Nhà trọ địa ngục - Hắc sắc hỏa chủng

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. jeremyJ

      jeremyJ Active Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      97
      Chương 13 q21




      Đó là lựa chọn tương đối khó. Minh tệ, là tử lộ hay là sinh lộ? chung, minh tệ chính là tiền để đốt cho người chết, vì để cho người chết có thể an nghỉ. Thế nhưng ở tình huống tại, thực biết nên chọn cái gì mới tốt.



      Là lấy bộ phận minh tệ, hay là tiêu hủy 100 minh tệ? Lấy minh tệ, có thể xúc phạm tới 1 cấm kỵ nào đó mà gây ra tử lộ; mà thiêu hủy minh tệ cũng đồng dạng có khả năng đưa tới kết quả này. cho cùng, thể nào đoán được cái gì là sinh lộ cái gì là tử lộ. Hết thảy, đều phải dựa vào vận khí mù mờ.



      Cái này hoàn toàn ăn khớp với tình huống xuất nhắc nhở sinh lộ người chơi lựa chọn như trước. Loại tượng khác thường này, làm hộ gia đình rất khó đưa ra lựa chọn.



      Hữu Nhã Đường cùng Bồ Tinh Uyên đều ngồi trầm tư suy nghĩ trước máy vi tính, ngừng cân nhắc xem nên làm như thế nào. Mà thần cốc Tiểu Dạ Tử cũng chậm chạp chưa đưa ra lựa chọn.



      "Đáng giận!" Bồ Tinh Uyên thực hận thể đạp nát màn hình máy tính trước mắt, đây là lần đầu tiên chấp hành huyết tự, vốn sợ hãi tới cực điểm, hôm nay lại còn thể giao lưu với hộ gia đình khác. Chỉ dựa vào bản thân mình suy nghĩ, như thế nào cũng rất khó để đưa ra lựa chọn. cảm giác, vô luận lựa chọn cái nào cũng có thể gây ra tử lộ.



      "Cầm minh tệ... hay là đốt minh tệ..." Bồ Tinh Uyên vắt hết óc tự hỏi, cũng biết thời gian từng phút từng giây trôi qua, tuy nhiên chút biện pháp cũng có.



      "Cầm... hay là đốt? Ta nên lựa chọn cái nào đây?" Bồ Tinh Uyên quẹt mồ hôi trán, sợ hãi làm lòng của ngừng trầm xuống, lúc này, hoàn toàn còn dũng khí để lựa chọn.



      Huyết tự quy định, nhất định phải trong thời gian hạn định chơi xong cái trò chơi này. Phương thức để trò chơi chấm dứt có 2 cái, là mọi người hoàn thành xong tất cả, hai là cả 12 người đều chết. Trong quá trình này, căn bản có cách nào kéo dài tiến trình trò chơi. Hạn định thời gian, cũng có nghĩa là, kéo dài 1 phút thời gian, là 1 phút thời gian nguy hiểm.



      "Chọn..." Bồ Tinh Uyên cuối cùng cắn răng 1 cái đưa ra lựa chọn: "Đốt! Đốt 100 minh tệ! Có thể coi như là siêu độ vong hồn ah. Cầm minh tệ, làm tốt ngược lại còn làm cho quỷ đuổi theo!"



      Vì vậy, chọn d.



      Mà Hữu Nhã Đường so với Bồ Tinh Uyên lại càng thêm dày vò. Vừa rồi lựa chọn mặt nạ, trong nội tâm nàng cảm thấy hối hận, bởi vì mặt nạ có quá nhiều nhân tố biết, cũng biết lựa chọn cái này kế tiếp phát sinh chuyện gì. Chính bởi vì biết, cho nên mới do dự, bàng hoàng, sợ hãi. Đối (với) hộ gia đình mà , sợ hãi gây ra tử lộ mực chi phối bọn hắn. Đối với hộ gia đình chấp hành huyết tự mà , tố chất tâm lý bản thân chính là "cửa ải" phải vượt qua, mà cái loại huyết tự này lại có cầu cực cao với tâm cảnh.




      "Được rồi, " Hữu Nhã Đường hít sâu hơi: "Cầm! Cầm 100 minh tệ a! Thiêu hủy minh tệ, cũng biết phát sinh chuyện gì, có thể gây ra tử lộ hay , chỉ là cầm 100 minh tệ, hẳn có việc gì ah? Đúng, có việc gì đâu ."



      Kỳ đoạn lời này của nàng hoàn toàn có tính lôgic, nhưng tinh thần của Hữu Nhã Đường bị bức bách đến tình trạng gần như sụp đổ, lời này chẳng qua chỉ là tự an ủi bản thân, kỳ lựa chọn điều nào nàng cũng tìm ra lý do để thuyết phục chính mình.



      Còn chưa đưa ra lựa chọn, chỉ có thần cốc Tiểu Dạ Tử. Nàng nhìn về phía minh tệ màn hình máy tính, cùng với 4 dòng chữ lựa chọn màu đỏ, ngón tay ngừng bồi hồi mấy phím chữ cái, nhưng vẫn chưa nhấn xuống.



      Ánh mắt của nàng vẫn mực tập trung vào cái minh tệ kia, đồng thời nhìn vách tường bên cạnh . Cuối cùng, nàng mở to hai mắt, lựa chọn c!



      Lựa chọn cầm minh tệ!



      Rốt cục, bốn người đều đưa ra lựa chọn. Bồ Tinh Uyên lựa chọn d, thiêu hủy 100 minh tệ; Hữu Nhã Đường lựa chọn b, cầm 100 minh tệ; Tiểu Dạ Tử lựa chọn c, cầm tờ minh tệ nào; mà Tử Dạ lựa chọn , cũng là b, cầm 100 minh tệ.



      Trò chơi tiếp tục bắt đầu.



      Phượng Vũ ngồi xổm nhìn những tờ minh tệ kia, như có điều suy nghĩ : "Những... tờ minh tệ này... Chẳng lẽ là thứ mà Tu La bói được? Được rồi, ta nghĩ nên cầm chút."



      "Vì cái gì?" A kén lại lộ ra thần sắc hồ nghi: "Phượng Vũ ngươi vì cái gì lại cầm minh tệ? quá dọa người ."



      "Ngươi hiểu, " Phượng Vũ nhưng lại trả lời: "Làm như vậy là vì phòng ngừa vạn nhất."



      "Ta cũng cầm " Thiên Thiên cũng ngồi xuống theo Phượng Vũ, lần lượt nhặt từng tờ minh tệ.



      Mà Sanh Hải cũng bắt đầu nhặt minh tệ, chỉ có A Kén đứng đó mình, nhìn bọn với thần sắc khó hiểu.



      Kỳ , hành vi của nhân vật trong trò chơi này xác thực ăn khớp với tính lôgic, cách làm của A Kén ngược lại cảm thấy bình thường nhất.



      "Thần Cốc tiểu thư lựa chọn cầm minh tệ sao?" Nhìn màn ảnh, Bồ Tinh Uyên rất kinh ngạc: "Nàng sao lại làm như vậy? Nàng chẳng lẽ cho rằng, a và b đều tương tự nhau là tử lộ, có c là ổn thỏa nhất cho nên là sinh lộ? Số lượng minh tệ có khả năng cấu thành khác biệt giữa sinh lộ và tử lộ sao! Nàng phải nghĩ tới điểm ấy chứ?"



      Hữu Nhã Đường cũng rất kinh ngạc, lúc ban đầu nàng còn tưởng rằng A Kén chờ lát nữa cũng tới cầm minh tệ, thế nhưng nàng ấy vẫn cứ đứng đó nhúc nhích, làm cho nàng nổi lên nghi ngờ.



      Thần cốc Tiểu Dạ Tử tuyệt phải người thường, vì cái gì nàng lại lựa chọn c? Hẳn là nàng nhìn ra manh mối gì? Thế nhưng lại có cách nào hỏi thăm nàng ấy.



      Cái này làm Hữu Nhã Đường phi thường bất an. Giống như sau cuộc thi, đối chiếu đáp án phát đáp án của mình cùng đáp án của học sinh xuất sắc nhất giống nhau, nội tâm hoài nghi có phải bản thân mình làm sai rồi , trong tiềm thức mù quáng đem đáp án của học sinh xuất sắc nhất cho là đáp án chính xác. Con người nhiều hoặc ít đều có loại tâm lý mù quáng này.



      Bồ Tinh Uyên cùng Hữu Nhã Đường, cũng bắt đầu hoài nghi, hẳn là lựa chọn c mới là chính xác? Hay là , thần cốc nàng cũng thể nào suy đoán được, cho nên đưa ra cái đáp án mù mờ?



      Nghĩ như thế nào cũng thể nào lý giải nổi.



      "A kén, ngươi biết cũng kỳ quái." Lúc này, trong màn hình Phượng Vũ bỗng nhiên : "Bởi vì cái gọi là người chết trong quan tài thò tay đòi tiền, có tiền có thể ma xui quỷ khiến. Nếu như hôm nay thực gặp phải tình đại hung, cầm theo ít minh tệ cũng có thể phòng ngừa rắc rối."



      ", ta cầm!" A kén dốc sức lắc đầu: "Cái này là quỷ dị a! được, các ngươi muốn cầm tự cầm."



      Lúc này, Sanh Hải nhặt đủ 100 minh tệ, đếm lại nhiều lần rồi : "Ta xem ra vẫn là nghĩ sâu hơn 1 điểm, hồn bồi hồi tại đây, bằng đốt chút tiền cho bọn để cho bọn nghỉ ngơi đừng tới tìm chúng ta."



      đến đây, liền lấy ra bật lửa, bắt đầu đốt minh tệ.



      Phượng Vũ cùng Thiên Thiên, đều là cầm 100 minh tệ cất người. Phượng Vũ lại lần nữa mở đèn pin, : "Tốt rồi, tiếp tục thôi."




      mặt đất, cũng thiếu minh tệ, bây giờ nghĩ lại, nếu như những người hai xe còn lại cũng lựa chọn con đường này mà tới, như vậy vẫn có đủ số minh tệ để cầm.



      Tiếp tục hướng phía trước tiếp, nội tâm mỗi người đều cảm thấy bất định.



      Tử dạ vẫn chăm chú nhìn vào hết thảy phát sinh màn hình máy tính, khuôn mặt vẫn như trước có biểu lộ quá lớn. Mà Tiểu Dạ Tử sai biệt lắm cũng giống như vậy, giống như nàng là người nhàn nhã ngoài cuộc mà thôi. So sánh ra, Bồ Tinh Uyên cùng Hữu Nhã Đường lại lộ ra vẻ sợ hãi nhiều hơn, người là đốt minh tệ, người là cầm theo minh tệ, ai cũng biết bản thân mình là lựa chọn phải sinh lộ hay tử lộ, kế tiếp phát sinh chuyện gì, hoàn toàn khó đoán trước.



      Dù sao, có cơ hội phục sinh 1 lần, nhưng ai cũng hi vọng bản thân mình chết .



      Đường, càng ngày càng trở nên rộng lớn. Tuy vẫn còn rất nhấp nhô, nhưng con đường bắt đầu dần trở nên thông suốt, có nhiều chướng ngại vật xuất . Mà theo mặt đường kéo dài, rất nhanh, bọn nhìn thấy phía trước xuất cái gò lớn. Dọc theo đoạn sườn dốc lên, có thể nhìn thấy ràng cách đó mấy trăm mét, còn có từng dãy nhà ở!



      "Có nhà ở!" Phượng Vũ lộ ra vẻ hưng phấn vội vàng chạy tới. Ba người đằng sau cũng vui mừng chạy theo.



      Những căn nhà này đều rất cũ nát, bức tường loang lổ vết nứt. Tới gần xem xét liền phát , rất nhiều căn nhà đều mở rộng cửa, bên trong hề có đèn.



      "Như thế nào... Chuyện gì vậy?"



      Nét hưng phấn mặt Phượng Vũ dần rút . Cái thôn này, thoạt nhìn tựa hồ như bị vứt bỏ, các kiến trúc chung quanh đều ngoại lệ, toàn bộ hề có người tồn tại.




      "Ở đây hề có ngọn đèn nào" A Kén hướng về phía những căn nhà phụ cận nhìn nhìn, lo lắng hỏi: "Bây giờ nên làm gì?"



      "Lại tiếp tục thêm chút xem." Phượng Vũ ràng cam lòng : "Xem chúng ta có thể tìm được căn nhà để ở , chỉ cũng được."



      Đến nơi này, hộ gia đình đều dựng hết tóc gáy. Nơi này dĩ nhiên chính là " quy thôn" kinh khủng kia rồi!



      Rốt cục tiến vào!



      Cái chỗ này, chính là bắt đầu 1 màn kinh khủng nhất trong trò chơi này!



      màn này tưạ hồ như trong dự liệu củaTiểu Dạ Tử cùng Tử Dạ, hai người ai có chút phản ứng nào. Mà Hữu Nhã Đường cùng Bồ Tinh Uyên tinh thần sa sút, mặc dù biết rằng khả năng cao, nhưng vẫn ôm đường hi vọng, hy vọng lúc xuống xe lựa chọn đầu đường rẽ , có thể lách qua Quy Thôn, trở thành con đường sống.



      Nhưng, cái hi vọng bé này liền triệt để tan vỡ.



      Rốt cục, vẫn là tiến nhập Quy Thôn.



      Bất quá, cái thôn này thoạt nhìn giống như bị vứt , làm người ta khỏi liên tưởng tới thần thôn của Linh Hồng Điệp.



      Vừa nghĩ tới Linh Hồng Điệp, lập tức tràng cảnh trò chơi khủng bố lên trong đầu, tuy cái Quy Thôn này trước mắt còn chưa xuất quỷ, thế nhưng dưới sức tưởng tượng của hộ gia đình, bành trướng đến tình trạng khủng bố cực hạn. thực tế, con người bởi vì sợ hãi mà sinh ra tưởng tượng, cũng làm cho bọn lâm vào khủng hoảng thể kiềm chế.



      Quỷ càng là , càng là có tung tích, ngược lại càng đáng sợ. Thậm chí, trong tiềm thức nội tâm mỗi hộ gia đình đều hi vọng qủy sớm xuất chút, tốt nhất xuất cùng với nhắc nhở sinh lộ ràng.



      Mà giờ khắc này, lại chỉ có thể đối mặt với cái thôn yên lãnh( yên tĩnh và lạnh lẽo).




      A Kén tới căn nhà trước mặt, bức tường nứt ra hơn phân nửa, đủ người có thể chui vào. Nàng hướng bên trong xem xét, nhưng vẻ mặt lập tức lộ ra cực kỳ sợ hãi!



      "Ah ah ah ah ah —— "



      Tiếng hét thất thanh của A kén truyền đến!



      Cho tới nay nhân vật trong trò chơi phát ra thanh mà sử dụng phụ đề, nhưng, cái tiếng hét kia của A Kén lại truyền ra ràng! Cũng may vách tường trong phòng cách tựa hồ tệ lắm, cho nên, chỉ có 4 người Tử Dạ là nghe được, tám người khác hoàn toàn nghe thấy.



      Thời điểm tiếng hét truyền ra, đem Bồ Tinh Uyên cùng Hữu Nhã Đường hai người sợ tới mức hồn bất phụ thể, thiếu chút nữa chui xuống gầm bàn.



      Tiểu Dạ Tử ngồi thẳng lên, hai mắt gắt nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính. Chỉ thấy, ở sau bức tường vỡ kia, ở giữa căn phòng có treo bộ hài cốt màu trắng!



      Đúng vậy, hài cốt! Là thi thể con người hóa thành bạch cốt!

    2. jeremyJ

      jeremyJ Active Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      97
      Chương 14 q21




      Trong nháy mắt xuất mấy bộ hài cốt, mặt Tử Dạ cũng chỉ thoáng qua chút lạnh nhạt, mười ngón tay đan xen, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía những hài cốt kia. Tiểu Dạ Tử vẫn ngồi nghiêm chỉnh, ngón tay gõ gõ mặt bàn cũng dừng lại, hai tay nâng cái cằm. Hữu Nhã Đường cùng Bồ Tinh Uyên phản ứng đại khái giống nhau, hai mắt trừng lớn, tim đập bịch bịch, dù sao hai người đều là lần đầu tiên chấp hành huyết tự, đều chưa từng gặp qua quỷ bao giờ, lúc này sắc mặt đều tái nhợt, nơm nớp lo sợ.



      "Đây là cái gì?"



      Nhìn những bộ hài cốt trắng xóa nằm mặt đất, cùng với cái mặt nạ màu trắng, Hữu Nhã Đường đầu tiên cả người đứng thẳng lên, hai mắt mở trừng giống như hai cái chuông đồng!



      "Mặt nạ, người của ta cũng có cái mặt nạ kia!"



      Cái mặt nạ mà nàng lựa chọn hoàn toàn giống như đúc!



      Nàng vốn lo lắng, cái mặt nạ kia đến tột cùng là sinh lộ hay là tử lộ, hôm nay nhìn bạch cốt đeo cái mặt nạ kia, cảnh tượng hãi hùng khiếp vía, biết có phải mình lựa chọn nhầm vào cái bẫy của nhà trọ.



      Còn đối với những người khác mà , đều là lần đầu nhìn đến cái mặt nạ này. Thoạt nhìn nó rất là cổ quái, cổ quái ở chỗ độ cong của khuôn miệng cười, phảng phất như nhe răng, điều này làm ai nhìn cũng thấy rất tự nhiên.



      "Bạch cốt?" Phượng Vũ chỉ vào thi thể kia, : "Xem ra thôn này bị bỏ hoang khá lâu rồi."



      "Cái mặt nạ kia vô cùng cổ quái " A Kén trốn ở sau lưng Phượng Vũ, đại khái dám bước ra. Về phần Sanh Hải cùng Thiên Thiên cũng đứng chết chân tại chỗ.



      "Đợi chút, đúng!" Phượng Vũ chợt nhớ tới điều gì đó, : " núi Tây Nhạc sau khi bị khai phá, chẳng phải còn dân cư ngụ? Hơn nữa vùng này đều bị khai phát, làm sao còn có thể lưu lại thôn xóm này, còn có những bộ bạch cốt nữa..."



      "Quá quái đản " thần sắc A Kén lộ vẻ lo sợ, : "Chúng ta vẫn nên thôi, cái chỗ này, thực rất quái gở!"



      " " Phượng Vũ lắc đầu : " đến đây rồi, trở về làm cái gì? Tiếp tục xem chút, có thể có phát gì a."



      "Phượng Vũ " lúc này Sanh Hải cũng mở miệng khuyên: "Ta cũng cảm giác rất cổ quái, vừa rồi đường thấy nhiều minh tệ như vậy, ở chỗ này còn thấy vài bộ bạch cột đeo mặt nạ, mà căn bản ngôi làng này còn tồn tại bản đồ ah! Tất cả đều tuyệt đối bình thường!"



      "Đúng vậy." Thiên Thiên cũng khuyên nhủ: " quẻ bói của Tu La chừng là đúng a, ngươi nên suy nghĩ kỹ càng!"



      "Cái này..." Phượng Vũ thoạt nhìn cũng có chút do dự, nhưng vẫn : " nếu cứ như vậy trở về, cũng tìm thấy đường xuống núi. Thời tiết lại lạnh như vậy chẳng lẽ chúng ta ngủ núi qua đêm sao?"



      "Cái này..."



      Tử Dạ nhìn mấy bộ bạch cốt sau lưng Phượng Vũ rồi cầm bình nước khoáng uống hớp nước lớn.



      Từ đầu đến cuối, nàng đều phi thường yên tĩnh, hai mắt điềm tĩnh, làm cho ngũ quan vốn mê động lòng người nay lại bao phủ tầng sắc thái tài trí.



      Trong màn hình máy tính, Sanh Hải cùng Thiên Thiên miễn cưỡng đáp ứng, mà a kén bộ dạng vẫn như trước sợ hãi. Phượng Vũ ràng cũng an lòng, nàng tiếp tục mở đèn pin, về phía trước. Mặt đất phủ kín bởi cát sỏi, chung quanh thỉnh thoảng lại truyền đến thanh gió rít gào thét. Tất cả nhân vật trong trò chơi cũng đều lộ thần sắc tương đối hoảng sợ.



      Vài toà nhà phụ cận, cửa cũng mở rộng ra, nhưng ràng tất cả rất rách nát.



      "Ah!" A kén chợt hét to tiếng, nàng nhìn về căn nhà phía trước, trước cửa ra vào cũng có bộ bạch cốt! Mà đồng dạng nó cũng đeo mặt nạ.



      "Này, các ngươi xem..." Phượng Vũ bỗng nhiên chú ý tới cái gì đó, đến chỗ bộ bạch cốt phía trước, ngồi xổm xuống chiều đèn pin lên tay phải bộ bạch cốt!



      Tay phải bạch cốt ràng cầm chặt hơn mời tờ... Tiền phủ!



      "Đây là..." Sanh Hải lúc này cũng tới, ánh mắt càng hoảng sợ thôi, : "Đây là tiền phủ vừa rồi chúng ta cầm được ah! Trời ơi, là..."



      " đáng sợ!" Thiên Thiên cũng lui về phía sau vài bước, : "Phượng Vũ, chúng ta thôi, mau!"



      "Được rồi " Phượng Vũ rốt cục cũng kiên trì nữa, : "Lập tức rời khỏi chỗ này thôi!"



      mặt bọn tất cả đều trắng bệch, ai cũng có thể thấy được. Nhưng các hộ gia đình lại rất ràng, ư? Làm sao có thể được chứ? Chờ lát, biết cái chỗ này, chỉ có thể vào chứ cách nào ra được.



      Bốn người thay đổi phương hướng, chạy về phía con lộ, nhưng mà bọn ai nhớ , vừa rồi mới qua con đường mà bây giờ chung quanh đều lạ lẫm, bọn lạc đường rồi!



      "Này, chuyện gì xảy ra?" Phượng Vũ dừng bước lại, nhìn nhà cửa chung quanh rách nát, : "Ta nhớ rẽ phải.. đúng, nơi này là nơi nào?"



      "Chúng ta vừa rồi là đường gì à?" Thiên Thiên nhìn trước nhìn sau, vẻ mặt nghi hoặc: "Là con đường này sao? Hay là nhầm rồi hả?"



      "Ta cũng nhớ lúc vào là đường nào" A Kén lộ ra vẻ mặt bất lực: "Chúng ta, chúng ta kế tiếp phải làm cái gì bây giờ đây?"



      Trò chơi đến lúc này ai cũng biết, cao trào sắp xảy ra rồi.



      Kế tiếp có chuyện gì phát sinh, bọn cũng cảm giác kì quái.



      Tử Dạ mở nắp bình nước ra, sau đó đổ ít nước vào lòng bàn tay, rồi nàng lấy ngón tay nhúng nước, vẽ lại lên mặt bàn những tuyến đường mà bọn họ mới qua theo trí nhớ của mình.



      Nàng vẽ rất nhanh, chỉ hơn mười giây xong. Nàng lại nhìn mấy nhân vật do dự màn hình, rồi nhìn lại những con đường mình vẽ, gật đầu.



      Con đường mà họ đứng so với con đường mà Tử Dạ vẽ lại bàn, ràng giống nhau!



      Cùng lúc đó, Tiểu Dạ Tử cắn ngón cái, : "Phát sinh biến hóa. Những con đường thay đổi giống với lúc trước. Quy Thôn, chính là ý này sao?"



      "Này uy!" Sanh Hải tức khắc giống như con ruồi đầu : "Chúng ta đến cùng là xảy ra chuyện gì ah? Mặc kệ hướng nào cứ xông đại !"



      " Chẳng lẽ đụng phải quỷ dựng tường rồi hả?" Thiên Thiên cũng sợ hãi nói.



      " Quỷ dựng tường cái gì!" Phượng Vũ tuy mặt cũng kinh hoảng, nhưng vẫn cố gắng trấn định : "Loại chuyện này thể nào xẩy ra được!"



      "Ta, ta rất sợ ..." A kén túm ống tay áo Phượng Vũ, nước mắt rất nhanh chảy xuống, : "Phượng... Phượng Vũ, chúng ta nên làm cái gì bây giờ ah, ta sợ, ta rất sợ ah!"



      "Ta làm sao biết ?" Phượng Vũ gãi gãi cái trán được che bởi mái tóc cắt ngang, : "Được rồi, hay chúng ta tìm đường ra khác."



      "Tu La mà ở đây tốt rồi " Thiên Thiên : " có thể giúp chúng ta xem bói, nghe cha của Tu La là nhà nghiên cứu phong thuỷ huyền học, sớm biết như vậy, Phượng Vũ ngươi nên nghe lời Tu La mới phải! giờ còn muốn tính toán cái gì nữa chứ?"



      "Cái gì huyền học!" mặt Phượng Vũ lộ ra tia giận dữ: "Ta tin mấy chuyện đó! Các ngươi cũng thế, bất quá chỉ là bạch cốt mà thôi, có cái gì phải sợ chứ , dưới da của con người chẳng phải cũng đều là xương sao?"



      "Thế nhưng " Thiên Thiên tiếp tục : "Ngươi phải cũng thấy đấy sao? Làm gì có thể loại chết rồi mà tay vẫn nắm chặt minh tệ thấy buồn cười sao? Điều này bình thường sao? Hơn nữa đường chúng ta tới đây cũng chứng kiến rất nhiều minh tệ như vậy. Còn có cái mặt nạ kia..."



      Phượng Vũ sững sờ, hỏi: "Mặt nạ? Mặt nạ nào?"



      ", có gì." Thiên Thiên lắc đầu, : "Được rồi, ngươi coi như ta chưa ."



      " Mọi người tỉnh táo chút!" Sanh Hải lúc này bắt đầu hoà giải : "Chúng ta cứ tiếp tục như vậy được đâu, nên tỉnh táo lại nghĩ biện pháp tìm đường trở về, quay lại cây cầu đá, sau đó lên xe, tìm bọn Tu La, Hồng Hạ. Ta nhớ xe của Hồng Hạ là trở lại trong đường hầm."



      "Cũng chỉ có như vậy." Phượng Vũ thở dài, : "Chúng ta thử tìm , ta cũng tin là có quỷ dựng tường!"



      Lại qua vài căn nhà, đường xá càng ngày càng lạ lẫm. Mà hết thảy cái này hộ gia đình đều hiểu đó là điều đương nhiên. Nếu như bọn có thể ra ngoài dễ dàng, mới làm cho hộ gia đình kinh ngạc thôi.



      Bọn đoán chừng, sắp có lựa chọn tiếp theo. Kế tiếp, chỉ sợ là có người chết.



      tiếp về phía trước, bọn lại nhìn thấy mặt đất có thêm ba bộ bạch cốt! Tất cả đều ngoại lệ đeo mặt nạ màu trắng. Mà trong tay bạch cốt cũng là đống minh tệ vò nhăn nhúm. Quỷ dị chính là ba bộ bạch cốt nằm mặt đất, tay đều hướng về phía trước nơi có xấp minh tệ nằm toán loạn!



      Thoạt nhìn, giống như ba bộ bạch cốt tranh nhau cướp đoạt minh tệ!



      Lúc này, Hữu Nhã Đường lựa chọn cầm minh tệ mặt còn chút máu! Thoạt nhìn, quỷ muốn cướp đoạt những... đồng minh tệ , như vậy người Thiên Thiên mang theo minh tệ, chẳng phải là đối tượng ưu tiên công kích sao?



      Nếu như Thiên Thiên chết rồi, như vậy Hữu Nhã Đường cũng biết mình sắp chết!



      "Mặt nạ!" Nàng lúc này còn tia hi vọng: "Cái mặt nạ kia, biết ta lựa chọn đúng hay ? Nếu như mặt nạ là sinh lộ, có lẽ ta còn đường sinh cơ! Đúng, còn hi vọng, còn có hi vọng!"



      Tuy ngoài miệng như vậy, nhưng toàn thân nàng phát run. Nhìn đồng hồ tay, trò chơi bắt đầu qua gần ba mươi phút, ván đầu tiên có lẽ sắp kết thúc rồi. khi kết thúc, người chết chỉ có mình mình, nhất định bị tất cả hộ gia đình vứt bỏ! Như vậy, nàng cuối cùng chỉ có con đường để đối mặt, chính là...



      ", được!" Hữu Nhã Đường thở hổn hển, : "Thượng thiên phù hộ, thượng thiên phù hộ, phù hộ cái mặt nạ kia là sinh lộ, phù hộ!"



      "Thiên..." Phượng Vũ bước lui vài bước, mặt như màu đất. Mà A Kén cũng che miệng lại sợ tới mức khóc òa lên. Sanh Hải cùng Thiên Thiên cũng ngừng lui về phía sau, mọi chuyện xẩy ra quá mức quỷ dị.



      Nếu như đây phải là minh tệ, mà là tiền mặt chân chính, cảnh tượng như vậy cũng có thể lý giải được. Thế nhưng trong tay bạch cốt hay những chỗ khác tất cả đều là minh tệ, còn tranh nhau cướp đoạt. Bất kể là ai nhìn thấy cũng kinh hồn bạt vía thôi.



      Thân thể Thiên Thiên ngừng lui về phía sau, kết quả đụng phải căn nhà đằng sau, cả người đứng có vững, liền ngã vào bên trong! Nàng hoảng sợ lập tức đứng lên, đó là căn phòng rất hẹp, mà nàng thình lình phát cách đó xa cũng có bộ bạch cốt mang mặt nạ!



      Nhưng điểm khác nhau là tay nó cầm minh tệ, mà là cầm tấm hình.



      "Cái này là cái gì?"



      Ba người khác cũng nghe được động tĩnh vọt tiến vào, ai cũng thấy bộ hài cốt kia.



      người bạch cốt mặc bộ trường bào rộng thùng thình, dưới chân dép lê. Mà ảnh chụp tay cũng được ánh đèn chiếu rọi, ánh mắt mọi người đều tập trung vào đó. Các hộ gia đình cũng thấy tấm hình kia.



      Ánh mắt Tử Dạ tập trung vào bức ảnh chụp, chỉ thấy đó là màn sương mù dầy đặc. Chung quanh có ít bia mộ, có vài thân ảnh như như , thấy được là cái gì.



      "Đây là... Nghĩa địa sao?" Phượng Vũ kinh ngạc nói: "Ta nhớ ra rồi, mười mấy năm trước, núi Tây Nhạc có thôn xóm ở đây có tập tục thổ táng."



      " Những những người tấm ảnh là ai? Tất cả đều lắm?" Thiên Thiên qua, tinh tường nhìn kỹ, nhưng sương mù quá dầy, cho nên khó có thể phân biệt được mấy thân ảnh kia.



      Chỉ là có cảm giác như tất cả cúi đầu.



      Phượng Vũ rút tấm hình kia ra, bỏ vào trong người, : " thôi."



      Sau khi ra ngoài, hình ảnh đột nhiên tạm dừng. Bốn phương án lựa chọn lại xuất trước màn hình máy tính của 4 người.



      (a) phía trước mặt (b) hướng đằng sau (c) hướng bên trái (d) hướng bên phải




      Bốn người còn kịp phản ứng, chợt phát việc, chính là... ba bộ bạch cốt mặt đất, giờ chỉ còn lại !



    3. jeremyJ

      jeremyJ Active Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      97
      Chương 15 q21




      Trong nhà trọ.



      Trước mắt, vẫn chưa thu hoạch được bất cứ tin tình báo nào.



      Ngân Dạ cùng Ngân Vũ hai người trong phòng 1404, tiến hành thảo luận lần huyết tự này.



      "Những người tham gia vào 'Dạ Vũ minh', tuy rằng phải chấp hành lần huyết tự này " Ngân Vũ dụi dụi con mắt , nhìn tờ giấy trước mặt : "Nhưng lại ai đến hỏi chúng ta tình huống của bọn người Hoàng Đề. Mọi người dù sao cũng cùng đồng minh. cho cùng, cái sinh lộ của huyết tự này là gì?"



      "Ngươi cho rằng như thế nào?" Ngân Dạ tay chuyển cây bút : "Có muốn tới hỏi thăm Lý chút hay ?"



      "Cái này..." Ngân Vũ lắc đầu: "Ngươi cũng thấy đấy, Lý tại, chúng ta có thể hỏi được cái gì? liền ngay cả Tử Dạ cũng..."



      "Ta xem chưa hẳn ah." Ngân Dạ lại dùng giọng điệu từ chối cho ý kiến: "Ngươi cho rằng, Lý thực triệt để buông tha sao?"



      "Chẳng lẽ phải?"



      "Ít nhất ta cho rằng nam nhân dễ dàng buông tha như vậy. Thời điểm ta tiến vào nhà trọ, Lý cũng mới gia nhập lâu. Lần đầu tiên tuy rất sợ hãi nhưng vẫn cắn răng giữ vững, dựa vào ý chí mưu sinh, lần lượt thức trắng đêm cùng ta nghiên cứu huyết tự. thời điểm cùng chấp hành rất tự ở hồ câu cá núi Diệp, ta đối với ấn tượng rất sâu. Người nam nhân kia, phải là người dễ dàng buông tha cho vật mà mình chấp nhất. Tuy ta và cũng chỉ có lần cùng chấp hành huyết tự... Thế nhưng, tuyệt đối là nam nhân rất giỏi."



      Ngân Vũ nghe đến đó, như có điều suy nghĩ nhìn Ngân Dạ, : " nghĩ tới, ngươi lại thưởng thức Lý như vậy."



      "Đó là đương nhiên. chính là lầu trưởng ah" Ngân Dạ cầm tờ giấy ghi toàn bộ nội dung huyết tự lần này trong tay. tiến thành phân tích rất nhiều lần, nhưng trước mắt vẫn chưa tìm được lời giải cho sinh lộ.



      "Lý , nếu như chưa có buông tha, ta nghĩ chúng ta nên cùng với thảo luận." Ngân Vũ : "Ngươi còn nhớ chứ? Thời điểm Tử Dạ trước lúc chấp hành lần huyết tự thứ tư, Lý vì nàng lo lắng đến trình độ nào, dốc sức liều mạng cùng chúng ta tìm ra sinh lộ. quan tâm Tử Dạ như vậy, hơn nữa, vì nàng, bỏ ra rất nhiều, rất nhiều. Cái kia... thôi! Chúng ta cùng gặp Lý ."




      Nhà trọ, trong phòng 403. Lúc này, thư phòng vẫn sáng đèn. Lý ngồi tại bàn sách, lần lượt tính toàn từng cái bản nháp.



      "Là thế này phải ? Hay là ... đúng, hẳn là như vậy."



      mặt đất, rậm rạp chằng chịt các bản nháp, bên là đủ các loại tính toán.



      "Hai cái là sinh lộ, hai cái là tử lộ, cái này ý vị như thế nào đây? Nếu như nhắc nhở sinh lộ là ở ngay chỗ này mà ... có điểm kỳ quái. cho cùng..."




      Bỗng nhiên, bên ngoài truyền đến tiếng chuông cửa.




      lập tức đứng lên, có chút kinh ngạc, rời khỏi thư phòng nhanh chân tới mở cửa. Ở bên ngoài là Ngân Dạ, Ngân Vũ.



      "Ăn cái gì chưa?" Ngân Dạ tay mang theo cái túi nhựa : "Ta lấy đồ ăn từ phòng của mình, vẫn là nên ăn chút, ngươi coi ngươi gầy thành bộ dáng gì rồi hả?"



      " liên quan tới các ngươi" Lý lạnh lùng trả lời: "Ta , hết thảy liên quan tới cái nhà trọ này ta ..."



      "Này, Lý !" Ngân Vũ bỗng nhiên nhìn chằm chằm vào tay Lý : " tay ngươi sao lại có nhiều dấu bút lông? Xem ra ngươi viết rất nhiều thứ ah?"



      "Ngươi..." Lý đem bàn tay dấu ra đằng sau, : "Ta có..."



      Ngân Dạ trực tiếp tiến vào, mở đèn trong phòng khách ra: "Tóm lại ngươi nên ăn chút , ta biết ngươi hận cái nhà trọ này, nhưng cũng nên gây khó dễ cho cơ thể mình chứ?"



      "Kha Ngân Dạ! Cái đó và ngươi có liên quan!" Lý bước nhanh tới, vừa muốn mở miệng, nhưng Ngân Dạ lại quét mắt sẵng giọng: "Lý , đừng có dở cái bộ dạng nửa sống nửa chết này, ta cùng Ngân Vũ đều là hộ gia đình ở nơi này, ta có từ bỏ sao? Ngân Vũ có từ bỏ sao? cho cùng, ngươi cho rằng, chúng ta kiên trì cho tới hôm nay là vì cái gì? con đường chúng ta chết đủ nhiều người rồi, ta hi vọng lại tăng thêm cái chết vì u buồn!"



      "Đúng vậy a," Ngân Vũ cũng tới : "Ngươi nên vì Tử Dạ mà ngẫm lại, nàng cùng ngươi đều sợ hãi, thống khổ, ngươi nên đối xử như vậy với nàng. Kỳ , ngươi phải vẫn rất quan tâm tới Tử Dạ sao? Ngươi căn bản chưa có chính thức từ bỏ?"



      Sau khi đèn mở lên, diện mục Lý liền lộ ra ràng, lúc này đầu tóc rối bù, mặt toàn là râu ria, sắc mặt tái nhợt tới cực điểm, thân thể gầy giống như cây trúc.



      Bộ dạng này, nếu thêm bộ quần áo rách rưới, quả thực chính là tên ăn mày rồi.



      "Ăn trước " Ngân Dạ xé túi, lấy bánh quẩy và sữa đậu nành, còn có chén cháo trứng muối thịt nạc, đặt ở bàn, : "Ăn hết trước ..., vấn đề này cũng phải sớm chiều có thể dễ dàng nghĩ ra!"



      ngồi xuống, nhìn đồ ăn bàn , trong đầu lên gương mặt của Tử Dạ.



      đối (với) Tử Dạ, là chân tâm mà . thực nàng rất sâu đậm đó.



      Khi đó, nghĩ tới, cảm thấy hối hận vì cái giá cho 3 lượt huyết tự. Nhưng cách nghĩ đó chỉ là ảo giác nhất thời. Tỉnh táo lại liền phát , cái lựa chọn kia tuy rằng hi sinh rất lớn, thế nhưng cũng là xuất phát từ cảm xúc chân trong lòng đối với Tử Dạ. muốn nhận,chối bỏ tình của mình đối với Tử Dạ, bởi vì chấp nhận, chối bỏ điều này chẳng khác nào chấp nhận, chối bỏ bản thân.



      "Tử Dạ..." thào câu: "Nàng... Nàng với ta mà ..."



      "Ăn " Ngân Dạ thả đôi đũa mặt bàn, : (ăn cháo bằng đũa, ghê héng) "Đừng cố chống đỡ nữa. Chuyện của mẫu thân ngươi ta cũng rất tiếc, nhưng vẫn nên nhanh chóng đem tro cốt của nàng nhập khẩu vi an. Ngươi cũng biết quỷ có tồn tại , chẳng lẽ ngươi muốn cho mẹ của ngươi biến thành hồn dã quỷ sao?"



      "Ta biết rồi." Lý cầm đũa lên, : "Ta biết rồi."



      Sau đó, Lý bắt đầu ăn. ăn gió cuốn mây tan, chỉ lát đem tất cả thức ăn bàn quét sạch, lấy giấy lau miệng, : "Tốt rồi, các ngươi tới tìm ta... Là muốn hỏi tình về huyết tự lần này đúng ? Ta đến bây giờ cũng chưa nhìn ra cái gì."



      "Mọi người cùng nhau nghĩ , ba thợ đóng giày còn hơn 1 Gia Cát Lượng ah." Ngân Vũ cười tủm tỉm nói: "Chứng kiến Lý ngươi khôi phục ta cao hứng đây này. Ta rất mến Tử Dạ, vô luận như thế nào, ta hi vọng nàng ấy chết . Chúng ta cùng nhau nghĩ biện pháp cứu nàng ấy. Điện thoại tuy thể gọi được, nhưng chúng ta có thể nghĩ biện pháp gửi email cho Tử Dạ, bọn họ ở đó phải đều dùng máy tính sao?"



      "Khả năng có thể sử dụng hòm thư cao" Ngân Dạ : " Tuy nhiên tín hiệu điện thoại bị ngắt... Được rồi, cũng coi như là cái hy vọng. Lý , ngươi đối với lần huyết tự này thấy thế nào?"



      "Trao đổi tình báo bị cấm chỉ." Lý lập tức mở miệng: "Ta từ lúc mới bắt đầu chú ý tới điểm ấy. Vì cái gì, ngay cả cung cấp kiến nghị cũng cho phép? cho phép quấy nhiễu hộ gia đình chấp hành huyết tự, điểm này trong huyết tự đề cập tới 2 lần, lần thứ hai còn giải thích cặn kẽ phen, dong dài, thoạt nhìn, là vì để cho hộ gia đình có bất cứ cơ hội nào trao đổi với những người khác. Nhưng vì cái gì, ngay cả khi đưa ra kiến nghị cũng được phép?"



      Câu này vừa ra khỏi miệng, tự nhiên làm người khác động rung.



      "Ngươi và ta có cùng suy nghĩ." Ngân Dạ gật đầu hỏi: "Bất quá, ta . Nếu như cấm trao đổi tình báo là vì để tạo ra bẫy rập mà ..., ta chỉ có thể nghĩ đến, nếu như để bọn họ tiến hành trao đổi tình báo, bẫy rập bị vạch trần. Vậy ngươi cho rằng nó là cái gì đây? Lý ?"



      "." Lý lắc đầu: "Cái nhìn của ngươi chính xác. Ngươi cho rằng, ngay cả xuyên tạc trí nhớ cũng có thể đơn giản làm được, có cần phải tiến hành loại phương thức này để lừa gạt hộ gia đình ? Thậm chí chỉ cần để khoảng cách giữa các hộ gia đình xa hơn chút, trao đổi theo phương thức vật lý bị ngăn lại, liền có thể đơn giản lừa gạt được hộ gia đình. cách khác, nếu như cấm trao đổi tình báo là tất yếu, căn bản cần thông qua huyết tự để thông báo, có thể để hộ gia đình phát được vấn đề này."



      "Cũng đúng ah." Ngân Dạ trầm ngâm phen, hỏi: "Như vậy, ngươi cho rằng vì cái gì?"



      "Nếu như cân nhắc ngược lại sao?" Lý bỗng nhiên : "Nếu như, hộ gia đình dưới tình huống được cho phép nhận kiến nghị, thậm chí có thể có thể thương lượng trước khi tiến hành lựa chọn, như vậy phát sinh cái gì đây? Ngươi cho rằng dưới tình huống đó, loại chuyện gì xảy ra?"



      "Cái này... Ngươi nghĩ tới điều gì sao?"



      "Từng có ít suy đoán. Nhưng còn cần nghiệm chứng, dù sao tình báo của ta cũng đủ."



      "Đúng vậy, " Ngân Vũ cũng : "Tình báo đủ thực rất phiền toái. Cái kia, Lý , bằng ngươi ra suy đoán của ngươi xem?"



      "Được rồi." Lý tổ hợp lại tư duy chút rồi cất tiếng: "Kỳ , cũng phải rất phức tạp. Nếu như đem điểm này cân nhắc mà , cấm trao đổi tình báo , có lẽ là 'nhắc nhở Sinh lộ ' . Nếu như suy đoán của ta là chính xác , như vậy bản thân huyết tự có rất nhiều sinh lộ tồn tại. Rất nhiều nội dung, cũng phải là tin tức vô dụng."



      "Ví dụ như?"



      " thí dụ như..."



      bắt đầu chậm rãi . Sau khi xong liền nhìn hai người: "Hiểu chưa? Đoạn văn tự cuối cùng của huyết tự, có chỗ làm người ta thể chú ý."



      "Hoàn toàn chính xác." Ngân Dạ nhìn nhìn, : " như vậy, cái huyết tự này quả thực là được..."



      " có khả năng thực a." Ngân Vũ sắc mặt cũng trắng bệch: "Tuyệt đối có khả năng! Chỉ cần có khâu phạm sai lầm, có lẽ tạo thành toàn diệt! Như vậy, có thể sống sót sao?"



      "Đúng." Lý đưa ra cái tổng kết: "Nếu như cái này chính là sinh lộ mà ... cũng tránh khỏi quá mức tàn nhẫn, quá mức đáng sợ. Chỉ cần có hộ gia đình chết ... Cái huyết tự này, có thể tạo ra hiệu ứng quân bài Domino, đem những người còn lại chết dần từng người ."



      "Thực là bẫy rập tàn nhẫn tới cực điểm!"



      "Bất quá. Đây chỉ là cái suy đoán của ta mà thôi. Bây giờ nghĩ lại, có lẽ chưa chắc đáng sợ như vậy. Chính bởi vì như vậy, ta mới chưa gửi email cho Tử Dạ."



      Ba người cứ như vậy, ngơ ngác ngồi đó, ai cũng gì.



      Lúc này, bên trong trại an dưỡng Nhan Ngọc.



      Chứng kiến màn hình máy tính, hai bộ hài cốt biến mất và 4 lựa chọn. Lần lựa chọn này, chỉ sợ có thể lập tức quyết định ai sinh ai tử!




      " đùa gì vậy?" Hữu Nhã Đường lúc này sắc mặt trở nên trắng bạch giống như tờ giấy. Nàng bỗng nhiên nghĩ đến, minh tệ và mặt nạ người mình có phải là thứ mấu chốt bảo vệ tính mạng hay . Chọn đúng, có thể sống sót, chọn sai, chính là game over.



      Ngã tư đường, trong đó có phương nhất định có quỷ!



      "Ta, ta nên làm cái gì bây giờ?" Hữu Nhã Đường toàn thân phát run, lúc này nàng sợ hãi tới tột đỉnh, nhìn 4 lựa chọn màn hình máy tính, nàng biết nên làm cái gì bây giờ.



      Lựa chọn bất cứ cái nào đều có thể chết! Nhưng lại thể đưa ra lựa chọn! Kéo dài tiến trình trò chơi, đến cuối cùng thể nào hoàn thành kịp thời gian, bóng dáng nguyền rủa cũng phải thứ giỡn!



      "Chọn cái nào?"



      Hai sinh lộ, hai tử lộ. Mà hai bộ hài cốt biến mất, có là ngu ngốc cũng minh bạch được chuyện gì xảy ra. Mặt nạ cùng minh tệ, đến tột cùng chọn như thế nào mới đúng?



      Vốn, nếu là trong thực, hoàn toàn có thể vứt bỏ minh tệ, nhưng tình huống tại lại hoàn toàn bất đồng, dưới tình huống có lựa chọn đưa ra, nàng thể nào điều khiển hành vi nhân vật! Như vậy, cũng có nghĩa là, kế tiếp, hoặc là chọn trúng được sinh lộ, khi chọn phải tử lộ, những cái mình tệ người kia, những bộ hài cốt kia...



      ", muốn!" sắc mặt Hữu Nhã Đường trầm, chỉ hận lúc trước vì sao mình lại chọn dao găm, cái dao găm kia đâm xuyên qua mặt nạ chừng chính là đường sống, mà bản thân mình ràng lại lựa chọn sinh lộ?



      Nhưng tiếp theo nàng lại càng khó hiểu. Vì cái gì phát bất luận tình huống nhắc nhở sinh lộ nào, dưới tình huống này, nàng nên lựa chọn như thế nào mới đúng?



      Đến cùng nên làm sao mới tốt?



      Nhưng, nàng cũng biết, kỳ , cây cầu đá đó phải chỉ mình nàng nhìn thấy được con dao găm vào mặt nạ. Ba người khác, cũng đều thấy được. Chỉ có điều, bởi vì thể trao đổi tình báo cho nên nàng cũng biết.



      Mà Tử Dạ lựa chọn cầm thanh chủy thủ kia, tại, dao găm ở ngay người Phượng Vũ. Lúc ấy nàng nghĩ, khoảng cách giữa mình và mọi người hơi xa, kỳ bọn ngay ở sau lưng Thiên Thiên xa, dùng đèn pin chiếu lên thấy rất ràng. Sau khi Thiên Thiên cầm mặt nạ, tử dạ cũng thao túng Phượng Vũ cầm dao găm. Mà Sanh Hải lựa chọn mang cả mặt nạ và dao găm, nhưng bởi vì lựa chọn chậm 1 nhịp, cho nên cái gì cũng thể mang , mà A Kén lựa chọn dao găm, cũng bởi vì chậm 1 nhịp cho nên lấy được. Nhưng, những trành cảnh này Hữu Nhã Đường có nhìn thấy được.



      Tình huống trước mắt, trong nội tâm Sanh Hải nhận định, Thiên Thiên cầm mặt nạ, cũng chính là Hữu Nhã Đường, chỉ sợ chết chắc. Mà dao găm lại người Phượng Vũ, nàng chỉ sợ có khả năng sống sót. Mà mình sao? nên làm cái gì bây giờ?



      Chung quanh, ngã tư đường, lựa chọn sai 1 bước liền đại biểu cho tử lộ.



      ai có thể đơn giản đưa ra lựa chọn!



      Thế nhưng, màn hình máy tính, căn bản cách nào nhìn ra con đường nào mới là sinh lộ. cách khác, tại chỉ có thể dựa vào vận khí. Nhưng vẫn là tỷ lệ ½ chọn phải tử lộ.



      Là sinh? Là tử?



      Con chuột di chuyển nhàng, hết thảy đều được quyết định!

    4. jeremyJ

      jeremyJ Active Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      97
      Chương 16 q21





      Như vậy cứ tiếp tục phát triển làm sao có thể hoàn thành trò chơi trong thời gian quy định đây? Lựa chọn này cho dù do dự đến mấy giờ, chỉ sợ cũng có cách nào quyết định được!



      Tiểu Dạ Tử cầm lấy con chuột, hàm răng khẽ cắn đôi môi đào, đôi mắt đẹp tràn đầy vẻ ngưng trọng.



      "Trước, về sau, trái, phải..."



      Cái trò chơi này thấy thế nào cũng giống như bàn quay Rulet. Chọn sai có nghĩa là phải dừng lại. Đương nhiên vẫn còn cơ hội để đảo ngược tình thế, nhưng tận dụng cơ hội ấy như thế nào? Con người chỉ có cái mạng, như vậy chọn như thế nào để có thể sống sót?



      Mà trò chơi chỉ tiếp tục khi tất cả mọi người tiến hành lựa chọn xong xuôi. cách khác có bất kỳ biện pháp nào có thể biết con đường nào mới là sinh lộ.



      Điều này hoàn toàn ăn khớp với nguyên tắc độ khó huyết tự như trước. Rất nhiều người cân nhắc đến điểm này, thế nhưng chẳng có kế sách gì để đối phó được.



      Thời gian trôi qua rất nhanh, đến nửa đêm rồi.



      Huyết tự trôi qua được giờ! Mà trò chơi này đến ba giờ sáng chấm dứt! cách khác, chỉ còn lại ba giờ đồng hồ nữa! Thế nhưng ngay cả ván đầu tiên cũng chưa có hoàn thành!



      Đến cuối cùng nếu hoàn thành trò chơi mà ..., cũng chẳng khác gì phải chết. đến mức này nhất định phải lựa chọn thôi.


      Tử Dạ cuối cùng giơ ngón tay lên nhấn xuống phím chữ a. Mà Tiểu Dạ Tử cũng chọn là a. Về phần Bồ Tinh Uyên cùng Hữu Nhã Đường, sau thời gian đắn đo, rốt cục cắn răng quyết định, chọn b, chọn c.



      Lập tức, hình ảnh bắt đầu tiếp tục, bốn người thấy màn như vậy đều hét thất thanh! Lập tức, Phượng Vũ hướng phía trước : " mọi người mau tách ra chạy trốn, nhanh!"



      Sau đó, Phượng Vũ hướng phía trước bay thẳng , mà A Kén chạy sát bên. Sanh Hải cùng Thiên Thiên vẻ mặt đồng dạng sợ hãi, kết quả Sanh Hải hướng phía đằng sau chạy tới, Thiên Thiên hướng phía bên trái chạy !



      Bốn người hoàn toàn tách ra. Từ bây giờ để xem bốn người làm cách nào để tránh được kiếp này!



      Phượng Vũ hướng phía trước phóng , lách qua mấy cỗ hài cốt, màn hình kiến trúc hai bên cứ tụt về phía sau cách nhanh chóng. Xem ra tố chất thể lực của Phượng vũ cũng tệ lắm, hoàn toàn giống như là thiên kim tiểu thư. Nhưng dù chạy nhanh cỡ nào cũng có bất kỳ ý nghĩa tồn tại.



      Chung quanh vẫn là nhà cửa rách nát, chỉ ngẫu nhiên xuất thêm mấy lùm cây cối. Ngay khi sắp cua vào đường rẽ trước mặt, Phượng Vũ bỗng nhiên ngã phát! Tiếp theo, thân thể của nàng té lăn đất, nàng lại lập tức lập tức bò lên.



      Nhưng đèn pin lúc rơi xuống mặt đất, tựa hồ hỏng mất rồi. Chung quanh, lập tức lâm vào mảng tối đen. Kết quả, màn hình máy tính, cũng thấy được bất cứ cái gì, chỉ có thể đại khái phỏng đoán ra hình dáng của người đứng.



      Mà Phượng Vũ sau khi đứng lên, lại tiếp tục chạy, nhưng tốc độ rất chậm vì phía trước hoàn toàn tối đen, có thể phán đoán được phương hướng là chuyện cực kỳ khó khăn.



      Mà đúng lúc ở phía sau, gian yên tính bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân.



      Đây phải là tiếng bước chân của Phượng Vũ. Đó là tiếng bước chầm chậm tới kéo theo cả bùn cát ở mặt đất,. Nhưng màn hình máy tính lúc này chút ánh sáng, cho nên căn bản thấy lắm ai bước tới.



      Phượng Vũ vẫn dừng bước, mà là tiếp tục nhanh chóng đào tẩu. Thế nhưng lại có thêm tiếng hét thất thanh truyền đến, Phượng Vũ giống như bị vật gì đó đánh vào người làm nàng té nhào đất!



      Tiếng bước chân càng ngày càng gần rồi.



      Ngưng Ức lúc này cảm giác được trong đầu mảnh hỗn loạn.



      Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?



      Nàng nhập vai vào nhân vật Hồng Hạ, cứ dọc theo đường hầm đen tối mà đến. Nàng lúc ấy thủy chung biết cái gì chờ đợi nàng phía trước. Thế nhưng thời điểm nhìn thấy đầu ra của đường hầm, nàng chờ mong đó là con đường xuống núi, và đó phải là tử lộ.



      Mà mặt đất bỗng rung chuyện vài cái.



      ràng... hình ảnh trước mắt nàng hoàn toàn giống như đúc con đường mà lúc nẫy nàng trọn quay trở lại!



      Cái đường hầm này, vô luận về hướng nào cũng chỉ ra cùng chỗ, đó chính là cái ngã ba!



      " quy thôn..." Ngưng Ức lẩm bẩm : " đúng là chuẩn như tên gọi. cách khác dù có tới hay lui cũng thể nào thoát được."



      Điều này cũng có nghĩa là chỉ có tiếp tục tới thôi.



      Hồng Hạ thời điểm ra khỏi đường hầm, thần sắc vô cùng kinh ngạc, nàng lại hướng về phía sau nhìn lại, thể tin màn trước mắt. Đứng trước ngã ba như trước, nàng nên lựa chọn như thế nào đây?



      Bất quá, nàng ngờ chính là, lúc này trò chơi để cho nàng tiến hành lựa chọn. Hồng hạ nhìn dấu bánh xe mặt đất, từng bước hướng phía trước tiếp, đó là con đường có hai dấu bánh xe, con đường phía bên trái, tất nhiên đó là lựa chọn của bọn người Tinh Nguyệt cùng Tu La.



      Vì vậy, Hồng Hạ cũng lập tức theo.



      Càng làm cho nàng ngờ chính là nàng rất nhanh gặp lại Lạc Băng, Tinh Nguyệt, Bạch Hồng. Bởi vì chiếc xe ba người bỗng dưng bị hỏng. Bạch Hồng vẫn mực sửa xe, thời điểm Hồng Hạ quay trở lại trước ngã ba bọn họ vẫn chưa có sửa xe xong.



      "Hồng hạ!" Tinh Nguyệt nhìn thấy nàng kinh hỉ chạy tới, : " tốt quá, gặp được ngươi... Như thế nào? Ngươi sao lại trở về rồi hả?"



      "Ah, cái này..." Hồng Hạ lắc đầu : "Tình huống của ta, các ngươi có lẽ tin..."



      " Chắc sửa được rồi." Bạch Hồng đứng lên : " tại có cách nào làm cho xe chạy được cả. Chúng ta chỉ có biện pháp là bộ xuống núi thôi. Tinh Nguyệt, trong chúng ta ngươi cẩn thận nhất, ngươi thấy thế nào?"



      Tinh Nguyệt trầm tư chút, : "Cũng như trước thôi, chúng ta vẫn tiếp. Ta nhớ bọn Tu La cũng chọn đường này, biết có thể gặp được bọn hay nữa?"



      Lúc này, cỏ dại mọc ven đường cùng với các loại đá lởm chởm, tăng thêm bầu trời cùng gian tối đen chung quanh làm bốn người tựa hồ có chút chẳng muốn bước .



      Tinh Nguyệt mở đèn pin ra, : "Xe chỉ có thể để lại tại chân núi thôi. Chúng ta trước, xem có thể gặp được Tu La cùng Định Ngàn hay . thực trong chúng ta người đáng tin cậy nhất giờ cũng chỉ có Tu La mà thôi."





      Cuối cùng, bốn người đều bỏ xe lại bắt đầu bộ. Lúc đầu tốc độ của mọi người bình thường nhanh chậm, thế nhưng theo thời gian tất cả bắt đầu muốn nhấc chân lên.



      "Nghỉ ngơi... Nghỉ chút a..." Hồng Hạ vươn tay vịn lấy gốc cây khô bên cạnh : "Mệt quá, mệt chết ta... kế tiếp còn phải bao xa à?"



      "Ai biết." Tinh Nguyệt nhìn hướng con đường hun hút thấy điểm dừng, tiếp tục : " Cứ nghỉ ngơi chút trước "



      " Nhanh rồi tiếp tục tiếp thôi" Lạc Băng phản đối : "Thời tiết càng ngày càng lạnh rồi cứ tiếp tục ngồi chỗ như thế chỉ có chết cóng thôi! Hết lần này tới lần khác điện thoại vẫn có tín hiệu, bằng có thể gọi xuống chân núi kêu người tới rồi, thiệt là!"



      "Bây giờ những lời này cũng vô ích’ Bạch Hồng ngóc đầu nhìn lên khoảng trời trống , : "Chúng ta, có lẽ nên tham gia chuyến du ngoạn lần này."



      "Này, Hồng Hạ." Tinh Nguyệt lúc này bỗng nhiên đến trước mặt Hồng Hạ, giọng hỏi: "Có thể cho mình ta biết được ? Ngươi có phải gặp chuyện gì rất kinh khủng hả? Sắc mặt của ngươi đến bây giờ vẫn rất yếu ớt. Trong đường hầm ngươi thấy cái gì rồi?"



      ", đây là điều các người thể tưởng tượng nổi đâu." Hồng Hạ lắc đầu : "Ngươi vẫn nên biết tốt hơn."



      "Ngươi như vậy phải càng làm người khác thêm hiếu kỳ sao..."



      Mặc dù như vậy, nhưng Hồng Hạ thủy chung vẫn im miệng câu.



      Ngưng Ức cũng cảm thấy kỳ quái, dù sao những nhân vật trong game cũng chỉ là người bình thường, nếu như ra chỉ sợ có ai tin tưởng đâu.



      Nghỉ bao lâu, bốn người lại tiếp tục lên đường. Thoạt nhìn, thời tiết rất lạnh, nếu như cứ đứng , chỉ sợ biến thành tảng băng rồi, nên vận động chút để làm ấm cơ thể.



      Hồng Hạ vẫn mực trầm tư bước đều đều, tự chủ được bị tụt lại phía sau.



      Mỗi người ai cũng lo lắng phía trước có chuyện đáng sợ như thế nào chờ đợi bọn . Mà đáp án, rất nhanh liền ra cách rất sinh động.



      Những lùm cây cối phía trước thưa dần, rồi khung cảnh trước mắt bỗng xuất ... Từng phần mộ! bia mộ xếp thành từng dãy sát nhau làm mọi người khỏi giật mình.



      Nghĩa địa bỗng nhiên xuất trước mắt làm bốn người đều sợ ngây người, nhưng cũng ngoài ý nghĩ của các hộ gia đình, giờ phút này ai cũng đều kéo căng dây thần kinh, chờ đợi chuyện xảy ra.



      "Phần mộ?" Hồng hạ nhìn xem màn này, : "Còn nhiều như vậy nữa hả?"



      "Nhìn thực là hãi." Lạc Băng khỏi có chút phát run lên, lui về phía sau mấy bước.



      Hầu như bia mộ đều có khắc chữ nào. Đếm sơ sơ qua cũng có dưới trăm phần mộ. Phải xuyên qua cái nghĩa địa này, gặp quỷ là điều chắc chắn, chỉ là sớm hay muộn thôi.



      Nhắc nhở sinh lộ huyết tự, có lẽ cũng xuất trong này. Nghĩ tới đây, ánh mắt mỗi người đều bắn ra tinh quang, cùng chờ đợi khắc kia.



      tại, phải sợ quỷ xuất , mà là sợ quỷ ra.



      Nhưng qua lúc lâu rồi, nhưng tất cả đều có gì dị thường.



      Đúng vào lúc này, bỗng nhiên Tinh Nguyệt nghĩ tới điều gì đó : "Này, bọn Tu La hẳn cũng là đường này a? Như vậy cũng nhìn thấy những ngôi mộ này a?"



      "Đúng vậy. Làm sao ?" Hồng hạ lộ vẻ mặt khó hiểu hỏi.



      "Nếu như vậy..." Tinh Nguyệt quét mắt nhìn xung quanh phen... : "Ta vừa rồi xem qua hai bên đường đều rất nhiều cây cối, căn bản có biện pháp xuyên qua. Hơn nữa vào nghĩa địa vướng khá nhiều bia mộ, bọn chỉ có thể xuống xe bộ, nhưng... xe của họ cất ở nơi nào?"



      đến đây, bước chân mỗi người đều trì trệ.



      Hoàn toàn chính xác, nghĩa địa xuất phi thường đột ngột, hơn nữa bởi vì địa hình nơi này vốn rất kỳ quái, cho nên cũng có khái niệm " đường" cách ràng, nếu cứ thẳng mà ..., căn bản cách nào tránh đụng phải những bia mộ. Như vậy chỉ có thể xuống xe bộ, vậy chiếc xe giờ đỗ tại chỗ nào.



      Ngưng Ức nhìn đến đây, lập tức nhìn về phía vách tường bên cạnh, : "Phong... Phong Liệt Hải, Công Tôn Diệm bọn thế nào rồi?"



      Trong nghĩa địa những tấm bia mộ lẳng lặng đứng trong màn đêm tựa như ngàn năm trôi qua, phiêu tán cố định, phảng phất như có thể đưa lạnh giá vào sâu trong tâm hồn của những con người ngang qua đây...







    5. jeremyJ

      jeremyJ Active Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      97
      Chương 17 q21




      Tại trước mặt bọn người Hồng Hạ...



      Phong Liệt Hải, Roland, Công Tôn Diệm, Hoàng Đề bốn người, cũng chính là Tu La, Nhật Trì, Định Ngàn, Thanh bốn người, bọn lúc đầu lựa chọn tiến vào ngã rẽ bên trái, tự nhiên cũng thấy được ngôi mộ này.



      Lúc ấy, xe của bọn cũng bởi vì thể nào khởi động, thể xuống xe.



      Đương nhiên, xuất phần mộ cũng làm bọn cảm thấy kinh ngạc, tương đối mà , thể loại cần tự mình đối mặt, mà chỉ là trò chơi, làm cho những người lần đầu tiên chấp hành huyết tự thoáng nhõm. Nhưng cũng phải đổi lấy 1 cái giá lớn, rất nhiều chuyện bản thân mình có cách nào quyết định.



      " Số lượng mộ bia rất nhiều ah." Nhật Trì lại trước vài ngôi mộ : "Nơi này thủy chung vẫn sử dụng phương thức thổ táng."



      "Như thế cũng kỳ quái ah " Định Ngàn lấy ra 1 tấm bản đồ du lịch, : "Núi Tây Nhạc so sánh có chút cổ xưa, tập tục thổ táng vẫn mực lưu truyền. Tu La, cha ngươi phải thầy phong thủy sao? bằng ngươi nhìn xem thế núi nơi này như thế nào?"



      "..." Tu La lắc đầu: "Ta chỉ là học được chút ít da lông, cha ta so với ta lợi hại hơn nhiều. Cha của Phượng Vũ đối với cha ta rất là tin tưởng."



      Lúc này, ở đây lộ ra yên tĩnh quá mức.



      " đến trộm mộ mà ..." Lúc này Thanh 1 mực trầm mặc mở miệng: "Ở cái địa phương này, có chút dọa người ah?"



      " biết " Định Ngàn lại là bộ mặt chẳng hiểu ra sao cả: "Thanh, ngươi sợ cái gì?"



      " phải... lúc trước Tu La thời điểm xem bói, tính ra quẻ đại hung sao? Ta có lo lắng ít nhiều. Được rồi, các ngươi phải cũng như vậy sao?"



      "Ân, như vậy..."



      Nhưng đúng vào lúc này, bọn phát , số lượng mộ bia tại đây dường như so với trong tưởng tượng nhiều hơn.... Lúc trước bởi vì quá tối cho nên phát , nhưng nhìn kỹ lại mà ..., đột nhiên phát giác, số lượng mộ bia này nhiều ngớt, vậy mà thể đếm được có bao nhiêu số lượng!



      Nhìn xem, làm người ta giật mình.



      Hơn nữa, vô luận là cái mộ bia nào, cũng hề khắc chữ.



      tình giật mình như thế này, quả thực làm người ta nhìn vào cảm thấy phi thường đáng sợ.



      Nhưng, còn chưa đợi quỷ xuất , có lượt lựa chọn mới.



      (a)Đào ngôi mộ thứ 3 đếm từ bên trái (b) đào ngôi mộ thứ 4 đếm từ bên phải (c) đào ngôi mộ thứ 5 đếm từ bên trái (d) đào ngôi mộ thứ 7 đếm từ bên phải.



      "Cái ..." Phong Liệt Hải trừng lớn mắt, cơ hồ thể tin được.



      Bốn cái lựa chọn, đều nhất định phải đào ngôi mộ lên?



      Cái này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Đó phải là mặc kệ lựa chọn cái nào, cũng phải dựa vào vận khí mới tránh được tử kiếp sao?



      Roland, Hoàng Đề, Công Tôn Diệm cũng hoàn toàn choáng váng, đây rốt cuộc là chuyện gì?



      Cái này chẳng khác nào ném xúc xắc, tất cả đều phải dựa vào vận may. Nhưng thuần túy chỉ dựa vào vận may mà ..., cái huyết tự này toàn diệt cũng phải chuyện kỳ quái, thậm chí ván đầu tiên, còn chưa hẳn có thể chèo chống qua!



      Nhưng chọn là thể nào. Bởi vì chọn trò chơi tiếp tục tiến hành. Cho nên, mỗi người cho dù có do dự cũng phải đào. Mà cái này ràng là 1 ván quyết định sinh tử!



      Lựa chọn như thế nào đây?



      Đào ngôi mộ nào đây?



      "god!" Roland cầm cây Thập tự giá trước ngực, : "which choice can i choose?"



      Roland bất kể nhìn thư thế nào cũng thấy, cái huyết tự này quả thực quá tra tấn người. Bất kể tiếp tục phát triển như thế nào, có người chết là điều tất nhiên đấy. Lại tiếp tục như vậy, hậu quả thực chịu nổi!



      Cuối cùng nhất, bọn thể đưa ra lựa chọn. Phong Liệt Hải chọn a, Công Tôn Diệm chọn c, Roland chọn a, Hoàng Đề chọn c.



      Mà bấy giờ, bọn người Ngưng ức cũng tới cái nghĩa địa này.



      Ngay lúc các nàng nghi hoặc, rất nhanh lựa chọn tương tự liền xuất . Chỉ có điều, lúc này đây là ở nơi khác trong nghĩa địa.



      ", phải chứ?"



      "Muốn chúng ta chọn? Này làm sao mà chọn ah?"



      "Đào mộ? Điều này sao có thể? Chúng ta nên làm cái gì bây giờ?"



      Thời điểm xuất 4 lựa chọn, trong lòng bọn người Ngưng ức cũng trầm xuống. Coi như là sinh lộ cùng tử lộ chiếm tỷ lệ 2:2, cũng làm cho người ta cảm giác quỷ dị ah? Cái này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?



      Nhưng mà ai có thể cho bọn đáp án. Trình độ quỷ dị của huyết tự lần này, làm nhân tâm kinh đảm táng hồn.



      Ngưng Ức tựa lưng vào ghế ngồi, nhìn 4 cái lựa chọn, ngón tay nàng ngừng bồi hồi mấy phím chữ cái, chậm chạp cách nào nhấn xuống.



      "Ta... Ta nên làm cái gì bây giờ? Ta nên làm cái gì bây giờ?"



      Ngưng Ức cũng cảm giác trời đất quay cuồng. Cứ tiếp tục như vậy, ai biết còn tình huống nào phát sinh? , so với những điều ấy, lựa chọn tại cũng làm cho người ta khó có thể tưởng tượng rồi.



      Chọn cái nào? Hai sinh lộ, hai tử lộ! Chọn sai chính là chết. Điểm này làm cho nàng cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.



      Đối với 3 người khác, Từ Thao, Lâm Thiên Trạch, Phong Linh Tiêm, cũng đồng dạng biết nên làm thế nào, thấp thỏm lo âu. Lại muốn bọn đào mộ?



      Cái kia cần nhiều lời, tuyệt đối chính là hành vi tìm chết!



      "Nên chọn cái nào? , chọn cái nào cũng đều có thể là tử lộ a..." Phong Linh Tiêm tay gắt gao túm lấy màn hình máy tính, quả thực muốn điên lên rồi.



      Từ Thao mặc dù mực xảo trá nhưng lúc này cũng khỏi có chút tuyệt vọng.



      Lại càng cần phải tên thư sinh Lâm Thiên Trạch.



      Chọn cái nào?



      Đến cùng chọn cái nào mới tốt?



      Rút kinh nghiệm xương máu, cuối cùng, tất cả mọi người lại lần nữa làm ra lựa chọn mù mờ.



      Ngưng Ức lựa chọn c. Sau khi chọn xong, đầu nàng gục xuống mặt bàn, dám nhìn vào. Nhưng nàng rất nhanh lại ngẩng đầu lên, nhìn thấy nhân vật của mình ngồi xổm trước bia mộ được chọn, bắt đầu dùng xẻng đào đào. Cái xẻng kia là từ nơi nào vậy?



      Trong quá trình đào, từng hộ gia đình đều cảm giác 1 ngày dài giống như 1 năm. Thổ địa nơi này cũng quá mức cứng rắn, bao lâu liền đào ra 1 cái động lớn. Mặc dù đào ra cái gì, nhưng ai cảm thấy an tâm. Ai cũng biết, sau khi đào ra cái hố, chuyện kế tiếp gì phát sinh.



      Mà cũng người nào biết, bốn người Phong Liệt Hải, vừa rồi cũng đồng dạng đào bốn ngôi mộ.



      Thời điểm đào xong, cả 4 nhân vật đều dừng lại.



      Thời khắc tuyên sinh tử đến. Bọn người Ngưng ức cũng chờ đợi phán quyết này. Thế nhưng lại hề có chuyện gì phát sinh.



      " có bảo vật nha. Ta còn tưởng rằng móc ra được bảo vật nữa chứ." Các nhân vật trong trò chơi lại lần nữa tụ tập, : "Được rồi, tiếp tục hướng về phía trước , có lẽ phát được manh mối gì."



      Sau đó, hình ảnh biến đen, rồi xuất 1 hàng chữ.



      "Ván đầu tiên kết thúc, vẫn còn 4 người chơi chưa hoàn thành, sau khi toàn bộ người chơi hoàn thành, bắt đầu lựa chọn bảo tồn tiến trình hay ."



      Phượng Vũ, có chết.



      Màn hình máy tính đen lại, nhưng, Phượng Vũ vẫn còn tiếp tục chạy trốn. Tiếng bước chân kia, thủy chung vẫn bồi hồi phía sau. Nhưng mà, theo thời gian trôi qua, tiếng bước chân đó càng lúc càng , đến cuối cùng, cơ hồ như còn nghe thấy.



      Lại biết trôi qua bao lâu, đột nhiên đạo ánh sáng xuất . Thời điểm hình ảnh sáng trở lại 1 lần nữa, trước mặt Phượng Vũ, cư nhiên là A Kén! A Kén cầm đèn pin chiếu vào Phượng Vũ, cũng làm cho nàng chấn động.



      Tại 1 khắc khi A Kén xuất , Sanh Hải, Thiên Thiên cũng xuất . ràng có người chết .



      Cuối cùng, trước mặt của bọn xuất dòng chữ ván đầu tiên kết thúc, hình ảnh tiến vào ván thứ 2.



      Kết cục quả thực có thể dùng câu đầu voi đuôi chuột để hình dung, tất cả đều dựa vào vận khí thế mà 1 ai chết , nhưng quá trình vẫn làm mọi người sợ hãi.



      Ngay cả mạng tiểu cường(con gián) cũng có khả năng ương ngạnh như vậy chứ?



      Bởi vì, thời điểm ván đầu tiên kết thúc, xuất 1 đoạn văn tự: "Ván đầu tiên hoàn toàn chung kết, tiến trình của 12 người chơi. tại, phải chăng có muốn bảo tồn?"



      Tự nhiên có ai do dự, di chuột nhấn vào khung "Bảo tồn"!



      Vì vậy, ván đầu tiên chấm dứt. Tiến vào ván thứ hai.



      thực ra, kịch tình phát triển như thế này làm người ta thể nào tưởng tượng được. ràng có nhiều lựa chọn chí tử như vậy, vì cái gì mười hai người đều có ai vong? Cái trò chơi này, đến cùng cất dấu bí mật gì?



      Kỳ , tất cả mọi người bắt đầu phát giác được, cái huyết tự này hoàn toàn dựa vào xác suất để sinh tồn, hoàn toàn giống phong cách trước sau như của huyết tự. cách khác, nhất định có bẫy rập kỳ lạ tồn tại.



      Mà cái bẩy rập kia, rốt cuộc là cái gì?



      Dưới tình huống thể nào trao đổi tình báo, tình về mặt nạ có 8 người biết, cũng biết minh tệ. Mà trước mắt 8 người khác, liền ngay cả Quy Thôn, cũng chưa tiến vào.



      Tình huống phát triển phải dùng từ quỷ dị để hình dung.



      Lúc này, tại khu vực lòng núi Lạc Vân, Nhã Thần 1 con đường núi. Trong tay cầm tấm bản đồ vùng núi Lạc Vân download từ mạng. vừa , vừa chú ý la bàn trong tay.



      Tiểu Dạ Tử tự nhiên cho nội dung huyết tự. Nàng càng giải thích cặn kẽ cho về nhà trọ, mà Nhã Thần mặc dù biết hết thảy, nhưng vẫn tiến lên núi.



      Đúng vào lúc này, bỗng nhiên cảm giác, dường như dẫm phải 1 cái gì đó. Cúi đầu xuống nhìn lại, dùng đèn pin chiếu dọi, lại phát mặt đất có 1 tờ tiền giấy.



      "Đây là... Cái gì?"



      Nhã thần cảm thấy 1 hồi ác hàn. Ở mặt đất chung quanh, bao phủ bởi rất nhiều tiền giấy, cơn gió thổi qua, làm chúng bay tán loạn trong trung. Mà ở 1 tảng đá, còn xót lại mảnh vụn của tiền giấy bị đốt .



      "Vừa rồi từ đường hầm kia ra, rồi tiến vào con đường ở giữa, sau khi qua 1 cây cầu đá liền thấy được cái này." Nhã Thần nhíu mày: "Tại đây, quả nhiên rất nguy hiểm? , Tiểu Dạ Tử tới đây để chơi 1 trò chơi, cõ lẽ quỷ xuất ở 1 địa phương khác?"



      Vứt bỏ tiền phủ tay, Nhã Thần tiếp tục hướng về phía đỉnh núi.



      "Ân... Dựa theo địa đồ, tiếp tục về phía mặt trời..., nhất định có thể tới đỉnh núi, trại an dưỡng Nhan Ngọc a?"



      Lúc này Nhã Thần lòng chỉ nghĩ, muốn sớm 1 chút tới bên người .



      cũng úy kỵ khủng bố, từ khi có được thân thể Tiểu Dạ Tử liền thề, vô luận là vì tẫn trách(tận khả năng, trách nhiệm), hay là vì phần động tâm kia, cũng phải hảo hảo đối đãi với nàng.



      Vô luận đối mặt với cái gì, cũng đều như thế.



      "Ân?"



      Lại 1 đoạn đường, ở trước mặt ra 1 quần thể nhà cửa đổ nát.



      "Cái chỗ này, là thôn xóm núi Lạc Vân sao ? Bất quá thoạt nhìn dường như bị vứt bỏ rồi?"



      suy đoán là chính xác.



      Từ lúc vừa mới bắt đầu, nhân vật trong trò chơi chết. Bởi vì, nếu dùng loại trò chơi xác xuất này, căn bản thể tồn tại sinh lộ.



      "Núi Tây Nhạc" cùng " quy thôn" đương nhiên cũng đều tồn tại.



      Nhưng, núi Lạc Vân, lại chân thực tồn tại đó.



      Hộ gia đình căn bản biết, càng thêm xâm nhập vào sâu trong " Quy Thôn", khoảng cách tới trại an dưỡng Nhan Ngọc, cũng càng gần...


    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :