Nhà trọ địa ngục - Hắc sắc hỏa chủng

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. jeremyJ

      jeremyJ Active Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      97
      Chương 10 q20



      "Ta thích ngươi! Khi còn bé bắt đầu thích ngươi rồi! Cho nên ta mới cách nào tiếp nhận chuyện của cha với gì Tôn, còn ngươi nữa... Mấy năm nay ta mực có quên ngươi, chưa từng có..."



      TuyếtChân hơi rất nhiều lời mà..., chính cũng nghĩ tới mình sao có thể đem những lời từ sâu trong nội tâm...hết thảy đều ra.



      Hoàng Phủ Hác đứng ngơ ngác tại đó, giống như bị rút hồn phách, hai mắt nhìn thẳng vào Tuyết Chân. Lúc này, mặt hai người chỉ cách nhau khoảng như nắm đấm.



      ", " Hoàng Phủ Hác bỗng nhiên lui mạnh về phía sau môt bước, giống như là mới tỉnh cơn mê : "Tuyết Chân ngươi có thể dừng trò đùa này được ? Cũng phải người uống rượu ah, hai người chúng ta... Ta lúc ấy xem ngươi là muội muội ta. , ngươi mau, ngươi còn còn trẻ như vậy ta thể để ngươi chết ở nơi này, ngươi mau!"



      "Hoàng Phủ!"



      Cửa ra vào truyền đến tiếng gọi ầm ĩ, Hoàng Phủ Hác lập tức chạy tới mở cửa, bên ngoài là Bùi Thanh Y.



      " tìm được sao? Cái đĩa kia ấy?"



      "Ân, tìm được."



      "Vậy là tốt rồi." Bùi Thanh Y đến đây, tiến vào bên trong phòng, chú ý tới CD trong tay Tuyết Chân, lập tức : "Còn đứng ngây đó làm gì? Nhanh bật lên xem nội dung !"



      "Các ngươi... Rốt cuộc muốn tìm cái gì?" Tuyết Chân hoàn toàn hiểu bọn người Hoàng Phủ Hác cùng Bùi Thanh Y hỏi: "Bên trong có chứa điều gì sao?"



      "Mau chiếu lên Tuyết Chân, sau đó ngươi lập tức mau! Cách nơi này càng xa càng tốt!"



      Tuyết Chân lúc này cũng nổi tính bướng bỉnh lên, tay bắt lấy cánh tay Hoàng Phủ Hác, : "Có bản lĩnh ngươi đuổi ta ! biết ngươi có chuyện gì, ta đều cùng ngươi đối mặt, ngươi đừng nghĩ có thể vứt bỏ ta!"



      "Ngươi... Lương Tuyết Chân, ngươi cho ta đùa nghịch như tiểu hài tử sao! Ngươi cho rằng đây là giỡn sao? Ngươi cho rằng ngươi có mấy cái mạng? Cái nhà trọ này sắp tới rất nguy hiểm, chuyện năm đó có thể phát sinh lại lần nữa, ngươi chẳng lẽ cũng muốn theo gót cha của ngươi sao?"



      Hoàng Phủ Hác gào thét tiếng, nhưng lại làm toàn thân Tuyết Chân run lên.



      "Ngươi... Ngươi cái gì?"



      "Ta lại thấy được, cái huyết thủ kia " Hoàng Phủ Hác nắm chặc bả vai Tuyết Chân, : "Hiểu chưa? Lúc trước mẹ ta chứng kiến huyết thủ xuất thân thể người nào đó, tất cả đều ngoại lệ chết hết! Kể cả cha của ngươi! Mẹ ta dối, nàng hết thảy đều là ! Ngươi vì cái gì còn chịu tin tưởng ta!"



      Thanh cuối cùng như tiếng nổ, làm cho cánh cửa phía sau bật mở. nữ trung niên ra, lớn tiếng : "Nhốn nháo cái gì mà nhốn nháo! Các ngươi làm cái gì thế!"



      " có chuyện gì." Bùi Thanh Y lập tức mang bộ mặt tươi cười đáp: "Chúng ta lập tức yên lặng ngay..."



      Nữ nhân trung niên này tên là Trương Mẫn, năm đó cũng là hàng xóm với nhà Hoàng Phủ. Chồng của nàng Lí Nguyên, là trong những người bị hại. Mà trong tất cả hộ gia đình ở đây nàng chính là người căm hận Tôn Tâm Điệp nhất, lúc trước nàng cầu nhà Hoàng Phủ rời khỏi đây rất gay gắt.



      Lúc này Trương Mẫn rất nhanh chú ý tới Hoàng Phủ Hác. Nàng cảm giác Hoàng Phủ Hác rất là quen mặt, nhưng lại nhớ gặp nhau ở nơi nào.



      "Được rồi, yên tĩnh chút là được!"



      Về đến nhà, đóng cửa lại, nàng bắt đầu cảm giác có chút hồ nghi. Người nam nhân kia đến cùng gặp nhau ở đâu rồi?



      Hay căn bản chưa từng gặp mặt? Là mình nhìn lầm rồi?



      Trong phòng khách nhà Tuyết Chân, Bùi Thanh Y đẩy đĩa CD vào trong đầu DVD, : "Hay có nên chờ mọi người cùng tới xem ..."



      " Xem trước , đợi lát nữa bọn trở lại, lại coi thêm lần nữa." Hoàng Phủ Hác ngồi ghế sa lon, mà Tuyết Chân ngồi ở đầu phía bên kia, mặt tựa hồ bao trùm tầng sương lạnh.



      Sau đó, CD bắt đầu chạy...



      " Hi vọng mới xuất , sao có thể trì trệ tiến lên, vượt qua thời , đem hết toàn lực, ta bên cạnh ngươi..."



      Bùi Thanh Y nghe bài hát, tưởng tượng làm thế nào mà quen thuộc như vậy, ngẩng đầu lên, TV quả phát sóng ca khúc chủ đề của Siêu Nhân Điện Quang!



      " Đây là có chuyện gì?"



      "Ah!" Lương Tuyết Chân tức khắc bịt miệng lại : "Ta quên, mấy năm trước TV phát sóng Siêu Nhân Điện Quang vừa vặn Lục Thanh dưới lầu bởi vì phải ra ngoài, nên nhờ ta giúp quay lại kết cục Siêu Nhân Điện Quang! cách khác hơn hai mươi phút đồng hồ trước đều là nội dung Siêu Nhân Điện Quang rồi..."



      Cuộc đời Bùi Thanh Y lần đầu tiên căm hận Siêu Nhân Điện Quang như vậy!




      "CD dài bao nhiêu?"



      "Ta nhớ lúc ấy rất hưng phấn, cho nên thu đầy luôn cả đĩa cũng tầm hơn giờ. tập Siêu Nhân Điện Quang cũng gần 24~25 phút rồi, còn lại có lẽ vẫn còn chút nội dung..."



      Bùi Thanh Y lúc này mới nhàng thở ra, khá tốt, nếu như tất cả đều biến thành Siêu Nhân Điện Quang, nàng thực biết nên thế nào.



      Nàng lập tức tua nhanh đoạn phim. Phần cuối của Siêu Nhân Điện Quang là nhân vật chính bị Tà Thần biến thành tượng đá sau chìm vào đáy biển, cuối cùng bị đám hài tử biến thành năng lượng ánh sáng hấp thu hết, lần nữa lại bị quái thú đánh bại.



      Lúc này Bùi Thanh Y cảm giác được trong lòng máu, trọng yếu như vậy, có khả năng là nhắc nhở sinh lộ mà lại biến thành Siêu Nhân Điện Quang, mặc dù có trông thấy Lục Thanh kia, nhưng trong lòng nàng đem tổ tông mười tám đời của hỏi thăm trận.



      Điều buồn bực tiếp theo chính là ngay cả quảng cáo cũng được thu vào! Tính sơ sơ thêm đoạn thời gian đó, chỉ sợ vượt qua 30 phút rồi. Cái này làm nội tâm Bùi Thanh Y càng quặn đau thôi, quả thực có thể so sánh với lúc khi nàng mới tiến vào nhà trọ rồi.



      Khá tốt quảng cáo cũng quá lâu, rất nhanh phim lại được chiếu tiếp, rốt cục chứng kiến Siêu Nhân Điện Quang lại lần nữa bùng lên, đánh trả quái thú cuối cùng kết thúc.



      Sau đó, hình ảnh cuối cùng là toàn bộ nhân viên làm phim chụp tấm ảnh, rốt cục màn ảnh cũng đổi thành bình thường.



      Lúc này Hoàng Phủ Hác lập tức đem ánh mắt gắt gao tập trung vào màn hình, mà Tuyết Chân tuy biết muốn nhìn cái gì, nhưng vẫn tập trung nhìn về phía màn hình TV.



      màn hình TV xuất là Hoàng Phủ Hác! Hoàng Phủ Hác mười hai tuổi!



      Khi đó Hoàng Phủ Hác, đúng như là Phương Thiên Ưng , siêu cấp điển trai, khó trách muốn làm hình tượng shoujo manga. Mà nhìn chằm chằm vào màn ảnh : "Tuyết Chân ngươi chơi thời gian dài như vậy rồi, còn mệt à?"



      " có việc gì ..., ta muốn tiếp tục quay thêm hồi!" Camera vẫn truyền đến thanh vui sướng của Tuyết Chân: "Ah, lần đầu cầm camera, trở về nhất định phải chế tác thành CD kỷ niệm!"



      Từ phía sau cũng nhìn ra là hành lang tầng mấy. Mà Hoàng Phủ Hác vẫn tiếp tục theo chân nàng tới, bỗng nhiên nhìn về phía màn ảnh, : "....., ta ... Tuyết Chân, ngươi cảm giác vừa rồi, người kia có chút kỳ quái sao?"



      "Ân, đúng vậy a, ta cũng cảm thấy như vậy." thanh Tuyết Chân truyền đến: " đầu đội cái mũ như vậy, mà tại thời tiết này còn đeo bao tay, thực rất kỳ quái! Máy quay của ta đụng vào cũng có chú ý ."



      Bùi Thanh Y lập tức nhấn nút tạm dừng, quay đầu lại hỏi: "Các ngươi còn nhớ ? Người đầu đội mũ đó?"



      "Cái này..." Hoàng Phủ Hác nhất thời nghẹn lời, sau đó lắc đầu : " nhớ , nhiều năm như vậy rồi."



      Tuyết Chân cũng lắc đầu: "Ta cũng nhớ , lời lúc ấy của ta, ta cũng nhớ ."



      ... Máy tiếp tục chiếu "Còn có " Hoàng Phủ Hác câu: "Ngươi còn nhớ ? Ngươi vừa mới quay được thứ, ta nhớ trong cư xá trước đây có vật này ah?"



      "Cái gì? Ngươi cái gì?"



      "Được rồi, chờ ngươi về từ từ xem lại a."



      Lại tạm dừng lần nữa, Bùi Thanh Y quay đầu hỏi: "Cái này? Cũng nhớ ?"



      "Ta như vậy?" Hoàng Phủ Hác nhìn màn ảnh chính mình lắc đầu : "Hoàn toàn nhớ , tình mười mấy năm trước rồi! Chi tiết, tỉ mỉ như vậy ai còn nhớ tinh tường được!"



      "Ta cũng nhớ ." Tuyết Chân đồng dạng lắc đầu : " nhớ ."



      "Các ngươi tốt xấu gì cũng chưa từng xem qua CD lần?"



      " Có xem qua bất quá nhiều năm rồi coi lại " Tuyết Chân cười khổ : "Chính là thời điểm trước khi thu lại Siêu Nhân Điện Quang, vừa vặn thuận tay lấy ra xem lại. ngờ lại xóa mất nửa nội dung..."



      Cả người Bùi Thanh Y ngồi phịch ở sàn nhà. Hi vọng sinh lộ ngay trước mắt, lại bị Tuyết Chân tẩy sạch! có việc gì lại thu Siêu Nhân Điện Quang làm gì! Mà Siêu Nhân Điện Quang về sau phát lại biết bao nhiêu lần ah! Hơn nữa, mua tạm cái đĩa lậu cũng có thể coi được mà!



      "Các ngươi, lúc trước có sao qua bản khác ?"



      " có. Camera hai năm trước bị ta vứt rồi, bởi vì quá cũ, tính năng cũng kém."



      Bùi Thanh Y nhìn về phía màn hình tạm dừng, cắn răng cho phát tiếp lần nữa. Nàng chỉ hi vọng nội dung kế tiếp có thể đề cập đến nam nhân chụp mũ cùng cái " Đồ vật trước kia có " .



      Thế nhưng mà nàng thất vọng rồi.



      màn hình, hai người hoàn toàn chuyển hướng chủ đề.



      "Đúng rồi, Hoàng Phủ, " thanh Tuyết chân lại truyền đến lần nữa: "Ba của tacùng mẹ ngươi, cũng sắp kết hôn a? Về sau ngươi chính là ca ca của ta rồi hả?"



      "Ân, Đúng a " Hoàng Phủ cười đến rất sáng lạn trả lời: "Kỳ ta rất hi vọng mẹ tái hôn , mẹ mấy năm nay quá cực khổ rồi."



      "Ta cũng đồng ý, hơn nữa ta nghĩ ngươi phản đối chứ. Ta nghe gia đình tái hôn rất khó ở chung."



      " Chuyện đó quan trọng ah, ta rất thích Tuyết Chân ngươi , ngươi làm muội muội của ta ta cảm thấy cao hứng."



      Lúc này màn hình ràng hơi run run, lúc ấy tay Tuyết Chân run rẩy cái. Chi tiết này, tất nhiên bị cả ba người đều cảm nhận được trong nháy mắt.



      "Ca ca ah... Cũng đúng, về sau ngươi chính là ca ca của ta rồi. Cũng tốt..."



      "Tuyết Chân kế tiếp chúng ta đến lầu sáu thôi."



      "Ân!"



      Sau đó, màn hình di động hướng tới thang máy.



      Đúng vào lúc này, TuyếtChân từ trong miệng ra.



      "Hoàng Phủ, ngươi vừa rồi về vật kia là gì ? Ta bị ngươi làm cho khá tò mò ah."



      "Ah, cái đó á! Là người đàn ông đội mũ từ trong cầu thang tầng năm ra mà chúng ta chứng kiến, để lại tại ngã rẽ trong cầu thang tầng năm ah!"



      "Ah, cái kia sao! Ta còn tưởng rằng ngươi cái gì. Thoạt nhìn rất bình thường chẳng có gì kỳ quái ."



      "Cũng phải bình thường ...,chỉ là biết ai đặt cái kia ở đấy."



      "Đúng a..."



      Lúc này cửa thang máy mở ra, Tuyết Chân cùng Hoàng Phủ Hác vào. Sau đó, bọn nhấn nút lên lầu 6. màn hình cho thấy, hai người bọn họ tại đứng ở tầng năm.



      Sau đó, thang máy đóng cửa lại.



      Cửa mở.



      Trước mắt là hành lang hẹp dài, hành lang người.



      người...



    2. jeremyJ

      jeremyJ Active Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      97
      Chương 11 q20




      Lúc này, tất cả mọi người cơ hồ ngừng lại hô hấp.



      Hoàng Phủ Hác lập tức lấy điện thoại di động, bấm số di động của Tô Tiểu Mạt . bao lâu, đầu bên kia tiếp nhận cuộc gọi.



      "Tô tiểu thư, " Hoàng Phủ Hác vừa chuyện, ánh mắt vẫn nhìn vào màn hình : "Ngươi lập tức vào trong cầu thang bộ, đến cầu thang tầng thứ 5, đúng, nhìn chút, ở chỗ đó có đồ vật gì ."



      màn hình TV, như trước vẫn có thể nghe thấy thanh của hai người.



      "Tuyết Chân, nơi này thực yên tĩnh." Hoàng Phủ Hác nhìn hành lang trước mắt , cười : "Tay ngươi đừng run như vậy, màn hình rất nhòe."



      "Ân, tốt, tốt. Như vậy , ngươi giúp ta cầm chút? cầm thời gian dài như vậy, tay ta tê rồi."



      "Tốt, ta đến đây."



      Sau đó, trong màn hình Hoàng Phủ Hác tới, rồi thân ảnh của Tuyết Chân màn hình. Thời điểm Tuyết Chân xuất , nàng mặc bộ quần áo màu đỏ chót , con mắt chớp chớp lấp lánh. Cặp mắt kia, ngược lại điểm biến hóa cũng có, liếc 1 cái liền có thể nhận ra.



      Trong hành lang rộng lớn , hai người lẳng lặng tới, đúng vào lúc này, phía trước có cánh cửa mở ra, sau đó, từ bên trong ra nữ nhân, mặt có tầng mặt nạ trắng bóc. Nàng vừa xuất , làm Tuyết Chân giật nảy mình, lập tức lui về phía sau vào bước.



      Nữ nhân kia cầm bao rác ra, đồng thời cũng chú ý tới Hoàng Phủ Hác cùng Tuyết Chân ở phía trước.



      "Ah, là tiểu hài tử tầng 5 a? mới mua camera sao?" Nữ nhân kia chuyện ràng, dường như trong miệng ngậm vật gì đó, với Hoàng Phủ Hác và Tuyết Chân: "Ân, hẳn bây giờ quay phim?"



      "Đúng vậy ." Tuyết Chân vỗ vỗ ngực, : "A di ngươi làm ta sợ muốn chết, đêm hôm khuya khoắt , đừng dọa người như vậy nha."



      "Các ngươi quay vào buổi tối sao?" Bùi Thanh Y quay đầu lại hỏi.



      Tuyết chân gật gật đầu: "Đúng vậy a. Là như thế."



      Nữ nhân mang mặt nạ vội vàng sửa lại quần áo, đối diện với màn ảnh làm dấu tay chữ "v", đồng thời cúi người, xoa xoa đầu Tuyết Chân, : "Ngươi là con của Lương gia sao? Lớn lên đáng ah."



      Thời điểm nàng cúi người xuống, bởi vì cổ áo khá thấp, bởi vậy có thể nhìn thấy khe ngực. Đương nhiên, trước mặt đều là tiểu hài tử, nàng tự nhiên kiêng kỵ cái gì cả. Mà nhìn kỹ lại, ngực nàng ấy còn có 1 bông hoa màu đen.



      Lúc này, đột nhiên có 1 nữ nhân từ phía sau chạy đến ôm cổ nữ nhân mang mặt nạ. Nữ nhân đột nhiên chạy ra kia, đầu chải tóc đuôi ngựa, lớn lên coi như tươi mát, nàng mặc bộ áo ngủ sợi tơ , ôm nữ nhân kia : "Ta tỷ ah, ngươi vứt rác đừng có lề mề như vậy! Có phải hay đánh bài lại ta, muốn chạy trốn? Ân? hai tiểu hài tử này nhìn thực quen mắt. Oa, nam hài tử này đẹp trai ah, trưởng thành nhất định là người siêu cấp đẹp trai! Ngươi tên là gì?"



      "Hác, Hoàng Phủ Hác."



      "Hoàng Phủ? Cái gì Hoàng Phủ?"



      "Ngươi thực có văn hóa "Nữ nhân mang mặt nạ gõ vào cái trán của nữ tử bím tóc đuôi ngựa, : "Hoàng Phủ là họ kép của Trung Quốc á..., bảo ngươi hảo hảo đọc sách ngươi nghe!"



      "Đừng có đánh vào đầu ta..., tỷ!"



      "Cái kia thế nào? Hảo Mỹ?"



      Hảo Mỹ?



      Bùi Thanh Y lập tức nhấn tạm dừng, quay đầu lại hỏi: "Là... La Hảo Mỹ? Người thứ 5 bị hại? Đúng rồi, La Hảo Mỹ là hộ gia đình tầng số 6! Nàng là muội muội của nữ nhân mang mặt nạ kia?"



      "Ân, đúng vậy, " Hoàng Phủ Hác chỉ vào nữ nhân mang mặt nạ màn hình : "Nàng gọi La Hảo Nghiên, là thân tỷ tỷ của La Hảo Mỹ, về sau cũng vì nguyên nhân đó mà rất cừu thị ta, cùng mẹ ta ..."



      màn hình, hai người kia : "Có muốn vào trong ngồi chút?"



      ", cần." Tuyết Chân khoát tay : "Như vậy chúng ta trước."



      Hai người sau khi rời , tỷ muội nhà kia cũng đóng cửa lại. Mà từ đầu tới đuôi, hết thảy đều rất bình thường, hề phát sinh tình huống dị thường.



      Vừa lúc đó, phía trước lại có cánh cửa mở ra. Chỉ thấy thiếu niên bị hung hăng đẩy té mặt đất, sau đó, sách vở từ trong phòng bay ra ngoài. Rồi 1 người nam tử trung niên cầm chổi lao tới quát: "Ngươi cút cho ta, ta có loại con này!"



      "Cha, ta sai rồi, ngươi đừng đánh ta... Ah!"



      Trung niên nam tử giơ cây chổi lên, đối (với) thiếu niên kia hung hăng mắng: "Tiểu tử ngươi hảo hảo học tập cho ta , cả ngày xem manga, tại thành tích đứng thứ 3 từ dưới lên, cái này còn , ràng lại còn nhìn trộm nhà vệ sinh nữ, để lão sư phải gọi ta tới trường học! Hôm nay ta đánh gãy chân ngươi là được!"



      mặt đất toán loạn toàn là manga, phần là 《 Bảy Viên Ngọc Rồng 》, còn có phần là 《 thánh đấu sĩ Tinh Thỉ 》, mà trong đó, còn có cuốn Notebook bìa màu đen!



      Lúc này, Hoàng Phủ Hác cầm camera vọt tới, khuyên can: "Trịnh thúc, đừng như vậy, đừng đánh nữa!"



      Trung niên nam tử kia, chính là người từng xuất dưới lầu, Trịnh kiện!



      "Các ngươi đừng cản ta!" Tựa hồ Trịnh kiện cũng thèm để ý việc xấu trong nhà bị người ngoài biết được, hung hăng với người thiếu niên trước mặt: "Trịnh Đại Hổ! Tiểu tử ngươi cút cho ta, ta có nhi tử như ngươi!"



      "Ngươi làm cái gì!"



      Lúc này, lại có nữ nhân trung niên chạy ra, giữ chặt tay Trịnh kiện , : "Ngươi muốn nhi tử nhưng ta muốn! Căn nhà này ta cũng có nửa, người bằng vào cái gì mà đuổi nó ?"



      Người phụ nữ trung niên này chính là Chương Thu Hà, sau khi Đường Thực chết, nàng là người thứ hai bị sát hại, cũng chính là thê tử của Trịnh kiện. Thời điểm nhìn thấy nàng xuất , cặp lông mi của Hoàng Phủ Hác bỗng rung động.



      "Chuyện này ta có ấn tượng rất sâu " Tuyết Chân thở dài : "Cái tên Trịnh Đại Hổ kia là người hoàn toàn hề có chí tiến thủ, sau khi Trịnh phu nhân qua đời, có người quản giáo lại càng thêm phóng túng, về sau ngay cả đại học kém cỏi nhất cũng vào được, tại còn chơi bời lêu lổng khắp nơi bên ngoài, Trịnh thúc vì đứa con trai này biết tốn bao nhiêu tâm tư."



      Mà ánh mắt Bùi Thanh Y lại tập trung lên cuốn Notebook. Cuốn Notebook, chợt nhìn, rất dễ dàng làm cho người ta liên tưởng tới 《 Dead note 》. Đương nhiên, mười mấy năm trước, còn chưa xuất bộ manga này.



      Chỉ là, Bùi Thanh Y tự chủ được mà muốn nhìn kỹ bản bút ký kia.



      "Ngươi ở bên ngoài thanh tỉnh lại cho ta!" Trịnh kiện xong, liền lôi kéo Chương Thu Hà vào trong nhà, đóng sầm cửa lại! Chỉ để lại Trịnh Đại Hổ người ở bên ngoài, hai mắt hung hăng nhìn chằm chằm vào cửa, bắt đầu cúi người xuống thu dọn đống manga.



      Thời điểm này, Tuyết Chân qua, nhặt bản bút ký kia lên, sau đó mở ra. Nhưng từ góc độ của camera, thể thấy ràng nội dung trong bản bút ký.



      "Cái này là gì vậy?" Tuyết Chân đem bút ký trả lại cho Trịnh Đại Hổ, : "Ngươi vẽ cái gì vậy?"



      " biết?" Trịnh Đại Hổ tiếp nhận bản bút ký, nhưng lại dương dương đắc ý nói: "Hừ, ngươi cũng hiểu."



      Sau đó, hai người rời khỏi lầu 6. Về tới lầu 5. Quá trình này khá nhanh.



      Sau khi xuống tầng 5, hai người liền tiến về Lương gia. Lúc đó, lương Thiên Tường cùng Tôn Tâm Điệp đều ở trong nhà. Mở cửa ra, liền nhìn thấy hai người bọn họ cười cười . màn hình tivi phát bộ phim《 Hoàn Châu Cách Cách 》.



      "Ah!" Tuyết Chân vội vàng chạy đến trước tivi : "Ta quên mất! Mải miết quá quên mất xem 《 Hoàn Châu Cách Cách 》 rồi. Cha, ngươi cho ta biết nội dung cốt truyện phát triển như thế nào rồi? Dương Khang cứu Tử Vi ra chưa?"



      Lương thiên tường cắn hạt dưa : "Ta cũng có chú ý..., vừa rồi đều là coi những tiết mục khác, Tâm Điệp a di ngươi rất nhanh trở lại, liền chuyển qua kênh này."



      "Ah! thực đáng tiếc ah, thiệt là, ngày mai ta nhất định phải coi lại! Ah, Dương Khang ra!"



      Nội dung cốt truyện vừa vặn diễn đến đoạn đám người đào vong, Tử Vi bị người khác bắt , Dương Khang tìm nàng, kết quả Tử Vi rơi xuống sơn nhai biến thành mù lòa. Bùi Thanh Y nhớ lại thời điểm lúc trước xem bộ phim này, nàng vẫn còn học trường cấp 2, cũng là như si mê như say sưa, mơ ước tới mối tình có hai, bất quá giờ quay lại xem, tựa hồ quá mức nhàm chán rồi.



      " hoài niệm..." con mắt của Tuyết Chân gần nhòe : "Lúc đó, ba ba còn sống, bộ dáng vẫn còn khỏe mạnh như vậy..."



      đến đây, nàng liền cúi đầu che mặt mà khóc.



      Camera quay chính diện Lương Thiên Tường, Tôn Tâm Điệp hai người. Hoàng Phủ Hác thấy bộ dạng của mẫu thân, cũng lấy tay lau nước mắt.



      "Bọn thoạt nhìn giống như huynh muội đây này." Tôn Tâm Điệp cười mỉm nói: "Tuyết chân, A Hác có khi dễ ngươi ? Nếu có cho ta biết ah!"



      "Mẹ! Ngươi giúp đỡ ai ah!"



      "Tôn a di tốt nhất đây này!" Tuyết chân bám dính vào bên cạnh Tôn Tâm Điệp, dựa sát vào người nàng. Lúc ấy, tình cảm giữa Lương Tuyết Chân cùng Tôn Tâm Điệp phi thường tốt đẹp.



      Bùi Thanh Y nhìn kỹ Tôn Tâm Điệp, nàng là đối tượng trọng điểm hoài nghi, tự nhiên phải hảo hảo quan sát kĩ. Tôn Tâm Điệp chính xác rất đẹp, con mắt cùng Hoàng Phủ Hác đặc biệt giống nhau, giống như đúc từ khuôn, bộ dáng của nàng thoạt nhìn rất sáng sủa, thời điểm tươi cười giống như tiên hoa đua nở, rất tự nhiên sinh ra hảo cảm với nàng. Hơn nữa động tác của nàng rất ưu nhã thong dong, thể tu dưỡng của bản thân.



      "Tuyết Chân, đem camera cất " Lương Thiên Tường cười : "Ngươi làm như vậy rất tốn điện đấy. Dù sao thời gian vẫn còn dài, buổi sáng ngày mai ta mang ngươi ra ngoài hảo hảo quay, như thế nào?"



      " lời định!"



      Tuyết chân nâng camera lên, vào phòng mình, rồi đặt nó ở bàn sách, ra ngoài, đóng cửa lại. Trong phòng có mở đèn, cửa đóng lại liền lâm vào mảnh hắc ám, chỉ có chút ánh trăng từ cửa sổ lọt vào, có thể nhìn thấy lờ mờ quanh gian phòng.



      Sau đó, hình ảnh liền triệt để biến thành hắc ám.



      xong.



      "Nội dung đến đây là hết. Ân, chính là như vậy." Tuyết Chân lắc đầu : "Cũng có cái gì ah, cái CD này lúc còn bé ta chỉ xem qua mấy lần, về sau cũng có xem lại, nội dung quên gần hết."



      ", đúng." Bùi Thanh Y lại nhíu chặt lông mày : " đúng!"



      "Ngươi phát cái gì?" Hoàng Phủ Hác cũng lập tức truy vấn: "Mau cho ta biết!"



      "Các ngươi có phát vấn đề sao?"



      "Cái gì?" Hoàng Phủ Hác càng thêm cấp bách: " cho ta biết ah!"



      "Nguồn điện camera là ai tắt? thể nào là Tuyết Chân, bởi vì ngươi phải đem camera đặt ở bàn rồi rời sao? vì vậy, máy mới tiếp tục quay, nhưng vì cái gì... nó lại tự động tắt ?"



      Trong nhất thời toàn bộ phòng khách đều lâm vào yên tĩnh.



      Tuyết Chân lúc này như mới tỉnh mộng, nàng trước kia chưa từng quan tâm tới vấn đề này!



      như vầy... người tắt camera , là ai?



      Là ai?



      Người đứng phía sau camera là ai?

    3. jeremyJ

      jeremyJ Active Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      97
      Chương 12 q20



      Trong hành lang lờ mờ, Hứa Hùng, Chiến Thiên Lân, Tô Tiểu Mạt, Tư Tiêu Tiêu ba người vẫn ngừng xuống dưới. người nào dám ngồi thang máy, cho nên đều bằng thang bộ. Đèn hành lang quá mờ, Chiến Thiên Lân tuốt ở đằng trước cầm đèn pin, sau lưng làTô Tiểu Mạt, Tư Tiêu Tiêu hai người theo sát lấy và Hứa Hùng.



      Rốt cục, tới tầng năm Chiến Thiên Lân mớidừng bước, nhíu chặt lông mày chiếu đèn khắp mọi nơi, chuẩn bị tâm lý cho tình huống xấu nhất, nhưng cái gì cũng thấy. Chung quanh phi thường yên tĩnh, có vật gì, đến rác rưởi cũng có.



      Tay chân lưu loát lấy điện thoại di động ra, tiếp theo nhấn cái phím tắt, gọi cho Hoàng Phủ Hác cũng ở tầng năm.



      "Này, Hoàng Phủ sao? Ta hi vọng ngươi cho ta lời giải thích chính xác." Chiến Thiên Lân tiếp tục chú ý động tĩnh chung quanh, hỏi: "Ngươi đến cùng có phát ? Trong thang bộ tầng năm có bất kỳ phát nào. Bất quá phòng ngừa vạn nhất chúng ta vẫn chụp ảnh lại. cho ta biết tình huống cụ thể, ngươi đến cùng phát cái gì?"



      " có gì? Được rồi " thanh Hoàng Phủ Hác nghe rất trầm thấp: "Vậy trước tiên chụp mấy tấm hình, sau đó các ngươi lập tức đến nhàTuyếtChân, ta bây giờ ở chỗ đó."



      Cúp điện thoại, Chiến Thiên Lân lấy ra điếu thuốc tiếp tục ngậm lên miệng, lấy bật lửa châm lên.



      Nếu như Hoàng Phủ Hác dám có tâm kế gì mà ..., tự có biện pháp đối phó.Ở đây hay ở trong nhà trọ, cũng chỉ tin tưởng người, ngoại trừ người kia tuyệt đối tin bất kỳ kẻ nào khác. Tất cả các thành phần giải dược đều để ở chỗ người kia, mỗi khi chế tạo được loại độc dược mới, giải dược đều được cất ở đấy. Độc dược mà chế được giải dược, chẳng khác nào là sản phẩm thất bại, đây là nguyên tắc nghiêm ngặt mà Chiến Thiên Lân luôn mực tuân thủ.



      Bốn người kế tiếp tới nhà Tuyết Chân. Sau đó theo dõi nội dung trong đĩa CD.



      " cách khác, vật có ' tư thái bình thường ' hẳn nằm trong những điểm đó?" Chiến Thiên Lân hung hăng hít hơi thuốc lá, chằm chằm nhìn màn hình trước mắt hỏi: "Các ngươi cũng nghĩ như vậy sao?"



      " thể bài trừ bất kỳ khả năng nào." Bùi Thanh Y ngồi bên cạnh Tuyết Chân, có chút cảnh giác nhìn vào CD : "Đáng tiếc phần nội dung bị xóa, nếu như có toàn bộ mà ..."



      đến đây, khí trong phòng đột nhiên trở nên vi diệu.



      Tuyết Chân hiểu được ý , nghe thế cũng kịp phản ứng. Nàng đứng dậy nhìn những người trong phòng, : "Các ngươi muốn tìm đồ vật gì trong đó? Hay ý của mấy người là con quỷ mà Hoàng Phủ Hác nhắc tới?"



      Tuyết chân trực tiếp nhìn vào mắt Hoàng Phủ Hác, như chém đinh chặt sắt : "Ngươi vẫn cho rằng như vậy!"



      Chiến Thiên Lân buông điếu thuốc lá, bắt đầu suy tư. tổ hợp các manh mối trước mắt, theo những hình ảnh vừa thấy, tổng cộng có " quái nhân mũ đen ", " vật gì đó trong thang bộ", " La tỷ muội ", " ba người nhà Trịnh kiện ", "Cuối cùng chiếc camera bị tắt cách quỷ dị " năm điều phải chú ý. Mà trong đó hai cái phía trước bị xóa nên cách nào biết chi tiết được.



      Kỳ thời điểm nhìn thấy nội dung huyết tự, phản ứng đầu tiên của chính là cái gọi là " đồ vật bình thường ", nhất định đó là thứ dễ dàng bị bỏ qua nhất. Cái dễ dàng bị xem , có thể là nhìn mãi thành thói quen, tự nhiên mà bỏ qua chút nào hoài nghi. Ví dụ đơn cử, những người tiến vào nhà trọ, đối với những vụ án giết người, tuyệt đối lo ngại rằng hung thủ là "Nhân loại" hay . Nhưng đối với hộ gia đình mà , sát nhân là nhân loại trong khi chấp hành huyết tự đó chính là điều "mất tự nhiên nhất ", trái lại bọn lại luôn cho rằng Quỷ hồn chính là điều tự nhiên.



      cách khác... Đối với hộ gia đình mà , " tư thái bình thường " còn là người hay đồ vật bình thường rồi. Vô luận nhìn bình thường đến cỡ nào, tất cả trong mắt mọi người cũng còn bình thường. Huống chi, hạn định trong phạm vi " Nhà trọ số 2 " Cũng có nghĩa là, nhà trọ rất khó sáng tạo ra đồ vật "bình thường", vì bây giờ trong mắt các hộ gia đình chẳng có gì là bình thương cả, chỉ sợ giống như Hạ Uyên lúc chấp hành huyết tự lần cuối, đó trở thành vụ án kinh điển trong lòng tất cả hộ gia định rồi.



      Nhưng nhắc nhở sinh lộ nhất định phải xuất .



      Chiến Thiên Lân biểu xem ra thèm quan tâm đến mọi người xung quanh, kỳ mỗi tế bào não của khắc cũng đình chỉ vận động.



      Nếu như, có vật ở tại nhà trọ này số 2 có thể coi là " tư thái bình thường " mà ..., hẳn là cái gì? Làm thế nào giấu diếm được các hộ gia đình, khiến bọn tìm được sinh lộ thoát ly đây?



      Điểm thứ nhất " Nam nhân mũ đen ", bởi vì hình ảnh bị xóa cách nào trông thấy, cho nên rất khó phán định , nhưng nghe như thế nào cũng thể cho rằng đó là "Bình thường" .



      " Vật gì đó trong thang bộ "điểm thứ hai, dựa theo lời của Hoàng Phủ Hác cùng với Tuyết Chân mà phán đoán, nếu nhà trọ dùng từ " bình thường" để làm cho mọi người phán đoán được vật đó là gì, mà Hoàng Phủ Hác cũng nhớ được đó là gì. Cũng có nghĩa là, các hộ gia đình thể nào coi nó là " tư thái bình thường " được.



      Còn La tỷ muội? Hoàn toàn chính xác, mặt ngoài thoạt nhìn rất bình thường, nhưng trong số đó La Hảo Mỹ là người chết, tự nhiên khiến cho hộ gia đình chú ý, chỉ sợ tỷ tỷ La Hảo Nghiên cũng bị xem là " bình thường" .



      Kế tiếp Trịnh Đại Hổ, cùng cuối cùng camera tự động tắt, có thể giải thích rằng do hết điện nên tự động tắt, nhưng là hộ gia đình tất nhiên bỏ qua bất kỳ manh mối bé nào.



      "Hoàng Phủ " Chiến Thiên Lân tạm thời cân nhắc những điều này nữa, đối với Hoàng Phủ Hác bên cạnh hạ giọng : "Ta có chuyện muốn cùng ngươi chuyện lát."



      "Chuyện gì?" Hoàng Phủ Hác tức khắc lộ ra thần sắc khẩn trương: "Ngươi phát cái gì?"



      "Cùng ta ra ngoài. Là chuyện khác, bất quá ngươi hẳn có hứng thú muốn biết."



      Hoàng Phủ trầm tư chút, quay đầu lại : " có lỗi, ta cùng Chiến Thiên Lân ra ngoài khắc."



      Hai người rời phòng, ra hành lang bên ngoài, Chiến Thiên Lân chậm rãi bước vài bước nhún vai, quay đầu lại với Hoàng Phủ Hác: " Trong cơ thể Lương Tuyết Chân bị ta hạ loại độc tố. Độc tố lan rất nhanh toàn thân của nàng, mạng của nàng, bây giờ là trong bàn tay của ta. Nếu như muốn giải dược, cho ta mảnh vỡ khế ước ngơi cất giữ ở đâu. Ngươi hẳn là lấy được tấm?"



      Hoàng Phủ Hác sửng sờ chút, sắc mặt biến chuyển bất định, lập tức bước xông lên, bắt lấy cổ áo Chiến Thiên Lân, vừa muốn vung quyền, lập tức Chiến Thiên Lân túm chặt cánh tay của vặn ngược lại, đem cả người áp vào vách tường, dùng giọng điệu tàn : "Ta là người thích động thủ , nghe cho kỹ, giải dược chỉ ta có. Đại khái qua giờ nữa, phản ứng sơ bộ ra, người của nàng xuất vài chấm đỏ. Qua giờ tiếp, các dấu chấm ngừng lan rộng. Cuối cùng, nàng chẩy máu toàn thân mà chết, hơn nữa có cách nào có thể cầm máu."



      "Ngươi... Ngươi bậy bạ gì đó?"



      " Thành phần Giải dược rất phức tạp, chỉ có đồng bọn của ta có. cho ta biết nơi cất mảnh vỡ khế ước địa ngục, sau đó ta thông báo cho đồng bọn, khi lấy được, ta bảo dùng bồ câu đem giải dược đến đây."



      đến đây, buông lỏng tay ra.



      " Thời gian cho ngươi nhiều lắm. Suy nghĩ kỹ."



      Chiến Thiên Lân lộ ra ánh mắt khát máu, làm cho người cảm giác được rét mà run. Mỗi khi lộ ra bộ dạng này, nhận thức của mọi người xung quanh có thể biết được sắp có điều hay xẩy ra.



      Mười năm trước, khi lộ ra hào quang khát máu cũng chính là lúc dùng độc dược tự bào chế giết hại hơn năm mươi người. Cũng bởi vậy, lấy được tự do cùng người kia ở chỗ.



      Lúc ấy, đại tổ chức phạm tội tên là "Hắc Điệt Hương", từng thuê tiến hành chế tác độc dược. chứng minh khả năng sát nhân của chính mình, về sau được thủ lĩnh của bang hội thu nạp làm thành viên trung tâm.



      Dùng chính mình để thử tác dụng độc dược, là niềm vui duy nhất của . Giống như tử thần điều khiển mạng sống con người, cái này với mới chính là cảm giác đạt được thành tựu. Lúc trước "Hắc Điệt Hương" tiếc cung cấp cho cơ sở tài liệu thí nghiệm. Điều kiện phát triển đầy đủ, có thể chỉ cần muốn bất kỳ ai chết dù có biện pháp ngăn ngừa hạ độc đến đâu cũng thể. Chỉ cần nguyện ý. Cho đến tận bây giờ, tinh luyện ra tổng số bao nhiêu độc dược chính cũng thể nhớ nổi.



      Kỳ vốn có tính toán hạ độc những người kia đâu. Bởi vì được cung cấp cơ sở vật chất, điều kiện thí nghiệm khá ổn thỏa, chưa tính đến còn được phép tiến hành thí nghiệm trực tiếp cơ thể người. Nhưng chính lúc kia, được gặp nàng.



      Nàng mực bị giam giữ, bị đám người kia thay nhau phát tiết. Nàng chỉ là học sinh bình thường mà thôi, nhưng bởi vì lớn lên xinh đẹp, tăng thêm vóc người mê hồn cho nên bị bắt tới. Trong vài năm biết sẩy thai bao nhiêu lần, thế nên mất khả năng sinh sản, ngày đêm bị giày vò đến thành hình người. Thời gian trôi qua bao năm, nàng còn được chứng kiến ánh mặt trời. Đến phản kháng cơ hồ cũng quên, chỉ là bị những người kia xem mình là công cụ giải quyết sinh lý nhu cầu mà thôi.



      Nàng là người như vậy, qua tay biết bao nhiêu người. Chơi chán rồi, bán cho bọn buôn người hay là giết chết cũng sao cả. Lúc ấy, nàng được đưa đến chỗ Chiến Thiên Lân. Nàng còn năng lực chạy trốn cùng phản kháng, đồng thời "Hắc Điệt Hương" cũng ám chỉ , có thể tùy tiện xử trí bé này.



      Khi đó, câu của nàng làm sinh ra hứng thú.



      "Ngươi giúp ta hạ độc chết hết bọn ."



      Chiến Thiên Lân có chút ngoài ý muốn nhìn cơ thể nữ nhân mảnh mai, giống như gió thổi qua ngã xuống ở trước mặt như vậy, hơn nữa tuyệt sợ là người nghiên cứu độc dược.



      "Như vậy ngươi có thể cho ta cái gì?"



      Chiến Thiên Lân lúc ấy ràng có bác bỏ nàng. thực tế, gia nhập cái cái tổ chức này chỉ là vì điều kiện làm việc mà thôi, những thứ khác đều màng tới. Chế tác độc dược là hứng thú của , mà "Hắc Điệt Hương" có thể thỏa mãn cầu đó. Nhưng bây giờ nghiên cứu cũng được khá nhiều rồi loại độc dược rồi, bắt đầu cân nhắc mở rộng thí nghiệm, số lượng cùng phát triển thêm vài đặc tính nữa.



      "Ta biết." Nữ nhân cứ như vậy nhàn nhạt hồi đáp: "Nhưng là, chỉ cần ngươi giết bọn chúng ngươi muốn cái gì, ta đều cho ngươi."



      Nữ nhân này chính xác rất đẹp, nhưng thời gian dài bị tra tấn làm cho nàng tiều tụy nhiều, tuy nhiên dáng người vẫn rất hấp dẫn như trước, nhưng Chiến Thiên Lân đối với độc dược hứng thú hơn nữ nhân nhiều. Nàng có thể cấp cho cái gì đây?



      Nàng có cái gì cũng cần. Nếu muốn thân thể của nàng, đại khái có thể dùng sức mạnh, chỉ là Chiến Thiên Lân đối với điều này hứng thú lớn.



      lúc ấy, cái gì cũng với nàng. Cũng hứa hẹn bất kỳ điều gì. Chỉ là từ trong ống nghiệm đổ ra chất lỏng màu xanh lá, sau đó đưa cho nàng.



      "Uống hết." chỉ ngắn gọn như vậy.



      Tiếp đó nàng đón lấy rồi hơi uống hết.



      Sau đêm đó, "Hắc Điệt Hương" hơn năm mươi người, vô luận là đại ca hay tiểu lâu la, toàn bộ đều chết oan chết uổng.



      Chỉ có Chiến Thiên Lân cùng nàng là chết. hạ độc như thế nào, chỉ có bản thân của mới biết được.



      Chất lỏng màu xanh lá là giải dược duy nhất.



      Rời khỏi chỗ đó về sau cùng nàng đến thành phố K. Nàng lúc ấy hỏi: "Tốt rồi, tại ngươi muốn ta làm cái gì?"



      "Rất đơn giản. Tương lai ngươi trở thành vật thí nghiệmđộc dược của ta, ngươi cứ ở bên cạnh ta là được. Sau đó, căn cứ phản ứng trúng độc củangươi, ta tiến hành nghiên cứu giải dược."



      Nàng cứ như vậy trả lời: "Ta biết rồi."



      Thời điểm rời khỏi căn hầm dưới mặt đất, nàng nhiều năm chưa trông thấy ánh mặt trời, rốt cục bây giờ được tự do rồi.



      "Đúng rồi." Chiến Thiên Lân lúcấy chuẩn bị bước lên xe buýt tiến đến thành phố K chợt nhớ tới muốn hỏi nàng vấn đề: "Ngươi tên là gì? biết xưng hô như thế nào mà ..., rất phiền toái."



      "Hiên Kỳ. Phàm Hiên Kỳ."



      Nữ nhân gọi làPhàm Hiên Kỳ là người duy nhất Chiến Thiên Lân tin tưởng.



      Khi hai người tiến vào nhà trọ Chiến Thiên Lân cho nàng tiết lộ mối quan hệ của hai người với các hộ gia đình khác.



      "Mạng của ngươi là của ta, ta nghĩ dùng như thế nào cũng có thể. Sau này, ngươi dựa theo phân phó của ta mà làm việc."



      "Ta biết rồi."



      Đây là ước định giữaChiến Thiên Lân cùng Phàm Hiên Kỳ.



      Bị nhốt dưới lòng đất nhiều năm như vậy, cho nên thị giác của nàng có thể nhìn trong bóng tối, nên được rất nhiều hộ gia đình quan tâm. Nhưng mà Chiến Thiên Lân làthiên tàiđộc dược lại người nào biết. Về sau, và Phàm Hiên Kỳ cùng trở thành đồng minh của thần cốc Tiểu Dạ Tử.



      "Ngươi hạ độc đối với Tuyết Chân rồi hả?" Hoàng Phủ Hác mặt lộ vẻ sát ý nói: "Ngươi ràng dám..."



      "Ta lại lần nữa, mảnh vỡ khế ước địa ngục ở nơi nào. Ta phải là người kiên nhẫn. cầm được mảnh vỡ, đồng bọn của ta đưa giải dược ra đâu. Mà ngươi, tại cũng cách nào rời khỏi nhà trọ này."



      Sau đó, Chiến Thiên Lân sửa sang lại cổ áo, : "Ân, quên cho ngươi biết. Tuy ta tiến hành thí nghiệm qua rất nhiều lần, bất quá cũng có số người độc dược phát tác trong thời gian cực ngắn, cho nên ngươi suy nghĩ kỹ càng."



      "Ngươi cứu nàng trước !" Hoàng Phủ Hác cắn răng : "Chỉ cần ngươi cứu nàng ta cho ngươi biết..."



      Ác ma kém độc dược sư, Hoàng Phủ Hác cuối cùng hạ cảnh cáo!

      caoduong thích bài này.

    4. jeremyJ

      jeremyJ Active Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      97
      Chương 13 q20



      Tuyết Chân mệt mỏi dựa đầu lên vách tường.



      xem xem lại rất nhiều lần băng thu hình rồi, thế nhưng mà đều phát đầu mối gì. Mà nàng hướng Hoàng Phủ Hác thổ lộ tình cảm nội tâm của mình lại từ trong miệng nghe được chuyện.



      Cái chết của phụ thân, có liên quan tới tượng linh dị?



      Có thấy mình quá ngu chưa?



      Tuyết Chân thực muốn xem tiếp nữa. Nàng đem điều khiển từ xa giao cho Bùi Thanh Y, : "Bùi tiểu thư đúng ? Kế tiếp chính ngươi xem . Hoàng Phủ Hác trở lại, gọi đến thư phòng chút."



      Nàng đứng người lên, chậm rãi hướng về phía cửa thư phòng. Hai chân giống như bị rót chì, cảm giác rất trầm trọng. Lúc này, bầu trời đêm ngoài cửa sổ, nhìn rất giống như đâu đó nấp vô số thân ảnh quỷ mị. Như cương thi trong truyền thuyết, nữ quỷ , oan hồn, giống như đều sống lại trong đầu. Lời của Hoàng Phủ Hácdần dần làm cho nàng chịu ảnh hưởng.



      Nếu như là lời của người khác, nàng có thể cười cười cho qua. Nhưng là lời của Hoàng Phủ Hác mà ..., nàng có cách nào coi như nghe thấy. Kỳ nàng rất hiểu rõ người này, và thời kì thiếu niên đồng dạng, chấp nhất như vậy, thiện lương như vậy, làm người khác quan tâm như vậy. Chính là vì ngày hôm đó, nàng bị hấp dẫn mới bắt đầu chú ý nhất cử nhất động của . Mặc dù xảy ra kiện kia, nàng vẫn thể nào quên . mực chú ý , mực yên lặng lặng yên nhìn chăm chú lên , điều tra hết thảy về . Tuyết Chân bắt đầu cảm giác, ngay từ lúc ban đầu, nàng hề hận .



      Tiến vào thư phòng, nàng khóa cửa lại rồi ngồi ghế sa lon.



      "Ta nên làm như thế nào ah, ba ba?"



      Nàng khỏi tự hỏi như vậy.



      Đúng vào lúc này, vách tường đối diện chợt phát ra thanh va chạm. Nàng thấy hoảng sợ, đối diện, chính là nhà Hoàng Phủ Hác! Chuyện gì phát sinh rồi sao? Chẳng lẽ Hoàng Phủ Hác tại ở bên đó?



      Cái thanh kia giống như là trực tiếp đánh lên vách tường. Cái thanh “Thịch... thịch” đó, làm người nghe cảm thấy sởn gai ốc.



      "Cứu... Cứu mạng!"



      Đột nhiên, nàng nghe được tiếng kêu cứu từ bên kia vách tường truyền tới! Thanh ấy lập tức lọt vào trong tai nàng, làm nàng sợ hãi!



      Thanh kia, cảm giác rất là quen thuộc!



      Nhưng thanh đó phát ra giống như là yếu hầu bị chặn lại, cho nên lượng thể nào đề cao lên được. Nàng lập tức lao ra khỏi phòng hô to: "Các ngươi nhanh theo ta, nhà Hoàng Phủ giống như xảy ra chuyện gì rồi! Ta vừa mới nghe được vách tường bên kia truyền đến tiếng người kêu cứu..."



      Bùi Thanh Y nghe được câu này lập tức đứng dậy, vọt nhanh tới trước mặt nàng, : "Ta , ngươi đừng nhúc nhích!" Sau đó, nàng ấy liền rời khỏi nhà, chỉ thấy Hoàng Phủ Hác cùng Chiến Thiên Lân đứng hành lang, hô to: "Hoàng Phủ! Nhà của ngươi có chuyện phát sinh!"



      Hoàng Phủ Hác nghe xong, lập tức vọt tới nhà , cũng là phòng 501, lập tức mở cửa ra, thình lình nhìn thấy bên trong phòng khách có 1 nữ nhân. Thân thể nữ nhân ấy nằm sàn nhà, bộ dáng hình chữ đại, mặt biểu lộ kinh hãi tới chết, cổ có hai cái dấu tay đỏ bừng!



      "Nữ nhân này..." Bùi Thanh Y cũng chạy vào, sau đó là Hứa Hùng, Tô Tiểu Mạt. Sau cùng là Chiến Thiên Lân.



      "Nhanh, nhanh rời khỏi cái tầng này!" Tô Tiểu Mạt sợ tới mức lập tức hô lớn: "Quỷ ở trong cái tầng này ah!"



      ", thể ly khai!" Hoàng Phủ Hác quyết định nhanh: "Quan sát trường, có lưu lại nhắc nhở hay , ai có thể chụp ảnh thi thể? Còn có, mau đóng cửa, đừng để Tuyết Chân nhìn thấy!"



      Chiến Thiên Lân vào cuối cùng liền đóng cửa lại.



      Kể cả nam nhân đội mũ lưỡi trai trong phòng tắm kia trong nhà này có 2 cỗ thi thể rồi.



      "Ngươi có quen biết người phụ nữ này ?" Bùi Thanh Y khẩn trương nhìn về phía Hoàng Phủ Hác, hỏi: "Là hộ gia đình tại nơi này à?"



      ", biết." Hoàng Phủ Hác lắc đầu: "Ta chưa từng gặp qua nàng."



      Nữ nhân này thoạt nhìn đại khái hơn ba mươi tuổi, tóc rất dài, đại khái đến bờ mông. Mặc người áo sơ mi trắng, đeo đôi vòng tai màu đen. Rất ràng, nàng cũng là bị bóp chết , cùng với những người trước đồng dạng.



      Miệng của nàng đặc biệt mở lớn, thoạt nhìn cơ hồ có thể nhét vừa 1 quả táo, nhìn qua quả thức thấy hoảng sợ. Mấy người đối với thi thể chụp vài tấm hình, mọi góc độ đều buông tha.



      "Đem thi thể vào phòng trong , nghĩ biện pháp che lại." Hoàng Phủ Hác lập tức hạ chỉ thị: "Ah, , ta nhớ bên trong có cái rương, đem thi thể giấu vào trong đó , khi thi thể bị phát dẫn tới rối loạn, lúc đó phiền toái."



      "Ta, ta dám!" Tô Tiểu Mạt là người thứ nhất chạy trốn, Tư Tiêu Tiêu lá gan càng thêm , lập tức khoát tay.



      Bác sĩ Hứa Hùng ra, : "Cái kia, để ta . Hoàng Phủ tiên sinh, ta và ngươi cùng đem thi thể chuyển vào."



      "Tốt, bác sĩ Hứa, phiền toái."



      Hai người liền đem thi thể chuyển vào trong phòng, mà thời điểm Hứa Hùng đụng vào xác chết, hai tay cũng run lên, tựa hồ sợ hãi cỗ thi thể này đột nhiên sống lại, cũng may, có phát sinh chuyện như vậy.



      "Nhắc nhở sinh lộ có phải được đưa ra rồi hay ?" Hứa Hùng vấn đạo: "Hoàng Phủ tiên sinh, ngươi cũng thể dấu diếm ah, cần phải cho ta biết!"



      "Cái đoạn hình ảnh kia, rất có thể là nhắc nhở sinh lộ, nhưng tại ta vẫn chưa tìm ra được đầu mối. Như vậy, chờ lát ta đem đoạn video kia gửi tới nhà trọ, để Lý , Ngân Dạ, thần cốc Tiểu Dạ Tử nhìn cái."



      Hôm nay tại nhà trọ, có ba người được coi là Tam đại tối cường trí giả, Lý bởi vì cái chết của mẫu thân mà biểu chán chường, làm mọi người càng thêm coi trọng Ngân Dạ cùng thần cốc Tiểu Dạ Tử hai người.



      "Tốt, tốt, làm như vậy khá tốt. Đúng, đúng rồi, Hoàng Phủ, người của ta có xuất huyết thủ đó chứ? có a?"



      "Yên tâm, bác sĩHứa, nếu xuất ..., ta khẳng định cho ngươi biết."



      "Vậy là tốt, vậy là tốt."



      "Còn có, bác sĩHứa, chờ lát, ngươi giúp ta làm việc. Ngươi và ta trước cùng 1 chỗ."



      Đem thi thể bỏ vào trong rương, Hoàng Phủ Hác đem khóa nó lại, lúc này mới nhàng thở ra. Đồng thời, bước nhanh ra khỏi phòng, sau đó vội vã tiến tới trước mặt Chiến Thiên Lân, lướt qua bên cạnh , rồi khẽ : "mảnh vỡ địa ngục khế ước được dấu trong két sắt nhà ta, mật mã là.."



      Sau khi xong, liền rời tới nơi khác.



      Chiến Thiên Lân cười lạnh tiếng, móc điện ra, bắt đầu nhắn tin cho Phàm Hiên Kỳ.



      Mà Tô Tiểu Mạt cùng Tư Tiêu Tiêu sợ hãi ôm nhau ngồi chỗ, hai người sợ tới nỗi thể lại. Ai cũng biết con quỷ ở gần nơi này, nhưng lại ai biết nó chính xác ở nơi nào.



      Hoàng Phủ Hác cùng Hứa Hùng rời khỏi nhà, liền thấy Tuyết Chân đứng ngoài cửa.



      "Đến cùng xảy ra chuyện gì?" vẻ mặt nàng lo lắng nói: "Ta vừa rồi gõ cửa, Bùi tiểu thư đợi lát nữa ngươi tới chuyện với ta. Rốt cuộc là làm sao vậy?"



      " có gì." Hoàng Phủ Hác mặt đổi sắc dối: "Ta vừa xem qua rồi, bên trong có người. Giống như ta với ngươi, đây chỉ là tượng linh dị thôi."



      "Ngươi, ngươi cái gì?"



      "Còn có, ngươi có cảm giác thân thể khỏe hay ?"



      "Thân thể thoải mái?" Tuyết Chân nghi hoặc lắc đầu, : " có ah, ngươi hỏi cái này làm gì?"



      Hoàng Phủ Hác lôi kéo tay của nàng, lại bước vào phòng 502, : "Nghe cho kỹ, cái cd kia ngươi cho ta mượn 1 chút, còn có, bác sĩHứa, phiền toái ngươi giúp Tuyết Chân nhìn 1 chút tình huống thân thể của nàng."



      Hứa Hùng cùng vào ngược lại sững sờ, gật gật đầu, : "Tốt, tốt."



      Hứa Hùng đem túi mở ra, lấy ra ống nghe bệnh, bắt đầu giúp Tuyết Chântiến hành kiểm tra thân thể. Sau khi kiểm tra xong, hề phát có vấn đề gì. Đây cũng là tự nhiên , loại độc tố này do Chiến Thiên Lân chế tác, cho dù có kiểm tra bên trong thi thể cũng thấy được gì.



      Hoàng Phủ Hác trong đoạn thời gian này, đem cd nhét vào máy tính, rồi thông qua email gửi đoạn hình ảnh này chobọn người Lý , đồng thời đặc biệt ghi chú , hình ảnh của nửa giờ đồng hồ lúc đầu tiên.



      " cho ta biết." Làm xong hết thảy, trở về trước mặt Tuyết Chân, hỏi: "Ngươi từ bên kia vách tường nghe được tiếng kêu cứu? Là tiếng như thế nào?"



      "Là thanh quen thuộc, nhưng ta thoáng cái nghĩ ra, hẳn là nữ nhân. Ngươi, ngươi phải mới vừa có người sao?"



      "Đúng vậy, có người."



      "Như thế nào lại... Ta nghe được vách tường bên đó truyền đến 2 tiếng va đập đấy."



      "Nghe được ở nơi nào?"



      "Thư phòng, trong thư phòng."



      Hoàng Phủ Hác lập tức lôi kéo nàng cùng Hứa Hùng chạy vào thư phòng.



      Cùng vị trí nữ nhân kia ngã xuống hoàn toàn giống nhau. Căn cứ vào lời của Tuyết Chân, nàng có quen biết nữ nhân kia?



      Hứa hùng tiến đến hỏi bên tai Hoàng Phủ Hác: "Ta , có phải hay là hộ gia đình chuyển tới sau khi ngươi rời ?"



      Lúc này, bộ dáng Tuyết Chân như bừng tỉnh đại ngộ: "Ah, đúng rồi, ta nhớ ra rồi, thanh đó là của Phương lão sư! Nàng mỗi tuần đều đến bổ túc toán học cho nhi tửvợ chồng Lương tiên sinh phòng 504 , ta và nàng gặp qua vài lần, cho nên nhớ được thanh của nàng. Đúng rồi, hôm nay đích thực là ngày nàng tới dạy bổ túc toán. Ngươi mới vừa có người? Làm sao có thể, đúng, chính là tiếng của Phương lão sư, nàng là nữ tử khoảng 30 mấy tuổi, tóc rất dài, Hoàng Phủ, ngươi có phải gạt ta điều gì hay ? Có phải hay ..."



      Nhưng mà, đúng vào lúc này...



      thanh va chạm trùng trùng điệp điệp, vang lên ở vách tường phía sau lưng Tuyết Chân. Thanh đó nhất thời làm nàng giật nảy mình. Cái thanh kia chỉ va chạm cái rồi ngừng.



      Ba người sau hai ba giây mới kịp phản ứng.



      Hoàng Phủ Hác lập tức xông ra ngoài, mà đứng ở bên ngoài phòng khách , chỉ có Chiến Thiên Lân, Bùi Thanh Y cùng Tô Tiểu Mạt. Chỉ có Tư Tiêu Tiêu thấy đâu!



      "Tư Tiêu Tiêu đâu?" Hoàng Phủ Hác cơ hồ gào thét phẫn nộ: "Nàng ở nơi nào?"



      "À?" Tô tiểu mạt quay đầu lại nhìn nhìn, cũng hoảng sợ, : "Nàng, nàng mực ở đằng sau ta mà, ta còn tưởng nàng vào..."



      Hoàng Phủ Hác lập tức chạy ra khỏi phòng, hướng phòng 501 phóng sang, mở cửa nhanh.



      Nhưng mà trong phòng khách có thi thể.



      Hoàng Phủ Hác lập tức xông vào phòng trong, cũng có!



      Thời điểm mọi người định ra ngoài tìm kiếm, bỗng nhiênánh mắt Chiến Thiên Lân tập trung vào chiếc rương ở nơi hẻo lánh của gian phòng, chỗ cất giấu thi thể nữ kia.



      lập tức qua, đem nó mở ra.



      Lúc này ở bên trong có nhiều hơn 1 cỗ thi thể.



      Hình thức của Tư Tiêu Tiêu lại càng thêm bi thảm, co rúc ở trong rương, cả người vặn vẹo giống như là rắn cuộn mình ngủ đông.



      "Cái này, có chuyện gì?"



      Tuyết Chân vừa bước vào phòng liền thấy được hết thảy.



      Cảnh tượng quá mức khủng bố.



      "Ai cho ta biết... rốt cuộc là có chuyện gì!"

    5. jeremyJ

      jeremyJ Active Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      97
      Chương 14 q20




      " Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì!"



      Tuyết chân mắt trợn tròn nhìn màn khủng bố, hai cỗ thi thể nằm trong rương, cảnh tượng đáng sợ mà chỉ trong phim ảnh mới có, vậy mà lại xuất trước mặt nàng!



      Chiến Thiên Lân tiến lên bước, Hoàng Phủ Hác lập tức vươn tay ngăn cản , sau đó bước bước đến trước mặt Tuyết Chân : "Nghe ta giải thích, trong căn hộ này có cất giấu con quỷ, từ năm đó cho tới bây giờ vẫn mực tồn tại! tại ta trở về cũng chính bởi vì ta ít đầu mối. Người giết chết các nàng cùng phụ thân ngươi lúc trước,hung thủ mới chính là nó!"



      Tuyết Chân lui về phía sau bước, thân thể của nàng dựa cánh cửa.



      "Ngươi, ngươi cái gì... cha của ta, như thế nào lại có thể chết cách minh bạch được! , có khả năng, có khả năng đấy!"



      Chiến Thiên Lân bỗng nhiên bước nhanh tới, Hoàng Phủ Hác lập tức gắt gao giữ chặt , : "Ngươi dừng tay cho ta!"



      "Nếu như nàng báo động, kết quả ngươi cũng phải biết a?" trong ánh mắt Chiến Thiên Lân tia khát máu lại ra: "Hạn địnhthấp nhất là trước 0 giờ làm cách nào ngăn cản nàng báo cảnh sát chứ?"



      "Các ngươi đến tột cùng làm cái gì?" Tuyết Chân nghe được lời Chiến Thiên Lân..., lập tức ngồi dậy, hai mắt hoảng sợ. Thân thể của nàng dán lên vách tường, cũng đồng thời có ý định chạy trốn.



      Nhưng động tác Bùi Thanh Y lại nhanh hơn, bước phóng qua lập tức bắt lấy cánh tay của Tuyết Chân, bàn tay run lên cái con dao găm liền xuất trong tay nàng, lập tức kề cổ Tuyết Chân! Sau đónhanh chóng : "Xin lỗi ngươi Lương Tuyết Chân tạm thời chỉ có thể làm cho ngươi ở yên tại đây thôi. Hi vọng ngươi làm việc dư thừa, như vậy chúng ta cũng cần phải tổn thương ngươi."



      "Bùi Thanh Y!" Hoàng Phủ Hác nhìn hằm hằm lấy nàng, quát: "Ngươi muốn thương tổn nàng!"



      "Hoàng Phủ Hác!" Bùi Thanh Y cũng đồng dạng đáp lễ : "Ngươi động não cho ta! Chúng ta làm cái gì? Chấp hành huyết tự! nhầm bước, trả giá bằng cả tính mạng! Nếu như nàng báo động, làm cảnh sát đến hậu quả như thế nào ngươi nghĩ tới chưa? Chúng ta nhất định phải đợi ở chỗ này đến thẳng nửa đêm, đây phải vấn đềcá nhân của ngươi, vấn đềlà chung của mọi người! Đừng tưởng rằng ngươi từng ở đây, có thể trở thành người đứng đầu! Ở cái tầng lầu này quá nguy hiểm, vẫn là ly khaitrước, ta vẫn là có ý định trở thành Tư Tiêu Tiêuthứ hai!"



      Lời Bùi Thanh Y vừa ra..., cũng làm Hứa hùng, Chiến Thiên Lân cùng Tô Tiểu Mạt đứng vềphía của nàng. Hoàng Phủ Hác bị mọi người lập rồi.



      "Ngươi nghe " Bùi Thanh Y tiếp tục : "Bạn ngươi cho tới bây giờ cũng tin lời của ngươi, nàng có khả năng hợp tác cùng chúng ta, như vậy bị nàng phát , chúng ta chỉ có thể nhốt nàng lại. Nếu ngươi muốn chết là chuyện của ngươi, nhưng bị liên lụy chính là chúng ta! Ta Bùi Thanh Y phải làm từ thiện , ngốc nghếch mang tính mạng mình ra chơi đùa! ta trước nửa đêm nhất định phải được giam giữ tại đây, về phần sau này xử trí như thế nào, đến lúc đó xem tình huống cụ thể. Vô luận như thế nào, chí ít có điểm, từ giờ trở nàng do chúng ta toàn quyền xử trí, cho phép ngươi gần nàngnữa!"



      Hoàng Phủ Hác dừng bước, cuối cùng đành phải nhượng bộ: "Tốt, các ngươi có thể giam giữ nàng, nhưng quyết định được tổn thương nàng."



      "Ta rồi, đến lúc đó xem tình huống quyết định."



      "Các ngươi..."



      "Hoàng Phủ Hác! Ngươi đừng tấc lại muốn tiến thước!" Bùi Thanh Y hoàn toàn nhượng bộ, nàng tuy là nữ nhi, nhưng là tâm tư rất thâm sâu, làm việc quyết đoán, hơn nữa tinh thông tâm lý học. Cho nên, quan hệ của nàng trong nhà trọ cũng tồi. tại, nàng thành công đem những người khác cùng nàng đứng chiến tuyến, lập Hoàng Phủ Hác.



      "Đương nhiên, " lúc này khẩu khí của nàng cũng thoáng mềm lại: "Ta cũng tổn thương nàng, chỉ cần phát sinh tình huống ngoài dự đoán mà thôi."



      "Các ngươi, ngươi các ngươi đến cùng muốn gì?" Tuyết Chân lúc này rất run sợ, nhất là nhìn hai cổ thi thể, nội tâm ngừng phỏng đoán.



      "Ngươi nghĩ cái gì cũng được. Chiến Thiên Lân, có mang dây thừng ..., đem nàng trói lại. Đúng rồi bịt luôn miệng của nàng lại."



      "Chờ chút!" Hoàng Phủ Hác lại mở miệng: "Chúng ta, thể để nàng ở tại chỗ này, bằng giết chết nàng cũng khác nhau mấy? Ngươi phải biết , quỷ rất có thể..."



      Trong phòng lại bắt đầu yên tĩnh trở lại.



      "Vậy ngươi làm sao bây giờ?" Bùi Thanh Y đem vấn đề này đổ cho Hoàng Phủ Hác: "Ngươi có phương pháp xử lý?"



      "Ngươi muốn đem nàng cột ở đây?"



      "Chẳng lẽ chúng ta đem nàng ra ngoài sao?"



      "Ta cùng nàng chuyện! Được ? Ta thuyết phục nàng gia nhập cùng chúng ta , cho nên..." Tiếp đó đem ánh mắt chuyển hướng Tuyết Chân, : "Ngươi tin tưởng cũng tốt, tin cũng tốt, hai nữ nhân này phải chúng ta giết. Phụ thân của ngươi, còn có các nàng, đều bị con quỷ được giấu ở nhà trọ này giết chết. Nhưng ta biết con quỷ trốn ở nơi nào, nên truy tìm manh mối. Cho nên, ta xin nhờ ngươi tin tưởng chúng ta được ? được báo động với người khác."



      Tuyết Chân nhìn ánh mắt thành khẩn của Hoàng Phủ Hác, nàng kỳ cũng tin Hoàng Phủ chính là sát nhân, chỉ là nam nhân gọi là Chiến Thiên Lân tà khí đầy mình làm cho nàng theo bản năng sợ hãi mà thôi.



      Hôm nay nhìn ánh mắt Hoàng Phủ Hác như vậy, tăng thêm tình huống tại nàng rốt cục cũng có chút tin tưởng.



      "Tốt..." Tuyết Chân hít sâu cái, hồi đáp: "Ta tin ngươi. Dao găm, lấy dao găm ra được ? Như vậy rất nguy hiểm ah."



      Bùi Thanh Y cũng có ý lấy dao ra, nàng rất là cảnh giác, : "Ngươi , báo động? Ngươi xác định?"



      " ! Chắc chắn !"



      Bùi Thanh Y lại nhìn Hoàng Phủ Hác chút, buông dao gămxuống. Bỗng nhiên, thanh của nàng mang theo chút nộ khí : "Nghe kỹ cho ta! Ngươi nếu như dám ra vẻ ở trước mặt ta làm cái gì mờ ám, ta nhất định cho ngươi sống bằng chết! Ngươi biết ?"



      Uy hiếp này, quả thực giống như tội phạm chân chính, Tuyết Chân cũng khỏi cảm giác rùng mình, đến cùng bằng hữu Hoàng Phủ Hác là nhân vật nào?



      Nàng hoài nghi, Hoàng Phủ Hác gia nhập vào đoàn thể thần bí nào đó chứ? Thí dụ như tổ chức tà giáo các loại? Thế nhưng căn cứ mấy năm nay nàng điều tra, sinh hoạt hàng ngày rất đơn giản, có hành động gì đáng nghi hoặc.



      Kế tiếp, đoàn người ra khỏi phòng 501. Ở tầng năm đáng sợ, người nào dám tiếp tục chờ đợi. Hơn nữa có hộ gia đình chết có nghĩa là nhắc nhở sinh lộ được cấp ra, càng nên dừng chân ở cái chỗ này rồi.



      Nhưng kế tiếp nơi nào?



      "Đến lầu dưới cùng thôi." Hoàng Phủ Hác kiến nghị : "Dù sao tầng dưới cùng tương đối an toàn hơn này."



      Ai cũng đều đồng ý với quan điểm này.



      tới cuối hành lang, mọi người liền thu điện thoại di động của Tuyết Chân, ai cũng canh chừng nàng cẩn mật.


      "Ngươi có thể cho ta biết ?" Tuyết Chân nhìn những ánh mắt này, nội tâm đắng cay thôi, bước lên trước mặt Hoàng Phủ Hác, hỏi: " cho ta biết, cuối cùng là xảy ra chuyện gì? Bùi tiểu thư huyết tự, nó có nghĩa là gì?"



      "Có số việc, ngươi biết tốt hơn." xong câu đó, Hoàng Phủ Hác mở cửa thang thoát hiểm, trước bước. Sau đó tất cả mọi người cùng tiến vào.



      Nhưng đúng lúc này, Hứa Hùngquay về phía đằng sau nhìn nhìn, dừng lại chút sau đócùng xuống với mọi người.



      Cả đám rốt cục cũng tới tầng dưới cùng, mọi người cùng ngồi ghế sa lon tại đại sảnh.



      Lúc này, Tuyết Chân đưa ra vấn đề: "Các ngươi cảm giác lầu nguy hiểm, vì sao trực tiếp rời chỗ khác?"



      "Chúng ta được." Bùi Thanh Y chỉ vào cửa lớn, : "Chúng ta thể ly khai khỏi nhà trọ này, tuyệt đối thể. Được rồi, dù sao giải thích ngươi cũng hiểu."



      "Ra được?" TuyếtChân hoàn toàn bị làm cho hồ đồ rồi, thế nhưng thần sắc mỗi người đều rất bình thường, hoàn toàn có dấu hiệu phản bác lời Bùi Thanh Y.



      "Đơn giản chính là 'Nguyền rủa", Hoàng Phủ Hác tới trước mặt Tuyết Chân, hồi đáp: "Chúng ta bây giờ, cách nào ly khai khỏi nơi này."



      Lời đến nước này, TuyếtChân càng cảm giác thể tưởng tượng nổi. Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?



      "Chờ chút..."



      Lúc này, bỗng có người chen vào. Người chuyện là Hứa Hùng. hẳn suy tư mấy thứ gì đó, nghĩ một lát mới : "Ta cảm giác... giống như..."



      " Như cái gì?" Hoàng Phủ Hác lập tức quay đầu lại, tất cả hộ gia đình đều vây quanh Hứa Hùng, hỏi: "Ngươi vừa rồi chú ý tới cái gì sao?"



      "Ân, nếu như có thể đối chiếu lại với cái đĩa CD kia mà ..., " Hứa hùng : "Nếu như có thể đối chiếu lại ta có thể biết rồi. CD ai mang theo?"



      "Ta." Hoàng Phủ Hác từ trong túi áo lấy ra cái đĩa CD, : "Tìm chỗ nào để chiếu nó đây? Ở lầu có hộ gia đình, ít nhất phải lên lầu hai..."



      "Lầu hai ta cũng quá quen thuộc ah " TuyếtChân cười khổ cái, : "Người thích hợp, hẳn là Phương Thiên Ưng, hắn nhất định đểchúng ta vào trong nhà để coi. Nhưng là... Ah, đúng rồi! Lục Thanh! Ta nhớ là có cái Laptop đấy. Mượn đem Laptop mang xuống đây ."



      "Cái người cuồng Siêu Nhân Điện Quang?" Hoàng Phủ Hác sờ lên đầu, : "Cái kia... Được rồi."



      Tuyết Chân lập tức lấy điện thoại gọi cú, rất nhanh đầu dây bên kia trả lời: "Này, Lục Thanh sao? Là ta, Lương Tuyết Chân tầng năm, Ân, đúng ngươi lập tức đến đây lát."



      Cúp điện thoại, nàng mừng rỡ nói: " lập tức đến ngay. Lục Thanh hẳn rất sảng khoái."



      Hoàng Phủ Hác thở dài : " chút cũng thay đổi ah, bây giờ còn mê mẩn Siêu Nhân Điện Quang?"



      "Đúng, nghe có thể đọc thuộc lòng danh tự cùng với đặc thù của tất cả quái thú trongphim Siêu Nhân Điện Quang... Lần trước cũng vì giúp thu Siêu Nhân Điện Quang nên mới xóa ít nội dung trong CD. Cái kia, bác sĩ Hứa, ngươi chỉ cần nhìn lần có thể xác định được? Ngươi chú ý tới cái gì?"



      "Ân." Hứa Hùng nhìn về phía cũng rất khẩn trương, nâng cằm lênnói: "Đến lúc đó rồi sau, ta nghĩ đại khái có thể ta nhìn lầm rồi, nhưng xác nhận lại lần quả rất lo lắng ah, dù sao cũng liên quan đến sinh tử của chúng ta."



      Cũng lâu sau, cửa thang máy mở, thanh niên mang kính mắt, tay cầm cái laptop vọt ra. Thanh niên mặc quần áo, đâu đâu cũng in đầy hình Siêu Nhân Điện Quang, áo quần đến cả mặt đồng hồ đều là chân dung Siêu Nhân Điện Quang. Siêu Nhân Điện Quang quả nhiên phải là dùng để trưng cho đẹp.



      Nhìn thấy TuyếtChân lập tức : Lương Tuyết Chân ta đến rồi ah! Laptop Đưa ngươi, đợi lát nữa mang lên trả ta nha."



      "Ân, tốt."



      "Vậy tốt, các vị bye bye!"



      Lục Thanh rời , mọi người đặt laptop ghế sa lon, sau đó mở ra. Nhét đĩa CD vào chuẩn bị phát.



      Đến tột cùng, bác sĩ Hứa phát cái gì? Con quỷ kia đến tột cùng núp tại nơi nào?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :