Nhà trọ địa ngục - Hắc sắc hỏa chủng

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. jeremyJ

      jeremyJ Active Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      97
      Chương 5 q20



      Di Chân cầm trong tay 1 phong thơ.



      Lá thư này, là Di Thiên lưu lại cho Di Chân.



      "Di Chân:



      bao nhiêu năm rồi kể từ khi tiến vào nhà trọ này?



      Một tuần sau, chúng ta phải chấp hành huyết tự chỉ thị lần thứ 10 rồi. Ta và ngươi rốt cục đến bước này. Rốt cục đến bước này.



      Nhân sinh của ta, từ khi tiến vào nhà trọ, dường như đình chỉ. Những ngày tiếp theo, ta vốn chỉ có ý định cam chịu chờ chết, tựa như cái xác hồn sống qua ngày. Ta chỉ lần cân nhắc qua phải chăng nên tự sát, ta nhiều lần cân nhắc qua. Thế nhưng mà...



      Mỗi khi nhìn thấy cái má lúm đồng tiền của người, ta liền thể nào làm như vậy. Đôi khi ta chán ghét ngươi, tại sao đến tuyệt cảnh như vậy ngươi vẫn chịu bỏ cuộc? Nếu như triệt để buông tha cho tính mệnh phải nhõm hơn sao? Thế nhưng mà, ngươi cho tới bây giờ chưa bao giờ buông bỏ. Thừa nhận thống khổ tuyệt vọng nhiều hơn so với bất luận kẻ nào, lẩn quẩn trong 1 vòng khủng bố tìm kiếm đường hi vọng. Mỗi khi đêm tối qua , thái dương ôn hòa chiếu rọi mặt ngươi, ngươi lại lộ ra bộ dáng tươi cười xinh đẹp, phảng phất như trong thiên địa có gì có thể hủy diệt được lòng, nụ cười của ngươi, khúc hát của ngươi.



      Sau đó, ta hiểu ra, cho dù có gặp phải huyết tự đáng sợ nhất, cũng thể phá hủy được ngươi. Cho dù ở trong bóng đêm, chỉ cần cùng với ngươi chỗ ta cũng cảm giác được thái dương ngay bên cạnh.


      Những năm gần đây thẳng cho tới ngày hôm nay, biết bỏ ra bao nhiêu cố gắng và chua xót, coi như chuyện ký mấy trăm vạn chữ cũng thể nào ghi chép lại được. Chỉ là, giờ phút này, ta muốn với ngươi câu.



      Ta phi thường tự hào, ta là đệ đệ của ngươi.



      Ngươi đúng. thế giới này có hạnh phúc hữu chờ chúng ta tới hái, cũng có ai có thể con đường toàn ánh hào quang. Chúng ta còn sống, chúng ta còn có thể cười, như vậy là đủ rồi.



      Lần thứ mười huyết tự, ta buông tha đâu. Mặc dù vạn nhất ta thể hoàn thành, cũng hi vọng ngươi nhìn thấy phong thư này. Khi đó, ngươi có thể ở trước bia mộ của ta hát vang khúc chứ? Ta , rất thích ngươi ca.



      I love you, tỷ tỷ! Thỉnh nhất định phải sống sót, sau đó theo đuổi hạnh phúc của ngươi!



      Đệ đệ của ngươi. Di Thiên"



      Bức thư này, mặc dù xem xem lại nhiều lần, nhưng nàng vẫn thể ngăn nước mắt rơi xuống. Coi như ở trong nhà trọ nàng rất ít khi rơi nước mắt, nhưng lúc này vẫn thể cầm lại được.



      "Đồ ngốc... Ta, " Di Chân lau nước mắt, : "Ta căn bản phải thống khổ, mà là... ở trước mặt ngươi ta thể thể ra được. Nếu như ngươi rơi vào đêm tối vô hạn vô biên mà ..., như vậy ta trở thành dương quang chiếu sang cho ngươi. Cho dù ngươi tuyệt vọng, ta cũng thể tuyệt vọng. Bởi vì ta... Là tỷ tỷ của ngươi ah!"



      Đem lá thư ôm vào trong ngực, mà tay còn lại cầm bức điêu khắc kia, nhìn nó thiếu khối, giống như nhìn thấy Di Thiên.



      Giống như lời của Di Thiên, sau khi tiến vào nhà trọ chưa bao giờ cười, chỉ như thế mà tính cách cũng trở nên trầm, nhìn bất luận kẻ nào đều là bộ dạng đối phương thiếu tiền thèm trả, còn rất táo bạo và dễ giận, chỉ là sau khi quen biết Lý mới có chỗ cải thiện. Mà ngờ, Di Thiên như vậy, vẫn còn giữ được tâm tư tinh tế tỉ mỉ.



      "Ta cứu ngươi trở về, Di Thiên" Di Chân nắm chặt bức điêu khắc kia, : "Vô luận như thế nào, ta nhất định cứu ngươi trở về!"



      Lúc này cửa bị đẩy ra, Lý tiến vào.



      "Học trưởng..." Di Chân vội vàng đứng lên hỏi: "Như thế nào? Còn chưa tra được cầu Huyền Đăng ở nơi nào sao?"



      "Ân, " Lý ứng tiếng: "Xem ra, chúng ta còn phải..."



      Đúng vào lúc này, thanh của Lý im bặt. Di Chân cũng lập tức mở to hai mắt, bức thư trong tay thiếu chút nữa rơi mặt đất.



      vách tường, có cái bóng xuất . Ngay sau đó, ánh mắt hai người nhìn về phía góc phòng. nữ nhân tóc dài, bị dây thừng treo lên đung đưa thân thể!



      Đây là...



      Nữ nhân bị treo cổ ở Động Thiên Sơn!



      "Học trưởng, chạy mau!" Di Chân tức khắc kịp phản ứng, vội vàng vọt tới bên cạnh Lý , giữ chặt tay của , muốn lao ra khỏi cửa! Nhưng mà bên ngoài cánh cửa lại là căn phòng xa lạ, trong căn phòng kia, vẫn xuất nữ nhân treo cổ!



      Trúng nguyền rủa!



      Di Chân biết rằng, Lý nhất định ở động Thiên Sơn dính nguyền rủa!



      Nhưng cái nguyền rủa kia, tại sao lại sinh ra ảnh hưởng với mình?



      Lúc này, Di Chân bỗng nhiên hiểu . Hẳn là...do bức Điêu khắc, lần trước bởi vì Tịch Nguyệt, mà vỡ vụn mất khối, làm mất cân bằng giữa hai người?



      "Nhanh, ở đây!"



      lôi kéo Di Chân, xông vào gian phòng khác, mà nơi đó, vậy mà xuất cái cầu thang hơn dẫn xuống dưới, hai người lập tức lao xuống, dưới đoạn cầu thang kia là hành lang hẹp hòi. Mà đoạn hành lang đó xuất cửa, nhiều đếm xuể. Mỗi cánh cửa là căn phòng hoàn toàn lạ lẫm biết!



      Mà hai người phát , có 1 vài gian phòng có nữ nhân chết tiệt kia, mà 1 vài gian phòng khác có!



      "Đường này!"



      mang theo Di Chân tiến vào gian phòng có nữ nhân kia, sau đó lại mở ra 1 cánh cửa xông vào 1 gian phòng khác, rồi từ gian phòng đó xông ra ngoài!



      Mà bọn phát , có lúc xuất cầu thang hướng lên phía , có lúc xuất cầu thang hướng xuống phía dưới, còn hành lang đều là thẳng tắp, sau đó ngừng xuất những cánh cửa kỳ quái.



      Quả thực là vòng tuần hoàn cổ quái thể nào tưởng tượng!



      Đó dường như là kiến trúc?



      biết chạy bao lâu, Lý và Di Chân lại có phát mới! Bọn mới bước ra khỏi căn phòng, phát ở bên cạnh hành lang có cái lỗ, chui vào bên trong cái lỗ xuất dòng sông, tiến về phía trước nhìn thấy có cây cầu !



      Mà bên cây cầu có khối bài tử, đó viết " Cầu Huyền Đăng" !



      Mà phía dưới mặt nước chỗ chân cầu, có tấm ván gỗ, tấm ván gỗ để cái hộp gỗ !



      lập tức xoay người cầm lấy cái hộp kia, lúc này, còn dấu vết truy tung của nữ quỷ nữa. Sau khi mở cái hộp ra, phát bên trong có cuốn nhật ký.



      "Nhìn thấy cuốn nhật ký này, đại biểu cho các ngươi rất may mắn bị kéo vào toà kiến trúc cổ quái. Như vậy, cho các ngươi biết a. Cái nữ nhân chết mà các người nhìn thấy ở động Thiên Sơn khi còn sống, là kiến trúc sư, nhưng nàng cả ngày chỉ muốn chế tạo tòa nhà có kiến trúc kỳ quái trước nay chưa từng có, hoàn toàn cân nhắc cho con người có thể ở lại, bởi vì cái ý tưởng đó của nàng có người tiếp nhận, nên mang theo oán niệm mà chết. Tòa công trình kiến trúc này hoàn toàn ngăn cách với thế giới bình thường. Bất quá các ngươi yên tâm, tất cả những cuốn nhật ký kế tiếp ta đều giấu ở nơi này, nếu các ngươi tìm được liền có thể còn sống trở về, cuốn nhật ký cuối cùng, ta có ghi lại sinh lộ của cái huyết tự này. Cái công trình kiến trúc này là huyết tự nhà trọ tuyên bố vào năm 1982, sinh lộ hẳn vẫn còn hữu hiệu. Cho nên, dưới tình huống tốt nhất , các ngươi có thể còn sống ly khai, hơn nữa còn mang theo bí mật Ma Vương cấp huyết tự chỉ thị trở về, cứu vớt tất cả các hộ gia đình! Bất quá, nếu vận khí tốt, vậy lưu lại vĩnh viễn ở thế giới này , vậy... xong. Ah, đúng rồi, cấp hai người các ngươi lời nhắc nhở. Thứ nhất, muốn thông qua căn phòng lúc đầu để trở về thế giới bình thường là thể nào; thứ hai, toà công trình kiến trúc này là 1 gian hoàn toàn khác với thế giới các ngươi sống, tuy thời gian các ngươi chờ đợi ở nơi này cùng ngoại giới giống nhau, nhưng trong lúc các ngươi ở nơi này, cho dù trôi qua 48 tiếng đồng hồ, nguyền rủa bóng dáng khởi động, cho nên có thể an tâm chấp hành huyết tự, cho dù nghỉ ngơi vài tháng thời gian, cũng cần lo lắng chết vì bóng dáng nguyền rủa. Ta chính là cân nhắc điểm này, cố ý an bài cái huyết tự này cho các ngươi. Như thế nào? Ta rất săn sóc a?"



      đem cuốn nhật ký này đưa cho Di Chân.



      Rất ràng, Bồ Mỹ Linh cái tên biến thái này, lại đùa giỡn bọn ! Từ lúc mới bắt đầu, đưa bọn vào cạm bẫy vạn kiếp bất phục!



      "Tìm được sinh lộ, có thể trở về?" Di Chân cầm lấy tờ giấy, nhìn nước sông lưu động dưới cầu Huyền Đăng, : "Nhưng bao lâu chúng ta có thể trở về? có đồ ăn nước uống mà ..."



      lại : " Vừa rồi qua căn phòng, ta nhìn thấy bàn có đồ ăn. Bất quá, đây phải trọng điểm..."



      " biết chúng ta tới cầu Huyền Đăng." Di Chân cầm lấy cuốn nhật ký kia: "Chúng ta đường hoàn toàn là chạy loạn, thế nhưng mà, lại có thể biết chúng ta tới nơi này. cách khác, mặc kệ chúng ta lựa chọn con đường nào, đều dẫn tới nơi này!"



      Phía sau cùng cuốn nhật ký có viết: "Kế tiếp, các ngươi liền nghĩ biện pháp tìm đến ' nhà hàng hồng sắc số 1', cuốn nhật ký tiếp theo ở nơi đó."



      "Nhà hàng hồng sắc số 1? Cái đó là nơi nào?" Lý xoa trán, : " cách khác, tìm được sinh lộ, chúng ta vĩnh viễn ở lại nơi này?"



      "Nhất định phải trong 48 tiếng đồng hồ còn sống ra ngoài!" Di Chân lập tức lo lắng, lôi kéo Lý : "Nếu như, sau 48 tiếng đồng hồ vẫn còn bị nhốt ở nơi này, học trưởng người liền..."



      " sao." Lý lại là bộ lạnh nhạt, : "Cho dù trôi qua 48 tiếng đồng hồ ta vẫn chết."



      "Ân? Ngươi, ngươi cái gì? Cái này, làm sao có thể?"



      " , thực tế, thông qua thí nghiệm ta tìm được phương pháp ngăn chặn bóng dáng nguyền rủa. Cái này về sau với ngươi, thôi!"



      "Ngăn chặn nguyền rủa bóng dáng ? Điều này sao có thể? Bóng dáng nguyền rủa chính là nguyên nhân căn bản khống chế hộ gia đình thể thoát khỏi nhà trọ!"




      "Có cơ hội tôi giải thích cặn kẽ với ngươi, chúng ta trước rồi sau!"



      Ngăn chặn bóng dáng nguyền rủa, đương nhiên chính là dối. Lúc trước Roland cùng Tiểu Dạ Tử tiến hành thời gian dài như vậy, kết quả vẫn là thất bại. Phàm là hộ gia đình, ai cũng phải chịu chế của bóng dáng nguyền rủa. Rời khỏi nhà trọ vượt qua 48 tiếng đồng hồ..., tất nhiên bị bóng dáng giết chết. Cho dù toàn thân mất khả năng cử động, bóng dáng trực tiếp làm cho thân thể sụp đổ. Cho nên, đây là nguyền rủa thể giải, trừ phi có thể hoàn thành mười lần huyết tự chỉ thị, cởi bỏ nguyền rủa bóng dáng mới có thể rời khỏi nhà trọ.



      Đây là, biện pháp duy nhất...



      Đương nhiên, lúc này Di Chân vẫn hoàn toàn có phát giác được điểm này...



      Cùng lúc đó, trong nhà trọ, Hoàng Phủ Hác, Bùi Thanh Y, Hứa Hùng, Chiến Thiên Lân, Tô Tiểu Mạt, Tư Tiêu Tiêu sáu người, rốt cục chính thức xuất phát, chuẩn bị tiến về địa điểm chấp hành huyết tự. Đối với hết thảy phát sinh người Di Chân, tất cả hộ gia đình, ai biết được.



      Mà thời điểm Hoàng Phủ Hác rời khỏi nhà trọ, bỗng nhiên đem chai rượu nho mở ra, rượu nho là mua ở bên ngoài, phải lấy bên trong nhà trọ. Sau đó, dốc ngược miệng bình xuống, chất lỏng màu hồng đỏ rơi vãi mặt đất, thẳng đến khi toàn bộ cái chai đều trống rỗng.



      "Ngươi đây là..." Bùi Thanh Y khó hiểu: "Là có ý gì?"



      "Mẹ ta khi còn sống rất thích loại rượu nho này." Hoàng Phủ Hác vuốt ve bình rượu, : "Nhưng sau khi phụ thân qua đời, gia đình trở nên túng quẫn, nàng đến chết điều được uống qua 1 ngụm. tại, ta trở về ký túc xá, nơi nàng bị quỷ hồn kia hại chết, những...rượu này , ta muốn cho mụ mụ uống thống khoái!"



      Sau đó, Hoàng Phủ Hác đem bình rượu hung hăng nện xuống mặt đất nát bấy, hô lớn: "Ngươi hảo hảo nhấm nháp , mụ mụ! Ta nhất định đem con quỷ kia hủy diệt triệt để, để an ủi linh hồn ngươi! Sau đó, ta dẫn Tuyết Chân tới mộ bia của ngươi, cho ngươi biết: 'Ta chứng minh trong sạch của ngươi, ngươi có thể hảo hảo an nghỉ!' "



      Nhìn rượu nho rơi đầy đất, ngoại trừ Chiến Thiên Lân, những người khác khóe mắt đều có chút ê ẩm.



      " có lỗi, chiếm dụng thời gian của mọi người. " Hoàng Phủ Hác vẻ mặt kiên nghị nói: "Như vậy... Chúng ta thôi!"



    2. jeremyJ

      jeremyJ Active Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      97
      chương 6 q20



      Đường Gấm Hoa, cư xá Mộ tùng số 2 tầng năm, Lương Tuyết Chân ngẩn người trước cửa sổ, thỉnh thoảng gõ nhịp tay bên bậu cửa.



      Lúc này, là bốn giờ rưỡi chiều ngày 8 tháng 6.



      Hôm qua, nàng nhận được điện thoại Hoàng Phủ Hác gọi tới. Thái độ khác thường nói đồng ý hợp tác điều tra cùng nàng, nhưng ngày mai quay lại cư xá này.



      Lúc ấy nàng thực khó có thể tin được.



      "Ngươi thật đúng muốn trở về?"



      "Đúng, làm sao vậy?"



      " phải, ta chỉ.. Vậy ngươi ở nơi nào? Căn phòng kia chẳng phải ..."



      "Ngươi giống như quên chuyện, căn phòng kia ta có bán , chứng nhận bất động sản vẫn ghi danh tự của mẹ ta. Cho nên bây giờ trở về, ta nghĩ vẫn có thể ở đó."



      Tuyết Chân tức khắc cười cười, nàng vẫn cho là sau khi Hoàng Phủ Hác rời , cũng ủy thác cho phòng môi giới bất động sản bán , ngờ chủ nhân căn phòng kia chưa từng đổi người! như vậy Hoàng Phủ Hác chẳng phải là lúc nào cũng có thể trở về?



      Thế nhưng Hoàng Phủ Hác có trở lại.



      "Vậy tốt " Tuyết Chân thở dài, vén vài sợi tóc ngang trán : "Ngày mai mấy giờ tới?"



      "Trễ nhất vượt qúa sáu giờ tối. Ngươi cần ra đón, ta về tự động tới tìm ngươi, dù sao chúng ta phải vẫn là hàng xóm bên cạnh sao?"



      "Đúng vậy a, hàng xóm bên cạnh..."



      Tuyết Chân quên được thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy Tôn Tâm Điệp cùng Hoàng Phủ Hác.



      Lúc ấy, Tôn Tâm Điệp vừa mới chuyển đến , nhiệt tình lấy hộp bánh ngọt chào hàng xóm xung quanh. Vừa mở cửa nhìn thấy hai mẹ con Tôn Tâm Điệp, Tuyết Chân thực ngây ngẩn cả người.



      Tôn Tâm Điệp tuy son phấn trang điểm, nhưng mặt nụ cười tự nhiên tươi mát làm người khác cảm giác rất có hảo cảm, thêm phần ánh mắt hấp dẫn của nàng nữa. Còn nam hài mười mấy tuổi kia, khuôn mặt giống như là nghệ thuật tạo hình mà ra, ngũ quan cực kỳ tinh xảo, chỉ cần liếc mắt nhìn liền mê say thôi.



      Nam hài tử kia, dĩ nhiên là Hoàng Phủ Hác.



      Mẫu tử hai người đối với hàng xóm chung quanh mực rất có hảo cảm, là gia đình mồ côi cha, Tôn Tâm Điệp mực dốc lòng dạy bảo Hoàng Phủ Hác, đồng thời cũng vì nguyên nhân như vậy, hai người đối đãi với bất kỳ ai cũng đều biểu vô cùng gia giáo, ai nhìn thấy hai người cũng đều rất ưa thích. Mà Tôn Tâm Điệp mình muôi con, sớm về tối , thi phúc khảo, trực đêm, thậm chí chút thời gian rảnh còn giúp vài hài tử trong cư xá học bổ túc ngữ rồi làm thêm việc vặt, mệt đến chảy máu mũi, nhưng vẫn nhất định chống đỡ đến cùng.



      Đây hết thảy đều hấp dẫn Lương Thiên Tường cùng với Tuyết Chân.



      Số lần bọn họ đến chơi nhà Hoàng Phủ, càng ngày bắt đầu trở nên càng nhiều. Lương Thiên Tường cũng bắt đầu phát cảm giác của tình người Tôn tâm điệp. Lòng của hai người cũng càng gần nhau hơn. Mà Hoàng Phủ Hác cùng Tuyết Chân cũng trở nên giống như huynh muội.



      Chỉ là, nội tâm Tuyết chân hi vọng trở thành "Muội muội" của .



      Nếu như phát sinh chuyện kia, nếu như có bi kịch ấy mà ..., nàng đến nay vẫn rất thích a. Hình bóng lần đầu chiếm cứ lòng của nàng, là người nàng nhớ thương. Cho dù sau khi tốt nghiệp đại học, thậm chí tìm được việc làm, Tuyết chân cũng thiếu người muốn tỏ tình. Thế nhưng vô luận là ai, nàng xem ra vẫn thể quên hình bóng tiểu nam hài kia. Mặc dù nàng từng lần hận ...



      " muốn trở lại sao..."



      Tuyết Chân phát tim mình đập lợi hại hơn trước rất nhiều. Thời điểm nàng gặp Hoàng Phủ Hác tự thuyết phục chính mình, chỉ bởi vì nàng hy vọng có thể cùng điều tra chân tướng cái chết của phụ thân. Mặc dù hung thủ được cho là Tôn Tâm Điệp, nhưng tối trọng yếu nhất là động cơ sát nhân vẫn có. Nhưng tại nàng mới phát , đây chẳng qua là tự lừa mình dối người mà thôi.



      Nàng kỳ chỉ muốn gặp lại Hoàng Phủ Hác lần.



      Từ khi Hoàng Phủ Hác rời khỏi nhà trọ, nàng thủy chung vẫn quên được . Bác gái thay thế cha nuôi dưỡng nàng đến bây giờ, nàng lại phát mình chưa từng quên được Hoàng Phủ Hác. Cái thân ảnh kia, chỉ cần ngẫu nhiên mỉm cười đều có thể làm cho nàng say lòng cả ngày, khi biết được trở thành ca ca của mình, nội tâm nàng cũng vì như thế mà quặn đau.



      mực lừa gạt mình, muốn thuyết phục là cừu nhân giết cha. có khả năng cùng nàng ở cùng chỗ, bởi vì thứ mất thể trở lại.



      còn cách nào trở lại quá khứ rồi...



      Nàng cảm giác được chất lỏng ấm áp từ trong mắt chầm chậm chẩy xuống tới khóe miệng, có vị mặn mặn.



      "Ta nên làm cái gì bây giờ?"



      "Cha, ngươi có thể cho ta biết ? Ta nên làm cái gì bây giờ?"



      tại là năm giờ rưỡi. Trời hoàn toàn tối đen, Hoàng Phủ Hác đứng từ phía xa nhìn về cư xá Mộ tùng.



      "Nhớ lại chuyện cũ à? Hoàng Phủ tiên sinh?" Tô Tiểu Mạt cầm lọ nước khoáng đưa cho Hoàng Phủ Hác, : " Tâm trạng ngươi bây giờ như thế nào?"



      Hoàng Phủ Hác cầm bình nước khoáng, cười khổ tiếng, : "Cảm ơn, ta... Cũng biết trình bày tâm trạng của mình như thế nào. Chỉ là, vẫn rất bình tĩnh."



      "Umh... Như vậy ah..."



      Khuôn mặt tuấn mỹ vô song của Hoàng Phủ Hác bất kỳ nữ nhân nào chăm chú nhìn, chỉ sợ đều có chút xấu hổ. Tô Tiểu Mạt vội vàng dịch chuyển ánh mắt, chà chà hai tay với nhau, tìm lời , : "Hi vọng, hi vọng chúng ta cũng có thể sống sót a, hi vọng..."



      Tô Tiểu Mạt thực phải là lần đầu chấp hành huyết tự, nàng tiến vào nhà trọ qua hộ nhà gia đình, nên chấp hành lần huyết tự. Đương nhiên Hoàng Phủ Hác mới là lão sư, chấp hành qua huyết tự cực kỳ nổi danh, tìm kiếm sáu khỏa đầu người, còn từng nếm thử cảm giác cướp đầu người trong tay quỷ hồn, trong nhà trọ cũng là hộ gia đình tương đối nổi tiếng.



      Lúc này, Chiến Thiên Lân đứng tựa vách tường, ánh mắt lạnh nhạt liếc xéo những người này, trong mắt lộ ra trận trận hàn, làm cho những người chung quanh như Hứa hùng, Tư Tiêu Tiêu đối với khó chịu đến nhíu mày.



      Chiến Thiên Lân gia nhập đồng minh cùng thần cốc Tiểu Dạ Tử, mà Tiểu Dạ Tử biết mảnh vỡ khế ước địa ngục có mảnh trong tay Hoàng Phủ Hác. Lúc trước còn lấy cái đó để uy hiếp nàng, cầu được biết trước bức họa. Cho nên Chiến Thiên Lân tự nhiên phải nghĩ biện pháp làm Hoàng Phủ Hác tiết lộ mảnh vỡ khế ước được cất giấu ở nơi nào. Thần cốc Tiểu Dạ Tử có cung cấp ít biện pháp, cũng biết lần này huyết tự này có thể sử dụng thành công hay !



      Mà Bùi Thanh Y lúc này, cũng suy nghĩ giống như vậy. Trước mắt nàng là thành viên của đồng minh do Ngân Dạ cầm đầu, nàng biết Hoàng Phủ Hác cũng chấp hành qua cái huyết tự kia, cho nên cũng có khả năng là trong những người giữ mảnh vỡ khế ước địa ngục. cách khác, vô luận như thế nào cũng phải nghĩ biện pháp biết cất giấu mảnh vỡ khế ước ở đâu, nếu khi chết tại đây phiền toái lắm.



      Rốt cục, thời gian gần đến rồi. Mọi người đều chuẩn bị sẵn sàng, tiến nhập cư xá Mộ tùng, rất nhanh tất cả vào bên trong.



      Đây là tòa nhà cao 30 tầng, bọn người Hoàng Phủ Hác vào lập tức nhìn thấy Tuyết Chân đứng ở phía trước.



      "Ngươi đến rồi." Nàng biểu lộ ra chút nào vui vẻ, lạnh lùng nói: "Bọn họ là ai? Là thành viên 'Kỳ linh hội'?"



      "Nàng chính là Lương Tuyết Chân?" Tô Tiểu Mạt giọng bên tai Hoàng Phủ Hác hỏi: "Là nàng a?"



      "Ân." Hoàng Phủ Hác gật đầu, tới trước mặt Tuyết Chân , hai người cứ như vậy song song nhìn nhau.



      " thôi." Tuyết Chân quay đầu lại, nàng sợ lại lần nữa rơi nước mắt, điệu cưỡng ép khiến cho có chút băng lãnh, về hướng thang máy. Nàng lúc này rất ràng, thể để Hoàng Phủ Hác cảm giác được nàng tha thứ cho . Dù sao, trước khi chân tướng việc chưa ràng, nàng vẫn cho rằng Tôn Tâm Điệp chính là hung thủ.



      Lúc này cửa thang máy cũng vừa mở ra. Bên trong nam nhân trung niên đại khái hơn bốn mươi tuổi ra. Người đó nhìn Tuyết chân trước mắt sau đó đến Hoàng Phủ Hác phía sau, ánh mắt bỗng nhiên dừng lại.



      "Xin hỏi..." nam nhân trung niên đến trước mặt Hoàng Phủ Hác, thấp giọng hỏi: "Chúng ta, có phải từng gặp nhau trước đây ?"



      Dù sao, dung mạo Hoàng Phủ Hác có thể so với mỹ nam minh tinh điện ảnh, khó mà làm người khác quên được, việc qua nhiều năm như vậy, cũng từ thiếu niên mười mấy tuổi trở thành thanh niên tư thế hiên ngang, phong nhã hào hoa.



      "Ah!" nam nhân trung niên kia lập tức quát to tiếng, chỉa thẳng vào Hoàng Phủ Hác, thốt ra: "Con trai nhà Hoàng Phủ ! Là ngươi! Đúng, con mắt giống như đúc!"



      Thời điểm này, bọn người Bùi Thanh Y, Tô Tiểu Mạt nhanh chóng mím môi. Lo lắng tình huống xấu nhất xảy ra. Nhiều năm như vậy rồi, người dân chung quanh đối với Hoàng Phủ Hác vẫn còn thù hận như trước?



      Hoàng Phủ Hác đánh giá nam nhân trung niên phen, mang theo vài phần xác định nói: "Vâng... Trịnh thúc?"



      "Quả nhiên là ngươi?"



      Nam nhân bị gọi là Trịnh thúc, ánh mắt phức tạp nhìn , hỏi: "Ngươi trở về, quay lại làm cái gì? qua nhiều năm như vậy rồi..."



      "Ta năm đó từng , chứng minh mẹ của ta là thanh bạch." Hoàng Phủ Hác hề nhượng bộ chút nào nói: "Hôm nay ta trở về, là vì hoàn thành điều này."



      "Cái gì?" sắc mặt Trịnh thúc trầm xuống, : "Ngươi còn cho rằng mẹ ngươi là người vô tội hay sao? Lúc trước, vợ của ta chính là bị mẹ của ngươi giết đấy! Ngươi có biết hay !"



      "Mẹ ta phải là hung thủ!"



      " Pháp viện phán quyết, ngươi vẫn còn giảo biện? Cút cho ta, ta muốn nhìn thấy tiểu tử ngươi!"


      khí thoáng cái trở nên căng thẳng. Mà lúc này, sáu giờ rồi. Nếu như ly khai khỏi đây, hậu quả tất nhiên lường được. Vì vậy, bọn người Bùi Thanh Y vừa chạy tới, mà Chiến Thiên Lân rất nhanh vận nắm đấm chuẩn bị ra đòn.



      Nhưng đúng lúc này, Tuyết chân lại ngăn trở ở trước mặt , : "Trịnh thúc, chỉ là trở lại nhà mình mà thôi, hơn nữa ngày mai rời rồi."



      "Lương tiểu thư, ba của ngươi lúc đó chẳng phải bị mụ mụ giết chết sao? Ngươi vì cái gì chuyện thay cho ?"



      " Vụ án vẫn còn rất nhiều điểm đáng ngờ lắm, vì cái gì dì Hoàng Phủ muốn giết chết nhiều người như vậy? Động cơ căn bản có. Cho nên cháu vẫn còn nghi hoặc..."



      " phải nàng là ai? Ba của ngươi chết, phải cũng từng chính mắt trông thấy bà ta giết người sao? Vì cái gì lại thay cho ?"



      "Tuyết Chân..." Hoàng Phủ Hác biểu lộ rất kinh ngạc, hiển nhiên ngờ, Tuyết chân giúp chuyện.

      Nguyễn Văn Diệncaoduong thích bài này.

    3. jeremyJ

      jeremyJ Active Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      97
      Chương 7 q20



      Người trung niên nam tử này tên đầy đủ gọi là Trịnh Kiện, là hộ gia đình phòng 402 tại nhà trọ số 2 này. Trước kia, cùng mẫu tử Tôn Tâm Điệp, Hoàng Phủ hai người cũng coi như quan hệ rất hòa hợp. Chỉ là, vợ của , Chương Thu Hà, là người thứ 2 bị chết sau Đường Thực. Lúc ấy, cũng phẫn nộ thôi, bởi vì vợ trước khi chết có chuyện Tôn Tâm Điệp khuyên bảo nàng.



      "Trịnh thúc, " Hoàng Phủ Hác nghiêm mặt : "Ta hiểu tâm tình của ngươi, nhưng ngươi cũng nên hiểu cách làm người của mẹ ta. Vô luận như thế nào, ta tuyệt đối để mụ mụ lưng đeo tội danh."



      Trịnh Kiện giận tái mặt mà : "Tốt, ngươi nghĩ muốn trở về đây ở sao? Tùy ngươi, nhưng ở trước mặt ta đừng có tới mụ mụ ngươi, vĩnh viễn đừng có nhắc tới!"



      Huyết tự vẫn chưa bắt đầu mà xảy ra chuyện như vậy, làm trong lòng mỗi người đều bị lo lắng bao trùm. Mà diện mục của Bùi Thanh Y càng thêm lạnh lẽo, Chiến Thiên Lân lè lưỡi liếm liếm bờ môi, giống như là dã thú nhìn chằm chằm vào con mồi.



      Trịnh kiện sau khi xong, liền tới cái hộp thư bên cạnh Hoàng Phủ Hác lấy tờ báo chiều, rồi trở về thang máy, nhấn nút.



      Lúc này, khí có chút xấu hổ. Mà Hoàng Phủ Hác cũng tiến tới cầu thang cách đó xa, những người khác cũng cùng tới. Tuyết Chân cũng bước theo, chăm chú ở phía sau . Vừa rồi, biết vì cái gì nàng lại giúp chuyện. Nàng ràng, vì Hoàng Phủ Hác chuyện...



      Chẳng lẽ trong tiềm thức, mình hoàn toàn tha thứ cho sao? Hoàn toàn tin tưởng, mẫu thân thực phải là hung thủ?



      Kỳ , vụ án năm đó, nhìn mọi phương diện đều có vấn đề. Dùng thể thực của nữ tính khó mà bóp cổ chết được nam tính, hơn nữa sau đó pháp y cũng tra ra được trong cơ thể phụ thân có bất kỳ loại thuốc nào; thứ hai, động cơ giết người hoàn toàn hề tồn tại, dù sao lúc ấy phụ thân cùng Tôn a di vẫn nhau rất cuồng nhiệt.



      Nhất là phía sau.



      Tuyết Chân tin tưởng, Tôn Tâm Điệp đối (với) phụ thân là tâm đấy. thực tế, phụ thân Hoàng Phủ Hác sau khi qua đời biển, nàng vẫn đối với trượng phu nhớ mãi quên, nhiều năm có tái hôn, tuy Hoàng Phủ Hác là nguyên nhân, nhưng ký ức tưởng niệm tới trượng phu cũng là lý do trọng yếu. Chỉ có sau khi Lương Thiên Tường xuất , Tôn Tâm Điệp mới 1 lần nữa động tâm. Rốt cục buông xuống phần hồi ức kia, quyết định cùng Lương Thiên Tường kết hợp, tạo thành gia đình mới. Nếu như, hết thảy là thực, là chuyện hạnh phúc cỡ nào đây.



      Nếu như có phát sinh ra chuyện đó mà ..., như vậy hết thảy hạnh phúc cỡ nào đây...



      "Ngươi ngồi thang máy là vì cố kỵ Trịnh thúc sao?" Tuyết Chân bỗng nhiên mở miệng : "Kỳ , ngươi cần nghĩ quá nhiều..."



      " phải." Hoàng Phủ Hác lại thẳng vào vấn đề: "Bởi vì ngồi thang máy rất nguy hiểm."



      "Cái gì, nguy hiểm?"



      "Nếu như con quỷ kia xuất trong thang máy làm thế nào?"



      "Ngươi... Hoàng Phủ Hác, ngươi còn lời nào để sao!"



      Lại lần nữa đến đề tài này, làm cho Tuyết Chân khỏi rùng mình 1 cái. Bởi vì cái gọi là ba người Thành Hổ, nhìn những người chung quanh cũng là 1 bộ dạng đương nhiên, có phản bác lại Hoàng Phủ Hác làm nàng cũng thấy chút hãi nhân, chẳng lẽ thực có quỷ hay sao?



      Thế nhưng mà cho dù có quỷ, Hoàng Phủ Hác cũng phải Chung Quỳ, có thể làm mấy thứ gì đó sao?



      có thể làm được gì đây?



      Rốt cục lên tới tầng 5. Hoàng Phủ Hác tới phòng 501. ngẩng đầu nhìn biển số nhà, trong nhất thời biểu tình có chút ngưng trệ. Thoạt nhìn, tựa hồ như nhớ lại rất nhiều chuyện xảy ra lúc trước.



      biết qua bao lâu, mọi người cũng quấy rầy . Bởi vì ai cũng đều hiểu, trở về đây 1 lần nữa với Hoàng Phủ Hác mà , là 1 tình rất thống khổ.



      Hồi lâu, Hoàng Phủ Hác mới thu hồi ánh mắt, từ trong túi áo lấy ra chìa khóa mở cửa.



      cần hỏi, bên trong tự nhiên chỉ có bốn bức tường trống trơn. Bất quá, nửa đêm 0 giờ cũng phải rời khỏi nơi này, nên có người để ý cái này. Ngược lại Tuyết Chân cảm giác được tốt : "Các ngươi như vậy làm sao có thể ở? Nếu ta hỗ trợ đưa chút đồ qua được chứ? Đúng rồi, các ngươi ở chỗ này cũng có điện nước ah."



      Lúc này bộ dạng của Tuyết Chân, ngay cả người mù cũng nhìn ra được, "Hận ý" của nàng với Hoàng Phủ Hác dường như còn có 1 tầng ý nghĩa khác.



      "Tuyết Chân." Hoàng Phủ Hác hít sâu 1 hơi, chậm rãi : "Ta muốn ngươi rời khỏi toàn nhà này, lập tức rời ! Kế tiếp cái nhà trọ này phi thường nguy hiểm, phi thường nguy hiểm đấy!"



      Tuyết Chân dường như bị khuất phục, ngực bắt đầu kịch liệt phập phồng, cần nghĩ ngợi nói: "Ngươi có phải hay biết cái gì mà muốn cho ta? Ta , ta muốn ở lại đây, muốn biết chân tướng!"



      "Ta có lừa ngươi, kế tiếp nơi này phi thường nguy hiểm, hơn nữa..." Hoàng Phủ Hác trầm ngâm sau nửa ngày mới thốt ra: "Ta cũng biết bản thân có thể sống quá đêm nay..."



      "Ngươi, ngươi cái gì?"



      Nghe được câu này, gương mặt Tuyết Chân tái nhợt . Những lời này của Hoàng Phủ Hác làm cho nàng thiếu chút nữa đứng vững.



      "Sống quá đêm nay? Ngươi đùa gì vậy? Đến cùng có nguy hiểm gì? Ngươi !"



      "Đừng hỏi nữa." Bùi Thanh Y ngăn lại: "Lương tiểu thư, có số việc, vẫn là biết tốt hơn."



      Sau đó 6 người nhao nhao tiến vào phòng rồi đóng cửa lại.



      Người đóng cửa là Hoàng Phủ Hác, và Tuyết Chân đứng đối diện với nhau. Cuối cùng, theo cánh cửa kia đóng lại, Tuyết Chân cảm giác trái tim mình cũng trùng trùng điệp điệp đóng lại.



      "Ngươi..." Tuyết Chân cắn răng : "Ngươi dọa ai chứ! Ta , ta muốn nhìn ngươi chơi cái hoa dạng gì!"



      Bên trong phòng 501, tự nhiên tro bụi bay đầy trời, làm người ta liên tục nhíu mày, bất quá chẳng ai có tâm tư quét dọn. Từ giờ trở , mỗi phút mỗi giây, đều là phi thường nguy hiểm.



      có người, có thể may mắn thoát khỏi.



      "Thực là đáng tiếc, nàng vẫn là nghe lời ngươi lời rồi" Tô Tiểu Mạt ngồi mặt đất phi thường đồng tình với Hoàng Phủ Hác: "Tình hình tại, liên lụy tới nàng chứ?"



      "Chỉ có thể cầu nguyện thôi. Tốt rồi, kế tiếp thảo luận chút ."



      Nhất thời, mọi người đều yên tĩnh.



      Cái gì là... dùng tư thái bình thường nhất xuất ?



      Là cái gì?



      Người? Hay là vật phẩm?



      Đến tột cùng là cái gì?



      "Ta cho rằng phải người ." Hứa Hùng đưa ra ý kiến của : "Các ngươi nghĩ, nếu như là người, nhà trọ cũng cần phải như vậy? Cái gì, ‘tư thái bình thường’, cách này..."



      " có đơn giản như vậy đâu." Bùi Thanh Y lúc này nhận, chối bỏ: "Bất luận tình huống gì cũng đều phải cân nhắc. Đừng tới thứ gì mà tuyệt đối thể, chúng ta gặp phải, chính là lựa chọn sinh tử! Bất cứ thứ gì ở bên trong nhà trọ này 'Bình thường' cũng đều có thể là quỷ, như vậy chúng ta cần phải đề phòng bất luận cái gì 'Bình thường' là được. Đương nhiên, cũng kể cả bản thân chúng ta. Dù sao, trong quá trình chúng ta rời khỏi nhà trọ, có hộ gia đình nào bị đánh tráo hay cũng cần phải cân nhắc."



      Tuyết Chân lúc này, kéo theo bước chân trầm trọng trở về trước cửa nhà mình. Vừa mới lấy chìa khóa chuẩn bị mở cửa, chợt nghe sau lưng truyền đến thanh quen thuộc: "Tuyết Chân? Vừa về nhà sao?"



      Nàng quay đầu lại, chỉ thấy đứng phía sau nam nhân râu quai nón, miệng ngậm điều thuốc lá. Bề ngoài lôi thôi lếch thếch.



      "Phương Thiên Ưng?"



      Nam nhân tên là Phương Thiên Ưng gỡ điếu thuốc lá ra khỏi môi : "Như thế nào? Kiến nghị lần trước ta với ngươi? Hi vọng ngươi có thể trở thành mẫu nữ cho nhân vật manga của ta?"



      "Ta còn tưởng ngươi muốn cái gì, ta có hứng thú!"



      xong mở cửa bước vào nhà rồi đóng cửa lại.



      Phương Thiên Ưng là 1 nhà manga, trước mắt dường như vẽ manga mạng, lần trước lựa chon trúng nàng, muốn mời nàng làm mẫu cho nữ nhân vật chính trong manga của . Hôm nay là người ngoài 30 tuổi mà vẫn còn độc thân, thiệt thòi cho như vậy mà ràng chưa chết đói.



      Nàng khỏi nhớ lại, chuyện phát sinh thời điểm năm đó, Phương Thiên ưng cũng vừa mới chuyển tới lâu, lúc ấy vẫn còn là tên tiểu hỏa tử mặt mũi sạch , nhưng hôm nay, mặt mũi toàn râu quai nón, nhìn vào làm người ta rất thoải mái.



      Mà Phương Thiên Ưng tự đòi mất mặt, khỏi thở dài, xuống lầu. ở lầu bốn phía dưới.



      Vừa trở về lầu bốn, gặp 1 nam nhân đội mũ lưỡi trai, mặc áo gió lớn thoáng qua. Nam nhân kia bước tới trước cửa phòng 401, nhàng gõ cửa.



      Phương Thiên Ưng cũng có để ý, liền trở về gian phòng của mình.



      hồi, phòng 401 mở cửa. nữ tử đeo kính mắt gọng vàng, tóc dài xõa vai mở cửa. Vừa nhìn thấy nam tử kia liền kéo vào phòng, đóng cửa lại, hờn dỗi nói: "Như thế nào mới đến? Người ta nhớ ngươi muốn chết! Lão công ta hôm nay làm thêm ca đêm, ta mới cố ý bảo ngươi tới!"



      "Mỹ nhân ước hẹn, tự nhiên cần phải ăn mặc tỉ mỉ 1 phen." Nam nhân gỡ mũ lưỡi trai xuống, nắm lấy vòng eo của nữ tử, nữ tử này dáng người cực tốt, điểm thịt thừa, nên lồi lồi, nên cong cong, hơn nữa bộ y phục bó sát, càng làm tôn lên vóc dáng của nàng.



      "Ngươi xác định, chồng ngươi về chứ?"



      "Đương nhiên, ngươi cũng thế, sợ như vậy sao?" Nữ tử cười cười nhéo mũi 1 cái, : "Tốt rồi, nhanh lên , ngươi tắm rửa trước, ta chầm chậm chờ ngươi, vừa rồi ta tắm qua."



      "Đoán được rồi, người rất thơm ah, Ân, dùng nước gội đầu gì vậy?"



      "Chán ghét ..., được cọ mũi vào người ta, nhanh tắm rửa! Chúng ta bình thường tuần mới được gặp hai lần, phải nắm chặc thời gian ah! Đúng rồi, lúc ngươi tới có ai nhìn thấy chứ?"



      "Vừa mới tiến vào có gặp thoáng qua 1 tên đại hồ tử ngậm thuốc lá, bất quá có việc gì, đầu năm nay giữa hàng xóm với nhau, chẳng ai thèm quản chuyện người kia! Mới vừa rồi còn ta nhát gan, lá gan của ngươi cũng lớn lắm đâu!"



      "Ngươi xấu lắm!"



      Nam nhân cười lớn liền về hướng phòng tắm, hiển nhiên đối với ngôi nhà này rất quen thuộc, mà cũng có chuẩn bị quần áo để thay, tất nhiên là tính mặc quần áo ra ngoài.



      Nữ nhân đem trang phục người cởi ra, chỉ lưu lại 1 bồ đồ ngủ bằng sợi tơ khiêu gợi, trở lại phòng ngủ, cầm lấy 1 lọ nước hoa khẽ phun lên người, sau đó liền ngồi lên giường chờ đợi nam nhân kia tắm rửa xong, vẫn quên hô lên 1 tiếng: "Tắm sạch 1 chút ah!"



      Nữ nhân này tên là Trương Mộng Hà, nàng cùng trượng phu La Thành cũng là hộ gia đình lâu năm, chuyện xảy ra năm đó nàng cũng ở tại nơi này.



      Nam nhân tiến vào phòng tắm, nhanh chóng cởi bỏ y phục tiến vào bồn tắm, rất nhanh kỳ cọ cơ thể, trong lòng còn nghĩ ngợi đợi lát nữa hảo hảo nhấm nháp mỹ nhân như thế nào, tức khắc chỉ cảm thấy cổ tà hỏa dưới thân bốc lên. tên gọi Hạ Hào, cùng Trương Mộng Hà là đồng nghiệp chung công ty, hai người năm trước bắt đầu quan hệ gian díu, về phần mỗi người đều có gia đình.



      Rất nhanh, rốt cục tắm giặt xong, cũng thèm lau bọt nước người, mở cửa, bước chân trần ra khỏi phòng, hướng về phía phòng ngủ.



      Chỉ là lúc này còn biết, chờ đợi , là kết cục đáng sợ như thế nào...

    4. jeremyJ

      jeremyJ Active Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      97
      Chương 8 q20



      Hoàng Phủ Hác đứng tại bàn sách trong gian phòng kia. bệ cửa sổ kết tầng bụi rất dầy màu xám, nhàng lau phủi , mắt nhìn ngoài cửa sổ.



      Trời hoàn toàn tối đen.



      ràng là tháng sáu, sao lại có thể tối nhanh như vậy được, chỉ cần điểm này cũng có thể làm con người cảm giác được từng đợt rét lạnh sởn hết cả gai ốc.



      mặt đất trải tờ báo, mọi người bắt đầu tập chung thảo luận.



      " Người bị hại thứ nhất, là hộ gia đình lầu 5 Đường Thực, người thứ hai là hộ gia đình lầu 6Chương Thu Hà, người thứ ba cũng thuộc lầu 5 Lí Nguyên, người thứ tư là hộ giađình lầu 4 Lý Miện, người thứ năm là hộ gia đình lầu 6La Hảo Mỹ, mà người thứ sáu ..." Hoàng Phủ Hác đến đây, dừng lại chút, cuối cùng tên người bị hại là: "Lương Thiên Tường lầu 5."



      Tổng cộng có sáu người. Mà kịch tính nhất chính là, sau sáu người đó còn thêm bất kỳ nạn nhân nào nữa, điều này cũng làm cho mọi người càng thêm xác định, Tôn Tâm Điệpchính là hung phạm giết người.



      "Nếu như hung thủ chỉ ngụy trang trở thành người khác mà ..., ngươi cho rằng ai có thể là hung thủ?"



      Vấn đề kế tiếp Bùi Thanh Y hỏi tới là điều mọi người quan tâm nhất. Hung thủ có thể ngụy trang trở thành nhân vật thế nào? tư thái bình thường như thế nào? Mà phải chăng sát nhân có lựa chọn giữa các nạn nhân, cách khác điều gì làm họ trở thành mục tiêu?



      "Nghi phạm ..., mỗi người trong cư xá này cũng đều có thể." Hoàng Phủ Hác viết ra tên người sáu bị hại giấy, sau đó tiếp tục : " thực tế sau khi xảy ra vụ án này, có ít hộ gia đình dọn . Dù sao, điều mẹ ta về bàn tay quỷ sát nhân, cũng có nhiều người tin tưởng lắm, thế nhưng vẫn có ít người trong nội tâm bị điều đó ám ảnh, chuyện này khi bị truyền thông đưa tin, cư xá này có người nào dám mua, mười mấy năm qua cơ hồ có người mới chuyển vào."



      "Chuyển vào?" Bùi Thanh Y nghe được câu này, bỗng nhiên nội tâm khẽ động, hỏi: " Ta hỏi ngươi, thời điểm vụ án phát sinh có người nào mới chuyển vào hay ?"



      "Ân... Có, có người. gọi là Phương Thiên ưng, tốt nghiệp học viện mỹ thuật tạo hình, là tác giả truyện tranh, sống ở lầu 4. Chẳng lẽ ngươi cho rằng..."



      "Tác giả manga? Như vậy, người này có khả năng là hung thủ ?"



      "Cái này... thực tế, lúc chuyển vào, lúc đó phát sinh vụ án, ta cùng tiếp xúc rất ít, mà sau khi mụ mụ bị tuyên án xử tử hình, ta dọn rồi. Cho nên cơ hội gặp mặt cũng có, chỉ bởi vì là tác giả manga, cho nên mới nhớ ràng."



      "Những người sau đó rời có những ai?"



      "Có năm gia đình dọn . Nhưng những người đó cũng phải cân nhắc sao?"



      "Cái này..."



      Trong lúc nhất thời khí lâm vào yên lặng. Vụ án phát sinh quá lâu làm điều tra rất khó khăn, huống chi nhân chứng vật chứng đều có.



      "Được rồi, chúng ta gặp vị tác giả manga kia lát a." Bùi Thanh Y đề nghị: "Bởi vì vào hang cọp làm sao bắt được cọp con, tìm bốn phía, chưa chắc có thể tìm ra nhắc nhở sinh lộ."



      Mọi người tựa hồ thấy nàng cũng có đạo lý. Tình huống trước mắt, sưu tập tình báo, là việc cần giải quyết trước tiên. Vô luận như thế nào, huyết tự cho mọi người thông tin rất ít, tình báo là việc nên làm đầu tiên!



      Bất quá, có cái gọi là nước có thể nâng thuyền, cũng có thể lật thuyền, nếu như tình báo là giả mà ..., hậu quả là gì ai cũng biết! Mà nếu như quỷ hóa thành trong những hộ gia đình ở đây, như vậy hậu quả là cái gì?



      Có thể nghĩ!



      Làm thế nào phân biệt tình báo thực giả, tự nhiên trở thành vấn đề mấu chốt trong huyết tự lần này !



      "Được rồi, ta và các ngươi cùng dò hỏi thông tin. Cũng biết Phương Thiên ưng bây giờ ở đâu nữa."



      Cả đám chuẩn bị sẵn sàng, cùng tiến ra cửa, sau đó khóa lại kỹ càng rồi bắt đầu hướng phía cầu thang đến.



      Mà thời điểm ra, tất cả mọi người đều lo lắng ai đó chú ý đến Chiến Thiên Lân. Người nam nhân này, rất dễ gây chú ý, lo lắng được.



      Ai biết đúng lúc này, Chiến Thiên Lân bỗng nhiên dừng bước lại, : "Được rồi, các ngươi xuống trước , ta đột nhiên hơi đau bụng, muốn WC trước."



      " Gấp lắm sao?" Hứa hùng có chút ân cần hỏi: " Lúc này mình ngươi vào trong WC, ngươi sợ sao?"



      " có việc gì " Chiến Thiên Lân rút ra điếu thuốc ngậm vào miệng châm lửa, sau đó từ từ nhả ra vòng khói, : "Đưa chìa khóa cho ta ."



      Hoàng Phủ Hác nhìn về phía Chiến Thiên Lân, trầm mặc hồi, đem chìa khóa giao cho .



      "Ngươi nhanh lên ."



      "Tốt."



      Đợi năm người kia khuất, Chiến Thiên Lân lộ ra nụ cười hiểm. Tiếp đó liền hướng phía nhà Tuyết Chân chậm rãi tới!



      Lúc này, Tuyết Chân ở trong phòng, có việc gì ngồi nghe nhạc. Chợt nghe tiếng chuông cửa, vội vàng ra mở cửa nhìn thấy Chiến Thiên Lân đứng ở bên ngoài, sững sờ hỏi: "Ngươi là... bằng hữu của Hoàng Phủ a?"



      "Có thể để cho ta vào trong ?"



      "Tốt, được."



      Lúc này Tuyết Chân tâm phiền ý loạn, vì vậy liền mời Chiến Thiên Lân vào. Mà lúc nàng đóng cửa lại hai con mắt Chiến Thiên Lân lộ ra sát ý nồng đậm.



      người Hoàng Phủ Hác tất nhiên có mảnh vỡ khế ước địa ngục, như vậy nữ nhân này dùng để cùng trao đổi khế ước là tốt nhất rồi.



      Chiến Thiên Lân, là người nghiên cứu độc dược cực kỳ mưu cầu danh lợi, thậm chí có thể là rất cuồng nhiệt. từng dùng bò cạp, độc rắn, độc nhện các loại thử nghiệm rất nhiều động vật. Mục đích của là phải bào chế được loại độc dược có thể giết người cực kỳ nhanh chóng, nhiều năm nghiên cứu nghiên cứu chế tạo ra vài chủng có thể làm người khác chết ngay lập tức, lại làm cho người nào có thể tra ra thành phần độc dược được.



      Lúc này, người của , cũng mang theo khá nhiều chủng loại độc dược. Bí mật này, ngay cả thần cốc Tiểu Dạ Tử cùng liên minh với cũng biết. Những chất độc này với chính là bí mật lớn nhất, chí tiết lộ với 1 người. thực ra, độc tố hợp thành nghiên cứu, tuyệt đối có thể so được với Tri Chu độc của Thượng Quan Miên, yếu hơn bao nhiêu. Cũng chính bởi vì như thế, bào chế loại độc tố, căn bản có ai biết thành phần, cũng cách nào nghiên cứu ra giải dược.



      Tuyết Chân giúp Chiến Thiên Lân mang trà đến, tự rót chén cho chính mình.



      " Lời Hoàng Phủ..., đến cùng là có ý gì?" Tuyết Chân lúc này càng lo lắng hỏi: "Ngươi biết mấy thứ gì đó sao?"



      "Cái này sao ?" Chiến Thiên Lân nâng chén trà lên, nhoáng cái, : "Ngươi muốn biết? Ân? tường dường như có con gián?"



      "Cái gì?"



      Bất luận nữ nhân nào đối với con gián tự nhiên căm thù đến tận xương tuỷ, Tuyết Chân lập tức di chuyển ánh mắt, mà chỉ trong nháy mắt, Chiến Thiên Lân liền di động tay phải đến chén trà của nàng, ngón trỏ cùng ngón tay cái chà xát vài cái, ít bột phấn liền rơi vào trong chén, nhanh chóng hòa tan.



      Chiến Thiên Lân cố ý dùng loại độc dược hiệu quả thời gian tương đối chậm. Loại độc chất này toàn bộ thế giới chỉ có mình biết thành phần độc dược. khi uống xong, nếu như có giải dược mà ..., 3h sau Tuyết Chân toàn thân cảm giác giống như lửa đốt, chảy máu đến chết.



      Như vậy, đủ rồi.



      " có à? Ngươi nhìn lầm rồi ?" TuyếtChân quay đầu, nhìn Chiến Thiên Lân nhàn nhã uống trà : "Ân, ta chắc nhìn lầm rồi. Ngươi cũng uống , Lương tiểu thư."



      "Ah, tốt." TuyếtChân bưng chén trà lên, nhàng nhấp miếng.



      Loại này bột phấn, vô luận pha loãng bao nhiêu lần, dược hiệu tuyệt đối có bất kỳ biến hóa. Dù chỉ uống ngụm, vậy cũng đủ rồi. Chiến Thiên Lân nhìn cổ tay mình, hai mắt lộ ra tia sắc lạnh.



      Bởi vậy, Hoàng Phủ Hác dù cam lòng, cũng nhất định hai tay dâng mảnh vỡ khế ước địa ngục cho hắnrồi. Xong việc đem Hoàng Phủ Hác giết chết là được. Phương pháp có thể trong lúc vô tình hạ độc, Chiến Thiên Lân có rất nhiều chủng loại, mà người tại có khoảng bẩy loại độc dược, tất cả đều màu mùi. Vừa rồi Tuyết chân có pha trà, cũng có rất nhiều phương pháp có thể hạ độc đối với nàng. Dù sao mảnh vỡ khế ước địa ngục, nhất ̣nh phải có.



      Mà lúc này, bọn người Hoàng Phủ Hác cũng đến cửa nhà Phương Thiên ưng. Nhấn chuông cửa hai cái mới có người đến mở . Phương Thiên ưng như cũ vẫn bộ râu quai nón, miệng ngậm thuốc lá.



      "Ân? Các ngươi là ai?"



      Hoàng Phủ Hác mở miệng : "Là ta, Phương tiên sinh, Hoàng Phủ Hác. Ngươi còn nhớ ? Năm đó lần đầu tiên ngươi gặp ta, muốn dùng ta làm hình mẫu đểvẽ shoujo manga đấy."



      "Ân? Hoàng Phủ... Ah! Năm đó chính là tiểu tử ngươi ah!"



      đến đây, bộ mặt ràng run rẩy cái, : " Ngươi tại sao trở về rồi hả? hơn mười năm gặp."



      Hình tượng Hoàng Phủ Hác, vô luận thiếu niên hay là thanh niên, hoàn toàn rất thích hợp vẽ thành nhân vật nam chính shoujo manga(hủ nữ thích cái nỳ, là thể loại nam x nam đó).



      "Được rồi, đến chuyện a."



      Phương Thiên Ưngmở rộng cửa, để bọn người Hoàng Phủ Hác vào, sau đó đóng cửa lại.



      Đúng lúc này, cánh cửa ở hành lang bên cạnh mở ra. Bên trong ra nam nhân đội mũ lưỡi trai, mặc áo gió. Thời điểm nam nhân này ra cửa, Hoàng Phủ Hác nhìn cái, lúc ấy, cửa nhanh đóng lại. Mà trong 1 cái chớp mắt cuối cùng đó, thân thể Hoàng Phủ Hác bỗng nhiên run lên, lập tức mở cửa ra!



      "Ngươi, đứng lại!"



      Lúc này, người nam nhânđó tới cửa thang máy, đúng là Hạ Hào, người đương vụng trộm. Vốn ý địnhở chơi suốt đêm , ai biết chồngTrương Mộng Hàlà La thành gọi điện thoại muốn tan ca sớm, sợ tới mức đành phải lập tức rời .



      Quay đầu lại chỉ nhìn thấy Hoàng Phủ Hác xông lại, sợ tới mức mặt tái xám, thực tế chưa từng gặp qua La Thành, lúc này chỉ thấy Hoàng Phủ Hác xông thẳng tới, sợ tới mức coi đối phương chính là La Thành.Phát chính là gian phu, vội vã xông vào trong thang máy, lập tức đóng cửa thang máy lại. Mà thời điểm Hoàng Phủ Hác vọt tới cửa thang máy, cửa đóng lại.



      "Tay... " haimắt Hoàng Phủ Hác vẻ sợ hãi nói: "Xuất huyết thủ, hơn nữa lần này có hai cái, chuẩn bị muốn túm cổ của rồi! Nhanh, thang bộ!"



      Xuất hai cái?



      Tất cả mọi người đều cảm giác giống như có cây gậy phang vào đầu, khỏi cảm giác chân có chút nhũn ra.



      đùa gì vậy?



      Biết có quỷ còn chạy tới hay sao? Muốn chết phải ? tình đến mức độ này, ai có thể cứu người nam nhân kia rồi! Lúc này tất cả mọi người vô cùng khẩn trương.



      "Hoàng, Hoàng Phủ..." sắc mặt Bùi Thanh Y cũng tái nhợt nói: "Chúng ta, chúng ta ."



      "Đúng vậy a, chủ động tiếp cận quỷ, chúng ta có lá gan kia."



      Nhưng Hoàng Phủ Hác hiển nhiên đối với con quỷ kia hận đến khó có thể tưởng tượng, chuẩn bị phóng xuống cầu thang bộ, lại bị Bùi Thanh Y kéo lại!



      "Ngươi bình tĩnh chút! tại trọng điểm là điều tra, có thể chụp ảnh tất cả mọi thứ xung quanh! Nhìn xem có thiếu cái gì hay có đồ vật nào có'tư thái bình thường!"



      Lúc này Hứa hùng, Tô Tiểu Mạt, Tư Tiêu Tiêu đều lấy máy chụp ảnh ra bắt đầu ngừng chụp xung quanh. Từ tầng trệt trở lên.



      Tiếp đó, mọi người lên tới tầng năm. Thế nhưng mà, như trước vẫn tìm ra manh mối gì.



      Sau khi trở lại phòng, phát Chiến Thiên Lân đứng tại cửa nhà cầu.



      "Làm sao vậy?" Hoàng Phủ Hác tới, hỏi: "Ngươi còn chờ cái gì nữa?"



      "Chính ngươi xem ."



      Hoàng Phủ Hác đến lập tức cả người đều rùng mình cái!



      Nam nhân mặc cái áo gió lớn đầu đội mũ lưỡi trai, lúc này người ngã trong bồn tắm, mà cổ ràng có dấu bàn tay để lại!



      " chết." Chiến Thiên Lân lạnh lùng nói: "Theo dấu vết cổ... là bị bóp chết đấy."



      Huyết tự khủng bố, rốt cục cũng có người chết đầu tiên!

    5. jeremyJ

      jeremyJ Active Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      97
      Chương 9 q20



      Nam nhân kia vốn ngồi thang máy tiến xuống dưới, thế mà lại bị chết ở lầu 5? Hơn nữa còn là phòng của Hoàng Phủ Hác?



      "Nhanh, nhanh rời khỏi nơi này ah!" Tô Tiểu Mạt sợ tới mức chạy trốn ra sau lưng Hoàng Phủ Hác, đồng thời sợ hãi hô to: "Quỷ, quỷ khẳng định ở trong phòng này!"



      Điều này trái lại, Bùi Thanh Y có bao nhiêu kinh ngạc, ngược lại với Hoàng Phủ Hác: "Quả nhiên cùng ngươi có quan hệ, như vậy, ngươi có nghĩ ra điều gì ?"



      "Cũng nhất định." Hoàng Phủ Hác lúc này bình tĩnh lại, đem cửa WC đóng lại, : "Ta nghĩ, cái này có khả năng là nhà trọ cố ý an bài. Nếu như thi thể bị những người khác trong nhà trọ số 2 phát ..., lập tức báo cảnh sát, mà đến lúc đó, chỉ sợ cảnh sát điều tra cả nhà trọ này, dẫn người tới cục cảnh sát hỏi han, lúc đó, chúng ta liền thể rời khỏi nơi này."



      " ra là thế, nhà trọ vì muốn chúng ta bị huyết tự ảnh hưởng, dẫn đến gây ra bóng dáng nguyền rủa." Bùi Thanh Y thể thừa nhận Hoàng Phủ Hác rất có đạo lý. Dù sao, cái nhà trọ số 2 này là địa điểm chấp hành huyết tự, chưa tới nửa đêm 0 giờ, tuyệt đối thể ly khai nửa bước, nếu bóng dáng nguyền rủa tất nhiên khởi động.



      Mà nghĩ vậy, thân thể Hứa Hùng cũng run lên. Lúc trước Roland cùng thần cốc Tiểu Dạ Tử tiến hành thí nghiệm bóng dáng nguyền rủa, Hứa Hùng từng cực lực phản đối, dù sao cái này quá mức nguy hiểm, lúc đó có những hộ gia đình đứng ra tự tiếp nhận thí nghiệm, bất quá, dù sao bọn cũng là bất đắc dĩ. Thế nhưng Hứa Hùng vẫn thể nào tiếp thu, đa số hộ gia đình vẫn hi vọng liều chết muốn tìm ra 1 con đường sống, muốn nhìn xem bóng dáng nguyền rủa phải chăng tồn tại lỗ thủng. Thế nhưng cuối cùng, vẫn là đám người chết hết.



      Đương nhiên, tại nghĩ tới những thứ này cũng vô dụng.



      "Ngươi xác thực thấy được, hai cái Huyết Thủ bóp chặt cổ sao?" Bùi Thanh Y tiếp tục hỏi han kỹ càng: "Ngươi quen biết người nam nhân đó sao?"



      " biết. Hộ gia đình ở dưới lầu 4 kia, ta nhớ được là đôi vợ chồng, bất quá người nam nhân này ta chưa thấy qua, đại khái có thể là khách? Tình huống của cái nhà trọ này, mười mấy năm qua ta đều mực giám sát kỹ càng, cho nên ta có thể xác định, đôi vợ chồng kia hề chuyển ."



      "Cái này..." Bùi Thanh Y lại nhìn về phía Chiến Thiên Lân hỏi: " kỹ càng tình huống ngươi phát ra xác chết."



      "Cái này, sau khi ta vệ sinh xong, vừa bước ra WC, thời điểm quay đầu lại, liền phát tên nam nhân này ngồi trong bồn tắm rồi. Chỉ đơn giản như vậy."



      Điều này khỏi làm người ta nhớ tới vạc nước của A Tú tại U Thủy thôn, hẳn cái bồn tắm này cũng giống như thế, mỗi lần có người chết đưa vào trong bồn tắm này? Hoặc là con quỷ kia ở trong bồn tắm này sao?



      "Vẫn là... rời khỏi nơi này ." Bùi Thanh Y nhíu mày : "Tiếp cận nơi này quá nguy hiểm. thể tiếp tục ở lại nữa rồi."



      "Thế nhưng mà..." Tô Tiểu Mạt lo lắng hỏi: "Vậy chúng ta nơi nào đây?"



      "Tới nhà Tuyết Chân?" bên Tư Tiêu Tiêu vội vàng : "Ngươi xem ah, người trong nhà trọ này đối với Hoàng Phủ ngươi địch ý sâu như vậy, mà vừa rồi Tuyết Chân còn giúp ngươi chuyện, xem ra nàng vẫn rất tín nhiệm ngươi nha. Nếu như là nàng mà ..."



      " thể!" Hoàng Phủ Hác lại chém đinh chặt sắt nhận,chối bỏ kiến nghị của Tư Tiêu Tiêu: "Nghe kỹ, tuyệt đối thể! Chẳng những là như vậy, bất cứ người nào trong các ngươi, đều tuyệt đối được tiếp cận Tuyết Chân!"



      Bùi Thanh Y rất nhanh minh bạch tâm tư của Hoàng Phủ Hác, lo lắng, khi tiếp cận Tuyết Chân làm cho nàng gặp tai ương. Dù sao, bên trong huyết tự, những người phải hộ gia đình bị liên lụy chết nhiều vô số kể, nam nhân đội mũ lưỡi trai này là 1 ví dụ.



      "Ta xem, chúng ta thể ly khai." Kế tiếp Hoàng Phủ Hác lại ra những lời kinh người: "Các ngươi cho rằng rời khỏi nơi này liền an toàn sao? Sai, mười phần sai! Ta hoàn toàn cho rằng, sinh lộ có quan hệ với gian phòng này, chúng ta nếu như tại rời khỏi, ngược lại lọt vào bẫy của nhà trọ rồi! phải sao? Hơn nữa giống như lời ta , cái này rất có thể là tình huống nhà trọ làm ra vì để cho chúng ta vì thể đối kháng mà rời khỏi nhà trọ số 2. Dù sao thi thể xuất ở nơi này mới bảo chứng bị bất luận kẻ nào phát ."



      Lời của Hoàng Phủ quả thực có sức thuyết phục. Cẩn thận ngẫm lại, lần huyết tự tại U Thủy thôn, bọn người Lý cũng bị trúng bẩy rập đồng dạng nên mới bước vào tử lộ. như vầy, mọi người làm sao lại có thể đồng ý làm ra cái hành vi ngu xuẩn này nữa đây? Vừa như vậy, 5 người khác ngược lại đều đáp ứng. Dù sao, bên trong nhà trọ số 2 này hề tồn tại nơi nào an toàn , như vậy, chờ đợi ở 1 nơi có khả năng tìm ra sinh lộ..., chẳng phải càng tốt hơn sao?



      Chuyện cần làm kế tiếp, chính là kiểm tra ảnh chụp rồi. Biện pháp này, lúc trước Tử Dạ lần thứ nhất chấp hành huyết tự từng dùng qua, Bùi Thanh Y là hạng nhân vật gì, tự nhiên cũng hiểu được cần bắt chước người khác, lập tức rập khuôn làm theo. Thời điểm lúc trước lên lầu, nàng chụp rất nhiều ảnh. Lúc ấy Tuyết Chân nhìn thấy nhưng cũng để ý nhiều, nàng tưởng rằng những người này muốn nghiên cứu tượng linh dị gì đó nên chụp ảnh lại.



      Chỉ là, ảnh chụp cả 4 tầng lầu, đối chiếu với nhau cái nào đúng. Điều này làm Bùi Thanh Y ngược lại cảm giác rất thất vọng.



      "Thực là đáng tiếc, " nàng thở dài: "Được rồi, lần sau chụp lại nhiều hơn 1 chút, ah , ngay bây giờ chúng ta các nơi tại lầu 4 chụp tất cả các nơi..."



      "Chờ chút!" Hoàng Phủ Hác dường như đột nhiên nhớ ra cái gì đó, : "Đúng rồi, mười mấy năm trước, lúc đó Lương thúc thúc mua cho Tuyết Chân cái camera, nàng hưng phấn lôi kéo ta chạy khắp nơi trong nhà trọ quay phim, đúng... Đúng! Nếu như nàng vẫn còn giữ lại đoạn file đó..."



      "Ngươi là ..."



      "Đúng, tuy thời gian cụ thể nhớ , nhưng có lẽ cùng 1 năm so với thời điểm xảy ra vụ án! cách khác, nếu như cầm được đoạn video đó, đối chiếu với ảnh chụp tại, chừng phát cái gì đó cũng nên! Ta tới hỏi mượn Tuyết Chân file video, Bùi Thanh Y, các ngươi tiếp tục tới hành lang các nơi chụp ảnh!"



      Lời này vừa ra, mọi người lập tức hưng phấn!



      Bọn người Bùi Thanh Y xuống lầu, còn Hoàng Phủ Hác hướng phía cửa nhà Tuyết Chân đến. Lúc này, là 6:30 rồi, Hoàng Phủ Hác đạp hành lang, từng bước về phía cánh cửa kia, nhấn chuông cửa.



      Chỉ chốc lát, cửa mở, Tuyết Chân liếc nhìn thấy Hoàng Phủ Hác đứng ở ngoài cửa.



      "Ngươi, ngươi..." thời điểm nàng trông thấy người đứng trước cửa, bỗng nhiên trong lòng dâng lên cỗ chua xót, vừa rồi trong nội tâm nàng còn giãy rụa, có nên tìm hay , lòng tự trọng và nỗi nhớ cứ giao tranh vật lộn ngừng, thế mà chỉ trong chớp mắt, đứng trước mặt nàng...



      biết nàng có phải đời trước thiếu nợ nam nhân này hay . Năm đó tuổi còn , bởi vì cha chết mà mực ghi hận , thậm chí còn hi vọng vĩnh viễn quên mất , thế nhưng về sau lại phát , như thế nào cũng quên được, trong nội tâm luôn có thân ảnh của . Loại tâm tình mâu thuẫn này, vẫn mực tồn tại tới bây giờ.



      Nháy mắt nàng chứng kiến Hoàng Phủ Hác xuất , bỗng nhiên có cổ xúc động muốn bổ nhào vào ngực , sau đó cầu đừng rời . Từ khi còn bé nàng nảy sinh tình cảm, theo thời gian trôi qua, phần này hận gút mắc này làm hình ảnh người nam nhân đó càng ngày càng khắc sâu trong tâm trí nàng, cách nào xóa được nữa rồi.



      Nàng rốt cục ý thức được, kỳ nàng cũng hi vọng, Tôn Tâm Điệp phải là hung thủ , như vậy nàng có thể áy náy, thấy tội ác khi ở cùng nam nhân này.



      "Ngươi... Có chuyện gì?"



      "Ta ngắn gọn." Hoàng Phủ Hác lúc này quay đầu lại nhìn, ngữ khí nhanh chóng : "Mười mấy năm trước, Lương bá phụ phải mua cho ngươi 1 cái camera sao? Ngươi lúc ấy rất hưng phấn, chạy khắp trong nhà trọ, gặp người nào quay người ấy, CD lúc đó, ngươi còn giữ chứ?"



      "À?" Tuyết Chân bị những lời này làm cho hiểu thấu, nàng vốn nghĩ là Hoàng Phủ tới giải thích cho những lời trước kia, lại nghe thấy những lời này.



      "Hoàng Phủ Hác! Trong hồ lô của người bán thuốc gì đây?"



      "Xin nhờ, cho ta biết nhanh lên! Chuyện này rất vội!"



      "Ân... là chuyện từ hồi nào rồi chứ, ta làm sao nhớ , có lẽ ném rồi cũng chừng. Nếu ngươi tiến vào, ta và ngươi cùng tìm thử xem."



      "Vậy làm phiền rồi."



      Hai người tiến vào trong nhà, Tuyết Chân dẫn vào thư phòng. Sau đó, mở ra cái tủ chứa đồ. Trong tủ tràn đầy tro bụi, đều là vài sách vở cũ và ít đồ.



      "Ta nghĩ có khả năng để ở nơi này? Cẩn thận ngẫm lại có lẽ chưa ném , nhưng cũng rất khó ah."



      Hai người cùng chỗ tìm kiếm, thế nhưng đồ vật quá nhiều, tìm hơn hai mươi phút đồng hồ, vẫn thu hoạch được gì. Cuối cùng, Tuyết Chân đứng người lên, vỗ vỗ hai bàn tay đầy bụi : "Đại khái có lẽ thực ném rồi? Mà nó cũng chỉ có những tràng cảnh bình thường của nhà trọ mà thôi. Ngươi hỏi chuyện này để làm gì à?"



      " có hả? Ngươi xác định?" Hoàng Phủ Hác buông tha, vẫn còn tiếp tục tìm kiếm.



      "Hoàng Phủ Hác!" Tuyết Chân đề cao đê-xi-ben hô lớn: "Ngươi đến cùng làm chuyện thần bí gì! cho ta biết rốt cục xảy ra chuyện gì? Lời lúc trước của ngươi hại ta lo lắng đến giờ! Ngươi có phải trúng tà hay ?"



      Cuối cùng, cả tủ đồ bị lục tung ra nhưng vẫn tìm được.



      "Tuyết Chân." Hoàng Phủ Hác cắn răng đứng lên, bắt lấy hai vai của nàng, : "Ngươi nhanh , cái nhà trọ này rất nguy hiểm! Ngươi bây giờ còn kịp! Tính là ta cầu van ngươi, ta muốn ngươi có việc!"



      "Ngươi rất khó hiểu! Rốt cuộc là nguy hiểm gì? Ngươi ngược lại cho ta biết !"



      " ngắn lại... Ngươi nhất định phải mau rời khỏi nơi này, nhất định! Lời của ta, ngươi nên tin 1 lần chứ! Ta hại ngươi, trước nửa đêm 0 giờ ngày hôm nay, ngươi ngàn vạn lần đừng trở về!"



      Lúc này, Hoàng Phủ Hác tiến lên 1 bước, lại đá vào quyển sách, quyển sách kia trượt ở mặt đất, đâm vào bức tường, tức khắc, từ trong cuốn sách rơi ra 1 chiếc đĩa CD!



      Hoàng Phủ Hác cùng với Tuyết Chân đều nhìn thấy chiếc đĩa kia, hai người lập tức xông tới.



      "Đúng, chính là cái đĩa này! Nguyên lai kẹp ở trong cuốn sách!" Tuyết Chân cầm cái đĩa lên: " qua nhiều năm như vậy rồi, hoài niệm ah..."



      Hoàng Phủ Hác vội vàng đoạt lấy CD: "Tuyết Chân, nhanh rời khỏi nơi này ! Nhất định phải rời khỏi nơi này!"



      "Nếu quả có nguy hiểm như vậy, ta lại càng thể !" Tuyết Chân rất quật cường, cùng lúc đó, trong lòng nàng cũng tiếp lời: "Nếu như ngươi gặp nguy hiểm, ta nhất định phải ở cùng ngươi, ta... Ta..."



      "Ta mực đều rất thích ngươi!"



    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :