức, Roland, Công Tôn Diệm có thể hề khác biệt.



      Hồng Hạ (Ngưng Ức ), Tinh Nguyệt ( Phong Linh Tiêm ), Từ Thao ( Lạc Băng ), Lâm Thiên Trạch ( Bạch Hồng ) bốn người ai cũng bắt buộc phải lựa chọn để tiếp tục cuộc chơi.



      "Nhổ kiếm xuống, phá hủy tường, lấy mặt nạ, hoặc là theo hướng ngược lại?" Ngưng Ức tức khắc cau mày rơi vào trầm tư. Lúc này sinh lộ tưởng chừng như là theo hướng ngược lại. Nhưng Ngưng Ức dù sao cũng phải là người ngây thơ, nàng lúc này cũng cảm giác được phương án d cực kỳ khả nghi. Ba phương án còn lại giống như được giăng ra để làm phân tâm người chơi, căn bản ai dám lựa chọn phương án thứ nhất. Thế nhưng phương án d cũng rất bất đồng, thoạt nhìn giống như đó chính là con đường sống, nhưng chính bởi vì thế càng cảm thấy đây là cái bẫy.



      "Có vấn đề, đúng, nhất định có vấn đề. tại tiến nhập vào quy thôn, như vậy vấn đề nhất định phải phát sinh. thể cứ lựa chọn đơn giản như vậy được, đúng, suy nghĩ kỹ ."



      Ngưng Ức cũng tính là người rất thông minh, trái lại nàng có hơi chút ngây thơ, là người chẳng mấy khi suy nghĩ tiêu cực, chỉ có hứng thú đối với sưu tập Hồ Điệp, bởi vì trầm mặc ít cho nên giao tiếp có hơi hạn chế, chung quanh cũng chẳng có nhiều bằng hữu, cuối cùng nàng chọn sưu tập tiêu bản Hồ Điệp làm thú vui, cuộc sống của nàng ngày nào cũng trôi qua cách tịch mà thôi.



      Cũng bởi vì khó giao tiếp, cho nên việc đối nhân xử thế nàng cũng hiểu, sau khi tốt nghiệp đại học nhiều năm mà vẫn thể tìm được công việc, kết quả chỉ có thể làm công ở cửa hàng giá rẻ sống qua ngày. Dù cuộc sống buồn tẻ thú vị, có chút ý nghĩa nào. ngày khi tan tầm khi về nhà, đêm khuya. Cảm thấy cuộc sống của mình còn hi vọng, chỉ như tảng đá bên đường, rồi bất tri bất giác tiến vào cái cư xá kia, cũng bất tri bất giác vào con hẻm . Thẳng đến khi phát , bóng dáng dưới chân mình vụt chạy mất, dẫn nàng tiến nhập vào cái nhà trọ này mới thôi...



      Ngưng Ức sắp xếp lại vài suy nghĩ, cuối cùng bắt đầu tự hỏi, lựa chọn nào mới tốt. Có nên chọn d hay là chọn. Nếu như chọn có thể gây ra tử lộ ?



      "Sinh lộ... Tử lộ... nửa sinh lộ, nửa tử lộ..."



      Nhưng ngưng ức lại phát , vô luận vắt hết óc để suy nghĩ phải làm như thế nào, nhưng hết thẩy chỉ có cảm giác sợ hãi tột độ, đây căn bản chính là dồn ép con người vào tuyệt vọng.



      "Ông trời... Ta nên làm cái gì bây giờ à?"



      Thân thể Ngưng Ức ngã xuống ghế, chỉ cảm thấy mắt nổ đom đóm, thân thể ngừng run rẩy. Đến cùng, nên làm như thế nào đây? Chẳng lẽ nàng chỉ có thể chờ chết thôi sao?



      ", thể!" Ngưng Ức ghì chặt lồng ngực, trong mắt xuất tơ máu, cắn răng : "Ta tuyệt đối thể chết tại đây! Tuyệt đối thể! Cẩn thận suy nghĩ chút, nhà trọ nhất định cho chúng ta nhắc nhở sinh lộ, nhất định

      ! Rút kiếm ra, đây tuyệt đối thể, đúng, hủy bức tường đằng sau, , cũng thể, như vậy tháo mặt nạ xuống, , cái mặt nạ kia khẳng định có bí mật rất lớn, thể đơn giản mà tháo xuống được. Như vậy, ta phải chọn đáp án nào đây?"



      Cuối cùng, nàng phát cho dù có thể là bẩy rập nhưng chỉ có đáp án d là khả dụng nhất.



      "Chọn... chọn d sao?" Ngưng Ức yên lặng tự hỏi bản thân.



      Mà lúc này, Phong Linh Tiêm cũng chăm chú nhìn lên bốn lựa chọn, nàng nhập vai nhân vật Tinh Nguyệt, mà đối diện với hoàn cảnh trước mặt, chung quanh là thôn xóm rách nát, rồi cỗ tử thi kia, nàng biết chỗ này mười phần chính là quy thôn rồi! Nếu vậy mà ..., ván thứ hai nguy hiểm tăng lên rất nhiều! với người tâm tư đặc biệt tinh tế tỉ mỉ như Phong Linh Tiêm mà , tình huống trước mắt chẳng khác nào là tuyệt cảnh.



      "Ta, ta nên làm cái gì bây giờ..."



      Phong Linh Tiêm chỉ cảm giác được toàn thân vô lực, cả người yếu như sên, nếu như nàng mà đứng lên lúc này chỉ sợ lập tức té mặt đất hôn mê.



      Nhà trọ công nhận Lâm Thiên Trạch là người cực kỳ tốt, cho đến hôm nay vẫn cố gắng ngăn trở người khác tiến vào nhà trọ, đến bây giờ vẫn chưa có người nào hiền lành hơn . và Hoàng Phủ Hác có ít giao tình, nhưng chủ yếu là cảm phục chí hiếu của . Vì vậy sau khi chết mới an bài hậu chu đáo. Nhưng chuyện đối mặt ngày hôm nay cũng trở nên vô kế, uể oải đứng dậy. Nên làm như thế nào mới có thể tìm ra đường sống đây? vô luận suy nghĩ như thế nào vẫn cách nào quyết định được.



      Từ Thao là con người giảo hoạt gian trá, biết khống chế nhân tâm, lúc này cũng cảm thấy rất tuyệt vọng, bất luận suy nghĩ làm sao cũng tìm thấy sinh cơ. Nếu như loại bỏ phương án d ra, ba phương án trước nhìn nhìn lại thế nào cũng cảm thấy quá mạo hiểm.



      Cuối cùng, cũng chỉ có biện pháp chính là chọn d thôi.




      Có lẽ là bẩy rập, nhưng tại chưa muốn đem mạng sống của mình ra đánh cược. Nghĩ thế nào cũng làm giảm được băng giá vây quanh .



      Lựa chọn d mà ..., cũng có nghĩa là mọi người hướng phía tây tới.



      Đương nhiên, phải ai cũng đều lựa chọn như vậy. Nếu như có ai chọn d tất cả hộ gia đình gặp nguy hiểm. Bẩy ván chơi nếu cứ mực lựa chọn như vậy, tình huống có thể theo chiều hướng khác. Nhưng tại bắt đầu xuất những người lựa chọn phương án d , như vậy tử lộ cuối cùng cũng ra.



      Rốt cục, người đầu tiên đưa ra lựa chọn chính là Từ Thao, lựa chọn c, tháo mặt nạ xuống. Vốn thiếu chút lựa chọn d , nhưng trong cái chớp mắt cuối cùng, bỗng nhiên cảm giác trong lòng mát lạnh, loại cảm giác nguy hiểm ập tới, vì vậy chọn c.



      Người thứ hai, là Ngưng Ức, nàng sau nhiều lần suy tư, vẫn cảm thấy lựa chọn d là phương án tốt nhất. Tuy vẫn thể xác định hoàn toàn đây chính là sinh lộ, bất quá nghĩ tới nghĩ lui đây là điều khả dụng nhất. Vì vậy, nàng lựa chọn d.



      Lâm Thiên Trạch cùng Phong Linh Tiêm, cơ hồ là cùng thời gian đưa ra lựa chọn . Người phía trước chọn b, phía sau chọn d.



      Như vậy, xuất hai phương án d.



      Mà bốn người Tử Dạ bên kia, cũng lục đục đưa ra lựa chọn.



      Tử Dạ do dự bao lâu, lập tức chọn d, lấy toàn bộ minh tệ mặt đất.



      Mà Tiểu Dạ Tử sau khi nhìn bốn phương án lâu, cuối cùng lựa chọn a.



      Về phần Bồ Tinh Uyên cùng Hữu Nhã Đường cũng rất lâu sau mới đưa ra lựa chọn. Bồ Tinh Uyên chọn b, theo hướng ngược lại, Hữu Nhã Đường chọn d lấy tất cả minh tệ mặt đất .



      Nhưng cuối cùng tất cả mọi người lại rời theo hướng phía tây, bắt đầu tiếp cận cầu thang dẫn lên đỉnh núi! Mà lúc này cũng có người đặt chân lên tới đỉnh núi!



      Hoàng Đề sau khi lên đến đỉnh liền nhìn thấy trước mặt là khu rừng lớn, hô hấp ngày càng tăng nhanh.



      Thanh nhanh chóng hướng phía rừng cây đến. tới, tới, tới... Hoàng Đề nhìn chớp mắt từng chi tiết từng màn, cuối cùng đứng trước cái cây ở giữa trung tâm mới dừng lại.



      Phiến cây này kỳ che dấu rất nhiều điểm, Hoàng đề cũng có phát . Thanh dần dần tiếp tục tới phía đông! Hướng có thể dẫn đến trại an dưỡng Nhan Ngọc!



      Hoàng Đề đột nhiên phát , Thanh biết vì cái gì bước trở nên càng lúc càng nhanh.



      Cuối cùng Thanh đến phía vạt ngoài của khu rừng. mặt đất lại xuất rất nhiều minh tệ nằm toán loạn, cùng với cái mặt nạ màu trắng! Hạng mục lựa chọn xuất màn hình máy tính của Hoàng Đề.



      (a) tiếp tục hướng phía trước tiếp, trực tiếp nhẩy đến ván thứ bẩy của trò chơi(b) quay lại đường cũ trở lại quy thôn (c) cầm 100 minh tệ (d) đeo mặt nạ lên.



      Hô hấp của Hoàng đề tức khắc dồn dập hẳn lên, ràng có thể trực tiếp chơi ván cuối cùng sao?



      Nàng nếu như có tỉnh táo, chỉ sợ trực tiếp nhấn phím a rồi!



      "Ván thứ hai có thể trực tiếp nhảy đến ván thứ bảy? kỳ quái, lại xuất phương án b, đường cũ trở về quy thôn? đùa gì vậy vất vả lắm mới ly khai được, vì cái gì lại phải trở về?"



      Hoàng Đề cảm giác trái tim đập mạnh như muốn văng khỏi lồng ngực, ngón tay bắt đầu chuyển đến phím a, nhiều lần thiếu chút nữa là nhấn xuống rồi. Chỉ cần nàng nhấn xuống, trò chơi lập tức tuyên bố chấm dứt, tất cả hộ gia đình trong trại an dưỡng trừ ai đều phải chết!



      Lúc này sắp nửa đêm rồi.



      "Hít sâu... Hít sâu..." Hoàng Đề cố gắng làm cho chính mình tỉnh táo lại, bốn lựa chọn này có nên chọn a hay ?


      điều này cũng chỉ là lừa gạt hộ gia đình mà thôi. Trực tiếp nhảy đến kết cục, bất kể thế nào đều chê vào đâu được. Nhưng chính bởi vì quá mức chê vào đâu được nên Hoàng Đề mới do dự. Kỳ nàng cũng hoài nghi phương án lựa chọn quá dễ dàng. Mà trò chơi cũng bắt đầu chưa lâu vì vậy nàng cảm thấy do dự.



      Trực tiếp nhảy đến kết cục? Đó giống như quân cờ mã trong trò chơi cờ vua vậy, vận khí của nàng quá tốt sao? Hoàng Đề tin tưởng bốn phương án này rồi ai cũng phải chọn, riêng gì nàng. Nếu như đây là độ khó lần đầu tiên chấp hành huyết tự còn có thể hiểu được. Nhưng Hoàng Đề biết , lần chấp hành huyết tự này có tham gia của Doanh Tử Dạ, mà nàng ấy chính là lần chấp hành huyết tự thứ bảy ( thực tế là thứ sáu ) độ khó làm sao có thể tương đồng với lần thứ nhất?



      Hơn nữa, trò chơi này có thể kết thúc cách chóng vánh như vậy sao?



      " đúng, có lừa dối!" Hoàng Đề đột nhiên tỉnh ngủ: "Có lừa dối, tuyệt đối có lừa dối! Nếu như ta chọn cái này, chỉ sợ thực gây ra tử lộ rồi. Kết cục của trò chơi? Nhân vật tử vong cũng có thể là kết cục ah, ta cũng phải nhân vật chính trong trò chơi... đúng, loại trò chơi này vốn có chỗ cho nhân vật chính, tất cả ai cũng như nhau, chết trong game cũng đồng dạng là chết ?"



      Hoàng Đề càng xác định, đó là bẩy rập!



      Nhưng, vạn nhất đây phải bẩy rập sao?



      Lúc này Hoàng Đề lại lâm vào ván cờ tâm tính khác, ván cờ này khác chút là tiền đánh cuộc chính là sinh mạng của nàng, nên nàng dám cẩn thận.



      "Đúng rồi, Roland cũng có thể lựa chọn giống như mình a... bằng ta đợi thêm lát xem tình hình thế nào? , đúng, nếu như bọn đều sống sót, nhất định bảo tồn, như vậy ta có cách nào tiếp tục lượt hai được nữa. được, thể làm như vậy."



      Hoàng Đề lâm vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan.



      Mà lúc này, Roland cũng đau khổ suy tư Nhật Trì đến sau lưng, còn có ba người khác là Sanh Hải, Tinh Nguyệt, Hồng Hạ cũng tới.



      Đến chân cầu thang phía trước, bốn hạng mục lựa chọn đồng dạng tiếp tục xuất trước mắt Bồ Tinh Uyên, Phong Linh Tiêm, Ngưng Ức. Roland tại cũng vẫn chưa lựa chọn.



      Cũng giống như Hoàng Đề, ba người nhìn thấy phương án a, có thể ly khai khỏi Quy Thôn hấp dẫn vạn phần. Vì vậy bắt đầu có người cân nhắc có nên lựa chọn phương án a hay .



      Ngón tay mỗi người đều dừng phím a, bồi hồi biết có nên nhấn xuống hay .



      Mà Hoàng Đề lúc này ngón tay đặt phím a ngừng run rẩy.



      Chọn, chọn?



      Chọn, chọn?



      Đến cùng là nên chọn hay chọn?





    3. jeremyJ

      jeremyJ Active Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      97
      Chương 21 q21


      Hoàng đề suy tư lâu, nhưng thủy chung thể nào nhấn xuống phím a.



      ", đúng, " nàng vô cùng khẩn trương nói: "Tỉnh táo, tỉnh táo lại... Cái này nhất định là bẩy rập? Thế nhưng... Có lẽ có thể thử lần, , nếu như lần cuối cùng còn được bảo tồn tiến trình mà chết, như vậy ta cũng phải chết..."



      Hoàng Đề ngừng túm tóc, nàng lúc này hoàn toàn biết bản thân nên làm như thế nào mới tốt.



      "Mà thôi!" Hoàng đề cắn chặt hàm răng: "Nếu như cứ như vậy trở về quy thôn, hậu quả như thế nào thực khó tưởng tượng. bằng đánh cuộc keo! Cho dù vượt qua lần huyết tự này, về sau còn tới 9 lần nữa, chừng còn có những tình huống phải đánh bạc tính mạng. như vầy, bằng tại đánh cuộc keo!"



      Ngón tay nàng rốt cục lên phím a, Hoàng Đề nhắm mắt lại, muốn nhấn xuống bỗng nhiên, ngón tay nàng dừng lại.



      "Đợi... V ..v ...?"



      Hoàng Đề lại lần nữa nhìn về phía màn hình máy tính, ngay lập tức nàng cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng nhìn kỹ lại mà ..., giống như thình lình có 1 đồ vật cổ quái xuất .



      Ngay phía trước cách nàng xa, có thân cây, nhìn kỹ lại mà , nó chính là… Cây thuỷ sam!



      "Đúng, cây thuỷ sam?" Hoàng Đề lập tức dời ngón tay, kinh nghi bất định nhìn cái cây kia!



      Cây thuỷ sam, là loại cây trân quý, càng là thực vật hi hữu được nhà nước Trung Quốc Bảo hộ quốc. Lịch sử của nó có thể ngược dòng tới Kỷ Phấn Trắng, nó có thể là "Hoá thạch sống" trong giới thực vật .



      Núi Lạc Vân ở khu rừng phụ cận thành phố K, ngọn núi này kỳ cũng có thể xem như là bộ phận của nó, bởi vì đây là khu rừng được chính phủ trọng điểm coi trọng, bởi vì ngọn núi này có tồn tại loại cây trân quý này.



      Hoàng Đề đối với thực vật cũng có chút hiểu biết, cũng từng xem qua vài tin tức của Chính phủ khi kiến thiết mấy khu rừng lớn này. Giờ này khắc này, ý niệm đáng sợ tự nhiên sinh ra trong đầu nàng.



      "Cái này, thực là trùng hợp sao?"




      Bởi vì khoảng cách tương đối gần, nàng có thể xác định trước mắt đích thực cây thuỷ sam! Loại cây quý hiếm này tự nhiên dễ dàng nhìn thấy, mà đặc biệt là khu rừng núi gần núi Lạc Vân cũng có trồng số lượng nhất định cây Thủy Sam. Lúc điều tra về núi Lạc Vân, Hoàng Đề cũng nhìn thấy tin tức này.



      "... thể nào? trùng hợp vậy chứ?"



      Đây là trò chơi, xuất số cây thủy sam cũng có vấn đề gì. Nhưng nguyên tắc khi chấp hành huyết tự được hộ gia đình đưa ra, chính là thể bỏ qua thứ gì "Mất tự nhiên" . Hoàng Đề liên tưởng tới, nếu đây là đỉnh "núi Tây Nhạc ".... nếu như đỉnh núi Tây nhạc và núi Lạc Vân là ...



      Hoàng Đề suýt chút nữa kêu to lên!



      "Chẳng lẽ , chẳng lẽ , nơi này ở ngay phụ cận trại an dưỡng Nhan Ngọc sao?"



      Tuy cảm giác cách nghĩ này có chút hoang đường, nhưng lại làm cho Hoàng Đề đứng ngồi yên. Cái cây thủy sam này, thực là ngẫu nhiên xuất hay sao? Hay là , nơi này chính là đỉnh núi Lạc Vân?



      Núi Lạc Vân cũng cùng khu rừng, có thể chỉ cách nhau gang tấc, nhớ lúc ban đầu ngọn núi này cũng có trong kế hoạch kiến thiết, mà khu Phi Vân trong mấy đại khu rừng, cũng chỉ có nơi trồng cây thủy sam.



      , là như thế sao?



      ", đúng, nếu như nơi này thuộc về khu vực trong rừng mà ..., vậy lúc trước tại sao lại gặp nhiều cây cối tàn lụi như vậy? Chính phủ có khả năng coi trọng phạm vi khu rừng xanh hóa ah!"



      thực tế, cái mảnh đất kia mực đều rất quỷ dị, vô luận trồng cây gì cũng héo rũ, cuối cùng biến thành đống gỗ mục. Người phụ trách ở khu vực núi Lạc Vân vì nó cũng hoàn toàn thuộc về khu vực rừng, nên cũng để ý. Bất quá, bộ phận cây cối trồng ở đỉnh núi vẫn hoàn hảo.



      Nếu như có cái cây thủy sam này, Hoàng Đề chỉ sợ thực lựa chọn a, nhưng tại nàng dám nữa rồi. Dù sao, vạn nhất nếu ngọn núi Tây nhạc này đích thực là núi Lạc Vân, như vậy nếu cứ tiếp tục tới, chỉ sợ tiếp cận trại an dưỡng Nhan Ngọc rồi!



      Nàng bỗng nhiên nghĩ đến, cho dù nàng chọn những người khác vẫn có khả năng chọn, ví dụ như Roland!



      Nhưng huyết tự nghiêm khắc cấm hộ gia đình cung cấp tin tức cho hộ gia đình khác, dưới tình huống thể liên lạc được với mọi người, cho dù phát ra điểm này cũng chỉ có mình Hoàng Đề biết, huống chi nàng chỉ bằng gốc cây thủy sam liền phán định như thế cũng hơi hoang đường.



      "Cái kia..." Nàng nghĩ nghĩ, nhìn về 3 hạng lựa chọn b c d, trong lòng tự nhủ: " Kế tiếp ta nên lựa chọn cái nào mới đúng đây?"



      Rốt cục, có hộ gia đình phát ra tử lộ. Nhưng nàng lại thể nào ra.



      Mà Roland, Bồ Tinh Uyên, Phong Linh Tiêm, Ngưng Ức bốn người, đều ở trước cầu thang nhìn về phía 4 cái lựa chọn. Trong nhất thời, ai biết nên làm cái gì bây giờ.



      "Lựa chọn... cái nào mới tốt?"



      Bỗng nhiên, Roland chứng kiến, màn hình, có người bắt đầu động, đó chính là Sanh Hải!



      Bồ Tinh Uyên, lựa chọn a!



      Chứng kiến Bồ Tinh Uyên đưa ra lựa chọn, những người khác cũng bắt đầu rục rịch. Bọn thậm chí cân nhắc có nên chờ đợi tới khi Sanh Hải lên tới đỉnh núi, có phát ra tiếng kêu thảm thiết hay . Hoặc là, ít nhất xuất dòng phụ đề.



      Roland lúc này tổng cảm giác, nên lựa chọn a, nếu như lựa chọn, giống như mở ra ma hộp Pandora. Nghĩ đến đây, liền lựa chọn a nữa. Thế nhưng mà, phải lựa chọn trở về quy thôn hay là bên trái hoặc bên phải?



      Roland gục đầu mặt bàn, tại biết nên lựa chọn như thế nào.



      Mà trong khoảng thời gian Roland do dự, lại có thêm người đưa ra lựa chọn. Người kia chính là Ngưng Ức, nàng cũng đồng dạng lựa chọn a. Sau đó, Hồng Hạ liền tới.



      Ở bậc thang dưới cùng chỉ còn lại Nhật Trì cùng Tinh Nguyệt, cũng chính là Roland cùng Phong Linh Tiêm.



      Phong Linh Tiêm vẫn còn do dự, cũng ôm thái độ trông xem như thế nào, muốn nhìn kết quả của Bồ Tinh Uyên cùng Ngưng ức, để quyết định cuối cùng có nên lựa chọn a hay . thực ra cái lựa chọn này cũng làm cho nàng có chút động tâm, nhưng cũng may nàng nhiều lần tham gia nghiên cứu và thảo luận huyết tự, biết ít quy luật của huyết tự , tuyệt có sinh lộ ràng như vậy, trừ phi giống như lần huyết tự thứ nhất trước kia. Mà hôm nay, lần đầu chấp hành huyết tự, tỉ lệ tử vong trở nên phi thường cao, người nào dám có mảy may chủ quan.



      Nhưng đúng vào lúc này, đột nhiên màn hình tối sầm, thình lình xuất hàng chữ: "Ván thứ hai chấm dứt, kết thúc ván còn chưa tiến hành lựa chọn, lựa chọn hết hiệu lực."



      Ván thứ hai, cứ như vậy mà xong, hơn nữa thời gian so với ván đầu tiên ngắn hơn rất nhiều, bất quá cái này cũng ăn khớp với cách nghĩ của hộ gia đình. Dù sao, tại qua nửa đêm 0 giờ, trước 3 giờ sáng mà thể hoàn thành cái trò chơi này..., tất cả mọi người bị bóng dáng nguyền rủa giết chết.



      Thình lình, xuất lựa chọn phải chăng bảo tồn ván thứ hai.



      Roland cùng Phong Linh Tiêm đều lập tức nhấn " bảo tồn" . Dù sao, lượt lựa chọn vừa rồi để cho bọn tâm động, tại tự nhiên hy vọng đứng ở đó. Mà Hoàng Đề bởi vì bất an, cũng nhấn " bảo tồn" . Trừ ra, còn có 2 người nữa cũng lựa chọn " bảo tồn" .



      Nhưng cuối cùng kết quả là 7:5, cho nên ván thứ hai vẫn là bảo tồn tiếp tục.



      ván mới lại bắt đầu.



      " phải chứ?" Phong Linh Tiêm tức khắc oán hận gõ mặt bàn: "Ta vừa rồi vì cái gì lại do dự ah, đáng giận, nếu nhiều hơn nữa hai phiếu, liền có thể trở về rồi! tại nên làm cái gì bây giờ?"



      Tâm tình Roland và Phong Linh Tiêm giống nhau, so sánh ra tâm tình của ổn định hơn.



      Mà Tử Dạ cùng thần cốc Tiểu Dạ Tử hai người biểu lộ hề thay đổi.



      Bồ Tinh Uyên cùng Ngưng Ức hai người, đều lựa chọn "Bảo tồn" . thực ra, nhìn thấy tỷ lệ 7:5, cũng làm cho hai người cảm thấy tim đập nhanh. Dù sao bây giờ cho lựa chọn lại 1 lần nữa, 2 người chắc có đủ phách lực để chọn lại như vừa rồi. Bây giờ, mà nước đổ khó hốt.



      Ván thứ ba bắt đầu.



      Sanh Hải, Hồng Hạ hai người, lúc lên lúc xuống, cứ lại bậc thang.



      Đưa ra lựa chọn này, nếu trong nội tâm khẩn trương là dối. Thế nhưng ở thời điểm tại, còn biện pháp. Bọn họ đều là lần thứ nhất chấp hành huyết tự, gặp phải sinh tử, chỉ cần thấy có 1 tia sáng, coi như là bẫy rập cũng phải đánh cuộc 1 keo.



      Nhưng 2 người bọn họ cũng ràng, nếu như bản thân chết , rất dễ lọt vào bên thiểu số.



      Cầu thang này khá dài, rốt cục, hai người lên được tới đỉnh. Sau đó, bắt đầu hướng về phía rừng cây trước mặt tới.



      Nhưng đúng lúc này hai người chợt phát , ở rừng cây phía trước có 1 bóng người lại nơi này, nhìn kỹ phải Thanh là ai?



      Thanh và 2 người cứ như vậy gặp thoáng qua. Lúc này làm cho Bồ Tinh Uyên cùng Ngưng Ức hai người nội tâm bắt đầu cảm thấy bất an. Nhưng có biện pháp hỏi thăm Hoàng Đề.



      Vì cái gì nàng lại trở về?



      Trở về cũng đại biểu cho trở về quy thôn. Nếu như từ bên cánh rừng đó tới tức là lúc trước nàng lựa chọn tiến lên cầu thang, thế nhưng vì cái gì lại vòng trở về?



      chẳng lẽ thực có bẫy rập tồn tại?



      Lúc này trong lòng hai người cảnh giác, thể khinh thường. Thậm chí có chút lo lắng có phải mình chọn vào tử lộ hay ?



      Hoàng Đề trước khi ván thứ 2 kết thúc, rốt cuộc lựa chọn b. Kỳ , nếu như nàng do dự thêm 1 thời gian ngắn nữa, lựa chọn tự động hết hiệu lực, như vậy khi ván thứ 3 bắt đầu, nàng vẫn tiến về phía trước. Đối với hộ gia đình thể nào rời khỏi nhà an dưỡng, "Thanh" khi tiến vào, tất cả mọi người hẳn phải chết thể nghi ngờ. Giống như huyết tự đưa thư lúc trước, thời điểm gây ra tử lộ, Tử Dạ bị nhốt tại Nguyệt Ảnh quán, Thượng Quan Miên cùng Bạch Vũ ba người.



      Hoàng Đề, có thể trước mặt tử thần nhặt được cái mạng.



      Mà chứng kiến Thanh xuống bậc thang, cũng làm cho Roland, Phong Linh Tiêm hai người rất kinh ngạc. Trong chớp mắt này, trong đầu 1 người bốc lên ngàn vạn suy nghĩ. lên lại còn xuống, cái này nhất định chứng minh bên có vấn đề!



      Cuối cùng nhất, tuy nội tâm thấy quặn đau 1 phen, nhưng Roland cùng Phong Linh Tiêm vẫn hiểu được nên lấy nên bỏ. Hai người, đều lựa chọn b, trở về quy thôn.



      Mà đồng dạng bởi vì Thanh trở về, mà Bồ Tinh Uyên và Ngưng Ức hai người chột dạ bất an, Sanh Hải, Tinh Nguyệt đến trước rừng cây dừng lại, nhìn thấy phía trước có 1 cái huyệt động kỳ quái.



      Lựa chọn là (a) tiếp tục tới, trực tiếp nhảy đến ván thứ 7 (b) quay đầu lại, phản hồi quy thôn (c) tiến vào huyệt động (d) tại miệng huyệt động cắt tay.



      Hai cái lựa chọn cuối cùng chỉ viết thêm vào cho đủ số lượng mà thôi, kỳ viết như thế nào cũng được, cái huyệt động này căn bản chẳng có gì đặc biệt , nhưng cũng bởi vì biết, hộ gia đình căn bản dám lựa chọn tiến vào huyệt động.



      Mà đồng dạng, ở bên cạnh nơi này cũng có 1 gốc cây thủy sam với tư cách là "nhắc nhở Sinh lộ " .



      Bồ Tinh Uyên cùng Ngưng Ức, cũng bắt đầu tự hỏi, đến cùng, nên lựa chọn cái nào?



    4. jeremyJ

      jeremyJ Active Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      97
      Chương 22 q 21





      "Đáng giận, lại thể hỏi Hoàng Đề..." Ngưng Ức cắn ngón tay cái, sắc mặt đầy vẻ lo lắng.



      Tình huống tại nàng rất do dự, lựa chọn a quả quá mức mê người, thế nhưng vì cái gì Hoàng Đề lại lựa chọn trở về? Chẳng lẽ nàng ấy muốn chơi lại ván này hay sao? Hay là Hoàng Đề để ý nội dung nào đó bất đồng trong các phương án?



      Ngưng Ức suy tư rất nhiều khả năng, nhưng cuối cùng chính cũng khó có thể xác định được. Lần huyết tự này ai có thể hỏi thăm lẫn nhau, làm các hộ gia đình lâm vào cục diện cực kỳ bị động.



      "Chỉ là muốn hỏi câu nàng vì cái gì mà trở về, cũng tính là kiến nghị nhỉ, cũng tính là quấy nhiễu trò chơi a?" Ngưng Ức lại suy tư phen, nhưng lập tức lắc đầu: " được ah, nếu như nàng cho ta biết, nhất định ảnh hưởng đến lựa chọn của ta, như vậy nàng cũng bị bóng dáng nguyền rủa giết chết, Hoàng Đề có thể biết điểm ấy làm sao cho ta biết được chứ? Hoàng Đề nhất định là phát cái gì đó đúng sao?



      Ngưng Ức tất nhiên có phát cái cây thuỷ sam kia. Nàng ngày thường chỉ thấy hứng thú đối với sưu tập Hồ Điệp, còn những thứ khác nàng hoàn toàn biết, huống chi ngày thường nàng giao tế rất ít, những thể loại sách mà nàng đọc hằng ngày cũng rất hạn chế, tính ra tri thức của nàng được phong phú cho lắm.



      Suy tư lâu, nàng cũng cảm giác được, lựa chọn a nhìn như hoàn hảo ấy chỉ sợ thực ra là bẩy rập. Dù có thể còn cơ hội chơi lại, nhưng vạn nhất mọi người đều chọn bảo tồn tiến trình, như vậy nàng chết chắc. Nghĩ đến đây, trong lòng Ngưng Ức tức khắc băng lãnh, niềm vui khi chứng kiến 4 cái lựa chọn kia cũng giảm phân nửa.



      ", đúng!" Ngưng Ức lại cẩn thận suy nghĩ: "Đừng quyết định nhanh chóng như vậy... Đúng rồi, Hoàng Đề người này vừa gia nhập nhà trọ lâu, chỉ sợ nàng quá mức cẩn thận rồi, cho nên dám lựa chọn. Nếu thực xảy ra chuyện gì, điều ta đây chứng kiến phải là thi thể Thanh mới đúng, nàng thể còn sống mà trở về được! Đúng, nhất định là như thế! Nhất định là như vậy. Nếu là như vậy, ta đây phải thiếu chút bỏ lỡ cơ hội rồi sao. Ta, ta tuyệt đối trở về cái quy thôn quỷ quái kia đâu!"



      Từ khi Ngưng Ức tiến vào nhà trọ đến nay, chứng kiến rất nhiều hộ gia đình tử vong, gần nhất là bọn người Hoàng Phủ Hác chết hết trong khi chấp hành huyết tự, kể cả lầu phó là Bùi Thanh Y cũng chết, điều này làm cho Ngưng Ức thấy mà giật mình, nhiều đêm tỉnh lại từ trong ác mộng.



      " được! Sinh lộ ở ngay trước mắt, như thế nào có thể buông tha! Cho dù là bẩy rập ta cũng muốn đánh cuộc keo! Trở lại quy thôn chẳng phải khả năng mình chết lớn hơn rất nhiều sao?"



      Khí huyết trong lồng ngực Ngưng Ức dâng lên, ngón tay của nàng đặt phím a. Chỉ cần nhấn cái là có thể hoàn thành lần huyết tự thứ nhất!



      "Ta... Ta..."



      Tuy nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng dù sao đây cũng là lựa chọn sinh tử, quết tâm của Ngưng Ức cũng chưa đủ lớn để có thể nhấn phím a cách do dự. Chính cũng cảm giác, cái này rất có thể là bẩy rập, nhưng trực tiếp nhảy đến ván cuối cùng, điều này quá hấp dẫn. Mảnh vỡ khế ước địa ngục chỉ còn có hai mảnh, nàng bây giờ là người của "Thần cốc minh", đến lúc đó cũng rất có thể kiếm chén canh, dựa vào chỉ thị huyết tự cấp Ma Vương có thể sống sót ly khai cái nhà trọ này. Hơn nữa, chừng huyết tự tiếp theo tuyên bố mảnh khế ước mới, nếu như thuận lợi mà ..., nàng chỉ cần hoàn thành huyết tự lần này, đến lúc đó chỉ cần tham gia huyết tự Ma Vương lần, là có thể còn sống ly khai khỏi nhà trọ rồi!



      Tuy nàng cũng cho rằng có thể tuyệt đối tin cậy thần cốc Tiểu Dạ Tử, nhưng tình hình trong nhà trọ ngày càng loạn nên nàng chỉ có thể lựa chọn gia nhập đội thần cốc Tiểu Dạ Tử, nàng phải có ý nghĩ tiến vào "Dạ Vũ minh", nhưng cái lý do mà Kha Ngân dạ gia nhập nhà trọ chỉ vì em , làm cho nàng cảm giác đây phải điều cảm động của tình , mà là loại bệnh lý điên cuồng. Loại người có thể vì Ngân Vũ mà bỏ qua tánh mạng của mình, nàng có cảm giác an toàn với Kha Ngân dạ. Trái lại người luôn coi trọng thực tế, tính toán tinh thông như thần cốc, tuy nàng ấy là người ngoại quốc, nhưng ít nhất có thể làm Ngưng Ức cảm giác đây là con người chân chính, ngược lại càng dễ phỏng đoán tâm lý của nàng.



      vất vả mới có lối thoát, nàng thể chết tại đây được. Con sâu cái kiến còn muốn sống cơ mà, cho dù tỷ lệ sống sót rất thấp, nhưng chỉ cần có hi vọng, nàng phải ra sức vật lộn để được sống sót.



      Ngón tay ngừng co duỗi, ngừng lên xuống. Ngưng Ức khó có thể lựa chọn. Nàng cảm giác bên trong cơ thể nàng như cái máy trộn bê-tông, ngừng quay nhanh làm cho mọi thứ còn ở đúng vị trí nữa. Vì cái gì nàng lại tiến vào cái nhà trọ địa ngục này? Rốt cuộc là loại lực lượng tà ác nào thao túng nhà trọ, đưa ra tuyên bố huyết tự cực kỳ bi thảm này?



      Khóe mắt Ngưng Ức bắt đầu hơi ươn ướt.



      "Ta, ta nhất định phải sống sót, nhất định, nhất định!"



      Nàng nhìn lại a, nhìn lại b, rốt cục ngón tay của nàng cũng nhấn xuống!



      Lựa chọn xong, hình ảnh lại bắt đầu chuyển động.



      "Hồng Hạ" có tiếp tục tới, mà quay trở về.



      Nàng cuối cùng vẫn chọn b. biết , trở về quy thôn có thể là cùng đường, nhưng nàng có dũng khí để lựa chọn a. Bởi vì, nếu như a là tử lộ như vậy nàng lập tức chết. Còn trở về quy thôn, ít nhất vẫn còn kéo dài thêm được thời gian ngắn.



      Nàng dù sao vẫn muốn đặt cược tính mạng của mình, nhưng thực tế nàng thành công rồi.



      Mà Roland cũng phát Hồng Hạ trở về.



      Kỳ cũng tự hỏi, rốt cuộc cần tiếp tục chơi mà có thể trực tiếp nhảy đến ván cuối cùng, như vậy phải đối mặt với cái gì? Trò chơi cuối? Có thể bình an hoàn thành sao?



      Roland tuyệt đối tin lại có chuyện thuận lợi như vậy. Tuy mới chấp hành huyết tự lần đầu tiên, nhưng lần trước khi tham gia thí nghiệm nguyền rủa bóng dáng, ý thức được cái nhà trọ này đáng sợ đến cỡ nào, nếu có hộ gia đình thoát được nguyền rủa. Như vậy, có lựa chọn nhân từ như vậy bày ở trước mặt mình sao? Kể cả là độ khó dễ nhất, ràng như vậy sao?



      Mà Thanh cùng Hồng Hạ lần lượt trở về, càng làm cho nội tâm Roland chấn động. Thân là người của "Thần cốc minh", cùng thần cốc Tiểu Dạ Tử tiếp xúc rất nhiều lần, cũng ý thức được, ở nhà trọ khi mất tỉnh táo chẳng khác nào binh sĩ chiến trường bị tước vũ khí. Lý trí vững vàng, tỉnh táo phân tích cách khách quan, giả thiết lớn mật, cần tang chứng vật chứng, đó là con đường duy nhất còn sống ly khai khỏi nhà trọ. Trong đó, vận khí cũng là nhân tố thể thiếu.



      Dù có rất nhiều người tiến vào nhà trọ nhưng còn sống ly khai được có bao nhiêu người. Kỳ Roland rất ràng, cái gọi là mười lần huyết tự có thể ly khai nhà trọ, cũng giống như tỷ lệ trúng thưởng xổ số, sai biệt lắm. Hy vọng chỉ là thứ như hư như ảo mà thôi. Tiến vào nhà trọ chính là bị phán xử tử cách chậm rãi mà thôi.



      cũng đúng là như thế. Từ quá khứ năm mươi năm trước, người còn sống ly khai khỏi nhà trọ cũng chỉ có mình Di Chân mà thôi. Hơn nữa, cho dù nàng rời khỏi được nhưng vẫn chưa hoàn thành huyết tự, nên vẫn bị nguyền rủa vây quanh. Cho tới bây giờ, Di Chân cũng biết sinh lộ của lần huyết tự thứ mười là cái gì.



      " thể bị hấp dẫn trước mắt làm mất tỉnh táo, nhất định phải làm đến nơi đến chốn!" Roland lần nữa khuyên bảo chính mình, nhất định phải tỉnh táo, tỉnh táo. Người phương Tây vốn luôn rất lý tính, mà Roland lúc này sắp đối mặt với tử vong uy hiếp, vẫn chưa có dao động dù chỉ là rất .



      Cuối cùng, cũng lựa chọn b, trở về quy thôn. lựa chọn đơn giản làm giảm uy hiếp tính mạng của tất cả mọi người.



      Nhưng ngoại trừ Hoàng Đề, ai biết núi Tây Nhạc cùng núi Lạc Vân là , mà Hoàng Đề cũng chỉ dựa vào gốc cây thuỷ sam để phán đoán, hơn nữa nàng cách nào đem điều này cho những người khác.



      Cho nên, vẫn có rất nhiều người có phát được điểm này.



      Bất quá, có việc mà mọi người ai cũng đều chú ý tới.



      Chính là cho tới bây giờ vẫn chưa có bất kỳ nhân vật nào trong trò chơi tử vong cả, làm cho ai ai cũng phải nghi vấn. Vì cái gì? rất nhiều lần đưa ra những lựa chọn cổ quái, thậm chí có hộ gia đình chuẩn bị tâm lý kết thúc, thế nhưng mà vẫn chưa ai chết .



      Hơn nữa, tại vào ván thứ ba.



      Mặc dù mọi người bị tách ra, nhưng cho tới bây giờ vẫn có bất kỳ tiếng kêu thảm thiết nào truyền ra. Điều này làm tất cả mọi người cho rằng, mười hai người vẫn chưa có ai bị quỷ giết hại. Như vậy có nghĩa là, nhân vật trong trò chơi chưa chết ai.



      Vì cái gì?



      Vì cái gì có người chết?



      Tử Dạ nâng cái cằm, ngón tay gõ vào mặt bàn, rồi duỗi ra co vào biết bao nhiêu lần. biết thời gian trôi qua bao lâu, nàng bỗng nhiên quay đầu lại!



      Đằng sau, vẫn là gian phòng hắc ám như cũ. Nhìn mãi cũng xuất bất kỳ người nào.



      Nàng chậm rãi quay đầu trở lại. tại, Phượng Vũ cùng Thiên Thiên, cầm tiền phủ trong người, cũng có dừng lại, mà là hướng phía phương hướng khác đến. Ngoại trừ phía Tây, có địa phương khác có thể lên đến đỉnh núi.



      Phượng Vũ cùng Thiên Thiên được đoạn đường, đột nhiên phía trước truyền đến thanh cổ quái.



      Tử Dạ lập tức ghé sát vào màn hình.



      Thanh kia nghe như cùng là tiếng ống bễ thổi gió truyền ra.



      Phượng Vũ cùng Thiên Thiên cước bộ lập tức bắt đầu nhanh dần....



      Hữu nhã đường chơi nhân vật Thiên Thiên, tức khắc thầm kinh hãi. Nàng khỏi nghĩ thầm, hẳn là quỷ xuất hay sao?



      Còn chưa kịp suy nghĩ cái gì, màn hình bỗng nhiên tối sầm! Thiên Thiên tức khắc sợ hãi kêu lên tiếng, lập tức bóng tối trước mắt bị xua tan, tiếp đó cánh tay trắng hếu còn tí thịt nào vươn đến, ngay sau đó cái mặt nạ trắng bệch tràn đầy cả cái màn ảnh!



      Tử Dạ cùng Hữu Nhã Đường, màn hình máy tính đều thấy được màn này.



      Tử Dạ chứng kiến chính là "Thiên Thiên", Hữu Nhã Đường chứng kiến chính là "Phượng Vũ", đấy chính là khuôn mặt của những nhân vật trong trò chơi!



      Mặt nạ trắng bệch kia ngừng tới gần, Tử Dạ lập tức đứng thẳng lên, còn Hữu Nhã Đường sợ tới mức ngừng lui về phía sau! Nàng tức khắc minh bạch mình đến đây là hết rồi!



      Mà đúng lúc này màn hình bất động, bốn lựa chọn xuất .



      Nội dung của bốn lựa chọn tất cả đều giống nhau!



      (a) bất động tại chỗ (b) hướng về phía sau chạy trốn (c) liều chết lên (d) lập tức giết.



      "Cái này... Cái này, cái này..." Hữu Nhã Đường bịt miệng lại, nàng biết mình nên làm cái gì bây giờ?



      Trốn? Chạy trốn sao?



      Bất động tại chỗ? giỡn!



      Xung phong liều chết? Nếu như ở cầu đá mình cầm được là dao găm, có lẽ có thể liều mạng, nhưng mình cầm khi đó chính là mặt nạ ah!



      "Trốn... Chỉ có chạy thoát... , bất quá còn chạy thoát được sao? Còn Phượng Vũ, nàng ấy ở nơi nào?"



      màn hình máy tính, mặt nạ trắng bệch càng ngày càng lộ làm cho người ta cảm giác rất sợ hãi, tuy biết dưới mặt nạ kia là cái dạng gì, nhưng Hữu Nhã Đường có thể khẳng định, cái này tuyệt đối là quỷ, có thể đơn giản giết chết "Thiên Thiên" chỉ trong nháy mắt !



      Ngón tay của nàng, hướng về phím b...



    5. jeremyJ

      jeremyJ Active Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      97
      Chương 23 q21




      Hữu Nhã Đường lúc này cũng suy nghĩ xem lựa chọn nào mới là sinh lộ, nhưng thời điểm nhìn thấy cái mặt nạ trắng bệch kia, dũng khí của nàng lập tức biến mất. Chỉ là phản xạ có điều kiện liền chọn b.



      "Trốn, nhất định phải trốn!" Lúc này Hữu Nhã Đường như chim sợ cành cong, nhanh chóng đưa ra lựa chọn này.



      Sau khi nàng đưa ra lựa chọn, Tử Dạ cũng đồng dạng, lựa chọn b.



      Chỉ là, thời điểm nhấn xuống, hai người đều phát , cái khô lâu đeo mặt nạ trắng kia biết vì cái gì, đột nhiên quay đầu lại đào tẩu!



      Đương nhiên, dưới tình huống thể nào trao đổi tin tức, song phương đều thể biết tiến trình trò chơi của đối phương, tự nhiên thể phát giác được kỳ quặc trong đó.



      Bởi vì phương hướng đào tẩu ngược nhau, đương nhiên có khả năng cả hai đều hướng về phía tây. Phượng Vũ là chạy trốn về hướng tây. Mà nếu như Hữu Nhã Đường lựa chọn xung phong liều chết đuổi theo cũng hướng về phía tây. Dù sao, trong lựa chọn, nhất định có 1 cái tử lộ.



      Mà Tử Dạ lựa chọn, chính là tử lộ!



      Cùng lúc đó, Nhã Thần như trước vẫn ngừng bồi hồi ở Quy Thôn. Dưới bóng đêm hắc ám, ngừng nhìn điện thoại nhưng như cũ hề có tín hiệu.



      thấy rất nhiều thi thể đều ngã mặt đất, giống như mấy bộ hài cốt này muốn cướp đoạt minh tệ. Cái chỗ này, quả thực giống như là Tu La Địa Ngục!



      "Quả nhiên rất đáng sợ." Nhã Thần cau chặt lông mày, vội vàng qua, lúc này chỉ muốn sớm tìm ra Tiểu Dạ Tử. Hơn nữa, cũng cảm thấy vài phần kỳ quặc.



      và Tiểu Dạ Tử chuyện rất lâu về nhà trọ, hiểu biết của đối với khủng bố của nhà trọ tăng thêm rất nhiều. Nhã Thần cũng thấy hoảng sợ, cái nhà trọ này có thể là quỷ ốc kinh khủng nhất đời, hơn nữa, còn là 1 tòa quỷ ốc kinh khủng nhưng hề có quỷ!



      "Nhất định có vấn đề, Tiểu Dạ Tử với ta 1 vài tình về huyết tự chỉ thị, nhất định có bẩy rập tồn tại! Ta phải lập tức cho nàng biết!"



      Nhã Thần là người bảo thủ, cái này có liên quan tới việc ở nông thôn nhiều năm. có được thân thể Tiểu Dạ Tử, như vậy nàng chính là nữ nhân của mình, thân là nam nhân tự nhiên phải thủ hộ nữ nhân của mình. Huống chi, trong nội tâm thực thích nữ tử này.



      là người có trách nhiệm, thích 1 người phải thủ hộ người đó. Thân là nam nhân, vô luận vì bất kỳ lý do gì mà thể thủ hộ nữ nhân của mình, cũng chẳng khác nào người nhu nhược!



      "Ta thề phải bảo vệ Tiểu Dạ Tử, tuyệt đối thể nuốt lời!" ngữ khí Nhã thần kiên định thôi, coi như bước vào nơi đầy hài cốt, thôn xóm tràn đầy khí tức khủng bố, vẫn lùi bước. Nếu như lùi bước, ngay lập tức cũng cần bước tới nữa. phải biết cái nhà trọ kia có bao nhiêu đáng sợ. Nếu như lùi bước, cần phải tới Trung Quốc cũng chẳng cần phải tìm bất cứ lý do gì để ở bên Tiểu Dạ Tử.



      "Mười lần huyết tự, dựa theo lời của Tiểu Dạ Tử, đây là lần thứ tư nàng chấp hành huyết tự chỉ thị rồi..."



      Lần thứ tư...



      "Cho dù lần này có thể thành công vẫn còn 6 lần. Nàng từng qua, hy vọng lớn nhất chính là thứ có thể phong ấn Ma Vương, địa ngục khế ước..."



      Ma Vương.



      Chỉ nghe cũng làm người ta run sợ thôi.



      "Nàng còn , trước mắt người nàng có 1 mảnh vỡ khế ước nào. Nhưng mảnh vỡ khế ước địa ngục vẫn còn 2 mảnh, cho nên vẫn có cơ hội. Sau khi 2 mảnh vỡ cuối cùng được tuyên bố, như vậy, có cơ hội phong ấn Ma Vương, chạy khỏi nhà trọ kia rồi. Làm sao mà nghe như 1 câu chuyện trong cơn ác mộng, quả thực như phim kinh dị của Tam Trì Sùng Sử..."



      Cho tới bây giờ, vẫn chưa có chuyện gì phát sinh. Nhã Thần đương nhiên thể sợ hãi, nhưng đến trình độ này rồi cũng thể quay đầu lại. Đồng thời cũng cho rằng, bản thân mình phải hộ gia đình, những bộ hài cốt này chủ động công kích . Hơn nữa nếu như cái này thực là 1 trò chơi, hẳn xúc phạm tới .



      Nếu phải thế, chỉ sợ tinh hỏng mất rồi. Dù sao vẫn chỉ là người bình thường, phải hộ gia đình nhà trọ. Tố chất tâm lý, thủy chung bao nhiêu mạnh mẽ.



      Rốt cục, Nhã Thần dừng bước chân, dựa người vào 1 vách tường. cũng biết giờ phút này bản thân nên làm như thế nào mới tốt. Chung quanh hoàn cảnh trầm, lại thêm nhiều thi cốt như vậy, làm ngừng sinh ra cảm giác buồn nôn. Nhất là những tấm minh tệ đầy đất làm chịu được.



      vốn lớn lên ở sơn thôn Hùng Bản, từ được nghe những câu chuyện quái đàm truyền lưu. Bất tri bất giác, trong đầu bắt đầu ra vô số thi thể, nội tạng, máu tươi.



      Thân thể rốt cục mềm nhũn ra, hai đầu gối quỳ rạp đất.



      cảm giác tinh thần của mình đạt tới cực hạn. Nếu phải xúc động muốn gặp gỡ Tiểu Dạ Tử chèo chống, Nhã Thần chỉ sợ sớm bất tỉnh.



      "Cái nơi này, thực lạnh..." bất tri bất giác chà xát bàn tay lên cơ thể để làm ấm. Nhưng bất kể như thế nào, vẫn cảm giác hàn khí xâm nhập vào trong cơ thể.



      có phát giác, khuôn mặt của mình bao trùm lên tầng sương lạnh, ngay cả lông mi cũng dần nổi lên 1 tầng băng sương. Bởi vì là mùa hạ cho nên quần áo người nhiều, lúc này, tự nhiên bị đông cứng tới 2 hàm răng va vào nhau.



      "Tiểu Dạ Tử..." vẫn thào kêu tên người , thân thể co quắp ngã mặt đất. Độ ấm tựa hồ còn giảm xuống..., chung quanh từng đợt gió lạnh bắt đầu thôi.



      Trong mơ mơ màng màng, giống như nghe thấy bên tai có thanh .



      "Đạp" ...



      "Đạp" ...



      "Đạp" ...



      Đó là thanh gì?



      Tiếng bộ sao? Nhã Thần lầm vào trạng thái nửa mê nửa tỉnh, khó có thể phân biệt thanh này là cái gì. Thân thể tựa hồ bị tổn thương vì giá rét, bắt đầu cảm giác mí mắt trầm trọng, ngay cả khí lực giơ tay cũng biến mất.



      "Đạp" ...



      "Đạp" ...



      Thanh kia từ xa đến gần.



      Nhã Thần miễn cưỡng muốn mở to mắt, nhưng trước mắt chỉ là 1 mảnh sương mù, tầm nhìn của bị rút ngắn rất nhiều.



      cắn chặt môi, thoáng động thân thể, tuy cảm giác cái cổ cứng ngắc. Mí mắt trợn to đến cực hạn, vẫn thể thấy được lắm.



      "Đạp" ...



      Thanh rốt cục ở gần ngay trước mắt.



      Thế nhưng vô luận nhìn như thế nào, cũng thể tìm thấy thân ảnh. Nhưng cảm giác được, hàn ý vừa rồi lại càng tăng thêm.... Chẳng lẽ, đầu đột nhiên gục xuống, độ ấm hạ xuống, nguyên nhân là vì tiếng bước chân này sao?



      rốt cục lâm vào hôn mê.



      Trại an dưỡng Nhan Ngọc, trong phòng Tử Dạ.



      màn hình máy tính, hắc ám dần tán , Tử Dạ nhìn thấy ràng, trước mặt "Phượng Vũ" là 1 cái đình viện bình thường. Lúc này Phượng Vũ cứ như vậy lại ở trong đình viện. Rất nhanh, xuyên qua đại môn đình viện. Phía trước, xuất vách núi lớn, vách núi có 1 đoạn cầu thang. Mà lúc này, Sanh Hải, Hồng Hạ đều trở về.



      Phượng Vũ, ngừng hướng về phía bậc thang kia đến.



      Đoạn cầu thang này ràng là công trình kiến trúc do bàn tay con người tạo nên.



      Thời điểm Phượng Vũ tới trước cầu thang, 4 lựa chọn thình lình xuất .



      Tự nhiên, là 4 lựa chọn giống như những người khác. lên cầu thang này có thể rời khỏi quy thôn. Hấp dẫn bực này, ai là động tâm.



      Tử Dạ đứng đó, vẫn nhúc nhích.



      Tử Dạ rốt cuộc đưa tay ra. Ngón tay của nàng nhàng di động tới phím a. Sau chậm dãi đè xuống.



      Nàng lựa chọn leo lên bậc thang.



      Sau đó, nàng đem bàn tay đưa lên che miệng, mà ngón tay, trong lúc vô tình thoáng che ánh mắt lại.



      "Đạp" ...



      "Đạp" ...



      "Đạp" ...



      "Phượng Vũ" ... Chậm rãi tới. màn hình máy tính, Phượng Vũ đưa lưng về phía Tử Dạ. Nhưng thời điểm này nếu có người chứng kiến "Phượng Vũ" chính diện, bất luận kẻ nào cũng đều sợ tới mức hồn bất phụ thể.



      "Đạp" ...



      "Đạp" ...



      "Đạp" ...



      "Đạp" ...



      Thanh kia, giống như nện lên trái tim.



      Bàn tay Tử Dạ chậm dãi nhích dần lên , thời gian trôi qua, nàng đem hơn nửa ánh mắt che lại.



      Sau đó, Tử Dạ rốt cục ra 1 câu.



      "Kế tiếp... như thế nào?"



      như thế nào?



      như thế nào?



      biết qua bao lâu, phảng phất như trăm năm, ngàn năm, tiếng bước chân kia rốt cục dừng lại. Trước mắt, xuất mảnh rừng cây rậm rạp.



      "Phượng Vũ" tới. Tiến vào mảnh rừng cây nấp vô số nguy hiểm này.



      Mảnh rừng rậm hắc ám này tương đối tĩnh mịch. Tử Dạ cứ tới, rốt cục tới cuối mảnh rừng. Mà ở đó, xuất 2 cỗ quan tài!



      Hai cỗ quan tài, cứ như vậy đặt mặt đất, xuất trước mặt Phượng Vũ.



      phụ đề, lập tức xuất như là "Ah, là khủng khiếp" "Cái này quan tài là chuyện gì đây" nội dung tương đối ảo tưởng, thực tế, "Phượng Vũ" tự nhiên hề bất luận 1 từ nào. Lúc này, nàng vẫn như cũ đưa lưng về phía Tử Dạ.



      Sau đó, lựa chọn mới xuất .



      (a) tiếp tục hướng về trước, trực tiếp nhảy tới ván thứ 7 (b) mở quan tài bên trái (c) mở quan tài bên phải (d) quay đầu lại trở về Quy Thôn.



      Tử Dạ buông tay.



      Ánh mắt của nàng tập trung vào lựa chọn thứ nhất.



      "a... d..." Nàng thào lẩm bẩm, cuối cùng, tay chậm rãi duỗi ra.



      Đó là 1 lựa chọn vô cùng khó khăn.



      Tử Dạ lúc này bỗng nhiên lấy điện thoại ra. Nhìn tin nhắn lúc trước nàng gửi cho Lý : "Ngươi bỏ sao?"



      Mặc dù núi tin nhắn thể nào gửi được , nhưng trong quá trình tới núi Lạc Vân nàng thủy chung vẫn thu được hồi .



      Tử Dạ nhìn hàng chữ đó, sau đó buông người dựa vào ghế. Tiếp theo, nàng tựa hồ như quyết định.



      Nàng nhìn màn hình, ánh mắt di động giữa a và d.



      Gió vẫn như trước lãnh liệt gào thét. Thân thể Nhã Thần rốt cục có thể động, cũng biết mình hôn mê bao lâu, nhưng giờ phút này, tỉnh lại.



      "Ta đến cùng..." Nhớ lại vừa rồi nghe được thanh kia mà cảm thấy rùng mình. Trong chớp mắt khi tiếp cận thân thể, phảng phất giống như rơi vào địa ngục băng lãnh, phảng phất như Tử thần đứng ngay bên cạnh. ", được, nhất định phải nhanh chút, đến trại an dưỡng Nhan Ngọc..."



      Kéo theo cơ thể cơ hồ đông cứng, Nhã Thần lại di chuyển bước chân. Đúng vào lúc này, chợt phát , bên cạnh mặt đất, để lại nguyên đám dấu chân!



      xác định những dấu chân đó phải của . So với chân hơn rất nhiều.



      "Đây là..." gương mặt vốn tái nhợt, lại càng mất thêm huyết sắc, " , có người! Vừa rồi có người qua! Như vậy, tại thời gian trôi qua bao lâu?"



      Màn hình máy tính của Tử Dạ lâm vào 1 mảnh hắc ám, vừa nãy nàng chọn a, trực tiếp nhảy tới ván cuối cùng.





      cách khác, "Phượng Vũ", bỏ qua những cỗ quan tài kia, tiếp tục tới. Nhưng 1 chớp mắt khi bước ra khỏi rừng cây, màn hình liền tối lại.



      Chỉ là, tuy chỉ ngắn ngủi trong chớp mắt, nhưng để cho phong Liệt Hải đến nhìn, nhất định có thể lập tức nhớ ràng.



      Xe của bọn chạy đến trại an dưỡng Nhan Ngọc, liền ngừng lại ở cách đó xa, tuy khoảng cách có chút xa xôi, nhưng nếu như nhìn kỹ mà ..., nhất định có thể nhận ra, 3 chiếc xe giống hệt trong màn hình.



      Nhưng đáng tiếc, chỉ ngắn ngủn trong chớp mắt, máy tính liền đen thui rồi.



      "Đạp" ...



      "Đạp" ...



      Tiếng bước chân, vang lên mặt đất cách trại an dưỡng Nhan Ngọc khoảng 100m!



      Giờ phút này, là 0 giờ 43 phút, khoảng cách tới khi trò chơi chấm dứt còn 2 giờ 17 phút! Trước khi thời gian huyết tự kết thúc, hộ gia đình nào được phép rời khỏi trại an dưỡng Nhan Ngọc!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :