Nhà trọ địa ngục - Hắc sắc hỏa chủng

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. jeremyJ

      jeremyJ Active Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      97
      Chương 34 q13
      lúc này ở bên ngoài nhà trọ.



      Bầu trời trải rộng mây đen làm cảm thấy phi thường bất an, huyết tự chỉ thị lúc này đây, đến tột cùng xảy ra chuyện gì?



      hồi gió lạnh thổi tới làm Lý đường cái phát lạnh, thậm chí cảm giác cái mũi ngứa ngáy. tại hy vọng mau chóng tìm thấy Tử dạ rồi mang nàng trở về nhà trọ.



      Tổng cảm giác, sắp phát sinh chuyện gì đó rất đáng sợ.



      Bỗng nhiên, cảm giác hoa mắt, sau đó, thân thể giống như xoay tròn.



      Cùng khoảng thời gian, Doanh Tử Dạ bên trong đại sảnh bệnh viện, cũng cảm giác trước mắt bỗng nhiên tối tăm, cả ngươi rơi vào trạng thái nửa mê nửa tỉnh!



      Cùng lúc đó, còn vài hộ gia đình cũng có cảm giác đồng dạng. Doanh Tử Dạ, Thượng Quan Miên, Phong Dục Hiển, Kha Ngân dạ, Kha Ngân vũ, cùng với Mộ Dung Thận...



      Những người này đều cảm giác trước mắt lâm vào mảnh hắc ám hỗn độn, sau đó thân thể giống như bị cuốn vào vòng xoáy.



      Thâm Vũ cảm giác bóng đen kia ngừng phóng lớn, đem tất cả giác quan của nàng lấp đầy, sau đó, thân thể nhanh chóng xoay tròn, tựa hồ có bàn tay vô hình lôi kéo nàng!



      Tử Dạ lúc này cảm thấy trước mắt mảnh mơ hồ, cái gì cũng nhìn thấy, nàng muốn vươn tay ra bắt lấy cái gì đó, nhưng cái gì cũng túm được, sau khắc, nàng cứ như vậy ngã xuống nền nhà cứng rắn!



      "Cái kia... Đó là gì?"



      Thần cốc Tiểu Dạ Tử thể tin được vào mắt mình. Dưới mây đen dần dần tán , bên kia cây cầu ra nhóm người!



      "Chuyện gì xảy ra vậy?" thời điểm Lý vừa mở mắt liền nhìn thấy được mấy ngươi bên cạnh mình.



      "Tử Dạ? Ngân Dạ? Ngân Vũ? Mộ Dung Thận?"



      thể tin được mà nhìn những người này, mà càng làm cho kinh ngạc vạn phần chính là, nằm bên cạnh , là nữ tử tuổi trẻ xinh đẹp. Dung mạo của nàng, rất tương tự với người trong tấm hình mà Lê Đốt đưa cho!



      "Ngươi... Ngươi chính là, Bồ Thâm Vũ sao?"



      Thần cốc Tiểu Dạ Tử và Tinh Thần ngơ ngác nhìn hết thảy, vì cái gì nhà trọ lại để những người này xuất ở đây? Chẳng lẽ quỷ còn chưa chính thức biến mất sao?



      Nhưng, những người này phải ngườiđi chấp hành huyết tự chỉ thị ah!



      "Bồ Thâm Vũ?" Lúc này, Kha Ngân dạ thanh tỉnh lại, cũng liếc nhìn thấy nữ tử kia, đây là thần bí nhân vẽ ra những bức họa kia sao? Chính là người lừa gạt Ngân Vũ, ý đồ sát hại sao?



      Mà Mộ Dung Thận ngơ ngác nhìn bốn phía, đột nhiên cười ha hả: "Thú vị! Thú vị! Nhà trọrốt cục thể kiểm soát được sao?Bắt đầu chính thức giết chóc sao? Oa ha ha ha ha ha ha ha ha ha!"



      A Hinh lúc này trợn mắt há hốc mồm nhìn gian phòng còn bóng người, mà tất cả những bức tranh Thâm Vũ vẽ ra, biến mất vô ảnh vô tung.



      "Đây là có chuyện gì? Chủ nhân và Thâm Vũ, vì sao lại đột nhiên biến mất?"



      Vừa rồi, A Hinh cũng cảm giác thấy hồi mộng mị sau đó tỉnh lại, Mộ Dung Thận và Thâm Vũ hai người, biến mất thấy!



      Tinh Thần vội vã chạy qua bên kia cầu, tới trước mặt mọi người, theo thứ tự là Lý , Doanh Tử Dạ, Kha Ngân dạ, Kha Ngân vũ, Mộ Dung Thận, Phong Dục Hiển, Thượng Quan Miên bảy người, cùng với... Bồ Thâm Vũ!



      liếc mắt cũng nhận ra Thâm Vũ, cái tấm hìnhkia, để cho ấn tượng quá sâu.



      Lúc này, bảy người cũng đứng lên, chỉ có Thâm Vũ còn nằm mặt đất. Vẻ mặt nàng hoảng sợ nhìn những người trước mắt, đây phải khu rừng số 6 sao?



      Vì cái gì lại đưa nàng tới nơi này?



      Người nộm của lão phụ tóc trắng bị đâm đáng lẽ tất cả phải kết thúc rồi chứ! Chẳng lẽ tại khu rừng số 6 này còn tồn tại lực lượng nguyền rủa nào khác sao?



      "Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?" Ngân Dạ cau lông mày hỏi Lý : "Lý , ngươi biết ?"



      Phong Dục Hiển tương đối thất kinh: "Biện Tinh Thần? Ngươi phải ở khu rừng số 6 sao... chẳng lẽ nơi này là khu rừng số 6?"



      "Cái này là nhà trọ giở trò quỷ?" Ngân Vũ : "Vì sao chúng ta lại xuất ở nơi này?"



      Sau đó, ánh mắt của mọi người, đều tập trung lên người Thâm Vũ.



      Mà lúc này, Tinh Thần cũng nhìn về phía Thâm Vũ, đôi mắt nàng thực rất giống mình.



      có thể xác định, nữ nhân này chính là Thâm Vũ. Là người giao dịch với , làm thể giết Mẫn. từng rất căm hận nàng.



      Người ở chỗ này, chỉ có Thượng Quan Miên và Phong Dục Hiển là biết gì về bức họa và Bồ Thâm Vũ. Những người còn lại đều ràng, đây là loại nữ nhân gì.



      Bỗng nhiên, Ngân Vũ quỳ xuống trước trước mặt nàng!



      "Van cầu ngươi!" Nàng dập đầu : "Tính là ta van ngươi! Trước kia ngươi đối với ta như thế nào, ta cũng tính toán, chỉ là bây giờ van cầu ngươi vẽ bức họa cho chúng ta ! Ngươi đưa ra điều kiện gì cũng được, chúng ta đều chấp nhận, van cầu ngươi!"



      Động tác của Ngân Vũ làm mọi người sợ ngây người, lập tức, Tinh Thần đến trước mặtThâm Vũ, ngồi xổm xuống, với nàng: "Ngươi thỏa mãn chưa? Để mỗi người trước mặt ngươi hèn mọn như thế, khẩn cầu ngươi ban ân, loại cảm giác trở thành 'Thần' này, ngươi rất thỏa mãn sao?"



      Rất thỏa mãn sao?



      Rất thỏa mãn sao?



      , phải. Tuyệt đối phải như thế.



      "Ngươi, các ngươi chạy mau..." Mặt của nàng vì sợ hãi mà hoàn toàn bóp méo: ", tới, thời điểm xuất , ai có thể thoát, tất cả đều..."



      Nhưng đúng lúc này, Tử Dạ bỗng nhiên vọt tới trước mặt Thâm Vũ, phát bắt được nàng! Cặp mắt nàng gắt gao nhìn chằm chằm vào Thâm Vũ, ra câu.



      "Rốt cuộc tìm được ngươi, ta rốt cuộc tìm được ngươi rồi."



      Hao hết thiên tân vạn khổ, cuối cùng cũng tìm được nàng. Tử Dạ dốc sức liều mạng kiên trì đến bây giờ, chính là vì giờ khắc này. Sau khi mẫu thân chết , nàng chưa từng chấm dứt điều tra. Nàng từ nhật ký của mẫu thân mà lần theo hành động của mụ mụ.



      Sau đó, Tử Dạ dần phát , ở mỗi nơi mẫu thân qua, đều phát sinh ra tượng kỳ dị. Phảng phất như có người nào đó bám theo mẫu thân. Mà hết thảy chuyện này lại có liên quan lớn lao đến cái chết của Thanh Liễu a di.



      Mẫu thân vàThanh Liễu a di, là đôi tỷ muội quan hệ phi thường tốt. Rồi sau đó, thi thể của Liễu Thanh a di được phát ở bệnh viện Chính Thiên, não bộ bị vật nào đó đâm vào dẫn tới tử vong. Mẫu thân vì cái chết của A di phi thường thống khổ. Cũng bởi vì như thế, mẫu thân bước lên con đường tìm kiếm chân tướng cái chết của a di.



      Nàng tiến vào nhà trọ là vì thường hay vãng lai ở những nơi mẫu thân trước khi chết thường tới, nhiều lần qua lại, mới tiến vào nhà trọ biến thành hộ gia đình.



      Mà gặp được con trai viện trưởng bệnh viện Chính Thiên, Lý , cũng là tình ngoài ý liệu của nàng. Lúc đầu là vì nguyên nhân phụ thân của Lý nên mới tiếp cận , nhưng về sau lại thương .



      Hết thảy cho tới ngày hôm nay đều là vì mẫu thân. Ở điểm chấp nhất, ra nàng và Hoàng Phủ Hác rất tương tự, hai người cũng là vì mẫu thân mà tiến vào nhà trọ. Cùng với xã hội dần thiếu thốn tình cảm này bất đồng, Doanh Tử Dạ và Hoàng Phủ Hác đều thuộc về người hiếu đạo với cha mẹ, là điểm chấp nhất sâu trong lòng mỗi người họ. Nỗi tiếc hận trước khi chết của mẫu thân, để cho nàng tới sau đền bù .



      Mà hôm nay, rốt cuộc tìm được Bồ Thâm Vũ. Nữ tử có thể vẽ ra được bức họa biết trước, nếu có nàng, chỉ cần để nàng vẽ ra tình có liên quan tới nhà trọ địa ngục và cái chết của mẫu thân! phải là chuyện có liên quan tới nhà trọ nàng đều có thể vẽ ra hay sao?



      "Nhanh... Nhanh lên trốn ..." Nàng vẫn như trước những lời này: " muốn tới rồi..."



      " là ai?" Lý tiến về phía trước hỏi: " rốt cuộc là chỉ ai?"



      Thâm Vũ hé môi, nhưng chẳng thể thốt ra được lời nào.



      "Đủ rồi!"



      Bỗng nhiên Mộ Dung Thận tay ôm lấy Thâm Vũ, : "Các ngươi ai cũng đừng đụng vào nàng! Nàng là tác phẩm nghệ thuật chuyên thuộc về ta, thuộc về mình ta! Bất luận kẻ nào, đừng nghĩ tới muốn..."



      Lời này vừa ra, bỗng nhiên chung quanh trở nên hoàn toàn yên tĩnh. Tất cả mọi người, đều mở to hai mắt nhìn Mộ Dung Thận, giống như nhìn con quái vật.



      Mọi người bắt đầu ngừng lui về phía sau!



      Mộ Dung Thận cúi đầu xem xét, chỉ thấy gương mặt giống như thấm đẫm bóng đêm hướng mình vọt tới!



      bắt đầu.



      Từ năm mươi năm trước bắt đầu, mãi cho đến hai mươi năm trướcThâm Vũ sinh ra, ác ma truyền thừa tới bướccuối cùng.



      Bệnh viện Chính Thiên, văn phòng viện trưởng, Lý Ung giờ phút này cảm giác rất mệt mỏi. Tuy để hay tay chống vững cái cằm, nhưng thể tránh được cơn buồn ngủ kéo tới.



      Rốt cục, tiến nhập vào mộng cảnh.



      Hết thảy giống hệt như hai mươi năm về trước, cái buổi chiềuyên tĩnhkia.



      Ngày nào đó, đúng là ngày 1 tháng 5.



      Phòng viện trưởng mởcửa.



      Lý Ung có chút ngẩn ngơ nhìn cửa lớn, chỉ thấy phó viện trưởng vẻ mặt bối rối tới với Lý Ung: "Viện trưởng, tốt rồi! Việc lớn tốt rồi! Có người chết, Doanh Thanh Liễu y sư khoa phụ sản chết rồi!"



      "Ngươi, ngươi cái gì?"



      Lý Ung vừa mới đảm nhiệm chức viện trưởng, tưởng được mình mới nhậm chức liền xảy ra cố!



      "Doanh thanh liễu y sư?"



      đối với nàng có chút ấn tượng, nàng như thế nào lại chết trong bệnh viện?



      "Lập tức khống chế tất cả các bác sĩ trông thấy trường vụ án!" Lý Ung quyết định rấtnhanh: "Đừng để bọn liên lạc với giới truyền thông! Liên lạc cảnh sát chưa?"



      trường án mạng, là văn phòng Doanh Thanh Liễu y sư, phòng làm việc của nàng tổng cộng có bốn gã bác sĩ, đều là khoa phụ sản , vụ án phát sinh đúng thời gian nghỉ trưa, mọi người đều rời ăn cơm.



      Tới trường, thi thể bị khiêng rồi. Cảnh sát tại tiến hành thăm dò.



      Đầu lĩnh đội hình họ Vương, là mộtnam tửtrung niên, dáng vẻ có chút giận tự uy.



      "Đơn giản mà nói, chúng ta sơ bộ phán địnhnàngbị giết." Vương đội trưởng đối với Lý Ung : " xin lỗi Lý viện trưởng, kế tiếp chúng ta phải điều tra tất cả những người có chứng cớ ngoại phạm trong bệnh viện, và tìm kiếm hung khí."



      "Cái này..." trong đầu Lý Ung chỉ nghĩ chuyện này ảnh hưởng rất lớn tới danh dự của bệnh viện, nếu hung thủ thực bác sĩ, như vậy đối với bệnh viện chính là đả kích lớn.



      Nhưng mà cảnh sát cầu, thể phối hợp.



      "Sọ não bị vật thểbén nhọn đâm trúng dẫn đến cái chết, đây là kết quảsơ bộ khám nghiệm tử thi." Vương đội trưởng tiếp tục : "Lý viện trưởng, hung thủ gây ánthủ pháp phi thường tàn nhẫn, xin hỏi ngươi có biết ai có cừu oán với Doanh bác sĩ hay ?"



      "Doanh y sư ở trong bệnh viện có mối quan hệ tồi với mọi người, " Lý Ung lắc đầu : "Ta cho rằng hung thủ phải là người trong bệnh việnbệnh viện, chúng tôikhông chứa loại tội phạm giết người mất hết nhân tính như thế."



      Lúc này, nghe được thanh âmthanh thúy vang lên.



      "Để cho ta vào! Ta là người nhà nạn nhân!"



      Lý Ung quay đầu lại.



      thấy nữ tử có vài phần giống với Doanh Thanh Liễu. Nàng thoạt nhìn ba mươi mấy tuổi, mà vừa nhìn thấy nàng, Lý Ung liền ngây ngẩn.



      Nàng có gương mặt mỹ tới mức làm cho người ta nín thở, cùng loại giống như khí chấtbẩm sinh cao quý.



      Đó cũng là lần đầu tiên Lý Ung và Doanh thanh Ly gặp nhau...

    2. jeremyJ

      jeremyJ Active Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      97
      Chương 35 q13

      Lý Ung vĩnh viễn bao giờ quên rung động xẹt qua khi lần đầu tiên nhìn thấy Doanh Thanh Ly.



      Giống như Lý lần đầu tiên trông thấy Doanh Tử Dạ.



      Vừa thấy , có lẽ nhiều người nghe thấy xì mũi coi kinh, nhưng thế giới này có chuyện gì là tuyệt đối. Xã hội đại tuy hỗn loạn, coi trọng vật chất, nhưng có nghĩa là chân ái hoàn toàn biến mất.



      "Ngươi là người nhà của nạn nhân?" Vương đội trưởng bước tới trước mặt nàng, hỏi: "Xin hỏi tên của tiểu thư là gì?"



      Nàng kia, đôi lông mày nhu hòa, đôi mắt thu thủy tràn đầy nước mắt, tỏa ra nhàn nhạt nhu tình, cái mũi hơi hơi nhếch lên, cùng với đôi bờ môi đỏ thẫm nhắn xinh xắn. Cả khuôn mặt ngũ quan có thể là hoàn mỹ vô khuyết, đồng thời cho dù nàng thất kinh, nhưng khí tức lạnh nhạt cao nhã vẫn có thể thấy rất ràng.



      Làm cho người ta thể say lòng.



      "Ta gọi là Doanh thanh ly, " mặt mũi nàng tràn đầy nước mắt với Vương đội trưởng : "Bác sĩ Doanh Thanh Liễu là chị của ta! Xin cho ta vào xem chút !"



      " xin lỗi, trường lúc này thể vào. Chúng tôi đem di thể người chết về cục cảnh sát tiến hành kiểm nghiệm kỹ càng, Doanh tiểu thư, xin lỗi..."



      Lý Ung lúc này ngây ngốc nhìn Doanh thanh ly. kết hôn tuy cũng có mấy năm thời gian, có nhi tử Lý , nhưng cưới vợ vì chức viện trưởng chứ phải vì nàng.



      Sau khi điều tra kết thúc, cảnh sát mang thi thể của Doanh Thanh Liễu . Mà Lý Ung bên trong phòng khách bệnh viện, rót nước mời Doanh thanh ly, với nàng: "Doanh tiểu thư, cái chết của Doanh y sư làm ta cũng rất khổ sở, kính xin ngươi bớt đau buồn a. Chuyện này, bệnh viện tuyệt đối tra đến cùng , ngươi nếu có nhu cầu gì..."



      Hai hàng nước mắt của Doanh thanh ly lại trào ra, thân thể của nàng ngăn được mà bắt đầu run rẩy. Nhưng cho dù là như vậy, nàng vẫn mỹ tới mức làm rung động lòng người. thời điểm Lý Ung nhìn nàng, cảm giác hô hấp có chút khó khăn. Mặc dù chị em hai người họ Doanh bề ngoài cũng giống nhau vài phần, nhưng luận về dung mạo hay khí chất, Doanh thanh ly đều thắng Doanh Thanh Liễu chỉ mười lần.



      Bất quá, Lý Ung đối (với) Doanh thanh ly phải là dục vọng chiếm giữ nguyên thủy, bị dung mạo và khí chất của nàng hấp dẫn , để sinh ra loại hảo cảm phi thường tự nhiên.



      "Lý viện trưởng, " Doanh thanh ly hơi ngẩng đầu lên, bờ môi lúng túng, : "Tỷ tỷ của ta, bình thường nàng trong bệnh viện có kết thù kết oán với ai hay ? Tỷ tỷ nàng tính cách tương đối nóng nảy, có lẽ trong lúc vô tình đắc tội người nào cũng chừng."



      Lý Ung nghe nàng như vậy thấy cũng có chút hợp lý, quả Doanh Thanh Liễu làm người có chút ngay thẳng, thậm chí rất mạnh mẽ. người nàng, hòan toàn hề có chút khí tức nào như Doanh Thanh Ly, mà giống như ngọn lửa. Bất quá, trong ấn tượng nàng cũng là bác sĩ rất có trách nhiệm, nhưng hiểu biến báo, cho nên ở cùng những đồng nghiệp khác cũng thể rất hòa thuận.



      "Bệnh viện toàn lực hỗ trợ truy tra cái chết của Doanh thanh liễu y sư, ngươi yên tâm , Doanh tiểu thư."



      Buổi tối hôm đó, Lý Ung tự mình đưa nàng tới bến "xe buýt".



      " làm phiền ngươi, Lý viện trưởng, " Doanh thanh ly rất cảm kích: "Để ngươi tiếp đãi ta tới muộn như vậy, rất có ý tứ."



      " sao" Lý Ung lắc đầu : "Ngươi và Doanh Thanh Liễu y sư ở cùng nơi sao?"



      ", sau khi ta kết hôn rời khỏi nơi này. Phụ mẫu ta còn chưa biết chuyện này, ta rất khó tưởng tượng khi họ biết chuyện có phản ứng gì, cha ta bị cao huyết áp, ta rất lo lắng..."



      Nghe được hai chữ "Kết hôn", sắc mặt Lý Ung khỏi nhạt xuống. Ngẫm lại cũng đúng, nữ tử như vậy, làm sao có thể 30 tuổi mà chưa kết hôn đây?



      "Cái kia... chồng ngươi, cũng biết tin Doanh y sư chết sao?"



      Nhưng Doanh thanh ly lại lắc đầu : ", chồng ta qua đời hai năm trước, ta tại mình mang theo nữ nhi trở về sống ở nhà phụ mẫu."



      Nghe đến đó, mặt Lý Ung khôi phục lại thần thái.



      Ta vọng tưởng cái gì đây? đương nhiên biết mình là người có gia thất, hơn nữa, vì có vợ mới có được cái bệnh viện này. Hơn nữa lúc trước vì lợi ích mà lấy thê tử, nhưng thê tử là lòng . Dù sao lúc ấy, chỉ là bác sĩ thực tập quèn, tiền thế, nhờ nỗ lực đả động tâm hồn thiếu nữ của Dương gia tiểu thư sao có ngày hôm nay.



      Nhưng hôm nay ở với Doanh Thanh Ly chỉ có ngắn ngủn hơn nửa ngày, loại cảm giác trước nay chưa từng có. So sánh với nàng, những thứ có trong tay cũng có thể đơn gian buông bỏ.



      "Xe buýt" đến, Doanh thanh ly : "Ta trước, Lý viện trưởng."



      Lúc này trời cũng khá tối. Chung quanh có chút tịch liêu. Cái "xe buýt" kia chậm rãi lướt tới, cửa xe mở ra, Doanh thanh ly tiến lại gần.



      biết vì cái gì, Lý Ung cảm giác, nàng giống như bước chân vào cái huyệt động hắc ám đáy. Bên trong xe buýt kia, mảnh tối tăm, nhìn thấy bất luận bóng người nào, thậm chí ngay cả lái xe cũng nhìn .



      Đây là chuyện gì?



      Sau đó, cánh cửa muốn đóng lại. nhưng trước khi nó kịp khép lại, Lý Ung chợt thấy, ở bên cạnh cửa sổ xe buýt, lộ ra gương mặt bị che giấu ở bên trong hắc ám!



      " nên!"



      Lý Ung lập tức kéo Doanh thanh ly lại, đem nàng gắt gao ôm vào trong ngực, chỉ kém giây thời gian nữa thôi, là cánh cửa đóng lại. Lập tức, chiếc xe buýt chậm chạp rời bánh.



      Lý Ung kinh hồn chưa định nhìn chiếc"xe buýt" dần dần rời xa, lúc này trái tim vẫn đập bình bịch. học y , vốn căn bản tin quỷ thần, nhưng khắc đó, cảm thấy nguy hiểm từ sâu trong bản năng, nên mới đem Doanh thanh ly kéo xuống!



      biết , thể mất nàng!



      Giống như 20 năm về sau, Lý cũng thể nào mất Tử Dạ.



      "Lý... Lý viện trưởng?"



      Doanh thanh ly hoàn toàn cách nào lý giải được chuyện vừa xảy ra, lúc nàng chạm chân vào cửa "xe buýt", cũng từ bản năng cảm giác được loại nguy hiểm, phảng phất như nàng bước vào miệng con mãnh thú. Mà chính lúc đó, Lý Ung liền lập tức đem nàng kéo lại.



      "Ah, thực xin lỗi." Lý Ung thả Doanh thanh ly ra, : "Ta, ta vừa rồi..."



      Giải thích như thế nào đây? Lý Ung cũng cảm giác vừa rồi mình có chút xúc động, thế nhưng đem thời gian quay trở lại, vẫn làm ra quyết định như thế.



      thể cho phép người con trước mắt này có mảy may nguy hiểm.



      "Ta đưa ngươi trở về ." Lý Ung bỗng nhiên : "Xe của ta đỗ ở gần đây, muộn như thế này để ta đưa ngươi về , nếu ta lo lắng."



      "Thế nhưng..."



      " sao, ngươi là muội muội của Doanh y sư, giúp ngươi những chuyện này cũng là điều nên làm."



      Lý Ung năng có chút lộn xộn, nhưng đối với chuyện này cũng hề hay biết.



      Kỳ tại cũng tính là rất khuya, còn chưa tới tám giờ. Doanh thanh ly vốn định cự tuyệt, thế nhưng Lý Ung để cho nàng có cơ hội này, trực tiếp lôi kéo nàng, hướng bãi đỗ xe bệnh viện đến.



      Mà thời khắc cầm được tay Doanh Thanh Ly, cảm giác nắm được toàn bộ thế giới.



      biết ý nghĩ này là tội ác , vô luận như thế nào còn có thê tử và nhi tử. Thế nhưng, cái ý nghĩ đó trong nội tâm ngừng bành trướng khó có thể dừng lại.



      hoàn toàn kế thừa phần tính cách này của phụ thân. dễ dàng ngươi, hơn nữa rồi bao giờ cải biến. cho dù là đổi lấy tánh mạng cho người mình .



      "Lý, Lý viện trưởng, cần..." Doanh thanh ly vội vàng : "Ngươi đừng như vậy, ta tại muốn yên lặng mình..."



      Lý Ung còn buông tay, hai người tiến vào bãi đỗ xe, nàng bỗng nhiên hung hăng giãy khỏi tay : " đủ rồi!"



      Lý Ung ngây ngẩn cả người, quay đầu lại.



      "Ta chỉ muốn mình yên lặng chút..." Nàng bỗng nhiên ngồi xổm xuống, che mặt khóc nức nở.



      "Vì cái gì, từng người đều rừi bỏ ta, vì cái gì phải rời bỏ ta..."



      Nhìn nàng thút thít nỉ non, biểu lộ thống khổ, Lý Ung cũng ngồi xuống.



      khắc này liền hạ quyết tâm. Nhất định phải vì nàng làm mấy thứ gì đó, vô luận trả cái giá lớn như thế nào, hi vọng có thể hảo hảo làm bạn bên cạnh nàng.



      Chỉ cần có thể nhìn thấy nụ cười của nàng, cái gì cũng có thể làm ra.



      Bỗng nhiên, trong đêm tối, tựa hồ có thanh gì đó. Tuy bởi vì tiếng khóc của Doanh thanh ly làm thanh kia lộ ra có chút yếu ớt, nhưng Lý Ung vẫn nghe được.



      Rất yếu ớt, rất yếu ớt... Nhưng đích thực có tồn tại.



      Đây là cái thanh gì? Lý Ung lập tức với nàng: " Đừng lên tiếng."



      bắt đầu truy tìm chung quanh, ngừng vểnh tai lên lẳng nghe, thanh tựa như dùng giấy ma sát vào cái gì đó. Là cái gì...



      "Sát", "Sát", "Sát" ...



      Rốt cục, thấy được ngọn nguồn của thanh kia. Cách và Thanh ly đại khái hơn 10m, bên cạnh cái xe có bóng đen ngồi, nó cầm trang giấy bôi bôi trét trét cái gì đó. Vì bãi đỗ xe này rất tối, nên thể nhìn được ràng.



      Bóng đen, làm cái gì vậy?



      Lý Ung xuất phát từ hiếu kỳ, muốn qua đó xem, nhưng bóng đen liền di động lùi ra sau xe ô tô, khi Lý Ung chạy đến còn thấy bóng dáng đâu nữa.



      Chuyện gì xảy ra vậy chứ?



      Doanh thanh ly chậm rãi tới, nàng lau nước mắt : "Thực xin lỗi, Lý viện trưởng, ta vừa rồi quá mức kích động."



      "Cùng ta rời . Ta vẫn là quyết định đưa ngươi trở về." Lý Ung lấy chìa khóa xe, : "Mặc kệ như thế nào, ngươi cũng là người nhà của cấp dưới, Doanh thanh liễu bác sĩ chết, ta thân là viện trưởng thể trốn tránh trách nhiệm, để cho ta vì ngươi mà làm chút chuyện ."



      Doanh thanh ly thấy kiên quyết như thế, chỉ có thể gật đầu.



      Lý Ung và Doanh thanh ly tới trước xe, tự mình mở cửa xe để Doanh thanh ly ngồi xuống trước, mới bước sang bên kia bước lên xe. Sau khi đóng cửa lại, còn vươn người sang giúp Doanh Thanh Ly thắt dây an toàn.



      "Uhm... Cám ơn." Doanh thanh ly sắc mặt có chút đỏ lên .



      Lý Ung khởi động xe, sau đó hỏi: "Địa chỉ ở đâu?"



      " Phố Mộ nguyệt." thanh của Doanh thanh ly như trước có chút nghẹn ngào: "Tới gần khu vực đường Bắc mục."



      Lý Ung gật đầu, bắt đầu đạp chân ga.



      lâu sau, xe ở đường cao tốc Công Lộ. Lý Ung mở radio, bên trong vừa lúc phát ca khúc.



      "Ngươi ý định chuyện này như thế nào với phụ mẫu?" Lý Ung phá vỡ trầm mặc hỏi.



      "Ta biết." Nàng lắc đầu : "Tỷ tỷ bình thường ở cùng cha mẹ, cho nên nàng trở về nhà cũng có việc gì, nhưng... Phụ mẫu vẫn có xem tin tức và báo chí. Hai năm trước chồng ta qua đời, làm hai người khổ sở thời gian dài, ta biết bây giờ nên làm gì nữa."



      Tỷ tỷ chết, làm Doanh thanh ly lâm vào trạng thái gần như sụp đổ. tại cảm xúc của nàng phi thường ổn định, mà Lý Ung cũng càng ngày càng thương tiếc nàng.



      Nhạc khúc bắt đầu tiến vào cao trào.



      "Nếu có gì cần giúp đỡ, ta dốc hết sức."



      Lý Ung ngừng nhớ lại những lần gặp mặt Doanh Thanh Liễu, nhưng thủy chung nghĩ ra, có ai muốn giết nàng. Vụ án bệnh viện Chính Thiên xảy ra án mạng, đoán chừng sáng mai mặt báo.



      Bất quá...Lý Ung cũng thèm để ý tới.



      Cùng nữ tử này gặp mặt còn chưa vượt qua bảy tiếng đồng hồ, nhưng nàng lấy mất nội tâm của Lý Ung. thể nào tưởng tượng được ngày mê luyến nữ nhân tới như vậy. Trước kia, đối với tiểu thuyết Quỳnh Dao, loại tình được lí tưởng hóa mà cười nhạt. thủy chung cho rằng, tình là hư vô mịt mù, chịu được khảo nghiệm của thời gian , chỉ có tiền tài và quyền thế mới là chân . Chính lý tưởng đó đưa tới ngày hôm nay.



      Nhưng tại thế giới quan trước đây của từng bước sụp đổ.



      Cuối cùng, xe đến phố Mộ nguyệt, nhà của Doanh Thanh Ly ở phía trước. Mà lúc này, Lý Ung chú ý tới ở trước cửa, có nữ hài tử khoảng bốn năm tuổi, đầu tóc dài, nàng có đôi mắt giống hệt Doanh thanh ly.



      "Tử Dạ!" Doanh thanh ly kinh hô, xe vừa dừng lại nàng lập tức mở cửa bước xuống, tới trước mặt bé kia ngồi xổm xuống : "Như thế nào ngươi lại ra ngoài? Ông ngoại bà ngoại đâu này?"



      Lý Ung nhìn nữ hài gọi là Tử Dạ kia, đoán được hơn phân nửa là con của Doanh thanh ly, nữ hài tử kia còn kế thừa dung mạo xinh đẹp của mẫu thân.



      "Mụ mụ!" Tử Dạ bỗng nhiên ôm lấy Doanh thanh ly, : "Như thế nào mụ mụ bây giờ mới về? Ông ngoại bà ngoại, nhìn xem tin tức buổi tối, thấy Thanh Liễu a di qua đời. Ông ngoại tới bệnh viện chính thiên, bà ngoại khóc trong phòng. Ta lo lắng cho mụ mụ, liền ra ngoài này..."



      Hai mươi năm trước, điện thoại phổ biến cho lắm, bằng có thể trực tiếp gọi di động cho Doanh thanh ly rồi. Mà đó cũng là lần duy nhất Lý Ung nhìn thấy Tử Dạ, lúc ấy Tử Dạ cũng gây ra ấn tượng sâu sắc gì cho Lý Ung, nên sau khi lớn lên Lý Ung cũng nhận ra nàng.



      Mà nghe đến đó, Doanh thanh ly phi thường kinh ngạc, vội vàng mang theo con vào nhà. Nàng quay đầu lại với Lý Ung: "Lý viện trưởng, thực xin lỗi, hôm nay cám ơn ngươi, ngươi về trước ."



      Sau đó Doanh thanh ly và Tử Dạ vào trong nhà, nữ nhân thoạt nhìn khoảng sáu mươi tuổi ngồi ghế salon khóc nức nở, nàng vừa nhìn thấy Doanh thanh ly và Tử Dạ vào, lập tức đứng người lên bắt lấy tay của Doanh thanh ly hỏi: "Thanh ly, chị của ngươi, nàng xảy ra chuyện rồi sao? Là ta nghĩ sai rồi? Đúng ? Ba của ngươi đâu? Ba ba của ngươi ở nơi nào?"



      "Mẹ..." Doanh thanh ly nhìn mẫu thân khóc thành tiếng, thống khổ cúi đầu : " . Tỷ tỷ nàng... Tỷ tỷ nàng , chết rồi."



      " chết rồi sao?" sau đó, mẫu thân của Doanh Thanh Ly ra câu rất là kỳ quái: "Như vậy, bức họa kia, bức họa kia... Quả nhiên là sao?"

    3. jeremyJ

      jeremyJ Active Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      97
      Chương 36 q13

      Ngày 1 tháng 5 năm 2011, mây đen vẫn như trước bao trùm lên thành phố K.



      đường Mộ nguyệt, Bồ phi linh ngửa đầu nhìn lên trung, cái hắc ám kia vô biên vô hạn, làm người ta cảm giác như địa ngục phủ xuống. đường phố người qua đường nhao nhao nhìn bầu trời, thậm chí có người còn cầm điện thoại chụp hình.



      "Lại tới nữa sao? tình đồng dạng..."



      Khí trời, làm lòng người rất thoải mái.



      Lúc trước, sở dĩ tới phố Mộ Nguyệt là vì ca ca từng vẽ ra nơi này. Tuy biết lý do, nhưng nàng nghĩ nếu tới nơi này có thể tiếp xúc với người lý giải được ca ca.



      "Chỉ mong, đừng xảy ra chuyện gì mới tốt..."



      Bồ phi linh bỗng nhiên nhớ lại, hai mươi năm trước, nàng vừa chuyển tới con phố này, cũng ngày này tháng này. Bởi vì ngày này là ngày Quốc Tế Lao Động cho nên nàng cũng có ấn tượng khá sâu sắc.



      Buổi tối ngày nào đó, nàng có việc gì ngồi chơi game online, bỗng nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa dồn dập.



      Lúc ấy nàng chạy ra mở cửa, đứng ngoài là lạ lẫm xinh đẹp. Nữ tử kia sau khi nhìn thấy nàng liền lập tức hỏi: "Xin hỏi ngươi... Là Bồ phi linh tiểu thư sao?"



      "Đúng, là ta, xin hỏi ngươi là ai? Có chuyện gì ?"



      Bồ phi linh khó hiểu hỏi.



      "Mấy ngày trước đây ngươi có tới thăm gia đình ta, ta gọi làDoanh thanh ly. Ngươi đưa cho mẫu thân ta xem bức tranh, đến cùng là chuyện gì xảy ra, ngươi có thể cho ta biết ?"



      Nghe được câu này, lông mày nàng khẽ nhíu lại, vừa tính gì đó bỗng nhiên nàng kia lại thốt ra câu.



      "Tỷ tỷ của ta chết rồi, chính là nữ nhân ở trong bức tranh đó. Ngươi có thể cho ta biết, bức họa đó là chuyện gì? Vì sao ngươi lại vẽ bộ dạng của tỷ tỷ ta lúc chết ?



      Bộ dạng củaDoanh thanh ly thoạt nhìn càng ngày càng nghiêm túc, làm Bồ phi linh thầm kinh hãi.



      Tuy sớm biết chuyện như thế này xảy ra, nhưng nó xảy ra quá nhanh làm nàng kịp phản ứng. Mấy ngày trước, nàng mới chuyển tới nơi này, liền cầm bức họa của ca ca xung quanh hỏi thăm xem có ai từng nhìn thấy nữ nhân trong bức họa này .



      Mẫu thân củaDoanh thanh liễu cũng chính là trong những người đó.



      Bồ phi linh để Doanh thanh ly tiến vào trong phòng. Lúc này nội tâm của nàng cũng rất khẩn trương. Từ khi ca ca bán Tổ phòng rồi rời , nàng tận lực tránh gặp mặt , nhưng vẫn hy vọng tìm ra chân tướng cái năng lực tà ác kia.



      Cũng chính bởi vì như thế, nàng mới tới phố Mộ Nguyệt này.



      Trong bức họa của ca ca vẽ ra nữ nhân Doanh Thanh Liễu, về sau nàng bị sát hại rất tàn nhẫn. Nhưng trọng yếu là quá trình nàng bị sát hại lại vẽ ra, hoặc là bức họa đó bị mang tới thành phố H. Mà nguyên nhân nàng để ý Doanh thanh liễu nhất, là vì...



      Mẫn.



      " Tác giả bức tranh kia là ca ca của ta, năng lực mà người thường tưởng nổi."



      tháng trôi qua.



      Cảnh sát điều tra rốt cục có tiến triển.



      Trong phòng viện trưởng, Lý Ung nghe Vương đội trưởng báo cáo.



      "Nữ hài tử?"



      "Đúng. Có y tá, ở ngày Doanh y sư bị giết trông thấy toàn thân đầy máu chạy vào nhà vệ sinh. Lúc ấy nàng còn tưởng là bệnh nhân nên để ý. Nhưng về sau nàng nghĩ chuyện này có khả năng liên quan tới cái chết của Doanh Thanh Liễu, mới cung cấp cho cảnh sát chúng tôi. Bởi vì căn cứ theo lời của nàng, nữ hài tử kia hề bị thương. Mà cái nhà vệ sinh đó ở cùng tầng nơi Doanh y sư bị sát hại."



      "Nữ hài tử kia khoảng bao nhiêu tuổi?"



      "Ước chừng năm tuổi đến sáu tuổi, cũng chính bởi vì như thế, nên y tá kia bây giờ mới . Nàng cho rằng tiểu nữ hài tử như vậy thể nào là hung thủ giết người."



      ' "Nữ hài tử... Làm sao có thể." Lý Ung lắc đầu: "Vô luận như thế nào cũng thể là đứa bé kia được."



      "Điểm này, cũng khó ah. Lý viện trưởng, ngươi có đầu mối gì có thể cung cấp ?"



      Lý Ung lắc đầu, : " xin lỗi, có."



      " Aihzzz..."



      Bất quá, nội tâm Lý Ung lại cuộn sóng. Nữ hài tử? Đây là chuyện gì xảy ra?



      Khoảng năm giờ chiều, hẹnDoanh thanh ly ở phòng gặp mặt. Lúc nàng tới, tuy vẫn vẫn còn đắm chìm trong thống khổ vì cái chết của tỷ tỷ, nhưng lúc này sắc mặt nàng có chút huyết sắc.



      "Ta nghĩ muốn cho ngươi xem bức họa."



      Sau đó, nàng lấy bức hình kia ra đưa cho Lý Ung, : "Ngươi xem chút ."



      Lý Ung có chút nghi hoặc, vì vậy mở bức tranh ra xem xét. Ở bên trong bức tranh, nhìn thấy...



      "Cái này, đây là cái gì?"



      Chứng kiến nội dung bên trong, khó có thể tưởng tượng.



      " Bức họa này được vẽ vào mấy năm trước. Ngươi tin có thể có chuyện như vậy sao?" giọng điệu của Doanh thanh ly mặc dù rất bình tĩnh, nhưng nội tâm lúc này của nàng nhấc lên sóng gió động trời.



      " Bức họa này là ai vẽ?" Lý Ung lập tức truy hỏi.



      " xin lỗi, " Doanh thanh ly lắc đầu: "Ta đáp ứng người kia giữ bí mật , thể ra tác giả của bức họa. Bất quá ta có thể xác định, bức vẽ này được vẽ ra trước khi tỷ tỷ ta chết, nhưng nội dung trong bức họa, ngươi có tin được ?"



      "Vì cái gì? Biết tác giả bức họa rất là trọng yếu ah!"



      "Người kia, ta cũng biết tại ở nơi nào. Lý viện trưởng, ta tới tìm ngươi là hi vọng hỏi ngươi..." Doanh thanh ly trầm mặc hồimới : "Ngươi tin tưởng thế giới này có quỷ ?"



      Cho đến hôm nay, Lý Ung cũng thể trăm phần trăm vững tin trả lời đáp án cho vẫn đề này.



      Ngay lúc đó, nhớ lại lúc nhìn thấy gương mặt người màu đen “xe buýt”.



      "Ta biết."



      Nếu như đổi lại là trước kia, đáp án của chắc chắn phải như thế.



      Doanh thanh ly nắm chặt bức họa, : "Ta nhất định nghĩ biện pháp tìm ra hung phạm sát hại tỷ tỷ! có lỗi, Lý viện trưởng, quấy rầy ngươi rồi."



      Nàng vừa đứng lên, chuẩn bị rời Lý Ung nắm chặc tay của nàng!



      "Nếu như ngươi tin tưởng..." Lý Ung kiên định nói: "Ta đây tin tưởng. Nếu như ngươi cho rằng hung thủ ngươi muốn tìm là quỷ, ta đây cũng giúp ngươi. Chỉ cần là vì ngươi, coi như xuống tào địa phủ ta cũng !"



      Mấy câu đó, hoàn toàn vượt qua phạm vi quan tâm tới người nhà cấp dưới. Người đần cũng có thể nghe ra được ý tứ trong này.



      Doanh thanh ly quả nhiên là có chút sững sờnhìn Lý Ung, thấy vô cùng chân thành nói: " Lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi liền thể nào quên được ngươi. tuần này ta ăn ngon ngủ yên. thấy được ngươi ta cảm giác trời đất như muốn sụp đổ."



      "Ngươi cái gì vậy... Lý viện trưởng..."



      "Ta . Vì ngươi, ta cái gì cũng có thể làm. Tìnhcảm ta đối với ngươi là tâm , thỉnh ngươi đừng nên nghĩ rằng ta là người hay tùy tiện khinh bạc nữ nhân. Đúng là ta có gia thất và hài tử, nhưng tình cảm ta đố với ngươi tuyệt đối phải đùa giỡn. Tuyệt đối !"



      Lý Ung cần thiết.



      tuần này cân nhắc qua giữa quyền lực và Doanh Thanh Ly, vô luận cân nhắc qua bao nhiêu lần đều thấy, nếu có Doanh Thanh Ly, cho dù có cái bệnh viện này có ý nghĩa gì? thà rằng bỏ qua hết thảy, mặc kệ người ta thóa mạ là ngụy quân tử hay là thê tử căm hận , nhưng thể có Doanh Thanh Ly.



      thể có nàng!



      "Im ngay!" Nàng giằng tay ra khỏi tay Lý Ung : "Thỉnh ngươi tự trọng, Lý viện trưởng, ta cũng phải nữ nhân tùy tiện! Chúng ta gặp mặt mới được bao lâu? Thỉnh ngươi đừng quá đáng!"



      Lý Ung biết nàng đối đãi với mình như vậy, nhưng thể nào áp chế được nội tâm của mình. Cái phần tình cảm đó mãnh liệt như muốn đốt cháy nội tâm thành tro tàn, nếu ra có chết cũng nhắm mắt.



      Giống như sau khi Tử Dạ chấp hành xong lần huyết tự thứ nhất, Lý liền thổ lộ hết thảy. Cái này quả thực nhanh kinh người.



      "Thực xin lỗi, Lý viện trưởng, ta ngờ ngươi là loại người này. xin lỗi, ta phải ."



      Doanh thanh ly cũng thèm liếc nhìn , xông ra khỏi cửa.



      Lý Ung ngơ ngác nhìn cánh cửa, nội tâm cũng là thất lạc thôi. Bất quá nhụt chí, quyết định dùng chính chân tâm của mình cảm động nàng.



      Chỉ cần nàng đáp ứng, như vậy có thể lập tức ly hôn!



      Duy nhất để bỏ được chính là tiểu . Dù sao là con của mình, Lý Ung vô luận như thế nào, cũng thể đem tương lai của con mình vứt bỏ được. Nhưng người của Dương gia, chắc chắn để Lý theo mình, huống hồ nếu lên tòa án, mình cũng là người sai lầm.



      Bất quá suy nghĩ những điều này có phải quá xa xôi rồi . nghĩ ngợi, liền gọi y tá kia lên hỏi thăm kỹ càng tình về nữ hài.


      Sau khi hỏi thăm kỹ càng tình huống, điều tra tất cả ghi chép bệnh nhân của Doanh thanh Liễu, nhưng có hài tử nào giống như thế cả. Vốn Doanh y sư là bác sĩ khoa sản, cũng chưa chắc đứa bé đó là bệnh nhân, có thể là theo mẹ khám bệnh.



      Ngày thứ hai, tự mình đến nhà bái phỏng.



      Vì cái chết của tỷ tỷ, nên Doanh thanh Ly xin phép trường học nghỉ ba tháng. Ngày hôm đó vừa mở cửa, thấy Lý Ung đứng ngoài, nàng định đóng sầm cửa lại nhưng bị Lý Ung chặn lại, cầm tay mấy trang giấy : "Đây là những điều tra về bệnh nhân của Doanh Thanh Liễu, ngươi muốn xem qua hay sao?"



      "Ta..." Doanh thanh ly do dự lâu, cuối cùng vẫn mở cửa.



      "Chúng ta ra ngoài chuyện." Nàng ra đến cửa, hô lên tiếng: "Cha, ta ra ngoài chút!"



      Sau khi ra khỏi cửa, nàng cau mày nhìn Lý Ung, : "Lý viện trưởng, thôi."



      Nhìn biểu tình như băng sương của nàng, làm nội tâm Lý Ung dễ chịu. Nhưng, như vầy, cũng có cách nào.



      Những ngày tiếp theo, Doanh thanh ly cảm giác rất khó xử. Nàng mặt lo lắng cho cái chết của tỷ tỷ, điều tra manh mối Bồ Phi Linh cung cấp, cũng ra sức tìm kiếm tác giả của bức họa, mặt lại thể đối mặt với Lý Ung.



      Bản án đại khái kéo dài gần năm sáu tháng có tình tiết mới, cứ như vậy mà bỏ ngỏ.



      Mà Lý Ung ở trước mặt Doanh thanh ly hề nhắc tới tình cảm của mình nữa, thế nhưng mỗi tiếng mỗi cử động, cẩn thận quan tâm tới Doanh thanh ly tràn đầy thương, đối với vụ án vất vả cố gắng chối từ, làm Doanh thanh ly có chút cảm động. thực tế tình cảm của tuy nóng bỏng, nhưng cũng đánh mất lý trí, làm ra cử động quá đáng. Thời gian dài, nội tâm của Doanh thanh ly cũng có chút giao động.



      Dù sao, trượng phu qua đời hai năm, nàng cũng cảm giác thấy độc và thống khổ. Mà Lý Ung còn thâm tình như vậy, làm nàng dần dần mở lòng ra.



      Để cho nàng cảm thấy đau đầu nhất là mẫu thân, vì nghĩ tới con mà bắt đầu trở nên si ngốc. Mà Lý Ung vì nàng mà an bài mẫu thân vào chữa trị ở bệnh viện Chính thiên, hơn nữa còn gánh hộ nàng toàn bộ tiền thuốc men. Hành động này của làm cho ít người trong bệnh viện ra vào. làm tới bước này, làm Doanh Thanh Ly thể để tâm nữa rồi.



      Nàng vốn chỉ nghĩ rằng gặp mặt vì điều tra cái chết của tỷ tỷ, sao cả.



      Nhưng, cuối cùng nàng vẫn là rơi vào tay giặc rồi.



      Bởi vì thể tìm ra bé kia, cũng thể tìm ra tác giả của bức họa, Doanh Thanh Ly ngày càng thống khổ. Mà lúc này, Lý Ung luôn luôn ở bên an ủi giúp đỡ, trở thành trụ cột tinh thần lớn nhất cho nàng.



      "Ta trợ giúp ngươi , vô luận ngươi gặp phải chuyện gì, chỉ cần có ta ngươi độc đâu."



      Mẫu thân bị bệnh, phụ thân cũng sai biệt lắm thể chống đỡ nổi. Trong nhà đều dựa vào mình nàng chèo chống, cái khổ cực này xác thực phải nhiều người có thể tưởng tượng được. Doanh thanh ly phải thánh nhân, cuối cùng nàng vẫn là ngả vào lòng của Lý Ung.



      Ngày đó, Lý Ung hôn nàng. Mà nàng cự tuyệt, lúc tỉnh lại, nàng đẩy người nam nhân này ra, nàng cảm giác rất đáng sợ, mình vừa rồi làm cái gì? Nàng làm cái gì?



      Nàng tuyệt đối thể dễ dàng tha thứ cho chính mình trở thành bên thứ ba phá hư gia đình người khác!



      Thế nhưng mà, bất cứ chuyện gì, có lần thứ nhất, có lần thứ hai, lần thứ ba... cách nào đình chỉ.



      Rốt cục, có ngày, nàng tra ra được tung tích của người kia.



      Tung tích của nam nhân gọ là... Bồ Mỹ Linh. Vì vậy, nàng quyết định cùng Bồ phi linh, tới thành phố H tìm . Nàng cũng có thông báo cho Lý Ung.



      Nàng hi vọng đem cuốn vào chuyện này.



      Vào lúc nửa đêm, nàng và Lý Ung ôm nhau giường ở trong khách sạn. Hôm đó là buổi tối cuối cùng hai người bên nhau.



      "Thanh ly." Lý Ung ôm nàng trong ngực, chân thành : "Ta đưa ra đề nghị ly hôn với thê tử rồi, nhưng con của ta còn quá , chuyện này chúng ta đều gạt . Ngươi có thể chờ ta chứ? Còn có, cái chết của tỷ tỷ ngươi, ta nhất định tra ra manh mối. Mặt khác, ta , bức họa kia vì sao ngươi lại giao cho cảnh sát? Vì cái gì cho ta..."



      "Bởi vì ta thấy được." Doanh thanh ly ôm chặt Lý Ung, : "Ta nhìn thấy... Quỷ. Quỷ chân ."



      "Ngươi, ngươi cái gì..."



      "Cảnh sát giải quyết được chuyện này đâu. có ai có thể giải quyết được. Kế tiếp việc ta muốn làm cũng phi thường nguy hiểm."



      Nàng hạ quyết tâm phải rời khỏi Lý Ung. Vô luận như thế nào, nàng được chia rẽ gia đình, cướp phụ thân của hài tử vô tội. Tuy nàng đối (với) Lý Ung xác thực động tình, nhưng cũng có nghĩa nàng nhất định phải có được người nam nhân này.



      Mấy ngày này, nàng điều tra rất nhiều địa phương, đều là nơi Bồ Mỹ Linh khi còn ở thành phố K qua. Nàng cũng với Lý Ung.



      Ngày thứ hai, nàng ngồi phi cơ rời khỏi thành phố K.



      Đây cũng là... lần cuối cùng nàng và Lý Ung gặp nhau. Sau này nàng trở về thành phố K bao lâu chết.



      Thời gian, là ngày 1 tháng 5. Thậm chí, Lý Ung lúc đó mới biết được nàng qua đời.



      vĩnh viễn quên, thời điểm nhìn thấy Doanh Thanh Ly ở nhà xác, nỗi thống khổ tê tâm phế liệt. Sau khi nàng rời khỏi thành phố K, nàng làm gì chỉ có chính nàng biết.



      Đoạn thời gian kế tiếp, Lý Ung sử dụng tất cả năng lực để tìm ra hung thủ, phải biết...



      Là ai giết Thanh Ly!



      Nếu như hung thủ là quỷ, vậy dùng tiền mời đạo sĩ tài ba tới hàng ma! Coi như là thỉnh bút Tiên, hạ Vu Cổ (Phù thủy), tà giáo đều sao cả... Chỉ cần có thể làm Thanh Ly an nghỉ!



      Lúc này, Lý Ung tỉnh lại.



      Bầu trời vẫn u như cũ.



      dụi dụi con mắt, tới tủ sắt trong phòng viện trưởng, nhập mã két rồi lấy từ bên trong ra bức tranh.



      "Bồ Thâm Vũ..." lẩm bẩm cái tên này: " Ta tìm ra ngươi. Nhất định!"



      Bên bức tranh vẽ cảnh tượng.



      Trước mặt Doanh thanh liễu có cái giường, đó nằm nữ hài tử. thể nhìn tới được gương mặt của nữ hài, mà quần áo ở bụng nữ hài bị xốc lên, lộ ra cái cuống rốn rất dài, đầu kia của cuống rốn là gương mặt, còn mọc ra được bàn tay trăng trắng nho !



      Mà khủng bố chính là, ngón giữa của cái bàn tay đó bị kéo dài ra thành cái đầu lâu! Cổ của cái đầu lâu kia rất dài, uốn éo tới trước mặt Doanh Thanh Liễu.



      Cái đầu lâu kia được bao phủ trong mảnh hắc ám, cảm giác phi thường trầm. Mà mái tóc của đầu lâu biến cứng, ngừng đâm vào trán của Doanh Thanh Liễu!



      Giờ phút này, tại khu rừng số 6.



      Tất cả mọi người nhìn thấy, ngón giữa ở tay phải của Thâm Vũ dài ra, biến thành cái đầu lâu đen tối!



      Bồ Mỹ Linh phải sau khi bị bỏ tù mới tự sát, mà tự sát trước đó. Bởi vì, muốn mượn dùng thân thể Thâm Vũ để tiếp tục sống sót, thẳng đến giết chết hết thảy mọi người trước mắt!


      Đem tất cả những hộ gia đình trong nhà trọ kiềm giữ mảnh vỡ, và cả những người có khả năng thu được mảnh vỡ toàn bộ giết hết,dùng năm mươi năm thời gian duy trì lực lượng ác ma đến nay. Thâm Vũ bởi vì được sinh ra bởi cha mẹ có quan hệ huyết thống gần nên ngay từ khi mới sinh, nàng có bàn tay phải. Mà Bồ mỹ linh sau khi lưu lại nhật ký ở Quầng Dương quán và Nguyệt Ảnh quán, liền dẫn Mẫn trở về thành phố K rồi tự sát ngay sau đó.



      chết , để biến thành bàn tay phải của Thâm Vũ! Mà đây cũng chính là nguyên nhân vì sao Thâm Vũ có khả năng vẽ ra bức họa tương lai, bởi vì bản thân Vong Linh của Bồ Mỹ Linh ở bàn tay phải mới là người vẽ ra!



      Mà phàm là người bị bàn tay phải vẽ ra liền trở thành đối tượng bị nguyền rủa, bị Vong Linh của Bồ Mỹ Linh giết chết vào ngày 1 tháng 5!



      cách khác, những người từng bị Thâm Vũ vẽ ra, Lý , Tử Dạ, Ngân Dạ, Ngân Vũ, Tinh Thần những người này, đại biểu cho đối tượng bị nguyền rủa! Cái nguyền rủa này... thể nghịch chuyển!



      Nếu như cái này là huyết tự và có sinh lộ mà ..., như vậy sinh lộ chính là... Đừng để Thâm Vũ vẽ ra mặt của ngươi!



      đạo sấm chớp xẹt qua thiên , Thượng Quan Miên chút do dự ném ra phi đao, đem tay phải của Thâm Vũ chém đứt!



      Bàn tay phải bay lên trung, rồi rớt cầu.



      Sau đó, bàn tay đó bắt đầu vặn vẹo, năm ngón tay ngừng trở nên to và dài hơn... Rất nhanh, biến thành năm bóng đen cao lớn mặc hắc y, làm cho người ta run như cầy sấy!

    4. jeremyJ

      jeremyJ Active Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      97
      Chương 37 q13



      "Trốn! Tách ra trốn!"



      hét lớn tiếng, kéo tay Tử Dạ chọn phương hướng chạy ! Lúc này căn bản có biện pháp mang theo Thâm Vũ.



      Tất cả mọi người đều phản ứng giống nhau , nhìn thấy bóng đen kia càng ngày càng lớn, ai cũng lo lắng bỏ chạy!



      Mà người thoát nhanh nhất, tự nhiên là Thượng Quan Miên, cơ hồ khi bóng đen kia bành trướng, nàng lựa chọn phương hướng đào tẩu!



      Đối với bọn , những hộ gia đình phải thực hành huyết tự chỉ thị, có thể rời khỏi nơi này trở về nhà trọ! Nhưng cũng chính vì phải chấp hành huyết tự, nên Ngân Vũ thể đem Ngân Dạ trực tiếp trở về nhà trọ.



      Đối với bọn người Lý , nhất định phải lập tức ly khai khu rừng số 6, trốn về nhà trọ!



      Thế nhưng đoạn đường dài như vậy, Quỷ hồn chắc chắn ngừng đuổi giết..., có khả năng bình an trở về nhà trọ sao? Đối với Lý , đây phải huyết tự chỉ thị, cách khác nhà trọ gây ra hạn chế đối với quỷ hồn. Lúc trước Hạ Uyên sở dĩ bị nữ quỷ trong biệt thự giết chết, là vì lúc đó ở trong thời gian chấp hành chỉ thị, quỷ hồn bị hạn chế mà ra tay giết người ngay lập tức.



      Ngân Dạ tự nhiên cùng với Ngân Vũ chỗ bỏ chạy, bây giờ trong lòng cũng nóng như lửa đốt, nếu cứ tiếp tục tiến sâu vào trong khu rừng rộng lớn như thế mà người hề có chuẩn bị, có địa đồ và la bàn, làm như thế nào trốn? Địa đồ và la bàn chỉ có người thần cốc Tiểu Dạ Tử, nhưng nàng cũng sớm bỏ trốn vào rừng sâu, thấy bóng dáng. Bởi vậy, bọn chỉ có thể chạy lung tung tìm đường ra khỏi khu rừng rồi trở về nội thành!



      Mà Mộ Dung Thận cõng Thâm Vũ, cũng lựa chọn phương hướng đào tẩu! Tinh Thần chạy theo ! Vô luận như thế nào, Thâm Vũ là điểm mấu chốt, theo nàng..., có thể có biện pháp khắc chế quỷ hồn!



      Về phần Phong Dục Hiển, lựa chọn chạy thục mạng theo Lý và Doanh Tử Dạ.



      Mỗi người đều lựa chọn cho mình con đường, bọn ai cũng đều vô cùng hoảng sợ và bối rối, nhất là đối với bọn người Lý , loại tình đáng sợ này chưa bao giờ có tiền lệ, làm bọn đánh mất năng lực phán đoán. Lúc này, chỉ có thể giống như con ruồi đầu chạy loạn!



      Mỗi người đối với tình biết đều vô cùng sợ hãi!



      Lúc này, Mộ Dung Thận lưng cõng Thâm Vũ, ngừng hướng sâu trong rừng chạy ! Mà Tinh Thần vẫn luôn bám sát theo , để mất dấu của hai người!



      Chạy lâu, Mộ Dung Thận rốt cục mệt mỏi, tốc độ bắt đầu chậm lại, sau đó đặt Thâm Vũ dưới gốc cây, quay lại nhìn Tinh Thần, quát to: "Ngươi, trong ba lô có thuốc cầm máu hay ? Nhanh lấy ra!"



      Tinh Thần cũng hi vọng Thâm Vũ chết , bây giờ nàng là mấu chốt duy nhất có thể khắc chế con quỷ kia. Hơn nữa, cũng biết Thâm Vũ còn khả năng vẽ ra bức họa biết trước nữa.



      Lấy thuốc ra ném cho Mộ Dung Thận, bắt đầu tiến hành cầm máu cho Thâm Vũ, giờ phút này mặt mũi Thâm Vũ tràn đầy mồ hôi, ngừng cắn răng chịu đựng.



      "... mực đều biến thành bàn tay phải của ta..."



      Thâm Vũ rên rỉ thốt ra từ trong kẽ răng, lúc này nỗi đau ở bàn tay phải bị cụt làm thần kinh nàng sắp lâm vào biên giới sụp đổ, nàng cố nén để bản thân mình hôn mê.



      "Mộ Dung Thận, " Tinh Thần bỗng nhiên nhìn chăm chăm vào tên pháp y biến thái, hỏi: "Ngươi nhận thức Thâm Vũ? Ngươi nàng là 'Cất chứa phẩm' của ngươi là có ý gì?"



      "Có ý tứ gì? Chính là ý tứ mặt chữ." Mộ Dung Thận nâng gương mặt Thâm Vũ lên, : " nghĩ tới tay phải của ngươi cất dấu đồ vật mỹ diệu như thế, thực hối hận lúc trước có sờ nhiều vài cái ah."



      "Ta hỏi ngươi đó!" Tinh Thần bỗng nhiên tay kéo lấy cổ áo Mộ Dung Thận hỏi: "Ta hỏi ngươi, ngươi vì sao lại biết nàng? Ngươi đến tột cùng là ai!".


      "Ha ha, cái này rất trọng yếu sao? Chúng ta, tại chết chắc rồi " Mộ Dung Thận cười lên ha hả: "Ngươi, ta, còn có nàng... Chúng ta ai cũng trốn thoát, đều phải chết ở cái địa phương này. là hứng thú ah..."



      Tinh thần giận dữ hét lên: "! ràng cho ta! Các ngươi tại sao lại biết nhau! , ta giết ngươi!"



      "Giết? Tựa như ngươi giết chết Mẫn sao?"



      Những lời này vừa ra, Tinh Thần chấn động mãnh liệt, thân thể thiếu chút nữa đứng vững. Tay của dần buông ra. "Ngươi, ngươi như thế nào lại biết..."



      "Ta đương nhiên biết ." Mộ Dung Thận nhe răng cười, duỗi tay, chỉ chỉ lên ngực Tinh Thần: "Ngươi dùng mạng người mua bức họa biết trước, chuyện này ta biết rất ràng. Vị đạo giết người như thế nào? Có phải phi thường thoải mái hay ?"



      "Đừng nữa!" Thâm Vũ bỗng nhiên mở miệng: "Cho là ta van ngươi , Mộ Dung Thận, đừng nữa!"



      Lúc này, hồi gió lạnh lẽo thổi tới! Ba người nhất thời lâm vào yên tĩnh.



      Thâm Vũ hoảng sợ mở to hai mắt nhìn về phía trước, ở phía trước hơn 10m, có đoàn bóng tối, cỗ khí tức tà ác quen thuộc tới gần!



      "... đến nữa..."



      Tinh Thần lúc này cũng chẳng quan tâm tới tranh chấp, chú ý bốn phía. tại thể lực tiêu hao rất lớn, thể vì cơn gió mà chạy thục mạng, cần phải quan sát.



      Cảm giác giống như loại vật tà ác muốn xâm chiếm cơ thể, cảm giác sởn hết cả gai ốc bắt đầu đánh úp lại.



      Tinh Thần chậm rãi xoay người, nhưng ngay lập tức nhìn thấy bóng đen đứng ở ngay gốc cây sau lưng Thâm Vũ!



      Sau đó, cái thân ảnh đó khẽ lẩn ra đằng sau gốc cây.



      Tinh Thần còn chưa kịp phản ứng, nhưng Mộ Dung Thận nhanh hơn xông lại!



      "Ta thấy được, thực là bóng tối tà ác xinh đẹp ah!"



      mặt của thậm chí còn chảy ra nước mắt, hưng phấn nhảy ra sau gốc cây!



      Thân thể của khuất sau gốc cây, liền còn thanh nào nữa!



      Tinh Thần cắn răng, xông lên cõng Thâm Vũ, tiếp tục hướng rừng sâu bỏ chạy! căn bản quản được sống chết của tên kia, bây giờ đối với , nhất định phải bảo vệ tốt nữ nhân này! Nàng luôn miệng "", chắc chắn nàng biết lai lịch con quỷ này!



      Cũng bởi vậy, mới lựa chọn dốc sức liều mạng bảo hộ nàng!



      Tuy từng căm hận, vì nàng mà tay nhuốm máu, từng nguyền rủa nàng vô số lần, nhưng bức họa của nàng thực cứu khỏi tay lão quỷ bà tóc trắng nhiều lần.



      Hơn nữa, sau khi thâm nhập sâu hơn, hiểu được những nỗi thống khổ mà nàng phải chịu đựng. từng giao lưu qua với nhiều những nhi ở nhi viện đó, những người cùng tuổi với Thâm Vũ hay những người trưởng thành, hoặc là học đại học, hoặc là bắt đầu tìm việc làm.



      Sau khi tiếp xúc với những người kia, cũng có nghe về Thâm Vũ.



      Cũng bởi vậy, hiểu được nỗi thống khổ của nàng lớn lao như thế nào. Nhất là khi biết cú sốc mà Mẫn mang đến cho nàng...



      hiểu được nổi thống khổ của nàng. Điều này cùng với lúc trước mất mắt phải cũng giống nhau.



      Bởi vậy hận ý đối với nàng cũng tiêu giảm ít.



      "Ngươi..." Thâm Vũ vốn tưởng rằng Tinh Thần mặc kệ nàng, cứ như vậy mà chạy , bởi vậy cũng có chút kinh ngạc, : "Ngươi hận ta sao? Hay là ngươi hy vọng ta lại tiếp tục vẽ ra những bức họa biết trước? có khả năng rồi, có bàn tay kia, ta còn có thể vẽ ra..."



      Bước chân của Tinh Thần dừng lại. Vô luận như thế nào, muốn cứ như vậy vứt bỏ Thâm Vũ.



      "Bớt nhảm cho ta nhờ! muốn chết túm chặt lấy ta!"



      Thời điểm Thâm Vũ nghe được câu này nội tâm lại cảm thấy ấm áp. Chưa từng có người với nàng như vậy. Để ý sinh tử của nàng, để ý cảm thụ của nàng.



      Châm chọc chính là, người nam nhân này lại từng bị nàng tổn thương qua, ép phải giết người.



      Nàng nắm chặt lấy cổ Tinh Thần, thỉnh thoảng cũng quay đầu lại nhìn.



      Đằng sau chỉ là mảnh rừng cây, có bất kỳ bóng người.



      Cùng khoảng thời gian, thân thể Thượng Quan Miên nhanh chóng di động tới, xẹt qua xẹt lại giữa những hàng cây. Tốc độ di chuyển của nàng nhanh nhất, hơn nữa người còn mang theo boom và vũ khí.



      Nàng lợi dụng trong khoảng thời gian này, chế tạo ra vài quả Boom có uy lực tệ, tuy nhiên còn chưa tiến hành thực nghiệm. Về độc châm Tri Chu, bản thân nàng mang theo rất nhiều Tri Chu tiến hành giao phối sinh sôi nẩy nở, cho nên cần lo lắng độc châm sử dụng hết.



      Bỗng nhiên, nàng cảm thấy cái gì đó, quay đầu nhìn lại, đạo bóng đen xẹt qua thân cây!



      Nàng lập tức chạy về hướng ngược lại!



      Boom rất trân quý, phải vạn bất đắc dĩ nàng muốn sử dụng. Hơn nữa vũ khí vật lý đối (với) Quỷ hồn tổn thương phi thường có hạn, thậm chí có thể hề có tác dụng. Nàng muốn lãng phí vũ khí.



      Bỗng nhiên nàng cảm thấy có người tiếp cận, lập tức hướng phía bên đó nhìn lại, người tới đúng là Hoàng Phủ Hác!



      Hoàng Phủ Hác nhìn thấy Thượng Quan Miên cũng sửng sờ, cơ hồ thể tin được nhìn thiếu nữ trước mắt, hỏi: "Thượng Quan Miên? Ngươi sao lại ở đây? Ngươi phải nhận được huyết tự chỉ thị sao?



      cũng biết những chuyện vừa phát sinh khi nãy, nên thể lý giải được tình!



      Thượng Quan Miên nhanh chóng xẹt qua bên cạnh , : " muốn chết, bỏ chạy!"



      Sau đó nàng giống như trận gió chạy về phía trước!



      Hoàng Phủ Hác hồi kinh nghi, cũng vội vàng chạy theo. Nhưng làm sao có thể đuổi kịp Thượng Quan Miên?



      Đúng vào lúc này, bỗng nhiên bụi cỏ mặt đất khẽ động, Hoàng Phủ Hác cảm giác nội tâm xiết chặt, ngẩng đầu nhìn lại, bầu trời, vô số những sợi dây đen giăng khắp nơi như mạng nhện!



      Những cái mạng nhện kia trải rộng tầm mắt, sau đó dần dần ra thân ảnh như bóng đêm phủ xuống, theo đó những mạng nhện cũng bắt đầu hạ xuống, tới gần Hoàng Phủ Hác...



      Giờ phút này Hoàng Phủ Hác khác gì con côn trùng bị bắt!



      Nhìn kỹ lại mới phát , bầu trời cũng phải mạng nhện, mà là... Mà là...



      Tóc, vô số tóc!



      Bóng đen kia ngừng rủ xuống, dần dần tiếp cận Hoàng Phủ Hác!



      Bỗng nhiên tiếng súng vang lên, bóng đen trước mắt khựng lại chút, nhưng hơn. Thượng Quan Miên xuất ở phía sau, tay nàng cầm khẩu Sa Mạc Chi Ưng còn bốc khói.



      " có hiệu quả?"



      Nàng còn chưa kịp phản ứng, gương mặt màu đen từ sau ót nàng ra...

    5. jeremyJ

      jeremyJ Active Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      97
      Chương 38 q13
      "Coi chừng!"



      Hoàng Phủ Hác hô to tiếng, Thượng Quan Miên lập tức phản ứng, thân thể nhanh chóng di động né , nhìn về phía sau lưng, nhưng mà phía sau lại bóng người.



      Hướng phía bầu trời nhìn lại, "Mạng nhện" do vô số sợi tóc kết thành cũng biến mất.



      Ngày đó ở Nguyệt Ảnh quán, tình Thượng Quan kiềm giữ súng ống và Boom để lộ ra với những hộ gia đình khác, Lý và Tử Dạ nghĩ rằng nàng là sát thủ thuộc tổ chức xã hội đen, nhưng ngời tới sau lưng nàng có bối cảnh đáng sợ như vậy. Bởi vậy, Hoàng Phủ Hác cũng là lần đầu tiên nhìn thấy thân thủ và vũ khí của nàng. Bất quá, so sánh với Quỷ hồn, cũng là gì.



      Quá nhiều tượng khó có thể lý giải, sớm làm thần kinh chết lặng.



      Thượng Quan Miên chút nào thư giãn, tiếp tục lẩn trốn trong rừng cây, ngừng cảnh giác bốn phía, đồng thời, chuẩn bị sẵn sàng, khi Quỷ hồn xuất , nàng sử dụng quả Boom mới chế tác.



      Mà Hoàng Phủ Hác căn bản đuổi kịp nàng, thân ảnh của nàng nhàng tung bay hồi rồi biến mất.



      lập tức lấy điện thoại di động gọi điện cho thần cốc Tiểu Dạ Tử. nóng lòng muốn biết, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra, vì sao Thượng Quan Miên lại xuất ở nơi này! Còn có, muốn giết bọn phải lão quỷ bà tóc trắng sao?

      Sao lại xuất con quỷ toàn thân đen thui?


      Thần cốc Tiểu Dạ Tử lúc này cũng cảm thấy sợ hãi tột cùng. Lúc nàng chứng kiến việc xảy ra bên kia cầu liền lập tức đào tẩu. Tuy biết có thể trốn được bao xa, nhưng nàng biết, chỉ sợ huyết tự chỉ thị lần này vượt ra khỏi hiểu biết của bọn rồi!



      Bởi vì nàng chạy trốn quá mức vội vàng và bối rối, nàng vì vướng vào rễ cây mà té mặt đất, bàn tay bị cà xước, nhưng nàng căn bản quan tâm tới vết thương, dường như bản thân chạy chưa được 1km?, khoảng cách gần như vậy, làm nàng hề có cảm giác an toàn! Mặc dù toàn bộ khu rừng số 6 này có nơi nào an toàn, nhưng cách xa chút vẫn tốt hơn!



      Nàng nhấc tay phải muốn bám vào cành cây nào đó để đứng lên, nhưng lại chạm vào... bàn tay cực kỳ lạnh lẽo!



      "Tiếp ah, nhanh tiếp !"



      Hoàng Phủ Hác lại gọi cho thần cốc Tiểu Dạ Tử lần nữa, nhưng đối phương hề trả lời!



      "Cái này, rốt cuộc là làm sao vậy?"



      Mà cùng thời gian, ở vị trí cách Hoàng Phủ Hác đại khái khoảng km, trong mảnh cây cối có người trợn mắt nhìn trừng trừng khung cảnh trước mắt.



      "Cái này... Đây là nơi nào?"



      Người này, đúng là Bồ phi linh!



      Nàng, cũng từng bị Thâm Vũ vẽ ra khi Lý và Tử Dạ tìm tới nhà nàng. Cho nên, nàng cũng may mắn thoát khỏi vận mệnh bị nguyền rủa.



      Cuối cùng, còn có người, cũng đồng dạng bị đưa vào bên trongkhu rừng số 6 này.



      Ở sâu trong rừng, bên dưới ngọn đồi có cái huyệt động.



      Lý Ung từ chỗ ngồi ở phòng viện trưởng sáng trưng bị chuyển tới nơi tối tăm ẩm thấp. vừa mới đứng người lên, đầu bị cụng cái vào đỉnh huyệt.



      , cũng từng bị Thâm Vũ vẽ ra. Lúc trước Thâm Vũ vẽ lại cảnh Lý đem mảnh vỡ cất ở trong nhà cũng vẽ luôn cả Lý Ung.



      Tất cả những bức họa của Thâm Vũ từ khi sinh ra đến giờ đều bị vong hồn của Bồ Mỹ Linh nguyền rủa. Cái nguyền rủa này, rất gần với cuốn manga nhật bản 《 Dead Note》 chỉ cần đem tên người viết lên cuốn notebook đó là họ chết. Bức họa của Thâm Vũ cũng cùng loại với cuốn sổ đó, chỉ cần bị nàng vẽ ra gương mặt, nhận lấy nguyền rủa, vào ngày 1 tháng 5 hàng năm bị Bồ Mỹ Linh giết chết. Mà dưới bình thường tình huống, Thâm Vũ luôn bị vong linh Bồ Mỹ Linh xóa trí nhớ.



      Mà Hạ Uyên tuy cũng bị Thâm Vũ vẽ ra, nhưng có chết, nguyên nhân là vì ngày tháng năm hôm đó ở trong nhà trọ. Vong hồn Bồ Mỹ Linh tuy có thể ngoại lệ giết chết tất cả người bị nguyền rủa, nhưng thể tiến vào nhà trọ.



      Ở trong nhà trọ đó, chỉ có người mới có thể sinh tồn, là Cấm khu tuyệt đối của Quỷ hồn, khi bước vàosẽ bị cái hắc động kia hút vào, biết tới nơi nào.



      Cho nên, khắc khi Hạ Uyên kết ước định cùng Thâm Vũ, định phải chết. Cho dù hoàn thành mười lần huyết tự và rời khỏi nhà trọ đến ngày 1 tháng 5 cũng phải chết, đây là kết cục thể thay đổi.



      Lại tiếp, mấy người này thực biết nên là vận khí tốt hay tốt, mà hôm nay lại ai ở trong nhà trọ! Nếu , Bồ Mỹ Linh cũng thể nào tóm gọn được cả nhóm. Ngân Dạ và Ngân Vũ là vì chuyển ra khỏi nhà trọ, chỉ trở về sau 48 tiếng đồng hồ; Thượng Quan Miên luyện tập đao pháp và thương pháp ở bên ngoài; Phong Dục Hiển đangchạy bộ ở phòng tập thể thao; Tử Dạ tới bệnh viện chính thiên, còn Lý tìm nàng; về phần Mộ Dung Thận... Cũng cần .



      Bất quá, cho dù bọn hôm nay có trở về được nhà trọ, nhưng vong linh của Bồ Mỹ Linh cũng phải là Quỷ hồn trong huyết tự chỉ thị, cho nên tính là bọn trở về nhưng cũng thể tiêu trừ được nguyền rủa. Ngày 1 tháng 5 năm sau bọn chắc chắn phải chết. Cho dù bọn giết chết Thâm Vũ, điểm này cũng thay đổi.



      Tuy những người bị vẽ trong bức họa qua mỗi năm đều chết , nhưng bởi vì hộ gia đình trong nhà trọ lúc nào cũng phải đối mặt với tử vong, cho nên Thâm Vũ cũng chú ý lắm tới điểm này. Cũng vì bản thân bức họa có nguyền rủa đáng sợ như vậy, nên hộ gia đình có được cứu khỏi huyết tự cũng vẫn phải chết, cho nên nhà trọ cũng can thiệp vào tồn tại của bức họa.



      Đây chính là hết thảy chân tướng.



      Cho nên Thâm Vũ mới có thể "Hẳn phải chết thể nghi ngờ". Lý bọn , hẳn phải chết thể nghi ngờ. Cho dù tránh được ngày hôm nay nhưng thể tránh được cả đời. Tinh Thần bọn cũng đồng dạng, quỷ hồn lần huyết tự chỉ thị này chính là quỷ lão bà, mà phải Bồ Mỹ Linh.



      Sau khi Thâm Vũ đem thần cốc Tiểu Dạ Tử, Hoàng Phủ Hác và Biện Tinh Thần vẽ xuống, cái nguyền rủa này cũng ứng nghiệm ba người rồi. Cuối cùng, vong linh của Bồ Mỹ Linhhiện thân, lại bắt đầu giết chóc mỗi năm. Cũng giống như lúc trước... Bồ Mỹ Linh tự tay vẽ ra cái chết của Doanh Thanh Liễu và Doanh Thanh Ly!



      Mà sau ngày hôm nay, Bồ Mỹ Linh lại lần nữa tiêu trừ trí nhớ của Thâm Vũ, lần nữa biến thành tay phải của nàng, sau đó tiếp tục cái nguyền rủa này. Mà bọn người Lý sau khi chết, mảnh vỡ khế ước liền thể nào tụ tập cùng chỗ, có ai còn có thể phong ấn được ma vương.



      Hao phí năm mươi năm, rốt cục vào hôm nay cái nguyền rủa này, làm Ma Vương cấp huyết tự chỉ thị, biến thành nhiệm vụ khó giải chính thức ý nghĩa!



      Đây là ý chỉ của nhà trọ? Vẫn là ý chỉ của Ma Vương ? Hay là vận mệnh sâu trong tối tăm?



      có ai biết.



      Giờ phút này, Tinh Thần lưng cõng Thâm Vũ, càng chạy càng mệt mỏi, rốt cục thể hạ nàng xuống, ghé vào thân cây nghỉ ngơi. Vốn, tìm người rơm kia, dùng thuật vu cổ, đâm kim vào nó là có thể phong ấn lão bà quỷ, hoàn thành huyết tự chỉ thị, nhưng nằm mơ cũng nghĩ tới, hết thảy lại có thể chuyển sang hướng khác đáng sợ như thế!



      Tuy thể nào biết được hết thảy có kết cục như thế nào, nhưng...



      Thực vẫn là tránh được sao?



      Thẳng đến khi tánh mạng kết thúc, cũng thể siêu việt được ca ca. thể nào đạt được tán thành của mẫu thân. Tinh Thần dần dầntuyệt vọng, cái tuyệt vọng kia giống như bộ phận của hắc ám, thôn phệ linh hồn .



      "Ngươi..." Tinh Thần nhìn Thâm Vũ trước mắt, nàng chính là cây cỏ cứu mạng cuối cùng của : "Ngươi có biết tay phải của ngươi vì sao lại biến thành như thế kia? Tay phải của ngươi đến tột cùng là..."



      "Ta biết." Thâm Vũ lúc này cũng đánh mất năng lực phán đoán: "Ta biết tay phải của ta là thứ khủng bố như vậy, ta biết! Ta, khẳng định ta có khả năng vẽ ra bức họa biết trước, trong đầu ta thực lên bất kỳ hình ảnh nào cả, là do bàn tay phải đem đến, tất cả là do bàn tay phải!"



      Nàng có biện pháp khắc chế con quỷ kia sao? có hi vọng sao?



      "Ngươi nhất định biết!" Tinh Thần vẫn chưa từ bỏ ý định: "Ta hỏi qua mọi người ở nhi viện! Bọn đều , ngươi từ lúc còn rất rất hay vẽ ra những Quỷ hồn U Linh kia, ngươi có được bàn tay này gần hai mươi năm, chẳng lẽ biết bí mật gì sao? Bất cứ chuyện gì cũng được, cho ta biết! cho ta biết... Van cầu ngươi..."



      đến đây, nước mắt tuôn rơi.



      "Ta muốn chết... Ta muốn chết..."



      Thâm Vũ nhìn thống khổ, dùng bàn tay trái còn lại khẽ vuốt ve bờ vai của , nàng muốn an ủi vài lời, nhưng lúc này có thiên ngôn vạn ngữ nàng cũng biết nên như thế nào.



      Trong khu rừng tĩnh mịch, hết thảy đều bị hắc ám bao trùm.



      Giờ phút này, nơi này... chính là địa ngục!



      "Bức họa..." Tinh Thần bỗng nhiên như nhớ ra cái gì đó, với nàng: "Những bức họa kia có thể tồn tại bí mật nào đó hay ? Con quỷ kia rốt cuộc là cái gì?"



      "Ta biết, ta biết..." Nàng năng có chút lộn xộn: "Ta biết đó là cái gì, ta biết! Trước tới giờ chưa từng phát sinh qua chuyện như vậy."



      "Ngươi tuyệt đối biết !" Bỗng nhiên Tinh thần dùng tay nhấc nàng lên, : " Lúc trước ngươi , '', phải sao? Ngươi biết, ngươi biết là vật gì! Ngươi biết!"



      Thâm Vũ sững sờ: "Ta cũng biết, chỉ là theo bản năng ta cảm giác được rất nguy hiểm,cho nên mới như vậy. Trước kia, ta từng lần dự cảm thấy cái bóng đen này, lúc đó là huyết tự ở Quầng Dương quán và Nguyệt Ảnh quán, '' ở nơi đó vẽ tranh..."



      Tinh Thần tức khắc ngạc nhiên.



      suy đoán, Bồ Mỹ Linh chính là "Ác ma" mà hai con quỷ kia đề cập đến. Như vậy, con quỷ kia chính là Bồ Mỹ Linh chết sao?



      " là... Phụ thân của ngươi?"



      Phụ thân?



      từ nghe quen thuộc cũng lạ lẫm, Thâm Vũ tựa hồ lâm vào yên lặng.



      Phụ thân, là người mang tới cho nàng danh hiệu "Ác ma chi tử", để Mẫn đối với nàng là hận thấu xương, những người còn lại đều lạnh nhạt, đối xử với nàng như dị đoan.



      Nhưng... cũng là người để nàng xuất thế giới này, có thể hô hấp, có thể suy nghĩ, có thể còn sống!



      Nàng thực rất muốn gặp mặt Bồ Phi Linh, nàng muốn biết, phụ thân ôm tâm tình như thế nào khi nàng sinh ra? là từ tận đáy lòng mong muốn nàng sinh ra sao? có thể tự với mình, nàng sinh ra thế giới này, là chuyện tốt sao?



      "Ngươi ... cái tay phải biến thành quỷ kia... là phụ thân của ngươi?"



      Điểm này, Thâm Vũ khó có thể tưởng tượng, nhưng tại xem ra quả thực là như thế. Bởi vì, nàng từng nghe Mẫn đề cập, rằng phụ thân cũng có năng lực vẽ ra bức họa biết trước!



      sao? sao? Nàng có thể có được đáp án về giá trị sinh tồn của mình từ miệng người kia?



      Ở nơi này có ai cần nàng, có ai chấp nhận nàng, đối xử với nàng như dị loại, thực có thể cho nàng biết giá trị sinh tồn của mình sao?



      "Ta... Phụ thân của ta?"



      Hốc mắt Thâm Vũ đẫm lệ.



      ? , có thể nhìn thấy sao?



      " cho ta biết!" Tinh Thần tiếp tục hô: "Ngươi đến tột cùng biết được điều gì! Có biện pháp nào khắc chế hay ! Ngươi phải biết chứ. Ta còn phải ở lại nơi này chờ đến 0 giờ đêm ngày mai! cách khác, ta căn bản thể nào rời khỏi khu rừng số 6 trở về nhà trọ! Nếu như có sinh lộ, ta có biện pháp sống sót ah! Nhất định có sinh lộ , đúng ? Ngươi, ngươi chính là nhắc nhở sinh lộ nhà trọ đưa ra, phải sao? phải sao?"



      ", có lẽ có ta." Thâm Vũ bỗng nhiên : "Có lẽ, có ta ở đây, liền giết các ngươi! , là hi vọng ta sinh ra đấy. Có phải hay ? Nhất định là như vậy, nhất định..."



      " ngươi."



      giọng làm cho người ta băng lãnh từ phía sau truyền tới. Sau bóng cây, Thượng Quan Miên xuất . Nàng từ lúc bắt đầu quyết định phải bám theo Thâm Vũ, cho nên ở người Thâm Vũ bị nàng dính lên máy định vị. Nàng là sát thủ, ra tay so với nhà ảo thuật còn nhanh hơn, căn bản ai biết được.



      "Ngươi..." Thâm Vũ lập tức cả giận : "Ngươi bậy bạ gì đó? Làm sao ngươi biết..."



      "Ta đương nhiên biết ." Thượng Quan Miên, đem bản nhật ký bản ném tới.



      Bản nhật ký kia vốn bị Thượng Quan Miên thiêu hủy hoàn toàn, ngờ sau khi nó biến thành tro tàn, lại lần nữa biến trở về thành cuốn nhật ký. cách khác, nó là đồ vật bên trong nhà trọ! Đoán chừng Bồ Mỹ Linh từng tiếp xúc với hộ gia đình trong nhà trọ vàthu được vài vật phẩm cũng kỳ quái. có thể vẽ ra bức họa, tất nhiên có thể cầu hộ gia đình mang cho vài cuốn notebook cũng có gì khó khăn. Đoán chừng, là vì cân nhắc vấn đề bảo tồn nên mới dùng vật phẩm của nhà trọ.



      " Bản nhật ký này tìm được ở giữa tầng hầm Nguyệt Ảnh quán và Quầng Dương quán. Bên trong có ghi lại tất cả."



      Thâm Vũ lập tức mở cuốn nhật ký, đọc nội dung bên trong.



      " Ngày 20 tháng 2 năm 1991



      Ta rất cao hứng, Mẫn mang bầu con của ta.



      Với tư cách làngười phát ngôn củaác ma, loại hành vi khinh nhờn thần này, tự nhiên là ta muốn làm đấy.



      Ta nó với Mẫn, đứa bé này, nàng nhất định phải sinh ra, nếu ta nhất định giết nàng.



      Hơn nữa, hài tử sau khi sinh ra, bất kể là nam hay nữ nhất định phải đặt cho nó cái tên Thâm Vũ.



      Bồ Thâm Vũ. Con của Bồ Mỹ Linh.



      Trong vực sâu, mưa to vĩnh viễn cách nào đình chỉ.



      Đây chính là nguyền rủa ta giao phó cho đứa bé này. Nàng cùng ta đồng dạng, hóa thân thành ác ma mà sống."



      Giao phó... nguyền rủa Vĩnh viễn. Mà cái nguyền rủa này, thực ứng nghiệm rồi. Từ khi vừa mới bắt đầu, nàng chính là vì cái nguyền rủa này mà sinh ra.



      Phụ thân nàng.



      Cái này là .



      Bản nhật ký kia làm nàng đầu óc trống rỗng.



      "... phải, đây là giả dối, là ngươi giả tạo, là ngươi..."



      Thượng Quan Miên lạnh lùng nói: "Đừng ôm suy nghĩ viển vông nữa. Ngươi là người duy nhất biết khả năng khắc chế quỷ hồn kia, cho ta biết hết thảy những điều mà ngươi biết, nếu ta lập tức giết ngươi. nên ôm bất luận cái suy nghĩ may mắn nào!"



      Bản nhật ký cứ như vậy mà rớt xuống đất, lúc này hai mắt Thâm vũ chẳng còn chút thần thái nào.



      Đây là hy vọng cuối cùng mà nàng bấu víu vào. Nhưng tại, nàng minh bạch. Cái tay phải kia, ngay từ đầu chính là phụ thân ở dạng ký sinh sống trong cơ thể nàng.



      Phụ thân của nàng coi nàng như công cụ để nguyền rủa thế giới này mà thôi! Nàng bất quá là do "Ác ma chi tử" muốn khinh nhờn thần linh mà sinh ra!



      Lúc này nàng cảm thấy linh hồn mình run rẩy, hai tay gắt gao bám lấy đầu ngừng thở hổn hển.



      "Ta... Chỉ là, công cụđể nguyền rủa... của Phụ thân ta, căn bản ta? Ta nên vì cái gì mà sống sót đây?"



      Cái nguyền rủa kia đại biểu nàng chính là ác ma chi tử, là người mà thần linh cho phép tồn tại. thế giới này ai chấp nhận thứ dị đoan như nàng, nơi nào có thể cứu rỗi nàng.



      "Ah, ah, ô, ah, ô..." Nàng phát ra những thanh vô nghĩa, nước mắt như vỡ đê tuôn rơi. Giờ phút này mặt nàng chẳng còn chút huyết sắc, nhìn như người chết.


      Mà hình ảnh lúc này của nàng làm Tinh Thần như thấy được bản thân trước kia.



      " Biện gia chúng ta làm sao lại có nhi tử có trí tiến thủ như ngươi!"



      Xưa kia, bộ dáng mẫu thân nắm chặt tóc , hét vào mặt : "Ta căn bản cần ngươi! Ta cần chính là Tinh Viêm, ngươi biết ? Ngươi, loại nhi tử như ngươi chỉ làm liên lụy tới ta, chỉ có Tinh Viêm mới chiếm được thưởng thức của lão gia tử, để tương lai càng có thể đoạt thêm nhiều di sản hơn nữa! Ta chỉ cần Tinh Viêm, ngươi căn bản cần tồn tại, Biện gia cần ngươi!"



      cần ngươi...



      Mẫu thân cũng thương . Phụ thân đối với mẫu thân là gì nghe nấy, chỉ có thể dùng ánh mắt thương hại nhìn mình.



      Tinh Thần có thể hiểu được nỗi thống khổ của Thâm Vũ. được cha mẹ thương, ngay cả ý nghĩa sinh tồn cũng bị tước đoạt.



      " phải!"



      Tinh Thần bỗng nhiên đem Thâm Vũ ôm vào ngực, lớn tiếng : " có người nào vì gánh vác nguyền rủa mà sinh ra cả, có người nào sinh ra là tội nhân! Con người sinh ra, sao có thể gọi là tội ác! Cái thế giới này, tuyệt đối phải có ai ngươi, có ai cần ngươi!"



      Lúc này hai mắt Thâm Vũ vẫn là mảnh chết lặng, hiểu được ý tứ của Tinh Thần.



      "Ngươi phải ác ma, lại càng là cái gì nguyền rủa!" Tinh Thần càng ôm chặt lấy nàng : " Ác ma chính thức vốn phải ngươi!"



      Sau đó nhặt lên bản nhật ký hung hăng xé nát, : "Loại vật này cái gì cũng phải! Coi như họ hàng gần loạn luân sao! tính ngươi bị nguyền rủa thế nào!"



      "Ngươi vẫn là ngươi! ai thay thế được cả! Cho dù hoa sen có bị dính nhiều bùn đất hơn nữa, nó vẫn bị ô nhiễm! So với huyết mạch, cái trọng yếu hơn chính là bản chất con người!"



      "Cho nên..." đến đây, Tinh Thần bắt đầu chảy nước mắt: " Đừng nên ngươi còn ý nghĩa sinh tồn gì cả... đừng nên như vậy..."



      Thâm Vũ lúc này cũng vỡ òa. Nàng đưa tay ôm lấy Tinh Thần, Tinh Thần cũng cảm thụ được độ ấm hai tay của Thâm Vũ...



      V ..v ......



      Hai tay?



      Quay đầu lại, gương mặt ngũ quan thấm đẫm bóng đêm nhe răng cười với Tinh Thần...

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :