Nhà trọ địa ngục - Hắc sắc hỏa chủng

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. jeremyJ

      jeremyJ Active Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      97
      Chương 15
      bức tranh của Thâm vũ có vẽ mấy người.



      Mà mấy người kia... ràng lại là nhóm người Biện Tinh Thần, Liễu bằng! Mà xung quanh là trùng điệp những dãy nhà đổ nát, hoang tàn; xa xa nhìn thấy cột chỉ đường, đó viết " Đường Chân Điền" .



      Tràng cảnh của bức họa làm cho người ta cực độ hoảng sợ.



      Tinh thần nhận được huyết tự lúc mười giờ sáng, mà bức họa này, cũng tại thời điểm mười giờ sáng Mẫn tới nhi viện lấy!



      cách khác... Thâm Vũ ràng... tiên đoán ra huyết tự chỉ thị của nhà trọ!



      Mẫn hoàn toàn cách nào lý giải được tượng này, những ngày tiếp theo nàng ngừng gọi điện thoại cho Thâm Vũ, nhưng nàng nghe máy. Cuối cùng, Mẫn phải tự mình đến nhi viện. Dù sao... nếu Thâm Vũ có thể vẽ ra chân tướng của huyết tự, chính mình trong tương lai rất có thể thành công vượt qua mười lần huyết tự, ly khai nhà trọ!



      Đương nhiên, chuyện này tuyệt đối thể để bất luận hộ gia đình nào biết . Bức họa kia nàng thiêu hủy hoàn toàn, tro tàn cũng đổ vào trong bồn cầu. Tờ giấy cho lời khuyên, cảnh báo, cũng là nàng cố ý báo đáp ân tình của Tinh thần.



      Nếu như "Năng lực" này của Thâm vũ bị mọi người biết được, hậu quả thể nào chịu nổi! Tranh đoạt mảnh vỡ Địa ngục khế ước giương cung bạt kiếm như thế, nếu Thâm Vũ bị mọi người để ý... hậu quả... thực tưởng.



      Nàng muốn ra ngoài tìm Thâm Vũ! Vô luận như thế nào đều phải tìm được nàng ấy!



      Đồng thời, trong lòng nàng cũng cảm thấy rất khổ sở.



      Đến cuối cùng là mình muốn lợi dụng Thâm Vũ sao? Nàng sinh ra, bản thân bị chính mình lợi dụng. Tuy nàng thường xuyên cho rằng, Thâm Vũ sinh ra hủy hoại cuộc sống của nàng, nhưng bản thân Thâm Vũ vô tội... nàng vô tội!



      Kết quả, nàng lại bị mọi người gọi là "Ác ma chi tử" . Thân là người, lại bị đối đãi như ác ma, được xã hội này tiếp nhận và đón chào, ràng phải là tội của mình, nhưng phải gánh chịu hậu quả.



      Hôm nay, chính mình lại còn nghĩ muốn lợi dụng nàng, biết ràng điều này rất tội lỗi, nhưng nàng thể làm.



      Lúc này, bên trong tiệm sách gần nhi viện Tinh đủ.



      Thâm Vũ ngồi trước cái bàn, xem quyển sách.



      Nàng vẫn ăn mặc bộ quần áo như trước, ngẫu nhiên đẩy tóc mái trán, lại tiếp tục xem sách.



      Quyển sách này tên là 《 viên đạn bay qua 》, là bản tiểu thuyết đề tài quân . Nàng rất nhanh đọc xong gần 300 trang, sắp xem xong nửa cuốn sách.



      Nàng rất ưa thích quyển tiểu thuyết này, nội dung là câu chuyện cảm động tại thế chiến thứ hai, quyển sách này trước là tiểu thuyết internet , về sau mới xuất bản thành sách.



      Tác giả, tên là "Mười lần huyết tự" .



      Cái này chính là bút danh, các tác phẩm tiểu thuyết của tác giả này nàng cơ hồ đều đọc qua. ít đề tài miêu tả chiến tranh, nhìn ra được tác giả đối (với) lịch sử cùng quân phi thường quen thuộc và hiểu rõ.



      Cái tác giả kia, muốn nhìn thấy ah.



      Thâm Vũ nhắm mắt lại.



      Ta là người nên tồn tại thế giới này. Từ khi mới bắt đầu, là người nên sinh ra, đối với mẫu thân mà , ta, chính là người nàng căm hận nhất ?



      cần, , coi trọng, lại càng có kẻ nào muốn tiếp nhận.



      Năm đó, sau đó khi chân tướng được công bố, nàng thường thường nghe được những lời này:



      "Này uy uy, các ngươi có nghe ? Mẹ Thâm vũ là bị cưỡng gian mới sinh ra nàng!"



      " thể nào? Thiệt hay giả?"



      "Ta cũng biết, viện trưởng còn kiệt lực giấu diếm chuyện này."



      "Đúng nga, thể tưởng được nàng vậy mà là lại có dòng máu bẩn thỉu."



      " chỉ là cưỡng gian đâu."



      "Ah, còn cái gì?"



      "Nàng ah, là hài tử của người loạn luân cùng cha mình sinh ra đó!"



      " phải chứ, thiệt hay giả? Phụ thân cùng con ? Thực là buồn nôn!"



      "Ta nếu là nàng, sớm tự sát, thân thể ngờ... dơ bẩn!"



      riêng gì hài tử trong nhi viện, mỗi lần đến bất kỳ nơi nào, đều có người dùng ánh mắt khác thường nhìn nàng. Phảng phất, như nhìn đồ vật dơ bẩn nhớp nhúa.



      Mẹ của nàng kỳ vẫn còn sống.



      Chỉ là, phụ thân của nàng, đồng thời cũng là ông ngoại của nàng. Mẹ của nàng, đồng thời cũng là tỷ tỷ của nàng.



      Cái quan hệ thác loạn này làm cho người ta sởn hết cả gai ốc, khi chân tướng được công bố, Thâm vũ lập tức rơi vào thống khổ cách nào tưởng tượng. Họ hàng gần loạn luân sinh ra hài tử, loại quan hệ tội ác này hạ sinh ra huyết mạch, chính là mình.



      Nàng vừa ra đời là "Tội ác chi tử" .(đứa con của tội ác)



      Thâm Vũ lâm vào suy sụp cách nào kiềm chế được. có người nào sinh ra là tội nhân, thế nhưng bản thân nàng chính là kết quả của tội ác, tội ác tuyệt đối cho phép phạm phải.



      Như thế nào mặt đối với "Cha mẹ" ?



      Cái kia...có thể gọi là "Cha mẹ" sao?



      Nên "Cha mẹ" sao? Nếu như có phụ thân, đồng thời cũng là ông ngoại có hành vi phạm tội, nàng cũng sinh ra đời. Nhưng nàng căn bản có cách nào chỉ trích hành vi phạm tội của "Phụ thân". Cũng thể nào an ủi "Mẫu thân", càng có khả năng cùng nàng ở chung.



      Nhưng nàng thời thời khắc khắc đều tồn tại bên cạnh mình.



      Mẫn là mẫu thân của Thâm Vũ.



      Đồng thời, cũng là chị ruột của nàng. Phụ thân của nàng, năm Mẫn sáu tuổi cường bạo nàng. Mẫu thân của Mẫn vì lao lực đột tử mà chết, còn phụ thân, ở phương diện kia nhu cầu phi thường tràn đầy. Mà mẫu thân nàng lại mất, cách nào phát tiết dục vọng, năm đó Mẫn sáu tuổi , bị phụ thân xâm phạm thân thể, phạm vào tội ác loạn luân!



      Chuyện kinh khủng này làm Mẫn như rơi xuống địa ngục. Bị chính cha ruột xâm phạm! Đây quả thực so với bị cường bạo bình thường còn thống khổ hơn vô số lần!



      Mà đáng sợ hơn chính là...



      Mẫn mang thai. Nhưng khi đó nàng cũng biết, chỉ là thường xuyên cảm thấy buồn nôn mà thôi. Căn bản, thể nghĩ tới chuyện như vậy. Thậm chí bụng to lên, nàng cũng chỉ cho rằng là bệnh tật gì đó. Căn bản bệnh viện, mà phụ thân căn bẳn để ý tới nàng, cả ngày say sưa.



      lý luận, nữ tính chỉ cần bắt đầu rụng trứng, là có khả năng mang thai. Cho nên khi đó nàng mới chỉ năm sáu tuổi, đồng dạng cũng có thể mang thai.



      Chỉ là, ngẫm lại cũng cảm thấy khủng bố. Nữ hài gần sáu tuổi mang bầu đứa bé! Hơn nữa, là cha ruột của mình ban cho!



      Thống khổ của Mẫn có thể nghĩ.



      Về sau Mẫn thông qua sách vở rốt cục minh bạch hành vi phạm tội của phụ thân, dưới tình huống bụng ngừng biến lớn, thể nào phá bỏ, mà đứa bé đó cũng chính là chứng cớ phạm tội của phụ thân, gì có thể so được, nó chính là bằng chứng thép.



      Rốt cục phụ thân bị tống vào tù, Mẫn trở thành nhi, đứa bé mà nàng sinh hạ, Thâm Vũ cũng đồng dạng.



      Mẫn vì căm hận phụ thân, vì để phụ thân phải đền tội, mới sinh ra Thâm Vũ. Bởi vì chỉ có Thâm Vũ mới có thể chứng minh tội ác của phụ thân, mới có thể làm nàng thoát khỏi ma trảo của phụ thân. Khi đó,nàng chỉ là nghĩ như vậy, lại để ý đến cảm thụ của Thâm Vũ. Nàng cũng phải công cụ, mà là người. Thế nhưng Mẫn vẫn quyết định sinh ra nàng. Sau đó hai người được viện trưởng của nhi viện Tinh đủ chấp nhận. Dù biết chân tướng vẫn vì Mẫn mà che dấu hết thảy, đồng thời an bài Thâm Vũ trở thành đứa trẻ bị vứt bỏ, cùng Mẫn sinh hoạt trong nhi viện."



      Nhưng lúc ấy, vô luận là cảnh sát hay là bác sĩ, đối với chuyện này đều cảm thấy khó lý giải. Lúc ấy Mẫn gần sáu tuổi, thân thể căn bản chưa phát dục hoàn toàn, hơn nữa còn là tự mình sinh con trong nhà, có bất kỳ ai trợ giúp, thành công sinh ra Thâm Vũ! Điều đó căn bản làm cho người ta thấy là "Kỳ tích" rồi! Mà sau khi sanh Thâm vũ, lại phi thường khỏe mạnh! Cùng họ hàng gần kết hợp sinh ra hài tử, lại tồn tại điểm khỏe mạnh nào!(Sinh học, nếu hai người cận huyết thống kết hợp đời con sinh ra tỷ lệ xuất gen lặn khá lớn. Gen lặn thường là gen mang bệnh tật, sức khỏe yếu)



      Cái này hoàn toàn có biện pháp lý giải, đối với Mẫn mà , là trăm mối vẫn có cách giải. Chỉ có thể cho rằng, là tượng mà y học đại chưa thể lý giải được.



      Thâm Vũ nhắm mắt lại, vô số lần nghĩ tới Mẫn.



      Khi còn bé nàng vẫn cho rằng, mình là đứa trẻ bị vứt bỏ.



      Phụ thân Mẫn bị bỏ tù, nàng cùng viện trưởng tới thành thị K, viện trưởng giúp nàng xóa tất cả ghi chép trước kia, vả lại lúc đó nàng còn quá , báo cáo vụ án cũng dùng tên , bởi vậy rất thuận lợi để dấu diếm tất cả mọi người. Kể cả Thâm Vũ.



      Tình cảm của Mẫn đối (với) Thâm Vũ kỳ rất phức tạp.



      Thâm Vũ vốn coi Mẫn là người nàng có thể dựa vào, đối đãi với nàng giống như tỷ tỷ. Nhưng Mẫn đối với nàng, ánh mắt vẫn luôn băng lãnh, thậm chí mang theo tia sợ hãi.



      Mẫn thể nghĩ tới muốn có người nhận nuôi Thâm Vũ. Nhưng nhất thời cũng tìm thấy người muốn thu lưu nàng. Huống chi như nếu như đối phương điều tra thân thế của Thâm Vũ, ai chấp nhận thu lưu hài tử do loạn luân mà sinh ra? Huống chi ‘cha mẹ’ huyết thống gần như vậy, dễ dàng có gien tạo thành các loại tật bệnh, càng có người muốn thu dưỡng.



      Cuối cùng, viện trưởng đành phải lưu nàng lại trong nhi viện Tinh đủ.



      Mẫn cùng Thâm Vũ là tỷ muội, cũng là mẹ con, cái quan hệ dị dạng này vẫn theo hai người lớn lên mà phát triển.



      Thâm Vũ từ vẫn rất thích Mẫn, có lẽ là thiên tính giữa mẹ và con, nàng lúc nào cũng dán lấy Mẫn. Nhưng Mẫn lại cố ý tránh Thâm Vũ, muốn ở cùng nàng.



      Đối với Thâm Vũ, thời điểm Mẫn biểu ra tình cảm đối với nàng là khi Thâm Vũ bị chẩn đoán mắc bệnh bại liệt trẻ em. Căn bản có tiền tài để trị liệu, lúc ấy, tánh mạng của Thâm vũ cũng bị đe dọa.



      Nếu như Thâm Vũ chết rồi, kết quả như thế nào đây?



      Cái lỗ đen trong tâm trí của nàng biến mất? nàng được giải thoát?





      Đó là cách nghĩ ban đầu của Mẫn. Nhưng về sau... Nàng có tư cách hận Thâm Vũ, bởi vì, Thâm Vũ là chính nàng quyết định sinh hạ. Là nàng đem Thâm vũ đến thế giới này.



      Vô luận như thế nào, Thâm Vũ chính là nữ nhi của nàng. Là huyết mạch của nàng.



      Cho dù thế giới này tất cả mọi người nhìn Thâm vũ với ánh khinh bỉ, chỉ có nàng là thể. Chính mình nhất định phải đứng bên cạnh Thâm vũ, che chở nàng.



      Người hủy diệt cả đời mình phải Thâm Vũ, mà tên cầm thú bằng kia.



      Chứng kiến Thâm vũ giường bệnh thống khổ, Mẫn hạ quyết tâm. Nàng mở blog, đem bệnh tình của Thâm Vũ ra, hi vọng những người hảo tâm có thể quyên tiền giúp đỡ. Bởi vì blog viết rất đẫm lệ, khiến cho rất nhiều người chú ý, ngay cả giới truyền thông cũng bị thu hút.



      " nhi thân bị bệnh bại liệt trẻ em", tiêu đề rất thích hợp. Cơ hồ từ ngữ nào miêu tả hoàn hảo hơn nữa. Kết quả, tiền quyên góp ngừng gửi đến bệnh viện. Trải qua trị liệu, tánh mạng Thâm Vũ có thể bảo toàn, nhưng hạ thân bị liệt phải ngồi xe lăn.



      Từ đó trong nhi viện, thời khắc đều có thể nhìn thấy Mẫn giúp Thâm Vũ đẩy xe, hai người còn cười cười .



      Lúc đó, , rất hạnh phúc.



      năm lại năm qua , Thâm Vũ chầm chậm lớn lên. Mà lúc này...



      Thân thế của Thâm Vũ bị công bố.



      Sau đó, nàng bị mọi người gọi là "Ác ma chi tử" .



      Bắt đầu hết thảy bi kịch.

    2. jeremyJ

      jeremyJ Active Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      97
      Chương 16

      Ôn tuyết tuệ vòng quanh từ đường Matsuda tiếp cận bắc xa lộ, con đường này có chút trống trải, thoáng làm nàng có chút an tâm. Sau lưng, tiếng thở dốc còn.



      Hai tay nàng ngừng làm hình thập tự giá, cầu nguyện được phù hộ. Từ khi tiến vào nhà trọ, nàng thường xuyên tới giáo đường, hy vọng có thể dựa vào thần chúc phúc, đến tránh được uy hiếp của Quỷ hồn.



      Tuy biết có hữu dụng hay , ôm cách nghĩ "Tin linh, tin mất linh" , Ôn tuyết tuệ muốn buông tha.



      tới, nàng bỗng nhiên dừng bước.



      Sợ hãi giống như chậu nước đá trút xuống, từng lỗ chân lông thân thể cũng bắt đầu tỏa ra hàn ý.



      Tóc...



      cọc tóc bình thường chạm vào sau lưng nàng!





      Tóc dài như của nữ nhân!



      Hai chân Ôn tuyết tuệ ngừng run rẩy. Nàng cách nào tưởng tượng, đằng sau, xuất ... cái gì.



      ... Trốn, đào tẩu!



      Thế nhưng cái chân nghe theo nàng, muốn chạy trốn, nhưng lại như có lực lượng vô hình ngăn cản.



      Tóc ngừng rủ xuống.



      "Ah... Ah..."



      Giờ phút này Ôn tuyết tuệ giống như con nhân ngẫu, muốn giãy dụa, nhưng lại thể cử động.



      Quay đầu lại.



      Lời giống như của ác ma, bên trong nội tâm nàng ngừng vang lên.



      Quay đầu lại xem.



      Nhìn xem đó là cái gì.



      Mồ hôi lạnh ngừng thấm ra, hai tay nắm chặc, trái tim cũng kịch liệt nhảy lên.



      Rốt cục nàng nhấc chân, đột ngột phóng về phía trước!



      Lảo đảo, thiếu chút nữa ngã sấp xuống. Giờ phút này nàng cảm giác khí lực giống như bị rút , thể nào chạy nhanh nổi.



      Khó khăn lắm mới chạy được đoạn đường, khi tới gần loạt phòng ốc, Ôn tuyết Tuệ mới dừng lại.



      Sau lưng, lại cảm giác được những cọc tóc liên miên dứt!



      Quay đầu...



      Quay đầu xem chút ...



      Thanh này, ngừng vang lên trong đầu Ôn tuyết tuệ, thúc đẩy nàng quay lại.



      Quay đầu...



      Những cọng tóc ngừng rủ xuống, ngày càng nhiều.



      loại khí tức thuộc về tử vong bắt đầu tới gần sau lưng.



      Rốt cục, Ôn tuyết tuệ di động cái cổ ...




      Là cái gì?



      Là vật gì?



      Là cái đồ vật quỷ quái gì?



      "Hộc ... hộc"



      ngừng thở hổn hển, Ôn tuyết tuệ cảm giác trái tim như muốn nhảy ra bên ngoài cơ thể, mở to hai mắt, đồng tử tựa hồ muốn căng ra khỏi hốc mắt, nhìn về phía sau.



      Nhưng...



      Sau lưng, bóng người. Ngoại trừ gió lạnh thổi qua, cái gì cũng nhìn thấy.



      có?





      Làm sao lại có gì?



      Ôn tuyết tuệ quay đầu lại, vẫn tiếp tục ngừng nhìn chăm chú sau lưng.



      muốn bỏ qua bất cứ chỗ nào.



      Phía sau nàng hơn mười hai mét, là căn phòng cũ, đổ vỡ rách nát. Ở bên cạnh là núi rác rưởi.



      Ôn tuyết tuệ quay đầu lại, nhưng lại dám quay đầu trở về.



      Có thể khi quay đầu về, quỷ xuất sau lưng nàng.



      Thế nhưng mặc kệ nhìn bao lâu, đều có bất kỳ dấu hiệu bất thường nào.



      phải sao?



      Là ảo giác sao? Ảo giác? Hay là...



      Ôn tuyết tuệ, cuối cùng vẫn chậm rãi quay đầu lại.



      Trong nháy mắt nàng quay đầu, sau lưng lại truyền đến cảm xúc nhộn nhạo!



      Ôn tuyết tuệ thở hổn hển, trừng to mắt nhìn đằng sau lưng.



      Vì cái gì lại thấy?



      Đến tột cùng vì cái gì?



      Nàng dốc sức liều mạng chạy . Giờ phút này tinh thần của nàng sắp sụp đổ rồi. Vốn tưởng rằng lần huyết tự thứ hai, độ khó cao, thế nhưng mà...



      Nàng hiển nhiên quá coi thường nhà trọ.



      Cùng lúc đó, Tinh thần cũng rất nhanh đạt đến cực hạn.



      Cảm giác sợ hãi ngừng áp bách lấy thần kinh, thời thời khắc khắc đều hoài nghi có vật gì ở sau lưng, trong tay ngừng nắm chặt con mắt thủy tinh, nhưng cũng dám cầm đến trước mặt. Ai biết được nhìn thấy Quỷ sống được, hay ngược lại chết ?



      Suy đoán của ca ca cũng nhất định đúng!



      Cảm giác vô lực ngừng chạy lên não, mà hắc ám xung quanh càng ngừng bao trùm lên thân thể và tinh thần . chưa từng bao giờ cảm thấy ánh sáng lại vô định, xa xôi như giờ phút này.



      Chỉ có thể nghĩ biện pháp hợp lại cũng chỗ với bọn người Ôn tuyết tuệ.



      Nhưng thời điểm này lại xảy ra chuyện vô cùng đáng sợ.



      tòa phòng ốc ở bên cạnh Tinh thần, đứng cách cánh cửa tầm năm bước chân.



      Bỗng sau lưng, truyền đến thanh ...



      Tiếng cái tay nắm cửa chuyển động.



      Tiếng vang khi cửa bị đẩy ra.



      Tiếp theo là...



      Thanh cánh cửa sập lại!



      Hàn ý bao trùm sau lưng Tinh thần, vội vàng chạy dám quay đầu lại, ngừng kéo dãn khoảng cách với vật ở sau lưng!



      ... muốn!



      Đừng theo ta!



      Thế nhưng vật đó vẫn bám sát lấy . Bất kể di chuyển thế nào, nó vẫn bám theo như hình bới bóng.



      ngừng niết con mắt thủy tinh ở trong tay, nhưng lại thủy chung dám lấy ra.



      Ta quả nhiên là người vô năng.



      Nếu như là ca ca ..., nếu như là hắn mà nói, làm sao lại vô dụng như ta đây?



      Có lẽ thể quay về nhà trọ rồi.



      thời gian ngắn trước , mình còn ngăn Mẫn tự sát. Nhưng chẳng qua mình chỉ làm cho nàng phải kinh lịch thêm những khủng bố mới mà thôi.



      chầm chậm mở lòng bàn tay.



      Đây là cơ hội cuối cùng, nếu thua ..., hết thảy kết thúc.



      Rốt cục, Tinh thần cầm con mắt thủy tinh giơ lên trước mặt, nhìn kỹ vào nó để nhìn xem cảnh vật đằng sau lưng!



      Sau đó...



      Tinh thần...



      Nhìn thấy vật làm cơ hồ kêu ra tiếng!




      Ôn tuyết tuệ chạy nổi nữa, giày của nàng rách, thậm chí vài lần lảo đảo suýt chút ngã xuống. Nhưng nàng vẫn kiên trì chạy về phía trước.



      Thời gian từng phút từng giây trôi qua.



      Nhưng khoảng cách tới nửa đêm 0 giờ còn rất xa xôi.



      Nàng lại lần nữa quay đầu lại.



      Như cũ, cái gì cũng có. Gió vẫn từng trận thổi qua...



      Vì cái gì… vì cái gì.. tại sao vật cũng đều nhìn thấy?



      thể chịu được nữa... Ôn tuyết tuệ quỳ người xuống, thở hổn hển.



      Sau lưng có bất kỳ vật nào.



      Tinh thần mở lòng bàn tay, thấy được cái con mắt kia.



      thực tế lúc mới lấy ra cũng chú ý cho lắm.



      Nhưng tại nhìn kỹ lại mà ..., phát ...




      Đó căn bản chính là con mắt còn sống!



      Mắt phải sớm mất , tại sao mình ràng lại có con mắt chân ?



      Trong đầu Mẫn, lại cảnh tượng trong bức họa của Thâm vũ.



      Biện Tinh Thần, Liễu tương,Tôn tiễn, Ôn tuyết tuệ cùng Lục diệp năm người, toàn bộ đều quay đầu lại. Mà sau lưng mỗi người, đều có bóng đen mơ hồ , năm bóng đen duỗi hai tay móc đôi mắt của từng người xuống , rồi thay vào đó đôi mắt khác!



      Đôi mắt của năm người, hoàn toàn bị thay đổi!



      riêng thị giác, cảm giác khi Tinh thần tiếp xúc với nhãn cầu, cũng cảm nhận được nó còn sống! Làm sao có thể?



      Kế tiếp, vấn đề cực khủng bố được đưa ra.



      Mắt của được đổi lại bằng nhãn cầu chính thức...



      Vậy tại sao mình vẫn thể nhìn thấy mọi vật?



      Giải thích duy nhất là...



      Trước khi lấy con mắt này xuống, luôn có vật gì đó ngăn cản mắt phải...



      Tinh thần hơi giơ tay lên, sờ soạng phía trước.



      bắt được cánh tay vô cùng băng lãnh!



      Thời gian năm người bị đổi mắt, chính là thời điểm vừa tiến vào khu vực này. Chung quanh hoàn toàn có bất kỳ con phố buôn bán, cơ hồ nhìn thấy chút ánh sáng nào.



      Cho nên, tính có “vật” gì đứng ở trước mắt, bọn căn bản nhìn cũng thấy lắm.



      Ánh sáng hoàn toàn bị ngăn cách, chính là bởi nguyên nhân này.



      Sau khi con mắt bị đổi, hết thảy những " tượng" bọn nhìn thấy đều là “đôi mắt giả” đem lại.


      Năm người bị "Tách ra", cũng chỉ là ảo giác.


      Cảm giác từng giãy nhà đổ nát quá mức rộng lớn, trùng trùng điệp điệp.


      Tôn tiễn thủy chung thể nào nhìn thấy người đứng trước mặt mình, cũng đồng dạng đeo sợi dây chuyền hình đầu lâu.





      Lục diệp thể nhìn thấy ở trong gương phía sau mình có thêm đôi chân.



      Liễu tương gặp quỷ mà lại ngỡ là Tinh thần.



      Ôn tuyết tuệ quay đầu lại nhìn nhưng cái gì cũng thấy.



      Từ lúc bước chân tới đây, bọn chưa từng nhìn thấy cảnh thưc, tất cả đều là ảo giác.



      Những biểu giả dối toàn bộ đều do con mắt đem tới, Quỷ tiếp cận họ bất kể hướng nào, cũng ai biết.



      thực tế, mặc dù có rất nhiều Quỷ hồn tồn tại vô hình, nhưng nhà trọ hạn chế hành động, với tư cách là sinh lộ, hoàn toàn vô hình, nếu chính là tình huống quỷ dị khó giải.



      Mẫn cho mọi người lời khuyên " nên quay đầu" là vì nàng cho rằng, có lẽ quay đầu lại, tương lai có thể cải biến, nếu như quỷ ra trước mắt bọn họ, như vậy tùy thời có thể đào tẩu. Tóm lại quay đầu, quỷ nhất định phải đến trước mặt bọn họ mới có thể đổi ánh mắt. Tuy nhiên nếu như cái con quỷ này trong suốt , nàng cũng có biện pháp. Nếu ghi là "Bảo vệ tốt con mắt" cũng vô dụng, nếu thực bảo vệ con mắt mà ..., nhìn phía trước lại càng dễ bị quỷ giết chết, hơn nữa quỷ cũng có khả năng vì ngươi bảo vệ con mắt mà làm gì được. Nhưng tiểu thông minh của Mẫn hoàn toàn thất bại, nàng căn vốn nghĩ tới lúc đó ở đường Chân điền rất tối, đưa tay thấy năm ngón, cho dù đứng trước mặt bọn người Biện Tinh Thần đổi ánh mắt của bọn , bọn cũng thể phát giác được.



      Điều này khỏi làm người ta liên tưởng tới 《 đổi đầu 》trong《 liêu trai chí dị 》 .



      Kỳ , nếu như Tinh thần trước đó quay đầu lại mà ..., phát khi quay đầu lại, mắt phải có thể nhìn thấy ràng. Sở dĩ mắt phải của nhìn thấy, là vì phía trước của , bị "Đồ vật" nào đó dùng tay che lại.



      Mặt khác, đáng nhắc tới chính là, chỉ khung cảnh xung quanh, mà còn vật cũng bị che mắt.



      Chính là —— đồng hồ. Sau khi con mắt bị đổi, biểu thời gian thấy đồng hồ cũng là giả. thực tế, năm phút đồng hồ trước, vừa vặn qua nửa đêm 0 giờ.



      Nhưng Lục diệp cùng Tinh thần đều nghĩ rằng bây giờ mới qua mười giờ tối.



      Con người đối với khái niệm và nhận thức về "Thời gian" hoàn toàn ỷ lại đồng hồ. Bất tri bất giác, đồng hồ trở thành vật thiết yếu trong cuộc sống, có nó làm con người ngu ngơ về nhận thức thời gian. Cảm nhận về thời gian của con người còn tùy thuộc vào tâm trạng, nếu vui vẻ thời gian trôi qua nhanh hơn, ngược lại, khi buồn chán thấy thời gian trôi qua chậm chạp.


      Cho nên, dù thời gian có chênh lệch, nhưng lại ai phát . Hoàn toàn bị "Biểu giả dối" đồng hồ lừa gạt.



      Đây cũng chính là nguyên nhân thực vì sao bọn Tinh thần thể dùng điện thoại liên lạc được với nhà trọ. Như vậy làm cho họ thể biết được thời gian chính thức.



      Tự nhiên, tin nhắn của ca ca tới Tinh thần cũng là "Biểu giả dối" .



      Mặc dù cái tin nhắn kia có đề xuất đến dùng con mắt giả để phát chân tướng, cũng vô dụng, bởi vì con mắt có cách nào sử dụng.


      Thời gian gửi tin nhắn tới và thời gian tại cũng biết. có cách nào để nhận ra sai lệch về thời gian.



      Tinh thần lâm vào tuyệt cảnh. còn cách nào chạy nữa.



      biết sinh lộ, cũng biết thời gian chính thức, thủy chung vẫnở trước mặt, nhưng lại bị che khuất, bây giờ Quỷ quyết định hành động.



      Tinh thần còn bất kỳ biện pháp nào chạy nữa.



      ... Chết chắc rồi.



      Trời vừa rạng sáng.



      Mọi người chờ đợi ở cửa ra vào nhà trọ, nhưng như trước nhìn thấy người nào trở về. Tất cả mọi người khỏi than tiếc, lần này người cũng trở về được.



      "Vẫn biết tờ giấy đó là hay giả đây." Tô tiểu mạt phòng 905, mang kính mắt, thắt bím tóc đuôi ngựa .



      càng ngừng cầu nguyện, chí ít nên có người trở về.



      Chết chắc rồi.



      Tuyệt đối chết chắc rồi.



      Tinh thần nghĩ như vậy, còn ôm tý hi vọng sống sót nào nữa.



      Tuy biết bọn Liễu tương làm sao, nhưng mình tuyệt đối sống nổi nữa. Nên làm cái gì bây giờ? Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ...



      Tuyệt vọng áp đảo lên nội tâm Biện Tinh Thần.



      Lập tức, chỉ cảm thấy, hồi khí tức lãnh đằng sau đánh úp lại. tử vong khí ngừng tới gần!



      Nhưng mà đúng lúc này, Kỳ tích xảy ra.



      Cái khí tức tử vong kia dần dần biến mất. chỉ như thế, Tinh thần khụy nhào xuống đất, nhưng qua lâu, vẫn có gì phát sinh.



      Chuyện gì xảy ra? Lúc ban đầu Tinh thần còn tưởng rằng, mình xuống tới phủ rồi hay ?



      Nhưng sờ sờ thân thể, khá tốt.



      Mình còn sống?



      Tinh thần nghĩ tới, mình đánh bậy đánh bạ lại tìm được sinh lộ.



      thực tế, nếu như bọn chú ý..., phát , cứ mỗi năm mươi mét xuất cái đầu khôi màu đen(mũ) dưới đất. Tất cả khu vực kiến trúc này có dưới ngàn cái.



      Trước đó, trong phòng căn phòng cũ nát, Tinh thần từng đá phải đồ vật "Thô sáp". Cái đó chính là đầu khôi. nhìn thấy cái đầu khôi phải vì phòng quá tối, mà là vì ánh mắt của nhìn thấy tình cảnh chân . Lúc đó thực tế ở bên ngoài, căn bản phải trong phòng.



      Cái đầu khôi này cùng loại với búp bê nhân ngẫu xe buýt, khi đội nó lên, quỷ cách nào nhìn thấy bọn , đồng thời con mắt cũng trở lại.



      Vừa rồi, thời điểm Tinh thần ngã mặt đất, đầu của vừa vặn lọt vào cái đầu khôi! Giờ phút này, Tinh thần giơ cổ tay lên, thấy đồng hồ thời gian chính xác!



      Biện Tinh Thần, trở thành người duy nhất còn sống sót.



      Cùng thời gian, Lục diệp nhìn đồng hồ tay, thời gian là mười giờ rưỡi.



      "Thời gian như thế nào... trôi qua chậm như vậy, mới mười giờ rưỡi?" Lục diệp lại tới, càng ngày càng lo lắng. Giờ phút này, vừa vặn ngang qua cái đầu khôi.



      Sau đó...



      Thanh cước bộ của đình chỉ.



      Hết thảy khôi phục như cũ...

    3. jeremyJ

      jeremyJ Active Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      97
      Chương 1
      Thâm Vũ mất tích.



      Ngay trong đêm kết thúc huyết tự chỉ thị mà mất tích.



      Mẫn mực đợi đến sáng ngày thứ hai, Thâm Vũ vẫn trở về nhi viện. Gọi điện thoại di động, lại phát số của nàng bị xóa bỏ. Sau đó, trong phòng nàng, tìm được tờ giấy, đó viết, nàng trở về. Bút tích... là của Thâm vũ.



      Những ngày tiếp theo, Thâm Vũ hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này.



      Mẫn rất ràng, vô luận như thế nào nhất định phải tìm thấy nàng. Từ lời kể của Biện Tinh Thần, nàng tiên đoán hoàn toàn chính xác tràng cảnh của huyết tự! Đối với việc sinh hoạt trong nhà trọ, nàng chính là sợi dây thừng duy nhất Mẫn có thể bám vào!



      phương diện khác, Lý thể nào xác định tờ giấy kia có hay , cho dù có câu trả lời của Tinh thần, những vẫn thể nào phán đoán chính xác.



      Kế tiếp, hộ gia đình mới ngừng tăng lên. Tháng 2 tổng cộng lại tăng thêm 27 người!



      Cái này làm Lý thân là Lầu trưởng cảm giác tình thế càng thêm nghiêm trọng, nhiều người, cũng dễ dàng quản lý. Bất quá, có những người mới vào, cũng cách nào hoàn toàn tin tưởng khủng bố của nhà trọ, cái này thực thể nào dùng khoa học để mà lý giải.



      Kế tiếp, Lý thay phiên phân công công việc cho các hộ gia đình phụ trách giảng giải quy tắc của nhà trọ. quy tắc mười lần huyết tự, chỉ nghe chút làm người ta toàn thân sợ run, ít nữ giới còn tuổi sợ tới mức khóc lóc đòi rời khỏi. Mà cũng có khối người tin, đương nhiên, hậu quả ly khai nhà trọ qua bốn mươi tám tiếng đồng hồ chết.



      Thời điểm trước kia số lượng gia đình còn ít, còn có thể khuyên can nhiều lần, nhưng tại, hộ gia đình nhiều như vậy, nguyên đám thuyết phục thực xong. Những người tin chỉ có thể coi như bọn xui xẻo.



      Những phòng trống trong nhà trọ bắt đầu giảm nhanh chóng, từ lầu tới lầu cao nhất, mỗi tầng đều có hộ gia đình mới tiến vào.



      ngày này, Mẫn sắc mặt tái nhợt trở về nhà trọ, vừa tới của phòng mình, nàng dùng hai tay lấy chìa khóa, nhưng nàng quá mức run rẩy làm nhiều lần đều cắm vào được ổ khóa.



      Thâm Vũ vẫn như trước hề có tin tức.



      Tất cả những địa phưong nàng có thể đến, Mẫn đều tìm, nhưng kết quả đều giống nhau, chưa bao giờ Mẫn có cảm giác suy sụp như lúc này!



      Vốn mình cũng rất câm hận nàng, kiêng kị hữu của nàng, thậm chí hi vọng nàng tồn tại. Nhưng mà, giờ phút này, nàng tồn tại lại làm Mẫn phảng phất như bị cái gì đó đào rỗng tâm hồn, giống như thế gian này hết thảy đều mất màu sắc.



      Rốt cục khi nàng vừa mở được cửa. Bỗng ở ngực cảm giác nóng cháy truyền đến!



      Sau vài giây, nàng mới kịp phản ứng, lập tức chạy vào phòng khách, vách tường máu tươi ngừng tạo thành văn tự.



      Nội dung là: "Ngày 2 tháng 3 năm 2011 từ 0:00 đến12:00, tiến về công ty may Giang phong ở phía tây tành phố K. Mảnh vỡ thứ ba địa ngục khế ước, nằm bộ giá y hồng sắc( áo cưới ngày xưa của TQ) sau đó là đoạn văn tự giới thiệu về khế ước địa ngục.



      bộ giá y hồng sắc?



      Đây là chuyện gì?



      Một phương diện khác, trong phòng 403, Tử dạ cũng nhìn nội dung huyết tự vách tường.



      "Ngày hôm nay, rốt cục vẫn phải đến."



      Hạ lạc của mảnh vỡ thứ ba được tuyên bố, cũng có nghĩa lời dối của Lý tự sụp đổ.



      Nàng lập tức hướng về phòng 404 bên cạnh.



      Tại đại sảnh.



      Giờ phút này, hộ gia đình đứng tại đây.



      Người này tên gọi là Thẩm tử lăng, là nam tử cường tráng, có người hoài nghi là bộ đội xuất ngũ.



      Kế tiếp, lại xuất thêm hai hộ gia đình.



      người là Mẫn còn người là nam nhân đeo kính đen, đầu chải keo bóng nhẫy tên là Kim Đức Lợi, là người Châu Á chính gốc, nhưng lại dùng danh tự tiếng ,tên tiếng Trung với bất luận người nào, mọi người cũng chẳng quản tới. Nghe người nhạc rock, trước kia từng ở trong ban nhạc nhưng từ khi tiến vào nhà trọ rời khỏi, rất hâm mộ Elvis Presley.



      " có ý tứ, xin hỏi ngươi là..." Mẫn nghi hoặc hỏi Thẩm tử lăng: "Vị tiên sinh này xin hỏi ngươi xưng hô như thế nào? Ở gian phòng số bao nhiêu?"



      Thẩm tử lăng dùng ánh mắt như dao quét về phía Mẫn, nhất thời làm nàng rùng mình cái!



      "Thẩm tử lăng, phòng 1605."



      đưa ra câu trả lời như máy rồi sau đó liền gì nữa.



      Mà Kim Đức Lợi dán sát vào hai người, : "Vốn đợi mọi người đông đủ ta mới sau,bất quá vẫn là nên trước, huyết tự chỉ thị các ngươi cũng đều thấy chứ? Phần mảnh vỡ thứ ba địa ngục khế ước xuất , cái này chứng minh, Lý , Kha Ngân dạbọn họ chắc chắn có người tư tàng mảnh vỡ khế ước, tiếp theo bằng thảo luận chút, người dối là ai?"



      Mẫn lúc này cũng rất bất an, môi của nàng mấp máy nhưng lại nên lời. Mà Thẩm tử lăng lại càng lời, thậm chí còn thèm nhìn Kim Đức Lợi. Trong lúc nhất thời cũng cảm thấy xấu hổ.



      Lúc này, cửa thang máy lại mở ra. Người tới chính là Tử dạ.



      "Doanh tiểu thư!" nam tử đầu bóng keo hân hoan tới, còn kịp chuyện dã bị Tử dạ đánh đòn phủ đầu.



      "Nếu như muốn cùng ta bàn về tình mảnh vỡ khế ước, Lý Lầu trưởng tối nay tổ chức hội nghị, công khai việc này. Tình hình cụ thể ta cũng ràng lắm."



      Kim Đức Lợi sửng sờ, như thế nào cũng nghĩ tới chuyện như thế vậy!



      sớm dự liệu chuyện như vậy phát sinh. Cho nên sáng sớm liền quyết định, khi hạ lạc của mảnh vỡ thứ ba được tuyên bố, tổ chức hội nghị, công bố việc này.



      Mục đích làm như vậy, cóhai nhân tố.



      Thứ nhất, nếu như việc này bị tiết lộ, như vậy có vài hộ gia đình bị tập trung hiềm nghi,đồng thời vì muốn lấy mảnh vỡ có nhiều người muốn gây ra bất lợi cho họ. Mà sau khi huyết tự được công bố, chẳng khác nào khuấy vùng nước đục, tất cả các hộ gia đình nghi kỵ nhau, ai dám hành động trước để trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích. Tất cả trở thành thế cân bằng, chỉ cần của động tất cả nổ tung.



      Thứ hai, sau khi công bố việc này, cho dù là Kha Ngân dạ hay Hạ Tiểu Mỹ, hay là liên minh giữa hai người tự nhiên sụp đổ, song phương đều bất lợi, bởi vì ai cũng biết trong hai người tư tàng mảnh vỡ. Như vậy, tương đương với Ngân Dạ giống như Lý trở thành cái bia ngắm cho tất cả mọi người nhìn chằm chằm, cho nên phải lựa chọn cùng Lý đứng cùng con thuyền. Bởi vì, bọn có cộng đồng "Địch nhân" , chính là cái gọi là ‘ có địch nhân hay bằng hữu vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh hằng mà thôi.



      Trong đêm đó, dưới đại sảnh, tụ tập rất nhiều hộ gia đình, lấy Lý làm trung tâm, lắng nghe lần huyết tự này được công bố. Khi nghe tới mảnh vỡ thứ ba, tức khắc mảnh xôn xao!



      "Quả nhiên có người tư tàng mảnh vỡ địa ngục khế ước!"



      "Lý Lầu trưởng, phải mảnh vỡ ở người ngươi chứ?"



      "Kha Ngân dạ! Nhất định là Kha Ngân dạ! phải là người phát hóa thân của Quỷ sao? Hừ hừ, nhất định là !"



      "Cũng có thể là Kha Ngân vũ tư tàng mảnh vỡ địa ngục khế ước a?"



      "Như thế nào, phải Doanh Tử Dạ lúc ấy nàng ném địa ngục khế ước rồi sao, còn Kha Ngân vũ và nàng vẫn ở cùng nhau đấy sao?"



      "Khó , có lẽ nàng cùng Doanh Tử Dạ đạt thành điều kiện gì đó."



      Mọi người cũng phải ngu ngốc, ít người cơ bản đoán ra chút chân tướng. Nhìn thần sắc hùng hổ của mọi người, Lý đồng dạng liếc nhìn về phía Kha ngân dạ cũng Kha ngân vũ cũng bị mọi người bao vây.



      Tốt rồi, Ngân Dạ, kế tiếp hai người chúng ta nên liên thủ rồi.



      Kha Ngân dạ cũng nghĩ tới Lý ràng còn chơi chiêu này, tìm đường sống trong cõi chết, cố ý đẩy mình ra nơi đầu sóng ngọn gió, càng bức bách mình cùng phải nhất định đứng chung trận tuyến. Phải biết rằng, khi mảnh vỡ địa ngục kế ước kia bị Lý đoạt , tình rất có thể vượt ra khả năng khống chế của mình. Đáng sợ nhất chính là, hộ gia đình nào đó chiếm được, nhưng lại thể điều tra là ai... phiền toái.



      Lúc này, giúp Lý chính là giúp mình. Đương nhiên, đối (với) Lý cũng giống như vậy , nếumảnh vỡ người mình và Ngân vũ bị đoạt , cũng bất lợi.



      Chiêu này của Lý đủ độc, nghĩ ra kế hoạch này chắc chắn có hậu chiêu, chính mình chỉ có thể lâm vào tình trạng bị động!



      Đương nhiên, mọi người dùng vũ lực với bọn để tranh đoạt mảnh vỡ, nguyên nhân có ba.



      Thứ nhất, mọi người cũng phải ngu ngốc, vận dụng bạo lực là hạ sách, huống chi còn nắm chắc được ai là người nắm giữ mảnh vỡ. Dùng bạo lực mà ..., rất có thể dẫn đến ngọc thạch câu phần(gạch gói cùng tan).



      Thứ hai, Lý cùng Ngân Dạ đều là người có năng lực phân tích rất mạnh, trợ giúp mọi người vượt qua chỉ thị là rất lớn. Dù sao hai người cũng phải nắm giữ khế ước hoàn chỉnh, rất nên đắc tội với hai người này.



      Thứ ba, tuy mọi người đều khát vọng nắm giữ mảnh vỡ, nhưng cũng biết nó là của khoai lang phỏng tay. người có khả năng cướp lấy mảnh vỡ. Ít nhất phải hai người trở lên mới đạt thành hiệp nghị, nhưng nhân số càng nhiều lại thực tế. Dù sao cũng ai cảm thấy yên tâm khi để cho người khác nắm giữ khế ước, nhưng thay phiên nhau nắm giữ cũng rất khó tiếp nhận. Dù sao Khế ước địa ngục cũng chỉ có mảnh, mà Ma vương huyết tự năm mươi năm mới có lần. Bỏ qua lần này còn lần sau nữa. mọi người cũng rất sợ hãi nếu có ai đó nóng lòng, lén lút cầm khế ước tự mình thực Ma Vương cấp huyết tự chỉ thị. Đến lúc đó, rời khỏi nhà trọ trốn xa, bọn có thể làm gì được. ai có thể dời nhà trọ quá 48 tiếng đồng hồ. Nếu nhiều người như vậy có thể đồng tâm hiệp lực, Lý thà rằng tin tưởng năm 2012 chính là ngày tận thế.



      Hiển nhiên, sau khi mọi người dần tỉnh táo lại, cũng ý thức được... chiêu này của Lý lợi hại. Ai cũng đều khó có khả năng đối phó với , mảnh vỡ bất luận người Tử dạ hay Ngân dạ cũng giống như thịt đường tăng! Mảnh vỡ Địa ngục khế ước này, “minh” đoạt được, “ám” cũng có bao nhiêu người có năng lực! Huống chi tại mới chỉ tuyên bố tới mảnh thứ ba mà thôi, nếu bây giờ toàn bộ nhà trọ lục đục gây chiến tranh đối với bất cứ ai cũng có lợi. Dù sao bây giờ người nắm giữ mảnh vỡ cũng thể bỏ chạy, đợi khi nào tập hợp đủ bảy mảnh vỡ, khi đó gây chiến tranh cũng muộn.


      Chỉ là, nghĩ tới đây, cũng làm cho người ta run như cầy sấy... Đến lúc đó, biết chết bao nhiêu người a?



      giờ phút này giống như vị thống soái, thao túng hết thảy mỗi quân cờ, tất cả đều nằmtrong tính toán của . biết , đa số những người sáng suốt thực hành vi cướp đoạt, hành vi quá mức ngu xuẩn.



      Dù sao, những tiểu thuyết quân ưu tú mà Lý viết ra, tất nhiên thể hiểu mưu kế binh pháp vận dụng vào thực tiễn! Chiến tranh cũng phải đề tài có thể tùy tiện mà viết ra được!



      Hơn nữa Lý rất ràng, mưu lược của có thể thành công, còn có nhân tố trọng yếu. Chính là... Mình cùng Ngân Dạ đều nắm giữ phần mảnh vỡ!



      Cái này là cái gọi là "Cân bằng" . Nếu , hai mảnh vỡ địa ngục khế ước, đều trong tay mình mà . Hiệu quả của kế hoạch này giảm rất nhiều. Toàn thể hộ gia đình cùng mình đối địch. Dù sao mảnh vỡ địa ngục khế ước nằm trong tay nhiều người, mới làm những người khác yên tâm. Nếu , bảy phần mảnh vỡ đều tập trung người, như vậy...



      Người kia tuyệt đối lập tức tiếp nhận thực thi Ma vương chỉ thị, đào thoát khỏi nhà trọ! Đó mới chính là điều đáng sợ nhất!



      Bất quá cân nhắc những thứ này, còn quá xa.



      Bây giờ có vấn đề tồn tại. trong những người bị hiềm nghi nắm giữ mảnh vỡ, Doanh Tử Dạ chấp hành lần huyết tự này!



      Nếu như, mảnh vỡ địa ngục khế ước tay Doanh Tử Dạ, khi nàng chết , ai biết hạ lạc của mảnh vỡ kia sao? người ngu ngốc mới tin tưởng, thông minh như Doanh tử dạ lại đặt mảnh vỡ trong nhà trọ. Thời gian Nàng cùng Lý xác nhận quan hệ đương dài, cũng chắc cho Lý . Huống chi, ít người hoài nghi nàng cùng Lý đương, nhân tố xúc tác ít chính là Lý .



      Sau đó hội nghị liền chuyển biến thành hội nghị bàn về lần huyết tự này .

    4. jeremyJ

      jeremyJ Active Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      97
      Chương 2
      Hội nghị kết thúc, mẫn phi thường mệt mỏi về tới lầu 25.



      Tinh Thần theo phía sau của nàng, nhìn ra được, Mẫn giờ phút này rất đau khổ.



      Phần thứ ba mảnh vỡ khế ước địa ngục , mình có thể lấy được sao? thực nàng nghĩ cũng dám nghĩ. Phần thứ nhất địa ngục khế ước, hơn phân nửa tay Ngân Dạ , phần thứ hai tay Doanh Tử Dạ cùng Lý .



      Khi Mẫn tiến vào nhà Hạ Uyên chết, Lý lên làm Lầu trưởng. Cho nên nàng đối (với) Hạ Uyên có cảm giác gì, còn đối với Lầu trưởng Lý rất là kính sợ. Dù sao vượt qua bốn lần huyết tự, cũng phải người bình thường. Mà bây giờ vượt qua sáu lần huyết tự , tuy lần huyết tự thứ sáu , cơ hồ chỉ lệch chút là vượt qua đươc , nhưng có thể sống đến thời điểm này cũng dễ dàng, mưu lược cùng thủ đoạn của tuyệt tầm thường. Mà Kha Ngân Dạ, từng tham khảo ghi chép huyết tự của , cũng phải người bình thường. Muội muội của Kha Ngân Vũ lại càng bình thường nghe trong lần huyết tự "kết cục chỉ có thể chết ‘’ lại sống được, còn Doanh Tử Dạ, thân thế cực ly kỳ, chính mình tự vượt qua ba lượt huyết tự .



      Muốn cướp đoạt khế ước địa ngục trong tay bốn người này, nàng chỉ sợ lực bất tòng tâm.



      Thời điểm đến cửa ra vào tay cầm chìa khóa , bỗng nhiên Tinh Thần mở miệng: "Mẫn... Mẫn tiểu thư, có thể cùng ta chuyện ?"



      Đến bây giờ Tinh Thần cũng biết họ tên của Mẫn là gì. Khi nàng tiến vào nhà trọ chỉ "Các ngươi kêu ta 'Mẫn' a." Cho nên ban đầu Tinh Thần thậm chí hoài nghi Mẫn cũng phải là tên của nàng.



      Nhưng thực tế, Mẫn làm như vậy, chỉ hi vọng ra tên họ . Nàng vô cùng căm hận họ của phụ thân.



      Thâm Vũ cũng vậy, nàng sau khi biết thân thế của mình , cũng bao giờ muốn bất kỳ kẻ nào xưng hô tên đầy đủ. Bởi vì nàng cũng kế thừa dòng họ ác ma kia.



      Dù sao, người kia cùng Mẫn, đều là cùng họ. Cho nên Thâm Vũ chỉ có thể kế thừa cái họ này.



      Mẫn nhìn Tinh Thần, gật gật đầu, : "Được rồi, ngươi vào ."



      Nàng quả rất muốn tìm người thổ lộ hết.



      Mở cửa, nàng mệt mỏi ngồi tựa ở ghế sa lon, cảm giác giống như có nặng ngàn cân trĩu cơ thể.



      Đột nhiên, nàng ngẩng đầu lên, với Tinh thần: "Ngươi lúc đó, vì cái gì lại cứu ta? Vì cái gì?



      "Cái gì?" Tinh Thần sững sờ, nàng chẳng lẽ hoài nghi ý tứ của mình sao?



      "Mẫn..."



      "Bởi vì ngươi cứu ta, mới để cho ta cảm thấy may mắn sống sót !"



      "Nếu như khi đó ta chết , tất cả đều kết thúc!"



      "Thế nhưng... Thế nhưng mà..." Mẫn ngừng rơi nước mắt: " tại, Thâm Vũ mất tích. Vô luận là hay căm hận, ta cũng còn người thân . Trong căn hộ này cũng tồn tại tương lai nữa rồi. Ta căn bản có lý do sống sót! Thế nhưng mà ngươi lại cứu ta..."



      Tinh Thần vội vàng đến gần nàng, : "Mẫn tiểu thư ngươi, ngươi tỉnh táo chút..."



      "Ta thể tự sát thêm lần nữa! Kết quả lại phảii chấp hành chỉ thị huyết tự, bị những thứ khủng bố đáng sợ như Quỷ hồn sát hại! Mặc dù vẫn còn sống nhưng, tiếp theo, lại tiếp theo, Ta nên làm cái gì bây giờ? Ta đây nên làm cái gì bây giờ?"



      Bỗng nhiên nàng cúi đầu , nước mắt tuôn rơi.



      "Vì cái gì? Ta lúc đó lại quyết định mang theo Thâm Vũ đến thành phố này! Nếu như ta chưa từng đến thành phố này mà ..., như vậy, ta cũng có khả năng tiến vào nhà trọ!"



      Tinh Thần đành phải nghĩ biện pháp làm cho nàng tỉnh táo lại, hỏi: "Thâm Vũ, nàng là tỷ muội của ngươi sao?"



      ", phải!" Mẫn gào rít : " phải, phải!"



      Vì sao trước đây lại sinh ra nàng ?



      Kỳ gần nửa năm sau đó, nàng rất hối hận vì sinh ra Thâm Vũ.



      Nếu như nàng tồn tại hẳn tốt hơn.



      Ý nghĩ như vậy lúc nào cũng giày vò lấy Mẫn. Nhưng là, khi đó Thâm Vũ bị bệnh bại liệt của trẻ em,vì cốt nhục tình thân Mẫn thể bỏ rơi nàng.



      Nhưng đây chính là khởi đầu đáng sợ .



      Bởi vì, thời gian dần trôi Mẫn phát , Thâm Vũ bắt đầu càng lúc càng giống "Ác ma" kia.



      Lông mi, con mắt, lời , thậm chí ít thói quen sinh hoạt , đều phi thường giống nhau . Mà đáng sợ nhất điểm là ... Nàng có tài năng hội họa thiên bẩm.



      Phụ thân, lúc trẻ tuổi từng học vẽ, lúc ấy rất mê muội đối với hội họa. Nhưng thời điểm đó rất ít người coi trọng việc làm họa sĩ. Bởi vậy cũng chịu ít khổ cực. Nhưng tình với hội họa vẫn có chút thuyên giảm. Sau khi kết hôn, làm việc đàng hoàng, như trước si mê hội họa, thậm chí mọi việc trong nhà chỉ do mẫu thân xử lý. Khi hạ sinh nàng cũng như trước dừng đam mê.



      Có tài nhưng gặp thời làm thống khổ , gia cảnh khốn khó, còn thường xuyên rượu chè . Khi ấy tựa hồ như có chiếc hộp Pandora ác ma trong nội tâm mở ra.



      Giống như kẻ nghiện, bắt đầu chìm trong cơn mê . Mọi sinh hoạt của bắt đầu hỗn loạn , năng đâu.



      tựa hồ là từ bỏ hết ý nghĩa cuộc sống mà lâm vào sa đọa . Mà Mẫn khi đó còn cũng vì vậy mà vô cùng thống khổ. Mẫu thân cuối cùng chịu được áp lực cuộc sống mà qua đời.



      Mẫu thân sau khi chết, nàng liền trở thành đối tượng phát tiết của phụ thân.



      Thời điểm Thâm Vũ lần đầu nhắc tới bút vẽ , Mẫn tựa hồ thấy được ác ma sống lại trong Thâm Vũ . Hơn nữa phong cách hội họa cũng rất giống với phụ thân, và nàng đối với hội họa rất có hứng thú.



      Rất giống nhau rồi...



      Hết thảy đều làm Mẫn cảm giác bất an. Thế nhưng bất an cũng có cách nào, nàng thể nào làm cho Thâm Vũ thay đổi . Nàng càng ngày càng trở nên giống ác ma kia.



      "Ngươi căn bản biết ta trải qua cái gì, " mẫn giờ phút này quỳ rạp xuống đất , khóc lớn: "Mang thai với chính cha ruột của mình , hài tử ở trong cơ thể mình phát triển, ngươi có thể tưởng tượng được loại thống khổ nầy sao? Lúc đó ta chỉ có sáu tuổi! Chỉ có sáu tuổi ta sinh con.Khi ngươi sáu tuổi làm cái gì? Nhất định là vô ưu vô lo mà xem phim hoạt hình , đùa nghịch trong công viên, được cha mẹ thương ? Là như thế đúng ?"



      Tinh Thần hai mắt trợn tròn .



      từng nghe có loại phụthân xâm phạm chính con mình, bằng cầm thú , nhưng loại cảm giác này đối với mình khó có thể xẩy ra . Căn bản là cách nào cảm nhận được.



      Mà nữ nhân kia ở cái tuổi của mình … phải trải qua cảm giác địa ngục đó khi còn rất ?



      "Ta... Ta biết làm sao bây giờ. Ta nên hận nàng, hay là nàng? Ngươi có thể cho ta biết ? Đương nhiên ngươi cứu ta, ngươi có thể cho ta biết, ta làm như thế nào để sống sót?"



      Ngày 1 tháng 3 đến.



      Buổi chiều, hơn hai giờ. Rốt cục phải lên đường.



      Công ty may Giang Phong là nơi phân chia giữa nội thành và ngoại thành, tuyên cáo phá sản, trước mắt có người, mặc dù ý định trở thành nhà máy hóa chất , nhưng dù sao chỉ là ý định. Vì thành lập nhà máy hóa chất mà ..., người dân địa phương lo lắng ô nhiễm môi trường , trước mắt còn chưa chính thức cho phép hoạt động, cho nên còn giằng co chưa dứt.



      Lúc này tờ giấy còn chưa nhìn thấy. Đây cũng là đương nhiên , bởi vì Thâm Vũ mất tích.



      Tại trạm xe lửa bắc lộ .



      tiễn bốn người bọn Tử Dạ.



      Tất cả mọi người đều biết nguyên nhân là vì Tử Dạ.



      mở tấm bản đồ , đưa tới trước mắt bốn người : "Ta biết địa đồ các ngươi nhất định đều nhớ kỹ trong lòng rồi, bất quá vẫn là xem thêm mấy lần cho thỏa đáng. Công ty may Giang Phong, phía Tây Nam khu điền lăng, nhà máy chỉ chiếm diện tích ước chừng..."



      "Tổng hợp lại, các ngươi ngồi 6 trạm xe lửa sau đó xuống xe, lại bộ đoạn. Trước mắt là nhà máy giang Phong. Ta điều tra rồi, nhà máy này từ trước đến nay khi tiếp đơn đặt hàng, đều có đặt hàng qua Giá y. Bất quá nhà trọ có, tự nhiên khẳng định là có."



      Sau đó, Lý nhìn Tử Dạ rồii với ba người còn lại.



      "Ta nghĩ lời này rất khó nghe, bất quá các ngươi thông cảm tâm tình của ta a. Nghe cho kỹ. Nếu trong các ngươi có bất kỳ ai đối (với) Tử Dạ có ý định gì… Tử dạ phát tin nhắn có ám hiệu đặc biệt cho ta, ba người các ngươi mỗi người đều có ký hiệu nhất định. Cho nên các ngươi vì cướp đoạt mảnh vỡ khế ước địa ngục , có hành vi uy hiếp tính mạng Tử Dạ , sau đó trở về nhà trọ lại , nàng chết trong tay Quỷ hồn. Chỉ cần tin nhắn kia phát tới, ta biết là ai làm , như vậy ta giết người đó ! Ta thề, tuyệt đối giết người đó!"



      Giờ phút này, ánh mắt hung ác của Lý làm bọn hảng sợ. Tất cả mọi người sắc mặt đều trắng bệch, nếu như Lý dám làm như vậy là bị chết quá oan uổng rồi. Đối (với) các hộ gia đình mà , bọn thể nào ly khai nhà trọ , chỉ cần Lý muốn liều mạng với họ, có nơi để trốn!



      "Các ngươi cũng nên ràng, nhà trọ cùng thế giới bên ngoài hoàn toàn tách biệt, pháp luật hay đạo đức sớm còn bất kỳ ý nghĩa gì. Cho nên, ta giết các ngươi có bất kỳ gánh nặng tâm lý , hơn nữa các ngươi cũng . Ta chỉ là bởi vì hành vi uy hiếp tính mạng của Tử Dạ với các ngươi mới dốc sức liều mạng. Nếu tình huống này xẩy ra, có bất kỳ người nào tới giúp các ngươi. Thậm chí khi ta và các ngươi dốc sức liều mạng , có thể có hộ gia đình vì ta mà giết chết các ngươi



      Hoàn toàn chính xác, Lý là kẻ nắm giữ mảnh vỡ khế ước, cộng thêm khả năng suy luận sinh lộ của huyết tự ,tuyệt đối các hộ gia đình để Lý chết .



      "Đương nhiên, " Lý lúc này sắc mặt thoáng hòa hoãn, : "Ta nghĩ các ngươi chắc có lẽ có ý tứ kia. Đây chỉ là ta cảnh cáo của các ngươi mà thôi. Các ngươi phải nhớ kỹ, rồng có vảy ngược, chạm vào tức chết, ta liền tiễn các ngươi xuống Địa ngục!"



      Giờ phút này Lý trước mắt mọi người xuất ra cổ khí chất vương giả, ánh mắt của cùng kiên định cùng chấn nhiếp, nhìn thấy liền cảm giác trong người có chút phát run.



      Thường mềm sợ cứng , cứng sợ điên, điên sợ muốn sống. Tuy nhiên thâm tâm bọn đối (với) Tử Dạ kỳ đều có sát tâm, nhưng cảm giác vẫn rất là sợ hãi. Mà nghe được lời Lý , Tử Dạ nhất thời biết cái gì cho phải.



      Lúc này , tàu điện ngầm mở cửa vào , bốn người chuẩn bị lên đường. Lý cùng Tử Dạ lưu luyến muốn rời .



      "Nhất định phải coi chừng." Lý cầm chặt tayTử Dạ , nhìn vào mắt nàng, hi vọng thời gian ngừng trôi.



      Sau khi cửa xe mở ra, Tử Dạ chầm chậm rút tay ra.



      muốn nhưng đến lúc từ biệt.



      "Ta trở về."


      Tử Dạ vào trong tàu điện ngầm , nhưng mắt nàng vẫn luôn nhìn theo Lý , muốn mãi mãi tựa vào trong lòng của .



      Có lẽ, đây là lần cuối cùng được nhìn Lý .



      Cửa xe đóng lại.



      Nhìn đoàn tàu biến mất trong tầm mắt , thân thể Lý cơ hồ chống đỡ được vô lực ngã xuống.



      Lần huyết tự thứ tư ah!



      Tử Dạ có thể gắng gượng vượt qua sao?



      Trở lại nhà trọ, Ngân Dạ cùng Ngân Vũ chờ tại đại sảnh rồi. nguyên nhân cũng bởi vì mảnh vỡ khế ước địa ngục, hai người cũng rất quan tâm đến Tử Dạ.



      Ba người tới phòng 404 , Ngân Dạ liếc thấy, ghế sa lon trong phòng khách, xấp giấy A4 dầy cộp cùng với chiếc chăn lông.



      qua cầm lấy tập giấy, là tự liệu về Công ty may Giang Phong từ khi vận hành đến nay , Lý tựa hồ là thức đêm lên mạng download in ra giấy . Máy đánh chữ cùng hộp mực trong phòng dùng bao giờ cạn, giấy cũng là dùng hết.



      Chẳng lẽ tối hôm qua ngủ ghế sa lon hay sao?



      Ba người ngồi xuống, chờ đợi Tử Dạ liên lạc và thảo luận sinh lộ huyết tự lần này! Đồng thời, Ngân Dạ cùng Ngân Vũ cũng hi vọng, có thể nghĩ biện pháp biết ai là người thu được mảnh vỡ khế ước địa ngục!

    5. jeremyJ

      jeremyJ Active Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      97
      Chương 3
      Biện Tinh Thần giờ phút này ở biệt thự cùng ca ca Tinh Viêm.



      "Ngươi trong câu lạc bộ xuất hội viên danh?" ngồi trong thư phòng, nhấp ngụm cà phê, Biện Tinh Viêm nhìn đệ đệ trước mắt, mặt mũi tràn đầy lo lắng hỏi: "người kia có thể biết được nhiệm vụ mà nhân viên quản lý giao cho?"



      "Đúng. Ca ca, ngươi có biết biện pháp nào..."



      "Ngươi gia nhập cái câu lạc bộ gì vậy, nghe rất thú vị." Tinh Viêm đặt chén cà phê xuống, : " Ngươi ngày mai trở về sao? Ở lại đây thời gian cũng lâu lắm, nếu có thời gian bằng mang ra xem khu vực ngươi sống."



      Tinh thần vội vàng khoát tay: ", cần, cái đó cũng trọng yếu."




      Nếu như mang ca ca tới đó mà ... Có lẽ, để ca ca cũng trở thành hộ gia đình. Như vậy, nội tâm của mình cũng cảm thấy công bằng hơn, bởi vì ca ca cũng giống như mình, phải đối diện với vô vàn khủng bố. Mặc dù thiên tư thông minh, dưới Lý , Kha Ngân dạ hai người này, nhưng có thể sống qua được mấy lần huyết tự đây?



      Cái ý nghĩ độc ác này ngừng chiếm giữ trong đầu .



      Lúc này, điện thoại của đặt bàn reo vang.



      dãy số lạ lẫm, Tinh thần nhận cuộc gọi, đặt vào bên tai hỏi: "Này, vị nào?"



      "Biện Tinh Thần sao?"



      Cảm giác như cái ống nghe bên kia bị bịt lại, muốn tận lực cải biến thanh, mà thanh kia còn có chút thiện ý nào.



      "Là ta, ngươi là ai?"



      "Bên cạnh ngươi có người hay ?"



      "Ân, có."



      "Tìm chỗ yên tĩnh, ta muốn với ngươi chuyện trọng yếu. Quan hệ tới... Sinh tử tồn vong của ngươi."



      Câu khỏi làm Tinh thần nổi hết da gà. đứng người lên, ra khỏi phòng, vòng qua cái hành lang rồi tiến vào căn phòng có người, sau khi khóa cửa lại mới giọng hỏi: "Ngươi... Có chuyện gì?"



      "Xác nhận bên người có ai chứ?"



      "Đúng, xác nhận."



      "Rất tốt." thanh bất thiện tiếp tục : "Chuyện kế tiếp rất đơn giản, ngươi muốn sống sót chứ?"



      Nghe được câu hỏi này, nội tâm Tinh thần nhảy dựng, lập tức hỏi: "Này, ngươi, ngươi là ai? Tại sao lại biết ..."



      "Thế nhưng, ngươi cho rằng cứ tiếp tục như vậy ngươi có thể sống được bao lâu?"



      Tinh thần cảm giác toàn thân băng lãnh, sờ cái mũi, hỏi: "Ngươi, ngươi là ai? người nào đó trong nhà trọ sao? hay là..."



      "Ngay từ lúc ban đầu, ánh mắt của các ngươi bị đổi hết rồi."



      Nghe thế, làm Tinh thần đột nhiên cả kinh.



      "Tóm lại, chúng ta làm cuộc giao dịch."



      "Giao dịch?"



      "Ta nghĩ ngươi có khả năng ra hữu của ta cho bất kỳ ai khác? Giao dịch rất đơn giản. Tương lai, ta có thể cung cấp cho người đồ vật ngươi ngày đêm mong muốn. Nhưng , ngươi có thể báo đáp cho ta cái gì đây?"



      "Ngươi, rốt cục ngươi là người hay quỷ?" Tinh thần suy nghĩ có nên hay trở về nhà trọ, cái thanh này tựa hồ có chút quỷ dị!



      "Trong mắt của ta, người so với quỷ lại càng khiến cho người ta sợ hãi, càng thêm buồn nôn. Nghe cho kỹ, ta tại tặng ngươi tin tình báo miễn phí. Đợi lát nữa ta gửi tin nhắn cho ngươi, ngày mai ta liên hệ lại. Nếu như ngươi có ý muốn cùng ta giao dịch, lúc đó ta thù lao cho ngươi."



      Sau đó, điện thoại liền dập máy.



      Tinh thần nắm chặt điện thoại trong tay, giờ phút này cảm giác rất bất an. Chỉ chốc lát, nhận được tin nhắn mới, lập tức mở ra.



      Nhìn nội dung tin nhắn, Tinh thần rơi vào trầm tư.



      Tàu điện ngầm vẫn tiếp tục lao .



      Tử dạ nhớ lại lúc vừa rồi chia tay với Lý , cảm giác trong tay còn lưu lại nhiệt độ cơ thể .



      Mẫn ngồi bên cạnh Tử dạ, nàng ngừng liếc mắt nhìn nữ nhân này, trong nội tâm khỏi cảm khái, ở nơi khủng bố như nhà trọ nàng còn thu được tình chân tâm, vĩ đại như vậy.



      Cũng coi như là chuyện may mắn!



      "Nghe kỹ, " Tử dạ bỗng nhiên mở miệng chuyện: "Nhà máy công ty may Giang Phong rất lớn, mục tiêu trọng điểm của chúng ta, tập trung ở kho hàng tồn, và xưởng chế y phục. Hai địa phương này trình độ rất cao có thể tìm được kiện giá y kia. Bất quá, tại có vấn đề, các ngươi cũng nên biết a?"



      Ba người khác, đều nhìn chăm chú lên gương mặt Tử dạ. Ai cũng biết nàng có trí tuệ thua gì Lý hay huynh muội họ Kha, mỗi câu của nàng dám nghe.



      "Sau khi cúng ta tìm được bộ giá y, khẳng định ai trong chúng ta cũng nghĩ muốn cầm được mảnh vỡ?"


      Đúng vậy, ai mà chẳng nghĩ thế! Mỗi người đều hy vọng có thể vụng trộm cầm được mảnh vỡ mà ai biết mới là tốt nhất.




      "Nếu như bốn người chúng ta tụ tập cùng chỗ tìm cái giá y kia, khi tìm được, khỏi phát sinh tranh đoạt. Dù sao khi chấp hành huyết tự, chạy trốn mới là ưu tiên hàng đầu, vô luận tranh đoạt như thế nào, nếu gây ra đổ máu hậu quả thực tưởng nổi."



      Tuy Lý những lời kia, nhưng điều kiện tiên quyết là "Tử dạ chết " . cách khác nếu như Tử dạ chết, Lý cũng thể gì. Mọi người đều biết, trước mắt nhà trọ ở lâm vào trạng thái cực vi diệu, áp chế mọi xúc động muốn ra tay cướp đoạt mảnh vỡ, ai cũng đều thầm cố gắng điều tra ai là người nắm giữ, nhưng biết trong lòng là được, chẳng ai nguyện ý cho người khác.



      "Bất quá, nếu bốn người hoàn toàn tách ra ai cũng đáp ứng. Thứ nhất, mình hành động càng thêm nguy hiểm. Thứ hai, mọi người lo lắng có người tư tàng mảnh vỡ. phải sao? Cho nên, ta kiến nghị, đến lúc đó chia làm hai tổ, tổ tìm ở kho hàng tồn, tổ tìm ở xưởng chế y phục. Làm như vậy, cũng hoàn toàn phân tán, lại có thể giám sát đối phương. Mặc dù có tìm được mảnh vỡ mà phát sinh tranh chấp, đổ máu cũng có thể giảm đến mức ít nhất. Các ngươi nghĩ như thế nào?"



      Nghe nàng như vậy, tất cả mọi người đều do dự. Nếu như bốn người tụ tập cùng chỗ, khi xảy ra tranh đoạt khó tránh khỏi bị thương, nếu nghiêm trọng thậm chí có khả năng liên đến quan nhân mạng. Tử dạ mọi người dám giết, thế nhưng hai người còn lại hoàn toàn bất đồng. Kết quả quỷ còn chưa xuất , ngược lại mọi người đấu tranh nội bộ, vậy chẳng phải là...



      "Ta đồng ý." Thẩm tử lăng tỏ thái độ trước nhất: "Cứ như vậy ."



      Mẫn còn chút do dự, chỉ có người đồng hành? Cái kia cũng quá...



      Nếu như có thể tìm được Thâm Vũ tốt rồi, nếu có bức họa của Thâm vũ bây giờ cũng đến nỗi như người mù sờ loạn cả lên. Thâm Vũ... Đến tột cùng ở nơi nào?



      Mà Kim Đức Lợi gảy gảy cái mũi, nghiêng đầu, nghĩ nghĩ, : "Như vậy, quá thỏa đáng a? Nếu tổ kia phát mảnh vỡ khế ước sao? Bọn tư tàng mà ..., chẳng phải là..."



      Tử dạ chuyển hướng tới Kim Đức Lợi, : "Ngươi nên suy nghĩ kỹ càng, khi bốn người tụ tập chỗ, tranh đoạt mảnh vỡ khế ước, hậu quả thực chịu nổi. Tránh né quỷ hồn trốn về nhà trọ đều cần thể lực. Nếu bốn người xảy ra tranh chấp, dẫn đến bản thân bị trọng thương, được trốn cũng xong. Các ngươi nên nhớ kỹ, thực thi huyết tự chỉ thị, cân nhắc đầu tiên chính là sống sót, thứ hai mới là mảnh vỡ!"



      Những lời này giống như cảnh tỉnh, làm Mẫn thanh tỉnh lại rất nhiều. Nàng gật gật đầu, : "Được rồi, ta cũng đồng ý."



      Kỳ , nếu quỷ xuất , có là chi quân đội cũng đối kháng được, bốn người với hai người, có cái gì phân biệt?



      Tử dạ suy nghĩ về bộ giá y. Hôn lễ ngày nay cũng có vài người lựa chọn ăn mặc váy đỏ cộng khăn choàng. Nhưng lại dùng tới mũ phượng và hỉ khăn( khăn trùm đầu của tân nương được thêu chim uyên ương). Bộ giá y này chắc chắn có điều cổ quái, muốn láy được mảnh vỡ hẳn dễ.




      Lần ở xe buýt Ngân dạ có thể lấy được mảnh vỡ, tuy có can đảm và mưu lược, nhưng hết thảy đều là nhờ vào vận khí.



      Vận khí là nhân tố rất ngẫu nhiên, ai có thể dựa nào nó để sống sót. Nếu như bộ giá y kia cũng là hóa thân của quỷ, tìm nó cũng đồng dạng với việc tự tìm đường chết. Tử dạ hiểu rất điều này, cho nên nàng nhiều lần cường điệu, có sống sót mới cầu đến mảnh vỡ.



      cầu để sống sót chính là tìm được sinh lộ. Trước mắt muốn xác định tới gần giá y có phải sinh lộ hay ? Nhưng nàng cũng thể chối bỏ, Nhà trọ căn cứ theo độ khó huyết tự, biết xếp đặt thiết kế ra những nội dung mâu thuẫn như thế nào. Tất nhiên cho bọn cơ hội lấy mảnh vỡ, nhưng nếu làm vậy mà chẳng khác nào vào tử lộ, như vậy phá hủy nguyên tắc trước sau như của huyết tự, trở nên có ý nghĩa nữa. Dù sao, nhà trọ căn bản phải muốn mạng của bọn , mà muốn bọn phải tự giãy dụa cầu sinh!



      "Các vị hành khách, tiếp theo là đường Văn hoa, thỉnh các hành khách muốn xuống xe chuẩn bị sẵn sàng."



      Xe đến bến dừng lại, mỗi người đều khỏi rùng mình, hai tay Mẫn lại càng ngừng phát run. Kinh nghiệm khủng bố ở đu quay làm nàng với huyết tự sợ hãi tột đỉnh. Tuy cửa xe mở nhưng nàng vẫn dám đứng lên, dùng ánh mắt cầu xin giúp đỡ về phía Tử dạ, : "Doanh... Doanh tiểu thư, cầu ngươi cứu cứu ta, ta, ta muốn chết... Ta muốn chết ah."



      Vô luận bao nhiêu lần muốn thúc dục cơ thể đứng dậy, nhưng đối diện với tử vong, làm nàng cách nào lê nổi thân mình. Bất kể ai ở tình huống này cũng phản ứng tương tự.



      "Tìm được sinh lộ chết." Tử dạ trả lời rất đơn giản: " xuống ."



      Sau đó Tử dạ hướng cửa xe xuống. Mà mẫn giờ phút này trong lòng như máu: cái gì tìm được sinh lộ phải chết, ngươi cho rằng ai cũng giống như người có chỉ số iq như quái vật sao! Ngươi trải qua ba lượt, còn có thể nắm giữ mảnh vỡ, lại còn có nam nhân như Lý bên cạnh, còn ta, ta có cái gì? Ngay cả Thâm vũ cũng vứt bỏ ta mà .



      Nàng mạnh mẽ đứng lên, hướng cửa xe bước xuống, nội tâm ngừng căm hận nguyền rủa: chết , nữ nhân này ngươi chết ! Chết ở tay quỷ a! Ta muốn nhìn, thời điểm bị quỷ bức đến tuyệt cảnh, ngươi còn có thể lãnh tĩnh như vậy hay !



      "Từ đường Văn hoa xuyên qua đường Bình đông, lại vượt qua cầu Giang vệ là tới nhà máy công ty máy Giang phong."



      Điểm dừng của trạm xe lửa là đường Hoa văn, ở khu vực ngoại thành nó có thể coi là là đoạn đường tương đối dài, mà cầu Giang vệ cũng có thể coi như đường ranh giới giữa nội thành và ngoại thành, cây cầu này xây dựng được 30 năm, nối từ thành thị K qua bên kia sông.



      Từ đường Văn hoa tới đường Bình đông,con đường trở nên có chút gập ghềnh, xung quanh xuất từng ngôi nhà trệt. Xa xa, Tử dạ nhìn thấy được cầu Giang vệ.



      Vượt qua cây cầu kia, là đến Công ty may Giang Phong.



      Giờ phút này, mỗi người đều vô cùng khẩn trương, ngừng cảnh giới bốn phía, thân thể sát vào nhau. Thẩm tử lăng vẫn là thần sắc lạnh lùng, Kim Đức Lợi cũng rất cẩn thận từng li từng tí. Mẫn phi thường bất an, theo sát đằng sau tử dạ, khi có vấn đề gì, liền lập tức đào tẩu.



      "trước hết dừng lại ở đây ." Tử dạ : "Vượt qua cây cầu kia, khoảng cách tới Công ty may Giang Phong quá gần rồi. Chúng ta trước hết dừng ở nơi này. Hơn mười giờ khuya lại tụ họp, tiến vào Công ty may Giang Phong."



      Nhìn đầu cầu bên kia, trong nội tâm mỗi người đều cảm giác như có ác quỷ chờ đợi? Những người qua bên kia cầu, còn những ai có thể về tới?



      Ở lúc này, tại Biện gia.



      Tinh thần khoác thêm áo khoác ngoài với Tinh Viêm: "Ca, ta trước. Có số việc cần làm."



      "Lúc này ? ở lại ăn cơm chiều sao?" Tinh Viêm rất khẩn thiết nói: "Hơn nữa, chờ chút, có lẽ phụ thân gọi điện tới."



      " đến chuyện này, phụ thân gần đây cùng ca liên lạc có đả động tới vấn đề của mẫu thân?"



      " Tình huống kỹ càng lắm, bất quá gần như có chuyển biến tốt đẹp rồi. Qua đoạn thời gian, có lẽ mang mẫu thân về trung quốc. Tuy Biện gia sinh sống ở nước ngoài, nhưng trung quốc dù sao cũng là nơi mẫu thân sinh ra và lớn lên."



      "Vậy sao?" Tinh thần vừa cài cúc áo vừa : cha mẹ trở về mà ... đem ta xử lý như thế nào đây?



      cũng khỏi có chút lo lắng. Thế nhưng lúc này cũng có biện pháp nào khác.



      Bất quá, càng thêm để ý cú điện thoại và tin nhắn lúc nãy. Cú điện thoại kia, sau khi điều tra mới biết được là số điện thoại công cộng, người này... quá mức thần bí rồi.



      đến tột cùng là người hay quỷ đây?



      Trước hết mau trở về nhà trọ, ở bên ngoài quá mức bất an.



      Căn nhà này thực rất lớn, lòng vòng cả nửa ngày còn chưa xuống dưới đường. Phụ thân mua căn biệt thự này để và ca ca ở cùng chỗ. Ca ca là người có lòng tổ quốc, ý tứ ở lại nơi này nghiên cứu, và đảm nhận việc giảng dạy. Còn Tinh thần bị cha áp đặt bên cạnh Tinh viêm, để "Học tập" mà thôi. Kỳ Tinh thần từ tới lớn đều ở nước ngoài, cũng có cảm giác đặc biệt tổ quốc. Hơn nữa, cũng rất hối hận vì cái gì lúc trước lại kiên quyết tới trung quốc, cũng phải tiến vào nhà trọ.



      Nhưng bây giờ những lời này chậm.



      Rốt cục, Tinh thần tìm được cái thang lầu hình xoắn ốc, liền xuống dưới, vừa còn vừa cầm điện thoại nhìn tin nhắn.



      "Cái nhà này thực là quá yên tĩnh rồi."



      xuống dưới lầu, nhìn hành lang cực kỳ trống trải, chút thanh cũng có, làm người ta cảm giác quá thoải mái. biết Phụ thân lúc trước nghĩ như thế nào , chỉ có hai người ở mà lại mua căn biệt thự lớn như vậy ở trung quốc, nơi giá đất đắt như vàng. Có tiền cũng cần lãng phí như vậy.



      " quá mức yên lặng."



      Càng ngày càng cảm giác có chút bất an hiểu, Tinh thần vội vàng chạy tới cửa lớn.



      Thời gian cực nhanh trôi qua, hơn mười giờ.



      Đầu cầu Giang vệ, bốn người bọn Tử dạ tụ tập, hướng bên kia tới!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :